Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1040

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1040: Cái gọi nguyên tắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chu Hưng Dân cười ha hả: "Bần, anh há mồm liền đòi thưởng, làm giống như bọn em thiếu nợ anh, đi, bọn anh đi uống rượu, Yên Nhiên, chồng sai vợ đền, hôm nay em phải uống thêm mấy chén với bọn anh".

Sở Yên Nhiên sảng khoái đáp ứng.

Tiệc rượu lần này làm vội vàng, Trương đại quan nhân dù có khả năng thông thiên cũng không thể mỗi chuyện đều suy nghĩ chu toàn, ngày đó tổng cộng đặt 53 bàn, có thể nói là khách quý chật nhà, khách quý tập hợp, bầu không khí yến hội náo nhiệt, hoan thanh tiếu ngữ chưa từng gián đoạn.

Trương đại quan nhân mang theo Sở Yên Nhiên cùng mời rượu khắp nơi, bận đến phi thường cao hứng, cũng may nhờ tửu lượng hắn cao, đổi thành người bình thường đã sớm uống đến gục, mặc dù biết Trương Dương có thể uống, Sở Yên Nhiên vẫn có chút bận tâm hắn, nhỏ giọng nói: "Anh uống rượu đừng uống thật tình như vậy, đổi chút nước ấm đi, dù sao người ta cũng không nhìn ra".

Trương Dương cười nói: "Anh không sao, hiện tại cũng đã thành mục tiêu công kích, nếu thật để người ta phát hiện anh uống nước ấm, bọn họ sẽ ăn thịt anh".

Sở Yên Nhiên nói: "Thân thể quan trọng!"

Trương Dương nói: "Không sao, cùng lắm thì anh dùng nội lực bức ra".

Sau tiệc vui, Kỳ Sơn bảo người ta dọn bàn tròn, xếp trái cây cùng rượu ở hiện trường, ánh nắng tươi sáng, xuân ý dạt dào, thời tiết như vậy tổ chức một vũ hội lộ thiên, vừa hay đẩy bầu không khí lên cao trào.

Ở sự xúi bẩy của mọi người, Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên đi ra khiêu vũ, ôm eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của Sở Yên Nhiên, Trương đại quan nhân thấp giọng nói: "Yên tâm!"

Sở Yên Nhiên nhìn hắn nồng nàn, nói: "Yên tâm gì?"

Trương Dương nói: "Ôm em, cảm giác được trong nội tâm đặc biệt yên tâm".

Sở Yên Nhiên cười dịu dàng, nói khẽ: "Anh miệng ngọt, luôn biết lừa gạt cô gái ngốc như em".

Trương Dương nói: "Trời đất chứng giám".

Sở Yên Nhiên nói: "Anh còn có lương tâm à".

" Đương nhiên là có, không tin em sờ thử!"

Sở Yên Nhiên nói: "Không tin! Anh có lương tâm cũng thế, không có lương tâm cũng thế, em dù sao cũng hết thuốc chữa rồi". Sở Yên Nhiên chậm rãi úp mặt vào đầu vai của Trương Dương.

Ánh mắt Trương đại quan nhân đảo qua đám người, lại phát hiện bóng dáng Tần Thanh đã sớm không thấy. Nhắc tới, Tần Thanh là người duy nhất công khai lộ diện, Thường Hải Tâm mặc dù đến đây, nhưng nàng cũng không xuất hiện ở trong tiệc cưới bên này, mà lại lựa chọn cùng ba đi bên Đinh gia, về phần Hồ Nhân Như, Hải Lan, Hà Sáp Nhan, An Ngữ Thần tất cả các nàng đều lựa chọn lảng tránh tiệc cưới. Trong lòng Trương đại quan nhân có chút áy náy, hắn không khỏi nghĩ đến nếu có một ngày chân chính nghênh đón hôn lễ mình và Sở Yên Nhiên... Những hồng nhan tri kỷ này sẽ có cảm thụ như thế nào. Nhân như thế nào, quả như thế nào, Trương đại quan nhân biết rõ, cuối cùng có một ngày mình sẽ gặp phải cảnh rối rắm này.

Ở dưới sự hướng dẫn của Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên, mọi người đều đi lên mặt cỏ khiêu vũ, Kỳ Sơn đi tới trước mặt Lâm Tuyết Quyên, vươn tay ra với nàng, làm ra tư thế mời.

Kỳ Sơn khiêu vũ rất khá, hai người đã thật lâu chưa từng khiêu vũ như vậy, Lâm Tuyết Quyên dường như có hơi không thích ứng tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt hơi có chút đỏ lên, lông mi đen tuyền rủ xuống, đa số thời gian đều nhìn chằm chằm chỗ trước ngực Kỳ Sơn.

Kỳ Sơn nói: "Cảm ơn sự giúp đỡ của em".

Lâm Tuyết Quyên cười hờ hững nói: "Trương Dương cũng đã giúp em, giúp hắn là nên thôi". Những lời này tỏ rõ lập trường rất xảo diệu, mình cũng không phải là giúp Kỳ Sơn, mà là giúp Trương Dương.

Kỳ Sơn nói: "Còn nhớ rõ lần trước chúng ta khiêu vũ là lúc nào không?"

Lâm Tuyết Quyên lắc đầu: "Anh hẳn là hiểu em, em rất ít nghĩ tới quá khứ từng xảy ra cái gì, ba em nói em là người thực tế, mẹ em lại nói em tầm nhìn hạn hẹp".

Kỳ Sơn nở nụ cười: "Tuyết Quyên, em là người thiện lương".

Lâm Tuyết Quyên nói: "Trong xã hội hiện giờ, thiện lương thường liên tưởng tới kẻ ngốc". Nàng ngước mắt lên nhìn Kỳ Sơn một cái, lập tức cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Kỳ Sơn, lại vội vàng cụp mắt xuống: "Em không có lý tưởng gì, cũng không khát vọng quá lớn, em chỉ muốn ở trên cương vị của mình làm ra một ít thành tích, thật ra em rất may mắn, tìm được một nghề nghiệp mà mình thích".

Kỳ Sơn nói: "Trong mắt anh, em là yêu tinh trên sân khấu, không ai có thể vượt mị lực của em trên sân khấu".

Lâm Tuyết Quyên cười nói: "Ánh mắt của anh có phải có vấn đề không? Em nhiều nhất chỉ là nhạc thủ hạng ba, nào có mị lực gì đáng nói".

Kỳ Sơn nói: "Người khác nhau, tiêu chuẩn thưởng thức cũng khác nhau".

Lâm Tuyết Quyên cười lắc đầu, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Ở lúc này, thanh âm như vậy hiển nhiên tràn đầy không hài hòa, cực giết tâm tình.

Ba cỗ xe cảnh sát đi tới hiện trường, hơn mười cảnh sát võ trang đầy đủ từ trên xe bước xuống, người dẫn đội chính là cục trưởng phân cục Tây thành Hoắc Vân Trung, sắc mặt Hoắc Vân Trung không tốt, không nói không cười, khi hắn thấy vợ Lâm Tuyết Quyên cùng Kỳ Sơn ôm nhau khiêu vũ, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Kỳ Sơn thả Lâm Tuyết Quyên đang chuẩn bị đi tới, Trương Dương đã đi tới trước, hôm nay là hắn ở chỗ này xếp đặt tiệc rượu, Hoắc Vân Trung dẫn đầu hơn mười cấp dưới võ trang đầy đủ tới đây, hơn nữa còi cảnh sát inh ỏi, rõ ràng là không nể mặt hắn, trong lòng Trương đại quan nhân bừng bừng lửa giận! Thoáng cái bốc lên.

Trương Dương chặn đường đám người Hoắc Vân Trung, lạnh lùng nói: "Hoắc cục, hôm nay là em gái tôi kết hôn, tôi dường như cũng không mời anh".

Vẻ tươi cười trên mặt Hoắc Vân Trung đều không có, hắn nói với Trương Dương: "Trương bí thư, xin không nên gây trở ngại tôi chấp hành công vụ".

Trương Dương nói: "Chấp hành công vụ, làm rầm rộ như vậy, để làm gì? Tôi là chủ nhân yến hội, có lời gì cứ nói với tôi".

Hoắc Vân Trung lạnh lùng nói: "Chỉ sợ anh gánh không nổi trách nhiệm này!"

Chu Hưng Quốc cùng Tiết Vĩ Đồng cùng đi tới, gặp chuyện Tiết Vĩ Đồng luôn vọt tới đầu, Chu Hưng Quốc thì sợ nàng xúc động gây chuyện, vội đi lên theo, Tiết Vĩ Đồng chỉ vào Hoắc Vân Trung nói: "Anh là người ngành nào, làm cái gì? Không có mắt à? Anh có biết đây là chỗ nào không? Chạy đến nơi đây bắt người, lá gan anh không nhỏ nha!"

Hoắc Vân Trung nói: "Nơi này là Đông Giang, vừa hay Tuệ Nguyên là khu trực thuộc của tôi, chẳng lẽ tôi không thể tới nơi này?"

Chu Hưng Quốc cũng cảm giác được bầu không khí không ổn, hắn giữ chặt Tiết Vĩ Đồng, cười hờ hững nói: "Vị đồng chí này, cho dù có chuyện, cũng không cần trình ra toàn bộ vai phụ chứ? Chúng tôi đang làm hỉ sự, anh trình diễn như vậy, chẳng lẽ là định bắt tất cả chúng tôi về? Hay là chúng tôi đều phạm pháp?"

Trương đại quan nhân tiến về phía trước một bước, cố gắng bức lui Trương Dương, Trương đại quan nhân đã sớm giận, một tay đẩy Hoắc Vân Trung loạng choạng, cảnh sát sau lưng Hoắc Vân Trung đồng thời sờ vào súng, Tạ Chí Quốc kịp thời xuất hiện ở hiện trường, lớn tiếng nói: "Tất cả đều bình tĩnh cho tôi!"

Hoắc Vân Trung cũng ra hiệu, ý bảo đám thuộc hạ không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu không phải là hai người Chu Hưng Quốc cùng Từ Kiến Cơ giữ chặt Tiết Vĩ Đồng, lúc này Tiết Vĩ Đồng đã sớm nhảy ra ngoài một quyền đập bẹp mũi Hoắc Vân Trung, nàng cả giận nói: "Họ Hoắc, anh nghe cho tôi, hôm nay tôi liền cách chức anh!" Tiết Vĩ Đồng cũng là tính tình không sợ trời không sợ đất, hôm nay Hoắc Vân Trung gây khó dễ cho Trương Dương, chính là gây khó dễ cho nàng.

Sở Yên Nhiên tiến lên khuyên Tiết Vĩ Đồng.

Lúc này Kỳ Sơn đã đi tới, bình tĩnh nói: "Hoắc cục, tôi là người phụ trách nơi này, có chuyện gì, chúng ta đi văn phòng nói". Hoắc Vân Trung vẻ mặt tối tăm nhìn thẳng Kỳ Sơn nói: "Tìm chính là anh!' hắn đánh mắt một cái, hai gã cảnh sát xông lên bắt lấy cánh tay Kỳ Sơn, một người trong đó gọn gàng linh hoạt mang còng tay lên cho Kỳ Sơn.

Vẻ mặt Kỳ Sơn vẫn thong dong như cũ, hắn lạnh nhạt nói: "Hoắc cục, anh có ý gì?"

Hoắc Vân Trung nói: "theo chúng tôi trở về anh sẽ biết!"

Chu Hưng Quốc đi tới bên cạnh Trương Dương, bắt lấy cánh tay của hắn nhắc nhở hắn phải tỉnh táo. Trương Dương lúc này ngược lại nén cơn tức xuống, Hoắc Vân Trung hiển nhiên đến có chuẩn bị, từ sự phát triển của sự tình để xem, hắn hẳn không phải cố ý nhằm vào mình, nhưng mà việc làm của Hoắc Vân Trung đã đảo loạn bữa tiệc vui này của hắn, cơn tức này Trương đại quan nhân cho dù như thế nào cũng nuối không trôi.

Lâm Tuyết Quyên thấy Kỳ Sơn bị bắt, lúc này đối phương mới lấy hết dũng khí đi tới trung tâm hai bên giằng co, nàng lớn tiếng nói: "Vân Trung, anh có ý gì? Sao tùy tiện bắt người? Anh giải thích rõ ràng cho em!"

Hoắc Vân Trung không để ý đến nàng, ý bảo bọn thủ hạ mang Kỳ Sơn đi, Lâm Tuyết Quyên xông tới, bắt lấy hắn nói: "Anh phải nói rõ ràng!" Lâm Tuyết Quyên lầm tưởng cục diện trước mắt là bởi vì nàng mà nên, cho nên mới biểu hiện kích động như thế.

Môi Hoắc Vân Trung run rẩy một chút, lửa giận của hắn rốt cuộc áp chế không nổi, trở tay cho Lâm Tuyết Quyên một cái tát vang dội, một tát này đánh Lâm Tuyết Quyên té lăn trên đất, cũng chấn trụ tất cả mọi người ở đây, ai cũng không ngờ người này lại ở trước công chúng đánh vợ.

Trán Kỳ Sơn nổi gân xanh, hắn vốn tao nhã lúc này tựa như một con sư tử đực bị chọc giận, hắn liều lĩnh giãy thoát hai gã cảnh sát, đầu húc lên mặt Hoắc Vân Trung, nghiến răng nghiến lợi gầm rú nói: "Súc sinh, sao mày phải tổn thương nàng!"

Cảnh sát xông lên một loạt, bắt lấy Kỳ Sơn, hiện trường loạn thành nhất đoàn.

Lỗ mũi Hoắc Vân Trung bị Kỳ Sơn đánh vỡ, máu chảy như rót, chật vật không chịu nổi.

Lúc này một cú điện thoại của Trương Dương đã tới chỗ Vinh Bằng Phi, hắn phải giải thích, nếu hôm nay Hoắc Vân Trung chỉ là hành vi cá nhân, mượn chuyện này để tiết hận thù cá nhân, như vậy Trương Dương sẽ không bỏ qua hắn, hắn nhất định phải làm rõ nguyên nhân gây ra chuyện này.

Vinh Bằng Phi nghe được hiện trường xảy ra chuyện xung đột cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, hắn thấp giọng nói: "Chuyện này tôi giao cho Hạo Nam đi làm, bảo hắn lặng lẽ mang Kỳ Sơn đến, cố gắng không nên kinh động tân khách hiện trường".

Trương Dương cả giận nói: "Vinh thính à Vinh thính, các người đúng là biết suy xét cảm thụ tân khách ở đây".

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi lập tức tìm Hạo Nam để tìm hiểu tình huống thử".

Lúc Văn Hạo Nam dẫn đội đến hiện trường, Kỳ Sơn đã bị khống chế, máu mũi Hoắc Vân Trung còn chưa ngừng, may nhờ tân khách bên kia đều giữ khắc chế, không thì diễn biến sẽ càng xung đột kịch liệt.

Văn Hạo Nam bảo người mang Kỳ Sơn lên xe cảnh sát, đầu tiên nhìn thoáng qua thương thế Hoắc Vân Trung, sau đó trở về trước mặt Trương Dương, có chút áy náy cười nói: "Tôi đã bảo hắn xử lý lặng lẽ".

Tân khách hầu hết đã tản đi, đối mặt Văn Hạo Nam, Trương Dương không có bất kỳ vui vẻ gì: "Xử lý lặng lẽ, đây chính là cái anh gọi là lặng lẽ".

*****

Văn Hạo Nam nói: "Cấp trên giao vụ án chế tạo băng phiến cho tôi, hôm nay tôi nhận được tuyến báo, nói có người có dấy hàng loạt băng phiến, cho nên mới triển khai hành động". Thật ra ở lúc Hoắc Vân Trung tới bắt Kỳ Sơn, một đội nhân mã khác đã lục soát lượng lớn bột phấn màu trắng trong kho hàng Tuệ Nguyên, số lượng cao gần hai tấn.

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi tôi sao?"

Văn Hạo Nam vỗ vai hắn, nói: "Tôi làm sao có thể hoài nghi anh, mẹ tôi ở chỗ này uống rượu mừng, tôi căn bản không có ý nhiễu loạn bữa tiệc của các người, cho nên chính mình cũng không có ra mặt, bảo đồng chí phân cục công an tây thành phối hợp làm việc, tôi cũng đặc biệt cường điệu, bảo hắn lặng lẽ mang Kỳ Sơn đến phối hợp tình huống điều tra, nhưng sự phát triển của chuyện vượt ra khỏi phạm vi khống chế của tôi".

Trương Dương gật đầu nói: "Trên đời này rất nhiều chuyện đều là anh không thể khống chế".

Lúc này một gã nhân viên cảnh sát đi tới bên cạnh Văn Hạo Nam rỉ tai mấy câu với hắn, vẻ mặt Văn Hạo Nam hiện ra sự đắc ý. Hắn nhếch miệng, xoay người nhìn lại, Kỳ Sơn đã bị mang đi trước. Văn Hạo Nam thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay, tôi thật xin lỗi, tôi đi trước, chờ xong chuyện này tôi lại giải thích với anh".

Lúc Văn Hạo Nam đang chuẩn bị rời đi, lại nhận được điện thoại của mẹ, lời của La Tuệ Trữ không nhiều lắm, nhưng đầy giọng điệu không thể kháng cự: "Hạo Nam, bây giờ con liền tới đây cho mẹ!"

La Tuệ Trữ ngồi trong phòng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào cửa, ở sau khi con đi vào gian phòng, ánh mắt của nàng liền chưa từng rời khỏi hắn, cũng chưa từng mềm hóa. Văn Hạo Nam từ trong ánh mắt của mẹ cảm nhận được phẫn nộ của nàng, Văn Hạo Nam cười cười nói: "Mẹ, chuyện hôm nay... "

La Tuệ Trữ xen lời hắn: "Con có biết hôm nay là ngày gì không?"

Văn Hạo Nam nói: "Biết! Nhưng mà con cũng không biết chuyện sẽ ầm ĩ đến mức này".

La Tuệ Trữ nói: "Con thi hành công vụ mẹ không trách con, nhưng ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, con quét sạch mặt mũi Trương Dương như thế, con có xem nó là anh em của con không?"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, chuyện này con thật không ngờ sẽ thành như vậy".

La Tuệ Trữ nói: "Con bao lớn? Trước kia mẹ vẫn cho là con đã trưởng thành, làm việc vững vàng, nhưng hành động của con hôm nay thật sự khiến mẹ quá thất vọng rồi".

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, chuyện này con sẽ giải thích rõ với Trương Dương, con thật không có ý nhắm vào hắn, Hoắc Vân Trung làm như vậy, thật là con không ngờ tới". Điện thoại di động của hắn vang lên không ngừng, có người đang thúc giục hắn mau về đơn vị, Văn Hạo Nam áy náy cười nói: "Mẹ, tất cả mọi người đang đợi con đó, mẹ xem... "

La Tuệ Trữ khoát tay áo nói: "Con đi đi, chuyện này con mau giải thích rõ ràng với Trương Dương".

Văn Hạo Nam nghe được câu này không khỏi nhíu mày, nhưng hắn không có phản bác ý của mẹ, nhẹ gật đầu, cáo từ rời đi.

Một bữa tiệc cưới tốt đẹp để hành động đột ngột của công an lần này làm lộn xộn, trên mặt Trương đại quan nhân tất nhiên rất khó coi, Tạ Quốc Trung là lão hồ ly, căn cứ kinh nghiệm của lão mà xem, hôm nay hẳn không phải là một hồi hành động mưu đồ đã lâu, bỏ đi quan hệ tốt đẹp giữa Vinh Bằng Phi và Trương Dương không bàn, cho dù là Văn Hạo Nam cũng không có lý do nhằm vào Trương Dương, Tạ Quốc Trung cho rằng nhất định là một khâu ở giữa xảy ra vấn đề. An ủi Trương Dương nói: "Tổng thể tiệc cưới hôm nay làm cũng không tệ lắm, cũng chỉ là cuối cùng đã xảy ra một ít vấn đề, không ảnh hưởng toàn cục".

Chu Hưng Quốc cũng nói: "Trên đời này không có chuyện thập toàn thập mỹ, không thể nào phong quang gì cũng để chú chiếm hết!"

Từ Kiến Cơ nói: "Đây gọi là trời cao đố kỵ anh tài!" Ai cũng đang an ủi Trương Dương.

Mấy người đều nở nụ cười, phải kể tới Cao Liêm Minh cười vang nhất.

Trương đại quan nhân trừng mắt liếc hắn một cái nói: "anh nha còn cười, có tin em đánh anh không?"

Cao Liêm Minh nói: "Đánh tôi cái rắm? Trương bí thư, chú không thể tức khí mượn lính quèn anh trút giận, anh chọc giận chú à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Lão gia tử nhà anh không phải là cục trưởng phòng công an sao? Chuyện như vậy ông ấy lại không biết?"

Cao Liêm Minh đầu lắc giống trống bỏi: "Anh đã hỏi ông, ông không biết".

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cho dù ông ấy không biết, cũng là dung túng cấp dưới, quản giáo không nghiêm, anh mau nói với ông ấy, lập tức cho phân cục trưởng họ Hoắc kia về vườn đi".

Cao Liêm Minh cười khổ nói: "Anh ở trước mặt ba anh một chút địa vị đều không có, anh nói gì, ông ấy chỉ cho là gió thoảng bên tai".

Tạ Quốc Trung nói: "Các người đừng làm khó Liêm Minh, chuyện này không liên quan đến hắn, anh thấy quan hệ cùng Cao cục trưởng không lớn, nghe nói có liên quan với vụ án chế tạo băng phiến ở Đông Giang, vụ án này luôn là Vinh thính đang theo".

Tiết Vĩ Đồng nói: "Bất kể là ai, dù sao em không tha cho họ Hoắc kia, là cái quái gì chứ, chạy đến nơi này để diễu võ dương oai, không ngờ còn đánh vợ, quả thật không phải là người!"

Chu Hưng Quốc nói: "Bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ mang Kỳ Sơn đi, chẳng lẽ nói Kỳ Sơn quả thật có quan hệ với vụ án chế tạo băng phiến?"

Trương Dương không nói chuyện, một đôi mày kiếm nhíu lại. Hắn đối với điều này cũng sinh ra hoài nghi, thật ra lúc ở Kinh Sơn bắt lấy Lâm Quang Minh, hắn đã khai ra Kỳ Sơn cùng vụ án thuốc phiện có liên quan, có điều Lâm Quang Minh cung cấp không ra chứng cứ cụ thể, Trương Dương từ khi đó đã bắt đầu hoài nghi Kỳ Sơn, lần này hành động bên cảnh sát có lẽ là quả thật tìm được chứng cớ rồi.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Sơn trực tiếp đối mặt Văn Hạo Nam, rời khỏi Tuệ Nguyên, hắn dường như hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: "Văn cảnh quan, các người mang tôi đến đây vì cái gì?"

Văn Hạo Nam nói: "Kỳ Sơn, anh đã làm chuyện gì bản thân không rõ ràng?"

Kỳ Sơn cười nói: "Chuyện gì? Tôi trong kinh doanh nhiều năm như vậy vẫn luôn tuân theo pháp luật, bổn phận kinh doanh, không thể tưởng được công thương không tra tôi, thuế vụ không tra tôi, không ngờ đến phiên công an các người tra tôi, tôi năm nay có phải có chút xui rủi năm xưa?"

Văn Hạo Nam cười lạnh nói: "Kỳ Sơn, tôi nhận được tuyến báo, trong kho hàng khách sạn Tuệ Nguyên có dấu đại lượng thuốc phiện".

Kỳ Sơn nói: "Cho nên anh liền còng tôi? Không cần tôi nhắc nhở anh nhỉ, Trung Quốc là một xã hội pháp chế, anh không có chứng cớ, sao có thể tùy tùy tiện tiện bắt người".

Văn Hạo Nam nói: "Chúng tôi ở trong kho hàng khách sạn lục soát đại lượng vật chất dạng tinh thể màu trắng". Hắn lấy ra một bao ném ở trước mặt Kỳ Sơn.

Kỳ Sơn nhìn qua bao đồ kia, nở nụ cười: "Chính là vì thứ này, anh liền bắt tôi?"

Văn Hạo Nam tràn đầy trào phúng nói: "Anh rất nhanh liền sẽ cười không nổi".

Kỳ Sơn nói: "Văn cảnh quan, anh trước khi làm việc cho tới bây giờ đều không đi điều tra sao?"

Văn Hạo Nam nhíu mày, lúc này một gã nhân viên cảnh sát đi vào trong phòng thẩm vấn, ghé vào bên tai Văn Hạo Nam thấp giọng nói câu gì đó, sắc mặt Văn Hạo Nam trong nháy mắt thay đổi. Kết quả xét nghiệm đã có, hai tấn bột phấn màu trắng bọn họ tìm được ở Tuệ Nguyên không ngờ là vị tinh.

Kỳ Sơn nhìn hắn khinh thường: "Văn cảnh quan, hóa ra vị tinh bây giờ đã bị liệt vào thuốc phiện, nếu quả thật như vậy, gần như mỗi gia đình trong nước mỗi ngày đều đang sử dụng thuốc phiện".

Văn Hạo Nam nhìn bao tinh thể màu trắng trên bàn, trong nội tâm phảng phất bị người ta quất một roi thật mạnh.

Kỳ Sơn nói: "Tôi nghĩ, tôi không cần phải tìm luật sư nữa".

Kỳ Sơn đi ra cửa chính phân cục tây thành, cỗ xe kia của hắn đang chờ ở ngoài cửa, Ngũ Ca đứng ở trước xe, sớm kéo ra cửa xe, cung kính đón hắn vào trong xe.

Sau khi xe hơi khởi động, Ngũ Ca thấp giọng nói: "Tìm được nội gian rồi".

Kỳ Sơn cười nhạt một tiếng, hắn đóng cửa sổ xe lại, tìm một vị trí thoải mái nhất nằm xuống, bình tĩnh nói: "Bọn họ theo dõi chặt như vậy, cho rằng có thể bắt lấy nhược điểm của tôi, bày bố của Vinh Bằng Phi mặc dù đẹp, đáng tiếc người làm việc dưới tay lại tuổi còn rất trẻ ". Bản thân Kỳ Sơn thật ra cũng không lớn hơn Văn Hạo Nam mấy tuổi.

Ngũ Ca nói: "Văn Hạo Nam là con của phó thủ tướng Văn, đây mới là nguyên nhân Vinh Bằng Phi trọng dụng hắn".

Kỳ Sơn nói: "Người không phạm ta ta không phạm người, tôi mặc dù tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, cũng đã nhìn ra, người này là dạng chó điên, một khi bị hắn nhìn chằm chằm, nhất định sẽ phiền toái không ngừng".

Ngũ Ca nói: "Hắn có thể hiểu rõ kế hoạch của anh không?"

Kỳ Sơn lắc đầu nói: "Hắn không có đầu óc kia, hơn nữa, trên đời này nào có đạo lý tự mình tố cáo mình?" Nói đến đây, khóe môi Kỳ Sơn lộ ra mỉm cười đắc ý, chuyện hôm nay, người bố cục chân chính là bản thân hắn, bữa tiệc vui này của Trương Dương tập hợp khách quý, nhân vật quan trọng hai giới chính thương đều đến đây chúc mừng, lựa chọn ở thời khắc này làm việc, tất nhiên liền có được hiệu ứng mang tính chấn động, đoạn thời gian gần đây, Kỳ Sơn bị bên cảnh sát theo dõi đến có loại cảm giác không thở nổi, hắn một mực cẩn thận hành động, biết nội bộ mình nhất định đã xảy ra vấn đề, hắn thả ra tin tức trước, sau đó tự mình tố cáo, bên cảnh sát quả nhiên trúng kế, Kỳ Sơn thông qua hành động lần này, chứng thật bên cảnh sát trút xuống lực lượng rất lớn ở trên người mình, lộ lưới điều tra của bên cảnh sát ở trước mặt, tin tức hắn cố ý thả ra cũng là đối với bọn thủ hạ tiến hành một lần khảo sát, Ngũ Ca đã thành công khóa kẻ nằm vùng tiềm phục ở nội bộ bọn họ. Đồng thời, trên hôn lễ hôm nay, hành vi của bên cảnh sát, lại khơi mào mâu thuẫn giữa Trương Dương cùng giới cảnh sát, chính là cái gọi là một hòn đá trúng ba con chim. Phản kích có rất nhiều loại, thủ pháp sống lại sau khi đưa vào tử địa là cao minh nhất.

Ngũ Ca nói: "Chuyện Hoắc Vân Trung thì sao?"

Kỳ Sơn cười nói: "Không làm gì được, hắn không có chứng cớ đã bắt người, tôi lại nghi có dính đến đánh lén cảnh sát, nên ai cũng không tìm ai làm phiền được!"

Ngũ Ca thấp giọng nói: "Không cần thiết!"

Kỳ Sơn biết ý tứ của Ngũ Ca, lúc ấy hắn lao ra húc Hoắc Vân Trung kia đúng là không cần thiết gì, nhưng hắn ức chế không nổi xúc động trong lòng, khi hắn thấy Hoắc Vân Trung dám công khai thương tổn Lâm Tuyết Quyên, hắn đã không cách nào khống chế được bản thân, cho nên mới làm ra hành vi xúc động như vậy, Kỳ Sơn thấp giọng nói: "Thật ra tôi rất áy náy, tôi lợi dụng nàng".

Ngũ Ca nói: "Anh đã không thể lựa chọn!"

Sắc mặt Vinh Bằng Phi cũng không dễ coi, hắn chỉ vào bao đồ trước mặt: "Đây chính là thuốc phiện các người thu được, đây chính là phát hiện trọng đại của các người? Nhân chứng tang vật đều thu được?" Hắn nắm bao đồ lên ném mạnh xuống đất.

Văn Hạo Nam cùng Hoắc Vân Trung liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều lộ ra sự xấu hổ. Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, chuyện này trách tôi, là tôi không điều tra rõ ràng đã chọn lựa hành động".

Vinh Bằng Phi nói: "Tuyến này tôi theo dõi lâu như vậy, các người tùy tiện liền đã chọn lựa hành động, các người tưởng rằng, Kỳ Sơn sẽ chất đống thuốc phiện trắng trơn ở trong kho hàng, chờ các người đi thu sao? Các người cho rằng thông qua hành động lần này liền có thể một kích phá tan đại án sản xuất thuốc phiện này?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)