← Ch.1009 | Ch.1011 → |
Diêm Quốc Đào lẳng lặng nhìn Chu Hưng Dân, từ trong những lời này của Chu Hưng Dân y đã ý thức được lần này Triệu Vĩnh Phúc không có bất kỳ phần thắng nào, mục đích Chu Hưng Dân lần này tới chỉ có một, y muốn chống lưng cho Trương Dương.
Lần gặp mặt này của Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Dân cũng không được lý tưởng lắm, y tối hôm đó liền quay trở về Bắc Cảng, Chu Hưng Dân không biết trong tay y còn có một lá bài, năm trăm mẫu đất ở giải đất trung tâm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, y và Tiêu Quốc Thành đã đạt thành hiệp nghị, y muốn tóm lấy khu đất này.
Người ta rất nhiều lúc bị thù hận làm mờ mắt, Cơ Nhược Nhạn như vậy, Triệu Vĩnh Phúc cũng như vậy.
Tiết Thế Luân thì lại nhận thức rất tỉnh táo điều này, khi Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Dân nói chuyện, y đang sóng vai với Tiêu Quốc Thành đứng ở trên hải lộ đại của Quan Để số 1 ngắm trăng.
Tiêu Quốc Thành nhìn vầng trăng trên ao, bỗng nhiên nói: "Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ, vãng vãng thủ tửu hoàn độc khuynh!"
Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Bắc tỳ bà hành đó viết quả thực không tồi Quốc Thành Quốc Thành, anh vẫn còn đắm chìm trong bức tranh chữ đó không thoát ra được ư!"
Tiêu Quốc Thành cười cười, giơ cốc rượu vạng trong tay lên: "Tối nay không cần độc ẩm nữa rồi, có anh uống với tôi. " Hai người chạm cốc, nhấp ngụm rượu, Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi luôn cảm thấy tiếu Trương Dương một phần nhân tình, nhận đồ của hắn mà lại không làm việc giúp hắn, trong lòng luôn cảm thấy có chút áy náy... " Nói tới đây y không nhịn được mà ho khan.
Tiết Thế Luân nói: "Bên ngoài gió lớn lắm, vào nhà nói chuyện đi!"
Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: "Không sao! Tôi thích bên ngoài, có thể thở hết những gì ô trọc trong phổi, hít vào không khí trong lành, như vậy tôi còn có thể sống lâu hơn một chút. "
Tiết Thế Luân nói: "Nói bậy bạ gì đó, đừng nhìn anh thì giống như có bệnh, nhưng vẫn còn sống lâu hơn ối người. "
Tiêu Quốc Thành cười nói: "Cám ơn lời lành của anh... " Nói còn chưa dứt lời lại ho khan.
Tiết Thế Luân nói: " thực sự định chuyển nhượng năm trăm mẫu đất đó cho Triệu Vĩnh Phúc ư?" Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi đã đáp ứng hắn rồi. "
Tiết Thế Luân nói: " trong chuyện này tôi cũng không ủng hộ cách làm của anh, tại thương ngôn thương, không nên để xen vào quá nhiều nhân tố tình cảm. "
Tiêu Quốc Thành bật cười ha ha: "Có phải Trương Dương tìm anh hay không, cho nên anh mới lên tiếng cho hắn?"
Tiết Thế Luân nói: "Cho dù không có Trương Dương thì tôi cũng hiểu được cách làm của Triệu Vĩnh Phúc thiếu ổn thỏa, khu bảo lưu thuế nhập khẩu từ xin đến được phê mất thời gian bao lâu? Anh cho rằng chỉ bằng vào năng lực của Trương Dương là có thể làm thành chuyện này ư?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi đối với chuyện này không rõ ràng lắm. "
" Quốc Thành, lúc trước để thúc đẩy chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Chu Hưng Dân đặc biệt tới kinh thành, ở đó tọa trấn khơi thông quan hệ, trong quá trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu được phê duyệt, hắn xuất lực lớn nhất, có thể nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là một tay hắn làm lên, Chu Hưng Dân này rất không đơn giản, cao tầng vô cùng xem trọng hắn, tuổi còn trẻ mà dã đảm nhiệm chức tỉnh trưởng Bình Hải, sĩ đồ trường kỳ của hắn rất sáng lạng. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Nếu là như vậy, Triệu Vĩnh Phúc không phải tranh với Trương Dương mà là đang tranh với Chu Hưng Dân. "
Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Triệu Vĩnh Phúc hắn có năng lực gì chứ, sao có thể là đối thủ của Chu Hưng Dân, chuyện này góc Thương Gia hắn nhất định sẽ thua. "
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: "Thời gian tôi trở về nước tuy rằng không dài, nhưng lại nghe thấy rất nhiều dư luận bất lợi cho hắn, hắn nên cảnh giác. "
Tiết Thế Luân nói: "Triệu Vĩnh Phúc không thể không nhìn thấu chuyện này, nếu hắn đã nhìn thấu, mà vẫn kiên trì đấu tiếp với Trương Dương, chứng tỏ đầu óc người này có vấn đề, hắn bị cừu hận đối với Trương Dương che mờ hai mắt. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Hắn mua năm trăm mẫu đất trong tay tôi, mục đích là muốn chế tạo chướng ngại cho Trương Dương!"
Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, anh đã sớm nhìn rõ rồi, nhưng anh lại không nói, cứ phải đợi tôi nói ra. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Triệu Vĩnh Phúc chưa giờ chưa từng mở miệng với tôi, tôi thật sự không nhẫn tâm cự tuyệt hắn. "
Tiết Thế Luân nói: "Bỏ chuyện ân oán của bọn họ không nói tới nữa, hiện tại có một hạng mục. Gia tộc Nguyên Hòa của Nhật Bản nhìn trúng khu đất đó của anh, đã đề xuất mua với giá cao, anh có nên suy nghĩ lại không?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Lúc trước khi mua khu đất đó, quả thực không ngờ có một ngày sẽ trở thành bánh thơm trong mắt mọi người... " Y lại bắt đầu ho khan.
Tiết Thế Luân nói: "Cân nhắc lại cho kỹ đi, tôi thủy chung cho rằng, khu đất đó bất kể là tự mình khai phá hay là bán cho người khác, đều tốt hơn nhiều so với giá chuyển nhượng cho Triệu Vĩnh Phúc, cái giá mà hắn ra không có bao nhiêu thành ý cả! Hơn nữa ý đồ đỡ Trương Dương của Chu Hưng Dân lần này rất rõ ràng, cho dù anh có bán khu đất đó cho Triệu Vĩnh Phúc, hắc hắc, tôi thấy hắn cũng chẳng làm nên được trò trống gì đâu!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân, anh trước giờ không hề hỏi tới sinh ý trong nước của tôi. "
Tiết Thế Luân uống ngụm rượu, ánh mắt hướng về phía mặt biển đen xì ở xa, nói khẽ: "Chỉ là một kiến nghị thôi!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi càng lúc càng nhìn không thấu anh, trong lòng anh muốn nhất điều gì?"
Những lời này tựa hồ hỏi cho Tiết Thế Luân ngây dại, hồi lâu y mới thấp giọng đáp lại: "Cái này cũng là điều mà tôi nghĩ không thấu, tôi rất muốn vui vẻ, nhưng tôi bất kể là như thế nào cũng không vui vẻ được. "
"Tôi cũng không vui vẻ!" Tiêu Quốc Thành có chút đăm chiêu nói.
Nghi thức treo biển chính thức của thành phố Tân Hải được cử hành đúng giờ vào tám giờ sáng ngày hôm sau, những nhân vật ngôi sao của chính đàn Bình Hải là tỉnh trưởng Bình Hải Chu Hưng Dân, thư ký trưởng tỉnh ủy Bình Hải Diêm Quốc Đào, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ, bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng, phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ tề tụ đông đủ trước cửa lớn của trung tâm hành chính huyện. Nhân vật nổi tiếng xã hội tới tới tham gia nghi thức cũng không ít, Tiết Thế Luân, Tiêu Quốc Thành, Đinh Cao Sơn...
Trương đại quan nhân từ ngày hôm qua bận bịu đến tận bây giờ, mệt mỏi vô cùng, tuy rằng hắn đã là bí thư thị ủy Tân Hải, trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy thằng cha này cũng chỉ có thể sắm vai người chủ trì xuyên trường.
Tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tiến hành đọc diễn văn trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, y mỉm cười nói: "Các vị khách, các vị bằng hữu, từ giờ thành phố Tân Hải chính thức được thành lập, nghi thức treo biển của thị chính phủ thị ủy Tân Hải chính thức bắt đầu, tôi xin gửi lời ân cần thăm hỏi chân thành nhất tới toàn thể nhân dân Tân Hải, toàn thể cán bộ và công nhân viên chức của thành phố Tân Hải, đây không chỉ là một sự kiện lớn trong công cuộc phát triển của Tân Hải, cũng có ý nghĩa trọng đại đối với kinh tế bắc bộ Bình Hải, thúc đẩy sự phát triển của thành thị bắc bộ Bình Hải, cân đối sự phát triển không cân đối của kinh tế nam bắc Bình Hải. Lúc này, tôi đại biểu đảng uỷ tỉnh Bình Hải, chính phủ tỉnh Bình Hải xin nhiệt liệt chúc mừng mọi người dân Tân Hải!"
Bài phát biểu của Chu Hưng Dân bị tiếng vỗ tay nhiệt liệt làm ngắt quãng, y không thể không tạm thời dừng phát biểu, đợi cho sau khi tiếng vỗ tay bình ổn, mới tiếp tục nói: "Tân Hải có thể thành công bỏ huyện lập thành phố, có liên quan chặt chẽ tới công tác nỗ lực của ban lãnh đạo đương nhiệm thành phố, hỉ sự này cũng chính là kết quả nỗ lực của các anh, cũng là sự khẳng định của đảng và quốc gia đối với thành tích công tác của các anh. Tôi hy vọng các anh trên bình đài mới của thành phố Tân Hải này, mạnh dạn khai thác, tích cực tiến thủ, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn khiến kinh tế Tân Hải tiến thêm một bước, quán triệt chính sách. phương châm cải cách mở cửa một cách thiết thực. Xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải với tốc độ cao, chất lượng cao. khiến Tân Hải trở thành thành thị ngôi sao của bắc bộ Bình Hải. Khiến Tân Hải trở thành một viên minh châu xán chói trong những thành thị cảng của vùng duyên hải Bình Hải!"
Dự thính ở hiện trường cũng không phải là nhân vật bình thường, nhất là người trong quan trường bọn họ bọn họ am hiểu nhất chính là lĩnh hội tinh thần trong bài phát biểu của lãnh đạo, đa số người đều lưu ý thấy một chuyện, một chuyện rất trọng yếu, trong bài phát biểu của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân căn bản không nhắc tới Bắc Cảng, tuy rằng hôm nay là lễ mừng Tân Hải lập thành phố, nhưng Tân Hải dù sao cũng là thành phố nằm dưới sự sự quản lý của Bắc Cảng, Chu Hưng Dân không đề cập tới Bắc Cảng là rất không bình thường. Hơn nữa y đặc biệt cường điệu phải khiến Tân Hải trở thành thành thị ngôi sao của bắc bộ Bình Hải, làm nổi bật địa vị quan trọng của Tân Hải, đây không định không phải là vô tâm mà nói.
Một đám lãnh đạo Bắc Cảng tất cả đều đứng phía sau Chu Hưng Dân. Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười có tính công thức, nhưng mỗi người đều không che giấu được sự xấu hổ trong nụ cười. Bí thư thị ủy Hạng Thành không cười, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, y không gặp bất kỳ một chuyện nào khiến y vui vẻ. Y không tìm thấy lý do đẻ cười, y cũng không cười nổi nữa rồi. Tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tuyệt đối không phải là vô tâm bỏ qua, thành thị lớn như Bắc Cảng bất kỳ ai cũng không thể coi như không thấy, nhất là ở trên đất Bắc Cảng. ở chỗ Chu Hưng Dân gặp phải sự lạnh nhạt liên tiếp, khiến Hạng Thành đã có chút phẫn nộ rồi, y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, ở trước mặt lãnh đạo y không có bất kỳ quyền lên tiếng nào.
*****
Tiếng pháo mừng qua đi, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, thư ký trưởng tỉnh ủy Bình Hải Diêm Quốc Đào, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cùng tiến hành vén biển cho thị ủy Tân Hải, thị chính phủ Tân Hải.
Nghi thức vén biển chỉ có tính tượng trưng, vén tấm vải hồng trùm trên biển, cũng có nghĩa là lịch sử Tân Hải đã mở ra chương cực kỳ quan trọng, từ nay về sau Bình Hải sẽ có thêm một thành phố cấp huyện.
Nghi thức trôi qua, Chu Hưng Dân tới trung tâm hành chính nghỉ ngơi, y bảo thư ký gọi Trương Dương vào phòng nghỉ.
Trương đại quan nhân sắc mặt vui mừng, đủ loại dấu hiệu sau khi Chu Hưng Dân tới Tân Hải cho thấy, vị tỉnh trưởng Chu này toàn lực ủng hộ đối với công tác của mình, càng làm cho Trương Dương cảm thấy vui sướng là, Chu Hưng Dân căn bản không hề nể mặt Hạng Thành, trên chính trị chú trọng phải lập trường rõ ràng, lập trường của lãnh đạo quyết định kết quả cuối cùng trong ván cờ của Trương Dương và ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Trương Dương quan tâm nhất tới chuyện đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hắn đã làm tốt chuẩn bị, tận lực động viên Chu Hưng Dân tới cùng hắn đặt móng, chỉ cần cắm bia của khu bảo lưu thuế nhập khẩu trên đất góc Thương Gia, chẳng khác nào triệt để đập tan mưu đồ của phía Thái Hồng, phải nói rằng thằng cha này tính toán rất giỏi,
Trương Dương tươi cười nói: "Tỉnh trưởng Chu, nghi thức mở màn hôm nay ngài có hài lòng không?"
Chu Hưng Dân nói: "Những thứ hình thức này anh coi trọng lắm à?"
Trương đại quan nhân lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi: "Ngài hôm nay không phải khen tôi nỗ lực phải thiết thực ư?"
Chu Hưng Dân không nhịn được liền bật cười: "Tôi là khen ban lãnh đạo Tân Hải, không phải khen anh!"
Trương Dương nói: "Còn không phải như vậy ư, tôi cũng là một thành vien của ban lãnh đạo Tân Hải. "
Chu Hưng Dân nói: "Tin tức tối của Bắc Cảng hôm qua anh có xem không?"
Trương Dương vẻ mặt ngu ngờ nói: "Tin gì cơ?"
"Anh đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, bất kỳ chuyện gì cũng đều là tốt quá hỏa dở, Thái Hồng muốn xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia, khả năng sẽ tổn hại đến lợi ích của anh, nhưng loại chuyện này hoàn toàn có thể thông qua hiệp thương giải quyết, thằng nhóc anh cố tình muốn kiếm tẩu thiên phong, anh cho rằng anh chơi những thủ đoạn này là người khác không biết à? Chỉ cần là người hơi có đầu óc đều có thể nhìn ra, anh muốn lợi dụng dư luận để xúi giục người dân phản cảm đối với Thái Hồng. "
Trương Dương cợt nhả nói: "Tôi cũng không phải là vì tư lợi của bản thân!"
Chu Hưng Dân nói: "Đừng tưởng rằng giỏi ngụy trang là có thể muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ giữa anh và Triệu Vĩnh Phúc có ân oán gì, bất kỳ ân oán cá nhân nào cũng đều liên lụy tới lợi ích của quốc gia và nhân dân, nếu không thì cũng là vô trách nhiệm đối với đảng và quốc gia, chính là vô trách nhiệm đối với nhân dân. "
Trương Dương nói: "Tôi không có mà!"
Chu Hưng Dân nói: "Tôi sở dĩ ủng hộ anh, là vì quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của anh làm rất khá, anh quả thực là rất dụng tâm làm việc, tôi phê bình anh cũng không phải là bởi vì chuyện trong phương diện này, mà là vì những chuyện anh làm nhắm vào Thái Hồng thật sự là có chút không thể đưa lên mặt bàn. "
Trương đại quan nhân không khỏi có chút xấu hổ, trước mặt Chu Hưng Dân căn bản không cần thiết phải biện giải, người ta đã nhìn rõ ràng rồi, đoán chắc một loạt thế công dư luận nhằm vào Thái Hồng đều là mình làm ra.
Chu Hưng Dân nói: "Trương Dương à, tôi lần này sở dĩ tới đây, không phải đẻ tham gia cái nghi thức treo biển này, tôi không lừa anh, tôi tới là để giải quyết vấn đề Thái Hồng và khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong chuyện này tôi và bí thư Tống đã đặc biệt tiến hành thảo luận thảo luận, cá và tay gấu, chúng tôi muốn cả, điểm xuất phát của anh là để duy hộ lợi ích của khu bảo lưu thuế nhập khẩu không bị xâm phạm, nhưng anh trong quá trình duy hộ khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã làm tổn hại danh dự của Thái Hồng, đã khiến rất nhiều người dân hiểu lầm Thái Hồng, tôi có thể nói, cho dù Thái Hồng hiện tại thay đổi thái độ, không xây dựng phân nhà máy ở góc Thương Gia thì bọn họ dù chọn bất kỳ chỗ nào khác ở Bắc Cảng để xây nhà máy cũng phải chịu áp lực rất lớn!"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: "Còn không phải Triệu Vĩnh Phúc hắn tự chuốc lấy ư!" Nhưng những lời này bất kể là như thế nào cũng không thể nói trước mặt Chu Hưng Dân được, nếu không chỉ có thể khiến Chu Hưng Dân coi thường mình, đầu óc của Trương Dương cũng rất rõ, hắn cũng đã tìm hiểu về Chu Hưng Dân, thật ra đặt mình vào hoàn cảnh của Chu Hưng Dân mà nghĩ thì đứng ở độ cao của tỉnh trưởng, đương nhiên hy vọng xí nghiệp long đầu ngành sắt thép như Thái Hồng đặt ở Bình Hải. Trương Dương cố nặn ra một bộ dạng thành khẩn khiêm tốn: "Tỉnh trưởng Chu, chuyện này tôi quả thực cân nhắc không đủ chu toàn, nhưng tôi cũng thật sự là không có cách nào khác, người ta là cán bộ cấp phó tỉnh, tôi minh đao minh thương thì không làm được gì người ta, đám lãnh đạo đó của Bắc Cảng lại đứng trên lập trường của người ta, một mình tôi thế đơn lực mỏng, không nghĩ ra biện pháp không giống thường quy thì chỉ sợ hiện tại góc Thương Gia đã bị cắt cho Thái Hồng rồi. "
Chu Hưng Dân nói: "Anh đó, lý do nhiều quá. "
Trương Dương cười nói: "Tỉnh trưởng Chu, đa tạ ngài đã ủng hộ tôi, tôi cam đoan, từ giờ trở đi tôi sẽ một lòng lao vào công tác, người khác chọc tôi thế nào tôi cũng sẽ không tính toán với hắn. " Sau khi hắn nói xong, lại ghé sát vào Chu Hưng Dân hơn một chút rồi nói khẽ: "Tỉnh trưởng Chu, chuyện đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu ngài thấy... "
Chu Hưng Dân nói: "Đừng đùa với chủ nghĩa hình thức, mở màn gì, đặt móng gì căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, anh cho dù là là mời tổng bí thư trung ương đảng tới đặt móng cho anh thì khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không thể một lần là xong, vẫn cần toàn bộ ban lãnh đạo các anh cùng hợp tác, làm thật chắc chắn.
Trương Dương nói: "Nhưng có một số hình thế ít nhiều gì cũng phải làm, cho dù là xin điềm lành. "
Chu Hưng Dân bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: "Điềm lành gì? anh cho rằng tôi không biết mục đích của anh ư, anh kéo tôi tới đặt bia ở góc Thương Gia, đào mấy xẻng đất, là đại biểu cho tôi ủng hộ công tác của anh, hòng thị uy với mấy vị lãnh đạo Bắc Cảng, anh đây là làm gì? Nói dễ nghe thì là dựa thế, nói khó nghe thì là cáo mượn oai hùm, có thể làm ít mấy cái trò bề ngoài đi không, có thời gian chơi thủ đoạn vặt thì không bằng suy nghĩ cho chính chắn xem xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu thế nào cho tốt đi. "
Trương đại quan nhân bị Chu Hưng Dân vạch trần mục đích, mặt không khỏi có chút nóng lên, hắn lúng túng nói: "Tỉnh trưởng Chu, tôi thế này chẳng phải là muốn tìm kiếm ủng hộ ư?"
Chu Hưng Dân nói: "Tối hôm qua tôi và Triệu Vĩnh Phúc đã gặp mặt, cũng đã bàn với hắn rất rõ ràng, tôi đã tôi lập trường của tôi, quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu làm rất đẹp, nếu như không có bản quy hoạch hoàn mỹ này, cũng sẽ không dễ dàng đả động tôi như vậy đâu, thằng nhóc anh vẫn có chút tài năng. "
Trương Dương cười cười: "Đa tạ tỉnh trưởng Chu khích lệ. "
Chu Hưng Dân nói: " chuyện đặt móng không cần phải làm nữa, loại chủ nghĩa hình thức này chẳng có gì ngoài tiến thêm một bước kích thích thần kinh người khác, làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên, tôi cho rằng không cần thiết, còn nữa, thế công dư luận nhằm vào Thái Hồng cũng đến lúc thu tay lại rồi đó, bất kể là anh có thừa nhận hay không thì chuyện này khẳng định có liên quan tới anh. "
Trương Dương nói: "Không phải là tôi cố ý nhằm vào Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc thủy chung đang chế tạo phiền toái, ở trung tâm khu bảo lưu thuế nhập khẩu có năm trăm mẫu đất thuộc về tập đoàn Hoa Quang, hiện tại Triệu Vĩnh Phúc đã đạt thành hiệp nghị với Hoa Quang, mua lại khu đất này, hắn khẳng định sẽ tiếp tục chế tạo phiền toái. "
Chu Hưng Dân bật cười, y vỗ vỗ vai Trương Dương: "Anh cho rằng hắn thực sự sẽ làm như vậy ư, ban lãnh đạo Bắc Cảng sẽ ủng hộ hắn ư? Hay là anh cho rằng tôi sẽ ủng hộ hắn? Bí thư Tống sẽ ủng hộ hắn?"
Trương Dương trợ mắt lên nhìn, hắn sao không nghĩ thấu được đạo lý này? Nếu Triệu Vĩnh Phúc dám dùng năm trăm mẫu đất này để chế tạo phiền toái, như vậy hắn chính là gây khó dễ cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng chính là gây khó dễ với Bình Hải, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết, có thể nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu chẳng những liên quan tới chính tích của Trương Dương, cũng liên quan tới chính tích của Chu Hưng Dân, trong điểm này hai người bọn họ có lợi ích chính trị chung, chẳng trách Chu Hưng Dân cờ xí tiên minh ủng hộ hắn, một khi nghĩ thông suốt đạo lý này, Trương đại quan nhân lập tức như trút được gánh nặng, trên đời vốn vô sự, chỉ là người ta nghĩ không đâu, Chu Hưng Dân sở dĩ tới đây không chỉ là để điều hòa mâu thuẫn, nguyên nhân quan trọng hơn là hành vi của Triệu Vĩnh Phúc đã chạm đến lợi ích chính trị của y, đây là chuyện Chu Hưng Dân không thể dễ dàng tha thứ. Hắn từ đầu là vì bảo vệ lợi ích của Tân Hải mà chiến, hắn không hề cân nhắc đến những tầng sâu hơn, nếu lúc trước tính toán tất cả nhân tố, như vậy mặc dù là hắn không quan tâm tới sự khiêu khích của Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Vĩnh Phúc vẫn như cũ không thể như ước nguyện lấy được khu đất đó của góc Thương Gia, Chu Hưng Dân hiển nhiên sẽ không đáp ứng.
Chu Hưng Dân nhìn thấy thằng cha này hơn nửa ngày không nói gì, không khỏi hiếu kỳ nói: "Anh sao không nói gì? Là không phục những lời tôi nói đúng không?"
Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, ngài cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám! Tôi đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể mau chóng xây dựng lên khu bảo lưu thuế nhập khẩu, dùng thành tích để nói chuyện. "
Chu Hưng Dân nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, vẫn không tin thằng cha này sẽ chuyển biến nhanh chóng như vậy.
*****
Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, chuyện đặt móng tôi không làm nữa, phía Triệu Vĩnh Phúc tôi cũng có thể không tính toán, nhưng, ngài lần này cũng thấy đấy, đám lãnh đạo Bắc Cảng không ủng hộ đối với công tác của tôi, Tân Hải tuy rằng đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng vẫn vẫn thuộc sự quản lý của Bắc Cảng, ngài ủng hộ tôi không phải là giả, nhưng ngài không thể suốt ngày quan tâm tới chuyện của tôi được, vạn nhất lúc ngài không có mặt, người khác ngáng chân tôi thì phải làm sao bây giờ!"
Chu Hưng Dân nói: "Anh nói xem phải làm sao bây giờ?"
Trương Dương vẫn chưa mở miệng thì liền nghe thấy Chu Hưng Dân nói: "Làm bí thư thị ủy Tân Hải vẫn chưa đủ phê, mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã thèm thuồng vị trí ở Bắc Cảng, thằng nhóc anh có phải quá tham không?"
Trương đại quan nhân miệng há hốc, vốn hắn là muốn mượn cơ hội này để xin cái chức thường ủy thành phố Bắc Cảng, không ngờ còn chưa kịp nói ra thì Chu Hưng Dân đã nhìn thấu ý đồ của hắn, lời nói kế tiếp tất cả đều bị chặn lại, Trương đại quan nhân phát hiện Chu Hưng Dân quả thực rất lợi hại, chút tính toán này của mình tất cả đều bị người ta nhìn thấu.
Trương Dương cười ha ha, nói: "Tỉnh trưởng Chu, ngài hiểu lầm rồi, tôi là nói, tài chính là tỉnh lý cho chúng tôi lúc nào thì tới?"
Chu Hưng Dân nói: "Điều mà anh muốn nói chỉ sợ không phải chuyện này?"
Trương Dương chỉ có nước há miệng ngây ngô cười, đối mặt với nhân vật có số má như Chu Hưng Dân này, tốt nhất đừng có biểu hiện mình quá thông mình.
Chu Hưng Dân nói: "Quy hoạch của các anh rất tốt, tôi sẽ mang về tỉnh lý cho mọi người xem, tin rằng không bao lâu nữa ngân sách mà anh chờ mong sẽ được đưa xuống, có điều thằng nhóc anh cần phải nhớ kỹ cho tôi, bớt sinh sự thôi, làm việc nhiều vào, đừng gây thêm phiền cho chúng tôi. "
Trương Dương cười ha ha gật đầu.
Chu Hưng Dân nói: "Buổi chiều Hôm nay tôi phải tới Giang Thành. "
Trương Dương vừa nghe vậy liền cuống lên: "Đừng mà, cho dù không làm nghi thức đặt móng thì ngài cũng không thể đi được, buổi tối còn có tiệc pháo hoa nữa, chúng tôi đã chuẩn bị tốt hết rồi. "
Chu Hưng Dân cười nói: "Là Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, anh vốn phải là nhân vật chính, tôi ở đây thì chẳng phải là sẽ đoạt đi hết phóng đầu của anh ư?"
Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu, ngài cũng không phải không biết, con người của tôi trước giờ đều rất khiêm tốn, tôi không thích làm náo động. "
Chu Hưng Dân nói: "Tôi ghét nhất là cái loại tự khen mình như anh, tôi vốn không định tham gia tiệc pháo hoa của các anh, các anh tự mình làm đi, tôi còn phải tới Giang Thành khảo sát tình huống, xem tình huống xây dựng của sân bay mới bên đó. "
Trương Dương nghe thấy ba chữ sân bay mới thì lập tức tinh thần tỉnh táo lại: " Nhắc tới sân bay mới của Giang Thành, tôi mới là người khai thác chính nhi bát kinh. Đáng tiếc tôi còn chưa được hưởng vinh quang và phần thưởng vốn nên thuộc về tôi thì... " Trương đại quan nhân không nói nốt, bởi vì bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đến.
Nhìn thấy Trương Dương ở chỗ Chu Hưng Dân, Đỗ Thiên Dã cười nói: "Trương Dương cũng ở đây à!"
Chu Hưng Dân nói: "Anh tới đúng lúc đấy, hắn đang quảng cáo âm ĩ chính tích và công lao của mình với tôi đây, nói rằng sân bay mới của Giang Thành hắn có công từ đầu tới cuối. "
Trương đại quan nhân lúng túng nói: "Tỉnh trưởng Chu, ngài đừng hại người như vậy, tôi không nói thế. "
Đỗ Thiên Dã cười ha ha, nói: "Lời này cũng không sai, hạng mục sân bay mới của Giang Thành quả thực có cả nỗ lực của Trương Dương. "
Trương Dương người ta hai vị lãnh đạo người ta có chuyện quan trọng cần bàn, cũng không không biết xấu hổ mà ở lại, sau khi cáo từ hai người thì rời đi.
Trương Dương đi rồi Chu Hưng Dân Chu Hưng Dân mời Đỗ Thiên Dã ngồi xuống, Đỗ Thiên Dã nói: "Sao? Dạy thằng ôn này này à?"
Chu Hưng Dân bật cười: "Dạy hắn có tác dụng gì không? Hơn nữa có thày giáo tốt như bí thư Tống rồi, tôi cần gì phải tự lòi cái xấu. "
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chúng ta lúc nào thì đi?"
Trương đại quan nhân từ trong là không muốn để Chu Hưng Dân đi, trận trượng của nghi thức lễ mừng đã bày ra rồi, nghi thức chúc mừng mấu chốt là vào buổi tối, tiệc pháp hoa là chủ đề hay nhất, suy nghĩ ban đầu của Trương đại quan nhân là tổ chức một hồi tiệc tối giữa lãnh đạo và quần chúng, nhưng an bài nhật trình của tỉnh trưởng Chu hiển nhiên vô cùng chặt chẽ, mục đích y lần này tới đây cũng không chỉ là để tham gia lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, thuận tiện còn phải thị sát tình huống phát triển của mấy tòa thành thị bắc bộ Bình Hải. Lãnh đạo nếu đã quyết định thì ý chí của Trương Dương không thể di dời được, Trương đại quan nhân chỉ đành chấp nhận.
Thật ra chẳng những Chu Hưng Dân và Đỗ Thiên Dã phải đi, các khách quý khác cũng đều không định tham gia tiệc pháo hoa này, những người vốn định tham gia nhưng nghe nói tỉnh trưởng Chu lập tức tới Giang Thành, cho nên cũng không cần phải ở lại, bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ đều là tham gia nghi thức mở màn xong thì đi, Trương Dương nghe nói bọn họ cũng phải đi, không nhịn được oán giận: "Tôi nói này hai vị bí thư đại nhân, mông còn ngồi chưa nóng đã đi rồi, tôi còn chưa kịp nâng chén ôn chuyện với hai người mà hai người đã muốn đi rồi ư?"
Thường Tụng cười nói: "Tôi tới đây chủ yếu là để thăm Hải Thiên và Hải Tâm, nhìn thấy bọn họ có thể thoải mái công tác ở đây thì tôi an tâm rồi, về phần cắt băng mở màn gì đó, tôi vốn cũng không có bao nhiêu hứng thú, tiệc pháo hoa có ai mà chưa xem đâu? Bắn pháo hoa hàng năm của Lam Sơn chúng tôi so với các anh thì còn cao hơn mấy bậc. "
Trương đại quan nhân vừa nghe y nói như vậy thì có chút không vui: "Khinh thường người ta, bí thư Thường, vậy ông kiểu gì cũng phải ở lại xem, tôi không tin, các ông có thể cao hơn chúng tôi tới mấy bậc, tôi nói cho ông biết nhé, pháo hoa của chúng tôi là không tốn một xu, toàn là hàng lậu bắt được. "
Lời nói của thằng cha này dẫn tới một trận tiếng cười, Lý Trường Vũ nói: "Thằng nhóc cậu chỉ giỏi chiếm tiện nghi, mà trăm ngàn lần đừng có lơ là vấn đề an toàn đấy. "
Trương Dương gật đầu nói: "Yên tâm đi, đã sớm làm tốt biện pháp vạn toàn rồi, hai vị bí thư đại nhân, hay là ở lại một tối đi. "
Lý Trường Vũ lắc đầu nói: "Thực sự không được, lần này là cố giành thời gian tới đây cổ động cho cậu, ở vị trí của chúng ta, có ai mà không có cả một đống chuyện, tâm ý của cậu chúng tôi xin nhận, vốn là còn ngại, đợi tỉnh trưởng Chu đi rồi thì chúng tôi mới dám đi, nhưng hiện tại y đã có an bài khác, chúng tôi vừa hay có thể mau chóng về chủ trì công tác. " Lý Trường Vũ ở trước mặt Trương Dương cũng không cần thiết phải giả vờ, có gì nói nấy.
Trương Dương nghe y đã nói đến nước này thì cũng không tiện tiếp tục giữ lại, gật đầu nói: "Vậy được rồi, các anh đi đi, nhiều pháo hoa như vậy, tôi phóng một mình vậy. "
Lý Trường Vũ cười nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, có điều chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt thôi, mùng một tháng năm Triệu Tĩnh kết hôn, chúng tôi đều tới Đông Giang.
Trương Dương ở sâu trong lòng vẫn hy vọng những lãnh đạo cũ và lão bằng hữu này có thể ở Tân Hải thêm một thời gian, nhưng tình huống hiện thực cũng không cho phép, sau khi nói lời từ biệt với Thường Tụng, Lý Trường Vũ, hắn tìm được Đỗ Thiên Dã, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã là Trương Dương tức giận không có chỗ trút: "Tôi nói này lão Đỗ, không được làm như vậy! Đào góc tường của huynh đệ mình, không có phúc hậu, không có nghĩa khí!"
Đỗ Thiên Dã cười không khép miệng lại được: "Thằng nhóc cậu đừng có mà đổ trách nhiệm lên người tôi, là các cậu trước chuyện không tìm hiểu rõ an bài nhật trình của tỉnh trưởng Chu, sân bay mới của Giang Thành cũng sắp khánh thành rồi, đến lúc đó sẽ là quà mừng Hương Cảng hồi quy cho đất nước, tỉnh trưởng Chu đã nói trước là phải tới thị sát, cũng không phải là tôi lừa y tới. "
Trương Dương gật đầu nói: "Lão Đỗ à, anh nên giúp tôi nói tốt vài câu nhé, tỉnh trưởng Chu có chút không vui về chuyện giữa tôi và Thái Hồng. "
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Yên tâm đi, tôi vừa rồi đã nói chuyện này với y, tỉnh trưởng Chu vẫn rất ủng hộ cậu, cậu cứ yên tâm lớn mật mà làm, có điều cậu nhớ kỹ, về sau tận lực làm chuyện này một cách quang minh chính đại, đừng có giở những mánh khéo vặt, làm trò cười cho người trong nghề. "
"Ài! Anh sao lại nói vậy? Cái gì mà mánh khóe vặt, cái gì gọi là làm trò cười cho người trong nghề?"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Thằng nhóc cậu đừng có mà lằng nhằng với tôi, chuyện của Tân Hải các cậu không liên quan tới tôi, đúng rồi, tôi thấy bí thư Hạng rất mất hứng, cậu hay là cân nhắc làm sao để ứng phó với y đi. "
Đỗ Thiên Dã nói không sai, trong khoảng thời gian Chu Hưng Dân tới Tân Hải, Hạng Thành bị vây trong buồn bực cực độ, ngày hôm qua đài truyền hình Bắc Cảng không ngờ tự tiện phát một một bài tuyên truyền có tính châm chích rất mạnh, trong đó chẳng những cắt nối biên tập một bộ phận nội dung của đài truyền hình trung ương, còn trình bày rất nhiều quan điểm, mời mấy người được gọi là chuyên gia bảo vệ môi trường đến luận chứng ảnh hưởng có thể sinh ra đối với hoàn cảnh Bắc Cảng nếu hạng mục nhà máy thép được xây dựng. Lửa giận của Hạng Thành cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, y tối hôm qua sau khi xem xong chuyên đề này, lập tức gọi điện thoại tìm bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành để mắng cho y một trận, chuyên đề châm chích mười phần do đài truyền hình trung ương phát thì bọn họ không quản được, thậm chí nhật báo Đông Nam đăng tin gây bất lợi cho Thái Hồng bọn họ cũng không tiện nói gì, nhưng đài truyền hình Bắc Cảng là tiếng nói của bọn họ, vào thời khắc mấu chốt này phát ra tiếng nói bất đồng của ban lãnh đạo, cái này này cũng không phải là việc nhỏ, sự giải đọc ở bên ngoài sẽ cho rằng là bí thư thị ủy y đã mất đi sự khống chế đối với ngành tuyên truyền, khiến quan hệ vốn đã khẩn trương với Thái Hồng cũng sẽ trở nên đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
← Ch. 1009 | Ch. 1011 → |