← Ch.1074 | Ch.1076 → |
Trương Dương đẩy vai hắn một cái, nhắc nhở thằng nhãi này còn không nhanh chóng đi qua.
Cố Minh Kiện hồi phục tinh thần lại, hoang mang rối loạn đi đến bên trong.
Đi tới trước mặt cha, Cố Minh Kiện cái gì cũng không nói, lại quỳ xuống.
Cố Doãn Tri nói: "Hở một chút thì quỳ, cái đầu gối của con vẫn là không đáng tiền như vậy sao. "
Cố Minh Kiện nói: "Ba, con biết sai rồi... "
Cố Doãn Tri nói: "Biết sai thì thế nào? Phải có thực tế hành động. "
Cố Minh Kiện liên tục gật đầu: "Con sửa, ba, con nhất định sửa, sau này, ba nói cái gì, con làm cái đó. "
Cố Doãn Tri thở dài nói: "Con nói cái gì chưa chắc đều là chính xác, làm thế nào vẫn là dựa vào chính con. "
Trương đại quan nhân nghe được hai cha con nói chuyện bên trong, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, hắn hướng Cố Dưỡng Dưỡng cáo từ, ý bảo cô ấy không nên kinh động cha con Cố Doãn Tri, Cố Dưỡng Dưỡng đưa hắn đến ngoài cửa, bởi vì cha rốt cục tha thứ anh, tâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng đêm nay cũng đặc biệt sung sướng, cô ấy cười nói: "Trương Dương, may mà anh đêm nay ở chỗ này, nếu không ba em không dễ dàng tha thứ cho anh trai như vậy. "
Trương Dương nói: "Em còn tưởng rằng ba có thật hận hắn?" Hắn lắc đầu nói: "Cha con hai người nào có thù, đừng thấy ba bởi vì hắn mà nổi giận, trong lòng vẫn đang quan tâm hắn. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em hy vọng nhất cũng là người một nhà hòa thuận. "
Trương Dương cười nói: "Chuyện này em nghĩ cách rất lâu rồi phải không? Trước đó một chút tiếng gió cũng không tiết lộ cho anh. "
Cố Dưỡng Dưỡng ngượng ngùng nở nụ cười: "Cũng không có rất lâu, vừa vặn anh trai ở kinh thành xử lý một ít sinh ý, bình thường bọn em vẫn đều liên hệ, biết ba tới kinh thành, là anh ấy chủ động muốn đi gặp ba xin lỗi ngay mặt. "
Trương Dương gật đầu nói: "Hòa hảo như lúc ban đầu là tốt nhất, trong lòng ba cũng hy vọng là các người đều ở bên cạnh. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chờ em làm xong đề cương luận văn, em trở về, đời này đều ở bên cạnh ba, chỗ nào cũng đều không đi. " Lúc nói lời này, ánh mắt nhìn Trương Dương, bên trong tràn ngập u oán nói không nên lời. Trương đại quan nhân nhìn hai mắt trong suốt như nước của Cố Dưỡng Dưỡng, trong nội tâm không khỏi hoảng loạn, hắn nhanh chóng nói tránh đi: "Vậy thì... Vừa rồi em nói Tiết Thế Luân ngày hôm qua vô lễ với ba, rốt cục chuyện gì xảy ra?"
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới đem chuyện đã xảy ra tối hôm qua nói cho hắn, Trương Dương nghe xong hai hàng lông mày nhíu chặt, từ tình huống theo như lời của Cố Dưỡng Dưỡng mà xem, giữa Tiết Thế Luân và Cố Doãn Tri là có ân oán không thể nghi ngờ, ít nhất không tốt giống như bọn họ biểu hiện. Cố Doãn Tri không muốn nhắc tới cái đoạn chuyện cũ này. Rốt cục là ân oán thế nào mới có thể khiến cho Tiết Thế Luân nhớ nhiều năm như vậy?
Trương Dương trên tình cảm đương nhiên là có khuynh hướng nghiêng về Cố Doãn Tri, bất luận kẻ nào vũ nhục Cố Doãn Tri đều là hắn không cách nào dễ dàng tha thứ, huống chi Tiết Thế Luân còn lợi dụng chuyện của Giai Đồng để kích thích. Trương Dương nói: "Có cơ hội. Anh nhất định phải để hỏi rõ ràng. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Quên đi, em thấy ba không muốn nhắc tới chuyện này, hơn nữa khi lễ tang của Tiết lão, ba cũng sẽ không có liên lạc gì, Trương Dương ca, anh đừng nói nữa, không cần phải khiến cho không hài lòng. "
Trương Dương gật đầu nói: "Được rồi. "
Tuy rằng chưa tới giữa hè, nhưng khí trời của kinh thành trở nên nóng nực lên, Tiết lão qua đời, mưa vẫn đều rơi cả ngày, hai ngày nay Trương Dương ở lại Tiết gia hỗ trợ, tuy rằng rất ít đi ra. Thế nhưng tin tức bên ngoài liên tiếp truyền tới không ngừng, dù sao cái vòng tròn này của Tiết Vĩ Đồng bọn họ đều là nhiều quan hệ, đa số đều là tin tức linh thông, nhắc tới việc xấu trong nhà Kiều Chấn Lương sớm nhất chính là Viên Tân Dân, tên nhóc này trở thành bảng tin nói ra tại trước mặt Trương Dương mấy người, Viên Tân Dân vẻ mặt thần bí nói: "Mọi người, các người có nghe nói không? Kiều gia xảy ra đại sự. "
Trương Dương hơi ngẩn ra. Cười nói: "Tên nhóc cậu đừng nã pháo đầy miệng, có cái đại sự gì?" Hắn vốn tưởng rằng là chuyện Kiều Chấn Lương gần đảm nhiệm bí thư thị ủy. Tân Hải
Viên Tân Dân nói: "Tôi vừa rồi nghe nói, vợ của Kiều bộ trưởng đeo nón xanh vài chục năm cho ông ấy, Kiều Mộng Viện không phải con ruột của ông ấy. "
Trương đại quan nhân trừng lớn hai mắt, chuyện này vẫn bị hắn coi là bí ẩn. Viên Tân Dân làm sao mà biết được? Hắn trước hết là khiếp sợ, sau đó cấp tốc chuyển hóa làm một loại phẫn nộ. Cơn tức tự nhiên gửi đi về phía Viên Tân Dân: "Nói năng lảm nhảm cái gì đó!"
Viên Tân Dân vẻ mặt ủy khuất: "Trương ca, tôi nghe tới từ bên ngoài mà. "
Trương Dương cả giận nói: "Ai con mẹ nó nói thế? Ai nói bậy tôi đánh hắn!"
Viên Tân Dân nói: "Anh gấp cái gì? Lời này cũng không phải tôi nói, tôi không phải thêm chút đề tài câu chuyện với mấy người sao?"
Chu Hưng Quốc mới vừa rồi gấp trở về ngày hôm nay nói: "Lão tam, cậu gấp cái gì? Chuyện này cũng không phải tiểu Viên tử nói bậy, tôi cũng nghe nói. "
Trương Dương cũng biết hỏa của mình vừa rồi có chút phát sai phương hướng, hắn căm giận nói: "Tôi ghét nhất là nói bậy, chuyện này nếu như khiến cho Mộng Viện nghe được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Quan hệ của mọi người và Kiều Mộng Viện cũng đều tính không tồi, Từ Kiến Cơ nói: "Tôi thấy chuyện này không có lửa thì sao có khói, bất quá sau khi truyền ra, phản ứng của Kiều gia có chút kỳ quái, bọn họ không thừa nhận, cũng không được làm sáng tỏ. "
Chu Hưng Quốc nói: "Làm sáng tỏ cái gì? Loại chuyện này, cũng không phải cậu đứng ra bác bỏ tin đồn là có thể giải thích rõ ràng, có câu là thanh nhân tự thanh, phương pháp xử lý của Kiều gia trong chuyện này không thành vấn đề. "
Từ Kiến Cơ nói: "Gần đây chuyện tình thật nhiều, chuyện của Tiết gia liên tiếp, không ngờ rằng Kiều gia cũng không yên ổn. "
Nghị luận của những người này khiến cho Trương Dương không khỏi lo lắng lên, hắn lo lắng chính là Kiều Mộng Viện, nếu chuyện tình đã đồn ra ở kinh thành, khó bảo toàn việc này sẽ không truyền tới tai của cô ấy, Trương Dương đi tới trong viện, lấy điện thoại di động ra, hắn gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện.
Âm thanh của Kiều Mộng Viện bên kia không có gì dị thường, nhẹ giọng nói: "Trương bí thư, lần này đi kinh thành lâu như vậy, có phải là có chút vui đến quên cả trời đất?"
Trương Dương nở nụ cười, trêu chọc nói: "Sao? Kiều chủ nhiệm nhớ tôi?"
Kiều Mộng Viện nói: "Nhớ đến đều nhớ không ra. " Cô ấy tại đầu kia của điện thoại nở nụ cười, tiếng cười của cô ấy khiến cho Trương Dương thoáng yên tâm, xem ra cô ấy cũng không biết trận phong ba vừa nhấc lên ở kinh thành.
Trương Dương nói: "Trong nhà không có việc gì chứ?"
Kiều Mộng Viện nói: "Không có việc gì, tất cả bình thường. "
Trương Dương nói: "Nghe cô nói như vậy tôi có loại cảm giác mất mác, không ngờ Tân Hải có tôi hay không có tôi đều không khác biệt như thế, trái đất mất đi tôi vẫn quay bình thường!"
Tâm tình của Kiều Mộng Viện xem ra không tồi, cười nói: "Vốn dĩ anh đã không quan trọng như vậy!"
Trương Dương nói: "Cô nói là tôi đối với Tân Hải đâu, hay là đối với cô? Nếu như là cái trước tôi còn có thể tiếp thu, nếu như cái sau, vậy tôi khẳng định thương tâm, tôi nếu như thương tâm, đời này cũng không quay về Tân Hải. "
Kiều Mộng Viện nói: "Ai mà thèm!" Một lát sau, cô ấy lại thấp giọng nói: "Anh vẫn là trở về đi. " Trong lời nói tràn ngập ngượng ngùng, lời này gián tiếp thừa nhận Trương Dương đối với cô ấy rất quan trọng.
*****
Trương đại quan nhân trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói: "Chờ bận xong tang sự của Tiết lão tôi sẽ chạy trở về. "
Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện tôi nhờ anh anh đã làm xong chưa?"
Trương Dương cười nói: "Làm xong rồi, tôi tận tay đem quần áo giao cho Kiều lão, ông rất thích. " Từ câu hỏi của Kiều Mộng Viện, Trương Dương càng thêm vững tin cô ấy cũng không biết chuyện đã xảy ra gần đây của Kiều gia.
Tiết lão đi quá đột nhiên, thậm chí chưa kịp nói ra nguyện vọng của ông, lễ truy điệu lúc đầu, phần lớn người lãnh đạo chủ yếu của đảng và quốc gia đích thân tới dự, cái này biểu đạt tôn trọng đối với vị nguyên lão này.
Trương Dương cũng không có đi tham gia lễ truy điệu trong đại sảnh, hắn không thích bầu không khí trầm trọng như vậy, một người đứng ở ngoài nhà tang lễ, bên tai nghe nhạc buồn trầm thấp, Trương đại quan nhân trong lòng cũng dị thường trầm trọng, hắn nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười của Tiết lão khi còn sống, nếu như không phải gặp mình, Tiết lão có thể rời khỏi nhân thế từ lâu, thế nhưng mình tuy rằng trị bệnh nan y của ông, nhưng vẫn không cách nào không có ngăn cản ông rời đi, số phận của người có thể đã định trước từ lâu, cũng không phải ý chí của mình có thể dời đi.
Trương Dương thấy được một thân ảnh quen thuộc... Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri cũng không có đi tham gia lễ truy điệu, mà là lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai tay giao nhau để ở trên người, cúi đầu, đối mặt phương hướng của phòng truy điệu, lẳng lặng mặc niệm, Trương Dương đi qua, đi tới bên cạnh của ông, cũng không có lập tức quấy rối ông, mãi đến khi tiếng nhạc buồn kết thúc, Cố Doãn Tri ngẩng đầu lên, hướng Trương Dương gật đầu nói: "Ba đi!"
Trương Dương chỉ chỉ: "Ba, ba không đi kí tên?"
Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Chân chính hoài niệm một người là để ở trong lòng!"
Nhìn bóng lưng của Cố Doãn Tri càng đi càng xa, trong ánh mắt của Trương Dương toát ra thần tình kính phục, trong quan viên hắn tiếp xúc, chỉ có Cố Doãn Tri có thể khiến cho hắn bội phục tự đáy lòng, Cố Doãn Tri sở dĩ không có đi đến lễ truy điệu, một là không muốn có gì cùng người quan trường, hai có thể là vì tránh gặp mặt Tiết Thế Luân, từ hôm nay trở đi, quan hệ của ông với vài người đã hoàn toàn là một dấu chấm tròn trên bức tranh.
Sau khi lễ tang cùng ngày chấm dứt, Trương Dương nhận được điện thoại của Kiều Bằng Phi, mời hắn đi trong nhà một chuyến.
Trương Dương lúc này mới nhớ tới, cũng không thấy Kiều lão tại lễ tang cùng ngày, thậm chí không có nhìn thấy bất luận một người nào của Kiều gia Lúc đầu buổi tối Chu Hưng Dân hẹn mọi người cùng đi ăn bữa cơm thả lỏng tâm tình một chút, có Kiều Bằng Phi mời, Trương Dương chỉ có thể đẩy chuyện bên này của Chu Hưng Dân.
Muốn tìm Trương Dương chính là Kiều lão, Kiều Bằng Phi trực tiếp đem Trương Dương dẫn tới trước phòng sách, hướng hắn nói: "Ông nội muốn hỏi cậu chút chuyện. "
Trương Dương gật đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, chuyện này có thể có quan hệ với Kiều Mộng Viện hay không?
Gõ cửa lớn của phòng sách, sau khi nghe tiếng đáp, Trương Dương đi vào, thấy Kiều lão đang viết chữ, Trương đại quan nhân đang muốn đi xem Kiều lão viết cái gì, Kiều lão đem tranh hoặc chữ viết đã viết phân nửa, vò thành một cục ném vào trong thùng rác, trong thùng rác đã có không ít giấy.
Kiều lão nói: "Tâm thần không yên, quả nhiên không viết ra được cái gì. "
Trương Dương nói: "Ngài luôn sợ tôi học bản lĩnh của ngài. "
Kiều lão cười cười.
Trương Dương từ nụ cười của ông phán đoán, tâm tình của Kiều lão cũng không kém giống như trong tưởng tượng của hắn, thật ra cái này cũng rất dễ lý giải, cao thủ chính trị giống như Kiều lão, từ lâu đạt được cảnh giới đứng trước Thái Sơn mà mặt không đổi sắc. Mặc dù ông đã biết chân tướng thân thế của Kiều Mộng Viện, ông cũng sẽ cấp tốc đối mặt hiện thực, điều chỉnh tốt tâm tính.
Kiều lão nói: " Lễ tang của Tiết lão thuận lợi sao?"
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi vốn tưởng rằng ngài sẽ đi qua. "
Kiều lão thở dài nói: "Lúc đầu chuẩn bị đi, nhưng lúc đi lại cải biến suy nghĩ, hoài niệm một người để ở trong lòng là tốt rồi. "
Trương Dương cảm thấy kinh ngạc, không ngờ rằng Kiều lão và Cố Doãn Tri sẽ không hẹn mà cùng nói ra những lời này.
Kiều lão chỉ chỉ cái ghế đối diện nói: "Ngồi đi!"
Trương Dương nói: "Tại trước mặt ngài tôi đứng thoải mái hơn. "
Kiều lão thản nhiên cười nói: "Tùy cậu!" Ông nâng tách trà trên bàn uống một ngụm nói: "Hai ngày nay có liên hệ qua với Mộng Viện hay không?"
Trương Dương nói: "Hôm nay còn gọi điện thoại, chuyện công tác. " Hắn rõ ràng Kiều lão muốn hỏi cái gì, cho nên uyển chuyển truyền lại cho Kiều lão một tín hiệu, nói cho Kiều lão, Mộng Viện tất cả bình thường.
Kiều lão gật đầu nói: "Cậu chừng nào trở về?"
Trương Dương nói: " Buổi tối ngày mai. "
Kiều lão nói: "Chậm lại một chút đi, Bằng Phi ngày kia đi Xuân Dương, tôi dự định cùng đi với nó, bất quá tôi không đi Xuân Dương, tôi muốn cùng cậu đi Tân Hải nhìn. "
Trương Dương vừa nghe thì rõ ràng, Kiều lão là lo lắng Kiều Mộng Viện, lần này đi Tân Hải cũng không phải vì thị sát thành quả cải cách mở ra của Tân Hải, mục đích là vì nhìn cháu gái. Trương Dương nói: "Được, tôi lập tức cho lui vé xe. "
Kiều lão chậm rãi buông tách trà nói: "Dì Mạnh cậu lúc chết, cậu vẫn đều đi theo bên cạnh có phải không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Phải. "
Kiều lão nói: "Dì Mạnh cậu trước lúc lâm chung, có nói qua cái gì hay không?"
Trương Dương nói: "Dì ấy cũng không có nói cái gì, bất quá dì ấy có đối nói qua cái gì với Mộng Viện hay không thì tôi không rõ ràng lắm. " Trương đại quan nhân đương nhiên không thể đem sự thật mình sớm biết Kiều Mộng Viện không phải là thân sinh của Kiều Chấn Lương nói ra.
Kiều lão thở dài nói: "Tôi không dối gạt cậu, tôi lần này đi Tân Hải, là muốn đem cháu gái của tôi tìm trở về, tôi không muốn đến già còn để lại cái tiếc nuối gì. "
Trương Dương nói: "Kiều lão, tôi rõ ràng. "
Kiều lão cũng không bàn lâu với Trương Dương, tuy rằng ông có rất nhiều lời muốn hỏi Trương Dương, nhưng dù sao có chút khó có thể mở miệng. trong cả đời này Kiều lão ít có lúc tiến thối lưỡng nan giống như bây giờ.
Trương Dương ở trong phòng sách Kiều lão hai mươi phút, thì cáo từ rời đi. Kiều Bằng Phi vẫn đều chờ hắn tại phòng khách. Thấy Trương Dương đi ra, Kiều Bằng Phi nói: "Đi, hai ta uống hai ly. "
Trương Dương gật đầu. Nhìn ra được Kiều Bằng Phi hai ngày nay cũng có chút phiền muộn, Kiều Bằng Phi cho tài xế đưa bọn họ đến một quán bar tên là Hoàng Thành Căn, đặc sắc lớn nhất của quán bar này cũng là có mùi vị Trung Quốc mười phần. Có rượu có đồ ăn, càng phù hợp thói quen ẩm thực của người Trung Quốc, Kiều Bằng Phi gọi một chai rượu, bốn món ăn, ngồi trong góc với Trương Dương, cầm lấy chai rượu chậm rãi rót đầy ly nói: "Tới, làm một ly. "
Trương Dương cùng hắn uống hết ly rượu, nhíu nhíu mày nói: "Anh hình như có tâm sự. "
Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương, chúng ta nhận thức cũng không ít năm. Tôi coi cậu như huynh đệ, mọi việc tôi không thích giấu diếm, hai ngày nay lời đồn đãi về Kiều gia của chúng tôi cậu có nghe nói qua không?"
Trương Dương bốc một hột đậu phộng ném tới trong miệng, nhấm nuốt một hồi. trọng tâm câu chuyện của Kiều Bằng Phi khiến cho hắn khó có thể trả lời, thật ra chuyện của Kiều gia bây giờ đã làm dư luận xôn xao. Nếu như hắn nói không biết thì có chút quá mức dối trá, Trương Dương suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn gật đầu.
Kiều Bằng Phi nói: "Cậu tin tưởng sao?"
*****
Trương Dương nói: "Loại tin tức buồn chán này hầu như mỗi ngày đều có. "
Kiều Bằng Phi nói: "Thế nhưng lần này nhằm vào là Kiều gia chúng tôi. "
Trương Dương nói: "Cây to đón gió, tôi nghe nói Kiều bộ trưởng sẽ bổ nhiệm làm bí thư thị ủy Tân Hải, có phải là bởi vì sự kiện này rước lấy phiền phức?"
Kiều Bằng Phi nói: "Cậu có phát hiện hay không, từ khi mẹ tôi mất đi, Mộng Viện và cái nhà này càng đi càng xa?"
Trương Dương nói: "Cha mẹ mất đi tạo thành đả kích đối với con cái, cái này cũng có thể lý giải, Bằng Phi, anh không nên nghĩ nhiều. "
Kiều Bằng Phi nói: "Trương Dương, nếu như không có việc gì, ông nội tôi không sẽ tự mình đi Tân Hải một chuyến. "
Trương Dương không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Kiều Bằng Phi.
Kiều Bằng Phi nói: "Tôi không đi Tân Hải, ông nội cũng không cho tôi đi theo, cậu giúp tôi chiếu cố ông nhiều hơn. "
Trương Dương gật đầu nói: "Yên tâm đi!"
Kiều Bằng Phi nói: "Biết tôi vì sao đột nhiên lựa chọn con đường làm quan này sao?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Lúc trước tôi nghĩ rằng anh là một không thích bị ước thúc, anh lựa chọn làm quan, cũng có chút ngoài dự liệu của tôi. "
Kiều Bằng Phi cười nói: "Cậu đều có thể có chức vị, tôi vì sao không thể? Cậu còn muốn tự do tản mạn hơn so với tôi. "
Hai người đều nở nụ cười, Kiều Bằng Phi nói: "Tôi vốn không muốn làm quan, vài năm trước, tôi nghĩ nhân sinh bất quá chỉ trăm năm, sao không thoả thích hưởng thụ nhân sinh? Hà tất gì phải cho mình áp lực quá lớn? Thế nhưng khi đại ca của tôi gặp chuyện không may, tôi bỗng nhiên ý thức được, con cháu của những quan viên như chúng tôi, từ khi sinh ra cũng đã được đánh dấu, người khác ước định thành tựu của cậu chỉ xuất phát từ quan trường, sinh ra trong gia đình này, tài phú, học thức đều không thể trở thành tiêu chuẩn so sánh năng lực của cậu. Tôi quyết định tiến vào con đường làm quan, không chỉ có là bởi vì đã bị vài chuyện kích thích, càng là bởi vì tôi là con cháu của Kiều gia, tôi phải bảo vệ tôn nghiêm của Kiều gia, tôi phải truyền thừa vinh dự của gia tộc xuống phía dưới. "
Trương Dương gật đầu nói: "anh cho mình áp lực không nhỏ. "
Kiều Bằng Phi nói: "Dù sao cũng phải có người gánh chịu, tới đời chúng tôi, phải muốn có một người đứng ra tiếp nhận cái trách nhiệm này. "
Trương Dương nói: "Bằng Phi, tôi có thể lý giải anh. "
Kiều Bằng Phi nói: "Vô luận tôi có thể đi tới bước nào, tôi sẽ tận lực đi làm. Tôi có thể nhìn ra, ông nội tuy rằng không nói, thế nhưng ông cũng hy vọng trong một đời chúng tôi, có thể có một người kế thừa sự nghiệp của ông. "
Trương Dương cảm giác Kiều Bằng Phi gần đây biến hóa rất lớn, đã không còn là thế gia tử lông bông tự cao tự đại, từ lời nói này của hắn, là có thể đủ nhìn ra, Kiều Bằng Phi bắt đầu ý thức được mình cần gánh chịu trách nhiệm, hơn nữa hắn đang nỗ lực phấn đấu vì vinh dự của gia môn. Tại điểm này, trách nhiệm của Kiều Bằng Phi đối với Kiều gia muốn vượt xa Kiều Bằng Cử.
Trương Dương nói: "Nếu lựa chọn con đường này, phải làm tốt chuẩn bị thừa nhận các loại mưa gió. "
Kiều Bằng Phi nói: " Lựa chọn của tôi chưa chắc sẽ làm tôi vui sướng, thế nhưng tôi tin tưởng là đáng giá, người sống trên đời, dù sao cũng phải vì trong nhà làm chút chuyện, cậu nói đúng không?"
Trương Dương gật đầu.
Lúc này Từ Kiến Cơ gọi điện thoại tới, gọi hắn đi sàn nhảy Trụ Tư đi chơi, trong điện thoại di động đã truyền đến âm nhạc cuồng dã.
Trương Dương nói: "Tôi không thích trò đó. "
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Tra Vi: "Anh tới hay không, tất cả mọi người đều đến, chỉ thiếu một mình anh. "
Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Bằng Phi cười nói: "Cậu đi đi!"
Trương Dương nói: "Cùng đi, Hưng Quốc, Kiến Cơ bọn họ tất cả đều đến. "
Kiều Bằng Phi nói: "Tôi không đi, gần đây trong nhà rất nhiều chuyện phiền lòng, tôi muốn sớm trở về với ông nội. "
Trương Dương biết Kiều gia gần đây không bình tĩnh, cho nên cũng không có miễn cưỡng Kiều Bằng Phi, hai người uống cạn rượu trong ly xong thì đứng dậy.
Sàn nhảy Trụ Tư là một trong các sàn nhảy quy mô lớn nhất của kinh thành, ông chủ ở đây là Hoàng Thiện, Trương Dương nhận thức với hắn, bởi vì Hoàng Thiện còn là ông chủ của quán ăn đêm Vương Phủ Hội Quán nổi danh kinh thành.
Mấy ngày nay mấy người đều hối hả vì chuyện hậu sự của Tiết lão, tâm tình của mọi người đều rất trầm trọng, đêm đó mọi người ăn cơm chiều xong, Viên Tân Dân đề nghị đi sàn nhảy thả lỏng một chút, cái đề nghị này của hắn chiếm được nhất trí tán thành của mọi người, kinh thành tuy lớn, thế nhưng người chân chính có thể tiến vào đến trong vòng tròn của bọn họ cũng không nhiều, Chu Hưng Quốc lúc trước vẫn đều là nhân vật dẫn đầu f`trong vòng tròn, lần này thọ yến của Tiết lão, Chu gia và Kiều gia không hẹn mà cùng vắng mặt, em gái kết bái Tiết Vĩ Đồng sản sinh một ít suy nghĩ đối với hắn, hai ngày nay Chu Hưng Quốc sau khi trở về, cũng vẫn chưa có cơ hội hướng Tiết Vĩ Đồng giải thích ngay mặt, trong lòng hắn vẫn lo lắng Tiết Vĩ Đồng bởi vậy mà sản sinh khúc mắc.
Những người này tụ cùng một chỗ, đề tài nói chuyện của bọn họ khó tránh khỏi sẽ liên quan đến một ít biến hóa gần đây, mà gần đây nóng nhất, một cái là Tiết gia, còn có một cũng là Kiều gia.
Viên Tân Dân cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện đã xảy ra của Kiều gia, hắn đem tin tức kia nói một lần.
Tra Vi nhắc nhở hắn nói: "Tiểu Viên tử, cậu đừng nói bậy, những lời này nếu như để cho Trương Dương nghe được, hắn không gấp với cậu là không thể. "
Viên Tân Dân nói: "Hôm nay đã tức giận với tôi, tôi cũng là nghe được, cũng không phải tôi nói, cô nói hắn gấp với tôi cái gì?"
Tra Vi nói: "Hắn và Kiều Mộng Viện là bạn cũ. "
Chu Hưng Quốc nói: "Gần đây lời đồn đãi bên ngoài nhiều lắm, chúng ta nghe một chút là được, ngàn vạn lần đừng nghiêm túc, đừng coi là thật sự, tôi cho rằng chúng ta tốt nhất đừng đầu nhập nhiều quan tâm, quan hệ của Bằng Cử, Bằng Phi, Mộng Viện và chúng ta cũng không tồi, nhà ai xảy loại sự tình này đều phiền lòng, làm bạn bè, chúng ta cho dù giúp không được gì, cũng không nên nghe nhầm đồn bậy. "
Từ Kiến Cơ nói: " Lời này của Chu ca tôi tán thành, tiểu Viên tử, cậu cũng là nhiều chuyện, hôm nay nếu như tôi không có mặt, Trương Dương không phế cậu là không thể. "
Viên Tân Dân quyệt quyệt miệng nói: "Tôi mới không sợ hắn. " Nói thì nói, có thể là tưởng tượng đến vũ lực biến thái của Trương Dương, dưới đáy lòng của thằng nhãi này cũng không khỏi có chút run.
Tra Vi bỗng nhiên nói: "Trương Dương tới, cậu không sợ hắn, tôi đem chuyện vừa rồi nói cho hắn nghe. "
Viên Tân Dân theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, quả nhiên thấy Trương Dương chen đoàn người đi tới, hắn hướng Tra Vi xin khoan dung nói: "Tra Vi, tôi không đắc tội qua cô, cô cũng đừng bàn lộng thị phi. "
Tra Vi nói: "Phi! Tôi khinh thường người như vậy nhất, ngay mặt không dám nói, phía sau nói loạn nói bậy. "
Trương Dương đã đi tới trước mặt mọi người, cười cười nói: "Nói cái gì vậy?"
Viên Tân Dân nói: "Cũng không phải nói chuyện của Tiết gia. "
Trương Dương nói: " Chuyện không vui đừng nắm không tha. "
Chu Hưng Quốc gật đầu nói: "Cũng phải!" Hắn mở một chai bia đưa cho Trương Dương.
Trương Dương tiếp nhận bia uống vào trong bụng.
*****
Tra Vi nói: " Buổi tối anh đi đâu thế? Mọi người tụ hội, chỉ thiếu một mình anh. "
Trương Dương nói: "Kiều Bằng Phi tìm tôi nói chuyện phiếm. "
Viên Tân Dân lanh mồm lanh miệng: "Trò chuyện cái gì? Có phải là chuyện của Kiều Mộng Viện?"
Trương đại quan nhân trừng mắt liếc hắn: "Cậu lớn người như vậy, lòng hiếu kỳ sao giống như đàn bà vậy hả?"
Viên Tân Dân bị hắn nói xong vẻ mặt đỏ bừng.
Tra Vi nhưng nói: "Đàn bà thì làm sao? Anh nói vậy là sao đây? Khinh thường đàn bà chúng tôi?"
Trương Dương cười nói: "Tôi chưa nói cô, cô theo xem náo nhiệt c1i gì. "
Tra Vi còn muốn kháng nghị, Trương Dương nắm cánh tay của cô ấy, kéo cô ấy đi ra sân nhảy, hai người bắt đầu lắc lư theo tiết tấu kịch liệt.
Trương Dương khen: "Đúng là xuất thân học vũ đạo, lưng là lưng, mông là mông, nhìn thế nào đều tốt như vậy. "
Tra Vi bị những lời này của hắn làm vẻ mặt đỏ bừng, cũng may ngọn đèn lóe ra, căn bản thấy không rõ sắc mặt của cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cái lời hữu ích gì từ trong miệng anh ra đều khó nghe như vậy, anh thật sự là thô tục. "
Trương Dương nói: "Nếu như tôi không thô tục sao có thể phụ trợ cho cao nhã của cô, cái này gọi là tinh thần hi sinh, cam tâm làm lót đường cho cô, hiện nay trong thời đại hiệu quả và lợi ích, người vui vẻ kính dâng giống như tôi đã không nhiều. "
Tra Vi xì một tiếng khinh miệt, vốn định mắng hắn một câu, nhưng thấy xa xa Từ Kiến Quốc và Giang Quang Á mang theo hai cô gái đến đây.
Trương Dương cũng thấy được hai tên nhóc này, cười nói: "Hôm nay là sao vậy? Tụ hội lớn sao?"
Tra Vi nói: "Hai ngày nay tâm tình của mọi người cũng không được, cho nên Chu Hưng Quốc liên lạc mọi người đi ra thả lỏng một chút, Từ Kiến Quốc bọn họ là Từ Kiến Cơ kêu tới. "
Lúc hai người nói, Giang Quang Á mang theo Hứa Di cũng tiến vào sân nhảy, thấy được bọn họ Giang Quang Á cũng tới gần.
Mọi người cùng nhảy một hồi, Trương Dương thấy Chu Hưng Quốc ngoắc hắn, vì vậy hướng Tra Vi nói một tiếng, đi tới bên cạnh Chu Hưng Quốc, thì ra là ông chủ Hoàng Thiện của sàn nhảy tới, Hoàng Thiện vẻ mặt cười, thật ra thằng nhãi này bình thường cũng là một người thích làm dáng, nhưng cái đó là đối với người khác, đối mặt đám công tử ca hắn phải cười, Hoàng Thiện nói: "Trương bí thư, ngài lần đầu tiên tới Trụ Tư, hoan nghênh và xin ý kiến quý giá."
Trương Dương nói: "Cũng tốt, sàn nhảy đều cái dạng này, quá ầm ĩ!"
Hoàng Thiện cười nói: "Ầm ĩ mới tốt, tốt cũng là ầm ĩ, bình thường mọi người công tác sinh hoạt áp lực cũng đủ lớn, tới loại địa phương này, tiết tấu vang lên, trên dưới run lên như thế, cái phiền não gì đều ném ra. "
Từ Kiến Quốc một bên nói: " Ông chủ Hoàng, sinh ý của ông không tồi, sáng mai giúp tôi bố trí một chút, mở một chi nhánh tại nông trường Hồng Kỳ bên kia của tôi. "
Hoàng Thiện cười nói: "Vậy cũng được, bất quá, chổ đó phải đợi vài ngày. "
Từ Kiến Quốc nói: "Trời ạ, nếu không hai ta đổi chổ khác. "
Hoàng Thiện nghe được một trận hết hồn, Từ Kiến Quốc tên nhóc này khó nhai lắm, thằng nhãi này không phải thèm muốn sàn nhảy của mình chứ?
Từ Kiến Cơ cười nói: "Kiến Quốc, tên nhóc em nghiêm túc một chút, phương diện buôn bán kinh doanh em phải học tập ông chủ Hoàng nhiều, ngoại trừ sống phóng túng, anh thật nhìn không ra điểm mạnh của em ở đâu. "
Từ Kiến Quốc nói: "Anh, anh đừng có đánh giá người qua vẻ bề ngoài, em cũng có truy cầu. " Hắn bỗng nhiên nói: "Ơ, anh, đó không phải chị dâu sao?"
Mọi người đều nhìn lại theo phương hướng ngón tay của hắn, đã thấy Hồng Nguyệt đang ở trong sân nhảy cùng một người nam thân hình tương đối cao lớn khiêu vũ, hai người vừa nhảy, vừa cười tủm tỉm trò chuyện cái gì.
Thật sự là không trùng hợp không phải là sách, Từ Kiến Quốc nói: "Quái nha, anh, chị Hồng Nguyệt là người nhà chúng ta, sao lại đi nhảy với người khác?"
Từ Kiến Cơ cũng là một người sĩ diện, mặt đỏ bừng: "Ặc... "
Chu Hưng Quốc nói: "Khiêu vũ không bình thường sao? Tên nhóc cậu thêm loạn cái gì?"
Từ Kiến Quốc nói: "Vậy cũng không phải, em phải hỏi cô ấy một chút. "
Từ Kiến Cơ còn chưa kịp ngăn lại, Từ Kiến Quốc đã đi đến hướng Hồng Nguyệt.
Chu Hưng Quốc biết Từ Kiến Quốc trẻ tuổi khí thịnh, là một người thành sự không đủ bại sự có thừa, nhanh chóng bảo Trương Dương cùng đi qua.
Từ Kiến Quốc đi tới trước mặt Hồng Nguyệt, cười nói: " Chị Hồng Nguyệt, thật sự là chị, tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm rồi, chị là tới tìm anh của tôi sao. "
Hồng Nguyệt thật ra đã sớm thấy được Từ Kiến Cơ bọn họ, chỉ là không đi qua chào hỏi, cô ấy cười nói: "Kiến Quốc à, tôi và bạn bè đến đây khiêu vũ, cậu chơi của cậu đi. "
Từ Kiến Quốc rất không hữu hảo chắn trước người tên kia, hướng Hồng Nguyệt nói: " Chị Hồng Nguyệt, anh tôi gần đây nhớ thương chị, anh ấy ở bên kia, chị đi trò chuyện hai câu đia. "
Người nam cùng đi với Hồng Nguyệt có chút khó chịu vỗ vỗ vai của nói Từ Kiến Quốc: "Bạn bè, cậu có việc để sau rồi nói được không?"
Từ Kiến Quốc tuyệt đối là một nhân vật tràn ngập nước thải, hắn quay người lại một quyền hướng về phía mặt của tên kia, trong miệng mắng: "Ai con mẹ nó là bạn bè với mày? Mày xứng sao?"
Từ Kiến Quốc là bất bình vì đại ca minh, hắn cho rằng một quyền này nhất định phải đem mặt của tên kia đánh cho nở hoa khóc rống lên. Nhưng thật không ngờ người nam kia lại có thể là một người luyện võ, hơi nghiêng thân tránh thoát một quyền trước mặt của Từ Kiến Quốc, sau đó thuận thế nắm cổ tay của hắn, kéo vào trong lòng, chân phải đạp tới bụng của Từ Kiến Quốc, Từ Kiến Quốc hự một tiếng, thân thể lảo ngã xuống mặt đất.
Hồng Nguyệt thấy thế nhanh chóng ngăn cản tên kia: "Thường Chương bỏ đi!"
Trương Dương cũng thật không ngờ Từ Kiến Quốc và người nam kia vừa nói câu nói đầu tiên liền ra tay, lúc hắn chạy tới, Từ Kiến Quốc đã bị đả ngã. Trương Dương tuy rằng nhận thức Hồng Nguyệt, thế nhưng trong lòng hắn cũng đứng ở bên Từ Kiến Cơ, Trương Dương che trước người Từ Kiến Quốc, đề phòng người nam tên là Thường Chương kia lần thứ hai ra tay, đám người Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ tất cả đều vây đến đây, những người này bình thường cũng không thích sinh sự, thế nhưng thấy Từ Kiến Quốc bị đánh, bên trong không ít người đã kiềm chế không được cơn tức, bên trong lấy Viên Tân Dân dẫn đầu, hắn rống giận hướng Thường Chương phóng tới: "Tao đánh chết mẹ mày, mày không có mắt à!" Trên đường vọt tới đã bị Từ Kiến Cơ chặn ngang ôm lấy.
Thường Chương cũng là một nhân vật không dễ chọc, lạnh lùng nhìn Viên Tân Dân nói: "Con mẹ nó lập lại lần nữa coi?"
Chu Hưng Quốc tuổi tác lớn nhất, tính tình trầm ổn nhất, hắn nhanh chóng khuyên nhủ: "Cũng không phải người ngoài, làm gì? Để cho người khác chế giễu sao?"
Từ Kiến Cơ nhìn Hồng Nguyệt nói: "Hồng Nguyệt, cần thiết sao?"
Hồng Nguyệt nghe được hắn nói như vậy, trong lòng cũng là vô cùng ủy khuất, cả giận nói: "Là em trai anh xông lên đánh người, ngược lại đổ lỗi cho chúng tôi. "
Trương Dương đỡ Từ Kiến Quốc đứng dậy, Từ Kiến Quốc muốn liều mạng với Thường Chương, bị Trương Dương giữ lại.
Ông chủ Hoàng Thiện của sàn nhảy Trụ Tư nghe được động tĩnh cuống quít chạy đến đây, khuyên bảo hai bên nguôi giận, Hồng Nguyệt gặp phải chuyện này tự nhiên cảm giác không còn hứng thú, nói một tiếng với Thường Chương rồi hai người rời đi.
Hoàng Thiện thật vất vả mới đem đám Thái tử gia mời đến phòng, khiến cho người phục vụ đưa lên hai chai rượu.
Từ Kiến Quốc căm giận nói: "Tôi không giết chết thằng cháu trai này là không thể. "
Từ Kiến Cơ trách mắng: "Em có bệnh à, đang yên đang lành, em xông lên ra tay đánh người cái gì, người ta đắc tội em?"
Từ Kiến Quốc nói: "Cái gì mà có bệnh, thằng cháu trai kia dẫn chị dâu em đi nhảy, là không thể nhẫn. "
Từ Kiến Cơ nghe hắn nói ẩu nói tả, tức giận đến xông lên muốn đánh hắn, bị Trương Dương lôi trở lại.
← Ch. 1074 | Ch. 1076 → |