Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1164

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1164: Xã ôn nhu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Từ Kiến Quốc đi tới, không biết Hắc Quả Phụ gọi hắn làm gì: "Có việc à?" Thằng cha này hiện tại xem như đã minh bạch rồi, Hắc Quả Phụ và Trương Dương hai người là kỳ phùng địch thủ, đầu óc của hai người này mình không thể nào bằng được, sự thật chứng minh Trương Dương căn bản không cần hắn lo lắng, tuy rằng Từ Kiến Quốc đến bây giờ vẫn không rõ thế núi rốt cuộc là sao lại phát sinh lở núi, nhưng có chuyện hắn có thể khẳng định, đó chính là vận khí của Trương Dương không phải tốt bình thường. Cẩn thận ngẫm lại trong đây tràn ngập ảo diệu, tuyệt đối không phải là hai chữ trùng hợp có thể giải thích. Từ Kiến Quốc trong đầu lúc này vẫn chưa yên tĩnh, đoạn đường xảy ra chuyện vừa rồi là chỗ hắn xác nhận cho Trương Dương là không có người giám sát, chẳng lẽ hắn phóng bom ở đó?

Hắc Quả Phụ nói: "Các anh là bằng hữu, xe của tôi thuộc về hắn, anh giúp lái về nhé. " Cô ta ném chìa khóa xe Ferrari cho Từ Kiến Quốc, sau đó thì dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ngồi vào trong xe thể thao Bugatti của Trương đại quan nhân nội nghiễm nhiên thực hiện lời hứa của mình, tặng chiến lợi phẩm là bản thân cô ta cho Trương Dương.

Bất kể người bên ngoài thấy thế nào, Hắc Quả Phụ chỉ nhìn một mình Trương Dương, tình ý miên man, giống như người thất bại tối nay không phải là cô ta mà là Trương Dương.

Trương đại quan nhân cảm thấy có chút không được tự nhiên, chuyện này ngay từ đầu đã có chút hoang đường, Tiết Vĩ Đồng bảo hắn thi triển mỹ nam kế tới đây điều tra, nhưng Hắc Quả Phụ này phức tạp giảo hoạt các xa sự tưởng tượng của hắn, mình tuy rằng lợi dụng thủ đoạn thắng cô ta, nhưng không ngờ Hắc Quả Phụ lại nói nguyện nhận thua, không ngờ chủ động đưa cả xe và bản thân cho hắn.

Trương đại quan nhân nhớ tới một chuyện, Hắc Quả Phụ là nữ nhân của Tiết Thế Luân, mình đào góc tường của Tiết Thế Luân như vậy, cắm sừng lên đầu hắn, thế có phải là đùa hơi quá rồi không, đừng nói mình không có hứng thú lắm với Hắc Quả Phụ, cho dù là có hứng thú thì loại chuyện này cũng không thể làm được.

Trương đại quan nhân nhếch môi cười nói: "Cô nhiệt tình như vậy, tôi thực sự có chút từ chối thì bất kính. "

" Tối nay anh dẫn tôi đi đâu thì tôi đi đó!" Cô ta nũng nịu nói.

Nhìn gương mặt kiều mỵ của Hắc Quả Phụ, Trương đại quan nhân quả thực động lòng, nhưng lý trí nói với hắn rằng, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, Trương Dương khởi động chiếc Bugatti Veyron, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người rời khỏi.

Từ Kiến Quốc cầm chìa khóa xe Ferrari ngơ ngác nhìn bọn họ đi xa, Viên Tân Dân dùng khửu tay huých hắn một cái: "Sao? Hâm mộ? Ghen tị à?"

Từ Kiến Quốc nói: "Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút không đúng. "

" Có gì không đúng?"

" Anh trước đây đã bao giờ thấy Hắc Quả Phụ tốt với người khác như vậy chưa?"

Viên Tân Dân nói: "Tôi coi như đã nhìn ra rồi, nữ nhân càng ngoài mặt càng lãnh diễm thì càng phong tao!"

Hắc Quả Phụ nhìn động tác điều khiển của Trương Dương, bỗng nhiên bật cười.

Trương đại quan nhân nói: "Cười cái gì?"

Hắc Quả Phụ nói: "Cười bản thân tôi, với kỹ thuật điều khiển sứt sẹo như anh mà sao tôi lại thua anh!"

Trương Dương nói: "Có những lúc mang tới tác dụng quyết định thường thường không phải là bản thân kỹ thuật. "

Hắc Quả Phụ nói: "Anh lái chiếc xe này tới chỉ là để cưa tôi?"

Trương Dương nhìn cô ta một cái rồi nói: "Tôi không phải là người tùy tiện. "

" Tùy tiện thì không phải người!"

Trương Dương nói: "Bất kể cô tin hay không thì tối nay tôi tới cũng chỉ để xem náo nhiệt, căn bản không muốn đấu với cô, vả lại hai người chúng ta trước đó cũng chưa từng gặp nhau?"

Hắc Quả Phụ cười một tiếng, bỗng nhiên vươn tay ra tóm lấy vô lăng của Trương Dương, xe quay đầu đi lao tới hào rào phòng hộ ven đường, Trương đại quan nhân kịp thời giậm phải nên mới không đâm, nhưng đầu xe cách hàng rào chỉ một tấc, Trương đại quan nhân nhìn Hắc Quả Phụ, nhìn thấy quang mang hưng phấn lộ ra trên mặt cô ta, không nhịn được nói: "Cô có bệnh à?"

Hắc Quả Phụ nói: "Nha đầu đó bảo anh tới tra tôi đúng không? Bugatti ở kinh thành chỉ có một chiếc này, anh anh cho rằng tôi cô lậu quả văn tới ức đó ư?"

Trương Dương cười nói: "Sức Tưởng tượng của cô phong phú thật, xe này không phải là của tôi, quả thật là tôi mượn chơi. "

Hắc Quả Phụ vươn tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc ngắn của Trương đại quan nhân, Trương đại quan nhân lần đầu tiên gặp phải cảnh như vậy, hắn tránh không được mà không tránh cũng không xong, cười nói: "Chúng ta hình như chọn sai chỗ rồi. "

Hắc Quả Phụ nói: "Anh muốn biết gì? Tiết Thế Luân quả thực chi cho tôi rất nhiều tiền, nhưng mỗi một phân tiền hắn chi tôi đều phải trả giá để đánh đổi, tôi biết nha đầu đó nghĩ gì, sợ tôi lừa tiền cha của cô ta, cho rằng tôi đang uy hiếp tới lợi ích của cô ta, thật ra cha cô ta nhiều tiền như vậy, cho dù có thêm mấy nữ nhân nữa tới chia thì cũng chia không hết, anh nói đúng không?"

Trương đại quan nhân nói: "Cô nếu là nữ nhân của hắn thì phải trung thành với hắn!" Trương đại quan nhân lúc này bị tay cô ta sờ cho cả người không được tự nhiên.

Hắc Quả Phụ nói: "Tôi là người gì của cho? Vì sao phải trung thành với hắn? Nữ nhân của hắn lại không chỉ có mình tôi, tôi không có tình cảm đối với đối với, tôi thích tiền, tôi chỉ tiền, nếu bỏ qua nhân tố tiền tài, bảo tôi chọn anh và hắn thì tôi khẳng định sẽ chọn anh, anh so với hắn thì cường tráng hơn. " Tay Hắc Quả Phụ đã thò vào trong cổ áo của Trương đại quan nhân, vuốt ve bộ ngực săn chắc của hắn, ý đồ khơi dậy dục vọng của hắn.

Trương đại quan nhân tóc lấy tay cô ta, nói: "Giữa hai ta có phải tiến triển quá nhanh hay không?"

Hắc Quả Phụ nói: "Người sống trên đời thật ra đừng có nghĩ quá nhiều, anh là nam nhân là nam nhân, tôi là nữ nhân, vốn quan hệ giữa nam nữ chính là đơn giản như vậy thôi, tôi nhìn ra anh có hứng thú đối với tôi, tôi cũng vậy, bằng không tôi cũng sẽ không đem xe và mình tặng cho anh dễ dàng như vậy. " Mắt đẹp Của cô ta lửa tình bùng cháy, đã vươn tay ra mà cởi thắt lưng của Trương Dương.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên túm lấy tay cô ta, lập tức nhanh tay điếm huyệt đạo của cô ta, Hắc Quả Phụ trong nháy mắt đã mất năng lực cử động, ngơ ngác nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cô chọn sai đối tượng rồi, tôi không có hứng thú với cô. "

Hắc Quả Phụ tuy rằng không thể động đậy, nhưng miệng thì vẫn có thể nói được, lắp bắp nói: "Vậy cũng không cần phải đói với tôi thế này chứ. "

Trương đại quan nhân thở hắt ra, nói: "Cô sống ở đâu?"

Hắc Quả Phụ nói ra địa chỉ, có chút bất lực nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi đưa cô về. " Trương đại quan nhân dựa theo địa chỉ cô ta nói đưa cô ta tới biệt thự vương phủ hoa viên, Hắc Quả Phụ ở tại biệt thự số 18, Trương đại quan nhân đỗ xe trước cửa biệt thự rồi vươn tay giải khai huyệt đạo của cô ta.

Tay chân Hắc Quả Phụ lại khôi phục năng lực hoạt động, cô ta tràn ngập u oán nhìn Trương Dương một cái: "Con người anh đúng là không hiểu phong tình. "

*****

Trương đại quan nhân liếc vào trong biệt thự, bên trong là một mảng tối đen, chắc không có ai, hắn lạnh lùng nói: "Cô mau về đi, nếu để cho người khác thấy tôi đưa cô về, có thể sẽ nói bậy. "

Hắc Quả Phụ gắt: "Tôi không sợ. " Đôi mắt sáng quan sát người Trương Dương rồi chậc chậc lấy làm lạ nói: "Không ngờ anh thực sự là một Liễu Hạ Huệ. "

Trương Dương nói: "Tôi không phải là Liễu Hạ Huệ gì cả, hai ta cũng chẳng có gì. "

Hắc Quả Phụ nói: "Anh sợ Tiết Thế Luân à? Tôi là nữ nhân của hắn, nếu anh động vào tôi thì sợ hắn sẽ không bỏ qua cho anh ư?"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, hắn nói khẽ: "Nữ nhân giữ bổn phận một chút thì tốt hơn. " Hắn đối với nữ nhân rất nhân từ, không nhẫn tâm nói ra những lời quá tổn thương tới cô ta.

Hắc Quả Phụ hừ một tiếng, Trương Dương mở cửa xe, làm ra thủ thế mời cô ta xuống xe.

Hắc Quả Phụ bước xuống, không hề lập tức rời khỏi lập tức rời khỏi mà xua tay về phía Trương Dương: "Cám ơn anh đã đưa tôi về, có muốn vào trong uống cốc cà phê không?"

" Cám ơn hảo ý của cô! Tôi còn có việc, đi trước nhé. " Trương đại quan nhân nói xong thì lái xe chuẩn bị rời đi, nhưng bên tai mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng hát, giống như là tới từ giữa không trung, Trương Dương ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trên là một vầng trăng tròn, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt sáng, đôi mắt sáng đó tựa như đang nhìn hắn, ánh mắt yêu dị trong tầm nhìn của hắn trở nên vặn vẹo, Trương đại quan nhân bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhức, hắn thầm kêu không ổn, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ là phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Trương Dương khởi động ô tô đang chuẩn bị rời đi, nhưng hắn căn bản không nhìn rõ tình hình giao thông phía trước, ô tô vừa mới khởi động thì nghe thấy một tiếng thét chói tai của nữ nhân, Trương đại quan nhân trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ mình đâm phải người ta rồi?

Hắn cảm thấy xương cốt tứ chi của mình không chỗ nào là không đau, trong mông lung nghe thấy một giọng nói quan tâm: "Anh có khỏe không? Anh làm sao vậy?"

Trương đại quan nhân nghe giọng nói thì chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, chắc không phải là giọng nói của Hắc Quả Phụ, lúc này tay hắn bắt đầu run lên, tựa hồ có ngàn vạn con kiến đang bò trong cơ thể, Trương đại quan nhân ý thức được cổ độc của mình lại phát tác, từ lần trước sau khi phát tác thì hắn đã bỏ không ít công phu vào cổ độc, trong khoảng thời gian này tất cả vẫn như thường, cho nên hắn cho rằng mình đã tạm thời ngăn chặn được cổ độc, lần này tới kinh thành còn có một mục đích chính là tìm Liễu Đan Thần, hắn cho rằng cổ độc mình trúng phải có quan hệ trực tiếp tới Liễu Đan Thần.

Khiến Trương Dương sợ là, hắn muốn dùng nội lực ngăn chặn cổ độc phát tác thì căn bản là vô ích, hắn tuy rằng y thuật tinh tuyệt, nhưng đối với bí thuật dùng cổ thì chỉ hiểu sơ sơ, không biết phương pháp trị tận gốc, nếu không lúc trước sau khi phát hiện Tiêu Quốc Thành trúng cổ, đã giúp hắn triệt để trị tận gốc rồi. Loại cảm giác đau đớn này vẫn một mực lan ra, Trương đại quan nhân cảm thấy trước mắt mình không ngừng xuất hiện ảo tưởng, đối với tất cả chung quanh trong khoảng thời gian ngắn mất đi năng lực cảm giác.

Ánh trăng như nước lẳng lặng hắt xuống người Hắc Quả Phụ, vẻ quyến rũ và hòa phong tao trên mặt cô ta đã biến mất, lạnh lùng nhìn Trương Dương ý thức đã mơ hồ, nào có nửa phần nhu tình.

Cô ta lạnh lùng nói: "Vì sao không giúp tôi đưa hắn vào?"

Trong bóng tối một giọng nói bất an vang lên: "Sư tỷ, chị rốt cuộc muốn làm gì với hắn?"

Hắc Quả Phụ nhìn một thân ảnh trong bóng tối, nụ cười mê người một lần nữa hiện lên trên khóe môi của cô ta: "Muội tử, em yên tâm, chị sao lại làm bị thương tình lang của em?"

Thân ảnh mạn diệu từ trong bóng đêm đi vào ánh trăng, rõ ràng chính là Liễu Đan Thần, ngôi sao đang lên của viện kinh kịch, đôi mi thanh tú của cô ta nhíu lại, con mắt sáng tựa như ánh trăng bị tầng mây che khuất, giống như bị phủ lên một tầng sương, khiến cho người ta không thể đoán ra trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Liễu Đan Thần nói: "Chị vừa rồi hẹn em tới đây là vì hắn ư?"

Hắc Quả Phụ cười ha ha, nói: "Muội tử, chị nào có nhiều tâm cơ như vậy?" Cô ta cong đôi môi đỏ mọng lên: "Mau giúp chị đỡ hắn vào. "

Liễu Đan Thần tới trước xe cùng Hắc Quả Phụ đỡ một cánh tay của Trương Dương, đưa hắn vào trong phòng khách của biệt thự, Trương đại quan nhân lúc này không những đã mất ý thức, cũng mất cả năng lực hoạt động, cả người nhũn ra đó, thoạt nhìn như chết ròi vậy.

với thể trọng của hắn, hai nữ lưu đưa hắn từ cửa lớn tới sô pha phòng khách cũng là một khiêu chiến, nhưng đối với Liễu Đan Thần và Hắc Quả Phụ mà nói thì chuyện này tựa hồ cử trọng nhược khinh, võ công của họ cũng không kém, hai người đưa Trương Dương tới sô pha phòng khách rồi đỡ hắn nằm xuống, ngay cả thở mạnh cũng không, thể chất của hai người hiển nhiên đều vô cùng không tồi.

Hắc Quả Phụ nhìn thoáng qua, bỏ lại một câu: "Em giúp chị chiếu cố hắn, chị lái xe vào. "

Hắc Quả Phụ đi rồi, Liễu Đan Thần xem xét Trương Dương, nhìn thấy trong ánh mắt hắn lờ mờ nổi hắc khí, cô ta vươn tay ra, cẩn thận chạm vào giữa mi Trương Dương. Đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ da thịt của Trương Dương, ánh mắt của Liễu Đan Thần nổi lên gợn sóng.

Trương Dương hai mắt nhắm nghiền, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Liễu Đan Thần từ phía sau rút ra kim châm, vẻ mặt lúc này lộ ra vẻ do dự, ngây ra trong chốc lát rồi cô ta lại nhét kim châm vào trong hộp.

Lúc này nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cơ hồ không thể nghe thấy của Hắc Quả Phụ, cô ta tới phía sau Liễu Đan Thần, nhẹ giọng thở dài: "Thằng ôn này thật sự là không tồi, chẳng trách nhiều nữ hài tử như vậy bị hắn khiến cho thần hồn điên đảo. "

Liễu Đan Thần đứng dậy nhìn cô ta: "Sư tỷ, chị vì sao phải muốn dẫn hắn tới đây?"

Hắc Quả Phụ nói: "Không phải chị tìm tới hắn, là hắn tìm tới chị, có trách thì chỉ trách đám đàn ông này kẻ nào cũng háo sắc, tuy rằng tư sắc của chị không bằng em, nhưng thằng ôn này vẫn mặt dày mày dạn lao vào chị, hắn mà làm gì thì chắc em hiểu. "

Liễu Đan Thần nói: "Chị, chị không nên ra tay với hắn. "

" Sao? Đau lòng à?" Vẻ mặt của Hắc Quả Phụ tựa cười mà như không phải cười.

Liễu Đan Thần tức giận nói: "Chị nói bậy bạ gì đó?"

Hắc Quả Phụ nói: "Chỉ đùa một chút thôi mà, em tưởng thật à, em yên tâm, chị đối với loại tiểu nam sinh tâm trí vẫn chưa thành thục như hắn thì không có hứng thú đâu, huống chi hắn đã bị em gieo tình cổ, về sau đối với em sẽ càng lún càng sâu, loại người như này càng đa tình thì càng chết sớm. "

Liễu Đan Thần Liễu Đan Thần: "Sư tỷ, chị chắc biết quy củ trong môn, có một số lời không thể nói lung tung được. "

Hắc Quả Phụ cười nói: "Chị có nói với người ngoài đâu, giữa hai chúng ta còn có cái gì mà không thể nói? Nói thật, lúc trước chị không thể nào nghĩ ra vì sao sư phụ lại đem tất cả tuyệt học của bà ta truyền thụ cho em chứ không chọn chị, hiện tại chị hiểu rồi. "

*****

Liễu Đan Thần nói: "Hiểu cái gì?"

Hắc Quả Phụ nói: "Luận tới ngộ tính thì chị quả thật không bằng em, thằng ôn này rất khó đối phó, cho dù chị hạ cổ đối với hắn cũng chưa chắc có thể được như mong muốn, nhưng em còn tuổi nhỏ, lại chưa từng hưởng tư vị nam nữ hoan ái không ngờ lại có thể làm được. "

Liễu Đan Thần nói: "Em sở dĩ làm việc này chỉ là vì cứu sư phụ. "

Hắc Quả Phụ nói: "Thật ra chúng ta đều nghĩ giống nhau. Môn phái của chúng ta chú ý hai chữ vong tình, nếu động tình thì tất nhiên sẽ bị tình vây khốn. "

Liễu Đan Thần nói: "Sư tỷ có ý gì, em không rõ?"

Hắc Quả Phụ cười nói: "Không có ý gì, chỉ em một chút thôi. " Cô ta nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Dương: "Ý chí lực của hắn rất mạnh, hơn nữa nội lực thâm hậu, muốn hoàn toàn khống chế hắn thì phải tiến hành chủng lô chi thuật thật sớm. "

Trên mặt Liễu Đan Thần lóe lên một tia không vui: "Nên làm như thế nào không cần chị dạy em. "

Hắc Quả Phụ nói: "Sư muội nếu không đành lòng thì hay là để chị đi!" Cô ta bước tới gần Trương Dương, trong tay thanh mang thanh mang, chính là hai cương châm màu xanh thẫm. Ra tay như tia chớp, đột nhiên đâm vào đỉnh đầu Trương Dương.

Cô ta ra tay tuy rằng rất nhanh, nhưng Liễu Đan Thần so với cô ta còn nhanh hơn, ngón tay giống như hoa lan trong gió, tư thái mạn diệu, nhưng tốc độ kinh người, phất tới mạch của Hắc Quả Phụ, bức Hắc Quả Phụ không thể không rụt tay về.

Liễu Đan Thần tức giận nói: "Sư tỷ! chị chẳng lẽ không hiểu rõ quy củ của bổn môn ư, hắn là chung ngẫu của em, không cần chị nhúng tay vào!"

Hắc Quả Phụ cười nói: "Muội tử, em nghiêm túc vậy? Chị chỉ đùa với em một chút thôi, quy củ trong môn chị đương nhiên biết, nhưng nội lực của nội lực cực kỳ cường đại, nếu em không kịp thời thôi chung thì chỉ sợ hắn sẽ khắc chế được cổ độc, như vậy em chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?"

Liễu Đan Thần nói: "Nên làm như thế nào là chuyện của em, sư tỷ không cần bận tâm. "

Hắc Quả Phụ thở dài: "Muội tử, em luôn không biết tốt xấu là như thế này, trên đời này trừ sư phụ ra, người vhij quan tâm nhất chỉ có em, vì sao em luôn tràn ngập địch ý đối với chị?"

Liễu Đan Thần nói: "Em chưa bao giờ có địch ý đối với chị, chỉ hy vọng chị đừng can thiệp vào chuyện của em. " Ánh mắt Của cô ta dừng lại trên mặt Trương Dương trong chốc lát rồi nói khẽ: "Em muốn dẫn hắn rời khỏi nơi này. "

Hắc Quả Phụ xoay người, phong tư yểu điệu nói: "Cứ tự nhiên, Tự nhiên muốn làm gì cũng được!"

Liễu Đan Thần tiến lên đỡ Trương Dương, trong hai mắt của Hắc Quả Phụ bỗng nhiên hiện lên hàn quang, cô ta nói khẽ: "Chị giúp em đưa hắn về. " Bước lên một bước thì bỗng nhiên thân hình của cô ta khởi động như quỷ mị, trong tay hơn mười cây châm lông trâu màu đỏ nhanh như tia chớp bắn về phía Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần không ngờ không ngờ lại đột nhiên đánh lén cô ta, huống chi khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, khi phát hiện cô ta động thủ, muốn tránh né cũng không còn kịp rồi, có sấy cây châm lông trâu đâm vào lưng cô ta. Còn lại thì tất cả cắm vào trong cơ thể Trương Dương. Liễu Đan Thần bắn ra một viên đạn màu hồng về phía sau, viên đạn nổ mạnh trước mặt Hắc Quả Phụ, sương khói màu đỏ tỏa ra, Liễu Đan Thần đã mang tâm tư lưỡng bại câu thương, nhưng Hắc Quả Phụ đã sớm đoán dưới chậu thủ của cô ta, trước khi viên đạn nổ mạnh đã lui ra tới ngoài cửa lớn, cười nói: "Muội tử, nơi này tạm thời để lại cho hai người, lát nữa chị sẽ giúp thu dọn. "

Liễu Đan Thần còn muốn đuổi theo ra, nhưng bỗng nhiên cảm giác sáu dây sợ nóng rực phía sau lưng nhanh chóng tụ lên xương sống của mình. Mặt Liễu Đan Thần biến sắc, cô ta không dám vọng động, khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng từ trong hộp châm lấy ra kim châm, phân ra ba cây đâm vào đỉnh đầu của mình.

Trương đại quan nhân đang ngủ say lúc này hai mắt khẽ nhúc nhích, hai mắt đột nhiên mở ra, bên trong đầy tơ máu, thoạt nhìn cực kỳ làm cho người ta sợ hãi, trong đầu Trương đại quan nhân là một mảng hỗn độn, hắn tựa hồ nghe tựa hồ thấy tiếng thở dốc của nữ tử, trong tầm nhìn mông lung, xuất hiện một nữ nhân cả người lòa lồ, tư thái trêu người, hết sức mị hoặc. Trương đại quan nhân lúc này thần chí mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, huyết mạch sôi sục, hắn giống như dã thú lao về phía đối phương.

Sáng sớm luôn tới trong bất tri bất giác, Trương đại quan nhân cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra, mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, đắp chân mỏng, nhìn thấy mình trần truồng, Trương đại quan nhân rùng mình sợ hãi, hắn dụi dụi mắt, thật sự không nhớ nổi chi tiết phát sinh tối hôm qua.

Lúc này cửa phòng vang khẽ, Hắc Quả Phụ mặc áo ngủ tơ lụa màu đỏ lả lướt bước vào, đi mỗi một bước mông lại rung động như sóng, nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt lập tức trở nên quyến rũ và ôn nhu, nũng nịu nói: "Anh tỉnh rồi à?"

Trương đại quan nhân tim đập bịch bịch, mình ở trong nhà Hắc Quả Phụ, không chỉ như thế, còn ở trên giường của cô ta, tối hôm qua. Hắn lờ mờ nhớ lại mình triền miên trong lửa nóng, tiếng thở dốc và rên rỉ vang vọng bên tai. Nhìn Hắc Quả Phụ mặt đỏ bừng, mắt đẹp dầy xuân sắc, tim Trương đại quan nhân lập tức trầm, lần này đi đái rồi, tối hôm qua mình cổ độc phát tác, bị mất bản tính, chẳng lẽ đã phang Hắc Quả Phụ, Trương đại quan nhân rất nhanh đưa ra một đáp án khẳng định, có điều thằng cha này vẫn không muốn thừa nhận hiện thực này, nói khẽ: "Tôi sao lại ở đây. "

Hắc Quả Phụ tới bên giường, hai đầu gối bò trên giường, vươn tay ra vô cùng thân thiết chỉ vào chóp mũi của Trương Dương: "Đáng ghét, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à? Anh thô lỗ lắm. " Mặt càng đỏ hơn, sau đó thì cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng trước giờ chưa từng có: "Dày vò người ta cả một đêm. Có điều.. em thích.. "

Trương đại quan nhân trợn trừng mắt, mẹ tôi ơi, hỏng rồi, mình ngủ với nữ nhân của Tiết Thế Luân, Tiết Vĩ Đồng bảo mình tới điều tra tình huống, thi triển mỹ nam kế, chứ cũng không định để hắn thi triển công phu trên giường với Hắc Quả Phụ, giờ nên làm thế nào cho phải đây? Trương đại quan nhân tâm loạn như ma.

Hắc Quả Phụ cầm thuốc lá ở bên cạnh lên, rút ra một điếu rồi châm, mắt đẹp lưu luyến trên mặt Trương Dương, nói khẽ: "Anh đừng lo, em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. "

Trương đại quan nhân lúng túng nói: "Quần áo của tôi đâu?"

Hắc Quả Phụ nói: "Tất cả đều bị anh xé rách rồi, cái váy đó của em đắt lắm, anh phải đền cho em. "

Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ xấu hổ như lúc này, hắn ho khan: "Giúp tôi tìm cái gì để mặc đi. "

Hắc Quả Phụ đứng dậy đi về phía phòng để quần áo, từ bên trong lấy ra bộ quần áo Trương Dương Trương Dương, còn không quen nói rõ một câu: "Dáng người của hắn và anh giống nhau, anh mặc chắc vừa. "

Trương đại quan nhân lúc này hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, hắn cả đời này chưa bao giờ làm chuyện đuối lý như vậy, ngủ với nữ nhân của người ta, bây giờ còn còn mặc quần áo của người ta, mà còn trào phúng hắn là, nguyên nhân của chuyện này là Tiết Vĩ Đồng. Hắn thấy Hắc Quả Phụ không có ý rời đi, ho khan một tiếng: "À, cô có phải nên tránh đi một chút không?"

Hắc Quả Phụ trợn mắt lườm hắn nói: "Đáng ghét, có chỗ nào của anh mà em chưa nhìn đâu?"

Trương đại quan nhân thực sự có chút không nhịn được: "À... tôi muốn một mình bình tĩnh lại. "

Hắc Quả Phụ lúc này mới đứng dậy đi.

Sau khi Cửa phòng đóng lại, Trương đại quan nhân dùng tốc độ kinh người mặc quần áo vào, thằng cha này nhìn nhìn lên giường, nhìn thấy trên đệm vẫn còn những dấu vết loang lổ, kinh nghiệm của thằng cha này phong phú cỡ nào chứ, vừa nhìn đã có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt cỡ nào, khiến hắn kinh ngạc là trên giường này không ngờ còn có điểm đỏ, chẳng lẽ Hắc Quả Phụ vẫn còn trình? Cái này không, cô ta và Tiết Thế Luân dây dưa lâu như vậy, theo lý thì không thể!

Trương đại quan nhân lòng đầy tâm tư mặc quần áo đi ra cửa, thằng cha này hiện tại giống như trộm vậy, liếc mắt nhìn xung quanh, xác định trong phòng không có người khác thì lúc này mới ra phòng khách, giọng nói của Hắc Quả Phụ từ trong nhà ăn truyền đến: "Trương Dương, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tới đây ăn cơm đi. "

Trương đại quan nhân hiện tại thật sự là không có tâm tình nào mà đi ăn cơm, nhưng chuyện tối hôm qua hắn thật sự là không rõ, tới bếp, nhìn thấy bữa sáng Hắc Quả Phụ đã làm xong cho hắn, không ngờ cô ta cũng biết săn sóc người khác thế này.

Trương đại quan nhân ăn hai cái bánh bao, uống cốc sữa rồi cuối cùng không nhịn được nói: "Chuyện Tối hôm qua tôi không nhớ rõ. "

Hắc Quả Phụ nói: "Ăn xong rồi thì không trả tiền phải không?"

Trương đại quan nhân bị cô ta nói cho ngây ra.

Hắc Quả Phụ nhẹ giọng bật cười, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Anh thô lỗ lắm, người của người ta vẫn còn đau này, anh mạnh bạo quá, không biết ôn nhu gì cả. "

*****

Trương đại quan nhân cuối cùng cũng minh bạch sự tồn tại của vết máu trên giường, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, trên thực tế, hắn lúc này quả thực không biết nên nói gì, chuyện này mình làm thật sự là rất tồi, nếu chuyện này để Tiết Thế Luân biết, Trương đại quan nhân không dám nghĩ tiếp, không phải sợ, mà là chột dạ. Trương Dương cầm giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây!"

Hắc Quả Phụ nói: "Gấp thế?"

Trương Dương nói: "Thực sự có việc, chuyện tối hôm qua... "

Hắc Quả Phụ bật cười khanh khách: "Được rồi, em biết anh muốn nói gì, chuyện đã qua rồi, em sẽ không nhớ đâu. "

Trương đại quan nhân mang theo cái đuôi ra khỏi chỗ ở của Hắc Quả Phụ, chiếc Bugatti Veyron vẫn thành thành thật thật nằm trong gara, hắn trước tiên đưa xe tới tiệm xe sang của Tiết Vĩ Đồng, càng nghĩ tới chuyện này càng thấy bực, sao sơ ý như vậy? Ngày hôm qua là mười lăm âm lịch, đêm trăng tròn thường thường là lúc cổ độc phát tác, mình trước đó đã phát tác một lần rồi, nhưng vẫn thiếu cảnh giác. Thật ra cái này cũng không thể trách hắn sơ ý, Trương đại quan nhân rất có lòng tin đối với y thuật của mình, hơn nữa hắn lại có đại thừa quyết, thông qua một đoạn thời gian điều trị, hắn cho rằng mình cho dù không thể triệt để thanh trừ cổ độc trong cơ thể thì cũng có thể trì hoãn cổ độc phát tác, nhưng không ngờ cổ độc này lợi hại như vậy. Nhớ tới tối hôm qua mình cơ hồ suốt cả một đêm mất ý thức, Trương đại quan nhân trong lòng bất giác có chút nghĩ mà sợ, nếu Hắc Quả Phụ là kẻ thù của hắn, tối hôm qua cho dù xuống tay giết hắn thì hắn cũng không có sức hoàn thủ.

Trương Dương đưa xe Bugatti Veyron về, cũng may Tiết Vĩ Đồng vẫn chưa đi làm. Trương đại quan nhân không dám ở lâu, sau khi đưa xe thì lập tức rời đi. Hắn cảm thấy trong lòng rất loạn. Trương Dương không trở về ban trú kinh, cũng không tới Hương Sơn biệt viện, thằng cha này ma xui quỷ khiến thế nào tới Thanh Hoa Viên, hắn hiện tại cần một người để tâm sự, người trong lòng nghĩ đến là Trần Tuyết.

Trương Dương ở trong thư viện của Thanh Hoa Viên tìm được Trần Tuyết, cô ta đang phân loại và chỉnh lý sách cổ.

trong Thư viện rất yên tĩnh và vắng vẻ, không gian lớn như vậy chỉ lưa thưa vài người, Trần Tuyết đứng trên thang cao sửa sang lại sách cổ ở tầng cao nhất, đây là công tác không có tiền lương, Trần Tuyết từ đại học năm nhất đã bắt đầu thường xuyên tới đây giúp, hiện giờ cô ta đang học thạc sĩ, sau khi học xong thì thường ở đây.

Trương Dương tới dưới thang, ngẩng đầu nhìn lên với công lực của Trần Tuyết chắc đã sớm nhìn thấy hắn tới, nhưng Trần Tuyết vẫn làm việc của mình. Một đoạn thời gian không gặp, cô ta đã cắt tóc ngắn, mặc áo trắng, quần bò màu xám, Trương đại quan nhân bất giác nhớ tới Hắc Quả Phụ, trong lòng so sánh Trần Tuyết và cô ta, loại nháy quyến rũ của Hắc Quả Phụ trong nháy mắt trở nên tục khí.

Trần Tuyết sắp xếp xong giá sách trên cùng thì mới từ từ đi xuống, Trương Dương vươn tay ra đỡ cô ta, Trần Tuyết quay sang nhìn hắn một cái, tay Trương Dương lập tức khựng ở đó, Trần Tuyết trước giờ vẫn luôn không dính khói lửa là như thế này, Trương đại quan nhân ở trước mặt cô ta không ngờ lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.

Trần Tuyết do dự một chút, vẫn đưa tay vào lòng bàn tay Trương Dương, để hắn đỡ đi xuống. Da tay cô ta nhẵn nhụi, nhưng nhiệt độ so với người bình thường thì lạnh hơn một chút.

" Đến đây lúc nào vậy?"

Trương Dương nói: "Được hai ngày rồi, lần này tới vì chuyện quyên góp từ thiện cho Bắc Cảng. "

Trần Tuyết gật gật đầu.

Trương Dương nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: "Có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"

Trần Tuyết nói: "Được!"

Hai người ra khỏi thư viện, dọc theo rừng cây bên trái mà đi, vẻ mặt Trần Tuyết không vui không buồn, bình tĩnh giống như hồ nước, Trương đại quan nhân thì toét miệng, tựa hồ rất vui vẻ, nhưng trong lòng hắn lúc này lại nổi sóng, thật sự rất mâu thuẫn.

Trần Tuyết nói: "Đại thừa quyết của anh đã có chút thành tựu, nhưng khí tức vì sao tán loạn như vậy? Bị thương à? Hay là luyện công tới đường rẽ?"

Chỉ từ những lời này của Trần Tuyết, Trương đại quan nhân có thể suy đoán ra sinh tử ấn của cô ta tiến cảnh thần tốc, hắn cuối cùng cũng vì sao vì sao mình ngay lập tức tới đây tìm Trần Tuyết, tuy rằng hai người bình thường rất ít trao đổi, nhưng cũng không biết vì sao luôn cảm thấy Trần Tuyết là người hiểu hắn nhất.

Trương Dương nói: "Cô còn nhớ chuyện tôi lần trước tới kinh thành không?"

Trần Tuyết gật đầu.

Trương Dương nói: "Khi cô và tôi tới trường ngựa, con ngựa đua đã chết. "

Đuôi lông mày của Trần Tuyết nhướn lên, dừng chân, chăm chú nhìn vào hai mắt Trương Dương.

Trương đại quan nhân thấp giọng thở dài: "Tôi chắc là bị người hạ cổ độc!"

Trong mắt đẹp của Trần Tuyết lóe lên một tia quan tâm, ngữ khí của cô ta lại vẫn bình thản: "Thế là sao?"

Trương Dương đem chuyện cổ độc của mình phát tác nói với Trần Tuyết, một lần ở Nam Triều Tiên, một lần vào ngày hôm qua, hơn nữa lần sau nghiêm trọng hơn lần trước, tối hôm qua khi cổ độc phát tác, hắn không ngờ mất ý chí, thực sự chứng kiến hắn tối hôm qua bị cổ độc phát tác chỉ có một người, đó chính là Hắc Quả Phụ, nhưng Trương Dương không cho rằng Hắc Quả Phụ có liên quan tới việc mình bị hạ cổ, dù sao tối hôm qua là mình chủ động tìm tới Hắc Quả Phụ, tuy rằng thực sự là mình trúng cổ độc, nhưng Trương Dương không đem chi tiết cá nhân trong đây nói ra, một là ngại xấu hổ mở miệng, thứ hai là sợ chuyện này sẽ làm Trần Tuyết sinh ra suy nghĩ gì đó.

Trần Tuyết nghe hắn nói xong thì nói khẽ: "Nói như thế Liễu Đan Thần kia hình như có chút vấn đề. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng thấy cô ta có chút cổ quái. "

Trần Tuyết nói: "Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, tôi tuy rằng không là cổ độc gì, nhưng tôi tin người có thể chữa khỏi cho anh tất nhiên phải là người hạ cổ, vì sao anh không đi tìm Liễu Đan Thần?"

Trương Dương nói: "Trong lòng tôi không có chủ ý, cho nên muốn trước tiên cho nên muốn tìm cô thương lượng một chút. "

Trần Tuyết có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, trong ấn tượng của cô ta Trương Dương chưa bao giờ do dự như hôm nay: "Tôi đi với anh!" Những lời này Của cô ta chứng minh cô ta không phải là lạnh lùng như ngoài mặt, thật ra cô ta cũng rất quan tâm tới chuyện của Trương Dương.

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, nsoi xong với cô, cảm giác tốt hơn nhiều, tôi tự mình đi được rồi. "

Trần Tuyết vươn tay ra chủ động nắm cánh tay của Trương Dương, ngón tay đặt lên mạch của hắn, một cỗ nội kình được đưa vào bên trong kinh mạch của Trương Dương, đối với Trần Tuyết, Trương đại quan nhân chưa bao giờ cảnh giác, hắn nhắm mắt lại, tùy ý để dòng chân khí này của Trần Tuyết chạy khắp kinh mạch toàn thân của mình, sau khi vận hành một chu thiên thì Trần Tuyết buông cổ tay hắn ra, đôi mi thanh tú nhăn lại: "Tôi không tra ra kinh mạch của anh có gì dị thường?"

Trương Dương nói: "Tôi đối với y thuật cũng được cho là có chút nghiên cứu, võ công cũng được cho là không tồi, nhưng tôi đối với cổ độc thì không có một chút biện pháp nào. "

Trần Tuyết nói: "Đừng lo, đại thừa quyết ảo diệu ở chỗ có thể thu toàn bộ năng lượng bên ngoài để dùng, chỉ cần anh hiểu thấu đáo toàn bộ đại thừa quyết thì cổ độc cũng vô dụng đối với anh. "

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại như là nữ nhân vậy, cứ mỗi tháng lại gặp phải chuyện này một lần. "

Trần Tuyết nói: "Tôi nghe nói cổ độc phát tác càng nhanh, các tử kỳ cũng lại càng gần. "

Trương Dương nói: "Tôi không biết mình đắc tội với cô ta chỗ nào, cô ta vì sao phải hạ cổ tôi!"

Sau khi Trần Tuyết Trần Tuyết, Trương đại quan nhân tới viện kinh kịch, Liễu Đan Thần đang huấn luyện thính tập, Trương đại quan nhân không đi vào, mà qua cửa sổ nhin vào bên trong, nhìn thấy Liễu Đan Thần mặc quần áo luyện tập màu đen, ở hiện trường cùng nam tử nam tử thương tới đao đi đánh nhau.

Ở bên ngoài đợi hơn mười phút thì cô ta ra, Liễu Đan Thần tới ngoài cửa nhìn thấy Trương Dương thì cười cười, vẻ mặt lộ ra vẻ lạ lẫm.

Trương đại quan nhân cười nói: "Sao? Cô không nhận ra tôi à?"

Liễu Đan Thần nói: "Bí thư Trương hôm nay sao có thời gian quang lâm nơi này?"

Trương Dương nói: "Vừa hay đi ngang qua, cho nên thuận tiện tới chơi. "

Liễu Đan Thần nói: "Tôi được nghỉ ngơi mười phút, lát nữa còn có bài tập. "

Trương Dương nói: "Tôi có thể đi xem không?"

Liễu Đan Thần lắc đầu nói: "Không có gì hay mà xem cả, anh nếu muốn xem thì tôi cho anh hai vé xem công diễn chính thức. "

Trương Dương nói: "Tôi chỉ không ở lại ở kinh thành lâu như vậy. "

Liễu Đan Thần nói: "Anh tìm tôi có việc gì à?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không có chuyện quan trọng gì cả, chỉ tiện đường qua xem thôi. "

Liễu Đan Thần nói: "Không có gì thì tôi về đây!"

Trương đại quan nhân bỗng nhiên giơ tay về phía cô ta.

Liễu Đan Thần do dự một chút, hai tay vẫn đút trong túi, không chủ động bắt tay với Trương Dương, cười nói: "Tay nhiều mồ hôi lắm. "

Lúc này di động của Trương Dương vừa hay đổ chuông, Liễu Đan Thần mượn cơ hội bỏ đi, Trương Dương không hề nhìn thấy cô ta khi quay đi thì mắt hơi đỏ lên.

Điện thoại là Tiết Vĩ Đồng gọi tới, không đợi Trương Dương mở miệng, cô ta đã kêu lên: "Tam ca, anh có ý gì hả? Em nhừ anh đi điều tra, anh không nói tiếng nào bỏ đi, anh có cần vô trách nhiệm như vậy không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)