Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1235

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1235: Trở mặt thì làm sao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhân viên công tác Quốc An vừa mới rời khỏi Nhân Gian Cung Khuyết, Vu Cường Hoa cũng dẫn đội đi, nhưng vừa đi chưa được bao lâu thì cục trưởng thị cục gọi điện thoại tới.

Vu Cường Hoa nhìn thấy điện thoại từ văn phòng cục trưởng thì lập tức cảm thấy đau đầu, xem ra chuyện này cuối cùng vẫn đến tai cấp trên rồi, ngay cả cục trưởng thị cục cũng bị kinh động, muốn đích thân truy cứu trách nhiệm của mình.

"Tiểu Vu, chuyện Nhân Gian Cung Khuyết rốt cuộc là sao hả?"

Vu Cường Hoa thuật lại tình huống, đương nhiên hắn rất xảo diệu đổ đại bộ phận chuyện lên người Quốc An, Nhân Gian Cung Khuyết xảy ra nổ bom, mình xuất cảnh cũng là chuyện trong phạm vi công tác bình thường.

Cục trưởng nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới đoàn kết yên ổn xã hội, trên toàn xã hội tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, nhất định phải tra tới cùng, tuyệt đối không thể nhân nhượng. "

Trong mắt Vu Cường Hoa những lời này của cục trưởng rất có thể là giọng quan, nói theo hình thức, hắn gật đầu: "Cục trưởng, trước mắt Quốc An đã tham gia điều tra rồi, định tính chuyện này là sự kiện khủng bố, hung phạm dẫn nổ bom cũng đã sa lưới, chúng tôi không thích hợp tham gia. "

"cậu nói như vậy là không đúng rồi, phát sinh ở kinh thành, gây nguy hiểm tới an toàn công cộng, chúng ta không thể không quản, Quốc An là quản bản thân sự kiện nổ mạnh, chúng ta thì phải điều tra Nhân Gian Cung Khuyết, tôi đã nhận được tố cáo tương quan, Nhân Gian Cung Khuyết là một nơi tàng ô nạp cấu, vì sao nhiều năm như vậy không có ai tới tra, là không dám tra, hay là không muốn tra?"

Vu Cường Hoa cơ hồ cho rằng mình nghe lầm: "Gì cơ?"

" Lần này nhất định phải điều tra Nhân Gian Cung Khuyết tới cùng, mặc kệ nó có bối cảnh như thế nào, mặc kệ liên quan tới người nào, cũng phải tra tới cùng, chỉ cần trong đó tồn tại bất kỳ hành vi trái pháp luật nào thì nhất định phải xử lý nghiêm túc. Tuyệt đối không nhân nhượng. "

Cảnh Thiên Thu cuối cùng cũng khôi phục năng lực nói chuyện, cô ta thề thốt phủ nhận có liên quan tới Quản Thành, mà phía Quản Thành cũng nói rằng không biết Cảnh Thiên Thu, chỉ nói với cô ta là nhất thiết phải giữ liên lạc thông suốt, đồng thời cũng không được tự tiện tời kinh, Cảnh Thiên Thu minh bạch, đối phương tuy rằng khách khí, nhưng đã coi cô ta là đối tượng hoài nghi.

Cảnh Chí Siêu sau khi rời khỏi thì Cảnh Thiên Thu trở lại văn phòng của mình, cô ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Triệu Vĩnh Phúc.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, Triệu Vĩnh Phúc mới nhấc máy, giọng nói lộ ra có chút mệt mỏi: "Alo. "

Cảnh Thiên Thu nói: "Vĩnh Phúc. Tôi gặp phiền toái rồi!"

Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: "Tôi đã sớm nói với cô rồi, thằng ôn Trương Dương này làm mưa làm gió ở kinh thành, người khác đều tránh không kịp, cô vì sao cô còn đụng vào hắn?"

Cảnh Thiên Thu nói: "Lần này đúng là phiền, bọn họ ở chỗ tôi tìm được một tên hung phạm đánh bom, tôi căn bản không biết hắn, nhưng nhìn tình hình ỵ bọn họ muốn vu hãm cho tôi tội chứa chấp. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Mấy năm nay tôi đã khuyên cô bao nhiêu lần rồi. Nhân Gian Cung Khuyết căn bản không cần thiết phải mở nữa, f làm kinh doanh gì thì tôi trước giờ cũng không quản cô, nhưng cô cũng không thể làm theo tính của mình được. "

Cảnh Thiên Thu nói với vẻ thảm hại: "Vĩnh Phúc. Anh giúp tôi với, từ anh rồi tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể giúp được tôi. "

Triệu Vĩnh Phúc lại thở dài, hắn nói khẽ: "cô đừng hoảng. Tôi đi hỏi tình huống xem thế nào đã. "

Cảnh Thiên Thu nghe Triệu Vĩnh Phúc nói như vậy thì trong lòng an tâm hơn chút. Chỉ cần Triệu Vĩnh Phúc đáp ứng ra mặt cho mình, chuyện này chắc vẫn có thể hóa giải được. Bình tĩnh lại, cô ta nghĩ tới Trương Dương, không khỏi cắn răng, trong lòng đầy oán hận: "Chỉ cần để tôi vượt qua được cửa này, tôi tuyệt không tha cho anh. "

Cảnh Thiên Thu trong lòng đang oán hận không thôi thì lúc này cửa phòng bị đẩy ra, nghe thấy thư ký ngoài cửa nói: "Các anh không thể vào được. "

Vu Cường Hoa suất lĩnh một gã trợ thủ bước vào văn phòng Cảnh Thiên Thu.

Cảnh Thiên Thu ngẩn ra, rồi khôi phục bình tĩnh, mỉm cười nói: "Vu đại đội đại giá quang lâm, không biết là muốn làm gì?" Cảnh Thiên Thu trước đó cũng không tiếp xúc nhiều với Vu Cường Hoa, chỉ biết là Vu Cường Hoa là đội trưởng đại đội hình cảnh khu trực thuộc, cái này có liên quan tới Cảnh Thiên Thu luôn tự cho mình là cao, cô ta cũng khinh thường giao tiếp với loại nhân vật như Vu Cường Hoa.

Nhưng hôm nay Cảnh Thiên Thu đối với Vu Cường Hoa lại coi trọng trước giờ chưa từng có, cô ta cảm thấy tình huống tựa hồ càng lúc càng không đúng, nếu như Quản Thành thực sự khai mình ra, như vậy mình ít nhất cũng không bị tội bao che, Vu Cường Hoa tới đây chẳng lẽ là vì chuyện này? Cô ta nghĩ lại thì thấy có chút không đúng, chuyện của Quản Thành là Quốc An mà có, công an chắc sẽ không tham gia vào sự vụ của Quốc An.

Vu Cường Hoa nói: "Cảnh Thiên Thu, căn cứ vào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được thì Nhân Gian Cung Khuyết do cô đứng tên bị tình nghi dính líu đến tổ chức và cung cấp phục vụ mại dâm, đã trái với hình pháp của nước ta, hiện tại mời cho theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra. "

Cảnh Thiên Thu nghe thấy Vu Cường Hoa gọi thẳng tên mình thì biết hắn là lai giả bất thiện, nghe thấy câu lên án của Vu Cường Hoa, Cảnh Thiên Thu không khỏi bật cười: "Vu đại đội, tội trạng anh liệt kê căn bản không hề có căn cứ, ở kinh thành ai chẳng biết Nhân Gian Cung Khuyết chúng tôi là làm sinh ý chính đáng, bình thường người đến đây đều là người có thân phận và địa vị, anh cho dù không tin tôi thì cũng phải tin phẩm hạnh của những người này chứ?" Cảnh Thiên Thu rõ ràng đang ám chỉ Vu Cường Hoa, anh dám bắt tôi, không sợ chọc vào cả thiên hạ à.

Vu Cường Hoa nói: "Có chuyện gì thì cô trước tiên cư theo tôi về cục lý đã rồi nói. "

Triệu Quốc Cường lên máy bay, trong thời gian ngắn nhất chạy tới kinh thành, tới nhà của cha ở kinh thành, căn nhà này thật ra là mẹ hắn để lại.

Khi Triệu Quốc Cường tới nơi thì nhìn thấy tiểu lâu vẫn sáng đèn, đoán rằng cha chắc chưa đi ngủ, hắn đi vào tiểu lâu, đầu tiên nghe thấy tiếng khóc của một nữ nhân, tiếng khóc từ trong thư phòng của cha truyền ra, Triệu Quốc Cường hỏi qua bảo mẫu mới biết, Cơ Nhược Nhạn vừa mới tới đây, bởi vì chuyện của dì cô ta Cảnh Thiên Thu mà cầu xin Triệu Vĩnh Phúc ra tay tương trợ.

Triệu Quốc Cường nghĩ nghĩ rồi vẫn gõ cửa phòng, Cơ Nhược Nhạn dứt tiếng khóc, ra mở cửa phòng, cô ta không ngờ Triệu Quốc Cường vào đêm khuya thế này lại về kinh thành, cười cười, nhưng trên mặt vẫn đẫm nước mắt, cô ta vươn tay ra lau rồi nói: "Quốc Cường, anh đã về, bác Triệu, cháu không làm phiền hai người, cháu đi trước... " Cô ta đi rất vội vàng, chân vấp một cái, suýt nữa thì ngã, Triệu Quốc Cường vội vàng đi tới đỡ cô ta.

Cơ Nhược Nhạn lắc đầu nói: "Tôi không sao. "

Triệu Quốc Cường đưa cô ta ra ô tô rồi mới trở lại thư phòng.

Cha đang ngồi dưới đèn, hai hàng lông mày nhíu chặt, tâm tình vô cùng buồn bực.

Triệu Quốc Cường nói: "Cha. "

*****

"Về đấy à. " Giọng nói của Triệu Vĩnh Phúc có chút trầm thấp, chuyện của Cảnh Thiên Thu đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình tự của y.

Triệu Quốc Cường ngồi xuống đối diện cha, nói khẽ: "Cơ Nhược Nhạn tới làm gì?" Thật ra không cần hỏi hắn cũng đoán được mục đích của Cơ Nhược Nhạn, mục đích nói như vậy là để khơi dậy đề tài.

Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: "Còn không phải là vì chuyện của cô ta cô ta ư, vừa rồi người của phân cục Tây Kinh dẫn dì Cảnh của cậu đi rồi. "

Triệu Quốc Cường ngây ra một thoáng, nói tới phân cục khu Tây Kinh, hắn lập tức nghĩ tới bạn học của mình Vu Cường Hoa, nhưng chuyện này nghe ra có chút không đúng, Cảnh Thiên Thu ở trong mắt Triệu Quốc Cường vẫn luôn là có quan hệ khá rộng, không chỉ với nhà bọn họ, trong số người cô ta quen cũng không thiếu nhân vật nổi tiếng xã hội và nhân vật thượng tầng, theo hắn biết thì quan hệ của cô ta và cục trưởng phân cục khu cũng không bình thường, sao lại trực tiếp dẫn cô ta đi? Triệu Quốc Cường nói khẽ: "Tội danh gì?"

Triệu Vĩnh Phúc cắn cắn môi, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, một lát sau mới: "Chứa chấp và cung cấp mại dâm... "

Triệu Quốc Cường không thể nào ngờ được Cảnh Thiên Thu lại bị bắt với một lý do buồn cười như vậy, lúc trước hắn cũng hỏi qua cha, Cảnh Thiên Thu làm kinh doanh giải trí, liệu có liên quan tới mại dâm hay không, cha lúc ấy phủ định rất quả quyết, hắn cho rằng Cảnh Thiên Thu sẽ không làm ra chuyện cấp thấp như vậy, nhưng hiện thực lại vô tình đập nát tất cả.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Người của cục Quốc An từ Nhân Gian Cung Khuyết bắt được một tên hung phạm chuyên đánh bom, trong quá trình điều tra, ở trong Nhân Gian Cung Khuyết phát hiện được một cái thông đạo bí mật. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, lần này dì Cảnh liệu có gặp phiền toái lắm không?"

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: "Tôi đã sớm nói qua với cô ta rồi, làm việc đừng ngây thơ như vậy, cô ta cứ cho rằng chỉ bằng vào quan hệ xã hội là có thể xử lý được tất, làm việc gì cũng nghĩ rất đơn giản, đó là bởi vì trước đây cô ta chưa từng gặp nhân vật lợi hại thực sự, hiện tại thì hay rồi, người nào không chọc lại đi chọc vào Trương Dương?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, chuyện này chỉ sợ không chỉ là vì Trương Dương!"

Triệu Vĩnh Phúc đối với những lời này của con trai thì rất không ủng hộ, cực kỳ bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: "cậu sao luôn nói đỡ cho hắn thế, hắn cho cậu cái gì?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, cha có từng nghĩ tới hay không, dì Cảnh sao lại quen Quản Thành? Quản Thành là ai, hắn là phản đồ của Quốc An, có liên quan tới rất nhiều sự kiện khủng bố phát sinh gần đây, dì Cảnh vì sao lại che giấu hắn? Nếu như không phải là vì Quản Thành thì Trương Dương sao lại đi tìm tới Nhân Gian Cung Khuyết?"

Triệu Vĩnh Phúc từ trong lời nói của con trai tựa hồ ngộ ra gì đó, y tràn ngập hoài nghi nhìn con trai: "cậu có phải đã sớm biết chuyện này rồi hay không? cậu biết Trương Dương muốn tới Nhân Gian Cung Khuyết gây sự ư?"

Triệu Quốc Cường vốn không muốn ở trước mặt cha nói ra sự thực, nhưng đã tới nước này, trong nhất thời máu nóng xộc lên đầu, lớn tiếng nói: "Vâng. "

Triệu Vĩnh Phúc giận dữ hét: "Thằng khốn nạn, mày là đồ chân ngoài dài hơn chân trong?"

Triệu Quốc Cường nói: "Cha, con biết tình cảm cha đối với dì Cảnh, cha không thể để những thứ bên ngoài mê hoặc được, có lẽ dì Cảnh căn bản không đơn giản như trong tưởng tượng của cha đâu. "

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: "Mày cút ra ngoài cho tao!"

" Cha. "

Triệu Vĩnh Phúc nhắm hai mắt lại: "Cút! Tao không muốn thấy mày!"

Triệu Quốc Cường đứng lên, hắn mấp máy môi, không hề lập tức rời đi: "Cha, cha không muốn nghe thì con vẫn phải nói, thật ra thanh danh của Nhân Gian Cung Khuyết ở kinh thành cũng không tốt gì, cái gì mà làm giải trí, chỉ là lớp ngụy trang của cô ta mà thôi, cô ta lợi dụng thanh danh của cha, lợi dụng quan hệ của cha, liên lạc tình cảm nơi nơi, đơn giản là đang tính toán cho lợi ích cá nhân của cô ta, con trước đây không nói ra là vì con không muốn cha thương tâm, con không tin cha vẫn không nhìn thấu những việc này. "

Triệu Vĩnh Phúc giận dữ hét: "Đủ rồi. "

Đêm thu Kinh thành rất lạnh, Triệu Quốc Cường một mình đứng bên ngoài, nhìn trăng rằm như miếng băng mỏng troe trên không trung, thở dài, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, đầu tiên gọi cho Vu Cường Hoa, di động của Vu Cường Hoa không liên lạc được, Triệu Quốc Cường đoán ra hắn có thể là cố ý tránh mình, hôm nay dẫn Cảnh Thiên Thu đi, khẳng định đã chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của không ít người, để tránh phiền toái, cho nên dứt khoát tắt máy.

Triệu Quốc Cường lúc này mới gọi cho Trương Dương.

Trương Dương khi nhận được điện thoại thì vừa mới chia tay với Tiết Vĩ Đồng, hắn muốn tìm Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi để hỏi một chút tình huống, nhưng bất kể là như thế nào cũng không liên lạc được với cô ta, hỏi qua Tiết Vĩ Đồng mới biết, cô ta cũng đã vài ngày rồi chưa gặp, Tiết Vĩ Đồng bởi vì điều này mà còn có chút khó chịu, không nghĩ thông Trương Dương muốn tìm nữ nhân này làm gì? Bản thân cô ta mà nói thì thà Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi vĩnh viễn đừng xuất hiện thì tốt hơn.

Nhận được điện thoại hẹn gặp mặt của Triệu Quốc Cường, Trương Dương lập tức đáp ứng, hẹn Triệu Quốc Cường ở quán đồ nướng tại ngõ nhỏ phía sau ban trú kinh Bình Hải.

Mười phút sau, hai người cơ hồ đồng thời đến đó, bọn họ đều không lái xe, Triệu Quốc Cường mới tới kinh thành, hơn nữa bị lão gia tử đuổi ra khỏi nhà, không có ô tô nên đành đi bộ, Trương đại quan nhân thì là vì xe bị người của Tạ Khôn Cử đâm phải, đã đưa tới chỗ sửa.

Nhìn thấy Trương Dương dẫn mình ngồi xuống quán đồ nướng, Triệu Quốc Cường nói: "Anh thường đến đây à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Ừ, chỉ cần đến kinh thành và ở tại khách sạn Thanh Giang thì phải qua nơi này. " Hắn cười cười với tiểu lão bản quán ăn: "Hai món rau, một cân thịt dêmà hai mươi sâu thịt, bỏ thêm ít hạt tiêu. Đúng rồi, cho hai bình ngưu nhị trước. "

Triệu Quốc Cường nhìn thấy bình ngưu lan sơn thì lắc đầu nói: "Không uống đâu. "

Trương đại quan nhân đã mở rượu ra rồi, rót đầy hai chén thủy tinh trước mặt: "Hôm nay tôi cao hứng, uống với tôi một chút. "

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi sao phải uống với anh, tôi tối nay rất chán. "

Trương Dương nói: "Nhìn ra mà. Nhưng chán thì càng phải uống. Nhất túy giải thiên sầu mà, nào, uống, uống. "

Triệu Quốc Cường híp mắt nhìn Trương Dương: "Trương Dương anh có phải là muốn lừa tôi không?"

Trương Dương nói: "Sao lại nói vậy, Quốc Cường, tôi và anh tuy rằng trước đây có một đoạn thời gian quan hệ không tốt, nhưng chúng ta cũng được cho là không đánh thì không quen, đến hiện tại tôi đã coi anh là bằng hữu thực sự rồi. "

Triệu Quốc Cường thở dài nói: "Hôm nay tôi đã bị vị bằng hữu này lừa đến thảm. " Không đợi Trương Dương đề xuất. Hắn đã cầm chén thủy tinh lên làm một ngụm lớn, rồi chép chép miệng nói: "Lão gia tử nhà tôi đuổi tôi đi, cho rằng chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết là tôi giúp anh làm. "

Trương Dương nói: "Sao lại vậy? Tôi không hề nhắc tới chuyện của anh với ai. Cha anh sao mà biết được?"

*****

Triệu Quốc Cường thở dài nói: "Là tự tôi nói ra. "

Trương đại quan nhân ặc một tiếng: "Chẳng trách, nhưng chuyện này không trách tôi được, nguyên nhân là tự anh, anh biết rõ cha anh không thích tôi, anh cũng biết quan hệ của cha anh và Cảnh Thiên Thu. Anh sao lại còn chọc vào vây ngược của ông ấy, hắc hắc, tự anh tìm phiề phức, cho chết. "

Triệu Quốc Cường gật đầu nói: "Đúng. "

Trương Dương chạm cốc với hắn, uống một ngụm rượu to rồi nói: "Hai cha con làm gì có thù cách đêm. ông ấy chửi anh một trận, đuổi anh ra khỏi nhà cũng chỉ là tức giận nhất thời. Chờ tới ngày mai là sẽ không sao đâu. "

Triệu Quốc Cường gật đầu, trong lòng hắn đương nhiên minh bạch, nếu như nói trước đây, cha giữa mình và em trai thì thiên vị em trai hơn, nhưng sau khi em trai ngộ hại. Lão gia tử đã dồn hết tất cả sự quan tâm lên người mình. Hắn buông chén rượu, nhìn Trương Dương đang rót thêm thì nói: "Tôi nhìn ra rồi, anh hôm nay là kiểu gì cũng muốn chuốc say tôi. "

Trương Dương nói: "Miệng mọc trên miệng anh, anh không uống thì tôi cũng không thể đổ vào miệng anh được, vả lại anh là cục trưởng công an, tôi có lòng nhưng cũng không có gan. "

Triệu Quốc Cường nói: "Lá gan anh nếu nhỏ thì trên đời này không có ai lớn gai cả. " Hắn tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương cũng không giấu hắn, kể lại chuyện xảy ra ở Nhân Gian Cung Khuyết.

Triệu Quốc Cường nghe xong thì mày rậm nhíu chặt, hắn nói khẽ: "Theo như lời anh nói thì Quản Thành quả thực ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết, mà Cảnh Thiên Thu cũng biết ư?"

Trương Dương nói: "Tôi sở dĩ tới thăm dò Nhân Gian Cung Khuyết, là vì từ trong miệng một vị bạn cũ của Quản Thành nhận được tin tức, là hắn nói cho tôi biết về chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết, cho nên tôi mới vào đó tìm kiếm Quản Thành, Quản Thành đối với tình huống nội bộ của Nhân Gian Cung Khuyết thì hiểu rõ vô cùng, chứng minh hắn không phải lần đầu tiên tới đó, tôi có thể kết luận Cảnh Thiên Thu và Quản Thành không chỉ quen một ngày hai ngày. "

Triệu Quốc Cường nói: "Trong ấn tượng của tôi thì dì Cảnh... " Nói tới đây hắn tạm dừng một chút, khi mở miệng thì đã thay đổi cách xưng hô: "Cảnh Thiên Thu là người làm ăn tiêu chuẩn, cô ta rất nhiệt tình với đủ loại quan hệ xã hội, trèo kéo nhân vật nổi tiếng các mặt, cô ta chắc sẽ không phạm tội. "

Trương Dương nói: "Có những lúc cái chúng ta thường thấy chỉ là sự giả dối ngoài mặt, anh là cảnh sát thì rõ điểm này hơn tôi, Quản Thành trước mắt đã bị Quốc An mang đi rồi, kết quả thẩm vấn rất nhanh sẽ có. "

Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta liệu có liên quan tới hành vi phạm tội của Quản Thành hay không?"

Trương Dương nói: "Rất khó nói, Quốc Cường, tôi không giấu gì anh, sau lưng Quản Thành còn có người sai khiến, tôi biết nói ra thì có thể có chút nghìn lẻ một đêm, nhưng Quản Thành quả thực bị một loại cổ thuật kỳ quái khống chế, có người hạ cổ trong cơ thể hắn, chẳng những Quản Thành, theo tôi biết thì còn có mấy người đồng dạng phương pháp đồng dạng khống chế. "

Triệu Quốc Cường hít một hơi lạnh: "Rốt cuộc là ai mà âm hiểm như vậy?"

Trương Dương nói: "Anh còn nhớ Chương Bích Quân không?"

Triệu Quốc Cường nói: "Anh là nói Quản Thành có liên quan tới cô ta ư?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Chắc không phải cùng trận doanh, mấy ngày hôm trước Quản Thành ở đông môn gài bom vào ô tô, cao tầng của Quốc An là Hình Triêu Huy bỏ mình ở đó, hôm nay khi thẩm vấn động cơ phạm tội của Quản Thành, hắn nói hắn trong lúc nhậm chức ở Quốc An, từng bị Hình Triêu Huy đối đãi không công bình, cho nên mới nổi lên ý đồ với Hình Triêu Huy, nhưng căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì hắn và Hình Triêu Huy không hề có bất kỳ xung đột lợi ích nào cả. "

Triệu Quốc Cường nói: "Nói cách khác thì cách nói của hắn căn bản không được thành lập. "

Trương Dương gật đầu: "Hình Triêu Huy từng bị Chương Bích Quân bí mật giam giữ hơn nửa năm, sau khi hắn chết, Quốc An đã tập trung hiềm nghi lên trên người Tiết Thế Luân. "

Triệu Quốc Cường nghĩ nghĩ: "Cái này cũng rất bình thường, quan hệ của Chương Bích Quân và Tiết Thế Luân rất chặt chẽ, cái chết của Chương Bích Quân là nỗi đau lớn của hắn, suy luận dựa theo lẽ thường thì hắn bởi vậy mà giận chó đánh mèo lên người Hình Triêu Huy cũng có thể. "

Trương Dương nói: "Tôi có dự cảm, Quản Thành có lẽ sẽ đổ chuyện này lên người Tiết Thế Luân. "

Mắt Triệu Quốc Cường sáng ngời, hắn nói khẽ: "Anh vì sao lại nghĩ vậy. "

Trương Dương nói: "Lúc ban đầu, tôi luôn cảm thấy người hiềm nghi lớn nhất chính là Tiết Thế Luân, nhưng theo càng lúc càng nhiều chuyện trồi lên mặt nước, tôi bỗng nhiên phát hiện, Tiết Thế Luân cũng là một người bị hại. Ít nhất có một bộ phận chuyện là có người đang giá họa cho hắn. " Hắn cầm chén rượu lên uống một ngụm, nói khẽ: "Rốt cuộc ai mà hận Tiết Thế Luân như vậy?"

Triệu Quốc Cường nói: "Có lẽ chỉ có chính hắn mới biết. "

Tuy rằng trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng Tiết Vĩ Đồng vẫn không quên lời nhắc nhở của Trương Dương, cô ta tới bên cạnh cha, ôm một cánh tay của y rồi tựa vào đầu vai y, nói khẽ: "Cha, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?"

Ánh mắt Tiết Thế Luân nhìn chằm chằm vào ti-vi phía trước, nhưng cả nửa ngày y là đang suy nghĩ, căn bản không rõ trên ti-vi đang chiếu gì, y vuốt ve mái tóc con gái, nói khẽ: "Lớn tuổi rồi thì sẽ luôn khó ngủ, con còn trẻ, không như cha, nhất định phải ngủ cho đủ, bằng không sẽ già đi rất nhanh đó. "

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Không sao cả, dù sao con cũng định làm bà cô cả đời. "

Tiết Thế Luân nói: "Vui vẻ là tốt, con chọn kiểu sống gì là tùy con. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha từ lúc nào trở nên thoáng thế. "

Tiết Thế Luân nói: "Trước đây cha vẫn cho rằng, làm người phải cố gắng thì mới có thể có thành tựu, nhưng cha đột nhiên phát hiện, người ta cố gắng quá thì sẽ mất đi lạc thú của cuộc sống, đời này của cha thực sự quá mệt rồi, cho nên không muốn con giống cha. "

Tiết Vĩ Đồng giống như lần đầu tiên quen y, đứng dậy nhìn nhìn: "Cha, đây hình như không giống như là cha nói, sao vậy? Thất tình à?"

Tiết Thế Luân bật cười ha ha: "Con cho rằng cha còn có thể yêu ư? Không có tình yêu thì đâu thể thất tình được?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Thiệu Minh Phi của cha đâu rồi?"

Tiết Thế Luân nói: "Con không nói thì cha suýt nữa quên mất, cha cũng đã mấy ngày rồi chưa gặp cô ta?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Thật ư?"

"Lừa con làm gì?"

Mắt Tiết Vĩ Đồng đảo quanh, trong lòng thì lại vô cùng vui vẻ: "Cha, cô ta chắc không phải kiếm đủ tiền của ha rồi, sau đó đi theo tên mặt trắng nào đó chứ?"

" Nói hưu nói vượn!" Tiết Thế Luân cảm thấy có chút bi ai, hiện tại bất kỳ chuyện gì đều tựa hồ không thể khiến y hứng thú, con gái nói như vậy, y không ngờ không hề cảm thấy có chút ghen tức nào, nếu thực sự là vậy thì sao, Thiệu Minh Phi đối với y mà nói thì căn bản không quan trọng.

Tiết Vĩ Đồng ngáp một cái rồi nói: "Cha, con đi ngủ!"

Tiết Thế Luân gật đầu, lúc này lại có khách tới thăm. Đêm khuya đến thăm, nếu không phải là bằng hữu có việc gấp thì chính là khách không mời mà đến, lần này người tới Tiết gia chính là người sau.

Hai nhân viên công tác của Quốc An đưa ra giấy tờ của họ, sau đó rất khách khí nói: "Tiết tiên sinh, chúng tôi muốn mời ngài về hiệp trợ điều tra. "

Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: "Vì sao? Các anh dựa vào gì mà dẫn cha tôi đi?"

Biểu hiện của Tiết Thế Luân lại cực kỳ trấn định, y mỉm cười vỗ vỗ vai con gái rồi nói: "Đồng Đồng, con hò hét cái gì? Làm người không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, bọn họ tìm cha cũng chỉ là điều tra tình huống, có phải là muốn bắt cha đâu, không sao, cha đi theo họ một chuyến, nói cho rõ ràng là được. "

Y quay sang hai nhân viên công tác của Quốc An: "Chủ nhiệm Liễu của Các anh biết chuyện này không?"

Một gã nhân viên công tác Quốc An Trong đó nói: "Tiết tiên sinh đến sẽ biết. "

Triệu Quốc Cường nói: "Vu Cường Hoa dẫn Cảnh Thiên Thu đi là ý tứ của ai?"

Trương Dương nói: "Thôi xin, anh đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi có được không? cứ như tất cả chuyện xấu đều là tôi làm vậy, tôi và Cảnh Thiên Thu đâu có thù, chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết tất cả là vì cô ta chứa chấp Quản Thành mà có, Quản Thành là trọng phạm Quốc An đang truy tra, chỉ cần là tội danh chứa chấp bao che cũng đã đủ để cô ta ăn hành rồi. Về phần Vu Cường Hoa, tôi thừa nhận lúc ấy tôi là tìm hắn nhờ chặn cửa, nhưng Vu Cường Hoa không ra mặt xuất hiện, chuyện hắn dẫn Cảnh Thiên Thu đi tôi thật sự không biết. "

" Giả vờ, anh luôn thích giả vờ. "

Trương Dương nói: "thực sự không phải tôi giả vờ mà, Cảnh Thiên Thu rơi vào cảnh này cũng là cô ta gieo gió gặt bảo, không nói tới chuyện chứa chấp Quản Thành, chúng ta chỉ nói chuyện Nhân Gian Cung Khuyết, tuyên bố với bên ngoài cái gì là chỗ ăn chơi sa hoa, thật ra thì chính là một kỹ viện cao cấp, Cảnh Thiên Thu này nói trắng ra là một tú bà. "

Triệu Quốc Cường cảm thấy mặt nóng lên, dù sao quan hệ Cảnh Thiên Thu và lão gia tử của hắn rất thân thiết, những lời này của Trương Dương khiến hắn cảm thấy nóng mặt, hắn ho khan một tiếng: "Miệng anh có thể sạch sẽ chút hay không?"

Trương Dương biết trong lúc vô ý đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của Triệu Quốc Cường, hắn nhếch miệng cười nói: "Được, tôi không nói cô ta nữa, nhưng những lời tôi nói tất cả là thật, hôm nay tôi truy tung Quản Thành vào mật đạo, anh khẳng định không biết, trong phòng 5 của Nhân Gian Cung Khuyết có một mật đạo, bên trong còn có cửa mật mã, sau khi đi vào thì nhìn thấy một đôi nam nữ, bị trói cùng một chỗ như lợn luộn, Quản Thành còn buộc bom hẹn giờ trên người bọn họ. "

Triệu Quốc Cường tuy rằng cảm thấy khó có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại hắn cũng cho rằng Cảnh Thiên Thu nhất định có vấn đề.

*****

Trương Dương nói: "Nữ chính là gái của Nhân Gian Cung Khuyết, có điều anh nhất định không ngờ người nam là ai. "

Triệu Quốc Cường cắn một miệng thị: "Đừng có thừa nước đục thả câu. "

Trương đại quan nhân quả thực không có ý tứ thừa nước đục thả câu, hắn cười nói: "Tạ Khôn Cử! Con rể của phó thị trưởng thường vụ Kinh thành Triệu Thiên Nhạc. "

Triệu Quốc Cường rõ ràng ngây ra một thoáng, hắn bắt đầu minh bạch vì sao cảnh sát lại bắt Cảnh Thiên Thu đi, nếu như Triệu Thiên Nhạc bởi vì chuyện này mà nổi giận, nếu y quyết tâm đối phó Nhân Gian Cung Khuyết, những cảnh sát này tuyệt đối không dám không nghe, huống chi bản thân hệ thống công an chính là trong phạm vi phân quản của y, Triệu Thiên Nhạc tuy rằng là phó thị trưởng thường vụ. Nhưng y rất được ủng hộ lên làm bí thư thị ủy kinh thành, hơn nữa năng lực của y cũng được thượng tầng và người dân song trọng khẳng định, tuyệt đối là một trong những người có thực quyền nhất của kinh thành.

Triệu Quốc Cường rất nhanh liền tìm được mấu chốt: "Chuyện của Tạ Khôn Cử sao lại truyền tới tai Triệu Thiên Nhạc?"

Trương đại quan nhân đắc ý nói: "Tôi nói đó, tôi báo chuyện của Tạ Khôn Cử cho lão bà của hắn, thằng chó này trước đây từng đắc tội với tôi. "

Triệu Quốc Cường đã hoàn toàn minh bạch rồi, thằng ôn Trương Dương này đúng là tính hết cơ quan, hắn thầy dùi chuyện của Tạ Khôn Cử với Triệu gia. Mượn tay của Triệu Thiên Nhạc, chẳng những muốn trả thù Tạ Khôn Cử, hơn nữa thuận tiện thu thập luôn cả Cảnh Thiên Thu, cái này gọi là nhất tiễn song điêu, trong mắt Triệu Quốc Cường, Cảnh Thiên Thu quả thực không có chỗ nào đáng để đồng tình. Nhưng nghĩ đến cha, nội tâm của Triệu Quốc Cường lại bắt đầu có chút bất an. Cảnh Thiên Thu lần này chọc phải phiền phức không nhỏ, nếu như cha không bỏ xuống được tình cảm đối với cô ta, ếu ra tay tương trợ thì chỉ sợ sẽ gặp phải áp lực rất lớn, có giúp cô ta thoát được hay không thì chưa biết, nhưng rất có thể sẽ mất đi anh danh một đời.

Trương Dương cũng nhìn ra sự rối rắm của Triệu Quốc Cường, ý vị thâm trường nói: "Quốc Cường, nếu như tôi là anh. Tôi sẽ triệt để phân rõ giới hạn với Cảnh Thiên Thu này. Cái này kêu là quân pháp bất vị thân. "

Tiết Thế Luân qua kính thủy tinh nhìn một hướng nhìn Quản Thành bên trong, Cảnh Chí Siêu ở bên cạnh y nói: "Anh nhìn kỹ xem có nhận ra hắn không?"

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ gặp hắn. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Tiết tiên sinh, hắn tên là Quản Thành, căn cứ vào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được và khẩu cung của chính hắn thì hắn có liên quan tới rất nhiều vụ đánh bom gần đây, cũng là người gây ra vụ nổ ô tô ở đông môn hai ngày trước, mà trong vụ nổ đó... "

Tiết Thế Luân không chút khách khí ngắt lời Cảnh Chí Siêu: "Vụ án của Hình Triêu Huy ư? Các anh muộn như vậy còn gọi tôi tới đây, đơn giản là muốn chứng minh một chuyện, các anh muốn chứng minh Quản Thành là tôi phái ra, tôi mới là tên hung phạm gây ra cái chết của Hình Triêu Huy!"

Cảnh Chí Siêu không nói gì, lẳng lặng nhìn Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân mỉm cười lắc đầu: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không giết Hình Triêu Huy, tôi cũng sẽ không tìm bất kỳ ai đi giết hắn làm gì, bởi vì không có lý do gì cả, đầu óc phá án của Quốc An các anh quả thực có chút vấn đề, các anh bởi vì quan hệ của tôi và Chương Bích Quân mà kết luận tôi nên báo thù cho cô ta, lại bởi vì ân oán của Chương Bích Quân và Hình Triêu Huy mà suy đoán ra tôi muốn giết chết Hình Triêu Huy để báo thù cho cô ta, nhưng các anh có từng động não hay không, tôi là một thương nhân thủ pháp, tôi có gia thế tốt, tôi không phải tội phạm, tôi cũng chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện trái với pháp luật nào cả, người này tôi không biết, tôi thề là tôi chưa bao giờ gặp hắn cả. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng hắn lại thừa nhận là anh thuê hắn. "

Tiết Thế Luân nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều sẽ lưu lại dấu vết, nói tôi thuê hắn, vậy tôi dùng gì để thuê hắn? Tiền tài ư? Các anh có thể của tôi tài khoản của tôi, giữa tôi và hắn có qua lại tiền nong không? Đúng là nục cười, bởi vì một câu của hắn mà gọi tôi tới điều tra, nếu như hắn nói Clinton thuê hắn, các anh liệu có sang Mỹ bắt ông ta về tra hỏi hay không?"

Cảnh Chí Siêu bị Tiết Thế Luân hỏi cho á khẩu không trả lời được, trên thực tế chỉ với lời nói của một bên của Quản Thành thì quả thực không thể kết luận chuyện này có liên quan tới Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi và Chương Bích Quân được coi là tri kỷ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn báo thù cho cô ta cả, cô ta chết lâu như vậy rồi, đến bây giờ các anh vẫn chưa điều tra rõ chân tướng cô ta bị giết, lại dồn tinh lực vào cái loại chuyện không hề có ý nghĩa này, tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch một chuyện, trông cậy vào đám người các anh để phá án căn bản là si tâm vọng tưởng. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Dùng phương pháp gì để phá án là chuyện của chúng tôi, không liên can tới anh. "

Tiết Thế Luân xòe tay bĩu môi nói: "Nếu như các anh không phải lặp đi lặp lại nhiều lần quấy rầy tôi thì tôi cũng chẳng muốn quản các anh làm gì, có một số việc đã hiện sờ sờ lên rồi, nếu như các anh nhìn không thấu thì tôi không ngại dạy cho cái anh, sau lưng Quản Thành khẳng định có người đang sai khiến, mục đích giết Hình Triêu Huy chính là muốn hướng đầu mâu về phía tôi, người này rất âm hiểm, hắn đối với tư duy của đám người các anh thì cân nhắc rất thấu triệt, anh có phát hiện hay không, các anh đa số thời gian đều là bị hắn dắt mũi?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Nhưng trên khẩu cung của Quản Thành viết anh. "

Tiết Thế Luân mỉm cười đứng dậy: "Có một sự thật là, hắn là tội phạm, lời nói của hắn không hề có sức thuyết phục, nếu như lời nói của hắn có thể trở thành chứng cung trên toà án, như vậy các anh có thể bắt tôi, Tiết Thế Luân tôi không một câu oán hận. " Hắn sửa lại cổ áo rồi nói: "Tôi phải đi đây, tôi sở dĩ đến phối hợp với các anh, thứ nhất là tôi không thẹn với lương tâm, thứ hai tôi không muốn các anh quấy nhiễu người nhà của tôi, còn nữa, tôi nghĩ tôi không cần thiết đã muộn thế này rồi còn gọi luật sư của tôi tới chứ?"

Cảnh Chí Siêu gật đầu.

Tiết Thế Luân nói: "Chủ nhiệm Liễu của các anh đúng là lão già giải hoạt, tôi đến lâu như vậy rồi hắn cũng không ra mặt, có phải thấy thẹn với ông bạn già này hay không?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Chuyện này chủ nhiệm Liễu không biết. "

Tiết Thế Luân cười ha ha, hắn nhìn chung quanh: "Hắn không gật đầu thì các anh dám tới cửa mời tôi đến đây ư? Lão Liễu à, nhiều năm làm bạn như vậy, chẳng lẽ anh vẫn không tin con người tôi, tôi xem anh về sau còn mặt mũi nào gặp tôi nữa, thôi, biết anh thích giả làm cháu chắt rồi, tôi đi trước. "

Hai nhân viên công tác Quốc An vội vàng bước lên, Cảnh Chí Siêu đánh mắt ra hiệu cho bọn họ lui xuống.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Cảnh tiên sinh, không có chuyện gì khác thì tôi về nghỉ ngơi. "

Cảnh Chí Siêu nói khẽ: "Thứ cho không tiễn xa được. "

Sau khi Tiết Thế Luân rời khỏi, cửa ẩn hình trên vách tường phía bên phải chậm rãi mở ra, Cảnh Chí Siêu đi vào, trên sô pha bên trong có một người trung niên đeo kính đen đang ngồi.

Cảnh Chí Siêu cung kính nói: "Chủ nhiệm Liễu, chuyện vừa rồi ngài đều nhìn thấy rồi chứ?"

"Nhìn thấy, cũng nghe thấy. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Quản Thành một mực chắc chắn chính là Tiết Thế Luân thuê hắn làm việc này. "

Chủ nhiệm Liễu nói khẽ: "Quản Thành và Hình Triêu Huy không quá nhiều quá nhiều giao tiếp, giữa hắn và Chương Bích Quân cũng ít kết giao qua lại, nếu như nói bởi vì hiềm khích trước đây mà trả thù thì quả thực hơi gượng ép, không thể bởi vì một câu của hắn liền nhận định Tiết Thế Luân thuê hắn được. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Tôi đã sai người điều tra tài khoản của Quản Thành rồi, không hề có ghi chép chuyển khoản gì với Tiết Thế Luân. "

Chủ nhiệm Liễu nói: "Không ai lại đi lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy. " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Câu nói vừa rồi của Tiết Thế Luân quả thực có chút đạo lý. "

" Câu nào?"

" Chuyện lần này rất có thể là có người đang hãm hại hắn. Sau lưng Quản Thành có lẽ có kẻ địch của hắn, quan trường và thương trường là nơi dễ đắc tội với người nhất, Tiết Thế Luân làm kinh thương nhiều năm như vậy, cũng khó tránh có mấy cừu nhân. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Chủ nhiệm Liễu, chuyện Nhân Gian Cung Khuyết xử lý như thế nào?"

" Công an Địa phương không phải đã tham gia rồi ư? Một khi đã như vậy thì chúng ta không cần can thiệp quá nhiều. "

" Nhưng phân cục khu Tây Kinh đã bắt Cảnh Thiên Thu rồi. "

Chủ nhiệm Liễu nhíu mày: "Không có lý do, sau lưng Cảnh Thiên Thu có Triệu Vĩnh Phúc chống lưng, ai cho phân cục Tây Kinh lá gan lớn như vậy, bọn họ không ngờ không sợ đắc tội với Triệu Vĩnh Phúc ư?"

Cảnh Chí Siêu nói: "Nghe nói là phó thị trưởng Triệu tự mình hạ mệnh lệnh. "

Chủ nhiệm Liễu thở dài: "Tôi vốn cho rằng chuyện này rất đơn thuần, nhưng sao lại đột nhiên cuốn vào nhiều nhân vật trọng yếu như vậy, Chí Siêu, trong quá trình xử lý chuyện này nhất định phải cẩn thận. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Chủ nhiệm Lý vừa rồi gọi điện thoại hỏi chuyện của Cảnh Thiên Thu. "

" Việc này đừng nói với tôi, tự anh xử lý đi. "

Cảnh Chí Siêu nói: "Người Quan tâm tới chuyện này rất nhiều, tôi chỉ sợ ứng phó không nổi. "

Chủ nhiệm Liễu nói: "Bắt được Quản Thành có thể nói là một công lớn, tuy rằng tôi là thượng cấp của anh, nhưng tôi không thể can thiệp quá nhiều, nếu không thì chính là muốn cướp công của anh rồi, Chí Siêu à, tôi tin với năng lực của anh nhất định có thể xử lý tốt chuyện này. "

Cảnh Chí Siêu nhìn vị thủ trưởng này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nghe những lời này của người ta, rất chặt chẽ, nghe thì như là châm chước cho mình, kì thực là giao hết tất cả trách nhiệm cho mình, Cảnh Chí Siêu minh bạch, chuyện phiền toái của mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)