← Ch.0539 | Ch.0541 → |
Cung Kỳ Vĩ nói: "Chúng ta không phải đã gặp mặt, kỳ thực cái tôi vui nhất là nhìn thấy cậu làm tốt công tác, chuyện này chỉ là việc nhỏ, tiểu Trương a, gần đây cậu làm việc không tồi, làm ủy ban thể dục được vẻ vang."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, cũng chỉ có ngài nói như vậy, người khác đều nói ta gây chuyện cả."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Chỉ cần là muốn làm việc, phải có chuẩn bị tư tưởng bị người khác sờ cột sống, tiểu Trương, cậu yên tâm, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cho công tác của cậu."
Bằng tâm mà nói, Trương Dương thật đúng là không coi phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ này vào mắt, ông ta xếp cuối cùng trong các phó thị trưởng tại Nam Tích, căn cứ theo tin tức Trương Dương mà nghe được, lúc trước Cung Kỳ Vĩ đã từng phụ trách ngành công nghiệp, bởi vì có mâu thuẫn với Thường Lăng Không nên bị xa lánh, vì thế không chiếm được trọng dụng, nhưng người ta dù sao cũng là phó thị trưởng, có thể nói ra những lời nói này cũng làm cho nhượng Trương Dương có chút cảm động.
Trương Dương đem chuyện đi ăn tối nay nói ra, nếu như chỉ là Trương Dương mời, Cung Kỳ Vĩ khẳng định sẽ châm chước một chút, chỉ là nghe thấy bí thư ủy ban kỷ luật và bộ trưởng tổ chức đều đến, ông liền gật đầu không chút do dự, đồng thời ông cũng có cái nhìn khác đối với người thanh niên Trương Dương này, có thể mời hai vị thường ủy uống rượu, mặt mũi của tên nhóc này cũng không phải là lớn bình thường.
Trương Dương dự định về ủy ban thể dục chuẩn bị, chào Cung Kỳ Vĩ một tiếng, Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi với ngươi cùng đi."
Trương Dương có chút kinh ngạc, Cung Kỳ Vĩ vì sao không cùng đi với Hà Anh Bồi và Lý Bồi Nguyên? Chỉ là trong lòng suy nghĩ một chút, Cung Kỳ Vĩ lựa chọn đi cùng mình là có đạo lý, trong trường hợp đặc thù như chính phủ thị ủy, nhất cử nhất động của những lĩnh đạo đều được quan tâm, ai đi cùng ai, ai nói chuyện với ai vài câu, ai gặp ai mà không có phản ứng, đối với người xung quanh mà nói đều đại biểu cho một tin tức nào đó, Cung Kỳ Vĩ làm như vậy là vì tránh tị hiềm.
...............
Từ Hoành Yến tương đối nhiệt tình khách khí với vị này chủ nhiệm ủy ban thể dục mới tới này, gần cuối năm rồi, mà đến bây giờ chuyện nhà khách còn chưa có định ra, đã có bao nhiêu nhà rục rịch rồi, chuẩn bị cạnh tranh quyền nhận thầu với gã ta, chỉ có cho người đứng đầu ủy ban thể dục chổ tốt, mới có thể thuận lợi làm tiếp, cho nên khi Trương Dương gọi cho gã, Từ Hoành Yến lập tức chuẩn bị phòng tốt nhất, sau đó lại tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn, sơn trân hải vị tất cả đều đủ, chỉ chờ Trương Dương đến.
Từ Hoành Yến thật không ngờ lần này khách mà Trương Dương mời đến chính là phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ, càng không ngờ bí thư ủy ban kỷ luật và bộ trưởng tổ chức cũng tới, Từ Hoành Yến đã sinh ra một loại kính nể đối với Trương Dương, đừng thấy người ta trẻ, nhưng bản lĩnh rất lớn, có thể hoà mình với quan lớn, cái này không phải là năng lực bình thường. Trong trường hợp này, Từ Hoành Yến không dám vô giúp vui, gã ra vào phòng bếp liên tục, tự mình đốc thúc đầu bếp, cần phải bảo đảm bọn họ làm ra tiêu chuẩn tốt nhất, cần phải làm cho các vị lĩnh đạo thoả mãn.
Lý Bồi Nguyên thấy trên bàn có đến mười hai món ngon, không khỏi nhíu mày: "Tiểu Trương, không dùng long trọng như thế, chúng ta chỉ có bốn người ăn, không nên lãng phí phô trương."
Trong lòng Trương Dương thầm mắng Từ Hoành Yến xé chuyện bé ra to, vừa rồi còn đặc biệt dặn gã không nên làm nhiều, ít mà đơn giản thôi, Trương Dương cũng hiểu tâm lý của lĩnh đạo, bạn chuẩn bị phong phú thì bọn họ ngại phô trương lãng phí, nếu như chuẩn bị khó coi, bọn họ thấy rằng bạn không tôn kính, cho nên cái chừng mực này cũng rất khó nắm bắt, Trương Dương cười nói: "Không nhiều đâu, chỉ cho chuẩn bị rau trộn, không kêu làm sơn hào hải vị gì cả."
Hà Anh Bồi hòa Lý Bồi Nguyên liếc mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười, Cung Kỳ Vĩ cũng vui vẻ, bọn họ cũng đều biết tên nhóc này đang nói dối, chỉ là không ai chỉ ra mà thôi.
Trương Dương nói: "Các vị lĩnh đạo yên tâm, bữa cơm ngày hôm nay là tiền túi của tôi bỏ ra, tuyệt đối không chiếm tiện nghi nhà nước." Hắn nói nghe có vẻ rất vẻ vang, chỉ là người nghe không ai xem lời nói của hắn trở thành sự thật, bỏ tiền túi ra, lạ nha!
Trương Dương mở một lọ Thanh Giang Trì Cung, chai rượu này là do Lưu Kim Thành đưa tới, rượu Thanh Giang này còn chưa bán tại vùng Giang Nam, cho nên cá lĩnh đạo cũng rất ít uống, Trương Dương cũng không có lấy các loại rượi mao thai, rượu ngũ lương chiêu đãi bọn họ, chính là sợ bọn họ nói mình phô trương lãng phí.
Chai rượu hai mươi năm vừa mở ra, mùi thơm tỏa bốn phía, Lý Bồi Nguyên là cao thủ uống rượu trong nước, vừa ngửi thấy mùi rượu liền khen không dứt miệng: "Rượu ngon! Thực sự là rượu ngon!"
Trương Dương cười tủm tỉm rót đầy ly cho bọn họ, ứng với yêu cầu của hắn, Từ Hoành Yến cũng không có an bài người phục vụ, sở dĩ nhiệm vụ rót rượu liền rơi lên trên người hắn.
Hà Anh Bồi nâng ly rượu nói: "Nào, chúng ta cùng nhau uống một ly, cảm tạ tiểu Trương đồng chí thịnh tình tiếp đãi."
Trương Dương nói: "Các vị lĩnh đạo có thể đến chỉ đạo, đã làm cho ủy ban thể dục chúng tôi cảm thấy hãnh diện, tôi cảm động còn không kịp đó."
Lý Bồi Nguyên cười nói: "Cái miệng của cậu thật đúng là có thể nói!" Ông ta uống một ngụm rượu, đúng là cực phẩm, mùi thơm lưu mãi, nhắm mắt tận hưởng một chút, thấp giọng nói: " Rượu ít nhất cũng mười năm."
Trương Dương nói: "Hai mươi năm!"
Lý Bồi Nguyên nói: "Thực sự là không tồi, mùi vị không kém hơn so với rượu ngũ lương!"
Trương Dương cười nói: "Nhà máy rượu Giang thành xuất phẩm, xưởng trưởng Lưu Kim Thành là bạn cũ của tôi, đại hội tỉnh lần này, tôi dự định để cho bọn họ đảm đương nhà tài trợ rượu uống duy nhất."
Cung Kỳ Vĩ cười hỏi: "Tốn tiền không?"
Trương Dương nói: "Tốn tiền còn gọi là tài trợ sao? Hắn tài trợ rượu uống, chúng ta giúp đỡ quảng cáo tuyên truyền, mượn đại hội tỉnh làm quảng cáo cho bọn ho5, bọn họ kiếm cũng không ít đâu!"
Mọi người đều nở nụ cười.
Hà Anh Bồi nói: "Tiểu Trương đi tới ủy ban thể dục lúc, ủy ban thể dục lập tức trở nên sống động bừng bừng, thị trưởng Cung mạnh thì dưới tay đúng là không có lính yếu kém!"
Cung Kỳ Vĩ nghe thấy thế không khỏi có chút thẹn thùng, ông thừa nhận Trương Dương cũng không phải là lính yếu kém, nhưng bản thân thì không dám xưng mạnh. Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi vẫn luôn mong rằng cán bộ trẻ tuổi chúng ta sẽ có nhiệt huyết có sức sống còn muốn can đảm, bây giời cuối cùng cũng có một người như vậy, tiểu Trương, sau đó nhất định phải làm thật tốt, tôi sẽ cố gắng ủng hộ cho cậu hết sức." Đây đã là lần thứ hai Cung Kỳ Vĩ mở miệng biểu thị trong một ngày.
Hà Anh Bồi cười nói: "Trương Dương, có nghe hay không, sau này cứ yên tâm làm việc, xảy ra chuyện gì, cũng có thị trưởng Cung chống cho cậu."
*****
Hà Anh Bồi cười nói: "Trương Dương, có nghe hay không, sau này cứ yên tâm làm việc, xảy ra chuyện gì, cũng có thị trưởng Cung chống cho cậu. "
Lý Bồi Nguyên cũng mỉm cười gật đầu.
Cung Kỳ Vĩ làm sao có thể không nghe ra hai vị lão tướng chính đàn muốn đưa mình lên cao, chính là muốn khó leo xuống, sau này nếu Trương Dương thật sự gây ra chuyện gì, chỉ sợ là mình cũng phải chịu trách nhiệm liên quan, nhưng mà biểu hiện của Cung Kỳ Vĩ cũng tương đối sảng khoái, gật đầu nói: "Chỉ cần là có lợi cho Nam Tích chúng ta phát triển, tôi sẽ ủng hộ. "
Lý Bồi Nguyên nói: "Chúng tôi cũng sẽ ủng hộ, hy vọng thấy những người trẻ tuổi như cậu làm nên đại sự. "
Trương Dương nâng ly rượu lên, đầu tiên là kính Cung Kỳ Vĩ, người ta là lãnh đạo trực tiếp của mình, đến một trình độ nào đó, thì cũng đều phải kính hai ly, tửu lượng của Cung Kỳ Vĩ cũng không tồi, rất sảng khoái uống hết.
Trương Dương mượn ly kính Lý Bồi Nguyên, lúc kính rượu cười nói: "Bí thư Lý, tình huống tôi phản ánh cho ông nên nhanh chóng giải quyết giúp tôi, nếu không sẽ làm làm lỡ tiến độ thi công. "
Lý Bồi Nguyên cười nói: "Tôi đã phái người đi điều tra tình huống liễu, chuyện này có hi vọng, nhưng cậu cũng đừng ôm hy vọng lớn. " Lý Bồi Nguyên dù sao cũng là lão tướng chính đàn, lúc Trương Dương tìm đến ông, ông đã nhìn ra mục đích thật của Trương Dương chính là muốn ép Mạnh Sĩ Cường đập nhà đi, cũng không có ý đuổi cùng giết tận hai anh em Mạnh Sĩ Xung, nếu thật sự muốn điều tra một cán bộ cấp chính xử thì sẽ liên quan đến rất nhiều mặt, Lý Bồi Nguyên không thể bởi vì cử chứng của Trương Dương mà gióng trống khua chiêng tiến hành điều tra, tại ông thấy, hành vi trái phép là khẳng định rồi, nhưng nếu thật sự muốn điều tra triệt để, chẳng biết sẽ liên lụy bao nhiêu người, có sai phạm, cũng không phải sai phạm lớn gì, chỉ cần để cho người ta biết lợi hại là được.
Cung Kỳ Vĩ nghe được như lọt vào trong sương mù, hắn không biết Trương Dương cầu Lý Bồi Nguyên chuyện gì, tuy rằng cùng tồn tại một bàn, hắn cũng không hảo vấn, dù sao hắn hòa Lý Bồi Nguyên quan hệ không tới na phân thượng.
Trương Dương quay sang kính rượu Hà Anh Bồi, hắn cười nói: "Bộ trưởng Hà, ly rượu này là tôi thiếu ông, nói là mời ông, nhưng công việc quá nhiều, kéo dài đến bây giờ. "
Hà Anh Bồi nói: "Cậu có lòng là được, không cần phải mời khách!"
Trương Dương nói: "Nói được là phải làm được, bộ trưởng Hà, là ông dẫn tôi đến ủy ban thể dục, theo thời cổ đại, ông là ân sư của tôi, tôi là môn sinh của ông. "
Hà Anh Bồi nghe thấy có chút không đúng, ông cười nói: "Tôi sao có thể làm ân sư của cậu, ân sư của cậu là thị trưởng Hạ, là ông ta đem cậu đến Nam Tích tới, tôi chỉ là phụ trách tuyên chỉ. " Môn sinh nguy hiểm như vậy ông cũng không dám nhận.
Lý Bồi Nguyên cười nói: "Phụ trách tuyên chỉ không phải là thái giám?"
Hà Anh Bồi cười mắng: "Ông mới là thái giám đó!" Cũng chỉ có hai người bọn họ mới vui đùa như vậy. Trương Dương hòa Cung Kỳ Vĩ tuy rằng nghe thấy thú vị, nhưng không ai dám cười, Trương Dương từ chuyện này đã nhìn ra Hà Anh Bồi và Lý Bồi Nguyên có quan hệ không bình thường.
Lúc này món mặn đã lên, món thứ nhất thái thịt kho tàu, các vị lãnh đạo này tuy rằng phản đối phô trương lãng phí, nhưng ai cũng mắc bệnh hình thức cả, đồ ăn đã làm tốt rồi, không ăn cũng là một loại lãng phí.
Khi Trương Dương kính rượu Hà Anh Bồi, bệnh cũ lại tái phát: "Bộ trưởng Hà, vậy cấp chính xử của tôi khi nào thì có thể phê xuống tới?"
Hà Anh Bồi nghe hắn đã hỏi tới điểm này, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đặc biệt dặn dò phải áp chế, mình cũng không thể hứa hẹn cái gì cả, Hà Anh Bồi có vẻ từ chối trả lời, ông mỉm cười nói: "Cái gì mà phê hay không phê, vốn là chuyện đương nhiên rồi!"
Trương Dương nói: "Như vậy là không thành vấn đề?"
Hà Anh Bồi nói: "Đương nhiên không thành vấn đề!"
Trương Dương vui mừng nói: " Vậy ... khi nào thì mới chính thức gửi công văn đi?"
Hà Anh Bồi uống xong buông ly rượu xuống, nói: "Tiểu Trương à, không nên nóng ruột, cậu cũng biết, gần nhất có không ít việc nhằm vào cậu, nếu như gửi đi vào lúc này, người khác còn không biết sẽ nói cái gì, dù sao thì cũng đã quyết định rồi, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng như nau, nói chung cậu yên tâm, cấp chính xử của cậu cứ giao cho tôi. " Lời nói của Hà Anh Bồi nghe thì có vẻ rất đáng tin, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những lời này căn bản là nói qua loa, cái gì mà sớm hay muộn. Lý Bồi Nguyên và Cung Kỳ Vĩ đều là cao thủ chính đàn, vừa nghe liền rõ ràng liễu, khẳng định là Hà Anh Bồi gặp phải chuyện gì không thể kháng cự, cho nên tạm thời đè chuyện cấp chính xử của Trương Dương xuống.
Nhưng Trương Dương thì bị gạt thật, gần nhất hắn đã gây ra không ít chuyện, người người oán trách, Hà Anh Bồi nói cũng có chút đạo lý.
Lý Bồi Nguyên và Cung Kỳ Vĩ uống một ly rượu, Lý Bồi Nguyên nói: "Thị trưởng Cung, đại hội tỉnh khai mạc vào năm sau, trọng trách trên vai ông rất nặng. "
Cung Kỳ Vĩ mỉm cười nói: "Có Trương Dương chịu trách nhiệm, vào thời điểm quan trọng tôi chỉ cần bắt tay là được. "
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, một mình tôi không thể làm nên chuyện, vào thời điểm quan trọng, cần ông giúp đỡ tôi. "
Cung Kỳ Vĩ rất sảng khoái đáp: "Chỉ cần có thể giúp, tôi sẽ không từ chối!"
...
Bàn rượu của những lãnh đạo này cũng không kéo dài lâu, sau hai giờ, Lý Bồi Nguyên liền đứng dậy cáo từ, Hà Anh Bồi đi cùng ông ta, Trương Dương tiễn hai người lên xe, lại đưa cho mỗi người một chai rượu Thanh Giang, các lãnh đạo cũng không từ chối việc tặng rượu hay tặng thuốc.
Lúc ô tô khởi động, Lý Bồi Nguyên quay đầu lại nhìn một chút, Trương Dương và Cung Kỳ Vĩ vẫn còn đứng tại của nhà khách.
Hà Anh Bồi cảm thán nói: "Đồng chí Kỳ vĩ có suy nghĩ riêng!"
Lý Bồi Nguyên cười nói: "Còn nhớ Lỗ Tấn tiên sinh nói qua một câu nói không?"
Hà Anh Bồi nhìn thoáng qua Lý Bồi Nguyên.
"Không phát nổ trong im lặng, thì sẽ chết trong im lặng. "
Hà Anh Bồi nở nụ cười, Cung Kỳ Vĩ tương đối trầm mặc trong cục diện chính trị Nam Tích thuộc về một đám, trong thể chế, im lặng chia làm hai loại, một loại là không cách nào xử lý được hiện trạng, một loại là ý chí to lớn, tích trữ lực lượng, tìm kiếm cơ hội, chờ thời cơ phát nổ, Cung Kỳ Vĩ hẳn là thuộc về loại sau, một vị cao thủ chính trị cần có khứu giác chính trị nhạy cảm, cơ hội tới tuyệt đối không bỏ qua, bởi vì cơ hội vốn không nhiều, mất rồi khó kiếm lại được.
Cung Kỳ Vĩ cũng không có để Trương Dương tiễn, mà kêu tài xế đến đón, sau khi xe đến, Trương Dương cũng tặng một chai rượu, Cung Kỳ Vĩ cũng không có từ chối, trước khi ông lên xe có nói với Trương Dương: "Có cơ hội, tôi mời đi uống rượu. " Trương Dương vui vẻ gật đầu, Cung Kỳ Vĩ ngày hôm nay để lại cho hắn một ấn tượng khắc sau, trên người vị phó thị trưởng này cũng không có nhiều kiểu cách nhà quan, tỏ vẻ không liên quan gì với chính trị cả, Trương Dương nhìn ra Cung Kỳ Vĩ và bản thân có một điểm giống nhau, đều nghẹn một cục ở bụng, đều muốn chứng thực bản thân. Nếu như hai người đều hướng về một phương diện mà nỗ lực, như vậy thì thì bọn họ có lý do hợp tác rồi. Trương đại quan nhân đã lên kế hoạch, biến phó thị trưởng Cung thành minh hữu của mình tại Nam Tích.
So sánh với Cung Kỳ Vĩ, Hà Anh Bồi cùng Lý Bồi Nguyên làm việc đưa đẩy khéo hơn một ít, thứ thông thường nhất trong quan trường chính là người như thế, bọn họ tuy rằng có biểu hiện đối Trương Dương không tồi, nhưng thực tế cái bọn họ coi trọng nhất chính là lợi ích chính trị bản thân, muốn để cho bọn họ hết sức ủng hộ mình, hầu như là chuyện không có khả năng Từ lời nói tối nay của Lý Bồi Nguyên và Hà Anh Bồi, Trương Dương nhiều ít gì cũng có thể nhìn ra một ít mánh khóe. Hai người đều là cao thủ chính trị, muốn bọn họ đứng về một bên, phải biểu hiện ra đủ thực lực.
*****
Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Dương đã đi đến tòa thị chính từ rất sớm, buổi chiều ngày hôm qua sau khi giao cho Tiêu Điều Mẫn phụ trách chổ này, bố trí hội trường, dùng làm nơi để họp báo, giới truyền thông khắp nơi cũng đã mò đến, chuẩn bị đưa tin tại chổ này, rất nhiều phóng viên tỏ vẻ không tin việc này, băng công chúa Quan Chỉ Tình muốn đến đảm nhiệm đại sứ hình tượng cho đại hội tại Nam Tích, cái này nghe thế nào cũng có vẻ không bình thường, một quán quân thế giới, một nhân vật từng nhiều lần xuất hiện trên tạp chí lớn của thế giới, tại sao lại coi trọng loại đại hội cấp tỉnh nho nhỏ này chứ, chỉ là nếu ủy ban thể dục đã đưa ra tin tức này rồi, thì khẳng định không phải là nói lung tung.
Chủ nhiệm đài truyền hình Nam Tích Hoàng Khánh tự mình mang người đến, gã ta nhìn thời gian một chút, không nhịn được quay sang hỏi phó chủ nhiệm Lưu Cương của ủy ban thể dục: "Chủ nhiệm Lưu, Quan Chỉ Tình thật sự sẽ đến sao?"
Lưu Cương nói: "Chủ nhiệm Trương nói, tôi nghĩ hẳn là sẽ đến" Gã cũng không nắm chắc lắm.
Tiêu Điều Mẫn đang làm công tác bố trí cuối cùng cho hiện trường, lúc này cô ta nhận được điện thoại của Trương Dương, Trương Dương kêu tất cả các phó chủ nhiệm của ủy ban thể dục ra ngoài cửa, xếp thành hàng chuẩn bị hoan nghênh Quan Chỉ Tình.
Trong bất tri bất giác, Trương Dương đã thành lập quyền uy tại ủy ban thể dục, từ khi hắn đi đến Nam Tích, đã làm cho ủy ban thể dục của thành phố Nam Tích nắm được quyền lực rất lớn, điểm này tất cả mọi người đều không thể phủ nhận.
Các phó chỉ nhiệm ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện ra, không chỉ có Trương Dương đến, mà ngay cả phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ cũng đã đến, bọn họ liền đi đến chào hỏi Cung Kỳ Vĩ.
Trương Dương giơ đồng hồ đeo trên tay lên nhìn, đã là chín giờ ba mươi rồi, lúc này ngoài cửa xuất hiện một chiếc taxi, Quan Chỉ Tình quả nhiên là đến đúng hẹn, Trương Dương bước nhanh ra nghênh đón, mở cửa xe cho Quan Chỉ Tình, Tiêu Điều Mẫn đúng là có ánh mắt, đi qua một bên giành trả tiền xe.
Tài xế taxi thấy có nhiều súng dài súng ngắn nhắm ngay Quan Chỉ Tình, tia sáng huỳnh quang chớp tắt liên tục, lúc này mới ý thức được mình đã chở một vị danh nhân, ông ta không lấy tiền, mà chỉ nghiêng đầu qua, lại gần bên Quan Chỉ Tình hơn, ông ta chính là muốn để lộ khuôn mặt nhỏ của mình lên tạp chí và TV.
Quan Chỉ Tình mang kính râm, tuy rằng đã có chuẩn bị đối với tình huống hiện trường, nhưng mà co ta cũng không ngờ lại long trọng như vậy, Trương Dương mở cửa xe ra, thân thiết đưa đến một bóa hoa, Quan Chỉ Tình nhìn bó hoa này, không khỏi nở nụ cười, lúc đầu ở sân bay Đông Giang không nhận bó hoa của hắn, không ngờ rằng lúc này hắn ta lại tặng tiếp, cô đưa tay đón nhận bó hoa, nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Tinh thần tặng hoa của anh quả thật là kiên nhẫn"
Trương Dương cười nói: "Bảo kiếm tặng tráng sĩ, hoa đẹp tặng giai nhân!"
Quan Chỉ Tình nhìn tình cảnh phía trước, nói: "Bố trí thật long trọng!"
Trương Dương nói: "Cần tuyên truyền thôi, cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng không làm cho truyền thông ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của cô tại Nam Tích"
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, người tài xế kia rất thích náo động, đi theo Quan Chỉ Tình, nhưng bị Tiêu Điều Mẫn ngăn lại: "Này này ông kia, tiền đã đưa cho ông rồi, ông còn đi theo làm gì?"
Tài xế cười nói: "Cô ta là đại minh tinh nào thế?"
Tiêu Điều Mẫn nói: " Không liên quan đến ông, liên quan đến an toàn quốc gia, ông đi nhanh đi, coi chừng công an bắt ông đó!"
Tài xế dừng chân lại, nhưng vẫn làm ra vẻ lưu luyến không rời: "Buổi tối có phát tin tức không?"
................... .
Trương Dương dẫn Quan Chỉ Tình đi đến hướng của phòng họp, phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ đứng trước cửa chờ, thấy Quan Chỉ Tình đến, Cung Kỳ Vĩ cũng chủ động đến chào, mỉm cười vươn tay ra: "Quan tiểu tỷ, hoan nghênh cô đến"
Trương Dương đã thấp giọng nói thân phận của Cung Kỳ Vĩ cho Quan Chỉ Tình nghe, Quan Chỉ Tình mỉm cười nói: "Thị trưởng đại nhân tự mình đến nghênh tiếp, tôi rất vinh hạnh" Quán quân thế giới đúng là quán quân thế giới, mỗi cái nhấc tay thôi cũng toát ra phong phạm của một ngôi sao.
Đám phóng viên truyền thông của Nam Tích lúc này đã tận mắt nhìn thấy được sự thật, máy ảnh máy quay trong tay bắt đầu hoạt động, vây bắt lấy Quan Chỉ Tình mà quay chụp không thôi, bởi vì Trương Dương đã quy định trước, trước khi chính thức ký hợp đồng, các phóng viên không được phép hỏi, sau khi nghi thức ký hợp đồng chấm dứt thì sẽ an bài một cuộc họp báo phóng viên, ngày hôm nay các phóng viên cũng rất nghiêm chỉnh, biểu hiện cũng tương đối phối hợp, hiện trường tuy rằng có đông phóng viên, nhưng mà rất trật tự.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Quan tiểu tỷ có thể đảm nhiệm đại sứ hình tượng cho đại hội tỉnh chúng ta, có tác dụng thúc đẩy lực ảnh hưởng của đại hội chúng ta, dấy lên cao trào vận động cho toàn dân"
Quan Chỉ Tình cười nói: "Thị trưởng Cung, năng lực cá nhân của tôi dù sao cũng có hạn, tuy rằng tôi ở nước Mỹ, nhưng mà gốc rễ tại Nam Tích, vì sự phát triển của Nam Tích mà cống hiến một phần sức lực cũng là bổn phận của tôi" Câu trả lời của cô ta vô cùng khéo léo, thật ra thì Quan Chỉ Tình không thích loại cảnh tượng có mùi vị chính trị quá đậm như vậy, chỉ là nếu đã đáp ứng rồi, làm đại sứ hình tượng cho đại hội tỉnh, thì phải làm cho tốt.
Sau khi mọi người ngồi xuống, đầu tiên là do phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ đại biểu cho chính phủ thị ủy Nam Tích hoan nghênh Quan Chỉ Tình, biểu lộ vẻ cảm tạ về việc Quan Chỉ Tình đáp ứng làm đại sứ hình tượng cho đại hội tỉnh, sau đó Quan Chỉ Tình nói chuyện, Quan Chỉ Tình nói rất đơn giản, cô mỉm cười nói: "Tôi mong rằng thông qua nổ lực của tôi có thể làm cho hình tượng mới của Nam Tích sẽ được truyền đi đến chổ xa hơn, tôi là con cháu của Nam Tích, tôi sẽ tận lực vì quê nhà!"
Hiện trường vang lên một trận tiếng vỗ tay, vốn dĩ Tiêu Điều Mẫn còn an bài cho Trương Dương nói chuyện, chỉ là Trương đại quan nhân đã từ chối, ngày hôm nay hắn không phải là nhân vật chính, hơn nữa hắn cũng nhìn ra Quan Chỉ Tình cũng không thích loại trường hợp như vậy, mình nên rút ngắn thời gian tiến hành nghi thức thì tốt hơn.
Nghi thức ký hợp đồng là do chủ nhiệm ủy ban thể dục Trương Dương đại biểu cho Nam Tích ký kết với Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình nhìn lướt qua bản hợp đồng, biểu thị sự thỏa mãn, và ghi số vào chổ thù lao một con số tượng trưng, một nhân dân tệ.
Các phóng viên truyền thông nghe nói lần này Quan Chỉ Tình đi làm đại sứ hình tượng cho đại hội mà chỉ thu tượng trung một nhân dân tiệ, đều thấy rất là khó tin, ở thời đại bây giờ, nhất là đối với một người Hoa quốc tịch Mỹ như Quan Chỉ Tình, mà lại có cảm giác lãnh đạm với tiền tài như vậy, đây là điều mà mọi người không thể tin tưởng được. Hành vi của Quan Chỉ Tình cũng đã làm cảm động bọn họ, trong lòng rất nhiều người có nhiều suy nghĩ khác nhau, một người Hoa quốc tịch Mỹ có thể vì sự nghiệp thể dục của quê nhà mà làm ra cống hiến lớn như vậy, bọn họ có phải là nên làm ra cái gì đó hay không?
*****
Sau khi nghi thức ký kết qua đi, thì sẽ tổ chức họp báo phóng viên, Trương Dương để cho Quan Chỉ Tình nghỉ ngơi mười phút, cùng cô ta đi đến phòng nghỉ kế bên, Tiêu Điều Mẫn cũng đã cho chuẩn bị trà nước đầy đủ, Quan Chỉ Tình muốn một chai nước khoáng, cô ta cười giải thích với Trương Dương: "Tôi rất ít uống đồ uống"
Trương Dương cười nói: "Vận động viên các người chú trọng nhất là vấn đề này, đồ uống bây giờ có pha trộn nhiều thành phần quá, nói không chừng thì có thể gây ra những ảnh hưởng xấu"
Quan Chỉ Tình nói: "Thời gian chiêu đãi phóng viên không nên quá dài"
Trương Dương nói: "Mười lăm phút đồng hồn, chủ yếu là hỗ trợ tuyên truyền thôi" Hắn lấy một chai nước khoáng nói: " Người đại diện và vệ sĩ của cô sao lại không đi theo?"
Quan Chỉ Tình thản nhiên nói: "Bọn họ hẳn là sợ nhìn thấy anh"
Trương đại quan nhân cười cười ngượng ngùng, nói: "Không hòa thuận à, sau này có cơ hội, tôi sẽ mời gã người Mỹ kia đi ăn"
Quan Chỉ Tình cười nói: "Hẳn là anh ta sẽ sợ lắm"
................... .
Sau khi nghỉ ngơi ngắn, liền dự họp một buổi chiêu đãi phóng viên, Quan Chỉ Tình đặc biệt dặn dò Trương Dương, những phóng viên này không nên hỏi về những vấn đề cá nhân của cô, tốt nhất là xoay quanh vấn đề hợp tác lần này, Trương Dương đã nhờ Tiêu Điều Mẫn đem ý của Quan Chỉ Tình chuyển đạt ra ngoài.
Buổi chiêu đãi phóng viên được định trong mười lăm phút, phóng viên tại hiện trường cũng hiểu quy tắc, các câu hỏi được đặt ra đều có liên quan đến đại hội tỉnh lần này, nhưng mà đến cuối cùng, vẫn có một số chuyện không hài lòng xảy ra. Một phóng viên giơ tay lên, Quan Chỉ Tình thấy người này đã giơ tay nãy giờ, hơn nữa thời gian cũng sắp hết rồi, cô cười nói: "Vị tiên sinh mặc đồ đen kia"
Tên phóng viên kia đứng lên, cầm lấy micro mỉm cười nói: "Xin chào Quan tiểu tỷ, tôi là phóng viên của Đông Nam nhật báo, lịch sử phấn đấu và thái độ làm người của cô tại nước Mỹ ai cũng biết cả rồi, tôi muốn hỏi một vấn đề, cha mẹ của cô vì sao lại ly di? Theo tình huống tôi được biết, lúc đầu mẹ của cô rời khỏi nước, đã từng hai lần tự sát, xin hỏi cha của cô rốt cục đã làm cái gì mà khiến cho ba ta thương tâm tuyệt vọng như vậy?"
Quan Chỉ Tình sửng sốt, mặt cười của cô trở nên trắng bệch trong nháy mắt, sau đó cắn cắn môi, dòng lệ trong suốt trong đôi mắt sáng không ngừng run lên, nhìn ra là cô sắp rơi lệ rồi. Cô tận lực khống chế tâm tình của mình, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, đây là vấn đề riêng của tôi, tôi không thể trả lời"
Tên phóng viên kia còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên, Trương đại quan nhân đã vọt đến trước mặt của hắn, túm lấy cổ áo của hắn ta như diều hâu chụp gà con vậy, sau đó ném ra ngoài, tên phóng viên kia kêu thảm lên, bay ngược ra ngoài sau, thân thể đập mạnh lên cửa lớn của phòng họp, phá cửa ra ngã cái rầm xuống đất.
Tất cả phóng viên đều sửng sốt, đều nghe nói vị Trương đại quan nhân này ra tay là ra tay, ngày hôm nay rốt cục đã được tận mắt chứng kiến.
Trương Dương vỗ vỗ tay nói: "Còn ai có gì không? Không có gì thì buổi chiêu đãi phóng viên đến đây kết thúc"
Phóng viên ở hiện trường tuy rằng còn có vấn đề nhưng không dám hỏi, ai cũng thấy được kết quả của tên phóng viên ăn nói lung tung kia.
Quan Chỉ Tình đứng dậy rời khỏi từ cửa nhỏ.
Lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu la còn thảm hơn là thọt huyết lợn nữa, tên phóng viên kia lớn tiếng kêu lên: "Tôi là phóng viên... anh dám đối đãi với tôi như vậy, tôi muốn kiện tên khốn nạn này... "
Trương Dương bước ra ngoài, tất cả phóng viên đều ùa theo như ong vỡ tổ.
Tên phóng viên kia đỡ lấy bức tường vất vả đứng dậy.
Trương Dương cười lạnh nói: "Anh nói cái gì?"
"Tôi muốn... " Thằng nhãi này nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí lẫm liệt của Trương Dương, liền không dám nói ra phần còn lại.
Trương Dương vui vẻ gật đầu, sau đó quay lại nói với các phóng viên xung quanh: "Đưa máy quay nhắm về tôi!"
Không cần hắn nói, tất cả phóng viên đã đưa máy ảnh máy quay về hướng của hắn, Trương đại quan nhân đi trong phòng ra ngoài, túm lấy cổ áo của tên phóng viên này, tát trái, tát phải, lại tát trái, lại tát phải, tát cú nào cú nấy nghe bốp bốp, đánh cho hai gò má của tên phóng viên này sưng to lên, sau đó lại tát một cái lên trên mặt của hắn ta, rồi ném hắn xuống đất, lớn tiếng nói: "Không tuân thủ nguyên tắc, sẽ có kết quả này!" Hắn xoay người, nhìn đám phóng viên truyền thông xung quanh một chút, đôi mắt lóe lên sát khí đằng đằng, không giận mà uy, tất cả phóng viên đều cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương trên người của Trương đại quan nhân, cả đám không tự chủ lui về sau một bước.
Lúc này Trương Dương lại lộ ra một nụ cười xán lạn trên khuôn mặt: "Hắn không hiểu nguyên tắc, hắn chửi tôi, tại hiện trường còn vũ nhục danh dự của Quan tiểu tỷ, loại phóng viên này là bại hoại trong phóng viên, người cặn bã trong cặn bã, nên viết như thế nào, mọi người tự suy nghĩ lấy, đúng rồi, ảnh chụp đánh người đừng đưa lên tin tức báo chí, ảnh hưởng không tốt, gây phiền cho tôi, thì tôi sẽ đến cửa các người đòi"
Trương Dương nói xong xoay người nghênh ngang rời đi, đám phóng viên này đưa mặt nhìn nhau, người nào đây trời, đánh phóng viên ngay trước mặt mọi người, còn kêu mọi người đưa máy ảnh nhắm vào hắn, nhưng mà mọi người nhanh chóng hiểu rõ câu nói cuối cùng của Trương đại quan nhân, quá trình phỏng vấn ngày hôm nay toàn bộ có ghi lại, ai dám đưa tin chuyện hắn đánh người, thì sợ rằng không cần bao lâu sau thì Trương Dương sẽ tìm đến cửa. Quỷ sợ kẻ ác, phóng viên là vua không ngai, cái này đúng là không giả, nhưng mà gặp phải loại nhân vật cấp số hung thần ác sát, thì đi đường vòng vẫn thỏa đáng hơn.
Sở dĩ Trương đại quan nhân có biểu hiện tức giận như vậy, không chỉ là do tên phóng viên kia đã đưa ra một câu hỏi không nên hỏi, mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác, bốn chữ Đông Nam nhật báo đã khơi dậy thù hận cũ trong lòng Trương đại quan nhân, lúc trước khi con đường làm quan của Đỗ Thiên Dã gặp phải phiền phức lớn nhất, chính là mấy tên phóng viên của Đông Nam nhật báo này chắn ngang, Trương Dương còn nhớ gã phóng viên dẫn đầu tên là Lưu Hi Văn, xã trưởng của tờ báo này tên là Lý Đồng Dục, lúc trước ở núi Thanh Thai dùng vũ khí đánh nhau, Trần Sùng Sơn vì cứu tính mạng của Đỗ Thiên Dã, cho nên đã nổ súng bắn chết Chu Hồng Vệ, Đông Nam nhật báo đưa tin về chuyện này, hãm hại Đỗ Thiên Dã lâm vào khốn cảnh, chuyện này đã tạo thành ấn tượng khắc sâu cho Trương Dương, cho nên nghe nói đến bốn chữ Đông Nam nhật báo thì hắn liền mẫn cảm, hơn nữa câu hỏi của tên phóng viên kia cũng không được tốt đẹp gì cả, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề cá nhân của Quan Chỉ Tình, Trương đại quan nhân nổi giận đánh hắn ta là chuyện bình thường, hắn không chỉ đánh tên phóng viên này, mà còn muốn mượn chuyện này để cảnh cáo Đông Nam nhật báo, Lý Đồng Dục ông không phải rất ghê gớm sao? Chọc vào tôi thì cũng chỉ có chết.
← Ch. 0539 | Ch. 0541 → |