Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1213

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1213: Nội bộ phân hoá
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Nhã Mĩ đuổi tới bên ngoài, nhìn thấy bóng đen trong không trung đã biến mất, đang chuẩn bị trở về thì thấy một chiếc Land Rover màu trắng đi lướt qua người cô ta, Nhã Mĩ thầm kêu không ổn, nâng súng nhắm vào kính chắn của Land Rover định bắn.

Trương đại quan nhân đạp hết ga, đâm tới Nhã Mĩ, Nhã Mĩ nhìn thấy tốc độ của ô tô quá nhanh, chỉ có thể thôi bắn, lắc mình tránh sang bên, Land Rover màu trắng phóng như bay tới cửa lớn.

Nhã Mĩ kinh hô: "Trộm xe, người người trộm xe!"

Trương đại quan nhân bất chấp tất cả, huống chi xe này cũng không phải là của mình, Land Rover màu trắng phóng rất nhanh, tới trước cửa tiểu khu thì đâm luôn cả cửa, nghiền lên cửa lớn phóng đi.

Hai bảo an đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc Land Rover đi xa, lúc này mới nhớ tới trở về phòng trực ban để báo cảnh sát.

Trương đại quan nhân hội hợp với Lý Xương Kiệt ở lối rẽ phía trước, hai người một trước một sau lái ô tô nghênh ngang bỏ đi.

Khi Lưu Minh tỉn lại thì nhìn thấy một gã quân nhân đứng bên cạnh mình. Hắn hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên của thằng cha này chính là nguy rồi, lần này chọc phải phiền toái lớn bị người ta bắt rồi, hắn vẻ mặt cầu xin nói: "Tôi sai rồi, tôi về sau không dám nữa, ngài tha cho tôi, tha cho tôi lần này đi. "

Tên quân nhân kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, mắt căn bản không thèm nhìn hắn, Lưu Minh lúc này mới ý thức được có chút không đúng, quân nhân này rõ ràng là ăn mặc kiểu Bắc Triều Tiên.

Cửa phòng được mở ra, Trương đại quan nhân cười ha ha bước vào: "Anh đúng là hạng chẳng ra gì, chưa gì đã kêu cha gọi mẹ xin tha, đổi thành trước đây thì khẳng định là một tên Hán gian. "

Lưu Minh chép miệng một cái. Nhìn thấy Trương Dương, hắn lập tức thả lòng, Trương Dương xuất hiện thì có nghĩa là hắn đã an toàn, nhưng Lưu Minh không nghĩ thông, mình rốt cuộc sao lại đến nơi này, nói: "Thế này rốt cuộc là sao?"

Trương Dương nói: "Đã sớm cảnh cáo anh phải cẩn thận rồi, vừa rồi nếu như không phải tôi kịp thời tới nơi, chỉ sợ đầu anh đã bị người ta cắt bỏ rồi. "

Lưu Minh thè lưỡi, kêu lên: "Nguy hiểm thật. Nguy hiểm thật, đám người đó rốt cuộc là muốn làm gì?"

Trương Dương kéo ghế dựa ngồi xuống: "Đừng quan tâm bọn họ muốn làm gì, anh nhớ kỹ cho tôi, đám người đó anh không thể trêu vào được đâu. Anh tốt nhất đừng ở kinh thành nữa, nhân lúc bọn họ chưa tìm được anh thì mau rời khỏi kinh thành, ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, chờ chuyện này trôi qua rồi anh hẵng về. "

Lưu Minh nói: "Lương Bách Ny đâu?"

Trương Dương nói: "Cô ta không sao, lúc này vẫn đang ngủ, ngày mai tôi sẽ giao cô ta cho cha cô ta, đuổi họ về Hongkong. "

Lưu Minh nói: "Rốt cuộc là ai muốn giết tôi?"

Trương Dương nói: "Anh đừng hỏi nhiều, chuyện cũng là do anh xen vào việc của người khác mà dẫn tới, ở bên ngoài đã chuẩn bị xe cho anh rồi. Tôi bảo người ta chở anh đi thu dọn đồ. Tối nay phải đi. "

Lưu Minh nói: "Không cần thu dọn, tôi giờ đi luôn, anh sai người chở tôi tới nhà ga là được. "

Sau khi Lưu Minh rời đi, Trương Dương tới phòng của Lý Xương Kiệt, Lý Xương Kiệt đang kiểm tra vết thương của mình. Vừa rồi hai phát súng của Nhã Mĩ tất cả đều bắn trúng ngực hắn, tuy rằng hắn mặc áo chống đạn, nhưng vẫn bị bắn cho tím bầm hai vết, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Lý Xương Kiệt cũng thầm kêu may mắn, nếu như hai phát đó không phải bắn vào áo chống đạn thì chỉ sợ hậu quả khó bề tưởng tượng.

Trương Dương đưa cho hắn một chai thuốc: "Bôi đi, ngày mai sẽ đỡ. "

Lý Xương Kiệt nói: "Rốt cuộc là sao? Cậu dẫn tôi đi bắt kẻ thông dâm, thì ra lại không liên quan gì tới cậu. "

Trương Dương nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không phải biết rõ tình huống, nữ nhân Nhật Bản đó tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có điều tiểu tử An Đạt Văn đó thì tôi không phải lần đầu tiên giao tiếp, từ một số tình huống tối nay tôi nghe thấy, mơ hồ có thể đoán được, hắn và Nhã Mĩ kia mười phần có chín là lợi dụng lẫn nhau. An Đạt Văn trước giờ đều là hạng người máu lạnh ích kỷ, hắn không hề có tình cảm đối với bất kỳ ai cả. "

Lý Xương Kiệt cũng không hiểu nổi quan hệ rắc rối phức tạp trong đó, có điều hắn cũng không muốn hỏi nhiều, song vẫn ghi hận chuyện Nhã Mĩ bắn hắn hai phát, nghiến răng nghiến lợi nói: " Lần sau để tôi gặp lại nữ nhân Nhật Bản đó, nhất định sẽ bắn ả hai phát. "

Lý Ngân Nhật sau khi ăn thảo dược mà Trương Dương kê cho ông ta, không biết là dược vật quá tốt hay là tác dụng tâm lý, tinh thần lập tức tốt hơn rất nhiều, ông ta sai người gọi Trương Dương và con trai tới bên cạnh.

Trương đại quan nhân vốn là ân nhân của Lý Ngân Nhật, nhưng sau khi bị Lý Xương Kiệt ép kết bái thì đột nhiên biến thành vãn bối của Lý Ngân Nhật, anh em kết nghĩa, trên một mức độ nào đó thì Lý Ngân Nhật cũng như là cha hắn, đối đãi với cha như thế nào thì phải đối đãi với người ta như thế, Trương đại quan nhân cảm thấy mình rất thiệt thòi.

Vừa rồi Lý Xương Kiệt đã báo cáo chuyện mình và Trương Dương kết bái với cha, Lý Ngân Nhật đối với việc này thì cảm thấy rất vui mừng.

Tuy rằng Lý Ngân Nhật minh bạch con trai và Trương Dương kết bái tuyệt đối không phải là bởi vì tình cảm đơn thuần, nhưng con người là động vật kỳ quái, khi có một tầng quan hệ nào đó thì lập tức cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, Trương Dương là người Trung Quốc, cũng không có bất kỳ quan hệ xung đột gì với cha con Lý Ngân Nhật.

Lý Ngân Nhật nói: "Trương Dương, cậu nếu đã thành huynh đệ của Xương Kiệt thì về sau cũng chính là con của tôi. "

Trương đại quan nhân thầm kêu xui xẻo, mình có phải trên lưng cõng chữ con không, bị Lý Xương Kiệt bắt buộc kết bái thì không nói, còn nhặt đâu ra một ông cha nuôi, cũng may Lý Ngân Nhật cũng chả sống được mấy ngày nữa. Trương đại quan nhân khéo nói, tuy rằng trong lòng không công nhận Lý Ngân Nhật, nhưng ngoài miệng vẫn rất thân thiết: "Chú Lý, về sau chú là phụ bối của tôi, tôi sẽ đối đãi với ngài như cha mình. " Những lời này được nói ra rất tự nhiên, Trương đại quan nhân cũng không cảm thấy có gì mất mặt. Hắn không phải rắp tâm nịnh bợ Lý Ngân Nhật, đối với một người sắp chết, tội gì không nói mấy câu dễ nghe, để người ta trong lòng được an ủi.

Không ngờ Lý Ngân Nhật bị những lời này của Trương Dương làm cho cảm động, ông ta thở dài: "Trương Dương, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi lại không thể cho cậu được gì. "

Trương Dương nói: "chú Lý, chú đừng nói vậy. "

Lý Ngân Nhật nói: "Tôi không phải là người sợ chết, năm đó cũng trải qua khảo nghiệm của máu và lửa rồi, trong mưa bom bão đạn đi lại tự nhiên, đối mặt với tử vong tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày, nhưng... " ông ta mấp máy môi, ánh mắt nhìn sang Lý Xương Kiệt: "Tôi ở trong quân nhiều năm như vậy, không có bao nhiêu bằng hữu, tôi sống thì người khác không dám làm gì Lý gia chúng tôi, nhưng nếu như tôi chết rồi, tôi sợ có người sẽ gây bất lợi cho người nhà. "

Lý Xương Kiệt nói: "Cha, cha cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ gia đình. "

Lý Ngân Nhật nói: "Cha tin con sẽ tận sức làm. " ông ta dùng từ vô cùng cẩn thận, không hề nói tin rằng Lý Xương Kiệt có thể làm được.

*****

Trương Dương nhìn hai cha con trước mắt, tuy rằng không thể dùng hổ phụ khuyển tử để hình dung, nhưng địa vị và năng lực của Lý Xương Kiệt hiển nhiên không thể bằng được phụ bối, tình hình tương tự Trương Dương cũng thấy không ít, Văn gia, Kiều gia đều gặp phải vấn đề nối nghiệp vô lực, nhưng vấn đề đồng dạng ở Bắc Triều Tiên thì ác liệt hơn so với bên này nhiều.

Lý Ngân Nhật nói: "Ở trong nước tôi có rất nhiều cừu gia, bọn họ so với bất kỳ ai thì quan tâm tới bệnh tình của tôi hơn, nếu như bọn họ biết tôi sắp chết, chuyện trở nên trở nên khó bề tưởng tượng. "

Trương Dương nói: "Cho nên, ngài cần một tháng thời gian để xử lý việc này. "

Lý Ngân Nhật nói: "Con người ta không thể quá tham được, lần trước cậu đã chữa bệnh giúp tôi, tôi đã sống lâu tới như vậy, tôi cho rằng mình đã khỏe, lại lại bắt đầu phóng túng thanh sắc, trời cao quả nhiên không chịu cho loại người như tôi cơ hội lần thứ hai.

Lý Xương Kiệt nói: "Cha, có lẽ sẽ có kỳ tích. " Hắn nhìn Trương Dương, hy vọng Trương Dương có thể gật gật đầu, nhưng Trương đại quan nhân thủy chung không có bất kỳ phản ứng gì.

Lý Ngân Nhật nói: "Đã rất tốt rồi, Trương Dương, cậu thực sự có thể giúp tôi sống thêm một tháng giống như người bình thường ư?"

Trương Dương gật đầu: "Tôi chắc có thể làm được!"

Lý Xương Kiệt và Trương Dương cùng nhau ra ngoài cửa, Lý Xương Kiệt thở dài nói khẽ: "Huynh đệ, cha bảo tôi đi. "

Trương Dương nhíu mày, lập tức minh bạch ý tứ của Lý Xương Kiệt, Lý Ngân Nhật hiển nhiên cân nhắc tới những loại khả năng sẽ xảy ra sau này, nên đã bắt tay vào an bài cho tương lai của con trai.

Lý Xương Kiệt nói: "Tôi không muốn đi!"

Trương Dương nói: "Các trưởng bối cân nhắc vấn đề so với chúng ta thì toàn diện hơn nhiều, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, biết nên làm như thế nào. " Hắn tuy rằng không rõ lắm tình cảnh hiện tại của Lý gia ở Bắc Triều Tiên, nhưng Trương Dương cũng dự cảm được sau khi Lý Ngân Nhật chết, Lý gia chắc chắn sẽ gặp phải một hồi nguy cơ.

Lý Xương Kiệt nói: "Tôi là một quân nhân, nếu như rời khỏi cố thổ của mình thì tôi còn có thể làm gì nữa?"

Khi Lương Bách Ny tỉnh lại thì đã là chín giờ sáng ngày hôm sau, cô ta từ trên giường ngồi dậy, quan sát xem mình rốt cuộc đang ở địa phương nào. Sau khi Quen thuộc với hoàn cảnh bên trong, Lương Bách Ny xuống giường, cô ta lặng lẽ tới phía trước cửa sổ, vén màn, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một gã vệ binh đang gác ở ngoài cửa.

Lương Bách Ny cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, tới trước cửa thì phát hiện cửa phòng không hề khóa, cô ta mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này nhìn thấy một gã nam tử từ cửa lớn bước vào, chính là bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương.

Lương Bách Ny có chút kinh ngạc mở to hai mắt, cô ta thật sự không tưởng tượng được mình lại ở chỗ này lại ở chỗ này, càn không nghĩ ra là Trương Dương vì sao xuất hiện ở đây?

Trương Dương tới trước mặt của Lương Bách Ny, mỉm cười nói: "Lương tiểu thư đậy rồi à?"

Lương Bách Ny nói: "Thả tôi ra!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi đâu có nhốt cô, chân mọc trên người cô, chỉ cần cô thích thì đi lúc nào cũng được. "

Lương Bách Ny chuẩn bị đi, đi được hai bước thì dừng lại nói: "Thế này là sao? A Văn... " Cô ta vốn muốn hỏi a Văn ở đâu, nhưng nói được một nửa thì nhớ tới một màn tối hôm qua chính mắt nhìn thấy, tim như bị dao cắt.

Trương Dương nói: "Đây là cẩm tú viên, một địa phương an toàn vô cùng, là khu an dưỡng Bắc Triều Tiên thiết lập tại Trung Quốc. "

" Vì sao tôi lại ở chỗ này. "

Trương Dương nói: "Tôi biết trong lòng có cô có rất nhiều khó hiểu và nghi vấn, tin rằng chuyện tối hôm qua cô chắc vẫn chưa quên, nếu như chúng tôi không ra tay cứu cô thì chỉ sợ cô và tên thám tử tư Lưu Minh hiện tại đã... " Trương Dương cười cười, giao không gian để cho Lương Bách Ny suy nghĩ.

Lương Bách Ny nói: "Lưu Minh ư? Hắn đang ở đâu?"

Trương Dương nói: "Tôi đã sai người đưa hắn rời khỏi kinh thành rồi, nếu như hắn tiếp tục ở đây, chỉ sợ an toàn bản thân sẽ bị uy hiếp. " Nói xong hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Sở dĩ dẫn cô đến đây cũng là xuất phát từ nguyên nhân đồng dạng. "

Lương Bách Ny nói: "Anh sao biết nhiều chuyện như vậy? Anh sao lại vừa hay xuất hiện ở đó rồi cứu mạng tôi?"

Trương Dương lạnh lùng cười nói: "Không phải vừa hay, tôi và Lưu Minh là lão bằng hữu. " Vì thế hắn đã nói với cô ta chuyện mình và Lưu Minh vừa hay gặp mặt rồi biết Lương Bách Ny đang điều tra An Đạt Văn, Trương Dương nói: "tôi chỉ quan tâm tới Lưu Minh, tôi cũng rất hiểu tính tình của chồng cô, nếu như hắn biết Lưu Minh đang điều tra hắn thì khẳng định sẽ không bỏ qua cho Lưu Minh. "

Lương Bách Ny vẻ mặt chán nản, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng càng cảm thấy uể oải, tiến tới diễn biến thành u oán vô hạn đối với An Đạt Văn. Cô ta và An Đạt Văn sau hôn nhân quả thực đã có một đoạn thời gian trăng mật, nhưng hôm nay nhưng hôm nay nghĩ lại, khoảng thời gian này khá ngắn ngủi, không lâu sau An Đạt Văn liền bởi vì bận sinh ý mà ghẻ lạnh cô ta, nếu như không phải cô ta tìm người điều tra thì vẫn chưa biết sự thật rằng chồng đã phản bội mình.

Nhớ tới tình cảnh An Đạt Văn và Nhã Mĩ ôm nhau hôm qua, Lương Bách Ny cơ hồ muốn rơi lệ, cô ta minh bạch hiện tại không phải là lúc rơi lệ, cắn môi ngẩng đầu rồi mạnh mẽ ức chế nước mắt sắp tràn mi, cô ta nói khẽ: "Bất kể anh xuất phát từ động cơ gì thì tôi cũng phải nói tiếng cám ơn. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng không phải là cứu thế chủ gì cả, đối với cô cũng không có bất kỳ động cơ gì cả, hơn nữa vấn đề tình cảm giữa hai vợ chồng các cô tôi cũng không có ý nhúng tay. "

Lương Bách Ny cũng không phải là nữ tử kiến thức nông cạn, nhu nhược, cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã điều chỉnh tốt tình tự của mình, nói khẽ: "Trương tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu. "

Trương Dương gật đầu: "Nói đi. "

Lương Bách Ny nói: "Chuyện Tối hôm qua có thể làm như chưa từng phát sinh hay không. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lương Bách Ny có điều rất nhanh liền minh bạch ý tứ của cô ta, xem ra Lương Bách Ny không định làm lớn chuyện này, chẳng lẽ cô ta vẫn ôm hy vọng xa vời đối với mối tình này ư?

Lương Bách Ny nói: "Tôi không muốn chuyện này để cha tôi biết. "

Trương Dương thở dài: "Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. "

" Tôi cho rằng mình có thể giải quyết tốt chuyện giữa tôi và hắn, không cần để cha tôi bận tâm. " Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: "Tôi nghĩ anh cũng không muốn để An Đạt Văn biết là anh đã cứu tôi. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Cô cho rằng tôi sợ hắn lắm ư?"

Lương Bách Ny không nói gì, cảm thấy câu nói vừa rồi của mình quả thực có chút dư thừa, bất kể là như thế nào thì Trương Dương cũng là ân nhân của cô ta.

Trương Dương nói: "Cũng tốt, cô coi như là gặp Lôi Phong sống rồi đó, làm chuyện tốt không lưu danh. "

Lương Bách Ny cười cười với hắn, trông rất miễn cưỡng, trước mắt cô ta quả thực không có lý do để vui vẻ, tuy rằng cô ta cảm thấy Trương Dương rất hài hước. Cô ta gật đầu: "Tôi nghĩ tôi nên đi rồi. "

Trương Dương nói: "Để tôi sai người đưa cô đi. "

*****

Buổi sáng Hôm ấy, bí thư thị ủy Bắc Cảng Thường Lăng Không gọi điện thoại tới, hắn nói với Trương Dương rằng phía bộ ngoại giao đã đưa ra chỉ thị, muốn bọn họ trong chuyện của cảng Phước Long phải xử lý cẩn thận, đối với kháng nghị mà tập đoàn Nguyên Hòa đề xuất cũng phải cân nhắc thận trọng, bất kể phía Bắc Cảng có lý do đầy đủ cỡ nào, nhưng hợp đồng giữa tập đoàn Nguyên Hòa và bọn họ vẫn là giấy trắng mực đen, phía tập đoàn Nguyên Hòa tuy rằng có Nguyên Hòa Thu Trực nói là muốn xé bỏ hợp đồng, nhưng hắn không phải pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa, lời nói của hắn không có hiệu lực pháp luật, nói cách khác thì ký kết giữa thành phố Bắc Cảng và Nguyên Hòa Nguyên Hòa trong công trình sửa chữa và xây dựng thêm cảng Phước Long vẫn còn hữu hiệu.

Trương Dương nghe Thường Lăng Không nói xong thì phát hỏa: "Bí thư Thường, đám người này có phải đầu óc bị lừa đá hay không? Tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh hắc bang, hợp tác với bọn họ, về sau xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?"

Thường Lăng Không hiển nhiên tâm tình cũng không tốt, hắn thở dài: "Anh ồn ào cái gì? To mồm thì có thể giải quyết được vấn đề à? Anh luôn miệng nói người ta có bối cảnh xã hội đen, nhưng anh có chứng cớ không? Bộ môn Thượng cấp cũng không cần biết những cái này, bọn họ cho rằng ngoại thương liên thủ kháng nghị, tạo thành ảnh hưởng quốc tế, trong mắt bọn họ thì chúng ta đã mang tới phiền toái cho bọn họ, bọn họ không thể hướng về người ngoại quốc, cho nên bọn họ lai ném lại vấn đề cho chúng ta, để chúng ta tự mình xử lý. "

Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, không ngờ chuyện gì cũng bắt chúng ta đi làm, bọn họ thì ở giữa ba phải?"

Thường Lăng Không nói: "Anh ít oán thán đi, người của bộ ngoại giao phụ trách chuyện này là phó bộ trưởng Trần Toàn, người khơi mào chuyện này là Nguyên Hòa Hạnh Tử, anh hiện tại nên làm như thế nào thì không cần tôi dạy cho anh chứ hả?"

Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: "Bí thư Thường, ngài hay là cứ nói đi, tôi thực sự có chút khiểu?"

Thường Lăng Không nói: "Giả ngu có phải hay không, vậy tôi dứt khoát đánh thêm ít võ miệng vậy, hai người này anh phải giải quyết một, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cấp trên áp chế tới tìm tôi thì tôi chỉ có thể đem chuyện này nén lại cho anh. "

Trương Dương nói: "Chuyện này hình như có chút khó khăn. "

Thường Lăng Không nói: "Tôi trước giờ luôn công nhận năng lực của anh, chuyện này giao cho anh chắc không có vấn đề gì. "

Trương đại quan nhân nói: "Bí thư Thường, ngài lần này xem trọng tôi quá rồi. "

Thường Lăng Không nói: "Nếu như đám ngoại thương đó tiếp tục kháng nghị, bộ ngoại giao khẳng định còn có thể tìm tôi, anh nhanh lên chút, nếu như cần thiết thì có thể vận dụng một chút quan hệ của anh. "

Những lời này của Thường Lăng Không nói rất thông minh, ý tứ của hắn là nói Trương Dương anh không xử lý được thì có thể đi tìm cha nuôi của anh, chỉ cần Văn Quốc Quyền lên tiếng thì không tin Trần Toàn không nể tình.

Trương Dương ừ ừ à à một phen, nhưng trên thực tế hắn đối với đề nghị này của Thường Lăng Không thì chỉ coi như không có nghe thấy, động chút là tìm cha nuôi, cứ như trẻ con bị bắt nạt thì về tìm cha mẹ? Trương Dương tôi có ngày hôm nay cũng không phải là toàn dựa vào quan hệ.

Trương Dương lại mời Nguyên Hòa Hạnh Tử, lần này hắn làm chủ, chọn một nhà ăn chủ đề Tân Cương, kinh doanh đồ ăn Tân Cương, trang hoàng kiểu Ả Rập.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn một bàn đầy đồ ăn thì không khỏi thở dài: "Bí thư Trương, các anh hình như thường nói phô trương lãng phí là đáng xấu hổ cơ mà?"

Trương Dương nói: "Đến rồi thì chịu đi, cô nếu không muốn tôi phi lễ thì hay là cho tôi cơ hội mời lại. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử phát hiện thằng cha này nói chuyện với mình càng lúc càng càn rỡ, nhưng cô ta lại cố tình không nở trở mặt với Trương Dương, đổi thành người khác thì chỉ sợ cô ta đã sớm bỏ đi rồi.

Trương đại quan nhân cười sáng lạn như ánh mặt trời: "Chỉ đùa một chút thôi mà, cô đừng để ý. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Để ý cái gì? Miệng mọc trên người anh, anh thích nói gì thì nói, tôi không thể nào bịt miệng anh lại được. " Nhìn bộ dạng cợt nhả của thằng cha này, Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là bất lực với hắn.

Trương Dương nói: "Giao dịch của cô và Lương Kì Hữu bàn đến đâu rồi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhàn nhã tự tại uống một ngụm sữa chua, không hề không hề trả lời vấn đề của Trương Dương, mà gật đầu nói: "Ừ, sữa chua của nhà này hương vị rất chính tông. "

Trương Dương gọi bia lúa mỳ, nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, xem ra cô ta cho rằng mình đã nắm giữ quyền chủ động. Trương đại quan nhân chỉ vào chân dê nướng vừa mới được đưa lên: "Thứ này còn chính tông hơn. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Rất long trọng, tôi ăn bữa cơm này của anh thì liệu có thiệt gì không?"

Trương Dương nói: "Thoạt nhìn thì miệng cô rất ngọt ngào, đáng tiếc tâm địa của cô thì có chút... "

Nguyên Hòa Hạnh Tử bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái, Trương đại quan nhân cắt một miếng thịt chân dê chủ động đưa lên, ít nhiều có chút ý tứ lấy lòng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử dùng dĩa ăn xiên thịt dê bỏ vào miệng, gật đầu khen ngợi.

Hai người bắt đầu tập trung sự chú ý lên trên bàn mỹ thực, chờ Nguyên Hòa Hạnh Tử ăn no rồi, cô ta mới cầm khăn tay lau miệng, gọi một cốc nước chanh, uống một ngụm rồi nói: "Nhiều mỡ quá, bữa tiệc này ăn xong rồi, tôi cả tháng cũng chẳng muốn ăn thịt. "

Trương Dương nói: "Chỉ cần không phải cả tháng không muốn ăn cơm với tôi là chứng minh bữa cơm này tôi mời coi như thành công. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Thật ra anh không cần thiết phải mời tôi, anh không chịu nhượng bộ, tôi cũng sẽ không nhượng bộ, cho nên cũng chỉ có thể đem chuyện này giao cho người khác đi giải quyết. "

Trương Dương nói: "cô có phải có chút không đúng là bạn bè hay không?"

" Anh thực sự coi tôi là bằng hữu ư?" Nguyên Hòa Hạnh Tử hỏi ngược lại.

Trương Dương gật đầu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lại bật cười, cô ta lắc đầu: "Chưa từng gặp bằng hữu nào một bước cũng không nhường, không thông cảm đối phương chút nào như anh, anh là nam nhân mà, sao lại từng bước ép sát một thiếu nữ như tôi?"

Trương đại quan nhân nói: "Một bước cũng không nhường là đối với tập đoàn Nguyên Hòa, đối với cô thì tôi không hề làm chuyện gì quá đáng cả. "

" Biết anh công và tư rõ ràng rồi, chúng ta hay là đừng bàn việc công, chuyện của cảng Phước Long anh nếu không tiếp tục hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa của chúng tôi thì tôi cũng không đến mức cố ở đó nhìn sắc mặt người khác, cho nên tôi quyết định nhượng bộ, chuyển nhượng cảng Phước Long cho tập đoàn Đỉnh Thiên. "

Trương Dương nói: "Biết tôi nghĩ như thế nào về chuyện này không!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử buông chén trà, mỉm cười nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Đổi thang mà không đổi thuốc!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Ở trong mắt của anh thì bất kỳ chuyện gì cũng đều đáng hoài nghi. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không có hứng thú với giao dịch giữa tập đoàn Đỉnh Thiên và cô, nhưng tôi biết một điểm, Lương Kì Hữu sở dĩ nhìn vào cảng Phước Long không phải nguyên nhân của bản thân hắn, mà là vì sau lưng có An Đạt Văn đưa đẩy, hắn lấy cảng Phước Long, chẳng khác nào An Đạt Văn lấy cảng Phước Long, loại chuyện này tôi sẽ không để nó phát sinh. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Bọn họ muốn làm như thế nào thì tôi không có hứng thú, cái tôi quan tâm là như thế nào mới có thể hạ thấp tổn thất của chúng tôi. "

Trương Dương nói: "các cô liên hợp một số ngoại thương, thông qua đại sứ quán đề xuất kháng tụng tới bộ ngoại giao của nước tôi, nói chính phủ địa phương chúng tôi không tuân thủ hợp đồng đã ký kết, gây tổn hại tới lợi ích của ngoại thương các cô, ý đồ thông qua thượng tầng để tạo áp lực cho chúng tôi, chế tạo cái gọi là ảnh hưởng quốc tế. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như không phải lợi ích thiết thân bị tổn hại thì chúng tôi cũng sẽ không muốn bảo vệ quyền lợi của bản thân. "

Trương Dương cười nói: "cô nói như vậy, tất cả trách nhiệm là ở trên người tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử một bước cũng không nhường nói: "Có phải trách nhiệm của anh hay không thì trong lòng anh hiểu rõ. "

Trương Dương nói: "Cô có biết một nữ nhân Nhật Bản tên là Nhã Mĩ hay không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày: "Nhã Mĩ?"

Trương Dương lấy ra bức ảnh chụp chung của An Đạt Văn và Nhã Mĩ cho Nguyên Hòa Hạnh Tử xem.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn bức ảnh đó, ánh mắt trong nháy mắt trở nên bối rối và khó hiểu: "Sao lại là cô ta?"

"cô quen cô ta à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử chậm rãi gật đầu: "Cô ta tên là Sơn Dã Nhã Mĩ. "

Trương đại quan nhân trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới một cái tên quen thuộc - Sơn Dã Lương Hữu, chẳng lẽ giữa hai người bọn họ tồn tại liên hệ nào đó ư?

Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi nhìn thấy tấm ảnh này này tâm tình rõ ràng có biến hóa, cô ta đề xuất cáo từ: "Tôi phải đi đây?"

Trương Dương nói: "Đừng vội, tôi còn chưa nói xong mà. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Có một số lời tôi vẫn giữ dưới đáy lòng, không biết có nên nói với cô không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Phương thức nói chuyện này của anh rất kỳ quái, khiến tôi có cảm giác không rét mà run. "

Ánh mắt của Trương đại quan nhân lúc này lại vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, giống như nhìn thấu cả tim cô ta, phương tâm của Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi cảm thấy một trận kích động, cô ta bưng trà chanh lên, cúi đầu uống một ngụm, né tránh ánh mắt của Trương Dương, có điều ngay cả chính cô ta cũng không rõ rốt cuộc mình không trốn tránh cái gì.

Trương Dương nói: "Tôi thừa nhận, tôi đã tiến hành một phen tìm hiểu và điều tra về cô và gia tộc của cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh thực sự là rất ít khi thẳng thắn như vậy!"

*****

Trương Dương nói: "Nếu như nói lúc trước gia tộc Phục Bộ phục kích tôi nhiều lần là do đoạn cừu hận của Phục Bộ Nhất Diệp, nhưng về sau lúc sóng thần, một loạt chuyện đã Phát sinh trở nên không dễ giải thích. " Hắn thở dài: "Tôi cũng không tin cô lại phái người ám sát tôi, tuy rằng cô là nữ nhân mà tôi không nhìn thấu, nhưng tôi vẫn tin cô sẽ không cho ác ý đối với tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng nhìn Trương Dương, vẻ mặt chân thành của Trương Dương khiến cô ta không đành lòng nói ra lời nói bác bỏ hắn.

Trương Dương tiếp tục nói: "Sau khi Sóng thần, Nguyên Hòa Thu Trực lập tức đề xuất muốn rút vốn khỏi Tân Hải, còn bắt đền, tôi đương nhiên hiểu rõ hắn chỉ là một đại biểu mà cô cử đi, nhưng sau khi hắn nói ẩu nói tả thì cô không hề tỏ thái độ gì. Trong mắt chúng tôi, ngôn luận của hắn được cô bày mưu đặt kế và ngầm đồng ý. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: "Không hề. "

Trương Dương nói: "cô phủ nhận càng chứng minh nội bộ tập đoàn Nguyên Hòa xảy ra vấn đề, một người đại diện mà cô cắt cử không ngờ không hề được cô đồng ý đã tự tiện đưa ra quyết định tổn hại tới lợi ích của hai bên, mà những hành vi của Nguyên Hòa Thu Trực khiến tôi không thể không một lần nữa cân nhắc lại hợp tác giữa chúng ta. Trong điều tra về sau, chúng tôi phát hiện công trình cơ sở của tập đoàn Nguyên Hòa ở rất nhiều chỗ không phù hợp với quy định của chúng tôi lúc trước. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: "Trước đó các anh đã nghiệm thu, nếu không phù hợp với quy định thì sao lại thông qua nghiệm thu? Quyền lên tiếng ở chỗ các anh, tiêu chuẩn là co dãn, tất nhiên các anh nói gì cũng được. "

Trương Dương nói: "Chúng tôi sẽ không làm như vậy, tôi thừa nhận trong quá trình nghiệm thu đã xảy ra vấn đề, một số cán bộ của chúng tôi không hề tự hạn chế nghiêm khắc, tôn trọng hành vi thường ngày của chức nghiệp bản thân, tất cả cán bộ liên quan tới việc này đã bị tôi bắt rồi. Trước mắt đang lập án điều tra. Tôi đã nắm giữ được chứng cớ bước đầu, quý phương trong quá trình nghiệm thu từng có hành vi hối lộ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Dục gia chi tội. "

Trương đại quan nhân cười cười, cầm cốc bia lên uống một ngụm: "Tôi thà tin tất cả những cái này không liên quan tới cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đầu tư ở Tân Hải là cân nhắc thận trọng sau khi tập đoàn Nguyên Hòa đã trải qua khảo sát tổng hợp, chứ không phải là trò đùa, anh cho rằng tôi sẽ vì một số cái lợi nhỏ mà đi hối lộ ư?"

Trương Dương nói: "Có lẽ trong quá trình chấp hành cụ thể công trình một số người nào đó đã lừa trên gạt dưới, mưu lợi bất chính. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhíu mày, những lời này của Trương Dương đã nói trúng tâm sự của cô ta.

Trương Dương lại nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi nắm giữ được thì tập đoàn Nguyên Hòa có bối cảnh xã hội đen. Chuyện này cô chắc sẽ không phủ nhận chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Mỗi một phân tiền mà tập đoàn Nguyên Hòa đầu tư vào Tân Hải đều là sạch sẽ. "

Trương Dương cười nói: "Trên đời không có chuyện tuyệt đối, tôi thấy cô đối với Nguyên Hòa Chân Dương cũng không hiểu hết. "

" Đó là chuyện của tôi!" Mày liễu của Nguyên Hòa Hạnh Tử dựng thẳng, cô ta hiển nhiên bị Trương Dương chọc giận rồi.

Trương Dương nói: "một người khi tức giận thường thường rất dễ rối loạn trận cước, chứng minh cô ta không thể tiếp tục giữ bình tĩnh. "

" Không nhìn ra anh không ngờ còn là nhà tâm lý học. "

Trương Dương nói: "Hai ngày trước khi tôi ở núi Thanh Đài, đã bị tám gã Ninja người Nhật Bản phục kích, có bảy người bị tôi giết chết tại chỗ, người còn lại thì bị tôi bắt sống. "

Hắn Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe thấy có tám gã Ninja liên thủ công kích hắn thì trong lòng bất giác căng thẳng, mà khi cô ta nghe thấy bảy người bị giết và một người bị hắn bắt sống thì không ngờ trong lòng thả lỏng, Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên ý thức được, sự quan tâm của mình đối với Trương Dương đã vượt xa sự chú ý tới tính mạng của đồng bào, không khỏi tâm tình lại bắt đầu loạn cả lên.

Trương Dương nói: "Trước đó khi cô ở Tân Hải gặp tôi thì tôi đang xử lý chuyện này, đại sứ quán Nhật Bản đặc biệt phái Võ Trực Chính Dã đến Giang Thành để điều tra chuyện này. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi không cho rằng chuyện đó có liên quan gì tới vấn đề giữa chúng ta. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn cũng cảm thấy không có quan hệ gì, nhưng về sau lại có người hoài nghi... " Hắn cố ý tạm dừng một chút.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Hoài nghi gì? Chẳng lẽ hoài nghi chúng tôi bởi vì chuyện của cảng Phước Long bị anh làm khó dễ thì sinh ra niệm đối với anh ư?"

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "cô không cảm thấy đó là một giải thích hợp lý ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh có phải chuẩn bị gom tất cả mọi chuyện lại rồi đổ hết lên người chúng tôi hay không. "

Trương Dương nói: "Tôi không hề hoài nghi các cô, nguyên nhân rất đơn giản, tôi bắt sống được một người, và tên Ninja đó đã nói cho tôi biết người bày ra chuyện này là... "

Nguyên Hòa Hạnh Tử phát hiện thằng cha Trương Dương này rất đáng giận, mỗi lần tới chỗ mấu chốt là liền cố ý gián đoạn một chút, cô ta thật sự muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng cô ta lại rất quan tâm tới chuyện này, hiển nhiên Trương Dương đã nhìn ra điểm này, cho nên mới thừa nước đục thả câu.

Trương Dương nói: "Cô có biết Sơn Dã Lương Hữu không?"

Tuy rằng Trương Dương không biết kẻ bài bố sau lưng là Sơn Dã Lương Hữu, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử hiển nhiên đã lĩnh hội ý tứ của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Từng có gặp mặt một lần! Không phải rất quen thuộc!"

Trương Dương nói: "Hắn và Sơn Dã Nhã Mĩ đó rốt cuộc có quan hệ gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: "Ở Nhật Bản, Sơn Dã là dòng họ rất thường thấy, tựa như Triệu Tiền Tôn Lý của quý quốc vậy, chẳng lẽ nói người cùng họ thì nhất định là thân thích ư?" Nguyên Hòa Hạnh Tử rút ra một chiếc khăn tay rồi lau miệng, đứng dậy nói: "Thôi, cám ơn bữa cơm trưa của anh!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Chuyện của Tân Hải xin cô châm chước hơn, nữ nhân thông minh như cô chắc không cam lòng bị người khác lợi dụng chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi sao cảm thấy anh đang có ý đồ lợi dụng tôi để hóa giải tình cảnh khó xử hiện tại của anh?"

Trương đại quan nhân nói: "Nếu như tôi lợi dụng cô thì tuyệt đối không phải là để làm chuyện này. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử từ trong ánh mắt của thằng cha này giống như đã đọc hiểu được gì đó, cô ta gật đầu, nhanh chóng xoay người lại, mặt trong khoảnh khắc xoay người có chút đỏ lên.

Trương Dương nhìn bóng dáng của Nguyên Hòa Hạnh Tử, khóe môi lộ ra nụ cười, di động của hắn đổ chuông vào lúc này, Trương Dương bắt máy, là Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi gọi tới, Thiệu Minh Phi nói: "Trương Dương, anh tới kinh thành mà không nói với tôi một tiếng. "

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, nữ nhân này thật đúng là âm hồn không tiêu tán, hắn nói khẽ: "Tôi đang họp, có chuyện gì để lát nữa rồi nói. "

Thiệu Minh Phi nói: "Họp ư? Anh đang lừa thế? đang bận câu dẫn tiểu quả phụ Nhật Bản à?"

Trương đại quan nhân cầm điện thoại nhìn ra bên ngoài, liền thấy ở bên đường có một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đang đỗ ở đó, Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi mặc áo da màu đen bó sát người, đeo kính râm, đang nhìn về bên này.

Trương đại quan nhân không nhịn được lắc đầu, nữ nhân này thực sự có chút năng lực, xem ra cô ta đã theo dõi mình được một đoạn thời gian rồi.

Trương Dương gọi bồi bàn tính tiền rồi đi tới chỗ chiếc xe thể thao Ferrari, qua lại nhìn một chút rồi nhếch môi cười nói: "Xe này thật đúng là xứng với cô!"

Hắc Quả Phụ hừ một tiếng: "Vô sự hiến ân cần!"

Trương đại quan nhân bay lên không, dùng một động tác tiêu sái, chuẩn xác nhảy vào ghế phụ.

Chung quanh không ít người chú ý tới bên này, đương nhiên chủ yếu vẫn là bị chiếc xe này và Hắc Quả Phụ hấp dẫn, Trương đại quan nhân tuy rằng vẫn tự cho là tiêu sái, nhưng đi qua chung quanh thì nam nhân vẫn chiếm đa số, thời đại này, tính tò mò bình thường vẫn chiếm tuyệt đại đa số.

Hắc Quả Phụ giậm chân ga, lần này phong cách lái, lái rất chậm và ổn thỏa, Trương đại quan nhân nhớ tới nghiệt duyên giữa bọn họ chính là vì đua xe. Nữ nhân Hắc Quả Phụ này tên đúng như người, không ngờ lợi dụng mình đêm đó mất tỉnh táo mà lập bẫy, Trương đại quan nhân nhìn nhìn bụng của cô ta.

Hắc Quả Phụ cảm thấy được sự chú ý của hắn, gắt nói: "Nhìn cái gì vậy?"

Trương đại quan nhân thở dài, vẻ mặt buồn bã: "cô nghĩ kỹ chưa?"

Hắc Quả Phụ nói: "Kỹ cái gì?"

Trương Dương nói: " Mấy ngày này tôi vừa hay ở kinh thành, hay là tôi tìm bệnh viện cho cô... "

Hắc Quả Phụ đột nhiên phanh lại, quán tính khiến thân thể Trương đại quan nhân bay lên trước, đầu cơ hồ chạm vào kính chắn gió.

Trương Dương nói: "cô muốn mưu sát tôi à?"

Hắc Quả Phụ nói: "Tôi hôm nay mới phát hiện anh thì ra vô trách nhiệm như vậy!"

Trương đại quan nhân thở dài: "cô rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn sinh ra đứa nhỏ này ư?"

Hắc Quả Phụ nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ xong, hôm nay tìm anh đến cũng không phải là vì chuyện này. "

Cô ta lại khởi động ô tô, đỗ xem trước bãi cô phía trước, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Trương Dương tới bên cạnh cô ta: "cô tìm tôi đến có chuyện gì. "

Hắc Quả Phụ nói: "Anh và tiểu quả phụ Nhật Bản đó nói chuyện gì thế?"

Trương Dương nghe có chút buồn cười có chút buồn cười, Hắc Quả Phụ không ngờ gọi Nguyên Hòa Hạnh Tử như vậy: "Không nói gì cả, bàn chuyện công tác thôi. "

Hắc Quả Phụ nói: "Có phải về cảng Phước Long hay không?"

Trương Dương gật đầu, nhớ tới Hắc Quả Phụ trước mắt là quản lý khu Trung Hoa của tập đoàn Đỉnh Thiên, nói cách khác thì cô ta và Lương Kì Hữu trước mắt trước mắt cùng trận doanh, lập tức cười nói: "Chuyện Trên công tác cô cũng đừng hỏi làm gì. "

Hắc Quả Phụ lại nói: "Anh và cô ta có thể nói chuyện công tác nhưng lại không thể nói với tôi à? Chẳng lẽ trong mắt của anh thì cô ta có mị lực hơn so với tôi ư?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)