Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1127

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1127: Phản loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cung Hoàn Sơn nghe rất nghiêm túc, hắn mặc dù có chút nản lòng, nhưng hắn cũng không cam lòng, trước đây hắn từng được một độ hy vọng vào Hạng Thành, sau khi Tiết lão qua đời, ngay cả Hạng Thành cũng đã là Bồ Tát bùn qua sông, làm sao mà bảo vệ được mình? Lời nói của Hạng Thành rõ ràng đang nhắc nhở hắn gì đó, Hạng Thành trước mắt đã không thể ra mặt cho mình, hơn nữa hắn cũng không có năng lực ảnh hưởng tới đại cục, nhưng quan hệ ác liệt giữa Trương Dương và Cung Kì Vĩ lại hiện ra một tia cơ hội, nếu mâu thuẫn của Trương Dương và Cung Kì Vĩ công khai hóa, bọn họ sẽ lưỡng bại câu thương, có lẽ mình có thể được ngư ông đắc lợi.

Hạng Thành nói: "Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Đối với người trẻ tuổi, chúng ta phải khoan dung một chút, đừng làm chuyện bỏ đá xuống giếng. "

Cung Hoàn Sơn như ngộ ra gì đó, cầm trà ngơ ngác xuất thần.

Kim Mẫn Nhi và Trương Dương cùng nhau rời khỏi chính phủ nhất chiêu, cô ta thở phào nói: "Xã giao Như vậy thật sự là đau đầu!"

Trương Dương cười nói: "Nhân vật số một số hai của Thành phố Bắc Cảng tự mình ra mặt thiết yến khoản đãi, Kim đại tiểu thư cũng có mặt mũi quá còn gì!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Quá long trọng rồi, có điều tôi cũng không có tiếng nói chung với bọn họ. "

Trương Dương nói: "Thành ý của chúng tôi có phải rất đủ hay không, Lam Tinh nếu Tân Hải Tân Hải thì khẳng định sẽ được đãi ngộ với quy cách cao nhất và chính sách ưu đãi nhất. "

Kim Mẫn Nhi nói: "Các anh cũng khéo lắm, được các anh tiếp đãi nhiệt tình như vậy, tôi cũng ngại nếu không đầu tư không ở Tân Hải. "

Trương Dương cười nói: "Hiếu khách là truyền thống của người Trung Quốc chúng tôi, chúng tôi chỉ là vì biểu đạt sự tôn trọng đối với khách nhân, chứ không phải lợi dụng loại phương pháp này để khiến các cô không thể cự tuyệt, chuyện hợp tác đương nhiên phải là hai bên đều có được lợi ích, các cô sau khi cân nhắc tổng hợp hẵng quyết định. "

Kim Mẫn Nhi gật đầu, di động đổ chuông. Điện thoại áy náy cười cười với Trương Dương: "Người nhà gọi. " Cô ta bắt máy, dùng tiếng Hàn nói: "Alo, mẹ hai, có chuyện gì thế?"

Trương đại quan nhân lưu ý thấy Kim Mẫn Nhi sau khi nhận được điện thoại thì trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt. Mặt bởi vì khẩn trương mà tái nhợt, tay cầm di động cũng rung rung, dập máy, trong đôi mắt đẹp dầy ánh lệ: "Trương Dương, không xong rồi, cha tôi... ông ấy. "

Trương Dương cầm tay cô ta, an ủi: "Cô đừng khẩn trương, cứ từ từ mà nói, có tôi ở đây, đừng sợ. "

Kim Mẫn Nhi rưng rưng nói: "Cha tôi đột nhiên hôn mê, tình huống vô cùng nghiêm trọng, trước mắt đang ở bệnh viện Thanh Hòa. Tôi phải lập tức về Hán Thành, tôi phải đi ngay. " Kim Mẫn Nhi lộ ra vẻ hoang mang lo sợ.

Trương Dương nói: "Tôi về với cô. "

Mười giờ Tối hôm đó. Máy bay tư nhân của tổng tài tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên đáp xuống sân bay Bắc Cảng, Trương đại quan nhân trong khoảng thời gian ngắn cũng đã dặn dò xong, cùng Kim Mẫn Nhi đi lên máy bay. Nơi này là địa bàn của hắn. Ra ngoài rất đơn giản. Về phần chuyện sau khi tới Nam Triều Tiên thì có Kim Mẫn Nhi giải quyết cho hắn.

Trên đường bay, Kim Mẫn Nhi rõ ràng đứng ngồi không yên, may mà có Trương Dương ở bên cạnh bầu bạn, cô ta mới dần dần bình phục, Kim Mẫn Nhi nắm chặt tay Trương Dương: "Trương Dương, tôi không rõ đột nhiên sao lại như vậy, khi tôi Trung Quốc Trung Quốc, sức khỏe của cha tôi vẫn tốt mà. "

Trương Dương nói: "Đừng lo, cát nhân tự có tướng, tôi ít nhiều cũng biết chút y thuật, chắc có thể giúp được. "

Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay đỗ xuống sân bay Nhân Xuyên, sớm đã có ba chiếc Mercedes màu đen chờ ở đó, bọn họ vừa xuống phi cơ thì trực tiếp đi lên ô tô, Trương Dương vốn định đi theo Kim Mẫn Nhi lên xe, lại bị một gã bảo tiêu cản lại. Ánh mắt của Đối phương tràn ngập vẻ cảnh giác, lộ ra chút bất thiện.

Kim Mẫn Nhi nói: "Để anh ta lên xe!"

Bảo tiêu đó vẫn tràn ngập cảnh giác nhìn Trương Dương.

Kim Mẫn Nhi tức giận nói: "Không nghe thấy tôi nói gì à?"

Tên bảo tiêu đó lúc này mới lui về phía sau một bước, Trương Dương đi theo Kim Mẫn Nhi ngồi vào bên trong xe, hai gã bảo tiêu cũng ngồi vào theo, không khí khiến cho người ta cảm giác có chút nặng nề và áp lực.

Sau khi Kim Mẫn Nhi lên xe thì lập tức bấm số điện thoại của Thôi Hiền Châu: "Mẹ hai, tình huống của cha tôi thế nào?"

Ở đầu kia điện thoại Thôi Hiền Châu nói: "Tình huống đã ổn định rồi, hiện tại đang trong phòng giám sát bệnh nặng, bác cả của con ở cùng ông ta. "

Kim Mẫn Nhi gật đầu: "Tôi lập tức tới đây. "

Trương đại quan nhân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần đêm khuya rồi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Kim Thừa Hoán còn sống thì mình chắc sẽ có biện pháp. Ba chiếc Mercedes lái vào bệnh viện Thanh Hào ở đông nam Hán Thành, Kim Mẫn Nhi vừa xuống xe đã vội vàng chạy tới phòng giám sát bệnh nặng, Trương Dương đi sát theo, sau khi tiếng vào, nhìn thấy ngoài cửa có binh sĩ canh gác, từ đó có thể thấy được địa vị quan trọng của Kim Thừa Hoán trong chính đàn Nam Triều Tiên.

Phòng giám sát bệnh nặng ở tầng bốn của tòa nhà cấp cứu, tới trước cửa phòng giám sát bệnh nặng, Trương Dương lại bị cản, căn cứ theo quy định của phía bệnh viện thì không cho phép bất kỳ ai thăm ngoài trực hệ.

Kim Mẫn Nhi nói: "Trương Dương, anh ở lại đây đã, tôi vào bên trong thăm cha rồi lập tức ra ngay. "

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi muốn vào xem tình huống của hắn!" Trương đại quan nhân dù có có khả năng thông thiên, cũng không thể dưới tình huống không nhìn thấy bệnh nhân mà phán đoán ra bệnh tình của hắn được.

Một gã nam tử mặc quân trang từ bên cạnh đi tới, hắn là sĩ quan phụ tá của Kim Thừa Hoán Xa Minh Hạo, cũng rất quen thuộc với Kim Mẫn Nhi, nói với Kim Mẫn Nhi: "Tiểu thư, cô đi vào trước thăm tướng quân đi, tôi phụ trách đăng ký cho vị tiên sinh này, phải xác nhận thân phận đã, được phu nhân cho phép thì mới có thể đi vào được. "

Vào những lúc như thế này, vấn đề an toàn của Kim Thừa Hoán khẳng định được tăng lên tới mức độ khá cao, Trương đại quan nhân tỏ vẻ lý giải, hắn đi theo Xa Minh Hạo sang một phòng nghỉ bên cạnh, Xa Minh Hạo rất khách khí mời Trương Dương ngồi xuống, lấy ra bản tài liệu đăng ký rồi nói: "Trương tiên sinh, xin lỗi, căn cứ theo phân phó của phu nhân thì chúng tôi trước tiên phải xác nhận thân phận của ngài đã, hy vọng anh không lấy làm phiền lòng. "

Trương Dương gật đầu nói: "Không sao, các anh cũng là suy nghĩ tới an toàn của tướng quân thôi. "

Xa Minh Hạo tiếng Trung không tồi, hỏi Trương Dương một số tư liệu, sau khi điền xong thì nói với Trương Dương: "Trương tiên sinh xin chờ một chút, tôi đưa tài liệu này cho phu nhân, nếu được sự cho phép của cô ta thì ngài có thể đi gặp tướng quân. "

Trương Dương nói: "Tôi quen phu nhân, anh nói với cô ta, tôi đã từng giúp cô ta trị bệnh. "

Xa Minh Hạo mỉm cười nói: "Tốt!"

Trương đại quan nhân ngồi ở đó, ước chừng đợi mười phút cũng không thấy Xa Minh Hạo quay lại, hắn bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái, sĩ quan Hàn Quốc này chắc không phải là quên mình rồi chứ? Trương Dương đứng dậy đi đến cửa phòng, vươn tay ra mở cửa phòng, lại nhìn thấy ngoài cửa có quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng đứng đó, nhìn hắn như như hổ rình mồi, cực kỳ bất thiện, một người trong đó dùng tiếng Hàn Quốc quát hắn.

*****

Trương đại quan nhân nghe không hiểu tiếng Hàn Quốc, nhíu mày.

Binh lính của Nam Triều Tiên lại dùng tiếng Anh rống lên một câu, cái này thì Trương đại quan nhân nghe hiểu, là bảo mình đi vào, nếu không hắn sẽ không khách khí.

Trương đại quan nhân rất buồn bực, đám binh lính Nam Triều Tiên này đãi khách như vậy ư? Mình tốt xấu gì cũng là khách nhân của Kim gia, nhưng nể mặt mũi của Kim Mẫn Nhi Trương Dương cũng không lập tức phát tác, mà quay về trong phòng, hắn vừa mới ngồi vào chỗ thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, binh lính Hàn Quốc không ngờ đã khóa cửa phòng lại, giờ Trương đại quan nhân bắt đầu cảm giác chuyện không đúng, cho dù là muốn kiểm tra thân phận của mình thì cũng không cần phải nhốt mình ở đây chứ?

Trương Dương đứng dậy chuẩn bị đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở chốt súng, thần kinh của Trương đại quan nhân lập tức căng ra, hắn cơ hồ phản ứng ngay, nhanh chóng bổ nhào xuống đất, đồng thời, đạt từ bên ngoài điên cuồng quét vào, bay vút qua bên trên thân thể của Trương Dương, lập tức vang lên tiếng thủy tinh vỡ, có người lại ném lựu đạn hơi cay vào trong phòng, trong tràn ngập khói trắng, sau khi tiếng súng thoáng dừng lại thì lại vang lên tiếng kéo chốt lựu đạn, hai quả lựu đạn được ném vào trong phòng, Trương đại quan nhân dùng tốc độ kinh người lao ra ngoài cửa sổ, dùng thân thể phá cửa kính, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên bên trong, ánh lửa và sóng khí tấp lên người Trương Dương Trương Dương cương khí hộ thể quanh người Trương Dương lập tức kích phát, theo cỗ sóng khí cường đại lại, thân thể liên tục lộn trên không trung rồi rơi xuống tán cây bên dưới.

Tuy rằng phản ứng kịp thời, nhưng Trương đại quan nhân vẫn bị sóng khí chấn cho đầu óc ngây ngốc, hắn lắc đầu, nhìn thấy hơn mười chiếc xe quân dụng tập kết phía dưới, hơn hai trăm binh lính súng vác vai, đạn lên nòng vây quanh tầng trệt.

Trương đại quan nhân bắt đầu ý thức được mình đã dính vào một phiền toái rồi, đây là một hồi hành động quân sự nhằm vào Kim Thừa Hoán, có lẽ là một hồi chính biến quân nhân. Hắn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ vừa rồi lao ra, trong cửa sổ khói đặc cuồn cuộn, đám quân nhân Nam Triều Tiên căn bản không muốn lưu lại đường sống cho hắn, Trương đại quan nhân hận tới ngứa răng, con mẹ nó, đám chó này, xem bố mày có tha cho chúng mày không nhé.

Trương đại quan nhân ẩn thân bên trong tán cây, nhìn đám Kim Mẫn Nhi Nam Triều Tiên bố trí trong bệnh viện, cả sự kiện khẳng định là một âm mưu, Kim Mẫn Nhi hiện tại không biết tình huống như thế nào? Kim Thừa Hoán rốt cuộc có sinh bệnh thật hay không, tất cả chẳng lẽ đều là bẫy do Thôi Hiền Châu thiết kế?

Kim Mẫn Nhi cũng nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ mạnh kinh tâm động phách, mặt của cô ta bởi vì lo lắng mà hoàn toàn cắt không còn hột máu, Kim Thừa Hoán, Kim Thượng Nguyên ở bên cạnh cô ta, phí sau là sáu binh lính vũ trang tận răng cầm súng chĩa vào bọn họ.

Kim Thừa Hoán ôm vai con gái, vẻ mặt cực kỳ kiên nghị.

Xa Minh Hạo cười cười lắc đầu: "Tướng quân, nghe thấy tiếng súng, ngài có phải cảm thấy máu sôi trào hay không? Giống như là mình đang ở trong chiến trường vậy?"

Kim Thừa Hoán nói: "Thằng khốn nạn, mày không ngờ lại phản bội tao!"

Xa Minh Hạo nói: "Không phải tôi phản bội ông, là ông phản bội quốc gia, phản bội chính phủ, không ngờ muốn âm mưu lật đổ tổng thống, thành lập chính quyền do ông cầm đầu, chỉ tiếc ông đã đánh giá quá cao năng lực của mình. "

Kim Thừa Hoán nói: "Mày bán đứng tao!" Hắn nói xong thì xuống giọng: "Con gái tôi và đại ca của tôi không có bất kỳ liên quan gì tới chuyện này, tôi ở lại, anh thả họ đi. "

Xa Minh Hạo nói: "Tôi không có quyền quyết định, vận mệnh của các người không phải là nằm trong tay tôi. "

Kim Thừa Hoán nói: "Bảo Thôi Hiền Châu tới đây gặp tôi!"

Xa Minh Hạo mỉm cười nói: "Tướng quân đừng vội, anh sẽ gặp cô ta thôi. " Hắn gật đầu với vệ binh bên cạnh, bọn họ lôi Kim Thừa Hoán dậy, Kim Mẫn Nhi liều lĩnh xông lên: "Không được, các anh không thể mang ông ấy đi. "

Xa Minh Hạo nắm tóc Kim Mẫn Nhi.

Kim Thừa Hoán giận dữ hét: "Buông nó ra, tôi đi với các anh!" Kim Thừa Hoán tuy rằng đã là tù nhân, nhưng hùng phong vẫn còn đó, tiếng hét lớn của hắn khiến mọi người trong phòng chấn động.

Xa Minh Hạo buông Kim Mẫn Nhi ra, Kim Mẫn Nhi phẫn nộ cắn hắn một cái, Xa Minh Hạo giơ lên tát cô ta một cái, khiến Kim Mẫn Nhi ngã nhào ra đất, Kim Thượng Nguyên xông lên dùng thân thể bảo vệ cháu gái, cũng bởi vậy mà bị mấy binh lính đánh cho một trận.

Xa Minh Hạo gật đầu nói: "Mang hắn đi!"

Kim Thừa Hoán dưới sự áp giải của bốn gã binh lính tiến vào trong ô tô, Trương đại quan nhân ẩn thân trong tán cây chính mắt thấy cảnh hắn bị bắt. Trương Dương không dám manh động, không chỉ là vì trong bệnh viện có mấy trăm binh lính Nam Triều Tiên võ trang hạng nặng, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Kim Mẫn Nhi vẫn đang ở trong tay những người này, nếu hắn tùy tiện ra tay, khẳng định sẽ làm tình cảnh của Kim Mẫn Nhi càng thêm nguy hiểm, Trương đại quan nhân trong lòng vẫn đang cân đo, đám binh lính trước mắt đang trong sự cảnh giới cao độ, cho dù là Kim Thừa Hoán đã bị mang đi, trong chốc lát chắc hắn cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, chuyện trọng yếu nhất vẫn là trước tiên cứu Kim Mẫn Nhi ra khỏi hiểm cảnh đã rồi tính.

Tất cả Trước mắt đã chứng minh chuyện Kim Thừa Hoán bị bệnh nặng trước đó đều là nói dối, Trương đại quan nhân đang chuẩn bị một lần nữa lẻn vào trong đại lâu thì nhìn thấy một chiếc xe Lincoln màu xám đỗ trước tòa nhà khám bệnh, một gã binh lính xuống xe trước, cửa xe mở ra, Thôi Hiền Châu mặc váy tay ngắn màu xanh lá mạ đi xuống, trước tiên sửa sang lại tóc của mình một chút, thở hắt ra rồi đi vào bên trong đại lâu.

Kim Thượng Nguyên ôm lấy thân hình của Kim Mẫn Nhi, nói khẽ: "Đừng sợ. Có bác ở đây sẽ không để chúng làm thương tổn tới cháu. Mẫn nhi, cháu vì sao đột nhiên lại trở về?"

Kim Mẫn Nhi lau máu tươi ở khóe môi: "Đại bá, là mẹ hai... " Kim Mẫn Nhi không nói hết những lời này, bởi vì cô ta đã nhìn thấy Thôi Hiền Châu dưới sự đi cùng của hai gã quan bước vào.

Kim Thượng Nguyên giật mình nhìn Thôi Hiền Châu, y tựa hồ minh bạch gì đó.

Thôi Hiền Châu tới trước mặt Kim Mẫn Nhi rồi mỉm cười gật đầu: "Mẫn nhi, quả nhiên là đứa nhỏ hiếu thuận. "

Kim Mẫn Nhi nhăn mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi: "Vì sao phải làm như vậy? Cha tôi yêu bà như như vậy, bà vì sao lại làm vậy với ông ấy?"

Thôi Hiền Châu nói: "Cô căn bản không hiểu cha cô. Trên thế giới này hắn yêu nhất chính là bản thân mình, ở trong lòng hắn. Quyền lực mới là quan trọng nhất. Cô cũng rất quan trọng, ít nhất thì quan trọng hơn so với tôi!" Thôi Hiền Châu nhìn chằm chằm vào Kim Mẫn Nhi, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét.

Kim Thượng Nguyên nói: "Cô đã phản bội Kim gia. "

*****

"Đừng nói phản bội với tôi. Tôi đã sớm chán ghét sự dối trá của Kim gia các anh rồi, chán ghét vẻ mặt cao cao tại thượng tự cao tự đại của các anh, Kim Thượng Nguyên, lúc trước khi tôi được gả vào Kim gia, anh là người phản đối kịch liệt kịch liệt, những năm gần đây anh chưa bao giờ hoà nhã với tôi, cảm thấy cạnh cửa của Kim gia cao quý lắm à?" Giọng nói của Thôi Hiền Châu âm lãnh tới đáng sợ.

Kim Thượng Nguyên nói: "Thôi Hiền Châu, cô hận tôi, hận Kim gia, nhưng Mẫn nhi chỉ là một đứa nhỏ vô tội, cô thả nó đi!"

Thôi Hiền Châu lắc đầu, cô ta bỗng nhiên móc súng lục ra nhắm vào đầu Kim Thượng Nguyên, Kim Mẫn Nhi thét to: "Đừng!" Cô ta muốn xông lên bảo vệ bác cả. Trước khi Thôi Hiền Châu nhấn cò, họng súng đã lệch khỏi quỹ đạo, viên đạn bắn trúng vai Kim Thượng Nguyên, máu tươi từ máu tươi từ vai Kim Thượng Nguyên túa ra, thấm ướt vai y, nhưng trong ánh mắt của Kim Thượng Nguyên vẫn không thấy bất kỳ vẻ sợ hãi nào.

Thôi Hiền Châu nói: "Kim gia chỉ có một công chúa, ha ha, các anh rất quan tâm tới cô ta, tất cả mọi người đều yêu chiều cô ta, không ai dám cảm thương công chúa, thậm chí bình thường cũng không có nam nhân nào dám liếc cô ta một cái. " Hai mắt của cô ta đảo quanh, nghĩ ra một ý đồ ác độc, cô ta nói với binh lính bên cạnh: "Kim Mẫn Nhi có xinh đẹp hay không?"

Mấy binh lính không dám nói lời nào.

Thôi Hiền Châu giọng the thé nói: "Trả lời tôi!"

Mấy binh lính cơ hồ đồng thời gật đầu.

Thôi Hiền Châu nói: "Có muốn có cô ta không? Hiện tại tôi sẽ cô ta cho các anh. "

Mặt Kim Mẫn Nhi trở nên tái nhợt, đồng tử xinh đẹp bởi vì hoảng sợ cực độ mà co rút lại. Kim Thượng Nguyên giận dữ hét: "Súc sinh, cô không thể đối đãi Mẫn nhi như vậy được!"

Thôi Hiền Châu lắc đầu nói: "Tôi muốn cô tận mắt chứng kiến, tiểu công chúa cao cao tại thượng, không thể xâm phạm của Kim gia bị nam nhân chà đạp như thế nào, biến thành một dâm phụ như thế nào!" Nói xong câu đó, cô ta xoay người đi ra cửa.

Cửa phòng đóng lại phía sau Thôi Hiền Châu, sáu binh lính bên trong liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ chiếu lên trên người Kim Mẫn Nhi, đồng thời lộ ra nụ cười dâm tà.

Một gã binh lính bước về phía Kim Mẫn Nhi đầu tiên, Kim Thượng Nguyên giống như một con sư nổi giận, liều lĩnh đứng lên, dùng đầu húc đối phương, nhưng lại bị tên binh lính đó đá trúng bụng, mấy người khác cũng điên cuồng mà tóm lấy y rồi ném ra xa, sau đó thì nhấc chân điên cuồng đá lên người Kim Thượng Nguyên.

Kim Mẫn Nhi vung quyền đánh về phía tên binh lính kia, tên đó tóm lấy cổ tay cô ta rồi cười gằn nói: "Tôi thích nữ nhân dã man một chút!"

" Buông ra!" Kim Mẫn Nhi mắt phượng trợn tròn.

Hai binh lính khác cũng đi về phía cô ta.

Kim Thượng Nguyên lớn tiếng hét lên: "Tha cho cô ta, tha cho cô ta, tôi có thể cho các anh tiền. "

Lúc này tiền tài tựa hồ đã mất đi sức hoặc đối với mấy binh lính này.

Kim Mẫn Nhi liều mạng giãy dụa, cô ta muốn lao về phía cửa sổ, thà nhảy lầu mà chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch của mình. Nhưng cô ta mới chạy ra được hai bước thì đã bị một gã binh lính ngáng chân ngã xuống đất, hai binh lính mỗi người kéo một chân của cô ta ra sau, mấy người nhe răng cười.

Kim Thượng Nguyên giống như Phong Ma, bỗng nhiên cắn vào tai binh lính bên cạnh, dùng hết khí lực toàn thân, y nghe thấy tiếng xương sụn vỡ vụn của binh lính đó, cảm thấy máu của hắn chảy vào miệng mình, tên binh lính đau quá dùng báng súng đập lên mặt Kim Thượng Nguyên.

Kim Mẫn Nhi thét to: "Bác cả. "

Một gã binh lính xông lên ấn lên vai cô ta.

" Buông ra!" Một giọng nói phẫn nộ gầm khẽ, tên binh lính đang tóm lấy vai Kim Mẫn Nhi quay đầu lại, hắn nhìn thấy một quyền đầu đang phóng to trước mặt, sau đó nghe thấy tiếng xương đầu của mình và quyền đầu của chỉ một quyền va chạm - tiếng xong vỡ vang lên, hắn nhìn thấy óc và máu tươi nhanh chóng ùa vào hốc mắt của mình, tầm nhìn lập tức biến thành một mảng hắc ám, sau đó thì thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống.

Trương đại quan nhân chạy thoát từ trong đạn và lựu đạn thay nhau oanh tạc giống như thiên thần buông xuống xuất hiện bên trong phòng giám hộ, hắn từ bên hông của binh lính binh lính rút mã tấu ra, dùng tốc độ kinh người vọt tới trước mặt hai gã đang túm Kim Mẫn Nhi, một đao cắt cứt cổ họng của một gã binh lính, máu tươi như thác nước phun ra. Trương Dương lật tay đâm quân đao vào tim của một gã binh lính khác, rồi nhanh chóng rút mã tấu ra, ném mạnh về phía một gã khác đang cầm súng, gã binh lính đó ngã phịch xuống đất.

Hai gã binh lính Còn lại vội vàng nâng súng chuẩn bị bắn, nhưng động tác của Trương Dương nhanh hơn xa sức tưởng tượng của bọn họ, trong giây lát đã tới trước mặt bọn họ, hai tay phân biệt chế trụ cổ họng của bọn họ, dùng sức bóp mạnh, bóp nát cổ họng của hai người.

Không đến một phút đồng hồ, Trương đại quan nhân đã giải quyết xong toàn bộ sáu gã binh lính trong phòng, hắn giận đám người này có ý đồ mạo phạm Kim Mẫn Nhi, xuống tay không chút lưu tình, một người sống cũng không lưu lại.

Kim Mẫn Nhi khóc lóc nhào vào trong lòng Trương Dương, Trương Dương ôm Kim Mẫn Nhi, trấn an: "Không sao rồi, có tôi ở đây, cô sẽ không sao cả!" Hắn từ dưới đất nhặt lên một khẩu súng giao cho Kim Mẫn Nhi, tới bên cạnh Kim Thượng Nguyên, nhìn thấy Kim Thượng Nguyên mặt đầy máu đã đánh cho ngất đi, Trương Dương ấn huyệt nhân trung của y, giúp Kim Thượng Nguyên tỉnh lại, Kim Thượng Nguyên nhìn thấy Trương Dương đến, cháu gái thì bình yên vô sự, không khỏi vui quá mà khóc.

Trương Dương điểm huyệt cầm máu giúp Kim Thượng Nguyên, nói khẽ: "Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, bên ngoài có mấy trăm binh, đã vây chặt nơi này rồi. "

Kim Thượng Nguyên nói: "Trương Dương, anh dẫn Mẫn nhi đi thôi, tôi ở lại!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Không, muốn đi thì đi cùng, cháu sẽ không để bác ở lại một mình. "

Trương Dương cởi quần áo của binh lính ra, chọn lựa ba bộ sạch sẽ, để bọn họ thay, mình cũng thay một bộ, tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống, thấy bốn phía đại lâu đều có binh lính canh giữ, muốn không kinh động những người này lặng lẽ rời khỏi căn bản là không có khả năng.

Trương Dương nói khẽ: "Chúng ta chỉ có giết ra ngoài thôi. " Sáu gã binh lính đã chết để lại không ít vũ khí và đạn dược, sau khi hắn phân phối vũ khí thì nói với Kim Mẫn Nhi: "Tôi đi trước, cô phía sau, Kim tiên sinh ở giữa. "

Kim Mẫn Nhi kéo chốt an toàn, trải qua thời khắc kinh hồn vừa rồi, cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa hoàn hồn.

Hướng cười cười với cô ta, nháy nháy mắt, ra hiệu cho bọn họ ở trong phòng chờ, sau đó thì mở cửa ngông nghênh đi ra.

Ngoài cửa có hai gã binh lính đang gác, vừa rồi động tĩnh bên trong bọn họ cũng nghe thấy một ít, nhưng chỉ cho rằng đồng bạn của mình đang làm chuyện tốt, trên mặt đều mang theo vẻ ám muội, nhìn thấy Trương Dương cúi đầu đi ra, một người trong đó dùng tiếng Hàn nói: "Các anh chơi đủ chưa, đủ rồi thì tới lượt chúng tôi. "

Trương đại quan nhân ngẩng đầu, hai người nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì không khỏi kinh ngạc vạn phần, Trương đại quan nhân một đao đâm vào hốc mắt của một người, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy đầu người còn lại, vặn ngược chiều kim đồng hồ, rắc một tiếng, bẻ gẫy cổ hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)