Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0110

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0110: Lão tử nắm chắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Ngoài cửa đích xác là Hình Triêu Huy, bất quá hắn không có đi một mình, đi cùng với hắn còn có sáu gã đồng bạn nữa, nhìn tuổi tác so với hắn cũng không sau biệt lắm. Hình Triêu Huy đứng ngoài cửa giới thiệu cho mấy người bạn về tấm đề tự của thiên trì tiên sinh.

Trương Dương đi ra ngoài tươi cười đón tiếp, hư tình giả ý nói: "Hình chủ nhiệm a! Hôm nay cơn gió này thổi ngày tới đây vậy? Chẳng hay hôm nay có điều gì chỉ giáo?"

Hình Triêu Huy mỉm cười nói: "Không có việc thì không được tìm ngươi sao? Ha ha, vậy thì có việc quan trọng đấy. Đây đều là mấy người bạn ở Hồng Kông, ta đặc biệt dẫn họ tới đây nếm thử phong vị nông thôn xem thế nào."

Người ta đã là khách nhân tới dùng cơm, tự nhiên Trương Dương phải lấy lễ mà tương đãi, an bài mấy người Hình Triêu Huy ngồi vào bàn xong, lặng lẽ nói với Vu Tiểu Đông: "Để ta chủ trì bọn hắn, mau đi chuẩn bị đi!"

Vu Tiểu Đông không rõ vì sao Trương chủ nhiệm đối với vị khách Hình Triêu Huy kia rất thống hận, có chút ngạc nhiên thắc mắc bọn họ chẳng nhẽ không phải bằng hữu sao?

Trương Dương sợ nàng không lĩnh hội được ý tứ, thấp giọng nói: "Ta rất cái cái đám sâu mọt đục khoét tiền công, tới một kẻ phải xử một kẻ."

Trương đại quan nhân đi tới phòng bếp một chút, thấy Lưu Đại Trụ đang loay hoay làm món dương cầu dương tiên, Trương Dương hận không thể hạ thuốc xổ vào đồ ăn cho Hình Triêu Huy nếm vị đắng một chút, nhưng điều này lại làm hại đến đang tiếng của nhà hàng. Xoay một vòng, trong đầu Trương Dương bỗng nảy sinh một ý tưởng, đối diện phía bên kia là một hiệu thuốc Đông y, Trương đại thần y liền mua mấy vị thuốc cầu kỷ tử, tỏa dương, nhục thung dong, đỗ trọng... mấy vị thuốc đó tuy rằng chi là dược vật tầm thường, thế nhưng qua diệu thủ thần y Trương Dương phối hợp, lại trở thành một vị thuốc tráng dương cực tốt.

Trương Dương đưa cho Lưu Đại Trụ, phân phó: "Lát nữa cho vào mấy món thượng tiên đả tú cầu cho ta!"

"Đây là cái gì?" Lưu Đại Trụ vô cùng kinh ngạc hỏi.

Trương đại quan nhân cười giạn: "Đồ tốt, ngươi cũng không cần biết."

Lúc đưa món thượng tiên đả tú cầu lên cho Hình Triêu huy, Trương Dương lịch sự nâng chén rượu đứng lên, long trọng giới thiệu: "Đây là món đặc sắc của quán chúng ta, trước kia vua Càn long rất thích món này. Hắn mỗi ngày đối phó với ba ngàn cung tần mỹ nữ, còn vất cả làm việc quốc gia đại sự, tất cả cũng đều nhờ vào món này đó."

Được cái cả bàn đều là nam nhân, nghe Trương Dương giới thiệu song đều nở nụ cười.

Hình Triêu Huy mỉm cười nói: "Trương chủ nhiệm, ta nghĩ món này cũng chỉ là một món ăn sơn cước dân dã thôi chứ, ngươi nói cái gì cùng đình chế biến có khoa trương không đó?"

"Hình chủ nhiệm không tin thì có thể nếm thử, bất quá ta nhắc nhở trước a, trước khi ăn món này lên gọi điện về bảo lão bà ở nhà chờ, nếu không lúc về lại nghẹn ra rồi mắc mao bệnh gì thì tiểu quán này không chịu trách nhiểm đâu a."

Mấy người Hồng Kông nghe Trương Dương nói vậy thì càng hài lòng hơn, xem ra tráng dương là chuyện là nam nhân nói không bao giờ biết chán.

Trương Dường mỉm cười nham hiểm, uống với họ mấy chén xong rồi cáo từ rời đi. Trước khi đi thấy Hình Triêu Huy gắp một miếng tiên lư bỏ vào miệng, Trương Dương trong lòng thầm cười, cho ngươi nếm thử tư vị xuân tình phừng phừng xem thế nào.

Giá bữa cơm này tổng cộng một ngàn tám trăm tệ, Hình Triêu Huy cũng minh bạch là người ta chém ngọt hắn, khẳng định là Trương Dương phía sau xui khiến. Lúc đi ra khỏi nông gia tiểu viện, bắt tay Trương Dương nhỏ giọng nói: "Tiểu tử ngươi thật là bất trượng nghĩa a, gặp người quen cũng kiếm chác quá nhỉ. Bữa cơm này cũng chém của ta hơn một ngàn a!"

Trương Dương cười nhếch miệng: "Hình chủ nhiệm anh minh, mà tính toán cũng giỏi thật a! Thực sự là cũng gần như không sai biệt lắm."

Hình Triêu Huy mỉm cười: "Ngươi a ngươi a! Cư nhiên là tư thù, sao lại không có một chút rộng rãi của đại gia thế nhỉ."

"Đâu có, vẫn chưa bằng Hình chủ nhiệm được, ta tự thẹn còn kém xa."

Hình Triêu huy mỉm cười nói: "Đảng viên Đảng cộng san như chúng ta nào có nhiều tiền như thế chứ, tất cả đều là sức lao động miệt mài mà ra đó. Một bữa là nửa tháng lương của ta rồi đó, ngươi cũng không nên chặt đẹp như thế chứ a!"

Lúc hai người chào từ biệt, Trương Dương nháy mắt nói: "Này, tẩu tử vẫn ở nhà đấy chứ?"

Hình Triêu Huy cười lắc đầu chỉ chỉ Trương Dương, rồi xoay người rời đi cùng mấy bằng hữu.

Trương Dương phi thường đắc ý nhìn bọn họ rời đi, lần này chặt đẹp bọn hắn là hợp lý, một là không phải đi công vụ gì, tiền túi hắn phải bỏ ra. Tối trọng yếu là cả đám đã ăn hết cái món mình trộn thuốc tráng dương vào rồi, giờ thì cho bọn chúng nếm chút tư vị thôi.

Trương đại quan nhân vốn định trêu chọc một chút, cũng chỉ là một trò đùa giai, thế nhưng hắn vạn lần không ngờ cái trò đùa này lại gây ra một loạt hậu quả.

Đêm đó Hình Triêu Huy trở về nhà cảm thấy có chút không đúng, thế là ác chiến trường kì mấy hồi cùng lão bà, tình hình cụ thể thế nào thì tạm không nhắc tới.

Còn mấy người Hồng Kông kia, tới đêm vì dục hỏa khí nhịn, lại đi làm mấy việc hữu thương phong hóa (trái với đạo đức), trái với trật tự trị an, rồi bị bắt tại trận. Chuyện này ảnh hưởng cực kì không tốt, tối hậu liên quan tới cả cục quốc an.

Sáng sớm hôm sau Trương Dương nhận được điện thoại vấn tội của Hình Triêu Huy: "Trương Dương, ngươi rốt cuộc là cho cái gì vào đồ ăn vậy?"

Trương Dương vô tâm vô phế cười lớn nói: "Thế nào? Lợi hại chứ? Tẩu tử thích chứ?"

Tính tình Hình Triêu Huy tốt như vậy cũng không nhịn được phát hỏa: "Tên hỗn tiểu tử, ngươi hạ xuân dược phải không? Ta và mấy bằng hữu là đều bị ngươi làm hại!"

"Đừng có vu hãm người tốt! Liên quan tới ta sao, chính ta lúc đó đã khuyên ngươi đừng có ăn nhiều tiên lư thế, sao lại còn cứ tham ăn như vậy chứ."

Hình Triêu Huy thực sự là dở khóc dở cười, hắn đoán chắc chắn là món ăn có chút vấn đề, bất đắc dĩ thở dài: "Trương Dương, ta xem hay là ngươi đừng làm ở văn phòng đại diện huyện nữa. Mở hẳn một cái viện nam học chuyên trị liệt dương đi! Giữ độc quyền cái món tiên lư của ngươi, đảm bảo đông như chẩy hội, cung không đủ cầu đâu."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Hình Triêu Huy chỉ là cản thán nói chơi một câu, thế nhưng Trương Dương nghe xong lại như vừa được khai sáng, hắn lập tức nảy ra một ý tưởng, gọi Vu Tiểu Đông, bảo nàng cho vào menu của nhà hàng một cái món ăn bí truyền của nhà bếp cung đình có tác dụng bổ thân tráng dương, lấy lại hung phong cho nam nhân!

Vu Tiểu Đông không khỏi có chút ngạc nhiên trước ý tưởng của vị tiểu chủ nhiệm này, bất quá Trương Dương là thế nào nàng đã sớm lý giải, hắn muốn cái gì thì nhất định làm được, cho nên nàng nhanh chóng phục tùng mà chẳng hỏi han lại gì cả.

Món ăn được đưa lên menu, Trương Dương cũng nhanh chóng phối chế đưa cho Lưu Đại Trụ mấy trăm gói thuốc đó. Qua thực nghiệm là mấy người Hình Triêu Huy, Trương Dương đã giảm số lượng xuống một phần ba lúc trước, thêm vào đó là một vài loại dược vật có tính điều hòa hơn, bây giờ món ăn mới đúng mang tính chất là bổ thân tráng dương hơn là so với món xuan dược lúc trước. Hắn đương nhiên cũng không muốn mỗi vị khách nhân tới đây đều vì xung động mà lại đi làm mấy điều trái với pháp luật.

Trương Dương dặn dò Lưu Đại Trụ nhất định phải giữ bí mật, vì đây là bí phương gia truyền của nhà hắn. Cái món thượng tiên đả tú cầu với danh nghĩa là bí truyền của nhà bếp cung đình khiến cho nó mang một sự cao sang quý tộc nào đó, mà đương nhiên, người có thể dùng được món đó đương nhiên cũng phải là người như thế nào. Món này sẽ chia làm hai suất, một là phổ thông, hai là cực phẩm, Trương Dương quyết định mỗi ngày suất cực phẩm chỉ cung cấp mười suất, đương nhiên giá cả thì cũng tương ứng với giá trị con người.

Cả Vu Tiểu Đông với nhiều người trong đó đều nghĩ rằng Trương Dương lợi dụng chức quyền mà làm bậy, hắn căn bản chẳng hiểu chút gì về kinh doanh nhà hàng cả, như thế này chính là tiểu hài phá quán, cứ như vậy sợ rằng chẳng bao lâu Nông gia tiểu viện sẽ phải đóng cửa ngừng kinh doanh. Nhưng sự tình tiến triển đã làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt, lúc vừa mới đưa ra, khách nhân còn thưa thớt, bất quá đại khái khoảng một tuần sau đó, khách nhân bắt đầu tăng dần, hơn nữa khiến cho mọi người kinh ngạc chính là hầu như tất cả khách nhân đến đây đều hỏi món bí truyền tráng dương dược thiện, hơn nữa đại đa số đều gọi suất cực phẩm dược thiện, rất nhanh chóng với mười suất cực phẩm mỗi ngày cung đã không đủ cầu.

Vu Tiểu Đông cùng mấy người hiện tại có thể nói là phục Trương Dương sát đất, tiểu Trương chủ nhiệm này đúng là không cái gì không làm được, phải biết chỉ riêng mười suất cực phẩm dược thiện tráng dương kia cũng đã thu về 5880 tệ, chưa tkể các món ăn khác, bia rượu khác nữa thì mỗi ngày Nông gia tiểu viện cũng dễ dàng thu về quá một vạn, đối với một tửu **** quy mô như thế này mà nói, có thể dùng từ sinh ý cuồn cuộn để hình dung.

Vu Tiểu Đông thấy tình thế tốt, vì vậy đề nghi Trương Dương tăng số suất cực phẩm dược thiện hàng ngày lên, Trương Dương lập tức không đồng ý, hắn đã nói rằng của hiếm mới là của quý, nếu như tăng lên một suất thì độ quý giảm đi một phần, nếu như thế thì làm sao còn gọi là cực phẩm được nữa. Đây cũng chính là đánh vào tâm lý khách hàng, đồ hiếm đồ quý thì phải tranh giành nhau để có được, có như thế khi giành được mứoi thể hiện được đẳng cấp và giá trị bản thân, lúc đó bọn họ mới cảm thấy thỏa mãn vì thân phận và tà trí bọn họ cao quý hơn người. Vu Tiểu Đông về điểm này thực sự là chỉ có chút tính toán kiểu làm ăn chợ búa, nghe Trương Dương phân tích một hồi lại càng cảm thấy khâm phục tầm nhìn và tính toán của tiểu Trương chủ nhiệm hơn nữa.

Kỳ thực Trương Dương cũng chẳng biết cái gì về kinh doanh cả, hắn chỉ là hiểu đạo lý của hiếm là của quý và nắm rõ được tâm lý con người mà thôi.

Cố Giai Đồng vừa xem báo cáo tài chính, vừa nói chuyện điện thoại với Trương Dương, nghe chuyện hắn lợi dựng dược thiện tráng dương làm ăn ở tửu ****, mừng rỡ không thôi, nàng nũng nịu bĩu môi nói: "Chủ ý nham hiểm như thế cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được."

Trương Dương cười nói: "Nham hiểm sao? Ta đây là tọa phúc cho nhân loại đó. Ngươi nghĩ là xem, những người mà sự nghiệp đã thành công đã phần cũng đều vào tuổi trung niên rồi, sức khỏe không còn được như trước nữa, ta làm món này là giúp họ lấy lại được hung phong nam nhân, sức lực như thời trai rẻ, lấy lại sự tự tin, yên ổn hạnh phúc gia đình. Đừng nói 588 tệ một suất, kể cả là 5880 tệ một suất cũng rất đáng tiền, bọn họ cũng sẽ rất vui vẻ mà tìm tới ta."

Thanh âm Cố Giai Đồng trở lên kiều mị: "Trương Dương! Có phải trước giờ ngươi vẫn luôn ăn cái món đó không vậy?"

Trương Dương cười hắc hắc đắc ý nói: "Thân thể ta có phải là dụng cụ biểu diễn đâu chứ? Tinh khiết thiên nhiên đó!"

"Phi!"

"Giai Đồng tỷ! Ta muốn ngươi!" Thanh âm thằng nhãi này trầm thấp mà ấp áp gợi tình cực kì.

Cố Giai Đồng trầm mặc xuống một chút rồi cũng nói: "Ta cũng muốn ngươi!" Nàng tuy răng rất muốn trở về Bắc Kinh gặp Trương Dương, thế nhưng vẫn bận chút việc tại Đông Giang chưa ra được, bách hóa dệt Đông Giang đang cạnh tranh găy gắt, vào loại thời điểm mấu chốt thế này mặc dù tâm trí cũng đặt lên chuyện tư tình nhiều những không thể rời chỗ này đi được. Nàng nhẹ giọng nói: "Chờ ta xong việc ở Đông Giang, ta lập tức tới tìm ngươi!"

Trương Dương cũng hiểu và cảm thông cho nàng đang hết sức bận rộn, hắn mỉm cười nói: "Công việc quan trọng hơn, dù sao phía bên này cũng không có việc gì, công việc của tửu **** đã vào quỹ đạo rồi, mỗi ngày cũng thu về trên dưới hai vạn."

"Đều là công lao của ngươi! Chờ ta trờ về sẽ tính toán rõ ràng đưa phần của ngươi!"

"Ấm đầu sao? Cái gì mà của ngươi của ta? Của ngươi cũng là của ta, của ta cũng là của ngươi mà. Đứng có tính toán thế chứ!"

Cố Giai Đồng nghe vậy trong lòng không khỏi xúc động, nàng ôn nhu nói: "Trương Dương! Ta hận lúc này không thể ở bên cạnh ngươi!" Có thể thấy được trong lòng nàng đã yêu hắn tới mức không thể giấu được.

Trương Dương cười nói: "Được rồi, đợi ta hoàn thành công tác, nói không chừng nay mai ta sẽ xuất hiện trước mặt ngươi đó."

Công tác thường ngày của Trương Dương cũng chẳng có cái gì, đó chính là cái đặc biệt của văn phòng đại diện tại Bắc Kinh, trừ một số việc lẻ tẻ liên hệ giữa cán bộ địa phương và trung ương ra, hàng ngày hầu như vô cùng thanh nhàn.

Tần Thanh cũng đã kết thúc khóa học tại trường Đảng trung ương, chuẩn bị trở về Xuân Dương. Lúc ở tại Bắc Kinh nàng cũng rất ít liên hệ với Trương Dương, Trương Dương cũng hiểu tính tình cảu nàng, về lời đồn đại chuyện của họ lan rất xa cho nên hắn cũng không muốn gây cái phiền phức gì cho nàng, sợ sẽ tạo thành cản trở trên con đường làm quan của nàng.

Trong thời gian Trương Dương làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tại Bắc Kinh, bí thư huyện ủy Xuân Dương – Dương Thủ Nghĩa cũng có tới Bắc Kinh vài lần, nhưng hắn đối với tiểu tử Trương Dương này vẫn là ôm cái thái độ kính nhi chi viễn, mỗi lần tới Bắc Kinh đều lựa chọn ở khách sạn, tình nguyện không tới văn phòng mà chạm mặt với Trương Dương. Dương Thủ Nghĩa tuy rằng không muốn tới, nhưng các cán bộ khác trong huyện thì lại không như vậy. Trương Dương ở tại văn phòng hâu như công việc đều giao cho Vu Tiểu Đông làm, trừ phi có lãnh đạo thượng tầng của huyện tới hắn mới xuất hiện tiếp đón. Cơ mà những cán bộ tới đây nói thật là vì công tác cũng chẳng có mấy, đa phần đều là tới quà cáp biếu xén lãnh đạo trung ương, thăm người thân ở thủ đô, không thì nhân cơ hội du lịch một chút.

Phó chủ tịch huyện Từ Thiệu Bân cũng thuộc về cái dạng này, Từ Thiệu Bân là tới Bắc Kinh tham gia khai trương một chi nhánh một công ty của địa phương, hắn tiện thể mang luôn cả lão bà Vu Thu Linh đi theo luôn. Hai người ở Bắc Kinh chẳng có người thân thích gì, tự nhiên là lựa chọn ở tại văn phòng đại diện huyện.

Vu Thu Linh trước kia là lãnh đạo của Trương Dương ở xã Hắc Sơn Tử, Từ Thiệu Bân quan hệ với hắn cũng không tệ, hai người họ tới, hắn tự nhiên là phải đích thân đón tiếp.

Tối đó Trương Dương an bài một bàn tại nông gia tiểu viện tẩy trần cho hai người đó, đương nhiên món tráng dương dược thiện kia ắt hẳn là không thể thiếu. Công bình mà nói, Trương Dương mặc dù tính cách không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà lăn lộn trên quan trường một thời gian, tự nhiên là cũng học được kiểu cách xã giao của nó, tuy rằng trong ngực không thích, nhưng vẫn tỏ ra thập phần khách khí.

Trương Dương tuy rằng chỉ là một cán bộ phó khoa, thế nhưng thân là cán bộ phó xử như Từ Thiệu Bân, chính khoa như Vũ Thu Linh cũng không dám khinh thị hắn, thậm chí trong mắt bọn họ cho tới giờ chưa bao giờ dám cơi như như kẻ dưới mà đối đãi, cả hai đều rõ ràng bối cảnh của Trương Dương, đều minh bạch rằng cấp bậc tiểu Trương không cao, nhưng năng lực thì thậm chí bí thư huyện ủy Dương Thủ Nghĩa cũng không dám tranh phong.

Chủ đề bọn họ nói chuyện tự nhiên là về đầu tư khai thác du lịch tại Thanh Thai sơn, Vu Thu Linh thân là chủ tịch xã Hắc Sơn Tử, đương nhiên đối với tình huống hiện tại thập phần lo lắng, hiện tại tài chính xã đã xuất hiện rất nhiều vấn đề, Vu Thu Linh than thở: "An gia mặc dù đã đưa ra chứng cứ chứng minh số vốn, nhưng hiện tại đầu tư vẫn đang ngưng trệ. Hiện tại người dân ở xã đều tới ủy ban mà gây chuyện, ta thực sự không biết phải giải thích thế nào."

Từ Thiệu Bân cười nói: "Hay là cứ như lúc Trương Dương ở đó, không nói bằng miệng được thì dùng nắm tay nói."

Trương Dương cùng Vu Thu Linh đều không nhịn được bật cười, Trương Dương ra bộ áy náy nói: "Chuyện này trước đây cũng thật là mất mặt, Từ chủ tịch cũng đừng lấy ra nói lại nữa, ta thật sự là xấu hổ lắm a!" Nhưng mà nhìn thần tình hắn căn bản là chẳng thấy có chút xấu hổ nào, chính xác hơn thì là đắc ý mới đúng.

Vu Thu Linh nói: "Hiện tại ta thấy một đám nam nhân trong ủy ban xã đều là một đám rùa đen rút cổ, có chuyện đều đẩy phụ nữ lên đứng đầu."

Trương Dương nói: "Theo như ta biết, Chúc bí thư cũng là một người có võ công a, hồi trước vẫn hay bàn luận với ta, chắc cũng phải ra mặt chứ."

Vu Thu Linh nói: "Rùa đen đại biểu chính là hắn, cả ngày chỉ rúc đầu đóng cửa trong phòng làm việc, cứ xem báo với uống trà, bất kì sự kiện gì cũng không thấy xuất hiện, tất cả đều đùn đẩy cho ta."

Trương Dương cười: "Điều đó cũng chứng minh Vu hương trưởng năng lực rất lớn a."

Từ Triệu Bân nói: "Nói về năng lực, ngươi mới là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cán bộ huyện ta đều rất xem trọng ngươi. Trước nghe nói văn phòng đại diện tại bắc kinh làm ăn rất tốt, ngày hôm nay chính mắt được nhìn thấy mới tin tưởng, ngươi cũng thật sự lợi hại, thật không ngờ trên phương diện kinh doanh ngươi cũng rất tài năng a!"

Trương Dương hiểu hai vợ chồng nhà này, bọn họ cũng chẳng có hảo tâm gì, bất quá hắn tin tưởng có ăn gan báo họ cũng chẳng dám chọc vào hắn, nhàn nhạt cười: "Tiền lời thì không ít, nhưng mà nơi này là hợp tác cùng với đại tiểu thư nhà bí thư Bình Hải – Cố Duẫn Tri, cho lên tiền lời đều là phải chia theo hợp đồng. Số của chúng ta thì được đưa vào kinh phí hoạt động của văn phòng, cũng chả liên quan gì tới ta." Trương đại quan nhân nói không có sai chút tiền ấy hắn căn bản không đề trong lòng, vì một chút tiền mà làm ảnh hưởng nọ kia là không đáng.

Vu Thu Linh cười nói: "Tửu **** sinh ý tốt thật a! Tiểu Trương có thể tiết lộ mỗi tháng tiền lời là bao nhiêu không?"

"Hơn mười vạn thôi!" Trương Dương chỉ hời hợt nói một câu mà khiến cho Từ Triệu Bân trợn mắt há mồm, mỗi tháng hơn mười vạn tức là mỗi một năm thu về hơn trăm vạn rồi. Từ Triệu Bân rõ ràng, hiện tại Tần Thanh cấp cho văn phòng đại diện huyện tại Bắc Kinh quyền hạn không nhỏ, bọn họ có thể độc lập hạch toán kinh thế, hơn nữa khoản phí cung cấp hàng năm cảu huyện vẫn rót xuống, như vậy là Trương Dương ở tại đây không thể nghi ngờ là vớ bẫm rồi.

Trương Dương cười nói: "Hai ngày này, ta sẽ bảo Vu phó chủ nhiệm đưa hai người đi chơi Bắc Kinh, chi phí không cần phải lo nghĩ, cứ chơi cho vui vẻ là được."

Từ Triệu Bân âm thầm than thở, Trương Dương nhấc tay một cái càng ngày càng lộ ra một cái đại khí thế, tiểu tử này mới ở kinh thành tu luyện không lâu, thế nhưng thành thục rất nhanh. Đối với hảo ý của Trương Dương, bọn họ tự nhiên là tiếp nhận không cần lo nghĩ nhiều. Vốn từ trước đến giờ công việc chính của văn phòng đại diện huyện cũng là như thế, đón tiếp an bài lãnh đạo ăn ở, vui chơi chính là chức trách cơ bản nhất, nó cũng khảo nghiệm tiêu chuẩn năng lực của chủ nhiệm một văn phòng.

Đêm đó vợ chồng Từ Thiệu Bân được cảm thụ uy lực của món tráng dương dược thiện kia, cả đêm có, trong phòng khách thi thoảng lại truyền tới những tiếng rên rỉ tao mị tới tận xương tủy, rồi những tiếng thét the thé, khiến cho Vu Tiểu Đông cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Trương Dương thì đã sớm có chuẩn bị, cho nên thằng nhãi này đêm đó ra cái biệt thư mà Giai Đồng mua ngủ.

Tắm rửa xong, hắn leo lên giường đang chuẩn bị ngủ thì nhận được điện thoại từ Giang Thành, là Lý Trường Vũ gọi điện tới, đây cũng là lần đầu kể từ lúc được giải trừ song quy hai người liên lạc với nhau.

Thanh âm Lý Trường Vũ vẫn bình tĩnh tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Trương Dương! Ta gọi điện muộn thế này là có lời muốn cảm tạ ngươi!" Lời cảm ơn này xuất phát từ tận tâm can của hắn, lúc hắn gặp rủi ro cũng chỉ có mỗi Trương Dương vì hắn là chạy đông chạy tây, cũng chỉ có Trương Dương lo lắng quan tâm tới tẩu tử, bảo mẹ của hắn tới phụng bồi Tô lão thái, giúp cho bà có thể vượt qua cái giai đoạn khó khăn. Lý Trường Vũ là một người có ân tất báo, ân tình cảu Trương Dương, hắn nhớ kĩ trong lòng, hắn và Trương Dương quen biết trong một tình cảnh khó nói, lúc đó Trương Dương bắt đầu áp chế hắn, nhưng sau đó, quan hệ giữa bọn họ trở thành như vừa là thầy vừa là bạn, sự thực chứng minh Trương Dương cũng là một thanh niên rất trọng tình trọng nghĩa.

Trương Dương cười nói: "Lý thúc, sao lại khách khí với ta như thế. Thế nào? Sức khỏe gần đây tốt chứ?" Hắn biết Lý Trường Vũ tuy rằng được giải trừ song quy, nhưng cấp trên đã tạm thời cho hắn nghĩ công tác, vẫn chưa có tiến hành an bài gì, hiện tại hẳn là thời kì chính trị không thành công cho lắm.

Lý Trường Vũ nở nụ cười nói: "Nhân sinh lúc lên lúc xuống cũng không phải là chuyện không tốt, ta lâu lắm rồi không cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ, thực sự là rất thư thái, tự tại. Trương Dương! Ta ly hôn rồi!"

Trương Dương có chút ngạc nhiên, hắn thực sự không ngờ vừa được giải trừ song quy, cái việc đầu tiên Lý Trường Vũ làm lại là ly hôn. Thực sự mà nói, chuyện này đối với một cán bộ lãnh đạo không phải là điểm gì tốt.

Lý Trường Vũ nói: "Hơn hai chục năm vợ chồng, nguyên lại ả đối với ta chẳng có một chút gì gọi là tình cảm cả. Trong mắt ả ta thủy chung vẫn chỉ là một tên nhà quên, chưa bao giờ xứng với ả." Ngữ khí của Lý Trường Vũ nhẹ nhàng như được giải thoát.

Trương Dương đối với chuyện nhà Lý Trường Vũ cũng tương đối rõ ràng, hắn là lão bà Chu Hồng Mai vốn bằng mặt mà không bằng lòng. Đã không hợp nhau, chi bằng sớm ly hôn là giải thoát. Hai người hàn huyên một lúc, đa phần là chuyện sinh hoạt, không có liên quan gì đến chính trị cả.

Lúc Lý Trường Vũ cúp máy, đồng hồ đã điểm mười một giờ, hắn lấy ra một điếu thuốc châm lửa, lẳng lặng ngồi hút trong bóng tối. Cát Xuân Lệ Chẳng biết đã đi đến bên cạnh hắn tự lúc nào, hai tay choàng cổ hắn từ phía sau, khuôn mặt áp sát vào mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Trường Vũ! Có phải trong lòng không thoải mái đúng không?"

Lý Trường Vũ lắc lắc đầu, hắn không nói gì, nhưng thực sự thì trong lòng cũng có chút không thoải mái. Lúc bắt đầu, hắn cũng chẳng có lo nghĩ gì về chuyện ly hôn, nhưng hắn không ngờ Chu Hồng Mai lại kiên quyết như thế. Trong mắt Chu Hồng Mai, Lý Trường Vũ thủy chung vẫn chỉ là một tiểu tử xuất thân nông dân, hắn không có tư cách phản bội ả. Loại phản bội này vô pháp có thể tha thứ dễ dàng, tuy rằng hắn đã chịu xử phạt nghiêm khắc trên phương diện chính trị rồi, nhưng ả cho rằng như thế vẫn là còn lâu mới đủ, ả muốn tiếp tục trừng phạt hắn thêm nữa.

Nhà cửa Lý Trường Vũ để lại cho Chu Hồng mIa, hắn cũng không thèm về nhà, ở bên ngoài một tuần, cuối cùng nhớ tới Cát Xuân Lệ liên tới chỗ nàng. Căn hộ này của Cát Xuân Lệ vốn là được bên cục cảnh sát Giang Thành cấp cho, nay nàng đã từ chức, hiện tại bên cục cũng đã đưa giấy thông báo thu hồi, hai ngày tới nàng cũng sẽ ly khai khỏi đây. Đang tìm một căn hộ hợp giá để thuê ở.

Cát Xuân Lệ nhẹ giọng: "Trường Vũ! Ngươi làm như thế chính là đem đặt cược tiền đồ của mình, bao nhiêu cố gắng từ trước tới giờ sẽ hỏng hết đó." Cát Xuân Lệ dự cảm chuyện Lý Trường Vũ ly hôn sẽ đưa tới một cơn sóng gió trên con đường chính trị của hắn.

Lý Trường Vũ đưa tay ôm Cát Xuân Lệ vào lòng, hắn thấp giọng nói: "Hơn hai mươi năm qua, ta vẫn đều mang theo mặt nạ mà sống, mà làm việc, cố gắng đạt tới chu toàn, muốn là một người cha tốt, một người chồng tốt, nhưng kết quả là như vậy đó. Trước tới giờ hình như ta chưa bao giờ sống vì chính mình cả, tất cả để rồi bây giờ chỉ nhận lại hai bàn tay trắng."

Cát Xuân Lệ ôm chặt lấy hắn, ôn nhu nói: "Đừng quên ngươi còn có ta, vô luận thế nào, ta vẫn ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bên cạnh ngươi."

Lý Trường Vũ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chút tia sáng le lói trên điếu thuốc.

Cây to đón gió, Nông gia tiểu viện sinh ý càng ngày càng phất khiến cho người khác rất nhanh chú ý, thuế vụ tới, công thương tới, ban giám định vệ sinh an toàn thực phẩm tới, rồi ban giá cả thị trường cũng tới.

Vu Tiểu Đông mỗi ngày đều phải nghênh đón cái này đưa tiễn cái kia, thực sự là mệt mõi. Thuế vụ và công thương còn dễ đối phó, nhưng với ban vệ sinh an toàn thực phẩm và ban giá cả thị trường thì không có dễ đuổi như vậy.

Ban an toàn thực phẩm mà không vừa ý, họ chỉ việc nghĩ ra vài cái nọ cái kia là lập tức nghỉ bán, Vu Tiểu Đông phải vừa mời khách vừa tặng lễ, vất vả lắm mới đem đuổi đi được.

Còn hai gã nhân viên ban giá cả thị trường thì cho rằng cái món cực phẩm tráng dương dược thiện, bí truyền nhà bếp cung đình gì gì đó chỉ là mái món tiên lư tiên cầu bình thường, chẳng qua đổi tên một chút, dùng mâm đồng bưng lên là có thể lập tức vọt giá lên vô số lần. Như vậy có nghĩa là Nông gia tiểu viện đã đội giá cả lên quá cao.

Vu Tiểu Đông giải thích: "Dược thiện. Tên như ý nghĩa, nó còn có tác dụng dược lý. Mỗi phân tiền đều hết sức đáng giá, chúng ta tính toán thế là hợp lý hết sức rồi."

"Rất nhiều khách hàng phản ánh các ngươi có hiện tượng chặt chém, lừa tiền người tiêu dùng, qua điều tra xác định nhà hàng của các ngươi tồn tại rất nhiều vấn đề. Đây là biển bản phạt hành chính, còn đây là giấy yêu cầu chỉnh đốn và cải cách!" Hai tên nhân viên ban giá cả đã chuẩn bị sẵn, hiển nhiên là muốn phạt từ trước rồi."

Nếu đã mở nhà hàng, trước đó đương nhiên cũng phải có giấy phép của ban ngành quản lý, Nông gia tiểu viện đã có giấy phép hoạt động rồi. Về phía huyện Xuân Dương không có nhúng tay, Vu TIểu Đông chỉ là chịu trách nhiệm quản lý mà thôi. Gặp chuyện phiền phức nàng tự nhiên là nghĩ đến chuyện hội báo với lãnh đạo.

Trương Dương đang ngồi trong phòng làm việc loay hoay cái máy tính, đây là cái QBM386 Giai Đồng mới mang tới, bên trong là phần mềm hệ thống quản lý nhà hàng, bất quá Trương Dương đối với cái này chẳng có hứng thú gì, hiện tại đang ngồi chơi trò chơi. Luôn tự nhận là võ lân cao thủ, cao thủ dùng súng, nhưng mà vào trò chơi này lại bị làm khó dễ liên tục. Trương đại quan nhân gõ bàn phím bồm bộp, sợ rằng chắc qua vài lần chơi là hỏng mất. Trương Dương tức giận đến mức hận không thể đập cái bàn phím này ra được: "Con mẹ nó, lão tử giết chết các ngươi!"

Vu Tiểu Đông gọi lên máy phòng làm việc của Trương Dương, vừa nghe nàng kể hắn lập tức minh bạch có người tới gây phiền toái, nhà hàng của họ làm ăn rất khá, tự nhiên là đưa tới sự chú ý từ người khác. Bất quá lúc trước Cố Giai Đồng đã nói qua, những người thuộc các ban ngành quản lý này đều đã thu xếp qua cả, không biết tự dưng cái đứa đui mù nào chui tới đây gây chuyện. Vu Tiểu Đông không ứng phó được, chứng minh lần này có điểm khó chơi, bằng không cũng không mất công tới đây làm gì?

Lúc Trương Dương đi ra, hai tên kia đang dắc ý ra mặt, ra cái vẻ uy nghiêm phê bình Vu Tiểu Đông.

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

Một tên mặt đen quay sang nhìn Trương Dương: "Xảy ra chuyện gì sao? Nhà hàng các ngươi tồn tại rất nhiều vấn đề về kinh doanh! Ta hạn cho các ngươi hôm nay phải đóng cửa, chỉnh đốn là cung cách. Ngươi là ông chủ hả? Nộp tiền phạt ra đây!"

Trương Dương nhìn hóa đơn phạt một cái, thấy trên đó ghi bảy ngàn, không khỏi nổi nóng. Con mẹ nó, thật sự là công phu sư tử ngoạm cao a, được lắm a. Bất quá có câu diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, Trương đại quan nhân cũng chẳng muốn lằng nhằng với đám tiểu tốt này, hắn mỉm cười nói: "Như vậy đi! Các ngươi thư thả vài ngày, dạo này tình huống làm ăn không tốt, nhất thời cũng không đủ số tiền đó."

"Ngươi bán gần một ngàn một suất mà kêu không có tiền? Các ngươi tính cướp của sao?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)