← Ch.1239 | Ch.1241 → |
Tiết Thế Luân nói: " Sao nghe ra cậu như có thâm thù đại hận với cảnh sát thế nhỉ?"
Trương Dương cười nói: "Đâu có? Chú đừng có chụp mũ cháu, cháu là đảng viên đó. "
Tiết Thế Luân nghe thấy hai chữ đảng viên này thì không khỏi bật cười: "Tôi cũng từng là đảng viên. "
" Hiện tại thì sao?"
Tiết Thế Luân nói: "Không còn nữa, hai chữ này không đại biểu được cho sự giác ngộ. "
Kì Sơn ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, thủy chung không chen vào, hắn mơ hồ cảm thấy giữa Trương Dương và Tiết Thế Luân có mùi khói thuốc súng, tuy rằng hai người chuyện trò vui vẻ, nhìn như không khí hòa hợp, nhưng sự đề phòng lẫn nhau thì rất dễ khiến cho người ta nhận thấy được.
Tiết Thế Luân đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy phía trước người tới viếng không dứt, trên lẵng hoa viết những cái tên như Trầm Cương, Tạ Bách Xuyên, Tưởng Thiên Hưng, An Đức Hằng, Tiết Thế Luân không ngờ còn nhìn thấycả tên của Chương Bích Quân, sắc mặt y có chút biến đổi. Điểm giống nhau của Những người này chính là đều đã chết nhiều năm, cũng đã được cảnh sát chính thức công nhận, còn một điểm là cái chết của là bọn họ đều có quan hệ mật thiết với An gia, Tiết Thế Luân biết có người đang mượn chuyện này chọc giận An Đạt Văn, muốn bỏ lửa này càng cháy càng lớn.
Trương Dương và Kì Sơn Vốn đã chuẩn bị lên xe cũng dừng chân, bọn họ cũng muốn nhìn xem kế tiếp sẽ phát triển như thế nào.
An Đạt Văn sau khi nghe nói những cô hồn dã quỷ này đều tới viếng vòng hoa thì biểu hiện lại bình tĩnh lạ thường, hắn không hề làm khó những người tới viếng vòng hoa, thấp giọng phân phó cho thủ hạ: "Về cũng hắn, tìm hiểu xem những vòng hoa này rốt cuộc là ai gửi tới. " An Đạt Văn ở phương diện xử lý nguy cơ rất có phong độ của một đại tướng, năm đó hắn có thể ngăn cơn sóng dữ, tìm ra nội gian của An gia, nhất nhất diệt trừ đám người Trần cường, Tạ Bách Xuyên, An Đức Hằng, cũng đã chứng tỏ tâm cơ và thủ đoạn của hắn, phép khích tướng rõ ràng như vậy, hắn liếc cái là biết. Đám người Trương Dương nhìn thấy lửa không hề cháy thì cả đám lần lượt rời đi, trước khi Kì Sơn chia tay với hắn, chủ động mời: "Có thời gian thì cùng nhau uống trà nhé. "
Trương Dương đang chuẩn bị đáp ứng thì liền thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ trước mặt hắn, Vu Cường Hoa từ trên xe bước xuống, Trương Dương đang nghĩ tùy viên đâu phải là khu trực thuộc của Vu Cường Hoa, hắn tới làm gì? Chẳng lẽ hắn và An Đức Uyên cũng có giao tình?
Nhưng không ngờ Vu Cường Hoa đi thẳng tới trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trương Dương: "Đồng chí Trương Dương, phiền anh theo tôi một chuyến. "
Trương Dương nói: "Có chuyện gì thế? Tôi vừa đáp ứng uống trà với bằng hữu?"
Vu Cường Hoa nhìn thoáng qua Kì Sơn. Kì Sơn thức thời lui ra một bên, Vu Cường Hoa vẫn rất nể mặt Trương Dương, nói khẽ: "Trương Dương, Văn Hạo Nam đã chính thức khởi động trình tự pháp luật, tiến hành khởi tố anh rồi, tôi hy vọng anh sẽ theo chúng tới về cục công an để nói rõ tình huống. "
Trương Dương không khỏi nhíu mày. Chuyện này vốn Quốc An đã tham gia, vì sao lại chuyển giao tới tay công an, có điều hắn rất nhanh liền nghiền ngẫm ra mấu chốt trong đó, tất cả đều là Văn Hạo Nam ra, , khẳng định cân nhắc cha mẹ sẽ can thiệp vào chuyện này, không đồng ý để hắn ra tay đối phó Trương Dương, mà điều tra của phía Quốc An chỉ là ngầm tiến hành. Cho nên mới nghĩ ra phương pháp báo cảnh sát, trước tiên tạo ra ảnh hưởng khiến Trương Dương trở nên bị động hơn.
Trương Dương đi theo Vu Cường Hoa về phân cục, lần này Vu Cường Hoa không dẫn hắn vào phòng làm việc. Mà trực tiếp dẫn hắn tới phòng thẩm vấn, Trương đại quan nhân ngồi xuống, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút rồi cười nói: "Hôm nay định đối đãi với tôi như tù phạm ư?"
Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương. Hôm nay tất cả nội dung nói chuyện giữa anh và tôi đều sẽđược ghi âm lại, từ giờ trở đi. Hy vọng anh cẩn thận lắng nghe mỗi một câu hỏi của tôi, câu trả lời của anh có thể sẽ trở thành cung về sau trên toà án. "
Trương Dương nói: "Đừng nghiêm túc như vậy, tôi bây giờ vẫn chưa phải là tù nhân của anh, tìm hiểu tình huống thì tôi phối hợp, nếu như là thẩm vấn thì tôi sẽ yêu cầu luật sư của tôi tới, tôi chắc có quyền lợi này chứ?"
Vu Cường Hoa gật đầu nói: "Nếu như anh muốn thì có thể. "
Trương Dương nói: "Tôi muốn, tôi hy vọng luật sư Cao Liêm Minh của tôi ở đây, còn nữa, vụ án anh nói phát sinh ở Bắc Cảng, nơi tôi ở tạm tại kinh thành tuy rằng thuộc khu trực thuộc của anh, nhưng vụ án này căn bản không trong phạm vi quản hạt của anh, nên là cảnh sát Bắc Cảng đến phụ trách điều tra tình huống, đồng chí cục trưởng công an Bắc Cảng Triệu Quốc Cường vừa hay đang ở kinh thành, tôi nghĩ anh nên liên hệvới anh ta. "
Vu Cường Hoa nói: "Tôi có quyền khấu lưu anh 24 tiếng đồng hồ. "
Trương Dương nói: "Không sao cả, nếu như anh thực sự có cái gọi là chứng cớ, cho dù anh nhốt tôi ở đây cả đời tôi cũng sẽ không có một câu oán hận, nhưng trước khi anh có chứng cớ thực sự, muốn tìm hiểu tình huống thì nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện của tôi. "
Vu Cường Hoa gật đầu nói: "Được! Không thành vấn đề. "
Triệu Quốc Cường và Cao Liêm Minh tới ngoài cửa lớn phân cục Tây Kinh, liền phát hiện nơi đó đã có rất nhiều phóng viênđang chờ, Triệu Quốc Cường nhíu mày nói với Cao Liêm Minh: "Tình huống hình như có chút không đúng lắm. "
Cao Liêm Minh lộ ra vẻ hưng phấn, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Còn không phải à, phóng viên mặc áo đỏ kia trông ngon chưa kìa. "
Triệu Quốc Cường lắc đầu ngao ngán, trong mắt hắn Cao Liêm Minh này có chút không đáng tin, thật sự không biết Trương Dương sao lại khăng khăng chỉ định hắn làm luật sư.
Triệu Quốc Cường tới gặp Vu Cường Hoa, Vu Cường Hoa biết quan hệ của hắn và Trương Dương, thở dài nói: "Văn Hạo Nam tố cáo Trương Dương, phiền toái này cũng không nhỏ. "
Triệu Quốc Cường nói: "Phó thủ tướng Văn không ở trong nước, hai con trai của ông ta không ngờ làm ra chuyện lớn như vậy, thanh quan khó quản chuyện trong nhà, một người là con nuôi, một người là con ruột, chén nước thật đúng là khó giữ thăng bằng. "
Vu Cường Hoa nói: "Hiện tại chỉ sợ không phải việc nhà đơn thuần, nếu như vụ nổ ô tô ở Bắc Cảng thực sự là hắn làm, vậy đó chính là tội mưu sát, tính chất khá nghiêm trọng. "
Hai người trao đổi ý kiến một chút rồi cùng nhau tới phòng thẩm vấn.
Cao Liêm Minh cũng rất hiếu kỳ tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, là luật sư được Trương Dương chỉ định, thằng ôn này trước mắt vẫn được cho là tận chức tận trách.
Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương, hiện tại tôi có thể hỏi rồi chứ?"
Trương Dương gật đầu nói: "Có thể, tôi tin cảnh sát sẽ công bình công chính xử lý chuyện này. "
Triệu Quốc Cường nói: "Anh yên tâm, chúng tôi không để người tốt bị oan đâu, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu. "
Vu Cường Hoa nói: "Đồng chí Trương Dương, chúng tôi nhận được tố cáo của đồng chí Văn Hạo Nam, nói anh vào ngày 9 tháng 6 năm 2007 đã đặt bom vào xe cảnh sát mà hắn ngồi, cho nên mới gọi anh đến đây hiệp trợ điều tra, hiện tại tôi nhằm vào chuyện này đều xuất mấy câu hỏi. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Có thể. "
*****
Vu Cường Hoa nói: "Anh còn nhớ chuyện phát sinh hôm ấy không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Thời gian qua lâu rồi, nhớ không nổi, tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, mỗi ngày đều có rất nhiều công tác phải làm, thật sự không nhớ rõ tình hình cụ thể hôm ấy, hay là anh nói đi. "
Vu Cường Hoa nói: "Tình cảm của anh và Văn Hạo Nam như thế nào?"
Trương Dương nói: "Cha mẹ hắn là cha nuôi mẹ nuôi của tôi, trừ cái này ra thì chúng tôi chính là quan hệ đồng sự, không tính là bằng hữu, đương nhiên càng không tính là kẻ thù, tôi không rõ hắn vì sao lại đổ chuyện này lên đầu tôi. "
Triệu Quốc Cường nói: "Đồng chí Trương Dương, theo như tôi biết thì anh và Văn Hạo Nam từng ở trường hợp công khai phát sinh xung đột quá nhiều, trong lòng anh có phải rất hận anh ta hay không?"
Cao Liêm Minh nói: "Tôi phản đối, cho dù là anh em ruột thì cãi nhau cũng là chuyện bình thường, các anh không thể lấy một hai sự kiện bất hòa ra để kết luận giữa bọn họ có cừu oán được. " Hắn quay sang Trương Dương: "Bí thư Trương, anh có thể cự tuyệt trả lời câu hỏi của anh ta. "
Triệu Quốc Cường nói: "Nơi này không phải pháp viện, phản đối của anh không có hiệu quả. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra các anh căn bản không có bất kỳ chứng cớ thiết thực nào, chỉ là vì Văn Hạo Nam đơn độc khống cáo tôi đã gọi tôi tới tìm hiểu tình huống, xem ra các anh thực sự không biết tình huống thực tế là như thế nào cả. " Hắn cầm cốc cà phê trên bàn lên uống một ngụm: "Trước khi các anh tìm tới tôi, Quốc An đã gọi tôi tới hỏi rồi, bọn họ cũng khống chế bạn tốt Ngũ Đắc Chí của tôi, bởi vì hắn là chuyên gia gỡ bom của Quốc An trước đây, lý do khống chế hắn rất buồn cười, chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết các anh chắc nhớ rõ, lúc ấy bắt được Quản Thành, Quản Thành thông qua thủ pháp đánh bom cho rằng vụ án đánh bom ô tô ở Bắc Cảng là Ngũ Đắc Chí làm, bọn họ liền bởi vì lời nói của một tên tội phạm mà khống chế một công thần từng chảy máu rơi lệ vì Quốc An, nguyên nhân điều tra tôi chỉ có một, bởi vì tôi và Ngũ Đắc Chí là bạn tốt. "
Triệu Quốc Cường và Vu Cường Hoa đều không ngờ chuyện có nội tình khác, hai người liếc mắt nhìn nhau
Trương Dương nói: "Hôm nay nếu như là giải quyết việc chung, lời tôi chỉ tới đây tôi, nếu như hai vị tin nhân phẩm của tôi, còn coi tôi là bằng hữu tín nhiệm, như vậy tôi không ngại nói thêm vài câu. " Hắn nói xong thì nhìn nhìn máy ghi âm của Vu Cường Hoa.
Vu Cường Hoa mím môi, cuối cùng vươn tay ra tắt thiết bị ghi âm.
Trương Dương nói: "Văn Hạo Nam đến phân cục khu Tây Kinh báo cảnh sát là một âm mưu, lên án như vậy rất thiếu vật chứng và nhân chứng hữu lực, hắn vì sao muốn kiên trì làm như vậy? Tôi vừa mới nghe luật sư Cao nói, bên ngoài phóng viên của các tạp chí lớn đang vây kín, chứng minh Văn Hạo Nam là có dự mưu, hắn là muốn khuếch đại ảnh hưởng của chuyện này, hắn là muốn tiến hành từng bước ép sát tôi, cho dù không thể chứng minh tôi đặt bom ô tô thì cũng phải gây bất lợi cho tôi, muốn triệt để làm bại hoại danh tiếng của tôi. "
Triệu Quốc Cường lắc đầu, thật ra vừa rồi khi tới phân cục Tây Kinh hắn đã nghĩ tới điểm này.
Trương Dương nói: "Vu đại đội, dưới tiền đề thiếu chứng cớ, anh căn bản không thể khấu lưu tôi quá lâu, còn nữa, tôi tin nhân phẩm của anh, chuyện này anh chắc sẽ không thông báo cho phóng viên truyền thông, tôi vừa mới đến đây mà truyền thông đã nghe tin lập tức hành động, cho nên, chỉ tồn tại một khả năng. "
Trương Dương không hề nói ra tên của Văn Hạo Nam, nhưng mỗi người đều đã minh bạch chuyện này chắc là Văn Hạo Nam làm.
Trong lòng Vu Cường Hoa đã muốn đánh trống lui quân, mình rõ ràng là bị Văn Hạo Nam lợi dụng rồi.
Cao Liêm Minh nói: "Người ủy thác của tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi yêu cầu cảnh sát tức khắc thả người. "
Triệu Quốc Cường lại nói: "Tôi thấy anh hiện tại không thích hợp rời khỏi. "
Trương Dương không ngờ cũng có quan điểm đồng dạng với Triệu Quốc Cường, hắn mỉm cười nói: "Một khi để truyền thông nhắm trúng, sẽ trở nên không còn chỗ ẩn thân, cũng may tôi đang ở cục cảnh sát, chỉ có thể phiền Vu đại đội chuẩn bị một gian phòng cho tôi ở tạm. "
Vu Cường Hoa thực sự là dở khóc dở cười, không ngờ thằng ôn này lại dựa vào mình.
Hắn và Triệu Quốc Cường trở lại văn phòng, từ cửa sổ nhìn thấy phóng viên tụ ở cửa càng lúc càng đông, Vu Cường Hoa không khỏi có chút đau đầu, thầm oán: "Văn Hạo Nam này rốt cuộc là hát bài gì vậy, việc gì phải ầm ĩ lên để cả phố đều biết. "
Triệu Quốc Cường cảm thán nói: "Cái này phải là hận cỡ nào! Có điều Văn Hạo Nam làm như vậy chắc không phải được vợ chồng phó thủ tướng Văn đồng ý. "
Vu Cường Hoa nói: "Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nước cờ này của Văn Hạo Nam đi không hay chút nào. "
Triệu Quốc Cường nói: "Có lẽ hắn muốn thông qua phương thức này để bức người nhà phân rõ giới hạn với Trương Dương. "
La Tuệ Ninh sau khi biết được con trai đã chính thức báo cảnh sát thì thất vọng nhiều hơn là phẫn nộ. Khi Văn Hạo Nam về nhà, chào mẹ, nhưng La Tuệ Ninh giống như không nghe thấy, xoay người về phòng mình, bà ta dùng phương thức này để biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ của mình đối với con trai.
Văn Hạo Nam trước khi làm chuyện này đã cân nhắc tới hậu quả có thể phát sinh, hắn không đi theo mẹ, mà tới ngồi xuống bên cạnh chị gái Văn Linh: "Chị, về lúc nào thế?"
Văn Linh nhìn nhìn hắn: "Làm chuyện gì mà để mẹ tức giận như vậy?"
Văn Hạo Nam thở dài: "Còn không phải bởi vì Trương Dươngư, chuyện lúc trước ô tô em bị đặt bom đã điều tra ra rồi, tất cả đều là hắn bày ra. "
Văn Linh nói: "Là không muốn hai đứa thủ túc tương tàn. "
Văn Hạo Nam cười lạnh nói: "Em và hắn là thủ túc cái gì? Trên đời này em chỉ có một chị gái, từ lúc nào mọc ra một thằng em trai như thế?"
Lúc này di động của hắn đổ chuông, Văn Hạo Nam bắt máy, người gọi điện thoại tới là cha hắn - Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền đang ở nước ngoài công tác, lúc này gọi điện thoại về tất có chuyện quan trọng, Văn Hạo Nam đoán được chuyện này khẳng định có liên quan tới Trương Dương, chắc là mẹ đã nói với ông ta chuyện xảy ra.
Văn Quốc Quyền không hề phát hỏa, cũng không trách cứ con trai, giọng nói của y trầm thấp: "Lập tức hủy bỏ tất cả tố cáo đối với Trương Dương, đừng để người hữu tâm lợi dụng. "
Văn Hạo Nam cũng không biện bạch, trước mặt cha hắn biện bạch cũng vô ích. Chỉ có thể dùngsự trầm mặc để biểu đạt dị nghị của mình.
Văn Quốc Quyền tuy rằng không nhìn thấy bộ dạng của con trai. Nhưng y vẫn đoán được tâm lý của con trai, nói khẽ: "Gia đình hòa thuận vạn sự tốt, con nên hiểu được đạo lý đơn giản này. " Thật ra Văn Quốc Quyền là muốn nói đừng vạch áo cho người xem lưng, bất kể là Trương Dương dùng chuyện đặt bom ô tô để đe dọa con trai, hay là con trai hiện tại áp dụng hành động trả thù, đều khiến y đau đầu không thôi, hai đứa này đúng là không ai khiến người ta bớt lo được cả. Văn Quốc Quyền nói: "Tôi hy vọng khi trở về chuyện này đã được bình ổn. "
*****
Văn Hạo Nam nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên tiếng tút thì lúc này mới chậm rãi dập máy.
Văn Linh nói: "Có phải điện thoại của cha hay không?"
Văn Hạo Nam gật đầu, nói khẽ: "ông ấy bảo em buông tha cho Trương Dương. "
Văn Linh nói: "Hắn thực sự muốn làm nổ chết em ư? Vì sao?"
Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Manh Manh, hắn không muốn em và Tần Manh Manh thành một đôi. "
Văn Linh nói: "Vì Một nữ nhânthì chắc không đến mức đó đâu. "
Văn Hạo Nam nói: "em sẽ không bỏ qua cho hắn. "
Lúc này La Tuệ Ninh từ trong phòng đi ra, tới giữa cầu thang thì dừng lại, Lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam lần đầu từ trong mắt mẹ nhìn thấy ánh mắt như vậy như vậy.
La Tuệ Ninh nói: "Nếu như con cứ truy cứu chuyện này thì mẹ coi như không còn đứa con trai này!"
Văn Hạo Nam gật đầu, ở sâu trong lòng hắn bỗng dưng xuất hiện sự bi ai vô tận, mẹ không ngờ vì đưa con nuôi Trương Dương mà đoạn tuyệt quan hệ với mình, hắn không nói gì, xoay người đi ra ngoài, để lại cho mẹ một bóng dáng quật cường.
La Tuệ Ninh nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài đi xa. Bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hai chân bà ta mềm nhũn quỳ xuống cầu thang.
Văn Linh kịp thời phát hiện, trước khi đầu mẹ va vào thành công thang thì một bước lướt tới, dùng tốc độ kinh người chắn trước mặt bà ta, cánh tay ôm lấy người mẹ.
Khi La Tuệ Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang nằm trên sô pha, Văn Linh thì an vị bên cạnh bà ta, bà ta ngồi dậy, dụi dụi mắt: "mẹ làm sao vậy?"
Văn Linh nói: "Không sao, vừa rồi bác sĩ đã khám cho mẹ rồi, nói là mẹ bị tuột huyết áp, nghỉ ngơi một chút là khỏi. "
La Tuệ Ninh nói: "Nó đi rồi à?"
Văn Linh nói: "Hạo Nam không biết chuyện mẹ té xỉu. "
"Đừng nói cho nó, cũng đừng nói cho bất kỳ ai. "
Văn Linh nói: "Mẹ, con đi rót nước cho mẹ. "
La Tuệ Ninh nắm tay cô ta: "Tiểu Linh, co đừng đi đâu cả, ngồi đây với mẹ. "
Da thịt Văn Linh rất, La Tuệ Ninh không khỏi lo lắng: "Thời tiết càng lúc càng lạnh mà sao con mặc phong phanh thế. "
Văn Linh nói: "Con không cảm thấy lạnh, thé này được rồi. "
La Tuệ Ninh thở dài nói: "Bỗng nhiên phát hiện, mẹ đối với con và Hạo Nam thật sự là quá ít quan tâm. "
Văn Linh nói: "Cha mẹ nuôi chúng con khôn lớn đã là ân đức to bằng trời rồi. "
La Tuệ Ninh nói: "Có những lúc mẹ thực sự muốn một nhà chúng ta sống cuộc sống bình thường, bởi vì cha con, mà các con từ nhỏ đã phải sống trong sự chú ý của người khác, những sự chú ý này đối với các con mà nói cũng là một loại áp lực. "
Văn Linh nói: "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe đi. "
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ thường xuyên nghĩ, nếu như lúc trước mẹ không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của các con, có lẽ các con hiện tại sẽ hạnh phúc các rất nhiều. "
Văn Linh cảm thấy tay mẹ nắm càng lúc càng chặt, cô ta ôn nhu nói: "Đã qua lâu rồi, cái gì cũng quên rồi, con phát hiện cuộc sống một mình thích hợp với con hơn. "
La Tuệ Ninh nói: "Rất nhiều chuyện là không thể miễn cưỡng. "
Văn Hạo Nam không ngờ Tần Manh Manh chủ động gọi điện thoại cho mình.
Nếu như không phải là vì Trương Dương bị cảnh sát khấu lưu, Tần Manh Manh tuyệt đối sẽ không gọi cho Văn Hạo Nam, nghe thấy Trương Dương bị phân cục Tây Kinh giam giữ, Tần Manh Manh lập tức rối loạn phương tấc, cô ta vụng trộm gọi điện thoại cho Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam nghe nói cô ta vì chuyện của Trương Dương, trong lòng lại ghen ghét, có điều Văn Hạo Nam không hề lộ ra trong điện thoại, chỉ lạnh lùng nói: "Có việc thì gặp mặt rồi nói. "
Tần Manh Manh có việc muốn nhờ, không thể không đáp ứng yêu cầu gặp mặt của hắn.
Tần Manh Manh không hề đi xa, chờ hắn ngay ở Hương Sơn biệt viện, Văn Hạo Nam lái xe tới trước cửa biệt viện, không hề đi vào, mà là nhấn còi còi ô tô, để Tần Manh Manh ra gặp hắn.
Văn Hạo Nam cho rằng mình trong chuyện này đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Trần Tuyết không đồng ý Tần Manh Manh tìm hắn cầu tình, tuy rằng cô ta đối với Văn Hạo Nam hiểu rất ít, nhưng từ vài lần tiếp xúc hữu hạn đã khiến cô ta cảm thấy chán ghét đối với Văn Hạo Nam.
Trước khi Tần Manh Manh ra cửa thì nói với Trần Tuyết: "cô yên tâm, hắn không dám làm gì tôi đâu. "
Trần Tuyết gật đầu nói: "Đừng đi xa, có việc gì thì gọi tôi. "
Tần Manh Manh cười dịu dàng, cầm tay Trần Tuyết, đi ra ngoài cửa.
Văn Hạo Nam đứng trước xe, trời sau cơn mưa đã sáng hơn, cây cối sơn dã, sắc thái của tất cả cảnh vật trước mắt trở nên rất trong sạch.
Tần Manh Manh màu đen áo gió màu đen, chậm rãi đi về phía Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam nói: "Xem ra lần này cô nguyện ý nói chuyện tử tế với tôi rồi. "
Mắt đẹp của Tần Manh Manh nhìn nhìn Văn Hạo Nam, nói khẽ: "Đi vào nói hay là nói trong x?"
Văn Hạo Nam chỉ chỉ thềm đá ẩn trong rừng cây phía trước: "Vừa đi vừa nói. "
Ánh mắt của Tần Manh Manh lộ ra vài phần do dự.
Văn Hạo Nam cười nói: "Không cần cảnh giác như vậy, tôi là cảnh sát. "
Tần Manh Manh nói: "Thiện ác không hề liên quan tới thân phận của con người. " Cô ta đi đến thềm đá phía trước.
Văn Hạo Nam đi theo phía sau cô ta, sải chân của hắn rất lớn, rất nhanh đã đuổi kịp Tần Manh Manh: "cô lần này tìm tôi là vì Trương Dương?"
Tần Manh Manh nói: "Đúng, tôi muốn anh buông tha cho Trương Dương. "
Văn Hạo Nam nói: "Nếu như một người một lòng muốn giết cô, cô sẽ có lý do để tha cho hắn không?" Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Cho tôi một lý do. "
Tần Manh Manh nói: "Các anh dù sao cũng là huynh đệ. "
Văn Hạo Nam lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Chúng tôi không bất kỳ bất kỳ quan hệ huyết thống nào cả. "
Tần Manh Manh nói: "Anh vì sao hận hắn như vậy?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi sở dĩ tới không phải để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, mà là tôi có vấn đề muốn hỏi cô. "
Tần Manh Manh dừng chân, ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn vào hai mắt Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam nói: "cô vì sao muốn giết chết Tần Chấn Đông?"
Nội tâm Tần Manh Manh chấn động, cô ta dùng sức môi, mặt trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch.
Văn Hạo Nam nói: "Hai người dù sao cũng là huynh muội, rốt cuộc là cừu hận như thế nào mới thúc đẩy cô cầm lấy súng giết chết hắn?"
Tần Manh Manh không muốn nhớ tới nhất chính là tất cả về Tần Chấn Đông, từ trong ánh mắt Văn Hạo Nam, cô ta nhìn thấy sự điên cuồng ẩn sâu ở trong đó, cô ta bỗng nhiên minh bạch Văn Hạo Nam chính là dùng phương thức này để báo thù mình.
Yêu càng sâu thì hận càng nhiều.
Tần Manh Manh nói: "Tôi không giết hắn. "
Văn Hạo Nam nói: "Phát hiện phát hiện cô và Trương Dương thực sự có chỗ giống nhau, cũng đều muốn mưu sát huynh đệ của mình, cũng đều không dám thừa nhận, chỉ có điều cô đã thành công. "
Tần Manh Manh tức giận nói: "Câm mồm câm mồm, Văn Hạo Nam, nếu như anh hận tôi, như vậy anh cứ nhằm vào tôi, vì sao muốn giận chó đánh mèo lên Trương Dương, giận người đã từng giúp anh, anh đúng là chỉ biết lấy oán trả ơn. "
Văn Hạo Nam cười lạnh nói: "Lấy oán trả ơn ư? Trương Dương hắn đã làm gì cho tôi mà đáng để tôi mang ơn hắn? Tôi nghe nói hắn đã cứu con hắn, có phải bởi vì chuyện này mà cô thích hắn hay không?"
Tần Manh Manh ra sức lắc đầu.
Văn Hạo Nam nói: "Biết biết, lúc ấy là bọn họ ủy thác Trương Dương điều tra chuyện cô có con tư sinh, mà dùng chuyện này khiến tôi biết khó mà lui, phá hoại tình cảm giữa chúng ta. "
Tần Manh Manh nói: "Văn Hạo Nam, chúng ta chưa bao giờ có bắt đầu, thậm chí ngay cả bằng hữu bình thường cũng không tính! Nếu như không phải người nhà bức tôi, tôi cũng sẽ không gặp mặt anh, anh có hiểu hay không, tôi căn bản không xứng với anh, tôi tự hiểu lấy mình, nhiều năm như vậy đã qua rồi, anh vì sao vẫn cứ chấp mê bất ngộ?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi chấp mê bất ngộ ư? Các người đều lừa tôi, cho rằng tất cả có thể qua mắt tôi được ư?" Hắn lắc đầu: "Tôi biết cô vì sao muốn giết Tần Chấn Đông rồi, bởi vì Tần Hoan căn bản chính là con của hắn và cô. "
" Anh câm mồm. " Tần Manh Manh giống như người người ta một đao đâm vào ngực, nội tâm của cô ta đổ máu, trước mắt Văn Hạo Nam trước mắt, cô ta mới phát hiện người này rất tàn nhẫn và lãnh khốc.
Văn Hạo Nam lại không có ý tứ buông tha Tần Manh Manh, vẫn nói: "cô là con gái nuôi của Tần gia, Tần Chấn Đông là đại ca của cô, giữa hai người phát sinh chuyện loạn luân, đây mới là nguyên nhân cô giết hắn, vì sao giết hắn? Vì sao muốn giết hắn?"
Tần Manh Manh đã rơi lệ, cô ta ôm tai hét to: "Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa. "
Văn Hạo Nam nói: "cô không dám đối mặt với hiện thực, cô lúc trước không tiếp nhận tôi là bởi vì Tần Chấn Đông đã để lại ám ảnh cho cô, không phải cô không có tình cảm với tôi, Trương Dương lại cố tình ở giữa phá hoại, bôi nhọ hình tượng của tôi. "
Tần Manh Manh nói: "Có liên quan ư? Cái đó và có liên quan tới Trương Dương ư? Văn Hạo Nam, anh hận tôi, anh cảm thấy tôi có lỗi với anh thì cứ đối phó tôi, nhưng anh Vì sao muốn nhằm vào Trương Dương?"
Văn Hạo Nam gật đầu nói: "cô thành thành thật thật trả lời tôi một vấn đề đi, cô có phải thích Trương Dương hay không?"
Tần Manh Manh cắn cắn môi, cô ta rưng rưng lắc đầu.
Văn Hạo Nam cười nói: "cô có biết tiếc nuối lớn nhất trong đời này của tôi là gì hay không? Chính là không có được cô, nếu như tôi buông tha Trương Dương, cô có thể thỏa mãn tâm nguyện này của tôi hay không?"
*****
" Đê tiện! Tôi thà rằng chết đi còn hơn. " Tần Manh Manh nổi giận nói.
Văn Hạo Nam nói: "cô sẽ không chết, nhưng tôi có thể khiến Trương Dương sống không bằng chết, cô có đáp ứng hay không?"
Tần Manh Manh nói: "Văn Hạo Nam, tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh lại đê tiện như vậy, tôi hiện tại cho anh đáp án, tôi chưa bao giờ thích anh cả, một chút cũng không, đúng, tôi thích Trương Dương, nam nhân đáng để tôi thích phải quang minh lỗi lạc, chứ không phải là loại tiểu nhân âm hiểm chỉ biết giở trò sau lưng người khác như anh, Trương Dương bất kể xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ chờ anh ta, bất kể anh ta có cần hay không, bất kể trong lòng anh ta có tôi hay không, nhưng anh. Anh nhất định chỉ có thể là người cô đơn, trên thế giới này, sẽ không có ai yêu anh, bởi vì anh không đáng. "
Văn Hạo Nam gật đầu: "Rất tốt, thật ra cho dù cô đáp ứng tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Trương Dương, Tần Manh Manh, cô sẽ hối hận. "
Vu Cường Hoa và Triệu Quốc Cường cùng nhau rời khỏi, Trương Dương có thể ở trong phân cục Tây Kinh tạm thời tránh né những mưa gió bên ngoài. Hai người Bọn họ thì lại không thể được. Hai người ngồi xe cảnh sát vừa ra khỏi cửa lớn phân cục thì đã bị mấy chục phóng viên chờ bên ngoài chặn.
Ô tô không thể đi được, Vu Cường Hoa hạ một nửa cửa kính xuống, lập tức có hơn mười microphone thò vào, có người nói: "Vu đại đội, chúng ta Chúng ta nghe các anh vừa mới bắt bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương, nghe nói hắn ở Bắc Cảng từng muốn dùng bom để mưu sát con trai của phó thủ tướng Văn - Văn Hạo Nam. "
Vu Cường Hoa hai mắt trừng lên: "Nghe ai nói thế hả? Tôi nói cho các anh hay, phóng viên cũng không thể không có bằng chứng mà nói lung tung được, ai nói chúng tôi bắt Trương Dương? Chúng tôi chỉ mời anh ta tới hiệp trợ điều tra tình huống thôi, đúng là vớ vẩn, tránh ra, chúng tôi có công vụ khẩn cấp phải chấp hành. "
Nếu như hiện trường chỉ có một hai phóng viên thì khẳng định dễ làm. Nhưng người nhiều thì càng lộn xộn. Đám phóng viên này cứ vây kín trước xe, đại khái cảm thấy là pháp luật không phạt được số đông, không ai muốn đi cả.
Có người nói: "Xin hỏi Trương Dương vì sao muốn mưu sát Văn Hạo Nam, bọn họ là anh em cơ mà. ?"
Triệu Quốc Cường dứt khoát kéo còi cảnh sát. Vu Cường Hoa tức giận nói: "Còn dám còn dám cản đường, lập tức câu lưu với tội danh gây trở ngại công vụ. " Hắn rất nhanh liền phát hiện sự uy hiếp của mình là vô dụng. Vẫn là Triệu Quốc Cường có tâm nhãn hơn, chỉ chỉ ô tô phía sau: "Luật sư của Trương Dương đang ở xe phía sau, hắn hiểu rõ tình huống thực tế nhất. Các anh tìm hắn ấy!" Chiêu này thực sự hữu dụng, vù một cái cả đám phóng viên vây lấy xe của Cao Liêm Minh.
Cao Liêm Minh tức giận đến nỗi gào ầu lên.
Vu Cường Hoa và Triệu Quốc Cường hai người chạy ra khỏi vòng vây. Đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Vu Cường Hoa nhìn Triệu Quốc Cường một cái rồi nói: "Quốc Cường à, anh đúng là cáo già. "
Triệu Quốc Cường nói: "Tôi cũng bị bức mà thôi, tên tiểu tử này, hắn thì nhàn nhã tự tại rồi. "
Vu Cường Hoa lại không thấy như vậy: "Nhàn nhã tự tại ư? Văn Hạo Nam khiến chuyện này xôn xao dư luận, đủ thấy tiểu tử hắn rất hận Trương Dương. Tôi thấy Văn gia này cũng đúng là, con nuôi con ruột xung đột nhau mà vì sao bọn họ không ra mặt ngăn cản? Việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, chuyện này đối với danh tiếng của phó thủ tướng Văn cũng không có gì hay cả?"
Triệu Quốc Cường nói: "Phó thủ tướng Văn trước mắt đang công tác ở nước ngoài, tôi thấy chuyện này là Văn Hạo Nam tự mình chủ trương, cha mẹ hắn chưa chắc đã đồng ý. "
Vu Cường Hoa nói: "Đôi huynh đệ này có thù lớn cỡ nào mà ầm ĩ tới mức thủy hỏa bất dung như vậy. "
Triệu Quốc Cường nói: "Văn Hạo Nam xem ra quyết tâm đập Trương Dương rồi, có điều hắn làm như vậy cũng không sáng suốt, cho dù thực sự đưa được Trương Dương vào tù, Văn gia cũng sẽ mất mặt. "
Vu Cường Hoa nói: "Tôi cũng cảm thấy Trương Dương không đến mức muốn giết hắn, Trương Dương mặc dù có chút bất cần đời, nhưng luôn trái phải rõ ràng. "
Triệu Quốc Cường nói: "Kể ra thì cũng là vụ án của Cảnh Thiên Thu làm liên lụy, khi Trương Dương bắt Quản Thành, chắc không ngờ cái bó lửa này lại đốt lên người hắn. "
Vu Cường Hoa nói: "Mấy ngày này có không ít cú điện thoại gọi tới cầu tình cho Cảnh Thiên Thu, có điều nghe nói người hạ lệnh niêm phong Nhân Gian Cung Khuyết là phó thị trưởng Triệu thì cả đám lựa chọn lảng tránh, thái độ của Cảnh Thiên Thu lúc ban đầu cũng rất mãnh liệt, nhưng hai ngày nay rõ ràng đã có chút chuyển biến. "
Triệu Quốc Cường nói: "Cô ta có nói thứ gì có giá trị không?"
Vu Cường Hoa lắc đầu: "Tôi thấy vẫn phải kiên nhẫn một chút. "
Triệu Quốc Cường nói: "Đưa tôi tới tổng bộ Quốc An, tôi tìm người hỏi thử xem vụ án của Trương Dương rốt cuộc là sao?"
Kiều lão ngồi ngủ trên sô pha phòng khách, trong mông lung cảm thấy có người đắp chăn cho mình, mở mắt ra thì nhìn thấy con trai Kiều Chấn Lương đang rón rén bước đi.
Kiều Chấn Lương vốn định đắp chăn cho cha xong thì đi, không ngờ động tác rất nhỏ vẫn khiến ông ta tỉnh giác, áy náy cười nói: "Cha, đánh thức cha rồi. "
Kiều lão cười nói: "Người già rồi, bất tri bất giác có thể ngủ được, nhưng ngủ lại không say, chỉ một chút động tĩnh là có thể tỉnh lại. Ngồi đi. " ông ta ngồi thẳng dậy, để chăn sang một bên.
Kiều Chấn Lương ngồi xuống bên cạnh cha: "Cha, ngày hôm qua con gặp Tần Hồng Giang rồi. "
Kiều lão ồ một tiếng, nhưng không tỏ thái độ gì khác lạ.
Kiều Chấn Lương nói: "Y nhờ con thay y nói tiếng xin lỗi với cha, nói rằng vốn định tự mình đăng môn xin lỗi cha, nhưng lại sợ cha bận. "
Kiều lão cười cười, mình đã về hưu rồi, hiện tại không thiếu nhất chính là thời gian, Tần Hồng Giang không phải sợ mình bận, mà là sợ mình không muốn gặp hắn.
Kiều Chấn Lương nói: "Trương Dương nhờ cha ra mặt à?"
Kiều lão lắc đầu nói: "Không, là Sử Thương Hải tìm tôi, đứa nhỏ Tần Manh Manh đó không tồi, cũng giúp cô ta. "
Kiều Chấn Lương nói: "Trên người cô ta hình như còn gánh một vụ án, nghe nói cái chết của đại ca cô ta, Tần Chấn Đông là có liên quan tới cô ta. "
Kiều lão nói: "chuyện không chính mắt nhìn thấy thì không có quyền lên tiếng, đúng rồi, anh sao đột nhiên lại về, công tác ở Tĩnh Hải không phải rất bận rộn ư?"
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Bận mấy cũng phải về thăm cha chứ. "
Hiểu con không ai bằng cha, Kiều lão biết con trai trở về cũng không phải chỉ là để thăm mình, gần đây chuyện xảy ra ở kinh thành chắc hẳn đã truyền tới tai hắn, Kiều lão nói: " Chuyện gì cũng không quan trọng bằng công tác. "
Kiều Chấn Lương nói: "Con vừa trở về đã nghe nói một chuyện, nói con trai của Quốc Quyền tố cáo Trương Dương?"
Kiều lão nghe thấy tên của Trương Dương thì bật cười: "Thằng ôn này thật đúng là họa tinh, mỗi lần đến kinh thành là gây chuyện, ầm ĩ với mấy đứa nhỏ nhà tiểu Tần xong, hiện tại lại gây chuyện với anh trai nuôi của mình. "
Kiều Chấn Lương nói: " Chỉ sợ không phải là hắn muốn gây chuyện. "
Kiều lão nói: "Ai cũng bảo lão tử anh hùng con hảo hán, tôi nhìn thế nào cũng thấy hiện tại là lão tử anh hùng con khốn nạn mới đúng. "
Da mặt Kiều Chấn Lương nóng lên, những lời này của lão gia tử chẳng khác nào mắng cả mình.
Kiều lão đương nhiên không phải nói y, ông ta cảm thán nói: "Nhớ ngày đó thằng ôn Bằng Cử cũng gây ra không ít họa cho anh? Tôi thấy đứa nhỏ của Văn gia cũng không ra gì, hắn làm như vậy chỉ có thể khiến người ngoài chê cười Văn gia, hắn còn hắn lão tử của hắn chưa đủ phiền à?"
Kiều Chấn Lương nói: "Thật ra người ngoài chỉ nhìn thấy ánh sáng của con cháu cán bộ cao cấp, chứ không nhìn thấy áp lực tâm lý mà chúng phải thừa nhận, đám người chúng con đại đa số tinh lực đều trút vào công tác, rất dễ lơ là giáo dục con cái, hiện tại nhớ lại chuyện của Bằng Cử, người làm cha như con đúng là có trách nhiệm. "
Kiều lão nói: "Chuyện của Trương Dương và Văn Hạo Nam không tới lượt chúng ta quan tâm, chuyện của Văn gia thì đương nhiên phải tự họ giải quyết, Văn Quốc Quyền nếu như ngay cả chút năng lực này cũng không có, quốc gia làm sao dám giao trọng trách cho hắn?"
Kiều Chấn Lương nói: "Con nghe nói là Quốc An đang tra Trương Dương, lần này chỉ sợ phiền toái không nhỏ. "
Kiều lão vẫn mỉm cười nói: "Xảy ra loại chuyện này, tất nhiên người người cao hứng, vốn là sóng ba thước, nhưng người hữu tâm sẽ đưa đẩy thành cơn sóng gió động trời, đứa nhỏ Văn Hạo Nam này rất không thông minh, cho dù hắn và Trương Dương có cừu oán, cũng không nên chọn dùng phương pháp trả thù như vậy, lợi dụng dư luận, căn bản là đang bôi đen cha hắn. Bất kể hắn gây ra họa hoạn bao lớn, cuối cùng cũng là người trong nhà hắn đứng ra gánh vác trách nhiệm. "
Kiều Chấn Lương nói: "Mộng Viện gọi điện thoại cho con, nhờ con giúp Trương Dương. "
Kiều lão nói: "Đứa cháu gái này của tôi, vốn nó và Trương Dương rất đẹp đôi, đáng tiếc... "
Kiều Chấn Lương nói: "Cha, theo cha, sau lưng chuyện này là ai đây đưa đẩy. "
Kiều lão nói: "Loại chuyện nhàm chán này tôi lười chẳng muốn phí đầu óc đi suy nghĩ làm gì. "
Kiều Chấn Lương nói: "Con nghe nói em trai của Tạ Khôn Thành cũng đã xảy ra chuyện. "
Kiều lão nói: "Sự kiện đó cũng có liên quan tới Trương Dương, cho nên gây thù hằn khắp nơi không phải là chuyện tốt gì, thằng ôn này trước đây cũng nếm qua không ít đau khổ, nhưng thủy chung không chịu rút kinh nghiệm. "
Kiều Chấn Lương nói: "Cha, cha nói lần này liệu có phải là có người là Hạng Trang múa kiếm nhưng ý ở Phái Công không?"
Kiều lão nói: "Vấn đề Càng phức tạp thì càng phải xử lý đơn giản hóa, trên chính trị, nhất định phải biết nín nhịn, bại lộ dục vọng trong đáy lòng cho người khác, chẳng khác nào bại lộ khuyết điểm của mình cho người khác, sau khi để người khác nhìn thấy nhược điểm của anh, anh sẽ mất tất cả ưu thế, lấy tĩnh chế động mới là cảnh giới cao nhất!"
← Ch. 1239 | Ch. 1241 → |