Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1129

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1129: Bắt đầu phản kích
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương vào thẳng chủ đề: "Kim gia đã xảy ra chuyện gì?"

Quyền Chính Thái nói: "Cái này thì tôi cũng không biết, ngày hôm qua đột nhiên nhận được tin tức Kim Thừa Hoán Kim Thừa Hoán tướng quân bởi vì bệnh cấp tính mà phải nhập viện, cơ hồ đồng thời tiến hành quản chế cấp một khu bộ phận địa khu Hán Thành. Rất nhiều người đều đang hoài nghi Kim tướng quân đã xảy ra chuyện, nhưng sáng nay người phát ngôn của tổng thống đã công khai bác bỏ tin đồn, nói Kim tướng quân trước mắt bệnh tình đã ổn định rồi, đang trị liệu tại bệnh viện Thanh Hòa, hơn nữa công bố một bộ phận băng trị liệu của ông ta. " Hắn tạm dừng một chút rồi nhìn về phía Trương Dương: "Anh vừa rồi trong điện thoại có nói, nghe thấy tiếng súng phát ra từ bệnh viện Thanh Hòa?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tối hôm qua động tĩnh của bệnh viện Thanh Hòa rất lớn, Quyền tiên sinh thân là nhân viên công tác của bộ môn tình báo chính phủ chẳng lẽ không cảm thấy gì ư?"

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh vẫn không tín nhiệm tôi!"

Trương Dương nói: "Vốn chuyện nội bộ của quốc gia các anh cũng không tới lượt tôi quản, tôi cũng không muốn quản, nhưng Kim Mẫn Nhi là bạn tốt của tôi, chuyện này liên quan đến an nguy của cô ta, tôi lại không thể bỏ mặc. "

Quyền Chính Thái nói: "Anh biết tình huống của Kim tướng quân không?"

Trương Dương quan sát Quyền Chính Thái, cho tới bây giờ hắn cũng không rõ Quyền Chính Thái rốt cuộc đứng trong trận doanh của bên nào.

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh có thể tín nhiệm tôi, tôi vẫn luôn là người ủng hộ kiên định của Kim tướng quân. "

Trương đại quan nhân từ vẻ mặt của Quyền Chính Thái lặng lẽ phán đoán hắn có đang nói dối hay không, một người khi nói dối luôn sẽ để chỗ ra một số sơ hở rất nhỏ, Trương Dương không hề tìm được điều gì dị thường trên người Quyền Chính Thái, đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ loại nhân viên tình báo chuyên nghiệp như Quyền Chính Thái đều được huấn luyện nói dối một cách nghiêm khắc. Tố chất của tâm lý Đám người này cường đại đến mức có thể qua mặt được cả máy phát hiện nói dối.

Trương Dương nói: "Chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên đã bị giết rồi!" Hắn tung ra một tin tức, mục đích vẫn là muốn quan sát phản ứng của Quyền Chính Thái.

Quyền Chính Thái hiển nhiên bị tin tức này làm cho chấn kinh: "Gì cơ?" Quyền Chính Thái vẻ mặt của Quyền Chính Thái hắn thấy hắn chắc không biết chuyện này. Hắn nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: "Nói như vậy Kim tướng quân đã gặp phiền toái rất lớn? Hắn có có còn sống hay không?"

Trương Dương nhìn Quyền Chính Thái, hắn không biết gì về chính đàn của Nam Triều Tiên, đến nay vẫn không rõ vì sao Kim Thừa Hoán thân là tư lệnh bảo an của Nam Triều Tiên, tay cầm binh quyền. Không ngờ trong một đêm lại thành tù nhân, thậm chí cũng không làm ra bất kỳ phản kháng nào.

Quyền Chính Thái nói: "Nói cho tôi biết, Kim tướng quân có còn sống hay không?"

Trương Dương gật đầu: "Chắc vẫn còn sống. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn là tối hôm qua. "

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi muốn dẫn anh đi gặp một người. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Xin lỗi!"

Quyền Chính Thái Quyền Chính Thái Trương Dương vẫn tràn ngập cảnh giác đối với mình, hắn chỉ chỉ vào quán cà phê phía trước cách đó không xa: "Thủ trưởng của tôi. Thôi tiên sinh, người phụ trách của KBR đang ơ đó. "

Trương Dương nhíu mày nói: "Anh cuối cùng vẫn dẫn người tới. "

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh xin tha lỗi cho quyết định của tôi, chuyện này tôi không có quyền quyết định, chuyện liên quan thực sự quá nhiều. "

Thôi Chí Cảnh, người phụ trách của KBR lẳng lặng ngồi dưới mái che nắng của quán cà phê lộ thiên, ánh mắt hắn chú ý tới trước sứ quán Trung Quốc, Trương Dương và Quyền Chính Thái nói chuyện với nhau đều nằm trong tầm mắt của hắn, nhìn thấy hai người sóng vai đi tới, trên mặt Thôi Chí Cảnh lộ ra nụ cười thản nhiên.

Quyền Chính Thái không hề đi cùng Trương Dương tới trước bàn, mà chỉ chỉ vị trí của Thôi Chí Cảnh cho Trương Dương, mình thì ngồi xuống cách xa họ.

Trương Dương gật đầu với Thôi Chí Cảnh, nhìn người phụ trách cao nhất của ngành tình báo Nam Triều Tiên này. Ấn tượng đầu tiên chính là mái tóc hoa râm bù xù của Thôi Chí Cảnh, hắn là một một trung niên nhân không bắt mắt, nhưng nếu anh lưu ý tới hai mắt của hắn thì sẽ phát hiện ánh mắt này rất thâm thúy và tràn ngập trí tuệ.

Thôi Chí Cảnh gọi một cốc cà phê cho Trương Dương rồi mỉm cười nói: "Trương tiên sinh là bằng hữu của Chính Thái. Chuyện của anh tôi cũng có nghe nói một chút. "

Trương Dương nói: "Chuyện tốt hay là chuyện xấu?"

Thôi Chí Cảnh nói: "Cho tới bây giờ, từ quan điểm của tôi thì tòan là chuyện tốt. "

Trương Dương nói: "KBR là cơ quan tình báo cao nhất của Nam Triều Tiên, chuyện xảy ra tối hôm qua anh chẳng lẽ thực sự hoàn toàn không biết gì cả ư?"

Thôi Chí Cảnh nói: "Nếu thật sự không biết thì anh có tin hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Cho tôi một lý do đáng tin đi. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Kim Thừa Hoán tướng quân ngày hôm qua đột phát bệnh cấp tính, nghe nói được đưa vào bệnh viện Thanh Hòa để cứu chữa, nhưng chung quanh bệnh viện Thanh Hòa được giới nghiêm. Bất kỳ ai cũng không thể đi vào, cùng lúc đó, tất cả cửa ra vào núi Cẩm Vân đều bị phong tỏa, trước đó ở đấy đang tiến hành một hồi hội nghị quân sự, vào cùng một ngày phó tổng thống Tống Tương Cát cũng đột phát tắc nghẽn cơ tim được đưa vào bệnh viện cứu chữa, tôi biết việc này không thể là trùng hợp. "

Trương Dương nói: "Tôi là một ngoại nhân, theo tôi thấy, đây quả thực chính là một hồi chính biến có dự mưu. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Một cơn bão chính trị, Tống Tương Cát là một trong những người cạnh tranh hữu lực trong cuộc tranh cử tổng thống kỳ tới. Kim Thừa Hoán tướng quân tướng quân người ủng hộ kiên định của hắn. "

Trương Dương nheo mắt lại: "Tôi cũng có chút hứng thú với lập trường chính trị của Thôi tiên sinh, xin hỏi xin hỏi ủng hộ ai?"

Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi cho rằng hiện tại chính phủ Nam Triều Tiên cần một người lãnh đạo có tác phong cường ngạnh, tổng thống đương nhiệm hiển nhiên không phải nhân tuyển thích hợp nhất. " Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Một loạt hành động này cực kỳ nhanh chóng và quyết đoán, không giống với phong cách trước đây của tổng thống, sau lưng tổng thống còn có người Mỹ ủng hộ. " Hai mắt của thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào Trương Dương rồi nói: "Nói cho tôi biết, tối hôm qua ở bệnh viện Thanh Hòa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua cho hắn, Trương Dương cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm Thôi Chí Cảnh, nhưng dưới tình trạng trước mắt hắn đã không có lựa chọn nào khác.

Thôi Chí Cảnh nghe hắn nói xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt, suy nghĩ hồi lâu rồi mới: "Phải cứu Kim Thừa Hoán tướng quân ra, tuy rằng hắn trước mắt đã bị khống chế, chỉ cần hắn được tự do, hắn có thể ra lệnh cho quân đội hành động, thế cục có thể xoay chuyển, chính phủ đang che giấu chân tướng. "

Trương Dương nói: "Chỉ cần chúng ta công bố ra chân tướng là được? Bộ hạ của hắn sẽ đi cứu hắn. "

Thôi Chí Cảnh lắc đầu nói: "Nếu như vậy, Nam Triều Tiên sẽ chỉ lâm vào hỗn loạn và rung chuyển, sẽ có nhiều máu và giết chóc hơn, nhưng không cách nào vẫn không thể giải quyết vấn đề trên căn bản, không có Kim tướng quân chỉ huy, sẽ như rắn mất đầu, chỉ bằng vào những quân nhân này thì không thể xoay chuyển được thế cục đâu. "

Trương Dương nói: "Anh là thủ lĩnh KBR, anh chắc có biện pháp tìm được Kim tướng quân. "

*****

Thôi Chí Cảnh nói: "Dưới tình huống không được tổng thống trao quyền, không thể không thể vận dụng toàn bộ lực lượng của KBR. Hơn nữa trong nội bộ của chúng tôi cũng không thể phối hợp nhất trí, nếu trước khi chúng tôi hành động để cho người ta biết tôi muốn làm gì thì chỉ sợ... "

Trương Dương nói: "Thế này không được, thế kia cũng không được, theo cách nói của anh thì Kim tướng quân chỉ có thể nghe theo mệnh trời. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Phải làm tốt chuẩn bị, thứ nhất, triển khai hành động giải cứu Kim tướng quân, thứ hai, tìm kiếm nơi hạ lạc của phó tổng thống Tống Tương Cát, thứ ba là liên lạc với tư lệnh phương bắc Trương Chí Huân tướng quân, tranh thủ sự ủng hộ của hắn, nếu có thể thuận lợi làm được ba này thì như vậy có lẽ có thể xoay chuyển được toàn bộ cục diện. "

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì cảm thấy buồn cười, không ngờ mình hi lý hồ đồ thế nào lại dính vào phân tranh chính trị của Nam Triều Tiên, việc này vốn không có bất kỳ quan hệ gì tới hắn, nhưng là vì Kim Mẫn Nhi, hắn lại không thể không hỏi tới.

Thôi Chí Cảnh nói: "Thời gian còn lại cho chúng ta cũng không nhiều, tôi thấy muộn nhất là tối nay tổng thống sẽ tuyên bố quyết định, một khi thế cục bị hắn nắm trong tay, muốn nghịch chuyển thì.. " Hắn chậm rãi lắc đầu.

Trương Dương nói: "Kim Thừa Hoán tướng quân chắc là bị vợ hắn Thôi Hiền Châu hãm hại, sĩ quan phụ tá bên cạnh hắn là Xa Minh Hạo cũng phản bội hắn. "

Thôi Chí Cảnh gật đầu: "Tôi sẽ mau chóng tìm nơi hạ lạc của hắn. " Ánh mắt hắn hướng về cửa lớn của sứ quán cách đó không xa, nói khẽ: "Trương tiên sinh vì sao muốn giúp Kim gia?"

Trương Dương nói: "Kim Mẫn Nhi là bạn tốt của tôi. "

Thôi Chí Cảnh cười nói: "Cô ta vẫn bình an vô sự chứ?"

Trương Dương gật đầu.

Thôi Chí Cảnh nói: "Có ở bên cạnh anh không?"

Trương Dương nhíu mày, không biết Thôi Chí Cảnh đang có chủ ý gì, nói khẽ: "Tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô ta. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Trương tiên sinh hãy chuẩn bị rời khỏi đây, nếu nếu không ổn thì anh hãy tiến vào đại sứ quán Trung Quốc, tôi nghĩ Kim tiểu thư chắc đang ở gần sứ quán. "

Trương Dương cảnh giác nhìn Thôi Chí Cảnh: "Thôi tiên sinh có ý gì!"

Thôi Chí Cảnh: "Trương tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với cô ta cả. Vừa rồi ba chuyện mà tôi nói với anh, hai chuyện sau tôi có thể làm được, nhưng chuyện thứ nhất, cũng chính là chuyện giải cứu Kim tướng quân thì tôi chỉ tôi chỉ hữu tâm vô lực. "

Trương Dương nói: "Tôi là một ngoại nhân, ở Hán Thành tôi hai mắt tối sầm chẳng giúp được gì cả. "

Thôi Chí Cảnh lắc đầu nói: "Có một biện pháp, có điều sẽ rất mạo hiểm. "

Trương Dương nhìn ánh mắt của Thôi Chí Cảnh, tựa hồ minh bạch gì đó, hắn lắc đầu nói: "Tôi sẽ không để Mẫn nhi đi mạo hiểm. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Chúng ta thật sự không có biện pháp tốt hơn, nếu anh nguyện ý phối hợp với tôi, giả vờ bị tôi bắt, tôi có thể lợi dụng việc bắt các anh để có được sự tín nhiệm của đám người Thôi Hiền Châu, cũng có điều kiện để bàn với họ, để bọn họ coi tôi trở thành minh hữu có thể hợp tác, dọc theo đầu mối này, chúng tôi có thể tìm được Kim tướng quân. "

Trương Dương nói: "Anh sao có thể xác định như vậy?"

Thôi Chí Cảnh nói: "Kim Thừa Hoán tuy rằng bị bắt, nhưng quyền chỉ huy của bộ đội bảo an lại không mất đi. chỉ có hắn trao quyền thì mới có thể ra lệnh được cho bộ đội bảo an, hắn nếu gặp chuyện không may thì Nam Triều Tiên tất loạn, tổng thống muốn nắm vững chính quyền thì tuyệt đối không dám giết hắn vào lúc này. Đây là cơ hội của chúng ta, người Trung Quốc các anh có tục ngữ, đó là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Trương tiên sinh chẳng lẽ không dám mạo hiểm thử một lần ư?"

Trương đại quan nhân không phải không dám mạo hiểm, mà là hắn thật sự không muốn dùng sinh mệnh của Kim Mẫn Nhi ra đi mạo hiểm.

Thôi Chí Cảnh nói: "Trương tiên sinh không cần lo lắng tôi sẽ bán đứng anh, nếu tôi muốn gây bất lợi cho anh thì căn bản ngươi không cần phải phức tạp như vậy, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, từ nơi này đến trước cửa lớn của sứ quán Trung Quốc ít nhất có mười tay súng bắn tỉa đang dùng súng nhắm vào anh, cho dù anh có khả năng thông thiên độn địa thì không thể không thể thoát khỏi tầm bắn của nhiều tay súng bắn tỉa như vậy. "

Trương Dương cười lạnh nói: "Uy hiếp tôi à?"

Thôi Chí Cảnh cười nói: "Nếu tôi muốn tìm ra Kim tiểu thư thì chỉ cần cho người bao vây anh, cô ta sẽ liều lĩnh lao tới cứu anh. Như vậy, hành tung của cô ta tất nhiên sẽ bại lộ, Trương tiên sinh, anh thấy tôi nói đúng không?"

Trương Dương nói: "Nếu làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ trả giá bằng sinh mạng. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Cũng may tôi không phải là kẻ địch của anh!" Hắn cầm cốc cà phê lên uống một ngụm rồi nói: "Không còn nhiều thời gian đâu, cứu Kim tướng quân ra càng sớm thì càng có khả năng xoay chuyển cục diện sớm, Trương tiên sinh, tôi cho rằng anh nên tôn trọng ý kiến của Kim tiểu thư. "

Thôi Chí Cảnh đề nghị được sự đồng ý của Kim Mẫn Nhi, tuy rằng Trương Dương hiện tại có thể giúp cô ta rời khỏi Nam Triều Tiên, thoát ly hiểm cảnh, nhưng cô ta không thể trơ mắt cha phải vào tù mà ngồi yên không để ý đến, cô ta muốn cứu cha mình, cho dù mạo hiểm thì cũng không hối hận

Trương Dương nói khẽ: "Mẫn nhi, chúng ta khó khăn lắm mới thoát ra được, đám người Thôi Chí Cảnh rốt cuộc có nhiệt tình giúp thật hay không, tôi cũng không thể nắm chắc mười phần.

Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi nói: "Trương Dương, tôi đã không có lựa chọn nào khác, bất kể bọn họ thật lòng cũng được, giả ý cũng được, tôi cũng phải thử một lần, cho dù hy sinh tính mạng vì cha, tôi cũng sẽ không để ý. " Cô ta cầm tay Trương Dương rồi nói: "Trương Dương, anh trở về đi, trở về Trung Quốc đi, phân tranh chính trị nơi này không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả, tôi không muốn anh tiếp tục mạo hiểm vì tôi. " Khi nói những lời này, mắt Kim Mẫn Nhi đã đỏ lựng.

Trương Dương lắc đầu: "Mẫn nhi. "

Kim Mẫn Nhi che môi hắn, nói: "Đừng nói gì cả, tôi minh bạch, tôi minh bạch tất cả, tuy rằng trong lòng anh vẫn luôn coi tôi là Xuân Tuyết TÌnh, nhưng tôi vẫn yêu anh. Cuộc đời này có lẽ chúng ta không thể gặp lại nữa, nhưng kiếp sau tôi với sẽ nguyện làm tình nhân của anh. Tôi chỉ hy vọng trong lòng anh đừng chỉ nhớ một Xuân Tuyết Tình, mà cả Mẫn nhi tôi nữa. "

Mũi của Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của cô ta mà cảm thấy cay cay, một tay lấy ôm Kim Mẫn Nhi vào trong lòng. Khẽ hôn lên mặt cô ta rồi nói khẽ: "Mẫn nhi, em là Mẫn nhi của anh, anh không cần kiếp sau, anh chỉ muốn kiếp này, đời này, em phải ở bên anh, phải làm nữ nhân của anh, anh không thể để em gặp chuyện không may, anh sẽ không để bất kỳ ai làm thương hại tới em!"

Kim Mẫn Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Dương, bên trong đầy nước mắt hạnh phúc.

Trương đại quan nhân dưa hai viên thuốc đặt ở trước mặt Thôi Chí Cảnh và Quyền Chính Thái.

Thôi Chí Cảnh có chút kỳ quái nhìn hắn: "Đây là cái gì?"

Trương Dương nói: "Thất nhật đoạn mệnh hoàn, sau khi ăn vào, trong vòng bảy ngày nếu không chiếm được có giải dược do tôi tự tay phối chế sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Tôi cần phải mua bảo hiểm cho sự hợp tác của chúng ta, hai anh nói có đúng không?"

*****

Thôi Chí Cảnh và Quyền Chính Thái liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người đều lộ ra có chút bất đắc dĩ. Đồng thời cũng mang theo mấy phần không tin.

Trương Dương nói: "Các anh không tin ư, cứ ăn đi rồi nói!"

Có điều Thôi Chí Cảnh vẫn không chút do dự cầm một viên thuốc lên nuốt xuống

Quyền Chính Thái cầm viên thuốc rồi lại nói: "Nếu anh xảy ra chuyện thì sao?"

Trương Dương nói: "Vậy thì xin lỗi, mọi người là hợp tác. Không thể sinh cùng ngày thì cũng phải chết cùng ngày, tôi nếu xảy ra chuyện thì các anh cũng xong!"

Quyền Chính Thái cười khổ: "Xem ra chúng tôi không thể không tỏ thành ý rồi. " Hắn cũng nuốt viên thuốc đó, liếm liếm môi nói: "Ngọt đấy, có mùi của chu cổ lực. "

Trương Dương nói: "Anh nếu thích thì lát nữa tôi cho anh thêm hai viên. "

Quyền Chính Thái vội vàng lắc đầu.

Xác định hai người bọn họ đều đã nuốt viên thuốc, Trương đại quan nhân lại nói: "Hiện tại nhìn lòng bàn tay của các anh có phải có điểm đen nhỏ hay không?"

Hai người cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy lòng bàn tay xuất hiện một điểm đen. Trương Dương nói: "Theo thời gian trôi qua, điểm đen sẽ biến thành sợ đen, sợi đen sẽ thuận theo cánh tay của các anh mà lan ra, chờ khi sợi đen lan tới tìm thì các anh sẽ đi đời nhà ma, đương nhiên các anh cũng đừng lo, chỉ cần mọi người hợp tác vui vẻ, sau khi cứu ra Kim tướng quân thì tôi sẽ đưa giải dược cho các anh, trong bảy ngày các anh cũng sẽ không có tình trạng dị thường gì cả. "

Hai người lúc này mới lúc này mới triệt để tin rằng mình đã nuốt vào độc dược, trong lòng bất giác có chút sờ sợ, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không như vậy thì Trương Dương cũng sẽ không đồng ý để Kim Mẫn Nhi Kim Mẫn Nhi hiện thân gặp bọn họ.

Thôi Chí Cảnh vẫn rất khách khí với Kim Mẫn Nhi, kế hoạch của hắn chính là giả bộ bắt được Kim Mẫn Nhi, sau đó thì liên hệ với phía Thôi Hiền Châu, giao Kim Mẫn Nhi cho Thôi Hiền Châu, để có thể tìm được nơi hạ lạc của Kim Thừa Hoán. Về phần Trương Dương, vốn không phải trọng điểm trong kế hoạch, bọn họ cũng cho rằng không cần hai người phải đều đi mạo hiểm. Nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối không không chịu để Kim Mẫn Nhi đi một mình, Trương Dương nói: "Tôi đi cùng cô ta. "

Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi cho rằng chuyện này vạn vạn lần không thể, Kim tiểu thư có giá trị lợi dụng đối với phía Thôi Hiền Châu, chắc chắn bọn họ sẽ không dám xuống tay với cô ta, nhưng anh nếu giả bộ bị bắt, chỉ sợ bọn họ sẽ một phát súng lấy mạng anh ngay. "

Trương đại quan nhân kiên trì nói: "Tôi không thể để Mẫn nhi một mình đi mạo hiểm, nếu các anh để cô ta đi một mình thì như vậy giao dịch này sẽ hủy bỏ. "

" Nhưng. "

Kim Mẫn Nhi cầm tay Trương Dương nói: "Trương Dương, em không muốn anh mạo hiểm vì em nữa, chuyện này cứ để làm làm một mình. "

Trương Dương lắc đầu nói: "Nữ nhân Thôi Hiền Châu đó là người điên, cô ta trước đó đã đối đãi với em thế nào thì anh cũng thấy rồi, tôi không thể để em đi một mình. "

Quyền Chính Thái nhìn nhìn Thôi Chí Cảnh, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của hắn, Thôi Chí Cảnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Tôi bội phục đảm sắc của Trương tiên sinh, thế này đi, tôi sẽ tự mình giao Kim tiểu thư cho bọn họ, làm bộ hợp tác với bọn họ. "

Quyền Chính Thái cả kinh nói: "Không thể, như vậy rất nguy hiểm. "

Thôi Chí Cảnh lạnh lùng cười nói: "Kim tiểu thư và Trương tiên sinh còn không sợ, tôi có gì phải sợ? Vả lại, nếu tôi không tự mình đi tới gặp mặt bọn họ thì làm sao có thể thể hiện được thành ý của tôi. " Hắn vỗ vỗ vai Quyền Chính Thái rồi nói: "Anh chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, sau khi tôi tìm được Kim tướng quân thì lập tức phát động hành động giải cứu, lợi dụng lực lượng của tất cả nhân viên của KBR chúng ta, cho dù phải hy sinh nhiều cũng không tiếc. "

Quyền Chính Thái gật đầu thật mạnh.

Cửa sắt chậm rãi mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên mặt Kim Thừa Hoán, nhìn ra được mặt hắn có chút bầm dập, tóc tai bù xù. Kim Thừa Hoán nheo mắt lại, ý đồ phân biệt người tới là ai, nhưng ánh sáng quá gắt lại khiến hắn không thể thấy rõ..

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh có khỏe không?"

Kim Thừa Hoán gật đầu: "Quả nhiên là anh, Xa Minh Hạo, uổng cho tôi nhiều năm vẫn đối đãi với anh như thân nhân, anh không ngờ lại đối đãi với tôi như vậy. "

Nam nhân tên là Xa Minh Hạo bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện trước mặt Kim Thừa Hoán, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười thản nhiên, nụ cười như vậy đối với đa số nữ tính đều là lực sát thương lực sát thương, Xa Minh Hạo nói: "Anh cho rằng một người sẽ cam tâm tình nguyện đem nữ nhân của mình hiến cho người khác?"

Kim Thừa Hoán nhìn Xa Minh Hạo: "Là tôi giúp báo thù giết cha, là tôi giúp gia tộc của anh đòi lại nợ máu. "

Xa Minh Hạo nói: "Nhưng anh đã chiếm nữ nhân của tôi. "

Kim Thừa Hoán tức giận nói: "Lúc trước tôi là thông qua anh để biết cô ta. "

Xa Minh Hạo nói: "Nếu không là vì cô ta, anh sao lại giúp tên nghèo túng như tôi, anh báo thù giúp tôi, tôi rất cảm kích anh, nhưng cảm kích thì cảm kích, cừu hận là cừu hận, tôi sẽ không bởi vì anh giúp tôi báo thù mà quên anh đã chiếm lấy nữ nhân của tôi. "

Kim Thừa Hoán nói: "Thù giết cha, hận đoạt thê, vốn trên người anh chỉ có thù giết cha, nhưng để báo thù, anh lại không thể không nhịn mối hận đoạt thê, Xa Minh Hạo, tôi cũng không biết anh yêu cô ta như vậy, một nữ nhân mà thôi, nếu lúc trước anh nói cho tôi biết rõ ràng thì tôi sẽ trả lại cô ta cho anh. "

Xa Minh Hạo lắc đầu, hắn bỗng nhiên xông lên phía trước, hung hăng tát cho Kim Thừa Hoán một cái, Kim Thừa Hoán miệng chảy máu, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn tràn ngập vẻ bất khuất và lãnh ngạo, nhìn Xa Minh Hạo, giống như nhìn một con chó dại đáng thương.

Xa Minh Hạo nói: "Tôi yêu cô ta như vậy, anh lại chỉ coi cô ta là đồ chơi. " Môi hắn run run, cảm giác phẫn nộ tràn ngập nội tâm.

Kim Thừa Hoán lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ cái tát này của anh, về sau tôi sẽ trả lại gấp bội. "

Xa Minh Hạo cười lạnh nói: "Về sau ư? Anh cho rằng mình còn có thể có về sau ư? Một tên phản quốc, một kẻ mưu đồ bí mật mưu đồ bí mật lật đổ tổng thống, kết cục của anh sẽ rất bi thảm, anh có biết hay không, đại ca anh đã chết rồi?"

Trong đôi mắt của Kim Thừa Hoán phủ lên một tầng bi ai khó hiểu.

Xa Minh Hạo cười gằn nói: "Con gái của anh, ha ha, con gái được anh coi là hòn ngọc quý trên tay đó, anh có biết cô ta đói khát cơ nào, cần bao nhiêu nam nhân để thỏa mãn dục vọng của cô ta không?"

Trong mắt của Kim Thừa Hoán đầy tia máu, hắn cắn chặt môi, lặng lẽ nhấm nháp tư vị của máu tươi, dùng sự đau đớn để triệt tiêu đau khổ trong lòng.

Xa Minh Hạo nói: "Vì sao không nói gì? Vì sao không nói g? Anh có phải đang rất thống khổ hay không, rất khó chịu đúng không? Vì sao không nói? Đừng cố nữa, thật ra khóc sẽ dễ chịu hơn một chút. "

Kim Thừa Hoán nói khẽ: "Vì sao không giết tôi?"

Xa Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì tôi muốn tra tấn anh, tôi muốn anh sống thật đau khổ. "

Kim Thừa Hoán nói: "Anh không dám giết tôi, cho dù là tổng thống hắn cũng không dám động thủ với tôi, sau lưng của anh người, trước khi bọn họ không thể xác định có thể khống chế được quân giới, vẫn không dám lấy đi tính mạng của tôi. "

Trong ánh mắt của Xa Minh Hạo như tóe lửa, Kim Thừa Hoán hiển nhiên đã nói trúng rồi.

Kim Thừa Hoán nói: "Nếu tôi đồng ý giao ra quân quyền, nhưng điều kiện của tôi là muốn bọn họ xử lý anh, anh cho rằng bọn họ có đáp ứng không?"

Phần cơ mặt của Xa Minh Hạo rõ ràng đang run rẩy.

Kim Thừa Hoán cười ha ha, nói: "Tuy rằng tôi là tù nhân, nhưng anh càng đáng thương hơn, chỉ là một con chó, trước đây như vậy, hiện tại cũng vậy, mà sau này thì vẫn vậy, Xa Minh Hạo, anh nhớ kỹ cho tôi ở trước khi chủ nhân của anh bàn điều kiện với tôi, anh tốt nhất hãy khách khí với tôi một số, về phần những gì anh đã làm với người nhà của tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội. "

Xa Minh Hạo nhấc chân lên hung hăng đá vào bụng Kim Thừa Hoán, hắn điên cuồng đánh Kim Thừa Hoán, cho tới lúc có binh lính tới ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó hắn mới thôi tiếp tục dánh Kim Thừa Hoán.

Thôi Hiền Châu ngồi trong phòng khách của phủ tướng quân, nghe thấy tiếng ô tô, cô ta lập tức đứng dậy ra trước cửa nghênh đón.

Xa Minh Hạo bước nhanh vào trong phòng khách.

Hai người vừa thấy mặt đã lao vào nhau, Xa Minh Hạo hôn Thôi Hiền Châu, hôn rất cuồng nhiệt, cơ hồ muốn khiến Thôi Hiền Châu ngạt thở, Thôi Hiền Châu khó khăn lắm mới giãy ra được, cô ta cảm nhận được sâu sắc tình tự của Xa Minh Hạo hôm nay có chút khác thường, quan tâm nói: "Làm sao vậy?"

Xa Minh Hạo không trả lời câu hỏi của cô ta, tới sô pha rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Thôi Hiền Châu tới bên cạnh bên cạnh, ôm vai hắn rồi ôn nhu nói ôn nhu nói: "Minh Hạo, xảy ra chuyện gì vậy? ANh.. có phải đã đi gặp hắn rồi không?"

Xa Minh Hạo gật đầu, nói khẽ: "Cái miệng của hắn rất cứng, thủy chung không chịu khuất phục. "

Thôi Hiền Châu nói: "Hắn vẫn luôn như vậy, rất khó khiến hắn khuất phục. "

Ánh mắt của Xa Minh Hạo đột nhiên biến đổi: "Em hiểu hắn lắm ư?"

Thôi Hiền Châu nói: "Không, anh hiểu lầm rồi, nhiều năm như vậy, trong lòng em chỉ có anh, hắn chưa bao giờ coi trọng em, chỉ coi em là đồ chơi, em ở Kim gia đã phải chịu bao khuất nhục. "

Xa Minh Hạo giơ tay lên, mặt không chút thay đổi nói: "Anh không muốn nghe em nhắc tới chuyện của Kim gia, nói đi, em tìm anh gấp như vậy là để làm gì?"

Thôi Hiền Châu nói: "Thôi Chí Cảnh đã bắt được Kim Mẫn Nhi. "

*****

Xa Minh Hạo nhíu mày: "Thật ư? Hắn không phải là người phụ trách của KBR ư?"

Thôi Hiền Châu nói: "Chắc là Kim Mẫn Nhi tìm tới hắn, nhờ hắn giúp đỡ, kết quả bị hắn bắt. "

Xa Minh Hạo nói: "Hắn tìm em à?"

Thôi Hiền Châu nói: "Em và hắn hẹn bốn giờ gặp mặt. " Cô ta ngẩng đầu nhìn nhìn lên đồng hồ: "Hắn chắc sắp tới rồi. "

Hai chiếc ô tô hiện đại lái vào phủ tướng quân, Thôi Chí Cảnh xuống xe, hắn không hề bảo người đi cùng, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi ngồi bên trong một chiếc xe ở phía sau, hai đặc công của KBR cầm súng chỉ vào họ.

Kim Mẫn Nhi nói khẽ: "Sẽ không sao chứ?" Cô ta lo lắng Thôi Chí Cảnh không thể lừa được Thôi Hiền Châu.

Trương Dương nói: "Xem tình huống thế nào đã. "

Thôi Chí Cảnh đi vào trong phòng khách, Thôi Hiền Châu mỉm cười ra đón. Chủ động vươn tay về phía hắn: "Thôi tiên sinh. Rất cao hứng được gặp mặt anh. "

Thôi Chí Cảnh bắt tay cô ta rồi nói: "Phu nhân, tôi hôm nay đăng môn là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. "

Thôi Hiền Châu nói: "Mời Thôi tiên sinh ngồi!" Cô ta giới thiệu cho Xa Minh Hạo phía sau với Thôi Chí Cảnh.

Thôi Chí Cảnh cười nói: "Thượng tá Xa!" Hắn ngồi xuống sô pha. Thôi Hiền Châu ngồi đối diện hắn, Xa Minh Hạo thì ngồi bên cạnh cô ta.

Thôi Hiền Châu nói: "Tôi nghe nói Thôi tiên sinh đã tìm được Kim Mẫn Nhi. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Để tỏ thành ý, tôi đã mang họ đến. "

"Thật ư?"

Thôi Chí Cảnh gật đầu nói: "Đang ở bên ngoài!"

Thôi Hiền Châu nhìn thoáng qua Xa Minh Hạo. Hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của hắn. Ánh mắt của cô ta đã tiết lộ chủ mưu của chuyện này không phải là cô ta, Xa Minh Hạo so với cô ta thì quan trọng hơn. Xa Minh Hạo nói: "Thôi tiên sinh nếu đã đưa cô ta đến đây thì chắc hẳn đã nghe nói tới một số việc. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Đầu tiên xin thanh minh một câu, tôi là người ủng hộ kiên định của tổng thống. "

Xa Minh Hạo mỉm cười, lặng lẽ đánh giá biến hóa vẻ mặtcủa Thôi Chí Cảnh, phán đoán lời nói của hắn rốt cuộc có bao nhiêu thành phần đáng tin.

Thôi Hiền Châu nói: "Tôi có thể gặp Kim Mẫn Nhi không?"

Thôi Chí Cảnh nói: "Có thể!"

Xa Minh Hạo lại: "Thôi tiên sinh lấy ra thành ý lớn như vậy, rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì cho anh. "

Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi tuy rằng không biết người bày ra hành động lần này là ai, nhưng có chuyện tôi lại hiểu rõ, Kim Thừa Hoán là tư lệnh bảo an. Uy vọng của hắn ở trong quân rất cao. "

Xa Minh Hạo nói: "Anh đừng lo, hắn và đám bang thủ của hắn sẽ không tạo thành được bất kỳ uy hiếp gì cả. "

" Thật vậy ư?" Trong giọng nói của Thôi Chí Cảnh có hàm nghĩa trào phúng: "Tôi nghĩ các anh đã từng nghe nói tới hệ thống phòng vệ, hệ thống phản đạn đạo là được thiết lập để ứng đối với công kích của công kích. Mật mã Khởi động nằm trong tay tổng thống và Kim Thừa Hoán. "

Xa Minh Hạo nói: "Vậy thì sao? Kim Thừa Hoán cho dù có mật mã khởi động. Cũng không thể khởi động hệ thống phòng vệ này, anh cho rằng hắn có thể cho đạn đạo của hệ thống phòng vệ ánh sáng mặt trời bắn vào Hán Thành ư?"

Thôi Chí Cảnh lắc đầu: "Anh sai rồi. Hắn tuy rằng không thể khởi động hệ thống phòng thủ này, nhưng tư lệnh viên của bộ đội đạn đạo ánh sáng mặt trời là Kim Triệu Trung cháu hắn, nếu chuyện nơi này truyền ra, Kim Triệu Trung căn bản không cần phát động công kích vào Hán Thành, chỉ cần bắt hai phát pháo sang Bắc Triều Tiên, như vậy... " Thôi Chí Cảnh cũng không nói hết, nhưng Xa Minh Hạo và Thôi Hiền Châu đã hiểu được ý tứ của hắn.

Vẻ mặt của Xa Minh Hạo vô cùng ngưng trọng, Thôi Chí Cảnh nói không sai, bọn họ không chưa khống chwadc bộ đội đạn đạo ánh sáng mặt trời, tin tức biến loạn trước mắt được giữ bí mật nghiêm khắc, Kim Triệu Trung vẫn chưa xác định được tin tức, nếu thực sự để hắn biết được chuyện này, không bài trừ giả thiết của Thôi Chí Cảnh sẽ xảy ra.

Thôi Chí Cảnh từ vẻ mặt của Xa Minh Hạo đã phán đoán ra nội tâm của hắn bắt đầu cảm thấy sợ, bất kể lập trường chính trị của chính trị như thế nào, cũng không ai kỳ vọng sẽ bởi vì chính biến lần này mà tạo thành chiến tranh nam bắc. Thôi Chí Cảnh chính là làm công tác quay quanh điểm này, hắn cũng suy đoán phía sau Xa Minh Hạo còn có nhân vật khác, người đó chắc không phải là tổng thống, với cấp bậc của Xa Minh Hạo vẫn không đủ trình độ móc nối với đại nhân vật như vậy. Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi muốn gặp mặt Kim Thừa Hoán, chỉ có hắn mở miệng mới có thể khiến Kim Triệu Trung tự nguyện giải trừ võ trang, toàn bộ dân tộc Đại Hàn chúng ta mới có thể tránh được chiến tranh. "

Xa Minh Hạo vẫn đang do dự.

Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi ở KBR nhiều năm, đối với nguy cơ mà chúng ta gặp phải thì tôi biết rõ hơn bất kỳ ai, nếu thượng tá không tin, chúng ta có thể cùng đi gặp tổng thống tiên sinh. "

Xa Minh Hạo nói: "Kim Mẫn Nhi đâu?"

Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi có dẫn bọn họ tới!"

" Bọn họ ư?"

Thôi Hiền Châu thì biết Trương Dương, lúc trước Trương Dương đã từng chẩn mạch và kê thuốc cho cô ta.

Rất nhiều thủ hạ của Xa Minh Hạo chết ở trong tay Trương Dương, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn nạn!" Móc súng lục ra chuẩn bị bắt chết Trương Dương tại chỗ.

Trương đại quan nhân tuy rằng hai tay còng, nhưng dưới tình huống như vậy, giữ mạng cũng không có gì khó khăn, phải nói hắn chẳng những có thể bảo toàn được tính mạng, còn có thể bắt cả Thôi Hiền Châu và Xa Minh Hạo. Mắt thấy Xa Minh Hạo móc súng lục ra, Trương đại quan nhân tất nhiên không có đạo lý chết vô ích.

Vào Thời khắc mấu chốt thì Thôi Chí Cảnh lại nói: "Chậm đã."

Xa Minh Hạo ngây ra một thoáng, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Thôi Chí Cảnh: "Thượng tá, anh chỉ sợ vẫn chưa biết thân phận của hắn. "

Xa Minh Hạo nói: "Hắn là ai vậy?"

Thôi Hiền Châu nói khẽ: "Hắn hình như là thị trưởng của một thành phố nhỏ Trung Quốc. " Trong đầu người Nam Triều Tiên không có khái niệm bí thư, cho rằng quan lớn nhất trong thành thị chính là thị trưởng.

Nghe thấy Thôi Hiền Châu nói như vậy, Xa Minh Hạo cũng không khỏi có chút do dự, hắn vốn định bắn chết Trương Dương, nhưng một súng này chỉ sợ sẽ tạo ra một sự kiện quốc tế trọng đại muốn ồn ào, chỉ sợ so với đạn đạo bắn vào Bắc Triều Tiên thì ảnh hưởng còn lớn hơn.

Thôi Chí Cảnh hết sức bảo hộ vô cùng, hắn không muốn Trương Dương toi mạng một cách vô ích, đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, trước khi tới đây Trương Dương cho hắn và Quyền Chính Thái một viên thuốc cổ quái, nghe nói không có giải dược của giải dược thì bảy ngày mình và Quyền Chính Thái sẽ đi đời nhà ma, Trương Dương nếu chết thì bọn họ cũng sống không được. Thôi Chí Cảnh nhìn ra Xa Minh Hạo đang sinh lòng nghi ngờ, hắn nói khẽ: "Người này lai lịch rất lớn, cha của cha là phó thủ tướng Văn của Trung Quốc!" Thật ra Văn Quốc Quyền là cha nuôi của Trương Dương, Thôi Chí Cảnh để tăng thêm độ thuyết phục đã dứt khoát thành là cha ruột của Trương Dương, dù sao cũng cũng không rõ lắm Trung Quốc rốt cuộc có bao nhiêu phó thủ tướng.

Xa Minh Hạo đối với lời nói của hắn cũng tin hơn phân nửa, nguyên nhân Trương Dương nhúng vào chuyện này là vì Kim Mẫn Nhi, người thường không thể nào qua lại được với con gái của Kim Thừa Hoán, Xa Minh Hạo gật đầu, cuối cùng vứt bỏ ý định giết chết Trương Dương.

Kim Mẫn Nhi và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau rồi đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Kim Mẫn Nhi lo lắng cho Trương Dương, Trương đại quan nhân thì may mắn vì tạm thời không cần làm lộ.

Thôi Chí Cảnh nói: "Tôi giao hai người bọn họ cho các anh, tôi hy vọng mau chóng có thể nhìn thấy Kim Thừa Hoán. "

Xa Minh Hạo không hề lập tức đáp ứng hắn, mà là d bên ngoà bên ngoài gọi điện thoại, sau khi trở về thì i ra nói với Thôi Chí Cảnh: "Thôi tiên sinh có thể đi theo tôi. "

Trương Dương và Kim Mẫn Nhi tất nhiên thì giao cho Thôi Hiền Châu, Xa Minh Hạo sai người đánh thuốc mê Trương Dương, hắn cũng không phải là nhân vật bình thường, Trương Dương ở bệnh viện Thanh Hòa giết nhiều thủ hạ đắc lực của hắn như vậy thì hiển nhiên không phải nhân vật tầm thường, hắn cũng không yên tâm đối với Trương Dương, chẳng những đánh thuốc mê Trương Dương mà còn sai người trói tay trói chân hắn lại.

Trương đại quan nhân không hề lập tức phản kháng, tuy rằng đối phương dùng lượng thuốc mê gấp đôi người thường, nhưng với hắn mà nói thì cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Trương đại quan nhân mà ra tay thì cũng phải có điểm mấy chốt, thứ nhất là phải có ai đó muốn đả thương Kim Mẫn Nhi, thứ hai là có người tạo thành uy hiếp tới sinh mệnh của hắn, chỉ cần người khác không xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn thì hắn vẫn sẽ nhẫn nại, nhỏ không nhịn thì lớn tất loạn, trước khi Thôi Chí Cảnh tìm được nơi hạ lạc của Kim Thừa Hoán, bọn họ tốt nhất vẫn đừngđể bại lộ.

Có điều Trương Dương cũng không nắm chắc nữ nhân Thôi Hiền Châu này lắm, tối độc phụ nhân tâm, nghĩ ra chủ ý để đám binh lính đó xâm phạm Kim Mẫn Nhi chính là cô ta, hiện tại Kim Mẫn Nhi lại rơi vào tay cô ta, còn chưa biết nữ nhân này sẽ nghĩ ra chủ ý ác độc gì. Trương đại quan nhân đã sớm hạ quyết định, kiên quyết không tách Kim Mẫn Nhi ra, chỉ cần Thôi Hiền Châu dám cả gan gây bất lợi đối với Kim Mẫn Nhi thì mình khẳng định sẽ đem chế trụ cô ta.

Nhìn thấy sau khi Trương Dương bị đánh thuốc mê thì nằm đờ trên mặt đất, Thôi Hiền Châu nhẹ giọng thở dài, ánh mắt dừng ở trên người Kim Mẫn Nhi. Cô ta cũng không nói nhiều, xua tay nói: "Trước tiên nhốt bọn họ ở tầng hầm ngầm. "

Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy an ủi, xem ra Thôi Hiền Châu tạm thời không có ý định đối phó Kim Mẫn Nhi.

Hai binh lính kéo Trương Dương, một người thì dắt Kim Mẫn Nhi, bọn họ bị nhốt trong tầng hầm ngầm, nghe thấy bên ngoài có tiếng khóa cửa phòng, Kim Mẫn Nhi mới bổ nhào tới bên cạnh Trương Dương, quan tâm nói: "Trương Dương, anh có sao không?"

Trương đại quan nhân trong bóng đêm thấp giọng bật cười, nghe thấy tiếng cười của hắn, Kim Mẫn Nhi mới biết hắn không sao, thở phào nhẹ nhõm nói: "Vừa rồi thật sự là làm em sợ muốn chết. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)