Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1022

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1022: Tây sơn tự
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kiên cường như Kiều Mộng Viện cũng có một mặt yếu đuối của cô ta, cô ta khóc rất lâu mới nín, từ trong lòng Trương Dương ngẩng đầu lên, mắt đỏ lựng: "Xin lỗi!"

" Có gì mà phải xin lỗi, cô khóc ở trước mặt tôi, chứng tỏ cô coi tôi là người một nhà, tôi cao hứng còn không kịp nữa là, cô nếu ở sau lưng tôi khóc với người khác, trong lòng tôi khẳng định sẽ không thoải mái. "

Kiều Mộng Viện gắt: "Tôi có cần phải thế không? Hơn nữa, tôi khóc với người khác có liên quan gì tới anh?"

Trương Dương nói: "Đương nhiên là có rồi, cô ngẫm lại đi, trừ tôi ra, cô còn tốt với ai như vậy không?"

Mặt Kiều Mộng Viện có chút nóng lên, thẹn thùng nhíu mày: "Đừng nói hưu nói vượn, đúng rồi, mẹ tôi rốt cuộc bị bệnh gì?"

Trương Dương nói: "Chủ yếu là không đủ dinh dưỡng, nếu bà ta chịu phối hợp trị liệu thì còn đỡ, nếu không phối hợp thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng. "

Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy thì lập tức lại đau khổ, từ lúc chào đời tới nay cô ta vẫn chưa bao giờ đa sầu đa cảm như bây giờ, có câu quan tâm quá ắt loạn, dù sao là đại sự liên quan tới sinh tử của mẹ cô ta, càng phiền toái là, cô ta không thể nói chân tướng của sự việc với Trương Dương, cũng không dám nói với cha.

Trương Dương trong điểm này có cái nhìn bất đồng với Kiều Mộng Viện, Trương Dương cho rằng tình trạng hiện tại của Mạnh Truyền Mỹ rất kém, bà ta đã không còn muốn sống nữa, nếu bà ta bị bệnh nan y nào đó thì Trương đại quan nhân cho dù không thể chữa khỏi triệt để cho bà ta thì ít nhất cũng có thể kéo dài sinh mệnh của bà ta, nhưng loại tình huống trước mắt, mặc dù là với khả năng của Trương Dương cũng có chút khó khăn. Tình huống của Mạnh Truyền Mĩ rất không ổn định, cho dù bà ta và Kiều Chấn Lương đã ly hôn, nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, giữa bọn họ chẳng những có một cô con gái, còn có một người con trai, kẻ trong cuộc thì mê, Trương Dương cho rằng phải nói tình huống của Mạnh Truyền Mĩ với bọn họ.

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, chuyện này trăm ngàn lần không thể nói cho cha tôi biết, tôi lo lắng mẹ tôi biết sẽ bị kích thích. "

Trương Dương:: "Cho dù cô không nói với cha thì cũng phải thông tri cho anh trai cô chứ, cô Mạnh không chỉ có mình cô là con gái. Bằng Cử cũng có quyền được biết. "

Kiều Mộng Viện thở dài: "Tôi không biết nói với hắn như thế nào. "

Trương Dương nói: "Tôi không phải lo lắng cô không thể gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, mà là là anh là cha cô, bọn họ có quyền được biết chuyện, cô không thể nào vĩnh viễn giấu được. "

Kiều Mộng Viện cắn môi, nội tâm đang giao chiến kịch liệt, Trương Dương không biết trên người cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một gia đình đầy yêu thương ngày xưa hiện giờ lại chia năm xẻ bảy, cha mẹ trở thành người lạ. Cô ta nói khẽ: "Trong lòng tôi loạn lắm. Chờ thêm mấy ngày nữa đã. Tình huống của mẹ tôi có thể ôn định hơn không?"

Trương Dương nói: "Được rồi, hy vọng chúng ta có thể giúp bà ấy cởi bỏ khúc mắc này. "

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tú dẫn hai nhân viên y tế của bệnh viện nhân dân thành phố Kinh Sơn tới đây. Đây là yêu cầu của Trương Dương, hắn đã cho thêm thành phần an thần vào trong thuốc, cho nên Mạnh Truyền Mĩ ngủ thật sự rất sâu. Trương đại quan nhân tuy rằng y thuật siêu quần, nhưng chỉ dựa vào mạch tướng vẫn không thể phán đoán chính xác trong cơ thể Mạnh Truyền Mĩ rốt cuộc trúng độc gì, hắn không hề đem chuyện Mạnh Truyền Mĩ trúng độc nói với Kiều Mộng Viện được, chỉ nói mời những nhân viên y tế này tới đây, mục đích là để lấy mẫu máu, làm một đánh giá tổng hợp về tình huống sức khỏe trước mắt của Mạnh Truyền Mĩ.

Lâm Tú cơ hồ không nhận ra ni cô bệnh tật này là phu nhân của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương ngày xưa, cô ta trong lòng cảm thấy kinh ngạc, khi đi, Trương Dương tiễn cô ta tới cửa. Lâm Tú không nhịn được hỏi: "Kiều phu nhân sao biến thành như vậy?" chuyện Mạnh Truyền Mĩ và Kiều Chấn Lương ly hôn làm oanh động chính giới, rất nhiều người đều biết, nhưng chuyện cô ta xuất gia thì ít người nghe được, về phần bà ta đang ở Kinh Sơn thì Lâm Tú lại càng không biết.

Trương Dương nói: "Nhà nào cũng có chuyện cả, cô Lâm, chuyện này tôi muốn cô coi như không biết. "

Lâm Tú nói: "Kiều Mộng Viện mời cậu tới chữa bệnh cho mẹ cô ta. Nhưng Kiều gia vì sao không còn ai khác đến? Vì sao không đón bà ta về kinh thành?"

Trương Dương nói: "Bà ta hiện tại đang rất bi quan chán đời, đối với điều này thì tôi cũng chịu, không có biện pháp gì cả. "

Lâm Tú nói: "Cậu nhất định có biện pháp cứu bà ta!" Trong cảm nhận của Lâm Tú, Trương Dương nghiễm nhiên là thần y không gì làm không được.

Trương Dương cười khổ một tiếng, nhớ tới chuyện Yên Nhiên cuối tháng sẽ về, hắn nói khẽ: "Cô Lâm. Yên Nhiên có liên hệ với cô không?"

Lâm Tú nói: "Nhận được điện thoại của cô ta rồi, nói là cuối tháng sẽ trở về. Tham gia hôn lễ của em gái cậu, đến lúc đó tôi và lão thái thái sẽ cùng nhau tới, một là là để chúc mừng em gái cậu, hai là dẫn lão nhân gia đi chơi một chút, cả ngày cứ ở trên đảo cũng chán lắm. "

Trương Dương gật đầu nói: "Đa tạ cô Lâm. "

Lâm Tú cười nói: "Cảm tạ cái gì? Tôi hiện tại hy vọng nhất chính là được uống chén rượu mừng của cậu và Yên Nhiên, em gái cậu đã kết hôn rồi, cậu làm anh trai cũng nhất định phải nhanh lên. "

Trương Dương nói: "Lần này tôi và Yên Nhiên sẽ tranh thủ định ngày cưới. "

Lâm Tú nói: "Hai đứa chỉ cần định ngày thôi, chuyện cử hành hôn lễ thì cứ để tôi lo. "

Trương Dương lo lắng Lâm Tú sẽ nói chuyện của Mạnh Truyền Mĩ ra ngoài, lại dặn dò thêm lần nữa.

Lâm Tú không nhịn được, mỉm cười: "Cậu đó, chẳng lẽ còn không tin tôi, yên tâm đi, tôi nhớ kỹ lời vừa rồi của cậu rồi, coi như là chưa có chuyện gì cả, cậu chỉ cần để Kiều phu nhân an tâm ở đây dưỡng bệnh, tất cả mọi chuyện cứ để tôi an bài. "

Trương Dương hiểu rõ năng lực làm việc của Lâm Tú, cô ta sở dĩ có thể được Margaret coi trọng và thích, có liên quan tới năng lực ở phương diện này của cô ta, Trương Dương lại nói: "Kết quả xét nghiệm máu có thì lập tức báo cho tôi nhé. "

Lâm Tú nói: "Được! Chờ cậu có thời gian, tới nhà tôi nhé, thằng bé nhà tôi rất sùng bái câu, ngày kia về nhà, biết cậu tới thì khẳng định cao hứng lắm. "

Trương Dương cười cười, Tạ Hiểu Quân, con trai của Lâm Tú và Tạ Chí Quốc từ nhỏ đã sùng bái mình, Trương Dương cũng chỉ điểm hắn một chút công phu. Nó vẫn thường quấn quít bên Trương Dương đòi bái hắn làm thầy, Trương Dương cũng cảm nhận được thành tâm của nó, lại thêm lần trước Yên Nhiên khi về nước nói giúp cho nó, vì thế hắn thu Tạ Hiểu Quân làm đồ đệ, bình thường Tạ Hiểu Quân cũng không ít liên lạc bằng điện thoại với hắ, Trương Dương Trương Dương nói: "Tôi ở Tân Hải còn cả một đống chuyện, bên này ổn định rồi thì tôi phải trở về, hy vọng có thể có thời gian tới nhà cô. "

Lâm Tú nói: " Chỉ cần cậu muốn tới thì thời gian nhất định sẽ có. "

Trương Dương nói: "Được, Hiểu Quân về thì bảo nó gọi điện thoại cho tôi. "

Lâm Tú cười cười: "Tôi đi đây, Kiều Mộng Viện hình như rất ỷ lại vào cậu!" Lời này ít nhiều cũng bao hầm ẩn ý.

Lâm Tú đi rồi Trương Dương Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Kiều Mộng Viện từ trong biệt thự đi ra, hắn cười cười nói: "Sao? Cô tỉnh rồi à?"

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Hôm nay tinh thần tựa hồ tốt hơn một chút!"

Trương Dương và Kiều Mộng Viện cùng nhau vào phòng, Mạnh Truyền Mĩ đã tỉnh lại, tinh thần hôm nay quả nhiên rất tốt, không ngờ ngồi dậy, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương và Kiều Mộng Viện, bà ta không quay đầu lại.

Trương Dương cười nói: "Cô Mạnh, hôm nay tinh thần tốt hơn rất nhiều rồi đó!"

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Tôi nhìn cái gì cũng mờ lắm... "

Trương Dương đi tới trước mặt bà ta.

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Tôi chỉ nhìn thấy được bóng của cậu, không nhìn rõ được dung mạo của cậu. "

Trương Dương an ủi bà ta: "Tất cả rồi sẽ tốt thôi. "

Mạnh Truyền Mĩ thật ra không phải lo lắng tới tình huống khỏe mạnh của cho mình, bà ta nói khẽ: "Trương Dương, cậu còn nhớ chuyện ngày hôm qua đã đáp ứng tôi không?"

Trương Dương gật đầu: "Nhớ, cô hôm nay vẫn chưa uống thuốc phải không?"

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Tôi muốn hôm nay tới Tây Sơn tự. "

Kiều Mộng Viện phản đối: "Mẹ, tình trạng thân thể của mẹ hiện tại không cho phép đâu, không bằng chờ mẹ khôi phục lại đã. "

Mạnh Truyền Mĩ nói như chém đinh chặt sắt: "Tôi không chờ được lâu như vậy, lát nữa hai đứa dẫn tôi đi. "

Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, hiện tại Mạnh Truyền Mĩ vô cùng cố chấp, bọn họ tốt nhất cứ thuận theo ý của bà ta mà làm, một khi chọc giận bà ta, tình thế chỉ càng trở nên ác liệt hơn. Trương Dương nói: "Tây Sơn tự ở trên núi Thanh Đài, nơi đó ô tô không thể trực tiếp đi tới được, cô Mạnh, cô muốn đi cũng được, trước hết uống thuốc ăn điểm tâm đã, bằng không sao có đủ sức mà leo núi?"

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Cho dù là tôi ăn cơm rồi thì tôi cũng không đi được, Trương Dương... lại phiền cậu rồi!"

Trương đại quan nhân thầm cười khổ trong lòng, xem ra Mạnh Truyền Mĩ đã có chuẩn bị, hôm nay nói gì cũng phải lên núi, Tây Sơn tự đó ở chân núi phía tây núi Thanh Đài, độ cao so với mặt biển phải một ngàn hai trăm thước, bà ta muốn tới được nơi đó, chỉ có thể là có người cõng bà ta đi, trước mắt nhân tuyển thích hợp nhất chỉ có Trương Dương, Mạnh Truyền Mĩ tuy rằng mắt không nhìn rõ, nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo.

Trương Dương cũng rất tôn kính Mạnh Truyền Mĩ, ai bảo hắn yêu khuê nữ của người ta chứ? Cái này kêu là một người muốn đánh còn một người chịu ăn đòn, con rể cõng mẹ vợ vốn chính là chuyện đương niên, có điều giữa Trương Dương và Kiều Mộng Viện đến nay vẫn chưa phát triển tới quan hệ này.

Mạnh Truyền Mĩ lại nói: "Trương Dương, bản lĩnh của cậu tôi biết rõ, tối hôm qua tôi vì sao ngủ lâu như vậy? Nhất định là cậu động tay động chân vào thuốc. "

*****

Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Không có, cô Mạnh, cháu nào có gan đó, hơn nữa, cháu kính cô còn không kịp, làm sao dám hại cô?"

Mạnh Truyền Mĩ ho khan một tiếng: "Tôi biết cậu là muốn giúp tôi, nhưng thật sự muốn giúp tôi thì dẫn tôi tới Tây Sơn tự một chuyến... Thời gian của tôi không còn nhiều đâu... "

Nghe thấy lời nói của Mạnh Truyền Mĩ, Trương Dương ngẩn ra, Mạnh Truyền Mĩ kiên trì tới Tây Sơn tự tuyệt không phải là hứng nhất thời, trong chùa Tây Sơn này nói không chừng cất giấu bí mật trong lòng bà ta, trong lời nói của Mạnh Truyền Mĩ đã mấy độ lộ ra ý tứ không còn ở lâu trên nhân thế của bà ta, chẳng lẽ Mạnh Truyền Mĩ thực sự đã chán ghét thế giới này rồi ư?

Kiều Mộng Viện nhìn thấy mẹ kiên quyết như vậy, cũng không dám tiếp tục phản đối, chờ mẹ uống thuốc xong rồi, sau đó lại đút cho bà ta ăn một bát cháo, tuy rằng chỉ ăn chút đồ nhưng Mạnh Truyền Mĩ cũng tựa hồ phải cố hết sức, bà ta thở dốc: "Nếu hai đứa lừa tôi, hôm nay tôi sẽ chết trước mặt hai đứa.... "

Trương đại quan nhân nói: "Cô Mạnh cứ yên tâm, cháu không bao giờ nói dối, cô ăn no rồi thì dù sao cũng phải cho cháu chút thời gian để cháu ăn đã chứ, thế mới có sức mà cõng cô tới Tây Sơn tự, cô nói xem có đúng không?"

Kiều Mộng Viện và Trương Dương đóng cửa phòng rồi đi ra, tới phòng khách, Kiều Mộng Viện không nhịn được lại rơi lệ, cô ta run giọng nói: "Trương Dương, tôi luôn cảm thấy mẹ tôi rất không bình thường, bà ấy... bà ấy chắc không phải là... "

Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi thấy nhất đinh là phải báo chuyện này về nhà tôi, mẹ cô là bị tâm bệnh. "

Kiều Mộng Viện rưng rưng: "Bà ấy đã bị bệnh tới mức này rồi, chẳng lẽ chúng ta còn dẫn bà ấy lên Tây Sơn tự ư?"

Trương Dương nói: "Có lẽ khúc mắc trong lòng bà ấy chính là ở đó, có lẽ chúng ta lần này tới Tây Sơn tự có thể giúp được bà ấy. " Hắn tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất không thấy tình huống của Mạnh Truyền Mĩ khả quan.

Kiều Mộng Viện chán nản nói: "Tôi cũng không biết nên nói với cha tôi như thế nào. "

Trương Dương nói: "Thế này đi, để tôi nói. "

Kiều Chấn Lương nhận được điện thoại của Trương Dương, biểu hiện khá bình tĩnh, thật ra trước khi tình cảm giữa y và Mạnh Truyền Mĩ đi tới mức không thể vãn hồi thì y đã đoán trước được ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, Kiều Chấn Lương nói: "Bệnh của bệnh có nặng hay không?"

Trương Dương nói: "Tình huống rất xấu, không đủ dinh dưỡng, hơn nữa còn giống như trúng độc dược mãn tính, có thể là trường kỳ ăn phải độc tố gì đó. "

Kiều Chấn Lương thở dài: "Còn cứu được cô ta không?"

Trương Dương nói: "Tôi có thể cứu được người của bà ta, nhưng tôi không cứu được tâm của bà ta, tình tự chán đời của cô Mạnh vô cùng nghiêm trọng, tôi lo lắng bà ta sẽ làm ra lựa chọn không sáng suốt. "

Kiều Chấn Lương trầm mặc rất lâu rồi mới nói: "Trương Dương, tôi sẽ tới ngay, trong thời gian này, tôi hy vọng cậu có thể giúp Mộng Viện chiếu cố cô ta. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều yên tâm, chỉ là tôi cảm thấy áp lực mà Mộng Viện phải gánh cũng rất lớn, ngài có muốn nói chuyện với cô ta không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Không cần, tôi nếu làm như vậy chỉ tổ gia tăng gánh nặng trong lòng nói, có cậu ở bệnh cạnh nó là tôi vô cùng yên tâm, tôi sẽ mau chóng xử lý công tác, tranh thủ cố gắng tới Kinh Sơn sớm một chút. " Trương Dương thông báo tình huống của Mạnh Truyền Mĩ cho Kiều Chấn Lương, chủ yếu vẫn là cân nhắc từ góc độ của Kiều Mộng Viện, nếu Kiều gia hoàn toàn không biết gì về tình trạng trước mắt của Mạnh Truyền Mĩ, như vậy về sau bất kể xảy ra chuyện gì, tất cả áp lực và trách nhiệm sẽ đổ lên người Kiều Mộng Viện, bờ vai yếu đuối của Kiều Mộng Viện sao có thể chịu nổi gánh nặng như vậy, Trương Dương nhìn ra Kiều Mộng Viện có lời khó nói, trong đây chắc tồn tại nội tình gì mà cô ta chưa nói ra, từ trên người Kiều Chấn Lương cũng có thể nhìn ra được, biểu hiện với Kiều Chấn Lương đối với chuyện với Mạnh Truyền Mĩ vô cùng bình tĩnh, không hề biểu hiện ra bất kỳ sự khẩn trương và hoảng loạn nào, cái này có thể là có chút quan hệ tới tu luyện trên quan trường nhiều năm của y, nhưng vẫn không thể giải thích được, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, bọn họ làm vợ chồng mấy chục năm, nghe nói tình huống của Mạnh Truyền Mĩ nguy kịch như vậy, Kiều Chấn Lương vẫn có thể bảo trì tâm tính bình tĩnh, chỉ có một loại khả năng, giữa vợ chồng bọn họ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt.

Trương Dương không có ý muốn thăm dò bí mật của Kiều gia, hắn chỉ quan tâm tới Kiều Mộng Viện, làm như thế nào để tránh cho Kiều Mộng Viện bởi vì chuyện này mà phải chịu thương tổn.

Xe chậm rãi đi trên đường núi ở chân núi phía tây núi Thanh Đài, từ sau khi phía Xuân Dương ra sức khai phá du lịch núi Thanh Đài, thành phố Kinh Sơn ở bên sườn ngọn núi này cũng đầu tư thêm vào du lịch, sự hợp tác giữa hai bên trong mấy năm nay cũng không nhiều, lại xuất hiện sự bất hòa trong chuyện tranh giành khách, tuyên truyền ra ngoài thì đều là tuyên truyền du lịch núi Thanh Đài nhưng một cái ở chân núi tây, một cái ở chân núi đông, báo giá đối với công ty du lịch cũng hỗn loạn, theo thị trường du lịch núi Thanh Đài sôi nổi lên, dần dần tệ đoan trùng trùng và cạnh tranh không lành mạnh trên xã hội cùng lặng lẽ kéo tới. Đơn thuần lấy hoàn cảnh sơn thủy ra mà nói, phong cảnh ở bên này so với phía Xuân Dương thì kém hơn, nhưng di tích cổ ở chân núi tây Đơn thuần rất nhiều, nhất là chùa miếu chiếm đa số, cũng thành thánh địa trong lòng không ít đệ tử cửa Phật thành kính.

Khi ô tô tới giữa sườn núi thì liền có người dân đương địa dùng xe ba bánh đi tới, bọn họ coi đoàn người của Trương Dương thành khách du lịch tới thăm, những người dân này có thể cung cấp phụ vụ dẫn đường và an bài chỗ ăn chỗ ở.

Trương Dương cũng không cần bọn họ dẫn đường, trước đó hắn đã tới nơi này một lần, ô tô chạy đến Lô Gia Lương, đường biến thành càng lúc càng xấu, xe của hắn tuy là một chiếc việt dã toàn địa hình, nhưng đối mặt với sơn đạo chậm hẹp phía trước thì cũng đành bất lực. Trương Dương chỉ có thể đỗ xe ở trong xã, ở đây Trương đại quan nhân cũng có bạn, bởi vì Lô Gia Hương là quê của Chu Sơn Hổ, lần này Trương Dương tuy rằng không bảo hắn đi cùng, nhưng sau khi biết Mạnh Truyền Mĩ nằng nặc đòi tới Tây Sơn tự, Trương Dương liền gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ đang ở Tân Hải, bảo hắn liên hệ với bằng hữu hỗ trợ dẫn đường.

Xe của Trương Dương vừa đỗ lại thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới, hắn liếc một cái liền nhận ra người nọ là Chu Sơn Hà, bạn tốt của Chu Sơn Hổ, Trương Dương mở cửa xe bước xuống, cười nói: "Sơn Hà!"

Chu Sơn Hà cười toét cả miệng: "Trương đại ca, Hổ tử nói anh sẽ tới, tôi và Sơn Tùng từ sớm đã đợi ở xã rồi. "

Trương Dương nói: "Sơn Tùng đâu?"

Chu Sơn Hà nói: "Hắn lái xe ba bánh đợi ở bắc lộ khẩu rồi, chúng tôi mỗi người đi một đường, sợ không thấy được anh!" Hắn xoay người chạy nhanh về đường bắc lộ khẩu.

Kiều Mộng Viện lúc này cũng xuống xe, nhìn thấy Trương Dương giao du rộng rãi, ngay cả tới nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có người quen của hắn, không khỏi tấm tắc khen lạ, Trương Dương lúc này mới nói với cô ta rằng Lô Gia Lương vốn chính là quê của Chu Sơn Hổ, nếu sớm biết bọn họ phải đi Tây Sơn tự, lần này mang cả Chu Sơn Hổ theo rồi.

Không bao lâu liền nghe thấy tiếng xình xịch, Chu Sơn Tùng lái xe ba bánh cùng Chu Sơn Hà quay lại, Chu Sơn Tùng từ xa đã gọi Trương đại ca. Trong đám bạn bè bọn họ, Chu Sơn Hổ là người đi sớm nhất, trong mắt bọn họ Chu Sơn Hổ chẳng khác nào cá chép vượt long môn, chẳng những thành nhân viên công vụ của chính phủ, hơn nữa còn tìm được vợ chưa cưới là con gái của cán bộ cao cấp, lịch sử phát tài của Chu Sơn Hổ ở vùng Lô Gia Lương đã trở thành truyền kỳ, bản nhân hắn cũng thành đối tượng hâm mộ của các thanh niên quê nhà, nhất là Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà, hai người cơ hồ cùng quen Trương Dương với Chu Sơn Hổ, nhưng hai bọn họ không có được số tốt như Chu Sơn Hổ. Bọn họ quả thực là kính Trương Dương như thần minh, đương nhiên cho dù không có nhân tố khác, người vùng núi vốn chính là thuần phác hiếu khách.

Chu Sơn Hà nói: "Trương đại ca, anh đỗ xe ở đây đi, đường phía trước hẹp lắm, xe của anh căn bản không đi được. "

Trương Dương gật đầu, mở cốp sau ra lấy hai tút thuốc Trung Hoa, đưa cho mỗi người bọn họ một tút, lại lấy túi du lịch xuống ném lên xe ba bánh của Chu Sơn Tùng.

Cuối cùng mới lên xe cõng Mạnh Truyền Mĩ xuống, Kiều Mộng Viện dùng thảm lót lên xe ba bánh, Trương Dương đặt Mạnh Truyền Mĩ xuống, Kiều Mộng Viện ôm mẹ ngồi, Trương Dương lại từ bên trong xe lấy thảm lông ra che cho Mạnh Truyền Mĩ, tuy rằng đã là tháng tư, nhưng trên núi gió to, thân thể Mạnh Truyền Mĩ yếu ớt, sợ bệnh của bà ta càng nặng thêm.

Trương Dương cuối cùng lại từ bên trong xe bê ra một thùng rượu rượu Mao Đài đặt ở lên xe ba bánh, lần này tới thôn Tiểu Thạch Oa, hắn có ý định tìm mấy lão nhân, hỏi chuyện cũ năm xưa.

Sau khi an bài tất cả thỏa đáng rồi, Chu Sơn Tùng mới khởi động xe ba bánh, trong tiếng xình xịch, xe ba bánh đi vào đường núi, Mạnh Truyền Mĩ dù sao sức khỏe cũng yếu, bất tri bất giác đã tựa vào ngực Kiều Mộng Viện thiếp đi.

Trương Dương ngồi ở phía trước, nói với Chu Sơn Hà: "Trần hiệu trưởng còn ở thôn Tiểu Thạch Oa không?"

Chu Sơn Hà nói: "Còn, hắn còn có thể đi đâu được nữa?" Chu Sơn Tùng Ở bên cạnh nói: "Trương đại ca, anh lần này đến thôn Tiểu Thạch Oa có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Tới Tây Sơn tự dâng hương. "

Chu Sơn Tùng nói: "Tây Sơn tự ư? Sao lại muốn tới đó dâng hương? Vùng Kinh Sơn này, nơi hương khói vượng nhất là Kinh Sơn thị và Quan Âm viện. Tây Sơn tự đó cả năm không thấy được mấy khách hành hương tới. "

Chu Sơn Hà nói: "Không thể nói như vậy được, phật ngọc của Tây Sơn tự vẫn luôn rất linh nghiệm. Thời gian trước còn có người quyên một khoản tiền lớn để xây chùa đó. "

*****

Mấy người nói chuyện được một lát thì tới thôn Tiểu Thạch Oa, mục đích chủ yếu của Trương Dương lần này là cùng Mạnh Truyền Mĩ tới dâng hương, cho nên không dừng lại ở thôn Tiểu Thạch Oa, xe ba bánh đi tới trước trường tiểu học Thạch Oa thì dừng lại, Tây Sơn tự ở trên ngọn núi phía bắc trường tiểu học Thạch Oa, tiếp theo chỉ có thể đi bộ. Theo ý của Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà là muốn mời Trương Dương ăn bữa cơm rồi đi, Trương Dương từ chối hảo ý của bọn họ, khăng khăng muốn lên núi.

Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà thương lượng một chút, quyết định để Chu Sơn Hà dẫn đường, dẫn bọn Trương Dương tới Tây Sơn tự, Chu Sơn Tùng ở nhà chuẩn bị, chờ bọn Trương Dương sau khi xuống núi thì ở lại ăn cơm.

Trương Dương gọi Chu Sơn Tùng sang một bên, nhờ hắn một chuyện, bảo Chu Sơn Tùng giúp vào trong thôn hỏi xem có ai tên là Trương Giải Phóng chôn ở chỗ này hay không, nếu quả thực có người đó thì hỏi xem mộ của Trương Giải Phóng ở đâu. Đương nhiên tất cả đều là tiến hành lặng lẽ, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ không nói Trương Giải Phóng là cha ruột của hắn.

Chu Sơn Hà đi trước dẫn đường, Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ, Kiều Mộng Viện ở bên cạnh hắn, bốn người tiến về phía Tây Sơn tự.

Sơn đạo vô cùng hiểm trở, nhưng điều này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không hề có gì khó khăn, cõng Mạnh Truyền Mĩ dọc theo đường đi lên núi, khi tới lưng chừng núi, Kiều Mộng Viện sợ hắn mệt mỏi, đề xuất nghỉ ngơi một chút.

Trương Dương lúc này mới đỡ Mạnh Truyền Mĩ xuống, Mạnh Truyền Mĩ từ lúc tới đây bắt đầu biến thành trầm mặc ít nói, không muốn giao lưu với người khác.

Kiều Mộng Viện đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng, Trương Dương uống mấy ngụm, nhìn thì như rất bình thường đưa cho cô ta: "Cô cũng uống đi!"

Mặt Kiều Mộng Viện nóng lên, trong lòng lập tức minh bạch thằng cha này dụng tâm hiểm ác, nhưng Kiều Mộng Viện không hề cự tuyệt, tiếp lấy chai nước do Trương Dương đưa, uống mấy ngụm, mặt ửng hồng. Cũng mau hai người bọn họ cách Mạnh Truyền Mĩ và Chu Sơn Hà khá xa, không bị bọn họ nhìn thấy.

Trương đại quan nhân cười xấu xa, có thể khiến Kiều Mộng Viện cam tâm tình nguyện nếm nước miếng của mình cũng là một chuyện vui, suy nghĩ của thằng cha này ít nhiều có chút biến thái.

Kiều Mộng Viện thừa dịp những người khác không chú ý, nhỏ giọng gắt: "Anh đểu lắm!" Trong thanh âm của cô ta không hề có thành phần tức giận, mà là lộ ra vẻ xấu hổ. Tâm lý của con gái luôn rất khó nghiền ngẫm, đổi thành người khác bức cô ta làm như vậy Kiều Mộng Viện đã sớm tát cho một cái rồi, nhưng là Trương Dương, thành phần vui sướng trong lòng cô ta lại là nhiều hơn một chút, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến, cho dù là Trương Dương bảo cô ta làm bất kỳ chuyện gì cô ta cũng sẽ không cự tuyệt.

Suy nghĩ này khiến Kiều Mộng Viện thẹn thùng và sợ hãi, cô ta cảm thấy thế giới của mình đã hoàn toàn bị Trương Dương thống trị, cái này hình như cũng không phải là chuyện tốt gì.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn Tây Sơn tự trên núi, gạch đỏ ngói xanh, lờ mờ lộ ra một góc trong núi rừng xanh mướt, xem ra để tới nơi vẫn cần một đoạn thời gian nữa.

Trương Dương nói: "Tiếp tục đi thôi!"

Kiều Mộng Viện gật đầu, trở lại bên cạnh mẹ hỏi bà ta cảm thấy thể nào

Mạnh Truyền Mĩ chỉ thản nhiên nói tôi không sao, sau đó không thèm nhắc lại.

Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ tiếp tục đi lên núi, Chu Sơn Hà mặc dù có ý muốn thay hắn, nhưng lại bị Trương Dương cự tuyệt.

Có người thể lực dư thừa như Trương đại quan nhân làm đảm bảo, trước mười hai giờ trưa bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đến Tây Sơn tự, nhìn gần thì Tây Sơn tự lộ ra vẻ đổ nát, ngôi chùa này đã lâu rồi chưa được tu sửa, sơn trên tường đã loang lổ, khóa đồng trên cửa lớn cũng rỉ sét, bọn họ đi vào từ cửa lớn, nhìn thấy trong viện cũng được quét dọn sạch sẽ, có một tiểu sa di đang quét dọn trước Thiên Vương điện, đây là đệ tử vừa thu của Tế Thiện hòa thượng, cả tòa Tây Sơn tự cũng chỉ có hai thầy trò bọn họ.

Chu Sơn Hà và tiểu sa di quen nhau, hắn cười nói: "Vũ Quang sư phó, phương trượng đâu?"

Tiểu sa di cười cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóc: "Sư phụ tôi ăn cơm ở hậu viện. "

Chu Sơn Hà nói: "Hắn thì ăn cơm, còn bắt cậu ở đây làm việc, đúng là bắt nạt người ta!"

Một giọng nói vang lên: "Chu thí chủ, sao thích nói xấu ở sau lưng bần tăng vậy?"

Tế Thiện bưng một khay cơm nhỏ đi ra, vừa đi vừa ăn mì sợi, Tế Thiện người béo, sức ăn khỏe, nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt y sáng ngời, đạo tặc lúc trước từ Tây Sơn tự cướp phật ngọc đi, đánh y bị thương, may mà Trương Dương nối khớp xương lại cho y, ấn tượng của Tế Thiện đối với Trương Dương vẫn khá sâu sắc. Tế Thiện kinh hỉ nói: "Trương thí chủ, sao lại là ngài!"

Tế Thiện gật đầu, đặt bát cơm xuống, dùng tay áo lau miệng, tới trước mặt Trương Dương hai tay hợp thành chữ thập nói: "A di đà Phật, thiện tai thiện tai!"

Mạnh Truyền Mĩ đang im lặng chợt lên tiếng: "Dẫn tôi tới Ngọc Phật điện!"

Tế Thiện nhìn thấy Mạnh Truyền Mĩ, sắc mặt lộ ra vẻ mê man, rồi lập tức đăm chiêu. Tuy biến hóa của vẻ mặt chỉ lướt qua, nhưng vẫn bị Trương Dương chuẩn xác bắt được. Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Tế Thiện trước đây đã gặp Mạnh Truyền Mĩ?

Tế Thiện cúi đầu dẫn đường cho bọn họ.

Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ tới Ngọc Phật điện, Mạnh Truyền Mĩ bảo Trương Dương đặt bà ta trên bồ đoán, sau đó nói khẽ: "Mấy người ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình. "

Trương đại quan nhân và Kiều Mộng Viện nhìn nhau, nói thật lòng, hai người đều không yên tâm để Mạnh Truyền Mĩ một mình ở đây, với tình tự hiện tại của bà ta, ở một mình hình như không ổn lắm.

Kiều Mộng Viện nói: "Mẹ, hay là con ở với mẹ... "

Giọng nói của Mạnh Truyền Mĩ đột nhiên trở nên thê lương: "Không cần, lời tôi chẳng lẽ cô không nghe rõ?"

Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, bọn họ và Tế Thiện cùng nhau ra ngoài, Trương đại quan nhân sở dĩ dám để Mạnh Truyền Mĩ một mình ở lại chỗ này là vì hắn có lòng tin cường đại với võ công của mình.

Kiều Mộng Viện và Tế Thiện ra ngoài cửa, Trương Dương thì lặng lẽ lách vào, hắn ra hiệu cho Kiều Mộng Viện chớ có lên tiếng, lại xua tay với cô ta, Kiều Mộng Viện minh bạch ý tứ của hắn, nói khẽ: "Mẹ, chúng con ra đây. "

Mạnh Truyền Mĩ ừ một tiếng. Nói khẽ: "Giúp tôi đóng cửa lại. "

Tế Thiện vươn tay ra đóng cửa đại điện, Mạnh Truyền Mĩ xoay người nhìn nhìn về phía sau, sau đó nhìn nhìn chung quanh, thị lực của bà ta vốn đã không tốt, hơn nữa trong Ngọc Phật điện khá tối, căn bản không cảm nhận được Trương Dương đã đi rồi quay lại.

Thật ra Trương Dương đi rồi quay lại cũng không phải là muốn nghe lén nhìn trộm gì cả, hắn là không yên tâm Mạnh Truyền Mĩ. Trước mắt tình trạng tinh thần của Mạnh Truyền Mĩ rất không ổn định, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì có hối cũng không kịp, mục đích Trương đại quan nhân ở lại là để bảo đảm Mạnh Truyền Mĩ không có gì bất ngờ xảy ra.

Miệng Mạnh Truyền Mĩ tụng khẽ kinh Phật, sau khi cửa điện đóng lại, ánh sáng trong Ngọc Phật điện càng thêm ảm đạm, Mạnh Truyền Mĩ niệm kinh Phật trong chốc lát rồi muốn đứng dậy, đáng tiếc sức khỏe quá yếu, hai chân căn bản không thể chống đỡ nổi trọng lượng, rầm một cái ngã xuống, trán nện mạnh xuống đất, không ngờ đến rách cả da đầu, Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì lao ra đỡ bà ta dậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, Mạnh Truyền Mĩ chắc chỉ rách da một chút, không có gì trở ngại.

Quả nhiên bà ta không sao, bà ta lảo đảo đi tới chỗ tượng phật, tới trước bàn thờ hai tay tóm lấy bàn thờ dùng sức chống một cái, không ngờ đứng dậy được.

Trương đại quan nhân nhìm mà da đầu ngứa ran, tín ngưỡng quả nhiên có lực lượng tinh thần thần kỳ. Mạnh Truyền Mĩ dưới sự giúp sức có loại lực lượng tinh thần này không ngờ có thể đứng dậy. Rất nhiều lúc lực lượng tinh thần so với y thuật của hắn còn hữu hiệu hơn.

Thân hình gầy yếu của Mạnh Truyền Mĩ tựa vào bàn thờ, không chịu được mà run rẩy, bà ta ngẩng đầu lên, hai mắt lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ của phật ngọc, Mạnh Truyền Mĩ nói khẽ: "Tôi bị anh hại cả đời... Lúc trước anh nếu đã từ bỏ tôi... Vì sao... Vì sao lại muốn tới tìm tôi... "

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì trong lòng không khỏi ngẩn ra, hôm nay mười phần có chín là phải nghe thấy những lời vốn không nên nghe rồi. Trương đại quan nhân cũng hiểu rõ đạo lý phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, nhưng chuyện giữa Mạnh Truyền Mĩ và Kiều Chấn Lương khiến hắn thật sự là rất hiếu kỳ, cho nên Trương đại quan nhân hôm nay dứt khoát thôi thì vô sỉ một lần.

Mạnh Truyền Mĩ nhìn lên phật ngọc cao cao tại thượng, trong mắt lộ ra ánh sáng cừu hận: "Tôi tín nhiệm anh như vậy, anh lại nhẫn tâm lừa gạt tôi, nếu đã rời khỏi, thì vì sao lại muốn về tìm tôi? Vì sao muốn lưu lại đứa con gái này cho tôi.... "

Trương đại quan nhân nghe mà sợ nổi da gà, người mà Mạnh Truyền Mĩ đang nói chẳng lẽ là Kiều Chấn Lương? Nhưng bà ta nếu nói với Kiều Chấn Lương thì việc gì phải chạy tới Tây Sơn tự xa xôi này? Chuyện này có vẻ không hợp lý, huống chi một câu cuối cùng của Mạnh Truyền Mĩ nói vì sao lưu lại cho tôi đứa con gái này, bà ta còn có con trai mà! Nếu là Kiều Chấn Lương, vậy thì nên tính cả Kiều Bằng Cử chứ, Trương đại quan nhân đoán một khả năng đáng sợ, chẳng lẽ Kiều Mộng Viện không phải là con gái ruột của Kiều Chấn Lương? Lại liên tưởng tới biến cố gần đây của Kiều gia, Mạnh Truyền Mĩ xuất gia, Kiều Mộng Viện nản lòng thoái chí, thậm chí vứt bỏ hết sinh ý, thì ra tất cả những chuyện này cũng không phải là ngẫu nhiên, Trương đại quan nhân cảm thấy thiên lôi oanh đỉnh, thì ra bộ trưởng Kiều lại bi thương tới vậy, ngoài mặt thì phong quang nhưng không ngờ lại bị Mạnh Truyền Mĩ cắm sừng, dưới tình trạng này, Kiều Chấn Lương vẫn có thể bảo trì trấn định, tố chất tâm lý này quả thật là quá cường đại.

Mạnh Truyền Mĩ nói: "... Anh không nghe thấy... Nhưng Phật tổ nghe thấy... Lúc trước chúng ta quỳ gối trước mặt Phật tổ... Anh đã nói gì... Anh đã nói gì hả?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)