← Ch.1000 | Ch.1002 → |
Bởi vì Từ Lập Hoa không ở Xuân Dương, mộ của Trương Giải Phóng cũng không ở Xuân Dương, Trương đại quan nhân tuy rằng là có tình cảm gì với người cha này, nhưng thân là con trai, ít nhiều gì cũng phải có chút hiếu tâm, hắn mua tiền giấy tới nhà máy máy móc nông nghiệp huyện Xuân Dương đốt tế bái, Kiều Mộng Viện dù sao cũng không có việc gì làm, theo Trương Dương tới đây.
Trương đại quan nhân châm hương và tiền giấy, cúi người ba cái về phía tây, Kiều Mộng Viện thì đặt một bó hoa tươi ở bên cạnh.
Trương Dương nói: "Cha, cha ở dưới suối vàng nhớ làm người tốt nhé!"
Kiều Mộng Viện trong lòng kỳ quái, nghĩ thầm sao lại có kiểu con nói chuyện với cha mình như vậy, cô ta không biết Trương Giải Phóng lúc sinh tiền đã làm không ít chuyện xấu.
Hai người trở lại bên trong xe, Trương Dương khởi động xe, nói: "Ông già này của tôi, lúc còn sống làm không ít việc hồ đồ, cho nên tôi mới chúc ông ấy sau khi chết rồi thì nên hối cải, làm người tốt. "
Kiều Mộng Viện nói: "Anh hiếu thuận quá nhỉ!"
Trương Dương nói: "Tôi chưa từng gặp ông ta, tro cốt của ông ta cũng không ở đây, tro cốt được chôn ở thôn Tiểu Thạch Oa xã Tây Sơn thành phố Kinh Sơn, chỉ là tôi chưa bao giờ tới đó cúng mộ cho ông ta. " Nói tới đây. Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ tới các loại chuyện của tôn Tiểu Thạch Oa, mình có lẽ nên giành thời gian tới đó một chuyến.
Kiều Mộng Viện thở dài, đầu tựa vào cửa kính xe, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ có chút suy tư.
Trương Dương nói: "Gần đây có gặp dì Mạnh không?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Bà ấy tựa hồ đã quên tất cả chúng tôi rồi. "
Trương Dương có chút đồng tình gật đầu.
Kiều Mộng Viện nói: " Tôi thì lại không quên được, tôi luôn lo lắng bà ấy ở bên ngoài phải chịu khổ. "
Trương Dương: "Nói Nếu lựa chọn phật môn thì chính là lựa chọn kham khổ, so với đau khổ ở thân thể, trong lòng được yên lành thì ngược lại quan trọng hơn, có lẽ bà ấy ở sâu trong lòng thật sự được yên tĩnh rồi. "
Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, mắt đẹp có chút đỏ lên, cô ta nói khẽ: "Tôi vẫn cho rằng mình rất hạnh phúc. Nhưng tôi đột nhiên mất đi tất cả. " Nước mắt thuận theo má của cô ta chậm rãi chảy xuống. " cánh cửa tình cảm một khi đã mở ra thì không thể dễ dàng đóng lại. Kiều Mộng Viện khóc thật sự rất thương tâm. Ủy khuất nhiều ngày nay trong phút chốc được phát tiết ra hết.
Trương Dương đỗ xe ở ven đường, nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Kiều Mộng Viện, hắn vươn tay ra Nhẹ nhàng vuốt ve vai Kiều Mộng Viện, nhỏ giọng an ủi cô ta. Qua một hồi lâu, Kiều Mộng Viện mới bình phục tình tự, cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt. Có chút ngượng ngùng mỉm cười: "Xin lỗi! Tôi thất thố. "
Trương Dương nói: "Không có gì mà phải xin lỗi cả. Thật ra tôi rất thích cô thất thố ở trước mặt tôi. "
Kiều Mộng Viện có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh biến thái mình sự khoái hoạt của mình xây dựng trên nỗi đau khổ của người khác. "
Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi thấy cô gần đây có vẻ ủ dột quá, hay là thế này đi, tôi cho cô một đề nghị. "
Kiều Mộng Viện nói: "Anh nói đi. "
Trương Dương nói: "Nhìn ra được cô cũng chán làm ăn rồi, tôi cho rằng loại nữ nhân nổi bật như cô chắc có truy cầu cao hơn. "
Kiều Mộng Viện cười nói: "Sặc, đừng làm tôi ghê sợ!"
Trương Dương nói: "Thật đấy. Cô cũng thấy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của tôi hiện tại thiếu người nghiêm trọng. Nếu không cô tới đó hỗ trợ tôi đi. "
Kiều Mộng Viện nói: "Anh không phải có Thường Hải Thiên giúp đỡ rồi ư?"
Trương Dương nói: "Khác mà, hắn phụ trách trù tính chung, nhưng phương diện chiêu thương tôi vẫn thiếu người, khu bảo lưu thuế nhập khẩu trọng yếu nhất chính là chiêu thương, tôi cần một người có đầu óc làm ăn khôn khéo và tố chất chính trị ưu tú tới dảm nhiệm chức vị quan trọng này, cô chính là nhân tuyển thích hợp nhất. "
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không có hứng thú!"
Trương Dương nói: "Vậy cô muốn làm gì? Sinh ý cô không muốn làm, kết hôn sinh con quy ẩn điền viên thì cô vẫn chưa đến tuổi, vả lại cũng không có đối tượng thích hợp, cho nên cô hay là phát huy ánh sáng và nhiệt của mình một chút, hỗ trợ cho chúng tôi, ban chiêu thương là một bộ môn tốt, toàn tiếp xúc với thiếu niên tài tuấn, cự tử của thương giới, chưa biết chừng cô còn có thể chọn được một người thích hợp trong đó, cô nói xem đúng không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Những lời này cũng đả động tôi đấy, tôi sẽ cân nhắc. "
Trương Dương lái xe quân phân khu thành phố Giang Thành, Kiều Mộng Viện đã gọi điện thoại trước, hai huynh đệ Quách Chí Cường và Quách Chí Giang đều đã chờ cửa, Trương Dương vốn định đưa Kiều Mộng Viện đến nơi rồi thì đi, nhưng Quách Chí Cường nói: "Tới rồi thì không thể đi được!" Hắn mử cửa xe ra ngồi vào: "Hôm nay huynh đệ muốn uống không say không về với anh. "
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Tôi còn có việc, hôm nay phải về Tân Hải. "
Quách Chí Cường nói: "Có bệnh à? Địa cầu thiếu anh thì không quay à? Hôm nay không thể đi đâu được, phải ở lại uống rượu. "
Trương Dương nói: "Người trong quan trường, thân bất do kỷ!"
Quách Chí Cường nói: "Quan to bằng cái rắm mà cứ tưởng mình hay lắm, vừa thấy anh là biết không làm quan được rồi, người ta đều là làm quan càng lớn thì làm việc càng ít, anh thì ngược lại, làm quan càng lớn thì càng bận. "
Kiều Mộng Viện biết trong lòng Trương Dương vướng bận chuyện tập đoàn Thái Hồng, cô ta mỉm cười nói: "Có một số việc cũng không giải quyết trong nhất thời, buổi tối hôm nay tiểu yêu phải đi, tôi an bài tống hành cô ta ở Giang Thành, anh là sư phụ của cô ta, không tham gia thì chỉ sợ là không hay đâu?"
Trương Dương đang do dự thì thị trưởng Hứa Song Kì gọi điện thoại tới, Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, tôi báo với anh một chuyện, bí thư Hạng bởi vì chuyện tập đoàn Thái Hồng mà rất mất hứng, tôi thấy anh có phải nên mau chóng tới chỗ ông ta giải thích một chút không?"
Trương Dương nghe vậy liền có chút phiền chán, hắn lạnh lùng nói: "Không cần thiết! Bọn họ muốn bàn thì bảo bọn họ tìm tôi!"
Trương Dương vừa gác điện thoại thì Quách Chí Cường giơ ngón cái lên: "Bí thư Trương, ngài cũng có một chút phong phạm lãnh đạo đấy, tôi đã sớm nhìn ra, anh không phải là vật trong ao. "
Trương Dương nói: "Anh đừng có làm tôi buồn nôn, xuống xe cho tôi!"
Quách Chí Cường nói với Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, thái độ của thằng này là sao? Đối với cô cũng ác liệt như vậy à?"
Trương Dương mắng: "Tôi là nói anh đấy!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Thôi thì tôi cứ xuống xe, có người bực rồi, Quách Chí Cường, anh cứ tự xem thế nào mà làm!"
Quách Chí Cường vẫn ngồi ở ghế sau, chân bắt chéo: "Tôi vẫn không tin, anh dám động thủ với tôi. "
Trương đại quan nhân thực sự là hết cách với thằng cha này, cười khổ nói: "Tôi không đi, nhưng anh cũng phải xuống xe, tôi còn phải tới chính phủ thành phố Giang Thành bàn bạc chút việc, tôi đáp ứng đáp ứng, buổi trưa tôi nhất định sẽ tới đây ăn cơm. "
"Không lừa tôi chứ?"
Trương Dương: "Với các bộ dạng gấu của anh, thấy mình có tài hay là có sắc? Có đáng để tôi lừa không?"
Trương Dương tới chính phủ thành phố Giang Thành chỉ có một mục đích, đón phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Tào Hướng Đông, cũng đề xuất mời y tới Tân Hải.
Tào Hướng Đông tỏ vẻ hoan nghênh vì Trương Dương đến, y nợ Trương Dương một đại nhân lớn, chính là Trương Dương đã giải trừ căn bệnh đau đầu đã hành hạ y nhiều năm. Y biết Trương Dương sở dĩ hỗ trợ là vì hắn muốn từ chỗ mình tìm hiểu một số tin tức của Bắc Cảng, nhưng Tào Hướng Đông đối với tình huống của Bắc Cảng vẫn giữ kín như bưng, y coi như là chưa thanh toán tiền chữa bệnh cho Trương Dương, trong lòng vẫn tồn tại rất nhiều thành phần áy náy.
Tào Hướng Đông trước tiên tỏ vẻ chúc mừng vì Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, cảm tạ Trương Dương mời y tới xem lễ, nhưng Tào Hướng Đông cuối tuần không thể phân thân, y phải tới kinh thành họp.
Tào Hướng Đông nói: "Trương Dương, cậu thực sự rất lợi hại, tới Tân Hải chỉ mấy tháng ngắn ngủn đã thành hai chuyện lớn như vậy, đổi thành người khác thì chẳng ai làm được cả. "
Trương Dương cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, chỉ là kỳ ngộ của tôi tốt mà thôi. "
Tào Hướng Đông thầm nghĩ trong lòng, bối cảnh mới mang đến tác dụng mấu chốt. Đồng hành tướng tật, ở chỗ Tào Hướng Đông biểu hiện ra càng nhiều sự hâm mộ hơn, nhưng y không cho rằng Trương Dương có thể có được tất cả thành tựu hôm nay là dựa vào bản lĩnh của bản thân hắn.
Tào Hướng Đông khen tặng: "Trước cậu, Tảm Thế Kiệt cũng từng xin bỏ huyện lập thành phố, nhưng lằng lằng lâu như vậy cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. "
Trương Dương nói: "Gần đây trọng trách trên đầu vai tôi rất nặng, áp lực cũng rất lớn, Tân Hải thành công bỏ huyện lập thành phố, thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng được phê duyệt, cơ hội cấp cho tôi rồi, nếu tôi làm không tốt thì sẽ rất khó ăn khó nói. "
Tào Hướng Đông nói: "Anh từ lúc nào trở nên cố kỵ nhiều như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Tôi và mấy vị lãnh đạo thành phố Bắc Cảng luôn không đồng nhất. " Một câu đã chuyển đề tài tới trên người lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Tào Hướng Đông rất cảnh giác, y mẫn cảm ý thức được, Trương Dương lại muốn thông qua mình để tìm hiểu một số tin tức, Tào Hướng Đông nói: "Trong công tác gặp sự không nhất trí cũng là điều khó tránh khỏi, mọi người cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, hiệp thương giải quyết thôi. "
Trương Dương có chút bất mãn với những lời quan thoại này của Tào Hướng Đông, tính cảnh giác của Tào Hướng Đông này rất cao, ý thức bảo hộ mình quá mạnh mẽ, tuy rằng Trương Dương làm rất nhiều chuyện cho y, nhưng người này đến nay vẫn lười hồi báo, một chút tin tức có ý nghĩa cũng quyết không chịu lộ ra.
*****
Trương Dương nói: "Tào thị trưởng thấy Trần Cương thế nào?" Hắn quyết định nói thẳng, không cho Tào Hướng Đông cơ hội đánh Thái Cực.
Tào Hướng Đông ngây ra một thoáng, y ý thức được Trương Dương đang đòi hồi báo, y cười nói: "Tôi không thân với người này lắm!" Tào Hướng Đông cẩn thận trước sau như một.
Trương Dương nói: "Công tác với nhau nhiều năm như vậy, nói sao cũng phải hiểu nhau chút chứ, ít nhất thì cũng hiểu hắn hơn tôi phải không?"
Tào Hướng Đông nhìn Trương Dương cười cười, nụ cười của y ít nhiều lộ ra vẻ mất tự nhiên, Trương Dương ở trước mặt y tựa như một chủ nợ, mình thì giống như một kẻ quỵt nợ, tuy rằng Trương Dương không chỉ rõ là bắt y trả nợ, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến Tào Hướng Đông rất không thoải mái, y hắng giọng nói: "Bí thư Trương, anh rất quan tâm tới Trần Cương!"
Trương Dương nói: "Đối tượng được quan tâm thường thường chỉ có hai loại, một là bằng hữu của mình, còn có một loại là... , hắc hắc. "
Tào Hướng Đông nói: "Trần Cương ở trong lòng anh thuộc loại sau ư?"
Trương đại quan nhân không thừa nhận cũng không phủ nhận, hắn biết bắt loại người như Tào Hướng Đông lộ ra tin tức tầng của Bắc Cảng cơ hồ là chuyện không thể, nhưng giữa loại người như Trần Cương và Tào Hướng Đông không có quá nhiều xung đột lợi ích. Hơn nữa Trần Cương là Ủy ban kỷ luật, không phải là loại nhân vật mấu chốt như Hạng Thành, Tào Hướng Đông có lẽ không có cố kỵ nhiều như vậy, có lẽ y chịu nói nhiều hơn về chuyện của Trần Cương.
Trương đại quan nhân biết nói chuyện với Tào Hướng Đông tuyệt không thể không không nóng không lạnh, nếu mình quanh co lòng vòng với y, thằng cha này không biết sẽ chơi đẩy tay Thái Cực với mình đến bao giờ, phải bức y tới góc tường, mới có thể mọi được chút gì đó hữu dụng. Trương Dương nói: "Trần Cương rất có thành kiến với tôi, từ khi tôi tới tôi tới Tân Hải, hắn thủy chung nhằm vào tôi, không ngừng ngáng chân tôi. "
Tào Hướng Đông cười nói: "Trong công tác khó tránh khỏi xuất hiện một số va chạm, mọi người vẫn cần bình tĩnh, ngồi cùng một chỗ giải thích rõ là được mà. "
Trương đại quan nhân đã nói đến nước này mà Tào Hướng Đông vẫn chơi Thái Cực với hắn, Trương đại quan nhân dứt khoát nói: "Mâu thuẫn giữa tôi và hắn không thể điều hòa, Mao lão gia tử cũng nói, người không phạm tôi thì tôi không phạm người, người nếu phạm tôi tôi tất phạm người. Hắn đã khi dễ tôi tới mức này, tôi nếu nhịn nữa thì người khác sẽ nói tôi không có chim!"
Tào Hướng Đông nghĩ thầm, tôi cũng không nghe nói hắn khi dễ anh, phóng mắt khắp đám lãnh đạo Bắc Cảng, người thực sự có thể khi dễ anh chỉ sợ là không có ai. Nhưng người ta nếu đã nói, y cũng chỉ có thể nghe như vậy. Anh không cho tôi chơi Thái Cực thì tôi trầm mặc là được chứ gì? Cứ sắm vai người nghe của anh thôi.
Nhưng Trương đại quan nhân tuyệt không cần người lắng nghe, hắn dứt khoát nói rõ hết ra: "Tôi muốn kéo Trần Cương xuống!"
Tào Hướng Đông vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Dương, tuy rằng y đã sớm minh bạch ý tứ của Trương Dương, nhưng thằng cha này nóra i ý đồ của hắn ra một cách trắng trợn như vậy cũng khiến Tào Hướng Đông chấn động, thằng cha này có còn là người trong quan trường không? Không che giấu ý đồ gì cả, biểu lộ quá trắng trợn.
Tào Hướng Đông há miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói từ đâu.
Trương Dương lại châm thêm một bó đuốc: "Hắn xuống rồi, vị trí thường ủy Bắc Cảng sẽ có một chỗ trống, tôi nghĩ tôi hẳn là nhân tuyển thích hợp nhất. "
Tào Hướng Đông thật sự là phục thằng cha này rồi, biết anh rất kiêu ngạo nhưng cũng không thể trắng trợn vậy chứ, Tào Hướng Đông minh bạch hiện tại mình nói gì cũng không tốt, người ta đã nói rõ ra rồi, tôi chính là muốn chơi Trần Cương. Tìm anh chính là để bảo anh hỗ trợ, anh nợ tôi nhân tình, việc này anh giúp hay không giúp!
Thật ra cái Trương Dương muốn chính là nội tình, Tào Hướng Đông đương nhiên sẽ không giúp hắn trực tiếp kéo Trần Cương xuống, cho dù y muốn đám thì cũng không có năng lực đó, nhưng Tào Hướng Đông biết rất nhiều tin tức mà mình không biết, Tào Hướng Đông chắc hiểu rõ nhược điểm của Trần Cương.
Tào Hướng Đông nói: "Thật ra anh làm thường ủy và hắn làm thường ủy cũng không có mâu thuẫn gì!"
Trương Dương nói: "Một núi không có hai hổ. Hắn coi tôi là cái đinh trong mắt, tôi phải diệt hắn!" Hắn nhìn Tào Hướng Đông, nếu Tào Hướng Đông không nói ra những gì có giá trị, Trương Dương sẽ triệt để thất vọng đối với thằng cha này, về sau quyết sẽ không nể mặt gì y nữa, con mẹ nó, lão tử giúp anh một việc, anh lại cứ chơi Thái Cực với tôi, vậy tôi sẽ nghĩ cách chơi anh.
Tào Hướng Đông ho khan một tiếng, y đang do dự, một lát sau mới: "Trần Cương rất háo sắc!"
Trương đại quan nhân biết rằng Tào Hướng Đông cuối cùng cũng nguyện ý nói ra một số tin tức có giá trị, hắn cười nói: "Còn gì nữa?"
Tào Hướng Đông nói: "Anh chắc biết Hồng Trường Thanh, quan hệ giữa cô ta và Trần Cương luôn rất tốt, rất nhiều người đều biết chuyện này. "
Trương Dương nhíu mày. Chuyện này hắn cũng không rõ lắm.
Tào Hướng Đông nói: "Quan hệ giữa Trần Cương, Cung Hoàn Sơn và Hạng Thành không tồi, người này trừ phương diện tác phong sinh hoạt ra thì những cái khác không tồi, không có tật xấu quá lớn. "
Trương Dương Trương Dương: "Loại người này chắc không phải chỉ có một nữ nhân thôi đâu. "
Tào Hướng Đông cắn cắn môi, nói khẽ: "Anh chắc từng nghe nói tới Thiên Nhai chứ?"
Trương Dương gật đầu.
Tào Hướng Đông nói: "Trần Cương tới nơi đó không ít!"
Trên mặt Trương đại quan nhân lộ ra ý cười thỏa mãn, Tào Hướng Đông cuối cùng cũng chỉ cho hắn một con đường sáng rồi, tóm lấy manh mối này chắc có thể tóm được bím tóc của Trần Cương, khiến lão sắc quỷ đem điều này thân bại danh liệt.
Nói xong chuyện của Trần Cương. Tào Hướng Đông như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y đối với Trương Dương cuối cùng cũng có một cái công đạo rồi. Nếu đã bắt đầu thì y cũng không ngại cho Trương Dương một lời khuyên: "Trương Dương. Thật ra chuyện của Bắc Cảng anh không cần thiết phải hỏi đến, hiện tại Tân Hải khởi đầu rất tốt, chỉ cần anh làm tốt chuyện của Tân Hải, về sau đương nhiên sẽ được đề thăng, đường quan trường của anh khẳng định sẽ là một mảng rực rỡ. "
Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Tào đang khuyên tôi tận lực đừng xen vào việc của người khác. "
Tào Hướng Đông nói: "Sĩ đồ chính là quá trình tích lũy chính tích, đạt được đề thăng, sau đó ở cương vị mới tích lũy chính tích, lại một lần nữa đề thăng. Trên Thương trường thì dĩ hòa vi quý, thật ra trên quan trường cũng vậy thoi, nếu bỏ quá nhiều tinh lực trong đấu tranh, thế tất sẽ ảnh hưởng tới việc tấn chức ngày sau. "
Trương Dương nói: "Thị trưởng Tào có tin hay không, trên đời này có một loại người làm quan cũng chỉ là vì hứng thú. "
Tào Hướng Đông có chút mê hoặc nhìn Trương Dương, không biết những lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.
Trương Dương nói: "Nhớ rõ lúc trước An lão từng nói với tôi một câu, đừng bận tâm làm quan to đến đâu, mà nên quan tâm chuyện anh làm lớn đến đâu. "
Đi ra khỏi văn phòng của Tào Hướng Đông, Trương Dương đặc biệt tới cúng mộ Khương Lượng, chờ tới trước mộ Khương Lượng, Trương Dương ngạc nhiên phát hiện, Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ tất cả đều ở đó, ngay cả phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi cũng đặc biệt tới.
Mấy người đứng trong mưa, quần áo trên người đều có chút ẩm ướt, Trương đại quan nhân đi tới, lặng lẽ cầm hoa bách hợp trong tay đặt ở trước bia mộ Khương Lượng, người mất là hết, nhưng cho tới hôm nay vẫn chưa tìm được kẻ hại chết Khương Lượng, không thể không nói là tiếc nuối rất lớn.
Mấy người không nói gì, đều đứng trước mộ Khương Lượng lặng lẽ tưởng nhớ lại người bạn tốt năm xưa, im lăng khoảng năm phút đồng hồ thì Vinh Bằng Phi phá vỡ trầm mặc đầu tiên: "Tôi đã nói là cậu sẽ đến mà. "
Trương Dương nói: "Chỉ là tôi không ngờ anh cũng đặc biệt từ Đông Giang tới đây. "
Mấy người rời khỏi nghĩa trang, Ngưu Văn Cường đề nghị tới Tân Đế hào ăn cơm.
Vinh Bằng Phi lại: "Tới Nam Hồ nông gia đi, rời Giang Thành lâu như vậy rồi, tôi hoài niệm nhất là hương vị bên đó. "
Những người khác đều lên xe Mercedes của Ngưu Văn Cường, chỉ có Vinh Bằng Phi lên xe Audi của Trương Dương, sau khi ô tô khởi động, Vinh Bằng Phi nói: "Chúc mừng cậu. Đã là bí thư thị ủy rồi. "
Trương Dương nói: "Vinh thính, hai ngày nay tôi nghe những lời này tới điếc cả tai rồi. "
Vinh Bằng Phi bật cười, y lắc đầu, theo thói quen ngả đầu tựa vào ghế, nói khẽ: "Người của tôi ở Tây Cương phát hiện tung tích của Lâm Quang Minh, khi triển khai hành động lại để hắn chạy mất, hiện tại tôi đã liên lạc với cảnh sát Tây Cương, tiến hành tìm kiếm ở địa phương, cho dù phải đào cả ba tấc đến lên thì tôi cũng phải tìm bằng được hắn. "
Trương Dương nói: "Món nợ này nhất định phải tính với hắn. "
Vinh Bằng Phi nói: "Nhớ tới chuyện này trong lòng tôi rất khó chịu!" Cổ họng y giật giật, dùng sức cắn cắn môi, khắc chế sự u sầu khôn kể trong lòng.
Trương Dương nói: "Tử Hàm sao rồi?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi lúc trước tới thăm nó, đứa bé này hiểu chuyện lắm, gần đây học tập tiến bộ hơn rất nhiều, nó nói với tôi tương lai sẽ vào đại học cảnh sát, phải làm công an!"
Trương Dương cảm thấy không khí bên trong xe có chút áp lực, hắn hạ cửa kính xe xuống một chút, mưa phùn bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, hắt lên mặt hắn, cảm thấy lạnh buốt trong lòng.
Vinh Bằng Phi cũng không muốn tiếp tục đề tài trầm trọng này nữa, cái chết của đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng y. Vinh Bằng Phi nói: "Cậu và phía Bắc Cảng hình như rất căng thẳng, không ngờ dẫn Trình Diễm Đông tra án vượt địa bàn, chuyện này toàn bộ hệ thống công an Bình Hải đều bàn tán. "
Trương Dương cười nói: "Chuyện đã được giải quyết rồi, tôi và Viên Hiếu Công hiện tại quan hệ không tồi, cuối tuần Tân Hải tổ chức lễ mừng lập thành phố, hắn còn tặng tôi hai thuyền pháo hoa. "
"Hả?" Vinh Bằng Phi cảm thấy kinh ngạc.
Trương Dương nói: "Bắc Cảng nước rất sâu, có người tiềm tàng trong nội bộ tùy tiện xúi giục, ý đồ châm ngòi quan hệ giữa tôi và Viên Hiếu Công, khiến chúng tôi ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương. "
*****
Vinh Bằng Phi nói: "Đúng là bí thư thị ủy, so với trước đây thì bình tĩnh hơn nhiều. "
Trương Dương cười nói: "Anh đừng trêu tôi!" Ô tô tới cạnh hồ nam, Trương Dương đỗ xe lại, Quách Chí Cường ở bên kia cũng gọi điện thoại tới, nói là hắn đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi, bảo Trương Dương tới ăn, Trương Dương nói lại chuyện ở bên này với hắn, đáp ứng buổi tối tới tham dự tiệc tống hành mà Kiều Mộng Viện an bài thì Quách Chí Cường lúc này mới chịu tha.
Mấy người ngồi với nhau, bởi vì là tiết thanh minh, nhớ tới lão hữu Khương Lượng đã mất, cho nên không khí rất ảm đạm.
Vinh Bằng Phi tận lực chuyển đề tài sang công việc, trong công tác người đáng nhắc tới nhất chính là Trương Dương, hắn trong khoảng thời gian này có chính tích nổi bật, tất cả mọi người đều thấy.
Triệu Tân Vĩ nói: "Trương Dương, tôi nghe nói sở trưởng sở quản xe của các anh nhảy lầu, chức vị đó còn trống đúng không, anh thấy tôi thích hợp không rõ ràng điều tôi tới đó đi. "
Trương Dương cười nói: "Anh ở Xuân Dương làm ở sở quản xe cũng rất tốt, sao đột nhiên lại muốn ra đi. "
Ngưu Văn Cường nói: "Hắn hiện tại tự do rồi, lão bà bỏ hắn rồi, con trai cũng bị nhà mẹ mang đi. Xuân Dương đã trở thành chốn thương tâm của đồng chí lão Triệu, hắn là muốn tìm một chỗ để một mình liếm vết thương. "
Triệu Tân Vĩ trừng mắt lườm Ngưu Văn Cường một cái: "Anh không nói gì thì không ai bảo anh câm đâu. "
Ngưu Văn Cường nói: "Anh sao nổi nóng với tôi? Sau khi anh mới ly hôn ai cũng anh uống rượu chia xẻ nỗi buồn hả, đúng là đô vô lương tâm!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Hiện tại ly hôn nhiều lắm, nhưng không thấy ai ly hôn rồi lại đòi đi xa xứ. "
Triệu Tân Vĩ lộ ra vẻ khó xử, cố gắng nửa ngày mới nói: "Cô ta tháng năm sẽ tái hôn, tôi ở lại Xuân Dương thì không ngẩng đầu lên được nữa... "
Tất cả mọi người không nói gì.
Trương Dương biết Triệu Tân Vĩ là hạng người sĩ diện, chẳng trách có ý định bỏ chạy, hắn cười nói: "Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì, có ai quy định người ta từng kết hôn với anh rồi thì cả đời không được gả cho ai nữa đâu, các anh không phải đã ly hôn rồi ư?"
Triệu Tân Vĩ nói: "Thôi, không đề cập tới nữa!" Hắn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nhìn ra được tình tự của hắn gần đây rất thấp.
Trương Dương nói: "Anh hiện tại là sở trưởng sở quản xe Xuân Dương, tới chỗ tôi làm cũng rất thích hợp, nói thật ra, dưới tay tôi rất thiếu người, Vinh cục, chuyện này anh lo được không, loại chuyện nhỏ này đối với anh chắc không tính là gì đâu nhỉ?"
Vinh Bằng Phi thở dài: "Đám tiểu tử các cậu, cả ngày chỉ đem những chuyện rắm chó tới làm phiền tôi, nhất là cậu đó Trương Dương, cậu lúc trước kéo Trình Diễm Đông đi, người ta đã nói ra nói vào, hiện tại sở trưởng sở quản xe cũng biến thành đích hệ của cậu, thấy Tân Hải chính là đất phần trăm của nhà các cậu à, cậu không sợ người khác nói cậu dùng người không khách quan ư?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Ai thích nói gì thì nói, tôi không quan tâm, tôi không biết cái gì mà dùng người không khách quan, chỉ biết cử hiền không ngại người thân, tôi không dùng người tôi không hiểu, chẳng lẽ cứ phải dùng người mà tôi không biết mới được ư?"
Đỗ Vũ Phong nói: "Lời này của Trương Dương tôi rất tán thành, ai lại thích dùng người mà mình không biết? Vinh thính, lúc trước khi anh còn là cục trưởng Giang Thành, cũng dùng người không khách quan mà!"
Vinh Bằng Phi không còn gì để nói.
Ngưu Văn Cường nói: "Trương Dương, thật ra tôi trước giờ cũng luôn yêu cầu tiến bộ, anh thấy tố chất các phương diện của tôi nếu làm cán bộ cấp khoa thì chắc cũng được đấy nhỉ, hay là tôi tới chỗ Tân Hải các anh làm cục trưởng tài chính nhé, tôi hơi ủy khuất một chút, nhưng đợi sau này có chỗ trống nào ngon tôi nhảy vào cũng được. "
Trương đại quan nhân nói: "Anh đừng ủy khuất, anh hay là cứ an tâm làm thổ tài chủ của anh đi, tôi thật sự là không hầu hạ nổi anh. "
Tất cả mọi người bật cười.
Triệu Tân Vĩ cười nói: "Anh hiện tại tốt xấu gì cũng là nhà giàu mới nổi rồi, sao lại đi dính vào vũng nước đục của chúng tôi. "
Ngưu Văn Cường nói: "Là vì quan mạnh hơn dân, đừng nhìn tôi cực khổ làm ăn buôn bán lời được một ít tiền, so với làm quan, vẫn là không có địa vị, cái khác không nói, ngay cả lão gia tử nhà tôi cũng khinh thường tôi. "
Vinh Bằng Phi nói: "Loại phần tử xấu có động cơ bất chính như cậu, khẳng định là không thể để cậu tiến vào trong đội ngũ của chúng tôi. "
Trương Dương cười nói: "Có nghe hay không, anh bỏ ý định này đi!"
Tối hôm đó Kiều Mộng Viện làm chủ, tiễn đưa An Ngữ Thần ở Tân Đế Hào, An Ngữ Thần tới một mình, Trương Dương từ vẻ mặt của cô ta nhà đầu này đoán là gặp mặt với người nhà không được vui vẻ gì, nhân lúc không có ai hỏi: "Sao thế. "
An Ngữ Thần nói: "Đừng nói nữa, về sau em không liên lạc với họ nữa. "
Trương Dương cười nói: "Đều là người một nhà, làm gì mà căng thẳng thế, thôi bỏ đi. "
Lúc này Quách Chí Cường và Từ Mĩ Ny đi tới. Hai người dừng nói chuyện, Quách Chí Cường vừa thấy Trương Dương đến liền oán giận nói: "Bí thư Trương, ngài làm quan lớn rồi cũng khệnh khạng hơn, buổi trưa tôi đã dọn xong rượu chờ đại giá của bí thư Trương ngài, nhưng ngài không nể mặt tôi. "
Trương Dương nói: "Đành chịu thôi, thính trưởng Vinh của thính công an tỉnh tới, anh cho rằng anh quan trọng hay là y quan trọng?"
Quách Chí Cường thở dài nói: "Khinh thường người, tổn thương lòng tự tôn của tôi. "
Trương Dương cười cười đầu vai hắn nói: "Ít nói nhảm thôi, tối nay tôi kính rượu anh để bồi tội. "
Bởi vì An Ngữ Thần lần này gặp mặt người nhà không vui, cho nên tình tự rất kém, cô ta là khách chính, tình tự của cô ta tất nhiên ảnh hưởng đến đa số, Kiều Mộng Viện nói: "Tiểu yêu, cô tối nay bay, trước khi đi không nói gì với mọi người à?"
An Ngữ Thần thở dài nói: "Rất nhớ mọi người. "
Thì Duy nói: "Cô nếu nhớ chúng tôi thì ở lại đi, một mình ở nước ngoài có gì hay đâu?"
An Ngữ Thần nói: "Tôi định bỏ một năm đến hai năm thời gian chu du thế giới. Chờ tôi hoàn thành chuyện này rồi Nhất định sẽ trở về. " Cô ta cầm chén rượu lên kính Thì Duy và Quách Chí Giang: "Thì Duy, cô và tương hoa quả lúc nào tổ chức hôn lễ, nhất định phải mời tôi đó!"
Quách Chí Giang cười ha ha gật đầu, Thì Duy lại: "Chữ bát cũng chưa phẩy mà, anh cười cái gì?"
An Ngữ Thần cười nói: "Tôi thấy Quách Chí Giang rất tốt. "
Thì Duy nói: "Cô nếu thấy tốt thì tôi tặng anh ta cho cô!"
Mọi người bật cười, không khí cũng bởi vậy mà trở nên sôi sổi hơn.
An Ngữ Thần cười cười lắc đầu: "Tôi cũng không dám lấy đâu, Quách Chí Giang tuy rằng rất tốt nhưng đáng tiếc không phải là đồ ăn của tôi. "
Kiều Mộng Viện trêu: "Tiểu yêu, nghe em nói như vậy, hình như trong lòng em đã có ai rồi. "
Câu trả lời của An Ngữ Thần khiến tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi: "Có chứ, sớm đã có rồi, tôi muốn tìm thì phải tìm người như sư phụ tôi ấy!"
Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên người trên người, Trương đại quan nhân lúng túng nói: "Chỉ được cái nói linh tinh!"
An Ngữ Thần cười nói: "Anh sợ cái gì? Tôi là so sánh thôi, tuy rằng sư phụ tôi hơi hỗn đản tí, nhưng con người của hắn rất thú vị, ai có thể sống cả đời với người như vậy, hạnh phúc hay không thì không biết, nhưng nhất định sẽ không buồn. "
Thì Duy nói: "Cô khẳng định sẽ không buồn, nếu ai gả cho hắn, chỉ sợ cổ cũng bị mũ xanh kéo đứt. "
Trương đại quan nhân nói: "Quá đáng rồi đó!"
Quách Chí Cường cười nói: "Nữ nhân cũng thích đội mũ xanh mà?"
Từ Mĩ Ny nói: "Quách Chí Cường, người khác thì em không quản, nhưng anh dám đội mũ xanh cho em thì em bóp chết anh!"
Tất cả mọi người bật cười, Quách Chí Cường vẻ mặt đau khổ cười nói: "Không cần phải độc như vậy chứ!"
An Ngữ Thần nói: "Hôm nay nói thế này, hảo nam nhân trên đời này phải cướp vào tay, mà nam nhân xấu so với nam nhân tốt thì càng phải cướp hơn, sư phụ tôi đã là của Yên Nhiên rồi, cho nên chúng ta không có phần. Nào, chị Mộng Viện, Thì Duy, chúng ta uống một chén. "
← Ch. 1000 | Ch. 1002 → |