Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1265

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1265: Bắt đầu hành động
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sơn Dã Nhã Mĩ nắm tay Nguyên Hòa Anh Minh đi xuống sân nhảy. Nhìn đôi này nhảy, Trương đại quan nhân bất giác nhớ tới An Đạt, thằng cha này cũng đáng thương thật, quanh đi quẩn lại, đến cuối cùng thì cha chết, vợ bỏ đi, đại bộ phận di sản của An lão cũng không để lại cho hắn, tìm tình nhân thì hiện tại lại có người khác, trên đời này còn có người đáng thương như vậy ư?

Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt của Sơn Dã Nhã Mĩ, tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười đó rõ ràng tràn ngập sự bình tĩnh, nữ nhân này thật sự là không đơn giản.

Từ xa có mấy thương nhân Nhật Bản đứng dậy bước về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Anh nếu không chủ động chút thì chỉ sợ tối nay không có bạn nhảy đâu. "

Trương đại quan nhân vươn tay ra ôm eo nhỏ của cô ta, dẫn cô ta đi xuống sân nhảy, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng nhảy, Nguyên Hòa Hạnh Tử theo thân thể xoay tròn, đầu óc cũng vậy, giống như cô ta đang xuyên qua một đường hầm thời không, nhìn thấy một cảnh tượng, trong đầu xuất hiện tình cảnh Trương Dương ôm cô ta nhảy, tựa hồ nhìn thấy mình đang chỉ điểm cho hắn nên nhảy như thế nào.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhắm hai mắt lại, Trương Dương cảm thấy thân thể mềm mại của cô ta kề sát mình, đây là một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn thậm chí cho rằng người trong lòng mình chính là Giai Đồng. Trong đại sảnh, sự chú ý của mỗi người đều tập trung trên người bạn nhảy của mình, say mê trong giai điệu.

Đèn bỗng nhiên tắt, hiện trường nháy mắt lâm vào một mảng yên tĩnh.

Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì biến hóa đột nhiên này mà hình ảnh trong đầu cũng gián đoạn, bước chân cô ta rối loạn, giẫm lên chân Trương Dương, cô ta áy náy nói: "Xin lỗi... " Còn chưa dứt lời thì liền cảm thấy khuôn mặt mình bị Trương Dương nâng lên, sau đó môi hắn đặt lên môi mình, lưng Nguyên Hòa Hạnh Tử theo bản năng thẳng lên, cả người giống như trở nên ngây ngốc, trong đầu chỗ trống.

Đèn khẩn cấp rất nhanh được bật lên, giọng nói của Nguyên Hòa Anh Minh vang lên. Là nam chủ nhân tối nay, hắn trấn an mọi người đừng gấp, đã tiến hành kiểm tra điện, rất nhanh sẽ khôi phục cung ứng điện lực. Khi hắn nói chuyện, điện khôi phục bình thường. Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng nhờ có điện mà tỉnh táo lại, thoát khỏi cánh tay của Trương Dương, lặng lẽ lui sang một bên.

Trương Dương cho rằng sự kiện mất điện này là do bọn Lệ Phù chế tạo, nhưng đúng lúc này nghe thấy giọng nói của Lệ Phù truyền vào tai: "Trương Dương, anh lưu ý nam tử mặc tây trang màu đen ở góc đông bắc. Từ đặc thù vẻ ngoài của hắn cho thấy có thể là An Đức Hằng. "

Trương Dương ngẩng đầu, thuận theo phương hướng cô ta chỉ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy góc đông bắc có một gã nam tử mặc tây trang màu xanh đậm, nam tử đó đang trò chuyện với một gã trung niên. Chiều cao của hắn xấp xỉ An Đức Hằng. Nhưng từ bề ngoài thì không nhìn ra hắn và An Đức Hằng có bất kỳ chỗ nào giống nhau.

Lệ Phù nói: "Anh đi thử một chút đi. "

Trương Dương bưng chén rượu lên đi tới, nhưng đi được nửa đường thì liền bị Nguyên Hòa Anh Minh chặn đường, Nguyên Hòa Anh Minh mỉm cười nói: "Trương tiên sinh. "

Trương Dương cười nói với hắn: "Chúng ta quen nhau à?"

Nguyên Hòa Anh Minh nói: "Trước đây thì chưa gặp, nhưng tôi biết Trương tiên sinh đã khiến tập đoàn Nguyên Hòa của chúng tôi tổn thất thảm trọng ở Tân Hải. "

Trương Dương bật cười: "Đầu tư thì phải có mạo hiểm, vấn đề của tập đoàn Nguyên Hòa tôi đã giải thích rất rõ ràng với Nguyên Hòa phu nhân rồi. "

Nguyên Hòa Anh Minh gật đầu: "Anh đang theo đuổi cô ta ư?"

Trương Dương cười nói: "Cái này thì liên quan gì tới anh?"

Nguyên Hòa Anh Minh nói: "Tôi cảnh cáo anh, tôi tốt nhất hãy tránh xa cô ta. "

Trương Dương nói: "Anh sợ à, sợ cô ta tìm ông nội cho anh ư?"

Nguyên Hòa Anh Minh hầm hầm nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhàn nhã tự đắc uống ngụm rượu. Lại nghe Lệ Phù nói: "Đánh hắn. "

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng.

Lệ Phù lại nói: "Đánh hắn, nhân cơ hội tới gần người áo xanh, tranh thủ lấy ít máu. "

Trương đại quan nhân một quyền đánh ra, một quyền này không hề có dấu hiệu báo trước. Đem đánh cho Nguyên Hòa Anh Minh bất ngờ không kịp đề phòng, Trương đại quan nhân đương nhiên không xuất toàn lực, nếu như hắn xuất toàn lực thì Nguyên Hòa Anh Minh ngay cả mạng nhỏ cũng không được bảo đảm.

Vô duyên vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền. Nguyên Hòa Anh Minh tức giận đến nỗi mắt đỏ cả lên, hắn lảo đảo rồi Lập tức phản kích, một quyền đánh vào ngực Trương Dương, chỉ bằng vào bản sự của Nguyên Hòa Anh Minh, căn bản không thể tới gần được Trương Dương, càng đừng nói gì tới không cần phải nói hắn, nhưng Trương đại quan nhân lần này lại hạng trang vũ kiếm ý tại phái công, cố ý chịu đựng một quyền của hắn, thất tha thất thểu lui về phía sau, lưng chạm vào người nam tử áo xanh.

Nam tử đó vươn tay tóm lấy cánh tay của Trương Dương, hắn muốn tách Trương Dương và Nguyên Hòa Anh Minh ra.

Trương đại quan nhân lại giống như giết đỏ cả mắt rồi, xoay người lại đánh vào mũi hắn, đánh cho máu mũi nam tử đó chảy như suối.

Bên kia Nguyên Hòa Anh Minh lại lao tới Trương Dương, người Trương đại quan nhân đã dính không ít máu mũi của nam tử áo xanh đó, mục đích đã đạt được, đối với Nguyên Hòa Anh Minh tất nhiên không hề khách khí, nhấc chân đá vào bụng Nguyên Hòa Anh Minh, khiến Nguyên Hòa Anh Minh dùng một tư thế ngã rất tiêu chuẩn nằm úp trên sàn nhà.

Bảo vệ phụ trách duy trì trật tự Hiện trường nhanh chóng chạy tới.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vội vàng chen vào.

Trương Dương nghe thấy giọng nói của Lệ Phù: "Lập tức rời khỏi. "

Trương Dương chỉ vào Nguyên Hòa Anh Minh đang ngã trên đất, nói: "Thằng chó, lần sau giữ miệng cho sạch sẽ. " Hắn nói xong thì xoay người bước đi.

Bảo vệ Hiện trường tuy rằng rất nhiều, nhưng khiếp sợ uy thế của hắn, không ngờ không ai dám bước lên.

Nguyên Hòa Anh Minh nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đm.. " Tay hắn sờ vào hông, nhưng một bàn tay trắng nõn vươn ra, nắm lấy tay hắn, chính là Sơn Dã Nhã Mĩ kịp thời chạy đến, ngăn cản hành động tiếp theo của Nguyên Hòa Anh Minh.

Người xúi quẩy nhất là nam tử mặc tây trang màu xanh đậm, hắn vô duyên vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền, hiện tại máu mũi vẫn chưa ngừng chảy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử bước nhanh theo Trương Dương, cô ta hiển nhiên có chút tức giận: "Trương Dương, anh làm gì thế?"

Trương Dương dừng chân, tháo cà vạt, gật đầu nói với Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Thằng chó đó chửi cô, tôi kệ cô nghĩ như thế nào, nhưng dù sao tôi tôi cũng quyết không cho phép bất kỳ ai vũ nhục cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi, lý do này của Trương Dương lập tức khiến sự giận dữ của cô ta biến mất, thì ra hắn vừa rồi xung động là vì mình.

Trương Dương nói: "Tôi không chơi nữa, cô ở lại đi. "

" Trương Dương: "

Trương đại quan nhân ngẩng đầu bước ra khỏi suối nước nóng hòa phong, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn bóng dáng kiệt ngạo của hắn, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

Trương Dương đi ra khỏi cửa lớn, xác định không có ai để ý tới hắn mới vội chạy tới nũi Thúy Kê đối diện suối nước nóng hòa phong, Lệ Phù đang núp trên núi, thông qua kính viễn vọng theo dõi tất cả phát sinh trong suối nước nóng hòa phong.

Trương Dương tới địa điểm Lệ Phù ẩn thân, phát hiện Tang Bối Bối không hề ở đây, nói khẽ: "Bối Bối đâu?"

*****

Lệ Phù nói: "Vừa rồi khi anh gây sự cô ta đã trà trộn vào. "

Trương Dương thở hắt ra: "Thì ra em là bảo anh yểm hộ cho cô ta. "

Từ chối cho ý kiến cười cười: "Trương Dương, mẫu máu anh lấy đâu?"

Trương Dương cởi âu phục, trên cổ tay áo âu phục dính không ít máu tươi của người áo xanh, Lệ Phù lấy ra máy phân tích xét nghiệm nhanh, loại sản phẩm công nghệ cao này có thể trong khoảng thời gian ngắn tiến hành phân tích nhiễm sắc thể.

Trương Dương nằm ở vị trí của Lệ Phù vừa rồi, cầm kính viễn vọng: "Vừa rồi sự cố mất điện có liên quan tới bọn em à?"

Lệ Phù lắc đầu: "Không phải, Bối Bối đang lẻn vào văn phòng của Sơn Dã Nhã Mĩ, hiện tại chắc đã vào rồi. "

Trương Dương kính viễn vọng trong kính viễn vọng tìm kiếm vị trí của văn phòng ở tầng ba, nhìn thấy cửa văn phòng Sơn Dã Nhã Mĩ đang mở, Tang Bối Bối mặc trang phục của nữ chiêu đãi viên bước vào, ra hiệu Ok về phía bọn họ, sau đó nhanh chóng tới trước máy tính, cô ta hiển nhiên là muốn tìm một số tư liệu trong máy tính của Sơn Dã Nhã Mĩ.

Trương Dương lại nhìn về phía đại sảnh tiệc tối, qua cửa sổ có thể nhìn thấy vũ hội trong đại sảnh lại bắt đầu, tình tự của các tân khách tựa hồ không hề bởi vì khúc nhạc đệm của mình mà bị ảnh hưởng, Nguyên Hòa Anh Minh đứng ở một góc của đại sảnh, đang nói gì đó với Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Tên nam tử mặc tây trang thì lúc này đang đi về phía một phòng làm việc ở tầng một, chắc là đi thay quần áo.

Tầm mắt của Trương Dương lại hướng về phía Tang Bối Bối, nhìn thấy Tang Bối Bối đang gõ bàn phím, cô gái nhỏ này cũng giỏi thật. Trương Dương cầm kính viễn vọng nhìn nhìn chung quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng người màu đen xuất hiện ở nóc nhà, người áo đen đó bọc rất kín, chỉ có hai mắt lộ ra ngoài, hắn cúi người, tiến đi như con báo trên nóc nhà, từ tình huống người này đi trên nóc nhà mà như đi như giẫm trên đất bằng cho thấy, tuyệt đối là cao thủ.

Trương Dương dùng tay đẩy nhẹ Lệ Phù, đưa kính viễn vọng cho cô ta.

Lệ Phù thuận theo phương hướng Trương Dương chỉ lập tức nhìn thấy người áo đen, đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại, cô ta lập tức thông tri cho Tang Bối Bối: "Bối Bối, có một người bịt mặt đang đi về phía cô, cẩn thận. "

Khi nói chuyện thì người bịt mặt đã tới phía trên văn phòng của Sơn Dã Nhã Mĩ, người đảo như kim, chỉ dùng hai mũi chân móc vào máu hiên, giống như con dơi treo ngược trên mái hiên, hắn nhìn vào trong phòng.

Tang Bối Bối sau khi nhận được cảnh báo của Lệ Phù thì đã nhanh chóng ẩn thân dưới bàn học.

Người bịt mặt không hề nhìn thấy Tang Bối Bối, cho rằng trong phòng không có ai, hắn từ sau lưng rút ra đao Nhật Bản sáng ngời, cắm vào khe hở cửa sổ, đẩy móc khóa, giống như một làn khói đen chui vào trong phòng.

Hắn vừa mới tới trước máy tính thì liền cảm thấy có chút không đúng.

Tang Bối Bối móc súng lục ra dí vào trán hắn, người áo đen dùng tốc độ kinh người dùng tốc độ kinh người né qua họng súng, đao Nhật Bản trong tay chém về phía người Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối ngửa ra sau, vừa hay tránh được đòn phản kích của đối phương, mũi đao xẹt qua vai của cô ta, Tang Bối Bối sợ đến nỗi mặt mày thất sắc.

Lệ Phù đã nhấc súng ngắn lên, tốc độ xuất đao của người áo đen rất kinh người, một đao thất bại, đao thứ hai lại đã đâm về phía bụng Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối không ngờ đao pháp của đối phương lại lợi hại như vậy, vừa rồi tránh thoát được một đao đó đúng là may mắn, đao thứ hai này cô ta căn bản không có cơ hội né tránh.

Cửa sổ Thủy tinh ở phía sau vỡ tan, phản ứng của người áo đen rất thần tốc, hắn từ bỏ một đao đang đâm về phía Tang Bối Bối, thân thể di động sang phải, chính động tác này đã giúp hắn tránh được chỗ yếu hại của thân thể, viên đạn bắn trúng vai trái hắn.

Người áo đen không dám ở lại, hắn nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Tang Bối Bối tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, bên tai nghe thấy giọng nói của Lệ Phù: "Đi mau, đã kinh động tới cảnh vệ rồi. "

Tang Bối Bối từ cửa chính đi ra, cô ta vừa mới đi tới hành lang phía trước thì liền nhìn thấy bốn gã bảo vệ xông tới, cô ta hét toáng lên: "Cứu mạng! Cứu mạng! có trộm, có trộm. " Cô ta chỉ về phía trước, bởi vì cô ta mặc quần áo của nhân viên phục vụ, thành công lừa được mấy tên bảo vệ.

Ánh mắt Trương Dương dán chặt vào người áo đen chạy đi đầu, sau khi hắn chạy ra khỏi thư phòng, không hề trốn tới đại sảnh lẫn vào trong đám người, mà là tiến vào phòng bên cạnh, từ cửa sổ chạy ra, vượt qua tường, như vượn trèo trên nóc nhà, dọc theo nóc nhà nhanh chóng bỏ đi, khi chạy tới mép thì phi thân nhảy, thân thể giống như chim lướt trong không trung, bay về phía căn nhà đối diện, vượt qua khoảng cách chừng mười thước, thân thể sau khi hạ xuống nóc nhà đối diện thì căn bản không hề dừng lại, tiếp tục chạy đi, trong lúc chạy, tay phải giơ lên, một đạo ánh sáng bắn về phía trước, mục tiêu chính là một gốc cây đại thụ trong viện, thân thể hắn bay lên không, giống như du dây rời khỏi nóc nhà.

Khi Thân thể ở điểm cao nhất thì buông sợi dây mảnh trong tay ra, ở trong không trung liên tục lộn hai vòng, đã thành công lướt qua tường vây hạ xuống bụi cỏ ở bên ngoài.

Trương đại quan nhân trong lòng thầm khen, cao thủ! Hắn nói khẽ: "Em yểm hộ Bối Bối, anh đi bắt hắn. "

Tang Bối Bối đi xuống lầu, lúc này trong đám người lại có không ít bảo vệ xuất hiện, ánh mắt của một gã bảo vệ chiếu lên người cô ta, lập tức nhận ra sự khả nghi của cô ta, vươn tay chỉ về phía Tang Bối Bối: "Cô đứng lại. "

Tang Bối Bối lại giống như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong đám người.

Bảo vệ đó chen về phía cô ta, đồng bạn của hắn cũng từ một góc độ khác tiếp cận Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối nói khẽ: "Động thủ. "

Lệ Phù nhắm chuẩn vào máy biến thế, cô ta quyết đoán nhấn cò, đạn rời khỏi nòng súng, chuẩn xác bắn lên máy biến thế, trong nhất thời tia lửa điện bắn tóe ra. Toàn bộ suối nước nóng hòa phong chìm vào bóng tối.

Trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng súng, mọi người kinh hô ùa ra ngoài.

Máy phân tích xét nghiệm của Lệ Phù rất nhanh phát ra tiếng tít tít, trên màn hình hiện ra kết quả xét nghiệm, hoàn toàn phù hợp với dạng máu đã xét trước đó, Lệ Phù nói: "Bối Bối, nam tử mặc tây trang màu xanh chính là An Đức Hằng, tóm lấy hắn. "

Lúc này suối nước nóng hòa phong đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, đầu tiên là mất điện, sau đó thì Trương Dương gây sự, rồi có kẻ trộm xâm nhập. Hiện tại lại mất điện, buổi tối hôm nay có thể nói là biến đổi bất ngờ, nam tử mặc tây trang màu xanh chắc đã nhận ra sự khác thường. Hắn cũng theo đám người rời khỏi đại sảnh yến hội, người này nhìn nhìn chung quanh rồi bước nhanh về phía bãi đỗ xe, tới một chiếc xe hơi vương miện màu đen.

Lệ Phù bấm điện thoại: "Mọi người bắt đầu hành động. "

Sau khi người áo đen che mặt rời khỏi suối nước nóng hòa phong, rất nhanh tiến vào trong rừng cây. Hắn thở hắn ra, kéo áo bên vai trái, rút khăn trắng bịt lên vết thương, xử lý qua loa một chút rồi tiếp tục bước về phía trước.

*****

Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: "Đi đâu gấp thế. "

Tay phải Người áo đen run lên, ba chông sắt bắn về phía Trương Dương theo hình tam giác. Đồng thời, thân thể hắn lao về phía cây đại thụ phía trước, mũi chân điểm lên cây. Động tác Bay lên không, lộn, bay ngược, ám sát, rất liền mạch lưu loát, giống như nước chảy mây trôi, không hề đình trệ.

Nhưng khi người áo đen xuất đao thì đột nhiên phát hiện trước mắt hắn căn không có mục tiêu.

Cổ hắn đã bị người ta nhẹ nhàng tóm lấy: "Ê, xuống tay ác gớm nhỉ. "

Người áo đen hai hãi không thôi. Sát chiêu liên tục của hắn bị đối phương thong dong tránh né, đối phương như bóng theo hình. Từ tình huống ra tay vừa rồi cho thấy, muốn lấy mạng mình căn bản không tốn sức.

Lúc Người áo đen hạ xuống đất, cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn biết đối phương đứng phía sau mình, nhưng đao Nhật Bản trong tay hắn hạ xuống, không dám khởi xướng luân phiên công kích nữa, hắn coi như cũng có chút tự hiểu lấy mình, biết chênh lệch võ công giữa hai người rất xa, đối phương muốn giết mình chỉ trong vòng mười giây.

Trương đại quan nhân mỉm cười: "Liễu Sinh Nghĩa Phu, trong khoảng thời gian này xem ra anh không lơ là tập võ, đao pháp tiến bộ rất nhiều. " Từ cách ra tay của đối phương, Trương Dương đã phán đoán ra thân phận của hắn.

Liễu Sinh Nghĩa Phu thở dài, lúc này hắn cũng đã đoán được người đứng phía sau mình rốt cuộc là ai, chậm rãi cắm đao vào vỏ: "Có thể khiến tôi chật vật như vậy thực sự không có được mấy người. "

Trương Dương nói: "Nơi này không tiện ở lâu, anh theo tôi. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu gật đầu, đi theo Trương Dương tới sườn núi.

Nam tử mặc tây trang màu xanh vừa mới mở cửa xe thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hiển nhiên chuyện xảy ra ở thôn suối nước nóng đã kinh động tới cảnh phương địa phương. Hắn đang chuẩn bị đi thì sau lưng bị một thứ cưng cứng dí vào, một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Anh đi đâu vội thế? Vội đi tìm chết à?"

Thân thể người áo xanh đờ ra đó, tay hắn chậm rãi hạ xuống.

Tang Bối Bối lại không cho hắn cơ hội, giơ tay phải lên, dùng báng súng nện một phát vào sau gáy hắn, đánh ngất hắn.

Tám chiếc xe việt dã nháy đèn cảnh sát nối đuôi nhau tiến vào suối nước nóng hòa phong, người dẫn đội chính là người phụ trách địa khu Bình Hải của Quốc An Vưu Chí Dũng, hắn dùng loa kêu gọi với người ở đây: "Xin mọi người bảo trì trấn định, đứng yên tại chỗ, tận lực phối hợp với công tác của chúng tôi. "

Sơn Dã Nhã Mĩ phẫn nộ chạy về phía Vưu Chí Dũng: "Các anh là ai? Nơi này là hội sở tư nhân, các anh dựa vào gì mà tự tiện xông vào?"

Vưu Chí Dũng lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng không để ý đến cô ta, lúc này hai nhân viên của Quốc An đã hiệp trợ Tang Bối Bối mang An Đức Hằng đang ngất xỉu lên ô tô, Tang Bối Bối tới trước mặt Sơn Dã Nhã Mĩ, chủ động đưa giấy tờ cho cô ta: "Chúng tôi là nhân viên công tác của Quốc An, hiện tại hoài nghi cô che giấu tội phạm giấu kín quan trọng, âm mưu phá hoại an toàn của quốc gia Trung Quốc, xin cô theo chúng tôi về hiệp trợ điều tra. "

Sơn Dã Nhã Mĩ tức giận nói: "cô có chứng cớ gì?"

Tang Bối Bối chỉ chỉ vào chiếc xe phía sau: "Chứng cớ ở trong xe, không cần tôi phải lập lại chứ, Sơn Dã Nhã Mĩ tiểu thư, xin cô hãy tận lực phối hợp với công tác của chúng tôi, ở trước mặt nhiều tân khách như vậy, chúng tôi cũng không muốn áp dụng thủ đoạn quá mức cấp tiến. "

Nguyên Hòa Anh Minh suất lĩnh một bảo vệ vội vàng chạy tới, Sơn Dã Nhã Mĩ lo bọn họ sẽ phát sinh xung đột với phía Quốc An, vội vàng ra hiệu, bảo bọn họ đứng yên tại chỗ. Bình tĩnh gật đầu: "Được, tôi đi với các cô. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu đứng trên đỉnh núi nhìn thấy tất cả những gì phát sinh phía dưới, hắn kéo mặt nạ xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, không ngờ các anh cũng theo dõi cô ta. "

Trương Dương nói: "Mục tiêu của Chúng tôi không phải cô ta, mà là An Đức Hằng, người này ẩn thân ở thôn suối nước nóng hòa phong. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu gật đầu: "Tôi không nghe nói. "

Trương Dương nói: "An Đạt Văn chắc anh nghe nói tới rồi chứ, hắn là chú của An Đạt Văn, lúc trước ở Hongkong chế tạo huyết án An gia chấn kinh một thời, chúng tôi vẫn luôn cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống, những chuyện của An gia liên tiếp xảy ra gần đây đều có liên quan tới hắn. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Xem ra hắn cấu kết với Sơn Dã Nhã Mĩ. "

Trương Dương nói: "Cấu kết là nhất định rồi, có thừa nhận hay không thì là chuyện khác, nói thử xem, anh đã tìm hiểu được những gì rồi?" Hắn bảo Liễu Sinh Nghĩa Phu ngồi xuống tảng đá, giúp hắn xử lý vết thương, bôi thuốc kim sang đặc chế của mình cho hắn.

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Sơn Dã Nhã Mĩ là con gái của Sơn Dã Lương Hữu, tôi cho rằng hai cha con bọn họ có liên hệ chặt chẽ, cho nên tôi vẫn theo dõi Sơn Dã Nhã Mĩ, ý đồ thông qua cô ta tìm được Sơn Dã Lương Hữu, Sơn Dã Lương Hữu che giấu thật sự rất sâu, trong khoảng thời gian này tôi không hề nhìn thấy cha con bọn họ từng chủ động liên hệ. Có điều Sơn Dã Nhã Mĩ thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều đại lão của thương giới và chính khách, tôi dám cắt khẳng định, cô ta đang trù hoạch một chuyện lớn, giữa cô ta và Sơn Dã Lương Hữu khẳng định có liên hệ, nhưng nhất định là thông qua một phương thức bí ẩn nào đó đẻ tiến hành. "

Trương Dương nói: " Anh vừa rồi tới thư phòng cô ta tìm cái gì vậy?"

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Sơn Dã Lương Hữu từng là thành viên của Giao Long hội, phụ trách sát tổ, tôi muốn từ chỗ Sơn Dã Nhã Mĩ tìm được một số manh mối, nhưng không ngờ gặp người của các anh. "

Trương Dương nói: "Cha anh đang ở đây đấy, ông ấy vẫn luôn lo lắng cho anh. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Tôi có thể xử lý chuyện của mình. "

Trương Dương nói: "Nữ hài tử bị chết kia tên là Vưu Gia à?"

Liễu Sinh Nghĩa Phu mím môi, trong mắt hắn hiện lên vẻ bi thương khôn kể.

Trương đại quan nhân cũng không phải cố ý khơi dậy nỗi đau của hắn, nói khẽ: "Một cây làm chẳng nên non, nếu mục tiêu của chúng ta giống nhau, có lẽ chúng ta có thể hợp tác. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu nói: "Cám ơn hảo ý của anh, tôi một mình độc lai độc vãng quen rồi, không quen hợp tác với bất kỳ ai. " Hắn mặc quần áo rồi gật đầu với Trương Dương: "Cáo từ. "

Trương Dương cũng không có ý ngăn cản hắn, mỉm cười nói: "Nhớ số điện thoại của tôi, có phát hiện gì thì đừng quên liên lạc với tôi. "

Liễu Sinh Nghĩa Phu không nói gì, bước vào trong rừng cây.

Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất trong bóng đêm thì Trương Dương liền nhận được tin tức từ phía Lệ Phù, An Đức Hằng đã sa lưới, hành động hôm nay thành công viên mãn.

An Đức Hằng giống như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, phát hiện mình bị nhốt trong một gian tù nho nhỏ, chung quanh đều là song sắt, hắn ngồi trên ghé, hai tay bị còng vào lưng ghế, An Đức Hằng bật cười ha ha, khi hắn bật cười, nghe thấy tiếng bước chân từ trong thông đạo vang lên.

Xuất hiện ở trước mặt hắn là Lệ Phù, Lệ Phù ngồi xuống ghế đối diện, nhìn An Đức Hằng trong song sắt, giống như nhìn một con dã thú bị nhốt vào lồng giam.

An Đức Hằng nói: "Vì sao muốn bắt tôi!"

Lệ Phù lạnh lùng nói: "Không biết tôi nên gọi anh là Lưu Vãng Sinh hay là An Đức Hằng?"

An Đức Hằng nói: "Tôi không rõ hắn đang nói gì? Tôi tên là Lưu Vãng Sinh, y tôi là người Nhật gốc Hoa, các cô nhất định là bắt nhầm người rồi. "

Lệ Phù từ trong hồ sơ rút ra một kết quả kiểm tra đo lường gien: "Tên chỉ chẳng qua là một danh hiệu mà thôi, anh tên gì không quan trọng, tôi chỉ quan tâm người tôi muốn tìm, rất bất hạnh, anh đã được lựa chọn. "

An Đức Hằng nói: "Tôi muốn gặp luật sư của tôi. "

Lệ Phù lắc đầu nói: "Chúng tôi không phải công an, cho nên, không có luật sư, không có biện hộ, chuyện chúng tôi đã nhận định thì không cần quá nhiều chứng cớ, nếu như muốn anh chết, tôi hiện tại có thể giết chết anh ngay. " Cô ta lấy súng ra nhắm vào An Đức Hằng.

Vẻ mặt An Đức Hằng vẫn trấn định, nhưng sâu trong ánh mắt hắn vẫn không khỏi lộ ra một tia lúng túng. Hắn mỉm cười nói: "Hiện tại là xã hội pháp trị, dù sao cũng phải có lý do chứ?"

Lệ Phù bật cười, sau đó cô ta cực kỳ quyết đoán nhấn cò, đạn bắn vào đùi An Đức Hằng, máu bắn ra, An Đức Hằng đau đến hét thảm một tiếng, hắn cúi đầu, nhìn thấy máu tươi trong nháy mắt đã nhiễm ống quần bên trái của hắn.

Lệ Phù nói: "Nếu muốn tìm lý do thì tôi có thể tìm ra một ngàn lý do khác nhau, cho nên, muốn sống sót thì phải hợp tác. " Cô ta thu súng lục lại: "Anh đào tẩu được khỏi Quốc An rốt cuộc là nhờ có ai giúp?"

An Đức Hằng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm cô ta.

Lệ Phù lại giơ súng lên: "Người hiểu tôi đều biết, tính nhẫn nại của tôi trước giờ đều không được tốt, phát tiếp theo tôi sẽ bắn gãy xương chân của anh. "

An Đức Hằng quả thực có chút sợ rồi, hầu kết của hắn giật giật đầy bất an: "Chương Bích Quân. "

Lệ Phù không hề cảm thấy ngạc nhiên trước đáp án này: "An Đức Uyên bị giết, An Đức Minh mất tích, hai việc này có phải là anh ở sau lưng sắp đặt hay không?"

An Đức Hằng nói: "Có chứng cớ gì?"

Lệ Phù nói: "Đã nói với anh là tôi không cần chứng cớ, nhưng anh vẫn kiên trì thì chúng ta sẽ nói về chứng cớ, năm đó sau khi phát sinh huyết án của An gia ở Hongkong, An Đạt Văn đẩy anh vào tuyệt cảnh, anh cùng đường nên trốn tới đại lục. "

*****

An Đức Hằng cười ha ha, nói: "An Đạt Văn ư? cô xem trọng hắn quá đấy, cái thằng nhóc chưa ráo máu đầu thì lấy đâu ra khả năng đẩy tôi vào tuyệt cảnh? Nếu như không phải lão già đó chỉ huy ở phía sau, hắn đã sớm bị cô lập rồi. "

Lệ Phù nói: "Về sau anh lại rơi vào trong tay của Quốc An, Chương Bích Quân ra mặt giúp anh bốc hơi khỏi nhân gian, vì thế anh thay hình đổi dạng trở thành một thành viên trong chúng tôi, lúc ấy Chương Bích Quân đưa ra điều kiện trao đổi là, anh phải cung cấp tư liệu và chứng cớ phạm tội của nội bộ An gia, cùng với một số tư liệu về hắc bang của Hongkong, nhưng trong những năm anh bị khống chế ở Quốc An, lại không cung cấp bất kỳ tình báo có giá trị nào. "

An Đức Hằng mỉm cười nói: "Những gì tôi biết đều đã nói rồi. Là các cô không thực hiện lời hứa, ba lần bảy lượt nhằm vào tôi. "

Lệ Phù nói: "Trước khi Chương Bích Quân chết, anh đột nhiên biến mất, chúng tôi lúc ấy liền hoài nghi sự lẩn trốn của anh có liên quan tới Chương Bích Quân, hiện tại anh cuối cùng cũng chứng thực điểm này. "

An Đức Hằng nói: "Nếu như không có gì khác thì gọi bác sĩ cầm máu cho tôi đi. " Chỗ hắn trúng đạn vẫn chảy máu như suối.

Lệ Phù lại giống như không thấy: "Tôi lưu ý thấy lần triển khai hành động tiếp theo của anh đều là sau khi Chương Bích Quân chết, rốt cuộc là ai bảo anh làm việc này?"

An Đức Hằng lắc đầu: "Không ai bảo tôi cả, đã nói với cô rồi, năm đó Chương Bích Quân từng cứu tôi một mạng, tôi tuy rằng không phải là người tốt, nhưng cũng biết tri ân báo đáp, tôi biết là An Đạt Văn hại chết cô ta. Cho nên tôi ra tay đối phó An Đạt Văn báo thù cho cô ta. "

Lệ Phù khinh thường cười nói: "Tri ân báo đáp ư, anh có tư cách gì nói những lời này, nếu như anh biết tri ân báo đáp thì sao lại chĩa họng súng vào một lão nhân đã dưỡng dục mình mấy chục năm. Nếu như anh biết tri ân báo đáp thì sao có thể sát hại huynh đệ giống như tay chân của mình một cách tàn nhẫn như vậy. "

An Đức Hằng nói: "Tôi không cần thiết phải giải thích với cô, đúng, năm đó huyết án của An gia là một tay tôi bày ra, vậy thì sao?"

Lệ Phù nói: "Chuyện của An Đức Uyên thì sao?"

An Đức Hằng nói: "Cái chết của An Đức Uyên không liên can tới tôi. Giết hắn là Kì Sơn, cô không biết An gia đấy thôi. Hình tượng của An Đạt Văn ở bên ngoài là một thiên tài thương giới, nhưng tất cả chỉ là biểu tượng, hắn căn bả không có bản sự gì cả, An gia từ tổ tiên đã làm giặc, cường thủ hào đoạt là thứ họ tinh thông, trừ cái này ra, bọn họ không biết làm gì khác, An râu rậm là hạng người gì chứ? Là mã tặc Giết người vô số, An Chí Viễn tuy rằng chậu vàng rửa tay, biến hóa nhanh chóng thành thương nhân yêu nước, nhưng lão không rửa sạch được máu tanh dính trên tay, máu người bị lão giết có thể nhiễm đỏ nước sông, tài phú của An gia bọn họ tất cả là dùng máu tươi và sinh mệnh của người khác mà chất thành. An gia đã bao giờ dừng làm ăn phi pháp chưa? An Đức Uyên ở Đài Loan thành lập tín nghĩa xã, tổ chức lớn như vậy sao có thể tồn tại được nếu không có tiền? cô Anh cho rằng An gia bọn họ tất cả đều là kỳ tài kinh thương ư? Buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện, quân hỏa, không có những sinh ý phi pháp này thì bọn họ đã sớm xong rồi! Các cô chỉ nhìn thấy An Chí Viễn và An Đức Uyên đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng có biết hay không, An Chí Viễn lén lút bảo tôi chiếu cố cho sinh ý của An Đức Uyên, có biết hay không, lão lặng lẽ bắn tiếng với những đại lão của Đài Loan, có biết hay không, mấy lần An Đức Uyên bởi vì đắc tội với hắc bang địa phương Đài Loan mà thiếu chút nữa phơi thây đầu đường. Là An Chí Viễn ra mặt xử lý cho hắn?"

Tình tự của An Đức Hằng rõ ràng có chút kích động.

Trợ thủ của Lệ Phù đưa tới một ly cà phê, cô ta nhấp một ngụm, lẳng lặng quan sát con thú trong lồng: "Kì Sơn giết An Đức Uyên, nếu như tôi đoán không sai thì nhất định là anh dứng giữa xúi giục. "

An Đức Hằng nói: "Tôi vì sao phải xúi giục? Tôi cần xúi giục ư? Sau khi lão già đó chết, kinh tế của An gia xuất hiện vấn đề, vấn đề rất lớn, đám con cháu của lão căn bản không có bản sự gì, trừ làm xã hội đen ra thì bọn họ căn bản không có bản sự gì, thị trường Hongkong chỉ lớn có bấy nhiêu, hơn nữa đồng thời có bao nhiêu nhà làm, từ sau khi lão già kia qua đời, thanh thế của An gia không còn như xưa, huống chi lão đã chậu vàng rửa tay nhiều năm, còn muốn quay đầu lại làm nghề này, những nhà khác cũng sẽ không đáp ứng. Bên Đài Loan, An Đức Uyên lại bị cảnh sát đóng đinh, hắn không biết tốt xấu đi nhúng tay vào chuyện tranh cử của Hồng Ân Chính, Hồng Ân Chính tất nhiên không cho phép hắn xảy ra vấn đề ở phương diện này, cho nên bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt tới đại lục. Bọn họ đầu tiên đặt ánh mắt ở ở quê hương Bình Hải, nhưng thị trường thuốc phiện của Bình Hải lại bị huynh đệ Kỳ gia khống chế chặt chẽ, muốn kiếm tiền, nhất định phải diệt trừ bọn họ. "

Lúc này một người mặc áo dài màu tắng, đeo khẩu trang như bác sĩ bước vào, mở cửa sắt nhà giam, hắn đi vào cầm máu cho An Đức Hằng. "

An Đức Hằng chỉ nhìn hắn một cái đã nhận ra: "Trương Dương, để bắt tôi, anh thật đúng là nhọc lòng. "

Trương đại quan nhân cũng không ngờ ánh mắt của thằng cha này độc như vậy, mình tiêu phí tâm tư lớn như vậy đẻ ngụy trang mà vẫn bị hắn nhận ra, lập tức cởi khẩu trang, cười nói: "Cầm máu Giúp anh, lo anh chết sớm quá. "

An Đức Hằng nói: "Tôi coi như minh bạch rồi, anh cố ý đánh tôi một quyền, bởi vậy mà có được mẫu máu của tôi, chỉ có như vậy, các anh mới có thể kết luận thân phận của tôi. "

Lệ Phù nói: "Giao tiếp với người Nhật vẫn phải cẩn thận hơn một chút, chúng tôi vẫn cần một số chứng cớ, nếu không sao có thể để bọn họ không còn gì để nói. "

An Đức Hằng nói: "Các anh bắt được tôi thì sao? Chuyện đã xảy ra rồi các anh có thể thay đổi được ư?"

Lệ Phù lạnh lùng cười một tiếng: "An Đức Hằng, tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò, mấy năm nay, rốt cuộc là lực lượng nào chống lưng cho anh, giúp anh bất chấp mọi giá đi trả thù An gia? Không dồn mọi người của An gia vào chỗ chết thì không cam lòng?"

An Đức Hằng nói: "Thù giết cha, không đội trời chung. "

Trương đại quan nhân không khỏi trào phúng: "An lão dưỡng dục anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không bằng ông già chưa bao giờ gặp của anh ư?"

An Đức Hằng nói: "Không thể. "

Lệ Phù thở dài: "An Đức Hằng, chẳng lẽ anh cho rằng Chương Bích Quân khi anh lâm vào tuyệt cảnh thì vươn tay giúp anh, thực sự là vì cô ta muốn có được tư liệu của nội bộ An gia từ anh ư? Trong mấy năm anh bị khống chế ở Quốc An, cô ta có hỏi gì anh hay không? Có bảo anh làm gì hay không?"

An Đức Hằng trầm mặc, cẩn thận nhớ lại, trong khoảng thời gian hắn ở Quốc An, Chương Bích Quân quả thực không bảo hắn làm bất kỳ chuyện gì.

Lệ Phù nói: "Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời, Chương Bích Quân không dùng anh, nhưng hiện tại tất cả hành động của anh tựa hồ như đang báo thù cho cô ta, nói cách khác thì anh đang làm việc cho một người khác. "

An Đức Hằng lắc đầu: "Không có ai khác, tôi chỉ là vì báo ơn thôi. "

Lệ Phù nói: "Không nhìn ra anh thực sự là ân oán rõ ràng, được rồi, tôi sẽ nói với anh một chuyện. " Cô ta lấy ra một tập giấy tờ: "Khi anh chế tạo huyết án của An gia, tôi vừa hay được công tác ở Hongkong, phụ trách điều tra chuyện của An gia, ngày anh huyết tẩy An gia, tôi từ trong két sắt của An gia có được một phần tư liệu, đoán thử xem là gì?"

Trương đại quan nhân hiểu rất rõ chuyện này, lúc ấy giấy tờ này là an liên thủ trộm ra với Lệ Phù, bên trong có ghi chép liên quan tới thân thế của An Đức Hằng.

Lệ Phù nói: "Thân thế của anh, chính là thông qua phần tư liệu này, chúng tôi mới biết anh không phải con trai thân sinh của An lão. "

Trong mắt An Đức Hằng hiện lên một tia quang mang âm lãnh.

Lệ Phù nói: "Nhưng sau khi Chương Bích Quân chết, chúng tôi trong két sắt bí mật của cô ta phát hiện một phần tư liệu khác, vẫn là về anh. " Cô ta mở ra: "Có biết người anh gọi là cha ruột vì sao phản bội An Chí Viễn hay không? Không chỉ bởi vì lợi ích, còn bởi vì An Chí Viễn năm đó từng có tư tình với vợ y, cũng chính là mẹ của anh, về sau làm mẹ của anh mang thai, nói một cách đơn giản thì cha ruột của anh là An Chí Viễn. "

Trương Dương Ở bên cạnh cũng bị tin tức đột nhiên này làm cho chấn kinh, , hắn kinh ngạc nhìn Lệ Phù, cho rằng Lệ Phù đang nói dối, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ta thì lại không giống, An Đức Hằng lắc đầu, cười nói: "Đúng là bộ phục tài dựng chuyện của đám người Quốc An các cô. "

Lệ Phù nói: "Cho rằng là lời nói dối ư, năm đó anh vì chứng minh chuyện này, đặc biệt kiểm tra thí điểm mẫu máu của An Chí Viễn, anh cầm mẫu máu tới tìm một bạn học cũ ở Mỹ, bảo hắn giúp giám định gien, hắn tên là Lâm Quốc Bân, anh tên là Thomas có đúng không?"

Hai mắt An Đức Hằng trợn tròn, Lệ Phù nói: "Ba tháng sau khi anh giúp anh làm xong giám định, bởi vì tai nạn xe hơi mà qua đời. Tôi tra được mẫu máu mà anh cung cấp lúc đấy, máu của anh thì đúng là của anh, còn máu của An lão thì không phải. Ở đây có gien của An Chí Viễn, An Đức Uyên, An Đạt Văn, An Ngữ Thần, đương nhiên còn có cả của anh, nếu như anh vẫn chưa tin thì tôi có thể bảo người giám định chuyên nghiệp giải thích tường tận cho anh. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)