Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0450

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0450: Phong cách nhuốm máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Người xúc tiến cuộc gặp mặt giữa Hứa Chấn Đường và Trương Dương là quản đốc nhà máy phục trang số một Giang Thành Tiết Minh, Hứa Chấn Đường và Tiết Minh đều là bạn học lớp nghiên cứu EMBA, trên sĩ đồ, Tiết Minh trước giờ đều thuận lợi hơn Hứa Chấn Đường nhiều, Tiết Minh cực kỳ hân thưởng vị bạn học Hứa Chấn Đường này. Cho rằng gã ở nhà máy máy móc công trình có tài nhưng không gặp thời, thủy chung không được trọng dụng, nhưng hiện tại Hứa Chấn Đường một phát nhảy lên thành người ra quyết sách của xí nghiệp long đầu Giang Thành, điều này khiến Tiết Minh trợn tròn cả mắt.

Tối hôm đó Tiết Minh làm người chủ trì ở Thủy Thượng Nhân Gia, xúc thành cuộc gặp mặt giữa Trương Dương và Hứa Chấn Đường.

Trương Dương không phải tới một mình, hắn dẫn cả quản đốc nhà máy máy móc công trình Lam Sơn Chu Đông Vũ tới, Hứa Chấn Đường nhìn thấy hai người họ cùng tới, lập tức hiểu được mấy phần, chẳng trách Trương Dương lại chọn trúng mình, mình có thể nói là xưa nay không quen biết hắn, khẳng định là Chu Đông Vũ tiến cử.

Trương Dương chủ động bắt tay Chu Đông Vũ, mỉm cười nói: Quản đốc Hứa, tôi là Trương Dương!

Hứa Chấn Đường đối với Trương Dương thì nghe danh đã lâu, nhưng tiếp xúc trong loại trường hợp này thì là lần đầu tiên, gã bắt tay Trương Dương, cười nói: Cám ơn vì thị trưởng Trương đã tới!

Trương Dương cười nói: Anh là chưởng môn nhân của xí nghiệp long đầu Giang Thành, tôi đương nhiên phải nể mặt anh rồi!

Chu Đông Vũ rất nhiệt tình bắt tay với Hứa Chấn Đường: Quản đốc Hứa à, chẳng trách tôi năm lần bảy lượt mời anh tới Lam Sơn đều bị anh cự tuyệt, thì ra là anh đợi ra sức ở Giang Thành.

Trương Dương cười nói: Có câu một núi không dung hai hổ, thật sự mời được anh ta tới thì trong hai anh ai làm lãnh đạo đây.

Mọi người đều bật cười.

Trương Dương việc nhân đức không nhường ai ngồi xuống ghế đầu, bảo mọi người cũng ngồi xuống.

Tiết Minh nói: Hôm nay tôi làm chủ, mục đích mời thị trưởng Trương tới ăn cơm chủ yếu là để liên lạc cảm tình, yên tâm là chúng tôi chỉ liên lạc cảm tình, quyết không có ý gì khác.

Trương Dương cười nói: Tiết Minh, anh nợ tôi mấy bữa ăn, hôm nay coi như là có chút thành ý. Trương Dương giới thiệu Chu Đông Vũ với Tiết Minh: Vị này chính là quý khách của tôi, quý khách của Giang Thành chúng ta, đồng chí Chu Đông Vũ, quản đốc nhà máy máy móc công trình Lam Sơn.

Tiết Minh cười nói: Nghe danh đã lâu!

Chu Đông Vũ cười nói: Nhất định là tâng bốc rồi, tôi lấy đâu ra danh tiếng lớn như vậy.

Tiết Minh cười nói: Lúc trước thì không có danh tiếng lớn như vậy, nhưng hiện tại Giang Thành chúng tôi đều biết tới anh, anh là mãnh long quá giang!

Chu Đông Vũ bật cười ha ha, y rất nghiêm tốn nói: Cám ơn chính phủ, thị ủy Giang Thành đã cấp cho tôi cơ hội này, cũng nhờ có sự tin tưởng của thị trưởng Trương đối với tôi.

Trương Dương nói: Đừng khách sáo hư tình giả ý nữa, ăn thôi nào!

Hứa Chấn Đường lúc ban dầu rất ít nói, đa số thời gian đều là lặng lẽ quan sát vị chỉ huy hiện trường của công trình sân bay mới, lúc trước gã nghe nói tới rất nhiều chuyện của Trương Dương, trên người người này ít nhiều mang theo mấy phần truyền kỳ, hôn nay ngồi cùng nhau mới phát hiện, Trương Dương không hề ra vẻ nhà quan, nhưng trong ngôn từ cử chỉ lạ lộ ra mị lực hơn người.

Trên bàn rượu tất nhiên là khó tránh khỏi phải chúc mừng Hứa Chấn Đường được thăng nhiệm làm quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành.

Sau khi Trương Dương đề nghị, tất cả mọi người đều nâng chén, Hứa Chấn Đường tất nhiên là không thể chối từ, gã uống cạn chén này, sao đó kính Trương Dương một chén, gã chân thành nói: thị trưởng Trương, cám ơn sự tiến cử của ngài, lúc trước ngài không biết gì về tôi, vì sao lại nghĩ tới tiến cử tôi vậy? Kỳ thực Hứa Chấn Đường đã đoán được là chuyện này có tám chín phần mười là liên quan tới Chu Đông Vũ, chỉ là muốn chứng thực một chút.

Trương Dương cười nói: Anh không nên cám ơn tôi, phải cám ơn quản đốc Chu, là anh ấy tiến cử anh với tôi.

Chu Đông Vũ cười nói: Lúc tôi tiến cử Chấn Đường, không hề biết thị trưởng Trương lại muốn tiến cử anh ta đảm nhiệm chức quản đốc nhà máy máy móc công trình, sớm biết anh muốn dựng lên cho tôi một đối thủ mạnh như vậy, tôi nói sao cũng không chịu tiến cử đâu.

Mọi người đều đồng thanh cười.

Trương Dương nói: Tôi tin nhãn quang của quản đốc Chu, những người ngồi đây đều là người của mình, cho nên tôi cũng không giấu mọi người, trước khi chính thức gọi thầu, khi vấn đề tài chính của sân bay mới còn chưa được chắc chắn, tôi và quản đốc Chu đã gặp mặt ở Lam Sơn rồi, tôi sở dĩ bỏ qua thiết bị của nhà máy máy móc công trình Giang Thành mà dùng thiết bị của quản đốc Chu, nguyên nhân trong đây không phải là chỉ vì đồng chí Tào Chính Dương đơn phương không tình nguyện, chủ yếu là bởi vì sự nhìn xa trông rộng và lòng tin của quản đốc Chu đã đả động tôi, muốn làm thành một sự nghiệp thì phải có mục đích chung, lý tưởng chung, chỉ có như vậy thì đám người chúng ta mới có thể đi được cùng nhau, nếu như lòng tin tối thiểu đối với sự nghiệp của chúng ta mà còn không có thì còn bàn gì đến hợp tác?

Tiết Minh nói: thị trưởng Trương nói đúng! Chỉ có lý tưởng chung thì mới có thể đi được với nhau.

Trương Dương nói: Thời đại hiện tại không còn lưu hành hô khẩu hiệu nữa, nói yêu nước yêu nhà không phải là chỉ anh gân cổ lên hét là được, mà phải nhìn hành động thực tế. Gã lại nhìn sang Chu Đông Vũ, nói: Quản đốc Chu rất được, người ta không những yêu Lam Sơn mà còn thuận tiện yêu luôn cả Giang Thành chúng ta.

Chu Đông Vũ cười ha ha, nói: Nói thật, tôi đối với Giang Thành hiện tại đã có cảm tình rồi.

Trương Dương nói: Kỳ thực bất kể là Giang Thành hay là Lam Sơn đều là đất của Bình Hải, đều là đất của Trung Quốc, nỗ lực của chúng ta đều là vì sự phát triển và bay xa của Trung Quốc. Hắn nhìn Hứa Chấn Đường, nói: Quản đốc Hứa sao không nói gì?

Hứa Chấn Đường nói: Tôi đang suy nghĩ xem mình nên nói gì!

Trương Dương cười nói: Muốn nói gì thì cứ nói nấy, ngoài công tác thì mọi người ngồi đây đề là bạn bè, giữa bạn bè vốn nên là ăn nói thoải mái.

Hứa Chấn Đường nói: Lãnh đạo thành phố đã giao trọng trách quản lý nhà máy máy móc công trình Giang Thành cho tôi, ở vị trí nào thì phải mưu chính cho chỗ ấy, tôi phải nghĩ cho sự phát triển cho tương lai của nhà máy, hôm nay vừa hay quản đốc Chu cũng ở đây, có một số lời tôi xin được nói trực tiếp.

Chu Đông Vũ gật đầu.

Hứa Chấn Đường nói: Giang Thành xây dựng sân bay mới, thân là xí nghiệp long đầu của thành phố Giang Thành, đồng thời cũng là nhà máy sản xuất máy móc công trình xây dựng, nhà máy máy móc công trình Giang Thành chúng tôi theo lý mà nói thì phải tận sức. Quản đốc Tào từ bỏ tranh thầu, ông ta có nguyên nhân của ông ta, ông ta sợ là tài chính của công trình sân bay không được đầy đủ, kinh phí đầu tư tư của chúng tôi không được kịp thời chi trả, từ đó mà khiến nhà máy rơi vào khốn cảnh, xuất phát điểm của ông ta là tốt, điểm này tôi nghĩ mọi người đều không thể phủ nhận được.

Trương Dương nói: Anh thấy thế nào?

Hứa Chấn Đường nói: Tôi kiên quyết phản đối quyết định của quản đốc Tào, ông ta quá thiếu lòng tin đối với sự phát triển của Giang Thành, tôi cho rằng thời đại hiện tại là thời đại phát triển cao tốc, sự phát triển của kinh tế là ngày đi ngàn dặm, cơ hội mà trước mặt mà chúng ta không nắm lấy thì chỉ tổ hai tay giâng lên cho người khác. Gã cười nói với Chu Đông Vũ: Quản đốc Chu đừng để ý, tôi chỉ là lấy chuyện luận chuyện thôi.

Chu Đông Vũ nói: Những gì Chấn Đường nói đều là sự thực, nếu như không phải là nhà máy các anh chủ động nhượng bộ, tôi cũng sẽ không dễ dàng giành được cơ hội này như vậy.

Hứa Chấn Đường nói: Chuyện phải triển tới mức này, chúng tôi muốn vãn hồi lại là rất khó, nhưng có một điểm tôi không thể không nói, nghiệp vụ sân bay mới lần này đối với nhà máy của chúng tôi mà nói thỉ không đơn giản là chỉ mất đi một một đơn đặt hàng mà còn cả tín dự và danh tiếng mà chúng tôi khó khăn lắm mới xây dựng được, ngay cả công trình tọng điểm của thành phố mình còn không sử dụng máy móc của tôi, vậy thì chúng tôi còn lấy gì ra để thuyết phục người khác mua sản phẩm của chúng tôi nữa?

Trương Dương mỉm cười nhìn Hứa Chấn Đường, lúc tiến cử Hứa Chấn Đường đảm nhiệm chức quản đốc nhà máy máy móc công trình, hắn không hiểu gì về người này, hôm nay mới tính là lần đầu tiên tiếp xúc ở cực ly gần, hắn phát hiện Hứa Chấn Đường quả thực là một người có suy nghĩ, có chủ kiến, nhìn rất chuẩn chuyện tương lai, càng hiếm có hơn là gã dám biểu lộ ý kiến của mình.

Trương Dương nói: Vậy thì làm thế nào bây giờ, hiện tại chúng tôi đã ký hợp đồng với quản đốc Chu rồi, không thể nào bảo chúng tôi hủy hợp đồng được?

Chu Đông Vũ nói: Không được đâu, hủy hợp đồng là tôi đòi bồi thường đó!

Hứa Chấn Đường nói: Giữa người và người quan trọng nhất là chữ tín, tôi không có ý tứ muốn thay thế nhà máy máy móc công trình Lam Sơn, tôi là muốn nói, nhà máy máy móc công trình Lam Sơn và nhà máy máy móc công trình Giang Thành thân là hai nhà máy đứng đầu trong ngành máy móc công trình Bình Hải, sản phẩm của chúng tôi có trùng lập, nhưng cũng có rất nhiều khác biệt, xin thị trưởng Trương nghĩ một chút xem có thể để chúng tôi bổ sung cho nhau, hoàn thành những máy móc công trình mà công trình sân bay mới cần hay không? Chúng tôi và tập đoàn Hải Đức của nước Đức là đơn vị hợp tác, trên phương diện nhập máy móc có ưu thế rất lớn, chúng tôi cũng không thể hạ thấp cạnh tranh, mà là dắt tay nhau cùng thực hiện công việc chung.

Gã dừng lại một chút rồi nói: Tôi biết yêu cầu này khiến quản đốc Chu khó xử, nhưng tôi cảm thấy sự phát triển của xí nghiệp Trung Quốc không phải là ở sự cạnh tranh nội bộ, mà phải phóng tầm mắt ra quốc tế, chỉ có đặt mục tiêu thật xa thì sự phát triển của chúng ta mới có thể nhanh hơn, mới có thể đi xa hơn.

Trương Dương nhìn Hứa Chấn Đường, lại nhìn Chu Đông Vũ. Hai người trước sau đều nói giống nhau, đúng là anh hùng sở kiến lược đồng, xí nghiệp gia của thời đại mới nên có lòng dạ và phong phạm như vậy. Trương Dương gật đầu, nói: Mạnh trong nước thì không tính là mạnh, phải bước ra được ngoài thế giới mới tính là mạnh!

Chu Đông Vũ nâng chén, nói: Chấn Đường, tôi cũng có suy nghĩ tương tự, sản phẩm của chúng ta có thể bổ sung cho nhau, thị trường lớn như vậy, chỉ dựa vào một nhà máy của chúng tôi thì nuốt không hết được, cho nên chỉ có liên hợp mới có thể mưu cầu phát triển chung, chân chính đạt thành chiến thắng chung!

Hứa Chấn Đường không ngờ chuyện này lại được tiến hành thuận lợi như vậy, gã kích động nắm tay Chu Đông Vũ, nói: Đông Vũ huynh, lần này anh đã giúp tôi được rất nhiều!

Chu Đông Vũ cười nói: Chúng ta đều là xí nghiệp của Bình Hải, quá nhiều tuyến sản xuất trùng lặp sẽ khiến chúng ta rơi vào trong cạnh tranh ác tính, nếu có thể đạt thành nhận thức chung, ai có sở trường này bù đắp cho nhau. Chúng ta có thể tránh được cạnh tranh không tốt, có thể thực hiện sự phát triển nhanh chóng, chuyện này tôi đã sớm bắt đầu tính toán rồi, nhưng cần phải có một người đồng đạo có lòng dạ và tầm mắt chung.

Bởi vì chuyện của nhà máy máy móc công trình cuối cùng cũng được giải quyết, nên bầu không khí của bữa tiệc tối biến thành sôi nổi và hòa hợp, bọn họ đều uống không ít rượu.

Lúc uống vẫn chưa đủ đô thì Tô Tiểu Hồng mỉm cười tới kính rượu, Trương Dương giới thiệu cô ta với Chu Đông Vũ và Hứa Chấn Đường, Tô Tiểu Hồng nghe nói Hứa Chấn Đường là quản đốc nhà máy máy móc công trình tân nhiệm, cũng đặc biệt lưu tâm, nhà máy máy móc công trình lớn như vậy, chiêu đãi nghiệp vụ bình thường khẳng định là không ít, cô ta đã động tâm tư muốn lôi kéo vị khách sộp này, Tô Tiểu Hồng nằng nằng đòi phải để cô ta làm chủ, coi như là một phần tâm ý để chúc mừng Hứa Chấn Đường được thăng lên làm quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành.

Bọn họ uống tới mười giờ tối mới kết thúc, Tô Tiểu Hồng tiễn bọn họ tới tận bãi đỗ xe, lúc Trương Dương lên xe, Tô Tiểu Hồng nói với Trương Dương: Cậu uống nhiều rồi, để tôi bảo Tô Cường đưa cậu về.

Trương Dương cười nói: Tửu lượng của tôi chị còn chưa biết à, chút rượu này tuyệt đối không là gì.

Tô Tiểu Hồng nói: Vẫn nên cẩn thận một chút, người ta sau khi uống rượu rất dễ lơ là sơ ý.

Chu Đông Vũ ở đằng xa sau khi lên xe liền vẫy tay tạm biệt với Trương Dương.

Trương Dương cũng mỉm cười vẫy tay với Chu Đông Vũ.

Tô Tiểu Hồng hữu ý mà như vô ý nói: Gần đây công trình sân bay mới vẫn thuận lợi chứ?

Trương Dương gật đầu: Cũng ổn, tỉnh lý cấp cho năm trăm triệu, phương diện tiền mặt không có nhiều vấn đề.

Tô Tiểu Hồng nói: Công tác rất khổ cực. Có rảnh thì mời bí thư Đỗ cùng tới uống rượu.

Trương Dương nghe thấy cô ta kéo cả Đỗ Thiên Dã vào, không biết là hữu tâm hay là vô tâm, không khỏi cười nói: Chị muốn mời tôi hay là mời anh ta?

Tô Tiểu Hồng lúc này mới ý thức được là mình lỡ lời, có điều bản lĩnh khống chế tình tự của cô ta vẫn rất mạnh, mỉm cười nói: Mời cả hai, mọi người tụ tập với nhau, chỗ tôi còn có mấy vò rượu ngọn mà.

Trương Dương cũng hỏi nữa, hắn cười nói: Tôi một mực đều nhớ mấy vò rượu đó của chị, chị nói vậy lại câu dẫn mấy con sâu rượu trong bụng tôi rồi.

Tô Tiểu Hồng nói: Vậy được, tuần sau tôi chọn thời gian hẹn cậu.

Trương Dương nói: Để sau hẵng nói đi, sắp khởi công đặt móng rồi, thời gian của tôi hiện tại không phải là của mình nữa bí thư Đỗ chỉ đâu thì tôi đánh đó.

Tô Tiểu Hồng cười nói: Cũng đừng quá cực khổ làm gì, nếu ốm thì có người đau lòng đó.

Trương Dương nói: Vẫn là chị Hồng thương tôi nhất.

Tô Tiểu Hồng cười khúc khích nói: Không cần tôi thương cậu, không biết có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp đang đợi để thương cậu kìa.

Trương Dương nói: Này, không thể nói linh tinh được đâu đó, Yên Nhiên sắp về nước rồi, những lời này nếu bị truyền ra thì cô ấy kiểu gì cũng tìm tôi tính sổ.

Tô Tiểu Hồng nói: Không làm việc có lỗi thì không sợ quỷ gõ cửa, trong lòng cậu có quỷ à?

Trương Dương cười nói: Trong sáng vô tư như vậy, lấy đâu ra quỷ! Hắn đột nhiên nhớ tới phong thư mà Phương Văn Nam tự tay viết cho mình, nói khẽ: Chị Hồng, chị gần đây có tới thăm Phương Văn Nam không?

Tô Tiểu Hồng ngây ra, một lúc sau mới gật đầu, nói: Có tới thăm anh ta mấy lần, anh ta già đi rất nhiều, có điều tinh thần vẫn tốt.

Trương Dương nói: Chị mua lại Thủy Thượng Nhân gia phải chăng là còn có ý gì khác?

Tô Tiểu Hồng cắn đôi môi hồng, nói: Không có ý gì cả, giữa tôi và anh ta sớm đã kết thúc rồi! Cô ta đổi đề tài, nói: Đúng rồi, anh ta viết thư cho cậu bảo gì vậy?

Trương Dương nói: Bảo tôi cho tập đoàn Thịnh Thế một cơ hội.

Tô Tiểu Hồng nói: Phương Văn Đông tìm tới cậu à?

Trương Dương gật đầu.

Tô Tiểu Hồng nói: Căn cứ theo sự hiểu biết của tôi về Phương Văn Nam, tính tình của anh ta rất ít khi cầu người khác, anh ta có thể viết thư cho cậu, nhờ cậu giúp đỡ tập đoàn Thịnh Thế, chứng tỏ anh ta hoặc là đã thay đổi, hoặc là thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu.

Trương Dương nói: Cách ngày anh ta ra tù còn mấy năm nữa, làm lại từ đầu thì hình như hơi sớm, có điều không phải là tôi không cho tập đoàn Thịnh Thế cơ hội, mà là bọn họ chủ động từ bỏ tranh thầu.

Tô Tiểu Hồng nói: Con người của Phương Văn Đông thiếu khí phách làm đại sự, sự suy yếu của tập đoàn Thịnh Thế có liên quan tới gã.

Trương Dương nói: Cơ hội chỉ có thể cho gã một lần, gã không nắm được thì không thể nào trách tôi được.

Tô Tiểu Hồng nói: Tôi nghĩ Phương tổng sẽ hiểu.

Trương Dương nói: Đợi khi nào có thời gian tôi sẽ tới thăm anh ta.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện là không thể nào đoán được, ví dụ như cái chết của Tào Chính Dương, y chết trên cầu thang nhà mình, nguyên nhân là uống quá nhiều rượu, khi sắp tới cửa nhà thì trượt chân lăn từ trên cầu thang xuống, rất bất hạnh là ngã gẫy cổ, đợi khi người nhà phát hiện ra y thì đã chết được nửa tiếng rồi, đưa được tới bệnh viện thì thi thể đã lạnh ngắt.

Cái chết của Tào Chính Dương khiến cho nhà máy máy móc công trình Giang Thành chấn động, nhà máy máy móc công trình giống như là bếp nổ, Tào Chính Dương tuy hơi bảo thủ một chút, nhưng uy tín của y ở trong nhà máy rất cao, trong chuyện của sân bay mới Giang Thành tuy y không ủng hộ công tác của thị lý, nhưng lại thắng được lòng người. Các công nhân đều cho rằng quản đốc Tào là thực lực nghĩ cho họ. Người nhà Tào Chính Dương thì càng không thể nào tiếp nhận được, cho rằng Tào Chính Dương là chết oan, vợ của Tào Chính Dương nước mắt ngắn nước mắt dài kể, bản thân Tào Chính Dương bị bệnh cao huyết áp, hơn mười năm rồi không nếm một giọt rượu, là sự đãi ngộ không công bằng của thị lý đối với y mới khiến y đi vào tuyệt lộ này.

nhà máy máy móc công trình Giang Thành trên dưới loạn như mớ bòng bong, lúc buổi sáng, các công nhân tổ chức lại, ngồi trên một chiếc xe buýt tới cửa chính phủ thành phố, thị ủy, vây kín cửa chính phủ thành phố thị ủy ba tầng ngoài ba tầng trong, còn treo biểu ngữ: đau buồn thương tiếc quản đốc tốt của chúng tôi, huyết lệ lên án chủ nghĩa quan liêu hại chết người!

Lãnh đạo thành phố vừa vào làm thì gặp phải loại tình huống này, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cũng dứng ở trước cửa văn phòng, nhìn tình cảnh ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày, Tào Chính Dương không ngờ lại chết rồi, chuyện này không ai ngờ tới cả.

Gã gọi điện cho cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, bảo y lập tức xử lý tình huống ở hiện trường, phải khóng chế được thế dục, tuyệt không để tình huống được ác hóa thêm.

Lúc Hứa Chấn Đường tới hiện trường thì đã có gần một ngàn công nhân tập kết ở bên ngoài cửa chính phủ thành phố, Hứa Chấn Đường phát hiện chuyện này không nên xảy ra vào đúng lúc y lên làm quản đốc, trên tổ chức vẫn còn chưa có tuyên bố chính thức, quản đốc cũ lại bất ngờ từ trần, mình vô hình trung bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng gã đã là quản đốc của nhà máy máy móc công trình, gã phải tận hết chức trách của quản đốc.

Hứa Chấn Đường xông tới trước đoàn người, dang hai tay ra, lớn tiếng hét: Mọi người bình tĩnh một chút!

Trong đám công nhân rất nhiều người không biết Hứa Chấn Đường đã được bổ nhiệm là quản đốc nhà máy máy móc công trình, thầm nghĩ anh tính là cái rắm? Một người của phòng dịch vụ chăm sóc khách hàng đứng ra thì làm được trò trống gì?

Hứa Chấn Đường lớn tiếng nói: Xin mọi người nghe tôi nói, quản đốc Tào bất ngờ từ trần, chúng ta đều rất đau lòng, nhưng chúng ta không thể áp dụng phương thức cực đoan này để quấy nhiễu công tác của chính phủ, mọi người có gì bất mãn thì có thể thương lượng giải quyết trong nhà máy, do tôi thống nhất phản ánh lên cấp trên.

Rất nhiều người bắt đầu cầm đồ ném vào gã.

Hứa Chấn Đường há miệng cười, gã lớn tiếng nói: Có giận gì thì cứ trút lên người tôi đi, tôi đã dám ngồi lên vị trí này thì phải có trách nhiệm với các vị, tôi phải quản các vị!

Anh dựa vào gì mà quản chúng tôi? 

Hứa Chấn Đường mặt đầm đìa máu, ánh dương chiếu lên người gã, gã há to miệng, lộ ra hàm răng trắng đều, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy có chút xúc mục kinh tâm. Công nhân của nhà máy máy móc công trình tựa hồ như bị bộ dạng đáng sợ của gã dọa cho ngây ra, vẫn còn người mắng chửi, nhưng đã không còn ai tiếp tục cầm đồ ném gã nữa.

Hứa Chấn Đường nói: Dựa vào tôi là quản đốc của các vị!

Lần này không còn ai cười gã nữa, tiếng mắng chửi cũng lắng dần, từ đằng xa truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.

Hứa Chấn Đường nói: Về đi, đừng làm chuyện này ngày càng nghiêm trọng thêm, tôi không hi vọng nhìn thấy bất kỳ công nhân nào của nhà máy chúng ta bởi vì vi phạm pháp luật mà bị bắt, mau về đi!

Các công nhân vẫn còn đang do dự, Hứa Chấn Đường lớn tiếng hô: Mau về đi... Gã đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không gắng gượng được nữa, mềm oặt ngã xuống đất....

Trương Dương đặc biệt tới bệnh viện thăm Hứa Chấn Đường bị thương, phần đầu của Hứa Chấn Đường đã được băng bó, nhưng vẫn mặc cái áo sơ mi bị nhuốm máu đó.

Trương Dương nhìn bộ dạng của gã, không khỏi cười nói: Quản đốc Hứa ngày đầu tiên thượng nhiệm đã khiến chúng tôi kiến thức được cái gì gọi là phong thái nhuốm máu.

Hứa Chấn Đường thì không cười nói, gã thở dài, nói: Quản đốc Tào ra đi đột ngột quá.

Trương Dương nói: Kết quả giám định pháp y đã có rồi, quản đốc Tào là bởi vì uống rượu quá độ, từ trên cầu thang ngã xuống, xương cổ bị gẫy, xuất huyết não tạo thành tử vong, không liên quan tới bất kỳ ai cả.

Hứa Chấn Đường nói: thị trưởng Trương, tôi đang nghĩ, nếu không phải là tôi thay thể vị trí của quản đốc Tào, có lẽ loại chuyện này sẽ không xảy ra.

Trương Dương nói: Chuyện của Tào Chính Dương chúng tôi cũng đều rất đau lòng, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta phải chịu trách nhiệm. Thân là một cán bộ quốc gia thì phải nâng lên được, bỏ xuống được. Không ai có thể vĩnh viễn ngồi trên quan vị. Bất kể là Tào Chính Dương hay là tôi và anh, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày phải đối diện với kết cục này, cái mà chúng ta nên làm là tiếp nhận hiện thực.

Hứa Chấn Đường gật đầu.

Trương Dương nói: Lần này nhà máy máy móc công trình gây chuyện đã tạo thành ảnh hưởng xấu trên xã hội, thị lý đã bảo cơ quan công an gia nhập rồi, phải tìm được kẻ cổ động gây chuyện.

Hứa Chấn Đường nói: thị trưởng Trương, có thể không truy cứu chuyện này nữa được không, các công nhân cũng là bởi vì nhất thời tình tự kích động mà mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy.

Trương Dương nói: Mọi người đều là người thành niên, đều có tư tưởng của mình, cũng đều có tiêu chuẩn thị phi của mình, chuyện đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình. Quản đốc Hứa, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện hôm nay nhất định sẽ được điều tra rõ.

Hứa Chấn Đường nói: thị trưởng Trương, xin anh hãy câu thông với thị lý một chút, hiện tại điều tra chỉ tổ là lửa đổ thêm dầu, cho tôi một ít thời gian đi, tôi sẽ khiến các công nhân bình tĩnh lại.

Nhìn ánh mắt chân thành của Hứa Chấn Đường, Trương Dương cuối cùng cũng gật đầu.

Trên vấn đề đối đãi với những công nhân gây chuyện của nhà máy máy móc công trình, Đỗ Thiên Dã và Hứa Chấn Đường có cùng quan điểm, bọn họ cho rằng hiện tại không thích hợp để truy cứu trách nhiệm của nhà máy máy móc công trình, bất kể nguyên nhân mà Tào Chính Dương tử vong là gì, có một điểm không thể phủ nhận, chính quyết định của thị lý bắt y lui xuống mới khiến cho Tào Chính Dương nghĩ quẩn, có thể nói cái chết của Tào Chính Dương, thị lý cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói: Đồng chí Chấn Đường nghĩ rất đúng, hiện tại truy cứu trách nhiệm tới cùng chỉ khiến cho lửa đổ thêm dầu, phía nhà máy máy móc công trình nên giữ ổn định, như vậy mới giúp đỡ được cho đồng chí Chấn Đồng tiếp nhận công tác.

Trương Dương nói: Lần này chúng ta giống như là hại Hứa Chấn Đường vậy, dưới loại tình huống như vậy mà muốn thuận lợi tiếp nhận công tác của nhà máy máy móc công trình thì sợ là không dễ.

Đỗ Thiên Dã nói: Trên thế giới này vốn không có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió cả, nếu Hứa Chấn Đường ngay cả một chút gió mưa này mà cũng không chịu nổi thì anh ta căn bản là không có tư cảnh đảm nhiệm chức quản đốc nhà máy máy móc công trình.

Trương Dương cười nói: hôm nay Hứa Chấn Đường tắm máu tại cửa chính phủ thành phố, cũng tính là anh dũng không sợ chết.

Đỗ Thiên Dã cười nói: Từ chuyện này có thể nhìn ra, ít nhất thì chúng ta không chọn sai người, một lãnh đạo trước tiên phải dám đảm đương. Gã nhớ tới chuyện của sân bay mới, nói với Trương Dương: Chuyện lễ khởi công chuẩn bị đến đâu rồi?

Trương Dương nói: Chuẩn bị xong rồi, ngày 28, thư mời cũng gửi rồi, tỉnh lý đã sơ bộ quyết định tỉnh trưởng Tống sẽ tới tham gia lễ khởi công.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, lúc trước nghi thức khởi công cảng Nước Sâu đã cử hành rồi, bí thư thị ủy Kiều Chấn Lương tự mình tới, đây cũng là để làm cân bằng, dẫu sao thì ngân sách tài chính nghiêng về Giang Thành họ, Kiều Chấn Lương cũng không thể biểu hiện ra sự thiên vị quá lớn, nên tự mình tới tham gia lễ khởi công của cảng nước sâu Nam Tích. Đỗ Thiên Dã nói: Phía tỉnh trưởng Tống do cậu phụ trách công tác tiếp đãi, bố vợ nhìn con rể cũng là càng nhìn càng thích.

Trương Dương cười nói: yên tâm đi, tôi nhất định sẽ hầu hạ ông ấy thật chu đáo, khiến ông ấy không thể nói ra nửa chữ không với Giang Thành ta.

Đỗ Thiên Dã nói: Lễ khởi công nhất định phải đơn giản, tỉnh lý chịu cấp cho chúng ta số tiền này cũng không phải là dễ dàng gì, nếu thấy chúng ta phô trương lãng phí, nói không chừng lại có dị nghị gì đó.

Trương Dương nói: Điểm này thì anh cứ yên tâm, tất cả đều đơn giản, xài ít tiền mà làm nhiều việc.

...

Tả Viên Triêu lúc Tiếu Minh đang báo cáo công tác với mình liền ngắt lời y, nói khẽ: Tỉnh trưởng Tống tuần sau tới đấy!

Tiếu Minh hơi ngây ra, mặt cố nặn ra một nụ cười, nói: Ông ta đặc biệt tới tham gia lễ khởi công.

Tả Viên Triêu thở dài, nói: Mấy nhà vui mấy nhà buồn, một lễ khởi công sân bay mới mà làm long trọng như vậy? Đám lãnh đạo chúng ta lúc nào mới học được làm việc thực sự, phàm là làm gì trước tiên cũng phải nghĩ tới lợi ích của người dân, chứ không phải là nghĩ tới chính tích của mình?

Tiếu Minh đương nhiên biết câu này là nhắm vào ai, theo năm trăm triệu mà tỉnh lý cấp cho sân bay mới Giang Thành, phong đầu của bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã hiện tại đang thịnh, Tả Viên Triêu nhìn thấy vậy, trong lòng rất ghen tức.

Tiếu Minh trong lòng cũng không dễ chịu gì, nói so ra thì y đã là cán bộ bị Đỗ Thiên Dã đưa vào lãnh cung, chỉ cần Đỗ Thiên Dã còn tại nhiệm, y rất khó mà có cơ hội vươn lên.

Tả Viên Triêu nói: Chuyện của nhà máy máy móc công trình thế nào rồi?

Tiếu Minh nói: Nghe nói là còn chưa hạ táng, người nhà của ông ta muốn đòi lại công bằng. Có điều tình tự của các công nhân thì đã ổn định hơn một chút, báo cáo nghiệm thi đã có rồi, Tào Chính Dương là sau khi say sẩy chân ngã chết.

Tả Viên Triêu bộ dạng vô cùng đau buồn, nói: một đồng chí tốt, một cán bộ tốt, một đảng viên tốt vì đảng vì dân mà phụng hiến tất cả tinh lực lại ra đi như vậy.

Tiếu Minh nói: Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.

Tả Viên Triêu nói: Nếu chúng ta có thể chú ý tới tình tự của đồng chí Chính Dương, có thể quan tâm tới anh ta nhiều hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này, đây là sơ xót trong công tác của chúng ta.

Tiếu Minh không nói gì, Tả Viên Triêu rõ ràng là truyền một tin tức nào đó cho mình, trước sau liên hệ lại với nhau, không khó đoán ra là y rốt cuộc muốn làm gì.

Tả Viên Triêu nói: Lão Tiếu à, đồng chí Chính Dương trước giờ là bạn tốt của tôi, tôi rất muốn tới nhà anh ta xem thế nào, đáng tiếc hiện tại không phải là lúc, anh giúp tôi truyền đạt lời chia buồn tới người nhà của anh ấy nhé.

Tiếu Minh gật đầu: Được! Lúc rời khỏi văn phòng của Tả Viên Triêu, Tiếu Minh rất bực bội thở dài. Ý đồ muốn gây thị phi của Tả Viên Triêu trong truyện này rất rõ ràng, nhưng Tiếu Minh cũng không phải là kẻ ngốc, Tả Viên Triêu nếu như làm lớn chuyện này, sẽ gây bất lợi cho ban lãnh đạo toàn Giang Thành, Tả Viên Triêu muốn lấy mình ra làm súng, trong lòng Tiếu Minh vô cùng dằn vặt, y không muốn bị người khác lợi dụng, nhưng hiện tại chính là một cơ hội tốt, nếu như bỏ qua cơ hội này thì chỉ sợ sẽ trở thành niềm nối tiếc của cả đời y. Tiếu Minh cúi đầu nghĩ tới xuất thần, suýt nữa thì va vào phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến từ phía trước đi tới.

Nghiêm Tân Kiến đỡ lấy vai y, nói: Lão Tiếu, sao lại trùng trùng tâm sự như vậy?

Tiếu Minh cười xấu hổ: Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần có chút ngẩn ngơ. Y nhìn Nghiêm Tân Kiến hai mắt cũng sưng húp, không khỏi cười nói: Còn nói tôi nữa à, tinh thần của anh cũng chẳng ra sao cả.

Nghiêm Tân Kiến thở dài: Vừa rồi tới nhà máy máy móc công trình xem thử, trong nhà máy có rất nhiều tình tự không ổn định, Tào Chính Dương đi thì cứ đi, sao còn hại những lãnh đạo chúng ta đến thảm, mấy hôm nay vì chuyện này mà bận tối mắt tối mũi, còn phải tới làm công tác tư tưởng với người nhà của y nữa.

Tiếu Minh nói: Cùng đi nhé!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)