Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1244

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1244: Chạm vào tường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Tiêu Quốc Thành từ Nhật Bản trở về tới nhà Tiết Thế Luân là rất bình thường, nhưng Trương đại quan nhân trải qua một phen nói chuyện với giáo thụ Hoa, trong lòng không khỏi thấy nghi ngờ, hai người này chắc không phải là lại bày ra âm mưu quỷ kế gì chứ, có câu không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, lần này cũng là một cơ hội không tồi.

Trương Dương giả bộ thản nhiên như không: "Bất động sản của Chú Tiết thúc nhiều lắm, anh đinh tới chỗ nào?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Số một Yến Tây. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn từng nhiều lần tới nơi đó, kể ra thì khi Tiết lão còn sống, sau khi về hưu thì thường sống ở đó, trên thực tế đã coi nơi đó là chốn dưỡng già của ông ta. Từ sau khi Tiết lão qua đời, người của Tiết gia đã rất ít tới chỗ đó, hôm nay Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành chọn gặp mặt ở đó, không biết có ý nghĩa đặc biệt hay không.

Trên đường đang, mưa thu lại rơi. Trương Dương bật radio, từ trong vang lên một khúc dương cầm.

Tiêu Quốc Thành nghe rất say mê, nhắm mắt lại, tay y gõ nhẹ lên tay vịn theo điệu nhạc, hòa cùng tiết tấu của mưa ngoài cửa sổ.

Trương Dương quay sang nhìn, lúc này Tiêu Quốc Thành tràn ngập khí chất nho nhã, nếu như là người không biết y, tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến y là thương nhân lăn lộn nhiều năm trong thương giới, Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt thâm thúy mơ hồ lóe ra lệ quang: "Vợ tôi lúc sinh tiền thường xuyên nghe bài này. "

Trương Dương nhớ tới người vợ thân trúng cổ độc mà chết của y, trong lòng cũng thầm cảm thán.

Tiêu Quốc Thành hạ cửa kính xe xuống, mưa bụi từ ngoài cửa sổ theo gió bay vào, phất trúng mặt y, làm mờ hai mắt y, không thể phân biệt rõ là mưa hay là nước mắt.

Tiết Thế Luân cũng không ngờ Tiêu Quốc Thành sẽ tới vào hôm nay, từ vẻ mặt kinh ngạc của y chứng minh y hoàn toàn không biết gì cả về chuyện này, Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh thì cười khanh khách. Cô ta không ngờ người đón Tiêu Quốc Thành tới là Trương Dương.

Trương đại quan nhân lúc này mới phát hiện, cô Tiết Anh Hồng, và dượng Nghiêm Tuấn Cường của Tiết Vĩ Đồng cũng đều đến.

Tiêu Quốc Thành dang tay nhiệt tình ôm Tiết Thế Luân: "Thế Luân, sinh nhật vui vẻ. "

Trương đại quan nhân thế mới biết hôm nay không ngờ là sinh nhật của Tiết Thế Luân, chẳng trách Tiêu Quốc Thành đặc biệt từ Nhật Bản bay về, cũng chẳng trách hai vợ chồng Tiết Anh Hồng đều tới.

Tiết Thế Luân cười nói: "Anh không nói tôi cũng quên, sinh nhật! Ha ha, thì ra tôi năm nay đã năm mươi lăm tuổi rồi! Già rồi. "

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cha, cha tuyệt không chưa già, thoạt nhìn thì như thanh niên hai mươi ấy. Chúng ta mà đi cùng nhau, người khác khẳng định sẽ tưởng là hai chị em, có phải hay không Tam ca?"

Trương đại quan nhân gật đầu theo: "Tôi thấy giống đấy. "

Tiết Thế Luân bị bọn họ chọc cho cười ha hả, y chỉ vào Trương Dương: "Thì ra cậu và Vĩ Đồng thông đồng diễn kịch cho tôi xem. "

Trương đại quan nhân nói: "Oan uổng. Tôi tới sân bay tiễn bạn thì vừa hay gặp Tiết tiên sinh, tiện đường đưa ông ta tới đây, trước khi tôi đến nhà chú thật sự không biết hôm nay là sinh nhật chú, còn không phải là, tôi ngay cả lễ vật cũng không chuẩn bị. "

Tiết Anh Hồng Ở bên cạnh nói: "Việc gì phải quà, cũng không phải, đến rồi đều là khách. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Cô, hắn là nói cháu tới ăn chực. "

Mọi người đồng thanh cười to.

Tiết Thế Luân hô: "Mau mau vào trong ngồi. "

Một đám người tới phòng khách, vì sinh nhật của cha, Tiết Vĩ Đồng nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, nhìn thấy cha gần đây tâm tình không tốt. Cô ta nghĩ ra chủ ý này, mà tụ họp người nhà lại với nhau. Tuy rằng là vậy, bác cả công tác ở Tây Nam xa xôi không thể về được, có điều đây cũng là một lần tụ hội đông đủ nhất của Tiết gia trong đoạn thời gian gần đây rồi.

Trương Dương lần này đến chỉ là bất ngờ, nhưng cũng mang tới cho Tiết Vĩ Đồng không ít kinh hỉ. Trương Dương rất quen thuộc với vợ chồng Tiết Anh Hồng, hai vợ chồng bọn họ kết hôn nhiều năm mà không có con, may mắn được Trương Dương chỉ điểm bến mê, cũng kê thuốc cho họ, hiện giờ con trai đã biết đi rồi.

Trương Dương nói với Nghiêm Tuấn Cường: "Chú Nghiêm, sao không mang con trai tới. "

Nhắc tới con trai, Nghiêm Tuấn Cường tươi cười: "Tiểu tử đó nghịch lắm, nếu nó tới, khẳng định gà chó không yên, để ở nhà, mẹ tôi trông. "

Tiêu Quốc Thành tặng quà sinh nhật là đồng hồ cho Tiết Thế Luân.

Tiết Thế Luân mở ra nhìn nhìn, không khỏi lắc đầu: "Quốc Thành à, lễ vật này của anh thực sự là không có sáng ý gì cả, mấy chục năm, sinh nhật năm nào anh cũng tặng đồng hồ. "

Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, bác Tiêu một chút sáng ý cũng không có. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Trên đời này không có thứ gì úy hơn thời gian, dụng ý tôi tặng anh đồng hồ là nhắc nhở anh quý trọng thời gian, bất tri bất giác, chúng ta đều già rồi, thế giới này là thuộc về đám người trẻ tuổi Vĩ Đồng, Trương Dương. "

Vợ chồng Nghiêm Tuấn Cường và Tiết Vĩ Đồng tặng cho Tiết Thế Luân một con ngao Tạng thuần chủng, hai người ở vùng Tạng công tác nhiều năm, quan hệ ở địa phương cũng tốt, con chó ngao này là tìm người chọn lựa kỹ càng, tất nhiên giá trị không nhỏ.

Tiết Vĩ Đồng thì tặng cho cha vé máy bay tới Hawai, cô ta muốn cùng cha tới bên kia nghỉ phép.

Trương đại quan nhân tay không mà đến, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chú Tiết, hay tôi tặng chú một bức tranh chữ. "

"Không chút sáng ý. " người Nói những lời này không ngờ là Tiêu Quốc Thành.

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Đúng rồi, bác Tiêu nói đúng, ai chẳng biết anh giỏi viết loạn, cha em cũng không phải là người thích thư pháp, tặng đồ thì phải đúng sở thích của người ta, tặng ông ấy chữ, anh không sợ bị ông ấy dùng làm giấy đốt lò sưởi à. "

Tiết Thế Luân gắt nói: " hưu nói vượn, cha sao lại không thích thư pháp, chữ của Trương Dương cha rất thích. "

Nghiêm Tuấn Cường đã sai người mang giấy và bút lên.

Trương Dương cầm bút: "Viết gì đây nhỉ?"

Nghiêm Tuấn Cường nói: "Viết phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn đi... " Vừa nói xong thì đầu đã bị Tiết Anh Hồng gõ một cái: "Anh sao tục thế?"

Tiết Vĩ Đồng cười đến đau cả bụng.

Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi bút bút viết: ""Hồng chuyên bích ngõa cao viện tường, nhất môn câu thị hảo nhân lang. "

Nghiêm Tuấn Cường tuy rằng không hiểu thư pháp, nhưng nhìn thấy Trương Dương viết muôn hình vạn trạng thì lập tức khen: "Chữ đẹp. "

Tiết Anh Hồng nói: "Anh hiểu thư pháp à?"

Nghiêm Tuấn Cường trước giờ luôn sợ vợ, y hắc hắc cười nói: "Hơi biết một chút. "

Tiết Vĩ Đồng kháng nghị: "Chữ viết thì không tồi, nhưng những chữ này không hiểu, , đều là hảo nhân lang? Nữ thì không được tính à? Tam ca, tư tưởng trọng nam khinh nữ của anh cũng quá nghiêm trọng rồi. "

Tiết Thế Luân nhìn bức tranh chữ Trương Dương đưa cho mình, mỉm cười nói: "Chữ đẹp. " Trong lòng lại đang lặng lẽ ngâm tụng, hồng chuyên bích ngõa cao viện tường, vẫn là một chữ tường, nhất môn cũng là hảo nhân lang, trong chữ môn có chữ nhi, chẳng phải là một chữ đụng vào tường à? Bên trong bức tranh chữ thằng ôn này đưa cho mình chẳng lẽ ngầm dấu chân ý này? Anh em trong nhà cãi cọ nhau? Rốt cuộc là mình quá mẫn cảm, hay là hắn vốn muốn biểu đạt ý này?

*****

Trong lòng Tiết Thế Luân tuy rằng không ngừng châm chước, nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì, mỉm cười nói: "Mời nhập tọa, nhân ngày sinh nhật của tôi, chúng ta uống một trận thật đã. "

Tửu trường trước giờ đều là nơi Trương đại quan nhân tung hoành ngang dọc, thằng cha này liên tục kính rượu, không ngừng diệu ngữ liên châu, khiến không khí hiện trường ngất trời, mọi người thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vui vẻ tiếng cười ồ.

Tiết Thế Luân bưng chén rượu rồi cười nói: "Kể ra thì Tiết gia chúng ta đã rất lâu rồi không được cao hứng như vậy. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Cho nên mới cần thường xuyên ở cùng một chỗ với người trẻ tuổi, để bọn họ cảm nhiễm, chúng ta cũng trở nên trẻ hơn. "

Tiết Thế Luân gật đầu, quay sang Trương Dương nói: "Tôi trước đó còn lo lắng cho cậu, nghe nói cậu và Hạo Nam va chạm nhau, Vĩ Đồng bởi vì chuyện của cậu mà bảo tôi ra mặt giúp, không phải tôi không muốn giúp, mà là không thích hợp ra mặt, chuyện này là gia sự của Văn gia, nên để cha nuôi mẹ nuôi của cậu ra mặt là tốt nhất. "

Trương Dương cười nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là bên Quốc An quá mức mẫn cảm, gọi tôi tới hỏi, nói ra rồi thì không sao, chú Tiết, chú không phải là cũng bị Quốc An mời tới ư?"

Tiết Thế Luân cười cười gật đầu, ánh mắt lại hướng sang Tiêu Quốc Thành: "An Đức Uyên bị người ta giết, Quốc An không ngờ gọi tôi tới phối hợp điều tra, nói cái gì tôi và An Đức Uyên từng có quan hệ làm ăn, chẳng lẽ từng làm ăn với hắn thì bị hiềm nghi à?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Chuyện của An Đức Uyên tôi cũng nghe nói, hắn là lão đại của tín nghĩa xã, tuy rằng luôn miệng tuyên bố đã chậu vàng rửa tay, nhưng trên thực tế vẫn thao túng xã đoàn, cái chết của hắn đã dẫn tới sóng to gió lớn trong nội bộ của tín nghĩa xã. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi trước giờ không rõ bối cảnh xã hội đen của người này, nếu không lúc trước tôi cũng sẽ không hợp tác với hắn. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, thế mới lạ đó, miệng của Tiết Thế Luân quả nhiên không nói được bao nhiêu câu thật, cân nhắc đến dù sao cũng là tiệc tối gia đình của Tiết gia, Trương đại quan nhân không ở lại lâu, cơm no rượu say thì cáo từ.

Ban đêm, Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành tới sân thượng ngắm trăng ẩm trà, hai huynh đệ đã có một đoạn thời gian rồi không ở cùng nhau, Tiêu Quốc Thành cầm chén trà lên, ngửi hương trà, nhấp một ngụm rồi nói: "Vẫn là trà của gia hương uống ngon hơn, uống trà ở Nhật Bản cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó. "

Tiết Thế Luân nói: "Chỉ là thói quen thôi. "

Tiêu Quốc Thành nhìn vào hai mắt Tiết Thế Luân, nói khẽ: "Nhìn ra được chuyện của cô ta đã đả kích anh rất lớn. "

Tiết Thế Luân ngẩng đầu, nhìn vầng trăng trên cao, rồi nhắm mắt lại: "Có lẽ tôi trước đó nên nghe lời anh! Bất kỳ chuyện gì đều có điểm cuối, không thể vĩnh viễn làm mãi. "

"Hiện tại quay đầu vẫn còn kịp. "

Tiết Thế Luân nói: "Muộn rồi. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Anh từ nhỏ đã là như vậy, làm bất kỳ chuyện gì cũng quá mức chấp nhất. "

Tiết Thế Luân nói: "Lão gia tử không phải thường nói, trên đời này sợ nhất là hai chữ thật sự ư!"

Nhắc tới Tiết lão, trong ánh mắt Tiêu Quốc Thành lộ ra vài phần thương cảm: "Nếu như lão nhân gia trên trời có linh thiêng, cũng không muốn anh chấp mê bất ngộ như vậy. "

Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, chúng ta tuy rằng không phải anh em ruột, nhưng tình cảm của tôi đối với anh tuyệt đối không kém gì so với đại ca của tôi, thậm chí so với hắn còn thân thiết hơn, giữa chúng ta không có bất kỳ ngăn cách gì cả, có thể không giấu gì nhau, còn tôi và hắn thì không được. "

Mất cả một buổi sáng, phía bệnh viện mới làm xong kiểm tra sức khỏe toàn diện cho La Tuệ Ninh, Trương đại quan nhân tuy rằng rất muốn đi theo giúp đỡ, nhưng vì Văn Hạo Nam ở đó, hắn vẫn rất lý trí lựa chọn lảng tránh, dù sao tình trạng sức khỏe của mẹ nuôi không tốt, hắn không muốn phát sinh bất kỳ xung đột trực tiếp gì với Văn Hạo Nam, không muốn để mẹ nuôi bị kích động nữa.

Lý Vĩ nhìn ra phiền não của Trương Dương, khi La Tuệ Ninh làm ECT, hắn và Trương Dương liền ở bên ngoài, Lý Vĩ đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng, nói: "Nóng vội cũng vô dụng, cát nhân tất có thiên tướng. "

Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Có phải Hạo Nam lại chọc tức mẹ nuôi tôi hay không?"

Không nói gì không nói gì, đối với gia sự của Văn gia hắn không tiện bình luận.

Trương Dương uống ngụm nước, lúc này nhìn thấy La Tuệ Ninh cùng nhân viên y tế đi ra, bà ta vẫn ngồi trên xe lăn, Văn Hạo Nam hôm nay toàn bộ quá trình đều biểu hiện ra vẻ vô cùng hiếu thuận, phụ giúp đẩy xe lăn, đây cũng là nguyên nhân Trương Dương thủy chung không tới gần.

La Tuệ Ninh tới phòng nghỉ, hai chị em Văn Linhvà Văn Hạo Nam tới văn phòng của bác sĩ hỏi thăm bệnh tình của mẹ, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng có cơ hội gần gũi hỏi thăm mẹ nuôi.

La Tuệ Ninh vẫy vẫy tay với hắn, lộ ra vẻ hữu khí vô lực.

Trương Dương vội vàng đi tới, ngồi xuống cầm tay vẫn, da thịt chỗ chạm vào lạnh như băng, Trương Dương trong lòng bất giác cả kinh, thử môn của bà ta, cảm thấy mạch đập của La Tuệ Ninh rất yếu, gần như không nghe thấy.

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ không sao, chỉ là gần đây hơi mệt mỏi. "

Trương Dương nói: "Gần đây thường xuyên cảm thấy mệt mỏi ư?"

La Tuệ Ninh gật đầu: "Ừ! Chắc là gì rồi. " bà ta nhìn quen sóng gió, từ biến hóa Trương Dương vừa rồi của Trương Dương đã nhận thấy được bệnh tình của bệnh tình chưa chắc đã lạc quan.

Trương Dương đưa nội tức vào trong kinh mạch của La Tuệ Ninh, phát hiện kinh mạch của bà ta tắc nghẽn trầm trọng, không ngờ là dấu hiệu của tuyệt mạch, Trương đại quan nhân trong lòng hoảng sợ, An Ngữ Thần trời sinh mạch, để cứu trị An Ngữ Thần, hắn cơ hồ hao hết công lực cả đời, mà tình huống của La Tuệ Ninh so với An Ngữ Thần tựa hồ còn nghiêm trọng hơn, An Ngữ Thần tuy rằng trời sinh tuyệt mạch, nhưng công năng tâm tạng của cô ta khá tốt. Mà công năng tâm tạng của La Tuệ Ninh kém đến cực điểm, bà ta nói được một câu thì phải thở dốc một hồi.

Tất cả những điều này không ngờ đều là đột nhiên phát sinh, Trương Dương nhớ rõ không lâu trước đó từng bắt mạch cho La Tuệ Ninh, khi đó mạch đập của bà ta không phải như vậy, trong lòng không khỏi mê hoặc vạn phần, Trương Dương rất nhanh liền phán đoán ra. La Tuệ Ninh cũng không là tật bệnh bình thường, chắc là có người ở động tay chân trong cơ thể bà ta. Trong lòng Trương Dương tuy rằng cảm thấy kinh hãi vạn phần, nhưng trên mặt hắn lại không hề có biểu lộ gì, mỉm cười nói: "Mẹ nuôi, không sao, con rất nhanh có thể khiến mẹ khỏe mạnh lại. Có điều con thấy chuyên gia của nơi này chỉ sợ bất lực. "

Trương đại quan nhân nói không sai, tất cả chuyên gia của bệnh viện cơ hồ đều ở trong phòng họp nhỏ tiến hành hội chẩn. Văn Hạo Nam và Văn Linh vừa mới tiến vào văn phòng, từ vẻ mặt trầm trọng của những người này đã ý thức được bệnh tình của mẹ không được lạc quan.

Mấy vị chuyên gia trao đổi ý kiến một chút, cuối cùng vẫn do viện trưởng Địch Phong ra mặt giải thích rõ với hai chị em họ.

*****

Địch Phong nói: "với thái độ thực sự cầu thị của nhân viên y tế, tôi cũng không vòng vo, tình huống của Văn phu nhân rất nghiêm trọng, công năng của tim đã suy kiệt, dẫn tới rất nhiều cơ năng sinh lý mất thăng bằng. Kết quả của Phòng thí nghiệm cho thấy. Công năng gan, thận, nước, chất điện phân đã hỗn loạn. "

Văn Hạo Nam nói: "Không thể, mẹ tôi vẫn luôn khỏe mạnh. Trước giờ không nghe nói bà ấy có bệnh tim, sao đột nhiên biến thành như vậy?"

Địch Phong nói: " Văn tiên sinh, chẩn đoán của chúng tôi sẽ không có sai lầm. "

Văn Hạo Nam còn muốn nói gì nữa thì Văn Linh giành nói: "Viện trưởng Địch, tôi chỉ muốn biết các ông có nắm chắc chữa khỏi cho mẹ tôi hay không?"

Mặt Địch Phong lộ vẻ khó xử, y nói khẽ: "Chúng tôi sẽ làm hết sức. "

Tình tự của Văn Hạo Nam có chút kích động: "Tôi không muốn nghe cái này, tôi muốn biết, các ông có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi hay không?"

Địch Phong nói: "Các anh nên minh bạch, tình huống thân thể của Văn phu nhân vô cùng kém, căn cứ vào bệnh sử cô ta cung cấp thì chúng tôi tạm thời vẫn không thể xác định nguyên nhân dẫn tới tình trạng trước mắt là gì. Có điều chúng tôi sẽ mời chuyên gia y học hàng đầu trong ngoài nước tới tiến hành hội chẩn, xin hãy tin chúng tôi sẽ toàn lực làm tốt công tác cứu trị cho Văn phu nhân. Địch Phong nói tới đâythì lại nói: "Có điều, tôi nghĩ chuyện này tốt nhất nên báo cáo với phó thủ tướng Văn. " Ý tứ của y rất rõ ràng, đối với bệnh tình của La Tuệ Ninh hắn không hề nắm chắc.

Văn Linh nhìn thẳng vào Địch Phong: "ông căn bản không nắm chắc, có phải hay không? ông có nắm chắc chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, thậm chí ông ngay cả bà ấy rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết. "

Địch Phong bị Văn Linh lườm, chỉ cảm thấy sâu trong lòng bỗng nổi lên một cỗ hàn ý khó hiểu, trong nhất thời y không ngờ không biết nên ứng đối như thế nào.

Văn Linh nói: "Nếu không có năng lực chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, sao cứ phải trì hoãn bệnh tình của bà ta, Hạo Nam, chúng ta đi. "

Địch Phong ngây ra đó, Văn Linh nói không sai, y căn bản không biết nên như thế nào, vừa rồi mời tới tất cả chuyên gia của bệnh viện, nhưng thảo luận đến cuối cùng vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Bọn họ thậm chí ngay cả La Tuệ Ninh rốt cuộc bị bệnh gì cũng không biết, nếu như La Tuệ Ninh ở lại bệnh viện trị liệu, đám chuyên gia bọn họ quả thực không tìm đâu ra được phương pháp trị liệu hữu hiệu. Nhìn hai chị em Văn Linh thực sự muốn mang La Tuệ Ninh đi. Trong lòng Địch Phong không ngờ cảm thấy thoải mái.

Đi ra khỏi phòng, Văn Hạo Nam nói: "Chị, hay là tìm bệnh viện khác xem thế nào?" Văn Hạo Nam đối với bệnh viện vẫn ôm ảo tưởng.

Văn Linh lạnh lùng nói: "Tất cả đều là lang băm, đổi chỗ khác cũng vẫn vậy thôi. "

Văn Hạo Nam nói: "Chị thực sự định nhờ hắn chữa bệnh cho mẹư?" Hắn Trong miệng tất nhiên là Trương Dương.

Văn Linh nói: "Chị biết em trong lòng hận hắn, nhưng em không thể phủ nhận y thuật của hắn, nếu như trên thế giới này còn có một người có thể chữa khỏi cho mẹ, chị nghĩ đó chắc chắn là hắn. "

Văn Hạo Nam nói: "Hắn chưa chắc đã có bản sự như vậy. " Hắn tuy rằng mạnh miệng, nhưng cũng không thể không thừa nhận chị gái nói đúng, năm đó Trương Dương từng cứu tỉnh chị gái vốn đã trở thành người thực vật mà những chuyên gia y học đứng đầu cũng thúc thủ vô sách, cũng từng chữa khỏi tật bệnh đột phát của cha, chắc không phải ngẫu nhiên, Văn Hạo Nam cắn cắn môi: "Vậy chi đi đi, em không đời nào thèm cầu hắn. "

Văn Linh nói: "Cho dù chúng ta không mở miệng cầu hắn thì hắn cũng nhất định sẽ làm hết sức. "

Nhìn thấy con gái và con trai trở về, khóe môi La Tuệ Ninh nở nụ cười, bà ta nói khẽ: "Bác sĩ nói thế nào?"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ, bác sĩ nói mẹ không sao cả, chỉ là mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao. "

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Con không cần gạt mẹ. " Ánh mắt của bà ta hướng về phía Văn Linh.

Văn Linh nói: "Mẹ, con muốn gọi điện thoại cho cha. "

La Tuệ Ninh từ những lời này của cô ta lập tức minh bạch gì đó, bà ta lắc đầu: "Không cần thiết, cho dù ông ấy trở về thì cũng sẽ không thay đổi được gì!"

Văn Hạo Nam nói: "Mẹ! Mẹ yên tâm, bác sĩ cũng nói rồi, sức khỏe của mẹ không có vấn đề lớn. "

La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, con là con mẹ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mj, trước giờ con nói dối trước giờ đều không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. "

Văn Hạo Nam mím môi, quả thực hắn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

La Tuệ Ninh vẫy vẫy tay với Trương Dương đang đứng đằng xa, Trương Dương đi tới, bà ta nói khẽ: "Trương Dương, con nói thật với mẹ đi, bệnh của tôi rốt cuộc như thế nào?"

Trương Dương nói: "Rất nghiêm trọng! Nhưng con có thể chữa khỏi cho mẹ. "

La Tuệ Ninh nói: "Con không lừa mẹ chứ?"

Trương Dương nói: "Con vĩnh viễn không bao giờ lừa mẹ. "

La Tuệ Ninh gật đầu nói: "Về nhà. "

La Tuệ Ninh sở dĩ quyết định về nhà, là vì bà ta đã nhìn ra những người được gọi là chuyên gia của bệnh viện căn bản bất lực đối với bệnh tình của mình, lại xuất phát từ từ sự tín nhiệm của bà ta đối với Trương Dương.

Văn Hạo Nam và Văn Linh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hắn vẫn tràn ngập phẫn nộ và oán niệm, cho dù Trương Dương có thể chữa khỏi cho mẹ mình, nhưng cừu hận của hắn đối với Trương Dương vẫn sẽ không bởi vậy mà bớt đi.

Mọi người theo thứ tự lên xe, Trương Dương lại cầm tay Văn Linh, không biết là cố ý hay là trùng hợp, tay hắn vừa hay đặt lên mạch môn cổ tay phải Văn Linh, cánh tay Văn Linh mềm nhũn không có nửa phần lực đạo, Trương Dương nói: "Chị Linh, chị lên xe em đi, em có một số chuyện muốn nói với chị. "

Văn Linh gật đầu, đi theo Trương Dương lên xe hắn.

Sau khi Trương Dương khởi động ô tô, Văn Linh nói: "Có muốn kiểm tra kinh mạch của tôi lại không?" Cô ta đã sớm nhìn thấu dụng ý của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi không phải sinh bệnh mà là bị nội thương. "

Văn Linh nói: "Cho nên cậu cảm thấy là tôi xuống tay với bà ta. "

Trương Dương không nói gì, ánh mắt nhìn về phía trước.

Văn Linh nói: "Võ công của tôi sớm bị cậu phế bỏ rồi, cậu phải rõ hơn bất kỳ ai chứ. "

Trương Dương nói: "Cho dù là con cái ngỗ nghịch tới mấy cũng không đành lòng xuống tay với mẹ ruột của mình. "

Văn Linh nói: "cậu nói đúng, bà ta là mẹ tôi, tôi sao nỡ xuống tay với bà ta, huống chi, tôi hiện tại chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt, mà hết thảy những điều này hoàn toàn đều là cậu tạo thành. "

Trương Dương nói: " Nếu như thời gian có thể quay lại, lúc ấy tôi tuyệt đối sẽ không cứu chị. "

Văn Linh cười lạnh một tiếng: "s đã cứu tôi một lần, lại hại tôi hai lần, cậu cảm thấy tôi nên hận cậu hay là cảm kích cậu?"

Trương Dương nói: "Tôi chỉ muốn nói với chị một chuyện, mặc kệ là ai hại mẹ nuôi như vậy, tôi đều sẽ không bỏ qua cho hắn. "

Văn Linh lạnh lùng nói: "cậu có thể nói những lời như vậy, thì cũng không uổng công mẹ tôi nhận cậu là con nuôi, có điều việc cấp bách hình như không phải báo thù mà là chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi!" Cô ta tạm dừng một chút rồi hai mắt nhìn thẳng vào Trương Dương: "cậu vừa rồi không phải gạt mẹ tôi đúng không?"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ làm hết sức. "

Văn Linh nói: "Tôi chỉ có một người mẹ, cho nên tôi không muốn bà ta gặp chuyện không may. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng chỉ có một mẹ nuôi, tôi so với chị thì còn khẩn trương hơn. "

Văn Linh khinh miệt nhìn Trương Dương: "cậu nên giữ bình tĩnh thì tốt hơn, quan tâm quá ắt loạn, cậu thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng để ảnh hưởng tới mẹ tôi. "

Trở lại nhà mình, La Tuệ Ninh vô lực ngả vào giường, thầm nghĩ trong lòng, bệnh đến như núi đổ, không ngờ bệnh của mình nói đến là đến, lúc này không ngờ ngay cả sức nói chuyện cũng không có, nhìn thấy con trai Văn Hạo Nam vẫn một mực ở bên cạnh, La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, đi gọi Trương Dương tới đây. "

Văn Hạo Nam gật đầu, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, ra ngoài cửa nói với Lý Vĩ: "Mẹ tôi muốn gặp hắn. " Hắn không muốn không muốn nói chuyện với Trương Dương.

Trương Dương nhận được tin tức, bước nhanh tới phòng La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh xua tay, ra hiệu cho người khác ra ngoài, bảo Trương Dương tới ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, sao vậy? Mới có một lát đã nhớ con rồi à?"

La Tuệ Ninh: "Nói Trương Dương, mẹ hỏi thật con một câu, con nhất định phải trả lời thành thành thật thật. "

Trương Dương gật đầu: "Không thành vấn đề. "

La Tuệ Ninh thở hắt ra rồi nói: "Mẹ nhớ rõ tình cảnh khi con chữa bệnh cho tiểu Linh, nếu như chữa bệnh giúp mẹ cũng tồn tại mạo hiểm, lớn như vậy thì bro đi, mẹ lớn tuổi rồi, sinh tử đối với mẹ mà nói thì không còn quan trọng. "

Trương Dương giờ mới hiểu là bà ta quan tâm tới mình, không muốn mình mạo hiểm vì bà ta, trong lòng không khỏi kích động, hắn vươn tayra vỗ vỗ mu bàn tay La Tuệ Ninh: "Mẹ nuôi, mẹ chẳng lẽ vẫn không có lòng tin vào y thuật của con ư?"

La Tuệ Ninh nói: "Có lòng tin, chỉ là mẹ không muốn làm khổ con. " Nói tới đây mũi bà ta cay cay, nước mắt ứa ra: "Văn gia bọn mẹ nợ con thực sự quá nhiều. "

Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con là con nuôi của mẹ, mẹ sao cứ phải khách khí với con. " Hắn rút khăn tay đưa cho bà ta: "Mẹ nuôi. Đừng khóc, mẹ khóc cái là con đau lòng, con cho mẹ hai lựa chọn. Một là tới bệnh viện để đám chuyên gia đó trị, hai là ở nhà để con chữa. "

*****

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ nuôi không khóc, mẹ ở nhà để con chữa. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Thế là được rồi, con đảm bảo nhiều nhất ba ngày nhất định sẽ giúp mẹ khôi phục như xưa. "

Trương đại quan nhân ngoài miệng nói tuy rằng rất thoải mái, nhưng tâm tình của hắn lúc này lại có chút trầm trọng, sau khi hắn bắt mạch cẩn thận cho La Tuệ Ninh, lấy cớ ra ngoài mua thuốc, tới thẳng Hương Sơn biệt viện.

Người Trương Dương muốn tìm là Trần Tuyết, hắn lái xe tới trước cửa Hương Sơn biệt viện thì liền thấy hơn mười chiếc ô tô đỗ ở đó, tất cả là phóng viên rình ở đó đợi phỏng vấn hắn.

Trương đại quan nhân trong lòng rất buồn bực, trong lòng hắn chỉ có bệnh tình của mẹ nuôi La Tuệ Ninh. Lại xem nhẹ những chuyện khác, mâu thuẫn của hắn và Văn Hạo Nam ồn ào huyên náo tới vậy. Hiện tại toàn bộ truyền thông kinh thành vẫn chú ý tới bọn họ, có rất nhiều phóng viên đang căm chốt trước cửa Hương Sơn biệt viện.

Xe của Trương đại quan nhân vừa tới, đám phóng viên đó lập tức tinh thần tỉnh táo, ùa tới xe hắn.

Trương Dương mở cửa xe, chân vẫn chưa hoàn toàn chạm đất thì Năm sáu chiếc microphone đã dí tới, Trương Dương vung tay lên gạt microphone sang một bên, chỉ vào phóng viên phóng viên đó rồi nói: "Mau tránh ra cho tôi, tôi có việc gấp, ai làm ảnh hưởng tới chính sự cẩn thận tôi đánh người đó. "

Một gã phóng viên mập mạp nói: "Trương tiên sinh, xin hỏi anh... " Nói còn chưa dứt lời thì đã bị Trương đại quan nhân đẩy cho một cái.

Trương Dương chen qua đám người bước nhanh tới cửa lớn, Trần Tuyết bên kia đã mở cửa, Trương Dương lắc mình tiến vào trong nhà, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Tần Manh Manh cũng đứng phía sau cửa, cô ta thở dài: "Đám phóng viên này rình ở ngoài cửa cả một ngày một đêm rồi. "

Trương Dương tức giận nói: "Đúng là vớ vẩn. " Hắn bấm số điện thoại của Vu Cường Hoa, lớn tiếng: "Nói Vu đại đội, hiện tại có hơn mười phóng viên vây kín cửa nhà tôi. "

Vu Cường Hoa khó khăn lắm mới tống được hắn đi, hôm nay cửa phân cục công an mới tính là yên ổn một chút, nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng rất vui, cũng không phải là hắn vui sướng khi người gặp họa, trong mắt hắn Trương Dương cũng nên cảm thụ một chút cảm giác bị phóng viên vây quanh. Vu Cường Hoa: "Nói Truyền thông đều là vậy đó, anh cứ mặc kệ họ là xong. "

Trương Dương nói: "Vu đại đội, tâm tình của tôi hôm nay không tốt, anh tốt nhất lập tức phái người đến giúp tôi giải quyết chuyện này, bằng không đợi lát nữa tôi ra ngoài sẽ đánh người, tôi con mẹ nó mặc kệ phóng viên cái gì, chuyện tôi đã nói với các anh rồi, anh nếu không là thì chúng ta không còn là bạn nữa, thế nhé. " Trương đại quan nhân nói xong liền gác máy.

Tần Manh Manh và Trần Tuyết, liếc mắt nhìn nhau đều nhìn ra cơn tức của hắn hôm nay rất lớn, không biết là ai trêu chọc hắn.

Trương Dương nói với Trần Tuyết: "Tiểu Tuyết, tôi có việc muốn bàn với cô. "

Trần Tuyết gật đầu, đi theo hắn tới thư phòng.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi tôi sinh bệnh rồi. "

Trần Tuyết nhìn hắn, cô ta rất hiểu y thuật của Trương Dương, trên đời này rất ít có bệnh Trương Dương không trị được, xem ra bệnh tình của La Tuệ Ninh tất nhiên cực kỳ nghiêm trọng, nếu không Trương Dương cũng sẽ không tâm phiền ý loạn như vậy, cô ta nói khẽ: "Đừng có gấp đừng có gấp, cứ chậm rãi mà nói. "

Trương Dương nói: "Chính xác mà nói thì không phải là sinh bệnh, mà là bị nội thương. "

Trần Tuyết luôn trấn định cũng không khỏi có chút động dung: "Nội thương ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi đã tra xét kinh mạch của bà ta, là bị người dùng võ công thần bí nào đó làm nhiễu loạn, hơn nữa tâm mạch tổn hao nhiều, nếu như không được cứu trị kịp thời thì chỉ có đường chết mà thôi. " Nói tới đây hắn tạm dừng một chút: "Võ công của Người này không dưới tôi. "

Đôi mi thanh tú của Trần Tuyết nhăn lại, võ công không dưới Trương Dương, mà đồng thời có thể tiếp xúc gần gũi với La Tuệ Ninh chỉ có một người, đó chính là Văn Linh. Nhưng Văn Linh là con gái ruột của bà ta, cô ta sao nhẫn tâm hạ độc thủ với La Tuệ Ninh như vậy? Còn có một nghi vấn cực lớn khiến cô ta khó hiểu, võ công của Văn Linh rõ ràng đã bị Trương Dương phế bỏ, với tu vi võ công của Trương Dương thì chắc sẽ không lưu lại bất kỳ cơ hội nào cho cô ta.

Trương Dương nói: "Tôi đã dò xét mạch đập của Văn Linh rồi, căn bản không phát hiện được trong thân thể của cô ta có nội lực tồn tại. Sinh tử ấn tu luyện đến cuối cùng có phải có thể đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, đại xảo nhược chuyết hay không?"

Trần Tuyết nói: "Bất kỳ võ công nào tu luyện tới trạng thái đỉnh phong chắc đều có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng với tu vi võ công của anh, cô ta không thể qua mắt anh được. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng thấy lạ, nếu như cô ta có thể qua mắt tôi, võ công sẽ đáng sợ nên như thế nào? Không thể, tôi rõ ràng đã phế bỏ võ công của cô ta rồi, đời này của cô ta không thể nào khôi phục võ công được. "

Trần Tuyết nói: "Trừ phi... Trừ phi thứ anh chế trụ không phải là mạch của cô ta. "

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"

Trần Tuyết nói: "Sinh tử ấn tu luyện tới trạng thái đỉnh phong, có thể nặn lại kinh mạch trong cơ thể, kinh mạch này xưng là ẩn mạch, nếu Văn Linh tu luyện đến loại tình độ này, như vậy anh chế trụ mạch môn của cô ta thì khi tra xét chỉ xem được kinh mạch trước đây của cô ta, mà ẩn mạch mới sinh thì anh không tìm được. Đương nhiên đây chỉ là giả thuyết, cô ta chỉ có được một bộ phận nhỏ của sinh tử ấn, hơn nữa võ công của cô ta đã phế, đời này không thể tu luyện võ công được nữa. "

Trương Dương nói: "Nhưng nội thương của mẹ nuôi tôi cực kỳ kỳ quái, tôi càng nghĩ càng thấy, chỉ có cô ta mới có cơ hội tiếp cận mẹ nuôi tôi, dưới tình huống mẹ nuôi không hề hay biết xuống tay với bà ta. "

Trần Tuyết nói: "Thương thế của Văn phu nhân có nặng hay không? Anh có nắm chắc có thể chữa khỏi cho bà ta hay không?" Những lời này Của cô ta đã hỏi tới chỗ mấu chốt.

Trương Dương nói: "Bệnh tình của Tiểu yêu cô hiểu rõ nhất. "

Trần Tuyết nói: "Chẳng lẽ anh muốn dùng nội lực đả thông kinh mạch trong cơ thể giúp Văn phu nhân?"

Trương Dương nói: "Hiện tại trong cơ thể mẹ nuôi tôi tựa như bị mỗi người nào đó đặt bình phòng, tôi phỏng chừng, nếu như trong vòng hai ngày không đả thông kinh mạch bà ta, những đạo bình phong này sẽ trở thành đao nhọn, chặt đứt từng tấc kinh mạch của bà ta. "

Trần Tuyết nói: "Đổi thành trước đây, anh nhất định có thể làm được, nhưng hiện tại... " Cô ta cắn cắn, trong cơ thể Trương Dương bị hạ cổ độc, là mình lợi dụng sinh tử phù mạnh mẽ ngăn chận cổ độc trong cơ thể hắn, mới bảo đảo cổ độc trong cơ thể hắn trong ngắn hạn sẽ không phát tác, Trương Dương tuy rằng tu luyện đại thừa quyết, nhưng với tình huống hiện tại của hắn, căn bản không phát huy ra được hai phần công lực lúc đỉnh phong, muốn dùng nội lực giúp La Tuệ Ninh đả thông kinh mạch bế tắc trong cơ thể, kì thực sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Trương đại quan nhân đối với những điều này thì biết rõ hơn bất kỳ ai, hắn nói khẽ: "Tiểu Tuyết, với tình trạng hiện tại của tôi, tôi căn bản không thể hoàn thành chuyện này, cho nên, cô trước tiên phải giúp tôi giải trừ sinh tử phù đã. "

Phương tâm Trần Tuyết run lên, chuyện cô ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, cô ta nói khẽ: "Nếu như tôi giải trừ sinh tử phù trong cơ thể anh, cổ độc sẽ mất cấm chế, dưới loại tình huống này anh giúp Văn phu nhân chữa thương, cổ độc rất có thể sẽ nhân cơ hội đánh vào não anh, anh không cần mạng nữa à?"

Trương Dương nói: "Những điều cho nói chỉ là một loại khả năng, con người tôi trước giờ toàn là phúc lớn mạng lớn, tôi tin mình nhất định có thể qua được cửa này. "

Trần Tuyết nói: "Nhưng không phải là không phải là đơn giản như trong tưởng tượng của anh, nếu như nội thương của Văn phu nhân đúng là Văn Linh gây ra, như vậy mục đích của cô ta là gì? Văn phu nhân không làm gì có lỗi với cô ta, cho dù là Văn Linh hận bà ta, vì sao không dứt khoát giết bà ta đi? Mà cần phải lòng vòng rắc rối như vậy? Có lẽ cô ta hiểu rõ trên đời này người có thể cứu Văn phu nhân chỉ có anh, bà ta cũng biết anh sẽ không tiếc hao tổn công lực bản thân đả thông kinh mạch trong cơ thể Văn phu nhân, nếu như anh thực sự làm như vậy, sau khi anh chữa thương cho Văn phu nhân, chính là lúc anh suy yếu nhất, cô ta có thể thừa cơ ra tay hay không?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Cho dù chuyện này thực sự là vậy thì sao đây? Chẳng lẽ tôi lại trơ mắt nhìn mẹ nuôi chết đi ư?" Hắn lắc đầu nói: "Tôi không làm được, mẹ nuôi đối với tôi ân trọng như núi, mạo hiểm vì bà ta đáng đáng, cho dù hy sinh tính mạng của tôi thì tôi cũng sẽ không hối tiếc. "

Trần Tuyết cắn cắn môi: "Trương Dương, anh có từng nghĩ tới mình, có từng nghĩ... "

Trương Dương giơ tay lên che miệng cô ta, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Tôi biết trên thế giới này có quá nhiều thứ làm tôi vướng bận, tôi biết mình mạo hiểm như vậy, có nghĩa là vô trách nhiệm với nhiều người, nhưng tôi vẫn phải làm, nếu như tôi thấy mẹ nuôi chết mà không cứu, tôi so với chết còn khó chịu hắn, tiểu Tuyết, đừng khuyên tôi, tôi đã quyết rồi. "

Trần Tuyết nhìn Trương Dương, vẻ mặt của cô ta vẫn bình tĩnh như bình thường, nói khẽ: "Tôi sẽ hộ pháp cho anh, trừ phi tôi chết, không ai có thể gây thương hại tới anh. "


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)