Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0963

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0963: Chim mổ mắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, anh cũng nói quan hệ của anh và bí thư Hạng không tốt, nhưng lần này tôi ở kinh thành thì thấy hai người rất hợp nhau mà. "

Trương Dương hạ chén rượu xuống, nói: "Chuyện luôn phát triển và biến hóa không ngừng, tôi và bí thư Hạng lại không có ân oán riêng tư gì cả, chúng tôi trước đây quả thực đã phát sinh một ít chuyện không vui, nhưng đều là trong công tác. "

Hồng Thi Kiều nói: "Lần đầu tiên tôi thấy anh đã biết anh là người làm đại sự rồi. "

Trương Dương nói: "Đừng đề cao tôi, con người tôi dễ xiêu lắm, nếu thật sự sướng đến bay tận lên mây thì tôi khóc cũng không kịp đâu. "

Hồng Thi Kiều nói: "Đừng sợ, có đây, tôi giúp anh giữ lại gốc!"

Trương đại quan nhân nghe vậy trong lòng liền giật thót, nghe ám muội quá đi, ngẩng đầu nhìn thì thấy Hồng Thi Kiều đã mặt đỏ ửng, không biết là do uống rượu hay là do thẹn thùng, trông vô cùng dụ người.

Trương đại quan nhân thầm nhắc nhở mình, trăm ngàn lần phải cảnh giác, Hồng Thi Kiều và mình quen nhau chưa bao lâu, mình không biết gì về con bé này, ai biết cô ta liệu có mục đích gì không? Nghĩ đến đây, Trương Dương nói tránh đi: "Cô công tác ở ban trú kinh, nhất định biết rất nhiều nội tình của thị lý phải không?"

Hồng Thi Kiều gật đầu nói: "Biết một chút, ví dụ như ân oán giữa anh và Trần Cương. "

Trương Dương cười nói: "Đừng nói bừa, tôi không có ân oán với ai cả. "

Hồng Thi Kiều nói: "Còn nói không có nữa à, trong thể chế Bắc Cảng ai chẳng biết hai người các anh không hợp nhau, anh vừa tới Tân Hải đã đá em ruột của hắn đi, Trần Cương không hận anh thì hận ai?" Hồng Thi Kiều mượn chút hơi rượu nên cái gì cũng dám nói.

Trương Dương nói: "Trần Khải bị điều chức không liên quan gì tới tôi, là quyết định của cấp trên, hắn hận nhầm người rồi. "

Hồng Thi Kiều nói: "Thôi đi, ai lên đài mà không cần dùng người của mình, tôi đã nghe nói rồi, cục trưởng công an đương nhiệm Trình Diễm Đông là hạ cấp cũ của anh, nếu anh không gật đầu, hắn có thể đến Tân Hải ư?"

Trương Dương cười khổ nhìn Hồng Thi Kiều, cô bé này sao uống chút rượu vào thì cái gì cũng dám nói? Mình dù sao cũng là lãnh đạo, cô ta nói chuyện trước mặt mình chẳng kiêng kỵ gì cả. Có điều Trương Dương thấy cũng có chút thú vị, hắn cố ý thử nói: "Tôi còn bảo cô cô tới làm chủ nhiệm ban chiêu thương, cô ta chắc sẽ không cũng thấy tôi cố ý nhằm vào cô ta chứ?"

Hồng Thi Kiều lại uống một ngụm rượu rồi nói: "Tôi tuy rằng chỉ là một khoa viên nho nhỏ, nhưng ở ban trú kinh lâu rồi, ít nhiều cũng biết một số quy tắc trên quan trường. "

Trương Dương cười nói: "Nói nghe thử đi, tôi học hỏi cô!"

Hồng Thi Kiều nói: "Trên quan trường phải chú ý đoàn kết, nói dễ nghe thì là đoàn kết, nhưng nói trắng ra là kéo bè kết phái, đoàn kết tất cả người có thể đoàn kết bên cạnh mình, về phần người không thể đoàn kết, sẽ tiến hành đả kích quyết đoán, có ai mà không muốn dùng người của mình chứ, ở trong quan trường, muốn đạt được đề thăng, phải trở thành người một nhà của lãnh đạo. "

Trương Dương nói: "Cô nhìn thấu triệt như vậy, bí thư Trần cũng muốn phát triển cô trở thành người một nhà, cô vì sao còn muốn cự tuyệt?"

Câu này khiến Hồng Thi Kiều mặt đỏ bừng, cô ta gắt: "Nhìn cái bộ dạng gấu của hắn, tôi thấy hắn đã buồn nôn rồi!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Hồng Thi Kiều này là chưa gặp người thích hợp, nếu không phải là Trần Cương muốn quấy rối cô ta, đổi lại là mình, chỉ sợ nha đầu kia tám chín phần mười sẽ không cự tuyệt, Trương đại quan nhân nhìn Hồng Thi Kiều sóng mắt lưu chuyển, cũng thấy cô nàng này quả thực có chút hương vị, lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, mình sao lại có suy nghĩ như vậy, Hồng Thi Kiều tuyệt đối không phải là một loại chim non đơn thuần như tờ giấy trắng, đối đãi với loại nữ nhân này phải lưu lại tâm nhãn, cẩn thận tuyệt đối, cú điện thoại này gọi tới rất kịp lúc.

Hắn cầm điện thoại lên, nghe thấy giọng nói ê a, trong lòng Trương đại quan nhân lập tức ấm áp, một loại cảm xúc khó có thể hình dung lấp đầy lòng hắn, giọng nói này đến từ chính cốt nhục thân sinh của hắn, chính là con trai Thiên Tứ của hắn.

Trương Dương cầm điện thoại đi tới bãi biển cách đó không xa, hắn nói khẽ: "Bảo bối à!"

Đầu kia điện thoại bật cười khanh khách, tuy rằng thằng bé vẫn chưa biết nói, nhưng Trương Dương giống như nhìn thấy bộ dạng của con trai vậy, sự thương nhớ chảy trong huyết quản của hắn.

An Ngữ Thần cuối cùng cũng cầm máy, cười nói: "Nó nghe thấy giọng của anh thì cười rất vui. "

Trương Dương nói: "Đương nhiên rồi! Anh rất nhớ hai mẹ con!"

An Ngữ Thần nói: "Em cũng vậy, nói với anh một tin tức tốt, tháng sau em sẽ về một chuyến. "

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới tháng sau chính là tiết thanh minh, An Ngữ Thần lần này trở về tám chín phần mười là để tới núi Thanh Đài tảo mộ.

Trương Dương nói: "Mang cả Thiên Tứ về à?"

An Ngữ Thần nói: "Không tiện, hơn nữa em cũng không muốn những người khác biết tới sự tồn tại của nó. "

Trương Dương nói khẽ: "Xin lỗi!"

An Ngữ Thần nói: "Đừng nói bậy, em rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc! Không có anh thì em không sống được đến bây giờ, càng không có được Thiên Tứ hoạt bát khả ái như vậy, ông trời thật sự quá hậu ái với em, hiện tại anh ở trong lòng em chỉ xếp thứ hai thôi. "

Trương đại quan nhân nói: "Kể ra anh có chút đố kỵ với thằng nhóc đó. "

An Ngữ Thần cười nói: "Chờ tháng sau về, em sẽ mang ít hình và phim của nó, cho anh xem chán luôn. "

Trương Dương nói: "Được!"

An Ngữ Thần nói: "Gần đây có gặp Mộng Viện không?"

Trương Dương nói: "Không, cũng có nói chuyện điện thoại một lần. "

An Ngữ Thần nói: "Em rất lo lắng trạng thái của cô ta, lần này trở về muốn gặp mặt cô ta một lần, khai thông cho cô ta. " Cô ta và Kiều Mộng Viện trước đây từng nhiều lần hợp tác làm ăn, tình bạn giữa hai người rất thâm hậu.

Trương Dương nói: "Mộng Viện là người kiên cường, chuyện của Kiều gia hiện giờ cũng đã qua rồi, tin rằng cô ta sẽ sớm vượt qua cơn sống này. "

An Ngữ Thần nói: "Có cơ hội thì anh khai thông cho cô ta đi, cô ta rất nghe lời anh. "

Trương đại quan nhân giả bộ hồ đồ nói: "Sao lại nói vậy. "

An Ngữ Thần nói: "Đừng quên một câu, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, anh là loại người nào thì em hiện tại biết rất rõ. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Tình yêu của anh đối với em là lõa lồ không giữ lại chút gì. "

"Emnhổ vào! Đợi em về tính sổ với anh!"

Trương Dương nói: "Hôn con trai cho anh nhé, cũng bảo nó hôn anh với!"

Giọng nói của An Ngữ Thần trở nên ôn nhu, cô ta nói khẽ: "Chờ gặp anh rồi nhất định sẽ cho anh hôn chán thì thôi. "

Trương đại quan nhân trở lại bên cạnh Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều đầy thâm ý nói: "Bạn gái à?"

Trương Dương cười cười: "Lòng hiếu kỳ của cô mạnh quá!"

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi nghe nói vợ chưa cưới của anh rất xinh đẹp, còn rất có tiền nữa!"

Trương Dương nói: "Về sau chắc có cơ hộ gặp mặt, thôi đừng nói chuyện của tôi nữa, cô có bạn trai chưa?"

Hồng Thi Kiều lộ ra vẻ xấu hổ, cô ta lắc đầu nói: "Chưa có!"

Trương đại quan nhân lộ ra vẻ không tin: "Không thể nào, một đại mỹ nữ như cô không ngờ lại không có bạn trai? Tuổi của cô cũng không còn nhỏ nữa mà!"

Hồng Thi Kiều cười gắt: "Anh thật đáng ghét, biến pháp nói tôi già! Uống rượu!"

Trương Dương nói: "Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!"

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, anh bát quái quá! Muốn biết thì rót rượu đi. " Cô ta bạc nộ khinh sân, rất giỏi về biểu hiện vẻ phong tình của mình, trẻ tuổi như vậy đã giỏi lợi dụng tài nguyên của bản thân, tiền đồ của Hồng Thi Kiều này không thể hạn lượng.

Trương đại quan nhân cười ha ha uống chén rượu đó, Hồng Thi Kiều không ngờ cũng uống cạn chén rượu đó, cô ta mang theo một cân rượu, không lâu sau đã bị bọn họ uống cạn, Hồng Thi Kiều nói: "Uống rượu với anh thật thống khoái, hay là chúng ta làm thêm một chai nữa đi. "

Trương Dương nói: "Thôi đủ rồi, đừng để uông say!"

Hồng Thi Kiều nói: "Anh sợ cái gì, một nữ hài tử như tôi còn không sợ cơ mà!" Cô ta vẫy tay muốn gọi rượu.

Trương Dương nói: "Cô nếu thật sự muốn uống thì tôi vào xe lấy, rượu bên ngoài tôi thực sự thấy không an tâm. " Hắn đứng dậy vào xe lấy một cân Đại Minh xuân ra, gần đây Lưu Kim Thành tặng cho hắn không ít, Trương Dương trên cơ bản đều để ở xe.

Từ lời nói cử chỉ của Hồng Thi Kiều, cô ta chắc chưa say, có chút ngà ngà thì là thật, nhưng chỉ chẳng qua là có chút hưng phấn, cô ta nhấp thử Đại Minh xuân: "Rượu này không tồi, so với rượu tôi mang đến còn ngon hơn. "

Trương Dương nói: "Nữ hài tử, nhất là nữ hài tử xinh đẹp giống như cô ở bên ngoài nên nói ít thôi, vạn nhất uống say rồi thì gặp người xấu chẳng phải sẽ phiền toái ư?"

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi thấy anh không giống người xấu. "

Trương Dương nói: "Người ta không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. "

Hồng Thi Kiều nói: "Vạn nhất tôi nhìn nhầm, tôi cũng chấp nhận!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm nha đầu này không đơn giản, ngoài mặt thì giả vờ ngây thơ, chưa biết chừng tâm cơ không phải là sâu bình thường, hắn mỉm cười một tiếng, cầm chén rượu lên uống ực một cái, trong lòng thầm tính toán, lại uống thêm vài chén rồi đuổi cô ta về, nếu chuốc cô ta say rồi chẳng phải là phiền phức ư?

Hồng Thi Kiều bỗng nhiên thở dài: "Tôi thường thường hay nhìn lầm người. "

Trương Dương nói: "Người trẻ tuổi nhìn lầm người cũng là điều khó tránh khỏi, theo tuổi tác lớn dần, năng lực phân biệt cũng dần dần tăng cường. "

*****

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, anh so với tôi cũng không lớn hơn được bao nhiêu, đừng bày cái vẻ trưởng bối ra giáo huấn tôi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi không nói, là cô nói! Chúng ta nói tiếp đề tài vừa rồi nhé, bạn trai của cô làm gì?"

Hồng Thi Kiều nói: "Đã nói là không có mà, trước đây từng có, nhưng... " Cô ta thở dài rồi không nói tiếp nữa.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô ta trở nên có chút buồn bã, biết mình trong lúc vô ý đã hỏi tới chuyện thương tâm của người ta rồi, vội vàng cầm chén rượu lên nói: "Thôi, cô coi như tôi chưa hỏi gì, chúng ta không nói chuyện này nữa. "

Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên chạm với hắn: "Uống rượu!" Rồi ngửa cổ lên uống cạn một cốc rượu trắng thủy tinh.

Trương đại quan nhân sửng sốt: "Đừng có uống gấp như vậy!"

Hồng Thi Kiều giơ chén rượu trống trơn ra trước mặt hắn, trong mắt không ngờ có ánh lệ, cô ta cười nói: "Không sao đâu, kỳ thực tôi từng yêu một người, lúc đó tôi còn học trung học, anh ta là thầy giáo của tôi. "

Trương đại quan nhân không tiện nói chen vào, hắn căn bản cũng không muốn thăm dò đời tư của Hồng Thi Kiều, nhưng hiện tại cô ta đã chủ động nói ra, mình cũng ngại ngắt lời.

Hồng Thi Kiều nói: "Anh đã đọc cửa sổ của Quỳnh Dao chưa?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi ghét nhất là xem thể loại đó!"

Hồng Thi Kiều cười cười, cầm bình rượu lên rót cho hắn rồi lại rót cho mình: "Trương Dương, không! Xin lỗi, bí thư Trương... "

Trương Dương cười nói: "Không sao, cô gọi tên của tôi cũng được, đây cũng không phải là đơn vị công tác, xưng hô quan hàm cũng không được tự nhiên. "

Hồng Thi Kiều nói: "Vậy tôi trèo cao, gọi anh một tiếng Trương đại ca nhé, tôi lúc đó mới mười bảy tuổi, chính là tuổi có mối tình đầu, trong mắt tôi anh ấy là người hoàn mỹ, tất cả những gì của anh ta đều tràn ngập mị lực, cho nên tôi liều lĩnh yêu anh ấy, mặc dù anh ấy đã kết hôn rồi, có vợ và có con gái, nhưng tôi lại không khống chế được mình. "

Trương đại quan nhân cũng không phải là lần đầu tiên nghe nói tới loại cố sự này, hắn thực sự không muốn nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng hôm nay rõ ràng Hồng Thi Kiều đã coi hắn thành đại ca tri tâm rồi, ngay cả chuyện bí mật vậy cũng nói ra ngoài.

Hồng Thi Kiều cầm chén rượu lên vừa muốn uống thì Trương đại quan nhân vội vàng ngăn cản: "Tiểu hồng, đừng uống nữa, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, chuyện đã qua lâu vậy rồi, cũng nên quên đi thôi. " Tuy rằng không biết về sau thế này, nhưng Trương đại quan nhân đã đoán được kết cục.

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi đã nhìn nhầm người, tôi yêu lầm một nam nhân không có trách nhiệm... " Nói tới đây nước mắt của cô ta liền tuôn rơi.

Trương đại quan nhân vội vàng nhìn nhìn chung quanh, cảnh này nếu để cho người khác nhìn thấy, không chừng sẽ hiểu lầm hắn làm gì cô ta.

Có điều Hồng Thi Kiều vẫn khống chế tình tự của mình rất tốt, cầm khăn tay lên lau nước mắt, rồi ngượng ngùng cười nói với Trương Dương: "Để anh chê cười rồi, hôm nay tôi cũng không biết là làm sao nữa, có thể là chút rượu chút rượu cho nên ngay cả loại chuyện này cũng nói với anh. "

Trương Dương nói: "Không sao, chứng tỏ cô coi tôi là bạn. "

Hồng Thi Kiều nói: "Từ sau khi sự kiện đó qua đi, tôi đối với tình cảm liền có một loại cảm giác sợ hãi nói không nên lời, có thể là vì ám ảnh trong lòng, nhiều năm như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa từng yêu ai. "

Trương Dương nói: ""Thiên nhai hà xử vô phương thảo, đối với với cô chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt. "

Hồng Thi Kiều nói: "Cám ơn anh vì đã nghe tôi lải nhải nhiều như vậy, tôi kính anh!"

Trương Dương nói: "Uống ít rượu thôi, uống nhiều hại người đấy. "

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi thực sự không sao mà, bình thường tôi có thể uống hết nửa cân nhị oa đầu. "

Trương Dương cười nói: "Bình thường là bình thường, khi tâm tình của người ta không tốt, tửu lượng sẽ suy giảm, chúng ta hay là uống ít ăn nhiều đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn. "

Tuy rằng Trương Dương bảo Hồng Thi Kiều uống ít một chút, nhưng cô ta vẫn uống không ít, Trương đại quan nhân không thể cứ giật cốc của cô ta mãi được, chỉ đành uống nhiều hơn, cân rượu cuối cùng cũng xong, Trương đại quan nhân tính toán thử một chút, Hồng Thi Kiều cũng phải uống tới bảy tám lạng.

Mãi cho đến lúc lên xe, Hồng Thi Kiều vẫn có biểu hiện rất bình thường, nhưng sau khi ô tô khởi động, cô ta tựa hồ liền có cảm giác hơi rượu xộc lên đầu, lái được nửa đường thì cô ta ngồi ở ghế phụ liền ngả vào vai Trương Dương.

Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ, hắn lái xe tới hải dương hoa viên, đưa Hồng Thi Kiều tới trước cửa nhà Hồng Trường Thanh, bình thường Hồng Trường Thanh rất ít sống ở đây, Trương Dương nhìn thấy trong nhà chỉ có một ngọn đèn còn sáng, liền đi ấn chuông cửa, nhưng ấn mãi vẫn không có ai mở cửa.

Hồng Thi Kiều lúc này không ngờ tỉnh dậy, cô ta nói khẽ: "Cô tôi chắc đi tản bộ rồi... Trương... Đại ca... Tôi ngồi chờ ở cửa cũng được, anh đi về trước đi... "

Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta lảo đảo đi xuống xe, đi chưa được hai bước lền té ngã, vội vàng chạy tới đỡ, nhìn nhìn chung quanh, Trương đại quan nhân vẫn rất bận tâm tới ảnh hưởng, sớm biết rằng Hồng Thi Kiều tối nay sẽ uống say, hắn nói gì cũng sẽ không đi ăn cơm với cô ta.

Trương Dương nghĩ một chút rồi đưa Hồng Thi Kiều vào trong nhà hắn nghỉ ngơi một chút, thằng ôn này trước giờ vẫn là hạng thương hương tiếc ngọc, nói khó nghe thì chính là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, ý chí liền có chút không kiên định. Trương Dương dẫn Hồng Thi Kiều tới nhà mình, gọi điện thoại cho Hồng Trường Thanh, điện thoại của đối phương không có ai nhấc, bên kia thì Hồng Thi Kiều đã nôn rồi.

Trương đại quan nhân thảm không thôi, hắn vội vàng đi lấy chậu, trong lòng thầm mắng, mình không phải là tự chuốc lấy phiền ư? Tối nay tự dưng lại đi uống với cô ta nhiều như vậy?

Hồng Thi Kiều nôn xong thì tựa hồ tỉnh táo lại, vẻ mặt hổ thẹn: "Xin lỗi, tôi... Tôi uống say... "

Trương Dương nói: "Đã bảo cô là đừng có mà uống nhiều mà?"

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, ngài cứ để đó... lát nữa tôi dọn... "

Trương Dương nói: "Thôi cứ để tôi, cô đi tắm đi, lát nữa để cô cô thấy thì không hay đâu. "

Hồng Thi Kiều từ sô pha đứng dậy, tuy rằng đi lắc lư, nhưng trên cơ bản vẫn đi được thẳng.

Trương đại quan nhân rất ít khi hầu hạ người khác như vậy, hắn cau mày, dọn hết chỗ đồ ô uế, rồi lại tháo vỏ sô pha ra. Hắn càng nghĩ càng thấy ảo não, mình như vậy không phải là xui xẻo ư? Cũng không phải quá thân quen với Hồng Thi Kiều, không có việc gì lại đi uống nhiều như vậy, tâm sự sâu như vậy làm gì?

Trương Dương vừa dọn dẹp xong thì bỗng nhiên nghe thấy trong phòng rửa mặt truyền đến một tiếng thét chói tai, Trương đại quan nhân trong lòng ngẩn ra, Hồng Thi Kiều này đi vào chưa được bao lâu đã lại gây ra chuyện gì nữa đây? Hắn cân nhắc tôi sự cách biệt nam nữ, không lập tức lao vào, cao giọng nói: "Tiểu hồng? Làm sao vậy?"

Hồng Thi Kiều trên người chỉ mặc mỗi đồ lót lao ra, tóc vẫn còn ướt, tựa hồ bị thứ gì đó dọa, bổ nhào vào trong lòng Trương Dương, ôm chặt lấy Trương Dương rồi hồn bất phụ thể nói: "Cứu mạng! Cứu mạng! Rắn, trong phòng tắm của nhà anh có rắn... "

Trương đại quan nhân có chút mù mờ, trong phòng tắm này có rắn ư? Không đợi hắn tìm hiểu rõ thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng rầm, cửa phòng nhà bí thư Trương không ngờ để người ta một cước đá bay.

Bên ngoài một nam một nữ vọt vào, nữ là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Hồng Trường Thanh, nam thì hơn bốn mươi tuổi, dáng người khôi ngô, vai hùm eo gấu, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, khi hắn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai mắt cơ hồ là lồi ra, trên trán đầy gân xanh, giận dữ hét: "Đồ khốn nạn, mày dám dám khi dễ con gái tao!"

Trong lòng ôm một nhục thể mê người, nghe thấy một tiếng rống to của đối phương, đầu Trương đại quan nhân ong một cái, con mẹ nó, lão tử chơi chim cả ngày, không ngờ hôm nay lại để mấy con chim chọc vào mắt, bẫy, một cái bẫy cấp thấp, không ngờ muốn lừa lão tử vào.

Nam tử đó tức sùi bọt mép, bày ra tư thế muốn xông lên liều mạng với Trương Dương. Từ tiếng hét vừa rồi, xem ra hắn chắc là cha ruột của Hồng Thi Kiều.

Trương đại quan nhân vẫn không kích động chút nào, muốn buông Hồng Thi Kiều ra, nhưng Hồng Thi Kiều vẫn ôm cổ hắn, tư thế cắn chặt thanh sơn không chịu buông.

Hồng Trường Thanh ngăn anh trai Hồng Trường Hà của cô ta lại, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Đừng hỏi tôi, hỏi cô ấy ấy!" Trong lòng lại thầm cười lạnh, Hồng Trường Thanh và Hồng Trường Thanh, cô không ngờ dùng mánh khóe như vậy để đối phó tôi, tưởng tôi là trẻ con lên ba à? Sẽ không nhìn ra, vẫn sẽ trúng bẫy của cô ư. Nhưng cũng hiểu rõ, tình thế hiện tại bất lợi đối với mình, hai anh em Hồng Trường Thanh hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, nếu không thì cũng sẽ không vừa vào đã diễn ra màn này.

Hồng Trường Thanh: "Nói Thi Kiều, rốt cuộc là chuyện gì?"

Đừng nhìn Hồng Thi Kiều vừa rồi rất nhanh nhẹn, nhưng lúc này thì không nói gì, chỉ khóc, nữ nhân khi khóc thường thường là vì thương tâm và ủy khuất, khóc là phương thức đơn giản nhất để định nghĩa mình là người yếu, rất dễ dàng khơi dậy sự đồng tình của người khác. Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, biểu diễn như vậy càng khiến cho người ta miên man bất định.

Hồng Trường Hà giận dữ hét: "Còn cần phải hỏi ư? Tên vương bát đản này khi dễ con gái của tôi, tôi hôm nay kiểu gì cũng phải đánh chết hắn!"

*****

Trương Dương ấn nhẹ lên người Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều chỉ cảm thấy thân thể mềm đi rồi ngã xuống, Trương đại quan nhân tuy rằng tức giận vì cô ta lập bãy hại mình, nhưng hắn cũng không làm quá tuyệt tình, vẫn nắm lấy tay cô ta đặt lên sô pha. Không thể không thừa nhận, dáng người Hồng Thi Kiều thật đúng là không tồi.

Hồng Trường Hà cởi áo khoác của mình đắp lên cho con gái, hải dương hoa viên cũng không lớn, hắn rống lên một tiếng tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của không ít người, bảo vệ cũng tới rồi, hàng xóm chung quanh cũng tới, trong đó có cả những nhân vật nắm thực quyền như huyện trưởng Hứa Song Kì, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết.

Hồng Thi Kiều nằm trên sô pha, trên người đắp áo khoác, nhưng đôi chân trắng nõn mê người vẫn lộ ra ra ngoài, Lưu Kiến Thiết chỉ liếc một cái là ánh mắt liền trở nên phê phê.

Hồng Trường Thanh lúc này phát huy đầy đủ thiên phú biểu diễn của cô ta, mắt đỏ lên, than khóc: "Bí thư Trương, Thi Kiều coi anh là bạn, nó... nó còn chưa kết hôn mà. "

Người vây xem căn cứ vào câu này lập tức đưa ra phán đoán, trong ánh mắt đề vẻ phẫn nộ, khi bỉ.

Trương đại quan nhân không chút hoang mang nói: "Tôi không muốn giải thích, tôi không làm gì cô ta cả, đợi ngày mai sau khi cô ta tỉnh dậy, các người hỏi cô ta đi, hiện tại mọ người có thể đi rồi. Tôi biết các người nghĩ gì? Nhưng tôi có thể nói với các người rằng, các người nghĩ sai rồi, chị Hồng, chuyện này, khẳng định sẽ có một kết quả, chị hài lòng chưa?"

Hồng Trường Thanh còn chưa nói gì thì anh trai cô ta Hồng Trường Hà đã từ trong đám người nhảy dựng lên, giận dữ hét: "Người khác sợ mày nhưng tao con mẹ nó không sợ mày đâu, bí thư huyện ủy thì sao, khi dễ khuê nữ của tao thì tao đánh mày!" Một quyền ân cần thăm hỏi mũi Trương Dương.

Trương đại quan nhân vươn tay ra nhẹ nhàng gạt một cái, sau dố rất xảo diệu chế trụ cổ tay Hồng Trường Hà, thuận thế đẩy một cái, thân hình khôi ngô của Hồng Trường Hà bay lên như đằng vân giá vũ, bay ra ngoài cửa lớn rồi rầm một tiến ngã chổng vó lên trời.

Trong đó cũng có rất nhiều người đa sự, có người cầm khăn ướt lau mặt cho Hồng Thi Kiều, có người vây quanh Hồng Trường Thanh rồi mồm năm miệng mười hỏi, rất có xu thế phải hỏi bằng được chuyện này.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Hứa Song Kì và Lưu Kiến Thiết mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ Trương Dương anh cũng có hôm nay rồi, đã sớm nghe nói anh phong lưu thành tính, cái này là chơi đến phát hỏa rồi à, muốn ngầm thịt cháu gái của Hồng Trường Thanh, kết quả bị người ta bắt quả tang. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, cho dù anh có một trăm cái miệng cũng khó nói rõ. Chuyện này nếu truyền tới tai Tống Hoài Minh, đủ để cho anh tàn đời.

Hứa Song Kì giả mù sa mưa nói: "Rốt cuộc là sao vậy? Chuyện này có phải có hiểu lầm hay không?"

Hồng Trường Thanh nhìn về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, hắn lăn lộn trong quan trường mấy năm nay cũng không phải là vô ích, gặp nguy không loạn là tố chất tối thiểu mà một quan viên nên có. Trương Dương nhìn thẳng vào mắt Hồng Trường Thanh, nói ra cũng lạ, Hồng Trường Thanh cảm thấy mắt hắn biến hóa khó lường, thầm thúy không thể nắm bắt, nhìn tơi sau cùng thì giống như là rơi vào tinh hà vậy. Hồng Trường Thanh trong nháy mắt bỗng nhiên quên mình đang ở đâu? Quên cả bên cạnh có những ai.

Bên tai nghe thấy một giọng nói không nhanh không chậm: "Chị Hồng, rốt cuộc là sao?"

Hồng Trường Thanh nói: "Là anh tự chuốc lấy!"

Mọi người nghe thấy những lời này của Hồng Trường Thanh thì đều không khỏi ngẩn ra, rồi thấy Hồng Trường Thanh nhìn thẳng vào Trương Dương tôi nói: "Anh cho rằng mình có thể lấy thúng úp voi, cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm ư, tôi để được lên làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đã phải bỏ bao công sức, hiện tại anh đòi điều tôi đi, không phải là để dọn đường cho Phó Trường Chinh ư? Anh đã hủy đi bao năm vất vả và cố gắng của tôi, anh có biết tôi phải hy sinh nhiều đến thế nào không?"

Hứa Song Kì và Lưu Kiến Thiết nhìn nhau, hai người đều không nghĩ thông Hồng Trường Thanh rốt cuộc là ăn phải gì vậy? Ngay cả những lời này cũng nói ra trước mặt mọi người.

Trương Dương thở dài nói: "Chị cho rằng tôi nhắm vào chị, cho nên chị hận tôi?"

Hồng Trường Thanh nói: "Không sai, tôi hận anh! Tôi mà anh thân bại danh liệt, tôi muốn phải mất hết mặt mũi. "

Trương Dương nói: "Tối nay vốn đã mời chi và Hồng Thi Kiều cùng nhau tới ăn cơm, chị nói mình không khỏe, nhưng chỉ là lấy cơ?"

Hồng Trường Thanh nói: "Phải!"

Trương Dương nói: "Hồng Thi Kiều uống rượu giả vờ say cũng là năm trong kế hoạch của chị?"

Hồng Trường Thanh gật đầu nói: "Không sai!"

Tất cả mọi người ở hiện trường không nói gì được nưữ, có người đã đoán được đoạn cuối của vợ kịch này, lúc này Hồng Thi Kiều tựa hồ tỉnh lại, ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc và xấu hổ, cô ta muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đáng tiếc lại nói không ra lời.

Trương Dương nói: "Khi tôi đưa cô ta về nhà, nhìn thấy trong nhà chị còn đèn, chị lúc đó có phải là vẫn ở trong nhà, nhưng cố ý không mở cửa đúng không?"

Hồng Trường Thanh không ngờ lại gật đầu nói: "Đúng!"

Chung quanh truyền đến tiếng rì rầm, nữ nhân Hồng Trường Thanh này để trả thù Trương Dương, thật sự có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Trương Dương nói: "Tôi đưa Hồng Thi Kiều vào trong nhà, cô ta nôn bừa bãi, chắc là biểu diễn, sau đó cô ta mượn cớ đi rửa mặt, nếu tôi đoán không sai, lúc cô ta vào nhà tắm đã lặng lẽ gọi điện thoại cho các người, bảo các người phá cửa xông vào, còn cô ta, lúc này cởi quần áo, giải vờ thất kinh từ bên trong chạy ra ôm lấy tôi, cảnh này bị các người bắt được, tôi cho dù có một trăm cái miệng cũng khó mà giải thích. "

Hồng Trường Thanh nói: "Đều bị anh đoán trúng rồi, tôi muốn hủy diệt thanh danh của anh, tôi muốn kiện anh phi lễ với cháu gái tôi, muốn cho anh thân bại danh liệt. "

Hứa Song Kì không thể không cảm thán sự tinh diệu trong kế hoạch của Hồng Trường Thanh, cũng bởi vậy mà cảm thán tối độc phụ nhân tâm, mánh khóe như vậy mình bất kể là như thế nào cũng không làm được.

Trương Dương nói: "Hồng Trường Thanh, trong quá trình cô làm chuyện này có nghĩ tới danh tiết của cháu gái mình hay không? Có nghĩ cô ta về sau sẽ phải nhìn người chung quanh thế nào không?"

Hồng Trường Thanh nói: "Đáng!"

Trương Dương thở dài, đi tới bên cạnh Hồng Thi Kiều điểm nhẹ một cái lên trên người cô ta, Hồng Thi Kiều phát ra một tiếng rên, quấn áo đẩy mọi người chạy ra khỏi biệt thự của Trương Dương.

Hồng Trường Thanh lúc này giống như từ trong mộng tỉnh lại, cô ta mở to hai mắt nhìn, từ trong ánh mắt khinh bỉ của người chung quanh cô ta ý thức được gì đó, hai tay theo bản năng ôm đầu, mình sao nói ra hết vậy? Hồng Trường Thanh sao biết được Trương đại quan nhân dùng thuật nhiếp hồn với cô ta, dưới tình huống Hồng Trường Thanh mât thần trí, khiến cô ta nói rành mạch chân tướng câu chuyện.

Trương đại quan nhânkhông hỏi tiếp nữa, chỉ cần chứng minh mình trong sạch vậy là đủ rồi, người nhà Hồng Trường Thanh có thể nói là cực phẩm, không ngờ không tiếc hy sinh thanh danh của Hồng Thi Kiều để hãm hại mình, cũng may mình còn có biện pháp khiến cô ta nói ra sự thật.

Mặt Hứa Song Kì âm trầm đáng sợ, y hừ lạnh một tiếng, căm tức nói với Hồng Trường Thanh: "Đồng chí Hồng Trường Thanh, chị quá đáng quá, không ngờ lại dùng phương pháp xấu xa như vậy để bẫy bí thư Trương, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của chị. "

Phó bí thư Huyện ủy Lưu Kiến Thiết phụ họa: "Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, nhất định phải báo cáo với thượng cấp. "

Hồng Trường Thanh hoàn toàn choáng váng rồi, cô ta không biết mình vừa rồi ăn phải thuốc gì, tự dưng kể ra hết kế hoạch kín kẽ của mình, cô ta không thể ngẩng đầu lên trong nghị luận của người chung quanh, chỉ cúi đầu xoay người bỏ chạy.

Biết được chân tướng của sự việc, cả đám người xem đều xấu hổ, vốn mang tâm tư tới cười chế Trương Dương, nhưng không ngờ lại chính mắt chứng kiến hắn vô tội. Rất nhiều người xám xịt lẩn đi, nhưng loại người như Hứa Song Kì và Lưu Kiến Thiết thì không thể cứ vậy mà đi được.

Hứa Song Kì đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, anh yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ. Cũng sẽ nghiêm túc xử lý hành vi của Hồng Trường Thanh. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Thôi, chuyện này mọi người biết rõ là được rồi, tôi không định truy cứu, các anh cũng không cần nói ra ngoài, Hồng Thi Kiều dù sao cũng là con gái chưa chồng, có thể là bị người hữu tâm lợi dụng. Biểu hiện của đồng chí Hồng Trường Thanh trước giờ không tồi, có thể là vì vấn đề công tác, tôi suy nghĩ không chu toàn, cho nên mới khiến cô ta có tình tự oán hận như vậy. "

Lưu Kiến Thiết tức giận bất bình nói: "Nhưng loại hành vi này của cô ta thật sự là quá đáng, nếu không xử lý nghiêm túc, về sau không biết sẽ có bao nhiêu người dám làm như vậy nữa!" Hắn nói với Hứa Song Kì: "Huyện trưởng Hứa, anh thấy có đúng không?" Hứa Song Kì gật đầu theo, cũng không phải là họ muốn giúp Trương Dương, mà là muốn xóa hiềm nghi bọn họ tới là để cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Đồng chí Kiến Thiết cho rằng tôi dẽ bị khi dễ vậy ư?"

Lưu Kiến Thiết bị hắn hỏi cho ngây ra, vội vàng lắc đầu: "Tôi không có ý này, tôi thực sự không có ý này!"

Trương Dương nói: "Cố gắng khoan dung độ lượng, ai dám cam đoan mình cửa đời sẽ không phạm sai lầm? Chuyện này mọi người cứ coi như là chưa từng xảy ra, bỏ đi!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)