Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1155

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1155: Vết thương trước mắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Phó Trường Chinh lúc này vội vàng đi vào phòng họp, nếu không có chuyện khẩn cấp phát sinh thì hắn cũng sẽ không ngắt lời Trương Dương vào những lúc như thế này, hắn ghé vào bên tai Trương Dương thấp giọng nói gì đó.

Trương Dương mở to hai mắt, tất cả mọi người nhìn thấy vẻ kinh hãi và bi thương trên mặt hắn, chợt mắt Trương Dương đỏ lên, hắn mím môi, ra sức lắc đầu: "cậu lặp lại lần nữa đi!"

Phó Trường Chinh không nói gì, chỉ gật đầu, dùng phương thức như vậy để nói với Trương Dương rằng lời nói mới rồi của mình toàn bộ đều là thật.

Trương Dương lắc đầu, đi nhanh ra cửa, thậm chí không nói tiếng nào với các thường ủy ở đây, tất cả mọi người ngây ra đó, ngơ ngác nhìn nhau, không biết không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn lại có thái độ kỳ lạ như vậy.

Hứa Song Kì nói: "Tiểu Phó à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Theo lý thì Hứa Song Kì Hứa Song Kì không nên hỏi như vậy, nhưng biểu hiện vừa rồi của Trương Dương thật sự là quá mức thất thường.

Phó Trường Chinh mấp máy môi, nói khẽ: "Không có gì?"

Khi Trương Dương ra khỏi trụ sở thì nhìn thấy Trình Diễm Đông lái một chiếc Nissan việt dã lội nước đi tới, Trình Diễm Đông nhìn thấy Trương Dương thì vội vàng đỗ xe lại, nhảy xuống, đi nhanh tới đón: "Bí thư Trương, phó bí thư Cung anh ta... "

Trương Dương gật đầu: "Đừng nói, tôi biết cả rồi. " Giọng nói của hắn rõ ràng đang run rẩy: "Tôi hiện tại sẽ tới Bắc Cảng. "

Trình Diễm Đông nói: "Tôi đưa anh đi. "

Thủy triều trên đường vẫn chưa hoàn toàn biến mất, xe việt dã xóc nảy đi tới, Trương Dương che miệng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm giống như bị đao cắt, trận bão này không ngờ đã cướp đi sinh mệnh của Cung Kì Vĩ, chuyện vốn không nên là như thế này. Tất cả sự cổ gắng mà bọn họ bỏ ra lúc trước đã theo sự ra đi của Cung Kì Vĩ mà thành như nước chảy về biển đông, vì sao lại phát sinh chuyện này?

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, nén bi thương!"

Trương Dương nói: "Vì sao lại là anh ta?"

Trình Diễm Đông lắc đầu, bởi vì hắn không biết đáp án, hắn thở dài: "Tôi nghe nói di thể của phó bí thư Cung được phát hiện trong sông nhỏ bên ngoài câu lạc bộ thuỷ thủ. "

Trương Dương nhắm mắt lại, cảm giác lệ nóng đã che mờ hai mắt. Chán nản nói: "Không nên như vậy?"

Không ai có thể đoán được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, khi Trương Dương và Trình Diễm Đông tới trước cửa câu lạc bộ thuỷ thủ thì vừa hay nhìn thấy chiếc xe việt dã đã biến hình nghiêm trọng được vớt lên từ trong sông.

Cục trưởng công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường cũng ở hiện trường. Vẻ mặt của hắn ác liệt dị thường, chiếc xe đó chính là xe của hắn, tối hôm qua hắn bảo lái xe đưa Cung Kì Vĩ tới đây. Nhưng không ngờ lại thành vĩnh biệt, xe của hắn không ngờ đã đưa Cung Kì Vĩ tới một con đường không có lối về.

Trương Dương và Trình Diễm Đông tới bên cạnh hắn, Triệu Quốc Cường gật đầu với bọn họ, không nói gì, chậm rãi đi đến chiếc xe đã biến hình vừa được vớt lên.

Trương Dương và Trình Diễm Đông đi theo, cảnh sát phụ trách hiện trường vốn định cản họ lại, nhưng Triệu Quốc Cường lắc đầu, ra hiệu cho thủ hạ để họ vào, khi chiếc xe chưa được vớt lên thì đã xác nhận được thân phận của Cung Kì Vĩ.

Trương Dương nhìn Cung Kì Vĩ bị kẹp giữa ghế trước và ghế sau. Nhìn khuôn mặt đã mất sinh mệnh lực của hắn, rốt cuộc không nén được sự bi thống trong lòng, hai mắt tuôn lệ.

Nhìn khuôn mặt nhiệt lệ chứa chan của Trương Dương, Triệu Quốc Cường trong nháy mắt đã minh bạch ra gì đó, hắn cản Trương Dương tiếp tục đi về phía trước. Nói khẽ: "Bình tĩnh chút, chúng tôi còn cần phải tiến hành lấy chứng cứ ở hiện trường đã. "

Trương Dương cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hắn ôm đầu chậm rãi xuống, cảnh vật chung quanh cảnh vật trở nên hư ảo, hắn nhìn thấy Cung Kì Vĩ đang mỉm cười đi tới chỗ mình. Vỗ vai hắn, rất chân thành tha thiết nói với hắn: "Trương Dương à, chúng ta nhất định phải điều tra rõ tất cả vấn đề của Bắc Cảng, phải trả lại cho Bắc Cảng một càn khôn sáng sủa. "

Giọng nói của Cung Kì Vĩ vẫn quanh quẩn bên tai, nhưng chú định tất cả đều đã trở thành quá khứ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không trở lại.

Trương Dương không biết mình ngồi trên mặt đất bao nhiêu lâu, cho tới lúc Triệu Quốc Cường trở lại bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, cùng Trình Diễm Đông mỗi người kéo một tay Trương Dương để giúp hắn đứng lên.

Trương Dương lẩm bẩm nói: "Vì sao lại là anh ta. "

Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông cùng nhau đưa Trương Dương trở lại bên trong xe, đóng cửa xe, Triệu Quốc Cường nói khẽ: "Tối hôm qua tôi bảo lái xe đưa phó bí thư Cung đến đây, về sau thì mất liên lạc, đầu tiên phát hiện được thi thể của lái xe, ở ngay trong sân của câu lạc bộ thuỷ thủ, hắn là bị xe ép chết, pháp y đã giám định, vừa rồi kết quả khám tra hiện trường đã có phán định bước đầu, chiếc xe đó trước khi rơi xuống nước thì gặp va chạm kịch liệt, thân xe biến hình nghiêm trọng, thân thể bí thư Cung chắc là bị kẹt ở ghế, không thể chạy ra được, thủy triều dâng lên không ngừng đã nhấn chìm chiếc xe, anh ta cuối cùng thì chết vì ngạt thở. "

Trương Dương giận dữ hét: "Người nào làm?"

Triệu Quốc Cường cắn cắn môi: "Tối hôm qua phó bí thư Cung nhận được một cú điện thoại, nói là bí thư Hạng điều anh ta tới câu lạc bộ thuỷ thủ chỉ huy cứu viện và công tác di dời, vừa rồi... " Hắn tạm dừng một chút rồi mới: "chúng tôi ở trần xe phát hiện bốn chữ được viết bằng bút bi, bên trên viết... Hạng Thành dụ tôi... "

Trương Dương đấm mạnh lên cửa xe: "Tôi đi tìm hắn!"

Triệu Quốc Cường tóm lấy tay hắn, lớn tiếng nói: "Điều này căn bản không nói rõ được vấn đề!"

Trương Dương nói: "Cái gì gọi là không nói rõ được vấn đề?Cho tới giờ chúng ta vẫn cứ tìm kiếm chứng cớ, một ngày không có chứng cớ, thì chỉ có thể nhìn kẻ phạm pháp này tùy ý làm bậy, cút mẹ nó chứng cớ đi, tôi hiện tại mới biết, trên đời này căn bản không có nhiều chuyện giảng đạo lý như vậy. "

" Trương Dương! Anh bình tĩnh một chút!" Triệu Quốc Cường hét lớn: "Cho tới giờ tôi luôn muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh lại cứ một mực lấp liêm cho qua, anh rốt cuộc đang làm gì? Giữa anhnh và phó bí thư Cung rốt cuộc có ước định như thế nào?"

Trương Dương mặt đỏ lựng nói: "Chuyện này liên quan gì tới anh? Nói với anh thì có hữu dụng không?" Hắn mở cửa xe nhảy xuống, đi đến một chiếc xe cảnh sát phía trước, lôi tên cảnh sát bên trong ra, sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe phóng đi.

Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông đều biết chuyện không ổn, thằng cha này dưới cơn xung động không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì. Trình Diễm Đông vội vàng khởi động ô to, theo sát sau xe Trương Dương.

Hai chiếc xe cảnh sát một trước một sau đi vào thị ủy Bắc Cảng.

Trương Dương xuống xe chạy vào văn phòng của bí thư thị ủy, Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông tuy rằng cố gắng hết sức những vẫn không thể đuổi kịp Trương Dương.

Trương Dương nhấc chân đá văng cửa văn phòng của Hạng Thành.

*****

trong văn phòng trống trơn, Hạng Thành căn bản không ở trong đó, thư ký của Hạng Thành nghe thấy động tĩnh thì vội vàng chạy tới, tức giận nói: "Anh làm gì vậy hả?" Nói còn chưa dứt lời thì cổ hắn đã bị Trương Dương kẹp lấy, ấn hắn vào tường, mặt thư ký đỏ bừng kêu thảm.

Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông hai người lúc này chạy đến, phân biệt túm một cánh tay của Trương Dương, khó khăn lắm mới khuyên được hắn buông thư ký ra.

Thư ký ôm cổ ho khan kịch liệt, khàn khàn nói: "Tôi... tôi muốn kiện anh. "

Trương Dương chỉ vào hắn rồi nói: "Đi kiện đi? Hạng Thành đâu? Không nói nơi hắn đang ở thì có tin tôi đánh chết anh hay không!"

Thư ký cũng là người biết pháp luật, hắn đối với Trương Dương tuy rằng kiêng kị nhưng trước mặt hai vị cục trưởng của Bắc Cảng và Tân Hải, Trương Dương nói như vậy, hiển nhiên đạo lý ở bên phía hắn, thư ký nói: "Hai vị cục trưởng, các anh đều nghe thấy rồi đấy, hắn đang đe dọa tôi!"

Triệu Quốc Cường nhíu mày: "Anh nói ít thôi, còn hiềm chưa dủ loạn à?"

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Hạng đâu?"

Thư ký ôm cổ lắc đầu: "chúng tôi cũng đang tìm, sáng sớm đã mất liên lạc, đến giờ vẫn chưa tìm được. "

Triệu Quốc Cường và Trình Diễm Đông liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện có chút không đúng, hai người kéo Trương Dương sang một bên, Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, anh bình tĩnh một chút, có cảm thấy chuyện này rất không đúng hay không?"

Trương Dương nói: "Các anh đừng kéo tôi, đi tìm Hạng Thành đi, bí thư Cung bị hắn hại chết. "

Triệu Quốc Cường nói: "Trương Dương, đừng quên thân phận của anh, anh không có bằng chứng thì ở đây gào thét cái gì? Bị người ta nghe thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?"

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, những người đó tối hôm qua căn vốn là muốn mưu sát tôi!"

Nghe thấy Trình Diễm Đông nói như vậy, Trương Dương nội tâm chấn động, thật ra chuyện này hắn cũng đã sớm cân nhắc tới rồi, tối hôm qua tập đoàn Nguyên Hòa báo là có nhân viên bị nhốt, cho nên Trình Diễm Đông mới tới giải cứu, mình là ngẫu nhiên bị cuốn vào trong đó, phải nói rằng mục tiêu ám sát tối hôm qua của người Nhật Bản không phải là mình, mà là Trình Diễm Đông.

Chuyện này ngẫm kỹ thì cũng thấy không hợp lý, Trình Diễm Đông rốt cuộc đã xúc phạm tới lợi ích gì của người Nhật Bản? Bọn họ vì sao nóng lòng muốn diệt trừ Trình Diễm Đông?

Triệu Quốc Cường cũng nghĩ như Trương Dương, hắn nói khẽ: "trên Thế giới này không có chuyện vô duyên vô cớ, tối hôm qua đồng thời có nhiều người như vậy bị mưu sát!"

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Còn có người khác nữa à?"

Triệu Quốc Cường gật đầu: "Tôi vừa nhận được tin tức của phía Đông Giang, tiền cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công đã bị giết trong nhà!"

Trương Dương và Trình Diễm Đông đều bị tin tức này làm cho chấn kinh, Trương Dương lắc đầu, chuyện đã phát triển ngoài sức tưởng tượng của hắn, so với trận sóng thần ngày hôm qua, chuyện xảy ra sau lưng còn kinh khủng hơn, sau lưng một loạt sự kiến giết chóc huyết tinh tất nhiên là để che giấu một âm mưu to lớn, đây là giết người diệt khẩu! Trương Dương nhớ tới bốn chữ này, nhưng Trình Diễm Đông hiển nhiên cũng không phải là nhân vật mấu chốt, Cung Kì Vĩ tuy rằng vị trí quan trọng, nhưng hắn còn lâu mới chạm được tới nội mạc của Bắc Cảng, rốt cuộc là điều gì đã khiến tên chủ mưu phía sau màn hạ sát thủ với bọn họ?

Triệu Quốc Cường nói: "Có lẽ từ chỗ bí thư Hạng chúng ta có thể tìm được một số đáp án. " Tất cả mâu thuẫn không nghi ngờ gì nữa đều nằm trên người Hạng Thành, bốn chữ mà Cung Kì Vĩ viết xuống đó chính là huyết chứng đã chỉ ra và xác nhận Hạng Thành.

Hạng Thành lúc này đang ở bờ biển, ngồi cạnh một lão già gầy nhom, cứ vậy ngồi trong thủy triều ngơ ngác nhìn về phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ ưu thương.

Hạng Thành đi tới, nói khẽ: "Lão nhân gia, ông sao lại ngồi ở chỗ này?"

Lão nhân nói: "Trước đây nơi này là nhà của tôi, nhưng hiện tại thì không tìm thấy gì nũa rồi. Bà bạn già của tôi, con cái của tôi đều không còn. " Giọng nói của lão nhân tràn ngập bi thương, nhưng ông ta lại không khóc, bởi vì nước mắt đã sớm khô cạn cả rồi.

Hạng Thành nói: "Tất cả rồi sẽ tốt lên, chính phủ sẽ giúp các ông. "

"Tôi không cần giúp, tôi chỉ cần họ còn sống thôi. "

Hạng Thành gật đầu, vỗ vỗ vai lão nhân, tiếp tục đi về phía trước, phía trước là một mảng biển lớn đục ngầu, con gái và vợ y ở bên kia bờ biển, Hạng Thành giống như nhìn thấy bọn họ, đi biển này, là có thể gặp được họ rồi.

Phó bí thư Thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ hi sinh vì nhiệm vụ, về phần nguyên nhân chân chính cái chết của hắn thì vẫn đang được điều tra, không lập tức công bố ra ngoài, bí thư thị ủy Hạng Thành cũng từ sáng sớm đã mất tích, không ai biết y đi đâu. Thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn không thể không tạm thời gánh vác chức trách lãnh đạo chống thiên tai của toàn thành phố.

Buổi trưa hôm ấy tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lên trực thăng bay tới Bắc Cảng, thị sát tình huống của khu vực gặp thiên tai, tình hình thiên tai trước mắt khiến Chu Hưng Dân kinh hãi, tình hình thiên tai của Bắc Cảng cũng tác động tới sự chú ý của cao tầng, chạng vạng hôm đó, phó thủ tướng Văn Quốc Quyền ngồi chuyên cơ tới khu vực gặp thiên tai, đại biểu cho quốc vụ viện Trung Ương đảng tới thị sát tình hình thiên tai, cũng thăm hỏi toàn thể nạn dân.

Văn Quốc Quyền khi lên máy bay thì cũng thông tri cho phía Bắc Cảng, Trương Dương tới sân bay đón, y còn đặc biệt cường điệu, chỉ cần một mình Trương Dương đón là được rồi, những người khác cứ giữ nguyên cương vị công tác.

Từ cái chết thảm của Cung Kì Vĩ, Trương Dương ngập trong tự trách, hắn thậm chí cho rằng là mình đã hại chết Cung Kì Vĩ, có lẽ kế hoạch giữa hắn và Cung Kì Vĩ đã sớm bị người ngoài nhìn thấu, điều này khiến cho Trương Dương cảm thấy vô cùng buồn chán.

Văn Quốc Quyền vừa nhìn đã từ trên mặt Trương Dương thấy được sự bi thống của hắn, Văn Quốc Quyền đã một đoạn thời gian rồi chưa gặp đứa con nuôi này của mình, về xung đột và ân oán giữa con trai Hạo Nam và Trương Dương y cũng từ chỗ vợ nghe được một chút, nhưng từ đầu tới cuối Văn Quốc Quyền đều bảo trì trầm mặc, bất kể là phía Trương Dương hay là Hạo Nam thì y đều không tìm họ nói chuyện.

Lần này gặp mặt Trương Dương, Văn Quốc Quyền rõ ràng cảm thấy hắn đang cố ý bảo trì khoảng cách với mình, Trương Dương không còn thân thiết gọi mình là cha nuôi nữa, cho dù vào bên trong xe rồi, trong hoàn cảnh riêng tư như vậy, Trương Dương vẫn cung kính gọi y là phó thủ tướng Văn.

Văn Quốc Quyền lần này tới vì việc công, trong mắt người khác thì Trương Dương xưng hô như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng Văn Quốc Quyền rõ ràng có chút không vui, y nhíu mày nói: "Mẹ nuôi của cậu rất lo cho cậu!" Những lời này của y đầy hàm nghĩa phong phú, chính là nói với Trương Dương rằng La Tuệ Ninh vẫn rất thương hắn, cũng uyển chuyển nhắc nhở Trương Dương, thằng nhóc cậu quên cha nuôi này rồi à?

Trương Dương nói khẽ: "Thay tôi cám ơn cô La. "

*****

Văn Quốc Quyền nói: "Không cần phải khách khí như vậy!" Ngữ khí của y đã có chút không vui, quay mặt đi, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe, nội tâm của Văn Quốc Quyền cũng trở nên tăm tối như sắc trời của Bắc Cảng, qua một hồi lâu mới hỏi: "Tính đến trước mắt thì con số tử vong là bao nhiêu?"

" Ba trăm chín mươi tám người, mất tích một trăm bảy mươi ba người. " Trương Dương thấp giọng trả lời.

Văn Quốc Quyền lặng lẽ gật đầu: "Tôi nghe nói đồng chí phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Cung Kì Vĩ đã hi sinh vì nhiệm vụ?"

Trương Dương trong lòng đau xót, hắn cúi đầu: "Nguyên nhân cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ vẫn đang được điều tra. "

Văn Quốc Quyền nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, chăm chú nhìn vào hai mắt hắn rồi nói: "Có vấn đề gì ư?"

Trương Dương nói: "Bí thư thị ủy Hạng Thành sáng sớm đã rời khỏi văn phòng rồi mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của y, tối hôm qua y hạ lệnh cho đồng chí Cung Kì Vĩ tới câu lạc bộ thuỷ thủ chỉ huy di dời nhân viên, căn cứ vào kết quả điều tra bước đầu của cảnh sát thì cái chết của đồng chí Cung Kì Vĩ không phải là tai nạn, rất có thể là một hồi mưu sát có tính toán. " hai hàng lông mày rậm của Văn Quốc Quyền nhíu chặt lại: "Anh ở trong thể chế đã bao nhiêu năm rồi?"

Trương Dương nói: "Cũng sắp sáu năm rồi. "

Văn Quốc Quyền nói: "Thời gian sáu năm vẫn chưa học được cách phân rõ nặng nhẹ ư? Việc cấp bách hiện giờ là gì? Vấn đề hàng đầu Chúng ta đang gặp phải là gì?"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ không để bí thư Cung phải chết một cách không minh bạch!"

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi thủy chung tin rằng trên thế giới này có hai chữ công đạo, những người như chúng ta tồn tại là để duy hộ tôn nghiêm của chính nghĩa, nhưng mà, trách nhiệm trên vai chúng ta còn có rất nhiều, đồng chí Cung Kì Vĩ là cán bộ quốc gia, cũng chính là vì mưu cầu phúc lợi cho người dân mới không tiếc bỏ qua hạnh phúc cá nhân, thậm chí bỏ qua cả sinh mệnh cá nhân, điều chúng ta phải làm đầu tiên là phải hoàn thành chí nguyện mà anh ta chưa hoàn thành, mang tới bình an cho dân chúng, chỉ có như vậy sự hy sinh của anh ta mới có giá trị. " Y nhìn Trương Dương, thấm thía nói: "Trương Dương, cái chết của đồng chí Kì Vĩ tôi cũng đau lòng như anh thôi, tôi cũng sẽ không để mỗi một cán bộ tốt trong chúng ta phải hy sinh vô ích, nhưng chúng ta cần phải đặt chuyện của mình ra phía sau, điều đầu tiên chúng ta phải làm là làm thế nào để mau chóng an trí cho dân chúng, làm thế nào để mau chóng khôi phục công tác và sản xuất, làm như thế nào để khiến cuộc sống của người dân thành phố Bắc Cảng trở về bình thường. "

Trương Dương lắc đầu: "Tôi không làm được, có lẽ lòng dạ của tôi vĩnh viễn không được rộng lớn như vậy. "

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi cũng có rất nhiều chuyện không làm được, nhưng anh đang ở vị trí này, nhất định phải làm cho bằng được, người cần anh thương không chỉ có một mình Cung Kì Vĩ, nhiều thị dân Tân Hải đang chờ anh, anh cứ khốn nhiễu trong việc của đồng chí Kì Vĩ, có nghĩ tới người thị dân Tân Hải đang chờ đợi anh dẫn bọn họ thoát khỏi khốn cảnh, anh nên dẫn bọn họ ra khỏi khốn cảnh, anh nên mang tới hy vọng cho bọn họ!"

Mắt Trương Dương đã ươn ướt, những lời này của Văn Quốc Quyền giống như thể hồ quán đính, triệt để khiến hắn tỉnh táo lại từ trong đau xót, không sai, bây giờ không phải là lúc thương tâm.

Văn Quốc Quyền đầu tiên đi thị sát Tân Hải có tình hình thiên tai nặng nhất, y sở dĩ không bảo quan viên Bắc Cảng đi cùng căn bản nhất là không muốn quấy nhiễu công tác chỉ huy cứu tế bình thường của bọn họ.

Phải nói rằng lãnh đạo các cấp của Tân Hải trong đợt sóng thần lần này vẫn biểu hiện ra tố chất cán bộ cứng rắn, trên dưới một lòng cùng nhau chống lại tai hoạ, không ai biểu hiện ra vẻ sợ hãi và lùi bước. Rất nhiều người đã cả một ngày một đêm không chợp mắt, vẫn kiên trì ở tuyến đầu chống chọi với thiên tai.

Văn Quốc Quyền dưới sự đi cùng của Trương Dương tới điểm an trí lâm thời cho nạn dân của Tân Hải, sự có mặt của y đã dẫn tới hiện trường oanh động, Trương Dương trước đó đã an bài Trình Diễm Đông suất lĩnh cảnh sát duy trì trật tự ở hiện trường, trong hoàn cảnh trước mặt, nhân tố không thể biết trước thật sự quá nhiều, Trương Dương cũng không muốn trong lúc Văn Quốc Quyền thị sát xảy ra bất trắc gì.

Văn Quốc Quyền nhìn thấy cảnh sát duy trì trật tự ở hiện trường thì ném ánh mắt bất mãn về phía Trương Dương, y nói khẽ: "Những cán bộ quốc gia Chúng ta từ lúc nào bắt đầu sợ người dân như vậy?"

Trương Dương nói: "Tình huống mấy ngày nay rất phức tạp, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. "

Văn Quốc Quyền không tiếp tục trách cứ hắn, đi tới bắt tay với từng người dân.

Rất nhiều người dân nhìn thấy phó thủ tướng tự mình đến thì kích động tới rơi lệ, người khóc nức nở nói: "Thủ tướng Văn, nhà của chúng tôi không còn rồi, không còn gì cả. "

Văn Quốc Quyền nói: "Đừng sợ, nước còn thì nhà còn, gia viên bị phá hủy thì chúng ta có thể trùng kiến lại, xin hãy tin vào Trung Ương đảng, tin vào chính phủ, chúng tôi sẽ tận hết sức giúp mọi người trùng kiến gia viên. "

Văn Quốc Quyền vừa an ủi vừa đi vào trong đám người, những những khuôn mặt tràn ngập chờ mong, tâm tình của Văn Quốc Quyền lúc này rất ngưng trọng, y ở lại điểm an trí một giờ dồng hồ.

Khi sắp kết thúc, Văn Quốc Quyền đi lên đồi cao, lớn tiếng nói: "Chào mọi người, tôi là Văn Quốc Quyền hôm nay đại biểu Trung ương đảng, quốc vụ viện tới thị sát tình hình thiên tai, cũng thăm hỏi những quần chúng đã gặp tai hoạ, các anh chịu khổ chịu khổ rồi!" Giọng nói của Văn Quốc Quyền trầm thấp nhưng rất to, đi sâu vào lòng người.

Y nói: "Trời mưa gió bất trắc, tuy rằng chúng ta đã rất cố gắng, áp dụng một loạt biện pháp dự phòng, nhưng sóng thần lần này vẫn vượt quá sự tưởng tượng chúng ta, tạo thành tổn thất cực kỳ nghiêm trọng cho Tân Hải và Bắc Cảng, trong trận thiên tai này, trong mọi người cũng có không ít người mất thân nhân, mất gia viên, tôi có thể cảm nhận được sự bi thương của mọi người, nhưng xin hãy tin rằng, tâm tình của tôi lúc này cũng đau khổ như mọi người, mất gia viên thì chúng ta có thể trùng kiến, nhưng mất thân nhân thì vĩnh viễn không thể tìm lại, nếu công tác của chúng tôi có thể làm tốt hơn một chút, nếu phản ứng của chúng tôi có thể kịp thời hơn một chút, thì có lẽ có thể tránh khỏi rất nhiều thương vong, lúc này tôi xin đại biểu cho toàn thể nhân viên công vụ xin lỗi nhân dân vì những sơ sẩy tồn tại trong công tác của chúng tôi!" Văn Quốc Quyền cúi người thật sâu với mọi người.

Hiện trường không ít người bật khóc, thật ra không ai quy tội sự kiện lần này cho chính phủ, trên thực tế thì trước khi sóng thần đến các bộ môn của chính phủ cũng đã nhiều lần đưa ra cảnh cáo, cũng xuất động nhân viên công tác tiến hành khuyên bảo người dân của vùng duyên hải, nhưng rất nhiều cư dân cho rằng Bắc Cảng chưa bao giờ có bão lớn, cũng lấy lý do này để cự tuyệt rời khỏi gia viên. Cho nên mới tạo thành di tản chậm trễ, khiến cho nhiều người tử vong.

Đoàn người của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân cũng có mặt tại hiện trường, khi bọn họ đến thì vừa hay nhìn thấy Văn Quốc Quyền đang phát biểu Chu Hưng Dân từ xa dừng chân, cùng nhân viên lẳng lặng lắng nghe bài phát biểu của Văn Quốc Quyền.

Thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát sắc mặt của Chu Hưng Dân, cho tới lúc này vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì của Hạng Thành, phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ lại đã bỏ mình, hiện tại hắn đã lâm thời trở thành người đứng đầu của Bắc Cảng, Cung Hoàn Sơn trước đây vẫn chờ đợi một ngày mình có thể bước lên vị trí này, nhưng lúc này hắn lại cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vị trí của người đứng đầu giống như củ khoai lang phỏng tay, hắn hận không thể vội vàng đẩy đi, vào những lúc như thế này, tuyệt không thích hợp để hưởng thụ quyền lực, là người đứng mũi chịu sào hắn sẽ liên tiếp bị hỏi trách. Vừa rồi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân trong lúc thị sát căn bản không hòa nhã gì với hắn, Cung Hoàn Sơn bởi vậy mà suy ra rằng, trận thiên tai lần này tất nhiên phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, nội tâm của hắn tràn ngập tình tự bi quan.

Văn Quốc Quyền nói xong thì phất tay cáo biệt nạn dân ở hiện trường, Trương Dương ra hiệu cho cảnh sát mở đường, nhưng vẫn không thiếu quần chúng nhao lên muốn nói chuyện với Văn Quốc Quyền, thái độ của Văn Quốc Quyền rất hòa ái, thân thiết bắt tay với mỗi người, cũng lắng nghe và giải đáp câu hỏi của mỗi người, một đoạt đường ngắn cũn mà đi mất gần hai mươi phút.

Chu Hưng Dân không đi tới, một mực đứng chờ tại chỗ, cho tới lúc Văn Quốc Quyền dưới sự hộ vệ của mọi người đi twosi gần thì hắn mới nghênh đón: "Phó thủ tướng Văn!"

Văn Quốc Quyền nhìn nhìn Chu Hưng Dân rồi gật đầu, vẻ mặt bất cẩu ngôn tiếu nói khẽ: "Đi tới phía trước nói chuyện. "

Hai người cùng nhau đi về phía đài cao ở phía trước, nhân viên đi theo tất cả đứng ở bên dưới, ai cũng nhìn ra hai vị đại nhân có chuyện muốn nói riêng, không có ai chủ động đi theo, Trương Dương và Cung Hoàn Sơn liếc mắt nhìn nhau, Cung Hoàn Sơn cũng nhìn ra vẻ bi thương và chán chường của Trương Dương, hắn đột nhiên cũng sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, lần này hai người bọn họ có thể sẽ gặp phải phiền toái. Cung Hoàn Sơn nói: "Công tác thống kê con số thương vong mới nhất đã có chưa?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)