← Ch.0960 | Ch.0962 → |
Trương Dương nói: "Nếu đã ý thức được thì bắt đầu bài trừ hiện tượng này thôi. "
Vương Chí Cương cười khổ nói: "Bí thư Trương, loại hiện tượng này rất phổ biến, chẳng những Tân Hải như vậy, mà nghiêm trọng hơn Tân Hải chỗ nào cũng có. "
Trương Dương nói: "Tôi mặc kệ địa phương khác như thế nào, tôi phụ trách Tân Hải thì tôi sẽ thực hiện ở Tân Hải. "
Vương Chí Cương nói: "Nói xong tiết kiệm rồi nhé, giờ chúng ta nói tới khai nguyên, liên hợp sản xuất đèn đường tiết kiệm năng lượng với Giang Thành, đây là một loại khai nguyên, nhờ chuyện này, chúng ta có thể không tốn một đồng mà vẫn hoàn thành được lượng hóa thành thị. Nếu nói tới khai nguyên kiếm tiền thì hiện tại không gì ngoài mấy cách sau, thứ nhất là thượng cấp cho, ngài vừa rồi cũng nói là không có khả năng, một là dựa vào bản thân thành thị để sức kiếm tiền, Tân Hải cũng cơ hồ nghĩ tới rồi, cho dù có phương thức và thủ đoạn kiếm tiền mới, nhưng cũng không thể trong thời gian ngắn thực hiện được hiệu quả và lợi ích lớn như vậy, còn có một điểm, cũng chính là một loại phương thức phổ biến nhất trước mắt. " Vương Chí Cương tạm dừng một chút rồi nói: "Nhượng lại đất!"
Trương Dương nói: "Đất Tân Hải chỉ sợ không có sức hấp dẫn lớn như vậy, khu khai phá kinh tế làm lâu vậy rồi những vẫn không được bao nhiêu thương gia xí nghiệp tới đầu tư. "
Vương Chí Cương nói: "Khu khai phá Tân Hải rất thất bại, tôi tuy rằng không phải chuyên gia về phương diện quy hoạch thành thị, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của khu khai phá. Tân Hải có cảng Phước Long lớn như vậy, nhưng lại không hoàn toàn phát huy được tác dụng vốn có của nó, theo sự quật khởi của cảng mới Bắc Cảng, tác dụng và sức ảnh hưởng của cảng Phước Long đã dần dần giảm bớt, đây là một hiện tượng rất không tốt, nếu để mặc cho nguồn thu tài chính lớn nhất của Tân Hải là cảng Phước Long cứ vậy trầm luân, về sau kinh tế Tân Hải sẽ chỉ liên tục chuyển biến xấu. "
Trương Dương nói: "Đối với việc này tôi cũng từng nghĩ rồi, dẫn nhập ngoại tư tư, mở rộng cảng Phước Long, làm lớn làm mạnh trên cơ sở vốn có, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể thực hiện trong ngắn hạn. "
Trương Dương nói: "Tôi vẫn chưa nói xong mà, cảng mới của Bắc Cảng là công trình chính tích của bí thư Hạng, y sẽ không thể để tôi khách lấn chủ được đâu, cho nên cảng Phước Long chỉ có thể tìm lối đi tắt khác, thanh thế trên quy mô chúng ta không thể chống chọi với cảng mới được. "
Vương Chí Cương cầm chén trà lên uống một ngụm, gã đưa ra mộtđề nghị khiến Trương đại quan nhân hai mắt sáng ngời: "Nếu khu khai phá đã quyết định di dời tới xung quanh cảng Phước Long, tương lai sẽ hình thành một khu khai phá kinh tế hoàn toàn mới, vì sao không tiến thêm một bước, xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu?"
Trương đại quan nhân chưa bao giờ nghĩ đến thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, cái gọi là khu bảo lưu thuế nhập khẩu, là thiết lập khu vực giám thị hải quan đặc thù có công năng bảo lưu thuế nhập khẩu, thực hành quản lý đóng kín, là khu vực giám thị hải quan đặc thù với mức độ mở cửa cao nhất, chính sách ưu đãi nhất, công năng đầy đủ nhất trong nước, là khu đi đầu và là khu thí nghiệm các lĩnh vực như tài chính, mậu dịch, đầu tư, phục vụ, vận chuyển của quốc gia.
Đề nghị này của Vương Chí Cương đối với Trương đại quan nhân mà nói mà nói không khác gì thể hồ quán đính, có thể nói vị cục trưởng tài chính trẻ tuổi này không ngừng khiến Trương Dương cảm thấy kinh diễm, nếu Tân Hải thành công xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không khác gì tăng thêm một kiếp mã quan trọng cho việc bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải, hơn nữa chỉ cần được bao phủ tầng hào quang của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, dưới sự chiếu cố trọng điểm của chính sách, thương gia trong và ngoài nước sẽ ùa tới như vịt, cảng Phước Long, thậm chí là toàn bộ Tân Hải muốn không trở thành khu vực tiêu điểm cũng khó.
Trương đại quan nhân rất ít khi kích động như hiện tại, vỗ vỗ vai Vương Chí Cương: "Được! Chuyện này nếu thành tôi sẽ ghi công đầu cho anh!"
Vương Chí Cương nói: "Tôi là người sinh trưởng ở địa phương Tân Hải, tôi đương nhiên muốn nhìn thấy Tân Hải phát triển. "
Trương Dương nói: "Nhượng lại đất là hạ sách, chỉ cần thành công xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đất xung quanh Tân Hải của chúng ta sẽ là tấc đất tấc vàng, khách muốn thuê chỉ sợ phải chen nhau vỡ cả đầu. "
Vương Chí Cương nói: "Chính phủ nếu muốn tối đại hóa lợi ích, phải khống chế đất nghiêm khắc, tạo ra vườn hậu cần hiện đại hoá quan trọng xung quanh cảng khu và khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Tân Hải muốn giàu mạnh nhất định phải phát huy được sở trường của bản thân, phải phát huy ưu thế hiện của chúng ta tới lớn nhất. "
Trương Dương sau phút kích động ngắn ngủi ban đầu liền bình tĩnh trở lại, hắn dặn dò Vương Chí Cương: "Chuyện này trừ anh và tôi biết ra thì không được nói với người nào khác. " Trương Dương lo lắng chuyện này vạn nhất truyền tới phía Bắc Cảng, thế tất sẽ lâm phải sự cản trở cực lực của lãnh đạo thượng cấp, nếu có thể thiết lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Bắc Cảng tuyệt đối sẽ không đem khu bảo lưu thuế nhập khẩu thiết lập ở Tân Hải, chuyện này có ý nghĩa không tầm thường, phải âm thầm thao tác.
Vương Chí Cương làm người khôn khéo, đương nhiên biết Trương Dương cố kỵ điều gì. Gã nói khẽ: "Tổng thự Hải quan, tổng cục quốc thuế, quốc vụ viện, những bộ môn này phải liên hợp phê chuẩn thì mới có thể có khả năng. "
Trương đại quan nhân tràn đầy lòng tin nói: "Chuẩn bị một ngàn vạn chi phí chung, chuyện này tôi sẽ tự thân xuất mã, hơn nữa nhất định phải mã đáo thành công!"
Cái gọi là một ngàn vạn chi phí chung của Trương đại quan nhân chỉ là hư từ, nói nghe cho oai mà thôi, nhưng lập tức liền có người xin xuất ngoại, người xin xuất ngoại khảo sát là phó bí thư huyền ủy Lưu Kiến Thiết, quốc gia mà hắn đi là hợp chủng quốc Hoa Kỳ, danh mục khảo sát là khảo sát phát triển nông nghiệp hiện đại của nước Mỹ, chuyện khảo sát trước khi Trương Dương đến Tân Hải đã được định ra rồi, đoàn khảo sát tổng cộng có ba mươi bảy người, thời gian dự định khảo sát là một tháng. Lúc ấy Tảm Thế Kiệt đã phê chuẩn, nhưng hiện tại đã đổi lãnh đạo mới, Lưu Kiến Thiết phải báo lại với bí thư Trương. Cũng chỉ là báo cho có lệ thôi, thủ tục xong xuôi tất cả rồi, hiện tại ngay cả vé máy bay cũng đã đặt trước, Lưu Kiến Thiết cho rằng từ sau khi Trương Dương tới Tân Hải, mình và vị bí thư trẻ tuổi này chung sống hòa hợp, với loại chuyện này bí thư Trương chắc sẽ không chế tạo phiền toái cho mình.
Trương Dương nghe Lưu Kiến Thiết nói xong, mỉm cười nói: "Nước Mỹ à!"
Lưu Kiến Thiết gật đầu: "Bên kia đã mời từ rất lâu rồi, lần này chúng tôi đi một là để khảo sát phát triển nông nghiệp hiện đại của nước Mỹ, hai là để triển lãm phong cách mới của chúng ta từ khi mở cửa. "
Trương Dương mắng thầm trong lòng, triển lãm cái con mẹ anh ý, với cái hình tượng cho má này của anh mà cũng muốn đi triển lãm à? Trương đại quan nhân lăn lộn trong quan trường lâu rồi, con người cũng trở nên có chút dối trá, trong lòng mắng người ta nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười thân thiện. Hắn mỉm cười nói: "Nước Mỹ là quốc gia tư bản chủ nghĩa, anh thì phụ trách công tác đảng đoàn, anh tới đó nhất định phải chuẩn bị tư tưởng nhé. "
Lưu Kiến Thiết cảm thấy có chút không ổn, hắn cười nói: "Bí thư Trương yên tâm đi, nguyên tắc đảng tính của tôi rất mạnh, nhất định sẽ vĩnh viễn không bị ăn mòn. "
Lời nói tiếp theo của Trương Dương rất thực tế: "Các anh lần này tổ chức thành đoàn thể tới nước Mỹ, là tiêu tiền của mình hay là tiêu tiền của nhà nước?"
Một câu này khiến Lưu Kiến Thiết choáng váng, người hói trên đầu còn có rận, chuyện rõ ràng vậy mà anh còn phải hỏi à? Thế là có ý gì? Tuy rằng là vấn đề rất đơn giản, nhưng không dễ trả lời, không thể ngang nhiên trả lời Trương Dương rằng lần này đi là tiêu tiền của nhà nước được, trong lòng Lưu Kiến Thiết thật sự là rất khó chịu, nghẹn hơn nữa ngày mới nói: "Công tác cần thôi mà!"
Trương Dương nghĩ thầm, một người làm công tác đảng đoàn như anh tới quốc gia tư bản chủ nghĩa thì học tập cái gì? Ánh mắt của hắn chiếu lên tờ báo trên bàn, nói một cách thờ ơ: "Ba mươi bảy cá nhân, tiêu phí ở nước Mỹ không thấp đâu nhỉ? Chuẩn bị mang theo bao nhiêu tiền đây?"
Lưu Kiến Thiết không biết đáp lại thế nào, hắn bắt đầu cảm thấy mình tới đây là một sai lầm, không bằng câm miệng bỏ đi, dẫu sao thì chuyện này trước đó đã được quyết định rồi. Ba mươi bảy cá nhân, chuẩn bị sơ bộ là ba trăm vạn, không nhiều lắm mà, bí thư Tảm năm trước Australia mười hai ngày, một đoàn mười lăm ngày còn tiêu hơn năm trăm vạn. Những lời này Lưu Kiến Thiết không thể nói được, huống chi Tảm Thế Kiệt đã không còn ở Tân Hải, chuyện khảo sát hạng mục bò sữa ở Australia năm trước không thể lấy ra mà nói được.
Trương Dương nói: "Huyện lý đối với xuất ngoại khảo sát cũng có tiêu chuẩn, có điều tiêu chuẩn này cũ rồi, tôi thấy cần phải thảo luận để chế định lại. "
Lưu Kiến Thiết nói: "Bí thư Trương, chuyện này đã được định ra từ trước rồi, lúc đó bí thư Tảm đã phê duyệt. "
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức không hòa hoãn nữa: "Nếu bí thư Tảm đã phê duyệt, vậy anh không cần phải nói với tôi làm gì, anh đi tìm bí thư Tảm mà nói. "
*****
Lưu Kiến Thiết không ngờ Trương Dương nói trở mặt liền trở mặt, mình nói thế nào thì cũng là phó bí thư huyền ủy Tân Hải, ít nhiều cũng phải bận tâm tới tình cảm chứ, nhưng người ta căn bản không coi hắn là một mâm đồ ăn, trong lòng Lưu Kiến Thiết rất chán nản, lại vừa căm tức, nhưng hắn cũng không có gan trở mặt với Trương Dương, nghẹn một lúc mới nói: "Bí thư Trương, chúng tôi đã đặt vé máy bay rồi. "
Trương Dương nói: "Chuyện này lát nữa nói sau, tôi còn có chút việc cần xử lý. "
Lưu Kiến Thiết cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.
Lưu Kiến Thiết đi rồi, Trương Dương cầm điện thoại lên gọi cho Tống Hoài Minh, trong điện thoại hắn nói lại ý tưởng muốn thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải với Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh đầu tiên là đồng ý với ý tưởng của hắn, nhưng đồng thời cũng vạch chuyện này khó khăn không nhỏ, Tân Hải về các phương diện ở Bình Hải đều không có gì đột xuất, ưu thế lớn nhất chính là địa lý.
Trương Dương nói: "Chú Tống, chuyện này tôi tìm ngài câu thông đầu tiên, mục đích chính là muốn chú ủng hộ. "
Tống Hoài Minh cười nói: "Tôi có nói là không ủng hộ ư? Toàn bộ Bình Hải đến bây giờ vẫn chưa có khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nếu Tân Hải thành công xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, đối với Bình Hải mà nói thì đương nhiên là một chuyện tốt, đối với sự phát triển trong tương lai của Bình Hảicũng có ý nghĩa khá trọng đại, chẳng những có thể đề thăng định vị thành thị của Tân Hải, thậm chí là Bắc Cảng, cũng có thể đẩy mạnh sự phát triển kinh tế của bắc bộ Bình Hải, ý tưởng này rất tốt, rất có tính đi trước. "
Trương Dương nói: "Nói như vậy là chú ủng hộ tôi!"
Tống Hoài Minh nói: "Đương nhiên là ủng hộ rồi!"
Trương Dương nói: "Chú Tống, tôi xin hỏi thêm một câu, chú ủng hộ tôi là vì tư hay vì công?"
Tống Hoài Minh không nhịn được liền bật cười: "Đối với cậu tôi là cả công cả tư!"
Bí thư Tống nói chuyện rất có tiêu chuẩn, câu này khiến cho Trương Dương trong lòng lâng lâng, thật ra trong lòng hắn hiểu rất rõ, Tống Hoài Minh tuyệt đối không phải là một người làm việc thiên tư, xem ra đề nghị mà Vương Chí Cương nói cho mình này thật sự rất cao minh, bước này đi đúng rồi đây.
Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu và xin bỏ huyện lập thành phố có thể tiến hành đồng bộ, hơn nữa chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu nên làm trước, nếu thành công xin lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chuyện bỏ huyện lập thành phố sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, theo tôi thấy thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu so với bỏ huyện lập thành phố thì có ý nghĩa lớn hơn. "
Trương Dương nói: "Tôi biết, khu bảo lưu thuế nhập khẩu có lợi ích thực tế hơn, nếu thật sự thành công, tôi sẽ có một cỗ máy kiếm tiền dùng mãi không hết. " Nói xong hắn lại ý thức được mình nói sai rồi, cười bải: "Là máy kiếm tiền của người dân Tân Hải. "
Tống Hoài Minh nói: "Chuyện này cậu mau chóng vạch ra một bản kế hoạch đi, đưa tới chỗ tôi, tôi sẽ bật đèn xanh cho cậu, quan hệ thượng tầng tôi cũng sẽ tận lực giúp khơi thông, đương nhiên bản thân cậu cũng phải cố gắng. "
Trương Dương nói: "Chú Tống, chuyện này tôi sẽ tiến thành lặng lẽ. "
Tống Hoài Minh vừa nghe đã biết là hắn cố kỵ gì đó, cười nói: "Được, hiện tại đã trưởng thành hơn rồi đó. "
Trương Dương nói: "Chỉ là không muốn phát sinh những chi tiết ngoài lề!"
Tống Hoài Minh cổ vũ hắn: "Làm cho tốt đi, tỉnh lý hiện tại rất hài lòng với công tác của cậu. "
Trương Dương không cần những người khác hài lòng hay không, ở Bình Hải, chỉ cần Tống Hoài Minh nói hài lòng là đủ rồi.
Khi Trương đại quan nhân khẩn cấp trù bị công việc mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng không quên chuyện tiết kiệm, trên cuộc họp thường ủy hắn cường điệu đưa ra vấn đề chi phí chung, khi Trương Dương nói đến chuyện chi phí chung khi xuất ngoại, mặt Lưu Kiến Thiết giống như bị ai đánh vậy, hắn cảm thấy trong chuyện này mình trở thành chim đầu đàn, hiện tại vị bí thư Trương này muốn dùng súng bắn chết chim đầu đàn.
Các thường ủy trong lòng đều minh bạch chuyện này làm sao mà có, gần đây cần xuất ngoại khảo sát chỉ có Lưu Kiến Thiết, không ngờ lại đâm đúng vào nòng súng, đa số thường ủy không hề vui sướng khi người gặp họa, ngược lại sinh ra một loại cảm giác thỏ chết cáo buồn, chuyện xuất ngoại khảo sát này, mọi người đều là thay phiên nhau đi, huyện trưởng Hứa Song Kì cũng tham gia rất nhiều lần khảo sát như vậy, ai cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng Trương Dương vừa tới thì thời tiết Tân Hải thay đổi rồi.
Trương Dương liệt kê chi phí xuất ngoại năm trước, hắn gõ bàn, nói: "Một ngàn hai trăm vạn, đây là toàn bộ chi phí xuất ngoại của năm ngoái, tôi muốn hỏi một câu, một ngàn hai trăm vạn đại biểu cho cái gì? Thành thị chúng ta không có tiền lượng hóa, không có tiền cải tạo đường, không có tiền xanh hoá thành thị, vô số người dân ông sống trong cảnh nghèo khó, nhưng chúng ta lại có hơn một ngàn vạn dùng để khảo sát xuất ngoại, điều này có nghĩa là? Có nghĩa là một điều châm biếm cực lớn!"
Khi Trương Dương nói tất cả thường ủy đều trầm mặc, chẳng ai sạch sẽ hơn ai cả, ít nhất trong tất cả các thường ủy tham dự hội nghị hôm nay điều từng dùng tiền công ra nước ngoài, hơn nữa không chỉ là một lần.
Hứa Song Kì lạnh lùng nhìn Trương Dương, nghĩ thầm anh không sử dụng chi phí chung để xuất ngoại bao giờ à? Đánh chết tôi cũng không tin.
Trương Dương nói: "Tôi nói như vậy không phải phản đối mọi người xuất ngoại khảo sát, xuất ngoại hay là mời người nước ngoài tới đều là việc mà chúng ta luôn đề xướng, chỉ có đi ra ngoài thì mới có thể học được những thứ tiên tiến của người khác, là chuyện tốt, nhưng tôi muốn hỏi, năm ngoái tốn một ngàn hai trăm vạn, Tân Hải học được những gì? Một ngàn hai trăm vạn kinh phí đi nước ngoài này đã mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích cho Tân Hải?"
Không có người trả lời câu hỏi của hắn, không phải không dám trả lời, mà là vì chột dạ.
Trương Dương nói: "Tôi đưa ra một ví dụ nhé, tháng tám năm ngoái, đồng chí Tảm Thế Kiệt suất lĩnh đoàn khảo sát gồm mười lăm người tới Australia khảo sát ngành chăn nuôi, nói là đi học tập nuôi bò sữa và gia công sữa bột của người ta. Thôi thì không nói tới vấn đề Tân Hải chúng ta cơ hồ là xem nhẹ ngành chăn nuôi và ngành sữa, tôi muốn tính một khoản, đoàn khảo sát mười lăm người, ở Australia tổng cộng khảo sát mười hai ngày, nói chi phí là hơn năm trăm vạn, nói cách khác chia đều một ngày gần năm mươi vạn nhân dân tệ, mỗi người một ngày hơn ba vạn, con số này tôi không muốn truy cứu nữa, biên lai thoạt nhìn thì rất đầy đủ, tôi chỉ muốn hỏi một câu, năm trăm vạn có thể mua được bao nhiêu con bò sữa? Chỗ tiền này có phải là đã tiêu không đúng chỗ không? Đoàn khảo sát của một huyện, ra ngoài ngồi máy bay, còn phải là khoang hạng nhất? Xuất ngoại khảo sát, vì sao nhất định phải ở khách sạn cấp năm sao? Khi tiêu chỗ tiền này, các anh có nghĩ tới hay không, chỗ tiền này đều là tiền mồ hôi nước mắt của người dân? Mục đích bọn họ giao tiền cho chúng ta không phải vì để chúng ta tiêu xài, mà là bởi vì bọn họ tin những quan phụ mẫu như chúng ta, tin chúng ta có thể dùng tiền của bọn họ đúng chỗ, tin chúng ta có thể cho bọn họ cuộc sống tốt hơn.
Tôi không muốn đứng ở góc độ đạo đức để chỉ trích bất kỳ ai, tôi chỉ muốn hỏi một câu, khi các anh không chút đau lòng, thoải mái tiêu tiền, mang tiếng là chi tiêu cho việc công, lúc đó các anh có hỏi lương tâm của mình không, các anh có từng nghĩ tới lời mình tuyên thệ khi nhậm chức không, rốt cuộc là cái gì đã thay đổi tín ngưỡng của con người ta?"
Trương Dương lắc đầu, giọng nói của hắn trầm thấp mà hữu lực: "Một số người trong chúng ta chỉ có thể dùng hai chữ vô sỉ để hình dung!"
Trương Dương đưa Tảm Thế Kiệt ra làm ví dụ, nhưng mọi người lại đều cảm thấy hắn đang nói vào mặt mình, nhất là phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết, mặt hắn đỏ bừng. Vé máy bay tới nước Mỹ lần này cũng là đặt khoang hạng nhất, chẳng lẽ Trương Dương đang ám chỉ mình.
Hứa Song Kì cho rằng Trương Dương đã phạm phải chúng nộ rồi (khiến nhiều người tức giận), thật ra loại chuyện này sẽ không có ai vạch trần cả, chẳng những Tân Hải như vậy, Bắc Cảng như vậy, toàn bộ trong nước cũng đều là như vậy, trong thể chế có rất nhiều quy tắc ngầm, những quy tắc này cũng không thể đơn giản dùng đúng sai để đánh giá, Hứa Song Kì cho rằng mình phải nói một câu, Trương Dương luôn miệng nói rằng không đứng ở góc độ đạo đức cao hơn để chỉ trích người khác, nhưng hắn lại vừa hay đang làm như vậy.
Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, tôi muốn nói một câu, thật ra không phải mỗi lần khảo sát đều có thể mang đến hiệu quả và lợi ích, cho dù là thương gia làm ăn, mỗi lần đầu tư cũng không phải là có lãi. "
Trương Dương nói: "Huyện trưởng Hứa cao kiến, tổng thu nhập tài chính năm trước của Tân Hải là tám ngàn năm trăm vạn, nhưng chỉ chi phí xuất ngoại cho cán bộ đã là một ngàn hai trăm vạn, anh lấy thương gia làm ăn ra so sánh, nói cách khác chúng ta đã lỗ một ngàn hai trăm vạn, không thấy được hiệu quả và lợi ích, là đi đánh bọt nước à?"
Hứa Song Kì nói: "Tôi không phải có ý này. "
Trương Dương nói: "Thương nhân tiêu tiền, lấy trục lợi làm đầu, chúng ta tiêu tiền, chẳng những phải chú trọng lợi ích kinh tế mà còn phải chú trọng hiệu quả và lợi ích xã hội, có một số tiền tiêu rồi có thể kiếm về, mà có một số tiền tiêu ròi thì không thể kiếm về, ví dụ như xanh hoá lượng hóa thành thị mà tôi nói lúc trước, những việc này đều là công trình phục vụ cho dân, tiêu không ít tiền, nhưng sẽ không trực tiếp mang tới thu nhập tài chính cho huyện lý. Nhưng người dân có được lợi ích thực tế, người dân có được tiện ích, đây là hiệu quả và lợi ích xã hội. Không phải tôi hôm nay cứ lôi chuyện xuất ngoại ra mà nói, tôi chỉ là không hiểu, một ngàn hai trăm vạn kinh phí xuất ngoại này rốt cuộc là mang tới hiệu quả và lợi ích kinh tế gì cho Tân Hải? Hay là mang đến hiệu quả và lợi ích xã hội thế nào?"
*****
Ánh mắt của Trương đại quan nhân nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Lưu Kiến Thiết: "Không có tí nào cả? Biết hiện tượng xuất ngoại bằng tiền công không chỉ tồn tại ở Tân Hải, ở toàn quốc cũng là một hiện tượng khá phổ biến, làm nông nghiệp thì đi học tập kỹ thuật sản xuất nông nghiệp tiên tiến của nước ngoài, làm công nghiệp thì đi học tập sản xuất công nghiệp hiện đại hoá của nước ngoài, chỉ cần là muốn xuất ngoại thì luôn có thể tìm ra lý do, nhưng một người làm công tác đảng vụ không ngờ cũng muốn tới quốc gia tư bản chủ nghĩa học tập chủ nghĩa Mác Lênin, cái này không phải là nực cười ư?"
Mặt Lưu Kiến Thiết đỏ như gấc, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui vào, thằng cha này được lý mà không buông tha người ta, hôm nay mình xem như đã lọt vào trong tay hắn rồi, tim Lưu Kiến Thiết lạnh toát, đầu tiên là cảm thấy chán nản, lần này kế hoạch xuất ngoại phải thủ tiêu rồi, lát nữa sai người đi trả vé, mau mà mình vẫn chưa đi, nếu lần này xuất ngoại thành sự thực, sợ rằng triệt để bị Trương Dương nắm thóp, không khéo vì chuyện này mà xuống ngựa cũng nên.
Hứa Song Kì lúc ban đầu còn nói được vài câu, giờ thì hoàn toàn trầm mặc rồi, y biết những lời mà Trương Dương nói đều là sự thật, người ta quả thực đứng ở điểm cao đạo đức.
Trương đại quan nhân lại liệt kê xe công và phí chiêu đãi, hắn tổng kết: "Tôi không dám nói tất cả chi tiêu công đều tồn tại hủ bại, dù sao có một số vẫn là tất yếu, nhưng tôi dám nói rằng trong đó nhất định có tồn tại hủ bại, hơn nữa còn là một bộ phận tương đối lớn, gia nghiệp có lớn đến thế nào cũng chẳng chịu nổi kiểu tiêu xài như vậy, lúc trước đã xảy ra rồi, tôi tạm thời không có quyền lên tiếng, nhưng từ hiện tại, tôi muốn thay đổi, tiền của mình thì biết tiết kiệm, vậy tiền của công thì sao, đó là của quốc gia, của người dân, chúng ta không thể tiêu cho mình được, phải tiêu cho dân thì mới cảm thấy lòng thanh thản, mới đúng với lương tâm của mình. Trong các anh có thể sẽ có người nói tôi chuyện bé xé ra to, thành thị khác cũng như vậy cơ mà? Tôi ở đây nói rõ với các anh, cũng trịnh trọng nói với mỗi một cán bộ Tân Hải, tiền nên chi thì chúng ta sẽ chi, hơn nữa tuyệt đối không keo kiệt, nhưng tiền không nên tiêu thì một xu cũng không được tiêu, tiền mà tiêu cho người dân thì tôi chẳng đau lòng chúnt nào, nhưng con mẹ nó ai dám lấy danh nghĩa vì việc công mà tiêu tiền cho mình thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Hiện trường lặng ngắt như tờ, mặc dù có người oán thầm, thằng cha này sao có thể ở trong hội nghị trọng yếu như vậy mà chửi bậy, nhưng đa số người không thể không thừa nhận, người ta nói chuyện có lý.
Trương Dương nói: "Nếu xuất ngoại không cần thiết có thể giảm bớt đi một chút, nếu xe công của chúng ta có thể mua ít đi vài chiếc, nếu lộ trình vô ý nghĩa của chúng ta có thể chạy ít đi một chút, nếu phí chiêu đãi công vụ ít đi một chút, tài chính của Tân Hải chúng ta sẽ không căng thẳng như vậy, chính vụ của chúng ta cũng sẽ không bị nhiều người dân lên án như vậy. "
Hứa Song Kì lại tìm được cơ hội để lên tiếng: "Bí thư Trương, nhưng muốn bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ thì khó lắm, làm việc công cũng cần kinh phí, kinh phí làm công của huyện ta so với các hạt huyện khác của Bắc Cảng thì đã là ít nhất rồi. "
Trương Dương nói: "Đừng cứ mãi lôi người ta ra so sánh, chúng ta tự so sánh mình đi, Tân Hải muốn giàu lên thì phải từ chúng ta làm, khai nguyên và tiết kiếm, tiết kiệm là phải làm từ chúng ta, lúc trước vì sao xuất hiện nhiều lãng phí như vậy, đó là vì thiếu một cơ giám sát hữu hiệu. "
Hứa Song Kì nói: "Chúng ta ở phương diện này trước giờ đều có giám sát, đồng chí của cục thẩm kế vẫn làm ra không ít công tác mà. "
Trương Dương nói: "Giám sát? Người nhà giám sát người nhà, hạ cấp giám sát thượng cấp? Anh thấy có thể làm hiệu quả ư?"
Hứa Song Kì bị hắn hỏi cho á khẩu không trả lời được.
Trương Dương nói: "Phương pháp giám sát tốt nhất chính là công khai tiền mà các bộ môn chính phủ tiêu, tiêu bao nhiêu, tiêu vào đâu, phải tiến hành công khai với người dân, để người dân giám sát. Chúng ta không phải thường nói, mắt quần chúng sáng như tuyết ư? Sao tới những lúc như thế này lại không để quần chúng tham chính?"
Bộ trưởng Tuyên truyền Vương Quân Cường nói: "Bí thư Trương, ngài nói, nhưng quần chúng quá nhiều, không phải mỗi người dân đều có thể lý giải phương châm chính sách của chúng ta, dưới tình thế trước mắt, công khai có thể không mang tới tác dụng tốt, ngược lại sẽ sinh ảnh hưởng xấu. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Sợ sinh ra ảnh hưởng xấu thì anh lau đít mình cho sạch đi!"
Vương Quân Cường mặt đỏ bừng không nói gì được nữa.
Cuộc họp thường ủy lần này thành hội phê bình, Trương Dương nói: "Về chi phí chung, sắp tới tôi sẽ cho người lập ra một tiêu chuẩn cụ thể, đến lúc đó sẽ đưa ra để mọi người thảo luận. "
Không ai lên tiếng, chỉ cần mở miệng chính là tự tìm mất mặt, đám bánh quẩy chính trị này ai cũng có thể thấy rõ tình thế.
Trương Dương nói: "Chuyện khu khai phá Tân Hải cần phải làm nhanh, bộ nông nghiệp đã đem chuyện khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng thành điển hình phản diện, chúng ta cần phải hoàn thành trả đất cho dân nhanh một chút, sửa chữa sai lầm đã hình thành. " Hắn nhìn thoáng qua Hứa Song Kì: "Huyện trưởng Hứa, tôi thấy chuyện này anh phải tự mình nắm đấy. "
Hứa Song Kì bị bài phát ngôn của Trương Dương hôm nay khiến cho tâm tình không tốt, y chán nản nói: "Bí thư Trương nói thế nào thì làm thế nấy đi. " Những lời này tỏ ý bất mãn với Trương Dương, cũng bất lực với hiện thực. Quan to hơn một cấp thì đè chến người, con mẹ nó là ai nói vậy? Rất sâu sắc!
Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết ngay lập tức tới văn phòng của Trương Dương, đầu tiên thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình với Trương Dương.
Trương đại quan nhân lạnh lùng cười nói: "Lão Lưu à, sao tự dưng anh lại đến thừa nhận sai lầm? Hôm nay hôm nay ở trên cuộc họp thường ủy phát ngôn tuy rằng hơi kịch liệt một chút, nhưng tôi là nhằm vào hiện tượng này chứ không phải nhằm vào cá nhân anh, anh trăm ngàn lần đừng để trong lòng. "
Lưu Kiến Thiết trong lòng chửi cả mười tám đời tổ tông của Trương Dương, nhưng trên mặt thì vẫn làm bộ khiêm cung: "Bí thư Trương, ngài nói đúng, tôi suy nghĩ một chút, thấy với tình trạng của Tân Hải trước mắt, thời cơ khảo sát xuất ngoại vẫn chưa chín muồi, cho nên tôi định hủy bỏ hoạt động xuất ngoại khảo sát lần này. "
Trương Dương nói: "Không phải khảo sát lần này từ năm ngoái đã được phê duyệt rồi ư?"
Lưu Kiến Thiết đáp: "Nhưng chuyện đang không ngừng phát triển và biến hóa, năm ngoái cảm thấy còn cần thiết, nhưng hiện tại xem ra xuất ngoại khảo sát đã không còn bức thiết nữa rồi, xuất ngoại chưa chắc đã có thể đạt được hiệu quả mong muốn, nếu không thể mang đến hiệu quả và lợi ích lớn cho Tân Hải tì cũng không cần thiết phải xuất ngoại, cho nên tôi quyết định hủy bỏ. "
Trương Dương nói: "Lão Lưu à, anh đúng là người làm công tác đảng đoàn, giác ngộ đúng là cao những đồng chí khác, so với những đồng chí không có điều kiện cũng phải sáng tạo ra điều kiện để xuất ngoại khảo sát, anh có cơ hội xuất ngoại khảo sát lại muốn chủ động từ bỏ, tinh thần này rất đáng khen ngợi. "
Lưu Kiến Thiết làm sao có thể không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của thằng cha này, hắn cố nặn ra một nụ cười: "Không cần biểu dương gì đâu, chúng ta là công bộc của nhân dân, điều đầu tiên phải nghĩ tới là lợi ích của người dân, điểm xuất phát của tất cả chúng ta là lo nghĩ cho người dân. "
Trương đại quan nhân cầm chén trà lên, hắn là đang hạ lệnh đuổi khách, lần này coi như Lưu Kiến Thiết anh thức thời, anh nếu dám tìm kế xuất ngoại khảo sát nữa, đối tượng đầu tiên mà ông đây khai đao sẽ là anh, còn con mẹ nó ở trước mặt tôi giả mù sa mưa nữa à, có cần thiết không? Đừng làm mất thời gian của tôi.
Lưu Kiến Thiết cũng có chút tầm mắt, vội vàng cáo từ Trương Dương.
Lưu Kiến Thiết rời khỏi văn phòng Trương Dương, bước vào trong ánh nắng giữa trưa, nhưng trong lòng như phủ mây đen, thằng cha này rốt cuộc muốn làm gì? Mới đến Tân Hải, hắn nhìn thì như là chẳng quan tâm tới gì cả, nhưng trên thực tế hắn căn bản chính là là đang tìm hiểu tình huống, sau khi quen thuộc với tình huống của Tân Hải, thằng cha này liền từ từ lộ ra nanh vuốt, hiện tại đã hoàn toàn lộ ra vẻ hung ác rồi, bước tiếp theo có phải sẽ đại khai sát giới hay không? Lưu Kiến Thiết không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, nếu Trương Dương thực sự muốn tính cả nợ cũ nợ mới, Tân Hải không biết sẽ có bao nhiêu người xui xéo, hắn bắt đầu nhớ khi Tảm Thế Kiệt còn tại nhiệm, Tân Hải khi đó hài hòa cỡ nào, mọi người bình an vô sự cỡ nào. Quan trường Tân Hải hoà hợp êm thấm biết bao, nhưng từ sau khi thằng cha này đến, toàn bộ Tân Hải liền trở nên thần hồn nát thần tính, ai nấy đều cảm thấy bất an, Lưu Kiến Thiết cảm thấy cần phải có hành động, nếu không tình trạng của Tân Hải sẽ liên tục ác liệt thêm.
← Ch. 0960 | Ch. 0962 → |