Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1263

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1263: Cảnh giới của tam bảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân giống như chim lớn từ giữa không trung bay vút xuống, một quyền nện vào mặt một gã Ninja trong đó, hậu quả của một kích toàn lực này là đập cho mặt của tên Ninja lõm xuống, không chỉ bị hủy dung, hơn nữa còn trí mạng.

Thấy Trương Dương ngay lập tức đã giết hai người, bốn gã Ninja không che giấu nổi sự sợ hãi, bọn họ cơ hồ đồng thời biến mất, Trương Dương hừ lạnh một tiếng, hạ xuống đát, dưới chân một thanh lợi nhận từ dưới lên trên đâm vào cơ thể hắn.

Trương Dương nhấc chân né, sau đó một cước đạp xuống, dưới mặt đất truyền đến tiếng xương gãy, tên Ninja đang ẩn núp bị một cước của Trương Dương đạp thành thịt nát.

Trương Dương nắm thân đao, rút Nhật Bản Nhật Bản từ dưới đất lên, đột nhiên một cú chém ngược.

Một gã Ninja xuất hiện phía sau hắn vừa mới giơ đao Nhật Bản, còn chưa làm xong động tác ám sát thì đã bị Trương Dương một đao chém vào đầu, người hắn thì vẫn đứng đó, nhưng đầu thì đã lăn xuống, từ cổ máu tươi phun ra như suối.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng cạnh cây đại thụ, nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy thì không khỏi buồn nôn. Trên thân cây Phía sau lại đột nhiên hiện ra thân ảnh của một gã Ninja, hắn vươn tay ra túm tóc Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử ngay lập tức có phản ứng, nhấc chân đá ngược, mũi chân quá vai, trúng giữa mặt tên Ninja, tên Ninja chưa kịp nhấc đao thì đã bị Nguyên Hòa Hạnh Tử tóm lấy cổ tay, vật một cái, khiến hắn ngã xuống đất, giật lấy đao, dứt khoát cắt đứt cổ hắn.

Trương Dương giơ đao Nhật Bản trong tay lên, toàn lực ném về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Thân đao bược sượt qua vai phải của cô ta, đâm chết tên Ninja cuối cùng vừa mới hiện thân muốn ám sát Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lòng còn sợ hãi nhìn nhìn tử thi trên mặt đất, không thể chịu nổi mùi màu tanh, cúi xuống nôn thốc nôn tháo. Trương Dương đi nhanh tới, hắn ôm lấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhẹ nhàng vuốt vai cô ta an ủi, vừa bình tĩnh quan sát chung quanh, lưu ý xem có kẻ địch lọt lưới hay không.

Sau khi tình tự của Nguyên Hòa Hạnh Tử ổn định, Trương Dương lập tức đi sang một bên liên hệ với Lệ Phù, giết liền sáu người Nhật Bản, không cẩn thận lại tạo ra sự kiện ngoại giao, chuyện này cần nhờ phía Quốc An tiến hành xử lý, bằng không khẳng định sẽ lại phiền toái một thời gian.

Không bao lâu sau cảnh sát địa phương nhận được báo án, Trương Dương sau khi liên hệ với Lệ Phù thì lại gọi điện thoại cho thính trưởng công an Cao Trọng Hòa, tính chất của sự kiện này vô cùng nghiêm trọng, phải chuẩn bị đầy đủ.

Cao Trọng Hòa nghe nói sáu người Nhật Bản chết thì cũng đau đầu không thôi, đang đêm lại bị thằng ôn Trương Dương này dày vò, y tự mình dẫn đội tới hiện trường. Trên đường Cao Trọng Hòa đã nhận được điện thoại của phía Quốc An, nói sự kiện này liên quan tới an toàn quốc gia, bảo y nhất thiết phải phối hợp giữ bí mật.

Cao Trọng Hòa không biết quan hệ hợp tác giữa Trương Dương và Quốc An, với cá nhân y mà nói thì cũng không muốn loại chuyện này bị khuếch đại, sáu người Nhật Bản chết, cái này sẽ dẫn tới ảnh hưởng quốc tế, nghĩ tới chuyện võ sĩ Nhật Bản tử vong ở Bắc Cảng phát sinh không lâu trước kia, sự kiện đó đến bây giờ vẫn là một vụ án không thể giải quyết, rồi lại võ sĩ Nhật Bản ở núi Thanh Đài bởi vì ám sát cả nhà Khưu Chỉ Đống mà bị Trương Dương xử lý, tính ra người Nhật Bản chết ở trên tay Trương Dương cũng phải hơn mười. Cao Trọng Hòa thầm than trong lòng, đám tiểu Nhật Bản này có phải bị bệnh không, tổ chức thành đoàn thể tới tìm chết.

Chẳng ai thích phiền toái cả, nhất là người làm quan, với vị trí của Cao Trọng Hòa hiện tại, đối với phá án đã không còn khoái cảm, sâu trong lòng, y hy vọng được bình an, không sao là tốt nhất, hiện tại không phải nói chú trọng hài hòa ư? Chỉ có hoàn cảnh hài hòa mới có thể giữ cho xã hội liên tục ổn định và phát triển

Cao Trọng Hòa sau khi tới hiện trường mới biết tình huống chân chính so với trong tưởng tượng của y thì thảm thiết hơn nhiều, nghiêm trọng hơn nhiều, nơi này quả thực chính là vừa mới trải qua một hồi, chiến tranh chiến hỏa vẫn chưa tắt.

Cao Trọng Hòa nhìn thấy Trương Dương, câu đầu tiên chính là: "Trương Dương, thằng nhóc cậu đã xong chưa?"

Trương đại quan nhân lại thản nhiên ngồi đó, hắn trong vụ nổ bị trầy chút da, ngay cả một vết thương rất nhỏ cũng không tính: "Cao thính, chuyện này không liên quan tới tôi, tôi là phản kích tự vệ. "

Cao Trọng Hòa giậm giậm chân: "Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu. "

Y tới hỏi cục trưởng phân cục nội thành mới, bước đầu tìm hiểu một chút tình huống hiện trường, sau đó tới trước mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử đang ở đó ghi chép, cô ta hiện tại đã triệt để trấn định rồi.

Cao Trọng Hòa trở lại bên cạnh Trương Dương, tức giận nói: "Sáu người này tất cả là cậu giết à?"

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Tôi không giết bọn chúng thì chúng cũng sẽ giết tôi, đổi lại là ngài thì cũng sẽ làm vậy thôi. "

Cao Trọng Hòa thở dài: "Người Nhật Bản, chỉ sợ đại sứ quán Nhật Bản lại sẽ tìm tới. " Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, lúc này sứ quán phía Nhật đã gọi điện thoại tới hỏi tình huống hiện trường.

Cao Trọng Hòa nói lại một số tình huống mà mình tìm hiểu được, tổng kết lại là có sáu gã sát thủ Nhật Bản muốn giết Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương Dương vì bảo vệ Nguyên Hòa Hạnh Tử đã giết cả sáu. Gừng càng già càng cay, Cao Trọng Hòa nói những lời này đều là đỡ cho Trương Dương, tức là đá Trương Dương ra, lại nói với đối phương, chuyện lần này là người Nhật Bản các anh nội đấu, tôi còn chưa truy cứu trách nhiệm của các anh, các anh đừng có tìm tôi gây phiền toái.

Thái độ của Phía Nhật coi như không tồi, không nói những lời quá khích, chỉ nói sẽ phái đặc sứ tới Đông Giang, hiệp đồng với cảnh sát cùng xử lý chuyện này, cũng muốn xin Cao Trọng Hòa phong tỏa tin tức của chuyện này, tận lực đừng cho truyền thông đưa tin, trước khi chưa điều tra rõ tình huống thì đừng dẫn tới khủng hoảng và suy đoán không cần thiết.

Cao Trọng Hòa buông điện thoại, lại trừng mắt lườm Trương Dương một cái.

Trương Dương nói: "Sao? Người Nhật Bản tìm ông gây sự à?"

Cao Trọng Hòa nói: "Gây sự cái gì? muốn tìm thì cũng phải tìm cậu. " Trương Dương nói: "Cao thính, tôi là thấy việc nghĩa hăng hái làm, nếu như tôi không ra tay, Nguyên Hòa Hạnh Tử tám phần đã ngộ hại, chủ tịch tập đoàn tài chính này nếu xảy ra chuyện, cũng không phải là chết mấy tên Ninja Nhật Bản thân phận không rõ có thể si sánh được, khi đó mới thực sự tạo ra ảnh hưởng quốc tế. "

Cao Trọng Hòa tuy rằng biết hắn đang nói hưu nói vượn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, sáu tên võ sĩ Nhật Bản chết so với Nguyên Hòa Hạnh Tử bị giết thì tốt hơn nhiều. Có điều Cao Trọng Hòa cũng không phải dễ lừa, y nói khẽ: "Đang yên đang lành hai người chạy tới đây làm gì? Theo như tôi biết thì căn biệt thự này thuộc về bí thư Cố Doãn Tri, hai người đây gọi là xông vào nhà riêng trái phép. "

Trương đại quan nhân thầm khen trong lòng, Cao Trọng Hòa đúng là thính trưởng công an, vừa rồi mấy tên cảnh sát hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi được tới điểm mấu chết, một câu của người ta đã vào thẳng chủ đề, đúng vậy, chuyện này không tiện không tốt, hắn không thể nói bởi vì Nguyên Hòa Hạnh Tử muốn xem di vật của Cố Giai Đồng, cho nên trèo tường vào đây được?

*****

Trương đại quan nhân cười nói: "Ngài không phải hoài nghi chúng tôi trèo tường vào trộm đồ chứ?"

" Lòng người cách cái bụng, ai biết hia người rốt cuộc là nghĩ gì?"

Trương Dương nói: "Chúng tôi đến hồ Thu Hà tản bộ, đi một lúc thì tới nơi này, phát hiện có người trèo tường, tôi hoài nghi là kẻ trộm, cho nên chúng tôi chúng tôi tới đây, kết quả trúng bẫy của bọn họ, xảy ra sự kiện này, về phần hậu quả thì ông cũng thấy rồi đấy. "

" Đơn giản như vậy à?"

" Vốn là đơn giản như vậy, tôi biết cảnh sát các ông phá án thích nghĩ theo kiểu phức tạp, mặc kệ là chuyện gì trước tiên cũng chụp cái mũ âm mưu luận đã, nhưng trên thực tế chính là đơn giản như vậy đấy, đám người này đầu tiên là giả dạng làm kẻ trộm hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, chờ chúng tôi trúng bẫy rồi, sau đó liền muốn ám sát Nguyên Hòa Hạnh Tử, may mắn là có tôi ở đây, ngăn cản được một vụ mưu sát có chủ đích, cứu được sinh mệnh của bạn bè Nhật Bản. "

Cao Trọng Hòa nói: "Nói như vậy cậu còn lập công lớn, có muốn tôi phát thưởng cho việc nghĩa cậu làm không?"

"Cái đó thì không cần, ngài cũng không phải không biết tôi, con người tôi trước giờ đều rất nhún mình, người sợ nổi danh heo sợ mập, tôi sợ bị người ta đố kỵ!"

Cao Trọng Hòa muốn cười, nhưng trường hợp trước mắt lại khiến y không cười nổi nữa.

Trương Dương nói: "Tôi có thể đi rồi chứ? Mệt lắm rồi. "

Cao Trọng Hòa gật đầu nói: "Đi đi, mấy ngày này cậu tốt nhất hãy ở Đông Giang, còn cần cậu phối hợp điều tra. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng làm xong thủ tục, cô ta đi về phía Trương Dương, nói khẽ: "Đi thôi. "

Trương Dương cười cười, sau khi phát sinh loại chuyện này có thể cười cũng chỉ có mình hắn.

Hai người lên ô tô của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại, lộ ra có chút rối rắm.

Trương đại quan nhân cho rằng cô ta vẫn bởi vì cuộc ám sát tối nay mà sợ hãi, nhẹ giọng an ủi cô ta: "Hạnh Tử, tất cả đều trôi qua rồi, đừng sợ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trong đầu tôi rất loạn, muốn yên lặng một chút. "

Trương Dương gật đầu, khởi động động cơ, lái tới bên kia hồ Thu Hà, Nguyên Hòa Hạnh Tử mở cửa xe bước xuống, đứng bên hồ nhìn về phía biệt thự xa xa, bên kia vẫn lập lòe ánh đèn xe cảnh sát, công tác khám tra hiện trường của cảnh sát vẫn chưa kết thúc.

Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, khoác cái áo jaket đã rách tả tơi lên người cô ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử xoay người nhìn nhìn hắn. Lúc này mới lưu ý thấy quần áo trên người Trương Dương cũng rách tả tơi, nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn thì không khỏi có chút buồn cười.

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện khi chúng ta gặp mặt luôn gặp một số chuyện không tốt. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Vậy đừng gặp mặt nữa. "

Trương đại quan nhân nói: "kể ra thì chúng ta cũng có một đoạn thời gian rồi chưa gặp mặt, nhưng không gặp thì trong lòng luôn có chút nhớ nhung. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đó là anh, khi tôi ở Nhật Bản cơ hồ đã quên mất bộ dáng của anh rồi. "

Trương đại quan nhân trước giờ luôn là hạng người tự tin thái quá: "Cơ hồ chứng minh vẫn không quên. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Quên và không quên thì có gì khác nhau?"

Trương đại quan nhân nói: "Có phần không. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chút nhớ nhung này của anh không liên quan tới tôi, người anh nghĩ đến là Cố Giai Đồng, mà tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, vĩnh viễn không thể trở thành Cố Giai Đồng! Cho nên anh tốt nhất hãy quên tôi, triệt để quên tôi đi, đối với anh đối với tôi đều là một chuyện tốt. "

Ánh mắt Trương Dương hướng về bầu trời đêm, thở hắt ra: "Ninja Nhật Bản này là ai?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không rõ, có lẽ bọn họ không phải là nhằm vào tôi mà đến, người anh đắc tội chắc so với tôi thì nhiều hơn rất nhiều.

Trương Dương bật cười ha ha, hắn không cho rằng đám Ninja Nhật Bản này là vì mình mà đến.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cho nên tôi vẫn nên rời xa tai tinh như anh càng xa càng tốt. " Cô ta nói xong thì ngồi vào ghế lái.

Trương đại quan nhân nói: "Hây, dù sao cũng phải đưa tôi về chỗ ở chứ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười: "Xin lỗi, vừa rồi khi đến anh nói anh ở đây, tôi chỉ có thể tin anh một lần. " Cô ta nói xong liền lái xe rời đi.

Trương đại quan nhân bị ném lại, chỉ đành cười khổ lắc đầu.

Tuy rằng Trương đại quan nhân khinh công trác tuyệt, nhưng hắn cũng không muốn quá nửa đêm rồi còn phải chạy bộ vào thành phố, gió đêm bên hồ rất lạnh, cũng không phải là chỗ dừng chân, huống chi quần áo hắn rách bươm, dù sao cũng phải tìm chỗ nghỉ chân, Trương Dương đợi một lát, hy vọng Nguyên Hòa Hạnh Tử có thể đi rồi còn quay lại, nhưng đợi một lúc căn bản vẫn không thấy cô ta về, vì thế trong lòng từ bỏ ý định. Nữ nhân, nói trở mặt liền trở mặt, không thể nói được lúc nào thì nổi điên.

Nghĩ tới nghĩ lui thấy nơi này cách chùa Thu Hà rất gần, dứt khoát đi quấy rầy hòa thượng Tam Bảo một chút, dựa vào giao tình giữa hai người bọn họ, tá túc chắc là việc rất nhỏ.

Trương đại quan nhân hiển nhiên chọn đúng chỗ, hòa thượng Tam Bảo dậy giờ tối, nghe nói Trương đại quan nhân nửa đêm tới chơi, hòa thượng Tam Bảo vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, mời quý nhân này của mình vào thiện phòng.

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Vừa rồi mới nghe thấy một tiếng sấm mùa xuân, bần tăng bấp tay tính toán tất có quý nhân đăng môn, ha ha, quả nhiên đoán trúng rồi. "

Trương đại quan nhân cười nói: "ông nói cái gì thế? Giờ là mùa thu rồi, lấy đâu ra sấm mùa xuân? Hòa thượng cũng biết bấm đốt ngón tay tính toán à? các ông cũng là vậy thì đạo sĩ ăn gì?"

Hòa thượng Tam Bảo chỉ thuận miệng nói ra, được Trương Dương nhắc nhở. Mới ý thức được lời nói của mình đầy sơ hở, ngượng ngùng sờ cái đầu trọc: "Để bí thư Trương chê cười rồi. "

Trương Dương nói: "Tôi tối nay không đi đâu, cho nên đặc biệt tới miếu của ông tá túc một đêm, không biết đại sư có giúp được không?"

"Được, được, tôi cầu còn không được. "

Hòa thượng Tam Bảo vội vàng bưng ghế cho Trương Dương ngồi, rồi đi pha trà cho hắn.

Trương Dương nói: "Có gì ăn không? Có chút đói bụng rồi. "

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Bí thư Trương, ngài chờ nhé, tôi vào bếp xem. "

Không bao sau. Hòa thượng Tam Bảo liền bưng bốn món ăn vào, tuy rằng đều là thức ăn chay, nhưng tất cả đều là đồ ăn ngon. Tam Bảo còn mang đến một vò Kim Môn cao lương, lão này làm thư ký hay là chủ nhiệm văn phòng thì tuyệt đối là một hảo thủ.

Trương Dương uống ngụm rượu rồi nói: "Tam Bảo à, ông đi làm hòa thượng thì thật đáng tiếc. Nếu như lăn lộn trong quan trường, làm to thì không nói, nhưng thư ký trưởng thị ủy thì khẳng định có thể làm được. "

Hòa thượng Tam Bảo cười ha ha, nói: "Bí thư Trương, ngài đừng trêu tôi, tôi tuy rằng đang ở không môn, nhưng chuyện trên quan trường cũng nghe nói không ít, làm quan dễ nhưng thăng quan thì quá khó khăn, không có bối cảnh, không có quan hệ thì ở trong quan trường vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu, điểm này thì không bằng chúng tôi, Ở trước mặt phật chủ, chúng sinh ngang hàng. "

*****

Trương đại quan nhân nói: "Không cảm thấy ngang hàng gì cả, chùa cũng chia lớn nhỏ, địa vị hòa thượng cũng có cao có thấp. "

Tam Bảo nói: "Cho nên nói người còn sống thì không thể bình đẳng được, chết thì không có gì phân biệt. Trở về với cát bụi, Cái gọi là nhìn thấu hồng trần bước vào không môn, thật ra là một loại cách nói để lừa mình dối người. Không môn cũng ở nhân thế, ở nhân thế thì không thoát được thế tục hồng trần. "

Trương đại quan nhân gật đầu, lại uống ngụm rượu: "Tam Bảo. Không ngờ ông trên Phật pháp vẫn có chút tu vi. "

Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Bí thư Trương. Tôi biết ở trong lòng anh tôi là Hoa hòa thượng hỗn cật lưu hát. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ là cảm thấy ông thuộc loại độc hành, ở phương diện này, hai ta thực sự có điểm giống nhau. "

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Tôi thì không dám so sánh với ngài, nếu nói tới giống nhau thì chỉ có một điểm, chúng ta đều đang truy cầu một loại phương thức sống thoải mái tự tại hơn trong lĩnh vực của mình. "

Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi nói: "Tam Bảo, ông không ngờ cũng trở nên sâu sắc như vậy. "

Tam Bảo nói: "Tôi không có dục vọng gì với tiền, đừng nhìn hiện tại trong phật môn có rất nhiều người đã thay đổi, nhưng tôi không phải loại này, tôi từ nhỏ đã lớn lên trong chùa Nam Lâm, tôi biết lạc quyên trong chùa miếu, một đồng một xu đều đại biểu cho thành ý của thiện nam tín nữ, đệ tử cửa Phật từ bi vi hoài, nếu như cầm bốn chữ này để làm công cụ vơ vét của cải thì là không đúng, tôi không phải nói lời hoa mỹ xuông, tôi không tham, tuy rằng tôi làm việc rất nghênh ngang, nhưng cái đó miễn cưỡng cũng được cho bắt kịp thời đại, thời đại hiện tại, nếu như một lòng tu phật, hai tay không nghe chuyện ngoài cửa sổ, đến cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn không khí, cái này cũng giống như các anh làm quan, chỉ vùi đầu vào làm việc thì thường thường sẽ không được thăng chức, được thăng chức nếu không phải là có bối cảnh thì cũng chính là có quan hệ. "

Trương Dương cười nói: "Đúng là có chút giống vậy. "

Tam Bảo nói: "Tôi biết ấn tượng tôi mang lại cho rất nhiều người là tham tài, tục khí, không giống như người xuất gia. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Tam Bảo nói: "Xã hội có phân công, phật môn cũng vậy, dù sao cũng phải có người đi làm chuyện tục khí, rất nhiều sư huynh đệ đều khinh thường việc làm của tôi, bọn họ không thể an tâm lễ Phật tụng kinh, bọn họ phải phát sầu vì tiền nhan đèn, phải phát sầu vì một ngày ba bữa, hành vi hiện tại của tôi cũng là một loại tu hành, anh thấy có phải không?"

Trương Dương gật đầu: "Tam Bảo, cảnh giới của anh so với tăng nhân bình thường thì cao hơn một bậc. "

Tam Bảo nói: "Thật ra ước nguyện ban đầu của tôi cũng không phải là những cái này, cũng không nghĩ tới có một ngày có thể lập địa thành Phật, tôi chỉ là cảm thấy làm những việc hiện tại có thể có cảm giác thỏa mãn, có thể phát huy ra năng lượng của mình, có câu nhân tẫn kỳ tài, tài năng của tôi có đất dụng võ, thì có một loại cảm giác thỏa mãn. "

Trương đại quan nhân không khỏi trầm tư, đạo lý hòa thượng Tam Bảo nói chẳng phải cũng rất thích hợp với mình? Hắn ở trong quan trường cũng không nghĩ tới một ngày kia có thể đứng trên đỉnh phong, trong mấy năm trước đây làm đơn giản là để tìm kiếm cảm giác thỏa mãn, đối với bất kỳ ai mà nói thì thỏa mãn mình đều là cảm giác không thể thay thế, nếu đổi lại hiện tại là thời Mao, vậy thì gọi là thực hiện giá trị của mình. Nhưng hiện tại giá trị của Trương đại quan nhân đang lặng lẽ chuyển biến, ở trong quan trường càng lúc càng không có được cảm giác thỏa mãn trước đây, hắn sở dĩ sinh ra ý muốn rời khỏi quan trường chính là căn cứ vào điều này.

Tam Bảo nói: "An tiểu thư nói hai ngày nữa sẽ chuyển lạc quyên tới, bí thư Trương, chuyện lần này ít nhiều nhờ ngài. "

Trương Dương cười nói: "Việc nhỏ thôi mà, cớ gì cứ phải nhắc mãi. "

Tam Bảo nói: "Bí thư Trương, có câu tôi không biết có nên nói hay không. "

Trương Dương nói: "Ông cứ nói đi. "

Tam Bảo nói: "Mấy năm nay tôi giành thời gian nghiên cứu xem tướng thuật, ngoài ra còn đọc ít sách tâm lý học, cho nên ở phương diện này coi như cũng có chút tâm đắc. "

Trương Dương cười nói: "Sao? ông muốn làm thầy tướng số cho tôi à?" Hắn lắc đầu: "Hay là thôi đi, tôi không thích xem thứ đó. "

Tam Bảo nói: "Tôi cảm thấy ngài có chút tâm sự trùng trùng. "

Trương Dương nói: "Vừa nghe đã thấy là lời sáo rỗng rôi! ông đừng có giở trò của bọn trên giang hồ để đối phó tôi. "

Tam Bảo cười nói: "Thật ra tôi chỉ muốn nói với ngài một câu, theo tôi thấy ngài đã sống nhưng ngày còn tiêu diêu tự tại hơn cả thần tiên rồi, nếu thực sự có phiền não thì đó chính là tự tìm phiền não. "

Trương Dương nói: "Câu này không sai, tất cả phiền não đều là tự tìm. " Hắn buông chén không, Tam Bảo vội vàng rót thêm rượu cho hắn.

Trương Dương nói: "Qua ít ngày nữa tôi sẽ rời khỏi quan trường. "

Tam Bảo không hề biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên, mỉm cười nói: "Nhìn thấu hồng trần rồi à?"

Trương Dương nói: "Muốn thay đổi cách sống, có điều tôi vẫn còn ít tâm sự chưa xong. "

Tam Bảo nói: "Nhìn thấu, buông bỏ, tự tại! Người ta cả đời này tâm sự không dứt, phiền não là tự tìm, tâm sự cũng là tự mình áp đặt cho mình, phật ta có câu, phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, con dao này không chỉ là nhằm vào người khác, thật ra cũng là nhằm vào mình, trong lòng mỗi người đều có một con dao mổ, con dao này giết người giết người, cũng có thể giết chết mình, cái giết chết có lẽ không phải sinh mệnh, mà là nhân sinh của anh. Tâm sự chưa xong chính là nhìn không ra, khi anh thực sự nhìn thấu rồi, sẽ cảm thấy tất cả đều chẳng lfa gì, tất cả đều không cần phải bận tâm. "

Trương Dương nói: "Theo cách nói của ông, sau khi nhìn thấy, sinh và tử đều không có gì khác nhau. "

Tam Bảo cười nói: "Tôi nhìn không ra, cho nên tôi thà sống, chết tốt cũng chẳng bằng sống. "

Hai người đều bật cười.

Tam Bảo lúc này không ngờ chủ động rót cho mình một chén, uống ngụm rượu rồi Chép miệng nói: "Tư vị của rượu không tồi. "

Trương Dương nói: "Phạm giới. "

Tam Bảo nói: "Một đám người uống rượu, một người không uống, người khác khẳng định sẽ cho rằng anh tỉnh táo, nếu như ai cũng uống, cho dù tửu lượng của anh lớn, anh nói anh cũng say thì người khác sẽ tin. "

Trương đại quan nhân chưa nghe đã biết cái hòa thượng Tam Bảo nói là thiện ý, nhíu mày.

Tam Bảo lại nói: "Mùi máu tanh trên người anh khá nặng. "

Trương Dương nói: "Tối nay tôi đã giết sáu người Nhật Bản. "

Tam Bảo nói: "Phóng hạ đồ đao. "Chỉ mới uống có một chén rượu mà thôi, thoạt nhìn Tam Bảo tựa hồ đã say rồi.

Trương Dương nói: "Hay là làm hòa thượng nhỉ, ít nhất cũng không cần phải phiền não vì chuyện tình cảm. "

Tam Bảo nói: "Phật ta có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nếu như anh có thể coi mỗi một chuyện phát sinh trên người mình trở thành một hồi tu hành, một hồi lịch lãm, như vậy thì không có phiền não rồi, nhân sinh chỉ có trăm năm ngắn ngủi, sao cứ phải cố kỵ quá nhiều? Làm việc chỉ cầu không có lỗi với lương tâm, không có lỗi với người khác, vậy thì tất cả những cái khác đều không quan trọng. "

Trương đại quan nhân trầm tư thật lâu rồi nói khẽ: "Nói nghe thì dễ dàng, nhưng khi làm thì lại khó. " Hắn nói xong, Tam Bảo không đáp lại, đưa mắt nhìn, Tam Bảo đã nằm ở trên bàn ngủ gục.

Sáng sớm, Trương Dương bị tiếng chuông di động đánh thức, bắt máy, điện thoại là Tang Bối Bối gọi tới, điện thoại vừa nối, Tang Bối Bối liền cười nói: "Nói đi, tối hôm qua trốn ở chỗ nào yêu đương vụng trộm với nữ nhân Nhật Bản kia hả?"

Trương đại quan nhân dở khóc dở cười nói: "Vụng trộm cái rắm, tối hôm qua anh thiếu chút nữa thì bị người ta cho nổ chết, khi cần em thì sao lại không thể tìm thấy em?"

Tang Bối Bối nói: "Em không phải theo dõi truy kích ư? Có phát hiện rồi, anh có muốn hay không?"

Trương Dương nói: "Anh đang ở chùa Thu Hà, em tới đón anh đi, thuận tiện mang cho anh quần áo. "

Một giờ, Tang Bối Bối tới công trường chùa Thu Hà, nhìn thấy Trương Dương quần áo tả tơi đứng ở đứng, không khỏi bật cười.

Trương đại quan nhân chui vào ghế sau, có chút bất mãn hừ một tiếng: "Nha đầu, em có thể phúc hậu chút không, đừng có vui sướng khi người gặp họa được không?" Hắn ở ghế sau tìm được một cái quần bò và áo bò Tang Bối Bối mang đến, Trương đại quan nhân thay quần áo đã rách nát, mặc quần áo vào trên người thì cảm thấy rất kém, tuy rằng treo mác Nike, nhưng vừa nhìn đã biết không phải hàng thật. "ANh bảo này, em mua cái này ở đâu thế?"

Tang Bối Bối nói: "Sáng sớm thì có chỗ nào mà mua quần áo cho anh? Vừa hay đi ngang qua nhìn thấy có một quán vỉa hè, nên mua hàng hiệu cho anh! Nike đó, em tốn hơn năm mươi khối đấy, còn một đôi giày nữa, kiểu mới nhất đấy, anh thay đi. "

Trương đại quan nhân tìm giầy ddei vào chân, giầy không ngờ là màu đỏ, cũng là Nike, có điều nhái rất không đủ kỹ thuật.

Tang Bối Bối nói: "Sao? Đã ăn xin còi đòi xôi gấc à, em thấy cái này rất hợp với anh. "

Trương đại quan nhân nói: "Cám ơn. " Hắn chỉ chỉ về phía trước: "Bên kia có một cái quán, chúng ta ăn chút gì đi. "

Tang Bối Bối gắt: "Bữa sáng nhất định phải ăn ngon, chúng ta tới long phượng lâu ăn sủi cảo hấp đi. "

Trương Dương nói: "Em không phải có chính sự muốn nói với anh ư?"

Tang Bối Bối nói: "Gấp cái gì?Giờ mới sáu giờ rưỡi, chuyện lớn đến mấy cũng phải chờ ăn xong bữa sáng đã rồi nói sau. "

*****

Hai người tới long phượng lâu, nhìn thấy người tới ăn sáng xếp hàng dài, Trương đại quan nhân buồn bực nói: "Này, đổi cho khác đi, thế này thì phải đợi tới bao giờ?"

Tang Bối Bối nói: "Chính là nơi này. Anh đi xếp hàng đi, em tìm chỗ đỗ xe. "

Trương đại quan nhân chỉ có thể gật đầu, mặc quàn áo thể thao màu xanh đi giầy thể thao màu đỏ tới xếp hàng, mấu chốt là quần áo này của hắn tất cả đều là hàng giả, mà không những thế, nhãn còn in rõ to. Bất kể ai chỉ cần liếc một cái là nhận ra là hàng giả.

Tang Bối Bối đi đỗ xe cũng mất hơn mười phút, chờ cô ta tới thì Trương Dương đã tới lượt, đang mua sủi cao hấp và sữa đậu nành.

Tang Bối Bối vươn tay ra chụp mũi thể thao lên đầu hắn: "Anh đội mũ trông rất đẹp trai. "

Mọi người xếp hàng Chung quanh bật cười. Cho rằng là một đôi tiểu tình lữ, Trương đại quan nhân tuy rằng da mặt dày nhưng cũng hơi hoảng, cái gì không đưa, lại đưa cho cái nón xanh.

Hai người ngồi xuống vị trí gần cửa sổ lầu hai, Tang Bối Bối còn ở đó cười: "Đội lên, đội lên, trông anh đội mũ đáng yêu lắm. "

Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem lát nữa anh thu thập em thế nào, không ngờ dám chụp mũ xanh cho anh. "

Tang Bối Bối hừ một tiếng: "Sợ anh à? Có tin em mua một đống bắt anh đội không. "

Trương đại quan nhân ăn sủi cao hấp: "Ồi, ngon quá. "

Tang Bối Bối nói: "Nói chuyện khác đi, nghe nói anh tối hôm qua rất uy phong, liên tục xử lý sáu tên quỷ Nhật Bản. "

Trương Dương nói: "Phản kích Tự vệ. anh nếu không động thủ thì đã chết trong tay bọn họ rồi. "

Tang Bối Bối nói: "Quốc An tìm anh đúng là phiền, liên tục phải đi sau chùi đít cho anh. "

"Thôi thôi, ăn cơm đi. "

Tang Bối Bối trợn mắt lườm hắn: "Thành thật khai ra đi. Anh tối hôm qua dẫn nữ nhân Nhật Bản đó tới Cố gia làm gì?"

Trương đại quan nhân giả câm vờ điếc, chỉ coi như không nghe thấy, vùi đầu ăn.

Tang Bối Bối nói: "Tưởng em không đoán được à, khẳng định là anh có ý đồ với Nguyên Hòa Hạnh Tử, mượn chuyện của Cố Giai Đồng để lừa tình, muốn khiến cô ta cảm động, thật ra mục đích chân chính là muốn mưu đồ bất chính trong kế hoạch, có đúng không?"

Trương đại quan nhân vẫn không d một chút phản ứng nào.

Tang Bối Bối nói: "Chỉ tiếc nửa đường võ sĩ Nhật Bản đã phá hủy chuyện tốt của anh. "

Trương Dương nói: "Ở trong lòng em anh đê tiện như vậy à?"

Tang Bối Bối nói: "Trong lòng tôi trong lòng em anh cái gì cũng tốt, chỉ là có chút lưu manh. "

Trương đại quan nhân bật cười: "Khen anh à?"

Tang Bối Bối nói: "Có nghĩ tới hay không, tối hôm qua tối hôm qua khổ nhục kế của Nguyên Hòa Hạnh Tử? Cô ta cố ý lập cái bẫy này để giúp anh?"

Trương Dương nói: "Chắc là không thể, nếu như anh không ra tay thì cô ta nhất định sẽ bị nổ chết. "

Tang Bối Bối nói: "Thật đúng là cảm thấy mị lực của mình không thể che giấu. "

Trương Dương nói: "Anh chỉ là luận sự, cảm thấy sáu sát thủ đó không phải vì anh mà đến, người bọn họ muốn giết thực sự là Nguyên Hòa Hạnh Tử. "

Tang Bối Bối nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử này cũng rất đáng hoài nghi, đúng rồi, chúng ta trước tiên chưa nói chuyện này vội, nhi khi anh và Liễu Sinh Thuần Nhất Lang quyết đấu, em ở đằng xa nhìn, về sau, anh lại dẫn Nguyên Hòa Hạnh Tử đi, em thì theo dõi vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh, anh đoán Tỉnh Thượng Tĩnh đã đi đâu?"

Trương Dương nói: "Em không nói làm sao anh biết được?"

Tang Bối Bối nói: "Hắn đi gặp một nữ nhân. "

Trương Dương nhíu mày: "Ai?"

" Sơn Dã Nhã Mĩ. "

Trương đại quan nhân không khỏi ngẩn ra, Sơn Dã Nhã Mĩ, chẳng lẽ là cô nhân tình người Nhật Bản của An Đạt Văn? Sao cô ta và Tỉnh Thượng Tĩnh lại có quan hệ. Căn cứ lời Kì Sơn nói thì Tỉnh Thượng Tĩnh đồng thời cũng có quan hệ với An Đức Hằng, như vậy Tỉnh Thượng Tĩnh này rốt cuộc sắm vai nhân vật gì?

Trương Dương nói: "Cô ta ở đâu?"

Tang Bối Bối nói: "Suối nước nóng Lâm! em hoài nghi đám người Nhật Bản này đang phá rối, mâu thuẫn giữa An Đạt Văn và An Đức Hằng là bọn họ gay ra. "

Trương Dương nói: "Nhưng Sơn Dã Nhã Mĩ rõ ràng có tư tình với An Đạt Văn. "

Tang Bối Bối nói: "Sơn Dã Nhã Mĩ là con gái của Sơn Dã Lương Hữu mà Sơn Dã Lương Hữu này chính là một trong những nòng cốt của Giao Long hội Nhật Bản. "

Trương Dương nheo mắt lại, hắn nhớ rõ Tang Bối Bối từng nhắc tên tổ chức trên với mình, hơn nữa nhớ rõ nhớ rõ, lúc trước Nguyên Hòa Chân Dương, Phục Bộ Thương Sơn, những người này đều là thành viên của Giao Long hội, nhưng về sau Giao Long hội giải tán, Nguyên Hòa Chân Dương tự lập môn hộ thành lập tập đoàn Nguyên Hòa, Phục Bộ Thương Sơn cũng không hỏi tới chuyện của tổ chức nữa, dốc lòng vào võ đạo. Trương Dương nói khẽ: "Giao Long hội không phải đã giải tán từ rất lâu rồi ư?"

Tang Bối Bối lắc đầu: "Chưa giải tán, hoặc là chết rồi sống lại, đủ loại dấu hiệu cho thấy Giao Long hội của Nhật Bản đã bắt đầu một lần nữa hoạt động, nhanh chóng khuếch trương thực lực của mình ở các nơi trên thế giới, Giao Long hội lúc trước thành lập là có liên quan tới chủ nghĩa quân phiệt của Nhật Bản, hiện giờ tôn chỉ của bọn họ vẫn không thay đổi, tổ chức này khá nguy hiểm, trong những năm gần đây có rất nhiều hoạt động ám sát và tình báo ở Châu Á, từ tình huống bọn em hiện tại tìm hiểu được cho thấy, chắc không phải hành vi dân gian. "

Trương đại quan nhân nói: "Dã tâm của Nhật Bản thủy chung không chết. "

Tang Bối Bối nói: "Sơn Dã Lương Hữu chắc là người đứng đầu của sát thủ xã trong Giao Long hội, rất nhiều sự kiện ám sát phát sinh gần đây có thể đều có liên quan tới hắn, Sơn Dã Nhã Mĩ thân là con gái hắn, cũng nhất định không thoát khỏi liên quan, về phần An Đạt Văn và An Đức Hằng, rất có thể chỉ là quân cờ của Giao Long hội mà thôi, Giao Long hội xúi giục bọn họ nội đấu chó cắn chó, đợi cho bọn họ hết giá trị lợi dụng rồi, tất nhiên sẽ ném đi như ném chiếc dày cũ, sự thật cũng chứng minh, hiện tại thế lực của An gia ở Cảng Đài bởi vì nội háo mà hạ thấp kịch liệt, Giao Long hội thầm giúp đỡ hắc bang quật khởi, bọn họ lợi dụng cơ hội này để phát triển lớn mạnh thế lực ở Cảng Đài, đích xác là dã tâm bừng bừng. "

Trương Dương nói: "Hay là chúng ta trước tiên bắt lấy nữ nhân Nhật Bản ấy! Cô ta chắc biết không ít nội tình, từ trong miệng cô ta chắc sẽ có thể hỏi nội tình của Giao Long hội. "

Tang Bối Bối nói: "Thông qua con đường của quan phương thì chắc là không thể, trừ phi chúng ta lén hành động, Sơn Dã Nhã Mĩ hiện tại ở ngay thôn suối nước nóng Hòa Phong Lâm Canh, suối nước nóng đó là của Nhật đầu tư, trước mắt vẫn chưa chính thức mở cửa. với công phu của anh bắt Sơn Dã Nhã Mĩ chắc không khó, nhưng em lo là làm như vậy rất có thể sẽ đả thảo kinh xà, Sơn Dã Lương Hữu tuyệt đối không phải là thủ lĩnh chân chính của Giao Long hội. Hơn nữa em hoài nghi, Lưu Vãng Sinh, cũng chính là An Đức Hằng đang ẩn thân ở đó. "

Trương Dương nói: "Cũng đang nhà, tối nay anh sẽ tới đó thám thính một chút. "

Tang Bối Bối nói: "Chuyện này hay là thương lượng với Lệ Phù đã rồi tính. "

Đang nói thì Trương Dương nhận được điện thoại của Cao Trọng Hòa, là chuyên viên đặc phái của phía Nhật đã đến Đông Giang, bảo Trương Dương tới nói rõ tình huống một chút. Lần này chuyên viên tới vẫn Võ Trực Chính Dã, Trương đại quan nhân nghe nói chuyện này thì không khỏi bật cười, cái mạng nhỏ của Võ Trực Chính Dã hiện tại đang ở trong tay mình, thách hắn cũng không dám dở trò.

Ăn xong bữa sáng, Trương Dương bảo Tang Bối Bối đưa mình đến thính công an tỉnh, quả quần áo xanh đỏ loè loẹt này tất nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý.

Võ Trực Chính Dã chạy suốt đêm từ kinh thành tới Đông Giang, nghe nói Trương Dương lại giết sáu võ sĩ Nhật Bản, Võ Trực Chính Dã thực sự đau đầu không thôi, hắn đối với Trương Dương hiện tại là vừa hận vừa sợ.

Khi Trương Dương tới phòng họp của thính tỉnh, phát hiện chẳng những Võ Trực Chính Dã đã đến, ngay cả Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng tới, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thấy hắn ăn mặc như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, cúi đầu cố nhịn.

Cao Trọng Hòa nhìn thấy hắn ăn mặc như vậy thì thật sự có chút dở khóc dở cười, tốt xấu gì cũng gặp khách nước ngoài, thằng ôn này không biết ăn mặc sao cho có thể diện chút ư?

Trương Dương trào hỏi những người có mặt, tới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Hòa Hạnh Tử, đương nhiên giữa hai người còn cách một vị luật sư.

Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương, vừa rồi chúng tôi chúng ta kể lại tình huống đại khái cho đại biểu phía Nhật, anh còn gì cần bổ sung hay không?"

Trương Dương cười nói: "Không có gì phải bổ sung cả, thấy việc nghĩa hăng hái làm là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc chúng tôi, tôi thân là cán bộ vì quốc gia, gặp loại chuyện này đương nhiên không thể chùn chân, tôi cũng không yêu cầu phần thưởng gì cả, chỉ cần Nguyên Hòa phu nhân không sao là tốt rồi. "

Võ Trực Chính Dã thiếu chút nữa thì lệch cả mũi, thằng ôn này là người gì vậy? Giết sáu người của chúng tôi, không ngờ còn cười nói vui vẻ, còn làm cứ như là chúng tôi nợ nhân tình của hắn, cần phải mang ơn hắn, người ta sao có thể vô sỉ đến mức này?

Cao Trọng Hòa thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, Trương Dương à Trương Dương, thằng nhóc cậu cũng giỏi thật, chẳng lẽ cứ muốn chọc bọn quỷ Nhật Bản này tức muốn chết ư?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)