Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0486

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0486: Thời gian bị lãng quên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Phòng mà Tần Chấn Đông thuê ở đối diện với tòa nhà của Trang Mạt Mạt, từ trong phòng của gã có thể nhìn thấy tình cảnh trong nhà Tần Manh Manh, Tần Manh Manh mặt không chút biểu tình nhìn căn phòng của gã, sau đó tức giận lườm Tần Chấn Đông: "Vô sỉ, anh không ngờ lại dùng thủ đoạn hạ lưu này để nhìn lén chúng tôi!"

Tần Chấn Đông đột nhiên quỳ xuống, gã nói khẽ: "Manh Manh, xin lỗi, anh không phải là người, là anh hại em, những năm nay, anh không ngày nào được sống yên cả, anh là một tên súc sinh!"

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: "Hiện tại anh nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Anh cho rằng một câu xin lỗi là có thể xóa hết tất cả tội nghiệt của anh ư, có thể chuộc lại tất cả sai lầm của anh ư?"

Tần Chấn Đông đau khổ nhắm mắt lại: "Manh Manh, anh sai rồi, là anh đã hủy đi tuổi thanh xuân của em, là anh đã hủy đi hạnh phúc của em, nhưng tiểu Hoan vô tội, nó là con của chúng ta... "

"Anh câm miệng lại!" Tần Manh Manh rít lên, sau đó vung tay tát cho Tần Chấn Đông một cái, cô ta chỉ vào mũi gã nói một câu: "Anh nhớ cho tôi, tiểu Hoan là của tôi, nó không có bất kỳ quan hệ gì với anh cả!"

Cái tát này của Tần Manh Manh khiến Tần Chấn Đông lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút, gã nói khẽ: "Bất kể là em hận anh như thế nào, em cũng không thể phủ nhận sự thực này, anh là cha của nó... " Những gì mà Tần Chấn Đông nói không nghi ngờ gì nữa chính là sự thực, nhưng điều này lại khiến cho Tần Manh Manh nổi giận.

Mắt Tần Manh Manh đỏ lựng lên, cô ta giống như một con sói cái bị chọc giận, ánh mắt phẫn nội nhìn chằm chằm vào mặt Tần Chấn Đông: "Tần Chấn Đông, nếu anh dám đụng vào một sợi tóc của tiểu Hoan, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thây!"

Tần Chấn Đông cười buồn bã: "Manh Manh, em thật sự hận anh như vậy ư? Anh tuy tội ác tày trời, nhưng anh làm sao có thể hại con trai của mình được. "

Tần Manh Manh tức giận nói: "Im mồm! Nó và anh không có bất kỳ quan hệ gì cả!" Những lời này của Tần Chấn Đông càng khiến cô ta cảm thấy sự vô sỉ của con người này.

Tần Chấn Đông buồn bã gật đầu, nói khẽ: "Anh biết, những năm nay em đã phải chịu rất nhiều đau khổ, những gian khổ trong thời gian qua em đều phải trải qua một mình, đoạn thời gian này, anh thường đứng bên cửa sổ dõi theo nhất cử nhất động của mẹ con em. Manh Manh, anh hận chính bản thân mình... " Gã đột nhiên rút súng từ trong ngực ra, nắm lấy tay Tần Manh Manh, đút súng vào trong tay cô ta.

Tần Manh Manh dùng sức hất tay gã ra, vung tay lên lại tát cho gã một cái: "Anh là một thằng điên!"

Tần Chấn Đông gào lên: "Manh Manh, nếu như em không tha thứ cho anh, anh hiện tại sẽ chết trước mặt em!" Gã giơ súng lên kề vào huyệt thái dương của mình.

Tần Manh Manh khinh bỉ nhìn gã: "Anh sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi, tôi hiện tại phải quay về, con trai tôi còn đang đợi tôi ở nhà. "

Tần Chấn Đông đau khổ hét lên: "Manh Manh... " Gã dùng sức dí sát họng súng vào đầu mình, ngón tay đặt lên cò súng, hai mắt nhắm chặt, nhưng gã thủy chung không nhấn cò được, kỳ thực tự sát cũng cần dũng khí.

Tần Manh Manh bước tới trước cửa, chậm rãi quay đầu lại, nói khẽ: "Anh ngay cả dũng khí để chết cũng không có, anh không những là một tên súc sinh mà còn là một tên hèn nhát!"

Ngực Tần Chấn Đông phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh trên trán tí tách rơi xuống, gã xông lên nắm lấy Tần Manh Manh, gầm lên: "Manh Manh, em đừng đi... đừng đi, từ khi em còn nhỏ anh đã thích em rồi, anh hiện tại nghĩ thông rồi, anh không cần gì cả, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ dẫn em, dẫn con trai chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, tới một nơi mà không ai biết chúng ta, bắt đầu lại cuộc sống của chúng ta, một cuộc sống chỉ có gia đình chúng ta thôi. "

Tần Manh Manh liều mạng đẩy gã ra, nhưng bị Tần Chấn Đông ôm chặt lấy, Tần Manh Manh nhìn vẻ mặt điên cuồng của Tần Chấn Đông, cô ta cảm thấy có chút sợ hãi: "Bỏ tôi ra... anh còn như vậy nữa là tôi kêu cứu đấy... "

Hai mắt Tần Chấn Đông đã đầy tia máu, tình tự của gã cực kỳ kích động: "Anh không buông tay, trừ phi em đáp ứng anh, trừ phi em đáp ứng anh... "

Tần Manh Manh tức giận nói: "Anh khiến tôi buồn nôn, anh từ đầu tới chân đều khiến tôi buồn nôn!" Cô ta liều mạng giãy dụa, nhấc chân lên đá mạnh vào hạ thể của Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông đau đớn thả tay ra, Tần Manh Manh động nhiên mất thăng bằng, ngã xuống mặt đất cứng, trước mắt cô ta tối sầm, lập tức mất đi tri giác.

Tần Chấn Đông đau đớn cúi người xuống, nhìn thấy Tần Manh Manh ngã, gã cố nhịn đau bò tới, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Tần Manh Manh, lại thấy sau gái Tần Manh Manh chảy máu, Tần Chấn Đông run giọng nói: "Manh Manh... Manh Manh... em tỉnh lại đi, anh không phải là cố ý đâu, anh yêu em... em tỉnh lại đi, chúng ta sẽ dẫn con trai chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, anh sẽ chiếu cố tốt cho em và con, chiếu cố tốt cho em cả đời. "

Một bóng đen xuất hiện trên ban công, khuôn mặt anh tuấn của Văn Hạo Nam bởi vì phẫn nộ và cừu hận mà biến thành vặn vẹo, bởi vì vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cãi nhau của anh em Tần Chấn Đông, lo lắng cho Tần Manh Manh nên gã men theo ống nước bò lên, đối với một quân nhân được huấn luyện bài bản như gã mà nói, trèo lên tầng ba không có gì khó khăn. Nhưng Văn Hạo Nam lại không ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy, gã không thể nào tưởng tượng được, giữa hai anh em Tần Chấn Đông và Tần Manh Manh lại phát sinh sự thực này, mà Tần Hoan không ngờ lại là cốt nhục của Tần Chấn Đông, nội tâm Văn Hạo Nam như bị một con độc xà cắn xé, gã không thể nào hình dung được sự bi ai và đau đớn của mình.

Thấy hai tay Tần Chấn Đông vuốt ve mặt Tần Manh Manh, Văn Hạo Nam không ức chế được sự phẫn nội ở trong lòng nữa, gã chậm rãi đẩy cửa phòng.

Tần Chấn Đông đang chìm đắm trong đau khổ không hề phát giác ra động tĩnh ở phía sau.

Giọng nói của Văn Hạo Nam vang lên phía sau gã: "Súc sinh!"

Tần Chấn Đông còn chưa kịp quay đầu lại thì bị Văn Hạo Nam đấm cho ngã xuống đất, Tần Chấn Đông muốn bò dậy, nhưng Văn Hạo Nam lại đấm mạnh một quyền vào sườn trái của gã, Tần Chấn Đông dưới sự đột kích bất ngờ, căn bản không có cơ hội hoàn thủ, lập tức mất đi năng lực phản kháng.

Văn Hạo Nam nhìn Tần Manh Manh đã hôn mê bất tỉnh, lại nhìn Tần Chấn Đông nằm dưới chân mình, gã dùng sức cắn môi, gã một mực không hiểu vì sao Tần Manh Manh lại cự tuyệt mình, hiện tại cuối cùng cũng hiểu, cuối cùng cũng rõ rồi, khóe môi Văn Hạo Nam nhếch lên, phác ra một nụ cười chua chát, gã đột nhiên nhìn thấy khẩu súng ở trên mặt đất, chậm rãi bước tới, nhặt khẩu súng lên.

Tần Chấn Đông lúc này từ từ mở hai mắt ra, gã muốn ngồi dậy, nhưng Văn Hạo Nam nhạy bén đã lập tức phát giác, gã xông lên, dùng báng súng đập mạnh lên cằm Tần Chấn Đông, khiến cho Tần Chấn Đông ngã ngửa ra sau, gã run giọng nói: "Đừng... "

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Tần Chấn Đông, cầm súng lên, kề họng súng lên trán Tần Chấn Đông.

Trong mắt Tần Chấn Đông đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi, gã không có dũng khí để chết, khi gã đối diện với họng súng, tinh thần sắp sụp đổ rồi, cái gì đảm sắc và khí khái toàn bộ đều bị gã ném sang một bên, Tần Chấn Đông van xin: "Đừng... đừng giết tôi... "

Văn Hạo Nam hạ thấp giọng, nói: "Mày hủy Manh Manh, tao hủy mày... "

Tần Chấn Đông sợ đến nỗi sắp rơi nước mắt rồi, gã rung giọng nói: "Tôi sai rồi, tôi... không dám nữa. "

Văn Hạo Nam vẫn không hạ súng xuống.

Tần Chấn Đông nói: "Hạo Nam... anh đừng xung động... cho dù anh giết tôi rồi cũng không thay đổi được sự thực đâu... Hạo Nam... "

Văn Hạo Nam hận tới cực điểm, xoay báng súng đầu vào giữa mặt Tần Chấn Đông, khiến cho gã ngất đi. Sau đó Văn Hạo Nam mở nhạc, đút một đĩa CD dương cầm vào bên trong, ấn nút repeat, trong tiếng dương cầm réo rắt bước về phía sa lông, cầm gối dựa của sa lông lên, đặt vào ngực Tần Chấn Đông, lúc này gã đã hoàn toàn lãnh tĩnh, nhìn Tần Manh Manh trên mặt đất rồi lại nhìn Tần Chấn Đông, sau đó quyết đoán nhấn cò súng, gã bắn liên tiếp ba phát, tay chân Tần Chấn Đông co giật một chút rồi cuối cùng cũng bất động.

Văn Hạo Nam đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Manh Manh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Manh Manh, dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt mặt cô ta một chút, sau đó lắc lắc đầu, quay về sa lông lấy một chiếc gối dựa khác lên. Ánh mắt của Văn Hạo Nam nhìn về phía Tần Chấn Đông đã chết một cái, gã đột nhiên đổi ý, bỏ gối dựa xuống, dùng khăn tay lau đi những dấu tay có thể lưu lại trên súng, sau đó đặt súng vào trong tay Tần Manh Manh đã hôn mê bất tỉnh.

*****

Văn Hạo Nam lúc hoàn thành tất cả vẫn vô cùng lãnh tĩnh và lý trí, hắn tỉnh táo tính toán mỗi một bước, hi vọng không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Lúc đẩy cửa bước ra, nhìn Tần Manh Manh đang nằm trong vũng máu, trong mắt Văn Hạo Nam lộ ra vẻ áy náy, nhưng rất nhanh vẻ mặt của gã lại biến thành kiên cường. Đóng cửa phòng, nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý tới sự xuất hiện của hắn, tiếng súng vừa rồi chắc không làm kinh động tới hàng xóm xung quanh.

Văn Hạo Nam đeo kính đen lên, chậm rãi bước xuống lầu.

Quay về xe jeep của mình, Văn Hạo Nam không lập tức ly khai mà mở hộp bao tay, từ bên trong rút ra một điếu thuốc, sau khi châm liền dùng sức hít mấy hơi, hiện tại là giờ ngủ trưa, người dân ở khu nhà này không nhiều, lúc này càng ít người ra vào. Văn Hạo Nam khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi khu nhà, hắn vừa rồi từ ống nước trèo lên, bởi vì phía sau khu nhà mà Tần Chấn Đông sống chính là tường viện, ở đối diện là nhà xướng đã bỏ hoang, sớm đã hoang phế đợi di dời. Văn Hạo Nam sau khi quan sát lại hoàn cảnh mới thở phào, lái xe ra khỏi khu nhà, gọi điện thoại cho mẹ, mỉm cười nói: "Mẹ, buổi tối con về nhà ăn cơm, muốn ăn thịt kho tàu do chính tay mẹ làm. "

"Là ai gõ cửa sổ nhà em, là ai gẩy dây đàn, đoạn thời gian đã bị lãng quên đó dần dần dâng lên trong lòng em. Tình cảnh vui vẻ trong cứ ức dần dần hiện lên trong đầu em, cơn mưa nhỏ đang rơi không ngừng gõ lên cửa sổ, chỉ có em trầm mặc lặng yên, thỉnh thoảng lại nhớ về quá khứ... "

Giọng ca thâm tình của Thái Cầm lay tỉnh Tần Manh Manh, cô ta cảm thấy đầu đau đớn vô cùng, vươn tay ra sờ trán mình, thứ lạnh lẽo nặng nề trong tay rơi xuống đất, Tần Manh Manh lúc này mới ý thức được đó là một khẩu súng, sau đó lại nhìn máu tươi trên tay mình, nhìn thấy trên mặt đất chảy đầy máu, thấy Tần Chấn Đông nằm bất động ở trước mặt cô ta, Tần Manh Manh cho rằng đây là một giấc mơ, cô ta ôm lấy miệng, nhưng lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, máu tay kích thích cô ta muốn nôn ra, cô ta muốn hét lên, nhưng lại hét không ra tiếng, nước mắt sợ hãi không khống chế được mà chảy ra. Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rằng mình đãi cãi vả với Tần Chấn Đông, trong lúc giãy dũa mình ngã xuống đất, sau đó thì cô ta không còn nhớ gì nữa. Tần Manh Manh chạy vào toalet, mở vòi nước liều mạng rửa đi vết máu trên tay, nhưng cô ta có rửa thế nào cũng không sạch. Tần Manh Manh bất lực khóc thút thít.

Cô ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tần Manh Manh nhìn mình trong gương, trong đầu là một mảng trống rỗng, trong lòng không ngừng vang vọng một giọng nói, mình đã giết anh ta rồi, mình đã giết anh ta rồi...

Tần Manh Manh không dám cầm điện thoại lên, nhìn Tần Chấn Đông nằm bất động ở đó, cô ta cắn chặt môi, cuối cùng vẫn vươn ta ra sờ thử động mạch của gã. Da của Tần Chấn Đông đã biến thành lạnh lẽo, tim cũng ngừng đập, gã chết rồi, gã chết thật rồi.

Tần Manh Manh chỉnh trang lại tóc, cô ta ép mình phải trấn tĩnh lại, cô ta muốn rời khỏi nơi này, cô ta hiện tại cần phải rời khỏi nơi này. Lúc Tần Manh Manh chuẩn bị mở cửa, lại nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô bước tới trước cửa sổ, nhìn vào trong nhà của mình ở tòa nhà đối diện, trong nhà không kéo cửa sổ, có thể nhìn rõ tình cảnh bên trong.

Tần Hoan đang ôm một con gấu đồ chơi, đôi mắt trông ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của nó đầy vẻ chờ mong. Nó đang đợi mẹ về, Tần Manh Manh không nhịn được mà lại bật khóc, cô ta quyết định, bất kể thế nào thì trước tiên cũng phải về nhà đã. Tần Hoan vẫn chưa ăn cơm, nó nhất định là rất đói, cô ta phải làm cơm cho con trai, để nó được ăn no, còn những chuyện khác thì để sau hẵng nói.

Tần Manh Manh nhặt di động dưới mặt đất lên, cô ta kéo cửa phòng, nhìn thi thể của Tần Chấn Đông một lần cuối cùng, đóng cửa bỏ lại gã và tiếng ca ưu thương của Thái cầu ở bên trong.

Tần Manh Manh bước ra khỏi cửa, nhìn một chiếc xe cảnh sát từ từ đi tới, cô ta vốn muốn về nhà, nhưng xe cảnh sát vừa hay dừng trước cửa, Tần Manh Manh nhìn về phía nhà mình một cách tha thiết, trong lòng cô ta lúc này chỉ có một suy nghĩ, ta quyết không để bị các người bắt, nếu như ta bị bắt rồi, ta vĩnh viễn không thể gặp lại con trai nữa. Tần Manh Manh cúi đầu, bước vào trong bóng cây, cô ta không biết nên làm gì, nhưng cô ta biết rằng, vì con trai, cô ta phải tiếp tục sống.

Xe jeep của Kiều Bằng Cử bị nổ lốp giữa đường, thay lốp vốn là một chuyện hết sức đơn giản, nhưng xe này gã cũng là đi mượn, lấy lốp xe dự trữ ra thì phát hiện bánh xe đã hết sạch hơi, lần này thì phiền rồi, Kiều Bằng Cử chỉ có thể lâm thời gọi điện thoại cứu viện, đợi cứu viện tới giúp gã thay lốp. Chậm trễ hơn một tiếng, lúc lên đường trở lại thì đã là ba giờ chiều rồi.

Trương Dương lại nhận được điện thoại của Tần Hoan, giọng nói của Tần Hoan lộ ra vẻ yếu ớt, đứa bé này từ sáng sớm tới giờ vẫn chưa được ăn gì, nó vô cùng đáng thương, nói: "Cha, mẹ vẫn chưa về... "

Trương Dương nhíu mày, Tần Manh Manh này vô trách nhiệm quá, để đứa bé ở nhà một mình lâu như vậy, hắn an ủi Tần Hoan: "Tiểu Hoan, con đừng lo, cha sẽ tới ngay đây, đợi cha tới dẫn con đi ăn tiệm!"

Tần Hoan ậm ờ dạ một tiếng, rõ ràng là không có tinh thần.

Trương Dương gác điện thoại, Kiều Bằng Cử cười ha ha nói: "Không ngờ cậu lại có con rồi!"

Trương Dương cười bảo: "Con trai nuôi... " Lúc nói hắn gọi điện thoại cho Tần Manh Manh, đối phương đã tắt máy. Trương Dương bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, hắn nói với Kiều Bằng Cử: "Anh có thể lái nhanh một chút không, tôi thực sự có chuyện. "

Kiều Bằng Cử gật đầu, nói: "Yên tâm đi, một tiếng nữa kiểu gì cũng tới. "

...

Tần Chấn Đông chết hơn một tiếng thì được người ta phát hiện, chủ nhà tới thu tiền thuê nhà, gõ cửa mà không thấy ai trả lời, cho nên dùng chìa khóa phụ mở cửa phòng ra, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh đầy máu tanh. Chủ nhà là một phụ nữ trung niên, lúc đó sợ đến nỗi hét toáng lên, cư dân của khu nhà rất nhanh liền bị kinh động, trong mười phút ngắn ngủi, người của đồn cảnh sát khu vực tới nơi. Trên người của Tần Chấn Đông có giấy chứng minh và giấy chứng nhận sĩ quan, ở hiện trường còn có súng, tra rõ thân phận của gã không khó, cục trưởng phân cục Trường Trình Vĩ nghe nói người chết là con trai cả của tư lệnh Tần, lập tức ý thức được chuyện này quá quan trọng, liền dẫn tất cả tinh anh của phân cục tới hiện trường xảy ra án mạng.

Phó cục trưởng phân cục Lương Liên Hợp đã tới hiện trường từ trước, căn cứ và kết quả điều tra sơ bộ có thể nhận định Tần Chấn Đông là bị giết, khẩu súng đã giết Tần Chấn Đông chính là súng lục của gã. Bên trên có không ít dấu vân tay, khoa giám định đã thu thập tư liệu của dấu vân tay. Ở hiện trường còn của có một giỏ thức ăn, ở trên mặt đất tìm thấy tóc của con gái. trong phòng ngủ phát hiện không ít ảnh, đều là ảnh của Tần Manh Manh và Tần Hoan. Từ góc lấy cảnh của ảnh cho thấy, những bức ảnh này phần lớn đều là chụp trộm, có một số là dùng máy có ống ngắm trực tiếp chụp đối diện.

Lương Liên Hợp gọi Trình Chí Vĩ sang một bên, nói khẽ: "Trình cục, người chết là Tần Chấn Đông, con trai cả của tư lệnh Tần Hồng Giang. "

Trình Chí Vĩ mặt mày bất lực, nói: "Lần này thì phiền to rồi, chuyện gì một khi có người của quân phương nhúng vào thì đều khó... "

Lương Liên Hợp nói: "Căn cứ là tình huống điều tra vừa rồi, Tần Chấn Đông thuê phòng ở đây đã được một đoạn thời gian rồi, chỗ chụp những bức ảnh này là tầng hai ở đối diện, nữ nhân trên ảnh tên là Tần Manh Manh, là em gái ruột của anh ta, thân phận của đứa nhỏ này thì chúng tôi còn chưa làm rõ được... "

Trình Chí Vĩ từ cửa sổ nhìn về phía đối diện, nói khẽ: "Đã phái người tới đối diện điều tra chưa?"

Lương Liên Hợp nói: "Đã sai người khống chế tình huống rồi, tạm thời tôi vẫn không dám khinh cử vọng động, dẫu sao thì chuyện này cũng liên quan tới gia sự của tư lệnh Tần, cho nên định đợi anh tới rồi mới quyết định. "

Trình Chí Vĩ cũng vô kế khả thi: "Tôi thì có thể quyết định cái gì chứ?" Gã lập tức lại hạ thấp giọng, nói: "Nói thực với tôi đi, căn cứ theo tình huống hiện tại thì ai bị hiềm nghi nhất... "

Lương Liên Hợp liếm liếm môi, một lúc sau mới cẩn thận nói: "Có hàng xóm nhìn thấy người chết và Tần Manh Manh nói chuyện ở dưới lầu, hình như hai người còn cãi nhau vài câu, sau đó thấy bọn họ vào căn hộ này, chuyện tiếp theo thì không biết. "

Trình Chí Vĩ nói: "Lập tức đi tìm Tần Manh Manh, tôi phải hỏi riêng cô ta. "

Lương Liên Hợp kiến nghị: "tới nhà cô ta xem thế nào. "

Trình Chí Vĩ gật đầu, nói: "Cùng đi nào... "

...

*****

Trình Chí Vĩ và Lương Liên Hợp gõ cửa cửa nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Tần Hoan nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng nghe thấy tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài, nó cảm thấy hơi sợ, nhưng mẹ vẫn chưa về, bên ngoài vang lên giọng nam trầm muộn: "Trong nhà có người không? Chúng tôi là cảnh sát!"

Tần Hoan khẩn trương nắm chặt tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nó chạy về phía điện thoại, muốn gọi cho Trương Dương. Vừa chạy tới trước điện thoại thì điện thoại đổ chuông, Tần Hoan cầm điện thoại lên: "Cha à... "

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc thút thít của Tần Manh Manh.

Tần Hoan nghe thấy tiếng khóc của mẹ, lập tức nghê ra: "Mẹ, mẹ sao vậy? Ai bắt nát mẹ thế, mẹ nói cho con biết đi... "

Ở đầu dây bên kia, Tần Manh Manh khó khăn lớm mới kìm được tiếng khóc, cô ta cố gắng khống chế tình tự của mình: "Tiểu Hoan, con ở yên trong nhà nhé, bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở, trừ phi là cha con tới, người khác... không ai đáng tin cả. "

"Mẹ, vì sao mẹ không về, con nhớ mẹ lắm.... "

Nghe thấy giọng nói non nớt thê lương của con trai, tim Tần Manh Manh như bị dao cắt, cô ta nuốt lệ, nói: "Tiểu Hoan, mẹ... mẹ xin lỗi!"

"Mẹ, con chỉ muốn mẹ về thôi!"

Tần Manh Manh nghẹn ngào nói: "Mẹ sẽ về, mẹ sẽ về, mẹ nhất định sẽ về... " Tần Manh Manh không nhẫn tâm nói chuyện tiếp với con trai nữa, cô ta nhanh chóng gác điện thoại, ôm miệng bật khóc, vừa khóc vừa ấn số của Trương Dương.

Quy trình của Trương Dương không thuận lợi tới cực điểm, vừa vòng đường vòng tròn ba thì gặp tắc đường, Tần Manh Manh là dùng điện thoại công công để gọi cho hắn, cho nên Trương Dương không nghĩ là cô ta, Tần Manh Manh chỉ gọi một tiếng: "Anh... " rồi lại khóc không nói gì.

Trương Dương nghe ra là Tần Manh Manh, vốn đang định mắng cho cô ta một trận, nhưng nghe thấy tiếng khóc của cô ta liền cảm thấy không ổn, hắn liền nói khẽ: "Manh Manh, em bình tĩnh một chút, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Manh Manh lau nước mắt, nói: "Anh, anh phải giúp em chiếu cố tiểu Hoan cho tốt. "

Trương Dương ngây ra, những lời này rõ ràng là không ổn, tim hắn lập tức thắt lại, nói: "Manh Manh, em sao thế? Em đang ở đâu? Anh giờ tới đón em ngay đây. "

Tần Manh Manh nói: "Anh, trên thế giới này em không tìm được người nào khác có thể tin tưởng, anh đáp ứng em đi, phải chiếu cố tốt tiểu Hoan, không thể để bất kỳ ai khi phụ nó!"

"Manh Manh!"

"Anh đáp ứng em đi!" Tần Manh Manh hét lên như bị mắc bệnh tâm thần.

Trương Dương bị dọa cho giật nảy mình, ngay cả Kiều Bằng Cử lái xe ở bên cạnh cũng nghe thấy, gã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn sang Trương Dương một cái, sau đó lại tiếp tục nắm vô lăng nhìn vào dòng xe đang chen chúc ở trước mặt.

Tần Manh Manh khóc: "Anh.. đáp ứng em đi, tiểu Hoan ở trên thế giới này bơ vơ không nơi nương tựa, em sợ không có ai chiếu cố cho nó, em sợ sẽ có người khi phụ nó... "

Trương Dương nói: "Anh đáp ứng em, trên thế giới này không ai dám khi phụ nó cả, ai dám khi phụ nó, cho dù là thiên vương lão tử anh cũng sẽ đập chết hắn!" Hắn nói khẽ: "Manh Manh, em đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đừng sợ, có anh đây... "

Tần Manh Manh nuốt lệ, nói: "Anh, cả đời này em không báo đáp được anh, kiếp xong em xin kết cỏ ngậm vành đền ơn anh... " Nói xong cô ta liền gác điện thoại.

Trương Dương cầm di động ngây đơ ra đó, hắn đã ý thức được khẳng định là có chuyện chẳng lành, quay sang nói với Kiều Bằng Cử: "Lái xe... "

Kiều Bằng Cử chỉ về dòng xe ở phía trước, bất lực nói: "Nửa bước cũng khó đi... "

Trương Dương đẩy cửa xe nhảy xuống, hắn thậm chí còn chẳng buồn tạm biệt Kiều Bằng Cử. Hắn vươn tay ra cản một chiếc xe Tian pedal cũ mèm đi qua người, kéo ví, đưa hai ngàn đồng cho đối phương: "Tiền cho anh, xe cho tôi!" Không đợi đối phương phản ứng, hắn cướp lấy ghế lái rồi phóng đi.

Lái xe rõ ràng vẫn chưa hồi thần lại, nhìn hai ngàn đồng trong tay, lại đuổi theo: "Con mẹ nó! Bên trong xe của tôi còn có một túi ngọc khí, ăn cướp giữa ban ngày à!"

Kiều Bằng Cử từ phía sau chạy lên vỗ đầu vai đối phương, nói: "Người anh em, bao nhiêu tiền, tôi mua... "

Năm chiếc xe jeep quân dụng lái vào trong khu nhà, Tần Chấn Viễn, Tần Chấn Đường cùng mẹ Thương Ngọc Khiết đang khóc lóc thê thảm bước xuống xe. Hai mươi quân nhân súng thật đạn thật từ trong xe jeep bước xa.

Lập tức có người thông báo tình huống cho trưởng phân cục Trình Chí Vĩ, Trình Chí Vĩ vội vàng bước ra, gã là Tần gia lão nhị Tần Chấn Viễn là người quen, cản đường của người Tần gia, nói: "Chấn Viễn, trên lầu đang khám nghiệm hiện trường, các vị tạm thời không thể lên được!"

Thường Ngọc Khiết rít lên: "Vì sao lại không thể? Người chết là con trai tôi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó, tôi muốn thấy nó... "

Trình Chí Vĩ thấy bộ dạng của Thương Ngọc Khiết kích động như vậy, có chút khó xử nói với Tần Chấn Viễn: "Chấn Viễn, hay là một mình anh lên lầu thôi, tình tự của mẹ anh kích động như vậy, sợ là không chịu nổi kích thích. "

Tần Chấn Viễn tuy đau lòng nhưng vẫn không mất đi lý trí, gã gật đầu, nói: "Tôi lên với anh. " Rồi gã quay sang em trai Tần Chấn Đường, nói: "Thằng ba, chú ở đây với mẹ, đừng có xung động. "

Tần Chấn Đường gật đầu.

Tần Chấn Viễn theo Trình Chí Vĩ lên lầu, Trình Chí Vĩ bước tới trước bọc thi thể, kéo túi ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Tần Chấn Đông, Tần Chấn Viễn lúc nhìn thấy mặt anh trai, lập tức khóc lóc lao tới: "Đại ca... đại ca... "

Trình Chí Vĩ vội vàng cản gã lại: "Chấn Viễn, anh phải bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh. "

Tần Chấn Viễn nuốt lệ, nói: "Chí Vĩ, là ai đã giết anh tôi? Là ai!"

Trình Chí Vĩ nói: "Trước mắt chỉ có thể đoán định là anh trai anh bị chết dưới súng của chính anh ta, kết quả kiểm nghiệm dấu vân tay trên súng đã có rồi... " Gã dừng lại một chút rồi mới hạ giọng, nói: "Dấu vân tay trên súng là của Tần Manh Manh!"

Tần Chấn Viễn cơ hồ là không tin được vào tai mình, gã trợn mắt lên: "Không thể nào, Manh Manh là em gái tôi. Không thể nào... "

Trình Chí Vĩ nói: "Hiện tại chỉ chứng minh trên súng có dấu vân tay của cô ta, chứ không chứng minh người chết là bị cô ta bắn. "

Tần Chấn Viễn nói: "Các anh nhất định là lầm rồi!"

Trình Chí Vĩ nói: "Tần Manh Manh sống ở tầng hai đối diện, anh chắc biết chứ?"

Tần Chấn Viễn lắc đầu, gã không biết, bởi vì quan hệ giữa em gái và nhà mình rất tồi, gã không biết Tần Manh Manh sống ở đây.

Trình Chí Vĩ thở dài, nói: "Chấn Viễn, tôi biết các người đang rất đau khổ, nhưng bi kịch đã xảy ra rồi, vẫn phải cố giữ bình tĩnh, tôi hi vọng các người có thể tin tưởng cơ quan công an chúng tôi, phối hợp với công tác của chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ trong thời gian ngắn nhất phá được vụ án này. "

Tần Chấn Viễn nuốt lệ bước xuống lầu.

Thương Ngọc Khiết thấy vẻ mặt đau đớn của con trai mình, một tia hi vọng cuối cùng ở trong lòng cũng hoàn toàn tắt hết, bà ta gào khóc: "Chấn Đông, con trai tôi, đứa con trai đáng thương của tôi. "

Tần Chấn Đường và Tần Chấn Viễn cũng nuốt lệ ôm lấy mẹ, đám quân nhân đi theo họ tới ai ai cũng lộ ra vẻ bi thương.

Thương Ngọc Khiết nuốt lệ, nói: "Anh con sao mà chết? Anh con sao mà chết?"

Tần Chấn Viễn lắc đầu, nói: "Không biết, cảnh sát nói, trên súng của anh ấy có dấu vân tay của Manh Manh. Còn nói rằng hôm nay đại ca tới tìm Manh Manh, thì ra Manh Manh trước giờ đều sống ở đây. Đại ca thuê phòng ở đây. Mẹ, đại ca có phải là muốn khuyên Manh Manh về nhà không? Mẹ!" Tần Chấn Viễn phát hiện ánh mắt của mẹ mình đang nhìn về phía tầng hai ở đối diện.

Trên ban công một đứa bé đang ôm gấu bông nhìn xuống dưới với vẻ mặt kinh hãi, khi nó chạm phải ánh mắt của Thương Ngọc Khiết, sợi đến nỗi chân tay luống cuống, đánh rơi cả con gái bông trong tay, nó quay người chạy vào trong nhà.

Thương Ngọc Khiết gằn từng chữ: "Đó chính là con trai của Tần Manh Manh. Đi! Đi mang nó về cho ta!"

Hai anh em Tần Chấn Viễn đều ngây ra, bọn họ đều từng gặp Tần Hoan, Thương Ngọc Khiết rít lên: "Nhanh lên!"

Tần Hoan nghe thấy tiếng gõ cửa, nó sợ đến nỗi tìm chỗ trốn, cuối cùng nhìn thấy gầm giường, liền bò vào nấp, không ngừng khóc.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng to, tới sau cùng thì đang bị đập. Cửa cuối cùng không thể chịu nổi sự va đập liên tục, bị người ta từ bên ngoài mở ra, Tần Chấn Đường dẫn mọi người xông vào.

Bọn họ cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm thấy Tần Hoan ở dưới gầm giường. Tần Chấn Đường thò tay muốn kéo nó ra, nhưng lại bị Tần Hoan cắn vào tay. Tần Chấn Đường đau quá rên lên một tiếng, hai quân nhân ở bên cạnh hợp sức lật giường lên. Tần Chấn Đường bế Tần Hoan dậy, Tần Hoan liều mạng dãy dụa: "Cứu mạng, cứu mạng!" Đám quân nhân xông vào trong nhà cường hành kéo nó đi, tất nhiên khiến người ta chú ý. Ngay cả Trình Chí Vĩ cũng cảm thấy có chút tức giận vì hành vi của họ, bước tên khuyên bảo vài câu, Thương Ngọc Khiết đỏ mắt hét lên: "Nó là cháu của tôi, tôi dẫn hài tử của Tần gia chúng tôi đi thì có gì không đúng? Tôi xem ai dám xen vào nào?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)