Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1218

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1218: Bối cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trong lòng Trương đại quan nhân trong lòng bốc lửa, hắn lấy giấy tờ ra đưa cho cảnh sát.

Tên cảnh sát đó nhìn một lần, trong đó có một thẻ công tác, Trương đại quan nhân trực tiếp biểu lộ thân phận của mình, hắn tuy rằng không phải kinh quan, nhưng ở kinh thành vẫn có chút danh khí, Trương đại quan nhân làm như vậy mục đích là để cảnh sát biết khó mà lui.

Cảnh sát ngẩng đầu nhìn Trương Dương: "Anh chính là Trương Dương?"

Trương đại quan nhân gật đầu, nghĩ thầm anh biết sợ rồi sao? Đắc tội với người nào chả được, sao lại nhắm đúng vào ông đây, coi như anh xui xẻo! Có điều Trương đại quan nhân cũng không định so đo với đám cảnh sát nhỏ này, tên đâu có in trên mặt, ai biết được anh là ai? Để đám người này biết khó mà lui là đủ rồi.

Trương đại quan nhân vốn cho rằng chuyện này có thể được giải quyết hòa bình, nhưng không ngờ rằng cảnh sát đó cầm thẻ công tác của hắn rồi nói: "Bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương!" rồi ngẩng đầu nhìn hắn.

Trương đại quan nhân mỉm cười gật đầu: "Là tôi!"

Cảnh sát Đó nói: "Con nuôi của Phó thủ tướng Văn!"

Trương Dương nói: "Xem ra anh thật đúng là biết không ít chuyện. "

Cảnh sát đút tất cả giấy tờ của Trương đại quan nhân vào túi: "Đồng chí Trương Dương, tất nhiên là vậy rồi, anh chắc là còn rõ chính sách hơn cả chúng tôi, xin anh hãy làm gương, phối hợp với công tác của chúng tôi. "

Trương đại quan nhân trong lòng tức lắm, dcm mày, một thằng cảnh sát bé tí tí không ngờ lại dám bắt tao, mày không biết tao là ai thì thôi, dù sao thì người không biết thì không sợ, nhưng hiện tại mày biết hết rồi vẫn còn kiên trì bắt tao đi theo về phân cục để điều tra, căn bản chính là cố ý gây chuyện, Trương đại quan nhân muốn phát hỏa, nhưng hắn cũng nhìn ra người ta chính là muốn chọc giận hắn, chính là muốn hắn phát hỏa, trải qua nhiều năm tôi luyện trong quan trường như vậy, Trương đại quan nhân ít nhiều cũng tu luyện ra được một ít tố chất tâm lý không quan tâm tới hơn thua, hắn cười cười: "Vị cảnh quan này họ gì?"

"Họ Chu, Chu Chí Kiên. "

"Tiểu tiện đồng chí. " Trương đại quan nhân cười ha ha mắng.

Chu Chí Kiên đương nhiên có thể nghe ra hắn đang cố ý mắng mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: "Không còn sớm nữa, đi thôi, xử lý sớm còn về nghỉ sớm. "

Trương đại quan nhân cũng không lái xe, hắn không muốn làm lớn phiền toái, tới trước mặt Trần Tuyết rồi nói: "cô về trước đi, tôi đi với họ một chuyến. "

Trần Tuyết nói khẽ: "Anh đừng xung động nhé. "

Trương đại quan nhân cười hắc hắc một tiếng: "cô cứ yên tâm, chỉ cần không phải là ở bên cạnh tôi thì tôi nhất định sẽ không xung động. "

Trần Tuyết lập tức hiểu được sự trêu ghẹo trong lời nói của hắn, mặt không khỏi hơi hơi nóng lên, tuy rằng che giấu vô cùng tốt, nhưng trong mắt đẹp vẫn lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Cũng may Trương Dương nói xong thì bước đi.

Chu Chí Kiên cũng không gây khó dễ cho Trần Tuyết, mời Trương Dương lên xe cảnh sát, hắn hắn tới phân cục khu Nam Sách.

Trương đại quan nhân lên xe thì bấm số của Lương Liên Hợp, trước mắt hắn đang đảm nhiệm chức cục trưởng của phân cục khu Nam Sách, nhưng sau khi Trương Dương gọi tới thì di động của Lương Liên Hợp không ngờ ở trong trạng thái tắt máy, là một cục trưởng phân cục công an, loại chuyện này quả thực có chút rất không bình thường, Trương đại quan nhân càng nghĩ càng thấy chuyện có chút không đúng.

Tới phân cục khu Nam Sách, Trương Dương trực tiếp bị đưa vào phòng tra hỏi, phải nói rằng thái độ của cảnh sát vẫn coi như là khách khí! đặc biệt pha một tách cà phê cho Trương Dương, Trương đại quan nhân cầm tách cà phê lên, nheo mắt lại nhìn Chu Chí Kiên: "Có gì thì cứ việc hỏi, thời gian của tôi rất quý giá, còn bận về ngủ. "

Chu Chí Kiên nói: "Anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. " Hắn cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm: "Đồng chí Trương Dương, anh có thể giải thích mục đích anh theo dõi Liễu Đan Thần không?"

" Ai nói tôi theo dõi cô ta? Tôi và bằng hữu tới Macao ấn tượng ăn bữa ăn khuya, chỉ là tình cờ gặp, hơn nữa tôi và cô ta trước đây cũng quen nhau, không thể bởi vì chuyện này liền kết luận tôi theo dõi cô ta chứ hả?" Trương Dương tràn ngập trào phúng nhìn Chu Chí Kiên.

Chu Chí Kiên nói: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải cũng là kiểm sát trưởng, tôi cũng không định khởi tố anh, mời anh đến đây là để làm rõ tình trạng. "

Trương Dương nói: "Ai báo cảnh?"

Chu Chí Kiên nói: "Cái này thì tôi có thể nói với anh, Phó Hải Triều!"

Trương Dương nói: "Anh hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì tôi về đi ngủ đây. "

Chu Chí Kiên nói: "Hỏi xong rồi, anh tùy thời có thể đi, có điều tốt nhất đừng lái xe về, bằng không tôi sẽ bắt anh lại với tội danh lái xe sau khi uống rượu. "

Trương đại quan nhân gật đầu, hắn phát hiện chuyện này rất thú vị, Chu Chí Kiên này đối mặt với mình tựa hồ không có sợ hãi gì cả, hơn nữa hắn đưa mình tới phân cục khu Nam Sách căn bản là đang cố ý tiêu khiển mình, Phó Hải Triều chắc chính là nam tử ăn cơm với Liễu Đan Thần, thằng ôn đó cố ý chơi mình, hơn nữa không sợ gì cả, nếu dám để cho người ta báo tên ra, xem ra cũng không sợ đắc tội với mình.

Từ phân cục khu Nam Sách trở lại ban trú kinh Bình Hải đã là mười một giờ tối, Trương Dương nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho Từ Kiến Quốc, thằng ôn này đối với con cháu của cán bộ cao cấp trong kinh thành thì biết rất nhiều, Trương Dương là muốn thông qua hắn hỏi thăm lai lịch của Phó Hải Triều này.

Từ Kiến Quốc đang ở nơi như là quán bar, bên trong vô cùng ồn ào, cho tới lúc hắn đi ra ngoài mới nghe thấy Trương Dương đang nói gì, nghe thấy tên Phó Hải Triều, giọng nói của hắn lập tức thấp xuống: "Phó Hải Triều? Anh không nhầm chứ?"

Trương Dương nói: "Không nhầm, cảnh sát nói với tôi. "

Từ Kiến Quốc nói: "Phó Hải Triều là con trai của phó thủ tướng Phó Hiến Lương, lão Phó và cha nuôi anh hiện tại là đối thủ cạnh tranh! chuyện này anh phải thận trọng. "

Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì lập tức minh bạch, chẳng trách tiểu tử đó khệnh như vậy, thì ra là con ruột của Phó Hiến Lương, hắn là con nuôi của phó thủ tướng đương nhiên sẽ không được người ta để trong mắt, từ những việc làm của Phó Hải Triều cho thấy, Phó Hải Triều chắc đã sớm biết thân phận của mình.

Từ Kiến Quốc tuy rằng thích gây chuyện sinh sự, nhưng hắn trong chính trị vẫn có chút ngộ tính, nói khẽ: "Anh Trương, anh cẩn thận đó, Phó Hải Triều này không đơn giản đâu, hắn rất ít lui tới với đám người của giới chúng em, người này rất có bản lĩnh, anh em đối với hắn cũng rất khách khí. "

Trương Dương nói: "Hắn làm gì?"

Từ Kiến Quốc nói: "Lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc, hai mươi chín tuổi, trước đây là cao tài sinh của đại học Yến Kinh, từ năm hai đã đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, sau khi tốt nghiệp thì chủ động yêu cầu được tới tây bắc công tác, hai mươi sau tuổi thì lên làm lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc. Trong một năm đã khiến Tây Lương Hữu Sắc từ lỗ thành lãi, hiện giờ đã là đầu của ngành sản xuất kim loại màu trong nước, quan hệ của hắn và anh Hưng Quốc không tồi. "

Trương Dương nhíu mày, chuyện này xem ra có chút khó giải quyết rồi.

Từ Kiến Quốc nói: "Hắn khẳng định là biết anh, chuyện hôm nay nói không chừng là hắn cố ý bới lông tìm vết. "

Trương Dương nói: "Trước đây tôi chưa từng gặp hắn. "

Từ Kiến Quốc nói: "Cái này cũng không lạ. Hắn làm người trước giờ rất tầm thấp, công tác lại ở tây bắc, cho dù tới kinh thành cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện, chuyện anh nói không hợp với tác phong bình thường của hắn. "

Trương Dương nói: "Chu Chí Kiên kia cậu biết không?"

Từ Kiến Quốc nói: "Biết, hắn là cháu của anh Hưng Quốc, là đồ ba gai. "

Trương Dương vừa nghe vậy thì có chút minh bạch, cháu của Chu Hưng Quốc. Chẳng trách thằng ôn này kiêu ngạo như vậy, buổi tối hôm nay mình bình tĩnh xử lý chuyện này là rất chính xác, nếu như thực sự muốn cứng đối cứng, cho dù có thể chiếm chút tiện nghi. Đến cuối cùng vẫn mất mặt.

Từ Kiến Quốc đề nghị: "Em thấy chuyện này anh để anh Hưng Quốc ra mặt đi, bọn họ ai cũng đều nể mặt anh Hưng Quốc. "

Trương Dương nói: "Thôi, cũng không phải đại sự gì, để anh ta biết lại khó xử. Dù sao không không phát sinh xung đột quá lớn, lần này tôi chỉ coi như là chưa xảy ra. "

Từ Kiến Quốc nói: "Anh Trương. Xử lý nhẹ nhàng là tốt nhất, không đáng để đắc tội với những người này. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện này dừng ở đây, cậu đừng có nói lung tung. "

Từ Kiến Quốc cũng bật cười: "Anh Trương, anh yên tâm, chuyện này là bí mật giữa chúng ta. "

Từ Kiến Quốc ngoài miệng thì nói thật dễ nghe, nhưng thằng ôn này cũng là hạng không giữ được miệng, không lâu sau thì không nhịn được đem chuyện này nói với Từ Kiến Cơ.

Từ Kiến Cơ nghe nói tới chuyện này thì cũng lắp bắp kinh hãi, sáng sớm hôm sau tới ban trú kinh Bình Hải tìm Trương Dương.

Trương đại quan nhân vốn cũng không tiết lộ chuyện này ra ngoài, dù sao chuyện đêm qua nói ra cũng không phải là chuyện vinh quang gì, nhưng miệng của thằng ôn Từ Kiến Quốc này đúng là không kín, Trương Dương cười nói với Từ Kiến Cơ: "Biết rồi à!"

Từ Kiến Cơ nói: "Kiến Quốc nói với tôi rồi, thằng nhóc cậu cũng thật là, sao tự dưng đi chọc vào hắn làm gì. "

Trương Dương nói: "Nó nói gì với anh vậy? Sao lại bảo là tôi chọc vào hắn, tối hôm qua tôi là bị con trai của Phó Hiến Lương trêu chọc đó. "

*****

Từ Kiến Cơ thở dài, ngồi xuống sô pha bên cạnh Trương Dương: "Phó Hải Triều cũng không phải là nhân vật tầm thường, hắn và Văn Hạo Nam thuộc cùng một loại hình, mục tiêu của người ta rộng lớn, ngay từ đầu đã không định lăn lộn trong giới Thái tử của ở kinh thành, đừng nhìn ở trong giới Thái tử danh đầu không vang, nhưng thực lực của người ta chính là được công nhận rồi đó. "

Trương Dương nói: "So với anh thì như thế nào?"

Từ Kiến Cơ nói: "Trong giới của chúng tôi cũng chia làm năm bảy loại, một loại là lão tử đặc biệt khệnh, con trai thì không ra gì, ví dụ như kiểu Kiều Bằng Cử, một loại là lão tử chẳng ra gì nhưng con trai cũng cứ như bố đời, ví dụ như Trần An Bang, còn có một loại chính là lão tử khệnh, con trai cũng coi như là tạm được. " Hắn cười cười, loại này tất nhiên là nói về hắn, có điều người hắn ví dụ lại là Văn Hạo Nam.

Một loại Cuối cùng là lão tử khệnh, con trai nhìn thế phát triển thì tuyệt đối không kém gì lão tử, đó chính là tướng môn hổ tử, điển hình chính là Phó Hải Triều, Từ Kiến Cơ nói: "Phó Hải Triều này rất không đơn giản, hắn chỉ nhún nhường làm người, giới Thái tử của kinh thành tuy rằng đều biết tới người này, nhưng rất ít người biết về hắn, đám người như chúng tôi vào đại học cũng không phải là việc gì khó, trừ phi mình không tình nguyện, trên cơ bản đều là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nhưng nếu nói thực sự dựa vào bản lãnh thật sự để thi cử thì chỉ có hắn, hắn vào năm 86 tham gia thi vào trường đại học, là thủ khoa, chỉ cần chuyện này thôi đã khiến giới Thái Tử chúng tôi chấn động rồi. "

Trương Dương nói: "Sinh viên hạng ưu ư? Không khéo hắn biết trước đề thi cũng nên. " Thằng cha này hiện tại đầy một bụng tức với Phó Hải Triều.

Từ Kiến Cơ nói: "Người ta ngay từ đầu chính là được tài bồi theo kiểu sinh viên ưu tú, Phó Hải Triều hắn lúc ấy trở thành thần tượng của đám con cháu cán bộ cao cấp kinh thành chúng tôi, khi người nhà giáo dục chúng tôi luôn hắn hắn làm ví dụ. "

Trương Dương bật cười ha ha.

Từ Kiến Cơ nói: "Bằng vào thành tích của hắn, sau khi tốt nghiệp cho dù là trực tiếp vào đoàn ủy Trung ương thì tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, có điều hắn lúc ấy lựa chọn tới tây bắc công tác, lại dẫn tới chấn động trong đám chúng tôi, lão gia tử nhà chúng tôi có nói, kẻ này không phải là vật trong ao, tương lai tất nhiên sẽ trở nên nổi bật. "

Trương Dương nói: "Đánh giá cao rồi! Tôi sao nghe hắn rất thích làm náo động. "

Từ Kiến Cơ nói: "Nhưng hắn sau khi tới tây bắc cơ hồ không công khai ra mặt ở kinh thành nữa, chúng tôi cũng dần dần quên người này, cho tới ba năm trước khi hắn đảm nhiệm chủ tịch Tây Lương Hữu Sắc, chúng tôi mới biết, người ta mấy năm nay vẫn luôn lặng lẽ nỗ lực ở tây bộ, mà chất nhất là, hắn tới Tây Lương Hữu Sắc bắt đầu làm từ cơ sở, các tới khi đảm nhiệm lão tổng, bối cảnh gia đình hắn mới được người ta biết. "

Trương Dương nói: "Lừa ai chứ?"

Từ Kiến Cơ nói: "Những cái này đều là lão đại của chúng ta nói, chắc không sai được đâu. Đại ca cũng rất tôn sùng hắn, việc này của cậu tôi thấy hay là nhân nhượng cho khỏi phiền đi, Chu Chí Kiên là cháu ruột của đại ca, nói ra thì cũng là vãn bối của chúng ta, nếu thực sự xảy ra gì thì lão đại cũng khó xử. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không định gây chuyện với họ, chuyện này có chút tính tính. "

Từ Kiến Cơ nhìn hắn một cái: "Tà tính cái gì?" Thật ra hắn cũng nhận thấy được chuyện này có chút không đúng.

Trương Dương nói: "Dựa theo cách nói của anh, Phó Hải Triều này rất vĩ đại, là thần tượng trong đám chúng ta, theo lý thì sẽ không làm loại chuyện vớ vẩn như đi tranh giành tình nhân như vậy chứ?"

Từ Kiến Cơ gật đầu nói: "Tôi cũng thấy như vậy!"

Trương Dương nói: "Hắn tối hôm qua diễn cái màn này, có lẽ không phải ngẫu nhiên, nếu như tôi không nhịn được, ngày hôm qua trở mặt với hắn, hôm nay chẳng phải là thành trò cười ư?"

Từ Kiến Cơ nói: "Đừng quên, sắp tới nhiệm kỳ mới của chính phủ rồi, nhất cử nhất động của anh có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Văn gia. "

Trương đại quan nhân nói: "Chính là lý này đó, nhưng có chuyện tôi rất bực, Chu Chí Kiên dính vào làm gì? Hắn rốt cuộc là không biết tôi hay là biết rõ rồi còn cố chọc? Tôi và chú hắn là anh em kết nghĩa, tiểu tử hắn chắc sẽ không thể ngay cả tầng quan hệ này cũng không bận tâm tới chứ?"

Từ Kiến Cơ nói: "Trong giới Thái tử Kinh thành, bất kể lăn lộn thế nào thì nhãn giới so với người thường cũng phải cao hơn nhiều, đám người chúng tôi, trời sinh chính là nhân tài để làm đấu tranh chính trị mà. "

Trương Dương nói khẽ: "Chẳng lẽ Chu lão ủng hộ Phó... "

Từ Kiến Cơ dùng ánh mắt chặn lời hắn, thấp giọng nhắc nhở: "Chuyện của Cao tầng cách chúng ta quá xa, khi hai lão hổ tranh chấp, tốt nhất cố mà tránh thật xa. "

Trương Dương nói: "Phó Hải Triều muốn lợi dụng tôi!"

Từ Kiến Cơ nói: "Nhìn thấu là tốt rồi. "

Trương Dương nói: "Chuyện này đừng nói cho lão đại, tôi không muốn để anh ta khó xử. "

Từ Kiến Cơ nói: "Nghe nói chuyện phiền toái của cậu đã được giải quyết, phía Nhật nhận thua rồi. "

Trương đại quan nhân ý vị thâm trường nói: "Đối nghịch với tôi sớm muộn gì cũng phải nhận thua. "

Trước khi Rời khỏi Trung Quốc trở về Bắc Triều Tiên, Lý Xương Kiệt lại thông qua bộ ngoại giao Trung Quốc thúc giục phía Nhật tra rõ chuyện cha gặp phải, ngay cả Kiều lão cũng gọi điện thoại tới, tỏ vẻ quan tâm tới chuyện này, Trần Toàn là người phụ trách chuyện này cũng khá đau đầu. Hắn không thể không tìm tới Trương Dương, Trần Toàn cho rằng Lý Xương Kiệt sở dĩ tóm lấy chuyện này không buông, nguyên nhân căn bản là Trương Dương ở sau lưng giựt giây.

Phán đoán của Trần Toàn không nghi ngờ gì nữa là chính xác, Trương đại quan nhân muốn hắn không thoải mái. Lão tử đang yên đang lành ở Tân Hải làm bí thư thị ủy, anh muốn tìm tôi gây phiền toái thì được à, làm hại tôi cắp đít chạy đến kinh thành, cục tức này tôi không dễ dàng nuốt xuống đâu.

Thái độ của Trần Toàn lần này hiển nhiên so qua trước kia thì tốt hơn rất nhiều, khi đối mặt với Trương Dương, mặt mày cũng hòa ái tươi cười: "Tiểu Trương à, ngồi đi. "

Trương Dương ngồi xuống, không chút khách khí cầm nước khoáng trên bàn trà lên vặn ra uống.

Trần Toàn nói: "Tiểu Trương à, tôi lần này gọi cậu tới là muốn nói cho cậu một tin tức tốt, phía Nhật đã quyết định không đề xuất kháng nghị vào các cậu nữa, chủ tịch tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi trải qua cân nhắc thận trọng đã quyết định điều kiện rút vốn khỏi Tân Hải, không lâu nữa sẽ phái người tới Tân Hải trao đổi công tác giao nhận cụ thể với các cậu.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Tôi biết cả rồi, tôi đã sớm nói rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, giải quyết mấy vấn đề này, đại sứ quán Nhật Bản không được, xuất động bộ ngoại giao cũng không được, có thể triệt để giải quyết chỉ là bản thân chúng tôi. "

Trần Toàn nghe thấy những lời này của hắn thì trong lòng thật là ngũ vị câu toàn, cuồng ngạo, tiểu tử, nếu như không phải Văn Quốc Quyền chống lưng cho mày thì tao cũng không khách khí với mày như vậy đâu. Mỗi khi nhớ tới Văn Quốc Quyền, nội tâm Trần Toàn liền cảm thấy mất mát, lúc trước khi hội từ thiện Tiên Trì tiên sinh xảy ra vấn đề, mình nên ngay lập tức để lão bà đứng ra, chính vì mình do dự đã tạo thành nguy cơ cho Văn Quốc Quyền, trường nguy cơ đó đã hủy hoại quan hệ tốt nhiều năm giữa Văn Quốc Quyền và hắn chỉ trong chốc lát, hiện giờ, Văn Quốc Quyền đã mất tín nhiệm đối với hắn, mình cách trung tâm chính trị cũng càng ngày càng xa, trong bộ ngoại giao cũng biến thành một nhân vật đánh xì dầu, trường hợp trọng đại không tới lượt hắn, chỉ có muốn chuyện phiền toái dây dưa không rõ ràng mới có thể nhớ tới hắn.

Trần Toàn nói: "Tiểu Trương, cậu là người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, rất nhiều chuyện cần biến báo, tuy rằng lần này gặp chuyện là tướng quân Lý Ngân Nhật, ám sát hắn là sát thủ phía Nhật, nhưng dù sao cũng là trên quốc thổ của chúng ta, chúng ta cũng phải gánh vác một bộ phận trách nhiệm. "

Trương Dương nói: "Phó bộ trưởng Trần, trách nhiệm cũng không phải vinh dự, sao có thể đổ hết lên người chúng ta, đẩy đi còn không kịp nữa là, ngài nên hiểu rõ. Đừng mang tới phiền toái cho tổ quốc chúng ta. "

Trần Toàn trong lòng giận lắm, tiểu tử chưa dứt sữa này không ngờ dám dạy bảo mình, cậu con mẹ nó xứng ư? Có điều hắn vẫn hỉ nổ không hiện ra mặt, nói khẽ: "Trương Dương, quan hệ của hai quốc gia và chúng ta đều rất quan trọng, trên mặt ngoại giao, chúng ta nhất thiết phải làm được công bằng, tổn hại bất kỳ tình cảm của phía nào trong đó cũng đều không tốt, nhưng điều tra cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tôi không giấu gì cậu, trước mắt điều tra đang lâm vào giai đoạn giằng co, nếu như xử lý không thỏa đáng, sẽ tổn hại tới lợi ích của quốc gia hại chúng ta. "

Trương Dương nói: "Phó bộ trưởng Trần, ngài nói nhiềuvới tôi như vậy làm gì. Tôi sao càng nghe càng hồ đồ, hình như là chuyện của tôi đã được giải quyết rồi, những chuyện khác chắc không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không phải là bộ ngoại giao các ngài, những chuyện cơ mật liên quan tới quốc gia ngài cũng đừng nói với tôi làm gì. "

Trần Toàn nói: "Tiểu Trương, tôi là có ý này, cậu có thể thông qua quan hệ cá nhân nói chuyện với Lý Xương Kiệt hay không. Bảo hắn đừng tiếp tục làm lớn chuyện này nữa, bình tĩnh một chút, cho mọi người thời gian để giải quyết vấn đề. "

*****

Trương Dương đã sớm biết mục đích của hắn rồi, chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi. Hắn cười nói: "Lão tử của hắn gặp chuyện, khuyên hắn khuyên hắn hắn chưa chắc đã chịu nghe."

Trần Toàn nói: "Cuối tuần có diễn đàn kinh tế Châu Á, tới tham gia hội nghị sẽ có không ít đầu não xí nghiệp gia của quốc gia Châu Á. Tôi chuẩn bị tiến hành giới thiệu trọng điểm khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tới các quốc gia, cậu cảm thấy thế nào?"

Trương đại quan nhân minh bạch rồi, Người ta là đang ra điều kiện với hắn, nếu như Trần Toàn không phải thật sự khó xử, cũng sẽ không chủ động đưa chuyện tốt như vậy cho hắn, Trương đại quan nhân nói: "Nghe ra hình như không tồi."

Trần Toàn nói: "Trở về chuẩn bị đi, nghĩ làm sao để mở rộng khu bảo lưu thuế nhập khẩu của các cậu."

Trương đại quan nhân có được ưu việt, về phần Lý Xương Kiệt, cũng rất dễ giải quyết, có bí mật thủy chung chỉ có Trương Dương và Lý Xương Kiệt biết, hôm ấy Ninja Nhật Bản xuất hiện ở nghĩa địa công cộng núi Xuân Thu, mục đích không phải là ám sát, mà là giám thị, chỉ tiếc bị Trương đại quan nhân bắt giữ, hiện tại phía Nhật cũng bị đánh gẫy răng cửa cũng chỉ đành nuốt vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Khi Trương Dương rời khỏi bộ ngoại giao thì một chiếc Hồng Kỳ màu đen lái tới bên cạnh hắn, kính xe hạ xuống, Văn Quốc Quyền từ trong thò mặt ra: "Trương Dương!"

Trương đại quan nhân không ngờ gặp Văn Quốc Quyền ở đây, kinh hỉ nói: "Cha nuôi!"

Văn Quốc Quyền vẫy vẫy tay với hắn: "Lên xe."

Trương Dương vui vẻ lên xe: "Cha nuôi, ngài đến đây có việc à?"

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Bàn ít việc nhỏ thôi, cậu tới bộ ngoại giao làm gì?"

Trương Dương nói: "Phó bộ trưởng Trần tìm tôi thương lượng chút chuyện."

Nghe thấy tên Trần Toàn, Văn Quốc Quyền gật đầu, không hề tiếp tục tiếp tục, nói khẽ: "Tôi nghe mẹ nuôi cậu nói cậu tới kinh thành mấy ngày rồi, vốn là muốn bảo bà ấy gọi cậu về nhà ăn cơm, nhưng mấy ngày này bận quá, thật sự không lấy đâu ra thời gian, đúng rồi, buổi trưa về cùng tôi đi."

Cha nuôi mời, Trương đại quan nhân tất nhiên không thể cự tuyệt, hắn cười cười gật đầu: "Được, con dù sao cũng không có việc gì."

La Tuệ Ninh nhìn thấy hai cha con cùng nhau về thì rất vui, bởi vì Văn Quốc Quyền rất ít về nhà ăn cơm trưa, hôm nay đã nói trước rồi, La Tuệ Ninh đặc biệt mà chuẩn bị một bàn đồ ăn, trong nhà bình thường chỉ có bà ta và bảo mẫu, con trai hiện giờ đang đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Nam Tích.

Con gái Văn Linh thì bắt đầu tu hành, gần đây theo cùng sư phụ tới Hằng Sơn du lịch.

Mấy người sau khi ngồi xuống th La Tuệ Ninh nói với Văn Quốc Quyền: "Anh buổi chiều không cần đi làm à?"

Văn Quốc Quyền nói: "Làm liên tục nhiều ngày như vậy rồi, mệt mỏi lắm, buổi chiều hôm nay không có việc gì, anh cho mình nghỉ."

La Tuệ Ninh cười nói: "Anh đó, cuối cùng cũng biết quý trọng thân thể của mình."

Văn Quốc Quyền chỉ chỉ về phía Trương Dương: "Bộ dưỡng công Trương Dương dạy cho tôi, mỗi ngày mỗi ngày đều luyện tập, cảm thấy tinh lực so với trước đây thì tốt hơn nhiều."

La Tuệ Ninh nói: "Trước sau mâu thuẫn, vừa rồi còn nói mệt mỏi mà."

Mấy người bật cười.

Sau khi Đồ ăn bưng lên, La Tuệ Ninh tự mình xới cơm, Văn Quốc Quyền nói: "Không vội, mang rượu lần trước tôi đang uống dở ra đây, tôi và Trương Dương uống mấy chén."

Trương Dương nhìn ra cha nuôi hôm nay rất hứng trí, vội vàng đứng dậy: "Hay là để con, không thể để mẹ nuôi của con nhọc sức được." Hắn tới tủ rượu, tìm bình Mao Đài mà Văn Quốc Quyền nói, lắc lắc thì thấy không còn nhiều, vặn bình ra nghe, xoay người nói: "Cha nuôi, rượu này cha mở đã bao lâu rồi?"

Văn Quốc Quyền nói: "À, từ lúc tết âm lịch, một năm rồi, chắc bay hơi hết rồi."

La Tuệ Ninh nói: "Anh đúng là keo kiệt, Trương Dương, trong ngăn tủ tầng dưới của tủ rượu có thùng rượu lấy trước con tặng đó."

Trương Dương mở tủ, nhìn thấy phía dưới đựng đầy Đại Minh, lấy ra một lọ rồi mở, trở lại trước bàn rót cho Văn Quốc Quyền, lại rót cho La Tuệ Ninh một ly. Sau đó thì rót cho mình, cầm chén rượu lên nói: "Con chúc cha nuôi mẹ nuôi thân thể khỏe mạnh, chúc mẹ nuôi vĩnh bảo thanh xuân, chúc cha nuôi tâm tưởng sự thành."

Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều bật cười, cùng uống.

Văn Quốc Quyền nói: "Cái miệng này của Trương Dương đúng là giỏi nói."

Trương Dương vừa rót rượu cho bọn họ vừa nói: "Cha nuôi, con sao nghe những lời này của cha không giống như là đang khen con nhỉ?"

Văn Quốc Quyền cười nói: "cậu làm cán bộ quốc gia nhiều năm như vậy rồi, nên hiểu được một chuyện, được người ta khen chưa chắc là chuyện tốt, thường xuyên bị phê bình mới có thể không ngừng tiến bộ."

La Tuệ Ninh nói: "Em thấy chưa chắc, nếu đứa nhỏ cả ngày bị người ta phê bình thì lòng tin gì cũng mất! Phê bình và cổ vũ đều quan trọng."

Văn Quốc Quyền cười ha ha, nói: "Em so với anh thì biết giáo dục hơn, phương diện này anh không được, người nói vô tâm, người nghe có ý, La Tuệ Ninh nghe thấy những lời này của chồng đột nhiên nhớ tới hai đứa con của mình, bà ta ở phương diện giáo dục con gái thì rất cảm thấy hối tiếc, điều này đối với hai đứa con này cũng nuống chiều không ít, vẻ mặt lập tức trở nên chán nản.

Văn Quốc Quyền tâm tư kín đáo, vợ chồng nhiều năm, vợ nghĩ gì y hiểu ngay, lập tức nói sang chuyện khác: "Trương Dương, cậu hôm nay tới bộ ngoại giao làm gì?"

Trương Dương thế là kể lại mục đích Trần Toàn tìm hắn tới với Văn Quốc Quyền, tuy rằng việc này đối với Trương Dương mà nói thì được cho là đại sự khó lường, nhưng trong mắt Văn Quốc Quyền thì chỉ là việc nhỏ.

Văn Quốc Quyền nói: "Trần Toàn nói đúng, sự kiện này dù sao cũng là xảy ra trên đất của chúng ta, chuyện trong ngoại giao là phải dĩ hòa vi quý, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, hơn nữa cậu thông qua chuyện này cũng gây áp lực rất lớn cho phía Nhật, khiến phía Nhật biết khó mà lui, mục đích cũng có thể nói là đạt được rồi."

Trương Dương ngượng ngùng cười, cảnh giới chính trị của Văn Quốc Quyền dù sao cũng hơn mình quá xa, nhìn một cái là ra chỗ mấu chốt trong đó.

Trương Dương nói: "Cha nuôi, con minh bạch rồi, con cũng không muốn làm khó bộ ngoại giao, chỉ là nhìn đám tiểu Nhật Bản không vừa mắt."

La Tuệ Ninh oán trách: "Lần trước con tới nhà, hỏi con tới kinh thành làm gì con không nói, thì ra là có phiền toái, vì sao không nói? Chẳng lẽ coi cha mẹ là người ngoài ư?"

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con không phải có ý này."

Văn Quốc Quyền nói: "Nó là sợ mang tới phiền toái cho chúng ta, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, thằng bé này! Thật ra có một số việc vốn không cần phức tạp như vậy."

Trương Dương nói: "Cha nuôi, dù sao cũng không phải là đại sự gì, cha cũng đừng quan tâm."

Văn Quốc Quyền cười cười: "Trần Toàn thực sự bảo cậu ra mặt điều giải chuyện này ư?"

Trương Dương nói: "Hắn nói cuối tuần có diễn đàn kinh tế Châu Á, muốn đem khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải làm trọng điểm để tiến hành mở rộng ra bên ngoài."

Văn Quốc Quyền lạnh lùng nói: "Hắn nói là được ư?" Thái độ và vẻ mặt của y đã chứng minh, Trần Toàn hiện tại trong lòng y không có bất kỳ địa vị gì, y đã không còn coi Trần Toàn là người một nhà! về phần chuyện của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, cũng không có bao nhiêu quan hệ với Trần Toàn, trọng điểm mở rộng vẫn là y định ra, Trần Toàn chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi.

Trương Dương nói: "Cha nuôi, cha nói như vậy là con hiểu rồi."

Văn Quốc Quyền hỏi ngược lại: "Minh bạch gì?"

Trương Dương chỉ cười.

Văn Quốc Quyền sợ thằng ôn này hiểu lầm ý mình, nhắc nhở hắn: "Có một số việc vẫn phải có chừng có mực, trong ngoại giao có rất nhiều chuyện cậu có thể lý giải, nếu phiền toái của cậu đã được thì đừng nhúng vào nữa."

Trương Dương liên tục gật đầu.

Một bình rượu, hai vợ chồng Văn Quốc Quyền uống không tới ba lạng, còn lại đều vào bụng Trương Dương.

Ăn xong cơm trưa, Văn Quốc Quyền không lập tức đi nghỉ trưa, gọi Trương Dương vào thư phòng mình, quan tâm nói: "cậu về sau uống rượu cũng phải có chừng mực, tuy rằng cậu thân thể cường tráng, nhưng cũng không thể uống nhiều như vậy, đối với thân thể khẳng định có hại."

Trương Dương gật đầu nói: "Cha nuôi yên tâm, con về sau sẽ khống chế."

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi nghe nói chuyện cậu ở Xuân Dương bị tập kích."

Trương Dương nói: "Cha nuôi, quả thực mà nói thì không phải con gặp tập kích, mục tiêu của người ta là nhà Khưu Chỉ Đống, con chỉ đúng dịp có mặt ở đó thôi."

Văn Quốc Quyền nói: "Chuyện này có thể liên quan tới tổng tuyển cử tương lai của Đài Loan."

Trương Dương nói: "Phó đại sứ Võ Trực Chính Dã Nhật Bản ở Trung quốc cũng không phải là thứ tốt lành gì, con đoán chuyện này hắn cũng biết."

Văn Quốc Quyền nói: "Trước mắt chuyện này được liệt vào sự kiện trọng đại, bộ môn tương quan đang điều tra."

Trương Dương nói: "Đầu tiên là Khưu Chỉ Đống, sau đó là Lý Ngân Nhật, cha nuôi, cha nói tiểu Nhật Bản có phải đang có đại âm mưu gì hay không?"

Văn Quốc Quyền cười nói: "Bọn họ có lúc nào chịu để yên đâu, theo sự quật khởi của Trung Quốc, địa vị của bọn họ ở Châu Á không ngừng dao động, hoang mang cũng là điều khó tránh khỏi, cũng bởi vậy mà sinh ra một loạt hoạt động âm mưu, muốn hành vi này chung quy không thể ra ánh sáng được, có điều cậu cũng phải tin chắc một điểm, bất kể bọn họ làm trò thế nào thì thế quật khởi của Trung Quốc cũng không thể ngăn cản."

*****

Trương Dương nói: "Con cũng cho rằng như vậy." Nói tới đây hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, hắn cho rằng mình nên nói chuyện của Phó Hải Triều với cha nuôi.

Văn Quốc Quyền nhìn ra Trương Dương còn có tâm sự, mỉm cười nói: "Trương Dương, cậu có gì thì cứ nói đi, tôi cũng ít khó thời gian nói chuyện phiếm với cậu."

Trương Dương hạ quyết định, vì thế đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với Văn Quốc Quyền một lần.

Văn Quốc Quyền nghe xong Không khỏi nhíu mày, chuyện này nghe qua thì cứ như là khúc mắc tình cảm giữa nam nữ trẻ tuổi, nhưng trên thực tế cũng không đơn giản, Phó Hải Triều trong một thế hệ trẻ tuổi rất có danh khí, thậm chí ngay cả Văn Quốc Quyền cũng hâm mộ Phó Hiến Lương có được một đứa con trai có khả năng như vậy, ít nhất trong mắt y thì con cái của mình không bằng Phó Hải Triều, y đối với Phó Hải Triều cũng có chút tìm hiểu, biết đứa nhỏ này không phải là người dễ xung động, một người có thể thành đại sự Sẽ không dễ dàng bị té nhào trước mặt sắc đẹp, Văn Quốc Quyền cho rằng Phó Hải Triều là người có thể làm đại sự, trong điểm này so với Hạo Nam thì mạnh hơn nhiều, nhớ tới con trai, tâm tình của Văn Quốc Quyền không khỏi trở nên trầm trọng. Từ sau khi bị đả kích ở chỗ Tần Manh Manh, con trai tựa như đã thay đổi thành một người khác, cơ hồ thay đổi thái độ nhân sinh.

Trương Dương nhìn thấy Văn Quốc Quyền lâm vào suy nghĩ sâu xa, không lập tức quấy rầy y, Văn Quốc Quyền suy nghĩ khoảng ba phút mới nói: "cậu trước đây có biết hắn không?"

Trương Dương lắc đầu: "Con chưa gặp hắn bao giờ."

Văn Quốc Quyền nói: "cậu đã là người, trên tình cảm phải biết thu liễm. Nếu như để Yên Nhiên biết thì cô ta nhất định sẽ thương tâm."

Trương Dương nói: "Cha nuôi yên tâm, con về sau nhất định sẽ đối xử tử tế với Yên Nhiên, hơn nữa con cũng không phải là người hay làm bậy."

Văn Quốc Quyền cười cười. Y đối với tình cảm quan của Trương Dương cũng không tiện bình phẩm, đứa con nuôi này và thằng con ruột hoàn toàn bất đồng, cuộc sống tình cảm rực rỡ muôn màu, không ngờ không ngờ có thể thành thạo ở trong đó. Lừa được nhiều nữ hài tử như vậy tất cả một lòng với hắn, cũng được cho là một kỳ tài. Văn Quốc Quyền nói: "Phó Hiến Lương là bạn tốt của tôi. Người ngoài đều cho rằng chúng tôi là là đối thủ, nhưng thật ra chúng tôi là tri kỷ, nhiệm kỳ mới lần này, bất kể là hắn lên hay là tôi lên cũng đều là chuyện bình thường, chúng tôi đều có năng lực đưa quốc gia đi lên."

Trương Dương nói: "Nhưng theo con thấy cha được chọn mới là bình thường."

Văn Quốc Quyền cười cười vỗ vỗ vai Trương Dương: "cậu đó, luôn xử trí theo cảm tính, thật ra tôi hiện tại cũng không rõ, tôi và Hiến Lương rốt cuộc ai thích hợp với vị trí này hơn." Y lắc đầu, đi mấy bước trong phòng: "Tới gần nhiệm kỳ mới, đủ loạn người sẽ hoá trang lên sân khấu, có người cổ động, cũng có người làm rối, cậu là con nuôi của tôi, tất nhiên sẽ bởi vì chuyện của tôi mà bị liên luỵ không ít, nói dễ nghe thì là áp lực, thật ra là tôi liên lụy tới cậu."

Trương Dương nói: "Cha nuôi, cha nói như vậy con thực sự ngại quá."

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi biết bên ngoài có không ít người nói cậu dựa hơi ấm của tôi, cho rằng nếu như cậu không phải dựa vào có tôi là cha nuôi thì không có thành tựu và địa vị chính trị hôm nay, có thể là vì nguyên nhân này cho nên cậu mới cố ý giả vờ bất hòa với chúng tôi, sợ người khác nói cậu nhờ vả Văn gia."

Trương Dương da mặt nóng lên: "Cha nuôi, con thực sự không nghĩ như vậy."

Văn Quốc Quyền nói: "Cậu luôn là người háo thắng, tôi rất thích điểm này của cậu, nhưng háo thắng cũng không có nghĩa là cố ý phân rõ giới hạn với chúng tôi."

" Cha nuôi, con không có mà."

Văn Quốc Quyền cười nói: "cậu nghĩ gì tôi hiểu."

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng: "Tôi nghĩ gì ông chưa chắc đã biết, tuy rằng ông mắt sáng như đuốc, nhưng chắc sẽ không nghĩ được thằng con nuôi tôi là từ triều Đại Tùy tới? Nếu luận về tuổi thì tôi còn lớn hơn ông."

Chuyện Phó Hải Triều theo đuổi Liễu Đan Thần rất nhanh liền được truyền ra ở viện kinh kịch, thậm chí ngay cả Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi cũng đã biết chuyện này, cô ta đặc biệt tới tìm Liễu Đan Thần, tuy rằng mục đích là bàn về chuyện của Trương Dương, nhưng đề tài lại bắt đầu từ Phó Hải Triều.

Thiệu Minh Phi kỳ quái nói: "Sư muội, thật là không đơn giản. mới có vài ngày không gặp đã quen được thiếu gia nhà họ Phó rồi." Cô ta không dùng từ lừa đã là rất khách khí rồi.

Liễu Đan Thần nhíu mày, cô ta có chút bực mình nói: "Tôi đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng có tới viện kinh kịch tìm tôi."

Thiệu Minh Phi thở dài nói: "Sư muội, chúng ta quen nhiều năm như vậy rồi, không nói tới trước đây chị từng chiếu cố em, chẳng lẽ chúng ta ngay cả tình nghĩa môn cũng không có ư? Trong mắt em còn có sư tỷ này hay không, không ngờ ngay cả xưng hô cũng tiếc rẻ."

Liễu Đan Thần nói: "Nếu như không phải nghĩ tới tình đồng môn thì chị hiện tại tuyệt đối sẽ không được sống êm đẹp trên thế giới này."

Thiệu Minh Phi cười nói: "Sư muội, em khi tức xinh lắm, chẳng trách có nhiều nam nhân như vậy bị em mê hoặc."

Liễu Đan Thần nói: "Không có gì để nói thì chị đi đi."

Thiệu Minh Phi nói: "Sư muội, sư phụ trước khi đi bảo chị chiếu cố em nhiều hơn, bằng không chị nào dám lớn gan tới tìm em."

Liễu Đan Thần nói: "Tôi sao không nghe sư phụ nói."

Thiệu Minh Phi nói: "em là hòn ngọc quý trên tay sư phụ, ông ta đương nhiên không đành lòng nhìn thấy em bị thương tổn gì, trước khi ông ta tới Đông Kinh đặc biệt dặn dò chị, nhất định phải chiếu cố tốt cho em."

"Không cần, tự tôi có năng lực chăm sóc cho mình."

Thiệu Minh Phi nói: "Ở trong tất cả đám chúng ta thì sư phụ thương em nhất, cũng lo cho em nhất."

Liễu Đan Thần không muốn nói chuyện với cô ta nữa, xoay người định đi nhưng lại nghe Thiệu Minh Phi nói: "Em rõ ràng có thể xuống tay với hắn, vì sao ba lần bảy lượt thủ hạ lưu tình?"

Liễu Đan Thần xoay người lại, mắt sáng tràn ngập tức giận nhìn Thiệu Minh Phi.

Thiệu Minh Phi vẫn là bộ dạng xinh đẹp quyến rũ, dịu dàng nói dịu dàng nói: "Sư muội, sư phụ tuy rằng thương em, nhưng ông ta dù sao cũng là nam nhân, không hiểu tâm tư của nữ nhân chúng ta, em trong lòng rốt cuộc nghĩ gì thì thật ra chị hiểu rõ nhất."

Liễu Đan Thần khinh thường nói: "Thu hồi sự quan tâm này của anh lại đi, tôi nghĩ gì, chị không cần biết, cũng không cần chị quan tâm."

Thiệu Minh Phi đi tới trước mặt cô ta: "Sư muội, em so với chị thì xinh đẹp hơn, ngộ tính cũng cao hơn chị rất nhiều, nhưng ở phương diện đối đãi với nam nhân thì em còn lâu mới bằng được chị."

Liễu Đan Thần không khỏi trào phúng: "Chị cũng có chút tự hiểu lấy mình đó."

Thiệu Minh Phi nói: "Chị biết em bởi vì chuyện lần trước là oán chị, nhưng em để tay lên ngực tự hỏi đi, có thực sự hận chị không?" Không đợi Liễu Đan Thần trả lời, cô ta lại thở dài: "chúng ta đều là nữ nhân, chị nhìn ra được, em thích hắn, em không cắt được đoạn tình nghiệt này, em căn bản không đành lòng xuống tay đối với hắn."

Liễu Đan Thần tức giận nói: "Đủ rồi, tôi không muốn nghe chị ở đây nói hưu nói vượn nữa, chị có thể đi rồi đó."

Thiệu Minh Phi nói: "Sư muội, chị biết em có rất nhiều bí mật, có một số việc không thể giấu được đâu."

Liễu Đan Thần nói: "Về sau chị đừng có tới tìm tôi nữa."

Thiệu Minh Phi nói: "Trương Dương là nhưng cực kỳ giảo hoạt, hắn đối với chuyện buổi tối ngày đó đã hoài nghi rồi, chỉ giả vờ tuyên bố chị đã mang cốt nhục của hắn, vốn cho rằng có thể bức hắn đi vào khuôn khổ, thành thành thật thật nghe lệnh chị, nhưng xem ra hắn không nể tình."

Liễu Đan Thần nói: "Chị sao phải phiền phức thế, chẳng thà dứt khoát giết hắn đi, chẳng phải là xong hết mọi chuyện ư?"

Thiệu Minh Phi cười nói: "Nói dứt khoát thế, em đành lòng ư?"

Liễu Đan Thần nói: "Sao mà không?"

Đôi mắt quyến rũ của Thiệu Minh Phi nhìn Liễu Đan Thần một lượt từ trên xuống dưới, nói khẽ: "Nữ nhân luôn nhớ mãi không quên đối với nam nhân đầu tiên của cô ta, huống chi..."

Dưới nhìn chăm chú của cô ta, Liễu Đan Thần không ngờ lộ ra một chút hoảng hốt.

Thiệu Minh Phi nói khẽ: "Hôm trước em tới bệnh viện Nhân Hòa làm gì?"

Liễu Đan Thần đột nhiên biến sắc, cô ta cắn cắn môi: "Chị theo dõi tôi..."

Thiệu Minh Phi nói: "Chị mới rồi đã nói với em rồi đó, sư phụ vô cùng quan tâm tới em, ông ta muốn biết rốt cuộc là trên người em đã xảy ra chuyện gì." Cô ta đi đến bên cạnh Liễu Đan Thần, vô cùng thân thiết ôm vai của cô ta, ghé vào tai cô ta nói khẽ: "Sư muội, em đừng sợ, chuyện này chị sẽ không nói với sư phụ đâu, thật là không ngờ, em mang..."

" Câm mồm." Liễu Đan Thần giận dữ nói, ngực của cô ta bởi vì kích động mà phập phồng kịch liệt.

Thiệu Minh Phi nói: "Em có nghĩ tới hay không, nếu như sư phụ biết chuyện này, ông ta liệu còn tiếp tục tin em nữa không? ông ta vẫn luôn chuẩn bị truyề y bát cho em, nhưng em lại để xảy ra loại chuyện này..."

Liễu Đan Thần nói: "Tôi nếu gặp chuyện không may thì chị cũng phiền đó."

Thiệu Minh Phi nói: "Chị lại vừa hay là loại người không sợ phiền toái." Cô ta trong lòng cũng cực kỳ bực, Tiêu Quốc Thành gieo trảo phá mĩ nhân kiểm trong cơ thể của cô ta, nếu như cổ độc phát tác, chỉ sợ kết cục của cô ta so với đa số người trên đời thì thê thảm hơn rất nhiều.

Câu nói vừa rồi của Liễu Đan Thần không khác gì đã âm thầm thừa nhận.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)