Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0332

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0332: Một phát súng kinh diễm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Hai anh em Chu Hồng Quân, Chu Hồng Tinh sau khi đánh đuổi hòa thượng đi, trong thôn vẫn có người nói ra nói vào, thôn Chu Tiểu Kiều tuy rất đồng lòng, nhưng bất kỳ địa phương nào cũng có người sẽ có tư tâm và tạp niệm, trong thôn cũng có người từ đầu tới cuối không tham gia vào hành vi gây chuyện trước đây, tiền bí thư chi bộ thôn Chu Minh Xuyên chính là một trong số đó.

Nghe nói anh em Chu gia đánh đuổi một hòa thượng từ ngoài tới, Chu Minh Xuyên không khỏi cười lạnh, từ lúc chuyện này bắt đầu, y chỉ lạnh lùng bàng quan, chuyện của suối nước nóng cốc Xuân Hi lần trước đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với y, bởi vì chuyện đó mà y bị anh em Sử gia dọa cho một trận, sau cùng còn bị hương lý xử phạt, ngay cả chức vị bí thư chi bộ cũng không giữ được. Chu Minh Xuyên hiện tại chỉ là một người dân bình thường, chuyện gì cũng không liên quan tới y.

Nhưng chỉ là bản thân Chu Minh Xuyên nghĩ vậy thôi, vào buổi tối hôm mà anh em Chu gia đánh hòa thượng Tam Bảo, Sở Đại Trụ tới nhà y.

Chu Minh Xuyên nhìn thấy Sở Đại Trụ thì trong lòng như đánh trống, tuy mình đã không còn làm bí thư chi bộ Đảng, nhưng lần trước bị Sở Đại Trụ bức cho phải nhận ba trăm đồng, còn dưới sự uy bức của hắn phải viết một cái giấy nợ, chỉ cần Sở Đại Trụ không cao hứng, tùy thời đều có thể tìm y tống tiền, Chu Minh Xuyên cười bồi mời Sở Đại Trụ vào nhà, nói: "Đại Trụ đấy à, tìm tôi có việc gì thế?"

Sở Đại Trụ cười cười, hắn cho rằng mình cười trông rất hiền lành, nhưng trong mắt Chu Minh Xuyên lại biến thành khủng bố vô cùng, xã Hắc Sơn Tử có ai mà không biết sự hung ngoan bưu hãn của anh em Sử gia, tuy nói bọn họ hiện tại đều đi theo chính đạo, làm cố vấn bảo an cho làng du lịch suối nước nóng, nhưng Chu Minh Xuyên nhìn thấy hắn vẫn run lẩy bẩy.

Chu Minh Xuyên mời Sở Đại Trụ vào nhà. Vợ của y lạnh lùng nhìn Sở Đại Trụ, trong lòng rất không hiểu nam nhân của mình vì sao lại có quan hệ với tên lưu manh mang tiếng xấu này nhỉ? Chu Minh Xuyên sau khi đuổi lão bà đi, đóng cửa phòng lại, mỉm cười lấy một bao Hồng Tháp Sơn ra cho Sở Đại Trụ hút.

Sở Đại Trụ cầm lấy điếu thuốc mà Sở Đại Trụ đã châm, hít sâu một hơi, nói: "Bí thư chi bộ Chu, lâu rồi không gặp!"

Chu Minh Xuyên châm thuốc cho mình, nói: "Tôi hiện tại không còn là bí thư chi bộ nữa rồi, chỉ là người dân bình thường giống như cậu thôi!"

Sở Đại Trụ nói: "Không có ai là cả đời làm bí thư chi bộ cả, anh hiện tại không phải chưa chắc sau này cũng không phải, tôi thấy ở cái thôn Chu Tiểu Kiều này cũng chỉ có anh có năng lực đảm đương vị trí này!"

Chu Minh Xuyên nhìn bộ dạng lưu manh của Sở Đại Trụ, mắng thầm: "Mày con mẹ nó là ai chứ? Một tên lưu manh mà thôi, không ngờ lại ngồi đây nói chuyện với tao như là lãnh đạo thượng cấp vậy! Lịt mẹ mười tám đời tổ tông nhà mày!" Nhưng y cũng chỉ dám chửi ở trong bụng mà thôi, những lời này nói sao cũng không thốt ra ngoài miệng được, y cười bồi, nói: "Tôi sớm đã nhìn thấu rồi, hiện tại cứ thật thà sống qua ngày thôi!"

Sở Đại Trụ từ trong túi móc ra một phong bì. Bộp một tiếng vỗ lên mặt bàn, dọa cho Chu Minh Xuyên giật nảy mình.

Tặng quà mà khoang trương như vậy cũng chỉ có Sở Đại Trụ, hắn vỗ vỗ phong bì da trâu nói: "Một vạn đồng!"

Chu Minh Xuyên lắc đầu, nhưng không đợi y nói gì thì Sở Đại Trụ đã nói: "Anh phải nhận!" Hắn lại rút chủy thủy sáng quắc ra, dùng sức cắm lên mặt bàn, đuôi chủy thủy ở trên mặt bàn không ngừng rung rung. Chu Minh Xuyên nhìn lưỡi đang sáng quắc, rùng mình sợ hãi.

Sở Đại Trụ nói: "Không phải là không làm được, mà cũng không phải là bức anh phạm tội, chỉ cần anh làm tốt chỗ tiền này là của anh, mà chức bí thư chi bộ cũng là của anh!"

Chu Minh Xuyên nuốt nướt bọt, nói: "Anh rốt cuộc là muốn tôi làm gì?"

Sở Đại Trụ nói: "Tôi nghe nói bọn anh có đánh một hòa thượng!"

Chu Minh Xuyên gật đầu, nói: "Là hai anh em Chu Hồng Quân làm, tôi không tham dự!" Y nói xong lại bổ sung: "Chuyện trong thôn trong đoạn thời gian này tôi đều không tham đự!"

Sở Đại Trụ nói: "Biết người các anh đánh là ai không?"

Chu Minh Xuyên lắc đầu.

Sở Đại Trụ nói: "Cao tăng Tam Bảo của chùa Nam Lâm Giang Thành, chùa Nam Lâm sở dĩ có thể được xây dựng thuận lợi như vậy là nhờ ông ta quảng mộ thiện duyên, xá lợi Phật tổ cũng là ông ta phát hiện. Anh nghĩ xem, xá lợi Phật tổ đó là thánh vật, vì sao lại để ông ta phát hiện, bởi vì đại sư Tam Bảo có duyên! Ông ta là người có duyên mà Phật tổ chọn trúng, dạng cao tăng như vậy các anh cũng dám đánh, tôi thấy thôn Chu Tiểu Kiều phải gặp xui xẻo!"

Chu Minh Xuyên là một Đảng viên, y cũng không tin cái này, biểu tình trên mặt rất kỳ quái.

Sở Đại Trụ nói: "Anh đừng có mà không tin, nói chung thôn Chu Tiểu Kiều các anh lần này khó mà chạy khỏi kiếp số!"

Chu Minh Xuyên nói: "Anh rốt cuộc là muốn tôi làm gì?"

Sở Đại Trụ nói: "Làm công tác tuyên truyền!" Gã ghé vào tai Chu Minh Xuyên nói gì đó. Vẻ mặt của Chu Minh Xuyên có chút khó xử, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ngoan của Sở Đại Trụ, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Nếu như thật sự có chuyện này phát sinh, tôi có thể giúp đỡ chế tạo bầu không khí, có điều, nhưng phải là không có chuyện gì, không có kiếp số mà anh nói..."

Sở Đại Trụ nói: "Anh yên tâm đi, các anh lần này thật sự là chọc giân ông trời rồi!" Hắn nhìn chỗ tiền trên bàn: "À... viết giấy nợ cho tôi đi!"

Chu Minh Xuyên sớm đã đoán được y lại giở trò này, lần này y không do dự, viết giấy nợ cho Sở Đại Trụ, dẫu sao thì lúc trước cũng viết rồi, cái này gọi là nhiều rận không ngứa mà nhiều nợ thì chẳng lo. Nhận hối lộ một lần cũng là nhận, nhận hai lần cũng là nhận, của mày con mẹ nó tao nhận, tao cũng không định tiêu, sau này mày tố tao, ông đây giao lại tiền cho mày là được.

Sở Đại Trụ đợi y viết xong, đứng dậy bỏ đi.

Chu Minh Xuyên tiễn hắn ra ngoài cửa, vội vàng đóng cửa lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, dựa vào cửa lớn, nhìn bầu trời âm u, chỉ cảm thấy tim khó chịu như là bị rót chì, một mực bị kéo xuống, giống như là tùy thời đều có thể rót ra khỏi ngực y, khó chịu vô cùng.

...

Trương đại quan nhân lúc này đang ở xã Tứ Quý, bí thư đảng ủy xã Hắc Sơn Tử Chúc Khánh Dân ngồi đối diện với hắn, Chúc Khánh Dân nhíu chặt lông mày, đoạn thời gian này y luôn rất bực bội, áp lực và sự tra hỏi tới từ các phương diện và khiến cho gã phải nhận áp lực chưa từng có, chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều càng lúc càng lớn, gã là bí thư đảng ủy xã mà không áp chế được tràng diện, khẳng định phải chịu trách nhiệm chủ yếu.

Chúc Khánh Dân uống một ngụm rượu nói: "Tình huống trên cơ bản chính là như vậy!"

Trương Dương nói: "Bí thư Chúc, chúng ta là đồng sự cũ. Tôi nói chuyện với anh cũng không phải giấu gì cả!"

Chúc Khánh Dân nói: "Chủ nhiệm Trương có gì thì xin cứ nói!"

Trương Dương nói: "Chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều ầm ĩ như vậy, tương lai khắc định sẽ phải truy cứu trách nhiệm, trong lòng anh nên chuẩn bị!"

Chúc Khánh Dân gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Đoạn thời gian này, trong ngoài xã Hắc Sơn Tử có không ít ký giả, chuyện lần này bị đẩy lên thành xôn xao như vậy, có liên quan tới đám người này!"

Chúc Khánh Dân nói: "Tôi biết, hiện tại còn có không ít ký giả sống luôn ở trong xã, bọn họ đợi xem náo nhiệt, nhưng huyện lý không dám làm gì người ta, chúng tôi cũng đành chịu!"

Trương Dương nói: "Có lúc bọn họ phải cầu anh, ví dụ như những ký giả đó rơi vào tay anh thì anh sẽ là sao?"

Chúc Khánh Dân mặt mày mờ mịt nhìn Trương Dương, Trương Dương ghé vào bên tai gã nói mấy câu, Chúc Khánh Dân trợn trừng mắt lên: "Cái đó..."

Trương Dương nói: "Anh nghe tôi đi, cứ làm vậy!"

Chúc Khánh Dân gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Sau khi trận phong ba của thôn Chu Tiểu Kiều qua đi, tôi muốn anh trọng điểm kiểm tra công tác kế hoạch hóa gia đình của họ, theo như tôi biết thì Chu Hồng Vệ có ba người con trai, vượt quá hai người, anh cả anh hai của hắn trong nhà cũng toàn đẻ nhiều cả, lần này phải chấp hành chính sách tới cùng."

Chúc Khánh Dân thực sự không hiểu Trương Dương sao lại liên hệ chuyện này với chuyện đẻ nhiều, gã thở dài, nói: "Chủ nhiệm Trương, hiện tại thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều đều bốc hỏa, không phải là lúc tới chấp hành công tác kế hoạch hóa gia đình!"

Trương Dương nói: "Kế hoạch hóa gia đình là quốc sách cơ bản của chúng ta, họ dám đẻ nhiều chính là phạm pháp, lúc cần thiết thì có thể bảo phía cảnh sát phối hợp hành động."

Chúc Khánh Dân trong lòng thầm kêu bất diệu, xem ra Trương Dương lần này tới là muốn đại náo một trận đây.

Trương Dương lại có bộ dạng rất vững tâm, cầm chén rượu lên, nói: "Hi vọng xã Hắc Sơn Tử có thể nhanh chóng yên bình trở lại!"

Chúc Khánh Dân chạm cốc với hắn, nhưng lại không nghĩ vậy, chỉ hi vọng thằng ôn này đừng khiến cho chuyện ầm ĩ hơn.

Hai người uống xem chén này, còn chưa kịp đặt xuống thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó một giọng nói vang lên: "Chủ nhiệm Trương có đây không?"

Trương Dương từ giọng nói nghe ra là chủ nhiệm văn phòng xã Hắc Sơn Tử Cảnh Tú Cúc, hắn cười nói: "Chị Cảnh đấy à, em ở trong này!"

Cảnh Tú Cúc bước vào, cô ta mới uốn tóc, lổ ra vẻ xinh đẹp hơn trước kia, Cảnh Tú Cúc trước tiên chào hỏi Chúc Khánh Dân, Trương Dương mời cô ta ngồi xuống, rót một chén rượu cho cô ta.

Cảnh Tú Cúc cũng không giấu ý tới của mình, cô ta thở dài, nói: "Chủ nhiệm Trương, trưởng xã Chúc, thực sự không dám giấu, tôi tới là để hỏi chuyện của bố chồng!"

Trương Dương nói: "Chị Cảnh, chị yên tâm đi, bác Trần không sao cả!"

Cảnh Tú Cúc nói: "Bố chồng tôi tuổi lớn rồi, lần này tự dưng lại dính vào cuộc kiện tụng này, tôi cũng không quen ai cả, chỉ có thể dựa vào Đảng và chính phủ thôi!"

Trương Dương cười nói: "Chị không cần phải lo lắng, bác Trần là phòng vệ chính đáng, điểm này không có gì phải nghi ngờ cả!"

Cảnh Tú Cúc nói: "Những người của thôn Chu Tiểu Kiều đó không ngừng làm ầm gĩ, người nhà của người chết chạy tới xã lý dọa tôi, những ngày này tôi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không biết những ngày tháng như thế này bao giờ mới kết thúc!"

Trương Dương an ủy cô ta: "Yên tâm đi, rất nhanh sẽ kết thúc thôi!" Hắn lại nhớ tới Trần Tuyết đang họ ở Bắc Kinh, quan tâm hỏi: "Trần Tuyết có biết chuyện này không?"

Cảnh Tú Cúc nói: "Cảm tình của nó và ông nôi rất sâu đậm, tôi sợ chuyện này làm ảnh hưởng tới việc học của nó, cho nên không nói cho nó biết, hơn nữa hiện tại tình hình của xã Hắc Sơn Tử rất xấu, tôi cũng không dám để nó về!"

Trương Dương nói: "Như vậy là tốt nhất, Trần Tuyết về cũng không giúp được gì cả!"

Cảnh Tú Cúc gật đầu, nói: "Chủ nhiệm Trương, bố chồng tôi đã là phòng vệ chính đáng, vì sao hiện tại vẫn chưa được thả?"

Trương Dương nói: "Cái nà cũng là lo cho sự an toàn của bác Trần thôi, chị Cảnh à, chị đừng lo lắng, tôi đảm bảo với chị, chuyện này rất nhanh sẽ qua thôi!"

Chúc Khánh Dân nhìn Trương Dương, trong lòng lấy làm lạ, không biết hắn sao lại nắm chắc như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn thật sự có phương pháp giải quyết chuyện này ư?

....

Tối ngày hôm nay thôn Chu Tiểu Kiều phát sinh ba chuyện lớn, một là trong hốc mắt của hai con sư tử đá ở cửa thôn chảy máu, hai là bên trong thôn khắp nơi bay đầy truyền đơn, bên trên dùng máu viết "chọc giận thần linh tất gặp báo ứng"! Ba là từ đường của Chu gia bốc cháy.

Ba chuyện lớn này đều xảy ra vào lúc nửa đêm, các thôn dân lúc cứ hỏa còn phát hiện ra hai chuyện còn lại. Nhất thời lòng người hoảng loạn, người mê tín ở trong thôn rất nhiều, liên tưởng tới những lời mà hòa thượng hôm qua nói, không khỏi đều sợ hãi.

Tới sáng sớm ngày hôm sau thì bắt đầu có người sinh bệnh, thượng thổ hạ tả, tới hoàng hôn thì người bị bệnh ở trong thôn đã gần hai mươi người, có lời đồn truyền ra, nói là đây là báo ứng, các thôn dân tìm bí thư chi bộ phản ánh tình huống, hiện tại bí thư chi bộ thôn là Chu Minh Cường, sau sự kiện phát sinh giới đấu gã đã bị miễn chức, biết rằng thôn dân sẽ đến tìm gã, cho nên dứt khoát đóng cửa không ra.

Thế là thôn dân lại tìm tới tiền bí thư chi bộ thôn Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên ở trong thôn rất có uy tín, sau khi y gặp mấy cán bộ của thôn ủy, thở dài nói: "Tôi thấy lần này trong thôn thật sự là gặp báo ứng rồi!"

Mấy cán bộ của thôn ủy ngơ ngác nhìn nhau, kế toán thôn Chu Lượng nói: "Chú ba, chúng ta là Đảng viên, đều là vô thần luận giả, sao lại bảo có báo ứng?"

Chu Minh Xuyên cười lạnh, nói: "Vậy cậu nói với xem vì sao từ đường của Chu gia chúng ta vì sao lại bỗng nhiên bốc cháy? Vì sao trong mắt sư tử đá lại chảy máu? Và vì sao lại có nhiều truyền đơn như vậy?"

Mấy thôn ủy đều không nói gì.

Chu Lượng không nhịn được liền nói: "Bị cháy thì chắc là có người châm lửa, trong mắt sư tử đá chảy máu cũng là có người sơn lên, truyền đơn là có người nhân lúc đêm khuya phát tán!"

"Vậy cậu giải thích cho tôi, vì sao thoáng cái lại có nhiều người bị bệnh như vậy?"

Chu Lượng không nói gì, lão bà của gã cũng bị bệnh.

Chu Minh Xuyên nói: "Tôi vừa tới bệnh viện xã, bác sĩ nói bệnh này phát rất kỳ quái, không tra ra nguyên nhân, mời bác sĩ của bệnh viện huyện tới hội chẩn cũng không tra ra nguyên nhân!"

Chu Lượng nói: "Chú ba, lân này thì không hay rồi, bách tính trong thôn đều hốt hoảng lắm!"

Chu Minh Xuyên nói: "Hốt hoảng thì làm được gì? Tôi sớm đã khuyên các người rồi, đừng có chống lại chính phủ, đừng làm những chuyện làm trái kỷ cương phép nước, nhưng các người lại không nghe, hiện tại thì hay rồi, xảy ra chuyện rồi đó, gặp báo ứng rồi đấy!"

Nhân viên vệ sinh thôn Chu Minh Trung nói: "Bí thư chi bộ, hiện tại lòng người hoảng hốt, Chu Minh Cường lại trốn tránh, thôn chúng ta cần có một người đứng đầu, cho nên!"

Chu Minh Xuyên trừng mắt lên: "Đừng có tìm tôi! Ai bảo các người đi cướp tài vật quốc gia? Ai bảo các người đi đánh nhau? Gây chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi thì phải chịu trách nhiệm, các người tìm tôi làm cái gì?"

Tất cả đều im lặng.

Một lúc sau Chu Lượng nói: "Chu Hồng Vệ không thể chết oan uổng được!"

Chu Minh Xuyên nói: "Hắn không phải là chết oan uổng hay, tôi không nói được, các người cũng không nói được, chỉ có pháp luật nói là được thôi. Các người làm ầm ĩ lên làm cái gì? con mẹ nó, làm cho toàn thế giới đều biết thôn Chu Tiểu Kiều, các ngươi tưởng là làm việc tốt à? Thôn chúng ta bị bắt nhiều người như vậy, nhưng lại chỉ có một mình Chu Hồng Tinh được thả về, thế rốt cuộc là sao?"

Con trai của Chu Minh Trung cũng bị bắt, nghe thấy vậy không khỏi phẫn uất nói: "Con mẹ nó, tôi sớm đã hoài nghi chuyện này có vấn đề, chuyện này là hai anh em họ dẫn đầu gây chuyện, tại sao chỉ có gã được thả, con trai tôi cũng chỉ đi theo gây rối, vì sao tới giờ vẫn bị nhốt?"

Lúc này nghe thấy ngoài cửa có tiếng kinh hô: "Không ổn rồi, không ổn rồi!"

Chu Hồng Kiện, con trai của Chu Minh Xuyên đầu đầy mồ hôi chạy vào, hổn hà hổn hển nói: "Cha, hai cái giếng của thôn ta toàn bộ đều biến thành máu, ghê quá đi!"

Sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến đổi, chuyện khủng bố ly kỳ liên tục phát sinh, thần kinh của những thôn dân này đã bắt đầu biến thành mẫn cảm và yếu ớt.

Không biết là ai nói: "Chúng ta mau đi mời vị cao tăng đó đi!"

Chu Lượng nói: "Hôm qua đánh người ta thành như vậy, chúng ta đi mời, người ta khẳng định sẽ không tới đâu!"

Chu Minh Xuyên nói: "Giờ là lúc nào rồi, còn để ý tới những điều này làm gì, người ta là cao tăng đắc đạo, khẳng định sẽ không tính toán với người phàm tục chúng ta đâu. Hồng Kiện, con đi nghe ngóng xem vị cao tăng đó đi đâu rồi? Chúng ta cùng nhau đi mời, cho dù là quyên thêm chút hương hỏa cũng phải mời ông ấy về!"

Mấy thôn ủy tuy cảm thấy mời hòa thượng thì có chút không ổn, nhưng trước mắt quả thật là cũng không có biện pháp nào tốt hơn, quái sự phát sinh ở trong thôn thực sự là quá khủng bố.

Chu Hồng Kiện rất nhanh liền nghe ngóng được nơi hạ lạc của hòa thượng Tam Bảo, hiện tại hòa thượng Tam Bảo đang làm phật sự ở làng du lịch suối nước nóng.

Chu Minh Xuyên và mấy vị cán bộ thôn thương lượng một chút, liền lái ba chiếc xe xe ba bánh tới làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi mời người.

Hòa thượng Tam Bảo nghe nói thôn Chu Tiểu Kiều có người đến, trong lòng thầm bội phục sự an bài của Trương Dương, nhìn mấy cán bộ của thôn Chu Tiểu Kiều, hòa thượng Tam Bảo lạnh lùng nói: "Mấy vị thí chủ tìm bần tăng cho chuyện gì?"

Chu Minh Xuyên cười bồi, nói: "Đại sư, chúng tôi lần này tới là để nói xin lỗi với ông!"

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Chuyện đã qua rồi, tôi cũng không bị thương nặng, chuyện này tôi sẽ không truy cứu, các người có thể về rồi."

Chu Minh Xuyên nói: "Đại sư tấm lòng rộng rãi, từ bi vi hoài, khiến cho bọn phàm phu tục tử chúng tôi rất là xấu hổ!"

Hòa thượng Tam Bảo híp mắt lại, tay không ngừng xoay Phật châu, bộ dạng cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm.

Mấy người Chu Minh Xuyên nhìn nhau, vẫn do Chu Minh Xuyên nói, y ho khan một tiếng, nói: "Đại sư!"

Hòa thượng Tam Bảo lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa!"

Chu Minh Xuyên kể lại chuyện phát sinh trong thôn tối qua lại một lượt, mấy thôn ủy đi theo y tới cũng nói chen vào.

Hòa thượng Tam Bảo thở dài, nói: "Tôi sớm đã nói rồi, chọc giận ông trời, tội không thể tha!"

Chu Minh Xuyên nói: "Đại sư, chúng tôi tới đây một là để nói xin lỗi với ông, hai là xin ông chỉ điểm một chút, giúp chúng tôi hóa giải trận tai kiếp này!"

Hòa thượng Tam Bảo cười thầm, thầm nghĩ các ngươi cũng có ngày hôm nay à? Hôm qua lúc đánh ta sao không có ai chịu nghe ta nói, y dứt khoát trầm mặc, bất kể là Chu Minh Xuyên nói sao cũng không lên tiếng.

Chu Minh Xuyên quấy rầy cả nửa ngày, nhìn thấy không có nửa ngày, y liền đánh mắt ra hiệu cho Chu Lượng, Chu Lượng hiểu ý y, bước lên đưa một phong bì tới gần hòa thượng Tam Bảo: "Đại sư, đây là tiền thuốc thang cho thầy, chỉ cần thầy giúp chúng tôi hóa giải tai kiếp này, chúng tôi sẽ nguyện ý quyên một tòa phật tượng cho chùa Tam Bảo!"

Tay của hòa thượng Tam Bảo từ từ đặt lên phong bì, ông ta có một bản sự rất hay, chỉ cần đặt tay vào một cái lập tức có thể đoán được con số chuẩn xác bên trong, bên trong phong bì đút một ngàn đồng, xem ra lão bách tính của thôn Chu Tiểu Kiều rất có lòng thành, bách tính trong thôn kiếm tiền cũng không phải dễ.

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Không phải là tôi không muốn giúp các người, mà là cách làm của người trong thôn quả thực là chọc giận trời cao, nghịch thiên mà làm tất gặp báo ứng."

Chu Minh Xuyên nói: "Không làm cũng làm rồi, chuyện đã phát sinh, xin đại sư điểm hóa cho!"

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Tai kiếm xảy ra tối qua chẳng qua là một cảnh cáo mà thôi, nếu như các người không mau rửa sạch tội nghiệt trên người, chuyện thảm hơn còn ở phía sau kìa."

Nếu như những lời này được nói vào ngày hôm qua, hòa Tam Bảo kiểu gì cũng bị đánh hội đồng một trận, nhưng rất nhiều lời nói của ông ta giờ đã được nghiệm chứng, những bách tính đã đã tin ông ta tới bảy phần.

Chu Minh Xuyên nói: "Xin đại sư tư bi vi hoài, giúp mấy trăm nhân khẩu trong thôn chúng tôi một lần."

Hòa thượng Tam Bảo nhắm mắt lại, lảm ra vở khổ sở suy nghĩ, đám người Chu Minh Xuyên ngoan ngoãn đứng yên ở bên cạnh, không ai dám làm phiền vị hòa thượng trông có vẻ cam thâm mạt trắc này.

Đứng lặng cả năm phút trời, hòa thượng Tam Bảo mới mở miệng nói: "Những tài vật mà người trong thôn cướp được toàn là những gì mà An râu rậm năm đó cướp bóc mà có, chính là vật cực kỳ xui xẻo, những thứ đó bên trên đều triêm nhiễm vô số linh oan hồn, mang về trong thôn tất nhiên là mang theo cả oan hồn và vận xui về rồi."

Chu Minh Xuyên nói: "Tôi về thôn sẽ động viên mọi người giao đồ vật ra!" Chu Minh Xuyên biết rõ trong lòng, hòa thượng Tam Bảo có tám chín phần mười là giống mình, động cơ đều là để giải quyết chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều, mình chỉ cần phối hợp cho tốt là được.

Tam Bảo nói: "Tôi hôm qua lúc đi qua lều linh cữu, phát hiện có lệ quỷ quanh quẩn bên trên linh cữu, người chết lúc sinh tiền làm nhiều chuyện xấu, thi thể của của anh ta một khi không hỏa tang đi, những oan hồn này sẽ thường trú ở thôn Chu Tiểu Kiều!" Nói tới đây hòa thượng Tam Bảo liền dừng lại, nói khẽ: "Lời của tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, còn làm thế nào thì phải trông vào bản thân các người! Thôn Chu Tiểu Kiều thực sự đã tới lúc sinh tử tồn vong, nếu các người vẫn cố chấp, không nghe khuyên can, tai họa chân chính sẽ lập tức giáng xuống đầu các người."

Đám người Chu Minh Xuyên luôn miệng cảm tạ, rời khỏi làng du lịch suối nước nóng, Chu Minh Xuyên ngồi lên xe ba bánh, phất tay nói: "Về thôn động viên những thôn dân giấu tài vật quốc gia nộp hết lên, còn nữa, bảo anh em Chu gia hỏa thiêu Chu Hồng Vệ đi!"

Chu Lượng nói nhỏ: "Tôi thấy bắt nộp lại những thứ đó thì dễ, nhưng hỏa thiêu Chu hồng Vệ thì rất khó, anh em Chu gia cũng không phải là dễ chọc đâu!"

Chu Minh Xuyên gầm lên: "Hai anh em chúng thì tính là cái chó gì, so với sinh tử tồn vong của toàn thôn, hai đứa chúng ngay cả sợi lông cũng không bằng!"

Hòa thượng Tam Bảo lừa được đám người Chu Minh Xuyên đi xong thì đút phong bì vào trong tay áo, ông ta tới suối nước nóng tìm Trương Dương, Trương đại quan nhân đang tranh thủ lúc rảnh rỗi, thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng.

Hoàng thượng Tam Bảo vén tay áp ngồi ở bên cạnh suối.

Trương Dương hơi ngẩng đầu lên, hắn đeo kính râm mà Tống Hoài Minh tặng vừa hay che được ánh sáng chói mắt: "Sao rồi?"

Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Án chiếu theo những gì anh nói, thuận tiện kiếm thêm chút tiền!"

Trương Dương nói: "Bọn họ có tin ông không?"

Tam Bảo nói: "Biếu một ngàn đồng tiền thuốc men! Tôi đang chuẩn bị nộp lên đây!" Hòa thượng Tam Bảo nói, nhưng lại không có ý lấy tiền ra.

Trương Dương nói: "Ông giữ lại dùng đi! Coi như là chút bồi thượng cho ông!"

Hòa thượng Tam Bảo nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, tiền hương hỏa mà anh đã đồng ý quyên..."

Trương Dương nói: "Tôi thấy ông không nên làm hòa thượng!"

Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Chủ nhiệm Trương đang mắng tôi đấy à?"

Trương Dương nói: "Tôi so dám mắng người xuất gia như ông? Tôi chỉ cảm thấy loại nhân tài như ông không đến phòng chiêu thương làm cán bộ thì thật là đáng tiếc!"

Hòa thượng Tam Bảo mặt dày, vẫn cười hi hi nói: "Nếu chủ nhiệm Trương thật sự cần, tôi có thể suy nghĩ chuyện hoàn tục!"

Trương Dương thoải mái dang tay ra trong suối nước nóng, đặt ở sau đầu, nói: "Ông tha cho tôi đi, thôn Chu Tiểu Kiều có phải là có rất nhiều người bị bệnh không?"

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Tôi đang muốn nói chuyện này đây, thật là kỳ quái, trong một đêm có nhiều người bị bệnh như vậy, chẳng lẽ là báo ứng mà anh nói à?"

Trương Dương bảo: "Tới lúc ông đại hiển thân thủ rồi đấy!"

Hòa thượng Tam Bảo không xa lạ gì với thủ pháp này của Trương Dương, nhớ lại lúc ông ta và Trương Dương vừa quen nhau, lúc đó Trương Dương còn là một trưởng khoa nho nhỏ của ban phát triển thị trường du lịch, cũng lợi dụng thủ pháp này để lừa đám bán hàng rong ở đường Lao Động đi! Hiện giờ Trương Dương giở lại trò cũ, hòa thượng Tam Bảo cơ hồ có thể đoán định chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều là do hắn làm, nhưng thực sự nghĩ không thông Trương Dương làm cách nào? Ông ta cũng không dám hỏi, chỉ có thể giữ sự nghi hoặc ở trong lòng.

Không chỉ có một mình hòa thượng Tam Bảo nghi hoặc chuyện này, Lâm Tú cũng vô cùng kỳ quái, mời Trương Dương vào văn phòng của mình, hỏi nhỏ: "Chuyện của thôn Chu Tiểu Kiều có phải là cậu làm không?"

Trương Dương lười biếng nói: "Dì Lâm, dì không nghe hòa thượng Tam Bảo nói à, đó là báo ứng của họ!"

Lâm Tú đương nhiên sẽ không tin báo ứng gì cả, bà cười khẽ, nói: "Tôi chỉ thấy đầy hiếu kỳ thôi, hốc mắt sư tử đá chảy máy khẳng định là có người sơn lên, hỏa hoạn ở từ đường Chu gia cũng là con người làm, phát tán truyền đơn rất đơn giản, có điều đồng thời có nhiều người bị bệnh như vậy thì không giải thích được? Chẳng lẽ có người hạ độc vào nước dùng của họ?"

Trương Dương nói: "Sức tưởng tượng của dì Lâm thật là phong phú, nhưng loại chuyện này không thể liên tưởng lung tung được, phóng hỏa, đầu độc chính là chuyện làm loạn kỷ cương. Cái đó... cháu tốt xấu gì cũng là một Đảng viên, một cán bộ quốc gia đường đường chính chính, loại chuyện như vậy cháu không làm đâu!"

Lâm Tú bán tính bán nghi nhìn Trương Dương, trong lòng đã đoán chắc chuyện này có quan hệ với hắn, cho dù không phải là hắn làm thì hắn cũng là người sắp đặt kế hoạch, nếu không thì hắn vì sao lại gọi hòa thượng Tam Bảo đến, chính là để phối hợp với hắn diễn màn kịch này mà.

Lâm Tú cười nói: "Tôi cũng lười chẳng muốn quản, tôi chỉ hi vọng sóng gió lần này mau qua đi, để cốc Xuân Hinh nhanh chóng trở lại những ngày yên bình."

Trương Dương cười tủm tỉm, nói: "Sắp rồi! Vốn chẳng phải là chuyện lớn gì! Trong vòng ba ngày là mây tan gió tạnh thôi!"

....

Tình hình bệnh dịch của thôn Chu Tiểu Kiều đang nhanh chóng phát triển, trung tâm không chế bệch dịch của huyện phái người tới, sau khi kiểm tra toàn thôn một lượt, hoài nghi chuyện phát bệnh tập thể lần này là sự kiện đầu độc, lấy mẫu nước giếng, nước giếng vẫn là màu đỏ của máu, mấy nhân viên công tác phí rất nhiều thời gian mới biện nhận ra được là bên trong có Man-gan cao và Kali chua, đây mới chính là nguyên nhân khiến cho nước giếng biến thành màu đỏ.

Nhưng cách giải thích của họ lại không thể nào tiêu trừ đi được tâm lý sợ hãi của thôn Chu Tiểu Kiều, ngược lại, bọn họ lại vì các thôn dân người này nối tiếp người kia bị bệnh mà càng sợ hãi hơn, tiền bí thư chi bộ thân Chu Minh Xuyên hiệu triệu một tiếng, trong thôn lập tức bắt đầu nộp tang vật hôm giới đầu cướp được và cất giấu.

Chu Minh Xuyên không dám tự tiện làm chủ, báo chuyện này lên xã lý, bí thư đảng ủy xã Chúc Khánh Dân lại báo lên cục công an huyện, cục công an liên lạc với cục văn vật huyện, cùng nhau tới thu chỗ tài vật này.

Có điều xe tiếp nhận văn vật đi tới cửa thôn thì không chịu vào, một là hai ngày trước chuyện thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều tấn công xe cảnh sát quá ầm ĩ, hai là hiện tại đâu đâu cũng lưu truyền thôn Chu Tiểu Kiều phát sinh ôn dịch, cho nên không ai dám mang tính mạng của mình ra mạo hiểm cả.

Chu Minh Xuyên dẫn mấy cán bộ thôn ủy cùng nhau nộp chỗ tài vật đó lên.

Lúc đồng chí của cục văn vật huyện đang ghi danh sách thì hòa thượng Tam Bảo đến.

Thấy hòa thượng Tam Bảo, đám người Chu Minh Xuyên chẳng ai thèm để ý đến những người này của cục văn vật nữa, toàn bộ đều ùa lên. Hòa thượng Tam Bảo hiện tại ở trước mạt bọn họ chính là Như Lai chuyển thế, chính là cứu tinh của bọn họ.

Hòa thượng Tam Bảo tay áo phất phơ đi tới: "Ai Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!"

Chu Minh Xuyên bảo Chu Lượng tiếp tục công tác giao nhận tài vật, đi tới trước mặt hòa thượng Tam Bảo, chắp tay nói: "Đại sư, thầy bất kể là thế nào cũng phải cứu chúng tôi, hiện tại trong thôn đã có hơi ba mươi người bị bệnh rồi, còn tiếp tục nữa thì sợ rằng người toàn thôn đều bị bệnh tiếp!"

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Dỡ lều linh cữu chưa?"

Chu Minh Xuyên thở dài.

Lúc này phía trước lều linh cữu của Chu Hồng Vệ cục diện vô cùng khẩn trương, Chu Hồng Tinh nắm chặt đao mổ lợn, khí thế hùng hổ nhìn thôn dân ở xung quanh, gầm lên: "Mẹ kiếp, tao xem đứa nào dám tới nhà tao gây chuyện nào?"

Chu Hồng Quân cũng cầm một cây gậy gỗ trong tay.

Bầu không khí ở hiện trường rất khẩn trương, luc Chu Minh Xuyên và hòa thượng Tam Bảo tới, vừa hay thấy được cảnh này.

Chu Minh Xuyên ỷ vào uy tín của mình ở trong thôn, quát: "Chu Hồng Tinh, cậu làm cái gì vậy? Tôi không phải đã nói rồi sao? Mau hỏa táng em trai cậu! Đừng có làm liên lụy tới những người khác ở trong thôn!"

Chu Hồng Quân là một thầy giáo tiểu học, hắn không mê tín, đi tới trước mặt Chu Minh Xuyên, nói: "Bí thư chi bộ Chu, ông đừng nghe hòa thượng này yêu ngôn hoặc chúng, trên thế giới này làm gì có yêu nghiệt! Chuyện phát sinh trong thôn không có liên quan gì tới nhà chúng tôi cả!"

Chu Minh Xuyên lạnh lùng nhìn Chu Hồng Quân, nói: "Đánh rắm, chuyện hai anh em cậu làm rối rắm ầm ỹ tôi không quản, nhưng hiện tại thôn đều bị một nhà các anh làm liên lụy thành thế nào rồi? Lều linh cữu này lập tức dỡ đi cho tôi, tức khắc đưa thi thể của Chu Hồng Vệ tới sân hỏa táng!"

Chu Hồng Quân đối với Chu Minh Xuyên còn có chút kính úy, nhưng Chu Hồng Tinh thì lại không, gã dùng mũi dao sáng quắc chỉ vào Chu Minh Xuyên: "Các người đừng cho rằng tôi không nhìn ra nhé, tất cả đều thông đồng với lão hòa thượng này để hại nhà chúng tôi, ai dám động thi thể của em trai tôi xem, lão tử một dao đâm chết hắn ngay!"

Chu Minh Xuyên nhìn dao mổ lợn sáng quắc cũng thấy có chút sợ hãi, hòa thượng Tam Bảo niệm Ai Di Đà Phật, nói: "Ai Di Đà Phật, thiện tai thiện tai! Thí chủ chấp mê bất ngộ, thôn Chu Tiểu Kiều này chỉ sợ bị cậu liên lụy rồi!"

Chu Hồng Tinh mắt đỏ rực, bộc lộ rõ vẻ mặt hung ác, nói: "Con mẹ, lão hòa thượng ông nói linh tinh gì đó, tôi giết ông trước!" Gã phát điên rồi, cầm dao mổ lợn xông lên.

Hòa thượng Tam Bảo cũng sợ, mình chẳng qua là phối hợp với kế hoạch của Trương Dương, nếu như bỏ mạng một cách hồ đồ ở đây, vậy thì xong rồi, ông ta quay người định chạy thì bị Chu Hồng Tinh cầm đao giết lợn liền mạng truy cản ở đằng sau.

Hòa thượng Tam Bảo thấy Chu Hồng Tinh đuổi theo càng lúc càng gần, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, bảo tướng trang nghiêm gì cũng sớm bay sạch ra ngoài chín tầng mây, chỉ luôn miệng hô cứu mạng: "Giết người rồi, giết người rồi!"

Đám thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều thấy Chu Hồng Tinh làm thật, ai ai cũng nhao nhao né tránh, không ai muốn bị ngộ thương cả!

Có một nam tử trẻ tuổi mặc áo gió mày đen, đeo kính râm bước ra khỏi đám người, Chu Minh Xuyên nhìn thấy rất rõ ràng, nam tử này chính là Trương Dương.

Trương Dương trong tay cầm một khẩu súng hơi, hắn giơ súng hơi lên nhắm chuẩn vào mông Chu Hồng Tinh, lúc ngón tay đặt lên cò súng, không quên nhìn về phía Chu Minh Xuyên cười cười: "Tôi phòng vệ chính đáng!" Lúc nói, không chút do dự nhấn cò, bùm một tiếng.

Súng hơi chuẩn xác găm vào mông Chu Hồng Tinh, tuy đạn của súng hơi không trí mạng, nhưng cảm giác bắn vào da thịt cũng đau đớn vô cùng, Chu Hồng Tinh hét thảm một tiếng, ôm mông ngã xuống đất.

Lúc Chu Hồng Quân thấy Trương Dương cầm súng bắn em trai thì đã cầm gậy chạy tới, gầm lên một tiếng giơ gậy gỗ lên đập thẳng vào gáy Trương Dương.

Trương Dương không thèm nhìn ra sau, phất tay gạt một cái, cây gậy gỗ thô to như cánh tay bị hắn chấn gẫy ở giữa, sau đó đá một cước ra sau, trúng ngay bụng dưới của Chu Hồng Quân, đá cho thân thể của Chu Hồng Quân bay lên trời phải hai mét có dư, sau đó nặng nề va xuống mặt đất.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)