Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1153

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1153: Cứng rắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tin tức Không tốt liên tiếp truyền tới, Hạng Thành bị những việc này khiến cho tâm tình cực kỳ kém, liên tiếp mở bốn hội nghị, đã là chín rưỡi tối rồi mà y vẫn chưa ăn cơm, thư ký đưa tới cho y một bát mỳ trứng, Hạng Thành xua tay, tuy rằng rất đói bụng, nhưng lại không có tâm tình mà ăn, y chắp tay sau lưng đi tới phía trước cửa sổ, mở hé cửa sổ ra, một cỗ gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, y không khỏi rùng mình, tiếng mưa rơi giống như những mũi dao nhọn cắt lên người y, Hạng Thành bắt đầu thầm oán ông trời, vì sao vào lúc mình sắp về hưu lại mang tới cho mình một trận khảo nghiệm như vậy?

Điện thoại Trên bàn vang lên, Hạng Thành cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói trầm thấp trong điện thoại, lưng y bất giác thẳng lên, Hạng Thành nói: "Tôi hiện tại đang bận lắm!"

Đối phương bật cười: "Tôi biết anh rất bận, nhưng chuyện đã phát sinh thì không thể thay đổi. "

Hạng Thành cắn cắn môi: "Anh có chuyện gì muốn tôi làm? Tôi hiện tại thực sự không có tinh lực, tôi cũng không có tâm tình. "

" Có người ở đang bố cục, đây là một cái bẫy, trận bão này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội, có thể xóa sạch rất nhiều chuyện đã phát sinh, đồng dạng, cũng có thể trừ bỏ rất nhiều chuyện hoặc là người mà chúng ta không muốn nhìn thấy. "

Hạng Thành run run, lúc này một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ phòng y.

Hạng Thành đứng lên nhìn nhìn nhìn nhìn bốn phía: "Anh là nói.. "

" Chúng ta nên cảm tạ trận bão này, mưa gió qua đi, có thể rửa sạch rất nhiều chuyện. "

" Cần tôi làm gì?"

"Cái anh cần là an bài nhân lực. Đặt những người cần ở những vị trí cần thiết.

Hạng Thành cảm thấy tay chân mình lạnh như băng, buông điện thoại, y run run rẩy rẩy đứng lên, tới phía trước cửa sổ, đóng cửa sổ lại, trong lòng giống như như một khối đá nặng cả ngàn cân đè lên, trầm trọng va áp lực vô cùng. Hạng Thành há to miệng, giống như một con cá sắp chết, ra sức hít vào thở ra, qua một hồi lâu y mới trở lại trong hiện thực, nhìn ảnh ngược của mình qua cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Rửa sạch hết ư... liệu có được không?"

Bởi vì nhận được thông tri của thị lý, công nhân của cảng Phước Long từ trước khi sóng thần đến đã rút đi rồi. Trừ số ít những nhân viên trực ra, cảng được di dời xây lại này cơ hồ là một tòa cảng rỗng.

Trải qua một đợt sóng thần bạo ngược đánh vào. Tòa cảng cổ xưa này càng lộ ra vẻ rách rưới. Trước mắt cảng Phước Long đã hoàn toàn thay đổi, Trương Dương và Trình Diễm Đông điều khiển song song ca nô, bọn họ tìm kiếm hải đăng của cảng, muốn dùng cái đó để phân biệt phương hướng.

Cũng hải đăng của cảng không bị sóng thần đánh sập, giống như một gốc cây bạch dương che trời đứng sừng sững giữa thiên địa, Trương Dương chỉ chỉ vào hải đăng, nói với Trình Diễm Đông: "Khu làm công của Bọn họ ở phía tây bắc ngọn hải đăng. "

Trình Diễm Đông gật đầu. Thay đổi hướng đi, lao tới phía tây bắc hải đăng.

Thủy đạo Phía trước đột nhiên trở nên hẹp dần, chính là kho hàng số 4 và kho hàng số 2 chưa được dỡ bỏ hoàn toàn, kiến trúc còn sót lại hơn phân nửa đều bị chìm trong nước. Hai người đi chạm lại, đi qua thủy đạo giữa hai kho hàng.

Lúc này mưa tựa hồ đã nhỏ đi một chút, gió so với vừa rồi thì càng to hơn, ở trên mặt nước nhấc lên những đợt sóng lớn, trong không trung tràn ngập hơi nước, hơn nữa do đã là đêm khuya, tầm nhìn rất thấp, tầm mắt bị ảnh hưởng rất lớn.

Cảng đã cắt điện, đâu đâu cũng là một mảng tối mịt.

Trình Diễm Đông tiến lên phía trước, hắn bỗng nhiên thấy phía trước bên phải có ánh đèn lóe ra, hắn lớn tiếng nói với Trương Dương: "Xem kìa!"

Trương đại quan nhân nheo mắt lại, lờ mờ nhận ra nơi có ánh đèn chính là ký túc xá của tập đoàn Nguyên Hòa, tòa tiểu lâu tòa tổng cộng có năm tầng, nóc nhọn màu đỏ, tương đối mà nói thì rất dễ dàng phân biệt.

Tường vây bao quanh khu nhà sớm đã chìm trong nước, mấy tòa kiến trúc thấp chung quanh cũng đã bị ngập, cho nên tòa nhà đó lộ ra vẻ trơ trọi, ánh đèn chính là tư trong khu nhà chiếu ra.

Trương Dương nói: "Bên trong có bao nhiêu người Nhật Bản?"

Trình Diễm Đông nói: "chúng tôi trước khi đến đa xác nhậngươi rồi, có mười hai người!"

Trương Dương gật đầu, mười hai người thì hai chiếc ca nô của bọn họ chắc có thể chở được.

Rất nhanh bọn họ đã tới bên ngoài tòa nhà, đầu tiên là lướt dạo qua một vòng chung quanh tiểu lâu, tìm kiếm chỗ có thể vào, bởi vì cửa vào đã ngập, thuyền cứu nạn hiển nhiên không thể tiến vào nội bộ kiến trúc, hai người đỗ ca nô lại gần nhau, Trương Dương nói: "Anh chờ ở bên ngoài, tôi bơi vào xem thế nào!"

Trình Diễm Đông nói: "Anh phải cẩn thận đó!"

Trương Dương gật đầu, hít một hơi, không chút do dự nhảy vào trong nước, hắn từ một khung cửa sổ mở bơi vào trong nhà, vừa rồi chỗ lóe ra ánh đèn chắc là ở tầng năm tuy rằng tiểu lâu cũng không lớn, nhưng sau khi bị nước bao phủ đại bộ phận thì bên trong đầy các loại đồ gia dụng và rác nổ lềnh bềnh, Trương Dương khó khăn lắm mới tìm được thông đạo chính, dọc theo thông đạo bơi tới cầu thang, từ trong nước đi lên, tìm cái đèn pin rồi đi lên.

Trình Diễm Đông nhìn trên đỉnh đầu không ngừng lóe ra ánh đèn thì lớn tiếng nói: "Bên trong có ai không?"

Tiết tấu lóe đèn tựa hồ thay đổi.

Trình Diễm Đông nói: "Người của chúng tôi đã vào rồi, các anh có nghe hay không? Nghe thấy thì tạm thời tắt đèn, sau đó thì nhấp nháy ba cái. "

Đèn quả nhiên tắt.

Trình Diễm Đông ngẩng đầu lên, đợi ánh đèn của đối phương lóe ra, lại phát hiện một điểm nhỏ màu đỏ di động tới ngực mình, máu Trình Diễm Đông trong nháy mắt như đông cứng lại, hắn hét lớn: "Nguy hiểm!"Khi la lên thì đồng thời bỏ thuyền cứu nạn nhảy vào trong nước, bùm một tiếng súng vang lên, thân thể Trình Diễm Đông đã ngã xuống nước.

Trương Dương vừa mới bước lên bậc thang thì liền nghe thấy tiếng súng, tiếng hét nguy hiểm của đó hắn không nghe được rõ, nhưng sau tiếng súng thì Trương Dương lập tức đã hiểu được ý tứ của hắn.

Trương Dương nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ, một chiếc thuyền mô tô giống như lợi kiếm rời khỏi bao từ xa bắn tới, xuât hiện bên ngoài tiểu lâu.

Cùng lúc đó cửa sổ tầng năm mở ra, một gã áo đen từ cửa sổ nhảy xuống, rơi vào trong nước, chiếc thuyền mô tô tới vị trí hắn nhảy xuống, tên áo đen từ dưới nước nhanh chóng nhảy lên ngồi phía sau.

Trương Dương đã đi thông cửa an toàn đi thông tới tầng bốn, nhìn thấy đường phía trước đã bị tạp vật bịt kín, hắn cuối cùng cũng minh bạch, đây căn bản chính là một cái bẫy. Hắn ý thức được sự nguy hiểm nào đó, liều mạng chạy như điên tới vị trí cửa sổ, khi người hắn vừa đụng vỡ cửa sổ, nhảy ra bên ngoài thì tiếng nổ từ phía sau dầu vang lên. Trương Dương thậm chí còn nhìn thấy ánh lửa màu đỏ, khói trắng nhanh chóng từ dưới nước bốc lên, hai tay hắn tóm lấy cửa sổ làm điểm tựa rồi sau đó người giống như lợi kiếm lướt ra ngoài.

Tốc độ của hắn đã rất kinh người rồi, nhưng tuy rằng là vậy vẫn không bằng được tốc độ tràn ra của sóng xung kích. Trước khi Trương Dương phát lực cương khí hộ thể đã lập tức bao phủ thân thể hắn, trong lúc nguy cấp, hắn chỉ có thể dùng phương thức này để bảo hộ thân thể của mình, Trương đại quan nhân ở trước sóng xung kích của vụ nổ giống như một chiếc lá thu, bay vòng vòng trong nước, căn bản không thể khống chế được thân thể, hắn thậm chí có thể nhìn thấy mặt nước bị đốt cháy, chiếu sáng cả đáy nước, Trương Dương cho dù là đối mặt với đối thủ cường đại nhất từ lúc chào đời tới nay thì cũng không cảm thấy áp lực như vậy.

*****

Vụ nổ khiến đầu óc của hắn trở nên mê muội, cũng may tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên thì lập tức bỏ chạy, chính là nhờ tốc độ phản ứng xuất sắc và thân thủ siêu cường hắn mới giành được một khoảng thời gian quý giá.

Trương đại quan nhân mươn ánh lửa nhìn lại phía sau, tiểu lâu đã hoàn toàn sụp xuống, bị chìm trong khói bụi mit mù, mình nếu không kịp thời đào tẩu, chỉ sợ lúc này cũng đã tan thành mây khói theo tòa nhà này rồi.

Trương Dương nhớ tới tiếng súng vừa rồi thì tim không khỏi trầm, trước khi tiếng súng vang lên, hắn rõ ràng nghe thấy Trình Diễm Đông kêu to nguy hiểm. Trương Dương không dám tiếp tục nghĩ nữa, hắn nhắm mắt lại rồi chậm rãi trồi lên mặt nước.

Sau tiếng nổ, chiếc thuyền mô tô vòng trở về, lướt xung quanh những đốm lửa còn sót lại trên mặt nước, tên áo đen ngồi ở phía sau cởi mũ ra, phát ra những tiếng kêu quái dị.

Người nọ không ngờ là Liễu Sinh Chính Đạo, nhìn lửa trên mặt nước vẫn chưa tắt, Liễu Sinh Chính Đạo vẻ mặt tràn ngập vui mừng, hắn lớn tiếng nói: "trên Thế giới này không chỉ dựa vào vũ lực, rất nhiều lúc phải cần đầu óc!"

Hai người Nhật Bản đồng thời cười to.

Tiếng cười của Bọn họ còn chưa dứt thì một đạo bóng đen từ trong nước như giao long bay ra.

Liễu Sinh Chính Đạo ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ vị khác không mời mà đến này, khi hắn ngẩng đầu thì cũng lật tay rút đao Nhật Bản phía sau lưng ra, thân thể từ trên thuyền mô tô bay lên, mũi đao từ dưới gẩy lên, thế ắt muốn chém người từ dưới nước bay lên làm hai đoạn.

Không hỏi đối thủ, một kích tất sát.

Liễu Sinh Chính Đạo đã hạ quyết tâm, bất kể tối nay người còn sống là ai thì cũng phải giết chết hắn, quyết không thể lưu lại người sống, sau khi xuất đao thì hắn mới nhìn rõ người từ trong nước nhảy ra không ngờ là Trương Dương.

Một đao ngưng tụ công lực cả đời Liễu Sinh Chính Đạo bỏ tan mưa bụi, đao khí cắt những hạt mưa lạnh thành hai nửa, đao phong chưa đến mà đao khí đã đánh tới thân thể của Trương Dương.

Ánh mắt Trương đại quan nhân ở trên hư không bắt gặp hai mắt tràn ngập sát khí của Liễu Sinh Chính Đạo, hắn cảm thấy được sâu sắc, sát khí đã phát huy tới trạng thái đỉnh phong của Liễu Sinh Chính Đạo xuất hiện sự dao động, tuy rằng chỉ là dao động cực kỳ bé nhỏ, nhưng ở trước mặt cao thủ với cấp số như Trương Dương thì đã là sơ hở rất lớn, hắn nhìn thấy Liễu Sinh Chính Đạo đang sợ hãi, lần giao thủ thất bại trước đã khiến Liễu Sinh Chính Đạo mất lòng tin, ở trước mặt Trương Dương, hắn không nắm chắc thủ thắng, hắn vốn cho rằng là một đao tất sát, nhưng nhìn thấy Trương Dương, ngay cả chính hắn cũng sinh ra hoài nghi đối với hiệu quả của một đao này.

Đao phong rét lạnh, dạ vũ thê lương, đao phong cuồn cuộn nổi lên những mảng quang hoa, Trương đại quan nhân thì ngược lại, âm u tăm tối, nhưng hắn chỉ dùng một quyền, một quyền này lập tức nện lên đao phong của đối phương.

Dùng thân thể máu thịt để đối kháng với trường đao chém sắt như chém bùn, ở trước mặt bất kỳ ai cũng không khác gì tự tìm tử lộ, nhưng mà phát sinh trên người Trương Dương thì liền xảy ra sự nghịch chuyển thần kỳ.

Đao quyền vào khoảnh khắc gặp nhau, phát ra tiếng rốp.

Ánh mắt Liễu Sinh Chính Đạo trở nên hoảng sợ và kinh hãi, chỉ có chính hắn mới hiểu rõ, đao phong của hắn căn bản không có tiếp xúc với da thịt của Trương Dương, hắn đã chém vào khoảng không, chém vào không khí.

Thân đao từ giữa nứt ra một khe hở, lúc này đạo thiểm điện đạo thiểm điện từ không trung bỏ tới, điện quang xuyên thấu qua khe hở nhỏ bé đó, nhanh hơn cả tốc độ nứt của thân đao, trường đao cứng cỏi sắc bén dưới sự va chạm với quyền đầu của Trương Dương đã nứt ra từng khúc, nội tâm Liễu Sinh Chính Đạo tràn ngập sự sợ hãi khó có thể hình dung, lần trước Trương Dương và hắn giao thủ hiển nhiên đã không thể hiện hết toàn lực.

Trương Dương một quyền đánh nát Nhật Bản Nhật Bản trong tay Liễu Sinh Chính Đạo, sau đó quyền đầu của hắn đánh trúng ngực Liễu Sinh Chính Đạo.

Liễu Sinh Chính Đạo cũng muốn chống đỡ, rõ ràng hắn có thể thấy rõ toàn bộ quá trình ra quyền của Trương Dương, nhưng tốc độ ra quyền của Trương Dương không nhanh, nhưng hắn lại không thể tránh được, trơ mắt nhìn quyền đầu đánh trúng ngực mình.

Trương đại quan nhân rất hận hành vi đánh lén của Liễu Sinh Chính Đạo, một quyền, đánh vào ngực hắn, điểm bùng nổ của lực lượng là ở nội tạng của hắn, tuy rằng xương sườn của Liễu Sinh Chính Đạo vẫn nguyên vẹn, nhưng trong cơ thể hắn giống như có một quả boom vừa phát nổ, cơn đau từ trong cơ thể truyền đến, Liễu Sinh Chính Đạo cảm giác thân thể của mình như bị xé rách từ bên trong, đầu tiên là tim phổi của hắn, rồi tới kinh mạch, cuối cùng là mỗi một mạch máu và sợi thần kinh trên người hắn, hai mắt Liễu Sinh Chính Đạo hoàn toàn bị màu máu nhiễm đỏ, thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống, đầu cắm vào trong nước. Trước khi thân thể hắn rơi vào trong nước, hắn vặn một thứ gì đó hình ống, một đạo khói màu đỏ bắn lên không.

Người Nhật Bản Điều khiển thuyề mô tô nhìn thấy Trương Dương chỉ dùng một chiêu đã đánh chết Liễu Sinh Chính Đạo thì vội vàng móc súng lục ra, nhắm vào Trương Dương, chuẩn bị bắn.

Dưới nước đột nhiên thò ra một cánh tay, tóm lấy mắt cá chân của người Nhật Bản, kéo hắn xuống nước. Chính là Trình Diễm Đông kịp thời xuất hiện ở phụ cận. Trình Diễm Đông tóm chặt lấy cổ họng của người Nhật Bản đó, cho tới khi hắn không thể thở nữa thì mới tay chân run rẩy thả ra. Trương Dương đi lên thuyền mô tô, sau đó thì kéo Trình Diễm Đông cả người ướt sũng lên.

Ngực phải của Trình Diễm Đông vẫn có máu loãng chảy ra, vừa rồi hắn bị trúng một phát đạn, may mắn là không bắn trúng chỗ yếu hại của hắn. Có thể nói lần này là may mắn nhặt lại được tính mạng.

Trương Dương nhìn thấy Trình Diễm Đông tránh được một kiếp thì cũng vui mừng không thôi, vội vàng giúp hắn bế huyệt cầm máu. Quan tâm nói: "Sao rồi!"

Trình Diễm Đông kiên trì cười nói: "Không sao! Tựa như muỗi cắn một cái thôi mà!"

Trương Dương gật đầu: "Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời!"

Hạnh phúc cuối đời mà Trương đại quan nhân nói không hề tới, mà lại nghe thấy từ xa truyền đến tiếng thuyên mô tô, hắn đưa mắt nhìn lại. Liền thấy từ phương xa có bảy gợn nước trắng đang phóng tới chỗ họ.

Trình Diễm Đông cả kinh nói: "Viện quân của Bọn họ tới rồi. "

Trương đại quan nhân lạnh lùng nói: "Đến một giết một, đến hai giết đôi, hôm nay tôi muốn cho đám quỷ Nhật Bản này có đến mà không có về. " Hắn nói với Trình Diễm Đông: "Anh đi trước đi, tôi ở lại xử lý bọn họ. "

Trình Diễm Đông nói: "Nhưng... "

Trương Dương nói: "Không có nhưng gì cả, anh ở lại chỉ tổ làm tôi phân tâm. " Hắn nói xong liền nhảy vào trong nước.

Trình Diễm Đông cắn cắn môi, hắn biết thân thủ của Trương Dương siêu đẳng, dưới tình huống trước mắt mình quả thực không thích hợp ở lại, cho dù miễn cưỡng ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ liên lụy tới Trương Dương. Hắn đối với Trương Dương có lòng tin cường đại, cho rằng trên đời này không có chuyện gì mà Trương Dương không làm được.

Hắn ngồi trên ghế điều khiển. Khởi động thuyền mô tô, toàn tốc chạy về phía nộ thành, chỉ có trong thời gian ngắn nhất gọi cứu binh tới có thể khống chế được cục diện nơi này.

*****

Bảy chiếc thuyền mô tô lướt đi trên mặt nước theo hình chữ nhân, một chiếc ở giữa thì phóng ở trước nhất. Trên mỗi chiếc đều có hai người ngôi, một người phụ trách điều khiển còn người kia phụ trách bắn, bọn họ từ xa đã nhìn thấy chiếc thuyền mô tô thoát đi, coi Trình Diễm Đông là mục tiêu, toàn tốc truy đuổi.

Chiếc thuyền mô tô thứ nhất đi qua nơi kịch chiến vừa rồi. Trương đại quan nhân đang mai phục trong nước từ dưới nước nhảy lên, một cái ống túyp trong tay hung hăng nện lên mặt tên điều khiển, một côn khiến tên điều khiển ngã ngửa, đồng bạn ngồi sau cũng ngã theo.

Trương đại quan nhân ngay lập tức đoạt lấy thuyền mô tô, vặn ga chuyển hướng, lao tới thủy đạo hẹp ở phía trước bên trái.

Sáu chiếc thuyền mô tô phía sau không ngờ lại phát sinh đột biến như vậy, trong tay nhóm người này tất cả đều trang bị súng tự động, nhắm Trương Dương ở phía trước mà bắn.

Lúc này mưa gió rất lớn, nhắm vào mục tiêu vốn không dễ dàng, huống chi là đang ở trên mặt nước nhộn nhạo sóng, Trương đại quan nhân thành công tránh được loạt đạn phi vào trong thủy đạo hẹp.

Hắn điều khiển thuyền mô tô lái vào kho hàng số 2, vừa một lao vào thì một loạt đạn bắn tới phía sau.

Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, hôm nay tao sẽ giết sạch chúng bay. "

Chiếc thuyền mô tô vào theo từ cửa vào kho hàng vừa rồi mà Trương Dương tiến vào.

Trương Dương lại đi ra từ cửa khác, sáu chiếc thuyền mô tô đã hình thành thế bọc đánh đối với Trương Dương, Trương Dương lợi dụng vật kiến trúc và thủy triều để né tránh đối phương.

Vừa rời khỏi kho hàng liền có một chiếc thuyền mô tô từ phía bên phải bọc đánh tới, đạn liên tiếp bắn ra.

Trương đại quan nhân hạ thấp người, đạn bắn vù vù qua đầu hắn, Trương Dương đồng thời vào lúc cúi người cũng thay đổi phương hướng của thuyền mô tô, phóng tới chỗ đối phương.

Đối phương đang đổi băng đạn mới thì nhìn thấy Trương Dương điều khiển thuyền mô tô đột nhiên lướt tới bên cạnh, tên điều khiển sợ đến nỗi vội vàng thay đổi phương hướng, khi cách đối phương khoảng hai thước thì Trương Dương dùng sức đề ga, thuyền mô tô rời khỏi mặt nước, hoàn thành một động tác nhảy lên rất đẹp. Trương Dương ở trên không trung một tay nắm tay ga, ống tuýp trong tay phải thì hung hăng nện vào đầu tên cầm súng.

Tên cầm súng vừa thay đạn xong, đang chuẩn bị bắn tiếp thì đầu đã bị đập vỡ toang, một tiếng rơi vào trong nước.

Thuyền mô tô từ không trung hạ xuống mặt nước, Trương Dương lại phi vào trong kho hàng.

Ba chiếc thuyền mô tô thay đổi phương hướng, đạn đan vào nhau bắn tới Trương Dương, Trương Dương bỏ thuyền nhảy vào tỏng nước, đạn liên tiếp bắn trúng thuyền mô tô, bình xăng của thuyền mô tô bị bắt lửa, bùm một tiếng nổ tung. Đối phương vẫn không có ý định ngừng bắn, đạn từ phía trên bắn rải xuống dưới nước.

Trương đại quan nhân lợi dụng vật kiến trúc và vách tường để che chắn người.

Một loạt đạn qua đi, Trương Dương lẻn tới, ống tuýp trong tay đâm xuyên khoang động cơ của thuyền mô tô, đối phương cảm thấy thân thuyền chấn động, một cây ống tuýp không ngờ xỏ xuyên qua thân tàu nhô ra, thuyền mô tô bị hao tổn nghiêm trọng, lập tức tắt máy.

Hai người đó cả kinh nói: "Hắn vẫn ở bên dưới!"

Mấy người giơ súng tự động nhắm xuống dưới nước tiếp tục bắn, Trương đại quan nhân đã chạy trốn tới khu vực an toàn, hắn tu luyện đại thừa quyết, cho dù ở dưới nước ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì, đương thời chỉ sợ không có người thứ hai có được bản sự như hắn.

Phía trên có hai người nhảy vào trong nước, hai người đều đeo mặt nạ, trên đầu gắn đèn, dùng đèn chiếu sáng mặt nước tối tăm, muốn tìm kiếm vị trí của Trương Dương.

Thân ảnh của Trương đại quan nhân thoáng hiện ở ven tường, hai người giơ súng lên rồi nhấn cò nhấn cò.

Trương đại quan nhân trước khi bọn họ bắn xong đã lẻn tới một vách tường khác.

Hai người ở dưới nước ra hiệu cho nhau, phân biệt từ hai phía trái phải bọc đánh.

Chờ bọn họ đồng thời xuất hiện sau tường vây thì lại phát hiện phía sau căn bản không có căn bản không có ai, Trương đại quan nhân giống như quỷ mỵ xuất hiện phía sau một người ở bên phải, vươn tay ra bịt miệng mũi tên đó rồi dứt khoát bẻ gãy cổ hắn, đoạt lấy súng từ trong tay hắn.

Người ở trong nước duy và động tác sẽ trở nên chậm chạp, một gã người Nhật Bản khác sau khi đồng bạn bị giết mới ý thức được nguy hiểm, hắn vội vàng chĩa họng súng bắn Trương Dương. Đáng tiếc hắn ra tay căn bản không thể bằng được Trương Dương, Trương đại quan nhân đã nhấn cò súng trước, bắn nát ngực hắn, máu tươi từ đáy nước lan ra.

Trương Dương bơi tới đoạt súng lục trong tay hắn.

Thi thể chậm rãi nổi lên mặt nước.

Bốn gã người Nhật Bản vẫn ở trong kho hàng đang hết sức chăm chú nhìn biến hóa trên mặt nước, khi bọn họ nhìn thấy một cỗ thi thể nổi lên thì nhất tề chĩa họng súng về phía đó. Cơ hồ lập tức bọn họ nhận ra đó là người của mình, không bao lâu sau thì cỗ thi thể thứ hai lại nổ lên. Bốn gã người Nhật Bản nhìn nhau, trên mặt bọn họ hiện ra vẻ hoảng sợ, cơ hồ đồng thời đưa ra một quyết định, đang bóp ga chuẩn bị rời khỏi kho hàng thì Một cỗ thi thể bỗng nhiên bị đẩy ra, Trương đại quan nhân từ trong nước hiện thân, hai tay cầm hai khẩu súng tự động nhắm vào đối phương mà bắn, bốn gã người Nhật Bản thậm chí còn chưa có động tác bắn trả thì đã bị hắn bắn chết tạ chỗ.

Trương Dương từ trong nước trồi lên, hắn tới gần một chiếc thuyền mô tô rồi đẩy thi thể trên đó xuống nước, vặn ga, chậm rãi lái ra khỏi kho hàng.

" Tình huống của Cảng mới thế nào?" Hạng Thành bấm sos điện thoại của Cung Kì Vĩ.

Cung Kì Vĩ lớn tiếng nói: "Tổn hại nghiêm trọng, đa số bến tàu đều đã bị nước biển nhấm chìm, ở hiện trường gió rất lớn, mưa thì ngứt rồi. Hy vọng thời tiết tiếp theo sẽ không chuyển biến xấu nữa... " Khi Cung Kì Vĩ đang nói chuyện thì trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm liên tiếp.

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ đem giao hiện trường cho Quốc Cường, anh tới câu lạc bộ thuỷ thủ, tình thế nơi đó vô cùng hỗn loạn, cần phải có người tới chỉ huy. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Hạng, tình huống tình huống rất ác liệt, có gần ngàn người dân còn chưa kịp di dời. "

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ, rất nhiều địa phương của Bắc Cảng tình thế đều rất ác liệt, nhân thủ của chúng ta có chút không đủ, anh trước tiên đi giải quyết vấn đề bên kia đã. "

Đáp dạ một tiếng rồi gác điện thoại, tìm Triệu Quốc Cường đang chỉ huy ở tuyến đầu, ghé vào tai hắn nói chuyện mình phải đi.

Triệu Quốc Cường lớn tiếng nói: "Câu lạc bộ Thuỷ thủ bên kia địa thế cao, chắc không có vấn đề gì đâu. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Hạng nói tình huống bên kia vô cùng hỗn loạn, nơi này giao cho anh, tôi qua bên kia xem thế nào. "

Triệu Quốc Cường gật đầu, chỉ chỉ vào xe việt dã ở xa xa: "Tôi bảo lái xe đưa ngài đi. "

Cung Kì Vĩ vừa mới lên xe thì mưa tựa hồ lại lớn hắn, gió thổi cho thân xe lung lay, lái xe địa đi tới, có điều khiến bọn họ vui mừng là, khi tiếp cận câu lạc bộ thuỷ thủ thì nước ở bánh xe thấp đi, xem ra tình huống nơi này không nghiêm trọng lắm.

Khi tới trước cửa lớn của câu lạc bộ thuỷ thủ thì phát hiện đường trước cửa rất ít nước đọng, Cung Kì Vĩ không khỏi có chút kinh ngạc, vừa rồi Hạng Thành nói với mình như vậy rằng tình huống rất khẩn cấp, nhưng tình huống hiện trường không nghiêm trọng như những gì y nói.

*****

Bảy chiếc thuyền mô tô lướt đi trên mặt nước theo hình chữ nhân, một chiếc ở giữa thì phóng ở trước nhất. Trên mỗi chiếc đều có hai người ngôi, một người phụ trách điều khiển còn người kia phụ trách bắn, bọn họ từ xa đã nhìn thấy chiếc thuyền mô tô thoát đi, coi Trình Diễm Đông là mục tiêu, toàn tốc truy đuổi.

Chiếc thuyền mô tô thứ nhất đi qua nơi kịch chiến vừa rồi. Trương đại quan nhân đang mai phục trong nước từ dưới nước nhảy lên, một cái ống túyp trong tay hung hăng nện lên mặt tên điều khiển, một côn khiến tên điều khiển ngã ngửa, đồng bạn ngồi sau cũng ngã theo.

Trương đại quan nhân ngay lập tức đoạt lấy thuyền mô tô, vặn ga chuyển hướng, lao tới thủy đạo hẹp ở phía trước bên trái.

Sáu chiếc thuyền mô tô phía sau không ngờ lại phát sinh đột biến như vậy, trong tay nhóm người này tất cả đều trang bị súng tự động, nhắm Trương Dương ở phía trước mà bắn.

Lúc này mưa gió rất lớn, nhắm vào mục tiêu vốn không dễ dàng, huống chi là đang ở trên mặt nước nhộn nhạo sóng, Trương đại quan nhân thành công tránh được loạt đạn phi vào trong thủy đạo hẹp.

Hắn điều khiển thuyền mô tô lái vào kho hàng số 2, vừa một lao vào thì một loạt đạn bắn tới phía sau.

Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, hôm nay tao sẽ giết sạch chúng bay. "

Chiếc thuyền mô tô vào theo từ cửa vào kho hàng vừa rồi mà Trương Dương tiến vào.

Trương Dương lại đi ra từ cửa khác, sáu chiếc thuyền mô tô đã hình thành thế bọc đánh đối với Trương Dương, Trương Dương lợi dụng vật kiến trúc và thủy triều để né tránh đối phương.

Vừa rời khỏi kho hàng liền có một chiếc thuyền mô tô từ phía bên phải bọc đánh tới, đạn liên tiếp bắn ra.

Trương đại quan nhân hạ thấp người, đạn bắn vù vù qua đầu hắn, Trương Dương đồng thời vào lúc cúi người cũng thay đổi phương hướng của thuyền mô tô, phóng tới chỗ đối phương.

Đối phương đang đổi băng đạn mới thì nhìn thấy Trương Dương điều khiển thuyền mô tô đột nhiên lướt tới bên cạnh, tên điều khiển sợ đến nỗi vội vàng thay đổi phương hướng, khi cách đối phương khoảng hai thước thì Trương Dương dùng sức đề ga, thuyền mô tô rời khỏi mặt nước, hoàn thành một động tác nhảy lên rất đẹp. Trương Dương ở trên không trung một tay nắm tay ga, ống tuýp trong tay phải thì hung hăng nện vào đầu tên cầm súng.

Tên cầm súng vừa thay đạn xong, đang chuẩn bị bắn tiếp thì đầu đã bị đập vỡ toang, một tiếng rơi vào trong nước.

Thuyền mô tô từ không trung hạ xuống mặt nước, Trương Dương lại phi vào trong kho hàng.

Ba chiếc thuyền mô tô thay đổi phương hướng, đạn đan vào nhau bắn tới Trương Dương, Trương Dương bỏ thuyền nhảy vào tỏng nước, đạn liên tiếp bắn trúng thuyền mô tô, bình xăng của thuyền mô tô bị bắt lửa, bùm một tiếng nổ tung. Đối phương vẫn không có ý định ngừng bắn, đạn từ phía trên bắn rải xuống dưới nước.

Trương đại quan nhân lợi dụng vật kiến trúc và vách tường để che chắn người.

Một loạt đạn qua đi, Trương Dương lẻn tới, ống tuýp trong tay đâm xuyên khoang động cơ của thuyền mô tô, đối phương cảm thấy thân thuyền chấn động, một cây ống tuýp không ngờ xỏ xuyên qua thân tàu nhô ra, thuyền mô tô bị hao tổn nghiêm trọng, lập tức tắt máy.

Hai người đó cả kinh nói: "Hắn vẫn ở bên dưới!"

Mấy người giơ súng tự động nhắm xuống dưới nước tiếp tục bắn, Trương đại quan nhân đã chạy trốn tới khu vực an toàn, hắn tu luyện đại thừa quyết, cho dù ở dưới nước ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì, đương thời chỉ sợ không có người thứ hai có được bản sự như hắn.

Phía trên có hai người nhảy vào trong nước, hai người đều đeo mặt nạ, trên đầu gắn đèn, dùng đèn chiếu sáng mặt nước tối tăm, muốn tìm kiếm vị trí của Trương Dương.

Thân ảnh của Trương đại quan nhân thoáng hiện ở ven tường, hai người giơ súng lên rồi nhấn cò nhấn cò.

Trương đại quan nhân trước khi bọn họ bắn xong đã lẻn tới một vách tường khác.

Hai người ở dưới nước ra hiệu cho nhau, phân biệt từ hai phía trái phải bọc đánh.

Chờ bọn họ đồng thời xuất hiện sau tường vây thì lại phát hiện phía sau căn bản không có căn bản không có ai, Trương đại quan nhân giống như quỷ mỵ xuất hiện phía sau một người ở bên phải, vươn tay ra bịt miệng mũi tên đó rồi dứt khoát bẻ gãy cổ hắn, đoạt lấy súng từ trong tay hắn.

Người ở trong nước duy và động tác sẽ trở nên chậm chạp, một gã người Nhật Bản khác sau khi đồng bạn bị giết mới ý thức được nguy hiểm, hắn vội vàng chĩa họng súng bắn Trương Dương. Đáng tiếc hắn ra tay căn bản không thể bằng được Trương Dương, Trương đại quan nhân đã nhấn cò súng trước, bắn nát ngực hắn, máu tươi từ đáy nước lan ra.

Trương Dương bơi tới đoạt súng lục trong tay hắn.

Thi thể chậm rãi nổi lên mặt nước.

Bốn gã người Nhật Bản vẫn ở trong kho hàng đang hết sức chăm chú nhìn biến hóa trên mặt nước, khi bọn họ nhìn thấy một cỗ thi thể nổi lên thì nhất tề chĩa họng súng về phía đó. Cơ hồ lập tức bọn họ nhận ra đó là người của mình, không bao lâu sau thì cỗ thi thể thứ hai lại nổ lên. Bốn gã người Nhật Bản nhìn nhau, trên mặt bọn họ hiện ra vẻ hoảng sợ, cơ hồ đồng thời đưa ra một quyết định, đang bóp ga chuẩn bị rời khỏi kho hàng thì Một cỗ thi thể bỗng nhiên bị đẩy ra, Trương đại quan nhân từ trong nước hiện thân, hai tay cầm hai khẩu súng tự động nhắm vào đối phương mà bắn, bốn gã người Nhật Bản thậm chí còn chưa có động tác bắn trả thì đã bị hắn bắn chết tạ chỗ.

Trương Dương từ trong nước trồi lên, hắn tới gần một chiếc thuyền mô tô rồi đẩy thi thể trên đó xuống nước, vặn ga, chậm rãi lái ra khỏi kho hàng.

" Tình huống của Cảng mới thế nào?" Hạng Thành bấm sos điện thoại của Cung Kì Vĩ.

Cung Kì Vĩ lớn tiếng nói: "Tổn hại nghiêm trọng, đa số bến tàu đều đã bị nước biển nhấm chìm, ở hiện trường gió rất lớn, mưa thì ngứt rồi. Hy vọng thời tiết tiếp theo sẽ không chuyển biến xấu nữa... " Khi Cung Kì Vĩ đang nói chuyện thì trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm liên tiếp.

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ đem giao hiện trường cho Quốc Cường, anh tới câu lạc bộ thuỷ thủ, tình thế nơi đó vô cùng hỗn loạn, cần phải có người tới chỉ huy. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Hạng, tình huống tình huống rất ác liệt, có gần ngàn người dân còn chưa kịp di dời. "

Hạng Thành nói: "Kì Vĩ, rất nhiều địa phương của Bắc Cảng tình thế đều rất ác liệt, nhân thủ của chúng ta có chút không đủ, anh trước tiên đi giải quyết vấn đề bên kia đã. "

Đáp dạ một tiếng rồi gác điện thoại, tìm Triệu Quốc Cường đang chỉ huy ở tuyến đầu, ghé vào tai hắn nói chuyện mình phải đi.

Triệu Quốc Cường lớn tiếng nói: "Câu lạc bộ Thuỷ thủ bên kia địa thế cao, chắc không có vấn đề gì đâu. "

Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Hạng nói tình huống bên kia vô cùng hỗn loạn, nơi này giao cho anh, tôi qua bên kia xem thế nào. "

Triệu Quốc Cường gật đầu, chỉ chỉ vào xe việt dã ở xa xa: "Tôi bảo lái xe đưa ngài đi. "

Cung Kì Vĩ vừa mới lên xe thì mưa tựa hồ lại lớn hắn, gió thổi cho thân xe lung lay, lái xe địa đi tới, có điều khiến bọn họ vui mừng là, khi tiếp cận câu lạc bộ thuỷ thủ thì nước ở bánh xe thấp đi, xem ra tình huống nơi này không nghiêm trọng lắm.

Khi tới trước cửa lớn của câu lạc bộ thuỷ thủ thì phát hiện đường trước cửa rất ít nước đọng, Cung Kì Vĩ không khỏi có chút kinh ngạc, vừa rồi Hạng Thành nói với mình như vậy rằng tình huống rất khẩn cấp, nhưng tình huống hiện trường không nghiêm trọng như những gì y nói.

*****

Càng làm cho Cung Kì Vĩ kỳ quái là căn bản không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Hắn ra hiệu cho lái xe cửa lớn cửa lớn tiến vào, trong sân trống rỗng, bản không thấy bóng ái.

Lái xe cũng thấy kỳ quái, hắn nói với Cung Kì Vĩ: "Phó bí thư Cung, hình như tất cả người được di dời rồi, nơi này căn bản không có ai cả. "

Cung Kì Vĩ nhíu mày, hắn cầm đang chuẩn bị bấm số của Hạng Thành thì phát hiện di động căn bản không có tín hiệu, hiển nhiên tháp tín hiệu ở gần đây đã trục trặc, tín hiệu nơi này căn bản không nối đi được.

Lái xe nói: "Phó thị trưởng Cung, chúng ta đi chứ?"

Cung Kì Vĩ gật đầu.

Khi Lái xe đang chuẩn bị quay đầu xe thì nghe thấy phía trước truyền đến tiếng khởi động ô tô, một chiếc xe vận tải chậm rãi khởi động, ánh đèn sáng rực chiếu về phía bọn họ, lái xe bị chiếu cho không mở mắt ra được, tức giận nói: "Ai đấy. " Hắn mở cửa xe bước xuống, căm giận muốn tìm đối phương lý luận.

Nhưng đúng lúc này đó chiếc xe vận tải đột nhiên khởi động.

Cung Kì Vĩ ngồi ở ghế sau, nhìn một màn trước mắt làm người ta kinh hãi, chiếc xe vận tải không chút do dự đâm lên người lái xe. Sau đó thì từ nghiền tới xe hắn.

Cung Kì Vĩ trong nháy mắt minh bạch gì đó, hắn muốn mở cửa xe, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, xe vận tải toàn tốc đâm lên xe việt dã của hắn. Đâm nát bé đầu xe việt dã, sau đó thì nhanh chóng tăng tốc tiếp tục nghiền lên thân xe.

Thân thể của Cung Kì Vĩ mất khống chế bay ra, va chạm thật mạnh lên cửa xe, sau đó thì bắn về ghế ngồi của mình, không đợi thân thể hắn ổn định lại, va chạm lần thứ hai đã đến, liên tiếp hất xe việt dã đâm vào cửa lớn của câu lạc bộ thuỷ thủ. Va vào tường bên cạnh, đâm vỡ vòng bảo hộ, sau đó thì xe việt dã hoàn toàn biến hình từ độ cao ba thước rơi xuống lòng sông.

Cung Kì Vĩ người đầy máu tươi, hắn nhìn thấy thủy tinh cửa nóc đã hoàn toàn vỡ ra, nhìn thấy nước sông đang từ từ cửa nóc tràn vào, hắn vươn bàn tay đầy máu ra, ý đồ muốn đẩy mảng kính ra. Nhưng người lại bị kẹt dính ở chỗ ngồi, trên bờ sông xuất hiện một thân ảnh màu đen đang lạnh lùng nhìn chiếc xe vừa rơi xuống sông, nhìn Cung Kì Vĩ đang giãy dụa. Khóe môi lộ ra nụ cười lãnh khốc.

Mực nước sống đang không ngừng dâng lên, bao phủ thân thể của Cung Kì Vĩ. Hắn thậm chí ngửi được mùi máu trên người mình, thậm chí cảm thụ được máu của mình đang chảy ra. Trước mắt xuất hiện mặt vợ và con gái, ánh mắt của Cung Kì Vĩ đã ươn ướt hắn nước mắt hắn chảy xuống, không phải vì sợ hãi mà là tiếc nuối, hắn không vào thời khắc cuối cùng của nhân sinh không được nhìn thấy vợ con, kiếp này cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Ngón tay Cung Kì Vĩ run run, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cái bút cắm trong túi ghế dựa, Cung Kì Vĩ dùng hết tất cả lực lượng lôi cái bút ra, sau đó run run viết một hàng chữ trên nóc xe, Hạng Thành... Dụ tôi, viết xong bốn chữ này nước đã hoàn toàn nhấn chìm miệng mũi hắn.

Người trên bờ nhìn thân thể trong xe đang không ngừng giãy dụa, cho tới khi triệt để bất động thì hắn lúc này mới gật đầu, trở lại khoang điều khiển của xe vận tải, khởi động xe lái vào trong bóng đêm.

Từ trong điện thoại biết được tin tức mình muốn, Hạng Thành trong lòng lại không có một chút vui sướng nào, ngược lại, mắt y đỏ ửng, một loại cảm giác bứt rứt trước giờ chưa từng có bao phủ nội tâm y, buông điện thoại, tay y có chút máy móc gõ lên mặt bàn, nước mắt chậm rãi chảy xuôi.

Cung Hoàn Sơn vào lúc này gõ cửa phòng của Hạng Thành, Hạng Thành lau khô nước mắt, giọng nói khàn khàn: "Vào đi. "

Cung Hoàn Sơn đi vào phòng y, nhìn thấy bộ dạng của Hạng Thành thì không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Bí thư Hạng, anh... "

Hạng Thành nói: "Bắc Cảng vô tội, dân chúng vô tội, vì sao lại gặp phải trường kiếp nạn này... "

Cung Hoàn Sơn có chút cảm động mím môi nói: "Bí thư Hạng, trời có mưa gió bất trắc, thiên tai là điều chúng ta không thể đoán trước được, nếu chuyện xảy ra rồi thì chúng ta chỉ có thể hết sức giảm bớt tổn thất, ngài cũng đừng buồn quá. "

Hạng Thành nói: "Anh tới đây là để nói cho tôi biết chuyện gì?" Hạng Thành thậm chí lười hỏi là chuyện tốt hay chuyện xấu, dưới loại tình huống này căn bản không thể có tin tức tốt gì cả.

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, trừ Bắc Cảng ra thì mấy huyện thành phố chịu chịu tai hoạ trên trình độ bất đồng, trong đó tình huống của Tân Hải là nghiêm trọng nhất, trước mắt đa mất liên lạc với Trương Dương, bên kia đều là Hứa Song Kì phụ trách chỉ huy. "

Hạng Thành không khỏi nổi giận: "Giờ là lúc nào, hắn đi đâu? Hả? Vào những lúc như thế này, hắn thân là bí thư thị ủy mà không xuất hiện ở tuyến đầu chống thiên tai ư?" Nói xong câu đó, Hạng Thành tựa hồ nhớ tới gì đó, đứng dậy: "Hoàn Sơn, đi... Chúng ta tới hiện trường xem... " Hạng Thành vừa đứng lên thì liền cảm thấy đầu óc cháng váng, đặt mông ngồ phịch xuống ghế.

Cung Hoàn Sơn hoảng bước lên phía trước đỡ tay y, quan tâm nói: "Bí thư Hạng, làm sao vậy?"

Hạng Thành xua tay, dùng tay day day mi tâm, nói khẽ: "Tôi không sao, có thể là do lâu rồi chưa ăn gì. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, tôi lập tức cho người làm cơm mang tới cho ngài. "

Hạng Thành nói: "Anh không cần lo cho tôi, nhiệm vụ hiện tại của anh là phải đi cứu tế chứ không phải ở đây nói chuyện phiếm với tôi, anh đi đi, đi mau đi. "

Cung Hoàn Sơn gật đầu, hắn có chút đồng tình nhìn Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn không chỉ nhìn thấy bản thân trận tai nạn này, hắn nghĩ đến thay đổi chính trị sau trận thiên tai này, tuy rằng là thiên tai, tuy rằng bọn họ đã làm ra biện pháp dự phòng các mặt, nhưng lần này nhân số tử vong và tổn thất tài sản là không thể đánh giá, trước mắt tin tức nhận được là nhân số tử vong đã gần trăm người, con số lớn như vậy đã khiến cho người ta ghê người rồi, về sau phải có người gánh vác hậu quả.

Cung Hoàn Sơn vừa ly khai văn phòng của Hạng Thành thì liền nhìn thấy bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành vội vàng đi tới, Cung Hoàn Sơn nghênh đón: "Lão Hoàng, gấp thế?" Hoàng Bộ Thành tối nay tự mình phụ trách đưa tin tin tức toàn cảnh Bắc Cảng kịp thời kịp thời thông báo tin tức của tình hình thiên tai cho các bộ môn của toàn thành phố, hắn chỉ chỉ vào văn phòng bí thư: "Bí thư Hạng có trong đó không?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Có, có điều tâm tình rất xấu. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Đã xảy ra chuyện rồi!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Sao?"

Hoàng Bộ Thành nói: "Đồng chí Kì Vĩ không biết đã đi đâu rồi, đột nhiên mất liên lạc. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Tối nay thời tiết ác liệt, rất nhiều thiết bị thông tin bị hư hại, rất nhiều chỗ của rất nhiều cũng không thể truyền được tín hiệu di động, anh cũng đừng quá khẩn trương. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Trước mắt nhân số tử vong đã vượt qua một trăm năm mươi người, cảng mới bị tổn hại nghiêm trọng, kiến trúc ven bờ đều là tổn hại nghiêm trọng, nước biển tràn đê, tổn thất tài sản không thể tính toán. "

Khóe môi Cung Hoàn Sơn giật giật, nói khẽ nói khẽ: "Chuyện này lát nữa hãy nói với bí thư Hạng, trước tiên để anh ta nghỉ ngơi một chút đã. " Cung Hoàn Sơn cho rằng cho dù đem chuyện này nói với Hạng Thành thì cũng chỉ khiến y phiền não thêm, Hạng Thành cũng không có sức cứu vãn, giờ chỉ có thể đặt hết hy vọng cho ông trời, hy vọng thiên tai sẽ dừng ở đây, đừng tiếp tục nữa.

Lúc này Đông Giang trời cũng đang mưa, rất nhiều người của Bắc Cảng đang ở Đông Giang đều lo lắng về tình hình thiên tai ở bên này, Viên Hiếu Công cả đêm không ngủ, liên tục gọi điện thoại về cho nhà, nhưng thủy chung không được, Viên Hiếu Công quyết định ngày mai phải về một chuyến, người nhà của hắn đều ở Bắc Cảng, trận thiên tai này không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào cho bọn họ?

Khi Viên Hiếu Công đang đứng ngồi không yên thì điện thoại trên bàn của hắn đột nhiên vang lên.

Viên Hiếu Công cầm điện thoại: "Alo!"

Trong Điện thoại truyền đến giọng nói của lão Tứ Viên Hiếu Thương: "Đại ca!"

Viên Hiếu Công nghe thấy giọng nói của hắn thì thở phào nhẹ nhõm: "Hiếu Thương, tôi đang lo lắng cho các cậu, vừa rồi tôi vẫn luôn chú ý tin tức, Bắc Cảng gặp thời tiết ác liệt, hơn phân nửa nội thành đã chìm trong nước biển, tôi gọi điện thoại cho cậu mà thủy chung không được. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, anh đừng lo, bão bên này dẫn phát tới một trận sóng thần, tình huống cũng không ác liệt như trong tưởng tượng, chủ yếu lan tới địa khu vùng duyên hải thôi, rất nhiều đường dẫn thông tin trong thành đều hỏng, cho nên tín hiệu di động ở rất nhiều chỗ xuất hiện gián đoạn, vừa rồi em bận lo chuyện của khách sạn, giờ vừa mới an bài xong, nên gọi điện thoại cho anh, vì sợ anh đang lo lắng. "

Viên Hiếu Công nói: "Lão Tam thế nào?"

Viên Hiếu Thương nói: "Một nhà Bọn họ đều tới thảo nguyên du lịch, đi cũng đúng lúc thật, vừa hay tránh được trận thiên tai này. "

Viên Hiếu Công nói: "cậu cũng phải cẩn thận một chút. "

Viên Hiếu Thương cười nói: "Đại ca, anh yên tâm đi, em biết chiếu cố cho mình mà. "

Hai huynh đệ hàn huyên vài câu, Viên Hiếu Công lúc này mới an tâm bỏ máy, từ sau khi tới Đông Giang, hắn cả người nhàn rỗi, hắn cũng hiểu rõ, mình lần này được thuyền chuyển công tác là ngoài mặt thì lên nhưng thực sự là xuống, chắc là cấp trên đã hoài nghi hắn, nhưng tạm thời không tìm thấy chứng cớ.

Bên ngoài mưa tựa hồ đã nhỏ đi một chút, cửa sổ bỗng nhiên bị gió thổi mở toang, Viên Hiếu Công vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ, tới phía trước cửa sổ, khi tay hắn vừa mới chạm vào khung cửa sổ thì bỗng nhiên nhìn thấy trên kính có một cái bóng ngược màu đen.

Viên Hiếu Công vội vàng xoay người lại, vị khách không mời mà đến này mặc áo mưa màu xanh, bịt chặt miệng hắn, sau đó cầm dao trong tay hung hăng đâm vào ngực Viên Hiếu Công.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)