Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0429

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0429: Nắm đấm lớn nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương nói: "Thành phố quả thật không có khả năng đáp ứng điều kiện của các người, như vậy đi, Lương Gia Bình các người là thôn võ thuật, cao thủ trong thôn vô số, chúng tôi cứ dựa theo cách nói của ông, dùng quy tắc võ lâm để giải quyết chuyện này, chọn ra năm mươi cao thủ tráng niên trong thôn của các người, tôi sẽ so chiêu với bọn họ, tiến lên một lượt cũng được, xa luân chiến cũng được, nếu tôi thua, các người có yêu cầu gì thì tôi cũng đáp ứng, còn nếu tôi thắng, thì như vậy dân chúng của Lương Gia Bình các người phải nghe theo chuyện quy hoạch và di dời của thành phố mà không được ý kiến!" Lời nói của Trương đại quan nhân toát ra khí thế chắc như đinh đóng cột vậy.

Mọi người ở đây ai cũng sửng sốt, Khưu Kim Trụ tuy rằng biết Trương Dương có thể đánh, nhưng đây là Lương Gia Bình, là thôn võ thuật của Phong Trạch, nam nữ già trẻ trong thôn không ai không biết võ công, gần mười năm nay, các cuộc thi đấu võ thuật cấp thành phố, cấp tỉnh đều có không ít người của Lương Gia Bình đoạt quán quân, những hoạt động lớn tại Giang thành đều mời đội võ thuật của Lương Gia Bình đến biểu diễn võ thuật, người trong thôn này tất cả đều là những người đầy kinh nghiệm, không phải là dân chúng bình thường.

Đại biểu bên Lương Gia Bình phẫn nộ nhìn Trương Dương, vị phó thị trưởng này cũng to mồm quá nhĩ, một mình đấu năm mươi người bên thôn của họ, cái này không phải là làm nhục bọn họ sao? Lương Bách Sơn rất phẫn nộ, trong lòng nói anh cho rằng anh là phó thị trưởng, thôn dân chúng tôi không dám ra tay đánh anh sao? Lương Bách Sơn tuy là bí thư chi bộ thôn Lương Gia Bình, nhưng cũng là đệ nhất cao thủ của Lương Gia Bình, hắn thấp giọng nói: "Thị trưởng Trương, không cần nhiều người như vậy, nếu anh thật sự muốn làm như thế, tôi cùng anh so chiêu cũng được!"

Trương Dương lắc đầu: "Đừng khách khí, tôi kêu các người chọn ra năm mươi người, thì cứ chọn ra năm mươi người đi, lời nói ra không thể không chắc chắn, các người chuẩn bị một chút đi, tôi ra ngoài bãi đất trống chờ các người!" Nói xong, Trương đại quan nhân đẩy ghế đứng dậy thong thả đi ra ngoài cửa.

Trần Gia Niên và Khưu Kim Trụ đều đi theo, Trần Gia Niên đuổi theo Trương Dương, nói: "Tiểu Trương, cần phải chú ý phương pháp công tác"

Trương Dương mỉm cười nói: "Mọi người cũng nghe nói rồi đó, nắm đấm của ai lớn thì nghe người đó, đạo lý thì chúng ta đã nói rồi, chỉ là không thông não được bọn họ, đành phải so nắm đấm thôi"

Khưu Kim Trụ tốt bụng nhắc nhở Trương Dương: "Thị trưởng Trương, Lương Gia Bình ngọa hổ tàng long, cao thủ dân gian nhiều như mây, một mình cậu đối phó năm mươi người, không có khả năng đâu!"

Trương Dương nói: "Chuyện này là vấn đề của tôi, các người ở bên cạnh cứ đánh trống trợ uy cho tôi là được!"

Đại biểu bên Lương Gia Bình trở về nhà của mình, Lương Thiên Lý lão gia tử tức đến nổi râu bạc vểnh lên: "Thị trưởng thì sao? Hắn khoác lác cái gì? Một mình đánh năm mươi người chúng ta, khi dễ Lương Gia Bình chúng ta không có ai sao?"

Thôn dân Lương Gia Bình nghe thấy như vậy, tất cả đều lòng đầy căm phẫn, người của Lương Gia Bình cả đời tập võ, trong lòng của bọn họ, người của Lương Gia Bình đánh khắp Phong Trạch, thậm chí là đánh khắp Giang thành cũng không có đối thủ, tùy tiện chọn một người ra ngoài cũng là một hảo hán, ngay cả chủ tịch hiệp hội Hình Ý Quyền ở Giang thành Lương Bách Xuyên cũng đi ra từ Lương Gia Bình bọn họ, bây giờ lại bị người ta coi thường như vậy, ai mà không tức giậ.

Lương Thiên Hoán nói: "Nếu tuổi của ta mà trẻ lại một chút, ta sẽ đánh chết hắn!" Lời này chỉ là mạnh miệng thôi, vì thực tế vẫn là thực tế, tuổi người và thể lực là một sự phát triển trái ngược.

Cả đám người đều nhìn vào Lương Bách Sơn, hắn mới thật sự là tâm phúc của Lương Gia Bình, trận chiến ngày hôm nay chính là trận chiến vinh dự của Lương Gia Bình, không chỉ liên quan đến lợi ích của Lương Gia Bình, mà còn liên quan đến mặt mũi của Lương Gia Bình, chuyện đã đi đến tình trạng này rồi, không cho phép bọn họ lùi bước.

Lương Thiên Lý lớn tiếng nói: "Đánh thì đánh, người Lương Gia Bình chúng ta đã biết sợ ai?"

Lương Bách Sơn trầm giọng nói: "Tiểu Xuyên tử!" Tiểu Xuyên tử là cháu trai của hắn, cũng chính là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ hiện nay của Lương Gia Bình, nhiều lần thu được chức quán quân trong các trận thi đấu Hình Ý Quyền ở Giang thành, bình thường hắn ta đều ở Đông Giang hỗ trợ cho bác Lương Bách Xuyên mở võ quán, hai ngày nay đúng lúc trở về quê thăm người thân.

Tiểu Xuyên tử nói: "Chú năm!"

Lương Bách Sơn nói: "Con đi thăm dò hắn trước đi!"

Tiểu Xuyên tử gật đầu nói: "Không cần những người khác ra tay, một mình con cũng đủ đánh ngã hắn!"

Lương Bách Sơn kéo Tiểu Xuyên tử qua một bên, thấp giọng nói: "Lúc ra tay cần phải có chừng mực, tuy rằng hắn còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là phó thị trưởng của Phong Trạch chúng ta, nếu làm hắn bị thương, khẳng định sẽ có phiền phức!"

Tiểu Xuyên tử nói "Chú năm yên tâm, con có chừng mực!"

Lúc này Trương Dương đã cởi lớp áo ngoài ra, để lộ ra lớp áo bó màu đen trắng ôm sát lấy cơ thể, thân thể kiện mỹ hiển lộ ra hoàn toàn, thằng nhãi này gần đây hay tu luyện, cho nên đường cong trên cơ thể càng lúc càng hoàn mỹ, trong xe của hắn có một bộ đồ vận động, thay đồ ngay tại trong xe, đồ đen quấn khăn đi giày, nhìn qua quả thật có vài phần phong phạm của cao thủ.

Tiểu Xuyên tử thân cao một mét tám, thể trọng hơn một trăm tám mươi cân (một cân = 1/2 ký), xét về mặt thể trạng thì hắn ta đã hơn một bậc, do từ nhỏ tập võ, cho nên nền tảng đương nhiên là không bình thường, hắn ôm quyền nói với Trương Dương: "Lương Tiểu Xuyên, mời thị trưởng Trương!"

Trương Dương cười nói: "Tôi có xem trận đấu của cậu qua TV, cũng lợi hại đấy!"

Lương Tiểu Xuyên nói: "Mời thị trưởng Trương chỉ điểm!" Nói vừa hết lời, chân trái nhảy tới, tung ra một đấm khá hung hiểm với Trương Dương, một đấm này từ hông đánh ra, cực kỳ uy phong, lực lượng đương nhiên cũng không bình thường.

Tay trái của Trương Dương vung lên, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái, nhưng đúng lúc dẫn dắt lực lượng từ cú đấm của Lương Tiểu Xuyên qua một bên, cổ tay xoay tròn, bàn tay nhẹ nhàng khoát lên cánh tay cường tráng của Lương Tiểu Xuyên, lập tức đè xuống dưới, động tác liền mạch dứt khoát. Lương Tiểu Xuyên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn theo lực lượng cổ tay của Trương Dương mà chụp lấy ngược lại, cố gắng khống chế cánh tay của Trương Dương, cùng lúc đó tay trai của hắn vung lên đấm ngay cằm của Trương Dương. Chân phải cũng tham chiến, đá vào giữa hai đùi của Trương Dương, hắn vẫn nhớ lời nhắc nhở của Lương Bách Sơn, nếu đổi lại là người khác thì Lương Tiểu Xuyên đã đấm cho một cái ngay mặt rồi, nhưng đối với vị phó thị trưởng Trương Dương này thì hắn vẫn có chút hảo cảm, cho nên thầm nghĩ chỉ muốn khống chế đối phương, làm cho Trương Dương biết khó mà lui.

Trương Dương cười nhạt, khuỷu tay phải hơi cong lại, cản lấy cú đấm từ tay trái của Lương Tiểu Xuyên, chân phải của Lương Tiểu Xuyên đang muốn đá vào giữa hai đùi của Trương Dương, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra, cảm thấy hai đùi của đối phương cứng lên như đá, lúc này Trương Dương cũng đã đấm một cái vào ngực của hắn, Lương Tiểu Xuyên tránh không kịp, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một cổ lực lượng lớn đánh văng đi, hắn ta thất thểu lui về sau vài bước, sau khi đứng được ổn định rồi, thì hắn cảm thấy khí huyết trước ngực có vẻ không ổn định, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương, lúc này mới ý thức được, vị phó thị trưởng này tuyệt đối là một cao thủ.

Mấy trưởng giả của Lương Gia Bình đứng một bên mà nhìn, Lương Thiên Lý nhìn ra chút không ổn, ông ta quay đầu về hướng Lương Bách Sơn, phát hiện ra biểu tình trên mặt của Lương Bách Sơn cũng đầy bất an, Lương Thiên Lý thấp giọng nói: "Bách Sơn, chọn thêm mấy người đi!" Ông ta đã nhìn ra được tình huống không được lạc quan cho lắm, nên đã sớn kêu Lương Bách Sơn chuẩn bị sẵn sàng.

Lương Bách Sơn vốn tưởng rằng chỉ cần một mình Lương Tiểu Xuyên ra tay là có thể giải quyết chuyện này, chỉ là không ngờ rằng Trương Dương lại lợi hại như vậy, cục diện lúc này đã có thay đổi.

Lương Tiểu Xuyên bị Trương Dương khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn hét lớn một tiếng, và một lần nữa xông lên, hắn cho rằng hồi nãy mình rơi vào thế hạ phong, cũng bởi vì kiêng kỵ thân phận của đối phương, cho nên đã ra tay lưu tình, lần này Lương Tiểu Xuyên dùng ra toàn bộ thực lực, quyền cước như vũ bão, tấn công về hướng Trương Dương.

Khưu Kim Trụ cũng nhìn ra, quan bức dân phản! Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu làm to chuyện ra rồi, người ta là cao thủ chân chính đấy.

Trần Gia Niên thấy thế âm thầm lắc đầu, trong lòng nói Trương Dương đang tự tìm xấu hổ, nếu thật sự bị một đám thôn dân vây lại đánh cho một trận, thì sau mặt làm gì còn mặt mũi mà đi nhìn người?

Trương đại quan nhân vẫn đứng một chổ, quyền của Lương Tiểu Xuyên rất nhanh nhưng tốc độ ngăn cản của Trương Dương cũng không kém, hai người di chuyển rất nhanh, làm cho những người xung quanh nhìn mà hoa mắt, người thường thì xem náo nhiệt, còn người trong nghề thì xem môn đạo. Các vị cao thủ bên Lương Gia Bình đều nhìn ra tình huống không ổn, Lương Tiểu Xuyên vì muốn làm nhiễu loạn bộ pháp của Trương Dương, cho nên thân pháp thay đổi liên tục, chỉ là từ đầu đến cuối Trương Dương căn bản là không hề rời khỏi mảnh đất dưới chân, hai bên so sánh ra, thì cao thấp đã có thể đoán được.

Lương Thiên Lý khẩn trương vuốt vuốt chòm râu, thảo nào người ta lại mạnh miệng nói ra là chọn năm mươi người cùng lên, người thanh niên này quả nhiên là cũng có thực lực.

Lương Tiểu Xuyên trải qua một vòng tấn công điên cuồng, khí lực rõ ràng đã giảm xuống, thấy có sơ hở, Trương Dương tách hai đấm của hắn ra, tay phải vươn đến chụp lấy yết hầu của hắn, chân phải cũng ngăn cản giữa hai chân hắn, Lương Tiểu Xuyên mất đi cân bằng, ngã ngửa người ra, Trương Dương đưa tay trái ra đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng kéo hắn lại, mỉm cười nói: "Cảm ơn!"

Lương Tiểu Xuyên đỏ bừng cả mặt, từ lúc hắn học võ đến giờ vẫn chưa từng chịu thất bại như vậy.

Lúc này Khưu Kim Trụ đã mở đầu kêu lên một tiếng "hay", mà thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên cũng liều mạng vỗ tay, đôi mắt đẹp của Tạ Quân Xước càng phát ra ánh sáng hưng phấn, lớn tiếng trợ uy cho Trương Dương.

Ánh mắt của Trương Dương nhìn về phía Lương Thiên Lý, cười tủm tỉm nói: "Lão gia tử, các người còn lại bốn mươi chín người, cùng lên đi! Buổi trưa tôi còn phải quay về Giang thành, tranh thủ thời gian!"

Bên Lương Gia Bình nhất thời ồn ào, thằng nhãi này đúng là quá cuồng vọng rồi, rõ ràng là không coi người Lương Gia Bình ra gì hết, Lương Thiên Lý gật đầu nói: "Tốt! Không cần nhiều người như vậy, đội Vũ Long lên!"

Đội Vũ Long của Lương Gia Bình có tổng cộng hai mươi người, hai mươi người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh, từ nhỏ đã được tập luyện võ công cùng một chổ, đều có quan hệ sư huynh đệ, trình độ ăn ý rất cao, ở trong Vũ Long một thời gian dài, nên đã nghiên cứu ra không ít phương pháp phối hợp, có thể nói hai mươi người liên thủ lại, đối thủ dù có trăm người cũng không coi ra gì cả, sức chiến đấu cường hãn có thể thấy được.

Hai mươi người mặc cùng quần xanh áo đỏ đi ra, xếp thành một hàng dài đi ra và bao vây lấy Trương Dương ở giữa trung tâm.

Khưu Kim Trụ lớn tiếng nói: "Không công bằng, lấy nhiều đánh ít, đây là quy tắc võ lâm sao?"

Lương Thiên Lý nói: "Yêu cầu của thị trưởng Trương chúng tôi không thể vi phạm!" Ông ta sống đến từng tuổi này rồi, có sóng gió gì mà chưa thấy qua, đã nhìn ra trong lúc Trương Dương đối chiến với Lương Tiểu Xuyên, vị phó thị trưởng này tuyệt đối là một cao thủ, luận đơn đả độc đấu, sợ rằng toàn bộ Lương Gia Bình cũng không có một ai là đối thủ cả, bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp này, lấy thịt đè người, cho dù thắng không có tinh thần thượng võ, thì cũng có thể giữ gìn được mặt mũi, ai kêu Trương Dương tự mạnh miệng.

Trương Dương cười nói: "Còn ít quá, còn thiếu hai mươi chín người!"

Bí thư chi bộ thôn Lương Gia Bình Lương Bách Sơn chậm rãi đi ra, trầm giọng nói: "Tôi đại biểu cho hai mươi chín người, nếu chúng tôi đều thua, như vậy Lương Gia Bình sẽ chấp nhận quy hoạch và di dời, và không có bất cứ yêu cầu nào với chính phủ nữa" Vẽ rồng điểm mắt, Lương Bách Sơn chính là người như vậy, hắn ta xuất hiện trong đội Vũ Long, sức chiến đấu của đội Vũ Long đã tăng lên gấp bội, hai mươi người trong đội Vũ Long này chính là đệ tử của Lương Bách Sơn, Lương Bách Sơn đều nắm rõ ưu điểm và nhược điểm của từng người rõ như lòng bàn tay vậy.

Trương Dương nói: "Đội Vũ Long? Tuy rằng không có rồng, nhưng trong tay hẳn là nên có cây gậy mới đúng? Nếu không thì thực lực của các người làm sao mà thể hiện ra?"

Lương Bách Sơn không khỏi thầm mắng thằng nhãi này cuồng vọng, chỉ là nhìn thấy thực lực mà Trương Dương vừa biểu diễn ra, Lương Bách Sơn không dám chủ quan, gật đầu nói: "Thị trưởng Trương đã có yêu cầu, chúng tôi cũng nên đáp ứng!" Những lời này đã thể hiện đầy đủ vẻ gian xảo của Lương Bách Sơn.

Trần Gia Niên nhìn hai mươi người cao to, bây giờ trong tay lại có thêm một cây gậy, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi cho Trương Dương, Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu là một người thông minh, sao lại đi làm cái việc ngốc như vậy, cái này không phải là tự tìm phiền phức sao?

Lương Bách Sơn đứng ngoài vòng tròn, lớn tiếng nói: "Khởi!"

Hai mươi người cầm gậy trong tay, đồng thanh hét lớn: "Hư!"

Âm thanh hùng hồn đã làm chấn động màng nhĩ của những người vây xem, vòng vây chợt rút lại hướng trung gian, hai mươi cây gậy đồng thời vẽ ra hai mươi đường màu trắng khác nhau, cùng nhau đánh lên nhiều chổ trên người của Trương Dương, Trương Dương nhảy lên trên cao, những người này nhanh chóng rút về trung tâm, cây gậy trong tay cũng thay đổi phương hướng, đâm thẳng lên trên không trung.

Khưu Kim Trụ hít sâu một hơi lạnh, may là cái này chỉ là gậy thôi, nếu nó mà là cây thương mũi nhọn, thì trên người Trương Dương chẳng phải sẽ có thêm nhiều lổ thủng sao.

Chỉ là tình thế trong sân đã không như tưởng tượng của gã.

Mũi chân của Trương đại quan nhân đạp nhẹ lên trên những cây gậy đó, thân thể giống như con chim nhẹ nhàng bay ra ngoài, nhảy ra vòng vây của hai mươi người, lao thẳng đến hướng Lương Bách Sơn ngoài vòng tròn, lăng không đến chổ Lương Bách Sơn. Bắt người thì bắt ngựa trước, bắt giặc thì bắt vua trước, Lương Bách Sơn muốn làm mắt rồng, thì tôi cũng không ngại móc mắt rồng ra một lần đâu.

Lương Bách Sơn không ngờ thân pháp của Trương Dương lại linh hoạt như vậy, đơn giản tránh thoát vòng vây của hai mươi người, chờ khi hắn ý thức được, thì Trương Dương đã đến trước mắt, Lương Bách Sơn vung hai tay lên bảo vệ trước ngực, mạnh mẽ chịu đựng một cước của Trương Dương, một cước của Trương Dương đá lên cánh tay của hắn, hai chân của Lương Bách Sơn bám chặt vào đất, nhưng không cách nào chống lại lực lượng của Trương Dương, hai bàn chân trượt về phía sau gần cả mét, trên mặt đất để lại hai đường thật sâu.

*****

Hai mươi người của đội Vũ Long giống như những cái bóng của nhau, một lần nữa vây lấy Trương Dương vào trong vòng, ngay cả Lương Bách Sơn cũng bị vây bên trong.

Thế công của những cây gậy lại một lần nữa nhấc lên, chỉ là phương thức công kích lần này khác hẳn lần trước, lần này những cây gậy thay phiên nhau công kích, giống như sóng biển trước sau đánh vào bờ.

Trong lòng Trương Dương nói, phương thức công kích của đội Vũ Long này, sao mà có điểm giống Đả Cẩu trận của Cái Bang ngày trước quá, chỉ đáng tiếc là chổ biến hóa tinh diệu thì kém hơn người đời trước không chỉ một bậc.

Lương Bách Sơn lợi dụng sự yểm hộ của đội Vũ Long, thường là sau khi tấn công thì sẽ lập tức lui về phía sau. Loại phương pháp tấn công này quả thật đã tạo cho Trương Dương một ít phiền phức, Trương Dương để lộ ra sơ hở, thân thể hơi lui, để lộ ra Không môn, hai cây gậy trước sau đánh vào, cánh tay của hắn liền kẹp lấy, hai cây gậy bị hắn dùng sức mà bẻ gãy. Cùng lúc đó, bốn cây gậy khác dùng sức nện lên phía sau lưng hắn, cương khí hộ thể của Trương đại quan nhân đương nhiên là có phản ứng mà sinh ra, bốn cây gậy này bị hắn mạnh mẽ chống đỡ mà gãy.

Chỉ có người tại hiện trường mới có thể cảm nhận được loại chấn động này mạnh mẽ cỡ nào, trong tiếng kinh hô lớn, Trương Dương chụp lấy một cây gậy, dùng lực kéo lại, lôi cả người cùng cây gậy của đối phương tới, rối nhấc chân đá bay đối phương đi, giơ hai tay lên đỡ lấy sáu cây gậy cùng đánh lên trên đầu của hắn. Hừ một tiếng, Trương đại quan nhân đánh văng cả sáu cây gậy đi. Hắn hét lớn một tiếng, chụp lấy một cây gậy vô chủ quét ngang một phương, cây gậy đi một vòng, chỉ nghe thấy tiếng kêu la vang lên không ngừng bên tai, đã có bảy người bị hắn đánh ngã, Trương Dương vung cây gậy lên, ánh mắt dò xét nhìn về hướng Lương Bách Sơn, lớn tiếng nói: "Tiếp của tôi một gậy!"

Hai tay giơ gậy lên cao quá đầu, lực lượng ngưng tụ vào hai tay, bổ một gậy xuống Lương Bách Sơn.

Lương Bách Sơn thấy khí thế một gậy của Trương Dương rất bức người, giống như thái sơn áp đỉnh đang bổ xuống người mình, hắn ta cũng không dám chủ quan, hai tay nâng gậy lên đỡ, đón lấy công kích của Trương Dương.

Nếu như một gậy của Trương Dương mà dùng lực trực tiếp đánh xuống, thì khẳng định sẽ chém cây gậy của Lương Bách Sơn ra làm hai khúc, chỉ là giữa đường Trương Dương đột nhiên dừng lại, khí thế đánh xuống giảm đi vài phần, chạm vào gậy của đối phương, lực lượng lại đột nhiên tăng lên, phải biết rằng, phát lực từ không trung rồi trực tiếp đánh xuống như vậy, độ khó lớn hơn là phát lực từ một chổ cố định rất nhiều. Lương Bách Sơn chỉ cảm thấy có một cổ áp lực khổng lồ bức bách khó nhịn đang đánh xuống, hắn mạnh mẽ chống đỡ, bởi vì dùng hết sức lực toàn thân, cho nên sắc mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán cũng lộ ra.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Võ công của bí thư Lương cũng không tồi!" Khi nói chuyện, lực lượng lại tăng mạnh vài phần, Lương Bách Sơn bởi vì không chịu nổi áp lực, cho nên hai chân đã lún sâu vào đất gần nửa tấc, chỉ cần Trương Dương mà dùng thêm một chút lực, thì hắn ta khẳng định sẽ té quỳ xuống đất.

Lúc này hơn mười người còn lại đã đồng thời dùng gậy đập vào hậu tâm của Trương Dương, thấy Trương Dương cường hãn như vậy, bọn họ đã sớm ném quy tắc giang hồ lên chín tầng mây rồi.

Trương Dương cười ha hả, thu hồi cây gậy, xoay người vung gậy giống như chong chóng, ngăn cản mười gậy kia lại, cứ như vậy, Lương Bách Sơn đã may mắn tránh thoát được một kiếp, hắn ta lui về phía sau, chỉ cảm thấy bước chân mệt mỏi, thân thể lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống đất, đây là biểu hiện của mệt mỏi quá độ, chỉ trong chớp mắt đó, đã có năm người bị Trương Dương đánh ngã.

Lương Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, đang chuẩn bị tham chiến, thì đột nhiên nghe Lương Thiên Lý lớn tiếng nói: "Dừng tay!"

Trương Dương đang vung ra một gậy, cách đỉnh đầu của đối thủ khoảng chừng hai centimet thì dừng lại, người kai sợ đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, tuy rằng gậy đã dừng lại trên đỉnh đầu, nhưng mà nỗi sợ trong lòng hắn vẫn chưa biến mất, té ngã ngồi xuống đất.

Xung quanh phát ra tiếng cười vang, mà người cười này đa số đều là người bên phe của Trương Dương.

Lương Thiên Lý gật đầu thở dài, nói: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay thế người cũ, thị trưởng Trương, võ công của cậu làm chúng tôi bội phục, chúng tôi thua, sau này bất kỳ người nào trong Lương Gia Bình cũng sẽ tuyệt đối không gây rối cho quá trình quy hoạch và di dời của chính phủ nữa!"

Trương Dương nhìn về phía Lương Bách Sơn, Lương Bách Sơn nói: "Chúng tôi thua!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Yên tâm, chính phủ tuyệt đối không để cho dân chúng Lương Gia Bình chịu thiệt, chỉ cần mọi người phối hợp, chúng tôi sẽ dùng cố gắng lớn nhất để tranh thủ lợi ích cho dân chúng Lương Gia Bình!"

Thôn dân Lương Gia Bình không tin tưởng vào lời nói này của hắn cho lắm, chỉ là sự thật đang ở trước mắt, bọn họ thua trong trận đấu võ này rồi. Có chơi thì có chịu, người nổi bật trong lớp tuổi trẻ, Lương Tiểu Xuyên đã thua, đệ nhất cao thủ Lương Gia Bình là Lương Bách Sơn dẫn dắt hai mươi người trong đội Vũ Long vây công người tay, nhưng vẫn đại bại, thực lực như vậy bọn họ không thể chống lại, người của Lương Gia Bình tin tưởng đạo lý, càng tin tưởng nắm đấm, nắm đấm của Trương Dương cứng hơn bọn họ, bọn họ chỉ có thể chấp nhận hiện thực trước mắt.

Trước khi Lương Bách Sơn đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn Trương Dương một chút, từ nhỏ hắn đã tập võ rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy một cao thủ siêu cấp nào như vậy cả, tự xưng là cao thủ đệ nhất Phong Trạch, nhưng ở trước mặt Trương Dương ngay cả đánh lại hắn cũng không có cơ hội.

Lương Tiểu Xuyên thấp giọng nói:" Chú năm, con vừa gọi điện thoại cho chú bảy, chú ấy nói chúng ta không phải là đối thủ của thị trưởng Trương đâu" Chú bảy trong lời nói của hắn ta chính là chủ tịch hiệp hội Hình Ý Quyền Lương Bách Xuyên.

Lương Bách Sơn thở dài, thấp giọng nói: "Bây giờ cuối cùng chú đã hiểu rõ, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, chúng ta ở Lương Gia Bình lợi hại, chỉ là gặp phải cao thủ chân chính, chúng ta chẳng là cái gì cả"

Lương Tiểu Xuyên nói: "Cao thủ thì con đã gặp qua không ít, nhưng mà lợi hại như thị trưởng Trương, thì lần đầu tiên con được nhìn thấy"

Lương Bách Sơn nói: "Tuổi còn trẻ mà đã là phó thị trưởng, bây giờ lại là chỉ huy của hạng mục xây dựng sân bay, người ta đích thật là có bản lĩnh!"

Phương pháp hay nhất để thuyết phục người chính là dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, dùng nắm đấm chứng minh với bọn họ ai mới là kẻ mạnh. Sau khi thôn dân Lương Gia Bình tản đi, bao gồm cả thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên cùng với rất nhiều công an đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Trương Dương, một mình đấu với hai mươi hai hảo hán của Lương Gia Bình, cái này đúng là khó tin thật, phải biết rằng, hai mươi hai người kia đều là cao thủ dân gian võ công đầy mình.

Trương Dương bây giờ đã có chút ý tứ thắng không kiêu bại không nản rồi, hắn cười với Trần Gia Niên, nói: "Giải quyết xong rồi, dân chúng của Lương Gia Bình cũng biết nói đạo lý đấy!"

Bí thư đảng ủy trấn Đông Hà Chu Chí Quốc không mất thời cơ nịnh nọt: "Những dân chúng của Lương Gia Bình này cũng chỉ có thị trưởng Trương mới có thê chấn trụ bọn họ, đổi lại là người khác, chuyện này nhất định là không giải quyết được!"

Khưu Kim Trụ nói: "Đương nhiên, ở Phong Trạch chúng ta không ai đánh lại thị trưởng Trương cả, thị trưởng Trương mới xứng đáng là đệ nhất cao thủ Phong Trạch!"

Trương Dương cười nói: "Được rồi, các người còn nói nữa thì tôi sẽ ngượng chết mất, tất cả đều là vì công tác xây dựng sân bay cả, nếu không thì nói cái gì tôi cũng không ra tay với dân chúng" Hắn nhìn thời gian một chút, nói: "Tôi phải đi rồi, buổi chiều còn phải đi báo cáo tình huống với thành phố, chuyện quy hoạch và di dời này tôi xin nhờ các người, lần này nhất định phải ký hiệp nghị quy hoạch đàng hoàng với người của Lương Gia Bình, cần phải bắt từng người ký vào trong hiệp nghị, nếu không đến lúc đó bọn họ lại đổi ý"

Chu Chí Quốc nói: "Thị trưởng Trương không cần lo lắng, sau ngày hôm nay bọn họ hẳn là không đổi ý nữa!"

Trương Dương nói:"Nếu bọn họ mà dám đổi ý, tôi cầm gậy đập thẳng đến Lương Gia Bình đấy!" Một câu nói chọc cho tất cả mọi người bật cười.

Lúc Trương Dương đi, Tạ Quân Xước cũng đi theo đến trước xe của hắn, Trương Dương biết cô có chuyện muốn nói với mình, mỉm cười nói: "Chuyện hôm nay chỉ là một cái ngoài ý muốn, cô đừng sợ, tiến độ xây dựng ban chỉ huy không thể dừng lại, nhất định phải hoàn thành công trình ban chỉ huy trước kỳ hạn!"

Tạ Quân Xước nói: "Thị trưởng Trương, anh yên tâm, chúng tôi nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định"

Trương Dương nói: "Có phải là thiếu tiền không?"

Tạ Quân Xước lắc đầu nói: "Xây một căn phòng che nắng thì cần bao nhiêu tiền? Trong hợp đồng có ghi là sau khi hoàn thành mới kết toán, tôi không vội, chờ sau khi xây xong ban chỉ huy, các người đến nghiệm thu thấy phù hợp, rồi mới đưa tiền, tiền cũng có thể từ từ trả thoải mái"

Trương Dương nói: "Trông cô giống đang có việc!"

Tạ Quân Xước cắn môi nói: "Ngày hôm qua tôi vừa đến nông trường cải tạo lao động Tây Hà thăm anh của tôi, anh ấy gầy đi rất nhiều, trong nông trường bị người ta ăn hiếp không ít, anh có thể nói giúp một chút, để cho cai ngục chiếu cố anh của tôi, đừng để các phạm nhân khác ăn hiếp anh ấy được không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Được, trở về tôi sẽ tìm người nói giúp một tiếng"

Tạ Quân Xước lại nói: "Anh tôi nói, anh ấy cảm thấy có lỗi với anh lắm!"

Trương Dương cười nói: "Chờ khi hắn cải tạo đi ra xong rồi tự mình nói với tôi đi"

Chuyện một mình Trương Dương quét ngang hai mươi hai hảo hán của Lương Gia Bình nhanh chóng được truyền đến Giang thành, buổi chiều khi Trương Dương tham gia vào cuộc họp trù bị cho việc xây dựng sân bay, người tham gia cuộc họp đều nghe nói qua về chuyện này.

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy hắn tiến vào, liền cười nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, một cán bộ cấp phó xử như cậu, lại đi đánh nhau với dân chúng, cái này truyền ra ngoài làm gì còn mặt mũi nữa?"

Trương Dương hào hùng nói: "Tôi ra tay vì chính phủ, sự thật đã chứng minh, khi nào dạy dỗ bằng lời nói đã không còn tác dụng, thì chúng ta cần phải áp dụng thủ đoạn cứng rắng, Mao lão gia tử đã dạy dỗ chúng ta, chính quyền được đi ra từ trong báng súng, tôi phát hiện ra gậy gỗ dùng tốt hơn nhiều"

Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, chủ nhiệm hội thường ủy đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm đều bật cười, Triệu Dương Lâm nói: "Tôi thấy tiểu Trương xử lý chuyện này rất tốt, nắm đấm của người Lương Gia Bình rất cứng, tiểu Trương đã chứng minh với bọn họ là nắm đấm của cậu ấy cứng hơn bọn họ, nếu không là vậy, thì thôn dân Lương Gia Bình sẽ không thuận lợi đáp ứng chuyện quy hoạch và di dời"

Trương Dương nói: "Thật ra điều kiện mà chính phủ cho bọn họ cũng đã rất hậu đãi rồi, lúc trước bọn họ đã đáp ứng, chỉ là ngày hôm nay đột nhiên lật lọng, tôi hoài nghi phía sau chuyện này có khả năng có người xúi giục"

Đỗ Thiên Dã cả giận nói: "Điều tra ra ai là kẻ xúi giục, tôi nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt!" Ông chỉ là nhất thời tức giận nên nói ra mà thôi, chứ nếu thật sự điều tra, thì biết điều tra từ cái chổ nào đây? Hơn nữa chuyện này cũng đã giải quyết rồi, không cần phải nhấc lên sóng gió làm gì nữa.

Trương Dương nói: "Ban chỉ huy hiện trường sân bay có thể dựng hoàn thành vào cuối tuần, chờ sổ sách cho vay của ngân hàng đến, chúng ta có thể đặt móng rồi"

Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: "Tốt, tất cả mọi người sẽ suy nghĩ một chút về ngày đặt móng, xây dựng sân bay mới là chuyện lớn ở Giang thành chúng ta, nhất định phải quảng cáo tuyên truyền, để cho tất cả dân chúng đều ủng hộ chuyện này"

Nghiêm Tân Kiến nói: "Tôi tuyên bố một tin tức tốt với mọi người, bên công ty máy móc công trình Giang thành sau khi trải qua suy nghĩ, quyết định tài trợ cho chúng ta năm máy đào, khi mua máy móc xây dựng có thể được ưu đãi lớn nhất"

Trương Dương lại thấy đây không phải là một tin tức tốt, nhíu mày nói: "Con người của Tào Chính Dương không có phóng khoáng như vậy đâu, một chút cũng không nhanh nhẹn, mỗi lần nhìn thấy tôi đều đề phòng như trộm cướp, ông ta sợ tôi cướp tiền của ông ta vậy"

Nghiêm Tân Kiến cười nói: "Lão Tào cũng không phải là một người ích kỷ, ông ta xuất phát từ lợi ích của nhà máy, làm lãnh đạo của một xí nghiệp lớn như vậy cũng không phải dễ dàng"

Đỗ Thiên Dã nói: "Xí nghiệp cũng không dễ dàng, Trương Dương, cậu không thể đặt áp lực lên các xí nghiệp lớn tại Giang thành được, như vậy đối với bọn họ không công bằng"

Trương Dương nói: "Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy tiền tôi đào ở đâu ra? Bí thư Đỗ, ông chỉ cho tôi đi, còn thiếu gần bảy tám tỷ, tôi đi đào tiền ở chổ nào đây?

Đỗ Thiên Dã nói: "Đó là chuyện của cậu, mỗi người có một công việc, phải có trách nhiệm, xây dựng sân bay mới chỉ là một phần của Giang thành, không thể bắt tất cả tiền ở Giang thành đưa đến hạng mục này được?"

Trương Dương đã nhiều lần tranh luận với Đỗ Thiên Dã về vấn đề tài chính, chỉ là trước mặt nhiều người, hắn cũng không muốn tranh luận với Đỗ Thiên Dã nữa, thở dài nói: "Lẽ nào quốc gia không có chút tiền này sao?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Trợ cấp của quốc gia vẫn chưa xác định, nhưng mà chổ của chúng ta không thể mỗi lần có việc thì lại ngửa tay xin tiền quốc gia được" Nói còn chưa xong thì điện thoại của ông vang lên, Đỗ Thiên Dã nhìn một chút, dứng dậy nói:" Các người cứ thương lượng trước, tôi phải ra ngoài một chuyến.

Đỗ Thiên Dã đi rồi, thì cuộc họp này đương nhiên là không cần phải tiếp tục nữa, Nghiêm Tân Kiến đi, nhiệm vụ của ông ta chính là tranh thủ tài trở từ các xí nghiệp, còn chuyện tình cụ thể ở sân bay thì ông không muốn hỏi tới.

Triệu Dương Lâm nói: "Hai ngày nay Hà Trường An có liên hệ với cậu không?"

Trương Dương lắc đầu: "Chỉ gặp mặt có một lần, tình huống thế nào thì ông đã biết"

Triệu Dương Lâm dặn dò: "Chuyện chiêu thương dẫn tư cần phải nắm chắc, gần đây trong thành phố có nhiều âm thanh khác nhau, nếu như không phải là do bí thư Đỗ đè xuống, thì mâu thuẫn đã sớm bộc phát rồi"

Trương Dương vừa nghe liền biết chuyện này khẳng định là có liên quan đến mình, bởi vì mình lên làm chỉ huy hiện trường của sân bay, cho nên Đỗ Thiên Dã đã chịu áp lực rất lớn, Trương Dương nói: "Bọn họ muốn nói cái gì thì cứ nói đi, tôi bận làm việc còn không kịp, làm gì có thời gian để ý đến mấy người buồn chán đó?"

Triệu Dương Lâm nhỏ giọng nói: "Nghe nói cậu ở bên Nam hồ có một biệt thự gỗ?"

Trong lòng Trương Dương chấn động, chỉ là trên mặt không hề có chút biểu tình nào cả: "Cái gì? Biệt thự? Ai nói?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)