← Ch.0520 | Ch.0522 → |
Từ một ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, Từ Hoành Yến cũng không tính là đồng sự của Trương Dương, lúc trước gã làm đầu bếp căn tin của một nhà máy khai thác ở Nam Tích, sau đó bị cắt lương nên nghỉ làm, vẫn tiếp tục trong ngành nấu ăn này, đến khoảng năm năm trước đây thì nhận thầu nhà khách của ủy ban thể dục, bởi vì gã cũng có một ít quan hệ trong xã hội, cho nên cũng có qua lại không tồi với các lãnh đạo của ủy ban thể dục, thu được không ít chính sách ưu đãi, chú nhiệm ủy ban thể dục đời trước Chu Đại Niên lúc trước đã cho Từ Hoành Yến không ít trợ giúp, cho nên khi mà Chu Đại Niên gặp chuyện không may, Từ Hoành Yến cũng rất là thấp thỏm, mắt thấy đã đến kỳ nhận thầu cuối năm nay, mà người nhìn chằm chằm vào cái nhà khách ủy ban thể dục này thì lại không ít, Từ Hoành Yến đã đi làm công tác với các phó chủ nhiệm của ủy ban thể dục hết rồi, chỉ là bây giờ lại có một lãnh đạo mới đến ủy ban thể dục, tất cả đều phải nghe theo lời nói của Trương Dương.
Trương Dương vốn không có hứng thú hăng hái gì để uống rượu với Từ Hoành Yến, chỉ là con người của Từ Hoành Yến cũng có chút thông minh, hắn biết vị lãnh đạo mới đến, đang mong muốn được nghe cái gì nhất? Trải qua hai ngày quan sát, gã đã mơ hồ nhìn ra được một ít hướng đi của ủy ban thể dục, cũng nghe nói về tranh chấp của Trương Dương và Thôi Quốc Trụ, muốn kích thích hứng thú của người ta, nhất định phải gãi đúng chổ ngứa trước đã.
Từ Hoành Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói phó chủ nhiệm Thôi đã nằm viện"
Trương Dương gật đầu, vùi đầu ăn canh không nói chuyện.
Từ Hoành Yến lại nói: "Con người của phó chủ nhiệm Thôi thật ra cũng không tồi, nhưng mà trong phương diện chức vị..." Gã lắc đầu, gã cố ý dừng lại ngay trong thời điểm mấu chốt, khiến cho Trương Dương cảm thấy hứng thú.
Trương Dương cười nói: "Hình như anh rất hiểu ông ta"
Từ Hoành Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài đừng xem thường tôi, tôi ăn cơm tại ủy ban thể dục đã năm năm, đám lãnh đạo của ủy ban thể dục đến chổ của tôi ăn căn bản là không ít, nghênh đi đón lại không ít, mỗi người có tính tình gì, có tính cách thế nào, tôi đều rõ ràng như lòng bàn tay cả. Cái này cũng không phải là tôi muốn khoác lác gì, chủ nhiệm Trương, nếu như ngài có hứng thú, tối nay tôi sẽ chính thức tâm sự với ngài"
Trương đại quan nhân nhất thời ý thức được Từ Hoành Yến đang muốn lấy lòng mình, Trương Dương vừa mới đến Nam Tích, những cán bộ bên trong ủy ban thể dục này phần lớn đều dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn hắn, thái độ đối với hắn cực kỳ cẩn thận, hắn không biết người ta, mà người ta cũng không biết hắn, tìm hiểu lẫn nhau cũng cần một quá trình, mà cái quá trình này cần phải trải qua một thời gian dài mới có thể hoàn thành.
Từ Hoành Yến chính là con đường rút ngắn thời gian trong vấn đề tìm hiểu về ủy ban thể dục của Trương Dương, điều này không cần nghi ngờ, Từ Hoành Yến không có sự cố kỵ giống như những người khác trong ủy ban thể dục, bản thân gã ta đứng sát bên biên giới của ủy ban thể dục, mà lại cực kỳ hiểu biết về ủy ban thể dục, một nhân vật như vậy nguyện ý chủ động tiết lộ tin tức, thì Trương đại quan nhân đương nhiên là hoang nghênh hai tay rồi. Trương Dương làm ra vẻ bình thản tự nhiên nói: "Nói thử nghe một chút đi"
Từ Hoành Yến vừa nghe liền biết mình đã khơi dậy sự tò mò của Trương Dương, tặng quà cũng cần có bí quyết, món quà đó không nhất định phải là tiền tài hay tài vật, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi thập niên chín mươi rồi, tin tức phát triển rất nhanh, vô luận là làm ăn hay quan trường, tin tức đều trở thành một thứ quan trọng không gì sánh được cả, gã muốn cho Trương Dương một món quà, đó chính là tin tức, Từ Hoành Yến nói: "Phó chủ nhiệm Thôi là một cao thủ cờ vây chuyên nghiệp cấp năm, ông ta và bí thư thị ủy của chúng ta là bạn cờ tốt của nhau, cứ cách dăm ba bữa thì lại ngồi xuống cùng đánh vài trận, hai người có thắng có thua"
Trương Dương rót bia ra ly, nhấp một ngụm, hắn nghe rất chăm chú, câu nói đầu tiên của Từ Hoành Yến đã thành công khi thu hút sự chú ý của hắn, thảo nào Thôi Quốc Trụ lại được đề bạt lên làm bí thư tổ đảng, thì ra ông ta và bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên còn có một mối quan hệ như vậy, bởi vậy có thể suy ra được chuyện này là do Từ Quang Nhiên đứng phía sau bầy ra, nếu thật sự là như vậy thì Từ Quang Nhiên đúng là thiếu phúc hậu thật, lúc đầu nói thế nào cũng là tôi chữa bệnh phong thấp cho ông, đối với ông có ân như thế, tuy rằng tôi không cầu ông báo đáp, nhưng ông cũng không thể lấy oán báo ân như vậy được?
Từ Hoành Yến nói: "Con trai của phó chủ nhiệm Thôi ở tại Nhật Bản, vợ của ông ta Từ Mẫn mở một trường dạy cờ vây, sinh ý cũng không tồi. Lúc trước trình độ cờ vây của phó chủ nhiệm Thôi cao hơn phu nhân của ông ta nhiều, chỉ là sau đó phó chủ nhiệm Thôi một lòng làm chính trị, khó tránh khỏi không chuyên tâm, vì thế trình độ cờ vây cũng dừng lại không tiến, bây giờ chơi cờ với vợ của ông ta, thì lại là thua nhiều thắng ít"
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Ông ta và bí thư Từ chơi cờ cũng là thua nhiều thắng ít sao"
Từ Hoành Yến cười nói: "Nửa thắng nửa thua, nếu như thua nhiều thắng ít, thì chỉ sợ là ngay cả chính bí thư Từ cũng không tin" Hai người đồng thời nở nụ cười, đây là ý tứ hiểu được lẫn nhau.
Từ Hoành Yến chạm ly với Trương Dương, uống một ngụm bia, nói: "Chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước Chu Đại Niên, bây giờ bị ung thư phổi thời kỳ cuối, đang nằm xạ trị trong bệnh viện, nghe bác sĩ nói, những ngày còn lại của ông ta cũng không nhiều lắm, chủ nhiệm Chu là một người cẩn thận, trong thời gian ông ta còn làm việc thì không có chiến tích gì huy hoàn cả, nhưng cũng không có sự cố nào hết, trước khi ông ta vào bệnh viện vài ngày thì có người đồn rằng ông ta tham ô một khoản tiền của công, còn nói là muốn bỏ tù ông ta. Thật ra thì sổ sách của của ủy ban thể dục cũng có chút tiền, ông ta tham ô của ông cũng là vì giúp bạn bè, nghe nói là mượn ba trăm ngàn, bạn của ông ta cũng có viết giấy nợ, nói là hai tháng trả, chỉ là chưa đến một tháng, thì đã bị người ta lôi ra, chủ nhiệm Chu cũng bởi vì chuyện này mà vừa kinh vừa sợ, cho nên bị bệnh, vào viện điều tra, phát hiện ra ung thư phổi thời kỳ cuối" Nói đến đây Từ Hoành Yến cười cười nói: "Tôi chỉ là nghe nói, việc này không có chứng cứ"
Trương Dương cười nói: "Chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm, qua đêm nay cái gì tôi cũng không nhớ, chuyện này là do ai lôi ra?"
Từ Hoành Yến cười cười ngầm hiểu: "Tôi có nghe nói một ít, có đến mấy tin đồn lận, có người nói là có một vị phó chủ nhiệm nào đó nóng lòng muốn lên chứng, có người lại nói rằng người lôi chuyện này ra là Lưu Khoa của khoa tài vụ, còn có người nói rằng chủ nhiệm Chu và cô trợ lý của mình có quan hệ mờ ám, cô trợ lý này vừa mới ly hôn cho nên muốn bức chủ nhiệm Chu ly hôn, chủ nhiệm Chu không tình nguyện, kết quả là hai người nảy sinh lục đục, cô ta lôi chuyện của chủ nhiệm Chu ra, những cái này đều là tin đồn, nhưng có một số việc tôi biết, nói về chủ nhiệm Chu, ông ta là một người tốt, rất lo cho gia đình, làm việc cũng rất có trách nhiệm, tác phong của ông ta lại không có vấn đề, về chuyện tham ô khoảng tiền kia, ông ta là do một lòng muốn giúp bạn, bạn của ông ta khi biết chuyện này bị phanh phui ra, lập tức đem trả ba trăm ngàn ấy về lại"
Trương Dương gật đầu nói: "Nếu như những tin đồn này đều là thực sự, thì con người chủ nhiệm Chu đúng là không tồi"
*****
Từ Hoành Yến nói: "Người khác nghĩ thế nào tôi không biết, nhưng mà tôi cho rằng thái độ làm người của chủ nhiệm Chu không tồi, thời đại này, tham quan rất nhiều, con người của chủ nhiệm Chu coi như cũng là giữ mình trong sạch, bình thường không hút thuốc không uống rượu, thật sự là không hiểu một người như vậy làm sao lại bị ung thư phổi?"
Trương Dương nói: "Tuy rằng nhân số của ủy ban thể dục, nhưng mà quan viên cũng không ít"
Từ Hoành Yến nói: "Cái này thì cũng đúng, bây giờ trong số các phó chủ nhiệm, người lớn nhất hẳn là phó chủ nhiệm Tang, trước khi ngài đến, khả năng ông ta tiếp nhận vị trí của chủ nhiệm Chu cũng rất cao, vợ của chủ nhiệm Tang là người của ủy ban quốc tư, điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, có con trai, đang học đại học, nghe nói đứa con trai của ông ta, khi còn bé đã mắc bệnh tim bẩm sinh, sau đó được chính viện trưởng của bệnh viện nhân dân số hai Chung Lâm chữa khỏi, cho nên chủ nhiệm Tang vẫn luôn xem viện trưởng Chung là ân nhân"
Trương Dương nhớ đến tối hôm nay Chung Lâm chỉ gọi một cú điện thoại mà đã gọi Tang Kim Đường đến, thì ra bên trong còn có nguyên nhân như vậy, hèn chi Tang Kim Đường lại nể mặt của Chung Lâm như vậy. Trái ngược với bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, ông ta thì có ý lấy oán báo ơn đây mà. Nhưng mà Trương Dương cũng có thể hiểu được, theo hắn thấy thì mình chính là quan viên do Hạ Bá Đạt điều tới, mà giữa Từ Quang Nhiên và Hạ Bá Đạt thì đã tồn tại mâu thuẫn từ lâu rồi, cho nên cũng nảy sinh ra suy nghĩ không tốt với mình, ông ta nhằm vào mình cũng là điều bình thường.
Từ Hoành Yến càng nói càng hăng hái: "Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương cũng có thành tựu rất cao trong giới thể dục, lúc trước từng là quán quân cầu lông châu Á, còn chức quán quân trong nước thì giành được rất nhiều, nhưng mà trong lúc ông ta đạt được phong độ tốt nhất, lại bất ngờ bị chấn thương, làm gián đoạn cuộc đời vận động viên của ông ta, cái này cũng đã trở thành hối tiếc lớn nhất trong đời của ông ta"
Về phần Lưu Cương và Đoạn Kiến Trung, Từ Hoành Yến cũng không có nói gì cả, hai người này vẫn đều cúi rất thấp trong ủy ban thể dục, cũng không phải là nhân vật quan trọng, ngược lại chỉ có trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn, Từ Hoành Yến có nhấn mạnh một chút: "Thật ra có nhiều công việc cụ thể trong ủy ban thể dục đều là do chủ nhiệm Tiêu làm cả, cô ta rất có năng lực, một người phụ nữ quá tập trung vào công việc thì dễ bỏ quên gia đình của mình, vì thế năm ngoái tình cảm của cô ta và chồng rốt cục đã tan vỡ, hai người đã ly hôn, bên ngoài đều đồn rằng cô ta và một vị lãnh đạo nào đó có quan hệ mờ ám, chuyện này mới dẫn đến hôn nhân tan vỡ, thật ra tất cả đều là nhảm nhí cả, con người của chủ nhiệm Tiêu không có chuyện gì cả, cô ta cũng không cần phải lấy lòng vị lãnh đạo kia"
Trương Dương đương nhiên biết rõ vị lãnh đạo trong miệng của Từ Hoành Yến chính là chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước Chu Đại Niên rồi.
Sau khi Từ Hoành Yến chỉ ra các đảng viên trong ủy ban thể dục xong, rồi nâng ly lên chạm ly với Trương Dương một cái, nói: "Chủ nhiệm Trương, tối nay tôi uống say, nói hơn nhiều, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng nha"
Trương Dương cười nói: "Nói chuyện phiếm mà thôi, tôi cũng rất thích nói chuyện phiếm với anh"
Trong lòng Từ Hoành Yến mừng thầm, lời nói của Trương Dương đã cho thấy rằng, lời nói của mình đã có giá trị với hắn, lá gan của Từ Hoành Yến cũng tự nhiên to lên một chút, muốn gây ấn tượng mạnh đối với vị lãnh đạo mới này, Từ Hoành Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, có vài lời không nên nhưng tôi muốn nói, bây giờ ngài đến tiếp nhận công tác của ủy ban thể dục không đúng lúc"
Trương Dương mỉm cười nói: "Tại sao lại nói như vậy?"
Từ Hoành Yến nói: "Tôi không biết các thành phố khác thế nào, nhưng mà ở Nam Tích, các đơn vị của ủy ban thể dục cũng đều là cơ quan nhà nước, cấp bậc thì có, nhưng mà quyền lực bản thân lại chẳng có bao nhiêu cả, muốn ở chổ này làm ra thành tựu thì không phải dễ dàng, nhưng mà muốn nghĩ dưỡng thì lại rất dễ, chủ nhiệm Trương tuổi còn trẻ quá, tiền đồ rộng lớn, đến nơi này thật chất chỉ là qua đường mà thôi, nếu như lúc trước, đến nơi này để điều chỉnh tố chất thì cũng có thể xem là một lựa chọn tốt. Nhưng mà sang năm Nam Tích sẽ tổ chức đại hội thể thao của tỉnh, chuyện của ủy ban thể dục tự nhiên cũng nhiều lên, bảng huy chương? Bảng thành tích? Thứ hạng ra sao? Không chỉ có các lãnh đạo quan tâm, mà ngay cả dân chúng cũng quan tâm, địa vị của ủy ban thể dục sẽ đột nhiên trở nên quan trọng chưa từng có, trăm ngàn vinh nhục đều tập trung lên trên ủy ban thể dục cả, vô luận là lúc trước ngài làm bao nhiêu công tác, nhưng nếu trong đại hội lần này không giành được thành tích tốt, thì chẳng khác nào là chưa làm cái gì cả, dân chúng sẽ cho rằng ngài không biết làm việc, lãnh đạo sẽ cho rằng ngài không có năng lực"
Trương Dương cười nói: "Anh vừa nói như vậy, làm tôi thấy đúng là không phải lúc thật"
Từ Hoành Yến vốn không muốn nói như vậy, chỉ là tối hôm nay đã uống hơi nhiều rượu, hơn nữa gã cũng có ý định lôi kéo làm quen với Trương Dương, muốn gây ấn tượng sâu sắc đối với Trương Dương, khiến cho Trương Dương coi trọng gã, muốn làm được những điểm này, thì không tung ra tài liệu thật thì không được, Từ Hoành Yến nói nói một hồi liền quên mất mục đích ngay từ đầu của mình là gì, gã thấp giọng nói: "Tôi là một trong những người đứng xem, tôi có thể nhìn ra, nhiệm vụ mà thành phố giao cho ủy ban thể dục phải giành được cái gì đó trong bảng xếp hạng, nhưng thành phố lại không cho ủy ban thể dục quyền lực chân chính gì cả, tiền bạc thì chậm trễ không chịu đưa, xây dựng trung tâm thể dục mới thì không có liên quan gì đến ủy ban thể dục, muốn con ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, đúng là khó thật"
Trương Dương cười ha hả, những lời nói tối nay của Từ Hoành Yến đối với hắn rất có tác dụng, từ đại khái hắn đã có thể thấy được một ít manh mối trong các quan hệ của ủy ban thể dục, Chu Đại Niên là quan tham hay quan thanh đều không có bất kỳ quan hệ nào với hắn cả, dù sao cũng đã trở thành quá khứ rồi, về phần Thôi Quốc Trụ được Từ Quang Nhiên đưa lên làm bí thư tổ đảng kia, cần một thời gian dài mới có thể đi ra khỏi bệnh viện được, muốn tranh quyền đoạt lợi với tôi à, vào chổ mát mẻ mà nghỉ ngơi đi, những phó chủ nhiệm khác, Trương Dương căn bản là không để vào trong mắt.
Từ Hoành Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi còn nghe nói một việc, không biết là thật hay giả?"
Trương Dương nói: "Anh nói đi"
Từ Hoành Yến nói: "Tôi nghe nói ngài trong hội nghị đã vỗ ngực nói rằng, nói chúng ta phải giành lấy vị trí hạng nhất của cả hai bảng huy chương và bảng thành tích?"
Trương Dương cười gật đầu nói: "Không sai, tôi quả thật có nói như vậy"
Từ Hoành Yến thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương, có thể ngài không rõ ràng về tình trạng thể dục của Nam Tích cho lắm, Nam Tích trong giới thể dục BìnH Hải này căn bản là không có danh tiếng gì cả, lần này thành phố đưa ra mục tiêu tiến vào hạng ba trong bảng huy chương thôi cũng đã khó mà thực hiện được"
Trương Dương nói:" Quản lý Từ, anh không biết gì về tôi cả, chỉ cần là người hiểu biết về tôi thì đều rõ, con người của tôi nói được là làm được"
Trong lòng Từ Hoành Yến ngẩn ra, tràn ngập kinh ngạc nhìn Trương Dương, gã từ trong ánh mắt tràn ngập tự tin mãnh liệt của Trương Dương mà ý thức được rằng, Trương Dương không phải là ăn nói lung tung không có mục đích, nhưng mà Từ Hoành Yến vẫn không thể tin tưởng được, Nam Tích sẽ giành được vị trí hạng nhất của hai bảng huy chương và bảng thành tích lần này, một thành phố có cơ sở thể dục thể thao yếu kém như vậy, không có khả năng phát triển nhảy vọt chỉ trong một năm ngắn ngủi"
Trương Dương nói: "Vạn sự khởi đầu nan, tôi cảm thấy bắt đầu tại ủy ban thể dục của Nam Tích cũng không tồi, tôi tin tưởng rằng các đồng chí xung quanh sẽ ngày càng phối hợp với công tác của tôi"
Từ Hoành Yến không nói gì cả, yên lặng nhìn Trương Dương, gã có chút không rõ vì sao, luôn cảm thấy rằng vị chủ nhiệm ủy ban thể dục trẻ tuổi này có một mùi vị không giống người bình thường.
Thôi Quốc Trụ thật sự ngã bệnh, nhưng mà không ai tra ra là bệnh gì cả, bệnh viện nhân dân số hai đặc biệt mời chuyên gia từ trong tỉnh đến, chuyên gia sau khi hội chuẩn xong, cũng đưa ra kết luận là ông ta căn bản không có bện, trong lòng thầm nghĩ không nói ông ta giả vờ bệnh đã là rất khách khí rồi.
*****
Thôi Quốc Trụ nằm viện đến ngày thứ ba, thì chủ nhiệm ủy ban thể dục đời trước Chu Đại Niên đã chết, Trương Dương mang theo các đảng viên của ủy ban thể dục đến gia đình của Chu Đại Niên để tiến hành an ủi, khi phúng viếng xong, dưới đề nghị của hắn, đám người này lại đi đến bệnh viện nhân dân số hai để thăm Thôi Quốc Trụ.
Thôi Quốc Trụ nằm trên giường bệnh, tình trạng lúc này còn kém hơn lúc mới nhập viện nữa, vợ của ông Từ Mẫn ngồi ở một bên, mặt mày xám xịt, bà ta vừa mới đi hỏi chuyên gia về, bây giờ tất cả mọi người đều bó tay với bệnh của Thôi Quốc Trụ cả, cho rằng Thôi Quốc Trụ không bệnh, mà bị ám ảnh trong tâm lý, ông ta tự cho rằng bản thân có bệnh, chuyên gia còn đề nghị nên mời bác sĩ tâm lý để xem bệnh cho Thôi Quốc Trụ.
Từ trong miệng của chồng Từ Mẫn biết rằng, người chọc tức chồng bị bệnh, biến thành bộ dạng như vậy, đầu sỏ gây ra vụ việc này chính là Trương Dương, khi nhìn thấy Trương Dương, bà ta đương nhiên là không được vui vẻ rồi.
Trương Dương cười tủm tỉm kêu một tiếng chị dâu.
Từ Mẫn lạnh lùng nhìn hắn một cái, căn bản là không thèm để ý đến hắn, xoay người cầm lấy bình thủy đi lấy nước, bà ta cũng là người có tố chất, mấy cái chuyện chửi đổng này nọ bà không làm được, chỉ thông qua phương thức này để phát tiết sự bất mãn.
Thôi Quốc Trụ nằm ở trên giường, mặt đầy phiền muộn nhìn Trương Dương, ông cũng không rõ mình rốt cục là bị cái gì? Lúc đầu là giả vờ bệnh, chỉ là khi đến bệnh viện rồi, thì tình trạng thân thể càng ngày càng không tốt, bây giờ toàn thân không có một chút sức lực, Thôi Quốc Trụ bắt đầu lo lắng, nếu như loại tình huống này mà còn tiếp tục kéo dài, thì ông sợ rằng sẽ chịu không nổi.
Trương Dương cười nói: "Bí thư Thôi, ngày hôm nay cảm thấy thế nào?"
Giọng của Thôi Quốc Trụ đã khàn khàn vô lực: "Cũng tốt, không bị tức chết"
Mấy đảng viên nhìn thấy bộ dạng của Thôi Quốc Trụ cũng có chút đồng tình, không ai ngờ rằng khi Thôi Quốc Trụ vào bệnh viện thì tình huống lại trở nên không được tốt đẹp.
Trương Dương nói: "Bí thư Thôi à, ông mau chóng khỏe lại đi, chuyện của chủ nhiệm Chu ông cũng nghe nói đến chứ?"
Thôi Quốc Trụ sửng sốt một chút, ông nằm trong phòng bệnh, tin tức bị bế tắc, cũng không biết được tin Chu Đại Niên đã qua đời.
Trương Dương nói: "Sáng sớm ngày hôm nay, đồng chí Chu Đại Niên đã qua đời vì bệnh, cũng nằm tại cùng một bệnh viện, ông nằm tại lầu bảy, ông ta nằm ở lầu mười bảy, ài, thật sự đáng tiếc"
Mọi người xung quanh đều nghe ra, vị chủ nhiệm Trương này đúng là xấu thật, bây giờ đem tin tức Chu Đại Niên đã chết nói cho Thôi Quốc Trụ biết, căn bản là muốn gây thêm áp lực tâm lý cho Thôi Quốc Trụ mà.
Sắc mặt của Thôi Quốc Trụ thay đổi ngay, tuy rằng ông đã sớm biết Chu Đại Niên mắc bệnh nan y, nhưng mà lúc trước thân thể của ông rất tốt không phát hiện ra cái gì cả, cùng lắm thì chỉ có chút cảm nhẹ thôi, bây giờ ông nằm cùng một bệnh viện, nhưng đến lúc này rồi mà bác sĩ vẫn không chuẩn đoán ra được ông mắc bệnh gì cả, vợ ông thì nói ông không có bệnh, nhưng mà ông lại không cho là như vậy, rõ ràng là toàn thân ông không có một chút sức lực nào hết, tại sao lại có thể không bệnh? Lẽ nào... lẽ nào mình mắc bệnh nan y? Tất cả mọi người đều gạt mình? Nghĩ đến đây, Thôi Quốc Trụ liền sợ hãi, trên mặt không còn một chút máu.
Trương Dương thở dài nói: "Bí thư Thôi, ông mau chóng khỏe lại đi, bây giờ công tác của ủy ban thể dục đang chờ ông làm, thiếu ông, chúng tôi thiếu đi một tâm phúc, bây giờ bên ngoài đều có lời đồn, nói phong thủy của ủy ban thể dục chúng ta không được tốt, nói cái chức bí thư tổ đảng này có xung khắc với ủy ban thể dục, nói những người lên làm bí thư tổ đảng đều không may, bí thư Thôi, ông đừng để trong lòng, chúng ta đều là đảng viên, là người theo chủ nghĩa duy vật, mấy thứ như vậy không thể tin"
Những lời nói của Trương Dương làm cho Thôi Quốc Trụ rùng mình một cái, ngay cả sắc mặt của Tang Kim Đường cũng phải thay đổi, hai tay ông ta nắm chặt lại, trong lòng bàn tay ướt nhẹp, đầy mồ hôi lạnh, tuy rằng ông biết những lời này của Trương Dương rõ ràng là có ý đả kích Thôi Quốc Trụ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đâu phải chỉ có như vậy thôi đâu? Chu Đại Niên lúc trước làm bí thư tổ đảng, bị ung thư phổi, hôm nay đã qua đời, Thôi Quốc Trụ vừa mới lên làm bí thư tổ đảng một ngày mà đã phải vào bệnh viện, cái chức bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục quả thật cũng đúng là điềm xấu.
Trương Dương giả vờ vỗ vỗ mu bàn tay của Thôi Quốc Trụ, nói: "Bí thư Thôi à, mau chóng khỏe lại nha, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đều chờ mong ngày ông khỏe lại, mau chóng trở về cương vị công tác"
Thôi Quốc Trụ cắn môi, trong đầu trống rỗng, những chữ mà Trương Dương và các đảng viên an ủi cũng không nghe vào được, thậm chí là đám người này đi ra khi nào ông cũng không biết.
Từ Mẫn trở về phòng bệnh, thấy bộ dạng hồn phách thất lạc của chồng, không nhịn được hỏi: "Ông làm sao vậy?"
Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi rốt cục là bị bệnh gì?"
Từ Mẫn nói: "Tôi không phải đã nói với ông rồi sao? Chuyên gia nói tâm lý của ông có vấn đề, không có bệnh"
Thôi Quốc Trụ nói: "Bà gạt tôi, tất cả mọi người đều gạt tôi, có phải là tôi mắc bệnh nan y không, các người sợ tôi không chịu nổi, cho nên không nói cho tôi biết? Bà nói đi, có phải tôi bị bệnh nan y không? Tôi có phải là không sống được lâu nữa không?" Lúc nói ra những lời này, vành mắt của ông đỏ lên, tố chất tâm lý của Thôi Quốc Trụ đúng là quá kém cỏi rồi.
Từ Mẫn có chút phiền muộn, bà cả giận nói: "Thôi Quốc Trụ, ông còn không chịu yên nữa à? Hai ngày nay vì ông, ngay cả trường học tôi cũng không đến, kiểm tra gì ông cũng đã làm rồi, bác sĩ đều kiểm tra cho ông, chỉ số thân thể của ông rất bình thường, nhìn ông kìa, mặt mũi hồng hào, thân thể khỏe mạnh, ông có thể bị bệnh gì chứ?"
Thôi Quốc Trụ nói: "Bà đừng gạt tôi, tôi nhìn ra được mà, bà đừng có gạt tôi nữa, Từ Mẫn, tôi không sợ chết, tôi có thể chịu được, bà nói thật cho tôi biết đi, tôi có quyền biết bệnh tình của mình"
Từ Mẫn nói: "Ông có bệnh đó, ông có bệnh tâm thần đấy"
Thôi Quốc Trụ nói: "Đừng gạt tôi, nếu như tôi mắc bệnh nan y, thì đừng tốn tiền cho tôi nữa, dùng tiền cũng vô dụng thôi, cũng không trị hết được đâu, cuối cùng cũng làm phí tiền cả, để dành tiền gửi cho con trai, nó ở nước ngoài... cần dùng tiền hơn... " Nói đến đây, Thôi Quốc Trụ không khỏi nghẹn ngào.
Từ Mẫn thấy bộ dạng của chồng như vậy trong lòng vừa giận vừa thương tiếc, bà rõ ràng hơn hơn Thôi Quốc Trụ nhiều, sở dĩ chồng biến thành cái bộ dạng như vậy, căn bản là do cái chức bí thư tổ đảng kia, Từ Mẫn nhẫn nhịn lại, ôn nhu nói: "Lão Thôi, ông thật sự không có bệnh"
Thôi Quốc Trụ kéo tay của vợ, nói: "Từ Mẫn, nhiều năm qua bà theo tôi không có một ngày lành nào hết, con trai đến trường cũng dựa vào một mình bà cả, tôi xin lỗi bà"
Từ Mẫn nói: "Đừng nói lung tung"
Nước mắt của Thôi Quốc Trụ cũng đã rơi xuống rồi: " Mẫn, bà còn trẻ, tôi đi, bà không thể ở giá vì tôi, sau này gặp phải người nào tốt... thì... thì gả cho người ta đi... " Nói đến đây, Thôi Quốc Trụ đau khổ ôm mặt khóc.
Từ Mẫn nghe vậy vành mắt cũng đỏ lên, nhưng mà lời nói tiếp theo của chồng căn bản là rất khó nghe, bà tức giận đến nổi vươn ngón tay ra nhéo vào tai của Thôi Quốc Trụ một cái: "Ông có bệnh rồi, đầu óc bị hỏng rồi, suốt ngày muốn làm quan, chỉ là ông nhìn bộ dạng của ông hiện giờ đi, yếu mà cứ thích ra gió, ông làm gì có bản lĩnh làm quan? Người ta chọc tức ông, ông liền bệnh, ông không có bệnh, ông thật sự không có bệnh, trong lòng ông chẳng qua là không bỏ được điểm này, tôi không cần làm quan, tôi không cần ông làm bí thư gì cả, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, lấy cái gì mà tranh chấp với người ta chứ? Cái gì cũng nhìn không thấu, hai chúng ta thiếu ăn thiếu mặc sao? Là tôi đối với ông không tốt, hay là con trai không hiếu thuận với ông? Ông già rồi nên hồ đồ hay sao mà lại nói ra những lời như vậy hả?" Từ Mẫn vừa nói vừa ôm lấy đầu vai của Thôi Quốc Trụ.
*****
Thôi Quốc Trụ buồn bã nói: "Mẫn, các người đều tốt, là tôi không tốt, bây giờ tôi không muốn gì cả, nếu như tôi có thể vượt qua được chuyện này, tôi sẽ không tranh cái gì nữa, cái gì cũng không tranh nữa, nhưng... nhưng mà bây giờ đã không còn kịp rồi... "
Từ Mẫn nói: "Sao lại không kịp? Ông không có bệnh, ngay từ đầu là ông giả bệnh thôi"
Thôi Quốc Trụ nói: "Nhưng mà.... lại thành sự thật rồi... Tôi thật sự có bệnh, bây giờ ngay cả sức để bước đi tôi cũng không có... " Nói đến đây, ông bỗng nhiên dừng lại một chút, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ quái dị.
Từ Mẫn nói: "Làm sao vậy?"
Thôi Quốc Trụ lúng túng nói: "Tôi... tôi đái dầm... "
Chủ nhiệm khoa tiết niệu Từ Quang Thắng cũng được mời đến để hội chẩn cho Thôi Quốc Trụ, Từ Quang Thắng sau khi làm kiểm tra cho Thôi Quốc Trụ, cũng cho rằng Thôi Quốc Trụ không có bệnh.
Từ Mẫn ngồi trong phòng làm việc, bà lo lắng hỏi: "Chủ nhiệm Từ, kiểm tra cái gì lão Thôi nhà tôi cũng đã làm hết rồi, đều nói là ông ấy không có bệnh, nhưng mà bây giờ ông ấy căn bản giống một người có bệnh trong người rồi"
Từ Quang Thắng cười nói: "Ông ấy không có bệnh, nhiều chuyên gia và bác sĩ như vậy không có lý do để lừa các người, theo tôi thấy, bí thư Thôi có vấn đề trong tâm lý, thật ra bệnh viện chúng tôi đã từng gặp qua một ca bệnh như vậy, một người khỏe mạnh, bởi vì bị kích thích từ một sự kiện, cho nên không ngừng tự cho ám chỉ với tâm lý, ám chỉ rằng bản thân bị một căn bệnh không thể trị được, loại ám chỉ liên tục nhiều lần như vậy, sẽ làm cho người đó xuất hiện bệnh trạng, nhưng mà nặng như bí thư Thôi thì lần đầu tiên chúng tôi được nhìn thấy"
Từ Mẫn nói: "Chủ nhiệm Từ, ngài xem tôi nên làm cái gì bây giờ? Lão Thôi nếu còn tiếp tục như vậy, tình trạng thân thể sẽ ngày càng kém hơn, tôi lo rằng ông ấy sớm muộn cũng sẽ bị tâm thần thôi"
Từ Quang Thắng nói: "Muốn chữa tốt cho ông ấy cũng rất đơn giản, tìm ra nguyên nhân làm xuất hiện vấn đề tâm lý của ông ấy, làm rõ ràng xem rốt cục là cái gì đã khiến cho ông ấy xuất hiện tình huống như vậy"
Từ Mẫn cắn cắn môi, chồng xuất hiện tình huống như vậy nguyê nhân là do Trương Dương, là Trương Dương đã chọc cho chồng bị tức đến hôn mê, sau đó mới biến thành cái dạng này. Từ Mẫn ý thức được, chồng mình không thích hợp để làm quan, nếu như không có cái chức bí thư tổ đảng này, thì tất cả đều rất tốt đẹp, cái chân chính hại chồng mình chính là cái chức vụ này.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên và bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi lúc ngồi bàn công tác, vô tình nhớ đến chuyện của ủy ban thể dục, ông ta hỏi:" Thôi Quốc Trụ đi làm chưa?"
Bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi cười khổ lắc đầu nói:" Tôi đang muốn nói với ông chuyện này, Thôi Quốc Trụ đã đưa đơn từ chức rồi, bởi vì nguyên nhân thân thể, cho nên ông ấy không cách nào đảm nhiệm công tác bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục được nữa, để lãnh đạo tuyển chọn người khác" Lúc nói xong, Hà Anh Bồi còn bổ sung thêm: "Thư từ chức là do vợ của ông ta đưa đến"
Từ Quang Nhiên nhíu nhíu mày, Thôi Quốc Trụ là do ông đề bạt, nhưng mà chưa ngồi lên vị trí bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục đủ một ngày, thì đã phải vào bệnh viện, Từ Quang Nhiên nói: "Theo ông thấy, thì ai thích hợp làm bí thư tổ đảng?"
Hà Anh Bồi nói: "Bí thư Từ, gần đây tôi có nghe một lời đồn, nói rằng cái chức bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục là điềm xấu, lúc trước Chu Đại Niên làm bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục thì mắc bệnh ung thư, Thôi Quốc Trụ vừa mới lên một ngày thì đã phải vào bệnh việ, bây giờ tất cả mọi người đều thấy vị trí này là điềm xấu, tôi thấy không ai dám tiếp nhận đâu"
Từ Quang Nhiên cười nói: "Nhảm nhí, những lời đồn bên ngoài mà có thể tin được sao, chúng ta là những người theo chủ nghĩa duy vật, ai lại tin tưởng những thứ của chủ nghĩa duy tâm chứ?"
Hà Anh Bồi nói: "Bí thư Từ, chuyện này quả thật không thể tin, nhưng mà lần này Thôi Quốc Trụ sở dĩ sinh bệnh, nguyên nhân chủ yếu là do xảy ra xung đột với Trương Dương trên công tác, cá nhân tôi cho rằng công tác của ủy ban thể dục gần đây rất là quan trọng, lãnh đạo không nên gây ra nhiều chia rẻ thì mới tốt" Hà Anh Bồi nói chuyện rất uyển chuyển, ông ta cũng tỏ vẻ ủng hộ chính đảng tách biệt đối với Từ Quang Nhiên.
Từ Quang Nhiên nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn một chút, dựa lưng về sau ghế, suy nghĩ một chút rồi nói: "Người thanh niên Trương Dương này làm việc không có nguyên tắc, giao cả ủy ban thể dục cho hắn, tôi sợ là sẽ xảy ra chuyện"
Hà Anh Bồi cười nói: "Không giao quyền cho hẳn, cũng xảy ra không ít chuyệ, nếu như hắn muốn gây chuyện, có năng lực gây chuyện, thì cứ cho hắn một khoảng không gian, thanh niên bây giờ đều có tâm lý chống đối cả, giữ chặt lại chưa chắc đã là chuyện tốt gì"
Đề nghị của Hà Anh Bồi đã làm cho Từ Quang Nhiên khẽ động, ngay từ đầu ông đã có cảm giác mâu thuẫn với việc Trương Dương đến đây, cái này không phải là vì quan hệ cá nhân, nói đến quan hệ cá nhân, ông và Trương Dương cũng có quan hệ không tồi, lúc đầu chứng bệnh phong thấp của ông chính là do Trương Dương chữa tốt, nhưng mà người thanh niên Trương Dương này lại có tiếng là gây chuyện, Hạ Bá Đạt mời hắn đến Nam Tích, ngoài miệng nói là chủ ý của bí thư trưởng tỉnh ủy Diêm Quốc Đào, Từ Quang Nhiên không tin. Không ai cam nguyện nhàn hạ làm kẻ dưới cả, Hạ Bá Đạt cũng không ngoại lệ, từ khi người này đến Nam Tích, Từ Quang Nhiên đã khống chế tất cả quyền lực lại, Hạ Bá Đạt là thị trưởng trên danh nghĩa, nhưng mà quyền lực thực tế thì còn không bằng thường vụ phó thị trưởng Thường Lăng Không nữa, Từ Quang Nhiên loại trừ Hạ Bá Đạt ra khỏi công trình trọng điểm cảng nước sâu, bề ngoài thì Hạ Bá Đạt không biểu hiện ý kiến gì, vẫn tỏ vẻ hòa hợp với ông, nhưng mà trong lòng rốt cục đang nghĩ cái gì, thì chỉ có bản thân Hạ Bá Đạt là biết rõ nhất.
Công trình cảng nước sâu bởi vì gặp phải vấn đề tài chính nên bị dừng lại, mà trong thời khắc mấu chốt này, trong tỉnh lại điều trợ thủ đắc lực nhất của Từ Quang Nhiên là Thường Lăng Không đến Lam Sơn. Từ Quang Nhiên cũng đã ngửi thấy một chút mùi vị không bình thường trong trận mưa gió này, mà Hạ Bá Đạt đúng lúc này lại mời một kẻ nổi tiếng là gây sự như Trương Dương đến Nam Tích, mục đích của ông ta tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hạng Vũ múa kiếm là có mục đích, Từ Quang Nhiên cũng đã có kết luận ở trong lòng, Hạ Bá Đạt đưa Trương Dương đến đây, mục đích chính là muốn nhằm vào mình, gã ta bây giờ đã cực kỳ bất mãn về chuyện phân phối quyền lực ở Nam Tích hiện nay, Hạ Bá Đạt gã muốn đoạt được quyền nói chuyện nhiều hơn.
Từ Quang Nhiên nâng Thôi Quốc Trụ lên, mục đích là muốn phân chia quyền lực của Trương Dương, cái này cũng không phải là tư thù, mà là ông đang lo lắng cho đại cục, nhưng mà Từ Quang Nhiên trăm triệu lần không ngờ rằng Thôi Quốc Trụ lại là một người kém cỏi như vậy, vừa mới làm bí thư tổ đảng nửa ngày mà đã phải vào bệnh viện, bây giờ thông qua vợ của mình để đưa đơn từ chức. Xem ra mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Trương Dương rồi, nhưng mà lại đánh giá cao năng lực lãnh đạo của Thôi Quốc Trụ. Năng lực của Thôi Quốc Trụ trong phương diện này không bằng trình độ đánh cờ của ông ta rồi.
*****
Hà Anh Bồi cho rằng Từ Quang Nhiên đang cố ý xé to chuyện của ủy ban thể dục, vốn chẳng qua chỉ là một cơ quan nhà nước nho nhỏ, cho dù giao chức bí thư tổ đảng cho ủy ban thể dục, thì hắn ở trong ủy ban thể dục cũng không thể gây ra được sóng gió gì cả, cần gì phải chọc tên nhóc này lên cơn? Có thể là chuyện cảng nước sâu đã làm cho Từ Quang Nhiên hết đường xoay sở, cho nên thái độ làm việc không còn được như trước, một lãnh đạo của một thành phố, nếu quá câu nệ vào một chổ tình tiết nhỏ, thì không phải là một chuyện tốt gì.
Từ Quang Nhiên rốt cục đã lên tiếng: "Đồng ý thư từ chức bí thư tổ đảng của ông ta, giao chức bí thư tổ đảng này cho đồng chí Trương Dương đảm nhiệm"
Khối đá lớn trong lòng Hà Anh Bồi rốt cục đã rơi xuống, nên sớm giải quyết như vậy, đây vốn là một chuyện rất đương nhiên rồi, đi hết một vòng tròn lớn, cuối cùng lại trở về điểm khởi đầu.
Bên ủy ban thể dục nhanh chóng nhận được thông báo, Thôi Quốc Trụ vì bệnh nên từ chức bí thư tổ đảng, và sẽ do chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương kiêm nhiệm luôn bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục, tất cả đảng viên khi nhận được tin tức này, không có bất kỳ ai biểu thị dị nghị cả, ai cũng thấy được kết quả của Thôi Quốc Trụ rồi, cái chức bí thư tổ đảng này từ lâu đã trở thành một điềm gở trong lòng bọn họ, trở thành một danh từ mà ai cũng tránh.
Trương đại quan nhân chủ trì hội nghị tổ đảng vốn phải là do hắn chủ trì, hắn nói chuyện rất dối trá: "Các vị đồng chí, cái chức bí thư tổ đảng này tôi vốn không muốn đảm nhiệm, nhưng tổ chức lại giao chức vụ này cho tôi, tôi chuẩn bị tìm lãnh đạo để nói chuyện, tôi chỉ chủ trình hành chính, trong công tác tôi còn thiếu sót rất nhiều kinh nghiệm, tôi chuẩn bị đề cử phó chủ nhiệm Tang lên đảm nhiệm bí thư tổ đảng"
Tang Kim Đường vốn chuẩn bị giả câm giả điếc, nhưng mà nghe thấy lời nói như vậy không thể không lên tiếng, vội vàng xua tay nói: "Tôi cũng không được đâu, cậu để cho tôi làm phó bí thư là được rồi, tôi cũng tự hiểu lấy mình mà" Tang Kim Đường đột nhiên trở nên khiêm tốn như vậy đương nhiên là có nguyên nhân rồi, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Thôi Quốc Trụ bị Trương Dương chọc tức đến hôn mê ngay tại chổ, Tang Kim Đường rõ ràng đã cảm thụ được quyền lực siêu cường trên người thằng nhãi này, bây giờ ngoài miệng thì hắn ta nói rất dễ nghe, bộ dạng cũng rất vui vẻ, biểu hiện ra bên ngoài cũng rất khiên tốn, tất cả đều giả dối, sở dĩ hắn ta nói như vậy chính là muốn nhắc nhở mình đừng có chủ ý gì với cái chức bí thư tổ đảng này cả.
Các đảng viên khác không nói chuyện, bọn họ cũng đã thay đổi thái độ đối với Trương Dương rất nhiều, ngay từ đầu là coi thường, đã trở thành coi trọng không ít, tất cả mọi người đều phát hiện ra, người thanh niên này có thể leo lên cấp chính xử trong độ tuổi còn trẻ như vậy không phải là dựa vào may mắn, người ta có thủ đoạn, Thôi Quốc Trụ vừa mới làm bí thư tổ đảng được nửa ngày mà đã phải vào bệnh viện rồi, nghe nói bây giờ thần kinh còn có chút vấn đề, luôn hoài nghi mình mắc bệnh nan y nữa.
Trương Dương cố ý thở dài một hơi, nói: "Không trâu bắt chó đi cày, đều nghe nói cái chức bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục chúng ta là một điềm gở, nếu tất cả mọi người đều không muốn, vậy chỉ có tôi tới, ai kêu tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục chứ, thân là lãnh đạo đứng đầu của ủy ban thể dục, tôi không vào địa ngục thì ai vào?" Lời này tràn ngập ý tứ khoác lác một cách trắng trợn, Trương đại quan nhân thông qua những lời này mà truyền đạt đến tất cả người ngồi ở đây hai tin tức, một là tôi không muốn làm, là các người không muốn làm, cho nên tôi đứng ra gánh chịu thay cho các người, hai là tôi mới chính là người đứng đầu của ủy ban thể dục này, chính đảng đều nằm trong tay tôi, địa vị lãnh đạo của tôi là không thể lay động.
Tuy rằng Trương đại quan nhân đã thành công chiếm được vị trí đứng đầu của ủy ban thể dục rồi, những đảng viên khác cũng không có dị nghị gì cả, nhưng cái này không có nghĩa rằng những người này về sau sẽ tâm phục khẩu phục, Tang Kim Đường thừa nhận rằng thằng nhãi này có chút thủ đoạn, bây giờ cũng lười tranh đấu với hắn, ông ta đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm rồi, hiểu được cái đạo lý gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào cả, Trương Dương mới đến ủy ban thể dục, đem lửa giận trong lòng ra thiêu đốt một phen, ai chủ động đứng ra lãnh nhận không phải là tự tìm xấu hổ sao? Thôi Quốc Trụ đã chứng minh điểm này, Tang Kim Đường lạnh lùng nhìn Trương Dương, trong lòng nói: Mày cứ đắc chí đi, ủy ban thể dục không phải là chổ mà mày muốn làm mưa làm gió là được đâu, không cần bao lâu sau, mày sẽ biết cái gì gọi là bốn hướng đều là địch.
Đàm luận trong hội nghị tổ đảng cũng không phải chỉ nói về công tác đảng đơn thuần như vậy, phó chủ nhiệm Lưu Cương nhắc đến chuyện của Chu Đại Niên, ngày mốt thi thể của Chu Đại Niên sẽ được hỏa táng, dựa theo lệ cũ, trước khi thi thể được hỏa táng thì sẽ có nghi thức cáo biệt di thể, mở một lễ truy điệu, trên thực tế thì cấp bậc của Chu Đại Niên cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng mà bởi vì chuyện tham ô công khỏa, cho nên lễ truy điệu lần này cũng trở nên xử lý không tốt, Lưu Cương nói: "Thành phố vẫn chưa có ý kiến về chuyện xử lý đồng chí Chu Đại Niên, ủy ban thể dục chúng ta hẳn là nên làm cái gì đó trong lễ truy điệu, nên viết thế nào về cuộc đời của ông ta, cũng không dễ làm"
Trương Dương nói: "Người đã chết rồi, còn xử lý cái gì?"
Tổ trưởng kỷ luật Đoạn Kiến Trung nói: "Người tuy rằng đã chết, nhưng mà vấn đề vẫn còn, không thể bởi vì người đã chết, mà khuyết điểm của người đó cũng được xóa bỏ"
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi thấy chúng ta nên tận lực để ý đến cảm thụ của người nhà nữa, cho dù đồng chí Chu Đại Niên lúc còn sống đã phạm phải một ít sai lầm, nhưng đã được sửa chữa, và cũng không phải là tội ác tày trời gì cả, đều nói nhân tình trên quan trường rất mỏng, nếu như chúng ta mà tuyệt tình như vậy, thì gia đình và người khác sẽ nghĩ thế nào? Tôi cho rằng, bên phương diện ủy ban thể dục chúng ta, cần ra tiền thì ra tiền, cần ra sức thì ra sức, lễ truy điệu ngày mốt của chủ nhiệm Chu, mặc kệ là các người nghĩ thế nào, tôi nhất định sẽ tham gia" Những lời nói của Trương Dương rất là có khí phách, lập tức khơi dậy sự tán thành của mọi người.
Lý Hồng Dương là một trong số đó, Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương nói đúng, người đã chết rồi, còn xử lý cái gì nữa? Vấn đề mà đồng chí Chu Đại Niên phạm phải chỉ là tham ô khoản công, mà số tiền ấy cũng đã được trả lại rồi, sai phạm của ông ấy đương nhiên là có cấp trên truy cứu, chúng ta tham gia lễ truy điệu của ông ấy là hướng về tình nghĩa đồng chí với ông ấy, ai không phạm phải sai lầm chứ, không thể bởi vì phạm vào một sai lầm mà phủ định tất cả của người ta, ai dám nói rằng đồng chí Chu Đại Nine6 không có cống hiến đối với ủy ban thể dục chúng ta chứ?"
← Ch. 0520 | Ch. 0522 → |