Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1108

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1108: Chuyện giang hồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đại đệ tử của Cát Hạc Thanh Viên Tân Vũ từ trong đám người đứng dậy.

Trương đại quan nhân lắc đầu nói: "Anh không được. "

"Được hay không thì phải thử mới biết được!" Viên Tân Vũ bước nhanh về phía trước, rất tuân thủ quy củ, ôm quyền lớn tiếng nói: "Mời!" Giọng nói rất to, chấn cho màng tai của người chung quanh kêu ong ong.

Trương đại quan nhân cười nói: "Anh nên đi luyện sư tử hống, thiên phú về giọng không tồi. "

Viên Tân Vũ nói: "Mồm mép có giỏi đến mấy cũng không bằng được công phu thật sự!" Hắn cong người về phía trước, một quyền đánh vào ngực Trương Dương.

Thân thể của Trương đại quan nhân căn bản không có di động mảy may, cứ vậy chịu một quyền của hắn, Viên Tân Vũ một quyền đánh xuống. Nghe thấy phốc một tiếng, giống như đánh trúng gỗ mục, lại nhìn sắc mặt của Trương Dương căn bản không có bất kỳ thay đổi nào, Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không cần thủ hạ lưu tình, cứ toàn lực đánh tôi một quyền thử xem. "

Viên Tân Vũ hét lớn một tiếng, lại một quyền đánh ra, một quyền này đám vào bụng Trương Dương, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực. Trương đại quan nhân vẫn không hề né. Quyền đầu của Viên Tân Vũ chạm vào bụng hắn, bỗng nhiên có cảm giác như đá chìm đáy biển, quyền đầu lún sâu vào bụng Trương Dương. Một cỗ lực lượng cổ vô hình xoay tròn nghịch chiều kim đồng hồ, một kéo một vặn, cổ tay của Viên Tân Vũ lập tức trật khớp. Hắn thét lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt, Trương đại quan nhân vỗ nhẹ vào vai hắn rồi nói: "Lui ra, bằng hữu của bằng hữu không phải là anh đả thương! Anh không có bản sự đó!"

Trương đại quan nhân căn bản không ra tay cũng đã khiến cổ tay của cổ tay bị trật khớp, Cát Hạc Thanh lúc này mới ý thức được lai giả bất thiện.

Trương Dương khoanh tay nhìn Cát Hạc Thanh đứng trên lầu, chậm rãi lắc đầu.

Cát Hạc Thanh mím môi, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt lại, nói khẽ: "Hảo công phu!"

Trương Dương vốn cho rằng hắn sẽ tự mình ra tay, nhưng Cát Hạc Thanh vẫn đứng đó. Hiện trường có bảy tên nam tử nhẩy ra, bảy tên nam tử này tất cả là giáo sư của võ giáo Đại Thành, cũng đều là đệ tử của Cát Hạc Thanh.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Hiệu trưởng Cát, vốn tôi đối với Quy Dương môn của các anh còn có chút kính ý, không ngờ, anh lại chơi trò lấy nhiều đánh ít với tôi. " Anh mắt của hắn chợt lạnh toát: "Rùa đen rút đầu, tôi hiện tại sẽ lôi anh xuống." Trương đại quan nhân phóng tới cửa lên cầu thang. Hai hán tử cản đường hắn, Trương Dương giống như một con ngựa hoang tung bờm, đánh cho hai người bay ra, chợt hai đấm đánh trúng bụng đối phương, thế đi không ngừng nghỉ chút nào.

Một người phía sau huy động trường côn. Nhắm đầu Trương Dương mà đập, Trương đại quan nhân tóm lấy côn đánh tới trước mặt. Cánh tay rung một cái, một cỗ đại lực giống như cuộn sóng truyền tới khuỷu tay của đối phương, hổ khẩu của đối phương kịch chấn, lập tức không thể nào cầm được trường côn trong tay nữa, trường côn rơi vào trong tay Trương Dương, hắn cầm trường côn dùng chiêu phượng hoàng gật đầu đánh trúng trán đối phương, khiến cho người đó ngã gục.

"Hây!" Hơn mười người trẻ tuổi tay cầm trường côn, xếp thành hàng ngũ xông về phía Trương đại quan nhân, Trương Dương chậc chậc lấy làm lạ nói: "Hôm nay tôi xem như đã được kiến thức bản sự của Quy Dương môn các anh rồi. " Hai tay vận kình, đỡ hơn mười cây trường côn của đối phương, dùng sức chấn động một cái, hất văng côn bổng của đối phương, thân thể bay lên trời, trường côn trong tay ở trên hư không vẽ ra một đạo côn ảnh màu trắng, tiếng binh binh không ngừng vang lên, trong thoáng chốc côn trận cả ở trước mặt hắn đã bị triệt để đánh tan.

Côn trận vừa tan, trường thương lại tới, hai mươi thanh trường thương giống như hai mươi con giao long, tung trường anh đâm tới Trương Dương, Trương đại quan nhân trở thành ngọn nguồn mà mũi thương hội tụ, trường côn trong tay chống nhẹ xuống đất, thân thể lăng không bay ra, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên nơi mũi thương hội tụ, rồi lại bay lên, lúc hạ xuống, chân phải hung hăng đá trúng mặt một người ở chính giữa thương trận, khiến tên đó phốc một cái ngã cắm đầu xuống đất, miệng toàn bùn đất, hai cái răng cửa cũng rụng, thương trận lập tức xuất hiện lỗ hổng, Trương đại quan nhân thong dong lách mình qua đó mà ra.

Khoảng cách với cầu thang càng lúc càng gần, mười lăm tên đệ tử cầm đao cựng thành một đạo phòng tuyến cuối cùng ở trước cầu thang, khóe môi Trương đại quan nhân lộ ra nụ cười thản nhiên, hai tay cầm trường côn, hơi dùng sức, trường côn cong lại như cung, hai tay hắn buông ra, trường côn đột nhiên bay ra ngoài bắn về phía đao trận của đối phương. Đám đệ tử kia vội vàng nhấc đao lên đỡ, Trương Dương đã như con đại bàng bay lên, hắn không hề lao về phía cửa cầu thang mà trực tiếp nắm lấy dựa vào lan can của ban công tầng hai, thân thể giống như linh viên trèo lên, thoáng chốc đã chỉ còn gần Cát Hạc Thanh trong gang tấc.

Cát Hạc Thanh hừ lạnh một tiếng, hai quả thiết cầu trong tay trước sau bay ra, ở trong không trung phát ra tiếng động ong ong, tuy rằng chỉ dùng tay phải ném, nhưng kình lực không khác gì cường cung kình nỗ.

Trương Dương ở trong không trung vỗ ra chưởng, hắn nắm giữ góc độ cực kỳ chuẩn xác, thiết cầu tiếp xúc với tay hắn thì lập tức thay đổi, bay ra tường ngoài nhà, cắm sâu vào trong vách tường.

Cát Hạc Thanh nhảy lên lan can, đứng trên đó, một chưởng bổ về phía Trương Dương, một chiêu này của hắn là từ trên cao đánh xuống, hoàn toàn nắm giữ được địa lợi. Luận võ đầu tiên là một loại so đấu trí lực, rất nhiều lúc ám hợp cả đạo binh pháp, Cát Hạc Thanh từ Trương Dương đánh lui được đại đồ đệ Viên Tân Vũ đã ý thức được sự lợi hại của hắn, cho nên hắn không hề lựa chọn trực tiếp xuất chiến, mà trước tiên để môn hạ đệ tử làm tiêu hao thể lực của Trương Dương, hắn kinh doanh võ giáo Đại Thành nhiều năm, lại là nhân vật tai to mặt lớn của võ lâm kinh thành, tất cả những điều này đều yêu cầu hắn không thể thua được, chiếm được cái lợi về địa hình, từ trên cao ra tay, đối với loại người đã thanh danh như Cát Hạc Thanh mà nói thì chẳng khác nào vứt hết mặt mũi.

Trương đại quan nhân cũng một chưởng đón đánh, bàn tay của hai người va vào nhau, không phát ra tiếng động gì, trong mắt người ngoài thì lần giao thủ này của hai người không kinh thiên động địa như trong tưởng tượng của bọn họ, thậm chí có chút quá mức bình thản, nhưng Cát Hạc Thanh lại cảm thấy dọc theo lòng bàn tay của đối phương có một cỗ hàn khí xộc thẳng vào kinh mạch của hắn, cánh tay hắn không ngờ trong nháy mắt đã tê dại, thậm chí chưa kịp làm ra động tác tiếp theo thì Trương Dương đã xoay người đứng trên lan can.

Lan can ban công độ rộng không đến nửa thước, Cát Hạc Thanh và Trương Dương đứng trên đó, giằng co với nhau, so với sự ngưng trọng của Cát Hạc Thanh, Trương đại quan nhân được coi là rất thản nhiên binfg tĩnh, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Cát Hạc Thanh: "Quy Dương chưởng của anh cũng không bằng người đó, tôi muốn biết là ai đánh bị thương bằng hữu của tôi, trong lòng anh chắc rõ. "

Cát Hạc Thanh căm tức nhìn Trương Dương, nói: "Tiểu tử cuồng vọng! Cho rằng với chút công phu đó liền dám đến chỗ chúng ta gây sự ư?"

*****

Trương Dương nói: "Đệ tử của Quy Dương môn đả thương bằng hữu của tôi, anh là đương gia thì phải có trách nhiệm, giang hồ có ân oán giang hồ, theo quy củ thì anh nếu bị đánh bại, phải giao người ra đây cho tôi. " Ánh mắt của hắn giống như mũi dao đâm thẳng vào nội tâm của Cát Hạc Thanh.

Cát Hạc Thanh nói: "Tôi nếu nói không thì sao?"

Trương Dương nói: "Vậy thì phải xem có bản sự đó không đã. "

Cát Hạc Thanh nghe thấy dưới chân rung động, cúi đầu nhìn lại thì liền thấy lan can làm bằng thép và bê tông vỡ ra, một khe nứt đang uống lượn lan tới chỗ mình.

Cát Hạc Thanh hít một hơi lạnh, biết công phu của mình so với đối phương thì còn kém quá xa.

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Cát Hạc Thanh: "Võ giáo Đại Thành xây dựng được hai mươi năm, có thể kinh doanh đến quy mô ngày này thì cũng không dễ dàng gì, trong mắt những đệ tử ở đây, hiệu trưởng Cát là tồn tại giống như thần thoại, nếu tôi đập nát thần thoại này, như vậy về sau võ giáo Đại Thành liệu có thể sống yên ở ở kinh thành này hay không?"

Cát Hạc Thanh bị những lời này của hắn nói trúng chỗ đau, nếu Trương Dương thực sự đánh bại đưa hắn ở trước mặt nhiều sư sinh tại như vậy, thanh danh mà hắn thiên tân vạn khổ tích lũy được tất nhiên sẽ trôi theo dòng nước, hắn sẽ thua mà không đứng dậy nổi.

Trương Dương chính là nhìn ra điểm này mới triển khai thế công tâm lý đối với hắn. Thật ra vừa rồi hắn muốn khiến Cát Hạc Thanh xấu mặt thì vô cùng dễ dàng, nhưng hắn nếu làm như vậy, chưa chắc đã có thể khiến Cát Hạc Thanh thổ lộ tình hình thực tế, ngược lại sẽ kết thù hận với Quy Dương môn trên dưới. Cát Hạc Thanh và Quy Dương môn không hề đắc tội với hắn, người đả thương Cố Dưỡng Dưỡng là một kẻ khác, võ công của người này thậm chí trên cả Cát Hạc Thanh.

bốp, lan can làm bằng thép và bê tông dưới chân Cát Hạc Thanh nứt ra như mạng nhện, công phu trấn định của hắn cũng coi như là không tồi, cho dù ở dưới tình huống lâm vào thế hạ phong vẫn không hề biểu hiện ra vẻ hoảng loạn.

" Sư huynh tôi Triệu Duyên Khánh. " Bên trong Quy Dương môn, võ công vượt qua Cát Hạc Thanh chỉ có một người, thật ra Cát Hạc Thanh cho dù không nói thì Trương Dương cũng sẽ điều tra ra.

Trương Dương nghe thấy tên của Triệu Duyên Khánh thì mỉm cười: "Cám ơn!" Hắn bay lên không, dưới cái nhìn sợ hãi của một người, giống như một con diều đứt dây cắm thẳng xuống đất, khi còn cách mặt đất khoảng ba thưởng thì lộn mình một cách bất khả tư nghị rồi vững vàng hạ xuống đất.

Cát Hạc Thanh cũng nhảy xuống lan can, hắn vừa rời khỏi đó thì liền nghe thấy tiếng lan can vỡ, cả một khối bê tông và xi măng lớn rơi xuống, chỗ vừa rồi bọn họ đứng chỉ còn lại mấy thanh thép. Cát Hạc Thanh thầm toát mồ hôi lạnh, may mà mình không lựa chọn tiếp tục ra tay với Trương Dương, nếu không thì người mất mặt tất nhiên sẽ là mình.

Nhìn Trương Dương khải hoàn mà về, trong mắt Kiều Mộng Viện tràn ngập tình ý ôn nhu, đối mặt với bát trăm tráng hán mà mặt không hề đổi sắc, trong thiên hạ to lớn này có mấy ai có thể làm được.

Nơi tiếp theo Trương đại quan nhân tới là cảnh giáo kinh thành, so với võ giáo Đại Thành, nơi trước là nơi người thường không dám xông vào, trừ hiệu trưởng Lý Thái Trung võ công cường đại ra, tính chất đặc thù của bản thân cảnh giáo cũng có tác dụng uy hiếp khá lớn.

Nhưng Trương đại quan nhân cũng không để ý tới chuyện này, ai chọc tới hắn thì cho dù là Thiên Vương lão tử hắn cũng không sợ.

Bảo vệ cửa của cảnh giáo Kinh thành không hề cản trở bọn họ gì nhiều, sau khi nghe thấy Trương Dương thông báo tính danh thì bọn họ lập tức nói: "Hiệu trưởng Lý ở trong văn phòng chờ anh lâu rồi. "

Lần này đến phiên Trương đại quan nhân có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Lý Thái Trung này có khả năng biết trước? Loại khả năng này đương nhiên là không lớn, phỏng chừng mười phần có chín là đã nhận được tin tức. Kiều Mộng Viện lái ô tô chậm rãi tiến vào cửa lớn của cảnh giáo, cô ta nhỏ giọng nói với Trương Dương: "Có thể giải quyết hòa bình thì tốt nhất, cảnh giáo cũng không phải là địa phương bình thường, ân oán giang hồ của anh cũng không thích hợp với nơi này. Nếu gây sự thì cẩn thận bọn họ lấy tội nhiễu loạn xã hội trị an bắt anh lại đó. "

Trương Dương cười cười, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, hắn nói với Kiều Mộng Viện: "Cô ở dưới lầu chờ tôi, một mình tôi đi lên được rồi. "

Kiều Mộng Viện lần này cũng không theo hắn, gật đầu nói: "Anh làm gì cũng cẩn thận một chút, chú ý khống chế tính tình của mình. "

Trương Dương nói: "Người không phạm tôi thì tôi không phạm người. "

Trương Dương tới văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa phòng, nhưng không có ai lên tiếng trả lời lên tiếng trả lời, một gã trẻ tuổi mặc cảnh phục vừa hay đi qua, nói với Trương Dương: "Anh tìm hiệu trưởng Lý à? ông ta ở nhà huấn luyện ấy?"

Trương Dương nói: "Nhà huấn luyện ở đâu?" người Trẻ tuổi đó người cười: "Tôi dẫn anh đi!"

Trương đại quan nhân đi theo hắn xuống dưới lầu, tiến vào hậu viện, người trẻ tuổi chỉ chỉ vào một tòa kiến trúc hình trứng ở xa xa rồi nói: "Là ở chỗ này. "

Trương Dương lịch sự gật đầu với hắn rồi đội mưa đi vào nhà huấn luyện.

Trong Nhà huấn luyện có không ít cảnh hiệu sinh đang đối luyện, hiệu trưởng Lý Thái Trung đang ở hiện trường chỉ đạo động tác của cho hai đệ tử, nghe nói có người tìm hắn. Hắn ngừng công tác, đi tới.

Tới trước mặt Trương Dương, đánh giá người trẻ tuổi này một chút rồi mỉm cười nói: "Anh chính là Trương Dương?"

Trương Dương gật đầu nói: "Hiệu trưởng Lý biết tôi à?"

Lý Thái Trung nói: "Hôm nay mới tính là biết, vừa rồi Sử lão gia tử gọi điện thoại cho tôi. Nói anh sẽ tới. "

Trương đại quan nhân vốn đã chuẩn bị đánh nhau một trận, nhưng người ta khách khí như vậy, hắn cũng không thể quyền cước tương hướng, nói khẽ: "Có một số việc muốn thỉnh giáo hiệu trưởng Lý, chúng ta có thể tới chỗ khác nói chuyện không?"

Lý Thái Trung nói: "Được, đi theo tôi!"

Hai người tới một phòng huấn luyện, trong căn phòng rộng rãi chỉ có một quyền đài. Lý Thái Trung chậm rãi cởi bỏ quần áo thể thao trên người, cơ bắt của hắn khá là rắn chắc.

Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Lý... " Hắn có chút không hiểu ý tứ của Lý Thái Trung.

Lý Thái Trung nói: "Ân oán giang hồ thì dùng cách của giang hồ để giải quyết, nơi này không có người ngoài, anh nếu đăng môn khởi binh vấn tội thì tôi trước tiên phải thử xem anh có bản sự này hay không đã. " Hắn vén dây bao đi vào trong quyền đài.

Trương Dương thở dài: "Thật ra, chúng ta không cần phải như vậy!"

Lý Thái Trung nói: "Tôi nghe nói anh đã tới võ giáo Đại Thành, có phải đã tìm được đáp án mà anh muốn rồi hay không?"

Trương Dương nói: "Nếu anh cũng ở đó thì sẽ không làm ra loại chuyện vô ích này. "

Lý Thái Trung cười nói: "Tiểu tử, cuồng vọng lắm, tuy rằng Sử lão gia tử rất tôn sùng anh. Nhưng tôi cũng không phải là dễ khi dễ như vậy đâu, anh cho rằng tôi cảnh giáo trưởng kinh thành của tôi là làm vô ích à? Trước đây, tôi tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm, giáo đầu của Tám mươi vạn cấm quân đó. "

*****

Trương đại quan nhân bị hắn nói trúng lòng hiếu thắng, cũng đi lên quyền đài, học theo bộ dạng của Lý Thái Trung cởi giầy ra.

Lý Thái Trung nói: "Tôi chỉ cần ra tay thì sẽ rất khó lưu lại phân thốn, anh nếu không chịu nổi thì xin tha trước đi. "

Trương Dương cười nói: "Bôn Lôi quyền ư?Chưa từng nghe nói nó lợi hại như vậy?"

" Anh hôm nay rất may mắn, có thể được thể hội đầy đủ một chút. " Lý Thái Trung nói xong thì một quyền công tới mặt Trương Dương. Yếu quyết của Bôn Lôi quyền chính là ổn, độc, chuẩn, ra tay quyết đoán. Không chút lưu tình.

Trương Dương lắc mình né trácnh, nhìn bộ pháp linh hoạt của Lý Thái Trung, nói khẽ: "Biến hóa không ít, anh tự nghĩ ra à?"

Lý Thái Trung nói: "Bất kỳ quyền pháp nào cũng phải cải tiến, thì mới có thể phát triển. " Lại là một quyền công tới cằm Trương Dương.

Trương đại quan nhân lui một bước, thân thể đã tới sát dây bao, nói: "Bôn Lôi quyền hay là Tây Dương quyền?"

"Bất kể là quyền pháp gì, đánh ngã anh thì chính là hảo quyền pháp!" Song quyền của Lý Thái Trung thay nhau vung ra, tốc độ ra quyền cực nhanh, ở trước mắt Trương Dương huyễn hóa ra quyền ảnh đầy trời.

Trương đại quan nhân cười nói: "Càng lúc càng giống Tây Dương quyền. " Dưới thế công như vậy của Lý Thái Trung, hắn vẫn chuyện trò vui vẻ, Lý Thái Trung cũng không khỏi thầm than, thằng ôn này quả nhiên không tầm thường.

Một quyền đánh vào má phải của Trương Dương, Trương đại quan nhân vung tay đón đỡ, cản một quyền này của Lý Thái Trung, thân thể lấy chân trái làm trục rồi đột nhiên xoay tròn, trong nháy mắt đã rời khỏi dây bao, tới trung tâm lôi đài.

Lý Thái Trung kêu lên: "Hảo!" Lần này không không ra quyền mà là nhấc chân phải dùng động tác đá quét, công tới trán của Trương đại quan nhân.

Cánh tay phải của Trương Dương giơ ra đỡ, chưởng trái vỗ tới háng của Lý Thái Trung, Lý Thái Trung vội vàng lui về phía sau, miệng thì kinh hô: "Anh muốn đoạn tử tuyệt tôn tôi ư!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Kế hoạch hoá gia đình, anh lớn tuổi như vậy, để lại cũng chẳng có tác dụng. "

Lý Thái Trung tức giận nói: "Thằng ôn này, ngôn hành vô trạng, hôm nay nhất định phải giáo huấn anh một chút. "

Trương Dương nói: "Hiện tại nên đến phiên tôi. " Hắn một quyền công tới Lý Thái Trung.

Lý Thái Trung hô to một tiếng hảo, cũng một quyền đón đánh, song quyền chạm nhau, rầm một tiếng. Trương đại quan nhân thì không chút sứt mẻ, Lý Thái Trung lảo đảo lui liền mấy bước, người dựa vào dây bao mới dừng lại được.

Trương đại quan nhân nếu đã tấn công thì sẽ không cho hắn cơ hội mà thở, hai đấm giống như bão tố công tới Lý Thái Trung.

Lý Thái Trung nhìn thấy ngàn vạn quyền ảnh được biến ảo ra trước mắt, song chưởng không ngừng vung lên đỡ quyền đầu của Trương Dương, nhưng mặc cho hắn đỡ như thế nào, cũng không thể cản được quyền đầu của Trương Dương dừng lại lúc dừng động tác thì phát hiện quyền đầu của Trương Dương chỉ còn cách trán hắn ba tấc, kình phong mà quyền đầu dẫn tới thổi cho hắn cơ hồ không mở hai mắt ra được.

Lý Thái Trung nói: "Anh đánh thật à!"

Trương đại quan nhân nói: "Nếu đánh thật thì hiện tại anh đã gẫy xương mũi rồi!"

Lý Thái Trung nhìn thấy hắn thu hồi quyền đầu thì mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: "Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Sử lão gia tử tôn sùng anh như vậy. "

Trương Dương nói: "Ân oán giang hồ là do anh nói, hiện tại đến lúc anh thực hiện rồi. "

Lý Thái Trung thở dài nói: "Bôn Lôi quyền của chúng tôi rất ít truyền ra ngoài, tôi tuy rằng là cảnh giáo trưởng, nhưng Bôn Lôi quyền cũng không truyền cho bất kỳ cảnh giáo nào, trong người trẻ tuổi, nắm giữ Bôn Lôi quyền trừ hai đệ tử của tôi ra thì chính là con tôi, nhưng bọn họ bình thường cũng không hay gây sự. Bọn họ đều là cảnh sát, không thể làm loại chuyện này. "

Trương Dương nói: "Cảnh sát cũng chưa chắc đều là người tốt. "

Lý Thái Trung cầm khăn mặt lau mồ hôi: "Anh nếu không tin thì tôi sẽ gọi họ đến, anh cũng bảo bằng hữu của anh tới nhận người, nếu thực sự là bất kỳ ai trong bọn họ làm thì đừng nói là anh, tôi cũng không tha cho bọn họ. "

Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Lý, bằng hữu của tôi thực sự bị Bôn Lôi quyền gây thương tích, tôi không thể nhìn lầm. "

Lý Thái Trung nói: "Tôi là cảnh sát, đồ đệ của tôi đều là cảnh sát, bọn họ khẳng định sẽ không biết pháp còn phạm pháp. "

" Anh còn có đệ tử khác hay không?"

Lý Thái Trung nói: "Anh nói lời này thì chính là không tin tôi? Lý Thái Trung tôi làm việc quang minh lỗi lạc, có thì nói là có, mà không thì nói là không. "

Trương Dương nói: "Được rồi, tôi tin anh, chuyện này tạm thời cứ như vậy. " Trương đại quan nhân nói xong thì xoay người bước đi.

Lý Thái Trung nhìn bóng dáng của hắn, tựa hồ lại nghĩ tới gì đó: "Anh đợi đã!"

Trương Dương dừng chân, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Lý còn có điều gì muốn chỉ giáo?"

Lý Thái Trung nói: "Bôn Lôi quyền không chỉ có một chi của tôi, ngay cả Sử lão gia tử cũng không biết, lúc trước tôi sau khi nhập môn học được công phu hoành luyện thì đi theo đường cương mãnh, mà Bôn Lôi quyền thì lại chia ra làm bôn lôi và tiểu bôn lôi, tôi thì tính là đại bôn lôi, tiểu bôn lôi là chuyên công của sư huynh tôi Nghiêm Kế Sinh.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm hôm nay đúng là quá khéo, hai bên đều là sư huynh có chuyện, hắn gật đầu nói: "Sư huynh của hiệu trưởng Lý hiện đang ở đâu?"

" Hắn đã qua đời rồi! Tôi biết hắn có đệ tử tên là Tống Ích Sinh, có được chân truyền của hắn, sư huynh tôi lúc sắp chết từng ủy thác tôi chiếu cố hắn, muốn tôi giúp an bài hắn tiến vào hệ thống cảnh vụ, nhưng bản thân hắn lại không muốn, về sau thì không còn liên lạc, kể ra thì tôi đã gần năm năm rồi không gặp hắn. "

Trương Dương nói: "Nếu là hắn làm thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. "

Lý Thái Trung nhíu mày, sau khi giao thủ, hắn biết Trương Dương khẳng định có bản sự này, hắn tuyệt đối tín nhiệm đối với đệ tử của mình, nhưng đối với Tống Ích Sinh thì lại không nắm chắc, nói khẽ: "Môn phái môn phái quy củ của môn phái, nếu thực sự là hắn làm thì tôi phải xử lý chuyện này, mong Trương tiên sinh có thể thông cảm. "

Trương Dương đối với Lý Thái Trung thì có nhiều thiện cảm hơn đối với Cát Hạc Thanh, hắn gật đầu nói: "Nếu hiệu trưởng Lý nguyện ý thân lực thân vi thì tôi tất nhiên sẽ không nhúng tay. "

Lý Thái Trung biết người ta là cho mình mặt mũi, hắn nói khẽ: "Anh đã nhận định bằng hữu của anh bị Bôn Lôi quyền gây thương tích thì chuyện này tôi tất nhiên phải điều tra cho rõ. "

Những lời này của Lý Thái Trung tuyệt đối không phải là nói xuông, thân là hiệu trưởng cảnh giáo kinh thành, hắn có thể nói là đào lý khắp thiên hạ, cái khác không nói, ở trong kinh thành, cơ hồ mỗi bộ môn đều có đệ tử của hắn, muốn tra ra nơi hạ lạc của Tống Ích Sinh cũng không khó. Căn bản không mất quá nhiều thời gian, hắn đã tra được Tống Ích Sinh hiện giờ đang làm ở công ty bảo an Thiết Thành tại ở kinh thành.

Trương Dương không xa lạ gì với công ty bảo an Thiết Thành, công ty bảo an này là của Mã Vĩnh Cương, thằng cha này năm đó từng dẫn người đến ban trú kinh Nam Tích gây sự, kết quả bị Trương Dương đánh cho một tận, từ lần đó liền tâm phục khẩu phục, Trương Dương không ngờ chuyện này có liên quan tới công ty của Mã Vĩnh Cương.

Lý Thái Trung cũng muốn làm rõ chuyện này, sau khi tra được nơi hạ lạc của Tống Ích Sinh thì hắn lập tức quyết định cùng Trương Dương tới công ty bảo an Thiết Thành một chuyến, chuyện này phải làm rõ mới được.

Trương Dương bảo Kiều Mộng Viện đi về trước, đưa Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần tới công ty bảo an Thiết Thành nhận người, Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương từ đầu tới đuôi xử lý chuyện rất có mức độ và thành thạo, biết hắn sẽ không làm to chuyện thì cũng yên lòng, nói khẽ: "Anh nhớ kỹ đấy, nhất định phải bình tĩnh, sau khi điều tra rõ thì bất kể chuyện này liên quan tới ai, nhất định phải chờ chúng tôi tới rồi hẵng nói. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Cô yên tâm đi, cho dù chuyện to bằng trời thì tôi cũng kéo cô làm đệm lưng cho tôi. "

Kiều Mộng Viện đương nhiên có thể nghe ra hàm nghĩa ám muội trong đó, mặt hơi hơi nóng lên rồi đóng cửa xe đi thẳng.

Lý Thái Trung lái xe cảnh sát của mình tới, đến bên cạnh Trương Dương thì nói: "Tiểu tử, lên xe, Trương đại quan nhân mở cửa xe rồi ngồi ở ghế phụ, Lý Thái Trung nhắc nhở hắn thắt dây an toàn vào, Trương Dương nói: "Không sao đâu, tôi lái xe trước giờ không hay thắt dây an toàn. "

Lý Thái Trung nói: "Cảm thấy vậy mới phong cách à, người trẻ tuổi như anh tôi thấy nhiều rồi, không có ý thức an toàn, không xảy ra chuyện thì thôi, vừa xảy ra chuyện thì kiểu gì cũng là chuyện lớn, đừng có tưởng võ công của anh cao, có cao đến mấy thì cũng chẳng bằng đạn? Xem thử vỏ xe có đủ dày không, nhưng đi quá tốc độ một trăm km trên giờ mà đâm nhau thì chẳng ai giữ nổi ính mạng cả, đừng có coi thường dây an toàn, vào lúc quan trọng có thể cứu mạng được đó. "

Trương Dương nói: "Tôi sợ ngài rồi, tôi thắt được chưa nào. "

Lý Thái Trung vừa lái xe vừa nói: "Tôi nghe nói anh trước khi tới chỗ tôi đã một mình đánh cả võ giáo Đại Thành, thật hay giả vậy?"

Trương Dương cười nói: "Ai nói vậy?"

Lý Thái Trung nói: "Tường thành của Hoàng thành mặc dù dày, nhưng cũng có chỗ bị gió lùa. Lợi hại thật, võ giáo Đại Thành có hơn tám trăm sư sinh. Anh một mình đi vào không ngờ có thể bình yên vô sự đi ra. "

Trương Dương nói: "Võ công là một chuyện, chính nghĩa là một chuyện, xưa nay tà không thể thắng chính. "

Lý Thái Trung cười nói: "Trong mắt anh, anh là chính còn người khác đều là tà ư?"

*****

Trương Dương cười nói: "Xông vào võ giáo Đại Thành thì tôi có nắm chắc, nhưng xông vào cảnh giáo kinh thành thì trong lòng tôi cũng không chắc, dù sao đến nơi này. ANh cũng chưa chắc đã nguyện ý xử lý theo cách giang hồ với tôi. "

Lý Thái Trung nói: "Nếu không phải Sử lão gia tử trước chuyện đã gọi điện thoại thì tôi có lẽ sẽ coi anh là kẻ làm nhiễu loạn trị an xã hội rồi bắt lại. "

Trương Dương nói: "Chúng ta đây đều phải trả cái giá nhất định. "

Lý Thái Trung mỉm cười nhìn Trương Dương một cái, thằng ôn này chẳng những võ công siêu quần. Hơn nữa cũng can đảm hơn người, khí chất hào hiệp trên người thời buổi này cũng không còn thấy nhiều.

Người tới người tới công ty bảo an Thiết Thành, Trương Dương sau khi vào cửa thì hét to: "Mã Vĩnh Cương. Ra đây cho tôi!"

Một gã bảo vệ đi tới, nói với Trương Dương: "Anh ồn ào cái gì? Nơi này là nơi làm công, anh tên gì?"

Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn người này, không khỏi có chút buồn cười: "Mã Vĩnh Cương có đây không?"

"Không có!"

Trương đại quan nhân đang chuẩn bị giáo huấn thằng cha này một chút thì Lý Thái Trung nói: "Tống Ích Sinh có ở đây không? Tôi là sư thúc của hắn!"

Bảo vệ đó ngây ra một thoáng rồi chợt: "Anh là sư thúc của Tống tiên sinh ư?"

Lý Thái Trung nói: "Anh thấy tôi giống giả mạo lắm không?"

Bảo vệ đó nhìn từ trên xuống dưới rồi gật đầu nói: "Các anh chờ đó, tôi đi thông báo một tiếng. "

Bảo vệ đi không thì Tống Ích Sinh đi theo hắn ra, hắn từ xa đã cười nói: "Sư thúc. Đúng là ngài à, nhiều năm rồi không gặp, ngài có khỏe không?"

Trương đại quan nhân ở bên cạnh quan sát Tống Ích Sinh, thằng cha này hơn ba mươi tuổi, dáng người trung đẳng. Có điều trong mỗi cái nhấc tay nhấc chân chỉ liếc một cái là biết người luyện công phu.

Lý Thái Trung nói: "Ích Sinh, anh hôm nay có tới trung tâm triển lãm quốc mậu không?"

Tống Ích Sinh hơi ngẩn ra, hắn lúc này mới lưu ý thấy Trương Dương bên cạnh Lý Thái Trung, lập tức sinh lòng cảnh giác: "Sư thúc, tôi không rõ ngài có ý gì?"

Đúng lúc này, Kiều Mộng Viện dẫn Liễu Đan Thần và Cố Dưỡng Dưỡng đến. Liễu Đan Thần liếc một cái là nhận ra Tống Ích Sinh, cô ta căm giận nói: "Hắn, hôm nay dẫn người quấy rối chính là hắn!"

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức trợn tròn.

Lý Thái Trung tức giận nói: "Đồ khốn nạn, quả nhiên là mày làm, quỳ xuống cho tao. "

Tống Ích Sinh nói: "Tôi kinh ông là sư thúc, ông không ngờ thông đồng với người ngoài hại tôi. Tống Ích Sinh tôi lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, lạy sư phụ, vốn quỳ xuống trước mặt ông cũng không có vấn đề gì, nhưng ông bất nhân đối với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa đối với ông. "

Lý Thái Trung nói: "Mày làm sai còn dám chống chế ư?"

Tống Ích Sinh nói: "Ông thông đồng với người ngoài hãm hại đệ tử bổn môn, có tư cách gì mà giáo huấn tôi?"

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Hiệu trưởng Lý, thực sự không phải là tôi xúi bẩy đâu, nhưng chuyện này mà là tôi thì tôi không thể nào nhịn được!"

Lý Thái Trung thật sự là dở khóc dở cười, thằng cha này rõ ràng đang xúi bẩy, không ngờ còn ở bên cạnh giả vờ vô tội, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Hôm nay tao sẽ thay sư huynh quản giáo mày. "

Tống Ích Sinh đứng trung bình tấn rồi hai tay ôm quyền nói: "Mời!"

Lý Thái Trung nhìn thấy thằng cha này ngỗ nghịch như vậy thì quả nhiên là tức giận đến nỗi râu tóc dựng đứng, vốn hắn cũng không muốn ra tay trước mặt người ngoài, nhưng đồ khốn nạn Tống Ích Sinh này không cho hắn đường lui.

Trương đại quan nhân ở bên kia ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, Cố Dưỡng Dưỡng và Liễu Đan Thần lui về phía sau, vẫn không bỏ lỡ thời cơ châm ngòi thổi gió: "Hiệu trưởng Lý thanh lý môn hộ, chúng ta tránh xa một chút, bị máu bay ra bắn phải là không hay đâu. "

Lý Thái Trung đối với Tống Ích Sinh là đại bôn lôi đối với tiểu bôn lôi, với thân phận của hắn, không phải tình thế bức bách thì cũng sẽ không ra tay với tên sư điệt này, trước khi hắn ra tay lại nói: "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, anh chỉ cần nói ra người ở sau lưng sai khiến là ai thì tôi có lẽ có thể thả cho anh một mặt lưới. "

Tống Ích Sinh cười lạnh một tiếng, một quyền công tới Lý Thái Trung.

Trương đại quan nhân thở dài: "Khi sư diệt tổ, loại nghịch này thiên lý cũng không tha!"

Lý Thái Trung cũng đồng dạng một quyền đón đánh, hắn là luyện đại bôn lôi, cương mãnh vô chú, Tống Ích Sinh là tiểu bôn lôi, động tác tuy rằng giống nhau, nhưng hắn trọng về nhu kính hơn.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Trương Dương liếc một cái liền nhìn ra Lý Thái Trung không hề đánh hết sức, hắn hiển nhiên vẫn còn thủ hạ lưu tình với tên sư điệt này. Quyền đầu của hai người va chạm, Tống Ích Sinh cả người chấn động, nhưng cũng không lui lại, nhanh như tia chớp một quyền công tới sười trái của Lý Thái Trung.

Chỉ từ công lực mà nói thì Lý Thái Trung tất nhiên là hơn xa tên sư điệt này, nhưng hắn không đành lòng hạ sát thủ với người trong bản môn, Tống Ích Sinh không biết tốt xấu, liên tục ba quyền đánh hết sức, như hận không thể một quyền đánh ngã sư thúc.

Lý Thái Trung bên này đang bận thanh lý môn hộ thì bên ngoài có ba người tới, một trong số đó chính là Mã Vĩnh Cương, hắn nghe nói bên trong đánh nhau thì vẻ mặt bước vào, vốn muốn phát uy, nhưng nhìn thấy Trương Dương, biết đây không phải là người hắn có thể chọc được, lập tức vẻ mặt biến thành tươi cười.

Trương đại quan nhân cười nói: "Đây không phải là mãnh tướng số một của Kinh Bắc ư? Mã tổng, biệt lai vô dạng!"

Mã Vĩnh Cương mặt mày tươi cười nói: "Bí thư Trương, thì ra là ngài, ở trước mặt ngài tôi đâu có tính là mãnh tướng gì, hôm nay hôm nay đến đây không biết có gì chỉ giáo?" Hắn vừa nói với Trương Dương vừa nhìn Tống Ích Sinh, Tống Ích Sinh vừa mới bị Lý Thái Trung đánh trúng một quyền, ôm bụng liên tục lui về phía sau, sau khi đứng vững thì nổi giận gầm lên một tiếng tiếp tục xông lên, võ công tuy rằng kém hơn, nhưng tính tình ương ngạnh hung hãn thì không tầm thường.

Trương Dương nói: "Tôi lần này đến kinh thành không tới chào hỏi Mã tổng cho nên gặp chút phiền toái. "

Mã Vĩnh Cương nói: "Bí thư Trương, ngài sao lại nói vậy? Ai mà không có mắt như vậy, không ngờ dám trêu chọc bí thư Trương, ngài nói cho tôi biết đi, tôi sẽ là người đầu tiên đi tìm hắn. "

Tống Ích Sinh thét lớn một tiếng, ngực dính liền hai phát trọng quyền của Lý Thái Trung, dây vẫn là Lý Thái Trung thủ hạ lưu tình, bằng không đã sớm đánh cho hắn miệng phun máu tươi rồi. Thằng cha này thằng cha này vẫn ương ngạnh, đến bây giờ vẫn liều lĩnh xông lên.

Trương đại quan nhân bĩu môi nói: "Nhìn thấy chưa, tên đó chọc tôi đấy, anh lên đi, trút giận cho tôi!"

Mã Vĩnh Cương bộ dạng tuy rằng lỗ mãng, nhưng thằng cha này tâm nhãn rất khá, cười nói: "Tôi tới không phải là càng gây thêm phiền ư?"

Nói tới đây, cuộc so đấu đã có biến hóa, Lý Thái Trung hiển nhiên bị sư điệt bức cho nổi giận rồi, ra tay không lưu tình nữa, trước tiên cho hắn hai quyền rồi thuận tay tát cho hắn hai phát, lần này Tống Ích Sinh bị đánh cho không đứng dậy nổi nữa, quỳ rạp trên mặt đất, miệng chỉ có thở ra chứ không hít vào.

Trương Dương nói với Mã Vĩnh Cương: "Tên đang nằm trên mặt đất kia hôm nay dẫn người tới trung tâm triển lãm quốc mậu, tới quầy triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu thành phố Tân Hải chúng tôi quấy rối, còn đả thương hai nữ hài tử này, anh nói xem món nợ này tôi phải tính thế nào đây?"

Mã Vĩnh Cương vừa nghe vậy thì hốt hoảng: "Bí thư Trương, chuyện này tôi không biết, tôi nếu biết thì tôi là cháu anh. "

Trương Dương cũng đoán rằng hắn cũng không có gan như vậy, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói: "Không anh làm ư? Tống Ích Sinh là người của anh mà? Anh giải thích với tôi thế nào đây?"

Mã Vĩnh Cương vẻ mặt đau khổ nói: "Bí thư Trương, tới văn phòng của tôi đi, ta có lời muốn nói với ngài. "

Trương Dương gật đầu, Mã Vĩnh Cương Mã Vĩnh Cương tới văn phòng của hắn.

Mã Vĩnh Cương vào văn phòng, kêu khổ không ngừng: "Bí thư Trương, chuyện tôi làm lão tổng ở đây đã là quá khứ rồi, cho dù là trước đây ỵ tôi cũng chỉ là phụ trách quản lý, ông chủ chân chính là Chung tiên sinh, hắn gần đây trong kinh doanh xuất hiện vấn đề, đã nhượng lại cổ phần của Kinh Bắc, Thiết Thành sớm đã được bán cho người khác rồi, tôi hiện tại chỉ phụ trách làm công tác giao nhận nghiệp vụ thiết chuyện của Thiết Thành tôi cũng không rõ lắm, quyền lực của Tống Ích Sinh kia so với tôi còn lớn hơn kìa. "

Trương Dương nói: "Chỗ anh có phải có một tên tên là Triệu Duyên Khánh không?"

Mã Vĩnh Cương nói: "Có, hắn thường xuyên đi lại với Tống Ích Sinh, tôi chuẩn bị tới cuối tuần là nghỉ việc rồi, bí thư Trương, chuyện ngài thực sự không có chút liên quan gì tới tôi. "

Trương Dương nói: "Ông chủ hiện tại của Thiết Thành là ai?"

Mã Vĩnh Cương nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết, ngài nếu muốn biết thì tìm ông chủ Chung đi. "

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Được, tôi tin anh một lần, Mã tổng à, chúng ta cũng coi như là bằng hữu, tôi không hy vọng anh sẽ lợi dụng sự tín nhiệm của tôi. " Trương Dương nhìn ra Mã Vĩnh Cương không giống như là không giống như là đang nói dối dối vả lại lần trước hắn đã giáo huấn Mã Vĩnh Cương cho phục rồi, thằng cha này không có gan lớn đối nghịch với mình như vậy.

Mã Vĩnh Cương lời thề son sắt nói: "Tôi thề với trời tôi Mã Vĩnh Cương tôi đối với bằng hữu tuyệt đối là thẳng thẳn trung thực, chuyện của quốc mậu thực sự không hề liên quan một chút xíu nào với tôi. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)