Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0981

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0981: Nhịn cái giận nhất thời
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Hạng Thành nói: "Trương Dương, nhất định phải chú ý tới ảnh hưởng! Hiện tin đồn ở bên ngoài thật sự quá nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng chính phủ, loại người như Triệu Kim Khoa chỉ là hiện tượng cá biệt, nhưng hiện tại bởi vì chuyện của hắn, khiến cho sinh ra nguy cơ tín nhiệm đối với toàn thể lãnh đạo chúng ta trên xã hội. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, trước khi tôi thượng nhiệm, buôn lậu ở thị trường ô tô Tân Hải tràn lan, biển lậu hoành hành, việc này có liên quan tới bộ môn quản xe giám thị bất lực, tiền tài bất nghĩa của Triệu Kim Khoa tám chín phần mười cũng từ đây mà có. "

Hạng Thành gật đầu nói: "Trước đó, rất nhiều đồng chí khó hiểu về việc cậu chỉnh đốn thị trường ô tô Tân Hải, hiện tại xem ra, cách làm của cậu vẫn rất chính xác. " Y rất ít khi khẳng định thành tích công tác của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Trị dài mới có thể an lâu, quản lý đối với Tân Hải vừa mới bắt đầu thôi. "

Hạng Thành nói: "Chuyện của Triệu Kim Khoa đã liên quan tới cán bộ làm trái nguyên tắc, tôi thấy chuyện này để Ủy ban kỷ luật tham gia điều tra đi, đây cũng là quyết định nhất trí của lãnh đạo thành phố sau khi thảo luận. "

Trương Dương trong lòng ngẩn ra, Hạng Thành vòng một vòng cuối cùng vẫn nhúng tay vào, nói cách khác trong chuyện của Triệu Kim Khoa, Ủy ban kỷ luật thành phố muốn dí đòn gánh vào, quyền thế của mình trong chuyện này sẽ yếu đi. Trương Dương nói: "Trước mắt vụ án còn trong giai đoạn điều tra... "

Hạng Thành xua tay, ý bảo Trương Dương không cần nói tiếp, y lạnh lùng nói: "Phương diện xử lý cán bộ làm trái nguyên tắc, cậu còn thiếu kinh nghiệm công tác tương quan, cứ vậy đi, cậu tới chỗ bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật, tình huống cụ thể thì sẽ do anh ta nói với cậu. "

Trương Dương đối với điều này cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao Triệu Kim Khoa tham ô là sự thật, Ủy ban kỷ luật thành phố tham gia cũng không gì đáng trách, chỉ là hắn lờ mờ cảm thấy Ủy ban kỷ luật tham gia không phải là chuyện tốt, chuyện vốn đơn thuần, sẽ trở nên phức tạp, nhất là nghĩ đến Trần Cương, bí thư Ủy ban kỷ luật đó, Trương Dương trong lòng cảm thấy rất ghét.

Hiềm khích của Trần Cương và Trương Dương bắt đầu từ Trần Khải, em trai y, nếu không phải Trương Dương điều Trình Diễm Đông từ Nam Tích tới, hiện tại Trần Khải vẫn là cục trưởng công an Tân Hải, vè sau Trương Dương ở kinh thành lại đối nghịch với y, Trần Cương đối với Trương Dương càng cảm thấy phản cảm.

Phản cảm thì phản cảm, Trần Cương trên mặt mũi vẫn làm được không tồi, ít nhất khi mặt đối mặt vẫn có thể mỉm cười, hòa ái dễ gần, y rất khách khí mời Trương Dương ngồi xuống.

Trương Dương đến chỗ hắn chính là cho có lệ, giản lược kể lại sự việc một lần. Thị lý quyết định như thế nào thì hắn không quản được, nhưng Trần Cương nếu muốn nhúng tay quá nhiều vào Tân Hải, Trương đại quan nhân cũng sẽ không đồng ý.

Trần Cương nói: "Sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu đối với ban lãnh đạo là chấn động rất lớn, bí thư Hạng đã đưa ra chỉ thị rõ ràng, cần phải điều tra rõ chuyện này nhanh một chút, đối với người có trách nhiệm tương quan thì phải truy cứu tới cùng, nghiêm trị không tha. "

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi nghe theo các lãnh đạo, các lãnh đạo muốn tra thế nào thì cứ tra!"

Trần Cương cảm thấy có chút bất ngờ, thằng cha này từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Y hắng giọng nói: "Căn cứ theo chỉ thị của bí thư Hạng, lại trải qua thảo luận của mọi người, chúng tôi nhất trí cho rằng, dưới tình thế phức tạp trước mắt, cần phải phái một tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tới Tân Hải. "

Trương Dương trong lòng mắng thầm Trần Cương vô liêm sỉ, thuần túy là tìm cơ hội khiến mình bó tay bó chân, nhưng Trương Dương cũng không nói được gì, dẫu sao chuyện của Triệu Kim Khoa liên quan tới vấn đề tham ô hủ bại, Ủy ban kỷ luật thành phố phái tổ công tác tới cũng là đúng với đạo lý, có điều Trương Dương đã dự kiến được, lần này cũng không phải là chỉ đơn giản phái tổ công tác tới, với sự hiểu biết của hắn về Trần Cương, thằng cha này là tiểu nhân có thù tất báo, lần này nắm được cơ hội chẳng phải sẽ tranh thủ dày vò mình ư? Có câu mời thần tới thì dễ, tiễn thần đi thì khó, tổ công tác Ủy ban kỷ luật nếu thật sự tới Tân Hải thì chỉ sợ nhất thời bán hội sẽ không đuổi họ đi được. Có điều Trương đại quan nhân ngoài miệng nói rất dễ nghe: "Bí thư Trần, anh yên tâm đi, cán bộ Tân Hải chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với công tác của tổ công tác. "

Trần Cương nói: "Tiểu Trương à, tôi cũng có nghe nói cậu là một đồng chí tốt hiểu rõ đại nghĩa, trước đây rất nhiều lãnh đạo còn có ý kiến với cậu, cho rằng cậu trẻ tuổi, trong xử lý chuyện hơi nóng vội, không đủ thành thục, tôi một mực muốn nói chuyện với cậu, nhìn thấy biểu hiện hiện tại của cậu tôi thực sự cảm thấy rất vui mừng, găp loạn không sợ hãi, tiến thoái có mức độ, trẻ tuổi đã liền có phong độ của một đại tướng, tôi biết mình sẽ không nhìn lầm!"

Trương Dương cười hắc hắc, trong lòng thì mắng lão hồ li Trần Cương này một ượt, lão gia hỏa Trần Cương này cũng không phải là đơn giản, lần này để y nắm được cơ hội, vẫn chưa biết y sẽ ngáng chân mình thế nào, tình thế bức bách, tạm thời chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của y đã, chờ vài ngày chuyện dịu đi rồi xem tôi thu thập ông thế nào.

Trần Cương đương nhiên biết trong nụ cười của Trương Dương tràn ngập thành phần dối trá, y cũng biết Trương Dương hiện tại trong lòng khẳng định là khó chịu đến, Trương Dương càng khó chịu thì Trần Cương trong lòng lại càng vui vẻ, thằng nhóc cậu không phải tài lắm ư? Đá em trai tôi ra khỏi Tân Hải, còn con mẹ nó cướp nữ nhân với tôi, tôi sớm biết cậu sớm muộn gì cũng có một ngày rơi vào trong tay tôi, sự khó chịu ngày hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi.

Nhận xét của Trương Dương đối với Trần Cương không sai, Trần Cương này tuyệt đối là kẻ có thù tất báo. Có điều Trương Dương không để nhân vật như vậy như Trần Cương vào mắt, lão sắc quỷ lẫn vào trong nội bộ đội ngũ cán bộ hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Khổng Nguyên so với Trần Cương còn khệnh hơn, cuối cùng còn không phải để hắn thu thập cho bỏ của chạy lấy người ư, Trần Cương ông thì có năng lực gì, có thể lợi hại hơn Khổng Nguyên ư? tôi không tin đâu! Hiện tại Triệu Kim Khoa vừa mới chết, bí thư huyện ủy hắn ít nhiều cũng phải gánh vác một số trách nhiệm liên quan, đối mặt đám người đang ma quyền sát chưởng, tùy thời chuẩn bị bỏ đá xuống giếng này Trương đại quan nhân tạm thời cứ nhịn đã.

Khi Trương Dương tới bãi đỗ xe thì nhìn thấy một thân ảnh vội vàng nấp ra sau một chiếc xe jeep, Trương đại quan nhân mắt rất tinh, liếc một cái liền nhận ra đó là Hồng Thi Kiều, từ sau lần đó bị Hồng Thi Kiều hãm hại, Trương Dương vẫn chưa chạm mặt với cô ta, không ngờ lại gặp ở trụ sở thị ủy.

Hồng Thi Kiều trốn sau xe jeep, cho rằng Trương Dương không nhìn thấy mình, một lát sau, cô ta cho rằng Trương Dương chắc đã đi rồi, dè dặt thò đầu ra thì nhìn thấy Trương Dương đứng ngay gần, mặt cô ta cơ hồ là chạm vào mũi Trương Dương, Hồng Thi Kiều sợ đến nỗi hét toáng lên.

Trương đại quan nhân mỉm cười nhìn cô ta: "Hét cái gì? Giữa ban ngày ban mặt, tôi dám làm gì cô chắc?"

Hồng Thi Kiều mặt đỏ tới tận cổ, cô ta không có mặt mũi nào gặp Trương Dương, đầu cúi, cắn cắn môi nói: "Bí thư Trương... "

Trương Dương nói: "Là tôi!"

Hồng Thi Kiều lấy hết dũng khí nói: "Anh nếu hận tôi thì cứ mắng tôi đi, nếu thấy vẫn chưa hả giận thì đánh tôi cũng được. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi trong mắt cô chính là có tố chất đó à?"

Hồng Thi Kiều lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi... "

Trương Dương nói: "Cô có chỗ nào không phải với tôi?"

Hồng Thi Kiều thẹn thùng nói: "Đại nhân không chấp tiểu nhân, ngài cũng đừng chấp nhặt tôi. "

Trương Dương gật đầu: "Hồng Thi Kiều, cô ăn cơm chưa?"

Hồng Thi Kiều có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, tràn ngập hoang mang nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Buổi trưa tôi vẫn chưa ăn cơm, cùng đi tới đôi diện ăn chút gì đi. "

Hồng Thi Kiều lắc đầu như đánh trống bỏi: "Tôi không đi... Tôi... Tôi còn có việc... "

Trương Dương nói: "Bận đến mấy cũng phải ăn cơm, nhà hàng Lục Bảo ở đối diện, tôi đi trước, cô mau tới đó!"

Hồng Thi Kiều nhìn bóng dáng của Trương Dương, vẻ mặt của cô ta vô cùng rối rắm, qua một hồi lâu mới hạ quyết tâm chậm rãi đi theo Trương Dương.

Trương Dương đưa menu cho Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều lắc đầu nói: "Anh gọi đi, tôi đang giảm béo!"

Trương Dương không khách khí với cô ta, tùy tiện gọi mấy món, cười nói: "Tôi buổi chiều còn có việc, chúng ta không uống rượu!"

Hồng Thi Kiều nghe thấy hai chữ uống rượu này thì mặt đỏ càng lợi hại hơn, đầu cúi gằm, hai tay đan vào nhau, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui vào, vừa rồi cô ta sở dĩ lấy hết dũng khí cùng Trương Dương tới đây ăn cơm là vì cảm thấy cổ đã bị kề một đao, có tránh cũng không được, nhưng khi thật sự tới đây với Trương Dương thì lại cảm thấy hối hận. Hồng Thi Kiều nói: "Tôi xin lỗi ngài, tôi xin lỗi ngài!" Cô ta khom mình với Trương Dương: "Lần trước tôi thực sự uống say, tôi... Tôi không ngờ lại để xảy ra chuyện như vậy. "

Trương Dương nói: "Vớ vẩn, tôi gọi cô tới đây ăn cơm cũng không phải để nghe cô giải thích chuyện lần trước, chuyện đó đã trôi qua rồi, có ai uống rượu mà chưa từng uống say, có ai uống say mà không thất thố, tôi lúc còn trẻ cũng uống nhiều lắm, vừa uống say là lại dở nhiều trò. "

*****

Hồng Thi Kiều hé miệng, cuối cùng lấy hết dũng khí nhìn Trương Dương một cái, phát hiện vẻ mặt Trương Dương cũng không có gì khác thường. Trong lòng thầm nghĩ, người này rốt cuộc đúng là lòng dạ rộng rãi hay hắn căn bản chính là một gã đại gian đại ác, chuẩn bị trả thù mình một lần thật đau?

Trương Dương nói: "Cô không trở lại kinh thành à?"

Hồng Thi Kiều gật đầu.

Trương Dương nói: "Không chuẩn bị về ư?"

Hồng Thi Kiều lại gật đầu.

Trương Dương cười nói: "Tôi nhớ rõ cô lúc trước nói nhiều lắm sao đột nhiên biến thành câm điếc vậy?"

Trương Dương càng biểu hiện ra vẻ rộng lượng như vậy thì Hồng Thi Kiều ngược lại càng bị dày vò không chịu nổi, cô ta thở dài nói: "Bí thư Trương, anh đừng giày vò tôi nữa, tôi thực sự sai rồi, lần trước tôi không nên hại anh... "

Trương Dương ra hiệu ngăn cô ta nói tiếp: "Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, dẫu sao thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì. "

Mắt Hồng Thi Kiều đỏ lên: "Nhưng... Lương tâm tôi cắn rứt lắm. "

Trương Dương cười nói: "Tôi sở dĩ gọi cô ra đây ăn cơm cũng không phải là muốn hỏi gì, chỉ muốn nói với cô một câu, chuyện đã qua rồi, mọi người vẫn là bạn, dẫu sao cũng không thể tránh mắt nhau cả đời được. "

Hồng Thi Kiều nước mắt lưng tròng nhìn Trương Dương: "Thật ư? Anh thực sự vẫn cọi tôi là bạn ư?"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định toàn bộ một người, con người ta làm mỗi chyện đều có mục đích và động cơ của mình, cô cũng không ngoại lệ. "

Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: "Cô tôi đối với tôi trước giờ luôn rất tót, tôi có thể có hôm nay tất cả là nhờ có cô ấy chiếu cố. "

Trương Dương nói: "Cô có thể hy sinh vì cô ta cũng là rất khó rồi, từ điểm này cho thấy cô là một người có tình có nghĩa. " Hắn rút khăn tay ra đưa cho cô ta.

Hồng Thi Kiều nhận lấy khăn tay mà Trương Dương đưa, lau nước mắt rồi nói: "Tôi không tốt, tôi không tốt chút nào, tôi lấy oán trả ơn, lúc trước ở kinh thành anh giúp tôi như vậy, nhưng tôi vẫn làm ra chuyện có lỗi với anh. "

Trương Dương cười nói: "Người ta sống trên đời không ngừng phải đối diện với lựa chọn, có một ngày cô có thể gặp một nan đề, tôi và cô cô đều ngã xuống nước, cô sẽ cứu ai?"

Hồng Thi Kiều nói: "Tôi không cứu ai cả. "

Câu trả lời của cô ta khiến Trương đại quan nhân ngây ngẩn cả người.

Hồng Thi Kiều lập tức nói: "Tôi không biết bơi! Tôi nếu nhảy xuống cứu người thì chắc khác nào từ bỏ luôn cả tính mạng. " Không biết vì sao, cô ta nói tới đây thì không nhịn được liền bật cười, Trương Dương cũng cười.

Hồng Thi Kiều cười xong, lại rơi nước mắt: "Bí thư Trương tôi tôi cảm thấy có lỗi với ngài!"

Trương Dương nói: "Đừng nói nữa việc này việc này dừng ở đây, về sau chúng ta vẫn là bạn. "

Hồng Thi Kiều nói: "Còn có thể là bạn ư?"

Trương Dương gật đầu, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên lưu ý thấy xa xa có người đang nhìn mình, Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại, nhận ra đó là phó tổng tập đoàn Hoa Quang Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng đang cùng một vị mỹ phụ trung niên đi vào khách sạn Lục Bảo, nhìn thấy Trương Dương, cô ta cười cười, nói với mỹ phụ bên cạnh một tiếng rồi chậm rãi đi tới trước mặt Trương Dương, mỉm cười nói: "Bí thư Trương, khéo vậy?"

Trương Dương cười cười đứng lên nói: "Không khéo, tôi đến thị ủy làm việc, gặp bằng hữu, cùng nhau tới đây ăn bữa cơm. "

Tiêu Mân Hồng nhìn Hồng Thi Kiều một cái, Hồng Thi Kiều nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, có chút kinh hoàng, cô ta cầm túi lên cáo từ: "Bí thư Trương, tôi còn có chuyện, đi trước đây!"

Trương Dương nói: "Cô còn chưa ăn cơm mà!"

Nhưng Hồng Thi Kiều hiển nhiên không có ý tiếp tục ở lại, xua tay rồi vội vàng rời khỏi lục bảo.

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn cô ta, quay sang Tiêu Mân Hồng, Tiêu Mân Hồng áy náy nói áy náy nói: "Xem ra tôi đã quấy rầy nhã hứng của các anh rồi. "

Lúc này nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên, Trương Dương cười nói: "Cô dọa người ăn cơm cùng tôi chạy rồi, giờ thì cô phải tiếp tôi ăn cơm!"

Tiêu Mân Hồng sóng mắt quyến rũ liếc Trương Dương, cười nói: "Rất vinh hạnh, nhưng tôi có phải hiềm cái tội chim khách cướp tổ không?"

Trương Dương và cô ta cùng nhau bật cười, Trương Dương nhìn nhìn mỹ phụ trung niên ở xa xa, nói: "Gọi bạn cô tới ăn cùng đi!"

Tiêu Mân Hồng lắc đầu: "Không cần, cô ta là bà chủ Tề Mỹ Châu của Lục Bảo, là một người bạn của tôi. "

Từ xa Tề Mỹ Chậu gật đầu chào Trương Dương, cô ta không có ý tới quấy rầy bọn họ, xoay người đi.

Tiêu Mân Hồng ngồi xuống vị trí vừa rồi của Hồng Thi Kiều, vẫy vẫy tay với phục vụ sinh, bảo hắn lấy một bình rượu ngũ lương.

Trương Dương nói: "Tôi buổi chiều còn phải làm việc, rượu này không thể!"

Tiêu Mân Hồng nói: "Ai chẳng biết bí thư Trương tửu lượng như biển, uống chút rượu căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới anh. "

Trương Dương cười nói: "Trên quan trường thì đành chịu thôi, để người ta ngửi thấy mùi rượu thì sẽ có ảnh hưởng không tốt. "

Tiêu Mân Hồng thấy hắn kiên trì thì vì thế lại bảo nhân viên phục vụ đi pha một bình trà Long Tĩnh.

Không bao lâu nhân viên phục vụ đưa trà tới, lại có thêm mấy món ăn, một món tôm Long Tĩnh và một món cua biển hấp.

Trương Dương nói: "Lãng phí quá! Không cần thêm đồ ăn dâu, đủ ăn là được rồi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Nhất định là ý của bà chủ Tề, bỏ đi, người ta có lòng tốt mà. "

Trương Dương nhớ tới vẻ mặt khủng hoảng lúc vừa rồi nhìn thấy Tiêu Mân Hồng của Hồng Thi Kiều, ngay cả cơm cũng chưa ăn đã bỏ chạy, có chút nghi hoặc nói: "Cô quen cô gái đó à?"

Tiêu Mân Hồng lắc đầu nói: "Tôi đang định bảo anh giới thiệu cho tôi đây, con gái nhà ai mà xinh thế, là bạn anh thật à?"

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt ý vị sâu xa của Tiêu Mân Hồng thì lập tức giải thích: "Thật đó, cô đừng có nghĩ lung tung. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Không nghĩ lung tung, người làm lãnh đạo các anh, cho dù là muốn làm chút chuyện xấu thì cũng không thể quang minh chính đại dẫn đi khắp nơi được, khẳng định là phải lúi húi sau lưng người ta đúng không? Bí thư Trương nếu đã dám dẫn cô ta tới đối diện thị ủy ăn cơm liền chứng tỏ ngài ngồi thẳng đi thẳng, tôi nhìn ra rồi, hai người là bạn bè bình thường."

Trương Dương phát hiện đầu óc của Tiêu Mân Hồng không phải là chỉ thông minh bình thường, giao tiếp với loại nữ nhân này nhất định phải cẩn thận, hắn cười ha ha, nói: "Cậu nói vậy chẳng phải càng chứng tỏ rồi giấu đầu lòi đuôi ư?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Có điều, người làm lãnh đạo như anh trong vấn đề quan hệ nam nữ phải thật cẩn thận, hồng nhan có đẹp đến mấy cũng không quan trọng bằng quyền lực, anh nói xem có đúng không?"

Trương Dương cười nói: "Tiêu tiểu thư nói chuyện thật sự là nhất châm kiến huyết. "

Tiêu Mân Hồng mỉm cười: "Bí thư Trương, tôi nghe nói chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải đã được phê chuẩn rồi. "

Trương Dương gật đầu nói: "Chuyện này toàn bộ Bắc Cảng đều biết. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương là đang nói tin tức của tôi bế tắc ư?"

Trương Dương cười nói: "Cô khẳng định đã biết từ lâu rồi, đúng không? Tiêu tiểu thư có hứng thú ới Tân Hải đầu tư hay không? Nếu có ý muốn đầu tư thì tôi nhất định sẽ hoan nghênh cả hai tay. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, tôi không biết phạm vi cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu là thế nào, có điều tập đoàn Hoa Quang chúng tôi lúc trước ở Tân Hải cũng mua một khối đất!"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Hoa Quang có đất ở Tân Hải ư?"

Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: "Về phía bắc cảng Phước Long hai km, năm trăm mẫu bãi bùn, năm năm trước đã thuê rồi, nếu khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa hay vòng vào khu đất đó của chúng tôi, có phải là giá của khu đất này tăng cao ư?"

Trương Dương nói: "Đợi đã, cô nói gì? Các cô ở năm trăm mẫu bãi bùn ở phía bắc cảng Phước Long ư?"

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Ngài vẫn chưa tin à, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi lừa ai chứ không lừa ngài đâu. "

Trương Dương nâng chung trà lên uống một hớp lớn: "Năm năm trước, năm năm trước đã thuê rồi, từ năm năm trước các cô đã biết sẽ có chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu ư?"

Tiêu Mân Hồng: cười nói: "Ai mà có bản sự tiên tri như vậy! Lúc trước ở Tân Hải thuê khối đất đó là muốn làm khai phá du lịch, tốc độ phát triển của kinh tế Tân Hải so với dự đoán của chúng tôi thì chậm hơn nhiều, cho nên thời cơ đầu tư vẫn chưa chín mùi, hiện tại thì tốt rồi, bí thư Trương vừa tới, khu bảo lưu thuế nhập khẩu được phê duyệt, không khéo qua vài ngày nữa chuyện bỏ huyện lập thành phố cũng có thể được quyết định, đến lúc đó giá trị của khu đất của chúng tôi không muốn lên như diều gặp gió cũng không được. "

Trương Dương không khỏi nhíu mày, chắc sẽ không nói dối, căn cứ vào tình huống mà cô ta miêu tả, khu đất này của Hoa Quang tám chín phần mười sẽ nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cái này coi bộ có chút phiền toái rồi, nếu bọn họ muốn nhân cơ hội lên giá chẳng phải là sẽ mất không một khoản tiền ư.

Tiêu Mân Hồng tựa hồ đoán được suy nghĩ của Trương Dương, cô ta cười nói: "Bí thư Trương, ngài đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu, khu đất đó là hạng mục do tôi toàn quyền phụ trách, chỉ bằng vào quan hệ của chúng ta, ngài cho dù muốn thu hồi không ràng buộc thì tôi cũng sẽ ủng hộ. "

*****

Trương đại quan nhân nghĩ thầm hai ta có quan hệ gì? Quan hệ ân nhân cứu mạng ư, vì chuyện này cô thực sự có thể trao cho tôi khu đất này một cách không ràng buộc ư? Trương đại quan nhân không tin, lời nói của người làm ăn không thể coi là thật, sinh ý chính là sinh ý, người ta phân biệt rất rõ ràng, có điều thoạt nhìn Tiêu Mân Hồng chắc là người thông minh. Trương Dương cười nói: "Vậy tôi trước hết thay nhân dân Tân Hải cám ơn cô. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Những cán bộ quốc gia các anh nói chuyện luôn đại khí như vậy, nhân dân Tân Hải cảm tạ tôi thì tôi không dám nhận, tôi cũng không phải là vì nhân dân Tân Hải, tôi là vì bí thư huyện ủy ngài đây. "

Trương Dương cầm chén trà lên chạm vứi cô ta: "Cái đó, chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa. "

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Yên tâm, tôi cũng không phải là là muốn nhân cơ hội báo ân đâu, bí thư Trương, tôi đang muốn tìm hiểu quy hoạch tương lai của các anh một chút, xem tập đoàn Hoa Quang của chúng tôi có khả năng cống hiến một phần lực lượng cho xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu không?"

Trương Dương nhìn Tiêu Mân Hồng: "Thật sự muốn đầu tư ư?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Cơ hội tốt như Khu bảo lưu thuế nhập khẩu phát sinh ở bên cạnh tôi, nếu cơ hội như vậy mà chúng tôi không nắm được thì còn làm sinh ý làm gì?"

Trương Dương nói: "Tiêu tiểu thư, chúng tôi cũng coi như là lão bằng hữu, tôi cũng không gạt gì cô, thiết kế quy hoạch của Tân Hải hiện tại đang được đang tiến hành, vẫn chưa có chính thức, cho nên ngay cả trong đầu tôi cũng không có khung sườn chính xác, gần đây nhà đầu tư tới hỏi ý quả thực rất nhiều, nhưng tôi cũng chưa gặp một ai cả, không phải không muốn nhận đầu tư mà là không biết bàn với mọi người ra sao, cô cứ yên tâm, nếu khu đất đó của Hoa Quang các cô ở trong khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của các cô, phương diện đầu tư thì tôi tuyệt đối hoan nghênh, cái khu bảo lưu thuế nhập khẩu thiếu chính là tiền, các anh chỉ cần dám tới thì tôi sẽ tiếp chiêu ngay!"

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Tôi đã nói rồi, phóng mắt khắp ban lãnh đạo Bắc Cảng, không có một quan viên nào có khí phách như bí thư Trương!"

Trương Dương cười nói: "Trăm ngàn lần đừng nói như vậy, nếu như bị lãnh đạo của chúng tôi nghe thấy, kiểu gì cũng đi giầy nhỏ cho tôi, vô số tiền lệ thảm thống trong lịch sử đã chứng minh, người công cao hơn chủ là tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. "

Tiêu Mân Hồng lại không nhịn được liền bật cười, cô ta phát hiện vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này rất dí dỏm. Cô ta nói khẽ: "Chú tôi sắp tới sẽ về, đến lúc đó tôi sẽ an bài cho hai người gặp mặt. "

Trương Dương nói: "Tốt! Tôi đối với vị đại tài chủ này cũng ngưỡng mộ từ lâu rồi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Sức của một người dù sao cũng hữu hạn, không thể nào bằng được sức của cả quốc gia, tôi nghe nói quốc gia vô cùng ủng hộ hạng mục khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, quốc gia và tỉnh lý tổng cộng cấp ngân sách bảy tỷ giúp xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Trương đại quan nhân phát hiện Tiêu Mân Hồng rất không đơn giản, việc này chỉ giới hạn trong cao tầng Tân Hải và Bắc Cảng mới biết được, mà cô ta cũng biết, chứng minh của cô ta của cô ta khá linh thông, Trương Dương mỉm cười nói: "Cô còn nghe được gì nữa?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Thành phố Bắc Cảng vì chuyện này cũng cấp hai trăm triệu!"

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi cũng không biết!"

Tiêu Mân Hồng cười nói: "Coi như là tôi để lộ cho ngài chút tin tức đi. "

Trương Dương nói: "Tiền của Quốc gia từ quyết định cấp đến cấp xuống dưới cần cả một quá trình, thủ tục tầng tầng, nếu điều cô nói là thật thì tôi cũng hy vọng hai trăm triệu của Bắc Cảng sẽ tới nhanh, tôi gần đây đúng là thiếu tiền tiêu đây!"

Tảm Thế Kiệt cũng không ngờ Trương Dương sẽ tìm đến y, khi Trương Dương đi vào văn phòng của Tảm Thế Kiệt, Tảm Thế Kiệt đang ngồi ở ngủ gật dưới ánh nắng chiều, chiều nào đến lúc này y cũng sẽ mệt rũ rồi, Tảm Thế Kiệt không phải không có thư ký, nhưng từ lúc tới khoa ủy, y có rất ít người tới bái phỏng, trình tự thư ký trước tiên vào thông báo cũng bỏ, ở loại địa phương này một tháng cũng chẳng có ai tới bái phỏng một lần, một phó chủ nhiệm khoa ủy đã không còn khiến người ta cảm thấy có hứng thú nữa rồi. Ngẫu nhiên có người tới cũng là đám thần tử cũ của Tân Hải, đến để càu nhàu, nhưng gần đây cũng trở nên càng lúc càng ít, Tảm Thế Kiệt biết theo thời gian trôi qua, sức ảnh hưởng của mình ở Tân Hải cũng trở nên càng lúc càng yếu, cuối cùng sẽ bị người ta quên đi.

Trương Dương gõ cửa phòng hờ khép, sau đó đi vào.

Tảm Thế Kiệt mở hai mắt mệt mỏi ra, qua cái kính lão nhìn Trương Dương, y rất nhanh liền nhận ra người kế nghiệm của mình.

Trương Dương mỉm cười nói: "Bí thư Tảm, chào ngài, tôi là Trương Dương!" Thân hình của ao ngất, bộ pháp hữu lực của Trương đại quan nhân bất kể đi đến đâu cũng sẽ tạo cho người ta một loại cảm giác tinh lực dư thừa.

Tảm Thế Kiệt cười cười, y tháo kính lão xuống, sau đó chậm rãi đứng lên vươn tay ra bắt tay Trương Dương: "Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!"

Trương Dương nhìn nhìn văn phòng của Tảm Thế Kiệt, đồ dùng đơn sơ, so với văn phòng của bí thư huyện ủy Tân Hải đúng là một trời một vực, Tảm Thế Kiệt từ đó tới đây, sự hụt hẫng trong lòng khẳng định rất lớn.

Tảm Thế Kiệt nói: "Ngồi đi! Anh uống trà gì? Trà Long Tĩnh hay là Quan Âm?"

Trương Dương cười nói: "Trà Long Tĩnh đi!"

Tảm Thế Kiệt cầm điện thoại gọi cho thư ký, cũng chỉ có lúc này y mới được sử dụng quyền lực của một phó chủ nhiệm khoa ủy, một lát sau thư ký tiểu Trịnh mang trà tới.

Tảm Thế Kiệt mỉm cười rất hiền lành: "Bí thư Trương, nói đi, hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra tôi sớm nên tới đây gặp mặt bí thư Tảm, nhưng tôi mới tới Tân Hải, nhân sinh địa sơ, bận phải làm quen với tình huống của Tân Hải, công tác thật sự rất bận rộn, không lấy đâu ra được thời gian cả. "

Tảm Thế Kiệt nói: "Công tác quan trọng, đương nhiên là công tác quan trọng hơn!"

Trương Dương nói: "Bận bịu mấy tháng, cuối cùng cũng hiểu tình huống của Tân Hải được đại khái, hiện tại tới đây gặp mặt bí thư Tảm, tôi cũng không giấu gì ngài, mục đích chủ yếu hôm nay tôi tới chính là học hỏi chút kinh nghiệm từ ngài. "

Tảm Thế Kiệt khiêm tốn nói: "Tôi làm gì có kinh nghiệm có giá trị gì đâu?"

Trương Dương nói: "Bí thư Tảm công tác ở Tân Hải thời gian dài như vậy, đối với tình huống của Tân Hải nhất định quen thuộc hơn nhiều so với tôi, thời gian tôi đến Tân Hải tuy rằng không lâu, nhưng tôi đã được nghe danh tiếng tốt của bí thư Tảm, mấy năm nay ngài đã làm không ít chuyện cho Tân Hải!"

Tảm Thế Kiệt trong lòng mắng thầm, thằng ôn này tới đây chẳng lẽ chỉ để khen nịnh mình vài câu ư? Hình như là không cần thiết mà? Chẳng lẽ hắn đang chế nhạo mình? Tảm Thế Kiệt cười nói: "Làm quan một nhiệm, tạo phúc một phương, tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là không thể trong nhiệm kỳ của tôi đưa kinh tế Tân Hải phát triển lên, hiện tại nghĩ lại, tôi trong công tác cũng tồn tại không ít sai lầm, hổ thẹn, hổ thẹn!"

Trương Dương nói: "Bí thư Tảm, sai lầm của ngài là ở chỗ nào?"

Tảm Thế Kiệt không khỏi ngẩn ra, thằng cha này quả thật là tới chơi mình, lão tử là đang khiêm tốn chứ cũng không phải là đang kiểm điểm mình!

Trương Dương mỉm cười nói: "Bí thư Tảm, con người tôi thẳng tính, trước giờ có gì nói đó, tiền nhân chi sự, hậu giả chi sư, ngài nói cho tôi biết kinh nghiệm công tác của ngài, chỗ nào đắc ý thì nói ra để tôi học tập, chỗ nào sai lầm thì cũng nói ra để tôi biết tránh và sửa, bí thư Tảm, tôi hôm nay thực sự là đến thỉnh giáo. "

Tảm Thế Kiệt nghĩ thầm anh thỉnh giáo ư, nhưng tôi lại không thích dậy đấy, y gượng cười: "Có gì hay đâu mà học, người trẻ tuổi các cậu đầu óc nhanh nhanh, so với tôi thì thích hợp với xã hội hiện tại hơn, kinh nghiệm quản lý của các anh cũng tiên tiến hơn, phải tin tưởng, dựa theo suy nghĩ của mình mà làm!"

Trương Dương nói: "Bí thư Tảm, ngài Tân Hải dã xảy ra một đại sự chưa?"

Tảm Thế Kiệt ra vẻ ngạc nhiên nói: "Đại sự gì! Có phải khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải hay không? Ha ha, tôi còn đang cao hứng vì chuyện này đâu, chuyện mà lúc trước tôi ngay cả nghĩ cũng không dám không ngờ anh lại thoáng cái làm xong ngay. "

Trương Dương nói: "Bí thư Tảm có nhớ Triệu Kim Khoa không?"

Tảm Thế Kiệt gật đầu: "Sở trưởng sở quản xe, tôi nhớ rõ, trước đây tiếp xúc cũng không nhiều, năng lực của hắn không tồi. "

Trương Dương nhìn vẻ mặt trấn định của Tảm Thế Kiệt, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Triệu Kim Khoa nhảy lầu, chuyện lớn như vậy Tảm Thế Kiệt không biết ư? Tin tức của y thật sự bế tắc đến mức này ư? Trương Dương nói: "Bí thư Tảm, Triệu Kim Khoa bị tình nghi dính líu đến tham ô, trong nhà hắn lục soát ra được một lượng tài vật rất lớn!"

Tảm Thế Kiệt cả kinh nói: "Thật? Hắn không ngờ lại tham ô ư?"

Trương Dương nói: "Bí thư Tảm, sở quản xe của Tân Hải luôn luôn làm biển cho xe lậu, biến phi pháp thành hợp pháp, chuyện này ngài có nghe nói không?"

Tảm Thế Kiệt sau khi nghe thấy câu này thì sắc mặt y lập tức trở nên âm trầm: "Bí thư Trương, anh có ý gì?"

Trương Dương nói: "Không có ý gì cả, chỉ là tôi nghe có người nói, trước đây chuyện lắp biển cho xe lậu là huyện lý ngầm đồng ý, nghe nói có thể thông qua phương thức này để gia tăng thu nhập tài chính.. "

"Nói bậy!" Tảm Thế Kiệt kích động, cả mặt y đỏ bừng lên, cơ hồ muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Trương Dương nói: "Tôi là một đảng viên, tôi từng là quan phụ mẫu của Tân Hải, tôi sao có thể ngang nhiên làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia? Tôi chưa từng làm, cũng vĩnh viễn sẽ không làm!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)