Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1054

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1054: Vật hi sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương bỗng nhiên ý thức được Văn Hạo Nam không phải là đơn giản thuận đường tới thăm mình, hắn vẫn là vì công tác, mục đích tới đây là muốn tìm hiểu một số tình huống từ trên người mình. Trương đại quan nhân trong lòng càng khó chịu hơn, bất kể và Văn Hạo Nam có hợp nhau hay không, cho dù là vì mẹ nuôi La Tuệ Ninh thì Văn Hạo Nam cũng không cần phải vòng vo trước mặt mình.

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng, hắn quá đáng quá cho nên em mới không nhịn được mà ra tay trừng phạt hắn một chút. "

Văn Hạo Nam cười nói: "Không ngờ cậu đã làm bí thư thị ủy rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Con người ta rồi cũng sẽ thay đổi, anh cảm thấy em không thay đổi là vì anh không hiểu em. "

Văn Hạo Nam gật đầu: "Về sau hai anh em ta nên tìm hiểu nhau kỹ hơn. "

Trương Dương cười nói: "Nói đùa thôi mà, anh tưởng thật à!"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi làm việc trước giờ luôn nghiêm túc!" Hắn buông chén trà, nói: "Trương Dương, tôi lần này tới đây còn có một việc, tôi muốn cùng gặp mặt Đổng Chính Dương. "

Trương Dương nói: "Chuyện này do Trình Diễm Đông quản, để em nói với hắn. "

Văn Hạo Nam nói: "Không vội, Trương Dương, thật ra lần trước chuyện ở Đông Giang tôi vẫn luôn muốn nói một tiếng xin lỗi với cậu, lúc ấy tôi cũng không ngờ Hoắc Vân Trung lại không thể khống chế được tình tự của mình. "

Trương Dương cười nói: "Anh Hạo Nam, chuyện qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, chuyện cũng đã được làm rõ rồi mà. "

Văn Hạo Nam nói: "Chuyện đó vẫn chưa rõ ràng, Kì Sơn đó khẳng định có vấn đề, chỉ có điều hắn ẩn tầng quá sâu. "

Trương Dương không muốn tiếp tục nói về việc này, hắn nói khẽ: "Anh Hạo Nam, hôm trước mẹ nuôi gọi điện thoại tới nói chuyện của Hà Trường An trên cơ bản đã được quyết định rồi. "

Văn Hạo Nam gật đầu nói: "Đúng vậy, Lý Đông Sơn phản cung, thừa nhận chuyện đút lót để giành đấy ở Vân An không liên can tới Hà Trường An, nhưng cũng moi ra được mấy vấn đề của Hà Trường An, căn cứ vào từ tình huống hiện tại cho thấy, khó tránh khỏi bị phạt, về phần thời hạn thi hành án dài hay ngắn thì phải xem ý của tòa. "

Trương Dương biết, chuyện của Hà Trường An có thể được giải quyết nhanh chóng là có liên quan tới Văn Quốc Quyền, La Tuệ Ninh nói với hắn, chuyện của Hà Trường An sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng sẽ bị tổn thất một bộ phận kinh tế, từ đó cho thấy, Hà Trường An trước đó chuyển tài sản ở hải ngoại cho Tần Manh Manh là rất sáng suốt.

Văn Hạo Nam sở dĩ tới đây chào hỏi Trương Dương cũng là bởi vì chuyện không vui lần trước ở Đông Giang, hắn tới địa bàn Tân Hải điều tra, trước tiên vẫn phải nói một tiếng với Trương Dương, biểu hiện ra sự tôn trọng của hắn đối với Trương Dương.

Trương Dương bởi vì chuyện này cũng đặc biệt dặn dò Trình Diễm Đông, tận lực phối hợp với công tác của Văn Hạo Nam, nhưng nhất định phải chú ý toàn bộ quá trình, không thể cho hắn quá tự do.

Ngày hôm sau Lễ tang, Đinh Lâm chủ động gọi điện thoại cho Trương Dương, một là để cảm tạ chuyện Trương Dương ra tay trượng nghĩa ngày hôm qua, hai là nói với Trương Dương rằng cô ta ở trong két của cha đã tìm được tờ giấy nợ mà Tưởng Hồng Cương tự tay viết, cô ta chuẩn bị đưa tôi cho Trương Dương.

Khi Trương Dương nhận được điện thoại thì đang ở Bắc Cảng, hắn lần này tới đây là để gặp đại biểu của tập đoàn Tinh Nguyệt, bởi vì còn sớm, Trương Dương cũng muốn đích thân tới chỗ Đinh Lâm lấy tờ giấy nợ.

Tới biệt thự của Đinh Cao Sơn Đinh Cao Sơn sân gôn ngọc Bình Sơn, Trương Dương vừa mới xuống xe thì nhìn thấy Đinh Lâm đang đứng trước cửa, Trương Dương đi tới, phát hiện tình tự của Đinh Lâm hôm nay đã tốt hơn một chút, hắn cười nói với Đinh Lâm: "chuyện ngày hôm qua thuận lợi chứ?"

Đinh Lâm gật đầu, mời Trương Dương tới phòng khách ngồi xuống, Trương Dương bảo rằng mình có chuyện, phải đi ngay.

Đinh Lâm mở túi giấy tờ trên bàn ra, lấy một cái phong bì đưa cho Trương Dương, Trương Dương mở phong bì, rút ra từ giấy nợ trong đó, nhìn thấy bên trên viết rõ mượn Đinh Cao Sơn hai trăm vạn nhân dân tệ, mượn trong hai mươi năm, bên dưới ký tên của Tưởng Hồng Cương, còn có cả dấu tay. Đối với sự thật giả của tờ giấy nợ này thì Trương Dương không thể phân biệt được, có điều chắc không có vấn đề gì. Hắn sau khi cầm tờ giấy nợ thì cười nói: "Cám ơn Đinh tiểu thư. "

Đinh Lâm nói: "Không phải cám ơn, chú Tưởng là bạn tốt của cha tôi, tôi cũng muốn giúp hắn, hơn nữa, đúng như những gì mà bí thư Trương ngày hôm qua đã nói, tôi không muốn cha tôi phải mang tiếng đút lót. "

Trương Dương gật đầu, hắn nhìn nhìn đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ.

Đinh Lâm tiễn hắn tới tận trước xe.

Trương Dương đi rồi, Đinh Lâm chậm rãi trở lại biệt thự, từ trên lầu một vị nam tử áo đen đi xuống, nam tử này thân hình cao lớn, đường nét trên mặt rõ ràng, trên miệng còn có chòm ria hình chữ bát được cắt tỉa rất ngay ngắn.

Hắn tới bên cạnh Đinh Lâm, nói khẽ: "Cho hắn à?"

Đinh Lâm gật đầu, có chút vô lực dựa vào vai nam tử rồi nói khẽ: "Tân Sinh... Em vốn không muốn đưa cho hắn, cha em giúp Tưởng Hồng Cương nhiều như vậy, nhưng khi chú em gặp chuyện không may, hắn không ngờ ngay cả giúp một chút cũng không, loại người như hắn chết cũng không hết tội. "

Nam tử thở dài, ôm vai Đinh Lâm, nói khẽ: "Trong lòng càng hận thì càng không thể để bọn họ nhìn ra, nếu mỗi người đều ý thức được chúng ta muốn báo thù thì bọn họ sẽ cảnh giác, tiểu Lâm, em yên tâm, phàm là kẻ có lỗi với Đinh gia, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt!"

Trương Dương tới khách sạn thế kỷ Bắc Cảng, vốn chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu hắn trên cơ bản đã bỏ quyền rồi, nhưng phía tập đoàn Tinh Nguyệt đề xuất muốn bàn trực tiếp với hắn, Phạm Tư Kì cũng đặc biệt từ Singapore gọi điện thoại tới, bảo Trương Dương cần phải gặp mặt đại biểu của mình.

Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ chờ ở bên ngoài, đại biểu thủ tịch của tập đoàn Tinh Nguyệt ở trong phòng số 1818 của khách sạn thế kỷ, đây là phòng xa hoa nhất của khách sạn này, Trương Dương sau khi ấn chuông thì cửa phòng mở ra, Trương đại quan nhân ngàn vạn lần không ngờ rằng người mở cửa cho mình không ngờ là cô gái Ấn Độ Aishwarrya.

Từ khi Trương Dương trị bệnh liệt nửa người cho cô ta, Aishwarrya trở về Ấn Độ dưỡng thương, trong lúc ngẫu nhiên cũng từng gọi điện thoại cho nhau, có điều Trương Dương vẫn cho rằng cô ta đang ở Ấn Độ, không ngờ Aishwarrya lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Aishwarrya cười tươi như hoa, lắc đầu nói: "Trương Dương, không ngờ là tôi phải không!"

Trương đại quan nhân cho dù là nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ đến Aishwarrya là đại biểu thủ tịch của tập đoàn Tinh Nguyệt, điều duy nhất có thể giải thích là tình cũ của Phạm Tư Kì và Aishwarrya đã nối lại, gương vỡ lại lành, thời đại này đúng là không có thuốc chữa nữa rồi, nữ hài tử xinh đẹp như vậy không thích võ trang yêu hồng trang, giữ nữ nhân và nữ nhân không ngờ không phải bài xích đồng tính, xem ra vật lý học không áp dụng được ở trong tình cảm, đồng tính cũng có thể hút nhau.

Trương đại quan nhân cười nói: "Aishwarrya!"

Aishwarrya dang tay ra ôm Trương đại quan nhân một cái thật nhiệt tình, còn hôn má Trương đại quan nhân. Dáng người của cô bé này thật sự là lỗi lõm rất đẹp, đầu óc của Trương đại quan nhân không khỏi lại tà ác một chút, hắn cười nói: "Aishwarrya. Tôi đang nghĩ xem là ai mà cứ muốn đòi gặp tôi, thì ra là cô. "

Aishwarrya buông hắn ra, cười nói: "Nghe nói anh đã là bí thư thị ủy, gặp anh cũng rất khó. "

Trương Dương nói: "Ai nói thế? Căn bản chính là bôi nhọ hình tượng của tôi. "

Aishwarrya mời hắn đến phòng khách ngồi, Trương Dương phát hiện cô ta đã đi lại bình thường, chứng minh trị liệu của mình là phi thường hữu hiệu, Aishwarrya cuối cùng cũng đã khôi phục bình thường.

Aishwarrya nói: "Uống trà hay là cà phê?"

Trương Dương nói: "Tùy tiện!"

Trong phòng có máy pha cà phê, Aishwarrya đi đun cà phê, không bao lâu sau, liền cầm cốc cà phê tới.

Trương Dương bưng cà phê nhấp một ngụm Nhìn Aishwarrya nói: "Aishwarrya, cô hiện tại đang công tác ở Tinh Nguyệt à?"

Aishwarrya gật đầu: "Sau khi rời khỏi Nam Tích, tôi dựa theo phương pháp mà anh nói để tập luyện, rất nhanh liền khôi phục khỏe mạnh, về sau lại nhận được điện thoại của cô ta. Cô ta nói có bệnh nan y, muốn gặp mặt tôi, sau khi tôi cân nhắc thì vẫn tới Singapore một chuyến. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, Phạm Tư Kì này lúc trước dựa vào bệnh nan y giả mà chạy thoát khỏi Trung Quốc, không ngờ lại dùng bệnh nan y làm ngụy trang để lừa Aishwarrya đến Singapore. đúng là dân làm ăn, Trương đại quan nhân tuy rằng biết chuyện của người khác không liên can tới hắn, nhưng nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp như Aishwarrya bị Phạm Tư Kì lừa, trong lòng vẫn có chút đồng tình, chuyện liệt nửa người năm đó chẳng lẽ cô ta đã quên rồi ư? Sức hấp dẫn giữa đồng tính sao lớn như vậy?

Aishwarrya đương nhiên không biết Trương Dương đang nghĩ gì, theo sự khang phục của thân thể, tính tình của cô ta cũng khôi phục lại vui tươi như xưa, cô ta thở dài nói: "Tôi tới đó rồi, cô ta lại nhắc lại chuyện cũ, nói muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay cho tôi. "

Từ điểm này cho thấy, Phạm Tư Kì là thật lòng với Aishwarrya.

Aishwarrya nói: "Tôi kiên trì không nhận, về sau cô ta thương lượng với tôi, vẫn dùng danh nghĩa của tôi để thành lập một quỹ tình yêu, quỹ này chủ yếu là giúp những đứa trẻ khốn khổ bần cùng trên thế giới, về sau, cô ta lại nói khốn cảnh của bản thân cho tôi, tôi cuối cùng đáp ứng nhận bộ phận cổ phần của cô ta, đương nhiên, cổ phần là trực tiếp chuyển cho quỹ, tôi hiện tại là tổng giám đốc của quỹ, thành viên hội động quản trị của tập đoàn Tinh Nguyệt. "

*****

Trương đại quan nhân cuối cùng cũng rõ đã xảy ra chuyện gì, Phạm Tư Kì mở quỹ nhân ái này một là để bồi thường cho Aishwarrya, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là cô ta lợi dụng quyền lực trong tay để dẫn dắt Tinh Nguyệt theo hướng mà mình muốn, lặng lẽ tăng cường sức khống chế đối với Tinh Nguyệt.

Aishwarrya nói: "Lần này cô ta bảo tôi tới đây bàn chuyện đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, chúng tôi muốn rót vốn vào cảng Phước Long, quay chung quanh phát triển tương lai của cảng Phước Long chúng tôi đã làm một bản kế hoạch tỉ mỉ xác thực. " Aishwarrya cầm bản kế hoạch đưa cho Trương Dương: "Mời bí thư Trương xem qua. " Cô ta lần đầu tiên xưng hô với Trương Dương là bí thư Trương.

Trương Dương cười cười, không hề lập tức xem bản kế hoạch, nói khẽ: "Aishwarrya, có chuyện tôi muốn nói trước với cô, về chuyện của cảng Phước Long, hiện tại đã có rất nhiều công ty lớn bày tỏ có hứng thú lớn với nó, để công bằng, chúng tôi đã đưa ra quyết định đấu thầu công khai, cho nên bất kể giao tình của giao tình như thế nào thì chuyện này cũng phải giải quyết công bằng. "

Aishwarrya nói: "Tôi biết, có phải tập đoàn Nguyên Hòa cũng tới tham dự cạnh tranh hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Không sai, tập đoàn Nguyên Hòa có ưu thế rất lớn trong phương diện này, thực lực của hai nhà đầu tư các cô đều ngang nhau, cho nên cuối cùng ai có thể thắng thì phải xem giá bỏ thầu, tất cả đều phải chờ sau khi đấu thầu công khai mới có thể quyết định, điểm này lời nói của tôi cũng không mang tới được tác dụng mấu chốt. "

Aishwarrya nói: "Trương Dương, tôi tìm anh cũng không phải là nhờ quan hệ, chỉ muốn gặp mặt anh, việc chung tôi hiểu mà, lần này trước khi đến Trung Quốc Phạm tổng đã đặc biệt dặn dò tôi, nhất định phải làm theo trình tự chính quy, cạnh tranh công bình. "

Trương Dương cười nói: "Cô nói vậy thì tôi ngược lại càng lo hơn. "

Aishwarrya nói: "Chỉ lo nói chuyện, quên nói với anh một chuyện. " Cô ta mở hộp quà ra, từ bên trong lấy ra một tượng phật bằng gỗ, Aishwarrya nói: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không biết tặng anh quà gì, bức tượng Phật này cũng không phải là quý giá gì, nhưng là đến tư Vạn Vật sơn, cực kỳ linh nghiệm, có thể phù hộ bình an cho anh. "

Trương Dương nhìn bức tượng Phật đó, bất giác nhớ tới Mạnh Truyền Mĩ, bà ta nếu còn sống thì nhất định sẽ thích lắm.

Aishwarrya bỏ tượng Phật vào hộp rồi đẩy tới trước mặt Trương Dương: "anh không được cự tuyệt!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Chưa thấy ai tặng quà như cô, người Ấn Độ các cô đều thích tặng tượng Phật à?"

Aishwarrya mỉm cười: "Chỉ tôi nghĩ vậy thôi. "

Trương Dương nói: " người Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn, đưa phật đưa đến Tây Thiên, cô tặng tượng Phật cho tôi, có phải là muốn tôi sớm tới Tây Thiên lấy kinh không?"

Aishwarrya đỏ mặt lắc đầu: "Tôi không có ý đó. "

Trương Dương cười nói: "Rồi, tâm ý của cô tôi xin nhận, trước khi công khai đấu thầu, cô chắc sẽ không rời khỏi Tân Hải, mấy ngày này tôi sẽ giành thời gian để đón gió tẩy trần cho cô, đúng rồi, Cao Liêm Minh đang ở Tân Hải đấy. "

Aishwarrya cười nói: "Luật sư Cao ư? Hắn rất thú vị!" Cao Liêm Minh nếu nghe thấy câu đánh giá này của Aishwarrya, chỉ sợ mặt cũng phải xám ngắt.

Trương đại quan nhân ở khách sạn thế kỷ một lát rồi đứng dậy cáo từ, hắn vừa ra tới cửa lớn của khách sạn thế kỷ thì nhận được điện thoại của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành mời hắn buổi tối ăn cơm, nói tối hôm đó Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng sẽ tới.

Trương Dương lập tức ý thức được bữa ăn tối nay có liên quan tới chuyện cảng Phước Long, không ngờ sau khi cảng mới của Bắc Cảng được dựng lên, cảng Phước Long đang dần dần suy sụp đột nhiên trở thành miếng bánh thơm, trở thành miếng thịt béo mà ai cũng muốn tranh đoạt. Có thể đoán được, theo sự đẩy mạnh xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, giá đất của Tân Hải cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng bắt đầu có cảm giác hãnh diện, Tân Hải cuối cùng cũng thoát khỏi con đường lạc hậu bần cùng, sải ra một bước chân quan trọng.

Địa vị của Bí thư thị ủy trong mắt người ngoài và trình độ phát triển của thành thị có quan hệ trực tiếp với nhau, theo địa vị kinh tế của Tân Hải tăng lên, tầm quan trọng của Trương đại quan nhân cũng không ngừng được tăng cường, đây là sự thật mà bất kỳ ai cũng đều không thể phủ nhận được.

Hiện tại Trương Dương thực sự là không coi trọng vị trí thường ủy Bắc Cảng như trước đây, nguyên nhân rất đơn giản, trong mắt hắn đã không coi Bắc Cảng ra gì, thường ủy Bắc Cảng chưa chắc đã uy phong bằng bí thư thị ủy Tân Hải như hắn.

Buổi chiều Trương Dương giành thời gian gặp mặt Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng bảo hắn trực tiếp tới khách sạn Hinh Hương viên, Trương Dương đưa tờ giấy nợ mà Đinh Lâm đưa cho cô ta.

trong lúc Lưu Diễm Hồng mời Trương Dương uống trà thì kết quả giám định bút tích cũng có, tờ giấy nợ đó đúng là Tưởng Hồng Cương tự tay viết, vân tay cũng hoàn toàn khớp với vân tay của Tưởng Hồng Cương, nói cách khác quan hệ Đinh Cao Sơn Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn là quan hệ mượn tiền, không phải quan hệ đút lót và nhận hối lộ, Lưu Diễm Hồng tựa hồ đã đoán trước được kết quả này, cô ta gật đầu nói: "Tưởng Hồng Cương làm việc vẫn biết để lại đường lui. "

Trương Dương cười nói: "Thật ra với quan hệ của hắn và Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Sơn cho dù chịu học phí của con gái hắn cũng không có gì cả. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Hắn nếu không phải là quan viên, là một người dân bình thường thì không có vấn đề gì. "

Trương Dương nói: "Làm quan cũng có nỗi khổ của người làm quan. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu lần này đã tặng Tưởng Hồng Cương một cái ơn lớn rồi, tôi đã nói chuyện một lần với Đinh Lâm, con gái của Đinh Cao Sơn, Đinh Lâm hình như không có thiện cảm với Tưởng Hồng Cương, cho nên tôi hoài nghi cô ta cho dù biết tờ giấy vay nợ này ở đâu thì cũng chưa chắc đã đồng ý lấy ra.

Trương Dương nói: "Cho nên chị tìm tới tôi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Cậu không phải có quan hệ không tồi với Tưởng Hồng Cương ư, giúp hắn một lần cũng nên mà, hơn nữa Tưởng Hồng Cương sau khi biết chuyện này khẳng định sẽ cảm kích cậu cả đời. "

Trương Dương nói: "Cũng không có gì mà phải cảm kích cả, tôi cũng chẳng giúp gì hắn, nếu tờ giấy nợ thực sự tồn tại, tội trạng của hắn có phải là sẽ nhẹ đi một chút không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, có muốn gặp mặt Tưởng Hồng Cương không?"

Trương Dương nói: "Hắn hiện tại không phải bị song quy ư? Tôi có tiện gặp mặt hắn không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Nói chuyện với hắn đi, dù sao chuyện đã được làm sáng tỏ rồi, song quy hắn cũng là để làm rõ chân tướng sự việc, hiện tại đã làm rõ rồi, tôi cũng cần phải trở về. "

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại xem như đã hiểu rồi, mục đích của tổ công tác các cô không phải là muốn tống Tưởng Hồng Cương vào ngục, chỉ cần kéo hắn xuống đài là được rồi. "

Lưu Diễm Hồng cười nói: "cậu nói bậy bạ gì đó, cứ như chúng tôi cố ý tìm hắn gây phiền toái vậy. "

Trương Dương nói: "Ruồi bọ không bâu trứng lành, Tưởng Hồng Cương nếu tự kiểm điểm mình một chút thì cũng không rơi vào kết cục này. "

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Xú tiểu tử, quanh co lòng vòng mắng tôi có phải hay không?"

Trương Dương cười nói: "Không dám, ý tứ của tôi là chỉ cần các chị muốn tìm thì không có cán bộ nào là không có lỗi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Hành vi của mình không đúng thì chớ trách chúng ta Ủy ban kỷ luật chúng tôi tìm tật xấu. " Nói tới đây điện thoại của cô ta vang lên, lại là bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành gọi điện thoại tới muốn mời cô ta ăn cơm, Lưu Diễm Hồng không chút do dự cự tuyệt luôn.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng gần đây rất khẩn trương!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Hắn khẩn trương vì chỗ ngồi của mình, sau khi Cung Kì Vĩ đến Bắc Cảng cục diện hắn độc đoán chuyên quyền chỉ sợ sẽ không còn nữa. "

Tuy rằng chỉ vài ngày không gặp mặt, Tưởng Hồng Cương đã tiều tụy đi rất nhiều, hắn xưa nay luôn chú trọng hình tượng bên ngoài hiện giờ tóc tai rối bù, cổ áo bẩn thỉu, cái cà vạt trước giờ luôn được thắt chỉnh tề giờ không biết cũng đi đâu rồi.

Nhìn thấy Trương Dương tới, Tưởng Hồng Cương có chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ mình sau khi bị song quy Trương Dương còn có thể tới đây thăm hắn, hắn nghĩ đến Trương Dương tai mắt thông thiên, mình hiện giờ thì là tù nhân. Tưởng Hồng Cương không khỏi thổn thức.

Lưu Diễm Hồng và Trương Dương cùng nhau đi vào, nhìn Tưởng Hồng Cương một cái rồi nói: "Tưởng Hồng Cương, Trương Dương tới đây thăm anh. Thuận tiện nói với anh một câu, hắn đã tìm được tờ giấy vay nợ mà anh viết cho Đinh Cao Sơn. " Nói xong cô ta nói với Trương Dương: "Hai người nói chuyện đi, nhưng đừng lâu quá. "

Tưởng Hồng Cương cúi đầu, cắn chặt môi, trong lòng lại kích động đến cực điểm, hắn biết câu nói kia của Lưu Diễm Hồng có nghĩa là gì, tìm được tờ giấy nợ đó, thì có nghĩa là chuyện này xuất hiện chuyển cơ, tính chất đã thay đổi trên căn bản.

Lưu Diễm Hồng đi rồi, Tưởng Hồng Cương mới ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cảm kích, nhìn Trương Dương, miệng giật giật, giọng nói khàn khàn: "Cám ơn!"

Trương Dương ngồi xuống đối diện Tưởng Hồng Cương, hắn từ trong túi lấy ra một bao thuốc, rút một điếu đưa cho Tưởng Hồng Cương, lại châm lửa cho hắn.

Tưởng Hồng Cương rít một hơi, hắn thở hắt ra: "Tôi là vật hi sinh!"

Trương Dương nói: "Bình an là tốt rồi, công danh lợi lộc không phải là thứ chắc chắn, anh đừng nghĩ quá nhiều. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Con người ta nếu không vấp ngã thì không thể nào thực sự giác ngộ được. Tôi từ lâu đã biết quyền lực rất dễ khiến cho người ta bị lạc hướng, nhưng cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt được sự dụ của quyền lực, làm ra chuyện ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm. "

*****

Trương Dương nhìn vẻ mặt ảo não của Tưởng Hồng Cương, đối với những lời này của hắn vẫn có chút công nhận, nếu Tưởng Hồng Cương không té ngã, hắn sẽ không có được nhận thức như vậy.

Tưởng Hồng Cương nói: "Cao Sơn là bằng hữu tốt nhất của tôi, chuyện của hắn tôi cũng rất buồn, hắn vẫn luôn giúp tôi, chỉ dựa vào chút tiền lương này của tôi thì tôi không thể đưa con gái tới nước Pháp học được, nhưng tôi thực sự không muốn tham ô, tôi còn muốn đi lên, tôi một mực cho rằng tôi còn có cơ hội, tôi không thể lấy tương lai của mình ra mạo hiểm được. "

Trương Dương nói: "Tôi tin!" Tưởng Hồng Cương tràn ngập cảm kích nhìn Trương Dương: "Rất ít người tin tôi, nhất là vào những lúc như thế này, một quan viên một khi bị lien quan tới hủ bại, người khác trốn còn không kịp, căn bản sẽ không tin anh, lại càng không nghĩ đến đi giúp anh. " Hắn phả khói thuốc, chân thành nói với Trương Dương: "Trương Dương, cám ơn anh, bất kể anh thấy tôi thế nào thì tôi vẫn coi anh là bằng hữu, vĩnh viễn. "

Phần nhân tình này của Trương Dương cũng không nhỏ, nếu không phải hắn tìm lại được tờ giấy vay nợ này thì Tưởng Hồng Cương chắc không thể nói rõ kinh phí lưu học của con gái từ chỗ nào mà có, tính chất của chuyện này khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng, chuyện đã qua rồi, tôi nghĩ sẽ không quá nghiêm trọng đâu. "

Tưởng Hồng Cương cười khổ lắc đầu: "Sau khi Trải qua chuyện này, tôi đã đánh mất lòng tin đối với quan trường rồi. "

Trương Dương tin những lời này của Tưởng Hồng Cương xuất phát từ chân tâm, thật ra cho dù Tưởng Hồng Cương vẫn ôm kỳ vọng đối với quan trường thì hiện thực cũng sẽ dập nát kỳ vọng của đưa hắn, tuy rằng giấy vay nợ thực sự tồn tại, nhưng chuyện này cũng sẽ trở thành một vết ô lớn trong đời hắn. Tưởng Hồng Cương có câu nói không sai, hắn là vật hi sinh Tống Hoài Minh Tống Hoài Minh muốn động đến Bắc Cảng đã rất lâu rồi, chỉ là một mình không tìm thấy cơ hội thích hợp, để Trương Dương đến Tân Hải là để chôn xuống một phục bút để cải cách Bắc Cảng, bước thứ hai của Tống Hoài Minh chưa hề nghĩ sẽ bắt đầu từ ai, đúng vào lúc này Tưởng Hồng Cương lại lọt vào tầm mắt của y.

Mục đích Tưởng Hồng Cương tới tìm Tống Hoài Minh là để lấy lòng, là để tăng thêm ấn tượng, hắn muốn thông qua quan điểm pháp trị Bắc Cảng của mình để đạt được sự công nhận của Tống Hoài Minh, từ đó đạt được sự thưởng thức của bí thư Tống, cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể có thực lực cạnh tranh với Cung Hoàn Sơn, nhưng mà Tưởng Hồng Cương cũng không ngờ, có những lúc dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo chưa chắc đã là chuyện tốt gì, chút tâm tư đó của hắn tất cả đều bị Tống Hoài Minh nhìn thấy, rồi sau đó chuyện hắn ở Đông Giang thường xuyên bái phỏng lãnh đạo tỉnh cũng truyền tới tai Hạng Thành, Hạng Thành cho hắn một hạ mã uy, trong cơn gió lốc lần này vừa hay lại xảy ra chuyện của huynh đệ Đinh thị, đới tới thời khắc Tưởng Hồng Cương bị song quy hắn mới chính thức cảm thấy đạo lý họa vô đơn chí, phúc vô song chí.

Người ở trong quan trường giống như bèo trôi, vận mệnh không phải là anh nắm trong tay. Trải qua sự kiện song quy này, Tưởng Hồng Cương đã không còn có bất kỳ chờ mong nào đối với tiền đồ và vận mệnh của mình, hắn ở trong tiềm thức đã tiếp nhận vận mệnh, vận mệnh của vật hi sinh.

Trương Dương nói: "Gần đây bên ngoài đồn đại rất nhiều, có người nói hai huynh đệ Đinh Cao Sơn là chết vì xã hội đen đánh nhau. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi quen Cao Sơn nhiều năm như vậy, không biết hắn đã làm chuyện trái pháp luật. " Tưởng Hồng Cương không thể giúp đỡ trong vấn đề của Đinh Cao Thăng, một mực bị hắn coi là chuyện đáng ăn ăn, lúc này huynh đệ Đinh thị tuy rằng đã chết, nhưng Tưởng Hồng Cương vẫn không nói xấu họ nửa chữ, trong điểm này Tưởng Hồng Cương vẫn rất trượng nghĩa.

Trương Dương nói: "Ngày đưa tang huynh đệ Đinh gia tôi cũng tới đi tham gia lễ tang, có người ten là Đổng Chính Dương tới gây sự, kết quả bị tôi đánh cho một trận. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Tôi cũng từng nghe nói tới người đó, hình như là ông chủ của một quán karaoke nào đó, năm đó cũng từng phong quang nhất thời ở Tân Hải, về sau xảy ra một số xung đột với huynh đệ Đinh gia, trong chuyện sinh ý, chính lúc đó hắn lại bị người ta phục kích, cắt gân chân, cho nên hắn nhận định là huynh đệ Đinh gia làm, lúc ấy cảnh sát cũng đã điều tra, về sau lại tìm được hung thủ, chứng thực không liên can tới huynh đệ Đinh gia. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Không liên quan là tốt, có điều hiện tại mọi người đã chết rồi, chuyện gì cũng đều đã xong, Đổng Chính Dương đó thật sự là đê tiện, không ngờ tới khi dễ cô nhi quả phụ của Đinh gia, tôi thấy chướng mắt nên đánh hắn một trận. "

Tưởng Hồng Cương miễn cưỡng mỉm cười: "Bí thư Trương thủy chung vẫn ân cừu dứt khoát như vậy, trong quan trường người giống anh không nhiều lắm. " Tưởng Hồng Cương thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương sở dĩ có thể dám nghĩ dám làm như vậy, nguyên nhân là chỗ dựa sau lưng hắn, trong quan trường, không có chỗ dựa thì có nghĩa là không có để khí, không nhìn thấy hy vọng. Tưởng Hồng Cương nói: "Chờ tôi có một ngày được tự do rồi, chuyện thứ nhất tôi phải làm chính là tới viếng mộ Cao Sơn. "

Trương Dương nói: "Các anh là bạn tốt, nên làm như vậy. "

Tưởng Hồng Cương thở dài nói: "Khoản tiền mà tôi nợ hắn, tôi sẽ dùng cả đời để trả lại. " Hắn nhìn Trương Dương nói: "Người ta cả đời thật ra rất khó gặp được bằng hữu chân chính, đối với tôi mà nói, Cao Sơn tính là một, anh cũng là một. "

Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng vẫn luôn chiếu cố tôi, tôi giúp đỡ anh cũng là điều nên làm mà. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Trương Dương, tôi cho anh một lời khuyên, chuyện của Bắc Cảng anh đừng nhúng vào. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, không biết Tưởng Hồng Cương vì sao muốn nói như vậy.

Tưởng Hồng Cương nói khẽ: "Anh và tôi bất đồng, anh trẻ tuổi, anh có rất nhiều cơ hội, Bắc Cảng đối với anh mà nói chỉ là một trạm dừng chân ngắn trong sĩ đồ, không cần dồn quá nhiều tinh lực vào đây, nếu không chỉ làm chậm trễ thời gian của anh, kinh doanh tốt Tân Hải, không lâu nữa anh sẽ tới một địa phương mới để thượng nhiệm. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra bất kỳ chuyện gì rồi cũng sẽ có người đi làm. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Nước biển của Bắc Cảng rất sâu!" Nói xong câu đó, Tưởng Hồng Cương liền dập thuốc lá, nhắm mắt lại, không nhìn Trương Dương nữa. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn không muốn tiết lộ gì với Trương Dương. Hắn cảm tạ Trương Dương đã giúp mình tìm lại tờ giấy vay nợ đó, nhưng hắn cho rằng hôm nay Trương Dương gặp mặt mình là Lưu Diễm Hồng cố ý an bài, bọn họ muốn từ chỗ mình moi một số tin tức của Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương đã hết lời rồi, một vật hi sinh đã đến lúc nơi rời khỏi sân khấu chính trị.

Trương Dương rời khỏi phòng của Tưởng Hồng Cương, tới phòng Lưu Diễm Hồng, nói với cô ta: "Thính trưởng Lưu, có phải vẫn luôn nghe lén tôi và Tưởng Hồng Cương nói chuyện hay không?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Thứ vớ vẩn tôi lười chẳng buồn nghe, đã là cậu giúp hắn tìm lại tờ giấy vay nợ đó thì phải để hắn nhớ nhân tình của cậu. "

Trương đại quan nhân nói: "Nói như vậy, hình như tôi còn thiếu chị một cái nhân tình. "

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Cậu không cần phải nhắc nhở tôi, trong chuyện này tôi thiếu cậu một nhân tình, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả, hay là thế này đi, để tôi về nói riêng với bí thư Tốnvới, xem xem có thể thưởng gì cho cậu không?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Hai người nói chuyện riêng với nhau không sợ xảy ra chuyện xấu gì à?"

Lưu Diễm Hồng mặt xấu hổ đến đỏ bừng, sẳng giọng: "Xú tiểu tử, muốn chết à!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)