Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1258

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1258: Thay đổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương cười nói: "Anh không làm chuyện xấu, đương nhiên không sợ quỷ gõ cửa, Tang Bối Bối căn bản không chết, tất cả sự buộc tội của họ đối với anh tất nhiên không thành lập. Loại chuyện này sớm muộn gì cũng có lúc tra được manh mối. "

Lệ Phù nói: "Phiền toái đã giúp anh giải quyết rồi, bên Văn Hạo Nam bọn em cũng cho hắn một bài học rồi. "

Trương Dương vẫn chưa biết chuyện Văn Hạo Nam bị bắt cóc: "Gì cơ? Bọn em làm gì hắn?"

Lệ Phù nói: "Anh đừng sợ, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, chúng em không lấy mạng hắn đâu. "

Trương Dương nói: "trong chuyện lần này hắn chỉ chẳng qua là một quân cờ, bị người ta lợi dụng. "

" Trương Dương, em cảm thấy anh không nên cứ cố kỵ quan hệ của anh và Văn gia, đối với loại người như Văn Hạo Nam không thể nhẫn nhịn mãi được. "

Trương Dương nói: "Lần này ngoài mặt thì là Văn Hạo Nam tìm anh gây phiền toái, nhưng ở ở sau lưng thúc đẩy chuyện này là một người khác, rất nhiều người đều đang chờ được chê cười, anh và Văn Hạo Nam nếu thực sự đấu tới ngươi chết ta sống, chẳng phải là người thân đau mà kẻ thù sướng ư?"

Lệ Phù nói: "Văn Hạo Nam nếu như có thể có một nửa cảnh giới của anh thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy. "

Trương Dương nói: "Bởi vì chuyện của Tần Manh Manh, hắn đã dồn hết cừu hận vào anh, thật ra anh là vô tội. " Khi, nói ra những lời này, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn, nếu như nói hắn vô tội, hắn và Tần Manh Manh trong sạch, vậy thì sau sáng hôm nay, hắn và Tần Manh Manh đã đột phá tấm chắn cuối cùng, tuy rằng nói trong đây có nhân tố ô long nhất định, nhưng năng lực kiềm chế của hắn cũng quả thực tồn tại vấn đề rất lớn.

Lệ Phù nói: "Em tới tìm anh là có chính sự?"

Trương Dương cười nói: "Chúng ta lần nào mà không là có chính sự?"

Lệ Phù gắt: "Đừng cợt nhả với em nữa, anh nghe này, An Đức Hằng rất có thể đang ẩn thân ở Đông Giang. "

Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này bất giác ngẩn ra.

Lệ Phù nói: "Tin tức này là một nội tuyến cung cấp. Anh có hiểu Kì Sơn không?"

Trương Dương nheo mắt lại, Nhìn mặt sông sóng dập dềnh. Sáng sớm mặt sông bị phủ lên một lớp sương mỏng, một con hải âu màu trắng đang cô độc kiếm ăn trên mặt sông, dùng hai cánh của nó không ngừng vẽ ra những đường bạc trong nước.

Trương Dương gật đầu: "Coi như là cũng hiểu chút chút. "

Lệ Phù nói: "Những năm trước chế tạo buôn bán ma túy đá ở Đông Giang rât ngang ngược, cắc có quan hệ tương đối lớn với huynh đệ Kỳ gia

Trương Dương nói: "Cảnh sát cũng điều tra hắn mấy lần, nhưng không có được chứng cớ xác thực. "

Lệ Phù nói: "Tứ hải thuỷ sản chỉ là Kì Sơn dùng để che giấu ngụy trang mà thôi, em đã tra được một số tình báo, nằm ngoái, thị trường ma túy đá Bình Hải cùng với vùng ven đều là huynh đệ Kỳ gia làm. Hơn nữa bọn họ nắm địa vị khống chế tuyệt đối, lợi nhuận lớn của phương diện này khiến không ít người đỏ mắt, trong đó bao gồm cả một tay buôn thuốc phiện đến từ Hongkong. "

Hai người đi dọc theo bờ sông, Lệ Phù rất tự nhiên khoác tay Trương Dương, thoạt nhìn giống như là một đôi tình lữ đang nói chuyện yêu đương, trên thực tế cũng chính là như vậy.

Lệ Phù nói: "Tên buôn Thuốc phiện tên là Bang Tử, kể ra thì hắn trước đây có quan hệ hợp tác với hai huynh đệ Kỳ gia, do hắn cung cấp nguyên vật liệu, huynh đệ Kỳ gia phụ trách gia công, nhưng về sau. Vì theo đuổi tối đại hóa lợi nhuận, huynh đệ Kỳ gia tự tìm người chế thuốc. Bọn họ dùng một số dược vật hợp thành ma hoàng giảm, giải quyết được vấn đề nguyên vật liệu, tất nhiên là vòng qua Bang Tử, chính là bởi vì chuyện này mới tạo thành mâu thuẫn giữa bọn họ, cuối cùng diễn biến thành một hồi ác chiếc hắc bang. "

Trương Dương dừng chân, nói khẽ: "Việc này em có thể khẳng định ư?"

Lệ Phù nói: "Đều là tình báo người nội bộ cung cấp, phương diện chứng cớ thì không đầy đủ, về sau mâu thuẫn giữa bọn họ trở nên càng gay gắt hơn, cuối cùng dẫn tới cừu sát hai phía, Kì Phong chết trong trận cừu sát này, tôi có thể xác định, Bang Tử chính là người bày mưu giết chết Kì Phong. "

Trương Dương nói: "Về sau thì sao?"

Lệ Phù nói: "Sau lưng Bang Tử còn có một ông chủ, người đó cũng là người anh biết. "

Trương Dương dừng chân, có chút kinh ngạc nhìn Lệ Phù.

" An Đạt Văn. " Lệ Phù nói ra cái tên cực kỳ quen thuộc này.

Trương Dương không bất ngờ, hiện tại hắn cuối cùng cũng hoàn toàn minh bạch mâu thuẫn giữa An gia và Kì Sơn là vì sao mà có, vì sao hắn muốn xử lý An Đức Uyên, mục đích muốn trả thù An Đạt Văn vì đã giết Kì Phong.

Lệ Phù nói: "An Đạt Văn và Kì Sơn làm việc đều vô cùng giảo hoạt, bọn họ tuy rằng bị tình nghi dính líu đến chế tạo và buôn lậu thuốc phiện, nhưng lại không hề tự mình làm gì, có lẽ là vì cái chết của em trai khiến Kì Sơn bị đả kích, sau khi Kì Phong chết, hắn không động tới buôn bán thuốc phiện nữa, ít nhất thì tình huống em tìm hiểu được chính là như vậy. "

Trương Dương nói: "Ý của em là hắn đã cải tà quy chính?"

Lệ Phù nói: "Có phải cải tà quy chính hay không thì em không biết, có điều em sở dĩ có hứng thú với Kì Sơn, là vì không lâu trước hắn từng tiếp xúc với An Đức Hằng. "

Trương Dương nhíu mày, trong chuyện này, hắn chắc là người biết nội tình sớm nhất, từ ngày An Đức Uyên ngộ hại, hắn liền từ chỗ Viên Phân Kì có được bức vẽ hung thủ, tiến tới suy đoán ra tất cả đều là Kì Sơn gây ra. Đối chiếu với những lời vừa rồi của Lệ Phù, đã giải thích một cách hợp lý vì sao Kì Sơn muốn giết An Đức Uyên. Trương Dương nói khẽ: "Giữa An Đức Hằng và Kì Sơn chẳng lẽ đã hình thành liên minh?"

Lệ Phù nói: "Em không rõ lắm, có điều An Đức Hằng này trước giờ luôn bụng dạ khó lường, nếu như hắn lợi dụng cái chết của Kì Phong để kích động cừu hận giữa An Đạt Văn và Kì Sơn thì cũng rất có thể. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn này vô cùng khôn khéo, hắn chưa chắc đã dễ dàng mắc mưu như vậy. "

Lệ Phù nói: "Kì Sơn quả thực rất khôn khéo, tuy rằng chúng em trong chuyện của hắn đã tiêu phí công phu tương đối lớn, nhưng hiệu quả có được lại rất ít, cái chết của Kì Phong nên coi như là kết thúc của một giai đoạn, từ đó về sau, Kì Sơn chắc đã kết thúc tất cả sinh ý phi pháp, mà rất nhiều chuyện đều đã đẩy lên người Kì Phong, có câu tử vô đối chứng, không ai có thể truy cứu trách nhiệm của một người đã chết. "

Trương Dương nói: "Kì Sơn này làm việc rất chắc chắn. "

Lệ Phù nói: "Có người đã phóng ra tin tức, nói cái chết của An Đức Uyên có liên quan tới Kì Sơn. "

Trương Dương không khỏi ngẩn ra, hắn tuy rằng biết nội tình, nhưng hắn không hề nhắc tới chuyện này, trong mắt hắn cái chết của An Đức Uyên cũng coi như là trừng phạt đúng tội, nếu như phải lựa chọn giữa An gia và Kì Sơn để bảo vệ thì Trương Dương thà chọn Kì Sơn, Viên Phân Kì sớm đã rời khỏi Trung Quốc. Hắn càng không thể nhắc tới chuyện này. Cho nên chuyện này chỉ có một khả năng. Nếu như tin tức An Đạt Văn giết chết Kì Phong là An Đức Hằng tiết lộ cho Kì Sơn, như vậy, chuyện lần này đồng dạng cũng có thể là hắn tiết lộ, hắn muốn chế tạo mâu thuẫn giữa hai người, cục diện càng hỗn loạn thì càng dễ để hắn giấu mình.

*****

Lệ Phù nói: "An Đạt Văn tuy rằng đã trốn đi, nhưng hắn ở trong nước vẫn có không ít thế lực, nguồn tin tức lần này chắc vô cùng đáng tin cậy. "

Trương Dương nói: "Đã xác định được nơi hạ lạc của An Đức Hằng chưa?"

Lệ Phù nói: "Chuyện này phải trông vào anh. " Cô ta tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Kì Sơn nếu như quả thực có tiếp xúc với An Đức Hằng. Như vậy hắn có lẽ có biện pháp tìm được An Đức Hằng. "

Sau khi chia tay Lệ Phù, Trương Dương nhận được điện thoại của bộ trưởng tổ chức tỉnh Tiêu Nãi Vượng, bảo hắn bộ tổ chức tỉnh đi một chuyến, Trương Dương trên đường tới bộ tổ chức, vừa hay đi qua quán bar Hắc Giao Phiến, Trương Dương theo bản năng đạp phanh, hắn vĩnh viễn nhớ rõ nơi này là nơi năm đó Khương Lượng đã anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ, hiện giờ quán bar này bởi vì kinh doanh không tốt nên đã đóng cửa, bọn tóc xanh tóc đỏ đứng đầy đường, trị an nơi này xem ra có vẻ không được tốt.

Nhớ tới khuôn mặt khi xưa của Khương Lượng, Trương Dương trong lòng không khỏi chua xót, khi hắn đang chuẩn bị đạp ga đi thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước, đứng đó lẳng lặng nhìn quán bar.

Trương Dương cũng không ngờ lại nhìn thấy Vinh Bằng Phi ở chỗ này, chỉ mấy ngày không gặp, Vinh Bằng Phi rõ ràng đã già đi rất nhiều, tóc y hơi dài, râu cũng không cạo, mặc một cái áo jaket màu xám, hai tay đút trong túi áo, đứng đó như dừng hình, ánh mắt thủy chung nhìn vào cái biển rách nát của quán bar.

Giữa Trương Dương và Vinh Bằng Phi từng một đoạn thời gian rất dài duy trì quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, Vinh Bằng Phi trong lúc đảm nhiệm chức cục trưởng công an ở Giang Thành luôn biểu hiện ra vẻ hết sức ủng hộ Trương Dương, đó là lúc Trương Dương tôn kính Vinh Bằng Phi, từ sau khi Vinh Bằng Phi thăng nhiệm làm phó thính trưởng thính công an Bình Hải, khoảng cách giữa hai người trở nên càng ngày càng xa, Trương Dương bắt đầu cảm thấy khó hiểu với rất nhiều hành động của Vinh Bằng Phi, nhất là trong chuyện tiến cử Văn Hạo Nam. Chuyện Gần đây phát sinh trên người mình, đã khiến Trương Dương cảm thấy bất mãn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Vinh Bằng Phi đứng đó, nhìn thấy vẻ bi thương và đau khổ biểu hiện ra trên mặt Vinh Bằng Phi lúc này, Trương Dương lại cảm thấy thương xót.

Hắn dừng xe, chậm rãi đi tới.

Vinh Bằng Phi khi nghe thấy tiếng ho khan của Trương Dương mới chú ý tới hắn, vẻ mặt của y lộ ra có chút xấu hổ, nói: "Trương Dương, Anh sao lại ở chỗ này?"

" Đi ngang qua. " Ánh mắt Trương Dương hướng về phía quán bar Hắc Giao Phiến. " Nhìn thấy quán bar này, bỗng nhiên nhớ tới Khương Lượng. "

Vinh Bằng Phi thở dài.

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói anh bị bệnh?"

Vinh Bằng Phi nói: "Bị bệnh từ lâu rồi... " Khi nói y ngẩng đầu lên, bởi vì y không muốn Trương Dương nhìn thấy vẻ bi thương và áy náy trong ánh mắt của mình.

Trương Dương vốn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi hắn, nhưng khi nhìn thấy Vinh Bằng Phi, lại không muốn hỏi gì cả.

Vinh Bằng Phi nói: "Xin lỗi. " Y xin lỗi Trương Dương, nhưng ánh mắt y không hề nhìn Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Đều vì việc công mà. "

Vinh Bằng Phi lắc đầu: "Cái chết của Khương Lượng là một sự đả kích rất lớn đối với tôi, tôi bắt đầu nghĩ lại, ý nghĩa của sinh mệnh rốt cuộc là gì! Có lẽ anh không tin, nhưng... tôi thực sự cho rằng, mình chưa bao giờ nghĩ tử tế tới nhân sinh của mình. "

Trương Dương nói: "Mọi người khác nhau, nhân sinh quan tất nhiên bất đồng. "

Vinh Bằng Phi nói: "Lúc trước tôi điều Khương Lượng đến phụ trách vụ án ma túy đá Đông Giang, là nhìn trúng năng lực phá án của hắn, còn có một nguyên nhân, con trai của Khương Lượng thi trúng vào trường học ở Đông Giang, hắn cũng muốn tới đây để tiện chiếu cố con trai. Chỉ là tôi không ngờ, chuyện cuối cùng biến thành như vậy. " Vinh Bằng Phi lấy thuốc lá ra, châm một điếu, rít mạnh một hơi, muốn thông qua khói thuốc để ổn định tình tự đang kích động.

Vinh Bằng Phi nói khẽ: "Không ai muốn trở thành liệt sĩ cả, cho dù là giành được tất cả vinh dự trên thế giới thì sao? Khương Lượng chết, đau khổ nhất vẫn là người nhà của hắn, nếu như có thể lựa chọn, tôi sẽ không điều hắn đến Đông Giang. "

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi biết, hắn đến Đông Giang là tự mình chủ động yêu cầu, không phải tất cả là do anh. "

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi và bí thư Tống quen nhau đã hơn hai mươi năm, sau khi anh ta tới Bình Hải, tôi cho rằng cơ hội tới của mình cơ hội tới rồi. " Nói tới đây, y cuối cùng cũng nhìn Trương Dương một cái, nở nụ cười chua sót: "Anh nhất định sẽ khinh thường tôi, mỗi người đều có lòng công lợi, mỗi người đều cần được người khác công nhận. "

Trương Dương nói: "ông ấy vẫn luôn coi anh là bạn tốt, là người đáng tín nhiệm. "

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi ở thính tỉnh xếp cao nhất là thứ tư! Quan hệ của tôi với Cao thính rất bình thường, anh chắc là nhìn ra được, rất nhiều vấn đề khó giải quyết hắn đều giao cho tôi xử lý, tôi làm nhiều chuyện như vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Tôi có thể nhận được gì?"

Trương Dương nhìn Vinh Bằng Phi, trong ánh mắt lộ ra mấy phần bi ai, hắn không ngờ Vinh Bằng Phi lại để ý tới quyền lực như vậy, Vinh Bằng Phi trước đây luôn để lại cho hắn một ấn tượng không màng danh lợi, nhưng không ngờ đó chỉ là lớp ngụy trang của y.

Vinh Bằng Phi nói: "Không ai quan tâm cả, rất nhiều chuyện anh cho rằng là đương nhiên, nhưng lại không phải như anh nghĩ. Tôi đã từng biểu lộ ý tứ của tôi với bí thư Tống, nhưng anh ta cũng không thèm để ý... " Trong thanh âm của Vinh Bằng Phi tràn ngập vẻ mất mát: "Tôi không biết là tôi thay đổi hay là anh ta thay đổi. Chúng tôi từng là bằng hữu rất nhiều năm. "

Trương Dương cuối cùng cũng minh bạch Vinh Bằng Phi vì sao lại từng bước biến thành như hiện tại, xét đến cùng, vẫn là do y quá để ý tới quyền lực, y cho rằng mình và Tống Hoài Minh có tình bạn hơn hai mươi năm, Tống Hoài Minh hiện giờ đã trở thành bí thư tỉnh ủy Bình Hải, là người đứng đầu Bình Hải danh phù kỳ thực, chỉ cần Tống Hoài Minh chịu lên tiếng cho y, như vậy vị trí của Vinh Bằng Phi ở thính công an tỉnh sẽ không như hiện tại, cho dù hắn không thể thay thế Cao Trọng Hòa phù chính thì Cũng có thể làm được trên vạn người dưới một người. Kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn, sau khi Vinh Bằng Phi nhận thức được Tống Hoài Minh sẽ không giúp gì cho mình thượng nhiệm trong chính trị, nội tâm của y bắt đầu xuất hiện dao động, y bắt đầu tính toán lại cho tương lai của mình.

Vinh Bằng Phi nói: "Con người ta luôn sẽ thay đổi. "

Trương Dương gật đầu, lặp lại: "Không sai, con người ta rồi sẽ thay đổi, nhưng người thay đổi không phải là bí thư Tống. " Hắn không tiếp tục nói chuyện với với Vinh Bằng Phi nữa, xoay người đi vào ô tô, thậm chí không nói lời từ biệt với Vinh Bằng Phi.

Bộ trưởng Tổ chức Tiêu Nãi Vượng gọi Trương Dương tới là vì việc công, y không hề nhắc tới những phiền toái phát sinh quay chung quanh Trương Dương mấy ngày trước, mà mỉm cười nói: "Trương Dương, chương trình học hàm thụ của cậu ở trường đảng tỉnh thế nào?"

*****

Tiêu Nãi Vượng vẫn là lần đầu tiên quan tâm tới nghiệp học của mình. Trương Dương cười nói: "vẫn thế, tôi ở phương diện học tập không có thiên phú, không tính là thông minh, nhưng cũng không phải là ngu ngốc. Nếu như bình thường thì chắc có thể tốt nghiệp. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Tốt nghiệp Nghiên cứu sinh à! Thật là không dễ dàng, người trẻ tuổi giống như cậu mà có thể kiên trì học tập thì cũng không gặp nhiều lắm. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Bộ trưởng Tiêu à, lời này của ngài là chế giễu tôi phải không, tôi chỉ là cố lấy cái bằng thôi. "

Tiêu Nãi Vượng chỉ chỉ vào hắn: "Thái độ không đoan chính. Đúng rồi, cậu vẫn hài lòng với công tác của mình ở Tân Hải chứ?"

Trương Dương nói: "Hài lòng. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Có muốn thay đổi hoàn cảnh hay không?"

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt. Đây là muốn điều mình ra khỏi Bắc Cảng ư? Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, tôi phạm sai lầm gì à?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Không! Năm nay còn định cho cậu vào mười tốt của tỉnh ấy chứ. "

Trương Dương nói: "Tôi ở Tân Hải làm rất tốt, vì sao muốn điều tôi đi?"

Tiêu Nãi Vượng nói: "Có nói là điều cậu đi đâu, chỉ là trưng cầu ý kiến của cậu một chút thôi mà. "

Trương Dương nói: "Tôi thực sự không muốn đi, làm việc dù sao cũng phải đến nơi đến chốn, không thể chuyện vừa mới bắt đầu tôi đã vỗ mông bỏ chạy lấy người, những công tác trước đây tôi làm ra chẳng phải là uổng phí ư?"

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Đã nói chỉ là trưng cầu ý kiến, cậu nếu không muốn đi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cân nhắc thận trọng. "

Trương Dương nói: "Đây là ý tứ của ngài ư?" Hắn luôn cảm thấy chuyện này không thể là ý tứ của Tiêu Nãi Vượng, cho nên mới hỏi vậy.

Tiêu Nãi Vượng nói: "Thằng ôn này luôn nghĩ quá nhiều, chỉ hỏi ý kiến của cậu một chút thôi, chứ có phải trực tiếp hạ lệnh cho cậu đâu. "

Trương Dương nói: "Không phải tôi nghĩ nhiều, mà là tôi không thể không nghĩ nhiều, hiện tại Trần Cương và Tảm Thế Kiệt sa lưới, chuyện của Bắc Cảng xem như là có chút manh mối, ngài bên này liền bàn chuyện điều chuyển công tác với tôi, tôi sao mà không nghĩ. "

Tiêu Nãi Vượng cười ha ha: "Thằng nhóc cậu có cái tính cố chấp như lừa. "

Trương Dương nói: "Lại mắng tôi rồi, đầu óc tôi sao có thể như được lãnh đạo các nài, bước chân tôi có thể theo kịp, nhưng đầu óc thì không bằng. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Không theo kịp thì cư nghỉ ngơi một chút đi, ai miễn cưỡng cậu. "

Trương Dương nói: "Thật là có chút, thất vọng vốn tôi còn tưởng rằng ngài gọi tôi tới là muốn thăng cho tôi. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "cậu không phải vừa mới lên phó thính ư, sao lại nhắc tới muốn thăng, cho rằng thăng quan là ngồi tên lửa à?"

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Tiêu, ngài tiết lộ chút cho tôi đi, bảo tôi rời khỏi Tân Hải là ý tứ của ai?"

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, đúng rồi, cậu đừng ở trước mặt bí thư Tống nhắc tới chuyện này nhé. "

Trương Dương nghĩ thầm đến giờ ông không ngờ còn muốn vòng vèo lừa tôi, chuyện này tám chín phần mười chính là ý tứ của Tống Hoài Minh.

Tiêu Nãi Vượng tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, uống ngụm trà rồi nói: "Đúng rồi, chuyện của Văn Hạo Nam cậu nghe nói chưa?"

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại đối với hắn là kính nhi viễn chi, hắn không tìm tôi gây phiền toái tôi đã phải cám ơn trời đất rồi, làm sao có thời giờ quan tâm tới chuyện của hắn. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "Đêm qua hắn bị người ta bắt cóc, ném vào một căn nhà rách ở trên núi hoang ngoại ô, cũng may không sao! cậu thực sự không nghe nói tới chuyện này à?"

Trương Dương đã biết chuyện này là Lệ Phù và Tang Bối Bối liên thủ làm ra, nhưng hắn tất nhiên bất kể là như thế nào cũng không thể nói ra chân tướng, lắc đầu nói: "Không nghe nói, bộ trưởng Tiêu, ngài hỏi tôi chuyện này là có ý gì? Có liên quan tới tôi ư? Chẳng lẽ chuyện này lại muốn đổ lên đầu tôi?"

Tiêu Nãi Vượng cười nói: "cậu đa nghi thế, trẻ tuổi mà sao đã có nhiều tâm nhãn như vậy. "

Trương Dương nói: "Đành chịu thôi, giao tiếp với đại nhân các ngài, không có chút tâm nhãn thì bị bán lúc nào không biết. "

Tiêu Nãi Vượng nói: "người có thể bán cậu thực sự là không có được bao nhiêu đâu. "

Sau khi rời khỏi bộ tổ chức tỉnh, Trương đại quan nhân cảm thấy mình nên nói chuyện tử tế với Tống Hoài Minh, lần này sau khi đến Đông Giang, thủy chung chưa gặp mặt y, tao ngộ của mình mấy ngày qua y không thể không biết, trong lòng Tống Hoài Minh rốt cuộc có thái độ gì? y có bởi vì chuyện lần này mà cảm thấy tức giận hay không? Việc này phải gặp mặt y mới biết được.

Trước khi chưa nắm chắc thái độ thực sự của Tống Hoài Minh, Trương Dương không dám trực tiếp gọi điện thoại cho y, mà trước tiên gọi tới nhà Tống Hoài Minh, điện thoại trong nhà không có ai nhấc, vì thế Trương Dương liền gọi tới văn phòng bí thư tỉnh ủy.

Người nhận điện thoại là thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, hắn nói với Trương Dương là bí thư Tống đang tiếp khách, hôm nay e là không có thời gian gặp hắn.

Gác điện thoại, Trương Dương cân nhắc, đây có phải đại biểu cho Tống Hoài Minh trên trình độ nhất định đã ghẻ lạnh mình? Hắn thôi không nghĩ nữa. Nhớ tới lần này đến Đông Giang chưa tới trung tâm phục hồi chức năng thăm Lưu Diễm Hồng, vì thế liền tới đó.

Khi tới trung tâm phục hồi chức năng, Lưu Diễm Hồng đang được làm vật lý trị liệu dưới sự trợ giúp của nhân viên y tế, dùng rào chắn như xà kép, thử lực lượng chi dưới của cô ta.

Trương Dương không làm phiền cô ta, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.

Lưu Diễm Hồng tập luyện rất vất vả, cũng rất kiên trì. Trương Dương rất vui mừng nhìn thấy, so với lần trước mình tới gặp thì cô ta đã tiến bộ các rất nhiều, chứng minh cơ năng tứ chi của Lưu Diễm Hồng đang trong quá trình khang phục, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không lâu nữa, cô ta có thể dựa vào gấy chống để đi lại.

Lưu Diễm Hồng kiên trì tập xong chương trình trị liệu hôm nay mới dưới sự trợ giúp của hộ sĩ ngồi lại xe lăn, cầm chai nước khoáng uống mấy ngụm.

Trương Dương nói: "Không tồi! Chị Lưu, Cứ tiếp tục như vậy, giờ này sang năm chị có thể tham gia thế vận hội Olimpic rồi đấy. "

Lưu Diễm Hồng cười quay mặt lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trương Dương, cô ta lắc đầu nói: " cậu nói là thế vận hội giành cho người khuyết tật à?"

Trương Dương nói: "The Youth Olympic Games mới đúng. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Vẫn lắm mồm như xưa. "

Trương Dương nói: "Cái này gọi là chém gió giỏi. "

Hộ sĩ bên cạnh Lưu Diễm Hồng chớp chớp mặt nhìn nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân cười cười với cô ta: "Chị Lưu, tiểu thư hộ sĩ này mới tới à, xin quá. " Câu này khiến cho hộ sĩ đỏ mặt.

Lưu Diễm Hồng không khỏi oán trách lườm hắn một cái, thằng ôn này đúng là không thể cho gặp cô nương xinh đẹp. Cô ta nói khẽ: " cậu đẩy tôi ra ngoài hít thở không khí. "

Trương Dương gật đầu, giúp Lưu Diễm Hồng ra ngoài.

Bên ngoài gió rất lớn, Trương Dương khoác áo lông dê cho Lưu Diễm Hồng: "Chị Lưu, hay là quay về đi, ngoài này gió lớn quá. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Không sao, cả ngày cứ ở trong phòng, buồn muốn chết. "

Trương Dương nói: "Có chịu thêm đi, sang năm chị có thể đi lại như bay rồi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "cậu được thả lúc nào thế. "

Trương đại quan nhân nói: "Chị Lưu à, lời này không đúng đâu, tôi căn bản đâu có bị giam. "

"Không phải mấy ngày trước chuyên chính cậu ư?"

"Chuyên chính ai chứ không chuyên chính được tôi đâu, đồng chí tốt giữ nghiêm kỷ luật như tôi vĩnh viễn không thể lưu lạc tới tình trạng đó, trừ phi có người cố ý hại tôi. " Biểu hiện của Trương đại quan nhân rất tự tin.

Lưu Diễm Hồng nói: "Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, tôi đã nói với cậu rồi, chú ý vấn đề tác phong, đừng cứ nhìn thấy nữ hài tử xinh đẹp là xán vào, cậu có vợ chưa cưới rồi, trong lòng vẫn không chịu đứng đắn, cú ngã lần này không nhẹ chứ?" Lưu Diễm Hồng rất hiểu Trương Dương.

Trương đại quan nhân bật cười hắc hắc.

"Có gì buồn cười?"

"Ai mà không có vài ba người bạn khác giới, lão gia hỏa kia Lưu Chiêu rõ ràng muốn chơi tôi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có nói xấu sau lưng lãnh đạo. "

Trương Dương nói: "Vậy thì cho phép lãnh đạo ở sau lưng làm chuyện thiếu đạo đức mà không cho người ta nói à? Tốt nhất đừng để tôi gặp hắn. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Công là công, tư là tư, chuyện của cậu tôi cũng có nghe nói một chút, đổi thành là tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào, lòng dạ cậu nên thoáng đạt một chút, đừng có suốt ngày nghĩ là người ta nhắm vào cậu. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Hắn có lẽ không phải đang nhằm vào tôi, nhưng nhất định là đang nhằm vào bí thư Tống. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Trước đây không phát hiện cậu không ngờ còn có thể bàn lộng thị phi như vậy. "

Trương Dương nói: "Chị Lưu, lúc ban đầu tôi cũng bực lắm, nhưng sau khi tôi phát hiện Văn Hạo Nam bị cuốn vào thì liền minh bạch, chuyện này không chỉ là nhằm vào tôi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Có một số việc cậu không nói ra thì cũng không ai bảo cậu câm đâu. " Lưu Diễm Hồng tuy rằng không hề tự mình trải qua chuyện này, nhưng cô ta lại có thể nhìn ra sự ảo diệu trong đó. Bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu, phó thính trưởng thính công an Vinh Bằng Phi, những người này đều làm trong quan trường hơn mười năm, bọn họ sao lại không lĩnh ngộ ra ý tứ của Tống Hoài Minh.

*****

nếu như ngay cả chút bản sự ấy cũng không có, bọn họ không thể lên tới vị trí hiện tại. Chuyện của Trương Dương chỉ là một ngòi dẫn, điểm phát nổ không phải ở trên người hắn, Văn Hạo Nam hoàn toàn là người châm lửa, hắn tuy rằng chủ động châm lửa, nhưng đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi không trốn kịp mà bị nổ theo.

Phong ba Lần này tuy rằng kết thúc với phần thắng thuộc về Tống Hoài Minh, nhưng chỉ là hiện tại, không có nghĩa là kết quả cuối cùng, Lưu Diễm Hồng thầm cảm thán, chính trị thay đổi thất thường, nhân tính cũng phức tạp khó lường. Thân ở bên trong quan trường, sự quỷ quyệt đa biến trong đó người ngoài không thể tưởng tượng được.

Trương Dương nói: "Vừa rồi tôi tới bộ tổ chức, chị đoán xem bộ trưởng Tiêu nói gì với tôi?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Có phải muốn khen ngợi những cống hiến nổi bật cậu làm ra ở Bắc Cảng hay không?"

Trương Dương nói: "Thôi đi, khen cái gì, nhìn tư thế của ông ta cứ như muốn đá tôi ra khỏi Bắc Cảng vậy. "

Lưu Diễm Hồng nghe hắn nói như vậy thì không khỏi ngẩn ra. Chuyện của Trương Dương đã rõ ràng rồi, việc hắn mưu sát không thành lập, như vậy cũng có có lý do tiến hành xử phạt hắn, nhưng Tiêu Nãi Vượng vì sao còn muốn hắn rời khỏi Tân Hải? Lưu Diễm Hồng lập tức minh bạch cái này không liên quan tới Tiêu Nãi Vượng, nhất định là một bộ phận trong bố cục chính trị tương lai của Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng nói: "Chúc mừng. "

Trương đại quan nhân nói: "Tôi biết mừng từ đâu ra. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tám chín phần mười sắp thăng rồi!"

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại đột nhiên mất hứng thú với việc thăng quan, huống chi chuyện của Tân Hải vẫn chưa xử lý xong. Đúng rồi, chị Lưu, tôi hôm nay tới tìm chị cũng không phải là vì những việc này, hiện tại sức khỏe của chị đã khôi phục kha khá rồi, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi chị. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Nói đi. Tôi khẳng định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn. "

Trương Dương cười nói: "Chị còn nhớ lúc trước vì sao muốn vội vàng rời khỏi Bắc Cảng tới Kinh Sơn hay không?"

Hai hàng lông mày của Lưu Diễm Hồng nhíu chặt lại, vẻ mặt đăm chiêu, suy nghĩ một hồi lâu rồi cô ta lại lắc đầu: "Không nhớ nổi, thực sự không nhớ nổi, bác sĩ nói tôi là quên đi có tính lựa chọn. Vừa hay quên hết đoạn trước sau phát sinh sự cố, thật ra tôi cũng muốn biết, mình vì sao muốn trong đêm tới Kinh Sơn. " Cô ta thở dài.

Trương Dương có chút đồng tình nhìn Lưu Diễm Hồng, liên quan tới việc cô ta đội mưa suốt đêm tới Kinh Sơn, ngoại giới có rất nhiều cách nói, trong đó có một cách nói là cô ta tới Kinh Sơn để gặp mặt Ngô Minh. trong mắt Trương Dương cách nói này khá buồn cười, không nói đến giữa Lưu Diễm Hồng và Ngô Minh không hề có quan hệ luyến ái, cho dù bọn họ thực sự trở thành tình lữ, Lưu Diễm Hồng cũng không thể dùng xe công chạy tới Kinh Sơn gặp gỡ hắn. Có điều có một điểm có thể xác định, Lưu Diễm Hồng trước khi tới Kinh Sơn từng nhận được một cú điện thoại thần bí, đến bây giờ vẫn chưa điều tra rõ cú điện thoại đó rốt cuộc là ai gọi tới.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi nghĩ nhất định là chuyện rất trọng yếu, bằng không tôi sẽ không đội mưa mà đi. "

Khi Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó thì nghe thấy giọng nói của bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh: "Diễm Hồng, thì ra cô ở đây. "

Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Ngô Minh mặc tây trang màu lam, tay ôm hoa tươi đi tới, Trương Dương trước đây vẫn luôn không thích Ngô Minh này, cho rằng người này quá mức đầu cơ, luồn cúi khắp nơi trong chính trị, hơn nữa hắn còn léng phéng với chủ nhiệm giáo vụ trường đảng tỉnh Trương Lập Lan, có điều từ sau khi Lưu Diễm Hồng gặp tai nạn, ấn tượng của Trương Dương đối với Ngô Minh đã có thay đổi, Lưu Diễm Hồng bị thương lâu như vậy, cơ hồ cứ cách mỗi nửa tháng là Ngô Minh lại tới thăm cô ta một lần. Hiện giờ Lưu Diễm Hồng vẫn chưa xác định có thể khang phục hay không, cho dù cô ta khang phục rồi cũng chưa chắc đã có thể tiếp tục đảm nhiệm công tác trước kia, nhưng Ngô Minh thủy chung biểu hiện ra vẻ không bỏ cuộc, cái này không thể dùng từ ngụy trang để giải thích được. Ngay cả Trương Dương cũng tin Ngô Minh thực sự đã nảy sinh tình cảm đối với Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Ngô Minh tới đấy à!"

Ngô Minh nói: "Tôi tới Thượng Hải họp, tiện đường ghé qua thăm cô, lát nữa là phải đi rồi, lái xe vẫn đang chờ ở bên ngoài. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh bận công tác thì đừng tới làm gì. "

Ngô Minh cười nói: "Có thời gian mà, hơn nữa muốn xem tình huống khang phục của cô. " Hắn nói xong lại cười nói với Trương Dương: "Trương Dương đến đây lúc nào thế?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Được một lúc rồi, tôi đang định đi đây, hai người nói chuyện nhé. "

Ngô Minh nói: "Thôi, tôi cũng đi luôn đây. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện của tôi nói xong rồi, chuyện của anh thì chưa đâu, hai người nói chuyện đi. "

Trương Dương đi rồi, Ngô Minh lại nói: "Diễm Hồng, tôi nhờ người mua hai hộp gân hươu để trong phòng cô đấy, nghe nói rất có lợi cho việc hồi phục của cô. "

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Ngô Minh à, hảo ý của anh tôi xin nhận, nhưng về sau không cần làm vậy nữa đâu. "

Ngô Minh nói: "Diễm Hồng, tôi nguyện ý mà. "

Lưu Diễm Hồng Lưu Diễm Hồng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, nói khẽ: "Tôi hiện tại ngay cả đi lại bình thường cũng không thể, với điều kiện của anh, nữ nhân gì mà không tìm được, tội gì phải lãng phí tinh lực trên người kẻ tàn phế như tôi, anh cần một người vợ hiền có thể giúp anh trong sự nghiệp, chứ không phải một người ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự làm như tôi. "

Ngô Minh nói: "Diễm Hồng, chẳng lẽ hiện tại cô vẫn chưa rõ tâm tư của tôi ư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, đối đãi với bất kỳ vấn đề gì cũng phải bình tĩnh, với sự hiểu biết của tôi về anh, anh không phải một người thiếu lý trí, Ngô Minh, anh chắc hiểu rõ, anh đối với tôi không có bất kỳ nghĩa vụ hay trách nhiệm gì cả, anh không cần phải cảm thấy áp lực, trong khoảng thời gian này anh đối với tôi đã đủ tốt rồi, tôi không muốn nợ anh quá nhiều, anh hiểu chưa. "

Ngô Minh nói: "Diễm Hồng, tôi thừa nhận, ban đầu của anh tiếp cận cô, tôi quả thực có mục đích chính trị nhất định, nhưng về sau tất cả đã thay đổi, cái tôi quan tâm là cô chứ không phải gì khác. "

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Tôi tin lời anh, nhưng tôi phải khuyên anh hãy, lý trí với bộ dạng hiện tại của tôi, vốn là không có tư cách cự tuyệt người khác, nhưng Ngô Minh à, chính là vì tôi tin lời anh, cho nên tôi không muốn lừa gạt anh, tôi đối với anh không có tình cảm gì cả. "

Ngô Minh nói: "Tôi không quan tâm. "

Lưu Diễm Hồng có chút sửng sốt, cô ta trước giờ không ngờ Ngô Minh là người quật cường như vậy.

Hòa thượng Tam Bảo gặp phiền toái, nói một cách chính xác là trùng kiến chùa Thu Hà gặp phiền toái, hiện giờ chủ thể chùa miếu cơ bản đã xây xong, nhưng một trăm triệu Đài tệ An Đức Uyên hứa quyên góc bởi vì cái chết bất ngờ của y mà toàn bộ bị nhỡ.

Hiện giờ bộ chỉ huy nội thành mới không phải như khi Tần Thanh và Trương Dương còn thượng nhiệm, đối với công tác trùng kiến chùa Thu Hà tuy rằng biểu hiện ra vẻ coi trọng, nhưng trên tài chính thì hiển nhiên lực độ không bằng trước, hòa thượng Tam Bảo chạy mấy chuyến đều không có kết quả gì, thật sự là không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trương Dương.

Tam Bảo làm việc tự có cách của hắn, ngoài miệng không nói gì, chỉ muốn yếu Trương Dương uống trà.

Trương đại quan nhân định tối nay tới nhà đi trước bái phỏng, ban ngày thì nhàn rỗi, nếu Tam Bảo đã hẹn thì dứt khoát tới chùa Thu Hà chơi.

Hiện tại chùa Thu Hà vẫn là một công trường, có điều hậu viện so với trước kia Trương Dương tới thì đã sạch sẽ hơn nhiều, công cụ đại hình cơ bản đã dời đi. Khi Trương Dương đến chùa Thu Hà, hòa thượng Tam Bảo mặc áo cà sa, đeo kính râm, đang đứng ở hiện trường công trường chỉ huy. Nhìn thấy Trương Dương xuống xe, Tam Bảo vội vàng chạy tới, trong khoảng thời gian này Tam Bảo rõ ràng lại béo ra không ít, tư thế chạy cũng khó coi, tựa như một con vịt béo, mông to lắc lư trái phải.

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không khỏi buồn cười: "Tam Bảo à Tam Bảo, ông nên giảm béo đi. "

Vẻ mặt của Tam Bảo rất vô tội: "Tôi một ngày ba bữa đều là thức ăn chay, có ăn dầu mỡ gì đâu, nhưng cái bụng này thì cứ không ngừng nhô ra. "

Trương Dương nói: "Người xuất gia cũng phải chú ý hình tượng, hòa thượng tai to mặt lớn như ông ra ngoài hoá duyên, người ta vừa nhìn đã thấy ông còn giàu hơn người ta, tám chín phần mười coi ông là hòa thượng rượu thịt, tiền nhan đèn cũng chẳng muốn cho. "

Tam Bảo thuận theo lời Trương Dương, nói: "Còn không phải ư ư, tôi hiện tại đang gặp khó đây. "

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, hắn biết hòa thượng Tam Bảo tìm mình không phải chỉ để chơi, hòa thượng này tuyệt đối là cực phẩm trong phật môn, đầu óc so với thương nhân còn linh hoạt hơn. Trương đại quan nhân nói: "Quy mô của chùa Thu Hà này cũng lớn nhỉ. " Một câu đã mở rộng đề tài.

Hòa thượng Tam Bảo thở dài nói: "Quầy hàng càng lớn thì càng cần nhiều vốn. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)