Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0452

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0452: Vô cùng đột nhiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương bước ra ngoài cửa, Thường Lăng Phong vội vàng đuổi theo sau, nhìn sắc mặt của Trương Dương là biết hắn đang vô cùng tức giận.

Thường Lăng Phong nói: Có cần phải tức giận với hạng tiểu nhân đó không?

Trương Dương nói: Không phải là tôi tức giận mà là tôi bực, Quy Điền trên địa bàn của chúng ta lại bị người khác đánh, bảo tôi phải đối diện với y như thế nào đây?

Thường Lăng Phong nói: Quy Điền không bị thương nặng, vừa rồi tôi bảo bác sĩ kiểm tra cho y rồi, chỉ bị thương ngoài da thôi, y từng luyện Không Thủ đạo, vẫn có được chút năng lực chịu đòn.

Trương Dương nói: Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?

Thường Lăng Phong nói: Quy Điền hôm nay đi kiểm tra công trường, thấy hai công nhân của tập đoàn xây dựng Bình Trung vi phạm quy định an toàn thi công, không thắt dây an toàn, cho nên phê bình họ một trận, còn viết giấy phạt, điều này dẫn tới sự thù địch của hơn chục công nhân, vây lấy y lý luận. Quy Điều giận quá bảo hai công nhân đó phải đi khỏi đây, cho nên mâu thuẫn kích hóa thêm một bước, ở hiện trường có hơn trăm công nhân vây tới đánh y.

Trương Dương nói: Phùng Khắc Dũng không phải là hạng tốt lành gì, gã ở gần như vậy mà còn giả vờ như không có chuyện gì. Chuyện này nhất định là gã đứng sau giật dây.

Thường Lăng Phong nói: Gã là em rể của Ngô Trung Nguyên, ỷ có chút bối cảnh, bình thường không để người khác vào mắt, Quy Điền là một người nghiêm túc, trước sau đã hạ không ít thông tri sửa đổi cho họ, cho nên có hiềm khích cũng là bình thường.

Trương Dương nói: Tôi cho gã ba tiếng, nếu như gã còn dám ở lại đây thì tự tôi sẽ ném gã ra ngoài.

Thường Lăng Phong nói: Tôi thấy chuyện này đừng làm quá găng, quan hệ giữa chủ nhiệm Triệu và gã xem ra cũng không tồi, tập đoàn xây dựng Bình Trung là long đầu trong giới xây dựng của tỉnh ta, bối cảnh của Ngô Trung Nguyên không tầm thường, chỉ là vấn đề của Phùng Khắc Dũng thôi, không cần phải mở rộng ra tới cả tập đoàn xây dựng Bình Trung. Nếu như làm tới mức đuổi tập đoàn xây dựng Bình Trung ra thì sẽ ảnh hưởng tới tiến độ xây dựng của chúng ta. Công trình của chúng ta khó khăn lắm mới khai triển được, không nên làm ra chuyện gì lớn để rồi bị ảnh hưởng.

Trương Dương nói: Vậy thì Phùng Khắc Dũng đó phải cút, tôi nhìn gã không thể nào thuận mắt cho được.

Thường Lăng Phong nói: Chuyện này tốt nhất là để chủ nhiệm Triệu xử lý. Gã biết trong lòng Trương Dương không vui, nhỏ giọng khuyên: Sắp tới lễ khởi công rồi, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì.

Trương Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu: Đi, chúng ta tới thăm tiến sĩ Quy.

Quy Điền Hạo Nhị để mình trần ngồi trong phòng y tế, bác sĩ đang xử lý vết thương trên tay y, vừa rồi lúc bị đánh, y dùng hai tay bảo vệ đầu, phần đầu tuy bảo vệ được nhưng hai tay thì bị đánh cho tím bầm.

Trương Dương kéo ghế ngồi xuống đối diện y, nhìn thân hình kiện tráng của Quy Điền Hạo Nhị, nói: Thân thể khá đấy, năng lực chịu đòn rất mạnh.

Quy Điền Hạo Nhị lúc này tình tự đã ổn định lại, y bình tĩnh nói: Anh định xử lý chuyện này thế nào?

Trương Dương nói: Nhất định sẽ có câu trả lời cho anh.

Quy Điền Hạo Nhị nói: Tôi không cần trả lời gì cả, một là một, hai là hai. Hai công nhân vi phạm đó nhất định phải đuổi, theo chế độ quy định của chúng ta, còn phải bổ sung khoản phạt cho tập đoàn xây dựng Bình Trung.

Trương Dương nói: Anh không tức giận à?

Quy Điền Hạo Nhị nói: Lúc ban đầu thì đúng là có chút tức giận. Sao? Anh lo tôi sẽ từ chức à?

Trương Dương gật đầu, nói: Quả thật là có chút lo lắng.

Quy Điền Hạo Nhị nói: Tôi đã đáp ứng anh rồi, đã ký hợp đông, quan hệ thuê mướn của chúng ta đã được thành lập, chuyện hôm nay là một trong những nguy hiểm trong công tác của tôi, tôi không trách bất kỳ ai cả, nếu như tôi không thể hoàn thành công tác mà anh giao cho tôi một cách viên mãn thì đó chính là sự sỉ nhục đối với tôi.

Trương Dương có chút cảm động vì những lời nói của tên Nhật Bản này, hắn đứng dậy vỗ vai Quy Điền Hạo Nhị, nói: Nghỉ ngơi cho khỏe đi, cứ tin tôi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

Triệu Dương Lâm quả nhiên tới nói đỡ, y bảo với Trương Dương: Hai công nhân gây chuyện đã tìm thấy rồi, Phùng Khắc Dũng đồng ý đuổi việc họ, cũng đáp ứng chịu phí thuốc men của Quy Điền Hạo Nhị, tôi thấy chuyện này tạm thời bỏ qua ở đây, truy cứu tiếp cũng chẳng được gì.

Trương Dương nói: Chủ nhiệm Triệu, lần này tôi không thể nghe lời ông được.

Triệu Dương Lâm hơi ngây ra.

Trương Dương nói: Chuyện hôm nay ngoài mặt thì là công nhân gây chuyện, nhưng kỳ thực sau lưng khẳng định có người xúi giục, tên tiểu tử Phùng Khắc Dũng này không phải là hạng tốt lành gì, Quy Điền là tổng giám công trình của chúng ta, đám công nhân của tập đoàn xây dựng Bình Trung đánh y, thế chẳng khác nào là đánh vào mặt chúng ta. Xử lý hai tên công nhân gây chuyện căn bản chỉ là biểu diễn công phu, đối với tập đoàn xây dựng Bình Trung của họ mà nói thì chẳng bị thương tới da lông. Tôi không phải là không nể mặt ông, mà là chuyện này tôi nếu xử lý không tốt, sau này phàm là đội công trình nào cũng đều dám vểnh râu trợn mắt với chúng ta, Phùng Khắc Dũng nhất định phải đi.

Triệu Dương Lâm nghe thấy hắn nói một cách kiên quyết như vậy, cũng cảm thấy khó xử, nhưng vẫn kiến nghị: hay là cho gã thêm một cơ hội, sau biểu hiện về sau thế nào?

Trương Dương nói: Cái này cọi là răn đe cảnh cáo, chúng ta hôm nay nếu nhượng bộ, sau này sẽ có càng nhiều người hơn khiêu chiến quyền uy của chúng ta, chỉ đuổi Phùng Khắc Dũng gã đi đã là nể mặt họ rồi, theo ý định ban đầu của tôi, cả tập đoàn xây dựng Bình Trung cũng phải cuốn gói cho tôi.

Triệu Dương Lâm thấy chủ ý của Trương Dương đã quyết, cũng không tiếp tục nói nữa, đứng dậy bảo: Để tôi đi thông báo cho phía tập đoàn xây dựng Bình Trung.

Trương Dương nói: Thuận tiện nói với Phùng Khắc Dũng một tiếng, tôi nói được là làm được, trong ba tiếng, gã mà vẫn còn dám loanh quanh ở công trường thì tôi sẽ bảo cảnh sát đuổi gã đi.

...

Lúc Phùng Khắc Dũng đi, đầy oán động nhìn về căn nhà của bộ chỉ huy, cường long bất áp địa đầu xa, gã cho rằng Trương Dương là một địa đầu xà không hơn không kém, ở trên địa bàn của người ta mà mù quáng đối kháng thì cũng chẳng được gì.

Sau khi Phùng Khắc Dũng lên xe, nhận được điện thoại của anh rể Ngô Trung Nguyên, Ngô Trung Nguyên từ chỗ của Triệu Dương Lâm biết được tin tức này, không đợi Phùng Khắc Dũng nói, y đã chửi như tát nước vào mặt: Cậu làm cái gì thế hả? Công trình còn chưa chính thức bắt đầu mà đã đâm ra cái lỗ lớn như vậy cho tôi, mặt mũi của tập đoàn Bình Trung bị cậu làm mất hết rồi.

Phùng Khắc Dũng cười khổ không thôi, nói: Anh rể, cái này đâu có liên quan gì tới em, bọn họ thuê một tên Nhật Bản, cứ liên tục tới xoi mói chúng ta, công nhân của chúng ta tức quá lý luận với tên Nhật bản đó mấy câu, là tên Nhật Bản đó đánh người trước, cho nên mới dẫn tới ẩu đả. Nhưng phía Giang Thành họ lại đẩy lên người chúng ta, còn lệnh cho em phải rời không công trường sân bay mới, còn tuyên bố là muốn đuổi cả công ty Bình Trung của chúng ta ra khỏi đó.

Ngô Trung Nguyên cười lạnh một tiếng: Khẩu khí lớn quá nhỉ!

Phùng Khắc Dũng nói: Anh rể, tên tiểu thư Trương Dương đó quá ngông nghênh, hắn ỷ mình có hậu đài, căn bản không coi người khác vào đâu, em tới đó chưa được mấy ngày mà hắn đã cố ý làm khó em. Căn bản là muốn kiếm lợi từ chỗ em, anh rể, anh đã nói chúng ta phải kinh doanh nghiêm túc, dựa vào thực lực mà làm việc, không được làm những chuyện đen tối, cho nên em không đồng ý hắn, ai ngờ người này lại lấy chuyện này ra để báo thù, lợi dụng chuyện ẩu đả để làm khó em, anh rể, em thật sự muốn đánh hắn.

Ngô Trung Nguyên ở trong điện thoại trầm ngâm một lát, rồi nói khẽ: Cậu trước tiên đi về đi, đừng có khiến người ta chê cười nữa. Ngô Trung Nguyên vẫn hiểu rõ thằng em vợ này của mình, không có bao nhiêu năng lực, nhưng lại thích tự biên tự diễn, lời của gã không thể tin hết được.

Sau khi Phùng Khắc Dũng đi, phó quản lý Lý Đông Hải đương nhiên thay vị trí của gã, Trương Dương gọi gã tới văn phòng mắng cho một trận, sau đó đưa giấy phạt cho Lý Đông Hải, nói: Biểu hiện không hợp cách của các anh sau khi vào công trường đã vi phạm nhiều chế độ quy tắc của công trường sân bay mới, án chiếu theo phương pháp trừng phạt của chúng tôi, quyết định phạt các anh một vạn nhân dân tệ, những chỗ trái quy định mà tiến sĩ Quy đã đề xuất, trong ba ngày phải hoàn toàn sửa đổi, nếu không tôi sẽ đuổi hết các anh đi.

Mặt Lý Đông Hải hết xanh rồi lại trắng, công ty Bình Trung ở tỉnh Bình Hải là một công ty nổi tiếng, chưa bao giờ bị người ta mắng như vậy. Có điều thái độ của gã tốt hơn Phùng Khắc Dũng nhiều, ngoài mặt vẫn rất thành khẩn tỏ ý bảo sẽ lập tức tiến hành chỉnh đốn, đảm bảo sau này sẽ không phát sinh những chuyện tương tự.

Trương Dương sau khi nghe gã đảm bảo thì gật đầu, nói: Kỳ thực chúng ta có thể hợp tác với nhau là một loại duyên phận, tôi hi vọng mọi người đều phải quý trọng, đề thăng trình độ quản lý của mình, đề thăng chất lượng công trình, cùng xây dựng tốt sân bay mới, đó mới là mục đích chung của chúng ta. Quản lý Lý, tôi không hi vọng những chuyện tương tự sẽ phát sinh nữa.

...

Lễ khởi công sân bay mới Giang Thành được mọi người chú ý cuối cùng cũng kéo màn khai mạc, hôm đó con đường thông tới hiện trường lễ khởi công đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường trồng đầy hoa tươi đủ mầu, đây đều là được lâm thời mượn ở chỗ vườn thực vật Giang Thành, Trương đại quan nhân cố gắng giảm chi tiêu tới mức thấp nhất.

Tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh tỏ ý hài lòng với tình hình mà mình nhìn thấy trên đường, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu đều đi cạnh y, Đỗ Thiên Dã trên đường liên tục giới thiệu với Tống Hoài Minh tình hình ở xung quanh sân bay mới Giang Thành, cùng với những kế hoạch tương lai của họ.

Tống Hoài Minh vừa nghe vừa gật đầu.

Xe trực tiếp đi tới hiện trườn khởi công, tiếng trống náo nhiệt vang lên, đội ương ca dân gian Phong Trạch, đội nhảy cao biểu diện ở hiện trường, một đám nhi đồng hoạt bát đáng yêu hoan hô đón chào xe lãnh đạo đi tới.

Đỗ Thiên Dã sớm đã quen với những trò của Trương Dương, trong lòng cười thầm, thằng ôn này chẳng có chút sáng ý nào cả, lại diễn lại màn nhi đồng tặng hoa, loại nội dung chương trình này nhàm quá rồi.

Các lãnh đạo bước xuống xe, đám trẻ con chạy tới tặng hoa cho họ, Tống Hoài Minh nhận lấy hoa trong tay một bé gái, mỉm cười bế nó lên, hỏi: Con biết hôm nay là hoạt động gì không?

Bé gái đó ngây ngô đáp: Xây dựng sân bay mới ạ!

Vui không? 
Vui lắm ạ.  
Vì sao? 
Sau khi xây xong sân bay mới, bọn con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy máy bay.  

Đám lãnh đạo và Tống Hoài Minh đều bật cười, Tống Hoài Minh lại nói: Có muốn ngồi máy bay không?

Cô bé gái gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Tống Hoài Minh nói: Có muốn ngồi không?

Cô bé gái nói: Muốn ngồi ạ, nhưng không ngồi được, mẹ con nói rằng máy bay là để cho người có tiền ngồi thôi.

Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triêu đứng ở phía sau Tống Hoài Minh nghe thấy câu này thì xấu hổ vô cùng, hai người nhìn nhau, thầm nghĩ thằng ranh Trương Dương này tìm đâu ra một tiểu nha đầu như thế này vậy?

Tống Hoài Minh yêu thương xoa đầu đứa bé gái rồi đặt nó xuống, quay sang đám cán bộ ở phía sau: nghe thấy chưa, đứa bé này đã nói ra tiếng nói chân thực nhất của người dân, xây dựng sây bay mới là để làm gì? Là để xúc tiến sự phát triển kinh tế của Giang Thành, là để xúc tiến sự phát triển kinh tế của bắc bộ Bình Hải, chỉ có kinh tế phát triển rồi, trong tay người dân mới có tiền, có tiền rồi thì mới có thể mua được vé máy bay, được ngồi máy bay, cho nên trong mắt chúng ta không thể chỉ nhìn vào việc xây dựng sân bay, mà là phải hiểu được mục đích và ý nghĩa của việc xây dựng sân bay, chỉ có thực tâm thực ý làm việc vì người dân thì mới xứng đáng với chức vị của mọi người, mới xứng với danh hiệu Đảng viên.

Hay!  Trương Dương ở trong đoàn người hô lên một tiếng, dẫn đầu vỗ tay, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, năng lực diễn giảng của Tống Hoài Minh vốn là xuất chúng, lại thêm có nhiều người ủng hộ như vậy, bầu không khí ở hiện trường rất nhanh liền đạt tới cao trào.

Tống Hoài Minh dưới sự đi cùng của các quan viên đi tới hiện trường khởi công, án chiếu theo trình tự đã định trước, do Tả Viên Triêu chủ trì nghi thức. Tả Viên Triêu đương nhiên biết rõ mình hôm nay không phải là nhân vật chính, sau khi nói mấy câu liền chuyển lại micro cho Đỗ Thiên Dã, bởi vì tỉnh trưởng Tống Hoài Minh có mặt cho nên Đỗ Thiên Dã đương nhiên cũng thành vai phụ, bài phát biểu của gã rất ngắn, phát biểu xong liền mỉm cười, nói: Chúng tôi xin mời tỉnh trưởng Tống lên phát biểu.

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.

Tống Hoài Minh mỉm cười bước lên bục: Các vị hương thân phụ lão Giang Thành, chào mọi người. Tôi là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải Tống Hoài Minh, trước khi tới đây có rất nhiều người ở trên mục thời sự đã nhìn thấy tôi. Có điều hôm nay tôi chúng ta mới tính là tiếp xúc ở cự ly gần. Hôm nay là một ngày đẹp trời, đối với Phong Trạch, đối với Giang Thành, đối với Bình Hải đều có một ý nghĩa phi thường. Việc xây dựng sân bay mới Giang Thành có nghĩa là bắc bộ Bình Hải cuối cùng cũng có sân bay hiện đại hóa, chất lượng cao, tiêu chuẩn cao của riêng mình, có nghĩa là ưu thế khu vực của Giang Thành đã được tăng cường thêm một bước, có nghĩa là hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành đã được cải thiện thêm một bước. Hôm nay sẽ là cột mốc quan trọng cho sự bay cao của kinh tế Giang Thành, ngày hôm nay sẽ được ghi lại trong sử sách.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Tống Hoài Minh đưa hai tay ra làm tư thế hạ xuống, đợi khi tiếng vỗ tay tắt hẳn mới tiếp tục nói: Tôi có may mắn trở thành người chứng kiến thời khắc lịch sử này, hôm nay tôi tới tham gia khởi công, vào năm 97 khi sây bay xây xong, tôi nhất định sẽ tới tham gia nghi thức khánh thành sân bay, Giang Thành trong quá trình cải cách đã thể hiện ra nguyện vọng phát triển cường liệt, cũng khiến cho chúng tôi nhìn thấy tiềm lực không thể ước lượng của Giang Thành, tôi tin chắc rằng, theo sự xây thành của sân bay mới, theo sự cải cách thâm hóa của Giang Thành, nền kinh tế của Giang Thành sẽ phát triển nhanh chóng và ổn định, Giang Thành sẽ trở thành một viên minh chóng chói sáng khảm tại bắc bộ Bình Hải.

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Trương đại quan nhân hưng phấn đến nỗi hai mắt phát sáng, khẩu tài của ông bố vợ tương lai này thật quá hay. Sự kinh ngưỡng của Trương Dương đối với Tống Hoài Minh giống như là nước Hoàng Hà cuồn cuồn không ngừng.

Nhưng Tống Hoài Minh đứng ở trung tâm sự chú ý của mọi người rất ít lưu ý tới Trương Dương, ngẫu nhiên ánh mắt có chạm nhau với hắn thì cũng không có biểu hiện gì, vừa chạm nhau là lập tức nhìn sang chỗ khác. Trương Dương đối với điều này không hề phát giác ra điều gì, dẫu sao thì Tống Hoài Minh là một tỉnh trưởng, chuyện mà người ta cần phải chiếu cố quá nhiều, không thể nào đặt sự chú ý lên người mình được.

Trong tiếng pháo lễ, tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh và bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cùng nhau đặt móng.

Đám trẻ con thả bóng bay trong tay lên, hơn một ngàn con bồ câu đã được chuẩn bị từ trước cũng đồng thời được thả, tràng diện này tuy tầm thường, có điều tổ hợp lại với nhau thì cũng náo nhiệt. Mỗi một người có mặt ở đây đều bị bầu không khí ở trước mặt cảm nhiễm, trong lòng kích động vô cùng, loại cảm giác vinh dự vì Giang Thành mà kiêu ngạo thì chỉ có ở tại hiện trường mới có thể cảm thụ được sâu sắc.

Khi tất cả đều đang tiến hành thuận lợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một người đàn bà: Tỉnh trưởng Tống, ngài phải làm chủ cho lão gia nhà chúng tôi.

Nghe thấy giọng nói này, Đỗ Thiên Dã lập tức biến sắc, Trương Dương cũng biến sắc, hắn nhìn thấy Dương Vân, vợ của Tào Chính Dương dẫn hai đứa con gái từ trong đám người lao ra, ba người trực tiếp quỳ xuống đất.

Trong nhất thời tất cả mọi người đều ngây ra, phóng viên ở hiện trường vây lên, loại tin tức này là bọn họ cảm thấy hứng thú nhất.

Mấy cảnh sát xông lên muốn kéo vợ của Tào Chính Dương xuống, Tống Hoài Minh dùng ánh mắt ngăn họ lại, y bước tới, hòa ái nói: Chị à, có chuyện gì thì để sau hẵng nói, hôm nay là ngày tốt của Giang Thành mà.

Dương Vân nước mắt đầm đìa, bà ta run giọng, nói: Chúng tôi chỉ cần một câu trả lời.

Tả Viên Triêu và Đỗ Thiên Dã đều bước tới, Tả Viên Triêu thì mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ giả vịt nói: Chị à, chị làm cái gì vậy? Như vậy tạo thành ảnh hưởng không tốt đâu? Mau đứng dậy đi, có chuyện gì thì để lễ khởi công tiến hành xong đã rồi hẵng nói.

Dương Vân nói: Trừ phi là tỉnh trưởng Tống đáp ứng nghe tôi nói chuyện này, nếu không tôi cứ quỳ ở đây.

Tống Hoài Minh nói: Để sau hẵng nói. Lẽ khởi công đã cử hành xong rồi, không ngờ khi sắp kết thúc thì lại xảy ra khúc xen giữa không hài hòa như thế này, trong lòng Tống Hoài Minh cũng vô cùng không vui.

Đỗ Thiên Dã ở trong đám người tìm thấy Trương Dương, hung hăng lườm cho hắn một cái, gã là trách Trương Dương an bài không chu toàn, sao lại để người nhà của Tào Chính Dương lẻn vào đây.

Trương Dương trong việc này rất chi là vô tội, hiện trường có nhiều người như vậy, hắn làm sao mà chiếu cố được hết mỗi một chi tiết. Nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, có trốn tránh cũng không được, nói chung vẫn phải đối diện thôi, chỉ đành đi được bước nào thì hay bước đấy.

Trương Dương dặn dò Phó Trường Chinh: Nhắc đám phóng viên, đừng để bọn họ viết bừa viết bãi. Sau đó theo những người khác quay lại bộ chỉ huy.

Bộ chỉ huy trước tiên chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi cho Tống Hoài Minh, hiện tại căn phòng nghỉ này đã trở thành công đường của y.

Tống Hoài Minh vốn không cần thiết phải hỏi đến loại chuyện này, nhưng Dương Vân ở trước mặt nhiều người đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, y nếu không nghe không hỏi thì rõ ràng là có chút bất cận nhân tình, trên đường tới phòng nghỉ, Đỗ Thiên Dã đã kể lại đại khái chuyện này cho y, Tống Hoài Minh nghe xong thì không có phản ứng gì, nhưng trong lòng thì cho rằng, Đỗ Thiên Dã xử lý Tào Chính Dương có chút quá đột nhiên, không suy nghĩ tới cảm thụ nội tâm của một lão đồng chí.

Dương Vân được nhân viên công tác dẫn đến trước mặt Tống Hoài Minh, lúc này bà ta rõ ràng đã trấn định hơn nhiều, bà ta cũng không phải là một phụ nữ bình thường, chồng là người đứng đầu một xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, Dương Vân theo cạnh cũng đã thấy không ít gió mưa, bà ta biết rõ mình nên làm gì.

Dương Vân bi thiết gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống.

Thái độ của Tống Hoài Minh rất hòa ái, gật đầu nói khẽ: Ngồi xuống đi, chuyện của chị tôi đã được nghe nói rồi, hôm nay bí thư Đỗ và thị trưởng Tả đều ở đây, có gì ủy khuất thì chị cứ nói ra trước mặt mọi người đi.

Dương Vân rút khăn tay ra lau nước mắt, nói: Tỉnh trưởng Tống, lão Tào nhà chúng tôi chết oan uổng quá, sức khỏe của ông ấy không tốt, đã hơn mười năm rồi chưa nếm một giọt rượu, mấy chục năm trời ông ấy khổ cực công tác, đưa nhà máy lên tới quy mô ngày hôm nay, nhưng thị lý đột nhiên cách chức ông ấy, lão Tào trong lòng ủy khuất, cho nên mới buồn bã uống rượu, để rồi... Dương Vân nhất thời bi tương dồn lên, ôm miệng khóc không thành tiếng.

Đỗ Thiên Dã nói: Chị Dương, thị lý đã giải thích rồi, biến động nhân sự của nhà máy máy móc công trình thuộc loại biến động bình thường, không phải là chúng tôi muốn nhắm vào quản đốc Tào, tôi thừa nhận, công tác của chúng tôi có chỗ thiếu xót, nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của quản đốc Tào.

Dương Vân mắt đỏ lựng hét lên: Chính là các người hại chết ông ấy, nếu như các người không cách chức quản đốc của ông ấy một các không có lý gì do thì ông ấy cũng không đến nước này đâu.

Đỗ Thiên Dã bị Dương Vân mắng vậy thì cũng có chút xấu hổ.

Tống Hoài Minh thở dài, nói: Chị à, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ, chị phải tin Đảng, tin vào chính phủ.

Dương Vân nói: Trước đây tôi cũng tin, nhưng hiện tại... Bà ta ôm miệng, nói: Lão Tào nhà chúng tôi là một lão đảng viên, cả đời tin đảng, cả đời tin chính phủ, nhưng sau cùng đảng và chính phủ đã đối đãi với ông ấy như thế nào?

Tả Viên Triêu nói: Chị à, tỉnh trưởng Tống đã đáp ứng chị rồi, có một số chuyện không thể nào gấp được.

Dương Vân nói: Lão Tào một lòng với nhà máy, hai ngày trước ông ấy còn nói với tôi rằng ông ấy hối hận lắm, hối hận vì không đứng ra khi Giang Thành cần sự ủng hộ, ông ấy có lỗi với Đảng và chính phủ, có lỗi với lòng tin của ông ấy. Ông ấy chưa từng nghĩ về bản thân bao giờ, cái mà ông ấy nghĩ đến là công nhân của nhà máy, người như vậy vốn không nên rơi vào kết cục này... Dương Vân lại bật khóc.

Tống Hoài Minh nói: Chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này, cho chị một câu trả lời, cho toàn thể nhân dân nhà máy máy móc công trình Giang Thành một câu trả lời.

Tả Viên Triêu nói hết lời mới khuyên được bà ta ra ngoài.

Sau vụ việc của Dương Vân, tâm tình của Tống Hoài Minh biến thành rất xấu, đám cán bộ lãnh đạo của Giang Thành như Đỗ Thiên Dã mặt mày cũng ỉu xìu. Đỗ Thiên Dã rụt rè hỏi: Tỉnh trưởng Tống, chúng ta trước tiên về Giang Thành nghỉ ngơi đi.

Tống Hoài Minh đứng dậy, nói: Tôi còn có việc, lập tức phải về Đông Giang. nghe thấy câu này của Tống Hoài Minh, tất cả mọi người đều biết rằng tỉnh trưởng Tống giận rồi.

Đỗ Thiên Dã nói: Tỉnh trưởng Tống, có bận thế nào thì cũng để ăn xong rồi hẵng đi, hay là tới nhà ăn của công trường sân bay mới ăn tạm gì đó đã.

Tống Hoài Minh tức giận nhìn Đỗ Thiên Dã: Ăn cái gì? Trong lòng đám cán bộ lãnh đạo các anh trừ ăn ra thì không có việc gì để làm à? Ăn quan trọng hay là xây dựng sân bay mới quan trọng?

Đỗ Thiên Dã bị mắng trước mặt mọi người, mặt đỏ lên, xấu hổ tới cực điểm. Tả Viên Triêu thấy vậy thì cười thầm trong lòng.

Tống Hoài Minh bước ra ngoài cửa, thấy Trương Dương đang dứng ở hàng lang đằng xa cầm di động nói chuyện. Trương Dương nhìn thấy đám người Tống Hoài Minh đi ra thì vội vàng gác máy, mỉm cười chạy ra đón: Tỉnh trưởng Tống, có tới hiện trường công trình xem không? Lúc nói câu này hắn phát hiện sắc mặt của Tống Hoài Minh có chút không đúng.

Tống Hoài Minh mắng: Xem cái gì ma xem? Văn chương biểu diễn có gì hay mà xem?

Trương đại quan nhân bị mắng một trận, mặt mũi cũng không dễ coi, hắn biết Tống Hoài Minh hôm nay bởi vì chuyện của Dương Vân mà không được vui, cười bồi nói: Là muốn để cả lãnh đạo kiểm tra xem chúng tôi rốt cuộc còn tồn tại thiếu xót ở phương diện nào.

Tống Hoài Minh nói: Bất kể là làm người hay là làm việc, chân phải bước cho vững, thật thà nghiêm túc là quan trọng nhất. Nói xong liền sải bước qua người Trương Dương.

Trương Dương ngây ra đó, câu này của lão Tống càng nghĩ càng nghĩ càng khó hiểu. Câu này rõ ràng là nhắm vào hắn, Trương đại quan nhân thầm suy xét, mình rốt cuộc là đắc tội với Tống Hoài Minh ở chỗ nào?

Tống Hoài Minh tới tham gia lễ khởi công, bởi vì cáo trạng của Dương Vân mà kế hoạch tới Giang Thành cũng thủ tiêu, bữa trưa không thèm ăn mà về thẳng Đông Giang.

Đỗ Thiên Dã tiễn Tống Hoài Minh đi xong, cũng đầy một bực tức, gã quay về bộ chỉ huy của sân bay mới, đi thẳng tới văn phòng Trương Dương, đá tung cửa phòng rồi.

Trương Dương đang muốn phát hỏa, ai to gan dám đá cửa của mình như vậy, vừa nhìn thấy Đỗ Thiên Dã liền hiểu ra, người anh em này giống mình, cũng đầy một bụng tức, tới tìm mình trút giận đây.

Đỗ Thiên Dã chỉ vào mũi Trương Dương, mắng: Trương Dương, nhìn xem cậu đã làm chuyện gì? Dương Vân sao lại tới đây.

Trương Dương nói: Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?

Đỗ Thiên Dã nói: Tôi đã dặn đi dặn lại rồi, bảo cậu nhất định phải làm lễ khởi công này cho tốt, nhất định đừng để xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cuối cùng vẫn khiến cho tôi mất hết cả mặt mũi, lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đầu muốn xem chúng ta xấu mặt.

Trương Dương nói: Cái này thì liên quan gì tới tôi? Tôi phụ trách công tác chuẩn bị hiện trường công trình sân bay mới, Dương Vân là từ chỗ Giang Thành chạy tới, phía Giang Thành các anh sao không canh chừng bà ta cho kỹ vào?

Đỗ Thiên Dã tức giận ngồi xuống, cầm chén trà của Trương Dương uống ừng ực.

Trương Dương thấy gã đã bớt giận, liền nói khẽ: Tôi cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ quặc, công tác bảo vệ hiện trường làm rất tốt, theo lý thì Dương Vân không thể dễ dàng lẻn vào, vả lại thời gian cụ thể mà tỉnh trưởng Tống tới tham gia chúng ta cũng không lan truyền ra ngoài, bà ta làm sao mà biết được? Hơn nữa lại đúng vào thời gian thích hợp nhất xuất hiện ở địa điểm thích hợp nhất.

Đỗ Thiên Dã nói: Bất kể là có ai ở phía sau chỉ huy hay không thì chuyện cũng đã phát sinh rồi, ảnh hưởng cũng đã tạo thành rồi, hiện tại nói gì cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Trương Dương nói: Cái chết của Tào Chính Dương không liên quan gì tới chúng ta, mụ già Dương Vân đó bám chặt thị lý không thả, tới hiện tại thi thể của Tôn Đông Cường vẫn còn chưa hạ táng, bà ta rốt cuộc là muốn gì?

Đỗ Thiên Dã nói: Không nói gì cả, chỉ nằng nặc đòi phải có một cậu trả lời.

Trương Dương nói: Tôi hoài nghi sau lưng chuyện này có người bày mưu tính kế cho bà ta, để tôi tìm được người này là ai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đỗ Thiên Dã nói: Chuyện tranh cường đấu ngoan cậu làm ít thôi, chồng nhà người ta chết, thương tâm cũng là bình thường, nói thật lòng, trong chuyện của đồng chí Tào Chính Dương, chúng ta vẫn có chút trách nhiệm.

Trương Dương nói: Anh cứ muốn kéo tất cả lên người mình thì tôi cũng đành chịu, hay là dứt khoát công nhận ông ta là đảng viên ưu tú, cho gia đình thêm ít tiền phúng, dẹp yên chuyện này đi.

Đỗ Thiên Dã thở dài: Chỉ sợ là không dễ dàng như vậy.

Trương Dương nói: Anh có phát hiện ra không, Tả Viên Triêu hình như là rất quen với bà ta.

Đỗ Thiên Dã nói: Người ta quen nhau từ trước rồi, cậu đừng có suy đoán linh tinh.

Lúc này di động của Trương Dương đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên, là quản đốc tân nhiệm của nhà máy máy móc công trình Giang Thành Hứa Chấn Đường gọi tới, giọng nói của Hứa Chấn Đường có vẻ thần bí: thị trưởng Trương, tôi phát hiện một tình huống quan trọng, anh hiện tại nói chuyện có tiện không?

Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: Nói đi, tiện.

Hứa Chấn Đường nói: Mấy hôm nay tôi chỉnh lý sổ sách của nhà máy máy móc công trình, phát hiện một số sổ sách có vấn đề, trên tài vụ cũng khá là hỗn loạn, tôi có lý do để tin rằng lãnh đạo tiền nhiệm có thể có vấn đề kinh tế.

Trương Dương lập tức xốc lại tinh thần, gã lớn tiếng nói: Anh chắc chứ?

Hứa Chấn Đường trầm mặc một lúc rồi mới nói: Có thể xác định, nhưng tôi không biết nên làm gì, quản đốc Tào đã mất rồi, chúng ta có cần điều tra tiếp không?

Trương Dương cười ha ha, nói: Tra chứ, vì sao lại không tra? Chỉ cần là ai dám đào góc tường của chủ nghĩa xã hội, chúng ta phải tra tới cùng. Gác điện thoại, Trương Dương không khỏi đắc ý lúc lắc đầu với Đỗ Thiên Dã: Đúng là thuyền tới đầu cầu tự khắc thẳng, hi vọng lại sáng lên rồi.

Đỗ Thiên Dã không biết nội dung cuộc nói chuyện của hắn, hiếu kỳ nói: Chuyện gì vậy?

Trương Dương nói: Lúc Hứa Chấn Đường thẩm hạch tài vụ phát hiện Tào Chính Dương dính dáng tới tham ô, anh nói xem chúng ta có nên tra không?

Đỗ Thiên Dã nửa tin nửa ngờ nói: Không thể nào? Tào Chính Dương trước giờ đều rất liêm khiết.

Trương Dương nói: Liêm khiết không thể chỉ nhìn biểu hiện, Hứa Chấn Đường không phải là hạng đặt điều, tôi thấy chuyện này để viện kiểm sát gia nhập đi, nếu như Tào Chính Dương lúc sinh tiền có hành vi tham ô, anh nói xem mụ vợ của lão còn dám láo hay không?

Đỗ Thiên Dã nói: Trước khi chưa có chứng ký xác thực thì đừng có mà suy đoán lung tung.

Trương Dương nói: Tôi hiện tại đưa ra một kết luận, càng là kẻ có vẻ liêm khiết giữ nghiêm bản thân thì khả năng tham ô càng lớn.

Đỗ Thiên Dã nói: Cậu trước giờ đều là là hạng suy bụng ta ra bụng người, đội ngũ lãnh đạo của chúng ta không bất kham như cậu nói đâu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)