Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1123

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1123: Điều chỉnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chuyên gia bom mìn rất nhanh cũng tới nơi, căn cứ vào kiểm tra hiện trường thì thiết kế của bom vô cùng tinh xảo, điểm nổ cũng chủ yếu là ở chiếc xe đó của Văn Hạo Nam, đối với những chiếc xe chung quanh thì không gây ảnh hưởng lớn, chỉ một số ít xe bị vỡ kính, có thể khẳng định mục tiêu của đối phương chính là Văn Hạo Nam.

Có một số tin tức là không thể phong tỏa được, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng rất nhanh liền biết được chuyện này, Hạng Thành cũng không khỏi choáng váng, cái khác không nói, nếu vụ nổ lần này tạo thành thương vong về người thì chỉ sợ cái mũ ô sa của y cũng khó giữ được, căn bản không cơ hội an an ổn ổn đi đến cuối cùng.

Hạng Thành ngay lập tức trò chuyện với Văn Hạo Nam, xác định không có thương vong về người, tuy rằng là như vậy, y cũng toát mồ hôi lạnh.

Giọng nói của Văn Hạo Nam tràn ngập phẫn nộ: "Bí thư Hạng, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng để chuyện tương tự ở Bắc Cảng. "

Hạng Thành nói: "Đồng chí Hạo Nam, anh làm thế nào vậy? Sau khi anh tới Bắc Cảng nắm trị an kiểu gì thế? Càng lúc càng loạn, người ta đã đặt bom cả ở cục công an, ngài mai liệu có đặt bom ở luôn trụ sở chính phủ chúng ta không?" Oán niệm của Hạng Thành đối với Văn Hạo Nam đã có từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được, cơn tức trong lòng đã trút ra cả.

Văn Hạo Nam tuy rằng trong lòng không phục, nhưng hắn cũng không chống đối vào lúc này, nói khẽ: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, trong thời gian ngắn nhất sẽ phá án. "

Hạng Thành nói: "Anh tốt nhất hãy chuẩn bị tư tưởng đi, ảnh hưởng của chuyện này sẽ rất xấu!"

Hạng Thành không phải đang nói chuyện giật gân, trong những ngày đặc thù này, vụ nổ phát sinh ở trong trụ sở cục nói chuyện giật gân Bắc Cảng rất nhanh sẽ truyền tới tỉnh lý. Tống Hoài Minh sau khi nghe nói tới chuyện này, còn chưa kịp có phản ứng thì La Tuệ Ninh đã từ Hongkong gọi điện thoại tới, bà ta chỉ nói một câu nói: "Hoài Minh, tôi không hy vọng Hạo Nam tiếp tục làm ở Bắc Cảng nữa. "

Tống Hoài Minh ngay từ lúc đầu đã không muốn điều Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, Trương Dương cũng không chỉ âm thầm phản ứng một lần với y, sự tồn tại của Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đã ảnh hưởng đến bố cục của bọn họ, nhưng y thân là bí thư tỉnh ủy cũng không tiện can thiệp vào những việc nhỏ như vậy, nếu y trực tiếp hỏi đến chuyện của chuyện thì khẳng định sẽ để cho người khác sinh ra suy nghĩ khác, Thậm chí sẽ bởi vậy mà sinh ra lòng nghi ngờ.

Nhưng cú điện thoại này của La Tuệ Ninh đã giải quyết tất cả vấn đề, Tống Hoài Minh có thể ngang nhiên cho người điều Văn Hạo Nam ra khỏi Bắc Cảng, y gọi Cao Trọng Hòa của thính công an tỉnh vào văn phòng của mình. Căn bản mà nói thì Cao Trọng Hòa là thành viên của ban lãnh đạo mà bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Kiều Chấn Lương điều từ Vân An tới, nhưng giữa bọn họ phối hợp rất coi là ăn ý. Tuy rằng không bằng quan hệ của Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi, nhưng loại chuyện này vẫn Cao Trọng Hòa là tốt nhất. Thân là bí thư tỉnh ủy, quan hệ càng thân cận thì càng phải tị hiềm.

Cao Trọng Hòa nhận được điện thoại của Tống Hoài Minh thì rất nhanh xuất hiện trong văn phòng của y, Cao Trọng Hòa cười nói: "Bí thư Tống, gọi tôi gấp như vậy, có phải có nhiệm vụ quan trọng giao cho tôi hay không?"

Tống Hoài Minh nói: "Bắc Cảng vừa mới phát sinh vụ nổ, anh có biết không?"

Cao Trọng Hòa ngây ra một thoáng: "Bí thư Tống, chuyện này tôi thật sự không biết, chuyện lớn như vậy mà Bắc Cảng sao không bao cáo lên?"

Tống Hoài Minh nói: "Hôm nay là ngày mấy, bọn họ đương nhiên không muốn chuyện này bị chúng ta biết, cho nên liều mạng bưng bít. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi sẽ lập tức hỏi rõ. "

Tống Hoài Minh xua tay nói: "Không việc gì phải hỏi cả, một chiếc xe cảnh sát bị hủy thôi, không có thương vong về người. "

Trong lòng có Cao Trọng Hòa chút kỳ quái, nếu là chuyện nhỏ như vậy thì Tống Hoài Minh sao phải quan tâm thế? Y rất nhanh liền nghĩ tới Văn Hạo Nam.

Lời nói kế tiếp của Tống Hoài Minh quả nhiên chứng thực suy nghĩ của hắn: "Trọng Hòa à, xe cảnh sát bị hủy là xe mà Văn Hạo Nam bình thường hay ngồi. Vừa rồi Văn phu nhân gọi điện thoại tới, bà ta rất lo lắng, con trai xảy ra chuyện như vậy, người làm mẹ sẽ nghĩ như thế nào?"

Cao Trọng Hòa thở dài nói: "Thật ra lúc trước tôi cũng không tán thành điều Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, chính hắn chủ động đề xuất muốn tới Bắc Cảng, Bằng Phi lên tiếng giúp hắn. Cho nên mới... " Hắn có chút ảo não nhíu mày: "Lúc này mới tới được vài ngày đã liên tiếp gặp phiền toái rồi. "

Tống Hoài Minh nói: "Không có thương vong về người đã là vạn hạnh rồi, tôi nghe nói trước đó vợ chưa cưới của hắn bị người ta bắt cóc, hiện tại suýt nữa thì toi mạng, Trọng Hòa, Văn gia giao con trai cho chúng ta là muốn chúng ta chiếu cố hắn, dẫn đường hắn, chứ không phải là để hắn đối mặt với nguy hiểm, phó thủ tướng Văn tuy rằng không nói gì, nhưng thái độ của Văn phu nhân cũng đại biểu cho ý tứ của hắn. Văn gia chỉ có một đứa con trai bảo bối này, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì anh tháy Văn gia sẽ nghĩ như thế nào?"

Cao Trọng Hòa lại thở dài: "Gần đây chuyện của phía Bắc Cảng khiến tôi tâm thần bất định, tôi cũng muốn gọi Liêm Minh về, nhưng thằng ôn này không biết làm sao, vốn đã chuẩn bị trở lại nhưng rồi lại đột nhiên thay đổi, khăng khăng đòi ở lại Tân Hải, nói là muốn cùng tiến cùng lùi với Trương Dương. " Khi nói những lời này y cố ý nhìn sắc mặt của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nói: "Vậy cứ để chúng cùng tiến cùng lui là được, có điều chuyện của Văn Hạo Nam thì yếu xử lý tốt. "

Cao Trọng Hòa nói: "Bí thư Tống, ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời viên mãn. "

Tống Hoài Minh nói: "Không phải trả lời tôi, mà là Văn gia kìa, đừng để cuối cùng mọi người đều khó xử. "

Cao Trọng Hòa liên tục gật đầu.

Sau khi Cao Trọng Hòa đi, Tống Hoài Minh bảo lái xe đưa mình tới bệnh viện phục hồi chức năm ở phía tây nam Đông Giang, thư ký Chung Bồi Nguyên trước chuyện đã giúp y chuẩn bị một chậu quân tử lan.

Lưu Diễm Hồng vẫn trên giường, có điều tốc độ khang phục của cô ta vô cùng lý tưởng, dược vật mà Trương Dương kê cho cô ta đã mang tới tác dụng rất lớn, cùng với trị liệu, căn cứ vào lời nói của Trương Dương thì nếu tất cả thuận lợi, một năm sau cô ta chắc có thể xuống giường đi lại.

Nhìn thấy Tống Hoài Minh cầm bồn quân tử lan tiến vào, Lưu Diễm Hồng không khỏi cười nói: "Bí thư Tống, tôi lần đầu tiên nhìn thấy người thăm cầm theo một chậu hoa đấy. "

Tống Hoài Minh nói: "Bình thường tôi bận công tác, khó kiếm được giành thời gian tới đây, cho nên tặng hẳn một chậu quân tử lan, quân tử trong hoa, tôi cảm thấy rất thích hợp với cô. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Nếu so sánh thì tôi thích hoa hồng hơn. "

Tống Hoài Minh cười cười, không tiếp lời.

Lưu Diễm Hồng nói: "Hôm nay là mùng một tháng bảy, chuyện hôm nay của anh khẳng định rất nhiều, sao phải giành thời gian tới thăm tôi làm gì?"

Tống Hoài Minh nói: "Trước đó hoạt động nghênh đón mùng một tháng bảy thì rất nhiều, hôm nay ngược lại không có nhiều hoạt động cần tham dự, hoạt động chúc mừng đa số đều an bài vào buổi tối, ban ngày tôi lại rảnh. "

Lưu Diễm Hồng nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười: "Chữ rảnh này hình như rất ít dính dáng tới anh. "

*****

Tống Hoài Minh nói: "Người sống trên đời không thể chỉ vì công tác, những cán bộ quốc gia chúng ta cũng phải cho phép có cuộc sống của mình, có nói xem đúng không?" Y đặt chậu quân tử lan ở bệ cửa sổ.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi nghe nói Yên Nhiên và Trương Dương đã chia tay?"

Tống Hoài Minh ngồi xuống ghế cạnh giường: "Chuyện tình cảm của Người trẻ tuổi tôi trước giờ cũng không hay hỏi đến. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Chẳng lẽ anh không cả thấy hai đứa chúng nếu chia tay thì rất đáng tiếc ư?"

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Cô sao quan tâm tới việc nhà của tôi như vậy?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi hiện tại cả ngày nằm trên giường, nhàm chán lắm, chỉ có thể dựa vào cái lòng hiếu kỳ để giết thời gian, chuyện dài chuyện ngắn nào tôi cũng quan tâm hết, huống chi anh là bạn học cũ của tôi, hai đứa nhỏ Trương Dương và Yên Nhiên tôi cũng rất quý. "

Tống Hoài Minh lại nói: "Cô là thấy tiếc cho Trương Dương hay là tiếc cho Yên Nhiên?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Cả hai. "

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện tình cảm của chúng người làm cha như tôi cũng không chi phối được, mà cô cho dù quan tâm cũng bất lực thôi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi luôn cảm thấy bọn họ sẽ không chia tay, thật đấy, bạn học cũ à, tôi đã nhìn thấy rất nhiều đôi yêu nhau rồi, chưa thấy ai hợp như chúng, Yên Nhiên lúc nào thì về nước, đến lúc đó tôi sẽ giúp bọn họ tác hợp. "

Tống Hoài Minh nói: "Cô đúng là không bao giờ chịu ngồi yên cả. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện của Bắc Cảng thế nào rồi?"

Tống Hoài Minh nói: "Cung Kì Vĩ đã qua bên đó làm phó bí thư thị ủy, gần đây tất cả đều thái bình, có điều hôm nay xảy ra một khúc nhạc đệm. " Y kể lại chuyện cục công an Bắc Cảng có bom nổ.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bắc Cảng khẳng định tồn tại vấn đề tương đối lớn, loại phong cách làm việc này của Văn Hạo Nam rất dễ tự rước lấy họa, bản thân tôi chính là ví dụ, hay là để hắn rời xa khỏi vòng thị phi đó đi, tránh tương lai xảy ra chuyện, anh gặp phó thủ tướng Văn cũng khó ăn nói. "

Nhớ tới kiếp nạn lần này của Lưu Diễm Hồng, Tống Hoài Minh không khỏi thở dài, hắn nói khẽ: "Diễm Hồng, cô hiện tại đã nhớ ra rốt cuộc vì sao muốn vội vã tới Kinh Sơn chưa?"

Lưu Diễm Hồng nhíu mày, cô ta lắc đầu: "Chuyện này thật sự là rất kỳ quái, sau khi tôi gặp tai nạn thì quên sạch đoạn chuyện đó, tuy rằng tôi rất cố gắng nhớ lại, nhưng thủy chung không nhớ nổi, vì sao tôi muốn tới Kinh Sơn, rốt cuộc là có việc gì gấp, sao tôi phải mạo hiểm đội mưa tới Kinh Sơn?"

Tống Hoài Minh an ủi cô ta: "Nghĩ không ra thì thôi, sức khỏe của cô vẫn đang trong thời gian hồi phục, chờ sau khi hồi phục thì tất cả tự nhiên sẽ nhớ lại, đừng quá miễn cưỡng mình. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không biết mình liệu còn có thể đứng lên được nữa hay không, có điều Trương Dương đã nói thì tôi chắc có thể. "

Tống Hoài Minh ở phương diện này rất có lòng tin đối với Trương Dương: "Hắn nói có thể thì nhất định có thể. "

Tống Hoài Minh đã lên tiếng, Cao Trọng Hòa đương nhiên không dám chậm trễ, lúc trước Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng cũng không phải là y đề xuất, trong chuyện này Vinh Bằng Phi so với y thì tích cực hơn một chút, cho nên Cao Trọng Hòa đương nhiên tìm y tới thương lượng.

Vinh Bằng Phi nghe Cao Trọng Hòa kể lại thì thở dài nói: "Lúc trước đề nghị hắn đi tới Bắc Cảng, một là vì chính hắn chủ động yêu cầu, còn có một nguyên nhân là tôi cảm thấy Văn gia nếu để hắn ở đây thì chính là muốn để hắn làm ra một chút thành tích, được rèn luyện, như vậy sẽ rất có lợi cho phát triển về sau của hắn, không ngờ sau khi hắn tới Bắc Cảng thì lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. "

Cao Trọng Hòa nói: "Đầu tiên là vợ chưa cưới bị người ta bắt cóc, sau đó thì lại có người đặt bom trong xe của hắn, nếu để hắn tiếp tục ở đó thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện lớn tới thế nào. "

Vinh Bằng Phi nói: "Xem ra thật sự muốn phải cân nhắc thay nhân tuyển rồi. "

Cao Trọng Hòa nói: "Không phải cân nhắc, mà là lập tức phải làm ngay. "

Vinh Bằng Phi nói: "Trong nhất thời tôi thực sự không nghĩ ra nhân tuyển thay thế. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi đã có nhân tuyển thích hợp rồi. "

" Ai?"

" Triệu Quốc Cường!"

Vinh Bằng Phi vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Hắn là cục trưởng công an Nam Tích, chẳng lẽ lại điều hắn tới Tân Hải đảm nhiệm cục trưởng công an? Cá nhân hắn chưa chắc đã nguyện ý?"

"Để Văn Hạo Nam và hắn trao đổi vị trí tôi thấy có thể làm được. " Cao Trọng Hòa quyết tâm lập tức điều Văn Hạo Nam khỏi Bắc Cảng.

Vinh Bằng Phi nói: "Triệu Quốc Cường là con trai của lão tổng Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, là cháu ngoại của phó thủ tướng Giang, một Văn Hạo Nam đi, một Triệu Quốc Cường tới, thế thì có khác gì nhau? Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, điều động lần này của chúng ta khó đảm bảo sẽ không để người của Triệu gia sinh ra suy nghĩ, thậm chí đắc tội với bọn họ. "

Cao Trọng Hòa bật cười: "Bằng Phi, không ngờ anh cân nhắc so với tôi còn chu toàn hơn. "

Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Tôi cũng không muốn suy nghĩ đâu, người trong thể chế, rất nhiều chuyện không thể không cân nhắc, chuyện của Văn Hạo Nam chứng minh lúc trước tôi thiếu suy nghĩ, đương nhiên không muốn lặp lại chuyện tương tự. "

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi cũng đã tìm hiểu một số tình huống rồi, thật ra lần này quyết định rút Văn Hạo Nam về, một là vì Văn gia yêu cầu, còn có một nguyên nhân là vị trí này để hắn ngồi thì rất nguy hiểm. "

Vinh Bằng Phi lộ ra có chút khó hiểu.

Cao Trọng Hòa nói: "Tôi không phải nói Văn Hạo Nam nguy hiểm, cũng không phải là vị trí cục trưởng công an Bắc Cảng nguy hiểm, mà là tính cách của hắn không thích hợp với vị trí này. Hắn ngồi trên vị trí này, rất có thể sẽ tự rước lấy phiền toái lớn hơn. Triệu Quốc Cường thì khác, Triệu Quốc Cường so với Văn Hạo Nam thì trầm ổn hơn nhiều, lúc trước khi ở Vân An tôi đã rất hiểu hắn, năng lực nghiệp vụ của Quốc Cường rất mạnh, hơn nữa hắn công tác từ cơ sở, giỏi quan hệ với đồng nghiệp chung quanh. Làm việc cũng không cấp tiến như Văn Hạo Nam. "

Vinh Bằng Phi lúc này mới nhớ tới mình không ngờ đã quên việc Triệu Quốc Cường là Cao Trọng Hòa từ Vân An mang đến, nói tới hiểu Triệu Quốc Cường thì mình khẳng định không bằng y. Vinh Bằng Phi nói: "Giữa Triệu Quốc Cường và Trương Dương hình như có chút mâu thuẫn?"

Cao Trọng Hòa cười nói: "Mâu thuẫn cá nhân và việc công không liên can tới nhau. Trương Dương ở Tân Hải, hắn ở Bắc Cảng, hai người có thể phát sinh xung đột gì chứ? Hơn nữa. Bọn họ cũng không phải chưa từng hợp tác, lúc trước hai người cùng nhau ở Nam Tích, cũng không thấy bọn họ xích mích gì?"

Vinh Bằng Phi nói: "Cao thính nếu đã quyết định thì chuyện này cứ làm như vậy đi. "

Cao Trọng Hòa gật đầu nói: "Chuyện này phải làm cho sớm, vẫn là anh xử lý chuyện này, tính tình của tiểu tử Văn Hạo Nam đó có chút bướng, trên người cũng có chút tật xấu, anh đối với hắn cũng đừng quá khoan dung, nếu không phục tùng an bài công tác thì xử phạt hắn đi!"

Vinh Bằng Phi biết Cao Trọng Hòa lại ném một củ khoai lang nóng cho mìn, hắn chỉ đành cười khổ nói cười khổ nói: "Thằng ôn Văn Hạo Nam này rất không nghe lời. "

Cao Trọng Hòa nói: "Vậy thì dứt khoát nói với hắn, người muốn hắn đi là cha mẹ hắn!"

Vinh Bằng Phi nói: "Rốt cuộc là ai mà lớn gan như vậy? Không ngờ dám gài bom vào trong ô tô của hắn? Chuyện này thật sự rất kỳ quái, mục đích đặt bom cũng không phải vì mưu sát hắn, mà là để chế tạo ảnh hưởng. Bức hắn phải rời khỏi Tân Hải. "

*****

Cao Trọng Hòa nói: "Chuyện cụ thể thì tôi không rõ lắm, do anh đi xử lý, tự anh đi mà hỏi. "

Sau khi phát sinh vụ nổ, Văn Hạo Nam không nhận được điện thoại của cha mẹ, hắn đã nghiêm lệnh phong tỏa tin tức, hy vọng có thể giấu diếm được người nhà. Nhưng đồng thời cũng hiểu, chuyện này khẳng định không thể giấu được, quả nhiên, tối hôm đó hắn liền nhận được điện thoại của Vinh Bằng Phi, nhưng muốn điều hắn tới công tác ở cục công an Nam Tích.

Phản ứng của Văn Hạo Nam đối với việc này vô cùng mãnh liệt: "Vinh thính, tôi cho rằng hiện tại điều tôi đi là không có đạo lý, đối với cá nhân tôi mà nói thì rất không công bình, cũng là một loại thỏa hiệp với hành vi phạm tội của Bắc Cảng, nếu các anh làm như vậy thì hành vi phạm tội của Bắc Cảng sẽ chỉ càng ngông cuồng hơn. "

Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, chuyện này cấp trên đã quyết định. "

Văn Hạo Nam nói: "Lãnh đạo các anh quyết định thì ít nhất cũng phải trưng cầu một chút ý kiến của đương sự chứ, chuyện của Bắc Cảng tôi vừa mới tìm được một số manh mối, các anh lại muốn điều tôi đi, chẳng khác nào khiến những cố gắng trước đó của tôi trở nên vô ích. "

Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, tôi gọi điện thoại cho anh không phải để trưng cầu ý kiến của anh, trải qua thảo luận, chúng tôi dadx quyết định để đồng chí Triệu Quốc Cường chính thức xuất nhiệm chức cục trưởng công an Bắc Cảng, anh thì tới Nam Tích đảm nhiệm cục trưởng cục công an. "

Văn Hạo Nam lưu ý thấy lưu ý thấy Vinh Bằng Phi trực tiếp dùng cục trưởng công an, chứ không phải là đại cục trưởng như hiện giờ, thế chẳng khác nào nói với hắn, công tác trước đó của hắn ở Bắc Cảng chỉ là quá độ.

Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tôi muốn kháng nghị!"

" Kháng nghị không có hiệu quả!" Vinh Bằng Phi nói xong thì lại tạm dừng một chút, bảo: "Hạo Nam, anh đừng để chúng tôi phải lo lắng, cũng đừng để cha mẹ lo lắng. "

Văn Hạo Nam giống như bị người ta đánh một quyền thật mạnh, ngây ở đó cả nửa ngày, hắn minh bạch chuyện này không phải là quyết định của Vinh Bằng Phi, thậm chí cũng không phải là quyết đoán của bất kỳ ai ở Bình Hải, mà là người nhà của mình. Cha mẹ nhất định đã nghe nói tới vụ nổ, đầu tiên là Sophia bị bắt cóc bị bắt cóc, ngay sau đó thì lại xảy ra xe của mình bị đặt bom, hai chuyện liên tiếp đã khiến họ lo lắng tới an nguy của mình, làm ra quyết định này cũng là bình thường, nhưng Văn Hạo Nam không cam lòng, hắn ở Bắc Cảng vừa mới sải được bước đầu tiên, bắt được người bên trong nhảy ra ngoài, hắn tựa hồ nhìn thấy một khuôn mặt đang đắc ý, không sai, Trương Dương, là Trương Dương!

Hạng Thành bởi vì vụ nổ phát sinh vào ngày mùng một tháng bảy mà đặc biệt triệu kiến Văn Hạo Nam, trước mắt y vẫn chưa biết thính đã tiến hành điều động công tác đối với Văn Hạo Nam, sắc mặt của Hạng Thành vô cùng khó coi, toàn quốc trên dưới đã cường điệu đi cường điệu lại phải hài hòa an ổn, nghênh đón mùng một tháng bảy, nhưng Văn Hạo Nam bên này lại cố tình không cho mình bớt lo, lại xảy ra vụ nổ, tuy rằng không có thương vong về người nhưng cũng đã khơi dậy cơn tức đã dồn nén rất lâu của Hạng Thành, Văn Hạo Nam vừa đi văn phòng của y thì Hạng Thành đã tức giận nói: "Văn Hạo Nam, anh giờ muốn làm ầm ĩ tới thế nào?"

Văn Hạo Nam nghe y nói như vậy thì ngươi không khỏi phát hỏa: "Bí thư Hạng, ngài có ý gì?"

Hạng Thành tức giận nói: "Có ý gì à? Anh thân là đại cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng, anh nhìn công tác sau khi anh tới Bắc Cảng đi, hỏng hết cả, tôi đã cường điệu nhiều lần rồi, nhất định phải bảo đảm cho xã hội yên ổn, nhất định phải hài hòa nghênh đón mùng một tháng bảy, nhưng anh thì làm ngược lại, xem giờ đã thành thế nào rồi? Sao cứ phải dùng phương thức này để nghênh đón mùng một tháng bảy?"

Văn Hạo Nam lớn tiếng: "Bộ dáng gì nữa Bí thư Hạng, anh không hiểu à, tôi là người bị hại trong vụ nổ, còn nữa, không phải tôi sau khi tới Bắc Cảng thì công tác không ra gì, mà là bản thân Bắc Cảng đã tồn tại vấn đề rất lớn, mấy vấn đề này sớm đã có từ lâu rồi, sao anh không tự ngẫm lại mình đi?"

Hạng Thành bị hắn chọc cho cả người run rẩy, thằng cha này thật sự là quá cuồng vọng, về sau có con cháu quan lớn gì tới chỗ mình nhậm chức, nói gì cũng phải đứng vững này đám tiểu tử này thật sự là không coi ai ra gì, kiêu ngạo ương ngạnh. Hạng Thành nói: "Văn Hạo Nam, đừng đổ trách nhiệm cho người khác, trước anh, tôi đã qua hai nhiệm cục trưởng công an rồi, trong lúc bọn họ nhậm chức cũng không có ai thường xuyên gặp chuyện không may như anh cả. "

Văn Hạo Nam nói: "Huynh đệ Đinh gia ngộ hại không phải gặp chuyện không may à? Lưu thính trưởng bị tai nạn cũng không phải là gặp chuyện không may à? Bí thư Hạng, anh có thể công bình một chút hay không?"

Hạng Thành vỗ bàn, chỉ vào mũi Văn Hạo Nam nói: "Anh ra ngoài cho tôi!"

Văn Hạo Nam vốn định nói chuyện mình bị điều đi với y, nhưng không ngờ mới nói được vài câu đã cãi nhau, hắn cũng đầy khinh thường nói với hắn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi, khi ra cửa thì vừa hay gặp Trương Dương tới tìm Hạng Thành báo cáo công tác.

Văn Hạo Nam dừng chân, lạnh lùng nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân thì gió xuân phơi phới, thằng cha này đã nghe nói chuyện Văn Hạo Nam bị điều đi, trước mặt Hạng Thành, Trương Dương mỉm cười: "Chúc mừng Văn cục vinh thăng!"

Văn Hạo Nam mặt tái cả đi, thằng cha này lúc này chắc không phải cố ý không phải cố ý tỏ ra vui sướng khi người gặp họa chứ? Hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, cơ hồ muốn phun ra lửa: "Tôi phải đi, anh có phải đặc biệt vui hay không?"

Trương đại quan nhân không chút giấu diếm gật đầu: "Quả thực rất vui, ít nhất thì Bắc Cảng cũng bớt đi một người cứ thích nhằm vào tôi, bớt đi một đại cục trưởng cục cả ngày cứ coi tôi là tội phạm. "

Khóe môi Văn Hạo Nam run rẩy, thật ra Trương Dương vốn không muốn quá khắc bạc với hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt hận thấu xương của thằng cha này đối với mình, Trương đại quan nhân liền có chút khó chịu, mày tưởng tao sợ mày à? Nếu không phải vì cha nuôi mẹ nuôi thì tao dã sớm cho mày một bài học rồi.

Văn Hạo Nam nói: "Anh nhớ kỹ một câu cho tôi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, đã làm chuyện xấu thì sẽ có một ngày bị báo ứng. "

Trương Dương nói: "Tôi thật sự có chút khó hiểu, vì sao anh nhận định tôi làm chuyện xấu? Chẳng lẽ anh cho rằng tất cả chuyện sở đã làm đều là chuyện tốt à, trong thiên hạ chỉ có một mình anh là chính xác, người khác thì đều sai? Đúng là bội phục sự chính nghĩa của anh, như vậy tôi hỏi anh nhé, lúc trước anh biết rõ tôi là tới đi cứu nữ nhân của nữ nhân, vì sao không đứng ra chứng minh cho tôi? Chính nghĩa của anh đi đâu hết rồi?"

"Anh xứng à?" Trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Văn Hạo Nam tràn ngập vẻ khinh thường, hắn chỉ vào Trương Dương và nói: "Nhớ kỹ những lời mà anh đã nói với tôi hôm nay, có một số việc vẫn chưa kết thúc đâu. " Hận của Văn Hạo Nam đối với Trương Dương đã không thể che giấu.

Trương đại quan nhân rất lịch sự nghiêng người mỉm cười nói: "Văn cục lên đường may mắn. "

Hạng Thành thấy hai người lưỡi súng miệng kiếm thì trong lòng bỗng dưng có thiện cảm đối với Trương Dương, cùng chung mối thù rất dễ dàng khiến hai người lại gần nhau, Văn Hạo Nam quá cuồng vọng, loại cuồng vọng và lãnh ngạo của hắn chỗ nào cũng có, khác với sự không sợ trời không sợ đất của Trương Dương, Văn Hạo Nam là một loại ngạo mạn thiên nhiên, một loại tự cảm thấy ưu việt từ khi sinh ra đã có. Trương Dương tuy rằng thỉnh thoảng cũng bố láo, nhưng thằng ôn này so với Văn Hạo Nam thì vẫn đáng yêu hơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)