← Ch.0521 | Ch.0523 → |
Tiêu Điều Mẫn nói: "Tôi thấy chủ nhiệm Chu là người tốt" Cô ta có thể nói ra những lời này trước mặt mọi người cần một dũng khí nhất định, rất nhiều người đều nói ở sau lưng rằng Chu Đại Niên lúc còn sống có mờ ám với cô ta.
Tang Kim Đường cũng tỏ thái độ sẽ đi tham gia lễ truy điệu Chu Đại Niên.
Các đảng viên sau khi quyết định xong, Trương Dương bắt đầu thay đổi trọng tâm câu chuyện, hắn mỉm cười nói: "Hai ngày lúc ở hội nghị động viên, tôi đưa ra mục tiêu muốn giành được hạng nhất của cả hai bảng thành tích và bảng huy chương, rất nhiều người biểu thị không hiểu, cho rằng ta không biết tình huống Nam Tích, cho rằng tôi khoác lác, ăn nói lung tung, ngày hôm nay chúng ta đem vấn đề này ra để thảo luận lại một chút. "
Trong chuyện này, các đảng viên căn bản không cần thảo luận ý kiến hay thống nhất, nói Trương Dương rất khoác lác, ăn nói lung tung, Nam Tích đạt được hạng nhất của cả hai bảng căn bản là thị điều vớ vẩn, nhưng hiện tại Trương Dương là chủ nhiệm ủy ban thể dục và thành công giành lấy chức bí thư tổ đảngcho dù là muốn đưa ra ý kiến phản đối cũng phải uyển chuyển một chút, các đảng viên nhìn nhau, không ai dám lên tiếng nói trước, cuối cùng vẫn là Lý Hồng Dương có tính tình tương đối thẳng thắn, Lý Hồng Dương người thứ nhất mở miệng nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cho rằng với trình độ thể dục hiện tại của Nam Tích, muốn giành được hạng nhất của hai bảng trong đại hội lần này là không có khả năng, muốn thực hiện mục tiêu này, phải trải qua một quá trình tương đối lớn, nếu như lãnh đạo thành phố đủ coi trọng giới thể dục, thì rất có thể trong lần đại hội kế tiếp chúng ta sẽ thực hiện được, , nhưng không phải bây giờ. "
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Lý Hồng Dương, hắn đến Nam Tích không lâu, với hiểu biết của hắn đối với Lý Hồng Dương, người này là người nói chuyện can đảm nhất trong các đảng viên.
Tổ trưởng kỷ luật Đoạn Kiến Trung cũng nói: "Trong điểm này tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Hồng Dương, thành phố cho chúng ta mục tiêu vào hạng ba, áp lực chúng ta phải chịu đựng đã rất lớn, hạng nhất ai đều muốn tranh, nhưng mà chúng ta cũng phải có thực lực, nếu như chúng ta hô khẩu hiệu ra sớm, sau đó nếu như thành tích không được, ảnh hưởng quá lớn, chẳng phải là làm giới thể dục Bình Hải cười đến rụng răng? Sở dĩ tôi cho rằng, chúng ta nên đưa ra tranh đoạt khẩu hiệu hạng ba, trên cơ sở thực hiện mục tiêu này, cố gắng đạt được thành tích tốt. "
Các đảng viên khác đều gật đầu.
Trương Dương nói: "Thoạt nhìn mọi người không có lòng tin đối với thể dục Nam Tích chúng ta "
Tang Kim Đường nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi thấy giảm mục tiêu xuống thấp một chút không phải là chuyện xấu gì, ít nhất là đối với ủy ban thể dục chúng ta mà nói, là có dư có thừa. "
Trương Dương cười nói: "Chuyện còn chưa có làm, mà bắt đầu tính đường lui, có dư có thừa sao, như vậy lúc nào chúng ta cũng sẽ không dốc hết toàn lực, khi con người đang tử chiến đến cùng, thường thường sẽ kích phát ra tiềm lực lớn nhất của bản thân, các người nói tôi muốn gây náo động cũng được, muốn mượn đại hội lần này để đốt lửa giận cũng được, lần này tôi cho mọi người một mục tiêu rõ ràng, muốn giành lấy hạng nhất của cả hai bảng trong đại hội thể dục thể thao lần này của Bình Hải, bảng huy chương và bảng thành tích, điểm này tuyệt đối không thay đổi. "
Tất cả đảng viên đều im lặng, thằng nhãi này không thực tế, hơn nữa còn thích khoác lác, mục tiêu là cậu nói ra, sau đó thực hiện không được thì chính cậu tự đánh vào miệng mình, người mất mặt nhất cũng chính là cậu.
Trương Dương biết các đảng viên không có một ai tán thành với mình, hắn cười cười nói: "Nếu mục tiêu đã xác định rồi, vậy mọi người nói thử xem, cho tôi chút ý kiến, xem chúng ta thực hiện mục tiêu này như thế nào?"
Vẫn không ai nói gì như cũ.
Trương Dương nói: "Trong phương diện công tác thể dục, tôi là một người mới, các ngươi đều có kinh nghiệm hơn tôi, tầng lãnh đạo chúng ta là dân chủ, là tự do, mọi người không cần cố kỵ, có cái gì nói cái đó, chỉ cần là đề nghị hợp lý, tôi sẽ tiếp thu. " Hắn ý thức được ngày hôm nay nếu không điểm danh, khẳng định không ai nguyện ý chủ động lên tiếng, Trương Dương nhìn phía Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Lý, anh không chỉ là lãnh đạo ủy ban thể dục, lúc trước còn là vận động viên ưu tú nhất Nam Tích chúng ta, anh nói vài câu. "
Lý Hồng Dương nghe thấy Trương Dương điểm danh mình, muốn giả câm điếc cũng khó, đành kiên trì nói: "Nếu chủ nhiệm Trương kêu tôi nói, tôi cũng nói vài câu, Nam Tích muốn giành được đệ nhất của cả hai bảng trong lần đại hội này, vô luận là có khả năng bao nhiêu, công tác chúng ta an bài đầu tiên chính là phải động viên tất cả vận động viên ưu tú trong nước trở về, mọi người cũng biết, mỗi thành phố đều có các vận động viên cấp quốc gia, những vận động viên này không coi trọng đại hội thể dục thể thao cấp tỉnh, rất ít khi đến loại đại hội cấp tỉnh như vậy, nếu như chúng ta làm tốt công tác động viên, bảo đảm vận động viên ưu tú Nam Tích có thể quay về toàn bộ để tham gia đại hội lần này, như vậy thực lực của chúng ta sẽ tăng mạnh không ít, ngoài ra nếu vận động viên ưu tú của các thành phố khác không thể trở về toàn bộ, chúng ta có thể chiếm ưu thế nhất định. "
Phó chủ nhiệm Lưu Cương nói: "Vận động viên trong đội tuyển quốc gia của Nam Tích chúng ta tính ra chỉ có bảy người, cho dù bảy người này tất cả đều trở về, thì trong bọn họ có một vận động viên bóng rổ, một cầu thủ bóng đá, không tính về thi đấu đồng đội, năm người này tham gia thi đấu đơn tất cả đều lấy được quán quân cả, nhưng cũng chỉ có năm cái mà thôi, mà lần này chúng ta phải thi đấu đồng đội, chứ không phải thi đấu đơn, căn cứ theo kết quả của đại hội thể thao tỉnh lần trước mà xem, vị trí thứ nhất trên bảng huy chương chính là Giang thành, bọn họ tổng cộng thu được 68 huy chương vàng, Nam Tích chúng ta chỉ chiếm được có 11 huy chương, quá chênh lệch"
Trương Dương nói: "Khác biệt giữa huy chương vàng và huy chương bạc chỉ có một ít, chỉ cần các vận động viên của chúng ta khắc khổ luyện tập, thì thành tích sẽ tăng lên"
Tang Kim Đường thiếu chút nữa đã bật cười thành tích rồi, người thường, là một người thường không hơn không kém, mày cho rằng thể dục thể thao dễ làm như vậy sao? Trong thời gian một năm, những vận động viên này chỉ dựa vào chăm chỉ luyện tập thì có thể tăng cường thành tích à? Tang Kim Đường nói ra những lời uyển chuyển: "Khắc khổ luyện tập chỉ là một trong các nhân tố mà thôi, còn có trình độ huấn luyện viên và tố chất bản thân của vận động viên, chỉ khi mấy cái điều kiện này được thỏa mãn, thì thành tích mới có thể tăng lên được"
Trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn nói: " Huấn luyện viên cao cấp quả thật có thể khơi dậy tác dụng then chốt, muốn đề cao trình độ thi đấu thể thao chỉnh thể, thì cần phải có sự cam kết của huấn luyện viên cao cấp trong nước"
Đoạn Kiến Trung cũng lên tiếng: "Bây giờ là xã hội kinh tế, chuyện gì cũng dựa vào tiền, tài chính mà ủy ban thể dục có thể vận dụng lại chẳng có bao nhiêu cả, mời huấn luyện viên cao cấp cần dùng tiền, mua thiết bị tập luyện hiện đại cũng cần tiền, vận động viên đạt được thành tích tốt, tiền thưởng cũng cần tiền, những số tiền này tính ra cũng là một con số không nhỏ, số tiền này chỉ có thể đi đến thành phố mà xin, mà tài chính của thành phố bây giờ tập trung cho thể dục chủ yếu đều đặt vào trong trung tâm thể dục mới cả, làm gì còn tiền để quan tâm đến phương diện này?"
Nhắc đến tiền, mọi người liền lập tức trầm xuống, thật ra thì đám người trong ủy ban thể dục cũng đang bị nghẹn đến sắp chết rồi, xây dựng trung tâm thể dục mới thì hất cẳng của ủy ban thể dục ra ngoài, quyết định lần này của thành phố rõ ràng có chút sai lầm.
Trương Dương nói: "Nhắc đến trung tâm thể dục mới, hai ngày trước tôi có bớt chút thời gian đến công trường nhìn một chút, công trình tiến triển rất thong thả, phần sân bên trong trung tâm thể dục còn chưa xây xong, càng không cần phải nói về khu luyện tập, ở hiện trường công trường, có rất nhiều công nhân đang đình công tiêu cực, nghe nói tiền lương của bọn họ bọ khất mấy tháng rồi, công nhân không lấy được tiền đương nhiên là không có nhiệt tình rồi"
*****
Lý Hồng Dương nói: "Nghe nói gần đây tài chính của thành phố có chút căng thẳng, đầu tư của cảng nước sâu xuất hiện vấn đề"
Tang Kim Đường nói: "Xây dựng trung tâm thể dục mới không có liên quan gì đến ủy ban thể dục chúng ta cả, bọn họ xây xong thì chúng ta vào đó mà đấu, xây không xong thì dùn sân thể dục cũ mà đấu, dù sao thì thành phố cũng chỉ muốn thành tích hạng ba mà thôi"
Cả một đám đảng viên khi nói về chuyện này đều mang theo một ít tâm tình trong người.
Trương Dương nói: "Mời huấn luyện viên cao cấp, mua thiết bị luyện tập hiện đại, nâng cao trình độ sinh hoạt của vận động viên, tài chính trong phương diện này tôi sẽ phụ trách" Một câu nói làm cho tất cả mọi người sửng sốt, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hướng Trương Dương, trong đó tràn ngập thành phần nửa tin nửa ngờ.
Trương Dương cười nói: "Thế nào? Không tin tôi? Lúc trước tôi xuất thân từ chiêu thương đấy, chiêu thương dẫn tư là điểm mạnh của tôi"
Đám người này ít nhiều gì cũng đã từng nghe nói về quá khứ của Trương Dương rồi, trong lòng bắt đầu phỏng chừng, hay là thằng nhãi này thật sự có bản lĩnh trong phương diện này?
Trương Dương nói: "Chúng ta phân công sơ bộ một chút, chủ nhiệm Lý xuất thân từ vận động viên, anh hiểu biết nhiều hơn, chúng ta cần cải tiến thiết bị tập luyện ở đây, công tác thống kê tôi giao cho anh, chủ nhiệm Tang phụ trách liên hệ với các huấn luyện viên cao cấp trong nước, nhất là trong các hạng mục chúng ta nhất định phải giành được huy chương vàng, thì càng phải tìm người cao cấp nhất"
Tang Kim Đường nói: "Huấn luyện viên cao cấp thì nhiều, nhưng đáng tiếc là người ta chưa chắc đã chịu đến chổ chúng ta"
Trương Dương nói: "Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, bây giờ không có tiền thì không làm được gì cả, ông chỉ cần đi điều tra, điều tra rõ tình huống thu nhập hiện tại của bọn họ, người ta cho mười ngàn, chúng ta cho hai mươi ngàn, tiền lương là tiền lương, lúc đoạt quán quân còn có tiền thưởng, tôi không tin là không mời được huấn luyện viên ưu tú nhất" Hắn lại nói với Tiêu Điều Mẫn: "Chị Tiêu phụ trách liên hệ với các vận động viên Nam Tích, nhất địch phải bảo đảm tất cả vận động viên ưu tú có thể trở về quê nhà để tham gia đại hội thể thao của tỉnh, điều tra tình huống gia đình của bọn họ rõ ràng cho tôi, nếu mà cần thiết, thì phải làm tốt công tác tư tưởng với người nhà của bọn họ"
Về phần Đoạn Kiến Trung, nhiệm vụ mà Trương Dương cho hắn chính là giữ vững kỷ luật của ủy ban thể dục, chỉnh đốn lại bầu không khí của huấn luyện viên và vận động viên, ngày đó trong hội nghị động viên, Trương Dương đã thấy rất rõ biểu hiện ngạo mạn của huấn luyện viên Dương Quảng Chí rồi.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Trương Dương tuyên bố tan họp, các đảng viên khác cũng không nói gì cả, vì các phương án mà Trương Dương phân bố đều rất hợp lý, nếu như có thể thật sự mời đến huấn luyện viên cao cấp đến đây, mua được thiết bị luyện tập tối tân, khẳng định có tác dụng xúc tiến trình độ thể dục thể thao của Nam Tích bây giờ, nhưng mà tất cả cái này được thành lập trên cơ sở "có tiền", nếu như hắn không có tài chính, thì tất cả sẽ trở thành lời nói suông.
Lúc tan họp, Lý Hồng Dương cũng không lập tức rời đi, mà ở lại nói chuyện với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút"
Trương Dương gật đầu nói: "Chủ nhiệm Lý nói đi"
Lý Hồng Dương nói: "Là như vậy, nếu như nói đến hạng mục thể dục có ưu thế nhất tại Nam Tích chúng ta thì phải kể đến thể thao, huấn luyện viên Dương Quảng Chí có hai người đệ tử trong đội tuyển quốc gia, còn có một đứa con gái trong đội tuyển trẻ quốc gia nữa, trong đại hội lần trước, bao gồm cả đội của tỉnh, huấn luyện Dương có tổng cộng bảy học trò trở về, mà bảy người này trở thành chủ lực mạnh nhất trong đội hình thể thao của Nam Tích chúng ta, trong đại hội thể dục thể thao của tỉnh, ở các hạng mục thể thao, chúng ta đã thu đến sáu huy chương vàng"
Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến những lời vừa mới nói trong cuộc họp khi nãy, Nam Tích giành được tổng cộng mười một huy chương vàng trong lần đại hội trước, sáu cái của thể thao, chẳng phải nói là thể thao chiếm hơn phân nửa, là đứa con vàng của Nam Tích sao.
Lý Hồng Dương nói: "Cho nên thái độ của huấn luyện Dương rất quan trọng, lần này tôi sẽ nói chuyện với ông ta, mong rằng ông ta có thể động viên các học trò của mình trở về tham gia, nhưng mà từ thái độ của ông ta mà xem, có chút... "
Trương đại quan nhân nở nụ cười, tiếng cười của hắn đã cắt đứt lời nói của Lý Hồng Dương, Trương Dương nói: "Có phải là huấn luyện Dương không muốn phối hợp với công tác của chúng ta không?"
Lý Hồng Dương nói: "Cái này thì không phải, ông ta nói đến lúc đó còn có các trận đấu quan trọng hơn, chưa chắc đã có thể trở về dự thi, nói chung là không sảng khoái như lần trước"
Trương Dương nói: "Có phải là bởi vì tôi đắc tội ông ta không?"
Lý Hồng Dương cười cười không nói gì cả, thầm nghĩ trong lòng coi như cậu cũng là một người thông minh, lần trước Trương Dương ngay trước mặt nhiều người như vậy đuổi thẳng cổ Dương Quảng Chí ra khỏi hội nghị, con người của Dương Quảng Chí lại cực kỳ trọng sỉ diện, từ trước đến giờ luôn tự nhận là có địa vị cao cả trong giới thể dục Nam Tích, một chủ nhiệm ủy ban thể dục mới đến như Trương Dương lại khiến cho ông ta mất mặt, khó xử. Lúc Lý Hồng Dương đi tìm ông ta để nói chuyện, Dương Quảng Chí có nói rằng, chỉ cần Trương Dương chịu đến nói chuyện với mình, nói rõ hơn là muốn Trương Dương đến xin lỗi. Dương Quảng Chí cũng đã quyết định rồi, nếu như lần này Trương Dương không cúi đầu xin lỗi, thì lần này ông ta cũng tuyệt đối không động viên học trò trở về dự thi.
Lý Hồng Dương tuy rằng không nói rõ, nhưng mà Trương Dương đã đoán được mục đích của Dương Quảng Chí, hắn cười chẳng đáng, nói: "Nếu như ông ta không phân rõ đại cục, nếu như o quan tâm đến vinh dự tập thể của Nam Tích, vậy thì sau này ông ta cũng đừng mơ được lăn lộn trong giới thể dục của Nam Tích, tôi nói được là làm được, chủ nhiệm Lý, ông không ngại chuyển cáo nguyên văn lời nói của tôi cho ông ta biết chứ"
Lý Hồng Dương cũng không ngờ rằng thái độ của Trương Dương lại kiên quyết như vậy, đứng ngơ ngác ra đó trong giây lát.
Trương Dương trở về phòng làm việc, thấy vợ của Thôi Quốc Trụ là Từ Mẫn đứng bên ngoài, trong lòng cũng không thấy gì gọi là sửng sốt cả, không cần hỏi, Từ Mẫn khẳng định là đến vì hắn rồi. Da mặt của Trương đại quan nhân bây giờ đã sớm tu luyện đến mức cầm búa đập vào cũng không mẻ, cười tủm tỉm nói: "Chỉ dâu, chị đến rồi, vừa nãy em đang họp, mau vào trong phòng ngồi"
Vành mắt của Từ Mẫn có chút đỏ lên, bà ta đến tính sổ với Trương Dương đấy chứ, nhưng mà con người của Từ Mẫn kiềm chế quá tốt, vốn muốn nổi giận lên chửi Trương Dương một trận ngay trong ủy ban thể dục này, thậm chí là muốn xông lên đánh cho hắn một bạt tai, giúp cho chồng của mình trút giận, nhưng mà khi đi đến ủy ban thể dục rồi, nhìn thấy Trương Dương, bà ta lại không làm ra loại chuyện đó.
Kiềm chế có đôi khi lại trở thành một sự ràng buộc của con người.
*****
Trương Dương mời Từ Mẫn vào trong phòng làm việc, thằng nhãi này ít nhiều gì cũng có chút có tật giật mình, Thôi Quốc Trụ bây giờ bị như vậy cũng là do hắn hãm hại cả, nhưng mà ai kêu bản thân ông ta ngu ngốc, cam tâm đứng ra làm bia đỡ đạn thay cho người khác chứ. Trương Dương tươi cười nói: "Chị dâu, chị uống cà phê hay trà?"
Giọng nói của Từ Mẫn lạnh như băng: "Tôi không uống gì cả, ngày hôm nay tôi đến đây, là muốn hỏi cậu một chút, lão Thôi nhà chúng tôi rốt cục đã đắc tội thế nào với cậu? Sao cậu lại phải hại ông ấy thảm như vậy?" Nói đến đây, mũi của Từ Mẫn xót lên, nước mắt cũng đã rơi xuống, cái này cũng khó trách Từ Mẫn đau lòng, tình huống của Thôi Quốc Trụ càng ngày càng kém, lúc đầu là không đi đường được, đến ngày hôm nay thì ngay cả tiểu tiện đại tiện cũng không khống chế được, vô luận là ai đến hội chẩn, cũng đều nói là Thôi Quốc Trụ không có bệnh gì hết, nói là tâm lý của ông ta có vấn đề, tự ám chỉ chính mình là có bệnh. Từ Mẫn vốn nghĩ là không muốn đi tìm Trương Dương, chỉ là chủ nhiệm khoa tiết niệu Từ Quang Thắng đã chỉ cho bà một con đường, Từ Quang Thắng cũng cảm thấy Từ Mẫn đáng thương, gã và Từ Mẫn có quan hệ cũng không tồi, con trai của gã học cờ vây ngay trong trường học của Từ mẫn, mà loại bệnh của Thôi Quốc Trụ gã cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, bạn học cũ của gã phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính làn trước cũng có tình huống không khác biệt gì Thôi Quốc Trụ bây giờ cả, dùng tiêu thiên triêu bôi vào chổ ấy, rồi phương thuốc cũng là do chính Trương Dương đưa cho gã. Thôi Quốc Trụ và Vương Quảng Chính có một điểm giống nhau, chính là đều đắc tội với Trương Dương, xem ra đắc tội với tên nhóc này đều có kết quả không được hay ho mấy. Từ Quang Thắng đương nhiên là không thể nói thẳng nghi vấn của mình ra được, mà chỉ ám chỉ Từ Mẫn rằng, giải linh cần có người tu hệ linh, ai gây ra vấn đề tâm lý cho Thôi Quốc Trụ, thì tìm người đó đến nói chuyện với Thôi Quốc Trụ, cởi mở khúc mắc của ông ta là được rồi, cho nên Từ Mẫn ôm mục đích này mà đến tìm Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Chị dâu, chị đừng có gấp, chủ nhiệm Thôi sinh bệnh, tôi cũng rất đau buồn"
"Cậu đau buồn, còn lão Thôi nhà chúng tôi thì bị cậu chọc tức lên"
Nụ cười của Trương Dương vẫn không thay đổi:" Chị dâu, em có thể hiểu tâm tình của chị, hay là như vậy đi, em đi theo chị đến bệnh viện, nói chuyện giải sầu cho chủ nhiệm Thôi, nói rõ mọi chuyện ra, để trong lòng ông ấy không còn nghĩ đến mấy chuyện này nữa"
Từ Mẫn thở dài nói: "Tiểu Trương à, lão Thôi nhà chúng tôi không có bản lĩnh gì cả, tôi không muốn ông ấy làm cán bộ gì hết, cũng không muốn ông ấy tranh giành cái gì với ai cả, chỉ muốn ông ấy có thể bình an làm đến nghỉ hưu thôi, rồi về nhà dưỡng già, đến độ tuổi của chúng tôi rồi, không có cái gì quan trọng hơn sức khỏe cả"
Trương Dương gật đầu nói: "Chị dâu, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi" Từ Mẫn nghĩ như vậy, nhưng mà Thôi Quốc Trụ lại không nghĩ như vậy, nếu như Thôi Quốc Trụ có thể có được một phần suy nghĩ của vợ, thì mọi chuyện cũng không biết thành nông nỗi như thế, ông ta cũng không gặp phải đau khổ như vậy.
Trương Dương đi theo Từ Mẫn đến bệnh viện nhân dân số hai, từ khi Thôi Quốc Trụ nằm viện đến nay, đây là lần thứ ba hắn đến thăm Thôi Quốc Trụ.
Thôi Quốc Trụ cũng không muốn gặp hắn, thấy Trương Dương cười tủm tỉm đi vào, Thôi Quốc Trụ hận không thể lượm giầy lên mà ném vào mặt thằng khốn này, chỉ đáng tiếc là ông không có một chút sức nào hết.
Trương Dương đi đến ngồi xuống bên người Thôi Quốc Trụ, cười nói: "Thân thể của chủ nhiệm Thôi gần đây thế nào?"
Thôi Quốc Trụ hừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Từ Mẫn nói: "Lão Thôi, chủ nhiệm Trương đến thăm ông đó"
Thôi Quốc Trụ vẫn nhắm mắt lại.
Trương Dương cười nói: "Chị dâu, không có gì đâu, để em và chủ nhiệm Thôi nói riêng vài câu"
Từ Mẫn do dự một lát, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng bệnh, bà đúng là không có bệnh pháp, nếu như Thôi Quốc Trụ gặp phải cái dạng này, chỉ có thể đưa ông ta đến tỉnh thành để tìm chuyên gia tâm lý mà thôi. Khi Từ Mẫn ra ngoài, cũng không quên đóng cửa phòng lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người Trương Dương và Thôi Quốc Trụ.
Trương Dương nói:" Chủ nhiệm Thôi, thành phố cho tôi tạm thời đảm nhiệm bí thư tổ đảng của ủy ban thể dục"
Thôi Quốc Trụ hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Cậu hài lòng rồi chứ"
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Thôi, thật ra thì tôi cũng không có hứng thú gì với công tác này cả, những người hiểu tôi đều biết, con người của tôi không sợ việc, trọng trách càng nghiêm trọng tôi càng thích thú, nếu như tổ chức an bài cho tôi chức vị gì, thì tôi sẽ làm chức vị đó, hơn nữa còn làm cho tốt"
Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi không có hứng thú"
Trương Dương nói: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng không cần lòng vòng với ông, chủ nhiệm Thôi, tôi thấy ông không có bệnh, ông bị vấn đề tâm lý mà thôi"
Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi không cần cậu thương hại, cũng không cần cậu an ủi, bệnh của tôi tôi tự biết, cậu yên tâm, tôi sẽ không suy sụp, tôi không cần cầu cậu"
Trương Dương nói: "Chúng ta đều là đảng viên, đảng viên thì không sợ nói thật, lúc tôi cõng ông lên xe cấp cứu, có phải là ông đã tỉnh rồi không?"
Trong lòng Thôi Quốc Trụ cả kinh, thằng nhãi này làm sao mà biết? Ông ta cho rằng Trương Dương cố ý lừa mình, liền lạnh lùng nói: "Tôi không đê tiện như cậu nghĩ vậy đâu"
Trương Dương cười nói: "Đó chính là do tôi đã chọc cho ông giận thành như vậy, nếu như ông bị bệnh bởi vì tôi, chủ nhiệm Thôi, tôi xin lỗi ông, người Trung Hoa chúng ta có câu, muốn người không biết thì đừng có làm, thật ra lúc tôi cõng ông lên xe, tôi đã có thể cảm giác được hô hấp và nhịp đập tim của ông, tiết tấu đột nhiên thay đổi, tôi đoán chắc rằng ông đã tỉnh"
Thôi Quốc Trụ nghe hắn nói vậy, mặt già đỏ lên, nhắm chặt hai mắt không nói lời nào cả.
Trương Dương nói: "Tôi biết ông giận tôi, cho nên muốn mượn chuyện này để cho tôi một bài học, ông ở bệnh viện, mọi chuyện trở nên ầm ĩ, lãnh đạo thành phố sẽ quan tâm, hẳn là sẽ nghiêm phạt tôi"
Thôi Quốc Trụ có chút hoảng hốt, chối: "Tôi không nghĩ như vậy"
Trương Dương đưa tay cầm lấy cổ tay của Thôi Quốc Trụ, ngón tay điểm nhẹ lên mạch môn của ông, Thôi Quốc Trụ cảm thấy một trận đau đớn, không tự chủ mở hai mắt ra, ngạc nhiên nói: "Cậu muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Một người nói dối cũng không dễ dàng, ông bình thường cũng đánh cờ vây, hẳn là cũng giỏi về quan sát biểu tình tâm lý của người khác, chủ nhiệm Thôi à, nế như ông nói ra lời thật, thì trong lòng hẳn là sẽ dễ chịu hơn nhiều"
Thôi Quốc Trụ cũng đã không nhịn được nửa, ông lớn tiếng nói: "Đúng vậy, tôi đã tỉnh, tôi muốn mượn chuyện này để cho cậu một bài học, cậu là một người trẻ tuổi, không hiểu cách tôn trọng người khác, không phải là tôi muốn làm cái bí thư tổ đảng này, là tổ chức muốn tôi làm, cậu ít nhất cũng phải biểu thị sự tôn trọng cơ bản đối với tôi chứ? Cậu không có, tôi biết cậu thấy tôi làm bí thư tổ đảng thì không vừa mắt, cho rằng tôi đoạt danh tiếng của cậu, đoạt quyền lực của cậu, bây giờ tôi đã từ chức rồi, cậu cũng được như nguyện rồi, cậu thỏa mãn chưa?" Thôi Quốc Trụ nói ra nhiều như vậy, phiền muộn dồn nén trong lòng mấy ngày hôm nay cũng biến mất rất nhiều.
Trương Dương cười cười nói: "Tôi biết mà"
"Cậu biết cái gì? Đảng viên trong ủy ban thể dục ai không có kinh nghiệm phong phú hơn cậu? Cậu căn bản chỉ là một người thường mà thôi! Cậu thì biết cái gì? Cậu có kinh nghiệm công tác tương quan sao? Ăn nói lung tung, chỉ biết bốc phép, nói cái gì mà muốn giành hạng nhất của cả hai bảng? Cậu cho rằng làm lãnh đạo chỉ cần khoác lác là được sao? Công tác là cần làm đến nơi đến chốn, chứ không phải khoác lác bốc phét là xong"
*****
Trương Dương nói: "Ông làm sao mà biết tôi không làm được?"
Thôi Quốc Trụ nói: "Cậu làm được hay không được không liên quan gì đến tôi, dù sao thì tôi cũng không có cơ hội trở về công tác"
Trương Dương nói: "Ông cho rằng mình mắc phải bệnh nan y sao?"
Thôi Quốc Trụ n1oi: "Tôi có bệnh gì cũng không liên quan đến cậu, tôi sống hay chết là chuyện của tôi"
Trương Dương nói: "Thông qua chuyệ này tôi phát hiện ra ông là một người mềm yếu, không có chút đảm đương, chỉ là tôi không rõ ràng, một người như ông sao có thể là một cán bộ tốt được? Cho dù công tác của ủy ban thể dục giao hết cho ông, ông có năng lực có can đảm gánh vác sao?"
Thôi Quốc Trụ trừng mắt lên quát: "Cậu còn muốn chọc tức chết tôi đúng không? Cậu đi ra ngoài cho tôi, không ai mời cậu cả, cậu cút ngay cho tôi"
Trương Dương cười cười nói: "Ông đó, thật sự là buồn cười, một người lớn già đầu rồi mà còn nằm trên giường giả bệnh, ông hận tôi, ghét tôi, có gan sao ông không đứng lên đuổi tôi đi? Ngay cả bản lĩnh đứng lên ông cũng không có, chỉ biết giả bệnh tranh thủ sự đồng tình"
Thôi Quốc Trụ cả giậ nói: "Đồ khốn nạn, tôi đứng lên cho cậu coi" Ông ta bị Trương Dương kích thích đến kích động, quên mất mình còn đang bệnh, lật chăn lên, xuống giường, cầm lấy bình hoa trên đầu giường ném về hướng đầu của Trương Dương, quát: "Cút ngay cho tôi"
Trương đại quan nhân vung tay lên, nhẹ nhàng tiếp lấy bình hoa.
Từ Mẫn lo lắng hai người ở riêng một chổ sẽ có chuyện, nên sau khi đi ra liền đứng cách cửa không xa, nghe thấy tiếng khắc khẩu ầm ĩ bên trong, bà vội vàng vọt đến cửa mở ra, thì nhìn thấy Thôi Quốc Trụ cầm lấy bình hoa ném về hướng Trương Dương, Từ Mẫn hoảng hốt kêu lên: "Lão Thôi, ông làm gì vậy?"
Thôi Quốc Trụ vung tay chỉ vào Trương Dương nói: "Ngày hôm nay tôi không dạy dỗ thằng nhóc này là không được, công tác gì đó tôi mặc kệ, cái gì tôi cũng mặc kệ"
Trương Dương vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, đặt bình hoa xuống, nói với Từ Mẫn: "Chị dâu, chị có thấy không, tôi nói ông ấy giả bệnh mà, chủ nhiệm Thôi, tôi sai rồi, ông cũng đừng chấp nhất với tôi nữa, tôi đi còn không được sao? Nhưng mà, ông lớn tuổi như vậy rồi, cũng đừng chơi mấy trò của con nít nữa, đừng làm chị dâu lo lắng, không có bệnh thì mau xuất viện đi, ủy ban thể dục còn không ít công tác đang đợi ông trở về làm, tôi nói lại lần nữa nhé, cuối tuần này nếu không đi làm, thì tôi sẽ trừ lương nghỉ việc của ông đấy" Thằng nhãi này nói xong, liền xoay người rời đi.
Thôi Quốc Trụ hét lớn: "Cậu dụa vào cái gì mà sai khiến tôi, tôi..." Lúc này ông mới ý thức được là vợ mình đang liếc lạnh nhìn mình.
Hai chân của Thôi Quốc Trụ lập tức mềm ra, ngồi xuống giường, nói: "Tôi làm sao thế này?"
Từ Mẫn nói: "Giả bộ, ông đang giả bộ đấy, Thôi Quốc Trụ ơi là Thôi Quốc Trụ, tôi rốt cục đã nhìn rõ ông, ông sống hơn nửa đời người rồi, mà thì ra lại không có chút tiền đồ gì hết, ông không phải là bị bệnh sao? Ông không phải nói là toàn thân không có một chút sức lực sao, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được?"
Thôi Quốc Trụ nói: "Tôi...."
Từ Mẫn xông lên nhéo lấy lổ tai của Thôi Quốc Trụ, ủy khuất hai ngày nay rốt cục đã tìm được chổ phát tiết: "Ông là đồ khốn, làm quan quan trọng như vậy sao? Ông cứ liều mạng vì nó, rồi ông giả bệnh, giả vờ bệnh!" Bà đánh lên vai của Thôi Quốc Trụ, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống, khóc nói: "Đồ không có lương tâm, ông có biết là tôi lo lắng lắm không, ông chỉ biết lo làm quan, chỉ biết đấu với người khác, ông có nghĩ đến cảm xúc của tôi hay không... ông có nghĩ đến hay không?"
Tâm tình của Thôi Quốc Trụ lúc này cũng không cách nào hình dung được, từ sau khi nổi nóng xong, thì thể lực của ông lại đột nhiên khôi phục một cách thần kỳ, thân thể cũng không còn chút nào không khỏe nữa, nhưng mà chuyện này có nói cho ai nghe cũng chẳng ai tin tưởng cả, bởi vì ngay từ đầu mọi người đều cho rằng ông giả bệnh cả.
Thôi Quốc Trụ nói: "Mẫn... anh... anh thật sự không có giả bộ..."
Từ Mẫn dùng tay đẩy ông qua một bên, đứng dậy cầm lấy cái túi của mình, đi ra đến cửa rồi nói lại một câu: "Họ Thôi kia, buổi tối ngày hôm nay nếu như ông không trở về nhà, thì ngày mai chúng ta ra tòa án gặp mặt"
Thôi Quốc Trụ vội vã nói: "Đừng, đừng, tôi xuất viện, tôi xuất viện còn không được sao?"
Từ khi Trương Dương đi đến Nam Tích đến giờ, thì vẫn là lần đầu tiên gặp bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, lịch làm việc bình thường của Từ Quang Nhiên cũng rất kín, nhưng mà ông vẫn rút thời gian ra để tiếp Trương Dương, cái này không phải là vì công, mà bởi vì ông thiếu nợ Trương Dương một cái nhân tình, bệnh phong thấp của ông là do Trương Dương chữa tốt, về tình hay về lý thì ông cũng không thể nào tuyệt tình quá được.
Trương Dương vừa mới vào trong phòng làm việc của bí thư thị ủy, thì Từ Quang Nhiên đã cười đón, ông ta thân thiết chủ động cầm tay của Trương Dương nói: "Tiểu Trương, biết cậu đến Nam Tích, vốn muốn an bài cùng đi ăn với cậu, nhưng mà gần đây công tác của tôi thật sự quá bận, thật sự không rút chân ra được"
Trương Dương nói: "Bí thư Từ ngày đi ngàn dặm, tôi cũng không dám chiếm dụng khoảng thời gian quý báu của ông"
Từ Quang Nhiên cười mời Trương Dương ngồi xuống, ông trở lại bàn làm việc ngồi, cười hòa ái nói: "Trương Dương, đến Nam Tích được mấy ngày rồi? Công tác bên ủy ban thể dục có thuận lợi không?"
Trương Dương biết chuyện lần này của Thôi Quốc Trụ là do ông ta bày mưu tính kế, cho nên cũng có thành kiến đối với Từ Quang Nhiên, nhưng mà loại quan viên có cấp bậc như Từ Quang Nhiên thì làm việc gì đều thâm tàng bất lộ cả, chỉ nhìn bề ngoài thì không cách nào tưởng tượng được chuyện sau lưng của ông ta, Trương Dương cũng rõ ràng, chuyện mà Từ Quang Nhiên làm không hề có liên quan đến cá nhân, Từ Quang Nhiên cũng không nhằm vào hắn, mà là đang đánh cờ chính trị với Hạ Bá Đạt.
Trương Dương tìm đến Từ Quang Nhiên cũng không phải là muốn nói chuyện gì cả, cho dù trong lòng hắn khó chịu, thì cũng không đến mức bởi vì loại chuyện này mà ghi hận Từ Quang Nhiên đâu. Trương Dương nói: "Bí thư Từ, lần này tôi đến đây là để xin ông giúp đỡ"
Từ Quang Nhiên nói: "Nói đi, nhìn xem tôi có thể giúp đỡ được gì cho cậu hay không" Ngoai miệng ông ta vẫn nói chuyện vô cùng sảng khoái.
Trương Dương nói: "Về chuyện đại hội của tỉnh"
Từ Quang Nhiên nói: "Tôi có nghe nói, cậu đã đưa ra tuyên bố muốn giành lấy vị trí hạng nhất của cả hai bảng huy chương và bảng thành tích trong đại hội lần này, nếu như có thể làm được, thì chính là làm cho Nam Tích chúng ta rạng rỡ, tôi nhất định sẽ thưởng lớn cho cậu. Nhưng mà, tôi cũng nhắc nhở cậu trước, không thể chỉ ham công lớn, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến tình huống thực tế"
Trương Dương nói: "Bí thư Từ, nếu như tôi đã dám đưa ra mục tiêu này, thì đã có vài phần nắm chắc, nhưng mà, muốn đạt được cái mục tiêu này, thì không thể chỉ dựa vào ủy ban thể dục chúng tôi"
Từ Quang Nhiên cười cười nhìn h8a1n, ông ta đã đoán được mục đích chuyến đi này của Trương Dương, thằng nhãi này đang muốn đòi tiền đây mà.
← Ch. 0521 | Ch. 0523 → |