Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1134

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1134: Giỏi trốn việc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nguyên Hòa Hạnh Tử xách cái giỏ đồ ăn đi trên con phố lát gạch, trong ấn tượng của Trương đại quan nhân cô ta vẫn luôn dùng tư thái của nữ cường nhân để xuất hiện ở bên ngoài, nhưng không ngờ cô ta lại dùng phương thức cuộc sống hóa như vậy để xuất hiện trước mặt người khác.

Nguyên Hòa Hạnh Tử xách giỏ đồ ăn tới trước quán hải sản cách đó không xa lựa thực phẩm, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, cô ta nhìn thấy Trương Dương đang chăm chú nhìn mình, Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười, nụ cười của cô ta khiến ánh sáng mặt trời rực rỡ tựa hồ cũng trở nên mờ nhạt.

Trương đại quan nhân cũng cười, hắn vẫy vẫy tay với Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi trả tiền thì xách giỏ thức ăn tới trước mặt Trương Dương.

Trương đại quan nhân cười nói: "Không ngờ cô còn có hứng thú đi chợ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không lập tức ngồi xuống mà nói khẽ: "Mua nguyên liệu nấu ăn tươi, lát nữa có thể mang về làm. "

Trương Dương nói: "Không quen ăn đồ ăn Trung Quốc à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chỉ là có chút nhớ những món ăn Nhật Bản chính tông. "

Trương Dương mời: "Ngồi đi, tôi mời cô ăn bữa sáng!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử bật cười: "Tôi còn tưởng rằng anh không mời tôi ngồi xuống đấy. "

Trương Dương nói: "Ăn gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử gọi một bát sủi cảo đậu hủ và một bát nước đậu xanh.

Sau đó hai người liền bắt đầu ăn cơm, trong quá trình này, Trương đại quan nhân cũng không chủ động nói chuyện, dù sao hắn thực sự có chút đói bụng, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không bắt chuyện với hắn, cho tới lúc bọn họ ăn xong rồi, Trương đại quan nhân gọi người tính tiền, mới ý thức được trong ví của mình không ngờ không có tiền, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chuyến đi lần này tới Nam Triều Tiên của Trương đại quan nhân thực sự đã trải qua quá nhiều chuyện, chút tiền mang theo không biết đã sớm bay đi đâu mất rồi. Thằng cha này cười cười có chút xấu hổ: "À... "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không đợi hắn nói ra đã đoán được hắn muốn nói gì: "Có phải không mang theo tiền hay không?"

Trương đại quan nhân liên tục gật đầu: "Sao cô biết?"

" Quan viên các anh đa số là không có thói quen mang tiền theo người. "

"Ặc. " Trương đại quan nhân nghẹn lời, có điều hắn rất nhanh đã có phản ứng: "Thế chẳng phải là chứng tỏ chúng tôi rất thanh liêm ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười không nói gì, móc ví ra trả.

Trương đại quan nhân cười nói: "Thật sự là ngại quá, là tôi mời cô ăn cơm mà cuối cùng lại bắt cô trả tiền. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có thể được mời bí thư Trương ăn cơm là vinh hạnh của tôi, chỉ là một bữa sáng thôi mà, cũng không cần phải khách khí. "

Hai người đứng dậy rời khỏi tiệm ăn sáng, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Bí thư Trương trở về lúc nào vậy?"

Trương Dương nói: "Đêm qua!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt ít nhiều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Trương Dương thay đổi đề tài ngày: "Vừa rồi tôi tới cảng Phước Long, phát hiện tiến triển của công trình cải tạo xây dựng thêm rất thuận lợi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: "Cái đó cũng nhờ công tác của bí thư Trương. "

Trương Dương cười nói: "Thật ra tôi cũng không làm gì cả. Hiện tại chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tôi không còn quản nữa, tôi cũng không dám kể công. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân, nhìn Trương Dương rồi nói: "Anh có phải sắp phải rời khỏi Tân Hải hay không?"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Cô nghe ai nói vậy? Sao tôi không biết. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên nhân, gần đây nghe thấy rất nhiều lời đồn đại về anh, nếu anh thực sự muốn đi thì nhất định phải báo cho tôi biết trước, tôi sẽ an bài tiễn anh. "

Trương Dương nói: "Tôi đến Tân Hải còn chưa tới một năm, chưa hết nhiệm kỳ thì sao có thể đi được?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Theo tôi thấy thì chính đàn Trung Quốc phức tạp hơn Nhật Bản rất nhiều. Thứ Ảnh hưởng tới nhiệm kỳ của một người không chỉ là chính tích. Còn có rất nhiều nhân tố khác. "

"Cô hình như rất hiểu về thể chế Trung Quốc?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: "Đều là nghe nói thôi!"

Trương Dương cười nói: "Nghe nói cái gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Lòng hiếu kỳ của Bí thư Trương rất mạnh. "

Trương Dương có một phát hiện bất ngờ, trước đây Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng không gọi hắn là bí thư Trương, hiện tại đột nhiên xưng hô quan hàm của hắn. Rốt cuộc là trên tình cảm thì thân thiết với hắn hơn, hay là cố ý dùng cách xưng hô như vậy để cường điệu khoảng cách giữa hai bên? Trương đại quan nhân cho rằng cái trước có khả năng lớn hơn.

Trương đại quan nhân tuy rằng không phải là một nhà tâm lý học, nhưng năng lực lý giải tâm lý của nữ nhân của hắn thì hơn người ta một bậc. Nếu không thì hắn sao có thể giành được trái tim của nhiều tuyệt đại giai nhân như vậy, nguyên nhân mà nữ nhân bắt đầu chủ động bảo trì khoảng cách với anh thường thường có hai cái, một là cô ta chán ghét anh, một là cô ta sợ anh, Trương đại quan nhân cho rằng mình bất kể kiếp trước hay kiếp này thì cũng không phải một nhân vật khiến nữ nhân ghét, cho nên chỉ tồn tại một loại khả năng, Nguyên Hòa Hạnh Tử sợ mình, loại hiện tượng này hẳn là từ lần trước du thuyền mà bọn họ ngồi gặp phải hải tặc, dựa theo lẽ thường thì Nguyên Hòa Hạnh Tử không những chắc không sợ mình, ngược lại nên thông qua sự kiện đó mà càng thân mình hơn mới đúng. Nguyên Hòa Hạnh Tử hiện tại có biểu hiện như vậy, chỉ có thể chứng minh cô ta sợ tiếp tục gần mình.

Trương đại quan nhân sở dĩ sinh ra suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái, cho tới giờ, thằng cha này đều tự nhận là mị lực hơn người, sự thật cũng nhiều lần nghiệm chứng điểm này. Trương đại quan nhân cố nặn ra một nụ cười mà hắn tự nhận là tràn ngập mị lực, chỉ tiếc hắn còn chưa nói ra miệng thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đề xuất cáo từ: "Bí thư Trương, tôi còn có việc quan trọng phải làm, cáo từ trước!"

Trương đại quan nhân há to miệng, một câu vừa mới muốn phun ra thì đành nuốt lại, phải nói bị cự tuyệt về mới đúng. Vẻ mặt của Thằng cha này khó tránh khỏi có chút xấu hổ, lại nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ nhàng biến mất trong tại triều hà.

Trương Dương về tới chỗ ở không lâu thì Chu Sơn Hổ trở lại, hắn báo cáo tình huống đưa Kim Mẫn Nhi tới sân bay với Trương Dương, chuyện cụ thể Chu Sơn Hổ cũng không hỏi, đi theo bên cạnh Trương Dương lâu như vậy, hắn cũng học được không ít thứ, chuyện lãnh đạo giao cho anh, cứ tận sức mà làm là được rồi, trăm ngàn lần đừng hỏi nhiều, mặc dù Trương Dương là ân nhân của hắn, là huynh trưởng của hắn, nhưng chuyện không nên quản thì nhất định không thể quản.

Trương Dương cầm điện thoại, vốn định gọi điện thoại, nhưng sau khi bấm mấy số thì lại bỏ xuống, hắn nói với Chu Sơn Hổ: "Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?"

Chu Sơn Hổ ặc một tiếng, lộ ra vẻ do dự.

Trương Dương nói: "Không sao đâu, cứ nói đi. "

Chu Sơn Hổ nói: "Phó bí thư Cung trong cuộc họp chỉ đích danh anh, nói anh không trưng cầu sự đồng ý của bất kỳ ai, không nói tiếng nào rời khỏi cương vị công tác, nói anh lơ là nhiệm vụ. "

Trương đại quan nhân lần này đi quá vội vàng, quả thực chưa kịp xin phép tổ chức, mâu thuẫn giữa hắn và Cung Kì Vĩ đã thành bí mật công khai của Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ lợi dụng chuyện này để làm khó dễ hắn cũng là rất bình thường.

*****

Trương Dương cười một tiếng khinh thường: "Chuyện của tôi không tới lượt hắn quản!" Hắn đứng dậy tới đầu giường, tìm di động của mình, lần này cùng Kim Mẫn Nhi tới Nam Triều Tiên không hề mang theo di động, Trương đại quan nhân sau khi khởi động máy di động thì thuận tay đặt ở trên bàn trà.

Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, mọi người đều nói phó bí thư Cung vẫn luôn đang nhằm vào anh, tôi thật sự là không nghĩ ra, trước đây quan hệ của các anh vẫn luôn rất tốt mà. Hắn vì sao đột nhiên làm như vậy?Anh khi ở Nam Tích còn từng cứu Cung Nhã Hinh, con gái của hắn, hắn hiện tại đối đãi với anh như vậy có phải có chút lấy oán trả ơn hay không?"

Trương đại quan nhân cười cười, nội tình trong đó tất nhiên không thể nói với Chu Sơn Hổ rồi, hắn và Cung Kì Vĩ cùng nhau diễn vở kịch này, không thể nói với bất kỳ ai, cho dù là Chu Sơn Hổ cũng không ngoại lệ, Trương Dương nói: "Có thể là lý niệm chấp chính của chúng tôi xảy ra xung đột, cũng không có nghĩa là giữa chúng tôi tồn tại ân oán cá nhân gì cả. Hổ tử, anh không cần phải quản nhiều như vậy là gì, cứ làm tốt công tác của mình là được rồi. "

Chu Sơn Hổ gật gật đầu.

Trương Dương nói: "Hi Đình công tác thế nào?Vẫn hài lòng chứ?"

Chu Sơn Hổ nói: "Đang muốn bàn chuyện này với ngài đây, lúc mới đầu thì nhiệt tình rất cao, lâu rồi thì có chút chán nản, cô ta được nuông chiều từ bé, bản thân ở thành phố lớn quen rồi, tới Tân Hải luôn cảm thấy không thích ứng, hơn nữa mẹ của cô ta vẫn luôn muốn cô ta trở về. "

Trương Dương lập tức hiểu hắn đang nói gì, cười nói: "Sao? Chuẩn bị về Đông Giang công tác à?"

Chu Sơn Hổ gật đầu, không lâu lại đỏ mặt nói: "Ý tứ của cha cô ta là bảo tôi cùng về Đông Giang làm lái xe, với là về đơn vị cũ. "

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lưu chỉ có một cô con gái, đương nhiên muốn giữ cô ta ở bên người, hổ tử, anh cũng đừng thấy khó xử, nếu nhà bọn họ thực sự muốn vậy thì anh hay là về đi, không thề bởi vì công tác mà làm lỡ chuyện tình cảm. "

Vội vàng vội vàng lắc đầu: "Tôi đã nghĩ rồi, tôi vẫn không đi, anh đi đâu thì tôi đi đó, không có anh thì không có tôi hôm nay. "

Trương Dương nói: "Hổ tử, tôi lúc trước giúp anh cũng không phải là muốn anh hồi báo, trên thế giới này không có ai nhất định phải sống vì ai cả, anh cũng lớn rồi, cũng nên có cuộc sống của mình, nên tính toán kế hoạch cho tương lai của mình. Hơn nữa, anh cũng không thể cả đời làm lái xe, giành thời gian học tập thêm đi, chỉ có không ngừng làm phong phú mình thì mới có thể có nhiều cơ hội. " Trương đại quan nhân nói tới đây, cũng bởi vì sự thuyết giáo của mình mà bật cười.

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi thực sự không muốn đi, chỉ... chỉ là cảm thấy tôi và Hi Đình trước đây rất tốt, hiện tại mỗi ngày đều gặp mặt, ngược lại va chạm nhiều hắn, tách ra một đoạn thời gian cũng tốt. "

Trương Dương vỗ vai hắn, nói: "Đối với con gái là phải biết lừa. "

Chu Sơn Hổ nói: "Phương diện này tôi phải học tập ngài nhiều hơn. "

Trương đại quan nhân cười mắng: "Thối lắm, tôi ở phương diện này không sở trường có gì cả. " Lời này ngay cả chính hắn cũng không tin.

Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn tới thị ủy, vừa mới tới cửa văn phòng thì nhìn thấy Phó Trường Chinh vội vã chạy tới, Trương Dương nhìn thấy bộ dạng đầu đầy mồ hôi của hắn thì không khỏi bật cười: "Trời nóng vậy, chạy gấp làm gì?"

Phó Trường Chinh nói: "Thật sự là ngài hả bí thư Trương!" Hắn thở hổn hển nói: "Vừa rồi thị lý đến thông tri, bảo ngài và thị trưởng Hứa tới thị lý họp. "

Trương Dương nói: "Bọn họ sao biết tôi đã về?"

Phó Trường Chinh nói: "Không biết, có điều lần này là bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới, cấp trên thông tri cho lãnh đạo chủ yếu cũng phải tới. "

Trương Dương xoay người nói với Chu Sơn Hổ: "Đi thôi, đưa tôi tới Bắc Cảng. "

Chu Sơn Hổ gật đầu, đang chuẩn bị lấy xe thì Trương Dương lại đổi ý: "Thôi, tôi chả đi, mặc kệ là ai tới thì đối với tôi cũng không phải là chuyện tốt. "

Lúc này di động của hắn đổ chuông di động của hắn đổ chuông, là số của Hứa Song Kì.

Trương Dương bắt máy cười nói: "Lão Hứa à, chuyện gì thế?"

Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, xem ra anh đã đi làm rồi, bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới, nói là có tình huống quan trọng muốn thông báo, chúng ta cùng nhau đi nhé. "

Trương Dương nhìn nhìn xuống phía dưới, thấy xe Audi của Hứa Song Kì đã đậu ở đó, Hứa Song Kì không xuống xe, cửa kính xe rồi mở ra, hắn vừa gọi điện thoại vừa phất tay ra hiệu với Trương Dương.

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, anh cũng khệnh nhỉ, không ngờ ngay cả xe cũng lười không muốn xuống.

Trương Dương nói: "Tôi vừa trở về, rất mệt rất tôi không đi đâu, anh đi một mình đi, có chuyện gì thì báo cho tôi biết ngay là được. "

Hứa Song Kì nói: "Không được đâu, bí thư Lưu tự mình tới đây, hơn nữa chỉ đích danh chúng ta tới, vạn nhất liên quan tới chuyện thì Tân Hải thì tôi cũng không dám tự tiện làm chủ đâu!" Trong lời này của hắn tràn ngập thành phần ám chỉ, Trương đại quan nhân không thể không nghĩ nhiều, chẳng lẽ Lưu Chiêu lần này đến thực sự là có liên quan tới mình ư? Ngẫm lại thì thấy chắc không phải, mình và Cung Kì Vĩ, Tống Hoài Minh đang liên thủ diễn trò, Tống Hoài Minh mặc dù đang gõ mình, nhưng đó cũng là để phô trương thanh thế, nhưng lần này bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu đích thân đến, rốt cuộc là muốn hạ nước cờ gì tiếp đây?

Trương đại quan nhân cũng hiếu kỳ, đã hiếu kỳ thì phải tới xem thế nào. Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ không cần đưa mình, dù sao Hứa Song Kì cũng đã có xe rồi, mình đi nhờ xe là được, tiền của nhà nước cũng là tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Hứa Song Kì gần đây có tinh thần hơn nhiều, cái này cũng có liên quan tới sự trọng dụng của cấp trên đối với hắn, một núi không thể có hai hổ, trạng thái của hắn và Trương Dương trước giờ chính là thử tiêu bỉ trường, khí diễm của Trương Dương nếu yếu đi vài phần thì bên mình sẽ cường thịnh hơn vài phần, sự cường thịnh trên tâm lý hoàn toàn bất đồng với cường thế được biểu lộ ra ngoài, hắn vẫn chưa tới mức có thể cường thế trước mặt Trương Dương, hắn không có cái vốn đó. Càng không có đảm sắc đó. Cho nên Hứa Song Kì ở trước mặt Trương Dương vẫn biểu hiện ra sự khiêm tốn và nhún mình của người số hai. Nhưng trong lòng một người một khi sinh ra biến hóa thì hành vi cử chỉ của hắn cũng sẽ bại lộ ra trong bất tri bất giác, Hứa Song Kì lăn lộn trong quan trường nhiều năm cũng không tránh được một số sơ xuất trong chi tiết. Ví dụ như vừa rồi, hắn rõ ràng đã nhìn thấy Trương Dương nhưng lại chỉ gọi điện thoại. Mà lười không xuống xe đón, hắn không cảm thấy được nhưng Trương đại quan nhân cũng đã bắt đầu khó chịu.

Trương đại quan nhân vốn cũng không muốn biểu lộ ra, nhưng sau khi lên xe thì Hứa Song Kì lại nói một câu khiến hắn không thích nghe, Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, mấy ngày nay đi đâu vậy? Tìm anh cũng không được, mà gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy. "

Trương Dương cười cười, hỏi ngược lại: "Tôi đi đâu còn cần xin phép anh ư?"

Một câu khiến Hứa Song Kì đỏ bừng, dù sao trong xe cũng không chỉ có hai người bọn họ, Còn có lái xe ở đây. Không ai là kẻ ngốc cảm, ai cũng nghe ra là Trương Dương đang đốp chát. Hứa Song Kì xấu hổ ho khan một tiếng, ho khan bình thường là thủ đoạn thường dùng để che giấu sự xấu hổ. Hứa Song Kì là lão bánh quẩy chính trị. Vận dụng những thủ pháp này có thể coi là lô hỏa thuần thanh.

*****

Trương đại quan nhân không nói gì nữa, cũng không thèm nhìn Hứa Song Kì. Ô tô lái ra khỏi trung tâm chính, thằng cha này dứt khoát nhắm hai mắt lại, không ngờ còn phát ra tiếng ngáy nhỏ. Hứa Song Kì không biết thằng cha này đang ngủ thật hay là giả, có điều cứ như vậy, hắn cảm thấy mình càng lúc càng bẽ mặt.

Tới trụ sở thị ủy Bắc Cảng, Trương đại quan nhân vẫn nằm ở ghế sau ngủ, Hứa Song Kì nhìn thấy bộ dạng của thằng cha này thì tức giận mà không biết làm gì, hận không thể tát cho hắn hai phát, nhưng Hứa Song Kì cũng chỉ dám nghĩ vậy mà thôi, cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám. Cho dù Trương Dương gần đây đang không đắc chí, nhưng người ta vẫn người đứng đầu Tân Hải, quan to hơn một cấp thì đè chết người, hơn nữa, thằng cha này trẻ tuổi sức khỏe, mình đánh với hắn thì không phải là tìm ngược ư? Hứa Song Kì cân nhắc trong chốc lát, vẫn vẻ mặt tươi cười đánh thức Trương Dương: "Bí thư Trương!" Một tiếng không đánh thức được, Hứa Song Kì vươn tay ra lay cánh tay Trương Dương.

Trương đại quan nhân lúc này mới mở mắt ra.

Hứa Song Kì cười nói: "Đến rồi!"

Trương đại quan nhân ngáp một cái rồi nói: "Gần đây hơi mệt!"

Hứa Song Kì cười cười, không nói gì, trong lòng cố gắng kìm nén xung động muốn chửi hắn, anh mệt cái rắm, trong khoảng thời gian này không biết đã chạy tới chỗ nào tiêu sái.

Hai người cùng nhau tới phòng họp thứ nhất của thị ủy, phát hiện lãnh đạo chủ yếu của các huyện thành phố khác đều chưa tới, nhưng mấy vị lãnh đạo chủ yếu của thị lý thì đều đến cả rồi.

Cung Hoàn Sơn và Cung Kì Vĩ hai người đang ở đó nói chuyện, Trần Cương thì đeo kính lão ngồi đọc giấy tờ, sau khi Trương Dương và Hứa Song Kì tới, phát hiện cấp bậc của bọn họ thuộc thấp nhất, Hứa Song Kì tìm chỗ có viết tên mình rồi ngồi xuống.

Trương Dương thì không ngồi vào chỗ của mình, mà tới ngồi xuống bên cạnh Trần Cương, vốn hắn và Trần Cương còn cách nhau hai ghế, nhưng thằng cha này trực tiếp đổi chỗ.

Trần Cương buông văn kiện xuống, cười cười với hắn.

Trương Dương nói khẽ: "Bí thư Trần, sao chỉ có Tân Hải chúng tôi tới. "

Trần Cương nói: "Tôi cũng không rõ lắm, bí thư Lưu điểm danh. "

Đang nói thì lại có một đám lãnh đạo thành phố đến, bí thư Lưu Chiêu của Ủy ban kỷ luật tỉnh dưới sự đi cùng của bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành cuối cùng mới xuất hiện trong phòng họp, bọn họ vừa xuất hiện, hiện trường lập tức nổi lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh.

Trương đại quan nhân không vỗ tay, hắn cảm thấy thế là không cần thiết, ánh mắt lại nhìn lên biển trên bàn, quả thực hôm nay tới tham dự hội nghị, hắn và Hứa Song Kì là cấp bậc thấp nhất, rất kỳ quái, thị lý vì sao lại có an bài như vậy, chẳng lẽ Tân Hải của Tân Hải đã xảy ra chuyện? Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, vừa an ổn không được bao lâu, vừa mới đám tiểu quỷ tiễn bước Ngụy Long Hưng, Văn Hạo Nam, thì lại một Thiết Diện Phán Quan Lưu Chiêu tới, xem ra sự câu thông giữa mình và Tống Hoài Minh không mang tới nhiều tác dụng, tỉnh lý sử liên hoàn quyền với Bắc Cảng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cục diện vừa mới dịu đi của Bắc Cảng khẳng định sẽ trở nên ác liệt hơn.

Sự có mặt của Lưu Chiêu không phải là chỉ khiến một mình Trương Dương sinh ra nhiều suy đoán, thật ra tâm tình của mỗi người ở đây cũng không thoải mái như vậy, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành là đau đầu nhất, tỉnh lý làm như vậy, xét đến cùng là không tín nhiệm y, anh hát xong tôi lại lên tiếp, sao phải làm vậy? Xa luân chiến à? Nhưng vẻ mặt của Hạng Thành cũng không để bại lộ ra tâm tình của y, trên mặt vẫn tươi cười, nhiệt tình mà hơi kích động, đối mặt với thượng cấp chỉ có nhiệt tình không là không đủ, phải cố nặn ra vẻ kích động, phải biểu lộ tình cảm, có thể khiến lãnh đạo sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn với bản thân, sẽ bất giác có cảm giác cao cao tại thượng, sẽ khiến hắn cảm thấy người khác đều đang ngước nhìn mình, đa số lãnh đạo đều loại cảm giác này.

Nhưng trên thực tế Hạng Thành không kích động một chút nào, y cố nặn ra vẻ mặt phức tạp như vậy đơn giản không gì ngoài làm mê hoặc lãnh đạo, hơn nữa loại vẻ mặt này với y mà nói thì cũng không có gì khó khăn, mấy chục năm tẩm dâm trong quan trường cũng không phải vô ích, cho dù là diễn viên cao minh nhất, không có kinh nghiệm nhất định thì cũng không thế nào nắm bắt được những chi tiết vi diệu trong đó.

Hạng Thành nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là muốn mở một một hội nghị, đầu tiên, chúng ta hoan nghênh bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới chỉ đạo công tác. " Y nói xong thì vỗ tay đầu tiên, những người tham dự hội nghị cũng vỗ tay, thật ra khi Lưu Chiêu vào cửa đã hoan nghênh rồi, có điều lần đó là chủ động, lần này là nghi thức hoan nghênh chính thức.

Lưu Chiêu lại không hề cười, thậm chí lộ ra vẻ nghiêm túc, đây cũng được cho là bệnh chung của người làm công tác của Ủy ban kỷ luật, Lưu Chiêu nói: "Tôi hôm nay là tiện đường tới đây thôi, các đồng chí cũng đừng nghĩ nhiều. "

Tất cả mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, tiện đường đi qua Bắc Cảng thực sự là không nhiều lắm, Bắc Cảng nằm ở ngoài cùng phía đông Bình Hải, đi thêm nữa là ra biển lớn, nếu về phía bắc nữa là ra khỏi Bình Hải rồi, nhưng từ Đông Giang một đường đi vòng qua đây rồi lên phía bắc thì hình như hơi buồn cười.

Lưu Chiêu nói: "Tôi lần này tới là để đến huyện Lâm Mông thăm một vị lão hữu, vốn cũng không muốn quấy nhiễu các vị, nhưng nếu đã tới thì không thể không qua chào hỏi. "

Mọi người nghe nói hắn lần này tới đây không liên can tới công tác thì một đám đều trở nên thoải mái hơn.

Hạng Thành cũng không biết mục đích Lưu Chiêu lần này tới Bắc Cảng là gì, nghe Lưu Chiêu nói như vậy thì trong lòng nửa tin nửa ngờ, không nghe nói hắn ở bên đó có quan hệ gì.

Trương đại quan nhân cũng không tin, anh nếu đến đây thăm bạn thì việc gì phải gọi nhiều người tới họp như vậy? Anh mở họp thì cũng không sao, dù sao thì anh cũng là bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh, tới địa phương thì cũng phải phát biểu một phen, nhưng vì sao lại gọi cả cán bộ Tân Hải chúng tôi tới? Mà huyện thành phố dươi sự quản lý của Bắc Cảng cũng không phải chi có mỗi Tân Hải chúng tôi?

Lưu Chiêu nói: "Hôm nay mọi người chỉ là gặp mặt, không phải là hội nghị chính thức gì cả, mọi người có gì thì cứ nói. "

Hiện trường không ai chủ động lên tiếng.

Ánh mắt của Lưu Chiêu dừng ở trên mặt Trương Dương, Trương đại quan nhân trong lòng minh bạch, gọi mình tới khẳng định có chuyện, hắn đối với Lưu Chiêu nhìn mình thì cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Cười cười, không nói gì.

Lưu Chiêu nói: "Tiểu Trương à, gần đây phía Ủy ban kỷ luật tỉnh nhận được không ít tài liệu tố cáo anh. " Trước mặt nhiều người như vậy nói thế này, hiển nhiên là không cho Trương Dương mặt mũi.

Trương Dương cười nói: "Tôi từ lúc bắt đầu tiến vào thể chế, trước giờ đều là đối tượng được chú ý trọng điểm của Ủy ban kỷ luật các cấp, cũng may, tôi công tác từ hai năm 92 tới nay, tuy rằng tố cáo nhằm vào tôi nhiều đếm không xuể, nhưng tôi vẫn có thể ngồi ở chỗ này, chứng minh tôi miễn miễn cưỡng cưỡng được goi là một đồng chí qua được khảo nghiệm của đảng và tổ chức, một đảng viên đủ tư cách. "

Lưu Chiêu lại không, gật đầu nói: "Anh cũng rất biết dát vàng lên mặt mình."

Trương Dương nói: "Những gì tôi nói đều là thật, trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tôi nếu chơi trò dối trá thì căn bản chính là không tôn trọng đối với lãnh đạo, đừng nói các vị có ý kiến với tôi, ngay cả bản thân tôi cũng sẽ khinh thường mình. "

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Bắc Cảng Trần Cương nói: "Thật ra gần đây tôi cũng nhận được không ít tố cáo về đồng chí Trương Dương, nhưng căn cứ vào điều tra của tôi thì trên cơ bản đều là giả dối hư ảo. " Trần Cương thật lòng nói đỡ cho Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân nghe lại có chút không vui: "Bí thư Trần, cái gì gọi là trên cơ bản đều là giả dối hư ảo, những tố cáo về tôi tất cả là giả dối hư ảo mới đúng. "

Nhân viên Tham dự hội nghị có quá nửa là thầm bật cười, thằng cha này chính là có bản sự như vậy, hội trường vốn nghiêm túc bị sự dẻo mỏ của hắn biến thành nhẽ nhõm hơn nhiều, có điều thế cũng làm suy yếu quan uy của Lưu Chiêu, tuy rằng Trương Dương chỉ là một cán bộ cấp ban, có điều hắn cũng không để vị quan to của tỉnh lý này vào mắt.

Lưu Chiêu hẳn là đã bị thái độ của Trương Dương chọc giận, hắn có chút không vui nhíu mày, hành động rất nhỏ này không qua được sự chú ý của người ở đây, Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Trương Dương, anh có thể đưa ra một giải thích hợp lý về sự mất tích của anh trong một tuần nay không?"

Trương đại quan nhân đã sớm đoán được nhất định sẽ có người nhắc tới chuyện này, có điều hắn cũng không ngờ chuyện này kinh động tới cả bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu. Hắn lần này tới Nam Triều Tiên vô cùng vội vàng, trừ dặn dò Kiều Mộng Viện ra thì cũng không giải thích tượng tận gì với người khác, trước khi rời đi cũng chỉ là nói một tiếng qua loa với Hứa Song Kì, nói là tới kinh thành làm việc. Trương Dương nhìn nhìn Hứa Song Kì ở bên cạnh: "Về chuyện này thì tôi đã dặn dò đồng chí Hứa Song Kì rồi!" ánh mắt của Lưu Chiêu bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, hắn nhìn sang Hứa Song Kì, Hứa Song Kì bị hắn nhìn cho sợ hãi, cố nặn ra nú cười: "Bí thư Trương đúng là đã có... "

" Anh là lãnh đạo của hắn à? Anh có quyền cho hắn nghỉ à?"

"Ặc... " Mặt Hứa Song Kì đỏ bừng, hôm nay đã không phải là lần thứ nhất đỏ mặt. Vốn cho rằng mình trải qua nhiều năm tu luyện, da mặt đã sớm tu luyện tới mức mưa gió không thấu, nhưng trường hợp hôm nay hắn vẫn lộ ra sự vụng về, Hứa Song Kì cho rằng cái mình thiếu không phải là năng lực, là quan chức, quan chức chính là chỗ dựa, trong những người tham dự hội nghị hôm nay mình không nghi ngờ gì nữa là quan bé nhất, chỗ dựa trong lòng tất nhiên không đủ.

*****

Ánh mắt của Lưu Chiêu khi một lần nữa dừng ở trên mặt Trương Dương thì đã trở nên khá nghiêm khắc: "Thân là bí thư thị ủy Tân Hải, rời khỏi cương vị công tác một tuần trời, mà trong khoảng thời gian này không để lại phương thức liên hệ. Không mở thiết bị liên lạc, anh đã đi đâu?Vì việc công hay là việc tư? Nếu thật sự có nguyên nhân thì vì sao không làm thủ tục tương quan. "

Trương đại quan nhân bị Lưu Chiêu hỏi như bão tố cũng vẫn không hề biểu lộ ra vẻ quẫn bách, vẫn bình tĩnh tự nhiên, Trương Dương nói: "Thứ nhất tôi không phải tự ý rời bỏ cương vị công tác. tôi là tới kinh thành làm việc, số di động của tôi rất nhiều người biết. Nếu Tân Hải xảy ra chuyện trọng yếu thì chỉ cần bọn họ muốn liên lạc thì nhất định có thể liên lạc được với tôi, tôi lần này tới kinh thành là vì việc công và cả việc tư, bởi vì đi quá vội nên không kịp làm thủ tục, tôi thừa nhận mình có sơ xót. "

Cung Kì Vĩ nói: "Đồng chí Trương Dương. Anh không thể lấy lý do như vậy để cho qua kỷ luật của tổ chức, anh ít nhất cũng phải nói một tiếng với tôi chứ. " Cung Kì Vĩ vào thời khắc mấu chốt bổ ra một đao, sự không hòa hợp giữa hắn và Trương Dương đã sớm được công khai hóa, trong mắt người khác thì hắn lựa chọn vào lúc này bổ ra một đao cũng là rất bình thường.

Trương Dương nói: "Các anh không tin lời nói của tôi thì có thể đi hỏi Kiều lão! Về phần tôi ở kinh thành làm thì trước mắt không thể nói vơi chư vị được. "Câu này khiến cho cả Lưu Chiêu và Cung Kì Vĩ nghẹn luôn, lý do mà thằng ôn này tìm thực sự rất đầy đủ, cho dù hắn dối thì cũng không ai có thể đi tìm Kiều lão mà nghiệm chứng.

Hạng Thành lúc này ho khan một tiếng: "Tôi nghĩ chuyện này có thể là hiểu lầm. Tiểu Trương trước khi rời đi đã báo với tôi rồi, lúc ấy tôi cũng không chú ý lắm, cho nên không hỏi hắn đi đâu. Vả lại, trong chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. "

Đa số nhân viên Tham dự hội nghị đều cảm thấy kinh ngạc. Hạng Thành vào lúc này vào lúc này đứng ra đỡ cho Trương Dương, đây chẳng khác nào là khai chống lại Lưu Chiêu, có điều đối với Trương Dương mà nói thì thì có nghĩa là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ai nói Trương Dương không xin phép, ngay cả Hạng Thành cũng biết mà.

Lưu Chiêu cực kỳ bất mãn nhìn Hạng Thành một cái, có những lời này của, hắn cũng mất đi ý nghĩa lấy chuyện này ra xử lý Trương Dương. Lưu Chiêu nói: "Tôi không phải muốn nhằm vào ai cả, tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ hỏi tới chuyện này, căn cứ vào tin tức mà phía Nam Triều Tiên truyền đến thì nói chúng ta có một vị cán bộ tới Hán Thành dày vò một vòng, lôi con gái của tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên, Kim Thừa Hoán tướng quân đi. "

Lưu Chiêu nói xong thì nhìn thẳng vào Trương Dương, chẳng những là hắn, tất cả mọi người đều nhìn Trương Dương, thằng cha này làm ra loại chuyện này thì tuyệt đối không bất ngờ, hắn bất kỳ làm gì cũng khiến người ta ngạc nhiên.

Trương Dương bật cười ha ha, cười một hồi lâu mới dừng lại: "Các anh đều nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ mọi người đều cho rằng chuyện này là tôi làm ư? Một tuần, tôi từ Bắc Cảng chạy đến Hán Thành, sau đó thần không biết quỷ không hay trở về? Có thể ư? Tôi ra ngoài thế nào? Bên Xuất nhập cảnh không thể không ghi lại?"

Lưu Chiêu nói: "Có một số việc một khi gây ra ảnh hưởng quốc tế thì chỉ sợ cũng không dễ dàng giải quyết đâu. " Hắn thở dài nói: "Tôi hy vọng mọi người về sau có thể giữ kiêm kỷ luật, làm gương tốt cho nhân dân. " Nói xong câu đó thì hắn liền đứng dậy, điều này có nghĩa là muốn tan họp.

Lưu Chiêu tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên, khiến cho đám cán bộ Bắc Cảng hơi có chút không kịp thích ứng. Có điều hắn trước khi đi thì nói với Trương Dương: "Trương Dương, anh theo tôi ra ngoài một chuyến. "

Trương đại quan nhân đi trong sự chú ý của mọi người, đi theo Lưu Chiêu ra ngoài, hắn cười nói: "Bí thư Lưu, ngài tìm tôi còn có việc gì?"

Lưu Chiêu nói: "Anh có biết Kim Mẫn Nhi đang ở đâu hay không?"

Trương Dương nhíu mày: "Bí thư Lưu, thế này là sao? Ngài thực sự tin tôi trong mấy ngày vừa rồi đã tới Hán Thành à?"

Lưu Chiêu nói: "Trương Dương, tôi không có thành kiến gì với anh cả, cho dù chuyện bên phía Hán Thành thực sự là anh làm thì cũng không tới lượt tôi quản, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, phía Nam Triều Tiên đã đề xuất đàm phán với bộ ngoại giao của nước ta rồi, anh tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý. "

Trương Dương nói: "Tôi vẫn nói câu đó, xuất nhập cảnh không có ghi chép về tôi, tôi làm sao mà tới Nam Triều Tiên được? Chắp cánh bay qua à? Hay là tôi bơi qua biển tới đó?"

Lưu Chiêu nhìn thấy thằng cha này có chết cũng không chịu nhận thì từ trong ví lấy ra một bức ảnh đưa cho hắn: "Đây là ảnh của phía bộ ngoại giao đưa tới, ảnh là chụp khi anh đang ở Hán Thành, anh xem kỹ đi, người trên ảnh có phải là anh hay không?"

Trương đại quan nhân cầm ảnh lên nhìn nhìn, trên ảnh là Kim Mẫn Nhi đang khoác tay hắn đi trên phố ở Hán Thành, nguyên tắc của thằng cha này là chỉ cần không bị bắt quả tang thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Lắc đầu nói: "Ồ, cũng giống tôi thật! Nhưng trên đời này người giống người thì nhiều lắm, tấm ảnh này cũng không chứng minh được gì. "

Lưu Chiêu nói: "Kim Mẫn Nhi lúc trước đại biểu Lam Tinh khảo sát ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, bởi vì trong nước có việc, cô ta đột nhiên trở về. Cô ta có máy bay riêng, nếu mang theo một người thì rất dễ dàng!"

Trương Dương nói: "Bí thư Lưu, nói một ngàn nói một vạn thì ngài vẫn là đang hoài nghi tôi, tôi cũng thấy bực lắm, Bình Hải có chuyện không tốt gì thì các anh lập tức nghĩ tới tôi, nhưng hiện tại Hán Thành xảy ra chuyện, các anh cũng liên hệ tới trên người tôi, tôi có năng lực lớn như vậy à?Ngày khác các vị đại nhân các vị đại nhân có định đổ cả lên đầu tôi chuyện chiến tranh vùng vịnh, Liên Xô tan rã luôn không? Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi bận không tới được!"

Lưu Chiêu nhìn thằng ôn này, vẻ mặt lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, nếu không phải nhận được bức ảnh này, hắn cũng sẽ không tin Trương Dương chạy tới Hán Thành, lừa khuê nữ của tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên đi, chuyện này rất không hợp lý, dù sao một cán bộ xuất ngoại, phía xuất nhập cảnh cũng sẽ ghi lại, nhưng thằng ôn Trương Dương này trước giờ đều là hạng người dối trá, người trên ảnh rõ ràng là hắn, Lưu Chiêu nói: "Phía Nam Triều Tiên sẽ không bỏ qua đâu, bọn họ sẽ thông qua con đường ngoại giao để truy cứu chuyện này. Anh tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý đi, phía bộ ngoại giao có thể sẽ phái người tới tiến hành điều tra anh đó. "

Trương Dương cười nói: "Bộ Công an tới tôi còn không sợ, tôi thân chính không sợ bóng tà, không làm chính là không làm, tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên thì sao? Ghê lắm à, Tới Trung Quốc chúng ta thì cùng lắm cũng chỉ là một tư lệnh viên quân phân khu tỉnh. "

"Sao lại nói vậy? Trương Dương, anh gần đây còn ít chuyện lắm à? Chú ý bản thân một chút!"

Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi, bí thư Lưu, ảnh này tôi giữ nhé. "

Lưu Chiêu bất lực lắc đầu, hắn lên ô tô.

Trương Dương cầm ảnh nhìn trái nhìn phải, tấm ảnh này tuy rằng là chụp xa, có điều vô cùng rõ, phàm là người sáng mặt, liếc một cái là có thể nhìn ra là hắn. Xem ra Kim Thừa Hoán sẽ không chịu để yên, đã vội vàng chụp cái mũ lừa Kim Mẫn Nhi đi lên đầu hắn. Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, lão tử chẳng những lừa con gái ông đi, còn làm cả chuyện đấy rồi nữa cơ, chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông, nước sữa hòa nhau, củi khô lửa bốc rồi. Con rùa già ông có hận tôi đến mấy thì cũng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm thôi.

Bí thư Thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đi ra thì nhìn thấy Lưu Chiêu đã lên xe rời đi, y vốn là muốn tiễn Lưu Chiêu, nhưng cân nhắc tới Lưu Chiêu và Trương Dương chắc có chuyện muốn nói riêng, cho nên cố ý đi chậm, thành ra lại thành chậm mất không kịp tiễn lãnh đạo lên xe.

Hạng Thành vừa rồi trên hội nghị đã giải vây giúp Trương Dương, vẫn giành được không ít thiện cảm của Trương Dương, Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, cám ơn!"

Hạng Thành nói: "Không có gì mà phải cám ơn cả, nhưng về sau ra ngoài làm gì cũng báo trước một tiếng nhé, tránh cho cấp trên tra xuống thì phiền toái lắm đó. "

Trương Dương cười cười, Hạng Thành gần đây rất thích bán nhân tình cho người ta. Trương Dương nói: "Biết rồi, về sau tôi sẽ không để bí thư Hạng phải khó xử nữa. "

Hạng Thành nói: "Anh tới kinh thành gặp Kiều lão à?"

Trương Dương cố ý nhìn nhìn chung quanh, Hạng Thành hiểu rằng hắn sợ người khác nghe thấy, mỉm cười nói: "Tới văn phòng tôi nói chuyện. "

Trương đại quan nhân vui vẻ nhận lời.

Tới văn phòng của Hạng Thành, Hạng Thành bảo thư ký pha một bình Bích Loa Xuân, cười nói với Trương Dương: "Đồng chí Kì Vĩ tặng cho tôi, cùng nhau thưởng thức nhé. "

Trương đại quan nhân một lời hai nghĩa, nói: "Trà của Phó bí thư Cung thì tôi không dám uống dâu. "

Hạng Thành cười nói: "Đúng là không thể hiểu nổi các anh, chuyện trong công tác đừng có để làm ảnh hưởng tới tình bạn của nhau, tôi vẫn luôn cường điệu với mọi người, công là công, tư là tư, phải cố mà tách ra. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể vĩnh viễn không đạt tới được cảnh giới này, tình huống vừa rồi ngài cũng nhìn thấy rồi đó, thủ pháp bổ đao của phó bí thư Cung thực sự là rất cao minh. "

Hạng Thành nói: "Nhắc tới chuyện này thì là anh không đúng trước, cho dù anh rời khỏi Bắc Cảng thì cũng có thể mở thiết bị liên lạc, nếu thực sự có chuyện quan trọng gì thì tôi cũng tiện thông tri cho anh!"

Trương Dương nói: "Lần này đi vội qua, quên không mang di động theo. "

Hạng Thành đương nhiên không tin cái lý do này của hắn, có điều y vẫn không có ý truy cứu trách nhiệm của Trương Dương, thở dài nói: "Gần đây có thể nói thời buổi rối loạn, chuyện không thuận tâm lũ lượt kéo tới, tiểu Trương à, vẫn nên nhún mình một chút. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)