Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0121

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0121: Chuyển ngoặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Quả thực lần này về thăm nhà Trương Dương cũng mang không ít đồ. Ngoại trừ mấy món đặc sản của Bắc Kinh ra, Phương Văn Nam còn chuẩn bTriệt Thiết Sinh sửng sốt: "Cái gì?"

Triệp Lập Vũ đứng dạy nói: "Để ta đi xem!"

Trương Dương nghe nói Triệu Lập Quân bị chịu đòn cũng đứng lên, Triệu TĨnh vốn cũng định chạy ra xem thế nào, nhưng Dương Dương ngăn lại: "Các người cứ ở nhà, bây giờ là xã hội pháp trị, không chuyện gì là không thể giải quyết được, ta và nhị ca đi là đủ rồi!"

Triệu Lập Quân bị ăn đòn ở ngay quán ăn cạnh xưởng máy móc nông nghiệp, bởi vì là Trương Dương về nhà nên trong lòng hắn phiền muộn mà tránh ra ngoài một chút. Chạy ra quán ăn cạnh xưởng máy ngồi, gọi một chai rượu ra ngồi uống. Đúng là họa vô đơn chí, đang ngồi uống rượu thì gặp mấy người của bọn hỏa nhân, bình thường Triệu Lập Quân hay cùng cờ bạc với đám Thiết Đản, Triệu Lập Quân là một tay máu mê, nhưng tiếc là kỹ thuật lại không được tốt cho lắm, thường xuyên thua mấy ngàn tệ, hiện tại bị đám kia tới đòi nợ.

Triệu Lập Quân làm gì có tiền mà trả cho chúng, nói mấy câu lại chọc giận thế là ẩu đả tại chỗ, đám kia người đông thế mạnh, xung quanh đó hàng xóm láng giềng tuy rằng không ít nhưng cũng chẳng ai đủ hảo tâm mà giúp Triêu Lập Quân để chuốc lấy phiền phức với đám lưu manh kia.

Trương Dương cùng Triệu Lập Võ chạy tới thấy mười mấy kẻ đang quay lấy Triệu Lập Quân, Triệu Lập Võ vừa thấy Thiết Đản thì sợ tới trắng bệch mặt ra, đám Thiết Đản kia ngang ngạnh hung ác thế nào hắn biết rõ, không dám đối mặt với chúng mà thấp giọng nói: "Tam nhi! Báo án thôi!"

Trương Dương biết hắn sợ, thầm nghĩ trong lòng: "Báo cảnh sát cái rắm! Mẹ kiếp, đợi cảnh sát tới thì chắc Triệu Lập Quân bị chúng nó đánh cho tàn phế mất rồi!" Trương đại quan nhân cả tiếng hét lớn: "Con mẹ chúng nó dừng hết lại cho ta!"

Đám kia đầu tiên là sửng sốt, Thiết Đản ngẩng đầu lên nhìn Trương Dương không khỏi ngạc nhiên một chút, hắn không ngờ lại gặp phải Trương Dương ở đây. Trước kia Thiết Đản đã từng có xô xát với Trương Dương, hắn dẫn người định cho Trương Dương một bài học nhưng lại bị ăn một trận đòn đau. Cái kí ức đó trong hắn vẫn còn mới mẻ, hiện tại lại trông thấy Trương Dương không khỏi có chút sợ hãi.

Cái đám lưu manh xã hội này thực sự là sắc mặt đổi rất nhanh, Thiết Đản vội mỉm cười: "Trương ca! Thế nào lại gặp ở đây thế này?"

Trương Dương chỉ chỉ Triệu Lập Quân nằm trên mặt đất: "Đại ca của ta đắc tội gì với các ngươi? Mà rat ay cũng ác liệt thật a!"

Thiết Đản căn bản không biết Trương Dương và Triệu Lập Quân có quan hệ, hắn vỗ đầu nói: "Ta thực sự không biết a Trương ca! Bất quá hắn nợ tiền không trả, hiện đã sang năm mới, làm ta cũng khó xử quá!"

"Bao nhiêu tiền?"

Thiết Đản dơ ba ngón tay ra: "Ba ngàn rưỡi! Bất quá có mặt mũi Trương ca, ta chỉ lấy ba ngàn!"

Trương Dương bật cười: "Ta còn tưởng bao nhiêu, ba ngàn a!" Hắn rút ví móc ra ba ngàn tiền mặt đưa cho Thiết Đản.

Thiết Đản không ngờ hắn sảng khoái như thế, giơ tay định nhận lấy tiền.

Nhưng Trương Dương rụt tay lại hỏi: "Ta nói, địa ca của ta có đúng là do ngươi đánh không?"

Thiết Đản nghe thế là biết hắn kiếm chuyện rồi, nhớ lại năng lực của Trương Dương, hắn cũng không dám trở mặt, đành mỉm cười nói: "Nếu không thì ta lưu lại hai trăm tệ gọi là tiền thuốc men. Như vậy ta lấy hai ngàn tám thôi?"

Trương Dương ha hả nơ nụ cười, bỗng nhiên dơ chân lên đạp vào bụng Thiết Đản một cái khiến cho Thiết Đản đau đớn là khuỵu xuống, tiếp tục một cước rất nhanh vào mặt Thiết Đản làm cho hắn bật máu mồm máu mũi ngã ngửa về sau, răng cũng rớt ra hai cái.

Đám thủ hạ muốn lao lên, Trương Dương giận giữ hét: "Con mẹ nó, ta xem thằng nào dám động, ta mời tới cục cảnh sát mừng năm mới!"

Đám lưu manh này cũng ít nhiều nghe qua thần uy của Trương đại quan nhân, biết nhân gia đúng là có cái năng lực kia, mới sang năm mới chẳng ai muốn bị lên cục cảnh sát ngồi chơi cả, như thế chẳng phải xui xẻo cả năm sao? Uy phong của Trương Dương từ lúc còn làm bí thư viên chăm sóc bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em, đừng nói là bây giờ Trương đại quan nhân có thể coi là một nhân vật phong vân ở Xuân Dương này. Đêm nay Thiết Đản thực sự là không may mắn, nếu như hắn biết Triệu Lập Quân có quan hệ với Trương Dương thì mọi chuyện có lẽ đã không đến nỗi.

Trương Dương rút ra hai trăm đồng ném xuống đất: "Cho ngươi hai trăm tiền thuốc men!"

Thiết Đản căm giận nhìn hắn.

Trương Dương cười nói: "Hận ta lắm sao? Ta rất không thích người khác ghi hận mình đâu a! Xem ra ngươi thật sự là muốn tới cục cảnh sát mừng năm mới rồi!" Nói xong Trương Dương rút chiếc điện thoại ra gọi, khu vực này là thuộc về phạm vi quản hạt của Đỗ Vũ Phong, đối phó với đám lưu manh này căn bản chỉ cần một cuộc điện thoại, bất quá hắn chỉ là giả vờ một chút để hù dọa đám lưu manh đó thôi.

Thiết Đản nghe thấy Trương Dương gọi một tiếng Đỗ Sở, cả người nhất thời mềm nhũn ra, cả cái vùng này chỉ có một người được gọi Đỗ Sở đó là Đỗ Vũ Phong, nếu như để Đỗ Vũ Phong tới đây thì coi như là hắn xogn rồi, vội vàng đưng slên, mộ tay bụm miệng: "Trương ca, ta thật sự xin lỗi, người đừng..."

Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, một tay ngắt điện thoại, lại hướng Triệu Lập Quân nói: "Ngươi thiếu người ta bao nhiêu tiền?"

Triệu Lập Quân vẻ mặt xấu hổ: "Một ngàn hai!"

Trương Dương căm tức nhìn Thiết Đản: "Con mẹ nó không phải ngươi nói ba ngàn rưỡi sao?"

Thiết Đản thành thành thật thật trả lời: "Còn lại là tiền lãi!"

"Ngươi đúng là có gan thật a, cư nhiên cho vay nặng lãi!" Thiết Đản hiện tại làm sao còn dám nói chuyện này, hắn che miệng lại nói: "Trương ca, là ta sai, số tiền nay coi như không có đi!"

"Không cần phải vậy! Thiếu tiền phải trả là điều hiển nhiên, đây là một ngàn hai của ngươi, sau này nợ nần coi như xong. Nếu ngươi còn tới tìm hắn gây phiền phức đừng có trách ta." Trương Dương đưa một ngàn hai cho Thiết Đản.

Thiết Đản nhìn Trương Dương với ánh mắt rất là do dư, hắn không biết là nên nhận hay không nữa.

"Đưa cho ngươi thì cầm lấy, đừng có lề mề như thế!" Trương Dương dúi tiền vào tay hắn.

Thiết Đản cầm tiền xong rồi vội rời đi, ngay cả hai trăm tiền thuốc men dưới đất cũng quên không nhặt.

Triệu Lập Võ nhặt chỗ tiền ấy lên đưa cho Trương Dương, Trương Dương nhìn Triệu Lập Quân thở dài nói: "Nhị ca, ngươi cầm tiền đưa hắn đi bệnh viện đi."

Dẹp loạn xong cũng đã không còn sớm nữa, Trương Dương về nhà nói một tiếng xin cáo từ, Triệu Sinh Thiết vốn định giữ hắn lại nhưng thực sự là nhà quá nhỏ, Trương Dương ngày xưa vẫn ở cùng hai anh trai Triệu Lập Quân và Triêu Lập Võ ở chung một phòng, bất quá bây giờ thực sự là không tiện. Từ Lập Hoa tiễn Trương Dương ra tới tận xe, bà nắm hai tay Trương Dương, vành mắt hởi đỏ lên: "Tam nhi, ngươi trưởng thành thật rồi a!"

Trương Dương cười vỗ vỗ tay bà: "Mẹ, quá khứ nhiều chuyện ta không hiểu biết, làm cho mẹ phải phiền lòng, sau này ta nhất định sẽ làm một người con hiếu thuận."

Từ Lập Hoa bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Được rồi! Tết này ngươi có định đưa Tô đại nương về đây không? Đừng để cho địa nương ở lại làm người GIang Thành luôn a."

Trương Dương gật đầu: "Dạ rồi, để ta hỏi ý kiến của Lý thúc xem đã!"

Từ Lập Hoa lại nói: "Ta thấy Tần chủ tịch cũng rất tốt..."

Trương Dương biết mẹ nhắc nhở mình cái gì, nhịn không được bật cười ha ha: "Mẹ, ta tài nhiều, người muốn con dâu xem chừng cũng phiền lắm a."

Từ Lập Hoa có chút oán trách: "Hai mươi mốt rồi, còn nhỏ lắm a? Người ta bằng tầm này có hài tử rồi đó! Ta không muốn nói ngươi, nhưng mà cái nha đầu Hiểu Tình là tốt nhất a. Ngươi sau đó lại dưa tới cái An nha đầu gì đó, nói thật là ta không thích nàng ta chút nào."

Trương Dương cười ha ha, chợt nhớ năm nay An gia sẽ về Xuân Dương, chẳng biết An Ngữ Thần có về nhanh không. Giả như như vậy thì tốt, chính mình cũng đang muốn gặp nha đầu này xem nàng ta thế nào rồi.

Từ Lập Hoa không biết con trai đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói tiếp: "Ta xem Tần Thanh đối với ngươi cũng không sai, bất quá người ta rất đẹp, lại là chủ tịch huyện, không biết chúng ta có trèo cao được hay không thôi."

Trương Dương cười nói: "Mẹ, đừng có hiểu nhầm a, ta giữa công tác và tình cảm rất rõ ràng, hai chúng ta không có gì. Mẹ à, ta bận công tác có thể ít về đây được, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho ta nhé."

Từ Lập Hoa gật đầu, tự đáy lòng sinh ra một cái cảm giác hài lòng, nhi tử rất có tiền đồ, sau này nàng có chết cũng có thể ăn nói được với người chồng đã quá cố, ân cần dặn dò hắn: "Ta nhi, công tác quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn nhiều. Nhớ chú ý đến sức khỏe, đừng có tham công tiếc việc!"

"Rồi mà! Mẹ, người về đi!"

Từ Lập Hoa nhìn nhi tử lái xe rời đi khuất dạng rồi mứoi quay trở vào trong nhà. Lúc này Trương Dương trực tiếp lái xe đi nhà khách huyện ủy, tiểu tử này gần đây tự nhiên mất đị sự hăng hái, nếu là bình thường nhất định đã lôi kéo đám bằng hữu kia tụ tập. Nhưng trải qua mấy sự kiện gần đây, Trương Dương tự nhiên cảm thấy muốn yên tĩnh một thời gian.

Xa vừa chạy tới nhà khách huyện ủy, điện thoại hắn đổ chuông, nhìn một chút thì thấy đó là số của Tần Thanh.

Trương Dương tủm tỉm cười nghe máy: "Uy! Ai đó?"

Tần Thanh nghe khẩu khí của hắn cũng biết là tiểu tử này cố làm ra vẻ, di động hắn cầm, làm gì mà không nhìn số điện thoại của nàng. Giọng Tần Thanh có chút không vừa ý: "Ít làm trò trước mặt ta thôi? Ngày hôm nay ngươi tới nhà ta làm gì?"

Trương Dương nghe vậy không khỏi cười cười, từ ngữ khí của Tần Thanh là hắn đoán ra tiểu tử Tần Bạch tố cáo cái gì rồi, xem ra cậu em vợ này đối với mình vẫn là không ưa cho lắm, hắn cười nói: "Điện thoại nói cũng khó, hay là đi ăn đi."

Tần Thanh trầm mặc xuống, trong điện thoại cũng còn nghe được tiếng hít thở của nàng, qua một hồi lâu nàng mứoi nói: "Ta đang ở phòng làm việc!"

"Ta tới đón ngươi ngay! Xuống dưới đi!"

Từ nhà khách huyện tới trụ sở huyện ủy rất gần, chưa tới năm phút Trương Dương đã có mặt ở cổng, hắn cũng không lái xe vào trong mà đứng ở ngoài đợi, bây giờ tốt nhất là nên tránh những rắc rối không cần thiết. Từ đại môn thấy một bóng dáng dong dỏng cao, mặc một bộ veston nữ màu xám đi ra.

Trương Dương nháy đèn xe một cái, hạ cửa kính xuống vẫy vẫy với Tần Thanh, sau đó bước xuống xe đón nàng.

Tần Thanh bước vào ngồi trong xe, Trương Dương mỉm cười hỏi: "Tần chủ tịch, chúng ta ăn gì bây giờ?"

Tần Thanh tâm tình không tốt, nhíu mày nói: "Ăn, ăn cái đầu quỷ nhà ngươi, ta còn chưa có tính sổ với ngươi đó!"

Trương Dương cười ha hả nói: "Tính sổ cũng phải lấp cho đầy bụng trước, ta nói như thế nào cũng alf từ xa tới, ngươi thân là địa chủ, phải mở tiệc tẩy trần chứ?"

Tần Thanh biết hắn xưa nay vốn là da mặt dày vô cùng, cả dàu cũng khômg thấm được, nàng thở dài nói: "Ta cũng chưa ăn cơm, nhưng đã trễ thế này còn chỗ nào mà ăn?" Dù sao thị trấn Xuân Dương cũng vẫn là ở nông thôn, buổi tối ngoại trừ chợ đêm thì cơ bản hầu như tất cả đều đóng cửa, mà Tần Thanh thì lại không muốn xuất hiện ở những hàng quán ven đường.

Trương Dương suy nghĩ một chút, lái xe đưa Tần Thanh tới một quán ăn ở gần đó. Lúc này cũng đã khuya, quán khá là vắng vẻ. Trương Dương gọi một nồi canh gà hầm và vài món rau.

Tần Thanh ngồi đối diện nhìn khuôn mặt cười cười cợt nhả của hắn, bực mình nói: "Hôm nay ngươi tới nhà ta làm gì?"

"Ngươi nhìn ngươi xem, cứ suốt ngày lo công tác, sức khỏe bản thân chẳng thèm lo tới, giờ này rồi mà cơm tối còn chưa ăn."

Tần Thanh cứ bị hắn lảng một hồi, trừng mắt nhìn hắn nói: "Đừng có đánh trống lảng!"

"Ngươi trước hết ăn chút gì đi, canh gà rất tốt đó, để ta múc cho ngươi một bát!" Trương Dương rất ân cần múc một bát canh đưa đến trước mặt Tần Thanh.

Tần Thanh không làm sao nhìn hắn, Trương Dương vô tâm vô phế cười: "Nếm thử đi! Rất không sai!"

Tần Thanh cầm lấy bát canh, ăn thử một chút, đúng là không sai thật!"

Trương Dương nói: "Đây là canh hầm gà ác, đối với nữ nhân rất tốt, không chỉ có thể bảo dưỡng dung nhan, mà đối viws kinh lạc cũng rất tốt. Ngươi ngày xưa từng có bệnh a, dùng nhiều một chút vào!"

Một câu nói khiến cho Tần Thanh suýt thì sặc lên cả mũi, ho khan kịch liệt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, trông càng có vẻ kiều diễm động nhân. Tiểu tử này thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi, nói không bao giờ tử tế quá được ba câu.

Trương Dương mỉm cười: "Ta phát hiện ngươi càng ngày đối với ta càng tốt hơn a!"

Tần Thanh thở dài: "Có phải ở Bắc Kinh mỗi ngày ngươi đều tới Vạn Lý Trường Thành không?"

"Không có!"

"Ta xem da mặt ngươi dày còn quá cả Trường Thành rồi ấy!"

Trương Dương tươi cười hớn hở nói: "Cảm ơn đã khích lệ, lâu nay ta cũng chỉ ước có được như vậy! Ước được là tường thành vách sắt để cả đời này có thể che chở bảo vệ cho ngươi!"

"Này này, cấm ngươi không được ăn nói bậy bạ nữa. Ta đang ăn cơm, đừng nói mấy lời mắc ói đó nữa!" Lần này cũng thế, Tần Thanh luôn luôn thua thằng nhãi này cái khoản đấu khẩu, bao nhiêu oán hận không phát tiết ra được nàng đành trút giận vào đống đồ ăn trên bàn.

Ăn đến lưng lửng dạ, oán giận cũng vơi được vài phần, nàng lại quay lại chủ đề chính hôm nay: "Trương Dương, ngươi cũng là cán bộ nhà nước chắc ngươi cũng phải biết chuyện tặng quà lãnh đạo là không tốt, dù có lòng tốt hay không nhưng nhiều lúc nó lại làm ảnh hưởng tới cả hai bên. Ta nghĩ ngươi nên nhìn thẳng vào vấn đề này!"

Trương Dương tỏ ra vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi nghĩ rằng ta tặng quà cho cha ngươi là nịnh bợ lãnh đạo sao?"

Nghe hắn nói vậy mà tim Tần Thanh lại đập rộn ràng, từ lời nói đầy ám muội, từ ánh mắt nóng rực của hắn nàng cũng hiểu ra thằng nhãi này đang ám chỉ điều gì. Lúc này đột nhiên nàng lại cảm thấy hối hận khi gọi điện cho hắn, đã biết thằng nhãi này là loại người gì vì sao lại còn phải hỏi tội hắn làm gì cho mệt? Lẽ nào hỏi tội hắn chỉ là cái cớ? Cái cớ chính mình đặt ra để được gặp hắn? Nghĩ đến đây Tần Thanh lại càng hoảng sợ hơn. Nàng cuống quít cố gắng loại bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, rồi lấy hết dũng khí gật đầu một cái thật mạnh cương quyết trả lời lại: "Đúng vậy!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Hẳn là ngươi hiểu nhầm rồi, ta tặng quà cho cha ngươi không phải vì nịnh bợ lãnh đạo, mà vì ... vì muốn lấy lòng ông ấy!"

"Vì sao ngươi phải lấy lòng cha ta?"

"Ngươi đã biết rồi vì sao còn phải hỏi lại? Ta lấy lòng ông ấy không phải vì chuyện của chúng ta hay sao? Ta lấy lòng ông ấy để ông ấy không phản đối hai chúng ta qua lại, mà có khi ông ấy còn giúp đỡ hai chúng ta thêm nữa ấy chứ!" Vẻ mặt thằng nhãi này đầy bất thiện, hắn cười tít mắt vào nhỏ giọng nói.

Tần Thanh bị thằng nhãi này nói đến tắc họng, không biết phản biện ra sao nữa, cố gắng đè nén cơn giận lại trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ngươi ..."

"Ngươi cái gì mà ngươi? Hiện giờ chỉ có hai ta ở đây, ngươi cũng đừng giở cái giọng lãnh đạo đó ra được hay không vậy? Ta nói cho ngươi hay, là ta tặng quà cho cha ngươi, ông ấy cũng đã nhận hơn nữa lại còn vui vẻ nhận nữa là đằng khác. Nếu như ngươi không thích thì cứ việc về bảo với cha mình, đem ném tất vào thùng rác đi, đừng nghĩ rằng sẽ trả lại cho ta làm gì cho mất công. Từ trước tới nay lão tử đã cho thứ gì rồi thì sẽ không bao giờ cầm lại. Kể cả tình cảm cũng vậy!"

"Ngươi ... Hỗn đản!"

"Ta nói đồng chí chủ tịch huyện, thân là một cán bộ lãnh đạo, có hay chăng ngươi nên chú ý lời nói một chút?"

"Ngươi là một gã đại hỗn đản không hơn không kém!" Vẻ mặt Tần Thanh tỏ ra cực kỳ tức giận, mày liễu dựng ngược, hai mắt thì trợn tròn cả lên. Nhưng tận đáy lòng nàng nàng lại không hề muốn mình tỏ ra tức giận đến mức này, có cái gì đó khiến nàng mất kiềm chế, không điều khiển được bản thân nữa.

Đột nhiên Trương Dương lại hạ giọng nói, không gay gắt như lúc nãy nữa: "Vẫn nói đánh là yêu, hôm nay ngươi đánh ta, lại còn mắng ta thậm tệ nữa, có phải điều đó biểu hiện ... biểu hiện ngươi có gì gì đó với ta ...?"

Tần Thanh chuyển ánh mắt đến nồi lẩu giữa bàn, nàng nhẹ giọng nói:"Ngươi có tin ta đổ cả nồi lẩu này lên đầu ngươi không?"

"Ác độc quá ha! Định hủy dung nhan kiều diễm của ta sao? Nếu ngươi dám làm vậy thì cả đời này ta sẽ bám riết lấy ngươi, khiến cả đời này ngươi phải chịu đựng một gã xấu xí quái dị!"

Tần Thanh giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên nàng lại nói một câu chẳng ăn khớp với chủ đề: "Sao ngươi cứ phải gây khó dễ cho ta như vậy?"

Trương Dương thả người tựa vào thành ghế nhàn nhạt nói: "Nếu như suốt ngày cứ sợ sệt mấy cái áp lực của lãnh đạo thì sao có thể sáng tạo nghĩ ra được thứ gì mới mẻ? Nếu như ta thực sự mặc kệ thì ngươi cũng cam lòng sao? Phóng nhãn khắp Xuân Dương này ngươi tìm đâu ra một cán bộ trẻ tuổi lại có năng lực như ta?"

"Không có ngươi trái đất này vẫn quay!"

"Trái đất có thể không có ta, nhưng ta không thể không có ngươi!" Lúc nói những lời này, thằng nhãi này cũng không quên kèm theo một ánh mắt đầy chân thành ôn nhu.

Tần Thanh định mắng hắn thêm vài câu nữa nhưng lời vừa chực nói ra thì lại không đành lòng, cuối cùng nàng cũng nhịn xuống chỉ thấp giọng nói: "Cũng khuya rồi, ăn nhanh đi còn về!"

*************

Lúc hai người trở lại ô tô, Trương Dương cho xe chạy chầm chậm đến nhà khách huyện ủy. Đi được một lúc bỗng nhiên Trương Dương lại cho xe dừng lại, ánh mắt hắn mông lung nhìn con đường dài tăm tắp xa xôi, hắn chầm chậm nói từng chữ một: "Tần Thanh, có câu này lâu nay ta vẫn giữ mãi trong lòng ..."

Tần Thanh nhẹ cắn cắn đôi môi anh đào, nàng nhẹ giọng nói: "Không cần nói!" Đương nhiên nàng cũng biết Trương Dương muốn nói gì, thế nhưng nàng lại không muốn hắn nói ra, chí ít lúc này nàng thấy quan hệ của hai người rất tốt, thực sự nàng không muốn phá vỡ mối quan hệ này.

Đột nhiên Trương Dương lại quàng tay qua cổ Tần Thanh. Tần Thanh cũng thấy hơi sợ trước động tác tạo bạo này của hắn, nàng thấp giọng gọi: "Trương Dương.... !"

Trương Dương dường như không nghe thấy gì mà ngược lại cứ xích lại gần từng chút một. Trong bóng tối Tần Thanh cảm nhận rõ từng nhịp hít thở của hắn, rồi đột nhiên hắn dùng lực một chút kéo nàng lại gần hơn tiếp đó cái miệng tham lam của hắn hôn môi nàng. Tần Thanh có chút phẫn nộ hai tay cứ vừa đấm liên tục vào ngực vừa cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng chẳng hiểu sao hai tay nàng càng lúc lại càng trở nên nặng nề vô lực hơn.

Rất nhanh đầu lưỡi của Trương Dương đột phá bờ môi anh đào của Tần Thanh lập tức gặp hải hai hàng răng đóng chặt của nàng. Rốt cuộc lý trí của nàng cũng giúp nàng tỉnh táo lại ngay thời khắc mấu chốt nhất, nàng cố gắng nghiêng đầu đi, giọng nói gần như cầu xin hắn: "Trương Dương! Đừng ép ta ..."

Trương Dương không trả lời ngay mà chỉ hôn má nàng một cái nồng nhiệt rồi mới thấp giọng nói: "Ta sẽ không gượng ép ngươi!" Thằng nhãi thực không biết hai từ vô sỉ là gì, rõ ràng vừa mới cưỡng hôn người ta xong giờ lại còn dám mở miệng nói không ép với không tha.

Trong bóng tối Tần Thanh cảm nhận rõ hai gò má mình càng lúc càng nóng ran lên. Nàng biết gần đây nàng vô pháp chống cự lại hắn, nếu như hắn vẫn cứ làm tới, nàng sợ rằng sẽ không khống chế được mình nữa. Nàng nhỏ giọng nói: "Đưa ta về đi!"

******************

Lý Trường Vũ học tập nâng cao ở trường Đảng Đông Giang khá thuận lợi, hắn cũng không bị người ta coi là nhân vật phản diện điển hình như trong tưởng tượng. Lần học tập này hắn cũng gặp lại không ít lão bằng hữu cũ, lúc này Lý Trường Vũ mới nhận ra tổ chức không có vứt bỏ hắn mà ngược lại, tổ chức cho hắn học tập lần này cũng chính là cho hắn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Trong cả khóa học Lý Trường Vũ luôn nỗ lực đạt thành tích tốt nhất, luôn mong ngóng chờ đợi tín hiệu nào đó từ tổ chức. Thế nhưng đến tận lúc gần kết thúc khóa học tổ chức cũng không có bất kỳ lời nào với hắn, dường như hắn cũng chỉ là một gã cán bộ bình thường như bao gã khác. Một lần nữa Lý Trường Vũ lại cho rằng, phải chăng tổ chức lại định vứt bỏ mình một lần nữa? Trước lúc tới trường Đảng hắn hi vọng bao nhiêu thì bây giờ lại thấy thất vọng bấy nhiêu.

Ngay lúc Lý Trường Vũ cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy mất phương hướng thì chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt lại đánh điện cho hắn, hắn cũng không nói nhiều lắm chỉ báo cho Lý Trường Vũ biết, Cố bí thư kêu hắn chiều thứ ba tới văn phòng làm việc có chuyện muốn nói.

Buông điện thoại xuống, Lý Trường Vũ cảm thấy tâm tình trở nên cực kỳ vui sướng phấn khởi, được nói chuyện riêng với Cố bí thư là khái niệm gì chứ? Nếu như chỉ là một gã cán bộ phổ thông thì tỉnh ủy chỉ đơn giản cử một người tới nói chuyện là xong, nhưng lần này lại chính bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Trí đích thân gọi tới nói chuyện.

Lý Trường Vũ cũng biết người hắn sắp được gặp mặt là vị lão đại của cả chính đàn tỉnh Bình Hải, một đại nhân vật mà chỉ cần vung tay cũng khiến phong ba bão táp nổi lên, có thể nói Lý Trường Vũ rơi vào tình cảnh đáng thương như bây giờ cũng do một tay vị lão đại này gây ra. Đương nhiên Lý Trường Vũ cũng biết một điều, vị Cố bí thư này không tự dưng lại lãng phí thời gian đi gọi mình lên nói chuyện phiếm, mà tám chín phần là muốn thu phục mình dưới trướng.

*****

Nguyên một ngày một đêm tiếp theo Lý Trường Vũ cứ bồn chồn lo lắng đến mất ăn mất ngủ, rốt cuộc cũng tới buổi chiều thứ ba. Từ sớm Lý Trường Vũ đã có mặt ở trước cổng uỷ ban nhân dân tỉnh, hắn cũng không có nóng lòng đi vào mà cứ đi đi lại lại trước cổng uỷ ban chờ đến gần kề thời gian hẹn mới vào, thỉnh thoảng lại ngó nhìn toà nhà văn phòng tỉnh trong ánh mắt lộ rõ vẻ sùng kính.

Ước chừng còn cách khoảng 1' nữa là đến thời gian hẹn, Lý Trường Vũ đã có mặt trước cửa phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy. Thư ký của Cố bí thư-Trịnh Vĩ thấy hắn tới cũng mỉm cười chào hỏi: "Ngài là Lý phó thị trưởng?"

Lý Trường Vũ gật đầu trả lời: "Là ta!"

"Cố bí thư đang chờ ngài ở bên trong, mời vào!"

Lý Trường Vũ lễ phép gật đầu với Trịnh Vĩ rồi chậm rãi đi vào phòng làm việc của Cố Duẫn Trí. Lúc nãy mất bao lâu hắn mới bình tĩnh lại được vậy mà vừa bước qua ngưỡng cửa phòng làm việc của Cố bí thư tâm trạng hắn lại thấp thỏm bất an. Nhưng bằng bản lĩnh của mình, ngay khi bước tới trước mặt Cố bí thư hắn đã áp chế được tâm tình, vẻ mặt lại bình tĩnh phong thái tự nhiên.

Phòng làm việc của bí thư tỉnh uỷ rất lớn, cửa sổ đằng sau chỗ ngồi của Cố Duẫn Trí khá rộng, ánh nắng buổi chiều xuyên qua ô cửa kính phủ xuống khắp người Cố Duẫn Trí, từ ngoài trông vào cứ như cả người hắn đang phát ra ánh kim quang rực rỡ. Thế nhưng ánh kim quang kia lại không có sự ấm áp như ánh nắng mặt trời, mà nó lại khiến Cố Duẫn Trí mang vẻ thần bí lạ thường. Điều đó càng làm Lý Trường Vũ cảm nhận rõ hơn sự quyền uy vô thượng của vị bí thư tỉnh uỷ này.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh cùng phong thái tự nhiên của Lý Trường Vũ, Cố Duẫn Trí cũng âm thầm hài lòng. Đây cũng là điều kiện tiên quyết trong đánh giá của hắn, đã là một lãnh đạo cán bộ nhà nước thì điều đầu tiên là phải có tố chất tâm lý, thắng không kiêu, bại không nản, lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh, vì những lúc nguy cấp chỉ có giữ được đầu óc tỉnh táo bình tĩnh mới có thể đưa ra những hướng giải quyết đúng đắn nhất. Mà Lý Trường Vũ lại là người có loại tố chất tâm lý này.

Cố Duẫn Trí vẻ mặt không chút biểu cảm nào chỉ thấp giọng nói: "Ngồi đi!"

Lý Trường Vũ bước lên mấy bước rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.

Thế nhưng Cố Duẫn Trí lại lắc lắc đầu nói: "Đến đây ngồi đi!" Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc ghế bên phải bàn làm việc của hắn.

Nghe mấy lời này mà nội tâm Lý Trường Vũ không khỏi thấy kích động, từ động thái này cũng có thể nhìn ra Cố bí thư đang thể hiện sự ưu ái với hắn. Lý Trường Vũ cố gắng đè nén nội tâm mình lại, từng bước một chậm rãi đến bàn làm việc của Cố bí thư, tiết tấu bình thản, không nhanh không chậm. Lúc đến trước bàn làm việc Lý Trường Vũ còn cung kính chào hỏi: "Cố bí thư hảo!" Rồi mới ngồi xuống ghế.

Trịnh Vĩ đem cho Lý Trường Vũ một chén trà nóng sau đó lui ra ngoài, lúc đi không quên đưa tay đóng cửa lại.

Nét mặt Cố Duẫn Trí từ lúc đầu đến giờ vẫn cứ lạnh lùng cùng nghiêm nghị như lúc đầu, khiến người khác khó có thể đoán ra được trong lòng hắn đang suy nghĩ hay toan tính điều gì.

Đối với cấp dưới mà nói điều làm họ khó chịu nhất chính là những lúc tĩnh lặng của mấy vị lãnh đạo cấp cao này, chính cái áp lực vô hình này khiến họ cảm thấy thấp thỏm bất an, cũng chính cái áp lực này dày vò tâm trí của họ. Họ phải căng đầu lên suy nghĩ xem cấp trên, lãnh đạo đang nghĩ gì, đang muốn gì, còn mình thì nên nói hay lên làm gì để được lòng lãnh đạo không bị nổi giận? Cũng may Cố Duẫn Trí không chủ định thử sức chịu đựng của Lý Trường Vũ, chỉ một thoáng im lặng hắn liền mở lời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ta tìm ngươi là muốn nghe kiến nghị của ngươi đối với việc phát triển Giang Thành sau này..."

Thực ra trước khi tới đây Lý Trường Vũ đã chuẩn bị khá đầy đủ cả về mặt tâm lý cũng như những câu trả lời mà Cố bí thư có thể đặt ra. Những lời này của Cố bí thư cũng không ngoài dự liệu của hắn.

Lý Trường Vũ bình tĩnh trả lời lại: "Giang Thành là một thành phố công nghiệp nặng trọng điểm của tỉnh Bình Hải và cũng là đầu tầu phát triển kinh tế của toàn khu vực Bắc bộ tỉnh Bình Hải. Nhưng theo theo năm tháng nơi đây lại trở nên lạc hậu xuống cấp trầm trọng, đây cũng là vấn đề bức thiết nhất hiện nay của Giang Thành. Nhưng bù lại Giang Thành lại là nơi có tài nguyên cùng điều kiện địa lý cực kỳ thuận lợi. Lúc tôi còn đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng thường vụ đã từng đọc qua các bản báo cáo khảo sát tài nguyên du lịch của Giang Thành. Có thể thấy ngành dịch vụ du lịch khai phá thiên nhiên sẽ trở thành hướng phát triển kinh tế trọng điểm sau này của Giang Thành."

Nghe vậy Cố Duẫn Trí không khỏi liếc mắt nhìn lại Lý Trường Vũ một chút, trong ánh mắt tỏ rõ sự tán thưởng dũng khí của hắn. Một người suýt chút nữa bị chôn vùi cùng dự án khu du lịch núi Thanh Thai vậy mà vẫn còn dám nhắc tới việc phát triển kinh tế theo hướng dịch vụ du lịch. Một cán bộ tầm thường, sợ sệt, không có dũng khí, có con mắt thiểm cận thì sao dám nói ra những lời như vậy. Cố Duẫn Trí cố ý nhắc lại: "Giống như dự án khai phá khu du lịch núi Thanh Thai?"

Lý Trường Vũ giật mình sửng sốt, hắn liền nhận ra đây là Cố bí thư đang nhắc nhở mình. Cũng chính vì vụ dự án khu du lịch núi Thanh Thai mà ngươi bị bắt mà hơn hết chuyện đó đều do ta một tay thôi thủ khiến ngươi thân bại danh liệt như vậy. Nhưng ngẫm lại Lý Trường Vũ lại nghĩ rằng, lẽ nào Cố bí thư cố ý nhắc lại chuyện đó là muốn kiểm tra lòng can đảm cùng sự quyết tâm của mình?

Một thoáng do dự qua đi, Lý Trường Vũ liền lấy lại sự tự tin, tiếp tục nói: "Cố bí thư. Tôi cho rằng dự án khai phá khu du lịch núi Thanh Thai là rất tốt, nhìn nhận từ quan điểm lâu dài thì việc phát triển nên kinh tế xanh là một hướng phát triển cực kỳ đúng đắn, nó không những đem lại sự thịnh vượng cho quốc gia mà hơn hết, nó còn đem lại những lợi ích lâu dài cho đến những thế hệ sau này. Đã không ít tiền lệ thành công của cả trong nước lẫn nước ngoài, Giang Thành lại là nơi có tiềm năng du lịch rất lớn nếu như có thể sử dụng hợp lý thì rất có thể sẽ trở thành trọng điểm phát triển của cả tỉnh Bình Hải. Trên hết, làm như vậy Giang Thành vừa tháo được bộ mặt ô nghiễm cùng lạc hậu lâu nay của mình, và khoác lên mình một diện mạo mới, tươi đẹp hơn thịnh vượng hơn."

Đột nhiên Cố Duẫn Trí thấp giọng nói: "Nhiều năm trước ta đã từng tới Thanh Thai sơn, thực sự nơi này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta, núi non hùng vĩ, phong cảnh hữu tình. Trước đây ta cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng lại không chú trọng đến, lâu ngày cũng phai nhạt dần đi. Nhưng thực không ngờ hôm nay lại được nghe những lời sâu xa như vậy của ngươi."

Lý Trường Vũ khiêm tốn nói: "Đó cũng chỉ là những suy nghĩ của riêng mình tôi, so với thực tiễn còn cách xa rất nhiều!"

Cố Duẫn Trí lớn tiếng nói lại: "Đã nói là phải làm! Chúng ta đều là Đảng viên Đảng cộng sản, không phải là những người chỉ biết mạnh miệng nói xuông. Hơn hết ngươi thân là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành sau này càng phải vì sự phát triển của Giai Thành mà nỗ lực hơn."

Nghe được những lời này bầu máu nóng đầy nhiệt huyết đã nguội lạnh của Lý Trường Vũ lại một lần nữa cuồn cuộn sôi trào. Những lời này của Cố bí thư khác nào nói hắn vẫn là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành, khác nào chứng tỏ tổ chức vẫn còn muốn dùng hắn.

Cố Duẫn Trí lại đổi giọng, hắn thản nhiên nói: "Những lời vừa rồi của ngươi cũng không thể vực dậy nổi nền kinh tế của Giang Thành được. Ngươi thân là phó thị trưởng thường vụ hẳn cũng phải có bản dự thảo hay định hướng quy hoạch lâu dài gì chứ? Nói thử ta nghe một chút đi!"

Lý Trường Vũ trịnh trọng gật đầu rồi chậm rãi nói tiếp: "Cố bí thư. Tôi dự định sẽ phát triển Giang Thành theo hướng công nghiệp xanh, bởi vậy phương pháp sẽ đều xoay quanh việc khai phá thiên nhiên nhằm phát triển ngành du lịch. Trước kia Giang Thành là thành phố có nền công nghiệp nặng, chủ yếu là khai thác than đá. Thế nhưng vài năm trở lại đây việc khai thác than đã không còn hiệu quả như trước, sản lượng thu được không cao lại gây ô nhiễm môi trường trầm trọng. Giang Thành có nhiều danh lam thắng cảnh đẹp, nhiều di tích lịch sử lâu đời nhưng do đường đi nhỏ hẹp, phòng ốc nhà cửa thì dột nát, cơ sở vật chất lại thiếu thốn, chính điều này đã kiềm chế sự phát triển của Giang Thành."

Lý Trường Vũ ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Tôi định cho xây dựng một khu nội thành mới nằm ở phía Đông Giang Thành, rồi dần dần sẽ cho chuyển dời các văn phòng chính phủ, trường học, bệnh viện rồi đến các xí nghiệp nhỏ, các hộ gia đình đến khu nội thành mới. Bên cạnh đó tôi sẽ mở các khu kinh tế trọng điểm khác nhằm di dời những công ty, xí nghiệp đang bị ô nhiễm trầm trọng, hoặc sẽ xử lý tại chỗ triệt để những khu vực bị ô nhiễm đó. Cuối cùng biến toàn thành phố Giang Thành thành khu công nghiệp không có ô nhiễm, xanh, sạch, đẹp."

Cố Duẫn Trí lại một lần nữa phải liếc mắt nhìn lại Lý Trường Vũ, hắn thấp giọng hỏi tiếp: "Tiền lấy từ đâu ra?"

Lý Trường Vũ rất nhanh trả lời lại: "Một phần lấy từ việc bán đấu giá các khu đất kinh tế, một phần khác từ quỹ quyên góp của các đơn vị."

Cố Duẫn Trí rút một điếu thốc ra, Lý Trường Vũ liền cuống quít châm lửa mời hắn. Cố Duẫn Trí rít một hơi dài rồi tiện tay đưa bao thuốc sang cho Lý Trường Vũ: "Ta biết ngươi cũng là kẻ nghiện thuốc, hút một điếu đi!"

Lý Trường Vũ rút ra một điếu rồi tự châm lửa cho mình. Lại nghe Cố Duẫn Trí nói: "Ta không đồng tình lắm với việc kêu gọi quyên góp. Hiện giờ các xí nghiệp khai thác mỏ cũng không khá giả như trước nữa, ngươi kêu bọn họ quyên góp bọn họ cũng khó lòng bỏ tiền ra cho ngươi được."

Nghe vậy Lý Trường Vũ liền trả lời lại: "Tuy rằng dự án khu du lịch núi Thanh Thai vẫn còn dang dở chưa chứng minh được sự thành công bước đầu, thế nhưng nó lại mở ra một hướng phát triển mới đó là hợp tác cùng đầu tư. Tôi sẽ chú trọng việc tuyên truyền vốn tài nguyên du lịch phong phú của Giang Thành, rồi kêu gọi đầu tư cùng đặt trọng điểm phát triển kinh tế theo hướng dịch vụ du lịch khai phá thiên nhiên."

Cố Duẫn Trí cũng hiểu ra thâm ý của Lý Trường Vũ, hắn nhếch mép cười nhàn nhạt nói: "Ngươi là muốn dựa vào việc phát triển ngành du lịch để đẩy giá đất lên cao nhằm thu được lợi ích lớn nhất!"

Lý Trường Vũ cũng phải thán phục con mắt tinh đời của Cố bí thư, hắn cung kính trả lời lại: "Đây không phải là đẩy giá đất lên mà tôi chỉ muốn tuyên truyền cho người dân biết giá trị của đất đai đến đâu. Hơn nữa dù chính phủ có thu được lợi ích cao nhất từ việc bán đấu giá các khu đất kinh tế cũng không gây hại gì cho quốc gia."

Cố Duẫn Trí ha hả nở nụ cười, hắn lại rít một hơi dài nữa, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: "Thực sự quy hoạch của ngươi rất lớn, lớn đến độ bao phủ toàn bộ cả thành phố Giang Thành, một lần nữa kiến thiết tái tạo lại một thành phố mới. Nhưng như vậy cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, ngươi hiểu chứ?"

Cố Duẫn Trí ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Đồng chí Tả Viên Triệu từng đưa ra đề án khởi công xây dựng sân bay tại Giang Thành, ngươi thấy thế nào?"

Lý Trường Vũ lắc lắc đầu trả lời lại: "Với sự phát triển của Giang Thành bây giờ không thích ứng với việc xây dựng một sân bay lớn. Việc gì cũng có nặng nhẹ, có trước sau. Theo tôi nghĩ, chỉ có xây dựng được một cây ngô đồng to đẹp vững chắc mới có thể thu hút phượng hoàng đến đậu được. Chỉ có biến Giang Thành thành một điểm đầu tư đầy hứa hẹn mới thu hút được các thương nhân trong ngoài nước rót vốn đầu tư vào đây. Những dự định của tôi tuy không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, nhưng đó lại là những bước tiến trong tương lai, muốn phát triển lâu dài thì phải hướng đến tương lai, đạt mục đích cao hơn trong thời gian tới. Tôi không dám nói quá nhưng trong vòng 10 năm, nhất định Giang Thành sẽ có những bước thay đổi rõ rệt, một diện mạo mới thịnh vượng hơn."

Lần đầu tiên Cố Duẫn Trí nở nụ cười, hắn nhiệt tình cổ vũ cười nói: "Hay! Hay lắm! Ta mong trong nhiệm kỳ tới ngươi có thể phát huy năng lực cao nhất, cố gắng thay đổi diện mạo của Giang Thành!"

Lý Trường Vũ giọng điệu kiên định thề thốt: "Xin Cố bí thư cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ không khiến tổ chức thất vọng, không phụ sự tin tưởng của nhân dân!"

Cố Duẫn Trí thấp giọng đính chính lại: "Không làm nhân dân thất vọng là được rồi. Chúng ta là những công bộc của nhân dân, tất cả mọi điều đều phải hướng về nhân dân. Ta mong ngươi nhớ kỹ điều này, nhân dân mới là ông chủ đích thực của chúng ta."

Lý Trường Vũ lặng lẽ gật gật đầu tiếp thu.

Cố Duẫn Trí lại nói tiếp: "Ta đã xem qua hồ sơ của ngươi, cũng đã nghe nói qua chuyện riêng của ngươi. Tuy rằng là cán bộ nhà nước nhưng chúng ta cũng đều là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có hỉ nộ ái ố. Qua chuyện vừa rồi ta nghĩ chắc hẳn ngươi cũng lãnh ngộ được nhiều điều, ta chỉ hi vọng sau này ngươi nên trân trọng cơ hội sửa chữa mà Đảng và nhà nước đã cho ngươi."

Hai tay Lý Trường Vũ không tự chủ được mà hơi run lên, suýt chút nữa cũng không cầm được điếu thuốc nữa. Qua buổi nói chuyện hôm nay Lý Trường Vũ cũng nhận ra Cố bí thư lý giải con người mình rất sâu, sĩ vì tri kỷ sống chết không từ. Nếu như từ lúc đầu Cố bí thư sắp xếp để hắn lại làm phó thị trưởng thường trự thì Lý Trường Vũ cũng chỉ là miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng Cố bí thư lại lắng nghe những lời tâm huyết của hắn, rồi người lại tỏ ra hết sức vui mừng cùng mong đợi, chính điều đó làm Lý Trường Vũ thấy cảm động, và thầm tự nhủ từ nay về sau sẽ tận trung tận tuỵ với Cố bí thư, không phụ lòng tin tưởng của người.

Ánh mắt Cố Duẫn Trí nhìn xa xăm, những lời hắn nói dường như chính là những đúc kết qua bao tháng năm lăn lộn trên chính đàn của hắn: "Đảng và nhà nước rất cần những cán bộ trẻ, đảng viên ưu tú có tinh thần trách nhiệm cao. Tuổi càng cao, con người ta càng dễ trở nên bảo thủ, làm việc trở nên chặt chẽ cẩn trọng hơn, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, gần như chỉ biết bo bo giữ mình. Hiện nay là thời đại công nghiệp hoá hiện đại hoá, những cán bộ trẻ nhiệt huyết, năng nổ trong công việc, có những ý tưởng sáng tạo đột phá như các ngươi mới đáng để nắm giữ trọng trách gánh vác xã hội."

Nói đến đây đột nhiên hắn lại nói một câu không ăn khớp với chủ đề chút nào: "Lần trước lên Bắc Kinh, ta đã gặp qua tiểu tử Trương Dương của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương kia, quả thực hắn cũng không đến nỗi nào!"

Tưởng chừng như chỉ một câu nói bâng quơ thế nhưng lại khiến Lý Trường Vũ khẽ động tâm. Lý Trường Vũ cũng biết mối quan hệ của Trương Dương với Cố bí thư, thậm chí hắn cho rằng, lúc hắn bị bắt giữ điều tra thì cũng chính Trương Dương là người giúp hắn thoát khỏi kiếp nạn lần đó. Không nhẽ những lời vừa rồi của Cố bí thư là có thâm ý? Phải chăng người muốn dặn dò mình chiếu cố hơn tới Trương Dương?

Lý Trường Vũ là người cực kỳ linh hoạt, rất nhanh hắn liền đưa ra kết luận. Những lời vừa rồi của Cố bí thư không chỉ ám chỉ mình phải chiếu cố đến Trương Dương hơn mà hơn hết, mục đích chính của Cố bí thư lại chính là để Trương Dương rời khỏi cái văn phòng đại diện kia. Làm chủ nhiệm văn phòng đại diện huyện hẳn là không có vấn đề gì, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ Trương Dương lại hợp tác với Cố tiểu thư mở ra nhà hàng Nông Gia tiểu viện, chính điều này khiến Cố bí thư phải suy nghĩ. Chắc hẳn Cố bí thư sợ rằng sẽ có kẻ lợi dụng việc đó tung tin đồn không hay, làm ảnh hưởng tới uy tín của Cố bí thư.

Nhìn Lý Trường Vũ, Cố Duẫn Trí không khỏi nở nụ cười vui mừng. Lúc hắn nhắc đến chuyện của Trương Dương, chủ yếu là muốn khảo nghiệm ngộ tính của Lý Trường Vũ đến đâu, quả nhiên Lý Trường Vũ không làm hắn thất vọng, điều này cũng chứng minh con mắt nhìn người của hắn không sai, mà cực kỳ chuẩn xác.

Đúng như những gì Lý Trường Vũ thầm đoán, quả thực Cố Duẫn Trí có ý để Trương Dương rời khỏi cái văn phòng đại diện huyện kia, nguyên nhân chủ yếu cũng vì tiểu tử này có quan hệ mật thiết với con gái hắn. Hiện giờ ở bên ngoài cũng không ít lời đồn thổi không hay, hắn không muốn chuyện này phát sinh thêm vấn đề nào nữa nên mới quyết định giải quyết triệt để.

Tuy mới chỉ công tác tại văn phòng đại diện ít lâu, vậy mà Trương Dương đã chiếm được cảm tình của không ít lãnh đạo huyện, cùng thu được không ít chiến tích vang dội. Chỉ một thời gian ngắn, tiểu Trương chủ nhiệm đã làm thay đổi hẳn bộ mặt của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương trên Bắc Kinh. Từ một nơi hàng tháng phải nhận tiền trợ cấp từ huyện, vậy mà nay lại trở thành nơi thu lợi ngược lại cho huyện. Trương Dương nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cuộc bình bầu khen thưởng cán bộ huyện cuối năm nay. Chủ tịch huyện Tần Thanh đại biểu huyện uỷ trao tặng hắn 200 tệ tiền thưởng, tuy rằng số tiền không lớn nhưng ý nghĩ lại cực kỳ quan trọng. Điều này chứng tỏ tiểu Trương chủ nhiệm là một cán bộ trẻ có năng lực, có triển vọng trong tương lai.

Cuối năm nên ai trong uỷ ban nhân dân huyện cũng đều tấp nập bận rộn. Hết việc công như tổng kết cuối năm, báo cáo cuối năm, rồi thì đến việc riêng như đi thăm hỏi quà cáp mở rộng các mối quan hệ. Trong khi đó Trương Dương sau khi báo cáo công tác xong thì lại nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Ngưu Văn Cường cho hắn mượn căn nhà ba tầng ở tiểu khu Xuân Trữ ở tạm.

Trương Dương cũng chẳng mấy xa lạ gì tiểu khu này, ngày trước Hải Lan còn là phát thanh viên ở đài truyền hình cũng từng sống ở căn nhà số 6 của tiểu khu này, mà căn nhà của Ngưu Văn Cường cho mượn lại là số 8. Vừa tới tiểu khu, thằng nhãi này liền len lén đến nhìn ngó căn nhà cũ của Hải Lan một chút liền phát hiện bên trong không có ai ở. Trong nhà vắng lặng, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha, từng hồi ức cứ thế quay về theo từng ánh mắt nhìn những đồ vật quen thuộc thủa nào. Nội tâm hắn cảm thấy vừa xúc động, vừa chua xót khó tả.

Rất nhanh địa chỉ mới nhất của Trương Dương ở Xuân Dương bị người ta biết đến, miệng truyền miệng khiến đoàn người tới cửa thăm hỏi Trương Dương không dứt. Nào là mấy gã đồng nghiệp hồi còn ở xã Hắc Sơn Tử, nào là cán bộ, lãnh đạo các kiểu của huyện uỷ, những người này hầu hết đều là muốn thông qua Trương Dương lấy lòng vị chủ tịch huyện Tần Thanh. Qua hồi lâu lại có tin tức phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ sắp được phục hồi nguyên chức khiến đoàn người kéo đến cửa nhà Trương Dương ngày một đông hơn.

Rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương là nhờ vị cha nuôi phó thị trưởng này hậu thuẫn nên mới được thăng quan tiến chức nhanh như vậy. Nhưng tất cả bọn họ đều không biết, Trương Dương còn là con nuôi của La Tuệ Trữ, phu nhân của Văn phó thủ tướng, bằng không cho dù là căn nhà ba tầng bằng gạch xi măng của Ngưu Văn Cường cũng bị đám người này góp một chân thôi cũng đủ đạp đổ.

Nhìn cái phòng khách chất đống to đống nhỏ toàn quà biếu, thực sự Trương Dương cũng không thể chịu nổi được nữa. Từ lúc Lý Trường Vũ bị ban kỷ uỷ trung ương hỏi thăm đên nay Trương Dương cũng thấm thía một bài học đắt giá. Trên chốn quan trường thì chỉ chút ít tiểu tiết như vậy thôi cũng phải hết sức cẩn trọng, tuy rằng vàng bạc hay đồ đắt tiền Trương Dương cương quyết không nhận, thế nhưng những người này đều là dạng lõi đời, đương nhiên họ còn chuẩn bị những thứ khác như rượu tây rượu ta hay thuốc bổ linh tinh các loại, mấy cái "tiểu lễ vật" này Trương Dương không nhận không được.

Trương Dương vừa mới tới văn phòng đại diện nên cũng không rõ mấy cái tập tục thường niên này của chốn quan trường. Cái văn phòng đại diện của Trương Dương không to tát gì, lại gần như là một đơn vị độc lập tách riêng của huyện, bởi vậy mà Trương Dương cũng không có nhiều mối quan hệ cho lắm. Nhưng thực không ngờ lại nhiều người tới biếu quà cho hắn như vậy. Trương Dương hung hăng rút di động ra gọi cho Ngưu Văn Cường, mắng xối xả hắn làm ăn kiểu gì mà để người ta lần đến tận cửa biếu quà như vậy.

Ngưu Văn Cường tỏ ra vô cùng uỷ khuất nói lại: "Có trời đất chứng giám, ngoài cha ta ra ta không hề nói cho bất kỳ một người nào khác."

Trong lòng Trương Dương thầm chửi gã Ngưu Văn Cường chết tiệt. Cha ngươi là gì chứ? Lão ta là cục trưởng cục tài chính huyện, mà lão ấy thì có bao nhiêu bằng hữu nữa chứ? Một đồn mười, mười đồn trăm, ta không bị ngươi bán đứng mới là lạ. Trương Dương căm giận quát tháo: "Ta nói Ngưu Văn Cường ngươi, căn nhà này ta cũng không ở được nữa, hiện giờ ta trả lại cho ngươi, còn đống quà biếu này cũng cho ngươi tất, coi như là bù vào tiền thuê nhà đi."

"Đừng có làm vậy a! Ngươi nói vậy chứ ta sao dám nhận, thôi thì để chuộc lỗi ta chấp nhận tài tài xế miễn phí cho ngươi vậy!"

Trương Dương ngẫm lại thấy cũng được nên gật đầu nói luôn: "Thế cứ như vậy đi. Vừa nãy ta nhận được tin tức, ngày mai An Lão sẽ bay đến Giang Thành dự lễ ăn mừng năm mới, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút. Nhớ, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật. Cấm không được nói cho bất kỳ ai, kể cả Xuân Dương hay Giang Thành."

Ngưu Văn Cường dõng dạc thề thốt các kiểu xong mới cúp máy.

Những lời này của Trương Dương cũng không phải là khoa trương quá mức, tin tức này Trương Dương nhận được từ bên cục an ninh quốc gia. Phân cục bên Hồng Kông đã điều tra rõ thời gian cũng như chuyến bay của An lão tiên sinh nhưng chẳng hiểu sao Trương Dương vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ phía An lão cả. Trương Dương vẫn đang phân vân không biết có nên đến sân bay Giang Thành đón tiếp An lão hay không?

Đúng lúc Trương Dương đang phân vân suy nghĩ thì rốt cuộc An Ngữ Thần cũng gọi điện tới. Từ lần trước rời Hồng Kông đến nay, Trương Dương cũng chẳng mấy khi được nói chuyện với nàng ta, thỉnh thoảng An Ngữ Thần chịu bắt máy thì cũng chỉ nói được dăm ba câu liền ngắt máy. Quả thực An Ngữ Thần vẫn canh cánh chuyện của gia đình, gần như mọi tâm trí của nàng đều dồn hết vào gia đình, làm gì để giúp gia đình vượt qua thời điểm khó khăn hiện tại.

Giọng điệu của An Ngữ Thần cũng không còn vẻ tươi vui thanh khiết như ngày xưa nữa: "Sư phụ! Là ta!"

"Tiểu Yêu đó à? Lâu rồi cũng không thấy người gọi điện, chỉ sợ đã quên mất ta rồi cũng nên!" Cái tính nết trêu chọc người khác của thằng nhãi này có đánh chết cũng không chừa.

An Ngữ Thần cũng không có ý định trêu đùa lại Trương Dương, nàng nghiêm giọng nói: "Sáng mai 11h 30', ta, ngũ thúc cùng ông nội sẽ xuống sân bay Giang Thành, dự định sẽ về Xuân Dương tham dự lễ mừng năm mới."

"Để ta đi đón mấy người các ngươi!"

"Ừ! Cố gắng không được để kinh động đến chính phủ, ngươi hẳn cũng biết tính ông nội ta rồi còn gì!"

"Hiểu rồi!"

Trương Dương vừa cúp điện thoại xong thì Tần Thanh lại gọi tới, nhưng ngoài dự liệu của Trương Dương, Tần Thanh cũng nói đến chuyện ngày mai An gia sẽ đến Giang Thành. Trương Dương cũng cảm thấy kỳ quái, thế nào tin tức lại lộ nhanh đến vậy? Cẩn thận suy nghĩ lại Trương Dương liền khẳng định, phải tám chín phần Tần Thanh nghe được chuyện này từ An Đức Hằng. Nghĩ tới việc Tần Thanh lén lút qua lại với An Đức Hằng, đáy lòng Trương Dương lại cảm thấy khó chịu nhưng Trương Dương cũng không tiện phát tiết ra ngoài mà nén giọng nói: "Vậy huyện uỷ định như thế nào?"

Tần Thanh nói: "Bên An gia có dặn nhất quyết không được để kinh động tới nhiều người, bọn họ chỉ muốn lặng lẽ về thăm lại quê hương. Sở dĩ ta nói cho ngươi biết chuyện này, thứ nhất vì ngươi là người quen biết khá thân với An gia họ, thứ hai ngươi lại khá rành việc tiếp đón đưa đi."

Trương Dương nghe vậy không khỏi mỉm cười trêu đùa lại: "Ta nói chủ tịch huyện đại nhân ngài, ngài kêu ta đón tiếp bọn họ ý là muốn ta tự bỏ tiền túi ra sao? Nếu như ta nhận lời tiếp đón bọn họ, chẳng hay phí tổn có được huyện uỷ trả lại hay không vậy?"

Tần Thanh có chút khó chịu mắng nhẹ: "Trương Dương, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Cư nhiên dám thương lượng với cả lãnh đạo nữa hay sao? Thái độ như vậy là sao?"

"Bình tĩnh! Bình tĩnh đã nào! Sao tự nhiên ta thấy gần đây ngươi nói chuyện với ta động một tý là lại nổi xung lên vậy?"

Nghe hắn nói vậy Tần Thanh không khỏi thầm mắng thằng nhãi vô lại. Tại sao ta lại tức giận ư? Chẳng nhẽ ngươi không nhớ đã làm những gì với ta sao? Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới tối đó thằng nhãi vô sỉ kia cưỡng hôn mình, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thanh không khỏi nóng rần lên.

Nàng cũng phát hiện càng ngày những lúc gặp hắn nàng lại càng mất đi sự kiểm soát bản thân, không biết sự lãnh tĩnh cùng trấn định mà nàng phải khổ công rèn luyện bao lâu nay dường như bay biến đi đâu mất. Nàng cắn cắn môi, cố gắng đè nén tâm tình mình lại, ra vẻ lạnh lùng đạm nhiên nói: "Tiểu Trương, huyện uỷ sẽ chi trả kinh phí việc ngươi tiếp đón An gia, ngươi không việc gì phải lo việc đó."

Trương Dương nở nụ cười vui vẻ. Từ "Trương Dương" lại biến thành "tiểu Trương", Tần Thanh càng tỏ ra mình là lãnh đạo, là cấp trên, nàng càng phân rõ giới tuyến với thằng nhãi này thì ngược lại, dường như điều đó lại càng kiêu khích hắn hơn. Trương Dương cười tủm tỉm nhỏ giọng trả lời lại: "Vậy thì cần phải thương lượng lại một chút rồi. Chủ tịch huyện đại nhân a! Nếu như là ngài nhờ ta, là việc tư thì ta sẽ sãn sàng vì đại nghĩa diệt thân, dũng cảm chấp nhận. Còn nếu như là việc công thì có nên chăng ta phải tới gặp riêng ngài ở phòng làm việc không nhỉ?"

Đến lúc này Tần Thanh cũng không chịu nổi những lời lẽ đầy ám muội của thằng nhãi đê tiện này nữa, nàng nhẹ giọng mắng: "Thế thì lần này ta bắt ngươi phải dũng cảm mà nhận nhiệm vụ!"

"Đây là ngươi nói đó nhé!"

Tần Thanh chẳng sợ gì đáp ngay lại: "Tiếp đón An gia cho tật tốt, đây là nhiệm vụ ta giao cho ngươi!"

"Nếu là nhiệm vụ của mình Tần chủ tịch giao cho ta, thì ta sẵn lòng tiếp nhận, nguyện hi sinh cả tấm thân này để hoàn thành nhiệm vụ. Còn nếu như là nhiệm vụ của chính phủ giao cho, thì ta có đòi hỏi cái cờ hiệu cũng không quá đáng chứ? Nếu không có cờ hiệu..."

Không đợi Trương Dương nói xong, Tần Thanh đã hung hăng quăng điện thoại xuống.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)