Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0572

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0572: Tính sổ sau thu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương nhắm chuẩn thời cơ nhắc nhở Thì Duy, nói: "Đừng đắc ý quên hình, cô như vậy gọi là sùng bái mù quáng, bị người ta lừa. "

Thì Duy trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không cần anh quản. "

Kiều Bằng Cử ở bên cạnh không nhịn được bật cười, gã nói với Trương Dương: "Quách người ta còn chưa lo, anh lo cái gì? Hoàng đế không vội mà thái giám đã lo. "

Lương Thành Long cười ha ha theo, Kiều Mộng Viện cũng không khỏi mỉm cười.

Trương đại quan nhân xấu hổ, mặt không khỏi đỏ bừng lên, Kiều Bằng Cử này nói chuyện cũng quá thiếu suy nghĩ rồi, Trương đại quan nhân đánh trống lảng nói: "Tôi đây chẳng phải là vì quan tâm đến bạn bè ư?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Không sao, Thì Duy cũng không phải là trẻ con nữa rồi, mộng tưởng và hiện thực nó ắt biết tự phân rõ, Quách, cậu cũng đừng để bụng nhé. "

Quách Chí Giang cười cười, hắn thật ra cũng không thích bộ dạng Thì Duy theo đuổi ngôi sao, trong lòng không thoái mải, nhưng lại không dám nói ra, sợ bị Thì Duy coi thường.

Kiều Bằng Cử hiển nhiên có chút hứng thú đối với Tịch Nhược Lâm, rất nhanh liền đem sự chú ý tập trung lên người Tịch Nhược Lâm, mỉm cười nói: "Chị Tịch so với trên phim còn xinh đẹp hơn, tôi cũng là fan của chị, trước đây thường xem film truyền hình mà chị đóng. "

Tịch Nhược Lâm cười nhạt, cô ta kiên ngạo quen rồi, nhưng cô ta đã biết Kiều Bằng Cử là ai, vị nam tử cao lớn khôi ngô này không chỉ là con cả của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương mà còn là cháu nội của Kiều lão, nhân vật cấp nguyên lão trên chính đàn trong nước, kiêu ngạo cũng phải phân rõ đối tượng, đối với người không bằng mình tất nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng đối với loại nhân vật như Kiều Bằng Cử, nếu lạm dụng kiêu ngạo thì chính là ngu xuẩn, là có mắt không tròng, Tịch Nhược Lâm rất tao nhã đáp lại: "Cám ơn sự chú ý của Kiều tiên sinh, thật ra trên phim cũng là chỉ là biểu hiện ra mặt tốt nhất của chúng tôi, chỉ là để cho mọi người xem, đời sống của chúng tôi kỳ thật cũng như các anh vậy, rất bình thường. "

Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: "Chị Tịch thật là khiêm tốt. "

Tịch Nhược Lâm xấu hổ cười cười, lộ ra vẻ rất rụt rè.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, mọi người cùng nhau cạn vài chén, rất nhanh liền tụ thành từng vòng, nhiều người như vậy cùng ăn cơm, muốn để tất cả mọi người cùng đàm luận một đề tài hiển nhiên là không thể, Trương Dương sau khi uống hai chén với mỗi người liền cùng Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long, Thường Hải Long chụm lại với nhau.

Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, tôi và Hà tiên sinh đã gặp mặt rồi. Y đám ứng để tôi ra mặt cạnh tranh khu đất sân thể dục, còn phương diện đầu tư thì do y phụ trách. "

Trương Dương trước đó đã Hà Trường An nhắc về chuyện này, hắn cười nói: "Chuyện này trước mắt vẫn chưa định luận, tôi đã nói chuyện với thị trưởng Trần, bảo gã đi xin quyền bán đấu giá khu đất đó từ thị lý, chắc là phải trải qua thảo luận trên cuộc họp thường ủy và không ít trình tự, cạnh tranh cụ thể vẫn chưa biết còn phải đợi đến khi nào. "

Lương Thành Long thở dài một hơi nói: "Trung Quốc chúng ta làm việc gì cũng phiền phức, rõ ràng chuyện chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng xong mà lại phải trải qua nhiều trình tự như vậy, hiệu suất thấp như vậy còn nói gì tới cải cách mở cửa, phát triển toàn diện?"

Thường Hải Long nói: "Từ lúc lập nước đến nay đã vậy, làm mãi thành quen rồi. "

Lương Thành Long nói: "Tôi mặc kệ khu đất nào khi nào thì bán đấu giá, dù sao thì nếu các vị mua được khu đất này thì cũng phải để công trình cho tôi bao làm. "

Trương Dương cười nói: "Ái chà, anh lại dính lấy tôi rồi. "

Lương Thành Long nói: "Tôi hiện tại đã phát hiện, cậu chính là quý nhân trong số mạng của tôi, sau này cậu đi tới đâu thì sinh ý của tôi sẽ làm tới đó, cậu làm quan lớn tới đâu thì sinh ý của tôi làm lớn tới đó. "

Thường Hải Long nói: "Chuyện lắp đặt thiết bị thì giao cho tôi. "

Kiều Bằng Cử cười ha ha nói: "Đám người các cậu thật dúng là, quan thương cấu kết, quan thương cấu kết một cách trần trụi. "

Lương Thành Long nói một cách rất đĩnh đạc: "Cử hiền không ngại người thân, có câu không có bọ cánh cam thì đừng ôm đồ sứ sống, chúng tôi đối với thực lực của mình nếu không có lòng tin thì chúng tôi cũng không dám nói như vậy. "

Kiều Mộng Viện một mực không lên tiếng lúc này cũng mở miệng: "Các anh nói như vậy là không đúng rồi, Trương Dương là quan viên chính phủ, làm bất kỳ chuyện gì trước tiên cũng phải nghĩ tới lợi ích quốc gia, còn phải cân nhắc đến cái nhìn của người dân, các anh là bạn bè thì không nên để anh ấy làm vậy, các anh nói nghe rất đĩnh đạc, nhưng trên thực tế thì lại là bức anh ấy mắc sai lầm, nếu thực sự là bạn bè, các anh không nên lợi dụng mối quan hệ này, nên đường đường chính chính đi cạnh tranh, dùng thực lực để nói chuyện, đừng để người khác nói ra nói vào. "

Mấy người nhìn nhau, Lương Thành Long nói một câu: "Bằng Cửa, em gái nhà cậu sao lại cánh tay hướng ra ngoài thế?"

Kiều Bằng Cử mỉm cười hắc hắc: "Có chút đạo lý, có chút đạo lý. "

Kiều Mộng Viện mặt hơi nóng lên, mình nhìn thấy đám người này dạy hư Trương Dương, cuối cùng cũng không nhịn được, đứng ra nói giúp Trương Dương, nhưng như vậy chẳng khác nào là để lộ sự quan tâm của mình đối với Trương Dương.

Thường Hải Long nói: "Con gái trước giờ đều là như vậy, trời sinh hướng ngoại. "

Đám con cháu quan lớn này đều là hạng tinh minh, nhìn thấu nhưng không vạch trần.

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: "Tôi cảm thấy Mộng Viện nói đúng, nào nào nào, tôi kính các anh hai chén. "

Sau khi yến hội tối hôm đó chấm dứt, Trương Dương an bài chỗ nghỉ cho mọi người, vốn định gọi, mấy người Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long, Thường Hải Long tiếp tục đi uống thêm một chút, nhưng Kiều Bằng Cử lén lút chuồn ra ngoài đi cưa Tịch Nhược Lâm, Thường Hải Long và Tiết Yến cùng với Thường Hải Tâm đi dạo chợ đêm, chỉ còn lại có một mình Lương Thành Long.

Lương Thành Long căm giận nói: "Tất cả đều là hạng trọng sắc khinh bạn. "

Trương đại quan nhân thật ra cũng muốn trọng sắc khinh bạn lắm, chỉ tiếc là Kiều Mộng Viện đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, ngay cả cơ hội nói chuyện phiếm cũng không có, Thường Hải Tâm đi theo anh hai của cô ta dạo phố, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện nói chuyện một mình với hắn.

Trương Dương nói: "Đi thôi, hai ta đi uống một chút. "

Lương Thành Long hít hít mũi nói: "Ở đây có mùi thịt nướng vậy, thơm quá. "

Trương Dương chỉ chỉ vào mặt sau Ủy ban thể dục thể thao: "Trong ngỏ nhỏ có hàng đồ nướng của người tây bắc, cũng không tồi, đi, tôi mời anh ăn thử. "

Hai người đi ra cửa sau, lúc đi qua vườn hoa của Ủy ban thể dục thể thao, nhìn thấy Thì Duy và Quách Chí Giang cùng nhau cầm vợt tennis, tới sân thể dục tennis chơi, hai người cũng rất hứng trí.

Trương Dương và Lương Thành Long sau khi tới quán đồ nướng của người tây bắc, gọi một cân thịt xiên, một thùng bia, ngồi ở ven đường nướng thịt ăn. Lương Thành Long mở thịt xiên ra, nướng rất lão luyện.

Trương Dương nói: "Thuần thục món nay quá nhỉ. "

Lương Thành Long nói: "Thanh Hồng thích ăn món này, chúng tôi trước đây thường ra bên ngoài ăn đồ nướng. " Nhắc tới Lâm Thanh Hồng, Lương Thành Long không khỏi có chút sầu não, từng có một độ hắn bắt đầu buông lỏng, chuẩn bị ly hôn cho xong, không thể cứ vĩnh viễn chiến tranh lạnh như vậy được, nhưng theo thời gian hai người chia tay càng lâu, gã lại phát hiện tình cảm của mình đối với Lâm Thanh Hồng càng lúc càng sâu đậm, Lương Thành Long nói: "Tôi rất nhớ cô ấy. "

Trương Dương cầm lấy một xâu thịt, cắn một miếng rồi cầm cốc bia ở trước mặt lên tu một hơi: "Nhớ cô ấy thì đi tìm cô ấy đi, là đàn ông đừng có ề à như mấy mụ già, có gì mà phải sợ?"

Lương Thành Long hỏi ngược lại: "Cậu cũng đừng chỉ biết nói tôi, cậu và Sở Yên Nhiên thế nào?"

Trương đại quan nhân nhất thời không biết nói gì, Lương Thành Long cầm chai bia lên chạm cốc với hắn rồi uống một ngụm: "Người anh em, cậu nói chúng ta có phải là rất bỉ ổi không? Khi người khác đối tốt với anh anh lại không biết quý trọng, hiện tại khiến người ta thương tâm rồi, không để ý đến chúng ta nữa thì chúng ta lại vội vàng theo đuổi người ta. "

Trương Dương nói: "Anh con mẹ no có bệnh à, sao tối nay cứ nhắc tới những chuyện không vui. "

Lương Thành Long cười nói: "Không nhắc tới nữa, không nhắc tới nữa, chúng ta nói chuyện khác, tôi nghe nói Hải Thiên tối hôm qua đã xảy ra chuyện. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Lương Thành Long: "Sao anh biết?"

Lương Thành Long nói: "Thiên hạ này vốn không có bức tường không lọt gió, Hải Thiên là nơi công cộng, khách ra vào nhiều như vậy, có gió thổi cỏ lay gì tin tức rất nhanh sẽ được truyền ra. "

Trương Dương thở dài nói: "Chuyện này thiếu chút nữa tôi gặp họa. " Hắn kể lại chuyện tối qua từ đầu chí cuối cho Lương Thành Long.

Lương Thành Long nghe xong cau mày nói: "Đoàn Kim Long lớn gan như vậy ư? Hắn mà cũng dám dẫn cháu gái của Lương Tùng đến đồn công an ư?"

Trương Dương nói: "Thằng ôn này dám ở sau lưng tôi giở không ít trò mèo, lần này tôi không thể tha cho hắn được, kiểu gì cũng phải khiến hắn phải biến khỏi Hải Thiên. "

Lương Thành Long nói: "Hải Thiên nổi tiếng ở Nam Tích là có phục vụ mại dâm, trong khoảng thời gian dài như vậy mà Đoàn Kim Long hắn vẫn sống yên, là dựa vào cái gì?"

Trương Dương nói: "Ừ nhỉ, là dựa vào cái gì?"

*****

Lương Thành Long cắn một miếng thịt nướng, nói: "Cậu đừng có mà giả bộ hồ đồ với tôi, thật ra trong lòng cậu rõ hơn so với bất kỳ ai, Đoàn Kim Long làm thế mà không xảy ra chuyện, không có bối cảnh thì làm sao có thể? Bởi vì hắn và cục trưởng công an Trương Đức Phóng có quan hệ, người khác bị tố cáo, công an nhận được tố cáo sẽ lập tức đi điều tra, nhưng Hải Thiên bị tố cáo, người tố cáo rất nhiều, nhưng cậu có thấy ai đi tra xét không? Cho dù là có người đi tra xét thì bọn họ cũng sẽ nhận được tin tức trước, trước khi cảnh sát đến đã an bài thỏa đáng tất cả, tuyệt đối sẽ không bị nắm thóp. "

Trương Dương nói: "Anh có vẻ hiểu rất rõ chuyện của Hải Thiên. "

Lương Thành Long nói: "Trương Đức Phóng này tôi không thích lắm, hắn quá tham, Đoàn Kim Long khẳng định cho hắn không ít lợi ích, gái của bộ phận sauna của Hải Thiên có tới hơn hai trăm đứa, quản lí đại sảnh của Hải Thiên Chung Hải Yến là tình nhân của Trương Đức Phóng, việc này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, cậu đừng có nói với tôi là cậu không biết đấy nhé. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng có nghe nói một chút. "

Lương Thành Long nhắc nhở hắn: "Cậu muốn động vào Hải Thiên là làm tổn hại tới lợi ích của Trương Đức Phóng, chuyện này cậu phải cân nhắc rõ ràng, tên Trương Đức Phóng này cũng rất có nghề, trước đây khi làm phó cục trưởng cục công an huyện Bảo Hòa, chính là nổi tiếng về ăn hối lộ, sau này tới Đông Giang thì hơi thu liễm một chút. Nhưng sau khi tới Nam Tích, chỉ quy củ được một đoạn, hiện tại... hắc hắc. " Lương Thành Long lợi dụng tiếng cười lạnh để thay cho lời đánh giá.

Trương Dương và Trương Đức Phóng vẫn luôn là nước giếng không phạm nước sông, Trương Đức Phóng cũng có bối cảnh, cậu hắn chính là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri, Trương Dương đối với việc Đoàn Kim Long ở sau lưng vân luôn ôm thái độ hoài nghi, Đoàn Kim Long là một thương nhân không thể lá gan lớn như vậy được, là Trương Đức Phóng làm chỗ dựa cho hắn, trong chuyện Lương Nguyệt Linh bị đưa tới đồn công an, Đoàn Kim Long phải chăng cũng là được Trương Đức Phóng làm chủ? Nếu thật là như vậy, Trương Đức Phóng chính là một tên bất trạch bất khấu, hắn đã ý thức được Trương Dương muốn gia nhập vào phạm vi lợi ích của hắn, đã bắt đầu lặng lẽ phản kích.

Thạch Thắng Lợi không ngờ Trương Dương lại một lần nữa tìm tới mình, từ lần trước ở Hải Thiên bị Trương Dương đánh cho một trận, Thạch Thắng Lợi đã thật thà hơn nhiều, chuyện đó đã khiến cho nhân sinh của gã bước sang một trang mới, trên thế giới này có rất nhiều người mà gã không thể trêu vào, đến cuối cùng, vẫn là phải quỳ xuống trước mặt Trương Dương cầu xin mới bình ổn được chuyện đó, sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, Thạch Thắng Lợi ngay lập tức tới văn phòng của Trương Dương, vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài tìm tôi có việc gì à?"

Trương Dương nhìn thấy Thạch Thắng Lợi mặt mày tươi cười, nhưng ở sâu trong mắt gã vẫn có thể nhìn thấy được sự sợ hãi đối với mình, Trương đại quan nhân trong lòng an tâm, xem ra thằng ôn này cũng biết điều, một trận quyền cước đã khiến gã tự biết được giá trị của bản thân mình.

Trương Dương nói: "Anh còn nhớ những lời mà lần trước tôi nói với anh không?"

Thạch Thắng Lợi đầu óc không được sáng sủa lắm, sờ đầu sờ gáy nói: "Lời gì cơ?"

Trương Dương nói: "Chuyện Đoàn Kim Long nói cho anh biết Quan Chỉ Tình. "

Thạch Thắng Lợi nhắc tới chuyện này liền hận đến ngứa răng, nói: "Đúng vậy, nếu không phải hắn tôi sao lại đi đắc tội với ngài, cũng không bị ngài... " Thạch Thắng Lợi không nói được nữa, bị đánh cũng không phải là chuyện hay ho gì mà nói ra.

Trương Dương nói: "Chuyện này anh định cứ vậy là xong à?"

Thạch Thắng Lợi nói: "Tôi đã sớm muốn đánh cho thằng ôn đó một trận rồi, nhưng ngài không phải là không cho phép ư?"

Trương Dương cười nói: "Anh cũng nghe lời nhỉ?"

Thạch Thắng Lợi da mặt có dày hơn nữa thì lúc này cũng không khỏi có chút nóng lên, hắn nhận thức được rõ ràng, mình thật sự đã sợ Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi muốn anh ra mặt lấy Hải Theien. "

Thạch Thắng Lợi ngây ra: "Gì cơ?"

Trương Dương nói: "Tên Đoàn Kim Long này ba lần bảy lượt đối nghịch với tôi, khách sạn Hải Thiên tàng ô nạp cấu, công khai kinh doanh mại dậm, đã trở thành một khối u ác tính của Nam Tích, tôi muốn cắt khối u ác tính này đi, đây cũng là để trừ hại cho dân, phát huy chính nghĩa. "

Thạch Thắng Lợi nói: "Cái này thì tôi cũng biết, Hải Thiên nuôi hơn hai trăm gái, tôi cũng từng... " Nói đến đây thằng ôn này lại cảm giác được là mình nói sai rồi, xấu hổ cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh nói làm thế nào thì tôi sẽ làm thế đó, hay là tôi đi tìm Đoàn Kim Long, bảo hắn giao lại khách sạn đó cho tôi. "

Trương Dương ngoắc ngoắc ngón trỏ với Thạch Thắng Lợi, Thạch Thắng Lợi đi tới trước mặt hắn, Trương Dương ghé vào tai y thì thầm vài câu, Thạch Thắng Lợi nghe xong mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.

Trương Dương nói: "Chuyện ngày hôm nay chỉ có tôi và anh biết, nếu truyền tới tai người thứ ba, hắc hắc... " Trương Dương giơ tay lên, một chưởng vỗ vào góc bàn làm việc, cái bàn làm việc đang yên lành bị một chưởng của thằng ôn này làm cho vỡ một góc phẳng lỳ như bị đao gọt búa khắc, Thạch Thắng Lợi sợ tới mức lè lưỡi dài ra cả nửa ngày vẫn chưa rụt lại, áo sau lưng lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh. Y run giọng nói: "Chủ nhiệm Trương yên tâm.... Chủ nhiệm Trương yên tâm.... Tôi nhất định.... Nhất định sẽ giữ bí mật... "

Đoàn Kim Long nhìn bán báo cáo tài vụ tháng này, không khỏi nhíu mày, tháng này thu vào giảm mạnh, một là vì xuất ra hơn ba mươi vạn tài trợ cho trận đấu bóng đá ngôi sao, hai là sau sự kiện ngôi sao HongKong chơi gái tập thể lần trước, y không thể không thu liễm hơn nhiều, hiện tại bộ phận sauna đã đóng cửa, mắt thấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng lại không thể làm, trong lòng Đoàn Kim Long sao không đau đớn cho được, nhưng ảnh hưởng của chuyện này phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể tiêu trừ được, lúc nào có thể khôi phục kinh doanh còn phải xem ý tứ của Trương Đức Phóng. Y ngẩng đầu lên, nhìn Chung Hải Yến đang đứng ở trước mắt nói: "Sự kiện đó giải quyết sao rồi?"

Chung Hải Yến thở dài nói: "Bộ trưởng Lương biết cháu gái là bị khách sạn của chúng ta đưa đến đồn công an, vô cùng căm tức, y đã bắn tiếng muốn đóng cửa Hải Thiên. "

Đoàn Kim Long nói: "Sự kiện đó không phải là chủ ý của tôi... " Y sau khi làm xong chuyện đó cũng bắt đầu hối hận, Lương Tùng y căn bản đắc tội không nổi, một chiêu mà Trương Đức Phóng dạy y, mục đích là để Lương Tùng giận chó đánh mèo trút hết lên đầu Trương Dương, nhưng không ngờ chuyện này cuối cùng có thể được giải quyết êm đẹp, mà giữa Lương Tùng và Trương Dương cũng không có nổi lên sóng gió gì, tất cả sự bất mãn của Lương Tùng đều hướng về phía y, ai bảo y đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an, còn tố cáo Lương Nguyệt Linh bán dâm.

Chung Hải Yến nói: "Trương cục khó khăn lắm mới khuyên được bộ trưởng Lương tạm lắng lửa giận, có điều bộ trưởng Lương nói chuyện này không thể cứ vậy là xong, đòi khách sạn của chúng ta xuất ra một số tiền để làm bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Lương Nguyệt Linh. "

Đoàn Kim Long thở dài nói: "Bao nhiêu tiền? Hắn đòi bao nhiêu tiền?"

Chung Hải Yến nói: "Mười vạn!"

Đoàn Kim Long nhắm chặt hai mắt lại, đau lòng vô cùng, y thầm mắng mình kém cỏi, lần trước xúi giục Thạch Thắng Lợi đối phó Trương Dương, kết quả mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự dưng mất trắng hơn ba mươi vạn, lần này vậy mà vẫn không khôn ra, lại bị Trương Đức Phóng lợi dụng, chẳng những đắc tội với Lương Tùng mà còn phải mất mười vạn, đã thế lại liên lụy tới bộ phận sauna không được kinh doanh tiếp, bài học này thực sự là quá thảm. ]

*****

Chung Hải Yến nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Đoàn Kim Long, trong lòng chẳng những không đồng tình, ngược lại cảm thấy một trận hả hê, tầm mắt của người này quá thiển cận, căn bản không phải là nhân tài làm sinh ý, cô ta đã vô số lần tính toán thử, nếu đá được Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, mình chấp chưởng đại quyền, đến lúc đó Hải Thiên sẽ trở thành cửa hàng gia đình của Trương Đức Phóng và cô ta, có Trương Đức Phóng chiếu cố, cô ta cứ yên tâm lớn mật kinh doanh, Chung Hải Yến gọi khẽ một tiếng Đoạn tổng.

Đoàn Kim Long mở mắt, nói: "Mười vạn đồng này tôi chi... " Y nói rất khó khăn, nói xong lại dựng một chút rồi mới nói tiếp: "Cô nó với Trương cục một tiếng, bộ phân sauna không thể đóng cửa lâu như vậy được, chúng ta sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. " Y cố ý dùng hai chữ chúng ta, nhấn mạnh quan hệ lợi ích của bọn họ là nhất trí, tổn thất không chỉ là của một mình y.

Chung Hải Yến nói: "Chuyện này tôi đã hỏi ông ta rồi, ông ta nói rằng bây giờ vẫn chưa thích hợp, phải cố gắng náu mình, Trương Dương bởi vì chuyện lần trước mà rất tức giận, luôn dòm ngó Hải Thiên, có thể sẽ có hành động, chúng ta phải cố gắng thật cẩn thận. "

Lại là Trương Dương, Đoàn Kim Long nghe tới tên của thằng ôn này là lại hận tới ngứa răng.

Lúc này bộ phận nhà ăn gọi điện thoại tới, lại là Thạch Thắng Lợi dẫn theo bảy tám người tới đây ăn cơm, Đoàn Kim Long thật sự rất đau đầu, phân phó bộ phận nhà ăn cứ chiêu đãi cho tốt, nếu tìm y thì nói là y không có ở đây.

Đặt điện thoại xuống, Đoàn Kim Long căm giận nói: "Hiện tại làm ăn con mẹ nó thực sự là quá khó, các mặt đều phải chiếu cố, tùy tiện quên thắp một nén hương nào là đắc tội với Bồ Tát, tôi con mẹ nó làm sinh ý hay là làm con cháu người ta đây. " Y không chỉ là bất mãn đối với Thạch Thắng Lợi, trong đó cũng bao gồm cả Trương Đức Phóng, làm chung với Trương Đức Phóng càng lâu Đoàn Kim Long phát hiện cái miệng của người này càng lớn, nhưng hiện tại y đã lún sâu vào trong đó rồi, muốn thoát thân cũng không được.

Chung Hải Yến ôn nhu nói: "Đoạn tổng, có thể là trong khoảng thời gian này chuyện suôn sẻ không nhiều, chờ thêm một đoạn thời gian nữa sẽ có chuyển biến tốt thôi. "

Đoàn Kim Long gật đầu nói: "Hy vọng là vậy. "

Sau khi Chung Hải Yến cáo từ rời đi, Đoàn Kim Long nhìn cái mông đang ngúng nguẩy của Chung Hải Yến, trong lòng thầm mắng một câu, tiện nhân Chung Hải Yến chính là quân cờ mà Trương Đức Phóng bố trí ở bên cạnh mình, bất kỳ một hướng đi nào của y cũng sẽ bị Trương Đức Phóng nắm rõ. Đoàn Kim Long bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Trương Dương, bắt y phải rời khỏi Hải Thiên, có lẽ rời khỏi đây cũng không phải là chuyện xấu, Trương Đức Phóng giống như một con quỷ hút máu vĩnh viễn ăn không no, mình nếu tiếp tục ở lại Hải Thiên, sớm muộn gì cũng bị hắn hút cạn máu, thừa dịp Hải Thiên còn có giá trị, chuyển nhượng nó đi, rời khỏi Hải Thiên, rời khỏi Nam Tích, tới một nơi khác khai phá một sự nghiệp riêng cho mình.

Khi trong lòng Đoàn Kim Long bắt đầu muốn bỏ cuộc thì một chuyện không tưởng được đã phát sinh, Thạch Thắng Lợi và bảy tên bạn của hắn buổi trưa sau khi ăn cơm ở Hải Thiên tất cả đều bị ngộ độc thức ăn, cả đám miệng sùi bọt mép ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đoàn Kim Long nghe thấy tin tức này, thiếu chút nữa cũng té xỉu, vội vã chạy tới hiện trường, Chung Hải Yến đã chạy tới bộ phận nhà ăn y, bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cấp cứu.

Đám người Thạch Thắng Lợi tất cả đều nằm trên mặt đất, cả đám mặt xanh lét, môi tím, miệng sùi bọt mép, trong phòng khắp nơi đều là đồ họ nôn ra, mùi khó ngửi tới cực điểm.

Đoàn Kim Long thất kinh đi tới bên cạnh Chung Hải Yến: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"

Chung Hải Yến cũng hoa dung thất sắc, cô ta cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đám người Thạch Thắng Lợi tới đây ăn cơm, ăn rồi thì xảy ra chuyện.

Nhân viên cấp cứu sau khi tới hiện trường, lập tức quyết định đưa bọn họ tới bệnh viện.

Thạch Thắng Lợi nằm ở đó, nhớ tới cuộc đối thoại bí mật giữa y và Trương Dương. Trương Dương mỉm cười đưa cho y một cái bình: "Chỉ cần anh bỏ thứ này vào trong rượu thì các anh sẽ có triệu chứng bị ngộ độc thức ăn, tới bệnh viện có tra cũng không ra. "

Thạch Thắng Lợi nói: "Tôi sẽ không bị độc chết chứ?"

Trương Dương nói: "Không sao đâu, chỉ có biểu hiện như bị bệnh thôi, thân thể có chút khó chịu nhưng không quá nặng, sau sáu tiếng tự dưng sẽ khôi phục lại như bình thường, có điều để biểu hiện chân thực một chút, các anh có thể sẽ phải rửa ruột. "

Thạch Thắng Lợi có chút do dự nói: "Có chắc là không bị người ta phát hiện ra không?"

Trương Dương nói: "Tôi thử cho anh xem nhé, anh yên tâm đi, đảm bảo không ai nhìn ra được đâu. "

Suy nghĩ của Thạch Thắng Lợi trở lại hiện thực, y nhìn thấy nhân viên hộ chạy đi chạy lại bên cạnh mình, một cô hộ sĩ vội vàng đo huyết áp cho y, mặt mũi không tồi, ngực to, nếu cổ áo trễ hơn một chút thì tốt.

Hộ sĩ tựa hồ như từ trong ánh mắt của Thạch Thắng Lợi nhìn ra gì đó, vội vàng kéo cổ áo.

Đoàn Kim Long đầu đầy mồ hôi đi tới, vẻ mặt cầu xin vẻ mặt cầu xin kêu lên: "Thạch lão đệ, Thạch lão đệ... "

Thạch Thắng Lợi giả bộ hít thở khó khăn, dùng ngón trỏ chỉ vào Đoàn Kim Long: "Mày... mày hại tao... "

Đoàn Kim Long khóc không ra nước mắt: "Tôi không có, tôi thề là tôi không làm vậy. "

Xe cấp cứu chở tám người bị ngộ độc thức ăn tới bệnh viện nhân dân số hai ở gần nhất để cấp cứu.

Tin tức Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn rất nhanh liền được truyền tới chỗ cha gã, lúc này bí thư khu ủy Thiên Hối Thạch Trọng Hằng đang họp khu lý, nghe thấy tin tức này lập tức biến sắc, y chỉ có một đứa con, tuy rằng không ra gì, nhưng cũng là một khúc thịt trong người, nghe nói bị ngộ độc thức ăn ở Hải Thiên, hiện tại tính mạng đang bị đe dọa, y lấy đâu ra tâm tư mà họp nữa, đứng dậy rời khỏi hội trường.

Những cán bộ của khu lý đang họp từ vẻ mặt kích động của bí thư khu ủy cảm thấy được gì đó, sau khi hỏi rõ tình huống, cục trưởng vệ sinh khu và trạm trưởng trạm phòng dịch khu lập tức tự mình dẫn đội tới Hải Thiên, kiểm tra tình trạng thực phẩm.

Cục trưởng phân cục công an khu Lâm Quang Minh cũng có hành động, không thể không hành động được, lần này Hải Thiên xảy ra chuyện lớn rồi, con trai của bí thư khu ủy không ngờ bị ngộ độc thức ăn ở chỗ của bọn họ, nếu Thạch Thắng Lợi thật sự có ba dài hai ngắn gì, mười cái Hải Thiên cũng không đủ mà đền.

Loại chuyện này căn bản không cần bí thư khu ủy lên tiếng, khu trưởng khu Thiên Hối Phùng Quốc Minh ngay lập tức đưa ra mệnh lệnh, lệnh cưỡng chế khách sạn Hải Thiên ngừng kinh doanh chỉnh đốn, khi nào điều tra ra rõ nguyên nhân của sự việc, tìm được người chịu trách nhiệm thì lúc đó mới được mở cửa kinh doanh lại.

Thạch Thắng Lợi lần này quả thực xuất lực không ít, tư vị rửa ruột không dễ chịu gì, bảy tên bạn của gã bình thường cùng gã ăn uống hát hò quen rồi, không ai ngờ được có đi ăn cơm thôi mà cũng gặp phải chuyện xui xẻo như thế này, bọn họ đương nhiên không biết tất cả là do Thạch Thắng Lợi động tay động chân, càng không biết người thực sự đứng sau màn này là Trương Dương.

Bí thư khu ủy khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng khi tới bệnh viện thì vợ y là Trần Phượng Lan đã đến rồi, đang ngồi cạnh giường bệnh của con trai mà khóc.

Thạch Thắng Lợi lúc này sắc mặt rất khó coi, thân thể cũng khó chịu không nói nên lời, tư vị rửa ruột này đúng là khổ sở vô cùng, gã cảm thấy mình lần này dùng tinh thần không biết sợ phụng hiến cho Trương Dương một lần, có điều cũng cảm thấy đồ ăn vào lần này có chút không giống như lần trước Trương Dương đưa cho gã, chắc là liều lượng lớn hơn một chút, không những nôn mửa không ngừng mà còn sùi cả bọt mép, bên dưới cũng đi ngoài không ngừng, cả người hư nhược tới mức không còn chút sức lực nào. Gã nhìn ông già mình, bộ dạng vô cùng đáng thương, nhưng không có sức mà nói chuyện.

Thạch Trọng Hằng chỉ vào gã, nói: "Mày đó!"

Trần Phượng Lan không ngừng lau nước mắt nói: "Lão Thạch, ông đừng mắng nó nữa, nó đã thành như thế này rồi, suýt nữa thì mất nửa cái mạng đó. "


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)