Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1179

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1179: Giữ khoảng cách
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kim băng rất nhỏ ngầm vào trong cơ thể Trương Dương, bàn tay Trần Tuyết từ trắng chuyển sang đỏ, sau đó biến thành biến thành màu trắng, cuối cùng thì cuối cùng biến thành bán trong suốt, kinh mạch có thể thấy được rõ ràng, lòng bàn tay đặt lên lưng Trương Dương, thúc giục nội lực, thân hình Trương đại quan nhân theo chấn động, cảm thấy giống như trăm ngàn con kiến nhỏ chui vào trong cơ thể mình, những những này này dưới sự thao túng nội lực của Trần Tuyết tụ tập thành một đường dây dài, giống như linh xà uốn lượn đi lại trong kinh mạch của mình.

Trương đại quan nhân kì thực đã hoàn toàn giao tính mạng của mình vào trong tay Trần Tuyết, nếu Trần Tuyết muốn gây bất lợi đối với hắn, lấy đi tính mạng của hắn thì rất dễ dàng.

Trần Tuyết vẻ mặt ngưng trọng, không dám có chút lơ là, tuy rằng cô ta tu luyện sinh tử ấn đã được một đoạn thời gian, nhưng gieo sinh tử phù vào trong cơ thể người vẫn là lần đầu tiên.

Trương Dương lúc ban đầu thì cảm thấy đau đớn như bị kim đâm, không lâu sau thì biến thành một loại cảm giác tê dại, dần dần từ tê chuyển sang ngứa, giống như có vô số những sợ lông nhỏ đang gẩy tim hắn, Trương đại quan nhân sẽ không thể nhịn được nữa, muốn nhảy lên, tay phải Trần Tuyết kịp thời ấn vào huyệt Ngọc Chẩm của hắn, một cỗ thanh lưu từ trên chảy xuống dưới, trong nháy mắt đã chạy dọc xương sống của Trương Dương, nội tâm đang nóng nảy của Trương Dương cũng theo đó mà trấn định lại, bên tai nghe thấy giọng nói dịu dàng của Trần Tuyết: "Anh đừng vận công chống cự, cứ thả lỏng, trong lòng đừng có tạp niệm. "

Ước chừng qua một giờ, Trần Tuyết đem hoàn thành tất cả, vốn gieo sinh tử phù cũng không cần thời gian lâu như vậy, nhưng cô ta không chỉ muốn gieo sinh tử phù, còn muốn đảm bảo chặn cổ độc tiến vào não bộ của Trương Dương, đồng thời còn tránh để tạo thành thương tổn quá lớn tới thân thể của Trương Dương, hơn nữa bản thân cô ta cũng là lần đầu tiên sử dụng phương pháp này, cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy.

Trương đại quan nhân sau khi nghe cô ta nói xong rồi thì mới mở mắt ra, sau khi Trần Tuyết ý kiến của Trần Tuyết, hắn tiềm vận nội lực điều tức một vòng, cảm giác chân khí ở trong kinh mạch lưu chuyển rõ ràng trở nên tắc nghẽn, không còn thông suốt được như xưa.

Trần Tuyết nói: "Nói với nói rồi, sinh tử ấn tuy rằng có thể ngăn cản ngăn cản xâm nhập vào trong đầu óc anh, nhưng bởi vì tôi gieo sinh tử phù trong kinh mạch của anh, chẳng khác nào bố trí một đạo chướng ngại trong kinh mạch của anh. Cho nên võ công của anh sẽ bởi vậy mà suy giảm mạnh. "

Trương đại quan nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý, võ công giảm thì giảm, tóm lại so với bị cổ độc khống chế đầu óc rồi trở thành một cái xác không hồn thì vẫn tốt hơn nhiều.

Trương Dương nói: "Sinh tử phù bình thường phát tác vào lúc nào?"

Trần Tuyết nói: "Một năm, có điều bởi vì anh trong cơ thể trước đó đã bị gieo cổ đọc, không loại trừ khả năng khi cổ độc phát tác sẽ dẫn phát sinh tử phù. "

Trương Dương nói: "Nếu dẫn phát thì sẽ ra sao?"

Trần Tuyết nói: "Rất đau đớn, có điều chắc có thể ngăn cản cổ độc vào não. "

Trương đại quan nhân nói: "Chết tử tế không bằng sống lay lắt. Vừa muốn sống lại vừa muốn thoải mái, loại chuyện Lưỡng toàn kỳ mỹ như thế này xem ra rất hiếm gặp. "

Trần Tuyết nói: "Ít nhất có thể bảo đảm anh có thể sống có tôn nghiêm. "

Trương Dương mặc quần áo, ăn mỳ mà Trần Tuyết nấu cho, rời khỏi Hương Sơn biệt viện trực tiếp tới viện kinh kịch, hắn không nói việc này với Trần Tuyết.

Liễu Đan Thần đã trở thành một khúc mắc của Trương đại quan nhân, trước khi rời khỏi kinh thành bất kể là như thế nào cũng phải gặp mặt cô ta một lần.

Trương Dương sau khi tới viện kinh kịch mới biết Liễu Đan Thần có nhiệm vụ diễn xuất, đã tới Hỗ Hải rồi.

Liên tục hai lần vồ hụt, Trương đại quan nhân trong lòng bất giác có chút thất vọng, khi hắn đang chuẩn bị rời khỏi viện kinh kịch thì Một chiếc Porche màu đen chậm rãi chạy tới đỗ bên cạnh hắn.

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi cười khanh khách nhìn Trương Dương: "Lên xe đi!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi ngồi tàu hỏa!"

Thiệu Minh Phi nói: "Từ nơi này tới nhà ga còn một đoạn nữa cơ, em tiễn anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi còn phải đi làm chút chuyện. "

Thiệu Minh Phi nói: "Em chở anh!"

Nhìn thấy cô ta như vậy như vậy, Trương đại quan nhân chỉ có thể gật đầu, đặt túi hành lý vào gương sau, không mở cửa xe mà nhảy vào ghế phụ. Thiệu Minh Phi mắt đẹp sáng ngời, chậc chậc tán dương: "Thân thủ của anh tốt thật. " Một tay thì nhéo cánh tay của Trương đại quan nhân, ý vị quấy rối mười phần: "Anh cường tráng quá. "

Trương đại quan nhân nói: "Bình thường tôi rất chú ý rèn luyện thể thao. "

Thiệu Minh Phi lộ ra vẻ mặt quyến rũ đến cực điểm: "Em biết mà!"

Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt lẳng lơ của cô ta thì có chút ăn không tiêu, hắn biết đêm đó sau khi tình cổ phát tác thì không còn ý thức, không ngờ bị con hồ ly này dụ dỗ, Trương đại quan nhân không bảo thủ, Đối với tình một đêm, gắng gượng cũng có thể chấp nhận, nhưng nhưng lần này thì khác, Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi là nữ nhân của Tiết Thế Luân, y lại là cha ruột của em gái kết nghĩa của mình, mình làm như vậy thật sự có chút không có hậu đạo, nhưng Trương đại quan nhân cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho mình, dù sao thân thể của mình lúc ấy cũng mất khống chế, cho dù làm ra chuyện khác người thì cũng có thể lý giải, nhưng chuyện này phải kết thúc ở đây, không thể dây dưa thêm với Thiệu Minh Phi nữa, nếu đoạn nghiệt duyên giữa bọn họ bị Tiết Thế Luân biết, vậy cũng không phải là chuyện đùa, mình ít nhiều gì cũng được coi là người có thân phận có địa vị, nếu chuyện này bị moi ra, vậy bảo hắn phải để mặt mũi đi đâu, rồi phải giải thích thế nào với Sở Yên Nhiên và đám hồng nhan tri kỷ?

Thiệu Minh Phi khởi động xe: "Đi đâu?"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm đi với cô thì đi đâu cũng dở, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cô đưa tôi tới tiệm xe sang. " Mục đích tới tiệm xe sang chính là tìm Tiết Vĩ Đồng giải vây.

Thiệu Minh Phi cười cười, cô ta lái xe tới bên cạnh hồ Lam Tố, sau khi tắt máy thì mở cửa xe đi vào trong công viên, Trương đại quan nhân chỉ có thể đi theo cô ta, cố ý giả bộ hồ đồ: "Tôi nói này Thiệu tiểu thư, cô hình như đến nhầm chỗ rồi. "

Thiệu Minh Phi nói: "Tôi tìm anh có việc muốn nói. " Cô ta đi tới bãi cỏ ở vên sông rồi ngồi xuống.

Trương đại quan nhân thì đứng bên cạnh cô ta, cúi xuống nhìn cô ta rồi nói: "Chuyện gì?"

Thiệu Minh Phi cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ u oán vô hạn: "Chẳng lẽ anh đã quên tất cả rồi ư?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Sao lại thế? Tên cô tôi vẫn nhớ mà. "

Thiệu Minh Phi gắt: "Đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, tôi là nói chuyện đêm đó. "

Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: "Chuyện đó á, Thiệu tiểu thư, cô không phong kiến vậy chứ. " Khi hắn nói ra những lời này thì mặt vẫn có chút nóng rực, dù sao đã ăn người ta rồi trong lòng vẫn có chút chột dạ.

Thiệu Minh Phi nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải là muốn anh phải chịu trách nhiệm gì cả, tôi chỉ là gặp một chút phiền toái thôi. "

Trương đại quan nhân nghe cô ta nói như vậy thì lập tức có chút bất an: "Cô... Chuyện gì chuyện gì?" Trong lòng rất không yên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chuyện này bị Tiết Thế Luân phát hiện rồi ư?"

*****

Thiệu Minh Phi buồn bã nói: "Tôi thực sự không nên để phát sinh chuyện đó với anh, từ sau đêm đó, tôi đối với hắn bỗng nhiên không còn hứng thú. "

Trương đại quan nhân ngoài xấu hổ ra thì trong lòng lại không khỏi sinh ra một chút đắc ý, xem ra mình ở phương diện này quả thực rất lợi hại, khiến sau khi Thiệu Minh Phi hưởng qua rồi thì nhớ mãi không quên, nhưng lập tức thằng ôn này liền mắng mình vô sỉ, chuyện này cũng không có gì đáng để kiêu ngạo cả, hắn cố nặn ra vẻ mặt bối rối: "Chuyện tình cảm rất khó nói. "

Thiệu Minh Phi trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh đừng giả ngu với tôi, tôi đâu có nói chuyện tình cảm với anh, tôi là nói về phương diện đó kìa. "

Trương đại quan nhân dứt khoát tiến hành giả ngu tới cùng: "Phương diện nào?"

Thiệu Minh Phi nói: "Trương Dương, tôi coi như nhìn rõ con người anh rồi, anh là người vô trách nhiệm, tôi là nói anh ở phương diện đó rất mạnh, so sánh với anh thì hắn chỉ là một lão già. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm còn cần cô nói nữa à, hắn ho khan một tiếng: "Thiệu tiểu thư, thật ra chuyện buổi tối hôm đó vốn không nên phát sinh, tôi thừa nhận, tôi rất không có trách nhiệm, nhưng có một số việc vốn không cần phải chịu trách nhiệm, giữa mọi người vốn cũng không thể đi lại lâu dài, tính tình của chúng ta thật ra cũng không hợp nhau, hơn nữa cô còn là bạn gái của chú Tiết, tôi cũng đã có vợ chưa cưới, hiện tại cũng sắp kết hôn rồi, tôi thấy giữa chúng ta tốt nhất nên bảo trì khoảng cách thích hợp, cô thấy... " Trương đại quan nhân khi nói ra những lời này rõ ràng có chút không vững dạ.

Thiệu Minh Phi nói: "Anh lúc này đầu óc tỉnh táo rồi, buổi tối hôm đó khi xé quần áo tôi thì sao không nói như vậy? Khi anh phát tiết trên người tôi như dã thú thì anh sao không nghĩ tới những việc này?" Thiệu Minh Phi vừa nói vừa đứng dậy, Trương đại quan nhân bị cô ta ép cho lui về phía sau từng bước, không cẩn thận, dưới chân bước hụt, bùm một tiếng ngã xuống sông.

Thiệu Minh Phi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trương Dương thì không khỏi cười ha hả.

Trương đại quan nhân thò đầu ra từ dưới nước, lau nước dính trên mặt: "Thôi thì... Chúng ta về sau nước giếng không phạm nước sông, tôi cảm thấy chuyện này nếu để người ngoài biết, đối với chúng ta đều không tốt. "

Thiệu Minh Phi cười lạnh nói: "Anh nằm mơ, cô ta túm lấy bọc hành lý của Trương Dương rồi ném xuống sông.

Trương đại quan nhân tay chân rất lẹ, lập tức bắt lấy bọc hành lý, thế mới tránh được cho nó bị ướt.

Thiệu Minh Phi nói: "muốn nước giếng không phạm nước sông cũng được, anh đáp ứng tôi, lúc nào tôi khát nước thì anh phải xuất hiện kịp thời. "

Mặt Trương đại quan nhân lập tức dài ra, Hắc Quả Phụ này rõ ràng muốn mình làm nam sủng cho cô ta, thì ra người ta cũng không định chơi tình cảm với mình, chỉ là nhìn trúng cái thân thể khỏe mạnh này của mình, cho nên nam nhân tại ở bên ngoài không thể tùy tiện khoe khoang, một đêm kích buổi tối ngày đó hiển nhiên đã hầu hạ Hắc Quả Phụ rất thư thái, cô ta định cùng mình trường kỳ phát triển loại quan hệ này.

Trương đại quan nhân biết loại quan hệ này tuyệt đối là đầu đao liếm máu, tuyệt đối là đi vào hang hổ, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, huống chi hắn đối với Hắc Quả Phụ quả thực không hề có tình cảm gì, chuyện gắng gượng mà làm Trương đại quan nhân trước giờ đều không nguyện ý làm, cho nên hắn dứt khoát không nói gì, co đầu rút cổ ở trong nước nhìn Thiệu Minh Phi.

Thiệu Minh Phi nói: "Anh đi lên cho tôi!"

Trương đại quan nhân lắc đầu, rất kiên trì nói: "Bảo trì khoảng cách!"

Trương đại quan nhân đánh chết cũng không muốn lên bờ, nước sông là cái cớ rất tốt cho hắn, Hắc Quả Phụ cuối cùng bất lực với hắn, chỉ có thể lái xe rời đi.

Trương đại quan nhân xác định Hắc Quả Phụ đi rồi lúc này mới lên bờ, cả người ướt sũng trông rất thảm hại, có điều hắn cũng có biện pháp ứng đối, tiềm vận nội lực, trong khoảng thời gian ngắn đã hong khô quần áo trên người.

Văn gia bình yên vượt qua trận trường phong ba này, hơn nữa Hắc Quả Phụ làm như vậy, Trương đại quan nhân đối với kinh thành đúng là sợ muốn tránh xa, sau khi hắn cáo từ đám bạn tốt qua điện thoại thì tới ban trú kinh nghỉ ngơi, cầm vé xe rồi đến thẳng nhà ga.

Trương đại quan nhân hiện tại sợ nhất chính là gặp người quen, nhưng ở nhà ga lại vừa hay gặp hai người, kể ra thì hai người nhưng hắn cũng quen biết đã lâu, Trình Viễn và Vu Lam, đôi vợ chồng này ở Đông Giang mở một tiệm xăm, Trình Viễn và Chung Trường Thắng là bạn tốt, Trương Dương là thông qua Chung Trường Thắng để quen hắn.

Trình Viễn nhìn thấy Trương Dương thì vô cùng kinh hỉ. Sau khi Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm bí thư thị ủy thì Trình Viễn từng đi tìm hắn một lần, lúc ấy là vì một đống thạch tài, Tân Hải vừa hay lại đang làm xây dựng xanh hoá, Trương Dương cũng giúp hắn liên hệ được một vụ làm ăn.

Trình Viễn nói: "Bí thư Trương, sao khéo vậy?"

Trương đại quan nhân cười cười: "Tôi cũng đang định nói vậy đây, đi đâu cũng gặp người quen, Trình đại ca, anh và chị đến kinh thành lúc nào vậy?"

Trình Viễn nói: "Tới hơn một tháng rồi, khảo sát thị trường thạch tài của kinh thành. "

Trương Dương nói: "Chị không làm xăm nữa à?"

Vu Lam nói: "Vẫn làm mà, có điều hiện tại cửa hàng lớn rồi, thợ xăm được huấn luyện cũng có thể một mình đảm đương một phía, bằng không tôi nào có rảnh mà đi cùng Trình Viễn. "

Sau khi Bọn họ soát vé rồi lên xe thì hai vợ chồng Trình Viễn đặc biệt phòng phòng, tới nằm cũng gian với Trương Dương, Trương đại quan nhân vốn đang định tới toa ăn làm một bữa, nhưng gặp hai vợ chồng bọn họ, đồ hai người mang theo cũng không ít, Vu Lam mang đồ ăn đã mua trước ra, Trình Viễn cũng mở hai bình Nhị oa đầu, cùng uống với Trương Dương.

Sau khi Xe lửa khởi động, Trương Dương cả người liền cảm thấy được thả lỏng, hắn cuối cùng cũng sắp trở lại một mẫu ba phân đất của mình, đương nhiên lần này không thể trực tiếp trở về Tân Hải, hắn và Sở Yên Nhiên trước đó đã nói chuyện điện thoại, sẽ tới Đông Giang hội hợp với cô ta. Sau đó thì dẫn lão thái thái cùng tới Tân Hải chơi. Như vậy vừa hay đi cùng một đường với hai vợ chồng Trình Viễn.

Trương Dương là quan, Trình Viễn đối với quan trường thì không hiểu nhiều lắm, hắn cũng không chủ động hỏi, Trương đại quan nhân cũng lười nhắc tới chuyện của mình, cho nên đề tài của bọn họ đều tập trung trên sinh ý của Trình Viễn.

Trương Dương cầm bình rượu lên trực tiếp uống một ngụm rồi nói: "Trình đại ca vẫn đang làm sinh ý về thạch tài à?"

Trình Viễn gật đầu nói: "Vẫn làm, đang chuẩn bị làm cái mỏ, lần này đến kinh chính làđể khảo sát thị trường. "

Trương Dương cười nói: "Sinh ý càng làm càng lớn. "

Trình Viễn nói: "Chưa thể nói là sinh ý lớn được, thạch tài này cũng là một đầm nước sâu, tôi lúc ban đầu chỉ làm kỳ thạch. Nhưng hiện tại nhìn ra được người làm nghề này nhiều lắm, như ong vỡ tổ ùa vào, nhiều người làm thì tất nhiên là lời sẽ ít đi, cho nên tôi cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. " Hắn uống ngụm rượu rồi nói: "Có điều hiện tại khai thác mỏ cũng không dễ dàng gì, quốc gia đối với khai thác khai thác xét duyệt cũng càng lúc càng nghiêm. trong Bình Hải không hề có hạng mục mỏ mới được phê, bước đầu định tới tây bắc. "

*****

Trương Dương nói: "Tôi tuy rằng không hiểu về làm ăn, nhưng tôi biết làm bất kỳ chuyện gì cũng phải đi trước người khác, nếu cứ một mực đi theo hướng gió, muốn thành công khẳng định sẽ không dễ dàng. "

Vu Lam nói: "Tôi cũng không đồng ý để anh ấy làm vậy, tiền kiếm được bao nhiêu mới tính là nhiều? Có thể là nữ nhân chúng tôi kiến thức ngắn, luôn cảm thấy đủ ăn đủ tiêu là được rồi. Quan trọng nhất là người một nhà có thể ở cùng một chỗ, anh ta muốn tới tây bắc khai thác mỏ, về sau chỉ còn lại có hai mẹ con chúng tôi ở nhà, một năm vẫn chưa biết có thể gặp nhau được mấy lần. "

Trình Viễn nói: "Nhân lúc còn trẻ, làm thêm mấy năm, kiếm thêm chút tiền, như vậy chúng ta mới có thể về hưu sớm. "

Vu Lam thở dài nói: "Hiện tại nghĩ tới lúc trước chẳng thà yên ổn làm công tác ở đơn vị, hiện tại tiền tuy rằng kiếm được nhiều hơn trước đây, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không được vững như trước, đúng là hâm mộ những người cầm bát sắt như các anh. "

Trương Dương bật cười: "Bát sắt có? Trên đời này nào có cái gì thực sự là bát sắt. Nói là bát sắt, nhưng bưng lên cũng phải thật cẩn thận, vạn nhất lỡ tay sẽ đập vào chân, không khéo ngay cả đường cũng không đi được. "

Trình Viễn nói: "Làm gì cũng không dễ dàng. "

Bọn họ vào sáng sớm ngày hôm sau thì tới Đông Giang, trước khi chia tay Trình Viễn đưa cho Trương Dương một đôi đá chặn giấy, bên trên tảng đá màu nâu đó phủ kín hoa văn hình xoắn ốc màu trắng, thoạt nhìn giống như là những đồng tiền, nhưng lại giống như ốc biển được khảm trong đó.

Trình Viễn nói với Trương Dương cái này gọi làđá tiền tài, thật ra là một loại hoá thạch cổ sinh vật, gần đây giá thị trường của loại đá này lên rất cao.

Trương đại quan nhân cũng không có nghiên cứu gì về đá, hắn giữ lại cặp đá này định để sau này có cơ hội thì đưa cho Kiều lão.

Sau khi Trương Dương chia tay vợ chồng Trình Viễn, trực tiếp tới Tống gia, sau khi ấn chuông cửa thì không bao lâu sau nghe thấy giọng nói của Sở Yên Nhiên: "Nhất định là Trương Dương về rồi. "

Sau khi Cửa lớn mở ra, nhìn thấy Sở Yên Nhiên mặc quần áo thể thao bước về phía hắn.

Trương đại quan nhân chạy tới, mỉm cười tiếp nhận cái ôm thâm tình của Sở Yên Nhiên.

Hai người tay trong tay đi vào nhà.

Lão thái thái và Tống Hoài Minh cùng nhau xem tin tức, Liễu Ngọc Oánh và bảo mẫu đang bữa sáng.

Trương Dương chào mọi người, Tống Hoài Minh cười nói: "Về rồi à. "

Trương Dương nói: "Vừa mới nhận được điện thoại của Tân Hải, chắc hôm nay là phải về. "

Tống Hoài Minh nói: "cậu là bí thư thị ủy Tân Hải, công tác trùng kiến sau thiên tai ở bên đó không thể lơ là, cũng nên về sớm thôi. "

Trương Dương nói: "Tôi buổi chiều sẽ về. "

Margaret Ở bên cạnh nói: "Tôi và Yên Nhiên đi cùng cậu, tôi đã bảo Lâm Tú chuẩn bị cứu tế vật tư cứu tế rồi, cô ta đã mang tới, tôi tới xem tình hình thiên tai bên đó, xem có giúp được gì không?"

Trương Dương cười nói: "Bà ngoại, cháu đại biểu cho đảng và chính phủ thành phố Tân Hải cảm tạ hành động nhân ái của bà, sau này cháu định tặng bà danh hiệu thị dân vinh dự. "

Lão thái thái cười nói: "Tôi cũng không cần vinh dự gì cả. "

Liễu Ngọc Oánh tới gọi mọi người đi ăn sáng, sau khi ăn xong. Tống Hoài Minh chuẩn bị đi làm, trước khi đi, y gọi Trương Dương tới bên cạnh rồi nói khẽ: "Chuyện của Hương Sơn chuyện thế nào rồi?"

Trương Dương kể lại tình huống cụ thể gy, Tống Hoài Minh nghe xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt, y ngay từ đầu đã tin chắc Văn Quốc Quyền có thể bình yên vượt qua phong ba lần này, có điều không ngờ bởi vì chuyện này mà liên lụy tới nhiều chuyện khác như vậy, thậm chí còn có không ít người chết. Cho rằng cho rằng phong ba lần này chỉ là bắt đầu, tuyệt đối sẽ không kết thúc như vậy.

Tống Hoài Minh cho Trương Dương một đề nghị: "Trương Dương, nếu chuyện của Hương Sơn biệt viện đã qua rồi thì cậu an tâm công tác ở Tân Hải đi, tỉnh lý đã chuyển một khoản tiền lớn để khắc phục thiên tai lần này của Bắc Cảng, rất nhanh sẽ tới nơi, hy vọng những cán bộ Bắc Cảng các cậu người dân sử dụng tốt khoản tiền này, mau chóng đưa người dân Bắc Cảng ra khỏi khốn cảnh. "

Trương Dương gật đầu nói: "Tống Tống, chú cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác trùng kiến. "

Tống Hoài Minh nói: "Trọng điểm của công tác Trùng kiến là gì?"

Trương Dương nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi nghĩ trọng điểm không ở phương diện ở mà là ở tạo dựng lại lòng tin cho người dân, phải để cho trong lòng bọn họ tràn ngập hy vọng, cũng chỉ có như vậy mới có thể khơi dậy tính tích cực của mọi người, mới có thể trên dưới một lòng, toàn lực làm tốt công tác trùng kiến,

Tống Hoài Minh mỉm cười gật đầu nói: "cậu làm quan nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút kinh nghiệm, có câu người được lòng dân thì có thiên hạ, phải để cho người dân coi cậu là người một nhà, cho rằng những cán bộ quốc gia chúng ta thật lòng làm việc cho họ, cho rằng chúng ta có thể đại biểu cho lợi ích của bọn họ, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể một lòng với chúng ta, khí lực mới có thể hướng tới một một cái phương hướng. Đúng rồi, cấp phó thính của cậu đã được phê rồi đó, giành thời gian tới bộ tổ chức một chuyến. "

Nếu là trước đây thì Trương đại quan nhân khẳng định sẽ ý thức được vì tin tức này, nhưng hiện tại biểu hiện của hắn lại khá bình tĩnh, hắn ý thức được thời kỳ hưng phấn của mình ở trong quan trường đã qua rồi, cho dù là lên chức cũng không thể mang tới sự kích thích cho hắn.

Tống Hoài Minh vỗ vai hắn, nói vỗ vai hắn, nói: "Biểu hiện cho tốt vào. " Đây là sự cổ vũ của lãnh đạo đối với bộ hạ.

Trương đại quan nhân chưa bao giờ tham thảo với vị nhạc phụ đại nhân này rằng sĩ đồ của mình nên đi về đâu, từ sau khi Cung Kì Vĩ ngộ hại, Tống Hoài Minh hiển nhiên đã thay đổi ước nguyện ban đầu, y cũng không hy vọng Trương Dương tiếp tục mạo hiểm ở Bắc Cảng, y hiểu rõ vị trí của Trương Dương trong lòng con gái, không thể mang hạnh phúc của con gái đi mạo hiểm được.

Trương Dương không đi cùng xe với Tống Hoài Minh, ở Tống gia tới chín giờ thì xuất phát, tới bộ tổ chức tỉnh ủy, bộ trưởng tổ chức, Tiêu Nãi Vượng nghe nói hắn tới thì dừng công tác trong tay để gặp hắn.

Nhìn thấy Trương Dương đi vào văn phòng, Tiêu Nãi Vượng cười cười đứng dậyđón, Trương Dương từng cứu tính mạng của cháu trai y, đây là chuyện khi Tiêu Nãi Vượng đang đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Nam Võ.

Trương Dương nói. " Bí thư Tiêu, tôi nghe bí thư Tống nói ngài muốn gặp tôi. "

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Không có chuyện gì, gọi cậu tới đây chỉ vì hai chuyện, một là trực tiếp thông tri cho cậu, chức phó thính của cậu đã được phê chuẩn chính thức, phải chúc mừng cậu rồi, theo như tôi biết thì trong lịch sử tỉnh Bình Hải chưa bao giờ có phó thính trẻ tuổi như cậu, năm nay cậu mới hai mươi bảy tuổi. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tôi mới hai mươi lăm thôi, có thể nói là trẻ nhất trong phạm vi toàn quốc ấy chứ.

Tiêu Nãi Vượng mời hắn ngồi xuống, bảo thư ký pha trà cho hắn, thư ký khi rót trà cho Trương đại quan nhân thì vẻ mặt cũng hâm mộ, xem người ta lăn lộn giỏi chưa kìa, còn trẻ tuổi như vậy đã lên tới phó thính rồi, mình lăn lộn cả nửa đời người cũng vẫn phải đi theo người khác bưng trà rót nước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)