← Ch.0123 | Ch.0125 → |
Từ sự việc tham ô của vợ là Phùng Ái Liên bị tố cáo, khiến cho rất nhiều sự tình trở nên phức tạp đối với Lê Quốc Chính, hắn biết chuyện này vô phép có thể phiết thanh đi được, cho nên mọi sự hầu như đã không còn nằm trong tầm tay nữa. Từ lúc trước, khi mà đứa con trai tinh thần thất thường hắn đã có chút tin tưởng vào thần phật, việc này đối với một đảng viên đảng cộng sản thì thực sự là có chút nực cười, bất quá càng tới giờ, sự tin tường vào thần phật của hắn đã gần như trở thành cuồng nhiệt.
Sáng sớm mùng một, hắn đã tới Phổ Vân Tự ở Giang Thành dâng hương, lặng lẽ quỳ gối lẩm bẩm niệm phật đầy thành kính. Hắn cho rằng chuyện đầu tiên là đứa con trai mắc bệnh về thần kinh, tiếp đó là vợ vì tham ô mà bị bắt, cho tới bây giờ là bản thân bị liên lụy mà phải trút lui khỏi vị trí thị trưởng Giang Thành, liên tiếp những sự kiện đó đều là tội nghiệt từ quá khứ.
Bước ra khỏi Đại Hùng bảo điện, Lê Quốc Chính thở phào nhẹ nhõm một cái tựa hồ vừa giải quyết được rất nhiều điều. Bản thân Lê Quốc Chính xưa nay không phải là một kẻ chỉ biết trốn tránh, đến chùa thắp hương cầu khấn có lẽ chủ yếu là để cho tinh thần thoải mái, bình tĩnh hơn mà thôi. Chỉ có bảo trì được sự bình tĩnh thì mới có thể hóa giải được những áp lực cường đại trước mặt. Hắn cảm giác xung quanh mình tự nhiên như có một tấm lưới vô hình đang bao phủ lấy, muốn giam chặt hắn trong đó.
Vừa ra khỏi Phổ Vân Tự thì Lê Quốc Chính nhận được điện thoại, điện thoại là của Hứa Thường Đức gọi tới, Hứa Thường Đức nói thẳng vào chủ đề: "Về chuyện sai phạm trong chuyển nhượng đất đai của công tv bất động sản, trong quá trình điều tra Trần Kế Cao đã nói ra có rất nhiều vấn đề liên quan tới bí thư Lý Chấn Dương và đồng chí. Hiện mong muốn đồng chí có thể hợp tác để điều tra!" Hứa Thường Đức nói rất khách khí thế nhưng trong đó cũng lộ ra một chút uy hiếp, hắn ám chỉ thế nào thì Lê Quốc Chính cũng không thể thoát được can hệ. Kỳ thực chuyện này không cần Hứa Thường Đức nói Lê Quốc Chính cũng biết. Hứa Thường Đức là muốn kiểm tra xem phản ứng của Lê Quốc Chính ra sao.
Lê Quốc Chính bình tĩnh nói: "Hứa chủ tịch chỉ cần gọi thì ta sẽ có mặt phối hợp vô điều kiện với tổ chức, bất quá Trần Kế Cao này ta không hề có quan hệ gì, có thể là do Lý Chấn Dương phụ trách."
"Nhưng Lý Chấn Dương đã chết!"
Khóe môi Lê Quốc Chính nổi lên một tia mỉm cười trào phúng: "Hứa chủ tịch hiện tại đảm nhiệm cả công tác kỷ ủy sao? Bất quá Lý Chấn Dương chết đã định án coi như sẽ do bộ phận bên cảnh sát phụ trách."
Hứa Thường Đức có thể nào không nghe ra trong giọng nói của Lê Quốc Chính đang trào phúng hắn, trong lòng thầm mắng cái con mẹ nó, cái lão cáo già Cố Duẫn Tri kia cố tình bức ta và ngươi rơi vào cái cảnh kẻ sa cơ mà vẫn phải đấu đá nhau.
Lê Quốc Chính thấp giọng nói: "Mỗi người làm tốt việc của cá nhân mình, ta tin tưởng tổ chức sẽ cho ta một cái kết quả công bình!"
Phùng Ái Liên bị tổ công tác điều tra lâu như vậy, nhưng vẫn kiên quyết không có đem chuyện này hướng phát triển về chồng Lê Quốc Chính, bản thân bà ta nhận hết các trách nhiệm về mình, hơn nữa cũng không có chứng cứ rõ ràng cho nên, muốn đi qua bà dẫn ra trách nhiệm của Lê Quốc Chính xem chừng không có cửa.
Dụng ý của tổ công tác kỷ ủy tỉnh chính là lôi ra kẻ đứng sau Phùng Ái Liên, cho nên bọn họ đương nhiên có đủ kiên nhẫn để điều tra theo hướng khác. Qua điểu Trần Kế Cao đang bị song quy, phát hiện ra khi bọn hắn hối lộ cố bí thư Lý Chấn Dương thì có đi qua vợ chồng Lê Quốc Chính. Việc này cũng có thể là do để gặp mặt được Lý Chấn Dương không dễ, để tiện việc liên hệ nên bọn Trấn Kế Cao mới nhờ qua vợ chồng Lê Quốc Chính, bất quá cái này đầu mối lại tập trung trên Lý Chấn Dương, mà lão thì đã chết cho nên đầu mối này cùng bị nghẽn.
Có một điều đó là Trần Kế Cao một mực chắc chắn chuyện Phùng Ái Liên tham ô, ăn hối lộ. vơ vét của công đều do Lê Quốc Chính đứng sau chỉ đạo, thậm chí hắn cho rằng chuyện Lý Chấn Dương chết cùng không phải là ngẫu nhiên.
Từ sự kiện Thanh Thai sơn bắt đầu khiến cho Lý Trường Vũ bị song quy, rồi tới việc Lê Quốc Chính bị liên lụy vì sai phạm của vợ, cho tới bây giờ tất cả các vị trong thượng tầng lãnh đạo Giang Thành đều lo ngay ngáy không biết đến bao giờ xui xẻo sẽ rơi vào đầu mình.
Bắt quá hiện tại trong thị ủy Giang Thành vẫn có hai người bình thản, một người là tân nhiệm thị trường Tả Viên Triệu, hắn được lên tiếp nhận vị này của Lê Quốc Chính, có thể nói tiền đồ của hắn là rất tươi sáng. Người còn lại chính là thường vụ phó thị trường Lý Trường Vũ, sau khi bị song quy, trái qua sóng gió thì con đường làm quan của hắn cũng trở lại đúng vị trí cũ, bất quá cả hai có một điểm chung đó là đều là thủ hạ của cố bí thư.
Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ vẫn thấp thỏm lo âu từ lúc đó, hắn chỉ mong cơn lốc chính trị này sớm đi qua. Lão đồng học Lý Trường Vũ đến phòng làm việc của hắn, cả hai ngồi xuống ghế sô pha đối diện nhau. Hồng Vĩ Cơ rút ra bao thuốc mời Lý Trường Vũ, sau đó chủ động châm lửa cho hắn.
Lý Trường Vũ trêu chọc: "Bí thư thị ủy sao lại chủ động châm lửa cho ta thế này, hôm nay không biết là có phải mặt trời mọc ngược không a?" Từ trong ánh mắt của Hồng Vĩ Cơ, Lý Trường Vũ đã cảm thấy được hắn đang bất an.
Hồng Vĩ Cơ thở dài nói: "Trường Vũ a! Ta với ngươi là lão đồng học, ở đây cũng không có người ngoài, chúng ta có thể nói chuvện thoải mái với nhau a."
Lý Trường Vũ yên lặng nhả một hơi khói, xuyên qua màn khói lờ mờ nhìn Hồng Vĩ Cơ. Bằng hữu sao? Có đánh chết hắn cũng chẳng tin một kẻ xưa nay vẫn luôn coi bản thân là cấp trên nhưHồng Vĩ Cơ lại coi hắn là bằng hữu."
Hồng Vĩ Cơ nói: "Từ lúc ngươi bị song quỵ, nhưng ta lại không thể giúp đỡ được gì, khiến cho trong lòng có cảm thấy nhiều áy náy."
Lý Trường Vũ cười nói: "Vĩ cơ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, cán bộ đảng viên như chúng ta trước tên phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, chuyện tình cảm cá nhân nên xếp xuống sau. Trước kia cũng là ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, nếu không phải có ngươi tiến cử thì làm sao ta có thể ngồi được ở cái ghế này, ta làm sao có thể trách ngươi? Nếu như thật sự ta có sai phạm gì thì ta tin tưởng ngươi cũng không vì tình cám cá nhân mà giúp đỡ ta, bằng không đó chính là có lỗi với Đảng, có lỗi với nhân dân, có lỗi với quốc gia."
Hồng Vĩ Cơ trịnh trọng gật đẩu: "Trường Vũ ngươi có thế như thế khiển ta thực sự an tâm!"
Lý Trường Vũ thở dài nói: "Lợi ích nhân dân, lợi ích quốc gia phải được đặt lên đầu. Kể cả chúng ta là bằng hữu cũng phải lấy nó làm tiền đề."
Hồng Vĩ Cơ tựa hồ có chút xúc động nói: "Trường Vũ, ta rất mừng a. Trải qua sóng gió lần này, đã chứng minh được ngươi thực sự là một đảng viên gương mẫu, một cán bộ tốt của nhân dân."
Hồng Vĩ Cơ dừng một chút rồi nói tiếp: "Sau này chúng ta cùng nỗ lực cố gắng để đưa Giang Thành trờ thành một trung tâm kinh tế, một điểm sáng của tỉnh Bình Hải!" Hắn cảm khái nói: "Lần này chuyện Thanh Thai sơn ảnh hưởng tới ngươi nhiều."" Ngôn tại ý ngoại, ý tứ của Hồng Vĩ Cơ là ám chỉ nếu như không có chuyện đó hẳn giờ này Lý Trường Vũ đã là thị trường Giang Thành.
Lý Trường Vù cười nói: "Đồng chí Tả Viên Triệu so với ta trẻ trung hơn, về nhiều phương diện năng lực cũng hơn ta nhiều, lãnh đạo lựa chọn hắn là chính xác!" Nói tới đây, trong lòng hắn cũng không có chút đố kỵ bất bình nào cả, cái này chứng minh trải qua sóng gió vừa rồi, tu vi của Lý Trường Vũ càng thêm thành thục nội liễm.
Hồng Vĩ Cơ lại không tin Lý Trường Vũ thực sự nghĩ như vậy, một vị trí mà đáng ra thuộc về mình, tự nhiên xui xẻo bị người khác cướp mất mà lại có thể không bất bình. Hồng Vĩ Cơ tự hỏi lẽ nào Lý Trường Vũ thực sự nghĩ vậy?
Lý Trường Vũ đem câu chuvện sang hướng khác: "Nghe nói vụ Phùng Ái Liên xuất hiện tình tiết mới không có lợi cho Lê Quốc Chính?"
Hồng Vĩ Cơ thở dài thấp giọng nói: "Bản tính con người là như thế, chuyện của Lê Quốc Chính chính là một bài học cho chúng ta, thực hiện tốt nhiệm vụ của mình là một đằng, mặt khác còn phải luôn giám sát và nhắc nhỡ người nhà, tuyệt đối không để họ lợi dụng ảnh hưởng của bản thân chúng ta làm chuyện xấu! Thực sự hy vọng đồng chí Lê Quốc Chính không liên quan tới chuyện này!" Kỳ thực mặc dù nói thế, nhưng trong lòng Hồng Vĩ Cơ cũng biết, có thể là Lê Quốc Chính không liên quan trực tiếp, thế nhưng tuyệt không có chuyện Lê Quốc Chính lại không biết chút gì về việc làm của vợ sau lưng hắn.
Lý Trường Vũ lại nói đến ý tưởng quy hoạch Giang Thành trong tương lai cho Hồng Vĩ Cơ khiến cho Hồng Vĩ Cơ có chút kinh ngạc. Hắn không dám tin một kẻ vừa mới rút chân ra được từ mấy vùng lầy trong vấn đề phát triển kinh tế này lại lập tức lao vào nó. Hồng Vĩ Cơ thắp giọng nói: "Ngươi cứ thong thả, đệ trinh ý kiến ra thường ủy thảo luận xem!"
Chiều ngày mùng ba tết, Trương Dương đưa ba người nhà An lào từ sơn trang trên Thanh Thai về Giang Thành để nghỉ ngơi, một phần cũng để An Đức Hằng gặp gỡ Lý Truờng Vũ cùng chủ tịch Tần Thanh tiếp tục bàn về vấn đề khai thác du lịch Thanh Thai Sơn.
Dựa theo an bài của Lý Trường Vũ, Trương Dương chuẩn bị bàn giao công tác tại văn phòng đại diện huyện tại Bắc Kinh, chuẩn bị về sở du lịch Giang Thành công tác, thủ tục điều động của cán bộ cấp khoa này cũng không có gì phức tạp. Bất quá Trương Dương vẫn còn có sự tình phải tự xử lý tại Bắc Kinh. Trương Dương nguyên bản còn dự định tới Đông Giang gặp Cố Giai Đồng, đồng thời chúc tết Cố bí thư, bất quá thời gian khá gấp gáp nên đành bỏ cái ý niệm đó đi, trực tiếp đáp máv bay tới Bắc Kinh luôn.
Tết âm lịch của Bắc Kinh thời tiết rất giá lạnh, nhiệt độ hầu như lúc nào cũng tầm âm mười đến mười lăm độ. Trương đại quan nhân tuy rằng thân thể cường tráng nhưng vẫn phải mặc áo lông dày chống lạnh. Xuống máy bay, Trương Dương bắt taxi đến thẳng văn phòng đại diện Xuân Dươg, hắn tối đa chỉ có thể ở đây hết tuần, vì công việc bên kia tuần sau là bắt đầu rồi, cho nên thời gian có chút gấp gáp.
Đi tới văn phòng đại diện huyện, lúc này Vu Tiểu Đông cũng đã chỉ huy nhân viên dọn dẹp tươm tất đâu vào đấy, mặc dù là thê nhưng Nông gia tiểu viện vẫn chưa có kinh doanh mà nghỉ cho tới mười lăm tháng giêng. Vu Tiểu Đông và một vài nhân viên của văn phòng chưa có gia đình được lựa chọn ở lại trực tại văn phòng trong dịp tết này, thấy Trương Dương xuất hiện. Vu Tiểu Đông có chút kinh ngạc: "Trương chủ nhiệm, ngươi thế nào lên đây sớm vậy?"
Trương Dương cười nói: "Ở dưới đó mãi không có việc gì cũng buồn! Cho nên lên sớm một chút, thuận tiện mang chút đặc sản gia hương lên cho mọi người!""
Vu Tiểu Đông mừng rỡ tiếp hành lý cho Trương Dương: "Trương chủ nhiệm, ngươi lên nghỉ ngơi chút đi, ta đi chuẩn bị nước nóng cho."
Trương Dương lắc đầu nói: "Vu tỉ, lần này ta lên đây là để bàn giao công tác!"
Vu Tiểu Đông sửng sốt, nàng còn cho rằng bản thân nghe nhầm: "Ngươi nói cái gì?"
Trương Dương cười đáp: "Cấp trên điều động công tác, tuần sau là ta tới sở du lịch Giang Thành nhận việc rồi!"
Vu Tiểu Đông nghe vậy có chút kinh ngạc hòi: "Vì sao thế? Công tác trên đây đang rất tốt cơ mà? Sao lại điều ngươi sang sở du lịch?" Nàng rất nhanh nghĩ tới việc lẽ nào hắn được bổ nhiệm làm giám đốc sở du lịch Giang Thành? Nhưng rất nhanh nàng loại bỏ suy nghĩ này, từ phó khoa nhảy thẳng lên phó xử cơ hồ là không có khả năng.
Trương Dương ngồi xuống bàn. Vu Tiểu Đông lấy một ấm trà nóng lên cho hắn.
Trương Dương nhấp một ngụm nói: "Chuyển công tác tới sở du lịch cũng đồng thời được đề thẳng lên một cấp, từ phó khoa lên chính khoa."
Vu Tiểu Đông trước kia xuất thân từ sở du lịch Giang Thành cho nên đối với tình huống tại đó tương đối rõ ràng, nàng nói: "Trương chủ nhiệm! Ngươi có thể là không rõ ràng tình huống cho lắm. Giang Thành là một thành phố công nghiệp nặng, vấn để môi trường và du lịch cực kì kém, hàng năm liệu có bao nhiêu người tới mà du lịch chứ? Cái sở du lịch Giang Thành thực chất chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi, ở cái nơi đó tại địa phương chẳng có thực quyền gì cả."
Trương Dương không nhịn được nỡ nụ cười: "Ta là một ngươi đam mê quyền lực lắm sao?"
Vu Tiểu Đông trong lòng thầm nghĩ ngươi mà không đam mê quyền lực thì còn ai mới là kẻ đam mê quyền lực? Mà chẳng nhẽ có kẻ ra làm quan mà lại không theo đuổi cái gọi là quyền lực sao?
Cơ mà nhìn lại trước tới nay, bất cứ cái chỗ nào mà tiểu Trương chủ nhiệm đi qua thì nơi đó đều rất khởi sắc, một nhân vật trẻ tuổi tài năng như thế, cấp trên cũng không thể để phí hoài tại một chỗ được. Trương Dương lại nói: "Ta đã đề cử với lãnh đạo huyện ngươi sẽ là tân nhiệm chủ nhiệm văn phòng, có lẽ sẽ không có vấn đề gì."
Vu Tiểu Đông trong lòng kinh hỉ vô cùng, nhưng nàng vẫn nhẹ giọng nói: "Trương chủ nhiệm thực sự là đi sao? Cái văn phòng này khởi sắc được như thế này chính là nhờ một tay ngươi. Bây giờ thiếu ngươi chèo lái, không biết sẽ như thế nào đây!" Lời nói này thực sự là xuất phát từ đáy lòng.
Trương Dương mỉm cười: "Vu tỉ ở đây mọi công việc đều quán xuyến cả, ta có làm gì đâu. Ta tin tưởng nhất định là ngươi có thể làm tốt."
Kỳ thực công tác của văn phòng trước giờ hầu như đúng là toàn Vu Tiểu Đông làm cả, Trương Dương chỉ có phụ trách gặp mặt các lãnh đạo mà thôi.
Trước tết, đêm hôm 30 gọi điện chúc tết mẹ nuôi La Tuệ Trữ. Trương Dương cũng đã thông báo sau tết sẽ quay về Giang THành công tác. La Tuệ Trữ dặn dò hắn sau tết nhất định phải lên Bắc Kinh để bà gặp mặt một lần.
Lúc gặp La Tuệ Trữ mới biết được thời gian tết hầu như bà đều trực tại trung tâm phục hồi chức năng với Văn Linh.
Trương Dương đi tới trung tâm vừa vặn gặp Văn Quốc Quyền. Trương đại quan nhân vấn an Văn Quốc Quyền như bình thường, nhưng sau đó lại tiến tới chỗ La Tuệ Trữ dập đầu ba cái. Hành động của hắn khiến cho Văn Quốc Quyền cũng phải ngạc nhiên, tiểu tử này không biết là làm cái trò gì trước mặt mình đây.
La Tuệ Trữ nở nụ cười: "Trương Dương lúc nào cũng trịnh trọng quá a!"
Trương Dương nói: "Ta khấu đấu với mẹ nuôi của ta là việc kinh thiên địa nghĩa a!"
La Tuệ Trữ mỉm cười, đưa một bao lì xì cho hắn: "Được rồi, tâm ý đó ta biết, lần sau không cần phải coi trọng lễ nghĩa đó!"
Trương Dương cười nói: "Cái này là lễ tiết cơ bản nhất, nếu không thì làm sao thể hiện được tâm ý." Hắn quay sang nói với Văn Quốc Quyền: "Văn thúc thúc, thứ lỗi cho ta thiếu lễ phép mà không dập đầu trước ngài a, nhung mà ta sợ sẽ là vuốt mông ngựa quá!"
Văn Quốc Quyền không nhịn được bật cười ha hả, tiểu tử này đúng là hết sức thú vị, lão cùng đưa cho Trương Dương một bao lì xì: "Đều là người một nhà cả, cái gì mà vuốt mông ngựa?" Lão cùng đã biết La Tuệ Trữ nhận Trương Dương là con nuôi, nhung không hề có chút ý kiến phản đối nào. Từ trước đến giờ, Văn Quốc Quvền luôn coi Trương Dương là loại kì nhân dị sĩ giang hồ, hơn nữa thực tế là từ khi cứu chữa cho Văn Linh và trở thành ân nhân của gia đình, nhưng thanh niên nàv vẫn không hề lợi dụng lực ảnh hường từ việc đó, điều này khiến cho Văn Quốc Quyền thực sự rất thưởng thức.
La Tuệ Trữ bảo hai người cứ nói chuyện với nhau, bà đi sang phòng bên cạnh giúp Văn Linh đi lại.
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Trương Dương! Tiểu Linh khang phục rất nhanh a, xem chừng hai tháng nữa là có thể đi lại được rồi."
Trương Dương cười cười:" Ý chí của Linh tỉ thực sự là rất kiên cường, người bình thường có lẽ không thể làm được như vậv."
Vãn Quốc Quyền gật đầu, nguyên bản lão đối với Trương Dương cũng rất thưởng thức, nay La Tuệ Trữ lại nhặn hắn là con nuôi, thì coi như người một nhà cũng không có gì sai. Văn Quốc Quvển hỏi: "Nghỉ lễ mừng năm mới mà sao ngươi nghỉ ở nhà ít thế?"
Trương Dương đáp: "Ta lên Bắc Kinh để bàn giao công tác, tuần sau sẽ quay trở về Giang Thành nhận công tác mới!"
Một cán bộ cấp khoa đuợc điều động đối với Văn Quốc Quvền căn bản chẳng có đáng là gì, nhung đã coi là người trong nhà thì tất sẽ có một sự quan tâm, đương nhiên Văn Quốc Quyền vẫn không tỏ sự quan tâm rõ ràng mà vẫn tận lực ngụy trang: "Quav về Giang Thành sao?"
Trương Dương gật đầu: "Lãnh đạo điều về sở du lịch Giang Thành công tác!"
Văn Quốc Quyền đối với tình huống ở Giang Thành cũng nắm rõ: "Ta mà không nhầm thì Giang Thành không phải là một thành phố có du lịch phát triển!"
Trương Dương nói: "Chính bởi như thế nên mới để ta tới đó công tác!"
Văn Quốc Quyền bật cười ha hả, lời nói của Trương Dương đã thể hiện rất rõ cái gọi là bầu nhiệt huyết tuồi trẻ, cái gọi là mạnh dạn đi đầu đối mặt với khó khăn. Lão mỉm cười nói: "Quốc gia hiện nay đang để xướng trẻ hóa đội ngũ cán bộ, có những cán bộ trẻ trung nhiệt huyết như ngươi Đảng ta mới luôn giữ được sức sống mạnh mẽ!" Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trương Dương, ngươi biết một gã cán bộ quốc gia hứng thú với cái gì không?"
Trương Dương thầm nghĩ hứng thú của một gã cán bộ chẳng phải là quyền lực là địa vị sao? Thế nhưng hắn cũng không dám nói điều đó ra trước mặt Văn phó thủ tướng, một người như lão đặt ra câu hỏi như vậy khẳng định câu tra lời sẽ khôngđơn giản.
Văn Quốc Quyền nói: "Cán bộ kì thực là một âm từ khởi nguồn từ tiếng Pháp, nguvên gốc là ý chỉ quan quân, người quản lý nhân viên. Trung Quốc chúng ta thịnh dùng từ này từ sau thời thế chiến hai, hình thành rất nhiều loại như cán bộ Đảng, cán bộ hành chính, cán bộ lãnh đạo. cán bộ cấp tỉnh. cán bộ các bộ ban ngành, cán bộ nhà máy xí nghiệp, cán bộ xã, cán bộ trấn. Cán bộ trở thành một cụm người để chỉ những người lãnh đạo không kể ở tại một vị trí nào." Vãn Quốc Quyền kiên trì giản giải cho Trương Dương một hồi sau đó nhấp một ngụm trà.
Lúc này tế bào não của Trương Dương cùng phải hoạt động mạnh hẳn lên, bản thân hắn hiển nhiên cùng là cán bộ cấp khoa.
Văn Quốc Quyền lại nói tiếp: "Theo tính toán thì Trung Quốc chúng ta có tới khoảng tầm một ngàn vạn cán bộ, là một lực lượng cán bộ lớn nhất trong tất cả các quốc gia trên thế giới, cũng chính là một đội ngũ công bộc lớn nhất. Nhưng đương nhiên không thể tất cả trong số đó đều là những cán bộ ưu tú, những nhân tài xuất sắc, trong đó nhất định là ngư long hỗn tạp, trong cái hoàn cảnh như thế, rất khó để một cán bộ ưu tú có thể thể hiện được tất cả tài năng của mình."
"Trương Dương! Ta nói với ngươi những điều này là để ngươi hiểu một người cán bộ chân chính không phải cái đầu tiên nghĩ đến khi đặt chân lên trên con đường làm quan là chức vị, mà phải là làm được điều gì? Có như vậy mới có thể trở thành một cán bộ tốt."
Trương Dương trầm ngâm nghe một hồi, sau đó hắn đáp lại: "Văn thúc thúc! Ta nghĩ kỳ thực một người muốn quan vị chưa chắc đã là xấu..."
Văn Quốc Quyền mỉm cười nghe Trương Dương nói: "Có năng lực là một chuyện, nhưng cũng phải có thực lực để thực hiện được năng lực của mình. Muốn thể hiện năng lực của mình, muốn làm những việc to lớn hơn, thì cũng phái có một chức vị đủ để thực hiện điều đó. Giả như là Văn thúc đây, nếu như ngài là một chủ tịch xã thì làm sao có thể thực hiện được những hoài bão, những việc lớn lao như thế!"
Văn Quốc Quvền tuy rằng biết Trương Dương ngụy biện bất quá cũng không phủ nhận rằng hắn nói quả thực là cũng có chút đạo lý: "Cho nên thành tích chính là một trong những yếu tố để đánh giá cán bộ..."
Trương Dương nói: "Ta muốn làm một quan tốt!"
Vãn Quốc Quyền gật đầu nói: "Nếu như mỗi người cán bộ đều suy nghĩ được như ngươi thì chúng ta đâu có còn gặp nhiều vấn nạn tham nhũng, nền kinh tế của đất nước còn phát triển hơn nhiều!"
La Tuệ Trữ trở lại thấy hai người đang nói chuyện hào hứng không khỏi cười hỏi: "Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Văn Quốc Quyền cười nói: "Trương Dương sắp về Giang Thành nhận chức, ta cùng hắn nói chuyện công việc chút thôi!"
Trương Dương nói: "Văn thúc đang dạy dỗ ta làm sao để làm một cán bộ tốt!"
Truơng Dương cười nói với La Tuệ Trữ: "Là thăng quan a! Đề thăng lên là chính khoa!"
La Tuệ Trữ vốn tưởng rằng hắn thăng cắp nhiều, hóa ra chỉ là tăng thêm một bậc, nhưng vẫn mỉm cười: "Chuyện tốt a! Hai mươi mốt tuổi, mới bước chân vào chính đàn một năm đã đạt đến cấp chính khoa không có nhiều đâu! Với cái tốc độ thăng tiến này lúc bốn mươi tuổi chắc ngươi sẽ ngồi được vào cái ghế của Văn thúc thúc đó!" Không hổ là mẹ nuôi của Trương đại quan nhân, ngay cả bản thân Trương Dương cùng chưa từng dám nghĩ đến điều này,
Trương Dương có chút xấu hổ ho khan một tiếng.
Văn Quốc Quvền cười ha hả: "Nếu như cứ làm tốt thì cũng không phái là không có khả năng a. Hai người nói chuyện đi a, ta qua xem tiểu Linh một chút!"
Trương Dương cuống quít đứng dạy tiễn lão ra cửa.
Bâv giờ La Tuệ Trữ mới hỏi hắn rõ ràng chuvện đi nhận chức ờ Giang Thành, nghe xong bà nhíu mày nói: "Nếu nhưngươi chưa vừa ý thì ta có thể giúp một chút."
Trương Dương thấy La Tuệ Trữ có chút hiểu nhầm cuống quít nói: "Mẹ nuôi ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm a, ta không có ý đó. Mà hơn nữa, nếu người ra mặt như thế ánh hưởng tới mặt mũi của người lắm, với lại cả ta muốn bằng chính năng lực của mình xông pha, tự gây dựng sự nghiệp như thế mới hạnh phúc."
La Tuệ Trữ cười nói: "Ngươi có cái điểm ấy cùng thật giống với Văn thúc lúc còn trẻ, cứ đi lên bằng đôi chân của hắn, tuvệt không dựa vào quan hệ với người khác. Ngươi nếu như đã nói vậy thì ta cũng không quản nữa. Mà cái sở du lịch đó hình như cũng không trọng yếu lắm a!"
Trương Dương tràn ngập tự tin đáp: "Rất nhanh sẽ trọng yếu thôi!" Thằng nhãi này đối với bản thân phải nói là tràn ngập tự tin, cơ mà nhìn lại thành tích quá khứ của hắn từ ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Từ, sở đầu tư huyện Xuân Dương, viện chăm sóc và bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em, tới văn phòng đại diện huyện, thì thực sự hắn có đủ tư cách để tự tin như vậy.
La Tuệ Trữ nói: "Chờ hai tháng nữa khi thân thể Văn Linh hồi phục, ta dự định về Bình Hải thăm gia hương, nhân tiện ghé qua Giang Thành xem phong cảnh nơi đó!"
"Được! Ngươi mà tới ta sẽ đưa tới Thanh Thai Sơn ngắm cảnh!" Trương đại quan nhận tuyệt không bỏ qua cơ hội quảng cáo về du lịch.
Lúc chuẩn bị đi, hắn do dự có nên gặp qua Văn Linh một chút hay không, nghe hộ lý nói Văn Linh đã nghỉ ngơi rồi nên đành thôi, xin phép La Tuệ Trữ cùng Văn Quốc Quyền rồi cáo từ.
Trương đại quan nhân là một người ân oán phân minh, kẻ khác kính hắn một thì hắn kính lại một, bất quá kẻ nào đã muốn hãm hại hắn thì hắn quyết không bỏ qua. Ở Bắc Kinh này chi có một người Trương Dương cần phái xử lý trước khi rời đi đó chính là Vương Học Hải.
Lưu Minh không có khiến cho Trương Dương phải thất vọng, hẳn đã chụp được rất nhiều ảnh của Vương Học Hải quan hệ với cô gái kia, mà ngay cả thân phận cô nàng đó cùng bị điều tra ra. Nàng ta tên là Lâm Ngọc Văn, là chủ một quán bar", mà qua điểu tra thì ông chủ chính thức phía sau quán bar đó chính là Vương Học Hải.
Trương Dương tỉ mỉ kiểm tra lại tập ảnh, tất cả đều chỉ cao nhất là tới mức hai người ôm nhau, sợ rằng với mức độ này thì chưa thể uy hiếp Vương Học Hải được. Trương Dương thấp giọng hỏi: "Ngươi chụp lâu như vậy mà không có cái ảnh hôn hít hay trên giường nào sao?"
Lưu Mình thầm nghĩ bộ ngươi tưởng kẻ nào cũng như ngươi thấy gái là lao vào ôm hôn sao, bắt quá hắn làm sao mà dám nói ra chỉ cười khổ đáp: "Vương Học Hài này rất là cẩn thận, ta theo dõi hắn lâu như vậy cũng chỉ thấy cùng lắm là ôm nhau trong ô tô mà thôi. Còn trường hợp ở bên ngoài thì cả hai đều rất giữ bổn phận."
"Bổn phận. Làm trò thì có!"
← Ch. 0123 | Ch. 0125 → |