Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0319

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0319: Nữ bạo đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Cục trưởng công an phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Có một việc tôi nghĩ mọi người đã biết cả rồi. Người cảng thương bị đánh An Đạt Văn đó đã quyết định không khởi tố Trương Dương nữa, không truy cứu trách nhiệm của anh ta nữa, giờ đây không còn cần lo lắng về những phiền phức hệ lụy phía sau, sự xử lí với Trương Dương chỉ là vấn đề trong nội bộ của chúng ta mà thôi."

Lí Trường Vũ thở dài nói: "Người ta bị đánh mà người ta còn rộng lượng được đến vậy, chẳng lẽ chúng ta muốn đánh đồng chí của mình đến cuối cùng ư? Không cho người trẻ tuổi một cơ hội thay đổi?"

Chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân ho một tiếng, ông ta đã nhìn ra bè lũ của Trương Dương chiếm đại đa số ngày hôm nay, nếu như Đỗ Thiên Dã cho mọi người bỏ phiếu biểu quyết, thì bên ông ta nhất định sẽ đuối thế hơn, sự phản đối quyết liệt của Triệu Dương Lâm có khi còn làm cho tình hình bất lợi hơn, sau khi ông ta thành công trong việc dồn tất cả sự chú ý của mọi người lên mình, chậm rãi nói: "Tôi thấy, sự xử lí với Trương Dương là cần thiết, có điều anh ta dù sao cũng là một người trẻ tuổi, người ta cũng không còn truy cứu nữa, cũng không thể xử lí quá mạnh, cứ làm giống như thị trưởng Tả nói vậy, ghi chép lại trong nội bộ Đảng, trừ vào tiền thưởng, còn về công tác của phòng chiêu thương và phòng cải cách xí nghiệp, tôi thấy cứ để đó đã, mấy người thương nhân nghe nói đến việc này, ai còn dám đến đầu tư vào Giang Thành nữa chứ?"

Tả Viên Triều sửa lại: "Tôi chưa từng nói ghi lại nhé, tôi chỉ nói là cảnh cáo trong nội bộ Đảng thôi!"

Mã Ích Dân từ tốn nói: "Tôi nghe nhầm rồi, tôi nghe nhầm rồi!"

Thật ra ai cũng biết rằng ông ta cố tình nói sai.

Đỗ Thiên Dã nhìn đám hồ li già đó, trong lòng rất tức giận, nhưng không thể nào đánh nhẹ Trương Dương, nếu như đánh nhẹ, thì bằng với việc để người khác nắm đằng chuôi, công việc về sau của ông ta rất khó triển khai, sự xử lí với Trương Dương Tống Hoài Minh cũng đã nói rồi, xử phạt công minh, ông ấy nói là xử phạt chứ không phải là xử lí, nghĩa là phải đánh cho mạnh. Đỗ Thiên Dã đã có sự chuẩn bị từ trước, chức vụ của Trương Dương tạm thời phải lấy lại, nếu không thì không làm thế nào ăn nói lại được, ông nhấc cốc trà lên uống một ngụm.

Tất cả thường ủy đều nhìn Đỗ Thiên Dã, trong lòng Tả Viên Triều lúc này cảm thấy một luồng áp lực vô hình, đám người Triệu Dương Lâm thật sự là thế lực không nhỏ, trong lòng ông thầm nghĩ, nếu như mình xử lí việc này, nhất định sẽ đưa ra ý kiến rồi biểu quyết.

Đỗ Thiên Dã không cho các thường ủy cơ hội biểu quyết, ông chầm chậm đặt tách trà xuống: "Tôi quyết định, miễn trừ chức vụ phó chủ nhiệm phòng chiêu thương của Trương Dương. Miễn trừ chức vụ phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, cảnh cáo xử phạt đồng chí Trương Dương trong nội bộ Đảng và thông báo trong nội bộ, đồng thời trừ tiền thưởng toàn bộ năm 94."

Sau khi Đỗ Thiên Dã nói xong liền tuyên bố nghỉ họp, tất cả các thường ủy đã ý thức được một việc, Đỗ Thiên Dã không hề nói đến việc Trương Dương sẽ đi đâu về đâu, chỉ nói đến chuyện miễn chức chứ không nói đến chuyện chuyển sang cương vị nào.

Khi Đỗ Thiên Dã bước ra khỏi phòng họp, Tả Viên Triều nhanh chân bước theo, ông ta thấp giọng nói: "Đỗ bí thư, xử lí Tiểu Trương như vậy có phải là quá nặng không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Nếu không phạt nặng lòng dân không yên!"

Tả Viên Triều nói: "Anh đã miễn chức vụ của cậu ấy rồi, giờ để cậu ấy đi đâu?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu ta luôn gây phiền toái, để đến đâu cũng không biết đường an phận, cứ tự kiểm điểm đi đã! Công việc của cậu ta anh xem làm được thế nào thì làm!"

Tả Viên Triều cười đau khổ, ông ta cũng không muốn nhận được việc đó vào lúc này, thở dài một tiếng rồi nói: "Để cho cậu ta nghỉ một thời gian đã!"

An Đạt Văn nhìn Từ Gia Dũng ngồi đối diện, trên mặt rất lạnh lùng.

Từ Gia Dũng chủ động giơ tay ra nói: "An tiên sinh, chào anh, tôi là Từ Gia Dũng của bên Vị Thông!"

An Đạt Văn bắt tay anh ta: "Tôi biết, anh đến tìm tôi, có phải muốn nói chuyện với tôi về mảnh đất bên quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự không?"

Từ Gia Dũng cười nói: "Miếng đất đó là do Kiều tiểu thư một mình đứng ra khai phá, không liên quan gì đến tôi!"

An Đạt Văn hơi ngạc nhiên, lúc này người phục vụ đưa cà phê tới. Từ Gia Dũng làm một động tác mời, An Đạt Văn bỏ một vài miếng đường vào trong cốc cà phê, cầm chiếc thìa lên khuấy nhẹ nhàng.

Từ Gia Dũng thấp giọng nói: "Tôi đến đây là để thăm An tiên sinh!"

An Đạt Văn biết được rằng anh ta muốn chỉ đến việc mình bị đánh, cười lạnh lùng nói: "Mọi việc đã qua rồi, chỉ là hiểu nhầm thôi!" Mặc dù ngoài miệng An Đạt Văn nói rất bình thản, nhưng trước mắt y lại hiện lên cảnh bị Trương Dương tát giữa chốn đông người, nỗi hận trào lên không sao kể xiết, An Đạt Văn có tính cách rất cổ quái, y lạnh lùng không có chút tình người, làm việc không từ thủ đoạn, lần này bỏ qua Trương Dương, cũng không phải là nể mặt An Ngữ Thần, mà là vì trong thời gian này y không muốn có vấn đề gì xảy ra với việc chuyển nhượng cổ phần.

Từ Gia Dũng nói: "Tôi nghe nói một vài chuyện, tôi nghĩ rằng An tiên sinh nhất định sẽ hứng thú."

An Đạt Văn không nói gì, ánh mắt nhìn vào cốc cà phê đang gợn lên từng đợt sóng ở giữa.

Từ Gia Dũng nói: "Quyết định phạt Trương Dương đã được đưa ra rồi, miễn trừ chức vụ của anh ta, cảnh cáo trong Đảng, trừ tiền thưởng toàn năm 94."

An Đạt Văn cười nham hiểm: "chức quan miễn rồi lại có thể làm lại, còn tiền thưởng cả năm có gom vào có lẽ cũng chưa được 2000 cảng tệ, còn về việc cảnh cáo gì đó thì chỉ là làm trò mà thôi."

Từ Gia Dũng thở dài nói: "Hậu đài của Trương Dương thật sự rất vững chắc!"

An Đạt Văn nhấm một ngụm cà phê, nói một lời làm cho Từ Gia Dũng lộ hoàn toàn mặt thật: "Anh rất hận anh ta?"

Từ Gia Dũng hoàn toàn không bất ngờ bởi sự tinh anh của An Đạt Văn, cũng biết rằng, không cần thiết phải tiếp tục giả đò trước mặt người thông minh như vậy, anh ta gật đầu.

An Đạt Văn cười nói: "Tôi cũng hận anh ta!"

Từ Gia Dũng nói: "Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được tiếng nói chung rồi."

An Đạt Văn lắc đầu trả lời: "Anh không giống tôi, anh đến tìm tôi, anh muốn mượn sức lực của tôi, anh muốn lợi dụng tôi, còn tôi thì không thích bị người khác lợi dụng, hơn nữa tôi làm việc cũng không muốn nhờ vả người khác."

Từ Gia Dũng mỉm cười nói: "An tiên sinh thật là tuổi trẻ tài cao, dù là anh có tài cán trên thị trường, nhưng quan trường của nội địa Trung Quốc có nhiều nét rất riêng biệt, người ngoài không bao giờ hiểu được."

An Đạt Văn không nói gì.

Từ Gia Dũng nói: "Có phải đài truyền hình trung ương đã từng đến phỏng vấn anh rồi không?"

An Đạt Văn cười nói: "Có phải do anh bảo với bọn họ?"

Từ Gia Dũng cười nói: "Giới tin tức rất hứng thú với những việc như thế này, tôi chỉ là cho bọn họ một vài đầu mối mà thôi!"

An Đạt Văn lại nhấp một ngụm cà phê, chau mày nói: "Cà phê trong đại lục thật là khó uống!" Y đứng dậy nói: "Có điều vẫn phải cảm ơn tách cà phê này của anh, nếu cần tôi sẽ đến tìm anh!"

Từ Gia Dũng nhìn bóng lưng của An Đạt Văn ngày càng đi xa, trong lòng lộ ra sự thù hận và hiểm độc, sự kiêu ngạo của An Đạt Văn anh ta đã được lĩnh giáo từ lâu, nhưng không ngờ tên này lại kiêu ngạo đến vậy. Anh ta cầm cốc cà phê trước mặt lên uống một ngụm lớn, quên mất cà phê rất nóng, làm cho hắn lỡ tay làm rơi cốc xuống đất, chiếc cốc vỡ tan tành, cũng làm kinh động đến những người uống cà phê khác.

Nỗi tức giận trong lòng Từ Gia Dũng bùng phát, hắn đau khổ kêu lên một tiếng, rồi sau đó đánh Kiều Mộng Yên một cái thật đau, làm cho Kiều Mộng Yên ngã xuống đất.

Hắn điên cuồng lao đến, nắm lây tóc Kiều Mộng Yên: "Tôi biết mà, tôi biết từ lâu rồi, cô thích hắn ta, cô thích tên khốn đó, tên vô lại đó, tên lưu manh đó!"

Từ Gia Dũng cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, hắn quay đầu lại, thì thấy Kiều Mộng Yên, nét mặt Kiều Mộng Yên rất phức tạp, mặt trắng bệch.

Từ Gia Dũng đứng dậy đến trước mặt Kiều Mộng Yên: "Em theo dõi anh?"

Kiều Mộng Yên nói: "Đừng quên, đối diện là tổng bộ công ty, ở phòng làm việc có thể nhìn thấy xe của anh!"

Về đến phòng làm việc của Kiều Mộng yên, Từ Gia Dũng đứng ở cửa sổ nhìn, quả nhiên có thể nhìn thấy xe của mình rất rõ. Anh ta gật đầu.

"Anh hẹn An Đạt Văn ra đây có mục đích gì?"

Từ Gia Dũng cười nói: "Chẳng phải là vì quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự sao?"

"Anh nói dối, anh muốn cùng hắn ta đối phó với Trương Dương!"

Nụ cười trên mặt Từ Gia Dũng đột ngột biến mất, hắn đi từng bước ép đến người Kiều Mộng Yên: "Còn nói không theo dõi tôi? Tại sao lại theo dõi tôi? Đúng thế! Tôi muốn đối phó với Trương Dương. Tôi hận hắn ta, tôi muốn hắn ta đi chết!"

Kiều Mộng Yên cắn môi: "Gia Dũng, buông tay ra! Anh đã trở thành nô lệ của sự thù hận, anh đã bị sự thù hận làm cho thay đổi rồi, cứ thế này, anh sẽ làm mất đi chính bản thân mình, anh làm cho em cảm thấy thật xa lạ!"

Từ Gia Dũng cười lạnh lùng: "Tôi làm cho cô cảm thấy thật xa lạ? Có phải Trương Dương làm cho cô cảm thấy gần gũi không?" Anh ta nắm lấy cánh tay của Kiều Mộng Yên, bóp mạnh rồi hét lên: "Nói!"

Kiều Mộng Yên nói: "Ít ra anh ấy không hẹp hòi như anh, rộng lượng hơn anh nhiều!"

Nỗi tức giận trong lòng Từ Gia Dũng bùng phát, hắn đau khổ kêu lên một tiếng, rồi sau đó đánh Kiều Mộng Yên một cái thật đau, làm cho Kiều Mộng Yên ngã xuống đất.

Hắn điên cuồng lao đến, nắm lây tóc Kiều Mộng Yên: "Tôi biết mà, tôi biết từ lâu rồi, cô thích hắn ta, cô thích tên khốn đó, tên vô lại đó, tên lưu manh đó!"

Môi Kiều Mộng Yên đã rớm máu, cô kiên nghị nhìn Từ Gia Dũng: "Buông tôi ra, anh đã mất đi lí trí rồi!"

Từ Gia Dũng lạnh lùng nói: "Tôi mất đi lí trí, tôi cung phụng cô như nữ thần vậy, trước mặt cô, tôi như một con chó, tôi còn không dám động vào cô, nhưng cô lại là một con đàn bà vô lại, cả ngày chỉ nghĩ đến tên khốn đó!" Ánh mắt của hắn đầy sự điên rồ.

Lúc này Kiều Mộng yên mới hơi sợ, cô run rẩy nói: "Anh hãy tỉnh lại đi! Anh..."

Từ Gia Dũng đã bắt đầu xé áo cô ra, hắn gào lên như dã thú: "Tại sao tôi phải đợi đến ngày kết hôn cơ chứ, tôi sẽ chiếm đoạt cô ngay ngày hôm nay, ngay ngày hôm nay...."

Kiều Mộng Yên bắt đầu rơi lệ, cô cố gắng giãy giụa: "Anh từng nói anh sẽ tôn trọng tôi, anh từng nói..."

Soạt! một tiếng, chiếc váy của Kiều Mộng Yên bị xé toạt, đôi chân trắng ngần lộ ra, cô dùng hết sức bình sinh tát vào mặt Từ Gia Dũng một cái, nhưng hành động đó đã làm cho Từ Gia Dũng càng thêm hăng máu, hắn nắm lấy tay Kiều Mộng Yên, một tay cởi thắt lưng của mình.

Kiều Mộng Yên run rẩy nói: "Khốn kiếp, anh cút đi...Cứu với...." Phòng làm việc của cô ấy là phòng cách âm, bên ngoài không hề nghe thấy tiếng động gì. Kiều Mộng Yên van nài: "Anh đừng như thế này...Anh đừng như thế này...."

Từ Gia Dũng quát lớn: "Tôi phải có được em, tôi phải có được em ngay bây giờ!"

Cửa phòng rầm một tiếng mở ra, gió lạnh làm cho Từ Gia Dũng run lên, ngay sau đó tóc của hắn bị một người nắm lấy từ đằng sau.

"Mẹ kiếp, cái quái gì thế này!" Trương đại quan hét to lên, vất Từ Gia Dũng sang một góc, người hắn dính lên tường, rồi bắt đầu tụt xuống theo góc tường. Khi tụt xuống, quần cũng tụt theo, để lộ ra mảng mông. Từ Gia Dũng cực kì đau, và cũng cực kì thê thảm.

Quần áo trên người Kiều Mộng Yên bị xé rách lỗ chỗ, lộ ra rất nhiều phần cơ thể, Trương đại quan lúc đó cũng chẳng có tâm tình nào ngắm nhìn, vội vàng cởi áo khoác của mình đắp lên trên người Kiều Mộng Yên. Người Kiều Mộng Yên như ngớ đi, không còn chút sức lực nào, cô dựa người vào trong lòng Trương Dương khóc.

Trương Dương cùng An Ngữ Thần đến đây để bàn với Kiều Mộng Yên về việc khai phá quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự, Thời Duy tiếp họ, sau đó đưa hai người họ đến phòng làm việc, vừa mới ra khỏi thang máy, Trương Dương đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Kiều Mộng Yên, mặc dù phòng của Kiều Mộng Yên đã được làm cách âm, nhưng tai Trương đại quan rất thính, vẫn nghe thấy tiếng kêu của cô ấy, Trương Dương không kịp giải thích vội vàng chạy đến.

Thời Duy và An Ngữ Thần đều không hiểu xảy ra việc gì, lúc này mới đuổi kịp, nhìn thấy tình cảnh trước mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Từ Gia Dùng, lại nhìn thấy Kiều Mộng Yên, hai người ngay lập tức đoán ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thời Duy yêu quý nhất người chị họ này của mình, nhìn thấy những vết tay trên mặt chị họ, bờ môi rớm máu, cô tức giận đùng đùng, xông đến đá vào hạ bộ của Từ Gia Dũng: "Chết đi!"

Cú đá này vào đúng chỗ hiểm, Từ Gia Dũng còn chưa kịp kéo quần lên, bị thời Duy đá trúng chỗ hiểm, làm cho hắn ta kêu thét lên một tiếng ngất lịm đi.

Khi Thời Duy định bồi thêm cú nữa, đã bị An Ngữ Thần kéo lại: "Đừng giết người!"

Trương Dương đưa Kiều Mộng Yên cho hai người Thời Duy và An Ngữ Thần chăm sóc, đến trước mặt Từ Gia Dũng, sờ vào kinh mạch hắn ta, tên này vẫn chưa bị Thời Duy đá chết đi, Trương Dương nhìn vào giữa hai chân của hắn, trong lòng nghĩ: "Mẹ kiếp, thế này mà cũng dám ra ngoài làm mưa làm gió!". Đột nhiên hắn nảy ra một ý định, nhân lúc này bóp chết tên khốn này, nhưng nghĩ lại, vậy chẳng phải là ném đá giấu tay hay sao? Chúng ta không thể làm việc tội lỗi như vậy. Nhìn bộ dạng Từ Gia Dũng, Trương Dương trong lòng thầm mắng, tên khốn này lúc bình thường thì tử tế, mà lại làm chuyện tày trời như vậy, nếu không trừng phạt hắn ta không thể được, phải khởi tố hắn, nhưng Kiều Mộng Yên lại là vợ chưa cưới của hắn, chưa chắc đã đồng ý cáo trạng hắn, hôm nay không biết Từ Gia Dũng ăn nhầm phải cái gì rồi mà lại nổi máu điên lên như vậy?

Dù sao thì bên cạnh cũng không có ai, Trương Dương rút ra hai cây kim châm vào hai chỗ trên người Từ Gia Dũng, tên khốn, hai mũi kim này đủ để cả đời ngươi làm một thái giám sống, Trương đại quan thật là thâm hiểm.

Thời Duy và An Ngữ Thần dìu Kiều Mộng Yên đến căn phòng bên cạnh để nghỉ ngơi. Kiều Mộng Yên khóc rất thương tâm, từ trước đến giờ cô luôn có tình cảm sâu đậm với Từ Gia Dũng, đã có ý định gả cho hắn từ lâu, nhưng không ngờ hắn ta lại đối xử với mình như vậy.

Thời Duy tức giận nói: "Chị à, hắn ta không phải là người, hắn ta là súc sinh, báo cảnh sát đến bắt hắn!"

An Ngữ Thần không rõ tình hình, nhưng nhìn thấy cảnh vừa rồi cũng rất bất bình: "Loại rác rưởi này, cô còn thích hắn ta đến thế, hủy bỏ hôn ước với hắn đi."

Kiều Mộng yên cuối cùng đã bình tĩnh lại, vành mắt cô đỏ gay, lên tiếng nói: "Thôi đi! Để cho anh ta đi đi, việc này đừng nói ra ngoài!"

Thời Duy tức giận đáp: "Thế thì lợi cho tên khốn đó quá!" Cô đứng dậy đi vào phòng làm việc bên cạnh.

Từ Gia Dũng đã tỉnh dậy, chỉnh đốn lại quần áo, bên dưới hắn bị Thời Duy đá giờ sưng tấy lên, vô cùng đau đớn. Hắn cúi rạp đầu, không thể không cúi đầu, việc ngày hôm nay thật là mất mặt.

Trương Dương ngồi trên bàn làm việc, lạnh lùng nhìn anh ta: "Từ Gia Dũng à Từ Gia Dũng, thật là giỏi giang đấy!"

Từ Gia Dũng ngồi dựa vào tường, run rẩy lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, rút ra một điếu hút. Anh ta cũng không biết mình tại sao lại điên cuồng đến thế, là Trương Dương, chính là Trương Dương đã làm cho anh ta có những hành động như vậy.

Trương Dương nói: "Hút đi! Nếu không vào ngục không được hút nữa đâu!"

Từ Gia Dũng nhìn Trương Dương: "Anh hận tôi?"

Trương Dương nói: "Đáng sao? Nói thật nhé, tôi chẳng thèm để mắt đến anh nữa kìa!"

Môi Từ Gia Dũng co dúm vào một cách đau khổ.

Trương Dương cười rất khó hiểu.

"Anh cười cái gì?"

Trương Dương nói: "Anh thật là trượng nghĩa, tôi vừa có tí chuyện bên này, mà ngay lập tức anh đã phạm tội cùng với tôi, với tinh thần đó của anh, sau khi anh vào ngục, tôi sẽ thường xuyên đến thăm anh."

Lúc này Thời Duy bước vào, cô lạnh lùng nhìn Từ Gia Dũng, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ: "Chị tôi bảo anh cút đi!" Kiều Mộng Yên rõ ràng là bảo Từ Gia Dũng đi đi.

Trương Dương hơi ngạc nhiên nhìn Thời Duy: "Không báo cảnh sát à?"

Thời Duy bất mãn quay sang lườm hắn.

Từ Gia Dũng khó khăn bò dậy, chầm chậm đi ra ngoài cửa, khi đi qua người Thời Duy, anh ta dừng lại một lúc rồi nói: "Giúp tôi nói một câu xin lỗi đến chị cô!"

Sau khi Từ Gia Dũng đi khỏi đó, Trương Dương không chịu được nói: "Làm gì vậy? Thật sự để cho hắn ta đi như vậy sao?"

Thời Duy nói: "Tôi đâu có phải là chị tôi? Tôi làm sao biết được? Đám đàn ông các anh, chẳng có mấy ai tốt đẹp!"

"Liên quan quái gì đến tôi chứ!"

Lần này An Ngữ Thần đến muốn nói với Kiều Mộng Yên, quyền khai phá quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự sẽ không chuyển nhượng, về sau họ sẽ vẫn tiếp tục hợp tác, nhưng xảy ra việc này, nên cô không thể nào nhắc đến chuyện đó được nữa.

Kiều Mộng Yên rất kiên cường, sau khi tắm rửa xong, lại đi ra, Trương Dương, An Ngữ Thần, Thời Duy đều ở phòng làm việc đợi cô ấy, thật ra mọi người đều hiểu đây cũng không phải là việc lớn gì, Kiều Mộng Yên và Từ Gia Dũng là vợ chồng chưa cưới, hai người đã đính hôn. Dù Từ Gia Dũng có thật sự làm tới, thì có lẽ Kiều Mộng Yên cũng sẽ không tố cáo anhh ta, nhưng việc này đã bị Trương Dương bắt gặp, quỹ đạo phát triển của sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi. Hắn nhân cơ hội này xử lí Từ Gia Dũng, giờ đây Từ Gia Dũng vẫn không biết được sự thay đổi của cơ thể mình. Có điều dù về sau hắn có ý thức được, thì chuyện này nhất định sẽ bị đổ lên đầu Thời Duy.

Lúc này Kiều Mộng Yên cảm thấy rất phức tạp, tình cảm của cô đối với Từ Gia Dũng là thật, khi Từ Gia Dũng cần đến cô, cô đến bên cạnh anh ta, đỡ lấy áp lực gia đình, dũng cảm đính hôn với anh ta, Từ Gia Dũng rất cảm động vì điều đó, thậm chí còn nói sau khi kết hôn mới làm chuyện đó. Kiều Mộng Yên rất cảm động vì sự tôn trọng ấy, nhưng sự việc ngày hôm nay, đã hoàn toàn phá vỡ giấc mơ đẹp đẽ của Kiều Mộng Yên, cô đã nhìn thấy được bộ mặt vô tình điên dại của Từ Gia Dũng. Trong sâu thẳm thâm tâm, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù bề ngoài Kiều Mộng Yên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tròng lòng cô giờ đây cảm xúc đang đan xen lẫn lộn, cô không biết sau khi chuyện này xảy ra, cô sẽ phải đối mặt với Từ Gia Dũng thế nào. Cô nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, An tiểu thư, chuyện ngày hôm nay..."

Chưa đợi cô nói hết, Trương Dương đã cười nói: "Chuyện gì? Chúng tôi vừa mới đến có biết gì đâu!"

Trong lòng Kiều Mộng Yên cảm thấy ấm áp, người như Trương Dương nhất định sẽ không đi tuyên truyền, hắn rất hiểu tâm lí người khác.

An Ngữ Thần thấy cảm xúc Kiều Mộng Yên bắt đầu ổn định trở lại, đứng dậy cáo từ: "Vậy chúng tôi về trước đây!"

Trương Dương lại nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, tôi mời mọi người đi ăn bữa cơm tối, rồi cùng đi Hoàng Gia Giá Nhật hát karaoke, thế nào?"

Thời Duy thầm nghĩ Trương Dương thật là ngốc, vừa xảy ra việc này, chị họ đâu có tâm tình nào để đi hát hò, nhưng cô ấy không biết rằng, Trương Dương biết lúc này Kiều Mộng Yên đang hỗn loạn nhất, mọi người cùng nhau thoải mái một chút có ích lợi đối với cô ấy.

Ngay cả An Ngữ Thần cũng tưởng rằng Kiều Mộng Yên sẽ từ chối, nhưng Kiều Mộng Yên lại gật đầu: "Tân Hoàng Gia đúng không, tôi bảo họ chuẩn bị trước!"

Trương Dương lắc đầu: "Cơm canh ở mấy cửa hàng lớn đó ăn ngấy rồi, gì nhỉ, tôi biết một cửa hàng lươn, chuyên làm các món về lươn, chúng ta đi nếm thử xem!"

Quán lươn mà Trương Dương nói nằm ở gần phố cổ, hắn nghe Đỗ Vũ Phong nói vậy, căn hộ mới cấp của Đỗ Vũ Phong cách đây không xa, mời Trương Dương mấy lần, nhưng Trương Dương bận suốt, không có thời gian đến đó.

Trương Dương dẫn ba người họ đến quán lươn, mặc dù ngoài mặt Kiều Mộng Yên như bình thường, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn rất cô đơn đau khổ.

Mặc dù vẫn chưa đến năm giờ, nhưng phòng đã được đặt hết cả, họ chỉ có thể ngồi ở phòng ngoài.

Trương Dương cầm thực đơn đưa cho Kiều Mộng Yên bảo cô chọn món, Kiều Mộng Yên nói: "Tùy anh, chọn món nào đặc sắc ấy."

Thòi Duy không do dự lấy thực đơn về phía mình, gọi bốn món lạnh, bốn món nướng và hai món xài, cô ấy gọi món có một đặc điểm, chỉ gọi món đắt tiền, dù sao thì là Trương Dương mời tiệc, không thể nào tiết kiệm tiền cho hắn được.

Trương Dương cười nói: "Đắt chưa chắc đã ngon đâu."

Thời Duy nói: "Đắt nhất cũng chỉ có 58 tệ, anh thật là biết chọn chỗ!"

Trương Dương nói: "Chẳng làm thế nào được cả, tôi sắp trở thành dân thất nghiệp rồi, tất cả tiền thưởng năm nay đều bị trừ hết rồi, nghèo lắm!" Nói xong câu này hắn quay sang nhìn Kiều Mộng Yên.

Kiều Mộng Yên nở nụ cười nói: "Đừng kêu nghèo trước mặt tôi, cùng lắm thì tôi mời là được!"

Thời Duy nói: "Vậy không được, ba vị mĩ nữ chúng ta đã đi ăn cùng anh, anh sung sướng lắm rồi, chưa thu phí của anh là còn tốt đấy, còn muốn để chúng tôi trả tiền nữa à? Quên đi nhá!"

Trương Dương phì cười nói: "Nói nhỏ thôi, gần đây đánh nghiêm lắm, chơi bời là không được đâu!"

Thời Duy bực mình nói: "Cái gì gọi là chơi bời, anh nói cái quái gì thế!" Câu này của cô ấy làm cho tất cả mọi người khách khác đều nhìn về phía này, trong đó không ít người nhìn đầy ẩn ý, Kiều Mộng Yên đi ra đây là để giải sầu, đương nhiên sẽ không để ý đến những ánh mắt đó, An Ngữ Thần và Thời Dùy đều là những người thoải mái, có người nhìn bọn họ, bọn họ bèn dùng ánh mắt sắc như dao để đáp trả lại.

Trương Dương nhắc nhở hai người: "Đang ở ngoài, phải khiêm nhường một chút, đừng gây chuyện!"

Thời Duy cười nói: "Anh mà cũng dám nói câu khiêm nhường à?"

Trương Dương nói: "Chẳng còn cách nào, gần đây tôi phải khom lưng uốn gối, không khiêm nhường cũng không được mà!"

Sau khi thức ăn được bê lên, Trương Dương gọi một chai rượu, tửu lượng của Thời Duy không tốt, Trương Dương lo lắng cho sức khỏe của An Ngữ Thần, không để cô ấy uống, Kiều Mộng Yên tự mình rót một cốc rồi nói: "Tôi uống với anh!"

Trương Dương cười nói: "Được, chúng ta quen nhau lâu thế rồi, tôi thật chưa được lĩnh giáo tửu lượng của cô."

Tửu lượng của Kiều Mộng Yên rất khá, một cân rượu này cơ bản không thấm tháp vào đâu, uống vào bụng rồi nhưng Kiều Mộng Yên vẫn không hề say. Cô rất đau khổ nhận ra một điều, càng những lúc mình muốn say thì lại càng tỉnh táo.

Mọi người đều nhận ra ý muốn của Kiều Mộng Yên, An Ngữ Thần nói: "Đừng uống nữa!"

Kiều Mộng Yên cười nói: "Tôi không sao, Trương Dương anh còn uống được không đấy? Làm thêm một chai nữa nhé!"

Trương Dương cười nói: "Tôi có gì mà không uống được cơ chứ! Làm thì làm!"

Kiều Mộng Yên nghe ra trong câu nói của tên này có gì đó ám muội, nhưng không hiểu tại sao trong lòng cô không hề khó chịu, mà lại còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngay cả Kiều Mộng Yên cũng không thể giải thích được.

Thời Duy mắng: "Lưu manh thành bản tính rồi!" Câu này của cô ấy làm cho Kiều Mộng Yên đỏ mặt.

Trương Dương cười nói: "Tôi cứ lưu manh đấy thì đã sao? Muộn thế này mà cô còn ra ngoài cùng tôi không sợ sao?"

Thời Duy trừng mắt nói: "Anh dám!" Cô phát hiện có một tiểu tử bên cạnh đang nhìn mình, bực mình nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Tiểu tử đó là côn đồ của vùng này, biệt hiệu là lươn, cũng là khách thường xuyên của đồn công an, hôm nay vừa được thả ra, hắn cùng mấy tên tiểu đệ đến đây ăn mừng. Những ngày tháng thế này, càng là đám khốn này, thì càng cảm thấy mình ra sao ra sao, dường như là vào được nhà đá một lần thì bọn họ càng cảm thấy tự hào hơn vậy. Hắn ta không quen Trương Dương, thấy một mình Trương Dương đem theo ba vị mĩ nữ đến, trong lòng hơi khó chịu, Thời Duy lại mắng hắn ta trước mặt mọi người thế này, hắn ta không thể nào chịu được.

Hắn đập bàn đứng dậy: "Con kia, mẹ nhà mày nói gì đấy? Có tin ông mày chơi chết không?"

Trương Dương lúc đó vẫn chịu đựng được, cầm cốc rượu lên cụng li với Kiều Mộng Yên, Kiều Mộng Yên cắn môi, đột nhiên đứng dậy, cầm cốc trà vừa pha xong trước mặt lên, hất thẳng vào mặt tên lươn, cô phẫn nộ nói: "Súc sinh, anh có biết thế nào là tôn trọng phụ nữ không?"

Trương Dương, An Ngữ Thần và Thời Duy đều ngớ người, không ai ngờ Kiều đại tiểu thư sẽ nổi giận, mặc dù cốc trà đó không sôi sung sục, nhưng ít ra cũng phải mấy chục độ, làm cho lươn nóng bỏng thét lên một tiếng, hắn long mắt lên, cầm chiếc ghế xông lên đằng trước.

An Ngữ Thần giơ chân đá, làm cho chiếc ghế trong tay hắn vỡ vụn làm mấy mảnh, đá đúng vào ngực tên lươn, cả người hắn lảo đảo lùi về sau, đập vào bàn, sau đó ngồi sụp xuống mặt đất, cơm canh trên bàn rơi vãi đầy trên người hắn.

Thời Duy lại chạy lên bồi thêm một cú đá nữa, sau khi đá xong, mới phát hiện trên chiếc giày thể thao của mình có dính dầu mỡ, tức đến độ lại xông ra đá thêm một nhát nữa vào bụng tên lươn.

Năm người uống rượu cùng tên lươn đều đứng dậy, sự việc xảy ra quá nhanh, bọn họ chưa kịp hiểu gì đã thấy tên lươn bị ba người con gái đánh.

Trương Dương vốn cũng chẳng định ra tay, mặc dù hắn rất muốn rat ay, nhưng sự việc này do Thời Duy gây ra, người đầu tiên rat ay lại là Kiều Mộng Yên, còn người đánh chính diện là An Ngữ Thần, cái khác thì không nói, chỉ cần dựa vào võ công của An Ngữ Thần, đối phó với đám lưu manh này còn thừa. Trương đại quan ngồi ở đó cầm cốc rượu lên nhâm nhi, giờ đây hắn có một nhiệm vụ đó là làm hộ pháp, bảo đảm không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Quán ăn này vốn đã rất nhỏ, cuộc hỗn chiến vừa xảy ra, cả quán ăn liền náo loạn cả lên.

Năm tên đồng bọn của lươn muốn vây lên, An Ngữ Thần đã xông đến bên cạnh bọn chúng đá cho mấy nhát, làm cho bọn chúng ngã rạp xuống đất, Thời Duy xông ra đánh theo. Kiều Mộng Yên cũng đạp mấy nhát lên người bọn côn đồ.

Trương Dương nhìn mà thấy ghê, đám phụ nữ thật là không dễ gây chuyện.

Đang đánh rất náo nhiệt, Đỗ Vũ Phong bước vào, anh ta đến đây là để uống rượu, đi làm về vừa vặn đi ngang qua đây, nghe thấy trong này đánh nhau, vì thế vào xem, ai ngờ người gây chuyện đều là người quen cả.

Trương Dương cười nhìn anh ta gật đầu.

Tên lươn ôm mặt bị bỏng đứng dậy, hắn nhận ra Đỗ Vũ Phong: "Cảnh quan Đỗ, chúng tôi bị họ đánh!"

"Đáng kiếp!"

Lươn ngớ người: "Anh nói năng kiểu gì vậy?"

"Mau đi ngay, còn ở lại đây nữa cẩn thận tôi bắt vào đấy!" Đỗ Vũ Phong nói.

Mấy người xung quanh có người nhận ra Trương Dương, xì xầm to nhỏ, mấy tên đồng bọn của lươn lồm cồm bò dậy, không biết ai đó nói một câu: "Mau đi đi, người ta đến cả cảng thương còn dám đánh, đừng nói gì đến các người!"

Mặt Trương đại quan nóng bừng lên, mẹ kiếp, ông đây nổi tiếng đến thế cơ à?

Đám người của tên lươn lúc đó mới nhận ra Trương Dương, ai nấy đều ôm mặt đi ra khỏi quán ăn.

Đỗ Vũ Phong gọi: "Đừng đi chứ, trả tiền đã!"

Kiều Mộng Yên và hai cô gái làm náo loạn cả quán ăn, bữa cơm này đương nhiên không thể ăn tiếp được nữa, Trương Dương đứng dậy đi trả tiền, thì phát hiện ra tên lươn đã trả cho cả số tiền của hắn rồi, Trương Dương trong lòng thầm cười, thật là quỷ sợ người xấu, hắn ở Giang Thành đúng là nổi tiếng là người xấu rồi.

Rời khỏi quán lươn, mặt Kiều Mộng Yên khá đỏ, xinh đẹp lạ thường, vỗ vỗ tay nói: "Thật là thoải mái!" Sau khi người ta gặp chuyện không vui, muốn tìm một thứ gì đó để trút giận, Kiều Mộng Yên đã tìm được rồi, hất cốc nước trà nóng lên người tên lươn, còn đá theo mấy nhát, hành động ngày hôm nay thật sự quá khác biệt với hình tượng thục nữ thường ngày của cô ấy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)