Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1150

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1150: Đe dọa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương đại quan nhân nói: "Thế này là sao? Hôm nay định mở cuộc họp phê bình tôi à?"

Chu Hưng Quốc cười nói: "Thằng nhóc cậu bây giờ đúng là đầu hủ rơi vào vôi, đập không được mà đánh cũng không xong. "

Trương Dương nói: "Buổi trưa tôi đặt bàn đón gió tẩy trần cho hai người nhé. "

Chu Hưng Quốc nói: "Không cần, tôi và Vĩ Đồng đã đặt rồi, chúng tôi tới Minh Công Ngư. "

" Minh Công Ngư?" Trương Dương vẫn là lần đầu nghe nói.

Chu Hưng Quốc nói: "Ngay bên cạnh hồ Thu Hà, vị trí không tồi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Nhắc tới là đói bụng rồi, đi thôi. "

Ba ngườilái xe tới thẳng Minh Công Ngư quán, nơi này chủ doanh thuỷ sản, ở phụ cận Đông Giang khách sạn cùng loại không ít, trong lúc Tiết Vĩ Đồng đi gọi món ăn, Trương Dương và Chu Hưng Quốc ngồi xuống nói chuyện phiếm, Trương Dương nói: "Vĩ Đồng hình như đã khôi phục tình tự rồi. "

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: "Tình cảm của cô ta và Tiết lão rất sâu, lần này đối với cô ta là đả kích không nhỏ. "

Trương Dương nói: "Tiết lão ra đi cũng có chút đột nhiên. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tiết gia thời gian trước xảy ra không ít chuyện, chuyện chú Tiết bị ám sát đến bây giờ vẫn chưa được điều tra rõ. "

Trương Dương nói: "Nhà nào cũng có kinh khó niệm cả mà. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi nghe nói gần đây này lăn lộn cũng không được đắc chí, quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã bị người khác cướp rồi. "

Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: "Có người nhìn tôi không vừa mắt, tôi biết làm sao đây. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi nghe anh tôi nói, cậu muốn được điều đi?"

Trương đại quan nhân thầm cười khổ, vốn chuyện này là Chu Hưng Dân nhắc tới sớm nhất, hiện tại không ngờ biến thành mình muốn được đi, nhưng chuyện nếu đã được truyền ra rồi. Mình cũng không thể không thừa nhận, hắn gật đầu: "Đúng là có ý muốn như vậy, so với ở Tân Hải để rồi bị làm khác, chẳng ra ra ngoài, tỉnh trưởng Chu đã đáp ứng hoạt động giúp tôi, mục đích là Trung ương đoàn. "

Chu Hưng Quốc nói: "Ra ngoài mở mang nhãn giới một chút cũng tốt, cậu và Yên Nhiên chia tay cũng ảnh hưởng không nhỏ tới cậu. Lão đệ. Quan trường là một địa phương thực tế nhất, trước đây cậu là chồng chưa cưới của Yên Nhiên, rất nhiều người đều sẽ bởi vì bí thư Tống, vài phần kính trọng cậu vài phần kính trọng. Bất kể cậu thừa nhận hay không, cậu cũng nhờ được không ít hào quang của bí thư Tống. "

Trương Dương thở dài nói: "Lòng người dễ thay đổi, tôi cảm nhận được rồi. "

Chu Hưng Quốc nói: "Tôi nghe nói cậu và Văn Hạo Nam đã trở mặt. Chuyện này có phải thật hay không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi cũng không biết vì sao hắn cứ muốn nhằm vào tôi!"

Chu Hưng Quốc nói: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ai cũng biết Văn phu nhân đối với cậu rất tốt, có thể là người làm con ruột như hắn nhìn thấy, trong lòng bất bình hành, cho rằng cậu lấy đi tình thương của mẹ hắn, cho nên nhằm vào cậu cũng là rất bình thường. "

Trương Dương cười nói: "Hắn không nhỏ nhen như vậy chứ. " Thật ra trong lòng hắn đã biết nguyên nhân chân chính, Văn Hạo Nam sở dĩ hận hắn như vậy tất cả là vì Tần Manh Manh, Văn Hạo Nam chưa bao giờ thực sự buông bỏ tình cảm với Tần Manh Manh. Hắn cho rằng là mình đã phá hủy tình cảm giữa bọn họ, Trương đại quan nhân trong chuyện này không thể giải thích được.

Tiết Vĩ Đồng gọi món ăn về, mỉm cười: "Em gọi một con ba ba, nghe nói cơm ba ba ở nơi này rất ngon. "

Trương Dương nói: "Thứ đó... " hắn đang nói thì nhìn thấy có người từ bên ngoài đi vào. Không ngờ là tiền cục trưởng phân cục Tây thành và cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn, Loan Thắng Văn và Trương Dương quen nhau, hắn cười cười đi tới chào hỏi, Hoắc Vân Trung thì có thù với Trương Dương, hắn nhìn lướt qua Trương Dương rồi vội vàng đi lên lầu.

Loan Thắng Văn cười cười bắt tay với Trương Dương: "Trương Dương. Rất lâu không nhìn thấy anh ở Đông Giang. "

Trương Dương nói: "Tôi gần đây rất ít tới đây. "

Loan Thắng Văn nói: "Tôi và mấy đồng sự hẹn ăn cơm. " Nội bộ cục Công an có tửu lệnh cấm rượu, cho dù không uống rượu, nhưng để cho người ta nhìn thấy bọn họ ra vào nhà hàng thì ảnh hưởng cũng không tốt, cho nên Loan Thắng Văn bọn họ đặc biệt chọn một nơi xa trung tâm thành phố, nhưng không ngờ vẫn gặp người quen ở đây. "

Trương Dương nói: "Loan cục đi đi, chúng tôi cũng ăn chút gì đó rồi đi. "

Loan Thắng Văn rất khách khí khách khí: "Bữa này để tôi tính tiền. "

Trương Dương cười nói: "Không cần, chúng ta chỉ coi như là không ai gặp ai, đợi khi khác tôi lại mời Loan cục uống rượu. "

Loan Thắng Văn cũng không kiên trì, xoay người bước đi.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hắn là ai vậy?"

Trương Dương nói ra thân phận của Loan Thắng Văn, Tiết Vĩ Đồng khinh thường nói: "Thì ra là người làm quan, chẳng trách rộng rãi như vậy, còn nói muốn tính tiền cho chúng ta, dùng công khoản à?"

Trương Dương nói: "Nha đầu, em đừng có nghĩ quần thể cán bộ đen tối như vậy được không? Không phải tất cả cán bộ đều lạm dụng công khoản. "

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Trương Dương mở bình Đại Minh xuân rồi rót cho Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng không muốn uống rượu, gọi một *** nước ngọt. Làm xong một ly, Chu Hưng Quốc tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Tới kinh thành cũng không tồi, rèn luyện mấy năm ở Trung ương đoàn, về sau lại tới địa phương, có thể bay lên một bậc thang lớn, hơn nữa tới Trung ương học tập cũng là một bước quan trọng trong sĩ đồ. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn cho rằng tỉnh trưởng Chu có ý kiến đối với tôi. "

Chu Hưng Quốc nói: "Vì sao có ý kiến với cậu?" Hắn nói xong lập tức minh bạch nguyên nhân Trương Dương nói như vậy, không khỏi cười nói: "Chuyện của Tạ Khôn Cử ư? cậu cho rằng đại ca của tôi nhỏ nhen vậy à?"

Trương Dương nói: "Tôi có nói vậy đâu. "

Chu Hưng Quốc nói: "Sự thành công của một người cũng không phải là ngẫu nhiên, đại ca của tôi có thể có được thành tựu hôm nay, năng lực lòng dạ, thiếu một thứ cũng không được, cậu yên tâm đi, hắn không có ý kiến gì với cậu cả, còn rất thưởng thức sự mạnh dạn đi đầu của cậu. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tam ca, em thấy anh rối rắm quá, dứt khoát đừng làm quan nữa, đến chỗ em, em cho anh làm tổng giám đốc, giao hết quyền lực cho anh, tiêu diêu tự tại, không phải là sướng hơn làm quan ư?"

Trương Dương cười nói: "Thế chắc phải là bị em quản ư. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Em không quản anh, cho anh quyền lực lớn nhất. "

Trương Dương nói: "Anh cũng có chút tự hiểu lấy mình, anh không có bản sự làm kinh thương, cho dù không làm quan thì anh thà làm lang trung tha phương còn hơn. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Thế cũng không tồi, y thuật của anh cao như vậy, dứt khoát mở bệnh viện tư nhân đi, hiện tại mở khai cũng kiếm tiền lắm. "

Trương Dương nói: "Những ý tưởng này đều không hợp lý, anh ở trong trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng là cấp chính ban, làm việc dù sao cũng phải dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, anh không chưa tới mức sơn cùng thủy tận mà?"

Chu Hưng Quốc gật đầu: "Được rồi! Nào, huynh đệ tôi chúc cậu sớm ngày vượt qua sóng gió, tiền đồ rộng lớn, từng bước lên cao. "

Trương Dương cầm chén rượu lên nói: "Đa tạ cát ngôn của đại ca. "

*****

Bọn họ uống vài chén rượu, hứng thú nói chuyện cũng cao hơn, lại nhìn thấy một người quen bước vào, lại là Văn Hạo Nam, có điều trước đó đã thấy Loan Thắng Văn và Hoắc Vân Trung, không khó suy đoán ra Văn Hạo Nam cũng tới đây dự tiệc, Hoắc Vân Trung gần đây bị xa lánh, cho nên đang tích cực hoạt động, Văn Hạo Nam cùng hệ thống với hắn, lại là công tử của phó thủ tướng, cho nên Hoắc Vân Trung muốn chèo kéo quan hệ cũng là rất bình thường.

Trương Dương nói: "Xem ra chúng ta không nên chọn ngồi ở đại sảnh!"

Văn Hạo Nam đối với Trương Dương là muốn tránh mặt, nhưng Chu Hưng Quốc và Tiết Vĩ Đồng đều ở đây, hắn không thể giả vờ làm như không thấy được, Văn Hạo Nam do dự một chút, sau đó vẫn chủ động đi tới.

Chu Hưng Quốc mỉm cười đứng dậy: "Tôi vừa rồi còn đang nghĩ, liệu có được gặp Hạo Nam không, không ngờ thật sự bị tôi bắt gặp rồi. "

Tiết Vĩ Đồng cười chào: "Anh Hạo Nam. " Văn Hạo Nam tuy rằng không phải trong giới của bọn họ, nhưng bọn họ cũng biết nhau.

Trương Dương cũng tươi cười nói: "Anh Hạo Nam!"

Văn Hạo Nam bắt tay với Chu Hưng Quốc, cười cười với Tiết Vĩ Đồng, mà căn bản không quan tâm tới Trương Dương. Trương đại quan nhân rõ ràng bị hắn phớt lờ, Trương Dương cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với thái độ của Văn Hạo Nam, hắn cười cười không nói gì.

Tiết Vĩ Đồng lại có chút không nhìn nổi: "Anh Hạo Nam, nghe nói anh gần đây thăng chức, trở thành cục trưởng công an thành phố Nam Tích, làm quan lớn rồi chẳng nhẽ quên hết cả em trai em gái rồi ư?"

Văn Hạo Nam nói: "Tôi sao có thể quên Tiết gia được, cô là nổi khắp kinh thành cơ mà, có điều kết giao bằng hữu cũng phải cẩn thận, trăm ngàn lần đừng để người khác mê hoặc. "

Trương Dương biết hắn đang nói móc mình, vẫn chỉ coi như không nghe thấy.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi lớn như vậy rồi, vẫn có thể nhìn rõ con người ta, không nhọc Văn cục phải dạy dỗ. " Trong giọng nói đã lộ ra vẻ bất mãn.

Văn Hạo Nam biết quan hệ giữa ba người bọn họ, cười nói: "Tôi muộn rồi, lần sau gặp lại nói chuyện nhé. " Hắn vội vàng bước đi.

Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: "Thái độ gì thế! Chú Văn sao lại sinh ra một đứa con trai lòng dạ hẹp hòi như vậy nhỉ. "

Chu Hưng Quốc ho khan một tiếng, không nói gì, tuy rằng hắn cũng nhìn thấy Văn Hạo Nam ghẻ lạnh đối với Trương Dương, nhưng hắn cho rằng chuyện này coi như không thấy là tốt nhất, nói ra càng khiến Trương Dương xấu hổ.

Trương Dương nói: "Vĩ Đồng à, em tức giận cái gì, hắn là có ý kiến với anh chứ có phải là với em đâu, nào, uống rượu đi, đừng để việc nhỏ này làm hỏng tâm tình. "

Chu Hưng Quốc nói: "Nhắc tới chuyện này, tôi cho rằng cậu nên nói chuyện với Văn phu nhân, cho dù hai người không thể trở thành bằng hữu thì cũng đừng để đến mức biến thành kẻ địch!"

Trương Dương nói: "Để sau hẵng nói, người ta không quan tâm tới tôi, tôi cũng không thể cứ mặt dày mà tới được. " Bởi vì chuyện gặp Văn Hạo Nam, tâm tình của Trương đại quan nhân ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, uống thêm mấy chén thì Kì Sơn gọi điện thoại tới, nói có chuyện gấp tìm hắn, Trương Dương hỏi hắn có chuyện gì thì Kì Sơn cũng không chịu nói, chỉ bảo hắn lập tức chạy về khách sạn Tuệ Nguyên.

Sau khi Trương Dương đi, Tiết Vĩ Đồng nói: "Gần đây Tam ca có phải gặp rất nhiều phiền toái hay không?"

Chu Hưng Quốc nói: "Quan trường chính là như vậy, chìm chìm nổi nổi là rất bình thường, hắn Quan trường với Yên Nhiên, bí thư Tống tất nhiên sẽ không chiếu cố hắn như trước đây nữa. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh anh không phải là tỉnh trưởng ư? Chiếu cố cho anh ấy chút là được. "

Chu Hưng Quốc cười nói: "Chuyện gì cũng dễ dàng như em nói thì tốt quá. " Hắn buông chén rượu rồi nói: "Trước mắt dối với hắn mà nói, lựa chọn rời khỏi là thực tế nhất. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tới kinh thành cũng không tồi, thay đổi hoàn cảnh, ở đây bị khinh thường quá. "

Chu Hưng Quốc nói: "Em sai rồi, đến kinh thành thì càng phải cầng cắm đuôi mà làm người. "

Kì Sơn vội vã gọi Trương Dương về quả thực có việc, trong phòng Trương Dương phát hiện một cái đầu chó, nhân viên phục vụ khi dọn dẹp phòng thì thấy dưới chăn đầy máu, cho nên sợ quá bất tỉnh.

Kì Sơn sau khi biết được chuyện này thì cũng không lập tức báo cảnh sát báo cảnh sát mà là ngay lập tức thông tri cho Trương Dương, chỉ là trong điện thoại Kì Sơn không nói rõ là chuyện gì.

Phòng Trương Dương vẫn giữ nguyên hiện trạng, một cái đầu chó ở trên dưới, dưới đệm là một vũng máu.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt Trương đại quan nhân cũng lắp bắp kinh hãi: "Sao lại thế này?"

Kì Sơn nói: "Có người đút đầu chó vào trong chăn của anh, nhân viên phục vụ cũng bị dọa cho sợ ngất, tôi vốn định báo cảnh sát, nhưng cân nhắc một chút thì chuyện này để anh quyết định xử lý là tốt nhất. "

Trương Dương đi tới, nhìn nhìn cái đầu chó, là bị chặt đứt từ phần cổ, trông rất gọn gàng, rõ ràng là bị một đao chém rụng. Trương đại quan nhân chỉ từ vết đao cũng đã nhìn ra, người giết chết con chó này là cao thủ dùng đao. "

Trương Dương nói: "Hình như người người thông qua phương thức này để đe dọa tôi!"

Kì Sơn nói: "Xem ra anh đã đắc tội với không ít người. "

Trương Dương nói: "Biện pháp an phòng của khách sạn anh xem ra không được tốt lắm, Trương Dương để người ta đút cả đầu chó vào giường tôi. "

Kì Sơn nói: "Biện pháp an phòng của Tuệ Nguyên là có số má ở Đông Giang đấy, vừa rồi tôi đã cho người điều băng ghi hình, không hề phát hiện có người lẻn vào, hơn nữa từ sau khi anh ra ngoài thì vẫn không hề có bất kỳ nhân viên phục vụ nào tiến vào trong phòng anh, người phụ trách các phòng cũng không có chỗ nào đáng nghi. "

Trương Dương đi đến phía trước cửa sổ rồi nhìn nhìn.

Kì Sơn nói: "Tôi vừa rồi đã bảo bộ bảo an kiểm tra chung quanh một phen rồi. Chắc là từ cửa sổ mà vào. "

Trương Dương ngồi xuống sô pha ở cạnh cửa sổ, nhìn cái đầu chó tới ngơ ngác xuất thần.

Kì Sơn nói: "Muốn báo cảnh sát hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Thôi, báo thì cũng sẽ ảnh hưởng tới sinh ý của Tuệ Nguyên các anh, bỏ đi. " Trương đại quan nhân cân nhắc chuyện rất chu đáo, Kì Sơn sở dĩ áp chế tới bây giờ không quyết định báo cảnh sát, không chỉ xuất phát từ sự tôn trọng đối với mình, còn bởi vì hắn cân nhắc tới chuyện này nếu lộ ra có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Tuệ Nguyên.

Kì Sơn gật đầu cảm kích. Hắn nói khẽ: "Tôi thấy chuyện này chắc là đe dọa rồi, có muốn hăm dọa anh. Anh nghĩ lại cẩn thận đi, rốt cuộc đã đắc tội với ai?"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi đắc tội với nhiều người lắm. Cổ kim nội ngoại người nào đều có, nói với anh thì chỉ sợ dọa cho anh sợ vãi tè. Hắn cười nói: "Người làm chuyện này cũng hạng nhát gan thôi, nếu hắn thực sự muốn tìm tôi thì cứ trực tiếp mà tới, giấu đầu hở đuôi thì chỉ là hạng chẳng ra gì. "

Kì Sơn nói: "Phải lấy cẩn thận làm đầu. "

Trương Dương nói: "Cho người dọn phòng hộ tôi. "

Kì Sơn nói: "Tôi sai người đổi phòng cho anh nhé. "

Trương Dương lắc đầu: "Không cần, dọn dẹp sạch là được rồi, đổi đi đổi lại phiền lắm. "

*****

Kì Sơn mời Trương Dương tới vườn hoa sân thượng uống cà phê, bọn họ ngồi dưới tán che nắng, cầm chén cà phê thơm phức, tựa hồ đã hoàn toàn quên đi chuyện không vui vừa rồi, Kì Sơn nói: "Tôi sẽ tăng cường bảo an. Chuyện Đồng dạng sẽ không xảy ra nữa đâu. "

Trương Dương nói: "Đừng nói quá vẹn toàn, người này nếu đã có thể xuất quỷ nhập thần lẻn vào, chứng tỏ hắn cũng có chút bản sự, con chó đó là bị một đao chém đứt đầu, người bình thường không làm được đâu. Đao pháp của người này khẳng định rất tốt. "

Kì Sơn nói: "Liệu có liên quan tới người Nhật Bản không?"

Trương Dương cười nói: "Có thể, nếu để tôi biết được là ai làm chuyện này, tôi sẽ một đao chặt rụng đầu hắn. "

Kì Sơn nói: "Buổi tối có rảnh không, tôi mời anh đi nghe nhạc. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Nghe nhạc là giả, cổ động cho Lâm Tuyết Quyên là thật!"

Kì Sơn có chút ngượng ngùng cười nói: "Âm nhạc có tác dụng giúp thư giãn, những người như chúng ta luôn sống quá căng thẳng. Lúc thích hợp nên cố thả lỏng một chút. "

Trương Dương nói: "Lâm Tuyết Quyên va Hoắc Vân Trung ly hôn chưa?"

Kì Sơn hơi ngẩn ra: "Gì cơ?" Rồi hắn minh bạch ý tứ của Trương Dương, nói khẽ: "Vẫn đang trong thời kỳ ly thân, Hoắc Vân Trung không đồng ý ly hôn, chắc cuối cùng cũng phải theo trình tự pháp luật thôi. "

Trương Dương nói: "Hai người... "

Kì Sơn nói: "Nếu tôi nói chúng tôi hiện tại so với trước đây thì càng xa lạ hơn anh có tin hay không?"

Trương Dương gật đầu: "Tin!"

Kì Sơn bật cười: "Vốn tôi cho rằng chướng ngại tồn tại giữa tôi và cô ta chính là hôn nhân của cô ta, nhưng khi hôn nhân của cô ta sắp được giải trừ thì tôi lại phát hiện, giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề. " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Không phải vấn đề của cô ta mà là vấn đề của tôi. "

Trương Dương nói: "Anh không giống một người không quyết đoán, nếu đã nhận thức chuẩn thì vì sao phải do dự?"

Trong ánh mắt Kì Sơn hiện lên một tia đau khổ, có một số việc, hắn vĩnh viễn không thể nói với người ngoài.

Trương Dương nghĩ nghĩ hay là đem chuyện này nói với Trung Đảo Xuyên Thái, mục đích hắn nói với Trung Đảo Xuyên Thái là muốn thông qua Trung Đảo Xuyên Thái truyền lời cho Võ Trực Chính Dã, Trương Dương từ vết đao chém chết con chó đã đoán được, chém chết con chó chắc là đao Nhật Bản, Võ Trực Chính Dã trước đó đã chuyển chiến thư cho Liễu Sinh Nghĩa Phu cho hắn, Trương Dương cho rằng rất có thể có liên quan tới người Nhật Bản.

Trung Đảo Xuyên Thái sau khi nghe nói chuyện này thì lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cả kinh nói: "Sao lại có chuyện này?"

Trương Dương nói: "Tôi tự thấy cũng có chút kiến thức đối với các lưu phái võ công, từ trên vết đao có thể thấy được, chém chết con chó chính là đao pháp Nhật Bản, võ công của người này còn hơn cả Liễu Sinh Chính Đạo. "

Trung Đảo Xuyên Thái nhíu mày, theo cách nói của Trương Dương thì chắc là đã tập trung người làm chuyện này lên võ giả Nhật Bản, Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Trương tiên sinh, đương kim thời đại thời đại võ công đao pháp của các quốc gia đã thông hiểu đạo lí, chưa chắc chỉ có người Nhật Bản mới có thể dùng đao Nhật Bản, tựa như võ thuật của quý quốc hiện giờ đã truyền khắp thế giới rồi. "

Trương Dương nói: "Trung Đảo tiên sinh, chúng ta quen nhau đã lâu rồi, cũng hiểu lẫn nhau, võ công của anh và Liễu Sinh Chính Đạo sàn sàn như nhau, tôi dám nói, tôi không sợ bất kỳ ai khiêu chiến cả. "

Trung Đảo Xuyên Thái nắm chặt điện thoại, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn đương nhiên biết Trương Dương không hề khoa trương, với võ công của Trương Dương thì cho dù là Liễu Sinh Nghĩa Phu cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trương Dương nói: "Giúp tôi chuyển cáo cho đại sứ tiên sinh, sự nhẫn nại của tôi là có mức độ thôi. " Trương đại quan nhân không cần suy nghĩ đã tính món nợ này lên người Võ Trực Chính Dã, hắn mặc kệ Võ Trực Chính Dã có phải làm chuyện này hay không, hắn cho rằng cho dù Võ Trực Chính Dã không trực tiếp làm thì chuyện này cũng có liên quan tới hắn.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Trung Đảo Xuyên Thái xong, Trương Dương đang muốn ra ngoài, nhưng khi tới đại sảnh dưới lầu vừa hay gặp vợ của Tống Hoài Minh - Liễu Ngọc Oánh, Trương đại quan nhân biết Liễu Ngọc Oánh sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, bà ta lần này tới đây khẳng định là để tìm mình, hơn nữa Trương Dương cũng đoán được ý đồ đến của bà ta có liên quan tới Sở Yên Nhiên.

Chân tướng Trương Dương và Sở Yên Nhiên chia tay chỉ có Tống Hoài Minh biết, Liễu Ngọc Oánh không nghi ngờ gì nữa cũng bị giấu, thật ra bà ta vẫn luôn muốn nói chuyện tử tế với Trương Dương, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp, Liễu Ngọc Oánh biết Trương Dương đến Đông Giang là do Triệu Tĩnh nói, nói đến cũng khéo, Triệu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng khi về Đinh gia ăn cơm vừa hay gặp Liễu Ngọc Oánh, Liễu Ngọc Oánh hỏi tình hình gần đây của Trương Dương mới biết được hắn đang ở Đông Giang.

Đối mặt Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương vẫn khá lễ phép: "Cô Liễu, cô khỏe chứ ạ!"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Gần đây tôi chả khỏe gì cả, có thể nói chuyện với cậu không, Bí thư Trương!"

Trương đại quan nhân bị một tiếng bí thư Trương của Liễu Ngọc Oánh khiến cho có chút xấu hổ, hắn cười nói: "Cô Liễu, cô đang giận cháu à, xin cô đừng gọi cháu như vậy, nếu không cháu chỉ biết tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống thôi. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Thằng nhóc cậu đừng có giở trò này với tôi, có rảnh không? Tôi có việc hỏi cậu. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng cô tìm cháu, cô Liễu, cháu mời cô đi uống trà. "

Liễu Ngọc Oánh gật đầu, đi theo Trương Dương ra chỗ ngồi lộ thiên bên ngoài, Trương Dương gọi một ấm trà Long Tĩnh, rất ân cần rót cho Liễu Ngọc Oánh.

Liễu Ngọc Oánh nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Trương Dương, cậu chắc biết mục đích tôi tới tìm này chứ hả?"

Trương Dương gật đầu nói: "Biết, cháu biết chứ. "

Thái độ thành khẩn của Trương đại quan nhân ít nhiều khiến Liễu Ngọc Oánh có chút mềm hoá, bà ta thở dài: "Tôi thật sự là không hiểu nổi cô cậu, đang yên đang lành sao lại chia tay? Lớn cả rồi, Yên Nhiên năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, cô cậu yêu nhau cũng được năm năm rồi, tình cảm nhiều năm như vậy mà nói bỏ là bỏ à?"

Trương Dương nói: "Chuyện này không trách Yên Nhiên, đều do cháu. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Vậy cậu nói cho tôi nghe thử xem, trách gì cậu? cậu làm sai chỗ nào?"

Trương Dương nói: "Cháu... cháu thật ra cũng không có lỗi gì lớn. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cậu không có lỗi gì lớn à? Tôi cũng nghe nói về chuyện của cậu, có phải cậu ba lòng hai ý với Yên Nhiên không?"

Trương Dương Trương Dương: "Cô Liễu, lời đồn bên ngoài không đáng tin đâu, rất nhiều người chính là đang biến pháp bôi nhọ cháu, tình cảm của cháu và Yên Nhiên cũng chính là bị những lời đồn này quấy nhiễu. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Được rồi, vậy tôi hỏi cậu, chuyện của cậu và Kiều Mộng Viện là sao?"

Trương đại quan nhân bị những lời này của Liễu Ngọc Oánh Giữ hỏi cho nghẹn lời, hắn đầu tiên nghĩ đến Chu Hưng Dân, chẳng lẽ Chu Hưng Dân đã tiết lộ ra chuyện Kiều Chấn Lương ủy thác hắn tác hợp mình và Kiều Mộng Viện ư? Trương Dương lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, Chu Hưng Dân chắc sẽ không làm chuyện nhỏ xíu như vậy, thật ra hắn và Kiều Mộng Viện công tác cùng một chỗ khẳng định cũng sẽ có người nói ra nói vào. Trương Dương cười nói: "Không có gì à, cô ta và cháu chỉ là quan hệ đồng sự, cháu mời cô ta tới đảm nhiệm phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải, chuyện đơn giản như vậy thôi. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Trương Dương, tôi tin lời cậu nói, bởi vì tôi tự nhận là là hiểu tình cảm giữa cậu và Yên Nhiên, tôi cho rằng hai đứa không thể chia tay được, cũng không nên chia tay. Tôi hỏi lại cậu một câu, cậu bây giờ còn yêu Yên Nhiên hay không?"

"Yêu!" Trương đại quan nhân không chút do dự hồi đáp, thằng cha này đối với mỗi hồng nhan tri kỷ đều là yêu từ nội tâm, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình là tên quái thai, vì sao tình cảm của mình lại lan tràn tới mức độ như vậy? Thằng cha này không khỏi thầm oán mình, hắn cho rằng đây đều là ông trời gây họa, nếu không phải âm soa dương thác đưa mình từ triều Đại Tùy đến đây, mình cũng sẽ không biến thành như vậy, nên nói là, mình vẫn là như quá khứ, chỉ là thời đại đã thay đổi.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Nếu như vậy vì sao cậu không lấy ra một chút thành ý, cầu xin sự tha thứ của Yên Nhiên?"

Trương đại quan nhân không biết đáp lại thế nào, không phải không muốn nói, mà là không thể nói.

Liễu Ngọc Oánh lại lý giải sự trầm mặc của hắn là đuối lý, thở dài nói: "Tôi không biết hai đứa đang làm gì, cả Hoài Minh nữa, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn, nói anh ta bởi vì chuyện của Yên Nhiên mà giận chó đánh mèo cậu. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện vô căn cứ mà cô, cô đừng nghe người ngoài nói linh tính. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi rất hiểu chồng tôi, tôi biết anh ta tuyệt đối không phải là một người quan báo tư thù, cho dù là tình cảm của cậu và Yên Nhiên không còn, chúng tôi cũng không có lý do để oán cậu, cậu đã giúp chúng tôi quá nhiều rồi. " Liễu Ngọc Oánh nói như vậy là cũng có nguyên nhân, Trương Dương chẳng những đã cứu bà ta, còn cứu cả con trai của bà ta, nếu không có Trương Dương thì mẹ con bọn họ chỉ sợ đã sớm rời khỏi nhân thế rồi.

Trương Dương nói: "Bí thư Tống không hề nhằm vào tôi. "

*****

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi rất ít hỏi hắn tới chuyện trên công tác của anh ta, cho tới nay tôi vẫn luôn yên ổn làm nữ nhân sau lưng anh ta, công tác của anh ta đã đủ bận rồi, tôi không muốn làm cho anh ta phải nghĩ nhiều thêm. "

Trương Dương gật đầu, Liễu Ngọc Oánh ở phương diện này không nghi ngờ gì nữa làm rất không tồi, trong mắt Trương Dương bà ta thủy chung vẫn luôn cố gắng sắm tốt vai vợ hiền của Tống Hoài Minh, chẳng những toàn tâm toàn ý hy sinh, hơn nữa còn cố gắng sắm tốt vai mẹ kế của Yên Nhiên, có thể nói hai cha con Tống Hoài Minh và Sở Yên Nhiên có thể đánh tan ngại cũng có liên quan rất nhiều tới sự cố gắng của bà ta.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi không giấu gì cậu, chuyện này tôi đã hỏi thăm rồi. Đích xác là Hoài Minh quyết định lấy lại quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải của cậu. Nhưng tôi vẫn nói câu đó, Hoài Minh trước giờ không phải là người quan báo tư thù, đối với cậu, đối với bất kỳ ai tôi vẫn kiên trì cho rằng, anh ta sẽ không làm như vậy. "

Trương đại quan nhân bỗng nhiên phát hiện Liễu Ngọc Oánh thực sự rất không đơn giản, tuy rằng trước mặt người khác bà ta lộ ra vẻ yếu đuối của mình, hoàng quang cũng bị Tống Hoài Minh che lấp, nhưng những cái này không hề ảnh hưởng tới trí tuệ hơn người của bà ta.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Biến hóa tới từ Lưu Diễm Hồng bị thương. Tôi đã hỏi qua tình hình cụ thể ngày đó. Hoài Minh đội mưa chạy đến đó, lúc ấy cũng là cậu cứu Lưu Diễm Hồng từ dưới vách núi ra, mà trong khoảng thời gian này, cậu cũng một mực trị liệu cho cô ta, Hoài Minh có thể ngay lập tức nghĩ đến cậu, chứng tỏ anh ta tín nhiệm cậu hơn bất kỳ ai, nhưng bắt đầu từ lúc đó. Có rất nhiều biến cố tự hồ không khớp, khi ở Nam Tích, cậu và Cung Kì Vĩ là bằng hữu tốt, quan hệ cũng có thể nói là là vừa là thầy vừa là bạn. Cậu lại từng cứu Cung Nhã Hinh, con gái hắn, nhưng từ sau khi Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng thì quan hệ của hai người lại không tốt, thậm chí là trở mặt thành thù, từ sau khi Lưu Diễm Hồng gặp bất hạnh, không bao lâu sau liền truyền ra tin tức cậu và Yên Nhiên chia tay, quan hệ giữa cậu và Hoài Minh cũng ngày càng sa sút, thậm chí anh ta còn tự mình bày mưu đặt kế làm suy yếu quyền lực của cậu. "

Vẻ mặt của Trương đại quan nhân rõ ràng có chút mất tự nhiên.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tất cả những gì mà các người làm có lẽ có thể qua mặt được người khác, nhưng không thể gạt được tôi đâu, giữa các người có phải tồn tại một bí mật không muốn để người ta biết? Thậm chí cậu và Yên Nhiên chia tay cũng có liên quan tới chuyện này?"

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: "Cô Liễu à, cháu cũng muốn sự việc đúng như những gì cô nói lắm, nhưng... " Hắn cười nói: "Những gì mà cô vừa nói có phải là hơi ngàn lẻ một đêm không?"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi không dám nói là hiểu cậu, nhưng tôi hiểu Hoài Minh, hai người sinh hoạt cùng nhau, sớm chiều gặp nhau, tôi có thể cảm nhận được áp lực mà anh ta gần đây gặp phải, Trương Dương à, tôi mặc kệ hai người đang có kế hoạch gì? Tôi chỉ hy vọng hai người được bình an!"

Trương đại quan nhân mấp máy môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động không thể che giấu được.

Liễu Ngọc Oánh nói: "Yên Nhiên tháng sau sẽ về nước, tôi nghĩ, hai đứa nên nói chuyện với nhau. "

Trương Dương gật đầu.

Liễu Ngọc Oánh đứng lên nói: "Hôm nay chuyện tôi đến tìm cậu tôi hy vọng chỉ giới hạn trong giữa cậu và tôi. "

Trương Dương nói: "Cô Liễu yên tâm. "

Có lẽ là vì cuộc nói chuyện với Liễu Ngọc Oánh đã triệt để nhiễu loạn nội tâm của Trương đại quan nhân, buổi tối hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại theo Kì Sơn đi nghe ca nhạc, ở hiện trường âm nhạc, Trương đại quan nhân đa số thời gian đều lộ ra vẻ tâm thần hoảng hốt, cho tới lúc Lâm Tuyết Quyên lên sân khấu hắn mới trở lại trong hiện thực.

Khi Lâm Tuyết Quyên Mặc váy dài màu trắng xuất hiện ở giữa sân khấu, ánh mắt Kì Sơn liền bắt đầu tỏa sáng, ánh mắt như vậy khiến Trương đại quan nhân tin rằng, tình cảm của Kì Sơn đối với Lâm Tuyết Quyên là thật. Giai điệu theo ngón tay trắng nõn thon dài của Lâm Tuyết Quyên bay ra, nội tâm của Kì Sơn cũng theo giai điệu của âm nhạc mà lên xuống, hắn nghe rất say mê, đến cuối cùng thì nhắm hai mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, trong đầu hồi tưởng lại cảnh hắn và Lâm Tuyết Quyên trước đây còn yêu nhau.

Trương đại quan nhân lại quấy rầy hắn vào lúc này: "Thật ra anh không nên là một người yếu đuối. "

Kì Sơn mở mắt ra: "Anh đang nói tôi à. "

Trương Dương gật đầu: "Nếu thích, vì sao không nói ra?"

Kì Sơn nói: "Nếu anh không thể mang tới hạnh phúc cho một nữ nhân, vì sao phải nói ra? Nếu nội tâm của anh không chịu tải được tình yêu của cô ta thì vì sao phải biểu đạt với cô ta? Nếu anh không thể mang tới hạnh phúc cho cô ta thì tốt nhất hãy lựa chọn chúc phúc!"

Trương đại quan nhân nói: "Cũng may nội tâm của tôi đủ cường đại, Kì Sơn, anh hiện tại có tiền có thế, lại chưa kết hôn, cô ta cũng cũng sắp khôi phục tự do, theo lý thuyết thì giữa hai người không nên có chướng ngại gì. "

Kì Sơn nói: "Có!" Nói tới đây, ánh mắt hắn một lần nữa hướng về phía sân khấu, nhìn Lâm Tuyết Quyên: "Tôi và cô ta đã sớm trở thành người của hai thế giới. "

Trương Dương nói: "Áp lực là tự mình mang tới, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủn, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Nên yêu thì yêu, nên hận thì hận, rối rắm như vậy đến cuối cùng còn không phải là làm khó mình ư?"

Kì Sơn cười nói: "Tôi không bằng anh. "

Lời nói của hắn bị tiếng vỗ tay trong thính phòng cắt ngang.

Trương Dương vỗ tay theo, ngáp một cái nói: "Đi thôi, tôi về ngủ, anh ở lại xem tiếp đi. "

Kì Sơn nói: "Tôi đi với anh. " Thứ thực sự hấp dẫn hắn không phải là bản thân hội âm nhạc, mà là Lâm Tuyết Quyên, xem tiết mục của Lâm Tuyết Quyên xong rồi, hắn đối với hội âm nhạc cũng mất đi hứng thú.

Hai người tới bãi đỗ xe dưới đất, trở lại bên trong xe, ngồi xuống, Kì Sơn nói: "Tôi mời anh ăn khuya. "

Trương Dương lắc đầu: "Thôi, uống rượu với anh cũng không tận hứng. "

Kì Sơn cười nói: "Tửu lượng của tôi không tốt. "

Kì Sơn khởi động ô tô, đèn của bãi đỗ xe dưới đất lại đột nhiên tắt phụt.

Một dự cảm xấu bao phủ trong lòng bọn họ, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, trước sau xe của bọn họ, có một chiếc ô tô Iveco ép tới xe Phaeton mà họ ngồi.

Cho dù là Trương đại quan nhân có phản ứng thần tốc thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy từ bên trong xe chạy ra được.

Kì Sơn sau khi lên xe thì theo thói quen thắt dây an toàn, cho nên thân hình hắn dù liên tiếp va chạm thì vẫn có thể bảo trì được trên ghế ngồi, Trương đại quan nhân ngồi ở ghế phụ, đầu tiên là cảm nhận được va chạm từ phía sau, thân thể hắn ngả về phía trước, ghé sát vào ghế ngồi, sau đó thì phía trước va mạnh vào xe, Trương đại quan nhân bởi vì va chạm lần này mà thân thể bắn ra ngoài, đầu đập vào gương, không ngờ tạo ra một cái lỗ thủng lớn, thân thể cũng bay về phía trước.

Nếu đổi thành người thường thì cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng, Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân thì khác, hắn căn bản dựa thế mà bay, thân thể vững vàng tóm lấy thân xe Iveco phía trước, tiếp theo thì bay lên không, thân thể đứng trên nóc xe.

Hai chiếc ô tô hoàn thành lần va chạm đầu tiên thì phân biệt chạy về trước và sau, ý đồ muốn sau khi kéo dãn khoảng cảnh thì lại tiến hành va chạm lần thứ hai.

Trương Dương lướt qua nóc xe, một quyền đấm vỡ gương, hai người ngồi bên trong cũng không ngờ thằng cha này làm sao mà từ trong xe chui ra được, cả kinh tới trợn mắt há hốc miệng.

Không chờ bọn họ phản ứng kịp, Trương Dương đã nhảy vào bên trong xe, tát một phát khiến tên lái xe chết ngất, một người khác rút đao dâm Trương Dương, Trương Dương túm lấy cổ tay hắn, sau đó thì kẹp cổ hắn, lực lượng của đối phương căn bản không thể đánh đồng với hắn, Trương Dương thoải mái đoạt được mã tấu của hắn, xoay ngược mã tấu dùng chuôi đao nện thật mạnh vào mũi hắn, đập cho thằng ôn này mặt nở hoa, đau đến nỗi hét toáng lên rồi ôm mũi, Trương Dương mở cửa xe một tay lấy đẩy thằng cha này xuống.

Lúc này, chiếc xe Iveco ở phía sau lại tăng tốc đâm vào xe Phaeton.

Kì Sơn vẫn đang ở bên trong xe, đầu óc của hắn có chút ong ong, vẫn chưa kịp tỉnh táo lại từ lần va chạm đầu tiên, cơ hồ là làm theo bản năng, chân hắn đạp hết chân ga, sau đó xe Phaeton phóng về phía trước, Trương đại quan nhân đã thành công đẩy hai tên cướp xuống xe, khống chế được xe Iveco, nhìn thấy chiếc Phaeton lại đâm tới đuôi xe mình thì vội vãng giậm chân ga, để xe Iveco tiến lên trước.

trong gara dưới đất xuất hiện một màn kỳ quái, một chiếc Iveco ở đầu tiên thì liều mạng phóng về phía trước, nó là cố gắng tránh chiếc xe Phaeton ở phía sau, mà xe Phaeton thì liều mạng phóng lên trước, đó là để tránh chiếc Iveco ở phía sau.

Xe Phaeton tuy rằng bị hao tổn bị hao tổn, nhưng tính năng gia tốc vẫn ưu tú, mắt thấy khoảng cách với chiếc xe phía trước càng lúc càng gần. Trương đại quan nhân đột nhiên chuyển hướng, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra khỏi mù, xe Phaeton lao lên trước.

Ngay sau đó chiếc Iveco ở sau cùng cũng lao theo.

Trương Dương nhanh chóng cài số lùi, giậm chân ga hết cỡ, đâm ngang thân xe Iveco từ sau đang lao tới.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)