← Ch.0132 | Ch.0134 → |
Thực ra khu vực Nam Lâm Tự là một khu phố ổ chuột, nhà cửa thì rách nát thậm tệ, đường xá thì lầy lội bong tróc, cống rãnh chẳng bao giờ được khơi thòng nâng cấp, chỉ cần mưa một trận thì cả nơi đây gần như bị ngập trắng băng. Một nơi hoang tàn như vậy thì ai lại có hứng thú đến mà tham quan du lịch cơ chứ? Thế nhưng từ lúc chính cái nơi hoang tàn này người ta lại tìm thấy địa cung có chứa Phật tổ xá lợi, thì nghiễm nhiên nơi đây lại được bao phủ bởi bức màn kỳ bí huyền ảo.
Loại bỏ những thứ tầm thường bên ngoài đó đi, Lâm Tú cũng nhận định chỉ không lâu nữa nơi đây sẽ trở thành thánh địa phật giáo nổi tiếng cả ba tỉnh miền Đông Bắc. Bắc Nguyên, Bình Hải cùng Lâm Đông. Chỉ cần có những biện pháp quy hoạch hợp lý, giá trị đầu tư nơi này là không thể đo lường được.
Thực ra Sở Yên Nhiên cũng không mấy hứng thú lắm với việc kinh doanh buôn bán đầu tư kiểu này, mặc dù trước đây nàng cũng hơi để tâm đến việc đầu tư xây dựng trại chăn nuôi gia súc của Quách Đạt Lượng, nhưng đó cũng chỉ là thấy hứng lên thì làm. Còn lần này, kể cả là dì Lâm đã phân tích rõ giá trị kinh tế của khu vực Nam Lâm Tự trong tương lai, thế nhưng thủy chung nàng cũng chỉ mong nhớ mỗi mình Trương Dương.
Sau khi dẫn đi khảo sát thực địa xong. Trương Dương liền mời Lâm Tú tới bộ chỉ huy công trường của hắn nói chuyện, cẩn thận tự mình rót cho bà ta một chén trà. Trương Dương cũng biết tuy chỉ là cố vấn thế nhưng quyết định của bà ta mới là quan trọng nhất, bởi vậy Truơng Dương mới phải cúc cung hầu hạ vị thần tài này cho thật tốt.
Lâm Tú cười nói: "Thế đội chuyên gia khảo cổ kia nói như thế nào vậy? Rốt cuộc có tìm được phật cốt xá lợi Phật tổ hay không?""
Trương Dương cũng thành thành thật thật trả lời lại: "Tìm được ba viên, nhưng tất cả đều là ngọc bích giả mô phỏng theo!"
Lâm Tú chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói: "Thực sự ta cũng thấy khó hiểu. Nếu như Giang Thành muốn phát triển theo con đường du lịch thì tại sao lại không chịu bỏ vốn đầu tư xây dựng, biến Nam Lâm Tự thành một khu du lịch có tiếng. Mà ngược lại, họ lại muốn kêu gọi đầu tư từ bên ngoài là sao?""
Trương Dương gượng cười thấp giọng nói: "Theo lời Lý phó thị trưởng thì hiện tại Giang Thành đang gặp rất nhiều khó khăn trong vấn đề tài chính. Nhiều khu công nghiệp nặng, nhiều nhà máy xí nghiệp lâu đời cần phải chuyển dịch cơ cấu. Mà hơn hết, việc xây dựng khu công nghiệp mới cần rất nhiều tiền. Dù gì chính phủ cũng không thể chiếu cố nhiều đến vậy được, bởi vậy việc xây dựng tu sửa Nam Lâm Tự đều phải dựa vào một mình tôi đi hoá duyên mà thôi!"
Lâm Tú cười nói: "Ngươi cần gi phải tự xem nhẹ mình như vậy. Mới làm bí thư bệnh viện bảo vệ và chăm sóc sức khoẻ bà mẹ trẻ em được có hai ngày, mà ngươi liền lôi kéo được con bé Yên Nhiên ném tiền vào xây dựng cái trung tâm thẩm mỹ viện to đùng. Lúc ngươi làm phó chủ nhiệm ban đầu tư và phát triển sở thương mại thì chẳng hiểu sao con bé Yên Nhiên lại một lần nữa ném tiền đi xây dụng cái trại chăn nuôi heo lớn nhất cả cái tỉnh Bình Hải này. Giờ ngươi chui vào cục du lịch thành phố Giang Thành, lại một lần nữa kêu chúng ta bỏ tiền đầu tư. Ngươi cho rằng con bé Yên Nhiên là cái túi tiền của ngươi, thích móc ra lúc nào thì móc chắc?"
Sở Yên Nhiên ngồi bên cạnh nghe thấy vậy nhịn không được che miệng cười duyên.
Trương Dương cười khổ phân trần: "Dì Lâm, sao dì lại nói mấy lời khó nghe như vậy? Mấy hạng mục đầu tư của mấy người, có cái nào mà không hái ra tiền cơ chứ? Đáng nhẽ ra dì còn phải cảm ơn ta mới đúng chứ? Ta là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có tiện nghi đều tìm đến mấy người trước. Nói trắng ra thì ta làm vậy là công tư bất phân, vì tình riêng mà giúp người nhà đó. Thế mà dì lại nói như kiểu ta lợi dụng mấy người bỏ tiền đầu tư để lấy chiến tích cho bản thân không bằng..."
Lâm Tú chậm rãi đặt chén trà xuống liếc mắt nhìn Trương Dương nói: "Tiểu tử ngươi đừng nói mấy lời vòng vo đó với ta làm gì. Ngươi có thể bỏ bùa mê thuốc lú cháu gái ta, chứ ta thì không có cửa dễ lừa đâu. Hôm nay ta cũng đã tận mắt quan sát toàn bộ khu vục Nam Lâm Tự nàv rồi, ngươi nói nơi đây sẽ là điểm đến du lịch nổi tiếng, nhưng thực ra đó cũng chỉ là trong sự tưởng tượng, trong suy nghĩ của ngươi mà thôi. Không có ba năm gấp rút kiến thiết xây dựng nâng cấp thì đừng hòng được ba phần như ngươi tưởng tượng. Nói cách khác giai đoạn đầu sẽ cực kỳ tốn kém, hơn nữa phải mất hơn ba năm sau mới có thể thấy hiệu quả và thu được lợi nhuận."
Những lời này cùa Lâm Tú cũng là đúng tình hình thực trạng hiện nay. Trương Dương cũng chẳng tìm ra được lời nào để phản biện lại. Lâm Tú lại nói tiếp: "Nếu như địa cung kia thực sự xuất hiện xá lợi Phật tổ, thì khoản đầu tư của bọn ta mới có khả năng thu hồi, nếu không thì... e rằng khó lắm! Chỉ là ba viên ngọc thạch mô phỏng lại thì giá trị văn hoa sẽ bị suy giám đáng kể, kéo theo sức hấp dẫn của Nam Lâm Tự giảm xuống, và khoản tiền đầu tư của bọn ta sẽ thêm vài phần phiêu lưu mạo hiểm hơn."
"Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Muốn kiếm lớn thì không chỉ có con mắt tinh đời mà còn phải dám phiêu lưu mạo hiểm, những chồ nguy hiểm nhất lại là nơi sinh lời nhiều nhất"
Lâm Tú cười cười đáp trả lại: "Ngươi nói thì dễ dàng lắm, nhưng mà đó là 200 vạn tệ đó! Tài sản mà ta cùng Yên Nhiên sở hữu cũng chưa đến con số 500 ngàn, ngươi nói chúng ta kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy rồi lại còn ném vào chỗ không thấy tương lai nữa chứ?"
Trương Dương biện bạch lại: "Sao lại không có tương lai? Chắc hẳn người cũng phải nhận ra hiệu quả lợi ích lâu dài của nơi đây rồi mới phải chứ?"
Mãi đến lúc này Sở Yên Nhiên mới mở miệng nói đỡ Trương Dương: "Dì Lâm à, cháu cũng thấy khu vục Nam Lâm Tự này rất có tương lai đó chứ?"
Lâm Tú lắc lắc đầu cảm thán nói: "Lúc nào cũng nói đỡ giúp hắn. Ta cũng chưa có nói nơi này không có tiềm năng phát triển, thế mà ngươi đã vội vội vàng vàng nói đỡ cho hắn rồi. Trụ cột của dự án lần này là dựa trên sự tồn tại của xá lợi Phật tổ hay không. Nếu như quả thực có xuất hiện xá lợi Phật tổ thì ta có thể dùng các mối quan hệ của mình giúp ngươi kêu gọi người đầu tư cùng. Khoảng 100 vạn thì ta có thể chắc chắn, còn nhiều hơn thì không thể được!"
100 vạn này là vượt quá xa so với mong đợi của Trương Dương, có số tiền này thì việc xây dựng tu sử lại khu Nam Lâm Tự có thể bước đầu thực hiện được. Trương Dương cười toe toét vội vàng nói: "Không sao, không sao. Bất kỳ lúc nào cùng có thể ký hợp đồng thoả thuận..."
Lâm Tú mỉm cười nói: "Ngươi gấp cái gì? Ta còn chưa nói điều kiện với ngươi nữa mà?"
Lâm Tú quay sang nói với cháu gái Yên Nhiên: "Cho dù là ta có quyết định đầu tư thì lần này cũng phải đi gặp bà ngoại ngươi một chút, số tiền lần này quá lớn, chúng ta không có quyền quyết định được."
Sở Yên Nhiên nhẹ gật đầu: "Lâu rồi cháu cũng chưa tới thăm bà ngoại, vậy hai ngày nữa chúng ta sang Mỹ nhé!"
Nhìn ánh mắt đứa cháu gái mình, Lâm Tú cũng nhận ra con bé miệng thì nói vậy chứ thực ra tâm trí đều đặt ở người thằng nhãi kia hết. Lâm Tú cũng biết lần này dù có xá lợi thật hay không con bé rất quyết tâm đầu tư vào Giang Thành, kêu sang MỸ thăm bà ngoại chứ thực chất là năn nỉ bà ngoại bỏ tiền đầu tư mà thôi. Mục đích chính đều là thằng nhãi kia hết.
Nghĩ đến đây Lâm Tú không khỏi thầm than trong lòng, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Yên Nhiên, lúc nãy cháu cũng đã xem qua tình trạng của khu vực này, vạy cháu có những dự tính ban đầu gì? Chẳng lẽ chúng ta cứ ném tiền vô ích vào đây? Rồi thì sau này chia lợi nhuận tiền vé vào cửa ra sao?"
Trái với suy nghĩ của hai người. Sở Yên Nhiên lại tươi cười vui vẻ trả lời lại: "Cháu chỉ nghĩ đến một điều kiện cơ bản nhất khi chúng ta bỏ vốn đầu tư dự án lần này, đó là Giang Thành phái chuyển nhượng quyền sử dụng khu đất của nhà máy dệt cho chúng ta!" Chỉ một câu nói đơn giản của Sở Yên Nhiên mà khiến cả Trương Dương lẫn Lâm Tú đều giật mình kinh hãi.
Trương Dương giật mình vì khó hiểu, tại sao cô nàng Sở Yên Nhiên này đột nhiên lại nói đến vấn đề đó? Còn Lâm Tú giật mình sợ hãi là vì bà thực sự không nghĩ ra, đứa cháu gái nhỏ này của mình ngoài mặt thì không hể để ý đến, nhưng thực chất trong lòng đã có những tính toán riêng. Nếu khu vực Nam Lâm Tự này phát triển mạnh, thì đồng nghĩ với việc giá đất ở đây sẽ tăng lên chóng mặt. Mà khu đất của nhà máy dệt lại gần như nằm trung tâm, là đầu nút của việc buôn bán thông thương ở đây, vậy thì giá trị của nó sẽ được nhân lên gấp bao nhiêu lần đây?
Tầm nhìn của cô gái nhỏ này rất xa cùng rất chuẩn xác, hiện giờ Giang Thành đang phải xây dựng khu công nghiệp kinh tế mới nên cần số vốn rất lớn, hiển nhiên không thể cắt chuyển tiền để xây dựng tu sửa lại khu vực Nam Lâm Tự này được, bởi vậy mới phải kêu gọi đầu tư góp vốn từ bên ngoài. Sở Yên Nhiên làm vạy cũng hơi giống với việc nhân lúc ngươi ta cháy nhà mà đi hôi của, nhưng thực chất nàng cũng không nghĩ sâu xa đến vậy, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu nàng mà thôi.
Lúc hết ngỡ ngàng, Lâm Tú không khỏi âm thầam cảm thán, xem ra con bé Yên Nhiên này là được thừa hưởng gen di truyền từ bà ngoại nó.
Lần này Trương Dương cũng không hề chú trọng gì đến điều kiện của Sở Yên Nhiên hay Lâm Tú, chỉ cần họ chịu bỏ tiền đầu tư là hắn đã gần như hoàn thành một nửa nhiệm vụ lần này. Đương nhiên Trương Dương cũng không phải chỉ nghĩ đến chiến tích bản thân mà xem nhẹ lợi ích của hai người bọn họ. Trương Dương cũng nhận ra nơi đây rất có tiềm năng phát triển. Theo hắn, ngoài cái địa cung mới được phát hiện ra thì phong cảnh nơi đay cũng khá đẹp, hơn nữa lại có những di tích lâu đời, nếu như được đầu tư xây dụng hợp lý thì việc thu hồi tiền vốn tạo ra lợi nhuận là điều đơn giản, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Tin tức khai quật được địa cung mật ở Nam Lâm Tự khiển cả Giang Thành phải sôi trào, không có lý nào thị trưởng thành phố Tả Viên Triệu lại không chú ý tới điều này.
"Tiểu tử Trương Dương này cũng khá thú vị đó!" Sau bữa cơm đoàn viên cuối tuần. Tả Viên Triệu vừa uống trà vừa nói.
Nghe câu đó, chị dâu hắn Tương Tâm Tuệ ngừng khóay cốc cafe của mình, ánh mắt vừa vô tình lại hữu ý nhìn chị ba Tương Tâm Tuyệt. Điền Khánh Long ngồi một bên tiếp lời: "Đúng vậy, tiểu tử này đi đến đâu thì phải làm nơi đó náo nhiệt mới thôi." Điền Khánh Long cũng không hề che giấu sự yêu thích của mình với Trương Dương.
Tương Tâm Tuyệt nhếch mép cười nói: "Lão Điền, ngươi ở trước mặt ta khen ngợi thằng nhãi đó vô số lần, ta nghe đến phát chán rồi đây này. Mà hình như đến cả đứa con trai yêu quý của ngươi, ta cũng không thấy ngươi khen nhiều như tiểu tử đó." Vừa nói Tương Tâm Tuệ vừa khuấy cốc cafe của mình nhanh hơn.
Điền Khánh Long quay sang nói với Tả Ủng Quân đang ngồi thảnh thơi uống trà ở một bên: "Ủng Quân, hình như Trương Dương là bạn cùng học với Tả Hiểu Tình nhà các ngươi thì phải?" Tả ủng Quản không tra lời mà chỉ gật gật đầu.
Tương Tâm Tuệ khẽ hừ lạnh một tiếng: "Hiểu Tình con gái ta là học sinh chính quy, còn thằng nhãi đó bất quá chỉ là học sinh bên Vệ giáo Giang Thành. Chỉ là trùng hợp cùng với con gái ta thực tập ở bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương mà thôi. Thế nào mà bạn cùng học được chứ?"
Thấy anh rể mình hôm nay nói chuyện có chút châm biếm đả kích. Tương Tàm Tuệ nhịn không được phải mở lời phản bác lại.
Tả Ung Quân mỉm cười nói: "Cùng thực hành với nhau thì gọi là bạn cùng học cũng được chứ sao? Thật không ngờ người này trẻ tuổi như vậy mà lại thành thục hơn rất nhiều so với đồng bạn cùng lứa như vậy!"
Tương Tâm Tuệ càng tức giận hơn nói lớn: "Phải rồi, thằng nhãi đó miệng còn hôi sữa đó mà nhân phẩm đã chẳng ra gì. Nếu không phải vì thằng nhãi này suốt ngày đeo bám Hiểu Tình nhà chúng ta thì sao con bé phải xuất ngoại đi du học trốn tránh nó?"
Tả Ủng Quàn cũng không thể chịu được mấy lời này của vợ mình nữa, nhíu nhíu mày quát nhẹ: "Tâm Tuệ, em nói bậy bạ cái gì đó?
Tương Tâm Tuệ lạnh lùng liếc mắt nhìn chồng mình một cái, rồi vất cả cốc cafe đang ngoáy dở đó đứng dậy bỏ đi.
Tương Tâm Duyệt cùng nhận ra hôm nay em gái mình tỏ ra giận dữ thật sự, vội vàng đứng dậy đuổi theo khuyên giải.
Tả Ủng Quân áy náy quay sang nói với Điền Khánh Long: "Anh rể, anh cũng đừng nên để bụng nhà em, cô ấy là vậy, luôn chiều con thái quá!""
Tả Viên Triệu lại chen miệng vào: "Em thấy chị dâu có thành kiến khá sâu sắc với Truơng Dương. Mà Hiểu Tình có tình cảm với tiểu tử đó thật sao? Sao em lại không biết gì nhỉ?"
Tả ủng Quân gượng cười tìm lời nói khéo: "Chuyện của đám trẻ ta cũng không rõ cho lắm... Nhưng quả thực Tâm Tuệ có phản cảm rất sâu sắc với Trương Dương!"
Tả Viên Triệu cười nói: "Đúng vậy, giờ mấy ông già chúng ta không quản được chuyện của đám thanh niên đó nữa rồi. Hai nhà chúng ta kết giao cũng phải hơn 10 năm rồi, em cũng biết tính chị dâu, còn chưa mở miệng nói chị ấy một câu thì đã phải hứng một tràng xã lại rồi."
Cả ba người đều đồng thời nở nụ cười. Điền Khánh Long lại nói: "Ngươi mà thị trưởng thành phố, nói không trông nom tiểu công chúa của mình, ai mà tin được?"
Tả Viên Triệu ha hả cười lớn: "Mỗi nhà mổi vẻ, mỗi người lại có quan điểm nhân sinh khác nhau!"
Đột nhiên Điền Khánh Long lại thở dài cảm thán: "Nhìn đám thanh niên trẻ tuồi tiến bước mà ta cảm thấy mình già thật rồi Đám lão thành cách mạng chúng ta miệng thì cứ cấp tiến, rồi thì đổi mới cách mạng, thế nhưng mấy ai có thể chân chính làm được điều đó?"
Tả Viên Triệu nâng chén trà lên nhắp một ngụm nhỏ thấp giọng nói: "Kinh tế Giang Thành hiện giờ đang tăng trưởng cùng chuyển dịch cơ cấu, chúng ta phải nắm chắc cơ hội lần này."
Điền Khánh Long cũng nghe đến phát chán mấy lời nói rỗng toách của Tả Viên Triệu, hắn liền chủ động chuyển chủ đề về chuyện Nam Lâm Tự: "Phải rồi, gần đây tin tức phát hiện địa cung mật ở Nam Lâm Tụ truyền đi khắp cả Giang Thành với tốc độ chóng mặt. Thế rốt cuộc trong địa cung có xá lợi Phật tổ thật không?"
Tả Viên Triệu lắc lắc đầu nhàn nhạt trả lời: "Có trời mới biết. Đám chuvên gia của cục khảo cổ quốc gia trên trung ương đã xuống kiểm tra, thế mà giờ vẫn chưa tìm ra được phật cốt!"
Tả Ủng Quân cũng tháy sự việc khá hấp dẫn nên nói thêm vào: "Nếu như tìm được Phật cốt ở địa cung thật thì danh tiếng của Nam Lâm Tự chẳng mấy chốc mà lan ra cả trong lẫn ngoài nước."
Tả Viên Triệu cười nhạt một tiếng thấp giọng nói: "Nói gì thì nói Giang Thành cũng là một thành phố công nghiệp nặng lâu đời, chỉ bằng một cái hạng mục nho nhỏ đó mà đòi thay đổi hình tượng của cả Giang Thành được sao? Hơn nữa nhiều năm nay lượng khách du lịch tới Giang Thành quá ít. Còn nền công nghiệp xanh trông thi hấp dẫn thật đó, nhưng trên thực tế hiệu quả và lợi ích thực tế đem lại thì được bao nhiêu? Cái gì mà kinh nghiệm, cái gì mà thành công ở các địa phương khác chứ? Toàn là nói nhăng nói cuội, toàn là báo cáo khống. Chung quy lại cái phương án đổi mới phát triển theo ngành công nghiệp xanh là không có tương lai!"
Những lời này của Tả Viên Triệu chính là muốn nhằm vào Lý Trường Vũ. Trong buổi họp báo gần đây Lý Trường Vũ đã đưa ra đề án phát triển Giang Thành theo hướng công nghiệp xanh, lấy ngành du lịch là trọng điểm phát triển.
Điền Khánh Long lại không thấy vậy liền nói ra suy nghĩ của mình: "Ta lại thấy đi theo ngành du lịch là một hướng suy nghĩ mới. Nói không đâu xa là dự án xây dựng khu du lịch sinh thái ở Thanh Thai sơn xã Hắc Sơn Tử, danh tiếng cũng khá lớn đó. Nếu như Giang Thành có thể biến Nam Lâm Tự thành một điểm đến du lịch tầm cỡ nữa thì chắc chắn hai nơi này sẽ tạo thành hiệu ứng dây chuyền, lợi ích đem lại cũng không hề nhỏ chút nào đâu!"
Tả Viên Triệu cười nhạt: "Công nông nghiệp mới là gốc rễ của Giang Thành. Muốn trong thời gian ngắn chuyển biến một thành phố công nghiệp nặng lâu năm thành một thành phố du lịc, điều đó là không thực tế." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta cũng không phản đối Giang Thành đi theo hướng du lịch, thế nhưng làm vậy thì lấy đâu ra vật tư để nhân dân sử dụng? Đồ ăn nhanh có thể thay thế, có no bụng được như cơm gạo lúa thóc không?"
Điền Khánh Long tủm tỉm phản bác lại: "Lão Tả à, chúng ta đều có tuổi cả rồi, ăn chất là chủ yếu thôi, ăn nhiều không tiêu hoá được đâu, chỉ tổ đầy bụng mà thôi!" Tả Viên Triệu ha hả cười lớn, hắn còn đang cười thì tiếng chuông điện thoại ngắt đứt tiếng cười của hắn.
Tả Viên Triệu bắt đắc dĩ lắc lắc đầu móc di động của mình ra. Đúng lúc này thì di động của Tả Ủng Quân lẫn Điền Khánh Long gần như kêu cùng lúc.
Ba người đều đứng dậy mỗi người đi sang một bên nghe điện thoại. Chỉ một chốc sau sắc mặt cả ba người đều biến đổi, cả ba cú điện thoại đều có nội dung tương tự nhau thông báo một chuvện. Cựu bí thư huyện ủy huvện Xuân Dương - Dương Thủ Nghĩa sau khi ăn cơm trưa xong đột nhiên lại hôn mê bất tinh, hiện đang được cấp cứu ở bệnh viện nhân dân Giang Thành.
Tả Viên Triệu cùng Điền Khánh Long được thông báo tin này là vì bọn họ là lãnh đạo, lại có trong ủy ban thường vụ thành phố. Còn Tả ủng Quân cũng được thông báo tin này vì hắn là viện trưởng bệnh viện nhân dân Giang Thành. Việc liên quan đến cán bộ cấp cao huyện nên viện trưởng là hắn cũng phải ra mặt giải quvết.
***************
Trong phòng họp hội nghị, sắc mặt các thành viên trong ủy ban thường vụ thành phố đều ngưng trọng. Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ ngồi trên ghế chủ toa, vẻ mặt khó chịu đang không ngừng hút thuốc. Hắn thực không tài nào hiểu nổi, từ lúc hắn được nhậm chức đến nav có thể nói là không một ngày nào được bình yên. Đầu tiên là vụ việc nguồn tài chính đầu tư vào dự án xây dựng khu du lịch núi Thanh Thai có dấu hiệu mập mờ, dẫn tới việc phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, cùng chủ tịch huyện Xuân Dương - Tần Thanh bị song quy. Tiếp đến điều tra ra Phùng Ái Liên tham ô của công, rồi sự việc lại lan tới thị trưởng Lê Quốc Chính, chồng bà ta. Tiếp đến Tần Thanh đột nhiên lại bị bắt cóc. Liên tiếp bao chuvện động trời xảy ra khiên hắn không một phút ngưng nghỉ, lúc nào cũng căng thẳng mệt mỏi.
Tuy rằng mỗi chuyện gần như không liên quan đến hắn, thế nhưng thân là người lãnh đạo cao nhất Giang Thành, thì hắn vẫn phải gánh chịu những hệ quả mang lại. Chắc chắn hắn sẽ bị cấp trên, các lãnh đạo cao cấp xem nhẹ, ấn tượng về một kẻ bất tài không có khả năng lãnh đạo.
Hồng Vĩ Cơ tức giận dí dí đầu mẩu thuốc lá đang hút dở vào gạt tàn, lớn tiếng quát: "Nhất định phải tra cho rõ chân tướng chuyện này!"
Thị trưởng Tả Viên Triệu thông báo tiếp: "Những kết luận sơ bộ của bệnh viện cho thấy, bí thư huyện ủy Dương Thủ Nghĩa bị trúng độc, hiện giờ vẫn còn đang trong tình trạng nguy kịch, các bác sĩ đang dốc sức cứu chữa. Các nhân viên phụ trách việc ăn uống của hắn đã bị bắt giữ điều tra, thế nhưng vẫn chưa có tiến triển gì khả quan."
Hồng Vĩ Cơ giận dữ hét lớn: "Phải cứu sống hắn bằng mọi giá!" Không chỉ Hồng Vĩ Cơ mà gần như tất cả những người có mặt trong cuộc họp này đều hiểu được, nếu như lần này Dương Thủ Nghĩa không phải chỉ đơn giàn là ngộ độc thức ăn, mà nếu như có người rắp tăm bỏ độc hãm hại hắn mới là điều đáng sợ. Người dám giết người diệt hạ độc cả bí thư huyện ủy thì năng lực phải cực lớn, mà chắc chắn Dương Thủ Nghĩa phải nắm được điều gì bất lợi cho người đó thì mới bị giết người diệt khẩu như vậy.
Trưởng ban hội đồng đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc - Triệu Tường Lâm nói: "Thời gian gần đây Giang Thành chúng ta gặp tai hoạ liên miên không dứt. Rốt cuộc là kẻ nào có cừu hận với Dương Thủ Nghĩa mà phải xuống tay tàn độc như vậy?"
Nghe vậy Hồng Vĩ Cơ không khỏi nhíu nhíu mày: "Hiện giờ sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, chúng ta không được phỏng đoán lung tung!" Nói xong hắn lại lấy ra một điếu thuốc nữa, châm lửa hút: "Ta đã điều đồng chí Trường Vũ xuống bệnh viện chỉ đạo công tác cứu chữa Hứa Thường Đức rồi, hi vọng có thể nghe được tin tức tốt lành!"
Lại nghe thấy tên Lý Trường Vũ, Tả Viên Triệu không khỏi nhíu nhíu mày. Từ lúc hắn được thăng chức lên làm thị trưởng Giang Thành, hắn cũng chưa đưa ra được đề án định hướng phát triển nào có tính thực tiễn cho Giang Thành. Vậy mà từ lúc Lý Trường Vũ giải trừ song quy, phục hồi lại chứ vị phó thị trưởng thường vụ thì hắn ta liền đưa ra bản đề án phát triển Giang Thành theo hướng công nghiệp xanh, lấy ngành du lịch làm chủ đạo. Các cấp lãnh đạo cũng khá đồng tình với bản đề án này của hắn, hơn hết dường như ông trời cũng muốn giúp hắn. Việc phát hiện địa cung mật ở Nam Lâm Tự càng khiến bản đề án phát triển của hắn có tính thiết thực hơn. Tả Viên Triệu bắt đầu có những dự cảm không lành.
Hôm nay còn được làm thị trưởng thành phố, nói cách khác không biết ngày mai hắn còn được ngồi ở cái ghế này nữa hay không, vất vả lắm hắn mới leo lên được cái chức vị mà hắn hằng ao ước, hắn tuyệt đối không thể sơ xuất, không thể mất tất cả tâm huyết công sức bao lâu nay được.
*************
Lý Trường Vũ đang ngồi trong phòng làm việc chủ trưởng khoa ngộ độc bệnh viện nhân dân Giang Thành. Nghe viện trưởng Tả Ủng Quân, trưởng khoa ngộ độc Lưu Vĩnh Tường cùng các chuyên gia báo cáo, tuy rằng đã được cấp cứu rửa ruột kịp thời, nhưng hiện giờ tình hình Dương Thủ Nghĩa không được khả quan cho lắm. Độc tính hắn trúng phải cực kỳ phức tạp, biểu hiện cơ thể bất thường, dù đã đem mẫu thức ăn trong ruột hắn đi xét nghiệm kết hợp tiến hành nội soi dạ dày, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra được hắn bị trúng loại độc gì.
Lưu Vĩnh Tường thấp giọng nói: "Độc tố phát tác rất nhanh, lúc bệnh nhân được chuyển đến bệnh viện thì đã có triệu chứng như xuất hiện những vùng mô tế bào bị chết. Vỡ mạch máu, dẫn tới xuất huyết nội gây tắc nghẽn mạch máu, chân tay tím ngắt, phù nề. Hơn hết, bệnh nân còn có các triệu chứng nghiêm trọng hơn như suy hô hấp, suy tim cấp tính, cả người lên cơn co giật, có lẽ độc tính còn ảnh hưởng tới hệ thần kinh của bệnh nhân. Bởi vì vẫn chưa rõ độc tính ra sao nên chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc để điều trị các triệu chứng nêu trên, kết hợp với các biện pháp giải độc từ từ."
Lý Trương Vũ nhíu nhíu mày nói: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
Lưu Vĩnh Tường lắc lắc đầu: "Các chuvên gia chuyên ngành đã thảo luận rất nhiều, căn bản là không tìm được nguồn gốc của độc tính nên rất khó khăn trong việc tìm thuốc điều trị. Chúng tôi cũng chỉ còn cách đó để giải độc từ từ nhằm kéo dài thời gian."
"Hắn có thể sống được bao lâu?" Lý Trường Vũ hỏi thẳng không ngần ngại.
"Căn cứ tốc độ tiến triển của bệnh cùng các triệu chứng của bệnh nhân thì không lâu nữa bệnh nhân sẽ xuất hiện các cơn co giật mạnh, triệu chứng của việc sốc a xít lac-tic. Tiếp đó là hạ đường huyết, sự tuần hoàn máu giảm nghiêm trọng do máu bị tắc nghẽn. Cuối cùng bệnh nhân sẽ tử vong do suy tim hoặc suy hô hấp cấp tính."
Lý Trường Vũ cũng không học chuyên ngành y học nên nghe cũng chẳng hiểu gì, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc hắn có thể sống được bao lâu nữa?"
Lưu Vĩnh Tường đánh mắt nhìn viện trưởng Tả Ủng Quân, sau đó mới thấp giọng chầm chậm nói: "Có lẽ không quá 3 tiếng nữa!"
Cũng đoán được trước kết quá nhưng tận tai nghe thấy Lý Trường Vũ cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí. Trong lòng vừa thấy mất mát vừa thấy tức giận cực độ, đến tột cùng là kẻ nào có thể đột nhập nơi ủy ban kỷ uỷ tiến hành song quy Dương Thủ Nghĩa rồi hạ độc hắn? Dương Thủ Nghĩa vừa ăn cơm trưa xong là liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh, như vậy tất cả những người liên quan đến việc ăn uống của hắn đều có thể là nghi phạm. Công an đã tiến hành bắt giữ tổng điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra được thủ phạm, cũng không có kẻ nào đứng ra thừa nhận đã hạ độc Dương Thủ Nghĩa.
Lý Trường Vũ cố gắng tìm chút hi vọng còn lại, gặng hỏi: "Thực sự không còn biện pháp nào sao?"
Lưu Vĩnh Tường lắc lắc đầu rồi cúi mặt xuống.
"Hắn còn nhận thức được không? Vẫn còn tỉnh táo hay hôn mê?"
Lưu Vĩnh Tường thở dài nói: "Vẫn bị hôn mê sâu, chúng tôi đã thử rất nhiều phương pháp nhưng không sao làm hẳn tỉnh lại được."
Lý Trường Vũ hỏi vậy không phải vì quan tâm tới tính mạng Dương Thủ Nghĩa, mà chỉ muốn biết rốt cuộc hắn ta đã nắm giữ những bí mật gì? Rốt cuộc là người nào đã làm hại hắn? Ngay lúc Lý Trường Vũ cảm thấy sự việc lần này sắp không cứu vãn được nữa thì đột nhiên hắn lại nhớ tới chính mình.
Nhớ tới lần bị thượng mã phong, cũng là lúc cận kề cái chết nhất nhưng lại có người kéo hắn từ quỷ môn quan trở về. Rồi đến bệnh đau nửa đầu kinh niên của chị dâu cũng được người đó châm cứu mà khỏi hẳn. Đột nhiên Lý Trường Vũ nhớ ra Trương Dương, nhớ ra y thuật cao siêu đến độ xuất thần nhập thánh của tiểu tử này. Kể cả toàn bộ bác sĩ ở bệnh viện này bó tay thúc thủ vô sách nhưng chắc chắn tiểu tử đó vẫn có cách vãn hồi tất cả.
Thế nhưng ngẫm lại Lý Trường Vũ thấy chuvện này buộc phải xử lý cẩn trọng. Một cán bộ cấp cao nhà nước, một bí thư huyện uỷ bị người khác hạ độc nhằm giết người diệt khẩu, một việc mà không phải một người bình thường dám làm, hay có thể làm được. Đắn đo suy nghĩ một chút Lý Trường Vũ liền đứng dậy ra ngoài gọi điện cho bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Hải –Cố Duẫn Tri một mặt để thông báo tình hình hiện tại, một mặt để hỏi ý kiến cùng phương án hành động.
Lúc nghe thấy tình hình càng lúc càng tệ hơn, Cố Duẫn Tri cũng chẳng còn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày của mình, trực tiếp lớn giọng quát:
"Bằng bất cứ giá nào cùng phải giữ lại mạng sống của hắn!"
Lý Trường Vũ có chút bất đắc dĩ thấp giọng báo cáo tiếp: "Nhưng bệnh viện đã không còn cách nào khác!"
Nhưng ngoài dự đoán của Lý Trường Vũ, đột nhiên Cố bi thư lại nói một câu: "Gọi Trương Dương đến xem xét tình hình!"" Thực ra Lý Trường Vũ không biết chuyện Trương Dương cứu con gái cố bí thư Cố Dưỡng Dưỡng là điều dễ hiểu. Cố Duẫn Tri là người không thích nhắc đến ân huệ nhưng trong lòng hắn từ lâu đã tin tưởng y thuật của Trương Dương, bởi vậy hắn mới đưa ra đề nghị này.
Lý Trường Vũ hơi lo lắng nhắc nhở một chút: "Cố bí thư, ngài xem... Tôi chỉ sợ sẽ có người nói nhảm... !"
Cố Duẫn Tri lại tức giận hét lớn: "Ngươi không được quên ngươi là một cán bộ quốc gia, một Đàng viên của Đảng cộng sản. Nếu như lúc nào cũng sợ trước lo sau như thế, thì đến bao giờ mới hoàn thành công tác? Đến bao giờ mới thấu hiểu được nguyên tắc của Đảng, của nhà nước?" Nói xong Cố Duẫn Trí hung hăng quăng điện thoại xuống bàn.
Lý Trường Vũ bị Cố bí thư giáo huấn cũng giật mình sửng sốt. Lúc sau hiểu ra vấn đề hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Nếu như Dương Thủ Nghĩa chết, đầu mối duy nhất bị chặt đứt thì nghiễm nhiên kẻ đứng sau bày mưu hạ độc hãm hại sẽ thoát tội.
Lý Trường Vũ cũng biết Cố bí thư tỏ ra phẫn nộ như vậy cũng chẳng phải vì tính mạng của Hứa Thường Đức, mà quan trọng nhất đó là phải biết trong tay hắn ta đang nắm giữ những gì? Rốt cuộc là kẻ nào sợ hắn ta khai ra những điều đó mà phải vội vàng giết người diệt khẩu? Những lời vừa rồi của Cố bí thư cũng làm Lý Trường Vũ hạ quyết tâm hơn. Ngay sau đó Lý Trường Vũ liền gọi điện cho Trương Dương, kêu hắn đến bệnh viện nhân dân Giang Thành gấp.
*************
Một lúc sau cục trưởng cục công an Giang Thành - Điền Khánh Long vội vàng chạy tới bệnh viện. Từ vẻ mặt của hắn, Lý Trường Vũ cũng đoán ra chắc chắn bên công an cũng chẳng có tiến triển gì mới.
Sau khi nghe tình trạng hiện giờ của Dương Thủ Nghĩa. Điền Khánh Long cũng tỏ ra cực kỳ thất vọng. Dương Thủ Nghĩa mà chết, đồng nghĩa với việc đầu mối duy nhất bị mất, vậy thì việc điều tra sẽ đi vào bế tắc. Nhưng điều khiến hắn khó hiểu là tại sao đến giờ bệnh viện vẫn chưa tìm ra được độc tính mà hắn ta mắc phải? Chẳng lẽ phải đợi sau khi hắn chết, khám nghiệm tử thi mới biết được kết quả sao?
Ngay lúc Điền Khánh Long cùng Lý Trường Vũ cảm thấy đau đầu nhất thì rốt cuộc Trương Dương cũng tới.
Thực ra Lý Truờng Vũ cũng không muốn lôi kéo Trương Dương vào vụ việc lần này, nhưng Cố bi thư đã nói rất rõ ràng, lần này tỉnh ủy quyết tâm loại bỏ những thành phần biến chất trong bộ máy chính trị tỉnh. Tuyệt đối không nương nhẹ những kẻ tham ô hối lộ của công, mà giờ chỉ còn Trương Dương là có khả năng cứu vãn tình thế.
Còn Trương Dương từ trước tới nay đã không vừa mắt với gã Dương Thủ Nghĩa này. Là cán bộ cấp cao nhất của một huyện mà không chịu tu dưỡng đạo đức, dung túng bao che con trai làm việc phi phá, rồi còn có những hành vi sai phạm trong vụ việc mỏ than xảy ra tai nạn chết người. Sau đó còn liên kết với Hứa Thường Đức bày mưu tính kế hãm hại mình. Tuy rằng ở thế hạ phong nhưng mấy lần giao phong, Trương Dương vẫn luôn là kẻ thắng.
Rồi lúc được chuyển từ Xuân Dương lên Giang Thành. Truơng Dương cũng chẳng thèm để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt mà hắn gây ra, hiện giờ Trương đại quan nhân đã ở một cấp độ khác. Hứa Thường Đức không đáng làm đối thủ nữa.
Vẫn như cũ, lúc nhận lời cứu Dương Thủ Nghĩa. Trương Dương cũng chi đưa ra một yêu cầu đó là phải giữ bí mật quá trình cũng như kết quả của việc cứu chữa hắn.
Lý Trường Vũ cùng Điền Khánh Long không cần bàn bạc lâu liền đồng ý yêu cầu này của Trương Dương. Điền Khánh Long sẽ bố trí người canh gác nghiêm ngặt, nhưng bù lại hai người bọn họ phải trực tiếp quan sát quá trình cứu chữa Dương Thủ Nghĩa. Dù sao chuyện của hắn quá mức mẫn cảm, có trời mới biết sau khi tỉnh lại hắn sẽ nói ra những bí mật kinh thiên động địa gì. Lý Trường Vũ cùng Điền Khánh Long, hai vị thành viên trong ủy ban thường vụ thành phố ở đây vừa là để chứng minh vừa là để giám sát những lời Hứa Thường Đức sắp nói ra.
Bệnh viện cũng tỏ ra khó hiểu việc hai vị trong ủy ban thường vụ thành phố đề nghị gặp riêng Dương Thủ Nghĩa. Các chuyên gia đầu ngành, trưởng khoa ngộ độc đã đưa ra kết luận bệnh nhân phải chết không nghi ngờ, hơn nữa hiện giờ bệnh nhân vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu, không có khả năng tỉnh lại. Nhưng đã là lệnh của lãnh đạo cấp trên, bọn họ buộc phải thi thành vô điều kiện mà không dám dị nghị.
*************
Trước tiên Trương Dương cần thận bắt mạch Dương Thủ Nghĩa, rồi vạch mí mắt xem nhãn thần của hắn, càng lúc vẻ mặt Trương Dương càng trở nên trầm trọng hơn.
Trầm ngâm một lúc sau Trương Dương mới thấp giọng nói: "Độc tố đã xâm nhập vào tận lục phủ ngũ tạng, ăn sâu vào cả xương cốt kinh mạch, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu sống hắn được." Lý Trường Vũ cùng Điền Khánh Long nghe vậy thì đến cơ hội duy nhất vừa loé sáng lại vụt tắt nhanh chóng, vẻ mặt hai người lộ rõ sự thất vọng đến cực điểm.
Trương Dương cân thận xem xét vùng gáy cùng tứ chi Dương Thủ Nghĩa. Một lúc sau Trương Dương mới phát hiện một điểm chấm nhỏ tí màu đỏ ngay trên đầu vai của Dương Thủ Nghĩa, sờ tới thì chỗ da này hơi ấm hơn những chỗ khác. Trương Dương liền nói ra suy đoán của minh: "Hắn không phải bị trúng độc mà là bị người khác dùng độc châm đầu độc. Loại độc này được pha trộn theo công thức xa xưa, cũng là một loại độc dược bí truyền của cung đình. Độc này chế từ nọc độc của năm con kỳ độc trong nhân gian, lại còn kết hợp với hai loại cỏ độc hiếm thấy. Độc ở dạng lỏng, độc tính lan tràn cực nhanh, chỉ là hiện giờ đã qua thời gian cứu chữa tốt nhất, càng để lâu e rằng tính mạng càng nguy kịch."
Hai hàng lông mày rậm của Điền Khánh Long nhíu chặt lại, khó trách tại sao không tìm được độc tố trong thức ăn của Dương Thủ Nghĩa. Nếu như không phải thức ăn bị hạ độc thì phạm vi đối tượngbị tinh nghi phái được mở rộng, cũng không loại trừ cả các thành viên của ban kỷ ủy.
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Có biện pháp làm hán tỉnh lại không?"
Trương Dương gật đầu tin tưởng: "Ta có thể dùng châm cứu kích phát tiềm năng của hắn, giúp hắn tỉnh lại trong thời gian ngắn. Nhưng mà phương pháp này cũng giống như việc hồi quang phản chiếu, vốn dĩ hắn có thể sống được thêm hơn 20 tiếng nữa, nhưng dùng phương pháp này thì hắn chỉ có thể sống được trong 30phút là cùng."
Lý Trương Vũ cùng Điền Khánh Long liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu đồng ý. Dù sao hắn cũng chỉ còn một con đường chết, vậy thì thà trước khi chết để hắn có thể một lần làm tròn chức trách, hoàn thành nghĩa vụ của một Đảng viên, còn hơn là ôm nỗi hận mà chết không nhắm mắt.
Điền Khánh Long gọi cấp dưới vào, cầm theo cả giấy bút lẫn máy quay, máy ghi âm, hắn muốn ghi lại những chứng cứ mà Dương Thủ Nghĩa sắp sửa nói ra.
Trương Dương lấy hộp châm ra đặt lên giường rồi chậm rãi nhắm mắt lại định thần, khoảng 1 phút sau Trương Dương mới cẩn thận cắm từng chiếc châm một lên đỉnh đầu Dương Thủ Nghĩa.
Những người ở đây thì chỉ có Lý Trường Vũ là tự thân trải nghiệm qua y thuật của Trương Dương. Còn Điền Khánh Long tuy chưa tận mắt thấy y thuật của Truơng Dương, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại rất tin tưởng vào thực lực của tiểu tử này. Bất kể Trương Dương có thể làm đến đâu hắn đều cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Sau khi châm 5 chiếc châm xung quanh đỉnh đầu Dương Thủ Nghĩa. Trương Dương áp tay vào đan điền hắn, chậm rãi truyền một cỗ nội lực vào người hắn.
Một lúc sau cơ thể Dương Thủ Nghĩa hơi nín nhẹ một chút, đột nhiên hắn lại thở một hơi dài thật dài, rồi hắn mới chậm rãi mỡ hai mắt ra.
Mới đầu cảnh vật xung quanh hắn cực kỳ" mông lung mờ ảo, một lúc sau hắn mới thấy rõ mọi thứ xung quanh hơn. Khuôn mặt Lý Trường Vũ phía gần cuối giường đập vào mắt đầu tiên. Hắn thấp giọng khàn khàn nói: "Ta... Ta đã chết... rồi sao?"
Trương Dương bĩnh tĩnh trả lời lại: "Hiện giờ thì chưa. Nhưng tính mạng ngươi không còn tới nửa giờ nữa đâu. Thế nên ngươi có gì cần nói thì mau nói ra đi, không lại làm oan hồn mãi mãi không siêu thoát!"
Sắc mặt Dương Thủ Nghĩa vốn đã tím ngắt giờ lại càng tái nhợt đi càng doạ người, bản năng con người khiến hắn cảm thấy sợ hãi cái chết đang cần kề, nhưng hắn cũng biết sổ mạng hắn đã đến hổi kết. Hắn ảm đạm thấp giọng nói: "Sau khi ăn cơm chiều xong, ta nhớ có gặp tổ trưởng tổ công tác của ban kỷ ủy - Hầu Bảo Trụ. Hắn đứng nói chuyện với ta vài câu rồi còn vỗ vỗ vai ta an ủi, kế đến ta chỉ thấy mắt mũi hoa lên rồi chẳng còn nhớ gì tiếp theo "
Mấy nhân viên cấp dưới của Điền Khánh Long cẩn thận ghi chép những lời này của Dương Thủ Nghĩa. Còn Điền Khánh Long thì lại kể tiếp sự tình từ lúc hắn ngất đi đến giờ.
Nghe xong cả người Dương Thủ Nghĩa run rẩy kịch liệt, hắn thở hổn hển nói: "Nhất định là hắn hại ta... Nhất định là Hứa Thường Đức sai khiến hắn ám hại ta... !"
Mặt Lý Trường Vũ cùng Điền Khánh Long đều biến sắc. Hiện giờ Dương Thủ Nghĩa biết mình khó tránh khỏi cái chết thì chắc chắn hắn chỉ có thể nói theo hai hướng. Thứ nhất là khai tất cả những gì hắn biết mong chuộc lại lỗi lẩm để có chết cũng không thấy hối tiếc. Còn loại thứ hai là hắn giống như chó điên cắn loạn, trước khi chết có thể khai mang để kéo theo kẻ khác bồi táng cùng mình. Bởi vậy chỉ có thể tin một nửa những lời hắn nói mà thôi.
Lý Trường Vũ thấp giọng nói: "Đồng chí Thủ Nghĩa, ngươi là một Đảng viên, chắc ngươi cũng biết mình phải chịu trách nhiệm những lời mình nói ra chứ?"
Dương Thủ Nghĩa đã có phần yếu ớt vô lực thì thào nói: "Ngươi nghĩ rằng một kẻ sắp chết như ta còn có thể nói dối được sao... ?"" Hắn ho khan hai tiếng rồi lại khó nhọc kể tiếp: "Con trai hắn du học bên nước ngoài cũng là do ta bỏ tiền ra... Hơn nữa ta còn phái bỏ ra hơn 100 ngàn đô-la mua biệt thự cho tiểu tình nhân của hắn... Rồi còn bao nhiêu việc xấu của hắn... Cùng đều là do ta lo liệu... Tất cả những việc này... Em trai ta Thủ Thành đều ghi lại hết... Các người có biết... Tiểu tình nhân của hắn... Là ai không... ? Ả ta chính là... Hải Lan... Phát thanh viên của... Đài truyền hình Giang Thành..."
Những chữ cuối Dương Thủ Nghĩa nói ra chẳng khác gì sét đánh ngang tai Trương Dương. Trương Dương hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn Dương Thủ Nghĩa, miệng thì gằn từng chữ một: "Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe!""
Dương Thủ Nghĩa lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Ta... ở Xuân Dương liên tục nhắm vào ngươi... Cũng là do hắn bày mưu tính kế... Là ngươi đắc tội với hắn..."
Mãi đến tận bây giờ Trương Dương mới hiểu ra sự tình, khó trách tại sao nàng ta lại tỏ ra sầu khổ đến vậy, khó trách tại sao lúc tình cảm hai người sâu đậm nhất thì nàng ta lại chọn cách rời xa minh, rời xa Giang Thành. Khó trách tại sao lúc ở Giang Thành đột nhiên lại bị cảnh sát ập vào kiểm tra, khó trách tại sao Dương Thủ Nghĩa lại luôn tìm cách hãm hại mình, tất cả những điều đó đều vi lòng đố kỵ, ghen ghét của Hứa Thường Đức với mình.
Hải Lan chưa từng nhắc tới hắn, kể cả sau khi phục hồi lại trí nhớ sau vụ tai nạn lần đó. Có lẽ nàng chấp nhận giả vờ mất trí nhớ chứ nhất quyết không nói ra toàn bộ sự thật. Nàng làm vậy căn bản là muốn bảo vệ mình, nàng sợ rằng mình không phải là đối thủ của Hứa Thường Đức. Vì mình mà nàng chấp nhận bỏ đi, rời xa tất cả. Lần đầu tiên Trương Dương cảm thấy mình tức giận đến thế, lần đầu tiên hắn không thể nào đè nén cơn giận dữ của mình được, lần đẩu tiên hắn muốn phá tan tất cả, lần đầu tiên hắn thực sự muốn giết người.
Khác với Trương Dương, Lý Truờng Vũ cùng Điền Khánh Long nghe vậy cũng không tỏ ra ngạc nhiên nhiều lắm. Điền Khánh Long tiếp tục hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì không?"
Dương Thủ Nghĩa khó khăn gật gật đầu: "Tất cả chứng cứ đều do em trai ta Thủ Thành giữ. Những thứ đó đều chứng thực được tội danh của Hứa Thường Đức..."
Nói xong mấy chữ cuối Dương Thủ Nghĩa liền như phát điên, chân tay cứ múa loạn xạ cả lên, ánh mắt thì đờ đẫn, thần trí cũng không tỉnh táo nữa, mồm thì luôn miệng hét lớn: "Đừng giết ta.... Đừnggiết ta..."
Lý Trường Vũ thở dài một tiếng rồi xoay người mở cửa đi ra bên ngoài.
Trương Dương chậm rãi rút công lực mình về rồi thu tay lại. Đáp cho Dương Thủ Nghĩa một ánh mắt khinh miệt cùng kinh tởm xong Trương Dương mới bước ra khỏi phòng. Người như thế chết cũng không hết tội, không đáng được người khác đồng tình.
Điền Khánh Long là người cuối cùng đi ra khỏi phòng bệnh, hắn đánh mắt cùng Lý Trường Vũ một cái, hai người ngầm hiểu ý cùng đi ra chỗ vắng vẻ. Lúc chắc chắn không có ai nghe lén. Điền Khánh Long mới hạ giọng nói: "Lý phó thị trưởng, ta nghĩ chuyện này phải mau chóng báo cho cổ bí thư biết!"
Lý Trương Vũ trầm ngâm không nói. Tuy rằng Dương Thủ Nghĩa khai ra rất nhiều tin tức, nhưng hắn đã chết, không thể truy cứu trách nhiệm được nữa. Nói cách khác, nhân chứng đã chết giờ chỉ còn vật chứng nằm trong tay Dương Thủ Thành, mà hiện giờ lại không biết hắn ta đang ở chỗ nào. Bây giờ cả vật chứng lẫn nhân chứng đều không có, thì làm sao có thể buộc tội được Hứa Thường Đức?
Vụ án đã phát triển liên quan tới tận cán bộ cấp tỉnh, đã vượt quá phạm vi của hai người bọn họ. Cú điện thoại này bắt buộc phải gọi. Lý Trường Vũ cũng không do dự lâu liền gật đầu rồi lấy di động ra bấm số điện thoại của Cố bí thư.
*************
Thực ra Cố Duẫn Trí cũng ẩn ẩn đoán ra chuyện này hẳn có liên quan đến Hứa Thường Đức. Nghe Lý Trường Vũ báo cáo xong hắn trầm ngâm một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Đã ghi lại hết chưa?"
Lý Trường Vũ đánh mắt nhìn Điền Khánh Long đứng bên cạnh sau đó mới gật đầu thấp giọng nói: "Mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều ghi lại rõ ràng."
"Chắc các ngươi cũng biết chuyện này nên xử trí ra sao? Tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài, còn băng ghi hình với tài liệu thì chuyển lên đây cho ta!"
Nghe điện xong Lý Trường Vũ liền báo lại ý tứ của Cố bí thư cho Điền Khánh Long biết.
Điền Khánh Long gật đầu thấp giọng nói: "Ta sẽ tự mình đi Đông Giang một chuyến!" Chuyện này quá hệ trọng, hắn phái tự mình đích thân đến gặp Cố bí thư.
Lý Trường Vũ lại nhấn mạnh nói tiếp: "Cố bí thư đã căn dặn, nhất thiết không được để lộ chuyện này ra ngoài!"
Đột nhiên Điền Khánh Long lại nở nụ cười sâu xa khó hiểu: "Xem ra lần này đại lão bản của chúng ta tức giận thật sự rồi."
Điều khiến Lý Trường Vũ thấy không an tâm nhất lại là Trương Dương. Hắn cũng biết tiểu tử này với cô nàng nữ phát thanh viên kia có quan hệ mập mờ, cũng biết nguyên nhân vì sao Hứa Thường Đức lại năm lần bảy lượt chèn ép Trương Dương. Tuy rằng hắn ta là chủ tịch cả một tỉnh thật đó, quyền cao chức trọng thật đó, nhưng dù sao hắn cũng là con người, là nam nhân, hắn cũng có thất tình lục dục, cũng biết ghen ghét đố kỵ. Mà cũng vì Trưng Dương động đến vảy ngược của hắn mới khiến hắn điên cuồng đến vậy.
Còn Trương Dương thì lại quỵ hết tất cả những việc xảy ra trước đây đổ lên đầu Hứa Thường Đức. Trương Dương muốn trả thù, muốn cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.
Lý Trường Vũ cũng biết khá rõ con người Trương Dương, lúc thấy Trương Dương hầm hầm ra khỏi bệnh viện, hắn cũng châm rãi đi theo, rồi thản nhiên mở cửa chui vào ô tô của Trương Dương: "Đưa ta đến toà thị chính thành phố!"
Có thể nói tâm tình Trương Dương giờ cực kỳ khó chịu, không thèm nể mặt Lý Trường Vũ cứ thế lớn giọng quát: "Ngươi cũng có xe, sao lại bắt ta phải lái ngươi đi?"
Lý Trường Vũ nhìn Trương Dương tựa như trưởng bối nhìn một đứa nhỏ đang tỏ ra tức giận như bị ai đó giành mất đồ. Lý Trường Vũ mỉm cười, theo thói quen lại rút ra một điếu thuốc, rồi châm lửa hút: "Trương Dương, cũng không thể tin tưởng hoàn toàn vào những lời của Dương Thủ Nghĩa được, phải có chứng cứ xác thực. Nếu như không có chứng cứ xác thực thì không thể buộc tội Hứa Thường Đức được. Đất nước chúng ta là đất nước pháp trị, làm gì cũng phải theo luật pháp, không chỉ bằng những lời vô căn cứ mà buộc tội người khác được. Đừng nói là cán bộ cấp cao như hắn, dù chỉ là một gã nông dân quê mùa, ngươi cũng không buộc tội hắn được."
Trương Dương giận dữ hét lớn: "Nếu không tìm thấy chứng cứ thì lẽ nào lại để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy?"
Nghe Trương Dương nói vậy, Lý Trường Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhả ra một đám khói, thả người tựa lưng vào sau ghế nhàn nhạt nói: "Bất kể là với người ngay hay kẻ gian thì đều phái dùng pháp luật, chỉ có tuân thủ pháp luật thì quốc gia mới vững mạnh được. Nếu như ai cũng như ngươi, động một tí là đòi trả thù, động một tí là dùng luật rừng ra xử nhau, vậy thử hỏi quốc gia đề ra luật pháp để làm gi? Sẽ còn ai tuân thủ luật pháp nữa? Thân là cán bộ nhà nước, ngươi càng phải hiểu hơn ai hết điều này mới đúng."
Những lời vừa rồi cũng khiến cái đầu Trương Dương hạ nhiệt bớt. Đúng vậy, chỉ có bắt lão hồ ly nàv thân bại danh liệt, bị người người phỉ nhổ mới đáng đời hắn, bị như vậy hắn sống còn không bằng chết, phải sống những ngày còn lại trong tủi nhục dơ duốc.
Lý Trường Vũ lại thấp giọng khuyên nhủ: "Cố bí thư muốn chúng ta giữ kín chuyện này!"
Lúc hiểu ra, Trương Dương đã ổn định lại tâm tình, gật gật đầu đồng ý: "Lý thúc, ta hiểu."
Lý Trường Vũ mỉm cười: "Ta tin tưởng trên đời này cái ác không thể thắng được công lý. Nếu như hắn có sai phạm, thì chắc chắn sẽ bị chính quyền sử phạt nghiêm minh, nhất quyết không được để ung nhọt làm tổn hại danh tiếng Đảng, và nhà nước."
"Đúng rồi, mải nói chuyện mà ta quên không báo ngươi biết, Hồng bí thư đã đồng ý cho ngươi làm phó ban đầu tư và phát triển sở thương mại, cấp bậc là chính khoa, nhưng vẫn chỉ được hưởng đãi ngộ như phó xử mà thôi!"
Mãi tới lúc này Trương Dương mới nở nụ cười được: "Những cán bộ trẻ tuổi lại tài năng như ta thì phải dốc sức đề bạt mới đúng!"
Trời còn đang quang đãng vậy mà đột nhiên mây đen lại từ đâu ầm ầm kéo đến, chẳng mấy chốc đã phủ kín toàn bộ bầu trời Giang Thành. Một màu đen hôn ám, một màu đen của chết chóc. Rồi một tia chớp xé rách trời không, kéo theo là tiếng sấm nổ đì đùng vang mãi không dứt. Đang đứng ở cửa sổ căn nhà một cơn gió lạnh ùa vào khiến Hứa Thương Đức phải rùng mình. Nhìn cảnh đất trời biến hoá trước mặt vẻ mặt Hứa Thường Đức tỏ ra kính sợ vô bờ, những nếp nhăn trên trán hắn càng sâu thêm. Tâm tình hắn hiện giờ đang bấn loạn, hắn vẫn cảm thấy bất an lo lắng không yên.
Rốt cuộc tiếng điện thoại cũng vang lên, hắn chậm rãi đi tới nhắc điện thoại lên nghe."Không xảy ra việc gì ngoài dự kiến!" Một âm thanh trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền tới.
Mãi tới lúc này Hứa Thường Đức mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Thường Đức chậm rãi đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cực kỳ nhẹ nhõm đứng dậy xoay người sang chỗ khác. Đột nhiên hắn lại phát hiện một thân ảnh cao lớn đang đứng ở đằng xa, hắn giật mình một cái, rồi hai mắt đục ngầu của hắn bỗng nhiên lại sáng ngời rạng rỡ.
Hứa Gia Dũng mặc áo khoác gió màu xám khí vũ hiên ngang đứng đó. Hắn tháo ba lô xuống cầm trên tay phải, dùng tay trái chỉnh lại mắt kính rồi nở nụ cười đầy ấm áp: "Cha!"
"Gia Dũng!" Giọng điệu Hứa Thường Đức cùng tỏ ra vui sướng vạn phần. Hắn rảo chân bước tới, đúng lúc này thì trên trời những hạt mưa to bằng hạt đậu đang không ngừng rơi xuống. Hứa Gia Dũng đỡ cha đi vào trong nhà.
Con trai về khiến nội tâm tối tăm của Hứa Thường Đức cuối cùng cũng xuất hiện chút ánh sáng. Hắn vội vàng kéo tay con trai ngồi xuống sô pha ân cần hỏi han: "Sao trở về mà không gọi điện báo cho cha một tiếng để cha đi đón?"
Hứa Gia Dũng mỉm cười nói: "Chạ, là con muốn cho cha một sự bất ngờ nho nhỏ mà, với lại không báo trước để cha đỡ phải nóng ruột nóng gan ngóng con về."
"Nào, để ta nhìn con một chút nào... !" Hứa Thường Đức thân thiết xoa tay nắn vai con trai mình, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Có muốn gặp mẹ một chút không?"
"Mẹ đang ngủ, con cũng không dám đánh thức!"
Hứa Thường Đức gật gật đầu, nắm chặt tay con tự đáy lòng cám thán: "Đã trưởng thành rồi, đứa con trai bé nhỏ của ta đã trưởng thành thành một nam tử hán rồi!"
Hứa Gia Dũng mỉm cười: "Cha, con đã 29 tuổi rồi chứ còn ít ỏi gì nữa mà cha vẫn coi con là đứa con trai bé bỏng là sao?"
Bỗng nhiên Hứa Thường Đức lại lắc lắc đầu cảm thán: "Phải rồi, ta già rồi, thiên hạ giờ thuộc về đám thanh niên trẻ tuổi các ngươi mới phải!"
"Gừng càng già càng cay. Cha càng già lại càng dẻo dai hơn. Con nghe không ít người nói, cha còn phong độ hơn ngày xưa nữa đó."
Bỗng nhiên Hứa Thường Đức lại thu lại dáng điệu tươi cười, nghiêm mặt nói: "Không được nghe người khác nói bừa!"
Hứa Gia Dũng cũng hơi ngạc nhiên, tuy nhận ra cha có điều gì khác thường nhưng cũng không dám hỏi thẳng. Hứa thường Đức vỗ vỗ vai con trai mình cười nói: "Nhanh đi tắm rửa đi rồi chờ mẹ ngươi dậy, cả nhà chúng ta đi ăn bữa cơm đoàn viên."
"Cha hay là ăn ở nhà đi. Con muốn ăn món cá xốt chua ngọt với thịt kho tàu của cha."
Hứa Thương Đức tươi cười rạng rỡ: "Được! Được! Vậy để lão gìa này đi chợ nấu cơm cho ngươi vậy!" Mãi tới tận lúc này trong lòng Hứa Thường Đức mới cảm thấy một loại hạnh phúc không nói nên lời, cái loại hạnh phúc như quen thuộc lại như xa lạ với hắn. Rất lâu rồi hắn mới cảm nhận sự ấm áp của loại hạnh phúc gia đinh này. Hắn đã hạ quvết tâm, quyết không để kẻ nào cướp đi cái hạnh phúc này của hắn.
Cùng đêm với Dương Thủ Nghĩa chết, thì tổ trưởng tổ công tác ban kỷ ủy tỉnh Bình Hải - Hầu Bảo Trụ lúc đang trên đường trở về Đông Giang lại gặp chuyện không may. Chiếc xe đột nhiên mất lái chạy sang làn đường ngược chiều cùng lúc chiếc xe tải ngược chiều lao tới. Hai xe đụng nhau rất mạnh, ngoại trừ Hầu Bào Trụ, hai gã nhân viên tổ công tác đi cùng đều hi sinh vì nước.
Lúc nhận được tin tức này cũng là lúc Cố Duẫn Tri đọc xong bản báo cáo cùng băng ghi hình của Điền Khánh Long đưa tới.
Cố Duẫn Tri khó nhọc đặt điện thoại xuống, hắn không sao đè nén được sự tức giận trong lòng, nửa điếu thuốc đang hút dỡ trong tay cứ rung lên bần bật. Ba nhân viên công tác ban kỷ ủy tỉnh bị chết, hơn hết khiến hắn thấy buồn bực là người đang bị tình nghi hạ độc hãm hại Dương Thủ Nghĩa, tổ trưởng tổ công tác kỷ uỷ Hầu Bảo Trụ lại bị tai nạn chết giữa chừng. Dương Thủ Nghĩa đã chết. Hầu Bảo Trụ cũng chết nốt, người duy nhất biết chân tướng sụ việc cũng nắm giữ tất cả chứng cứ Dương Thủ Thành thì lại bặt vô âm tín. Có thể nói việc điều tra tội trạng của Hứa Thường Đức đã đi vào bế tắc.
← Ch. 0132 | Ch. 0134 → |