Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1070

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1070: Thất lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không cần Cố Dưỡng Dưỡng ra tay, đao chấn nhiếp cổ kim của Trương đại quan nhân đã khiến đầu bếp lớn nhỏ của Tử Kim các rung động, hiện tại không coa ai hoài nghi câu nói vừa rồi của Cố Dưỡng Dưỡng, nếu Trương Dương nói đao công của mình là đệ nhị thiên hạ thì không ai dám xưng đệ nhất, đậu hủ nước vốn cắt mỏng đã cực khó, huống chi hắn còn trực tiếp thái trên tay Cố Dưỡng Dưỡng, đã khó lại càng thêm khó, lòng bàn tay không bằng phẳng, đối với nắm giữ đao cũng phải vừa đúng, chỉ hơi vô ý thì chẳng những không cắt được mà còn cắt vào da thịt của Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng Trương Dương cắt xong một khối, Cố Dưỡng Dưỡng lại lông tóc cũng không tổn hao gì, loại đao này rất kinh người.

Đồng thời đám người này cũng bội phục sự can đảm của Cố Dưỡng Dưỡng, đổi thành người khác thì thật sự là không có gan xòe tay ra làm thớt cho Trương Dương.

Viên Phương xem xong màn biểu diễn của hai người, quả thật là bộ phục sát đất, mình không có loại bản sự đó, người Phùng Cảnh Lượng mời đến quả nhiên là cao nhân.

Phùng Cảnh Lượng là tới đây mời Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đi ăn cơm, Trương Dương nói với Viên Phương: "Viên sư phó, món này giao cho anh làm, chúng tôi còn có việc khác phải thương lượng. "

Viên Phương lúc này đã phục Trương Dương đến cực điểm, hắn gật đầu: "Trương sư phó yên tâm. "

Trở lại phòng, Phùng Cảnh Lượng kể lại chuyện vừa rồi cho Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ, hai người lập tức vô cùng hối tiếc vì đã bỏ lỡ màn vừa rồi. Tiết Vĩ Đồng thậm chí muốn chạy vào bếp tìm một khối đậu hủ nước ra bắt Trương Dương biểu diễn thái màn vừa rồi lại cho mình.

Trương Dương nói: "Mục đích của Trù nghệ là để làm ra đồ ăn ngon chứ không phải là biểu diễn, đao công của tôi cũng không phải là luyện ra trong phòng bếp. "

Từ Kiến Cơ nói: "Nói chính sự đi, tôi và Vĩ Đồng đang nói tới vấn đề an bài tiệc rượu ngày mai. Tam đệ, ngày mai cha nuôi mẹ nuôi của cậu sẽ ngồi cùng bàn với Tiết lão. "

Trương Dương nghe hắn nói tới chuyện này thì không khỏi lúng túng nói: "Cái đó... Có chuyện tôi đang muốn nói với Vĩ Đồng, cha nuôi của tôi ngày mai bận việc, mẹ nuôi của tôi cũng không đến, có điều bọn họ bảo tôi mang quà tới

Tiết Vĩ Đồng nghe nói vợ chồng Văn Quốc Quyền đều không tới thì lập tức trong lòng liền có chút không thoải mái, địa vị chính trị của Tiết gia quyết định trong lòng đám con cháu này vô cùng kiêu ngạo. Tuy rằng Tiết Vĩ Đồng bình thường rất ít biểu lộ, nhưng cô ta cho rằng trong nhà nếu đã đưa ra lời mời thì chính là nể mặt người khác rồi, không ngờ có người lại không tới. Thật ra trước khi Văn Quốc Quyền tỏ ý không thể tham dự thì cũng có mấy người từ chối có việc không đến, điều này khiến cho Tiết Vĩ Đồng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lòng người dễ thay đổi. Trước mặt người anh trai kết bái Trương Dương này, Tiết Vĩ Đồng không hề biểu lộ ra,

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Dưỡng Dưỡng trở về phòng bếp chuẩn bị, cô ta bảo Trương Dương tạm thời không cần phải tới, Tiết Vĩ Đồng thì về nhà thương lượng chuyện danh sách.

Từ Kiến Cơ cùng Trương Dương tới văn phòng của Phùng Cảnh Lượng uống trà.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Xem ra lại có biến số rồi, vừa rồi Tiết gia nói cho tôi biết, người xác định không thể tới có đến mười lăm người. " Phùng Cảnh Lượng khi nói những lời này biểu hiện rất bình thường tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ vậy, giờ khá xưa rồi, hiện giờ Tiết lão đã về hưu, bên trong con cái của Tiết lão người có chức quan lớn nhất cũng chỉ đứa con cả đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Kiềm Nam, Tiết gia trong chính đàn có thể dùng bốn chữ hậu kế vô lực để hình dung. Tuy rằng Tiết Thế Luân làm sinh ý rất khá, nhưng địa vị kinh tế chưa chắc đã có thể cùng một cấp số với địa vị chính trị.

Từ Kiến Cơ mấy máy môi, hắn nói khẽ: "Thật ra vừa rồi tôi chưa kịp nói, cha tôi ngày mai cũng không thể tới, có điều ông ta sẽ gọi điện mừng thọ cho Tiết lão. "

Ba người nhìn nhau, vẻ mặt đều rất kỳ quái, trong mắt họ, những nhân vật thực quyền này lựa chọn không đến chỉ có một lý do, Tiết lão hiện giờ đã về hưu rồi, sức ảnh hưởng của ông ta trên chính đàn đã không còn như xưa nữa.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Gần đây mọi người đều bận rộn quá. "

Từ Kiến Cơ nói: "Sắp tới mùng một tháng 7 rồi, bận cũng là bình thường thôi, cha tôi cũng muốn tới, nhưng công việc không cho phép, tôi chỉ lo lắng, Vĩ Đồng liệu có bởi vì việc này mà phật lòng không?"

Trương Dương cũng lo lắng về chuyện này, hắn buông chén trà trong tay, nói: "Tôi thủy chung không hiểu, vì sao chú Tiết muốn kiên trì làm tiệc mừng thọ cho Tiết lão. "

Từ Kiến Cơ nói: "Làm mừng thọ cũng được, nhưng không cần thiết phải làm to. "

Phùng Cảnh Lượng không nói gì, tuổi hắn lớn hơn một chút, biết loại chuyện này không thể đánh giá bừa bãi được, dù sao Trương Dương, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng mới là huynh muội kết bái, người ta nói gì cũng không sao cả, mình vạn nhất không cẩn thận nói gì đó, truyền tới tai Tiết Vĩ Đồng khẳng định sẽ không tốt.

Từ Kiến Cơ nói: "Tân khách tới đa số đều là chú Tiết mời, Tiết lão tự mình chỉ mời có hai người. "

"Ai?"

" Chu lão và Kiều lão. "

Kiều lão ngồi bên trong nơi chưa đồ lẳng lặng thưởng thức tảng đá của ông ta, nghe thấy tiếng bước chân, cũng dễ dàng từ trong thanh âm phán đoán ra là Kiều Chấn Lương.

Trong tay Kiều Chấn Lương đang cầm một khối nguyên thạch mã não.

Kiều lão cười nói: "Đưa cho tôi xem. "

Kiều Chấn Lương cầm nguyên thạch mã não đưa cho cha: "Cha, đây là Quý Xương tìm cho cha. "

Kiều lão cầm nguyên thạch mã não nhìn nhìn, sau đó đặt sang một bên, nói khẽ: "Hắn sao không tư mình tới đây tặng cho tôi?"

Kiều Chấn Lương nói: "Gần đây trường học nhiều việc lắm, vẫn là hắn bảo lái xe đưa tới. "

Kiều lão nói: "Có bận đến mấy thì cũng phải nhớ đến thăm tôi chứ, Thì Duy đâu? Con bé điên đó gần đây sao cũng không tới?"

Kiều Chấn Lương nói: "Nó gần đây đang bận yêu đương, tiểu Quách từ Đông Giang tới, mấy ngày nay hai đứa nó bận đi chơi khắp ở kinh thành. "

Kiều lão mỉm cười gật đầu: "Tốt tốt, con bé đó cuối cùng cũng có định tính rồi, tôi vẫn chưa gặp tiểu Quách, anh lát nữa liên hệ với bọn Thì Duy, bảo chúng tới nhà ăn cơm, để tôi nhìn giúp nó. "

Kiều Chấn Lương nói: "Vâng, lát nữa con gọi điện thoại cho nó. " Y nói xong thì tạm dừng một chút rồi lại nói: "Cha, hôm nay Tra Tấn Nam tìm con nói chuyện. "

Kiều lão không hề cảm thấy ngạc nhiên, lạnh lùng nói: "Anh thấy sao?"

Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện của bộ nông nghiệp, con trong thời gian ngắn sẽ hoàn thành giao nhận, cuối tháng này tới thành phố Tân Hải làm quyền bí thư thị ủy. "

Kiều lão nói: "Quyết định rồi à?"

Kiều Chấn Lương nói: "Quyết định rồi. "

Kiều lão nói: "Trước khi anh thượng nhiệm, gọi hết người trong nhà về, tề tụ một chút, nhất định phải bảo Mộng Viện về. "

Kiều Chấn Lương gật đầu, hắn nói khẽ: "Đợi lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn nói với Mộng Viện. "

"Giữa hai cha con mà còn phải chuyển lời à? Anh sang càng lúc càng buồn cười thế?" Kiều lão nhíu mày, trên mặt đầy vẻ không vui.

Kiều Chấn Lương nói: "Nó một mực đổ trách nhiệm cái chết của Truyện Mỹ lên người con, trong lòng nó con như là kẻ hại chết mẹ nó, chứ không phải là cha nó. "

" Câm mồm. " Kiều lão phẫn nộ quát, giọng nói của ông ta khiến Kiều Chấn Lương run lên.

Kiều lão chỉ vào y, nói: "Huyết mạch tương liên, nó là cốt nhục của anh, thân là cha, anh không ngờ không hiểu con gái mình, anh có biết Mộng Viện yêu anh thế nào hay không? Cho dù là ngăn cách tạm thời, anh có thể nói mình không có trách nhiệm trong cái chết của Truyền Mỹ không? Anh dám nói anh đã tận hết trách nhiệm của một người cha không? Từ sau khi Truyền Mỹ chết, trong thời gian lâu như vậy anh căn bản không có một hành động nào để hàn gắn quan hệ cha con. "

Nội tâm Kiều Chấn Lương rối rắm và đau khổ, cha không biết chân tướng của sự thật, những năm gần đây, y rốt cuộc đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi.

Kiều lão tựa hồ ý thức được lời nói mới rồi của mình có chút quá nặng, ngữ khí dịu đi: "Chấn Lương, Truyền Mỹ tuy rằng đi rồi, nhưng nhà thì vẫn còn, anh còn có con trai, còn có con gái, còn có anh chị em, còn có tôi, anh là trụ cột trong nhà, anh mang trên vai toàn bộ trách nhiệm của Kiều gia. "

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Cha, tôi minh bạch rồi, con sẽ cố gắng làm tốt. "

Kiều lão nói: "Buổi trưa ngày mai, tôi và bác Chu của anh hẹn gặp mặt, anh đi theo tôi. "

Kiều Chấn Lương ngạc nhiên nói: "Cha, không phải đã nói là tới chỗ Tiết lão ư?"

Kiều Chấn Lương biết quyết định của cha có nghĩa là gì, hắn và Chu lão ngày mai gặp mặt, nói cách khác, hai người bọn họ đều sẽ không xuất hiện trong thọ yến của Tiết lão, ý nghĩa này tuyệt đối không bình thường.

Giữa cha con luôn có rất nhiều lời tri tâm muốn nói, tuy rằng ngày mai chính là ngày sinh nhật, nhưng buổi chiều hôm nay Tiết lão vẫn hưng trí bừng bừng đi dạo Trường Thành, đi cùng ông ta chỉ có Tiết Thế Luân.

Đoạn Trường Thành này vẫn chưa mở cửa ra ngoài, Tiết lão đứng trên đài phong hoả đài, hơi thở có chút dồn dập.

Tiết Thế Luân đưa cho cha một chai nước, Tiết lão xua tay, ý bảo y đưa máy ảnh cho mình, sau đó lựa chọn mấy góc độ thích hợp để chụp, sau khi chụp xong hơn mười tấm, Tiết lão mới cảm thấy mỹ mãn trở lại bên cạnh con trai: "Mấy bức này rửa xong khẳng định sẽ kinh diễm lắm. "

Tiết Thế Luân lại đưa nước tới.

Tiết lão uống mấy ngụm rồi tựa vào trên tường thành: "Chuyện Ngày mai anh đã an bài xong chưa?"

Tiết Thế Luân nói: "Cũng chẳng có gì mà an bài cả, gửi mấy thiệp mời, còn chuyện làm tiệc thì giao cho Đồng Đồng, nó lớn vậy rồi, làm chút chuyện nhỏ này vẫn dư sức. "

"Làm lớn như vậy cũng chẳng để làm gì, người nhà xum họp một chỗ là được rồi, việc gì cứ phải để mọi người đều biết, lời mời gửi đi, nhưng đến cuối cùng người khác không đến, Tiết gia chúng ta cũng mất hết mặt mũi. "

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Không thì là chúng ta thất lễ, không đến là người ta thất lễ, cha, nếu cha lựa chọn thì cha hy vọng Tiết gia chúng ta thất lễ hay là người khác thất lễ?"

Tiết lão lạnh lùng cười nói: "Tôi cả đời này đều không thích nợ người khác. "

Tiết Thế Luân nói: "Con cũng không thích nợ người khác. "

"Giống tôi. "

Tiết Thế Luân nói: "Con nghe nói Kiều Chấn Lương đã định ra sẽ tới Tân Hải làm bí thư thị ủy. "

Tiết lão xoay người, hai tay đặt lên trên tường thành, nhìn dãy núi trập trùng, mặt trời đã ngả về tây, ánh mặt trời cũng không còn gắt như vừa rồi, cảnh vật trên dãy núi hiểm trở cũng phân ra màu sắc xanh tím bất đồng, tìm là tím, xanh là xanh, trong sắc thái uốn lượn kéo dài kia vẽ ra một đường ranh giới rõ ràng.

*****

Tiết lão nói: "Năng lực bản thân của hắn không tồi, lúc trước nếu không phải là con trai của hắn gây chuyện, thì vẫn yên lành ở Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy rồi. "

Tiết Thế Luân nói: "Tái ông mất ngựa mới biết là phúc, trải qua vấp váp ngày đó, lần này không ngờ khoảng cách với Trung ương càng gần hơn. "

Tiết lão mỉm cười nói: "Có phải rất hâm mộ hay không?"

Tiết Thế Luân cười cười lắc đầu: "Có gì mà hâm mộ? Hắn chưa chắc đã đi được đường sáng, hắn là đi trên cầu độc mộc, làm quan và kinh thương, mọi người ai cũng có cái tự tại riêng. Theo con thấy, Kiều Chấn Lương không tự tại bằng con. "

Tiết lão vẻ mặt nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Đương nhiên là thật, con đã bao giờ lừa cha chưa?"

Tiết lão cười ha ha, nói: "Trước đây con không dám, có điều hiện tại cha già rồi, già đến hồ đồ luôn, con không chừng có gan lừa cha đấy. "

Tiết Thế Luân nói: "Cha, cha vĩnh viễn là người con tôn kính nhất. "

Tiết lão nói: "Đừng chuốc mê hồn dược cho cha, lần này con thế nào cũng muốn giúp cha tổ chức thọ yến này, rốt cuộc là có mục đích gì?"

" Không có mục đích gì cả, chỉ là muốn mượn chuyện này để biểu đạt hiếu tâm của con một chút. "

Tiết lão nói: "Hiếu tâm không cần phải biểu đạt. " Nói xong câu đó, tay ông ta vỗ lên gò đặt tên, nói: "Thế Luân, con có phải lo lắng về sau không cơ hội làm mừng thọ cho cha hay không?"

Tiết Thế Luân nói: "Cha, cha nghĩ đi đâu vậy, con chỉ là muốn mời đám bằng hữu tốt đến tụ họp, để cha gặp được đám bằng hữu ngày xưa. Cha không phải thường nói, rất nhớ đám bằng hữu, bộ hạ trước đây ư. "

Tiết lão nói: "Lão bằng hữu? Trên đời này bằng hữu chân chính thật ra cũng không nhiều, thời gian có thể kiểm nghiệm rất nhiều chuyện. " ông ta nhìn về phương xa, trong ánh mắt tràn ngập mê võng: "Thế Luân, cha có chút hối hận. "

Tiết Thế Luân nói: "Hối hận gì?"

Tiết lão nói: "cha không nên mời chú Kiều và chú Chu của con. "'

Tiết Thế Luân nói: "Mấy người quen nhau lâu như vậy rồi, cũng trải qua nhiều chuyện, mời bọn họ tới không có gì không đúng cả. "

Tiết lão nói: "Kiều Chấn Lương tới Tân Hải làm bí thư, hẳn là chú Chu của con gật đầu. "

Tiết Thế Luân nói: "con có nghe được một lời đồn, Tạ Khôn Thành vốn rất có hi vọng được đảm nhiệm chứ bí thư thị ủy Tân Hải đã đắc tội với chú Kiều. "

Tiết lão nói: "Chú Kiều lòng dạ sao lại hẹp hòi như vậy, bởi vì một chuyện nhỏ mà ghi hận Tạ Khôn Thành?" ông ta lắc đầu: "Không thể nào!"

Tiết Thế Luân nói: "Cha. Theo cha, chuyện này có phải là đã được sắp đặt trước hay không, Tạ Khôn Thành chỉ là bất hạnh thành vật hi sinh, người được lời không nghi ngờ gì nữa chính là Kiều Chấn Lương. Muốn làm thành chuyện này, chỉ bằng vào sức ảnh hưởng của một người thì vẫn chưa đủ, cho nên phải đạt thành ăn ý. "

Trên mặt Tiết lão đã không còn nụ cười, nói khẽ: "Con từ lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với chính trị thế?"

Tiết Thế Luân nói: "Không có hứng thú gì, chỉ là đột nhiên ngộ ra thôi. "

" Ngộ ra gì?"

Tiết Thế Luân không trực tiếp trả lời cha, mà hỏi ngược lại: "Cha. Trong quan trường tồn tại bằng hữu chân chính ư?"

Tiết lão nói: "Mỗi người đều có đáp án bất đồng của mình. " Nói xong câu đó, ông ta tựa hồ có chút không vui, xoay người bước lên chinh đồ.

Chu Hưng Quốc vốn muốn đến giúp đỡ, nhưng hắn đột nhiên nhận được tin tức, ở mỏ xảy ra chuyện, phải lập tức chạy trở về. Hắn thông tri cho Tiết Vĩ Đồng thì đã đi trên đường.

Tiết Vĩ Đồng nghe nói ngay cả đại ca kết bái cũng không thể tham dự thọ yến của ông nội, cô ta không nói câu nào gác máy luôn.

Ông nội và cha vừa hay về tới nhà vào lúc này, Tiết Vĩ Đồng ra ngoài đón, Tiết lão nói: "Hai cha con nói chuyện đi, ông lên lầu nghỉ ngơi một lát. "

Sau khi Tiết lão rời khỏi, Tiết Vĩ Đồng tiến lên giữ chặt tay cha, nói khẽ: "Cha!"

Tiết Thế Luân vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, mỉm cười nói: "Con gái ngoan, làm sao vậy? Hình như con có chút không vui. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Rất nhiều người đều có việc không tới?"

Tiết Thế Luân cười nói: "Vậy thì sao?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nếu trước đây khi ông nội chưa về hưu. Con thấy bọn họ người nào dám không đến, hiện tại đều thấy ông nội về hưu rồi, trong tay không có quyền lực, cho nên căn bản không cần nể mặt mũi Tiết gia chúng ta. " Ngay cả Tiết Vĩ Đồng cũng không tránh khỏi sinh ra cảm giác lòng người dễ thay đổi.

Tiết Thế Luân cười nói: "Nha đầu ngốc, mỗi người đều có chuyện riêng, có lẽ người ta thực sự có việc, không thể tới dự. những lời này không thể nói lung tung được. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha cho rằng con còn nhỏ ư, con đã trưởng thành rồi, con hiểu hết. "

Tiết Thế Luân nhéo nhéo hai má của cô ta, mỉm cười nói: "Nha đầu, cha biết con đã trưởng thành. Nhưng chính bởi vì con trưởng thành, đối với rất nhiều chuyện liền không thể quá để ý được, trong lòng mỗi người cũng phải có một cán cân, phải biết cái gì nặng cái gì nhẹ, phải biết cân nhắc giá trị và lợi hại của mỗi một chuyện, tuy rằng Tiết gia chúng ta mời mọi người tới tham gia thọ yến, mục đích rất đơn thuần, nhưng rất nhiều người thế tất sẽ phủ một tầng sắc thái chính trị lên chuyện này, bất kể người khác nghĩ như thế nào, con gái, cha muốn hỏi con một câu, con cố sức xử lý thọ yến lần này như vậy mục đích là gì?"

" Đương nhiên là để ông nội cao hứng rồi!"

Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Thế thì được rồi. "

" Nhưng, ông nội nhìn thấy nhiều người như vậy không đến, trong lòng khẳng định sẽ mất hứng, ông sẽ có cảm giác người vừa đi trà liền lạnh, sớm biết rằng như vậy chúng ta không bằng không làm cuộc thọ yến này. "

Tiết Thế Luân cười cười lắc đầu: "Ông nội sẽ không vậy đâu, ông sẽ nhìn thấy hiếu tâm của con cái, ông sẽ vui mừng vì nhìn thấy bằng hữu chân chính, về phần những người không tới, ông nội sẽ hiểu, ông nội sẽ không so đo, chỉ cần ông vui vẻ thì ông sẽ không so đo, chúng ta cần gì phải nghĩ nhiều. "

Tiết Vĩ Đồng cắn cắn môi: "Thật ư?"

Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Thật! Nha đầu ngốc, mau đi chuẩn bị đi!"

Tiết Vĩ Đồng đứng lên, lúc này Tiêu Quốc Thành tới, Tiết Vĩ Đồng tiến lên tặng cho y một cái ôm nhiệt tình: "Bác Tiêu!"

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Vĩ Đồng càng lúc càng đẹp. "

Tiết Vĩ Đồng lập tức kháng nghị: "Dối trá, bác Tiêu càng lúc càng dối trá, không ai khen con đẹp cả, cho dù là khen thì cũng khen con đẹp trai. "

Tiêu Quốc Thành và Tiết Thế Luân đều bị cô ta chọc cười, Tiết Vĩ Đồng vẫy tay nói: " Con còn phải đi xử lý chuyện thọ yến, hai người nói chuyện đi. "

Tiết Vĩ Đồng đi rồi, Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành cùng nhau tới thư phòng, Tiết Thế Luân đưa cho Tiêu Quốc Thành một điếu xì gà: "Tôi vừa tới Trường Thành với lão gia tử về, ông ấy hơi mệt nên đi nghỉ rồi. " Y vừa nói chuyện vừa châm xì gà cho Tiêu Quốc Thành.

Tiêu Quốc Thành hít một hơi rồi ho khan một tiếng.

Tiết Thế Luân nói: "Vẫn ho à?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Gần đây tốt hơn nhiều rồi, hút thuốc nên lại ho thôi. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Hết sẹo rồi quên đau chính là nói những người như anh. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Bí thư Cố tạm thời ở trong tứ hợp viện của tôi. "

Tiết Thế Luân gật đầu: "Lão gia tử tuổi lớn rồi, đặc biệt nhớ bạn cũ, lần này tôi gọi cả đám bộ hạ cũ của ông ấy đến, chính là muốn vui vẻ một bữa. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân, có câu tôi vẫn luôn muốn nói với anh, thật ra thọ yến lần này xử lý có chút quá mức rầm rộ. "

Tiết Thế Luân: "Tôi minh bạch ý của anh. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Anh không lo lắng hảo tâm lại làm hỏng chuyện ư?"

Tiết Thế Luân nói: "Lão gia tử sóng gió gì mà chưa trải qua đâu, tâm lý của ông ấy chịu đựng được. "

Tiêu Quốc Thành phả ra một làn khói, nói: "Thế Luân, chúng ta đã có nhiều tài phú như vậy, trong lòng anh còn có cái gì chưa đủ?"

Tiết Thế Luân nói: "Anh luôn hiểu tốt, biết trong lòng tôi nghĩ gì. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi biết, anh thích nhất là đọc một quyển sách "Bá tước Monte Cristo", lý tưởng lớn nhất của anh chính là một ngày kia sẽ giống cha nuôi, thậm chí vượt qua ông ta. "

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Chuyện lúc trẻ lông bông thôi, tôi hiện tại đã là thương nhân, thật ra cho dù thời gian quay trở lại thì tôi cũng sẽ không tòng chính. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Nói thật ư?"

Tiết Thế Luân nói: "Tôi đã dối anh bao giờ chưa. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Tôi cũng không dám bảo đảm. "

Tiết Thế Luân nói: "Huynh đệ mấy chục năm trời anh không ngờ lại không tin tôi, Quốc Thành à Quốc Thành, anh khiến tôi rất thất vọng. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu anh, nhưng từ lần này anh kiên trì chuẩn bị tiệc thọ, tôi lại phát hiện mình không hiểu anh. "

Tiết Thế Luân nói: "Đó là bởi vì anh nghĩ quá phức tạp, thật ra điểm xuất phát của tôi rất đơn giản. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Có nghe nói một chuyện hay không, Kiều Chấn Lương muốn tiếp nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải. "

Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Không ngờ Kiều gia và Chu gia cuối cùng vẫn đi lại với nhau. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện chính trị trước giờ đều là phân phân hợp hợp mà. "

Tiết Thế Luân nói: "Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Chu Hưng Dân xuất nhiệm tỉnh trưởng Bình Hải, Kiều Chấn Lương xuất nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải, sau lưng việc này nhất định có vấn đề. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi cũng không nói sai, anh vẫn chú ý tới những chuyện chính trị này. "

Tiết Thế Luân khinh thường nói: "Chính trị... "

Tiêu Quốc Thành nói: "Có phải trong lòng có chút buồn bực hay không, vốn bánh ngọt chính trị có một phần của anh, nhưng hiện tại anh lại bị vô tình vứt bỏ bên ngoài. "

Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, anh thực sự cho rằng tôi coi trọng mấy thứ này như vậy ư?"

Tiêu Quốc Thành không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, mà nói: "Tôi một mực cho rằng anh sống thoải mái hơn tôi, nhưng hiện tại xem ra tôi và anh đều mệt mỏi. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Tôi không cảm thấy mệt, là anh cảm thấy tôi mệt. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Không ai vĩnh viễn có thể huy hoàng, vĩ nhân nhìn xa trông rộng thường thường đều hiểu được đạo lý giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. "

Tiết Thế Luân nói: "Sai, cho dù là vĩ nhân nhìn xa trông rộng cũng không nhất định đều hiểu được đạo lý giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, anh sở dĩ có thể nhìn thoáng, là vì anh đang ở ngoài cuộc, Tần Hoàng Hán Võ so với chúng ta thì anh minh hơn vô số lần, được cho nhìn xa trông rộng, nhưng bọn họ lại vẫn để mất bản thân trước mặt quyền lực, quyền lực chính là độc dược!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)