Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1166

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1166: Vương phủ mời khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiết Thế Luân lẳng lặng ngồi trong hoa viên không trung của hoàng triều giai uyển, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng sau trưa, trên bàn đặt một cốc trà vẫn còn tỏa hơi nóng, Tiết Thế Luân rất hưởng thụ hiện tại, ánh mặt trời, trong không khí còn xen lẫn mùi hoa tươi, cỏ xanh.

Y nghe thấy tiếng bước chân, rất nhẹ nhàng, nhưng đầy tiết tấu, tựa hồ sợ hắn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.

Tiết Thế Luân vươn tay ra, một bàn tay mềm mại nắm lây tay y, có người ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng dí mặt lên lưng y, Tiết Thế Luân vươn bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của cô ta.

Mở mắt ra, lập tức bắt được một dòng nhu tình trong mắt đẹp của Chương Bích Quân.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Hoa viên này thật sự là không tồi, yên tĩnh trong ồn ào, có một loại cảm giác như nhìn tất cả đều nhỏ, giống như kinh thành ở ngay dưới chân. "

Chương Bích Quân nói: "Cái anh muốn không phải chính là loại cảm giác này ư?"

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Cây cao gió cả, khi thực sự lên tới chỗ cao rồi, sẽ phát hiện đứng ở chỗ cao chưa chắc đã tốt. "

Chương Bích Quân nói: "Đã hiểu được như vậy thì vì sao vẫn không lựa chọn buông tay?"

Tiết Thế Luân cười cười, cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm: "Anh muốn buông tay rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc!"

Ánh mắt của Chương Bích Quân lộ ra ve mất máẻ, cô ta nói khẽ: "Vấn đề đã giải quyết xong rồi, thấy dòng thác thì lui chưa chắc đã không phải là lựa chọn tốt nhất. "

Tiết Thế Luân nói: "Em thực sự cho rằng người chết thì tất cả sẽ xong ư?"

Chương Bích Quân nhìn Tiết Thế Luân, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bối rối, cô ta nhìn không thấu nam nhân trước mắt, mấy năm nay, hắn càng lúc càng giống như một câu đố, khiến cô ta không thể nhìn thấu, nhưng cô ta lại không thể vứt bỏ tình cảm đối với hắn, càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.

Tiết Thế Luân nói: "Tình huống của Bắc Cảng sở dĩ phát triển tới loại tình trạng này là vì có người đang bố cục. "

Chương Bích Quân nói: "Anh là nói Tống Hoài Minh ư?"

Tiết Thế Luân nheo mắt lại tựa hồ bị ánh sáng buổi chiều làm trói mắt, Chương Bích Quân trên bàn kính râm trên bàn lên đeo cho hắn, Tiết Thế Luân buông tách trà, kéo tay cô ta xuống ngồi bên cạnh mình rồi nói khẽ: "Nếu anh ở vị trí của hắn thì anh nhất định cũng muốn có hành động. Hắn phái Cung Kì Vĩ tới Bắc Cảng, ý đồ rất rõ ràng, dấu vết diễn trò của Trương Dương và Cung Kì Vĩ quá rõ ràng, chuyện rõ ràng như vậy anh sao lại không nhìn ra cho được?"

Chương Bích Quân nói: "Hạng Thành đã chết rồi, cho dù bọn họ đoán được người phía sau màn có thể là anh thì bọn họ cũng bất lực. Bỏ đi, Thế Luân, tất cả nên kết thúc rồi. "

Tiết Thế Luân lắc đầu, người hơi rướn về phía Chương Bích Quân, vươn tay ra nhéo nhéo mặt Chương Bích Quân: "Chán rồi à?"

Chương Bích Quân gật đầu: "Thế Luân, hiện tại anh còn thiếu gì nữa? Tất cả những gì muốn cơ hồ đều có được rồi, anh còn có gì chưa thỏa mãn. "

Tiết Thế Luân nói: "Chuyện của Lưu Diễm Hồng không liên can tới anh, Tống Hoài Minh thực sự hạ quyết tâm muốn chỉnh đốn Bắc Cảng vẫn là bắt đầu từ sự kiện đó, em có phát hiện ra hay không, có người ở dưới cố ý chế tạo sự đoan, cố ý dẫn sự chú ý của người khác tới Bắc Cảng, tới người anh. "

Chương Bích Quân nói: "Anh cho rằng là ai?"

Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "anh không biết, nhưng anh nhất định phải lôi người này ra. "

Chương Bích Quân nói: "Vì sao muốn nữ nhân đó xuất hiện?"

Lông mày Tiết Thế Luân giật giật: "Cô ta rất quan trọng!"

" Đối với anh ư?"

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Đối với đại cục!"

"Em không hiểu cái gọi là đại cục của anh, theo em thấy, anh đang chơi một trò chơi không hề có ý nghĩa. "

Tiết Thế Luân nói: "Nếu đã bắt đầu thì nói sao cũng cần một kết cục hoàn mỹ, anh là người trước sau vẹn toàn. "

Chương Bích Quân nói: "Em muốn anh là người tòng nhất nhi chung!"

Tiết Thế Luân bật cười: "Biết anh tối nay gặp mặt ai không?"

Chương Bích Quân lắc đầu, cô ta không đoán được suy nghĩ của y.

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh. "

Sở Yên Nhiên đề xuất muốn tới tiệm xe sang xem, chiếc Bias mà Trương Dương lái tới đã khơi dậy sự hứng thú đối với xe của cô ta.

Khiến Trương đại quan nhân không ngờ là Hắc Quả Phụ cũng ở đó, cô ta tới xem xem, Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta ở đó thì thiếu chút nữa vả vào miệng mình mấy cái, nghĩ thầm mình thế này không phải là phạm tiện ư? Sao lại nghĩ tới nơi này? Trốn cô ta còn không kịp mà không ngờ lại đụng phải ở đây, thế này không phải là oan gia bất tụ đầu ư, hắn và Hắc Quả Phụ quen nhay tuy rằng không lâu, nhưng đối cũng có chút hiểu cô ta, Hắc Quả Phụ không phải nhân vật bình thường, không có gì cô ta không dám làm, cũng không có gì cô ta không dám nói, nếu cô ta giũ ra tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ sợ Sở Yên Nhiên lần này thật sự muốn nhất đao lưỡng đoạn với mình lắm.

Nhưng đã đến rồi thì Trương đại quan nhân cũng chỉ có kiên trì mà đỡ, hiện tại muốn tránh cũng không còn kịp rồi.

Hắc Quả Phụ nhìn thấy Sở Yên Nhiên lái xe máy chở Trương Dương tới thì hai mắt sáng rực.

Sở Yên Nhiên không biết Hắc Quả Phụ, nhưng từ ánh mắt nhìn Trương Dương của Hắc Quả Phụ cô ta lập tức đoán ra, Trương Dương quen nữ nhân này. Sự thật cũng rất nhanh chứng minh điểm này, Hắc Quả Phụ hô: "Trương Dương!"

Trương đại quan nhân giả bộ thản nhiên như không cười nói với cô ta: "Khéo vậy?"

Hắc Quả Phụ nhìn thoáng qua Sở Yên Nhiên, mỉm cười nói: "Nếu tôi không nhận lầm thì vị này chính là vợ chưa cưới của anh - Sở Yên Nhiên. "

Sở Yên Nhiên nói với Trương Dương: "Còn không mau giới thiệu cho em. "

Lần này thì cho Trương đại quan nhân một nan đề rồi, hắn căn bản cũng không biết Hắc Quả Phụ tên là gì, vốn cho rằng hôm nay khó tránh khỏi lòi đuôi rồi.

Hắc Quả Phụ chủ động vươn tay về phía Sở Yên Nhiên: "Tôi tên là Thiệu Minh Phi, mới quen Trương Dương từ tối hôm qua. "

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng lập tức lại nghe Hắc Quả Phụ bổ sung: "Chúng tôi có thể nói là không đánh nhau thì không quen nhau, anh ta đua xe với tôi, kết quả thắng tôi một chiếc Ferrari. "

Trương đại quan nhân thầm thở phào, mẹ nó, nữ nhân này định chơi mình à?

Sở Yên Nhiên có chút kinh ngạc nói: "Đua xe ư? anh ta cũng biết đua xe ư? Lái máy kéo thì đúng hơn. "

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi bật cười: "Sở tiểu thư đúng là hài hước, có điều tôi tối hôm qua thua không phục lắm, hôm nay nếu gặp Trương tiên sinh, anh có nguyện ý cho tôi một cơ hội để gỡ lại hay không. "

Trương Dương nói: "Thật sự xin lỗi, nhật trình của tôi đã kín rồi, thực sự không rảnh đua xe với Thiệu tiểu thư. "

Thiệu Minh Phi nói: "Vậy thì tiếc quá. " Cô ta cũng không có ý làm khó Trương Dương, xoay người bước đi.

Thiệu Minh Phi đi rồi mới nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng từ bên trong đi ra, Tiết Vĩ Đồng bởi vì Sở Yên Nhiên đến mà vô cùng cao hứng, xông lên rất nhiệt tình ôm cô ta một cái.

Trương đại quan nhân có chút buồn bực nói: "Sao vậy? Cô ta không ngờ còn tìm tới chỗ em?"

*****

Tiết Vĩ Đồng nói: "Còn không phải chuyện của cha em ư, ông ta biết em lấy xe Ferrari của cô ta về thì mắng em một trận, nói em nghĩ lung tung về quan hệ của bọn họ, nói Thiệu Minh Phi là bạn bè hợp tác trong làm ăn của ông ta, hai người có có bất kỳ khúc mắc tình cảm nào cả, bảo em đem xe Ferrari trả lại cho cô ta. "

Trương Dương nói: "Té ra là em tưởng nhầm. "

Tiết Vĩ Đồng Tiết Vĩ Đồng: "Nhìn bộ dạng phong tao của cô ta, nhìn thấy nam nhân là cứ như hổ gặp gà. "

Sở Yên Nhiên bật cười khanh khách: "Vĩ Đồng nói đúng là có hình tượng. "

Trương đại quan nhân nói: "Các em nói anh là gà ư? Anh cũng dâu có tệ như vậy, Vĩ Đồng, em sao lấy oán trả ơn như vậy hả?"

Tiết Vĩ Đồng thân thiết kéo tay Sở Yên Nhiên nói: "Lần này về là định tổ chức đám cưới với Tam ca của em à?"

Sở Yên Nhiên mặt đỏ bừng: "Đừng có nói linh tinh, hai người vẫn chưa nói cho tôi biết tối hôm qua đua xe rốt cuộc là sao?"

Trương đại quan nhân lúc này mới kể lại tình huống đua xe đêm qua, về phần chuyện hắn thắng Ferrari đồng thời thắng được cả mỹ nhân thì không nhắc tới, Sở Yên Nhiên cũng không nghĩ chuyện này quá sâu, yêu một người thì phải tin người ta, nếu việc gì cũng thái độ thì tình cảm khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng Sở Yên Nhiên càng tín nhiệm Trương Dương thì Trương đại quan nhân lại càng áy náy, cảm thấy mình thật sự là có lỗi với cô ta, muốn nói thẳng ra nhưng lại sợ Sở Yên Nhiên không chấp nhận được.

Tiết Vĩ Đồng mời hai người bọn họ vào tiệm, cười nói: "Chị dâu, chị thích xe gì thì cứ lấy, em tặng chị. " Cô ta bản tính hào phóng, đối đãi v Trương Dương lại giống như anh ruột của mình vậy.

Trương đại quan nhân nói: "Lần trước em tặng một chiếc rồi, cả ngày tặng như vậy, anh sợ em sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một kẻ nghèo. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ai cần anh lo?"

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi ở kinh thành cũng không quá lâu, cô nếu thực sự muốn tặng tôi thì tặng chiếc Bias đó đi, có điều có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi cũng có quà cho cô. " Cô ta tặng cho Tiết Vĩ Đồng một chiếc đồng hộ đá quý, giá trị xa xỉ, ít nhất cũng không kém chiếc xe mà Tiết Vĩ Đồng lần trước tặng cho Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhìn mà cảm khái không thôi: "Con nhà giàu đúng là khác, ra tay tặng quà đều trên trăm vạn, loại con gái xuất thân cùng khổ như tôi chỉ có nước trợn mắt mà nhìn. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Anh ra tay cũng rộng rãi lắm, bình thường tùy tùy tiện tiện viết một bức tranh chữ cũng bán ra được mấy trăm vạn. "

Mấy người tán gẫu đang náo nhiệt thì Tiết Thế Luân gọi điện thoại tới, y hỏi Tiết Vĩ Đồng đã trả lại chiếc Ferrari đó chưa, nghe nói Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều ở đó, Tiết Thế Luân bảo Tiết Vĩ Đồng dẫn hai người bọn họ cùng tôi Kim Vương phủ, cũng tiết lộ tối nay y mời cha Yên Nhiên ăn cơm.

Sở Yên Nhiên không biết chuyện cha và Tiết Thế Luân cùng nhau ăn cơm, Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha em nói hai người nhất định phải tới, vốn ông ta bảo em báo cho hai người. "

Trương đại quan nhân thật sự không nghĩ ra giữa Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh có giao tình gì, nếu gắng gượng nói hai người có quan hệ gì không bình thường thì đó chính là mình và Tiết Vĩ Đồng là huynh muội kết bái, nhưng Tiết Thế Luân sẽ không bởi vì chuyện này mà chủ động chèo kéo quan hệ với Tống Hoài Minh chứ?

Tiết Thế Luân lựa chọn Kim Vương phủ để mời khách, với thân phận của y, bên này tất nhiên phải để giành phòng tốt nhất cho y, chuyện ở bên này vẫn luôn do Khưu Phượng Tiên quản lý, nghe nói khách mà Tiết Thế Luân mở tiệc chiêu đãi là bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, cô ta lập tức nói chuyện này với Tra Tấn Bắc.

Phản ứng của Tra Tấn Bắc đối với việc này là cũng có chút kinh ngạc, theo hắn biết thì giữa Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh không có giao tình quá sâu, có điều Tra Tấn Bắc vừa suy xét đã thấu đạo lý trong đó: "Bắc Cảng gần đây xảy ra không ít chuyện, ngay cả bí thư thị ủy Hạng Thành cũng đã chết, gần đây truyền ra không ít lời đồn bất lợi đối với Tiết gia, tôi thấy Tiết Thế Luân mở tiệc chiêu đãi Tống Hoài Minh là để câu thông quan hệ lẫn nhau. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Anh là nói nhân vật phía sau màn của một loạt sự kiện ở Bắc Cảng chính là Tiết Thế Luân?"

Tra Tấn Bắc nói: "Cho dù không phải thì cũng nhất định có chút quan hệ, căn cứ vào tình huống mà tôi biết thì Hạng Thành là tự sát, hơn nữa hắn bị tình nghi dính líu đến buôn lậu và tham ô, trong nhiệm kỳ của hắn rất tắc trách, phạm tội buôn lậu ở Bắc Cảng chỉ tăng không dám có liên quan rất lớn tới bí thư thị ủy là hắn. " Tra Tấn Bắc nói tới đây thì nhíu mày: "Nhưng hắn cũng không cần thiết phải giải thích với Tống Hoài Minh, trong hồ lô của Tiết Thế Luân rốt cuộc bán thuốc gì?"

Khưu Phượng Tiên cười nói: "Hắn nghĩ gì thì không liên quan tới anh, hiện tại phiền toái của bản thân chúng ta cũng không nhỏ rồi, đứa con gái đó của Hà Trường An hiện tại đang lợi dụng lão bằng hữu trước đây của hắn mà liên tục xuất kích, công bố muốn thu mua Tinh Toản. "

Tra Tấn Bắc lạnh lùng cười nói: "Thu mua Tinh Toản ư? Cổ phần ở bên ngoài của Tinh Toản chỉ có một bộ phận nhỏ, cho dù bị cô ta mua hết thì có thể làm được gì?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Chuyện Hà Trường An bị bắt cóc bị bắt cóc rõ ràng có người đang bố cục, đổ trách nhiệm lên người anh một cách có ý thức. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi còn tưởng rằng sau khi Hà Trường An trốn ra thì sẽ thoát khỏi kiếp nạn, không ngờ hắn đi xa như vậy rồi mà cuối cùng vẫn không thoát khỏi số chết, hắn và tôi đấu với nhau lâu như vậy, sau khi chết còn đổ trách nhiệm lên đầu tôi, con gái hắn không ngờ coi tôi trở thành kẻ thù giết cha!" Vẻ mặt của Tra Tấn Bắc tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

Khưu Phượng Tiên nói: "Hà Vũ Mông cũng không khó đối phó, hiện tại mấy lão già giúp đỡ cho cô ta cũng không tính là bằng hữu thực sự của Hà Trường An, bọn họ gần đây ra một chủ ý xấu cho cô ta, thu mua cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương chúng tôi, cho rằng Vương Triều Kim Cương và Tinh Toản là đồng khí liên chi, chỉ cần lấy được Vương Triều Kim Cương thì Tinh Toản tất nhiên một cây chẳng chống vững nhà. " Khưu Phượng Tiên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tra Tấn Bắc.

Tra Tấn Bắc không hề coi chuyện của Hà Vũ Mông trở thành chuyện lớn, trên thực tế nếu hắn muốn đối phó với Hà Vũ Mông thì có thể dễ dàng tìm ra rất nhiều loại phương pháp, nhưng Tra Tấn Bắc ít nhất trước mắt vẫn không muốn đối phó với cô ta, Tra Tấn Bắc nói: "Cô ta muốn làm gì thì làm, tôi và Hà Trường An tuy rằng đối đầu nhiều năm, nhưng con người của hắn tôi vẫn rất bội phục, coi như tôi nể mặt của lão Hà, việc này tôi tạm thừi sẽ nhịn.

Khưu Phượng Tiên nói: "Hà Trường An tuy rằng đã chết, nhưng hắn để lại tài sản rất lớn, Hà Vũ Mông tuy rằng không có kinh nghiệm tòng thương, nhưng có nhiều tiền như vậy ở trong tay thì có thể làm thành rất nhiều chuyện. Nếu cô ta kiên trì đối nghịch với chúng ta, về sau sẽ tạo thành rất nhiều phiền toái không cần thiết. "

Tra Tấn Bắc nói: "Tôi đã nói qua chuyện này với Trương Dương rồi, hắn đáp ứng giải thích giúp tôi. "

*****

Khưu Phượng Tiên nói: "Có thể thuyết phục Trương Dương giúp anh thực sự rất khó. "

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương không phải muốn giúp tôi, hắn là muốn giúp Hà Vũ Mông, nếu để mặc cho Hà Vũ Mông tiếp tục làm vậy, người gặp phiền toái không phải tôi mà là cô ta. "

Khưu Phượng Tiên mắt đẹp sáng ngời, nói khẽ: "Căn cứ vào tình huống mà tôi có được, Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh. "

Tra Tấn Bắc ho khan một tiếng nói: "Chuyện này đã trở thành bí mật công khai rồi. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Cô ta lần này sở dĩ dám ngang nhiên ra mặt, là vì có mấy lão già như Phó Chính Thanh giúp, hình như cô ta đã có được thẻ xanh của Mỹ, hơn nữa còn hơn nữa còn có quan hệ không tồi với sứ quán Mỹ ở Trung Quốc, với thân phận trước mắt của cô ta thì người Mỹ sẽ giúp cô ta. "

Tra Tấn Bắc cười lạnh nói: "Người Mỹ? Người Mỹ nếu đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây!"

Khưu Phượng Tiên nói: "Thật ra giải quyết phiền toái này cũng rất đơn giản, chỉ cần tiết lộ cho thân phận thực sự của cô ta cho Tần gia, căn bản không cần chúng ta ra tay. "

Tra Tấn Bắc lắc đầu nói: "Kệ cô ta, đạo cũng có đạo, Hà Trường An là đối thủ đáng tôn trọng, tuy rằng tôi và hắn không phải là bằng hữu, nhưng tôi sẽ không dùng thủ đoạn như vậy để đối đãi với hậu nhân của hắn, Phượng tiên, cô hình như có chút nóng lòng? Vương Triều Kim Cương bên kia có phải đang gặp phiền toái hay không?"

Khưu Phượng Tiên nói: "Anh chắc biết cha con An Đức Uyên vẫn luôn đang âm mưu đối phó với Khưu gia chúng tôi. "

Tra Tấn Bắc nheo mắt lại nói: "Đôi cha con này đúng là phiền toái, tôi thật sự không hiểu, loại người như An Đức Uyên vì sao không chịu yên lành làm xã hội đen của hắn mà cứ thích giẫm sang ngành khác.. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Chính trị của bên chúng tôi khác với bên này, mỗi một người tranh cử muốn đạt được thành công thì nhất định phải có được sự ủng hộ về tài lực hùng hậu, bọn họ cần tiền, mà An Đức Uyênthì muốn tẩy trắng mình như, muốn biến hóa nhanh chóng từ lưu manh thành nhà hoạt động xã hội, cho nên hai bên theo như nhu cầu, tự nhiên kết hợp với nhau An gia trong khoảng thời gian này đang lặng lẽ thu mua cổ phần của Vương Triều Kim Cương chúng tôi, hiện tại lại thêm Hà Vũ Mông, chúng tôi muốn mua lại thì nhất định phải mua về cổ phiếu của mình. "

Tra Tấn Bắc thở dài: "Cho dù bọn họ không thể mua được thì các cô cũng sẽ bởi vậy mà tổn thất một món tiền lớn. "

Khưu Phượng Tiên nhỏ giọng cường điệu: "Chúng ta!"

Tra Tấn Bắc nói: "Đôi bên cùng có lợi, vĩnh viễn là chủ đề của chính trị!"

Khưu Phượng Tiên nói: "Nếu Hà Vũ Mông kiên trì đối phó với chúng ta, tình thế sẽ rất ác liệt. "

Tra Tấn Bắc nói: "Chuyện chưa chắc đã nghiêm trọng như cô nghĩ đâu. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi đã tra được mấy lão già Phó Chính Thanh đi lại thân mật với cha con An gia, nếu bọn họ liên thủ đánh úp Vương Triều Kim Cương, tình thế tương lai tuyệt đối không lạc quan. "

Tra Tấn Bắc hừ lạnh một tiếng: "Đám già đó đơn giản là muốn dựa thế mò vét một mớ thôi, Hà Vũ Mông nếu bị bọn họ bài bố thì chỉ sợ chết sẽ rất thảm. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi không cho rằng thủ hạ lưu tình là chuyện tốt. "

Tra Tấn Bắc nói: "Chuyện này đẻ nói sau đi. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Tiết lộ cho bí mật cho Tần gia thì ai sẽ biết là chúng ta làm?"

Tra Tấn Bắc nhắm mắt lại: "Cô làm như vậy chỉ có thể dồn cô ta vào thế đối lập với chúng ta hơn thôi, khiến chuyện trở nên phức tạp hơn, cho Trương Dương một số thời gian đi, tôi tin tin tưởng hắn có thể giải quyết chuyện này. "

Khưu Phượng Tiên kinh ngạc nhìn Tra Tấn Bắc, cô ta bỗng nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt có chút xa lạ, nếu là trước đây, Tra Tấn Bắc tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra sự nhượng bộ như vậy, trên kinh thương, trên làm việc, hắn trước giờ đều là kẻ không từ thủ đoạn, mà hiện tại hắn giống như đột nhiên đổi tính, trở nên không còn quyết đoán, trở nên nhân từ mềm tay, chẳng lẽ hắn thật là là bởi vì thưởng thức không thể tin được cũ Hà Trường An mà khoan dung với con gái hắn ư? Khưu Phượng Tiên không tin.

Tra Tấn Bắc tuy rằng nhắm mắt lại nhưng tựa hồ vẫn nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Khưu Phượng Tiên, hắn nói khẽ: "Bắc Cảng gần đây xảy ra không ít chuyện, tuy rằng che được những vẫn có một số người bại lộ rồi. "

Khưu Phượng Tiên nói: "Anh là nói... "

Tra Tấn Bắc nói: "Phiền toái Chân chính không phải là Hà Vũ Mông mà là người này. "

Sau khi Tống Hoài Minh tới Kim Vương phủ mới biết Trương Dương và Sở Yên Nhiên cũng tới, y vốn là muốn nói chuyện riêng với Tiết Thế Luân, không ngờ Tiết Thế Luân chủ động chất biến tính chất của tiệc tối lần này thành một hồi gia yên.

Trương đại quan nhân trước khi tới Kim Vương phủ không ngờ Tiết Thế Luân lại dẫn cả Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi tới, nên nói là Tiết Vĩ Đồng cũng không biết gì, khi Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy Hắc Quả Phụ xuất hiện trước mặt thì sắc mặt lập tức có chút thay đổi.

Tiết Thế Luân lại cười rất thản nhiên, y chủ động giới thiệu với khách nhân: "Mọi người đều biết nhau rồi như, trừ đứa con gái nuôi này của tôi. " Y giới thiệu Thiệu Minh Phi với mọi người.

Tiết Vĩ Đồng chua xót nói: "Cha, cha cũng thần bí quá nhỉ, từ lúc nào nhận một đứa con gái nuôi lớn như vậy, ngay cả con là con ruột của cha cũng không biết. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Cha của Minh Phi là bạn tốt của cha, cũng là bạn trên thương trường của cha, sau khi anh ta qua đời thì do Minh Phi tiếp quản tất cả sinh ý của anh ta, hiện tại không ít sinh ý của cha đều hợp tác với Minh Phi. "Y nói với Tống Hoài Minh: "Hoài Minh huynh mang con gái con rể đến, tôi cũng dẫn theo hai đứa con gái, để chúng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, cũng tiện liên lạc tình cảm, dẫu sao người của thế hệ chúng ta cũng sắp già rồi, thế giới trong tương lai thuộc về người trẻ tuổi bọn chúng. "

Tống Hoài Minh mỉm cười gật đầu.

Tiết Vĩ Đồng nhìn người chị nuôi đột nhiên mọc ra của mình thế nào cũng không vừa mắt, cô ta không nhịn được nói: "Thật ra chúng con đã quen nhau rồi, không cần phải cha phải sáng tạo cơ hội, có thể đến với nhau hay không cũng không cần cha phải tác hợp, nếu không hợp ý thì cha tác hợp cũng vô dụng. "

Tiết Thế Luân bật cười: "Con bé này tính tình luôn là như vậy, là con một nên làm cái gì cũng chỉ nghĩ tới bản thân, Vĩ Đồng à, chị gái của con rộng lượng hơn con đó. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Chúng con phải là chị em kết nghĩa, cô ta là con gái nuôi của cha, hai chúng con không quen nhau!"

Thiệu Minh Phi hiện tại thì đã không còn ăn mặc kiểu khiêu gợi, mà mặc một bộ váy màu đen lộ ra vẻ cao quý mà trang trọng, so với Hắc Quả Phụ mà Trương Dương đã gặp thì như biến thành một người khác.

Trương đại quan nhân nhìn Thiệu Minh Phi trước mắt, không khỏi có chút chột dạ, Tiết Thế Luân tối nay mang Thiệu Minh Phi tới, chắc không phải đặc biệt nhằm vào mình chứ? Chẳng lẽ y đã biết mình cắm sừng y? Con gái nuôi ư? Có hổ mới tin.

Nói nói: "người trẻ tuổi quen một số bạn luôn là chuyện tốt, tôi nghe nói Vĩ Đồng vừa tặng Yên Nhiên một chiếc xe máy. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Xe máy thì tính là gì à, Yên Nhiên vừa tặng cháu một chiếc đồng hồ của Breguet. " Cô ta giơ cổ tay lên cho Tiết Thế Luân xem, đương nhiên chủ yếu là khoe với Hắc Quả Phụ.

Tiết Thế Luân nói: "Đồng hồ này quý quá, Đồng Đồng, con thực sự dám nhận ư. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Có gì mà không dám? Con ó phải tham ô nhận hối lộ đâu. "

Tiết Thế Luân cười nói với Tống Hoài Minh: "Hoài Minh huynh chớ trách, con bé này bị tôi chiều hư rồi, hôm nay thực sự không nên dẫn nso tới. "

Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Người trẻ tuổi nên như vậy, có gì nói đấy, đều là con cháu trong nhà, thoải mái là hay nhất. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi mời Hoài Minh huynh ăn cơm, chủ yếu là để liên lạc tình cảm, đương nhiên tôi còn muốn thuận tiện hỏi một số việc. "

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Thế Luân huynh cứ nói đừng ngại, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói. "

Sở Yên Nhiên nói: "Sớm biết rằng hai người gặp mặt là để bàn việc công thì chúng con không nên tới quấy rầy. "

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Có phải là việc công gì đâu, chỉ bàn chút gia sự thôi mà. "

Những lời này của Tiết Thế Luân khiến Trương đại quan nhân trong lòng giật thót, có điều thằng cha này rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, Tiết Thế Luân chắc sẽ không tới mức như vậy, ở trước mặt cha con Tống Hoài Minh vạch trần chuyện xấu của mình, hơn nữa Hắc Quả Phụ đã quen đi theo còn đường gọi cảm, giờ lại chuyển sang con đường e lệ, xem ra không phải là vấn tội, mà kể ra thì mình cũng chẳng có tội gì, tối qua thật sự là sự kiện đặc biệt phát sinh dưới tình huống đặc thù. Trương đại quan nhân bỗng nhiên nghĩ đến, căn cứ vào giới thiệu của Tiết Thế Luân, Hắc Quả Phụ là từ Mỹ tới, nghe nói bên kia đối với quan hệ tình dục rất thoáng, giữa nam nữ lên giường cũng giống như bắt tay, tình nhân cũng có thể mà bằng hữu cũng, gặp mặt một lần cũng có thể hợp ý, nói tóm lại thì thoáng hơn Trung Quốc nhiều, có thể Hắc Quả Phụ căn bản không coi một đêm tình tối hôm qua là gì đâu hỉ?

Trương đại quan nhân nghĩ đến hai chữ tình này thì mặt không biết vì sao lại nóng lên, tối hôm qua rốt cuộc đã làm gì thì hắn không nhớ nổi, mình từ dấu vết trên đệm đoán ra được một chút, tình cổ là thứ rất đọc, hắn vốn nghe nói sau khi bị thứ này gieo vào người, sẽ toàn tâm toàn ý đối với người gieo cỏ, nhưng mình thì sao vậy? Sau khi bị gieo cổ thì mất đi lý trí, đem hỏa lực phát tiết hết lên trên người nữ nhân khác, chẳng lẽ loại cổ mà mình bị gieo không phải là tình cổ mà là đa tình cổ ư?

Trương đại quan nhân đang ngồi đó miên man bất định, Sở Yên Nhiên nhìn thấy hắn thất thần, không nhịn được dùng tay huých hắn một cái, Trương đại quan nhân lúc này mới có phản ứng, Sở Yên Nhiên lườm hắn một cái, đã không nhỡ nổi hắn là lần thứ mấy thất thần trong ngày hôm nay rồi.

*****

Trong ánh mắt nhìn Tiết Thế Luân của Tống Hoài Minh có vài phần khó hiểu, y và Tiết Thế Luân không hề có giao tình quá sâu, giữa bọn họ hình như không cần thiết phải bàn gia sự gì cả.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Hoài Minh huynh chắc đang hoài nghi động cơ của tôi, trong mắt đa số người, đám thương nhân chúng tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng xuất phát từ mưu lợi. "

Tống Hoài Minh nở nụ cười khiêm tốn nói: "Thế Luân huynh cũng không phải là thương nhân bình thường, anh là từ quan nhập thương. "

Tiết Thế Luân cười ha ha: "Hiện giờ cách xưng hô quan thương này cũng không còn ý nghĩa ca ngợi gì, có câu thương nhi ưu tắc gĩ, rõ rằng từ thương nhập sĩ thì là đi đường dốc, còn bỏ quan tòng thương phần lớn là dưới tiền đề bất đắc dĩ. "

Tống Hoài Minh nói: "Kinh thương hay là làm quan thì đều là sắm vai một nhân vật, cái này căn bản vẫn là làm người, chỉ cần ngồi thẳng đi thẳng, làm nghề gì thì cũng đâu có phân biệt. "

Cho dù là mấy tiểu bối ở hiện trường cũng nghe ra những lời này của Tống Hoài Minh là một lời hai nghĩa.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Lời nói của Hoài Minh huynh rất hợp lòng tôi, tôi thủy chung cho rằng, trước khi làm việc thì phải làm người, làm người phải đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, đúng với bản thân, đúng với thương sinh, không làm thân hữu thất vọng, không được có lỗi với lương tâm. "

Tống Hoài Minh gật đầu, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tiết Thế Luân, ở trong đó không phát hiện ra một chút ít áy náy nào, toàn là vẻ thản nhiên và vô tư, Tống Hoài Minh quay sang Trương Dương, nói: "Trương Dương, cậu phải nhớ kỹ những lời này của chú TIết, chỉ cần cậu có thể làm được những đạo lý làm người này thì cậu về sau sẽ có hy vọng trở thành một vị quan tốt. "

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi lúc này thở dài nói: "Cha nuôi nói rất đúng, con tuy rằng chỉ là một nữ nhi, nhưng cũng cho rằng nhân sinh trên đời phải làm được như vậy, nếu một người sống trên đời không thể làm được đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, như vậy người này chính là kẻ không có lương tâm. " Khi Nói những lời này ánh mắt cố ý mà như vô tình nhìn nhìn về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, trong lòng thì trở nên càng không yên hơn, bữa cơm này tùy thời đều có nguy cơ đổbể, Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh ngoài mặt thì chuyện trò vui vẻ, nhưng trên thực tế giữa hai người thủy chung đang lặng lẽ ở trong trạng thái ngầm đấu đá, Trương đại quan nhân thật sự có chút không rõ, nếu Tiết Thế Luân muốn bàn việc với Tống Hoài Minh thì vì sao muốn mời bọn họ tới đây, chẳng lẽ y chuẩn bị bới ra chuyện giữa mình và Thiệu Minh Phi trước mặt cha con Tống Hoài Minh ư? với cảnh giới của Tiết Thế Luân chắc sẽ không làm chuyện cấp thấp như vậy chứ?

Tiết Vĩ Đồng tuy rằng bình thường rất tùy tiện, nhưng lúc này cũng ngửi được một chút mùi thuốc súng, cô ta ngáp một cái rồi nói: "Người lớn cứ gặp nhau là nói việc công, chán chết được, sớm biết rằng như vậy bọn con chẳng tới làm gì.

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: "Nói đi nói lại, tôi quên cả chủ đề rồi, Yên Nhiên, tôi nghe nói cô ra sức đầu tư hạng mục đất đai ở đảo thần miếu, có hứng thú cho tôi một phần không?"

Sở Yên Nhiên Sở Yên Nhiên mỉm cười nói: "Ăn cơm không bàn chuyện làm ăn. "

Tiết Thế Luân cười càng vui hơn: "Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ, những lời này của Yên Nhiên tôi có thể lý giải là sự cự tuyệt không?"

Sở Yên Nhiên nói: "Bác Tiết, thật không dám giấu, hạng mục này của chúng tôi không hề thiếu tài chính, nếu bác Tiết cảm thấy hứng thú với hạng mục này thì tôi có thể cung cấp điều kiện ưu đãi nhất cho bác, biệt thự cao cấp mà đảo thần miếu đang bán ra sẽ để bác chọn lựa tùy ý. "

Tiết Thế Luân mỉm cười gật đầu, quay sang nói với con gái Tiết Vĩ Đồng: "Đồng Đồng, ở phương diện kinh thương con phải học Yên Nhiên. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Tôi coi Vĩ Đồng như em gái, nếu Vĩ Đồng thích thì tôi sẽ tặng cô ta một căn là quà cưới. "

Trương đại quan nhân đột nhiên phát hiện Sở Yên Nhiên quả nhiên đã thành thục hơn rất nhiều, mà loại thành thục này của Sở Yên Nhiên càng làm cho hắn cảm động, bởi vì Sở Yên Nhiên bất kể ở bên ngoài xử sự như thế nào, khi ở chung với hắn thủy chung vẫn giữa sự đơn thuần như lúc họ mới quen, điều này khó biết bao? Đáng quý biết bao.

Sở Yên Nhiên biểu hiện khẳng khái như vậy tuyệt đối không phải là vì làm công phu ngoài mặt, trên thực tế cô ta cũng rất thưởng thức tính cách của Tiết Vĩ Đồng, cũng vô cùng vô cùng hợp ý với cô ta.

Tiết Vĩ Đồng vẫn luôn là người sảng khoái, nghe Sở Yên Nhiên nói như vậy, lập tức gật đầu nói: "Quyết định vậy đi, chị tặng em một căn biệt thự, chờ khi hai người kết hôn em tặng cho hai người một chiếc du thuyền. "

Tiết Thế Luân cảm thán nói: "Đám thanh niên này càng lúc càng khiến thế hệ già của chúng ta xấu hổ. "

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Nếu tôi tặng thì chỉ có thể tặng một chiếc thuyề mô hình. "

Mấy người đều bật cười, Tiết Thế Luân gọi người mang đồ ăn lên, trong bữa cơm quả nhiên chỉ nói những việc nhỏ, bất kể Tiết Thế Luân hay là Tống Hoài Minh đều không chủ động đề cập tới chuyện của Bắc Cảng.

Trong Bữa cơm này người phải chịu dày vò nhất chính là Trương Dương, bởi vì Hắc Quả Phụ ở đây, hắn thủy chung không thể yên tâm được, hắn luôn chờ đợi một cái cớ để rời khỏi, nhưng nói ra cũng lạ, buổi tối hôm nay có chút rất lạ, hắn mở di động mà không ngờ không có một cú điện thoại nào.

Khó khăn lắm cuối cùng mới đợi được một cú điện thoại sau khi bữa ăn bắt đầu được một tiếng, Trương đại quan nhân vội vàng bắt máy: "Alo!"

Trong điện thoại vang lên giọng nsi của mẹ nuôi La Tuệ Ninh của cô ta giọng nói của bà ta lộ ra vẻ lo âu: "Trương Dương, con đang ở đâu?"

Trương Dương đứng dậy nói: "Mẹ nuôi, có chuyện gì thế?" từ trong giọng nói của La Tuệ Ninh hắn cảm thấy một số thành phần bất an.

La Tuệ Ninh nói: "Con có thể tới nhà mẹ một chuyến không?"

Đừng nói Trương Dương hiện tại đang ước gì có cớ để chuồn, cho dù không phải vậy thì hắn cũng coi chuyện của mẹ nuôi là chuyện tất yếu phải làm, hắn sau khi nói rõ tình huống với người ở đây, thì Tống Hoài Minh cũng biểu hiện khá thoáng: "Cậu mau đi đi. "

Sở Yên Nhiên đứng dậy nói: "Con đi với anh ấy. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Con cũng đi, cùng ăn với người lớn cảm thấy buồn lắm. "Nhìn thấy người khác đều đi, Hắc Quả Phụ tất nhiên cũng không tiện một mình ở lại.

Trong phòng rất nhanh liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Tiết Thế Luân và Tống Hoài Minh hai người.

Tiết Thế Luân chủ động cầm bình rượu lên rót đầy một ly cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nói: "Thế Luân huynh lớn tuổi hơn tôi, nào có đạo lý anh rót rượu cho tôi. "

Tiết Thế Luân cầm chén rượu đưa vào tay Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, chén rượu này là tôi đặc biệt xin lỗi anh. "

Tống Hoài Minh tiếp lấy chén rượu, cầm trong tay: "Thế Luân huynh sao lại nói vậy?" Thật ra trong lòng y đã minh bạch, Tiết Thế Luân cuối cùng cũng muốn nhắc tới đề tài của Hạng Thành.

Tiết Thế Luân nói: "Trong lòng tôi vẫn luôn đối đãi với Hạng Thành như anh ruột, ở cái thời loạn lạc, là anh ta bảo hộ an toàn cho cha tôi, nếu không có anh ta, cha tôi rất khó qua được mười năm đó, không có cha tôi thì không có Tiết gia này, cho nên Hạng Thành là ân nhân của Tiết gia chúng tôi, chúng tôi luôn coi anh ta như một phần tử của Tiết gia. "

Tầng quan hệ mà Tiết Thế Luân nói thật ra rất nhiều người đều biết, không phải là bí mật gì, lúc trước Tiết lão chính là vì phần cảm kích này đối với Hạng Thành, từ đó diễn hóa thành chiếu cố đối với y, Hạng Thành cuối cùng có thể ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng gần hết hai nhiệm kỳ cũng là vì nguyên nhân này.

Tống Hoài Minh nói: "Tiết lão là người ân oán rõ ràng, tôi thủy chung rất kính nể Tiết lão. "

Tiết Thế Luân nói: "Bất kỳ ai cũng không phải là vạn năng, cho dù là cha tôi cũng không thể cũng không thể nhìn rõ được mọi việc. " Nói tới đây y tạm dừng một chút, giọng nói thấp đi rất nhiều: "Cha tôi không hề biết về những việc mà Hạng Thành đã làm. "

Tống Hoài Minh gật đầu: "Tôi tin, Tiết lão là người trong mắt không chịu nổi một hạt cát, nếu ông ta biết có người phạm pháp, cho dù là thân nhân thì ông ta cũng sẽ không lưu tình. "

Tiết Thế Luân thở dài: "Lời này của anh nói không sai, có biết năm đó tôi vì sao bỏ quan tòng thương hay không?"

Tống Hoài Minh lúc này sắm vai một người lắng nghe, y không hề ngắt lời Tiết Thế Luân Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi trong công tác đã phải phải một sai lầm không nhỏ, chuyện này bị Doãn Tri huynh báo cáo cho cha tôi. Vì thế lão nhân gia liền lựa chọn quân pháp bất vị thân, bức tôi tự từ chức, rời khỏi quan trường để tránh làm ông ta hổ thẹn. "

Tống Hoài Minh cũng từng nghe nói tới đoạn cố sự này của Tiết Thế Luân, hiện tại xem ra chuyện Tiết Thế Luân lúc đó gây ra cũng không tính là sai lầm có tính nguyên tắc gì cả, chỉ là tư tưởng quá mức quá mức cấp tiến, quá coi trọng chính tích, vẫn chưa tới mức khiến y phải rời khỏi quan trường. Bởi vì chuyện này liên quan tới mấy người đều vô cùng mẫn cảm, cho nên Tống Hoài Minh cũng không thích hợp bình luận.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi lựa chọn ra hải ngoại hải ngoại làm kinh thương, vừa đi đã mất hơn mười năm, cho tới lúc tôi ổn định trên thương trường, mấy năm trước cha tôi mới nói cho tôi hay, ông ta lúc trước chỉ muốn dạy dỗ tôi, chứ không phải thật lòng muốn tôi phải rời khỏi quan trường. Thật ra trong lòng ông ta rất muốn con nối nghiệp cha, ông ta hy vọng tôi tiếp tục đi trên con đường quan trường này. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)