← Ch.1094 | Ch.1096 → |
Trương đại quan nhân nói: "Ahh không nghĩ vậy, là tự em hiểu sai. "
Hồ Nhân Như cầm dao nĩa cắt miếng thị bò, sau khi nhai xong thì gật đầu nói: "Không ngờ Tân Hải cũng có cơm Tây chính tông như vậy. "
Trương Dương nói: "Đừng khinh thường Tân Hải, từ sau khi xác định khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, người tới đầu tư càng lúc càng nhiều, dần dà, cấp bậc khách sạn cũng càng lúc càng tăng. "
Hồ Nhân Như nói: "Anh ở trên sĩ đồ, quả nhiên là ca khúc khải hoàn, bí thư Trương, không thể chỉ lo sự nghiệp mà xem nhẹ gia đình được đâu đấy, đúng rồi, anh và Yên Nhiên định lúc nào thì kết hôn?" Hồ Nhân Như trong tình cảm vô cùng siêu nhiên, sớm đã nhìn thấu chuyện tình cảm, cô ta đối với Trương Dương yêu cực kỳ vô tư, chưa bao giờ nghĩ tới hồi báo, chỉ muốn cả đời này duy trì loại quan hệ này với hắn là tốt rồi, trong tình cảm quan, Hải Lan và Hà Hâm Nhan cũng như vậy, các nàng đều đã tiếp nhận sự thật Trương Dương và Sở Yên Nhiên sẽ kết hôn, cũng đều cam tâm nguyện ý làm nữ nhân phía sau, cho dù là cả đời không thể gặp ánh sáng.
Ở trước mặt Hồ Nhân Như, Trương Dương có thể thoải mái đàm luận tình cảm của mình, hắn cười nói: "Tết nguyên đán sang năm, định tổ chức vào mười một, nhưng cuối cùng cũng phải xem ý tứ của cô ta thế nào đã. "
Hồ Nhân Như nói: "Cô ta đối với chuyện của anh có phải trong lòng đã biết rõ tất cả hay không?"
Trương đại quan nhân da mặt cũng đủ dày, nói khẽ: "Anh luôn cảm thấy rất có lỗi với các em, nhưng anh lại không nỡ từ bỏ một ai cả. "
Hồ Nhân Như nói: "Dù sao anh cũng rất ích kỷ rồi, lừa bao nhiêu nữ hài tử như vậy, về sau có phải vẫn định tiếp tục lừa nữa hay không?"
Trương Dương cười nói: "Anh nào có tinh lực lớn như vậy. "
" Tinh lực thì anh có đó. "
Trương đại quan nhân nói: "Tinh lực của anh tuy rằng hơi phong phú một chút, nhưng dù sao cũng vẫn hữu hạn, bất kể là tinh hay là lực đều giành để đặt trên người các em. "
Hồ Nhân Như gắt: "Lưu manh. "
Trương đại quan nhân trong lòng ngọt ngào, những lời này từ miệng người yêu nói ra, nghe thế nào cũng thấy rất thoải mái, không biết cái này có phải gọi là phạm tiện hay không?
Hồ Nhân Như nói: "Em nghe nói chị Thanh từ chức rồi à?"
Trương Dương gật đầu nói: "Đúng vậy, cô ta muốn ra ngoài sạc pin, nhân lúc còn trẻ tuổi cố học thêm gì đó. "
Hồ Nhân Như nói: "Đơn giản như vậy ư?"
Trương đại quan nhân không hề nói ra chuyện Tần Thanh mang thai, hắn cười nói: "Đương nhiên đơn giản như vậy rồi, anh cũng khuyên cô ta rồi, khó khăn lắm mới có được vị trí hiện tại, vứt bỏ thực sự rất đáng tiếc. "
Hồ Nhân Như nói: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, về sau có tính toán gì?"
Trương Dương nói: "Không có tính toán gì cả, nói chung, làm tốt việc của mình, chiếu cố tốt cho các em, yêu cầu của anh cũng không cao mà. "
Hồ Nhân Như nói: "Em cũng phát sầu thay cho anh đấy, có nhiều món nợ tình cảm như vậy, làm sao mà trả hết cho được. "
Trương Dương nói: "Trả cả đời, đời này không đủ thì đời sau trả tiếp. "
Hồ Nhân Như nói: "Nói đơn giản nhỉ, đúng rồi, anh có thể khẳng định Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là bản nhân cô ta không?"
Trương Dương buông chén rượu, nói: "Có ý gì?"
Hồ Nhân Như nói: "Em vừa rồi đã quan sát cô ta, thực sự từ trong ánh mắt của cô ta em nhìn thấy thứ cơ hồ là giống như Giai Đồng, trên đời này không thể có hai người lại giống hệt nhau như vậy. "
Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: "Em hoài nghi Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Giai Đồng?"
Hồ Nhân Như gật đầu nói: "Em bằng trực giác mà phán đoán, anh không phải đã từng nói, lúc trước ở sông Niagara không hề tìm được di thể của Giai Đồng ư?"
Trương Dương gật đầu: "Nhưng điều này cũng không thể chứng minh cô ta vẫn sống trên thế giới này, nếu Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Giai Đồng, như vậy cô ta không thể giả vờ nhìn thấy anh mà vẫn bình tĩnh như vậy được, anh đã lưu ý ánh mắt của cô ta rồi, đối với anh không có bất kỳ tình cảm gì cả. "
Hồ Nhân Như nói: "Có lẽ cô ta đã mất trí nhớ, có lẽ cô ta có nỗi khổ không thể nói ra, Trương Dương, anh vì sao không đi tìm hiểu cô ta một chút. "
Trương Dương lắc đầu nói: "Không thể nào. "
Tang Bối Bối tuyệt đối là đại sư ngụy trang, hiện tại Tang Bối Bối cho dù là trở lại Thiên Nhai không cũng không ai có thể nhận ra tướng mạo vốn có của cô ta, cô ta mặc áo phông màu trắng, quần bò màu lam, tết tóc đuôi ngựa, trên mặt đeo kinh râm, thoạt nhìn giống như là một đệ tử bình thường, màu da cũng sửa lại từ trắng nõn nhẵn nhụi ngày xưa biến thành cô nương có làn da rám nắng.
Trương đại quan nhân tiến vào xe Santana của cô ta, cười nói: "Lợi hại, cô đúng là nữ thần thiên biến. "
Tang Bối Bối cười cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng, bởi vì do da biến thành ngăm đen, cho nên răng càng trắng hơn: "Nữ thần thì tôi không dám, hung thủ giết người anh vẫn nhở nhơ ngoài vòng pháp luật à. "
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không chịu nổi lệ quỷ cô mỗi ngày đều quấn quít lấy tôi, tôi từng thời từng khắc lo cô tìm tôi đòi mạng. "
Tang Bối Bối nói: "Tôi chả thèm quấn quít anh, còn không phải là anh cầu tôi giúp ư?"
Trương Dương không hề trêu đùa, nghiêm mặt nói: "Tình huống tra thế nào rồi?"
Tang Bối Bối nói: "Chỗ ở của Nguyên Hòa Hạnh Tử tôi đã tra được rồi, ở ngay khách sạn Dục Loan. "
Trương đại quan nhân bất giác ngây ra: "Cái gì? Khách sạn Dục Loan ư?"
Tang Bối Bối nói: "Sao? Anh biết à?"
Trương đại quan nhân lắc đầu, chỉ cảm giác chuyện này vô cùng trùng hợp, không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử và Hồ Nhân Như vào ở cùng một khách sạn, Tang Bối Bối đưa cho Trương Dương mấy tấm ảnh, bên trên đều là tình huống hoạt động hằng ngày của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Tang Bối Bối nói: "Tôi theo dõi một số hoạt động của cô ta, phát hiện nữ nhân này rất không đơn giản, cô ta tựa hồ vô cùng để ý tới an toàn của bản thân, trên cơ bản đều có bảo tiêu bảo hộ tại bên người. "
Trương Dương nói: "Bên cạnh cô ta có mấy tên Ninja Nhật Bản, công phu không tồi. "
Tang Bối Bối nói: "Cô ta hiện tại đang ở nhà ăn gần biển ăn cơm với một bằng hữu, anh đoán thử xem là ai?"
Trương Dương nói: "Tôi sao có thể đoán được?"
Tang Bối Bối nói: "Võ Trực Anh Nam, chính là tên lần trước bị anh đánh, con trai của phó đại sứ Võ Trực Chính Dã tại Trung Quốc đó. "
Trương Dương thầm nghĩ, hai người này sao lại đi với nhau, xem ra Nguyên Hòa Hạnh Tử trên chính đàn cũng có không ít quan hệ, nói khẽ: "Có lẽ người ta là quen biết đã lâu. "
Tang Bối Bối mỉm cười nói: "Hiện tại là cơ hội để lẻn vào phòng cô ta. "
Trương Dương gật đầu: "Đi!"
Nguyên Hòa Hạnh Tử ở tại biệt thự số 19. Đây là một căn biệt thự hệ thống độc lập, có tính tư mật rất khá, Tang Bối Bối và Trương Dương phân công nhau làm việc, cô ta kiếm một bộ trang phục của nhân viên phục vụ, trước tiên đẩy xe dọn dẹp tới biệt thự số 19, tới trước biệt thự, thì bị một gã bảo tiêu ngăn lại, nói với cô ta rằng nơi này không cần dọn dẹp.
Khi Tang Bối Bối và tên bảo tiêu kia nói chuyện với nhau, Trương đại quan nhân một thân hắc y đã đầu đội tất chân, mặc một thân dạ hành trang kinh điển lẻn vào trong biệt thự. Mục đích của hắn là tìm mẫu thân thể của Nguyên Hòa Hạnh Tử, dùng để xác định thân phận của cô ta, Trương đại quan nhân lẻn vào phòng ngủ của Nguyên Hòa Hạnh Tử, ở bàn trang điểm và đầu giường tìm kiếm cẩn thận, khiến hắn thất vọng là, không ngờ không tìm được bất kỳ một sợi tóc nào của Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Trương đại quan nhân tới buồng vệ sinh, cầm cốc súc miệng lên, dựa theo phương pháp mà Tang Bối Bối dạy cho hắn tìm mẫu. Có điều thoạt nhìn cái cốc hình nhưa chưa từng được dùng, Trương đại quan nhân lại tìm kiếm mục tiêu ở trong sọt đựng giấy bẩn, cuối cùng có phát hiện trọng đại, thằng cha này ở trong sọt đựng giấy phát hiện một cái băng vệ sinh, đây đối với Trương đại quan nhân mà nói thật sự là một kinh hỉ bất ngờ, đeo cái bao tay rồi rất cẩn thậntách băng vệ sinh ra, thằng cha này vui mừng quá đỗi, vội vàng cho băng vệ sinh vào trong túi.
Sau đó cẩn thận rời khỏi buồng vệ sinh, bên tai nghe thấy giọng nói của Tang Bối Bối: "Nguyên Hòa Hạnh Tử đã từ nhà ăn đi ra, anh mau đi đi. "
Trương Dương nhanh chóng rút lui khỏi biệt thự, hắn vừa ly khai biệt thự số 19 thì về phía ô tô của Tang Bối Bối, liền nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới sự bảo vệ của hai bảo tiêu trở về biệt thự.
Tang Bối Bối điều khiển ô tô chậm rãi rời khỏi khách sạn, ra tới bên ngoài cô ta dừng lại, nói với Trương Dương: "Tìm được mẫu chưa?"
Trương đại quan nhân lấy ra cái túi đựng băng vệ sinh quơ quơ trước mắt cô ta: "Đây này, còn rất mới đấy!" Tang Bối Bối đỏ mặt: "Kinh tởm, anh thực sự là biến thái!"
Trương đại quan nhân nói: "Chẳng lẽ cô không dùng cái này à?"
Tang Bối Bối nói: "Anh còn dám giở trò lưu manh nữa à, tôi sẽ cung cấp tất cả chuyện của anh cho Nguyên Hòa Hạnh Tử. "
Trương Dương giao mẫu cho cô ta: "Mau giúp tôi tra ra kết quả đi. "
*****
Tang Bối Bối nói: "Yên tâm đi, có bản mẫu này, Tôi khẳng định có thể điều tra rõ thân phận của cô ta. "
Nguyên Hòa Hạnh Tử trở lại phòng. Rất cảnh giác nhìn nhìn xung quanh rồi tiến vào buồng vệ sinh, rất nhanh phát hiện ra gì đó. Cô ta nhíu mày, xoay người tới bàn trang điểm phòng ngủ mở máy tính, máy ghi hình đã ghi lại tất cả hình ảnh Trương Dương tiến vào trong phòng tìm kiếm chung quanh. Nhìn thấy tên trộm che mặt đưa tay lấy cái băng vệ sinh đó, khóe môi Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.
Cô ta nói khẽ: "Anh đang tìm cái gì vậy?"
Trương đại quan nhân trên trên cuộc họp thường ủy thị ủy Tân Hải nổi trận lôi đình, nguyên nhân rất đơn giản, hắn cho rằng trong thường ủy có người tiết lộ ra chính sách di dời thôn công nhân của cảng Phước Long, chính là tiết lộ tin tức mới dẫn tới va chạm xây dựng hiện tại, Trương Dương nói: "tầm quan trọng của giữ bí mật công tác tôi nghĩ không cần phải cường điệu, bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa mới đưa phương án bồi thường di dời ra thẩm định, chi tiết cụ thể đã bị tiết lộ ra ngoài ra ngoài, tôi không biết mục đích của người làm chuyện này là gì? Vốn chuyện của cảng Phước Long đã vô cùng khó giải quyết. Giờ thì hay rồi, loạn càng thêm loạn. "
Thị trưởng Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, chuyện này chưa chắc đã là người nào trong chúng ta tiết lộ ra. Phương án là bộ chỉ huy khu bảo lưu thuế nhập khẩu định ra. Bọn họ còn hiểu rõ hơn so với, có lẽ là bên bọn họ xảy ra vấn đề cũng chưa biết chừng. "
Mấy thường ủy đều nhìn Trương Dương. Xem ra không hài lòng đối với sự chỉ trích này của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Chuyện mỗi mét vuông bồi thường ba trăm đồng là Thường Hải Thiên đề suất, hắn không hề nói với người khác, chuyện này chỉ giới hạn thảo luận bên trong chúng ta, tôi dám khẳng định, là trong chúng ta tiết lộ chuyện này. "
Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, anh nếu có thể tín nhiệm đối với đồng chí Thường Hải Thiên như vậy thì vì sao không thể tín nhiệm đối với chúng tôi hơn một chút?" Hắn có ý tứ muốn mượn chuyện này để công khai làm khó dễ Trương Dương.
Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nhìn ra tình thế không ổn, vội vàng đứng ra giảng hòa: "Tôi thấy bí thư Trương cũng không phải là không tín nhiệm chúng ta, là nhắc nhở mọi người chú ý, có điều chuyện này quả thực rất kỳ quái, người biết bồi thường tiền mặt cũng không nhiều, hơn nữa chuyện này vẫn chưa có xác định cuối cùng, vì sao lại để cho những công nhân này đều biết?"
Bộ trưởng Tuyên truyền Vương Quân Cường nói: "Thật ra trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, muốn giữ bí mật tuyệt đối là không thể, tôi nghe nói thôn công nhân cảng Phước Long hiện tại đã biến thành một đại công trường, bất kể nhà nào có thể đều cố dựng nhà, mục đích là muốn từ thị lý kiếm thêm một chút tiền bồi thường. "
Trương Dương nói: "Còn không phải ư, tôi ngày hôm qua đã đặc biệt tới nơi đó một chuyến, tình huống đúng như lời của lão Vương, người người dựng nhà mình lên thành bốn tầng, tôi thấy mà phát hoảng, cảm giác gió thổi qua là nhà đó sập. "
Hứa Song Kì nói: "Loại hiện tượng này có liên quan tới người quản lý khai thông bất lực, người đứng đầu cảng Phước Long làm cái gì vậy? Người phụ trách của bộ chỉ huy Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đang làm gì? Bọn họ không biết bác bỏ tin đồn ư? Bọn họ không biết kịp thời ngăn lại loại tình huống này ư?"
Trình Diễm Đông nói: "Người dân đều có tâm lý làm theo số đông, một người làm như vậy thì mọi người sẽ làm theo, bọn họ cảm thấy pháp luật không phạt được số đông, chuyên này tôi cũng biết đôi chút, ngành quản lý địa phương đã bắt tay vào giải quyết chuyện này, nhưng tình huống thật sự là rất phức tạp, mọi người thi nhau xây dựng trái phép, nhân viên công tác được cái này mất cái khác, thực sự là rất khó. "
Hứa Song Kì nói: "Nhắc tới chuyện cảng Phước Long, tôi nói thêm vài câu, xây lại cảng Phước Long là một trong những công trình trọng điểm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chúng ta lúc trước đã đáp ứng cấp cho phía Nhật điều kiện tiện lợi nhất, nhưng tình huống hiện tại lại là hỏng bét, cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ kích khởi sự bất mãn nghiêm trọng của phía Nhật. "
Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn tham thảo vấn đề này với mọi người, phải mau chóng đưa ra phương án rõ ràng, cùng lúc phải bảo đảm lợi ích của công nhân và người dân, mặt khác cũng phải duy hộ phía chính phủ đừng bị tổn thất quá lớn, chỉ có cân bằng tốt cả hai bên, mới có thể thuận lợi giải quyết vấn đề. "
Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: "Bí thư Trương, tình huống hiện tại không dễ khống chế, tôi nghe nói có một số công nhân đang trù tính biểu tình. "
Trương Dương tức giận nói: "Biểu tình cái gì? Chúng ta có chỗ nào không phải với họ? Vì sao muốn biểu tình?"
Hứa Song Kì nói: "Cũng không thể nói như vậy, một bộ phận công nhân cho rằng chúng ta hy sinh lợi ích của bọn họ, còn có không ít tin đồn nói chúng ta là quân bán nước, bán đứng lợi ích quốc gia cho người Nhật Bản. "
Trương Dương nói: "Nói bậy!"
Hứa Song Kì chỉ thuật lại lời nói của người khác, nhưng những lời này của Trương Dương bật rất nhanh, giống như đang nói hắn, khiến vẻ mặt Hứa Song Kì đỏ bừng.
Lúc này Phó Trường Chinh tới bên cạnh Trương Dương, ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó, Trương Dương nhíu mày, nói với mọi người: "Bí thư Hạng buổi chiều muốn tới thị sát khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mọi người tan họp, chuẩn bị một chút đi. "
Hạng Thành tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải thị sát là ý tưởng đột nhiên nảy sinh, hai giờ buổi chiều, hắn và phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương, bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành cùng nhau tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải thị sát thực địa.
Trương Dương dẫn ban thường ủy Tân Hải tới tiếp đãi.
Hạng Thành vừa xuống xe đã nói với Trương Dương: "Trương Dương à, tôi đã sớm muốn đến xem, nhưng trong khoảng thời gian này nhiều việc quá, không lấy đâu ra được thời gian. "
Trương Dương cười nói: "Hoan nghênh các vị lãnh đạo tới chỉ đạo công tác. "
Hạng Thành nói với Cung Kì Vĩ: "Kì Vĩ, khu bảo lưu thuế nhập khẩu thuộc phạm vi phân quản của anh, hôm nay anh là nhân vật chính. "
Cung Kì Vĩ cười cười nhưng không nóigì.
Một đám người đi đến cảng khu, trên bến tàu đã không nhìn thấy cảnh tượng bận rộn dỡ hàng như ngày xưa, hơn phân nửa đều đã đình công, Hạng Thành nói: "Sao vắng vẻ thế?"
Trương Dương còn chưa nói gì thì Hứa Song Kì đã nói: "Bí thư Hạng, cảng Phước Long săo bắt đầu công trình xây lại, hiện tại đang nghiêm khắc khống chế số lượng thuyền ra vào cảng, đại đa số nghiệp vụ đều đã chuyển tới cảng mới. "
Hứa Song Kì nói: "Áp lực của bên cảng mới sẽ rất lớn. "
Cung Kì Vĩ nói với Trương Dương: "Trương Dương, kế hoạch xây lại của các anh không phải là vừa kinh doanh vừa xây dựng ư? Vì sao phải đình công toàn diện?"
Trương Dương cũng có chút kỳ quái, ngày hôm qua cũng đâu có vắng vẻ như hôm nay, chẳng lẽ cảng Phước Long là cố ý bày chỗ xấu cho đám lãnh đạo này thấy?
Người phụ trách của cảng Phước Long Bàng Kim Quý đi theo ở phía sau, nghe thấy Trương Dương phía trước gọi hắn thì đi lên nói: "Bí thư Trương, có chuyện gì vậy?"
Trương Dương nói: "Công nhân trên bến tàu của Các anh đâu? Hôm nay hình như không phải là ngày nghỉ mà?"
Bàng Kim Quý nói: "Gần đây nghiệp vụ không bằng trước, có điều công nhân... " Hắn cũng phát hiện có chút không đúng, công nhân không biết đã đi đâu ròi.
Ngay khi Bàng Kim Quý nhìn xung quanh thì nhìn thấy từ xa mấy trăm người chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, Bàng Kim Quý nhìn thấy tình trạng trước mắt thì có chút hoảng hồn, vội vàng đi lên.
Đám người kia chính là công nhân nhà xưởng, một người cầm đầu kêu lên: "Chúng tôi muốn phản ánh tình huống với lãnh đạo thành phố. "
Bàng Kim Quý cười khổ nói: "Tạ Vinh Dương, anh làm cái gì thế, đám người này các anh không đi làm, không ở cương vị, ra đây làm gì?"
Hạng Thành lại nói: "Để anh ta tới đây, không sao, chúng tôi lần này đến chính là để lắng nghe tiếng nói của người dân!" Vẻ mặt Hạng Thành vô cùng bình tĩnh.
Đám công nhân đứng đó, mấy người do Tạ Vinh Dương cầm đầu được phép tới trước mặt lãnh đạo, Tạ Vinh Dương nói: "Bí thư Hạng, các vị lãnh đạo, chào các anh, chúng tôi không phải đến để gây sự, chúng tôi chỉ muốn phản ánh một số tình huống, muốn để các lãnh đạo nghe thấy tiếng nói của những công nhân chúng tôi. "
Hạng Thành và Cung Kì Vĩ liếc mắt nhìn nhau, Hạng Thành mỉm cười nói: "Nói đi, vừa hay mọi người đều ở đây, có ý kiến và bất mãn gì thì cứ nói ra. "
Tạ Vinh Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi muốn hỏi một câu, vì sao bán cảng cho người Nhật Bản?chúng tôi làm mấy chục năm ở cảng, không hiểu sao lại từ quốc doanh biến thành tư doanh, trước đây đi theo đảng, hiện tại biến thành làm cho người Nhật Bản, vì sao? Đất của quốc gia Chúng ta vì sao để cho người Nhật Bản làm đương gia, khi lãnh đạo đưa ra quyết định có hỏi qua ý kiến công nhân chúng tôi hay không, ai cũng bảo chúng tôi là chủ nhân chân chính của xí nghiệp, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thương lượng với chúng tôi?"
← Ch. 1094 | Ch. 1096 → |