Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1275

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1275: Pháo hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Người thừa kế Nguyên Hòa Anh Minh được gia tộc Nguyên Hòa vừa mới chỉ định ngồi ở chỗ không xa phía bên phải Cố Giai Đồng, từ một khắc Cố Giai Đồng đi vào đại sảnh, trong ánh mắt hắn liền dần hiện ra vẻ oán độc vô hạn. Bất kỳ ai khi lợi ích bản thân bị uy hiếp đều sẽ mất trấn định, không lâu sau khi Nguyên Hòa Hạnh Tử bị tuyên bố tử vong. Gia tộc đã quyết định giao đại quyền chấp chưởng gia tộc Nguyên Hòa cho Nguyên Hòa Anh Minh, tối nay vốn là ngày tuyên bố chính thức, nhưng không ngờ Nguyên Hòa Hạnh Tử lại chết đi sống lại một cách ly kỳ như vậy, một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

cái Nguyên Hòa Anh Minh kế thừa chính là tài sản gia tộc Nguyên Hòa Hạnh Tử lưu lại, hiện tại Nguyên Hòa Hạnh Tử còn sống, quyền kế thừa của hắn đã trở thành một lời nói suông.

Cố Giai Đồng lạnh lùng nhìn Nguyên Hòa Anh Minh một cái, cô ta không hề lên tiếng nói chuyện, lúc này Tiêu Quốc Thành cùng một đám nòng cốt của Giao Long hội tiến vào hội trường.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, vẻ mặt nho nhã dễ thân của Tiêu Quốc Thành trước đây đã mất sạch, thay vào đỏ là vẻ nghiêm nghị, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Cố Giai Đồng, khóe môi lộ ra ý cười lãnh khốc, sau đó ngồi xuống vị trí của mình. Hai tay chống vào sườn, cúi người một cái thật sâu: "Chư vị vất vả rồi. " Tiếng Nhật của hắn cực kỳ tiêu chuẩn.

Mọi người đồng thời cúi đầu.

Tiêu Quốc Thành nói: "Hôm nay là ngyaf tuyển cử của Giao Long hội, trước khi bỏ phiếu, tôi trước tiên còn có mấy chuyện muốn tuyên bố. " Ánh mắt hắn hướng về phía Cố Giai Đồng: "Chuyện thứ nhất chính là về phát triển tương lai của tập đoàn Nguyên Hòa. "

Nguyên Hòa Anh Minh cung kính nói: "Sơn Dã tiên sinh, tập đoàn Nguyên Hòa chúng tôi về sau nhất định sẽ dưới sự lãnh đạo của Sơn Dã tiên sinh tận hết khả năng, tận trung với tổ chức. "

Lời nói của a dua của cho còn chưa nói xong thì đã bị Cố Giai Đồng ngắt lời: "Anh có tư cách gì mà đại biểu cho tập đoàn Nguyên Hòa lên tiếng?"

Nguyên Hòa Anh Minh tức giận nói: "Tôi hiện tại mới là tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa... "

Cố Giai Đồng cười lạnh nói: "Tôi còn sống. Gia tộc Nguyên Hòa vẫn chưa tới lượt anh lên tiếng, chuyện nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa chúng ta cũng không tới lượt bất kỳ người ngoài nào lên tiếng. " Khi Cô ta nói, mắt nhìn về phía Tiêu Quốc Thành.

Tiêu Quốc Thành không ngờ bật cười, hắn gật đầu, nói với Nguyên Hòa Anh Minh: "Anh ra ngoài. "

Nguyên Hòa Anh Minh cho rằng mình nghe lầm: "Gì cơ?"

" Ra ngoài. " Trong thanh âm của Tiêu Quốc Thành tràn ngập hàn ý.

Nguyên Hòa Anh Minh không dám làm trái ý tứ của hắn, vội vàng đứng dậy, thấp thỏm lo âu ra ngoài.

Đợi cho sau khi hắn rời khỏi, Tiêu Quốc Thành mỉm cười nhìn Cố Giai Đồng: "Hạnh Tử, tôi vẫn chưa biết cô làm thế nào mà chết đi sống lại được. "

Cố Giai Đồng nói: "Anh nên minh bạch mới đúng chứ! Nếu như tôi cứ như vậy chết đi. Chỉ sợ có một số việc mọi người vĩnh viễn sẽ không minh bạch. Tôi lần này tới, chỉ là để nói rõ ràng một việc, mỗi người đều sẽ chết, nhưng ít ra cũng phải chết một cách minh bạch. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Cô nói đi. "

Cố Giai Đồng nhìn mọi người chung quanh: "Chư vị còn nhớ tôn chỉ của Giao Long hội không?"

Tiêu Quốc Thành nhíu mày, hắn bắt đầu cảm thấy Cố Giai Đồng lần này có chút lai giả bất thiện.

Cố Giai Đồng nói: "Tôn chỉ của Giao Long hội long đằng tứ hải, quang diệu á châu! Tất cả những gì chúng ta làm đều là vì lợi ích của nước Nhật, từ đó mới có lịch sử của Giao Long hội, chúng ta trước giờ vẫn luôn làm như vậy, song gần đây tôi lại cảm thấy mê man. "

Cô ta xoay người nhìn về phía Tiêu Quốc Thành: "Tôi không biết một loạt động tác gần đây của tổ chức là có mục đích gì? Điều tôi nhìn thấy chính là đồng bọn bên cạnh người này nối tiếp người kia bỏ đi. Ở nội địa Trung Quốc, chúng tôi liên tiếp tổn thất mười mấy võ sĩ. Nếu chúng tôi đã lựa chọn Giao Long hội, lựa chọn cố gắng vì lợi ích của nước Nhật, như vậy chúng tôi không sợ hy sinh, nhưng chúng tôi không muốn chết một cách không minh bạch. Nội địa Trung Quốc là một chiến trường quan trọng nhất của chúng ta, nhưng gần đây đã xảy ra gì? Sơn Dã Nhã Mĩ xảy ra tai nạn ô tô, sinh tử không rõ, đám cốt cán Tỉnh Thượng Tĩnh, Trung Đảo Xuyên Thái tất cả đều bị Quốc An của Trung Quốc khống chế, mà tôi cũng bị người ta lập bẫy, suýt nữa thì chết trong vụ nổ đó, có thể nói thành quả mà chúng tôi ở Trung Quốc tổ chức hơn mười năm cơ hồ tan thành mây khói trong nháy mắt, tôi muốn hỏi một chút, vì sao phát sinh loại tình huống này, xảy ra việc này rốt cuộc là ai nên gánh trách nhiệm đây?"

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ cô không nên chịu trách nhiệm ư? Nếu như không phải cô và Trương Dương xảy ra khúc mắc tình cảm, hắn vốn nên chết ở Tân Hải rồi, làm sao để đến nỗi tạo thành thương vong lớn như vậy cho tổ chức của chúng ta?"

Cố Giai Đồng nói: "Những lời này của anh có phải chẳng khác nào đã thừa nhận. Vụ nổ mà tôi phải trải qua ở số 32 đường MInh Khang Đông Giang là kế hoạch của anh hay không? Anh còn nhớ nguyên tắc của tổ chức không, cho dù tôi vi phạm quy định của tổ chức thì cũng phải trải qua thẩm phán công khai rồi định tội, chứ không phải ám sát người một nhà như anh!"

Mọi người đã bắt đầu thì thầm nho nhỏ, nội bộ Giao Long hội có pháp quy nghiêm khắc, nội bộ tổ chức nghiêm cấm ám sát lẫn nhau, nếu như vụ án của Nguyên Hòa Hạnh Tử thực sự là Tiêu Quốc Thành bày ra, như vậy người lãnh đạo đương nhiệm Giao Long hội là hắn hiển nhiên chấp pháp phạm pháp rồi.

Cố Giai Đồng nói: "Sơn Dã tiên sinh, anh sở dĩ có thể ngồi trên vị trí này, là vì mọi người đề cử anh, ba năm trước, tôi bỏ phiếu cho anh, hôm nay tôi sẽ không chọn anh nữa! trong ba năm anh chấp chưởng Giao Long hội, tôi không nhìn thấy tổ chức có bất kỳ sự phát triển gì, chỉ nhìn thấy máu tanh và giết chóc, nhìn thấy nhân viên bên ta không ngừng hy sinh, nhìn thấy thế lực của bên ta ở nội địa Trung Quốc tháo chạy toàn diện, anh có thể nói cho tôi biết hay không? Thân là lãnh đạo của Giao Long hội, anh có nên gánh vác trách nhiệm này hay không?"

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: "Thật là nhanh mồm nhanh miệng! Nguyên Hòa phu nhân quả nhiên không tầm thường. " Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên có cảm giác như nhấc đá ném vào chân mình, năm đó hắn dùng Cố Giai Đồng sắm vai Nguyên Hòa Hạnh Tử, cũng dùng cổ thuật để khống chế duy của cô ta, không chỉ là nhìn trúng tài phú lớn của tập đoàn Nguyên Hòa, còn bởi vì một lá phiếu biểu quyết của tập đoàn Nguyên Hòa, điều này rất quan trọng để hắn đi lên vị trí thủ lĩnh của Giao Long hội, đối với người khác của Giao Long hội mà nói thì đây luôn là một bí mật, Tiêu Quốc Thành không thể vạch trần chuyện này, nếu như vạch trần, thì có nghĩa là hắn đã nói dối tổ chức, như vậy toàn bộ Giao Long hội sẽ sinh ra nguy cơ tín nhiệm đối với hắn, đây là việc hắn không dám mạo hiểm.

Tiêu Quốc Thành nói: "cô đỗ lỗi tất cả thất bại ở Trung Quốc lên người tôi, vì sao không tìm nguyên nhân từ bản thân mình?"

*****

Cố Giai Đồng nói: "Tìm rồi, trong khoảng thời gian tôi bị Quốc An khống chế, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao hoạt động của chúng ta ở nội địa Trung Quốc lại thất bại nhiều lần như vậy? Vì sao chúng ta lại tổn thất thảm trọng như vậy, nguyên nhân căn bản đều là vì chúng tôi quá mức tín nhiệm với vị thủ lĩnh là anh, chúng tôi phục tùng chỉ huy của anh một cách vô điều kiện, mà anh là một kẻ tư lợi, liên tiếp đẩy chúng tôi vào khốn cảnh tử vong. "

Tiêu Quốc Thành tức giận nói: "Ăn nói bừa bãi, cô căn bản đã bị người Trung Quốc mua chuộc, lôi nữ nhân điên này ra ngoài cho tôi. "

Lúc này Phục Bộ Thương Sơn ở bên cạnh nói: "Vì sao không cho cô ta cơ hội nói chuyện, tôn chỉ của Giao Long hội chúng ta không phải bảo đảm mỗi người tiến vào giao long đều có cơ hội lên tiếng công bình ư?" Nguyên Hòa Hạnh Tử là con gái nuôi của y, Phục Bộ Thương Sơn lên tiếng vì cô ta cũng là đương nhiên.

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nhìn Phục Bộ Thương Sơn, đối phương cũng là một trong những nguyên lão của Giao Long hội, lời nói của y vẫn có chút phân lượng.

Lại có một người nói: "Tôi cảm thấy lời nói của Hạnh Tử quả thực có chút đạo lý, đoạn thời gian gần đây, chúng ta chết thảm trọng, sau lưng một loạt những thất bại này có quan hệ tự nhiên tới chỉ huy của tổ chức. " Người nói chuyện là Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, trong đoạn thời gian gần đây, nhà Liễu Sinh có thể nói một trong những nhà gặp tổn thất thảm trọng nhất, con trai Liễu Sinh Thuần Nhất Lang Liễu Sinh Nghĩa Phu đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Tiêu Quốc Thành gật đầu, hắn nhìn thẳng vào hai mắt của Cố Giai Đồng, hắn minh bạch, Nguyên Hòa Hạnh Tử trước mặt mình đã hoàn toàn mất khống chế, đây cũng là sự mê hoặc mà hắn không hiểu, rõ ràng hắn đã gieo cổ độc trong cơ thể Cố Giai Đồng, nhưng vì sao lại đột nhiên mất đi hiệu lực mất đi hiệu lực? Chẳng lẽ tình cảm thực sự có thể chiến thắng thuật ư? Cố Giai Đồng như vậy? Ngay cả đệ tử Liễu Đan Thần chung ái nhất của mình cũng như vậy.

Cố Giai Đồng nói: "Cám ơn các vị trưởng lão đã cho tôi một cơ hội để nói, tôi vô tình đã khiêu chiến quyền uy của Sơn Dã tiên sinh, cống hiến của nhà Sơn Dã đối với Giao Long hội ai ai cũng công nhận, Giao Long hội ở trên tay tiên sinh Sơn Dã Thái Trì đã phát triển lớn mạnh, Sơn Dã Thái Trì tiên sinh trước lúc lâm chung từng tự tay chỉ định điều lệ của tổ chức, cho tới giờ chúng ta vẫn luôn chấp hành theo, anh tuy rằng là cháu của ông ta, nhưng cũng phải tuân theo nguyên tắc ở trước mặt hội quy ai ai cũng ngang hàng!"

Tiêu Quốc Thành cười lạnh nói: "Tất nhiên là phải theo. "

Cố Giai Đồng đứng dậy đi tới trung tâm của hội trường, nhìn mọi người chung quanh rồi nói: "Sơn Dã tiên sinh có dám công khai thân thế của anh hay không?"

Sắc mặt Tiêu Quốc Thành chợt biến đổi, hắn tức giận nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô quá đáng quá rồi đó. "

Cố Giai Đồng nói: "Có gì quá đáng? Tôi không hề có ý nghi ngờ thân phận của ngài, nhưng tôi thủy chung cho rằng, ở trong nội đường Giao Long, mỗi người đều không nên có quá nhiều bí mật, bao gồm cả ngài, anh từ nhỏ lớn lên ở Tiết gia, anh và Tiết Thế Luân đối với nhau như anh em, mọi người có biết anh vì sao muốn đối phó với Tiết gia hay không? Chẳng lẽ thực sự chỉ là vì lợi ích của tổ chức, lợi ích của đại Nhật Bản? Năm đó cha anh bị cha Tiết Thế Luân giết chết, nhưng ông ta đồng thời cũng là dưỡng phụ của anh, nuôi anh nên người, tôi không biết anh rốt cuộc cảm tưởng gì về vị dưỡng phụ này, nếu như anh hận ông ta, anh vốn có vô số cơ hội giết chết ông ta, nhưng anh thủy chung không làm, lại đối với hận thấu xương đối với vị huynh đệ Tiết Thế Luân này, mọi người cho rằng điều này có phải vô cùng kỳ quái hay không?"

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nói: "Chuyện cá nhân của tôi không liên quan tới hội nghị hôm nay. "

Cố Giai Đồng nói: "Ân oán cá nhân của anh lại vận dụng lực lượng của tổ chức, sao có thể không liên quan? Anh từng bước ép sát, đẩy Tiết Thế Luân vào tuyệt cảnh, nguyên nhân trong đây chỉ có một, Tiết Thế Luân từng đoạt đi nữ nhân anh yêu, anh bởi vậy mà ghi hận trong lòng, cho nên mới không ngừng trả thù hắn, vì thế anh không tiếc vận dụng lực lượng của tổ chức diệt trừ Chương Bích Quân, anh không tiếc tố cáo sự thật phạm tội của Tiết Thế Luân với Quốc An, hoàn toàn không để ý tới lợi ích của tổ chức ở nội địa Trung Quốc, tạo thành tổn thất lớn cho tập đoàn Nguyên Hòa, người tạo thành nhiều thương vong như vậy cho tổ chức, không phải ai khác mà chính là anh. "

Tiêu Quốc Thành không thể nhịn được nữa, giận dữ hét: "Câm mồm! cô có tư cách gì ở đây khoa tay múa chân? Đánh lừa dư luận. "

Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lại mở miệng nói: "Sơn Dã tiên sinh, khuyển tử Liễu Sinh Nghĩa Phu cho tới bây giờ vẫn bặt vô âm tín, nhà Liễu Sinh chúng tôi đối với Giao Long hội vẫn luôn trung thành và tận tâm và trung thành và tận tâm, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng, lúc trước khi chúng tôi nhập hội, từng thề trước mặt Long Vương, chúng tôi tận trung với Giao Long hội, thề sống chết bảo vệ lợi ích của Giao Long hội, nhưng tổ chức cũng phải dùng sự chân thành tương tự đối đãi với chúng tôi?" người tham dự hội nghị ở Hiện trường đã bắt đầu dao động, lại có người nói: "Sơn Dã tiên sinh, một số việc phát sinh pử nội địa Trung Quốc quả thực rất khó hiểu, chúng tôi ở Bắc Cảng vốn có lợi ích cực lớn, bởi vì ngài ra tay đối với Tiết Thế Luân, mà khiến tổ chức và bản thân chúng tôi chịu tổn thất rất lớn, xin hỏi ai sẽ chịu trách nhiệm vì những tổn thất này?"

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nhìn Cố Giai Đồng, nữ nhân này so với dự đoán của hắn thì lợi hại hơn rất nhiều, là một tay mình biến cô ta thành Nguyên Hòa Hạnh Tử, mà cô ta hiện tại lại tương kế tựu kế, sử dụng quyền lực của Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta đang cổ động những thành viên khác của Giao Long hội bức cung mình, mà nay chính là ngày công khai tuyển cử, mình khổ tâm kinh doanh lâu như vậy, há có thể lật thuyền vào lúc này? Tiêu Quốc Thành nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử, tình cảm thì ra thực sự có thể cho khiến một người mất lý trí, cô vì báo thù cho Trương Dương mà không tiếc đổi trắng thay đen, không tiếc yêu ngôn hoặc chúng, cô thực sự khiến tôi rất thất vọng. "

Cố Giai Đồng bình tĩnh nói: " Tối nay là ngày bỏ phiếu, tôi tin ánh mắt của mọi người sẽ sáng như tuyết, người nào một lòng vì tư lợi cá nhân, không để ý tới an nguy và lợi ích của tổ chức, mọi người nhất định đã nhìn rõ. "

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Hôm nay tham dự bỏ phiếu tổng cộng có mười lăm người, tiến hành biểu quyết đối với chuyện Sơn Dã Lương Hữu tiên sinh tiếp tục đảm nhiệm thủ lĩnh, vượt quá nửa thì đại biểu Sơn Dã tiên sinh liên nhiệm thành công, nếu như không đạt tới một nửa. Như vậy thì có nghĩa là chúng ta sẽ chọn người khác ở hiện trường trở thành lãnh tụ mới, hiện tại xin giơ tay. "

Hiện trường lặng ngắt như tờ, qua hơn nửa ngày mới có một người nhấc tay, sắc mặt Tiêu Quốc Thành thay đổi, hắn không ngờ những lời này của Cố Giai Đồng lại mang tới tác dụng phân hoá lớn như vậy, uy tín của mình trong nội bộ tổ chức gặp phải sự khiêu chiến trước giờ chưa từng có. Cuối cùng lại có một người giơ tay, đến cuối cùng chỉ có hai người này giơ tay, cách một nửa quy định còn quá xa.

*****

Phục Bộ Thương Sơn gật đầu với Tiêu Quốc Thành: "Thật đáng tiếc. "

Tiêu Quốc Thành bắt đầu ý thức được cuộc bỏ phiếu hôm nay không phải là một mình Cố Giai Đồng đột nhiên làm khó dễ mình, mà là trước chuyện đám người này đã đạt thành ăn ý. Mình đối với phỏng chừng tình thế quá mức lạc quan, mới tạo thành cục diện bị động hiện giờ.

Phục Bộ Thương Sơn nói: "Kế tiếp, chúng ta sẽ tiến hành đề danh biểu quyết thủ lĩnh tân nhiệm. "

Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nói: "Tôi đề danh Nguyên Hòa Hạnh Tử. " khi nói y giơ tay lên, sau khi Liễu Sinh Thuần Nhất Lang giơ tay, phía sau lập tức có ba người đồng ý theo. Trong mắt Phục Bộ Thương Sơn lộ ra vẻ vui mừng. Y cũng giơ tay, Phục Bộ Thương Sơn và Liễu Sinh Thuần Nhất Lang là hai đại nguyên lão của Giao Long hội, bọn họ bình thường tuy rằng rất ít tham gia hoạt động của bang hội, đối với bên ngoài cũng tuyên bố đã rời bỏ, nhưng địa vị trong nội bộ Giao Long hội của bọn họ vẫn không thể thay thế, ý kiến của bọn họ đối với hướng gió chỉnh thể thường mang tới tác dụng mấu chốt. Bỏ phiếu tán thành nhanh chóng gia tăng đến mười một người, nói cách khác, Nguyên Hòa Hạnh Tử dùng ưu thế tuyệt đối được chọn làm người lãnh đạo tân nhiệm của Giao Long hội.

Tiêu Quốc Thành lạnh lùng nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử. Hắn gật đầu, đứng dậy bước xuống vị trí của mình, hắn thực sự không ngờ lại phát sinh loại tình huống này, quân cờ mình một tay chế tạo không ngờ lại lật đổ mình.

Biểu hiện của Tiêu Quốc Thành không ngờ vẫn rất phong độ. Hắn bắt tay Cố Giai Đồng: "Chúc mừng cô, Nguyên Hòa phu nhân. " Trong khoảnh khắc Bắt tay, hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Giai Đồng, cố gắng đánh thức cấm chế cổ độc trong đầu cô ta. Nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng.

Cố Giai Đồng đứng dậy ngồi xuống vị trí của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành và cô ta trao đổi vị trí.

Cố Giai Đồng nói: "Cám ơn sự ủng hộ và tín nhiệm của mọi người đối với tôi. Lúc này, tôi có vài lời tâm huyết, Giao Long hội tồn tại mấy trăm năm, một tổ chức cổ xưa như vậy sở dĩ có thể có sinh mệnh lực ương ngạnh như vậy, là có liên quan tới sự công chính công bình của bản thân tổ chức, cũng có liên quan tới trí tuệ và ánh mắt của người lãnh đạo, chúng ta phải thay đổi theo thời đại, lịch sử chứng minh, bất kỳ những hành động ngược với thời thế, cuối cùng đều phải tự chịu diệt vong. Tôn chỉ của chúng ta là gì? Long đằng tứ hải. Quang diệu châu! Cái gọi là quang diệu không phải là lấy chiếm lĩnh làm mục đích, thời đại đã khác, sớm đã không còn là thời đại dùng vũ lực để chứng minh thực lực, Giao Long hội muốn tồn tại và phát triển, nhất định phải thích ứng với thời đại này. Phóng mắt khắp thế giới hiện tại, có quốc gia nào mà không cắm đầu vào phát triển kinh tế, lịch sử của Nhật Bản ở thế kỷ hai mươi cũng chứng minh điểm này chứng minh điểm này, quân viễn chinh lúc trước phát động chiến tranh liên tiếp đã mang đến điều gì cho Nhật Bản? Tài phú hay là cường đại?" Cố Giai Đồng lắc đầu: "Không gì cả, cái chúng ta nhận được chỉ là thi thể không thể đếm hết, hàng sa số cô nhi và quả phụ, cái chúng ta còn lại chỉ là một mảng đất hoang bị đạn hạt nhân đốt cháy, nếu như xâm lược và chiến tranh có thể phú cường, vì sao không thể được nghiệm chứng trên người tổ tiên chúng ta?"

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Cố Giai Đồng nói: "Nhật Bảnthực sự bay lên là ở sau thời chiến, nhân dân của chúng ta thực sự ý thức được cướp đoạt và chiến tranh không thể mang đến phú cường, cuộc sống yên ổn cho quốc gia, thế nên chúng ta mới cắm đầu vào công tác của mình, mới phát hiện sức sáng tạo cường đại của bản thân, mới phát hiện quốc gia chúng ta thì ra tồn tại tiềm lực to lớn như vậy, quốc gia đã có thể nhìn ra sự thiếu sót của mình, vì sao bang hội của chúng ta lại không thể? Không phải tôi nói chuyện giật gân, hoặc là chúng ta nỗ lực đi thích ứng với thời đại này, hoặc là Giao Long hội của sẽ bị thời đại này đào thải, bị thế giới này vứt bỏ. "

Yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh, cuối cùng Liễu Sinh Thuần Nhất Lang vỗ tay đầu tiên, tiếp theo những người khác cũng bắt đầu vỗ tay, chỉ có Tiêu Quốc Thành vẫn ngồi ở đó, sắc mặt âm trầm, chung quanh chính là sự rất lớn đối với hắn.

Tiêu Quốc Thành chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu xuất hiện cảnh pháo oa rực rỡ.

Một cây pháo hoa bắn thẳng lên trời, cuối cùng nổ vang, trên không Đông Kinh nở rộ pháo hoa vô cùng sáng lạn.

Vù, một mũi nỏ tiễn bắn về phía trước ngực Cố Giai Đồng, Tang Bối Bối vẫn đứng bên cạnh cô ta vươn tay kéo cô ta sang một bên, nỏ tiễn bắn trúng vách tường phía sau, lập tức vơ tan, gạch ngói văng tứ tung.

Theo tiếng nổ này, toàn bộ đại sảnh hội nghị chìm vào một mảng tối đen.

Mĩ Huệ Tử đứng trên cầu hình vòm, đao trong tay vẫn duy trì động tác chém xuống, một khối thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống trước mặt cô ta, ánh mắt của cô ta tràn ngập sát khí âm trầm: "Không lưu lại một ai. "

Trên mái hiên, mười mấy tên Ninja mười mấy tên giống như linh viên dọc theo nóc nhà nghiêng chạy xuống, trong khoảnh khắc rời khỏi nóc nhà đồng thời lăng không bay lên, phía sau bọn họ có dây nối, đung đưa ở trên hư không, rồi vòng lại bắn tới cửa sổ của tầng cao nhất, trong khoảnh khắc nhảy vào cửa sổ, quay lại một đao cắt đứt dây, thân thể theo quán tính lắc lư nhảy vào trong đại sảnh hội nghị.

Hai Ninja một trước một sau công kích Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, thân hình Liễu Sinh Thuần Nhất Lang lóe sang phải, cánh tay dang ra, hai thanh trường đao sắc bén từ cánh tay và người hắn đi lượt qua, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang sau đó kẹp chặt tay, một quyền nện lên mặt tên Ninja ở phía trước, sau đó chân trái nhấc lên, đá vào hạ âm tên Ninja phía sau, một quyền một cước khiến hai tên Ninja lập tức bị mất mạng.

Liễu Sinh Thuần Nhất Lang mỗi một tay bắt lấy một thanh trường đao, xoẹt một cái hung động giao nhau, cắt đứt đầu hai tên Ninja đang chuẩn bị phát động công kích.

Bùm một tiếng, trong đại sảnh vốn tối om khói bụi mờ mịt, đầy mùi gay mũi đến cực điểm, Tiêu Quốc Thành nhanh chóng đeo mặt nạ đã chuẩn bị từ trước, rồi từ dưới nách rút súng ra, xuyên qua mặt nọ lắc kính lọc đặc biệt, hắn có thể thấy rõ người bên ta đang phát động ám sát, trên người bọn họ trên người dấu hiệu huỳnh quang.

Một gã nguyên lão thất kinh bỏ chạy về phía ngoài cửa lớn, Tiêu Quốc Thành giơ súng lên nhắm vào hậu tâm hắn, viên đạn qua ống giảm thanh không hề phát ra tiếng động lớn, mùi máu tanh lập tức càng trở nên dày đặc bên trong đại sảnh.

trên cầu vượt hình vòm nối hai tòa nhfa A, B, một chiếc trực thăng nhanh chóng bay xuống, hai sườn cửa máy bay đứng hai tên nam tử mặc kiểu Ninja, một người trong đó giơ ngón cái về phía đối phương: "Tôi tới đại sảnh, anh phụ trách bên ngoài. " Giọng nói này rõ ràng đến từ Trương Dương.

Đối phương gật đầu với hắn, hắn không thể ở trong sức gió lớn như vậy mà nói rõ ràng được, chỉ có thể dùng tay để biểu đạt.

Nữ lang tóc vàng Điều khiển trực thăng chính là Lệ Phù, cô ta tận lực thả chậm tốc độ trực thăng, khi cách cầu vượt hình vòm chừng mười thước thì Trương đại quan nhân bay lên không, ở trong không trung liên tục xoay người, khi rơi xuống đất thì một đao chém xuống, chẻ đôi tên võ sĩ Nhật Bản trước mặt.

Mấy chục Ninja áo đen từ tòa nhà B ùa vào cầu vượt hướng, muốn xông về phía tòa nhà đối diện.

Nam tử còn lại trên Trực thăng cũng bay xuống, hắn nghe thấy giọng nói đứt quãng của Lệ Phù: "Liễu Sinh... Chúc anh may mắn... " Nam tử này chính là Liễu Sinh Nghĩa Phu.

Điểm rơi mà nam tử Áo đen lựa chọn vô cùng chính xác, khúc cao nhất của cầu hình vòm, hắn quay người chém ngược, cắt cổ tên Ninja trước mắt, tên Ninja đó lập tức biến thành một khối thi thể không đầu, máu tươi từ trong cái cổ gãy phun ra.

Sau khi Liễu Sinh Nghĩa Phu xuất đao thì không hề khựng lại chút nào, thuận thế đâm về phía sau, đâm thủng tin tên Ninja đang muốn đánh lén, Liễu Sinh chậm rãi rút đao từ trong thân thể đối phương ra, hai tay giơ cao, thân đao giống như nước thu nhộn nhạo dưới ánh trăng, nhìn võ sĩ từ phía trước lao tới, hắn lạnh lùng nói: "Tao xem thằng nào muốn chết trước nào. " Liễu Sinh Nghĩa Phu đứng ngạo nghễ, rất có thế nhất phu đương quan vạn phu mạc khai. "

Trong đại sảnh hội nghị ở tầng cao nhất đã rơi vào một hồi tàn sát, tuy rằng bên trong đám nguyên lão ở Giao Long đường này cũng có cao thủ, nhưng dưới tình huống mất đi thị giác, chỉ phán đoán bằng thính lực, bọn họ đã hoàn toàn ở trong thế bị động.

Tiêu Quốc Thành tuy rằng không ngờ mình trong cuộc bỏ phiếu bại bởi quân cờ lạ Cố Giai Đồng đột nhiên nổi lên này, nhưng hắn từ lâu đã chuẩn bị vạn vô nhất thất, một khi xuất hiện biến cố, sẽ giết chết tất cả nguyên lão.

Phục Bộ Thương Sơn cướp được một thanh đao Nhật Bản, giết chết bốn gã Ninja ám sát, bảo vệ Cố Giai Đồng, trong lòng y đây chính là cô con gái nuôi Nguyên Hòa Hạnh Tử của mình.

Tang Bối Bối và Nguyên Hòa Hạnh Tử hai người chiếu ứng cho nhau, họ cuối cùng vẫn xem nhẹ sự âm ngoan và hung tàn của Tiêu Quốc Thành.

Ba người đã bị ép vào trong góc đại sảnh.

Một mũi tên nổ nổ vang bên cạnh Tang Bối Bối, sóng khí hất văng cô ta đi, Cố Giai Đồng muốn đi đỡ cô ta dậy thì bốn gã Ninja đã nhanh chóng lao tới trước mặt, hai người vung đao chém tới Cố Giai Đồng, Phục Bộ Thương Sơn chắn trước mặt Cố Giai Đồng, trường đao giơ ngay cản đao của đối phương. Tuy rằng chặn được thế công của hai người, nhưng Tang Bối Bối cũng bị tách ra.

*****

hai tên Ninja còn lại đồng thời giơ đao chém tới Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối nhắm chặt hai mắt. Trong lòng buồn bã, Trương Dương, em có thể đi gặp anh rồi!

Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy lưỡi đao hạ xuống người mình, bên tai thì nghe thấy tiếng xương gãy, hai tên Ninja đó vừa mới giơ đao Nhật Bản lên thì xương cổ đã bị người ta nắm lấy, chính là Trương đại quan nhân vào lúc sinh tử quan đầu đã kịp thời chạy đến, chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái đã bóp vỡ xương cổ của đối phương.

Tang Bối Bối cảm thấy một bàn tay tóm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta từ dưới đất lên, sau đó nghe thấy giọng nói mộng oanh hồn nhiễu kia: "Cô bé, em không sao chứ?"

Tang Bối Bối nước mắt tràn mi: "Trương Dương. " Nghe thấy giọng nói của Trương Dương, cảm thấy hô hấp và tim đập của hắn, Tang Bối Bối biết Trương Dương đã về, hắn cuối cùng cũng đã về.

Cố Giai Đồng nghe cũng nghe thấy tiếng gọi này của Tang Bối Bối, sau đó cô ta nghe thấy giọng nói của Trương Dương: "Tiêu Quốc Thành, hai ta hãy tính toán món nợ này thôi. " Hô hấp của Cố Giai Đồng cơ hồ tạm dừng, nội tâm của cô ta bị hạnh phúc cực lớn bao phủ, loại hạnh phúc này khiến cô ta cơ hồ hít thở không thông.

Tiêu Quốc Thành nghe thấy giọng nói của Trương Dương, nội tâm hoảng sợ và kinh hãi tới tột đỉnh, hắn thật sự không thể tưởng tượng, Trương Dương đã được quan phương tuyên bố tử vong sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Tiêu Quốc Thành thậm chí không hề suy nghĩ đã từ bỏ chống cự, hắn xoay người bỏ chạy ra phía ngoài.

Phía sau tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, Tiêu Quốc Thành sợ đến nỗi hồn phi phách tán, tuy rằng hắn không thể phán đoán ra tiếng kêu thảm này rốt cuộc đến từ bên ta hay là đối phương, nhưng hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Sự xuất hiện của Trương Dương đã hoàn toàn xoay chuyển chiến cuộc, với vũ lực hiện tại của hắn, đối phó với đám võ sĩ Nhật Bản này quả thực có thể dùng từ chém chuối cắt dưa để hình dung, mấy chục Ninja ở trước mặt hắn không ngờ không có sức đánh một hiệp.

Trương đại quan nhân để bảo đảm an toàn cho Tang Bối Bối và Cố Giai Đồng, cho nên trước tiên ở tiến hành một phen tiêu diệt sát trong đại sảnh, sau khi xác định hai người an toàn thì mới tiếp tục truy kích Tiêu Quốc Thành.

Điều này đã sáng tạo điều kiện chạy trốn cho Tiêu Quốc Thành.

Phương hướng chạy trốn của Tiêu Quốc Thành không phải cầu vượt, hắn từ cửa sau của phòng họp chạy ra, ở đó có một sân bay, một chiếc trực thăng đang chờ xuất phát ở đó.

Mĩ Huệ Tử suất lĩnh hai thủ hạ còn may mắn sống sót chờ đợi trước trực thăng, nhìn Tiêu Quốc Thành chật vật chạy tới, cô ta cũng hiểu rõ tối nay đại thế đã mất. Cô ta lớn tiếng nói: "Đại ca! chúng ta mau ly khai nơi này. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu, lúc này tiếng kêu đã từ phía sau truyền đến, Mĩ Huệ Tử phất phất tay, hai gã võ sĩ phóng tới lối vào, trong tay bọn họ không phải là võ sĩ đao thông thường, mà là súng tự động cỡ nhỏ, hỏa lực từ nóng súng phát ra, phong tỏa cửa vào.

Tiêu Quốc Thành xoay người lại, Mĩ Huệ Tử kéo tay hắn, thúc giục: "Đại ca, đi thôi. "

Tiêu Quốc Thành bước lên trực thăng, trong sân bay, Liễu Đan Thần bị trói ngồi ở đó, Tiêu Quốc Thành gật đầu với cô ta, phong cách hành sự của hắn nhất quán là như vậy, luôn sẽ giữ lại một tấm vương bài trong tay, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, lúc trước hắn sở dĩ mang Liễu Đan Thần đến Nhật Bản, không chỉ là xuất phát từ từ sự yêu thương đối với cô ta, thật ra ở trong xương tủy là xuất phát từ sự sợ hãi đối với Trương Dương, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được Trương Dương lại chết dễ dàng như vậy, hiện tại tất cả quả nhiên đã nghiệm chứng.

Hai thanh phi đao đột nhiên bắn ra, ngắm vào giữa trón võ sĩ Nhật Bản cầm súng bắn, tiếng súng quàng quạc dừng lại.

Trương đại quan nhân xông lên bãy trực thăng, lúc này trực thăng đã bắt đầu cất cánh, bay lên độ cao chừng mười thước, Liễu Sinh Nghĩa Phu theo sát phía sau Trương Dương chạy đến. Hai người đều minh bạch nếu như để Tiêu Quốc Thành thoát đi, chỉ sợ về sau muốn bắt hắn sẽ khó như lên trời.

Liễu Sinh Nghĩa Phu giơ nỏ bắn dây bắn vào cánh trực thăng, nỏ dây xuyên qua khe hở của thân máy bay và cánh, quay một vòng.

Mĩ Huệ Tử giơ súng tự động lên bắn xuống dưới, hỏa lực dày đặc bức Liễu Sinh Nghĩa Phu không thể không vứt bỏ dây thừng, liên tục lăn lộn trên mặt đất để tránh đạn.

Trực thăng cuối cùng cũng thuận lợi bay khỏi sân bay, Tiêu Quốc Thành thở phào nhẹ nhõm, cũng không chờ hắn trầm tĩnh lại, liền cảm thấy thân máy bay chấn động, chính là Trương Dương lăng không từ trên sân bay nhảy ra, hai tay tóm chặt lấy sợi dây đó.

Mĩ Huệ Tử giơ súng tự động lên, lại phát hiện trong súng đã không còn đạn, cô ta móc súng lục ra, một tay bám lấy cửa khoang, một tay bắn xuống dưới.

Trương đại quan nhân trên dây thừng giống như linh viên bò lên, dùng dây thừng đong đưa tránh né đạn của Mĩ Huệ Tử trong không trung.

Mĩ Huệ Tử liên tiếp bắn trượt, mắt thấy Trương Dương càng lúc càng gần, cô ta rút võ sĩ đao chém dây thừng, bởi vì dòng khí rung chuyển, Mĩ Huệ Tử không thể chém trúng mục tiêu, mũi đao chém vào cánh, lập tức tia lửa bắn ra. Trước mắt lại đột nhiên mất thân ảnh của Trương đại quan nhân, trong lòng Mĩ Huệ Tử ngẩn ra, lại đột nhiên cảm thấy thân đao căng ra, một cỗ đại lực từ phía dưới truyền đến, lôi cả người cô ta ra khỏi cabin, Mĩ Huệ Tử phát ra một tiếng hét hoảng sợ, thân thể của cô ta từ trên cao rơi xuống.

" Mĩ Huệ Tử... " Tiêu Quốc Thành gần như điên cuồng mà hét lên, hắn giơ súng lên xông tới, điên cuồng bắn xuống dưới.

Thân hình của Trương Dương lại xuất hiện ở bên kia.

Người lái trực thăng vội vàng điều khiển trực thăng hoàn thành động tác nghiêng, ý đồ hắt Trương Dương ra khỏi trực thăng.

Trương Dương không bị hất xuống khỏi thân máy bay, nhưng Tiêu Quốc Thành bởi vì cú mất cân bằng đột ngột này mà ngã vào trong cabin, họng súng trong tay mất chính xác, viên đạn không ngờ lệch khỏi quỹ đạo, bắn trúng vào phi công, máu tươi hắt lên kính chắn gió của trực thăng, trực thăng lập tức mất khống chế, xoay tròn rồi lao xuống dưới.

Trương đại quan nhân tuy rằng lớn gan, nhưng lúc này cũng không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người Phía dưới đều đang chú ý tình huống tiến triển trong không trung, liền thấy trực thăng xoay tròn rơi xuống, va lên kính thủy tinh của cầu vượt hình vòm, đầu máy bay chọc thủng kính, hơn phân nửa cabin cắm vào trong, Trương đại quan nhân trong khoảnh khắc phát sinh va chạm, bay vọt ra, hai tay nắm lấy phần đáy của cầu hình vòm.

Tiêu Quốc Thành mặt đầy máu, hắn một tay cầm súng, một tay tóm tóc Liễu Đan Thần, lôi cô ta đã ngất từ trước ra khỏi cabin, họng súng chỉ vào huyệt Thái Dương của Liễu Đan Thần, điên cuồng gầm rú: "Trương Dương, mày ra đây, mày ra đây, nữ nhân của mày đang ở trong tay tao, thằng con chưa ra tay của mày cũng ở trong tay tao. Đấu với tao à, ta sao để mày tận mắt nhìn thấy chúng chết trước mặt mày. "

Tiêu Quốc Thành kéo Liễu Đan Thần lui về phía tòa nhà B, bọn họ vừa mới rời khỏi một đoạn thì trực thăng liền nổ tung, sóng khí cực lớn hất Tiêu Quốc Thành và Liễu Đan Thần đi, Liễu Đan Thần trong lần va chạm này đã tỉnh lại. Cầu vượt hình vòm nối hai tòa AB trong vụ nổ đã đứt đôi, trực thăng và cột thép khi bị bốc cháy thì rơi xuống.

Liễu Đan Thần nhìn hỏa diễm cháy rực, phát ra tiếng hét thảm tê tâm liệt phế: "Trương Dương. "

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, tiếng cười của hắn rất điên cuồng: "Hắn đã chết rồi! Hắn đã chết! Đây là kết cục khi đối nghịch với tao, mày cũng phải chết thôi, mày cũng phải chết. " Hắn giơ súng chĩa về phía Liễu Đan Thần.

Cố Giai Đồng và Tang Bối Bối ôm nhau, nhìn quả cầu lửa rơi xuống, hai người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến cho triệt để ngây ngốc, hạnh phúc đi quá sớm, mà bi thương thì lại tới quá nhanh, khiến họ trở tay không kịp, trong đầu họ trở nên trống rỗng.

Liễu Đan Thần lắc đầu, mắt đẹp rưng rưng: "Bỏ cái tay bẩn của mày ra. " Cô ta từng bước đi đến cây cầu, trong lòng lặng lẽ thì thầm: "Trương Dương, em tới đây, em và anh sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cả nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa... "

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Liễu Đan Thần dang tay nhảy xuống, nhưng vào lúc này, một bàn tay thò ra, chuẩn xác bắt được Liễu Đan Thần, thân thể mềm mại của Liễu Đan Thần rung rung giữa không trung, cô ta mở hai mắt, nhìn thấy Trương Dương một tay tóm lấy đoạn cầu gẫy, một tay tóm lấy tay cô ta, trên khuôn mặt anh tuấn ang theo nụ cười vô hại: "Con mẹ nó. "

Tiêu Quốc Thành tựa hồ từ hai tiếng kinh hô liên tiếp phát ra cảm thấy được gì đó, hắn giơ súng lên bước tới rìa cầu, nhìn thấy tình cảnh phía dưới thì lại giơ tay lên.

"Đi chết đi thằng chó. " Cố Giai Đồng nhấc phục hợp cung, cung trong tay căng như trăng tròn, một mũi tên rời cung bay ra, mang theo sự phẫn nộ của cô ta bắn về phía Tiêu Quốc Thành với tốc độ kinh người.

Tiêu Quốc Thành nhìn thấy mũi tên bay về phía mình, hắn quay họng súng muốn làm động tác bắn cản, nhưng trước khi hắn hoàn thành động tác, mũi tên đã xuyên thấu ngực hắn, quán tính cường đại kéo thân thể hắn bay về phía sau, hắn trợn trừng hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, khi thân thể hắn còn chưa rơi xuống đất thì tên nổ đã nổ tung, thân thể Tiêu Quốc Thành tứ phân ngũ liệt.

Một chiếc pháo hoa từ dưới đất bay lên, cho tới tận điểm cuối, nở rổ bên cạnh Liễu Đan Thần, Trương Dương kéo Liễu Đan Thần, ôm chặt vào lòng, khói lửa trong bầu trời đêm lúc này không ngờ lại rực rỡ và sáng lạn đến vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)