← Ch.0420 | Ch.0422 → |
Thường Lăng Không nói: "Người ta thế nào cũng đừng bàn tán nhiều. Anh không sợ ảnh hưởng đến hình tượng và tiền đồ của anh à?"
Trương đại quan nói: "Tôi quen đi chân đất rồi, không có thói quan đi giày." (Trung Quốc có câu kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày, nghĩa là mình đã chẳng có gì thì dù có gây ra chuyện cũng chẳng phải sợ mất gì)
Thường Lăng Không cười, kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày, tên này nếu như có suy nghĩ như vậy, thì Khổng Nguyên thật sự chẳng làm gì được hắn. Thường Lăng Không giờ đây đã tin tưởng những lời đồn về Trương Dương, hèn chi bí thư thị ủy Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa muốn tống khứ hắn ra ngoài học tập, tên này đi đến đâu gây họa đến đó, đi đến đâu thì chỗ đó đừng nghĩ đến hòa bình. Từ lúc hắn đến Nam Tích, bí thư chính pháp ủy Đường Hưng Sinh xảy ra chuyện, bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên bị đánh trước mặt bàn dân thiên hạ, mới được mấy ngày, nếu như tên này ở lại lâu dài, thì chẳng biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Trương Dương nhớ đến chuyện của Đường Hưng Sinh, hắn thấp giọng nói: "Vụ án của Đường Hưng Sinh đã có manh mối gì chưa?"
Thường Lăng Không nói: "Không có tin của Đường Hưng Sinh, có điều, vụ án của Chu Nhân Tiếu đã được duyệt rồi, tất cả đang trong quá trình điều tra, tôi tin rằng không cần bao lâu nữa sẽ có kết quả ngay thôi."
Trương Dương nói: "Tôi chẳng tin tưởng mấy tốc độ và hiệu quả làm việc của bên công an."
Thường Lăng Không cười ha ha nói: "Anh và công an chẳng hợp nhau, từ khi đến Nam Tích của chúng tôi, đã xảy ra không ít xung đột với bên công an."
Trương Dương nói: "Đó là vì họ dây vào tôi trước."
Thường Lăng Không nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy nói: "Muộn quá rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."
Trương Dương tiễn Thường Lăng Không ra ngoài cửa.
Sáng ngày hôm sau, Trương Dương cùng đến Lam Sơn với La Tuệ Ninh và Tần Thanh, giờ đây chẳng ai dám hỏi hắn đi đâu về đâu nữa, đừng nói là đến Lam Sơn, dù hắn có không quay lại nữa, thì cũng chẳng ai dám báo là hắn trốn học.
Sau khi đến Lam Sơn, Trương Dương đến bãi sửa xe lấy chiếc xe Pika của mình, hắn vốn muốn gặp lại La Tuệ Ninh vào buổi chiều, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan, ngữ khí của Hà Hâm Nhan rất lo lắng gấp gáp, hóa ra cha của cô là Hà Trác Thành bị người ta đánh, đang ở phòng cấp cứu bệnh viên nhân dân số 1 của Lam Sơn, Hà Hâm Nhan đang đi làm, giờ đang về, bảo Trương Dương đến thăm cha cô ở đó trước, mặc dù quan hệ giữa cô và cha không được tốt, nhưng dù sao cũng là cha ruột, cha cô xảy ra chuyện, cô vẫn không khỏi lo lắng.
Trương Dương an ủi Hà Hâm Nhan đừng sợ, rồi gọi điện cho Tưởng Kỳ Vĩ ở công ty Phi Tiệp hỏi tình hình, Tưởng Kỳ Vĩ cũng biết được một vài việc, Hà Trác Thành mấy ngày trước thông qua Trương Dương giới thiệu đã đến tìm gã, Tưởng Kỳ Vĩ cho y một vài nghiệp vụ quảng cáo, nhưng mới bắt đầu đã xảy ra chuyện, nghe nói là người đánh Hà Trác Thành là đối thủ cạnh tranh làm ăn của y.
Trương Dương vốn chẳng ưa gì Hà Trác Thành, nhưng vì nể mặt Hà Hâm Nhan, nêu cũng phải hỏi thăm một chút, hắn lái xe đến bệnh viện nhân dân thành phố Lam Sơn, mua một vài đồ dinh dưỡng ở cửa, khi hắn đến phòng cấp cứu hỏi ra thì mới biết, Hà Trác Thành đã nhập viện ồi, ở khoa tai mũi họng.
Trương Dương đến thẳng khoa Tai Mũi Họng, tìm thấy Hà Trác Thành ở giường 36, Hà Trác Thành giờ đây trông vô cùng thảm hại, trên mặt từng cục màu tím bầm, sưng tấy lên như mặt heo vậy, mũi cũng bị gãy. Khi Trương Dương bước vào trong phòng bệnh, thấy y đang nói với hai người bạn: "Mẹ kiếp, trên địa bàn Lam Sơn mà còn có người dám động vào tôi, chắc chắn là không muốn sống nữa rồi, tôi chỉ cần điều tra ra việc này do ai làm, tôi nhất định sẽ giết cả nhà nó..." Khi Hà Trác Thành nói câu này, y cũng nhìn thấy Trương Dương, đờ ra ở đó, rồi trên mặt ngay lập tức nở nụ cười: "Trương...Trương tiên sinh, anh đến rồi."
Trương Dương gật đầy đặt đồ thăm hỏi xuống: "Bị thương có nặng không?"
Hà Trác Thành nói: "Gãy mũi, chấn động não..."
Trương Dương nói: "Thật là thảm, ai làm chuyện này thế?"
Hà Trác Thành nói: "Tôi cũng không biết, tôi không đắc tội ai cả, mấy ngày trước tôi đến chỗ Tưởng tiên sinh, vì được anh giới thiệu, anh ấy cho tôi công trình 500000, tôi vừa mới bắt đầu làm, khi đang lắp đặt đèn trên đường thì đột nhiên có một đám lưu manh xông đến, họ chẳng nói chẳng rằng đã xông lên đánh tôi."
Trương Dương nói: "Có phải ông nợ tiền người ta không?"
Hà Trác Thành kêu khổ: "Không phải vậy đâu, có hai công ty nợ tiền tôi kìa."
Trương Dương nói: "Được rồi, ông an tâm mà dưỡng thương, việc này tôi sẽ hỏi dùm cho." Nói xong hắn cáo từ rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng Trương Dương, hai người bạn của Hà Trác Thành hiếu kì hỏi: "Người thanh niên trẻ tuổi này là ai thế? Hình như rất tài giỏi."
Hà Trác Thành kiêu ngạo nói: "Đó là bạn trai của con gái tôi đấy, đừng coi thường anh ấy trẻ tuổi, người ta rất có bản lĩnh."
Việc Hà Trác Thành bị đánh chẳng khó để điều tra ra, lúc y bị đánh có người nhìn thấy, có mấy người trong số đó là lưu manh tại địa bàn, Trương Dương bảo Thường Hải Long giúp hắn hỏi về chuyện này, Thường Hải Long hỏi đồn cảnh sát gần đó đã rõ ngay kết quả, việc này là việc báo thù trong cạnh tranh kinh doanh, những tên đánh Hà Trác Thành đó, là vì được đối thủ cạnh tranh của Hà Trác Thành thuê, đồn cảnh sát chẳng hỏi gì nhiều hơn, vì Hà Trác Thành vốn chẳng phải là loại tử tế gì, và cũng chẳng bị thương nặng, còn một nguyên nhân quan trọng nữa, bên Hà Trác Thành có Lưu Quang của công ty quảng cáo, nói đến Lưu Quang cũng có chút thế lực, cha của gã là trưởng phòng thông tấn xã Lam Sơn Lưu Văn Quân.
Xác định rõ nguyên nhân của việc này, Trương Dương cũng phì cười, hèn chi người ta nói rằng oan gia ngõ hẹp, Lưu Văn Quân đã quen với hắn từ lâu, trước đó y từng để mắt đến Tần Thanh của hắn, làm phá vỡ chuyến du lịch suối nước nóng của họ, sau đó bị hắn ấn xuống hồ Thúy Vân, suýt tí nữa thì dìm chết y, không ngờ con trai của y lại đánh lão trượng phu của hắn, Trương Dương cũng chẳng quá kích động, gọi điện cho Lưu Văn Quân.
Với Lưu Văn Quân, sự tồn tại của Trương Dương như ác ma vậy, nhận được điện thoại, khi y biết được cú điện thoại đó là của Trương Dương, Lưu Văn Quân sợ đến độ suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống. Y lắp bắp nói: "Thị.... Thị trưởng Trương...tìm tôi có việc gì à?"
Trương Dương cười nói: "Xã trưởng Lưu à, mới mấy ngày không gặp mà ông đã nói lắp rồi à?"
Lưu Văn Quân đâu có phải là nói lắp, mà vì bị Trương Dương dọa sợ chết khiếp, giờ đây cứ mỗi lần nhắc đến tên Trương Dương, y lại nghĩ tới cảnh tượng ở hồ Thúy Vân, toàn thân run lẩy bẩy. Lưu Văn Cường cố gắng giữ bình tĩnh, rồi thấp giọng nói: "Thị trưởng Trương...Có việc gì không?"
Trương Dương nói: "Con trai của ông tên là Lưu Quang đúng không?"
"Đúng thế..." Lưu Văn Quân nghe thấy hắn nhắc đến con trai của ý, càng cảm thấy sợ.
Trương Dương nói: "Lưu Quang đem người đến đánh bạn của tôi, làm ăn thì phải có cạnh tranh đó là chuyện bình thường, nhưng phải cạnh tranh cho nó lành mạnh chứ, làm sao phải dùng đến những biện pháp hạ lưu như thế này. Xã trưởng Lưu à, ông dự định tự mình dạy con, hay là để tôi dạy hộ?"
Lưu Văn Quân vội vàng nói: "Nó đã làm gì thế thị trưởng Trương?"
Trương Dương nói: "Anh ta đi đánh bạn tôi. Người bị đánh là Hà Trác Thành, còn nên làm gì, thì tự ông biết."
Lưu Văn Quân đương nhiên hiểu, đặt điện thoại chẳng được bao lâu sau, y liền đưa con trai mình là Lưu Quang đi đến bệnh viện, đương nhiên Lưu Quang không muốn vậy, nhưng không thể không làm theo ý cha, chỉ đành đi cùng cha đến phòng bệnh của Hà Trác Thành, Lưu Văn Quân xin lỗi Hà Trác Thành rất thành khẩn, ngay tại đó, y còn nói sẽ phụ trách tất cả những khoản chi phí chữa bệnh của Hà Trác Thành.
Hà Trác Thành vốn là một tên vô lại, y thấy thái độ của đối phương mềm mỏng như vậy, ngay lập tức ra mặt, lớn tiếng nói: "Bồi thường viện phí là xong à? Các người đập vỡ đèn của tôi, làm cho công nhân của tôi phải đình công, tạo thành tổn thất lớn như vậy với tôi, thế phải tính thế nào?"
Thái độ của Lưu Văn Quân rất tốt, y cười nói: "Hà tiên sinh à, có yêu cầu gì ông cứ nói ra, chúng ta có thể thương lượng mà."
Hà Trác Thành nói: "Vừa nãy tôi đã tính toán bước đầu với kế toán rồi, viện phí và cả các loại tổn thất của công trình tôi tổng cộng là 50000 tệ."
Mặc dù Lưu Văn Quân cảm thấy tên này tham lam, nhưng không nói được gì. Lưu Quang, con trai của y không chịu nổi nữa, Lưu Quang vốn chẳng coi Hà Trác Thành ra gì, cho rằng Hà Trác Thành chỉ là một tên vô lại mà thôi, gã không hiểu tại sao cha gã lại phải khách khí như vậy, Lưu Quang tức giận nói: "Ông rõ ràng là đang ép người quá đáng, cái gì mà 50000 tệ chứ, cái mạng của ông còn chẳng đáng 50000 tệ."
Hà Trác Thành có Trương Dương đứng đằng sau, cảm thấy tự tin hơn rất nhiều: "Tiểu tử, mày nói chuyện cho tử tế vào."
Hà Hâm Nhan thấy cha mình cũng chẳng bị sao, Lưu Quang ngay lập tức nói rằng đưa thêm 5000 tệ tiền bồi dưỡng, Hà Trác Thành vốn bị thương không nặng, lại được bồi thường thêm 500 tệ, tất nhiên rất hài lòng, và ngụ ý muốn ra viện.
Sự việc này đã được giải quyết khá mĩ mãn như vậy.
Lưu Văn Quân là vì sợ Trương Dương, y biết rằng đó là một nhân vật không dễ chơi, bản thân y đã từng chịu trận, đương nhiên không muốn con trai cũng chịu trận cùng mình. Vì vậy khi nhận được điện thoại của Trương Dương, biểu hiện của y là nhượng bộ hết mức.
Thái độ của Lưu Quang thay đổi là vì Hà Hâm Nhan.
Khi mấy người đang nói chuyện, Trương Dương đến, Lưu Văn Quân thấy Trương Dương đến ngay lập tức nổi da gà, Trương Dương cười gật đầu: "Xã trưởng Lưu đến rồi."
Lưu Văn quân không dám nói chuyện với hắn, đứng dậy nói: "Tôi cũng đến lúc phải đi rồi."
Hà Hâm Nhan thấy Trương Dương đến, trên mặt lộ ra nụ cười, phụ nữ thích biểu lộ cho người đàn ông mình yêu, vẻ mặt vui vẻ của Hà Hâm Nhan cũng là vì sự xuất hiện của Trương Dương.
Lưu Quang không quen Trương Dương, thấy vẻ mặt của Hà Hâm Nhan, đoán được quan hệ giữa Trương Dương và cô ấy, trong lòng đương nhiên cảm thấy ghen tức.
Hà Hâm Nhan giới thiệu với Trương Dương: "Vị này là Lưu Quang, là bạn học cấp hai của em, chính anh ấy đã đánh cha em."
Trương Dương cười nói: "Trùng hợp vậy à, nếu sớm biết như vậy, thì cũng chẳng cần tôi phải ra mặt làm gì."
Lưu Quang nói: "Trên thế gian này rất lắm người thích chọc mũi vào chuyện của người khác mà."
Trương Dương nhận ra tên này chẳng có ý tốt gì, nhưng hắn cũng chẳng coi ra gì, nói với Lưu Văn Quân: "Con trai nhà ông thật là cá tính."
Lưu Văn Quân vội vàng kéo Lưu Quang đi mất.
Hà Trác Thành giờ đây đã rất khâm phục Trương Dương, nhảy xuống từ trên giường nói: "Trương tiên sinh, lần này may mà có anh."
"Không có gì đâu. Công việc của ông dạo này bận lắm phải không, cần phải có người đi chăm lo chứ?"
"Đúng, đúng thế, bên công ty tôi bận quá, tôi xuất viện ngay đây."
Hà Trác Thành cười đi đến bên cạnh con gái, rồi nói: "Con gái à, con thật là quan tâm đến cha, từ nước ngoài mà bay về cả đây."
Hà Hâm Nhan lạnh lùng nói: "Cha đừng làm chuyện gì xấu là được rồi."
Hà Trác Thành nói: "Thật sự ta rất lương thiện, lần này cha chẳng gây chuyện gì cả, là họ nhìn thấy việc làm ăn bị cha cướp mất, nên đến báo thù cha."
Hà Hâm Nhan nói: "Việc của cha không liên quan gì đến con." Sau đó cô quay người đi.
Hà Trác Thành đứng đó nhìn Trương Dương không nói được gì, Trương Dương vỗ vỗ vai y nói: "Làm ăn cho tốt vào, làm được chút thành tích, quan hệ cha con sẽ được cải thiện thôi."
Hà Hâm Nhan đi xuống lầu trước, đứng đợi Trương Dương ở bồn hoa trước cửa, thấy Trương Dương bước ra, hỏi: "Ông ấy nói với anh cái gì thế?"
Trương Dương nói: "Chẳng nói gì cả, thì là muốn làm lành với em thôi."
Hà Hâm Nhan nói: "Em đã nói với anh từ lâu anh đừng hỏi chuyện của ông ấy, anh làm sao phải liên lạc việc làm ăn cho ông ấy cơ chứ?"
Trương Dương cười nói: "Là em bảo anh quản ông ấy đấy chứ, đúng rồi, việc này anh còn đang chán đây, chẳng phải là em không gọi điện cho ông ấy sao? Sao em lại biết chuyện ông ấy bị đánh?"
Hà Hâm Nhan thở dài nói: "Bạn học của em làm y tá ở bệnh viện này, khi ông ấy bị đánh đưa đến đây, người ta nhìn thấy nên đã gọi điện báo cho em, thật là phục ông ấy, người lớn như vậy rồi, mà chỉ suốt ngày gây chuyện thị phi ở ngoài chẳng làm ăn tử tế gì hết."
Trương Dương nói: "Kệ ông ấy đi, anh đã giới thiệu cho ông ấy chút nghiệp vụ, hi vọng lần này ông ấy làm được chút việc tử tế."
Hà Hâm Nhan nói: "Quảng cáo vẫn còn chưa quay xong, ngày mai em phải về rồi, thật là mệt chết đi được."
Trương Dương nói: "Lâu lắm rồi không gặp, anh mong gặp em lắm, đừng đi vội thế chứ, ở lại đây với anh mấy ngày."
Hà Hâm Nhan nói: "Thật sự không được, đội quay phim đang đợi ở đó, quảng cáo nếu đến ngày mà không có, thì chị Nhân Như và chị Hải Lan sẽ mắng em mất."
Trương Dương biết rằng Hà Hâm Nhan làm việc vốn chăm chỉ, nên hắn gật đầu nói: "Ngày mai khi nào em đi?"
Hà Hâm Nhan nói: "Máy bay lúc hơn mười giờ sáng, bay từ Đông Giang." Nhìn Trương Dương, trong ánh mắt của cô cũng có sự lưu luyến.
Trương Dương nói: "Anh đưa em đi Đông Giang, tối nay em nghỉ ở Đông Giang, rồi mai anh đưa em đi ra sân bay."
Hà Hâm Nhan gật đầu.
Trước khi Trương Dương cùng Hà Hâm Nhan rời khỏi Lam Sơn, hắn gọi điện cho mẹ nuôi La Tuệ Ninh trước, La Tuệ Ninh đang chơi ở hồ Thúy Vân cùng với Tần Thanh, bà đã định trước tối nay về Bắc Kinh, Trương Dương gọi điện thoại đến nói rằng có việc gấp phải đi Đông Giang.
La Tuệ Ninh cười nói: "Con đi đi, bên này có Tần Thanh ở cùng mẹ rồi, mẹ và cô ấy nói chuyện rất hợp nhau, con có đi theo cũng không tiện."
Trương Dương được La Tuệ Ninh đồng ý, mới yên tâm cùng Hà Hâm Nhan đi, khi hai người đến bãi để xe, vừa vặn gặp phải viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1 Lam Sơn Dương Hồng Chính. Dương Hồng Chính từng giúp Trương Dương lấy đầu đạn, là ân nhân của Trương Dương, vì thế Trương Dương chủ động đến chào: "Chào viện trưởng Dương."
Dương Hồng Chính thấy Trương Dương liền nở nụ cười, nói: "Thị trưởng Trương, vừa nãy còn nghĩ đến anh, sao không đến cắt chỉ?"
Trương Dương nói: "Cảm ơn viện trưởng Dương đã quan tâm, tôi đã dùng một chiếc dao con tự giải quyết cho bản thân rồi."
Dương Hồng Chính khen ngợi: "Đã bị súng bắn, mà hồi phục được nhanh như vậy, tôi làm ngành y bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp như anh."
Người nói vô tâm, nhưng người nghe thì để ý, Hà Hâm Nhan nghe thấy Trương Dương bị bắn, trong lòng rất lo lắng, đến khi họ tạm biện Dương Hồng Chính, lên xe của mình, Hà Hâm Nhan ngay lập tức nói: "Anh bị bắn ở đâu? Cho em xem nào."
Trương đại quan cười nói: "Chỉ là bị thương ngoài da thôi, có gì phải nhìn?"
Hà Hâm Nhan nói: "Không, em phải xem xem."
Trương Dương cũng rất kiên quyết, ngay lập tức cởi áo ra, để cho Hà Hâm Nhan kiểm tra cơ thể mình. Chỗ bị bắn trung ở vai trái giờ đây đã hồi phục, có điều thịt mới vẫn còn là màu hồng.
Ngón tay mềm mại của Hà Hâm Nhan sờ lên vết sẹo của Trương Dương, ngay lập tức xuất hiện những giọt lệ đau lòng: "Anh không cẩn thận thế, nếu như anh có làm sao, thì em biết làm thế nào?"
Trương Dương cười hà hà nói: "Anh mạng lớn lắn, gặp phải bất cứ nguy hiểm gì đều hóa hung thành cát hết." Hắn mặc áo lên, rồi khởi động chiếc xe Pika của hắn.
Hà Hâm Nhan rất nhanh đã hồi phục lại được thái độ vui vẻ, sau khi chiếc xe ra khỏi Lam Sơn, cô yêu cầu Trương Dương cho cô đổi chỗ sang chỗ lái, chiếc xe Pika này mới được sửa lại, Hà Hâm Nhan muốn thử chạy xem thế nào.
Từ Lam Sơn đến Đông Giang chẳng mất mấy đường, hơn một tiếng đồng hồ họ đã đến thành phố Đông Giang rồi, vào thành phố gặp đúng lúc người ta đi làm về, đường phố Đông Giang rất tắc, chiếc xe Pika mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng thể đâm vào những chiếc xe đằng trước được.
Trương Dương cảm thấy hơi hối hận, biết như thế này, thì chẳng bằng tìm một nhà nghỉ ở ngoại ô nghỉ lại đó, sơn trang Nam Quốc cũng khá lắm, mặc dù nói vậy, nhưng hắn cũng không dám dẫn Hà Hâm Nhan đến đó.
Tắc đường hơn bốn mươi phút đồng hồ, giao thông mới thông thoáng được một chút, họ ở lại khách sạn Lam Phong ở bên cạnh Minh Vũ Môn, đây là một khách sạn năm sao, vừa mới khánh thành được không lâu, tất cả các thiết bị ở trong đó tốt nhất ở Đông Giang.
Việc làm ăn của khách sạn rất tốt, khi họ đến chỗ đó, phòng đã được đặt không ít, chỉ còn mấy gian phòng hào hoa, Trương đại quan chọn một căn phòng trên cùng, mà một buổi tối đã mất đến 1888 tệ. Khi đưa tiền đặt cọc, Trương Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn vẫn còn nợ tiền người phụ nữ trung niên kia, đã nói rõ là người ta mắng Khổng Nguyên, sẽ cho người ta ba nghìn tệ, nhưng hắn mới chỉ bỏ ra 1500 tệ tiền đặt cọc, vẫn còn thiếu 1500 tệ nữa vẫn chưa đưa cho bà ta, còn một cái tát cho Khổng Nguyên là 10000 tệ, hắn vẫn còn nợ người ta 11500 tệ, Trương đại quan không phải là một người ăn quỵt, càng huống hồ người ta làm đẹp như vậy, không những đánh cho Khổng Nguyên 1 cái tát, còn dội cho y một cốc cô ca vào người nữa, hắn không đưa tiền thật là không đúng.
Trương Dương cũng không muốn nợ, chỉ là từ sáng sớm đã bị La Tuệ Ninh thúc đi Lam Sơn, vì vậy hắn quên mất chuyện này.
Hà Hâm Nhan thấy Trương Dương cầm ví tiền đờ người ra đó, tưởng rằng hắn không đem đủ tiền, nhẹ nhàng hỏi: "Anh không mang nhiều tiền à? Để em trả cho."
Trương Dương cười nói: "Chúng ta ra ngoài làm sao để em trả tiền được." Hắn đưa thẻ ngân hàng cho quầy phục vụ, chiếc thẻ này là thẻ tiền lương của quốc an đưa cho hắn, bên trong còn bao nhiêu tiền hắn cũng chẳng biết, Trương Dương hỏi: "Xem hộ tôi trong đó còn bao nhiêu tiền?"
Người phục vụ đáp: "56000 tệ."
Trương Dương cảm thấy kì lạ, không ngờ trong đó còn nhiều tiền như vậy, xem ra dù là khoảng thời gian hắn rời khỏi quốc an, người ta cũng chẳng gửi cho hắn thiếu một đồng tiền lương nào. Cầm tiền của người ta thì phải đền đáp, xem ra sau này hắn phải dốc sức cho quốc an rồi.
Hà Hâm Nhan ôm lấy cánh tay Trương Dương đi vào thang máy, Trương Dương ấn nút tầng 36, khi thang máy khởi động, hắn nhìn thấy một người quen thuộc đi vào trong đại đường, không ngờ lại là nhà thiết kế số 1 của tập đoàn Tinh Toàn Lưu Khánh Dung, bên cạnh gã còn có một trợ lí nữ, hai người vừa nói chuyện vừa bước đến quầy phục vụ.
Hà Hâm Nhan tựa vào vai Trương Dương, cô không chú ý đến những chuyện bên ngoài, nhẹ nhàng nói: "Đảo Saipan thật đẹp, nếu như anh không có chuyện gì thì đi cùng em đến đó xem, được không?"
Trương Dương nói: "Anh muốn thế lắm chứ, nhưng anh là cán bộ nhà nước, lại là đảng viên, làm sao ra nước ngoài dễ như vậy được."
Hà Hâm Nhan mở mắt, bĩu môi hơi không vui, cầu thang máy đã đến tầng 36, họ đến phòng của mình, căn phòng bố trí nội thất kiểu châu Âu, phong cách rất hào hoa tráng lệ, điều làm cho Hà Hâm Nhan thích thú nhất đó là bồn tắm mát xa rất lớn ở trong nhà tắm.
← Ch. 0420 | Ch. 0422 → |