Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0589

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0589: Bình dị gần gũi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Lần này Từ Quang Nhiên cuối cùng cũng tính là tìm được cơ hội, y đi bên cạnh Văn Quốc Quyền, giới thiệu tình huống cảng Nước Sâu với ông ta, phó thị trưởng phân quản công trình cảng Nước Sâu Cung Kì Vĩ ngược lại không có cơ hội lên tiếng, y đi theo phía sau đội ngũ thị sát, đi cùng với bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi.

Phải nói rằng Từ Quang Nhiên đối với công trình cảng Nước Sâu vẫn nắm rất rõ, mấy vấn đề mà Văn Quốc Quyền hỏi y đều trả lời rất viên mãn, Văn Quốc Quyền cũng tỏ vẻ hài lòng, khi thị sát tiến hành đến cuối cùng, Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Đồng chí Quang Nhiên còn có khó khăn gì?"

Từ Quang Nhiên nói: "Xây dựng một cảng Nước Sâu quy mô lớn như vậy là lần đầu tiên trong lịch sử Nam Tích, cũng lần đầu tiên trong lịch sử Bình Hải, khó khăn là không thể tránh được, nhưng tôi có lòng tin, toàn thể cán bộ thành phố Nam Tích chúng tôi đều có lòng tin, chúng tôi có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào, trong thời gian quy định sẽ xây dựng xong cảng Nước Sâu Nam Tích, để nó mang lại cống hiến cực lớn cho kinh tế Bình Hải, và kinh tế của cả quốc gia. "

Văn Quốc Quyền đương nhiên có thể nghe ra những lời nói biểu hiện quyết tâm của Từ Quang Nhiên đều là sáo rỗng, nhưng có thể nói là rất khá, không có chỗ nào để chỉ trích, Văn Quốc Quyền gật đầu nói: "Tốt lắm. " So với những từ đã khen ngợi Trương Dương, những lời khen ngợi đối với Từ Quang Nhiên thì tiết kiệm hơn nhiều.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Nam Tích Lý Bồi Nguyên liếc Cung Kì Vĩ một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần đồng tình, chuyện đều là y làm, nhưng phong đầu lại bị Từ Quang Nhiên chiếm hết, còn nữa, những lời này của Từ Quang Nhiên nói rất không đủ tiêu chuẩn, có thể khắc phục bất kỳ khó khăn nào ư, y chẳng lẽ đã quên, không lâu trước vấn đề tài chính đã khiến toàn bộ cảng Nước Sâu thiếu chút nữa phải đình công, phó thủ tướng Văn cũng hỏi có khó khăn hay không, người ta là muốn giúp một chút, cơ hội tốt như vậy, Từ Quang Nhiên anh không ngờ lại không cần, chẳng lẽ mặt mũi thật sự quan trọng như vậy ư?

Tống Hoài Minh đối với tình huống của cảng Nước Sâu Nam Tích cũng có chút hiểu biết, mấy vị lãnh đạo thành phố Nam Tích trước đó vài ngày bởi vì chuyện tài chính mà hai ngày ba lượt chạy tới tỉnh lý, hy vọng có thể tỉnh lý ủng hộ cho một chút tài chính, nhưng chỉ chớp mắt bọn họ lại biến thành bất kỳ khó khăn nào cũng có thể khắc phục, trong lòng Tống Hoài Minh cười thầm, về sau nếu lại đến tỉnh lý khóc than, trước tiên là phải rút lại những lời này đã.

Cung Kỳ Vĩ rất muốn nói vài câu, nhưng trường hợp này cũng không thích hợp để y lên tiếng, nếu y nói ra ý nghĩ trong lòng, chính là công khai chống đối với Từ Quang Nhiên, về sau công tác sẽ trở nên càng thêm khó khai triển, ở trong mắt không ít người, sẽ bị cho rằng là người thích làm náo động, là người muốn giẫm lên vai lãnh đạo để đi lên.

Từ Quang Nhiên liếc Cung Kì Vĩ một cái, người mà y không yên tâm nhất chính là Cung Kì Vĩ, sợ Cung Kì Vĩ sẽ ăn nói lung tung, có điều hôm nay cho tới lúc này, biểu hiện của Cung Kì Vĩ coi như là an phận, Từ Quang Nhiên dần dần cũng yên lòng, Cung Kì Vĩ vẫn có chút đại cục quan, biết duy hộ vinh dự của toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Nam Tích. Y rất đúng lúc nói với Văn Quốc Quyền: "Thủ tướng Văn, sau khi ngài tới Nam Tích liền không ngừng khảo sát tại hiện trường, vẫn chưa nghỉ ngơi, giờ cũng nên ăn trưa rồi. "

Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Đúng là nên ăn trưa rồi. "

Từ Quang Nhiên nói: "Thủ tướng Văn, chúng ta về nhà khách thành phố ăn cơm đi. "

Văn Quốc Quyền lại lắc đầu nói: "Ăn luôn ở đây đi, phía đó là căn tin của công trường phải không. " ông ta chỉ vào căn tin của công trường, cất bước về phía trước.

Từ Quang Nhiên nhìn thấy ông ta thật sự muốn tới căn tin, nhất thời hoảng hốt, vội vàng chạy lên trước, nói: "Thủ tướng Văn, bên kia là căn tin của công nhân. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Căn tin của công nhân thì sao? Chính phủ chúng ta vốn chính là phục vụ cho công nhân, nông dân và ngàn vạn người dân, bọn họ có thể ăn, chúng ta chẳng lẽ lại không ăn được?"

Trong mắt đa số người hành vi hiện tại của Văn Quốc Quyền là đang ra vẻ, cũng là một loại ra vẻ chính trị thông thường, thân là phó thủ tướng của quốc vụ viện, ông ta thâm nhập tuyến đầu, nguyện ý cùng nhau ăn cơm với công nhân, đây là sự bình dị gần gũi cỡ nào chứ, Từ Quang Nhiên không tiện nói nữa, y đánh mắt ra hiệu, phó thị trưởng Vương Hải Ba vội vã chạy tới, Tống Hoài Minh nhìn ra Từ Quang Nhiên rõ ràng chuẩn bị thiếu sót, chi tiết nhỏ như vậy nên sớm nghĩ tới rồi, lãnh đạo xâm nhập cơ sở, hoà mình với người dân, cùng nhau ăn cơm, chuyện như vậy trên tin tức chiếu rất nhiều rồi, có thể là hôm nay Văn Quốc Quyền đến Nam Tích quá mức đột nhiên, cho nên khiến cho đám cán bộ thành phố Nam Tích có chút trở tay không kịp, bọn họ chuẩn bị cũng rất không đầy đủ.

Văn Quốc Quyền cười thầm, ông ta ở công trường ăn cơm cũng không phải là nổi hứng nhât thời, ông ta tới Nam Tích vào lúc hơn mười giờ, ở công trường trung tâm thể dục mới nửa giờ, tới công trường cảng Nước Sâu lại thị sát cả nửa ngày như vậy, đã là hơn mười hai giờ chưa rồi, tới giờ ăn trưa rồi, Từ Quang Nhiên chẳng lẽ không đoán được mình sẽ lựa chọn ăn cơm ở công trường?

Hiện tại đúng giờ các công nhân ăn cơm, các lãnh đạo tới lập tức đả loạn trật tự cuộc sống bình thường của công nhân, căn tin của công trường có cơm tập thể, có cơm suất, bọn họ bình thường đã bao giờ tiếp đãi lãnh đạo to như vậy đâu, người phụ trách căn tin công trường nghe nói phó thủ tướng quốc vụ viện tới, sợ tới mức chân tay luống cuống, đây không phải là vì vinh dự gì cả, mà là phó thủ tướng của quốc vụ viện nếu ăn không hài lòng, hắn chẳng phải là sẽ gặp xui ư.

Phó thị trưởng Vương Hải Ba nhìn ra hắn rất khẩn trương, mỉm cười nói: "Anh đừng sợ, chỉ cần để các lãnh đạo ăn no là được rồi. "

Người phụ trách căn tin run run nói: "Tôi vừa mua một trăm bộ đồ ăn inox, tôi lập tức sẽ sai người rửa sạch sẽ để các lãnh đạo dùng. Mua đồ ăn thì không còn kịp nữa rồi. Ăn gì bây giờ?"

Vương Hải Ba chỉ vào thực đơn hôm nay trên bàn, nói: "Cơm công tác bốn món ăn một món canh. "

Người phụ trách Căn tin nói: "Lãnh đạo tới chẳng lẽ cũng ăn như vậy à?"

Vương Hải Ba nói: "Anh không có đồ ăn khác nữa à?"

Lúc này Cung Kì Vĩ cũng chạy tới, công trường cảng Nước Sâu là y được phân quản, các lãnh đạo muốn ăn cơm ở đây, y đương nhiên phải an bài, khi Cung Kì Vĩ tới, đang nghe thấy Vương Hải Ba và người phụ trách căn tin thương lượng thực đơn, Cung Kì Vĩ nói: "Lão Đổng, chủ yếu là đảm bảo vệ sinh, để lãnh đạo ăn no là được, chuyện khác không cần phải quan tâm, cơm tập thể đều là như nhau, mỗi người hai món mặn hai món rau, thêm canh trứng cà chua nữa, kèm cơm và bánh bao, mau đi chuẩn bị đi. "

Vương Hải Ba đi tới bên cạnh Cung Kì Vĩ, nói: "Kì Vĩ, anh thấy có cần thêm thức ăn không?"

Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: "Lãnh đạo lựa chọn ăn cơm ở công trường cũng không phải là chạy tới đây đòi ăn ngon, hiểu không?"

Vương Hải Ba đương nhiên hiểu, ăn cơm chỉ là một hình thức, phó thủ tướng Văn ở công trường ăn cơm cùng công nhân, đây cũng là một loại biểu hiện thân với dân, loại chuyện này thật ra bọn họ đều trải qua rồi, Vương Hải Ba trước đây từng phân quản nông nghiệp, lúc ấy xuống nông thôn cũng vào trong nhà dân ăn cơm, đồ ăn của dân quê thì làm sao mà ngon được, mấu chốt là ở hoàn cảnh chứ không phải là ở bản thân thức ăn.

Dựa theo ý tứ của Vương Hải Ba, nên bảo công nhân rời khỏi căn tin, nhưng Cung Kì Vĩ ngăn gã lại, hiện tại bảo công nhân bưng cơm đi khỏi, phó thủ tướng Văn nhìn thấy không biết sẽ có suy nghĩ gì.

Văn Quốc Quyền dưới sự vây quanh của mọi người đi vào căn tin của công nhân, các công nhân xâu dựng nhìn thấy trận thế lớn như vậy, cả đàm dừng ăn cơm, đều nhìn ra cửa. Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên dùng ngữ khí vô cùng kích động nói: "Các vị công nhân sư phó, thủ tướng Văn tôn kính của chúng ta đến thăm mọi người đây!"

Các công nhân cũng cảm thấy quá đột nhiên, bình thường đám công nhân xây dựng này đừng nói là thủ tướng quốc gia, cho dù là thị trưởng cũng khó có thể gặp được một lần, lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Văn Quốc Quyền, chẳng ai buồn để ý đến ăn cơm nữa.

Văn Quốc Quyền cười nói: "Mọi người vất vả rồi, tôi tới không đúng lúc, quấy rầy mọi người ăn cơm, có điều nơi này là căn tin, các vị phải ăn cơm, tôi cũng phải ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa được không? Mọi người có hoan nghênh không?"

Các công nhân vừa nghe nói phó thủ tướng cùng ăn cơm với mọi người, cùng nhau vỗ tay nói: "Hoan nghênh!"

Hoan nghênh là hoan nghênh, nhưng các công nhân rõ ràng câu nệ hơn nhiều, có một số công nhân vội vàng ăn nốt cơm rồi đi trước, Vương Hải Ba và Cung Kì Vĩ thương lượng một chút, bảo căn tin cho mỗi công nhân thêm một cái chân gà, các công nhân từ cái chân gà nhìn ra lợi ích khi phó thủ tướng Văn đến thị sát, bọn họ cảm thấy tò mò, phó thủ tướng Văn là cán bộ to như vậy không ngờ lại cùng ăn cơm với bọn họ.

Văn Quốc Quyền bưng suất cơm, tới ngồi xuống đối diện một công nhân trẻ tuổi, tuổi tác của chàng trai đó không lớn, thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhìn thấy thủ tướng Văn ngồi đối diện mình. Chàng trai ôn này cúi đầu thật thấp, ngay cả đồ ăn cũng không dám ăn, liên tục cắn bánh bao.

*****

Văn Quốc Quyền bật cười: "Chàng trai, đừng ăn nhanh quá, cẩn thận nghẹn đó. "

Chàng trai đó quả nhiên bị nghẹn, mặt đỏ bừng, phải uống một ngụm lớn canh trứng chim mới bình thường lại được, gã muốn đi nhưng lại không dám.

Văn Quốc Quyền hòa ái nói: "Chàng trai, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy?"

"Học xong trung học chưa?"

Chàng trai lắc đầu: "Chưa, cha bảo tôi vô dụng, cố nhân lúc còn trẻ kiếm chút tiền. "

Văn Quốc Quyền nói: "Kiếm tiền để làm gì?"

"Kiếm tiền để mua nhà, để cưới vợ!" Chàng trai nói xong, tất cả mọi người ở chung quanh đều bật cười, mặt gã càng đỏ hơn.

Văn Quốc Quyền nói: "Còn trẻ như vậy, có cơ hội thì nên học hành cho tốt. "

Cha của chàng trai này là một trung niên thật thà, nhìn thấy con trai bị hỏi, sợ con trai nói sai gì đó, bước tới nói: "Tiểu Long, ăn no rồi thì mau đi làm việc đi. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Vị sư phụ này đừng nóng vội, chàng trai này còn chưa ăn cơm chiều mà, vả lại ông để cậu ấy ăn no mà đi làm ngay thì không tốt đối với sức khỏe đâu. "

Trung niên nhân cười bồi nói: "Thủ tướng Văn, con tôi năm nay mới theo tôi đi làm công, là đứa nhỏ nhà quê chưa trải đời. "

Văn Quốc Quyền nói: "Xây dựng thành thị không thể thiếu những nông dân công các vị được, lão sư phụ, các vị có gì khó khăn không? Đừng sợ, cứ nói ra đi, nơi này có nhiều lãnh đạo như vậy, chúng tôi tới đây vì để tìm hiểu tình uống, tìm hiểu khó khăn thực tế của các vị, cứ nói ra đi, chúng tôi có thể giúp đỡ giải quyết. "

Trung niên đó lắc đầu: "Rất tốt, không có khó khăn gì cả. "

Chàng trai đó cắn môi, tựa hồ có lời muốn nói, điểm này không qua được mắt Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền mỉm cười cổ vũ gã nói: "Có chuyện gì thì cứ nói, không phải lo lắng gì cả. "

Chàng trai đó nói: "Sắp đến năm mới rồi, nhưng tiền lương tháng trước vẫn chưa được phát. "

Từ Quang Nhiên nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức thay đổi, y rất sợ xảy ra chuyện không may, nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, cuối cùng vẫn gặp vấn đề.

Cha của chàng trai đó sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ông ta trách mắng: "Tiểu Long, con nói bậy gì đó?" Sau đó cười cười bảo Văn Quốc Quyền: "Trẻ con không hiểu chuyện, thủ tướng, nó không hiểu chuyện. "

Văn Quốc Quyền quay sang nói với Từ Quang Nhiên: "Thế là sao?"

Từ Quang Nhiên thật sự không biết vì sao lại vậy, vấn đề nhỏ như thế này y chưa bao giờ hỏi đến, y nhìn sang Cung Kì Vĩ, xảy ra vấn đề trước tiên phải tìm nhà dưới, hiện tại là Cung Kì Vĩ phụ trách công trình cảng Nước Sâu, loại chuyện này không tìm y thì còn tìm ai?

Cung Kì Vĩ đi tới nói: "Thủ tướng Văn, tình huống là như thế này, giai đoạn trước cảng Nước Sâu trên tài chính xảy ra một số vấn đề, dưới sự dẫn dắt của bí thư Từ, vấn đề vừa mới được giải quyết, hiện tại đang từng bước giải quyết một số vấn đề tồn đọng, tiền lương của công nhân đã được bổ sung từng lượt, trước tết Nguyên Đán, tất cả tiền lương còn thiếu công nhân sẽ có thể phát hết toàn bộ. "

Cung Kì Vĩ giải thích hợp tình hợp lý, vẻ mặt đang nghiêm lại của Văn Quốc Quyền cũng giãn ra, ông ta trầm giọng nói: "Có khổ thế nào thì cũng không được làm khổ công nhân, tiền lương của dân công không thể thiếu được, bọn họ ra ngoài làm ăn đã không dễ dàng gì, nhất định phải để bọn họ nhận đủ thù lao, đồng thời khi ký hợp đồng lao động, thì cũng phải xây dựng lòng tin, bọn họ không ngại gian khổ lao động, phía ký hợp đồng cũng phải có trách nhiệm, có nghĩa phụ trả thù lao tương ứng cho họ, nợ lương chính là một loại vi phạm hợp đồng, chuyện này phải lập tức giải quyết, trước tết Nguyên Đán gì chứ? Bổ sung tiền lương cần thời gian dài như vậy ư? Hiệu suất công tác của các anh thấp như vậy ư? Một tuần, trong một tuần phải giải quyết vấn đề khất nợ tiền lương dân công. "

Từ Quang Nhiên toát mồ hôi, Cung Kì Vĩ toát mồ hôi, thời gian y tiếp nhận công trình cảng Nước Sâu không dài, trên tài chính cũng vừa mới được hòa hoãn, trọng điểm trước mắt đều đặt ở làm thế nào triển khai toàn diện công trình, thật ra vấn đề tiền lương của dân công không liên quan nhiều tới y, cụ thế là liên quan tới phía nhận thầu, lúc trước trên hội nghị Cung Kì Vĩ đã cường điệu, thương nhân xây dựng không được khất nợ tiền lương dân công, bởi vì chuyện thiếu lương này đã làm ra rất nhiều phong ba, Cung Kì Vĩ cho bọn họ một kỳ hạn, yêu cầu bọn họ trước tết Nguyên Đán phải giải quyết toàn bộ vấn đề nợ lương. Nhưng không ngờ Văn Quốc Quyền lại tới vào lúc này, hơn nữa lập tức phát hiện ra vấn đề.

Từ Quang Nhiên lập tức cam đoan: "Thủ tướng Văn yên tâm, chuyện này tôi lập tức sẽ tự mình xử lý, không cần một tuần, trong vòng 3 ngày nhất định sẽ giải quyết vấn đề nợ tiền lương dân công. "

Văn Quốc Quyền nói: "Sớm nên làm như vậy rồi, chúng ta cả ngày nói phải chú ý dân sinh, cái gì gọi là dân sinh? Những công nhân bên cạnh này, những người dân này, trạng thái cuộc sống và đời sống cơ bản của bọn họ chính là chuyện chúng ta phải chú ý, ở đây tôi cũng không muốn nói đạo lý gì lớn lao, hy vọng cán bộ chúng ta có thể đi đến bên cạnh người dân, đi vào trong bọn họ nhiều hơn, nghe thử xem bọn họ nói gì, tìm hiểu xem bọn họ nghĩ gì. "

Hành động của Văn Quốc Quyền cảm hóa mỗi một công nhân ở đây, nhìn thấy chàng trai đó đề xuất vấn đề khất nợ tiền lương và được giải quyết, các công nhân khác rất ủng hộ, lại có người đi lên phản ánh vấn đề của dân công nữ, có người phản ánh vấn đề dân công ở trong thành thị bị kỳ thị, thậm chí ngay cả vấn đề khó mua vé xe cũng nói ra.

Văn Quốc Quyền lắng nghe rất nghiêm túc, bữa ăn này ăn mất hơn một tiếng, Tống Hoài Minh ở bên cạnh tính toán sơ lược một chút, chỉ vấn đề được đề ra đã có hơn hai mươi cái, thật ra vấn đề mà những dân công này phản ánh không chỉ tồn tại ở Nam Tích, mà còn tồn tại ở mỗi một bộ phận trong nước, xã hội phát triển mang đến sự phồn vinh, đồng thời cũng mang đến không ít tệ đoan, sinh ra rất nhiều mâu thuẫn mới, những điều này đều cần những người như bọn họ đi giải quyết và dàn xếp.

Từ Quang Nhiên vẻ mặt rất xấu hổ, có một số việc y không thể nắm được, Cung Kì Vĩ thì rất thản nhiên, y còn nghiêm túc ghi nhớ mỗi một vấn đề mà các dân công đề xuất, chuyện hôm nay khiến y phát hiện, y từ lúc tiếp nhận công trình cảng Nước Sâu tới nay, tinh lực chủ yếu đều đặt ở trên công trình, đối với phương diện dân công hơi lơ là, về sau cần phải coi trọng hơn.

Văn Quốc Quyền không hề bởi vì những vấn đề mà dân công phản ánh mà giận lây sang đám lãnh đạo Nam Tích, buổi trưa ăn cơm xong, khi rời khỏi cảng Nước Sâu, Văn Quốc Quyền nói: "Buổi trưa hôm nay, những gì mà công nhân nói chắc mọi người đều nghe thấy rồi, vấn đề mà bọn họ phản ánh không chỉ tồn tại ở Nam Tích, mà là hiện tượng tồn tại phổ biến trong xã hội hiện tại của chúng ta, tôi nghĩ tất cả cán bộ chúng ta đều phải coi đây là lời cảnh cáo, về sau phải chú ý tới tình trạng sinh sống của dân công nhiều hơn, bọn họ là bộ phận tổ thành quan trọng của quốc gia, cũng là người xây dựng chăm chỉ nhất của nước cộng hoà, cố gắng cải thiện điều kiện sinh sống của bọn họ, chỉ có để bọn họ sống có tôn nghiêm hơn thì bọn họ mới có động lực sáng tạo giá trị xã hội lớn hơn. "

...

Đưa đám lãnh đạo Văn Quốc Quyền tới nhà khách thị chính phủ, thần kinh đang căng thẳng của Từ Quang Nhiên mới thả lỏng ra một chút, y thở phào một hơi, thời tiết lãnh lẽo ẩm ướt, nhưng đầu y lại đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán, y và thị trưởng Hạ Bá Đạt thương lượng một chút, quyết định lập tức mở một cuộc họp hội ý.

Tham gia hội nghị không chỉ có thường ủy thành phố Nam Tích, mấy phó thị trưởng cũng được phép dự thính.

Từ Quang Nhiên ngồi ở trong phòng họp, sắc mặt rất không tốt, y nói khẽ: "Tôi đã sớm nhấn mạnh rồi, các ngành phải tăng mạnh quản lý, công tác phân quản của ai xảy ra vấn đề, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của người đó!" Khi nói những lời này, ánh mắt của y liếc Cung Kì Vĩ một cái, thật ra Từ Quang Nhiên trong lòng hiểu rất rõ, chuyện hôm nay cũng không thể trách Cung Kì Vĩ, vấn đề mà Văn Quốc Quyền phát hiện thật ra đã tồn tại từ lâu rồi, chỉ có thể nói là Cung Kì Vĩ xúi quẩy, khi y phụ trách cảng Nước Sâu, phó thủ tướng Văn lại tới đây thị sát.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi thấy hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, thủ tướng Văn hôm nay chỉ ra khuyết điểm của chúng ta, mục đích của ông ta cũng không phải là muốn truy cứu trách nhiệm, mà là hy vọng chúng ta có thể mau chóng sửa khuyết điểm. "

Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý nói không sai, phát hiện vấn đề kịp thời không phải là chuyện xấu, mục đích của chúng ta cũng không phải là truy cứu trách nhiệm, mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn phát hiện ra những chỗ thiếu sót của bản thân, và sữa chữa những chỗ thiếu sót này, chỉ có như vậy thì sự nghiệp cải cách của chúng ta mới có thể thủy chung phát triển như nhất."

Từ Quang Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường không thấy Hạ Bá Đạt nói nhiều như vậy, hôm nay y chẳng những nói rất nhiều, hơn nữa còn dám lên tiếng chống đối mình, chẳng lẽ là vì duyên cớ của phó thủ tướng Văn? Từ Quang Nhiên hơi suy nghĩ một chút, chắc là không có liên quan gì lớn đâu, theo như y biết, Hạ Bá Đạt và Văn Quốc Quyền cũng không có liên quan gì.

*****

Từ Quang Nhiên nói với Cung Kì Vĩ: "Đồng chí Kì Vĩ, hôm nay trong quá trình khảo sát cảng Nước Sâu xảy ra nhiều vấn đề như vậy, là lãnh đạo được phân quản hạng mục này, anh có suy nghĩ gì?"

Cung Kì Vĩ nói: "Chuyện xảy ra hôm nay chứng minh, trong công tác của tôi còn có rất nhiều thiếu xót, về sau tôi sẽ nghiêm túc sửa chữa tất cả, tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng và tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi. " Y chỉ nói câu rồi này lại bắt đầu bảo trì trầm mặc.

Từ Quang Nhiên cảm thấy rất khó chịu, Cung Kì Vĩ này chắc có một chút thật lòng nhận khuyết điểm gì cả, có điều Từ Quang Nhiên cũng hiểu, phó thủ tướng Văn còn chưa đi, hiện tại quả thực không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Nếu hôm nay vội vã trừng phạt, tiếp theo Văn Quốc Quyền lại phát hiện ra vấn đề thì làm sao bây giờ? Ở vào những lúc như thế này, y nên biểu hiện ra khoan dung nhiều hơn, bằng không bên trong ban lãnh đạo sẽ có cái nhìn không hay về y, Từ Quang Nhiên nghĩ đến đây, quyết định không tiếp tục bám lấy vấn đề này nữa, y nói khẽ: "Thủ tướng Văn buổi sáng ngày mai mới tới Lam Sơn, cho nên mỗi người chúng ta đều phải hành động, cố gắng trình hiện một mặt tốt nhất của Nam Tích chúng ta cho các lãnh đạo thấy, trăm ngàn lần đừng để xảy ra vấn đề gì nữa. "

Khi tan họp thị trưởng Hạ Bá Đạt cố ý đi cùng với bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên, Lý Bồi Nguyên cảm thán nói: "Mỗi lần lãnh đạo đến tựa như trải qua kỳ thi cuối năm vậy, thật sự là rất khẩn trương. "

Hạ Bá Đạt cười một tiếng, nói khẽ: "Lãnh đạo tới là chuyện tốt, bọn họ đứng cao hơn chúng ta, nhìn cũng xa hơn chúng ta, có thể chỉ cho chúng ta phương hướng phát triển về sau. "

Lý Bồi Nguyên cười nói: "May mà Nam Tích chúng ta vừa mới chỉnh đốn bộ mặt thành phố, hiện tại diện mạo của thành phố rất tốt. "

Trên mặt Hạ Bá Đạt lộ ra ý cười, lúc trước chỉnh đốn bộ mặt thành phố cũng không phải là vì nghênh đón Văn Quốc Quyền, lúc trước trong những thành thị mà Văn Quốc Quyền định tới thị sát cũng không có Nam Tích, trên điểm này, y chỉ là ăn may, không phải là dự kiến trước được, Hạ Bá Đạt nói: "Tôi luôn cảm thấy không nên vì nghênh đón lãnh đạo mà cố ý làm một số thay đổi, chúng ta chỉnh đốn bộ mặt thành phố, sửa trị những hành động trái quy định, đây đều là vì cải thiện điều kiện cuộc sống của người dân thành phố Nam Tích trên căn bản, phải tiếp tục kiên trì chứ không phải là cố làm dáng cho lãnh đạo xem, lãnh đạo đi rồi thì lại đâu vào đấy. "

Lý Bồi Nguyên nói: "Lời của thị trưởng Hạ tôi rất đồng ý. "

Hạ Bá Đạt sau khi nói vài ba câu bâng quơ, bắt đầu đi vào chính đề, y nói khẽ: "Tôi nghe nói tiền chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Huệ Kính Dân bị song quy, y đã khai ra không ít người, Nam Tích chúng ta cũng có cán bộ liên đới. "

Lý Bồi Nguyên nhìn Hạ Bá Đạt một cái, không ngờ tin tức của vị thị trưởng này linh thông như vậy, y cũng vừa mới nhận được thông tri của Ủy ban kỷ luật tỉnh, Lý Bồi Nguyên nói: "Quả thực có một số cán bộ Nam Tích có liên quan, tôi đã bắt đầu điều tra rồi, trước mắt vẫn chưa có kết quả. " Lý Bồi Nguyên không muốn để lộ nhiều nội tình cho Hạ Bá Đạt, nhưng nhìn biểu hiện hôm nay của Hạ Bá Đạt, y hẳn là nghe nói không ít tin tức rồi.

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi căm hận nhất chính là đám tham ô hủ bại này, thân là cán bộ vì quốc gia, cô phụ sự tín nhiệm và sự phó thác của người dân, lãng phí tài sản quốc gia, tham ô tiền mồ hôi nước mắt của người dân, người như thế cực kỳ đáng căm giận. "

Lý Bồi Nguyên cười nói: "Thị trưởng Hạ ghét ác như thù, nếu mỗi một quan viên đều nghĩ được như anh, quốc gia chúng ta so với hiện tại sẽ càng thêm lớn mạnh. "

Hạ Bá Đạt vốn định từ trong miệng Lý Bồi Nguyên moi lấy một số tin tức, nhưng Lý Bồi Nguyên làm việc có nguyên tắc của mình, trước khi chuyện chưa được chứng thực, y sẽ không để lộ tin tức cho Hạ Bá Đạt, Lý Bồi Nguyên nhớ tới vừa rồi trên hội nghị Hạ Bá Đạt lên tiếng đốp lại Từ Quang Nhiên, xem ra Hạ Bá Đạt chắc biết chuyện em trai Từ Quang Lợi của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên bị hiềm nghi đút lót rồi, Lý Bồi Nguyên là một chính khách thâm niêm, đối với thay đổi phong vân trên chính trị có khứu giác nhạy vô cùng, y ý thức được, có lẽ chuyện lần này sẽ trở thành căn nguyên khiến chính đàn Nam Tích lay động.

Văn Quốc Quyền trở về nhà khách nghỉ ngơi mấy tiếng, buổi chiều y còn muốn tới tham quan Cẩm Loan của Nam Tích, vốn định gọi La Tuệ Ninh cùng đi, nhưng La Tuệ Ninh nói hơi mệt, muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, Văn Quốc Quyền đi không bao lâu thì bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính tới, y là đặc biệt tới thăm Văn Quốc Quyền, sáng sớm hôm nay y mới từ Australia về nước, nghe nói Văn Quốc Quyền đã rời khỏi Đông Giang, bất chấp mệt nhọc lập tức lại ngồi xe tới Nam Tích, không ngờ y vẫn không kịp gặp Văn Quốc Quyền, có điều cũng may La Tuệ Ninh không đi.

Quan hệ của Lương Thiên Chính với vợ chồng Văn Quốc Quyền không tồi, La Tuệ Ninh nghe nói y tới, vui vẻ gặp y.

Lương Thiên Chính nói ra chuyện mình vừa mới xuống máy bay.

La Tuệ Ninh không khỏi cười nói: "Anh đó, nếu mới từ Australia về thì sao không về nhà nghỉ ngơi, gấp gáp chạy tới đây như vậy làm gì?"

Lương Thiên Chính cười nói: "Chị à, anh chị tới Bình Hải, tôi ít nhiều gì cũng là địa chủ, nếu không lộ mặt thì chẳng phải là rất khó ăn khó nói ư?" Xưng hô với La Tuệ Ninh là chị đã kéo gần quan hệ giữa y và La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh nói: "Anh tới chậm một bước rồi, nhà tôi vừa tới Cẩm Loan, tối nay chắc là ở Cẩm Loan ăn cơm tối rồi mới về, nếu anh có việc gấp thì tới Cẩm Loan tìm ông ấy đi. "

Lương Thiên Chính cười nói: "Không vội, thủ tướng Văn tới đây là vì công tác, tôi đến gặp anh chị là tính chất cá nhân, tình bạn cũng phải nhường đường cho công tác. "

La Tuệ Ninh cười nói: "Thiên Chính à, anh càng ngày nói càng hay đó, làm bí thư thị ủy Đông Giang nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích. "

Lương Thiên Chính nói: "Chị lần này có ấn tượng gì với Bình Hải?"

La Tuệ Ninh nói: "Không có thay đổi gì cả. " Câu này khiến Lương Thiên Chính có chút xấu hổ, có chút không tiện nói gì tiếp.

La Tuệ Ninh cười nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi lần này tới là để chiếu cố lão Văn, anh không phải không biết tính tình của ông ấy, cứ công tác là như không cần mạng vậy. Ngay cả nghỉ ngơi cũng quên, tôi trước giờ không can thiệp vào công việc của ông ấy, nhiệm vụ của tôi chính là nhắc nhở ông ấy lúc nào nên nghỉ ngơi, lúc nào nên công tác, những chuyện khác, tôi không bao giờ hỏi tới. "

Lương Thiên Chính cười nói: "Đúng là nên có người nhắc nhở thủ tướng Văn, sức khỏe là vốn của cách mạng, có sức khỏe tốt thì mới có thể phục vụ dân được tốt hơn. "

La Tuệ Ninh nói: "Thiên Chính à, anh năm nay bao nhiêu rồi?"

Lương Thiên Chính nói: "Năm mươi hai, sắp về hưu rồi. "

La Tuệ Ninh bật cười, câu nói sau của Lương Thiên Chính rõ ràng là ám chỉ gì đó, bà ta biết vị trí hiện tại của Lương Thiên Chính ở Bình Hải rất khó xử, tuy đã là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng bên trên lại có Tống Hoài Minh, Triệu Quý Đình, so với y còn trẻ tuổi hơn, Kiều Chấn Lương trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không rời khỏi Bình Hải, cho dù rời khỏi Bình Hải cũng không tới lượt Lương Thiên Chính, chỉ thêm một năm nữa, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính cũng hết nhiệm kỳ rồi, muốn được liên nhiệm, cũng có nghĩa là ở Đông Giang làm cho tới khi về hưu, ở tuổi của y, có thể đột phá một bước lên trên là cực kỳ quan trọng. Trước đây khi còn ở kinh thành, Lương Thiên Chính mỗi dịp lễ tết đều đến nhà họ thăm hỏi, y trên quan hệ cao tầng cũng chỉ có Văn Quốc Quyền, có thể được đề thăng hay không cũng chỉ hi vọng toàn bộ vào Văn Quốc Quyền. Chuyện chính trị La Tuệ Ninh không muốn nhiều lời, bà ta nói khẽ: "Về hưu cũng được mà, tôi thật sự là không thể hiểu nổi đám quan viên các anh, cái mà các anh không muốn nhất là về hưu, ngoài miệng thì nói là cống hiến chút sức còn lại, cho đến khi trong xương cốt không còn chút nhiệt lượng nào thì mới cam tâm, nhưng thật sự tới lúc đó, các anh ngẫm lại cuộc đời của mình, trừ làm quan rồi thì chưa từng làm được chuyện gì khác. "

*****

Lương Thiên Chính bật cười: "Đành chịu thôi, đã lựa chọn con đường này thì vẫn phải đi tiếp, hiện tại quốc gia đang ở trong giai đoạn cải cách mở cửa, phát triển cao tốc, chúng tôi vẫn cứ phải làm, nếu hiện tại muốn hưởng phúc, chẳng phải là cô phụ sự bồi dưỡng bao năm của đảng và quốc gia ư?"

La Tuệ Ninh nói: "Những lời này anh nói với lão Văn ý, ông ấy thích nghe những lời này nhất đó." Bà ta uyển chuyển biểu lộ rằng mình không thích nói những chuyện này.

Lương Thiên Chính đương nhiên hiểu ý của La Tuệ Ninh, y mỉm cười nói lảng sang chuyện khác: "Chị, chị sao không tới Cẩm Loan, phong cảnh nơi đó đẹp lắm."

La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Tôi mệt, có tuổi rồi, tinh lực không bằng được thanh niên, ở lại đây nghỉ ngơi thôi."

Lương Thiên Chính nói vài câu với bà ta rồi đứng dậy cáo từ, y không thể ở đây chờ mãi được, khi đi khỏi, nhìn thấy Trương Dương lái một chiếc xe BMW đỗ ở trong sân, Lương Thiên Chính nhận ra chiếc xe BMW đó là của cháu y, Lương Thành Long.

Trương Dương nhìn thấy Lương Thiên Chính, cười ha ha đi tới: "Bí thư Lương, ngài cũng tới đây à?"

Lương Thiên Chính cười nói: "Vừa tới, không ngờ thủ tướng Văn đã đi Cẩm Loan rồi!"

Trương Dương cầm cái chìa khóa trong tay lắc lắc về phía Lương Thiên Chính, nói: "Tôi lái xe của Thành Long tới, lát nữa dẫn mẹ nuôi đi ăn cơm."

Lương Thiên Chính cười cười dặn dò Trương Dương: "Nhất định phải chú ý an toàn nhé!"

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, trị an Nam Tích rất tốt!"

Lương Thiên Chính nói: "Còn nói là rất tốt nữa à, lần trước dọa cho tiểu Âu sợ chết khiếp, bị bệnh cả nửa tháng mới đi làm đó."

Trương Dương biết y là nói tới sự kiện khủng bố lần trước ở Tĩnh Hải, nhắc tới chuyện đó cũng quả thật là hung hiểm vô cùng, cháu gái Lương Hiểu Âu của Lương Thiên Chính là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang, vừa hay phải trải qua sự kiện đó. Trương Dương nói: "Lương Hiểu Âu có khỏe không?"

Lương Thiên Chính nói: "Hiện tại thì khỏe rồi, còn muốn nói cám ơn cậu nữa!"

Trương Dương nói: "Đều là người một nhà mà, khách khí làm gì!" Dõi mắt nhìn chiếc xe Hồng Kỳ của Lương Thiên Chính rời đi, Trương Dương lúc này mới đi đón La Tuệ Ninh.

Vấn đề nn toàn cũng không cần Trương Dương quan tâm, Lý Vĩ một tấc cũng không rời hộ vệ bên cạnh La Tuệ Ninh.

Trương Dương dẫn La Tuệ Ninh tới phố Thư Vân Nam Tích, trước đây La Tuệ Ninh đã từng tới nơi này, bánh gạch cua của Long Hưng Kí khiến bà ta tớ bây giờ vẫn nhớ mãi chưa quên, Trương Dương và Lý Vĩ cùng cô ta tới Long Hưng Kí, La Tuệ Ninh không thích loại sinh hoạt ngàn sao quanh trăng này, bà ta thích được bình đạm, không có ai chú ý, tự do tự tại hưởng thụ thời gian nhàn hạ thuộc về mình.

Trang trí của Long Hưng Trí so với khi bà ta tới lần trước thì hào hoa hơn nhiều, có điều hương vị của bánh gánh cua vẫn không thay đổi. Buổi trưa La Tuệ Ninh chưa ăn cơm, khẩu vị buổi tối không tồi, ăn hai lồng bánh bao, một bát côn thuần.

Lý Vĩ tuy rằng ngồi ở bên cạnh, nhưng vẻ mặt nghiêm túc trước sau như một, chú ý động tĩnh xung quanh.

Trương Dương không khỏi cười nói: "Lý Vĩ, anh có thể đừng có nghiêm cái mặt ra vậy không, cứ như sợ người khác không biết anh là vệ sĩ vậy."

Lý Vĩ nói: "Tôi có chức trách của tôi."

La Tuệ Ninh cười nói: "Lý Vĩ, tạm thời vứt bỏ chức trách của cậu đi, một phụ nữ như tôi có gì mà phải bảo vệ, đây là Trung Quốc, không có phần tử nguy hiểm đâu, tôi chỉ muốn đi dạo phố, tùy tiện ăn chút đồ ăn thôi. Thả lỏng đi. Cậu nghiêm túc như vậy, tôi cũng cảm thấy không tự nhiên."

Lý Vĩ nói: "Phu nhân, bà nếu cảm thấy không tự nhiên thì tôi đi sang bên cạnh ăn."

La Tuệ Ninh trừng mắt lườm hắn: "Tôi không phải có ý này, được rồi, cậu đúng là một cái cọc gỗ, không thể nào thay đổi được." Bà ta ăn nốt cái bánh gạch cua cuối cùng, cười nói: "Ăn no rồi, ra ngoài đi dạo thôi!"

Trương Dương đi thanh toán, mẹ nuôi đến Nam Tích, con nuôi bao ăn bao uống là điều nên làm.

Buổi tối phố Thư Vân vô cùng náo nhiệt, hai bên đường cửa hàng mọc san sát, tiếng hàng rong vang lên không ngớt, La Tuệ Ninh nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cảm thấy vô cùng thân thiết, đại bộ phận thời gian bà ta sống ở kinh thành, không phải cùng đi với trượng phu tiến hành hoạt động chính vụ thì cũng phải chiếu cố con gái, rất ít có cơ hội hưởng thụ thời gian nhàn hạ như vậy.

Cô ta dừng lại trước một cửa hàng thêu, chọn một bức tranh thêu con mèo, La Tuệ Ninh hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Tiểu nha đầu bán hàng rong tóc nhuộm vàng nói: "Hai trăm!"

Trương Dương biết rõ giá cả thị trưởng ở đây, biết những người bán hàng rong này chuyên môn nói thách, lừa tiền du khách từ ngoài tới, hắn mặc cả: "Hai mươi!"

Tiểu nha đầu đó còn chưa nói gì thì một nam tử trung niên cao to đứng ở bên cạnh nói: "Mày cho tiền ăn xin à? Hai mươi ư, đừng có mơ!" Y trợn trừng mắt lên, bộ dạng rất hung thần ác sát.

Trương Dương lười chẳng buồn chấp nhặt với đám tiểu thương này, cầm lấy tranh thêu trong tay La Tuệ Ninh ném lại cho y: "Tất cả đều là từ thị trường bán sỉ tơ lụa Nam Kiều, anh định lừa ai hả? Giá nhập vào của anh chưa đến mười đồng đúng không?"

Nam tử trung niên nghe thấy Trương Dương rành nghề như vậy, biết nhầm người, đành cười bồi nói: "Tôi nói này người anh em, anh gây thêm loạn cho tôi à, anh đi mua cho khác đi, đừng làm ảnh hưởng tới sinh ý của tôi."

La Tuệ Ninh nhíu mày, hiện tại người làm ăn thật sự là càng ngày càng quá đáng, bà ta đang chuẩn bị đi thì người trung niên đó hét lên: "Tôi nói này, các người sao lại làm bẩn tranh của tôi." Trương Dương thật sự nổi giận rồi, mình còn không tìm hắn gây phiền phức mà hắn lại dám tự tìm tới mình.

La Tuệ Ninh lắc đầu nói: "Đừng để ý đến hắn."

Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, con không rảnh đi không chấp nhặt với đám tiểu nhân này đâu."

Người trung niên đó nhìn thấy ba người tiếp tục đi, căn bản không thèm để ý tới hắn, không ngờ lại đuổi theo: "Tôi nói này anh bạn, anh không thể nào làm bẩn đồ của người khác mà bỏ đi được."

Trương Dương đang chuẩn bị phát tác thì thì ở bên cạnh có ba người xông ra, một người trong đó giơ tay lên tát cho người trung niên đó một cái, đánh cho trung niên đó mắt nổ đom đóm, mà khi nhìn thấy người đánh y, vẻ giận dữ trên mặt lập tức biến mất, toét miệng cười nói: "Anh Thạch, anh Thạch, sao anh lại..."

Thì ra người lao tới bênh vực kẻ yếu chính là Thạch Thắng Lợi, Thạch Thắng Lợi vừa hay tối nay uống rượu ở Thư Vân, gã và hai người bạn đã uống đến mặt đỏ tai hồng, cả người nồng nặc mũi rượu, có điều gã có uống nhiều hơn nữa thì cũng nhận ra Trương Dương, nhìn thấy có người không ngờ lại dám gây chuyện với Trương Dương, liền chạy tới xuất lực, Thạch Thắng Lợi ở khu Thiên Hối có danh tiếng, phàm là những kẻ lăn lộn trên xã hội đều biết tên gã. Phố Thư Vân thuộc khu Thiên Hối, Thạch Thắng Lợi có thể nói ăn khắp con phố này, rất ít có người dám không nể mặt gã. Thạch Thắng Lợi chỉ vào tên bán hàng rong trung niên đó, mắng: "Mày mù à, đây là chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta, mày không ngờ lại dám ép anh ấy mua hàng? Có phải không muốn làm nữa hay không?"

Tên bán hàng rong đó sợ tới mức liên tục giải thích, quỷ sợ ác nhân, những người bán hàng rong này bình thường đều là bắt nạt kẻ yếu, thật sự gặp nhân vật lợi hại thì năng lực giả vờ đáng thương còn giỏi hơn bất kỳ ai.

Thạch Thắng Lợi túm tai y kéo đến trước mặt Trương Dương: "Mẹ nó, mau xin lỗi chủ nhiệm Trương cho tao!"

Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười, Thạch Thắng Lợi làm như vậy, biến mình thành lão đại xã hội đen mất rồi, bình thường thì không sao, nhưng hiện tại bên cạnh còn có La Tuệ Ninh, để bà ta nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ sao? Trương Dương phất tay, nói: "Thôi, về sau phải kinh doanh thành thật đó."

*****

Tiểu nha đầu tóc vàng đó, sợ hãi, có điều cô ta cũng rất thông minh, vội vàng cầm bức tranh thêu đó đi tới bên cạnh La Tuệ Ninh: "Cô à, chúng cháu sai rồi, bức tranh thêu này chúng cháu tặng cô."

La Tuệ Ninh không khỏi trách cứ lườm Trương Dương một cái: "Xem con kìa, khiến cho cô bé này sợ mất rồi!"

Trương Dương nghĩ thầm đây cũng không phải là con cố ý, thằng cháu Thạch Thắng Lợi này sao lại trùng hợp ở phố Thư Vân này vậy?

Thạch Thắng Lợi không biết thân phận của La Tuệ Ninh, có điều gã biết phải tôn kính người đi cùng Trương Dương, cúi đầu chào La Tuệ Ninh, nói: "Chào dì, cháu là Thạch Thắng Lợi của Ủy ban thể dục thể thao, là bộ hạ của chủ nhiệm Trương!"

Trương đại quan nhân bất lực, hay quá rồi, mày cũng không nhìn lại cái hình tượng của mày đi à, đây chẳng phải là bôi nhọ hình tượng Ủy ban thể dục thể thao chúng tao sao?

La Tuệ Ninh nhìn thấy bộ dạng đơ đơ của Thạch Thắng Lợi thì cũng không biết nói gì, chỉ mỉm cười bảo: "Tiểu Thạch à, đừng uống nhiều như vậy, còn trẻ thì phải chú ý tới sức khỏe!"

Thạch Thắng Lợi gật đầu: "Biết rồi ạ!"

La Tuệ Ninh định trả lại bức tranh thêu thì Thạch Thắng Lợi nói: "Không cần đâu, để cháu chả họ tiền!"

La Tuệ Ninh nhìn thấy người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, không muốn tiếp tục ở đây nữa, liền cầm bức tranh thêu đó tiếp tục đi về phía trước.

Trương Dương theo sát La Tuệ Ninh, nói: "Thạch Thắng Lợi là con trai của khu trưởng khu Thiên Hối, thằng ôn này bình thường không làm ăn gì cả, cả ngày đi gây chuyện, cho nên con bảo gã tới Ủy ban thể dục thể thao làm việc, tạm thời để gã phụ trách công tác trị an hiện trường của công trường trung tâm thể dục mới, cho gã một hư chức trưởng ban bảo vệ, cái này gọi là nhân tận khí tài."

La Tuệ Ninh không khỏi bật cười, bà ta cảm thán nói: "Con khác hẳn Hạo Nam, con với loại người nào cũng quan hệ được, Hạo Nam thì cao ngạo hơn một chút, bạn bè cũng không nhiều bằng con, có thể cũng chính bởi vì nguyên này đã tạo thành tính cách hướng nội của nó!"

Trương Dương nói: "Con và Hạo Nam xuất thân khác nhau, cho nên phương thức đối nhân xử thế của bọn con cũng khác nhau, như con đây cũng không phải tốt, nhiều bạn thì lại nhiều chuyện."

La Tuệ Ninh nói: "Không biết vì sao, hai đứa con trai này của mẹ tình cách đều không giống mẹ!"

Trương Dương không nói gì, biết La Tuệ Ninh mỗi khi nhắc tới gia đình, tâm tình sẽ luôn chịu một số ảnh hưởng, tối nay dẫn bà ta ra ngoài, khó lắm mới khiến tâm tình của bà ta được thoải mái một chút, Trương Dương không muốn bà ta lại nghĩ tới những chuyện phiền lòng này, nhưng đề tài một khi đã gợi lên, vốn không dễ dàng như vậy quên đi như vậy, La Tuệ Ninh nói: "Sắp năm mới rồi, Hạo Nam lại phải tới Tân Cương, tết âm lịch không biết có được về không?"

Trương Dương nói: "Kệ anh ta có về hay không, con năm nay nhất định sẽ tới kinh thành chúc tết mẹ, có điều phải đợi sau tháng ba."

La Tuệ Ninh cười nói: "Được, chỉ cần con đến là mẹ vui rồi. Đúng rồi, con hay là gọi điện thoại cho cả Yên Nhiên, xem có thể rủ nó cùng đến không?"

Trương Dương nói: "Con chắc là tết cô ấy không về đâu."

La Tuệ Ninh nói: "Con chưa gọi làm sao biết được nó có về hay không? Trương Dương, con cũng lớn rồi, Yên Nhiên tốt như vậy, con nếu bỏ lỡ thì thật sự rất đáng tiếc, nghe lời mẹ đi, chủ động gọi điện thoại cho nó, con gái thích nghe nịnh, chỉ cần con nịnh cho nó vui vẻ, những điều không vui trước đây sẽ tan thành mây khói."

Trương đại quan nhân am hiểu nhất chính là nịnh con gái, có điều vấn đề của Sở Yên Nhiên không phải là nịnh, mà là làm thế nào cởi bỏ khúc mắc trong lòng cô ta. Cho tới bây giờ, Trương Dương vẫn chưa có biện pháp gì hay.

La Tuệ Ninh nói: "Như vậy đi, mẹ gọi điện thoại cho nó, mẹ giúp hai đứa hàn gắn lại."

Trương Dương vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, thật sự không cần mà."

La Tuệ Ninh nói: "Một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một ổ khóa, tình cảm là phải lựa chọn, không thể nhìn thấy một người là yêu một người, như vậy con sẽ hại mình và cũng cả người khác."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, chúng ta có thể không nói về việc này nữa không? Mẹ nói nữa là con chỉ muốn xuất gia làm hòa thượng thôi."

La Tuệ Ninh không nhịn được liền cười nói: "Mẹ tin con mới lạ đó, người trong thiên hạ đề có thể chạy đi làm hòa thượng, nhưng con thì không, may mà con không ở thời cổ đại, nếu không thì có đến ba bốn người vợ mất."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, hay là mẹ đề xuất với cha nuôi đi, lần sau sửa đổi hiến pháp, phê trừ thể chế một vợ một chồng, đề án viết như thế này này, vì để phát huy mạnh truyền thống Trung Hoa của chúng ta, kế thừa di sản, phong tục quý báu của lịch sử, đặc biệt sửa luật hôn nhân, từ giờ huỷ bỏ chế độ một vợ một chồng, chỉ cần các bên tự nguyện, có thể trở thành vợ chồng hợp pháp."

La Tuệ Ninh cười mắng: "Con tự đi mà nói, xem ông ấy có xé rách miệng con ra không?" Nói xong bà ta cười phá lên.

Ngay cả Lý Vĩ không hay nói cười cũng mỉm cười theo.

Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hiếm có của Lý Vĩ, không khỏi thở dài nói: "Tôi nói này Lý Vĩ, anh hay là đừng cười nữa, anh cười so với khóc còn khó coi hơn!"

..

Người sống trên đời không thể không có phiền não được, La Tuệ Ninh cũng, con người khi còn sống không thể hoàn mỹ, không có khuyết điểm sẽ mất đi hy vọng đối với sự tốt đẹp, cuộc sống quá hoàn mỹ cũng sẽ khiến cho người ta khiến cho người ta đần độn vô vị, hỉ nộ ái ố đan vào cùng một chỗ mới có thể xây dựng ra một nhân sinh hoàn chỉnh.

Nhân sinh lần thứ hai của Trương đại quan nhân cho tới bây giờ coi như không tồi, tuổi còn trẻ mà đã lên tới độ cao mà rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể với tới. Sĩ đồ của hắn đã khiến vô số người cảm thán.

Thịnh Kim Đường chính là một trong số đó, y cực khổ làm việc hơn ba mươi năm trời, đến bây giờ vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, so với Trương Dương hắn thực sự là chỉ muốn tự sát cho xong. Nhưng theo thời gian công tác của Trương Dương ở Ủy ban thể dục thể thao càng lúc càng dài, Thịnh Kim Đường từ mâu thuẫn lúc ban đầu, về sau thành ngạc nhiên và đến bây giờ thì phục rồi, tâm lý của y trải qua quá trình biến hóa liên tiếp, ngay khi Thịnh Kim Đường bắt đầu tâm phục khẩu phục Trương Dương, chuẩn bị thật thà làm việc dưới sự lãnh đạo của Trương Dương thì y lại gặp phiền toái.

Ngày Văn Quốc Quyền rời khỏi Nam Tích, Thịnh Kim Đường đã bị Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích gọi đến, thật ra tình huống đã nói rõ, trước khi Ủy ban kỷ luật tìm Thịnh Kim Đường cũng đã nắm giữ chứng cớ đầy đủ, những chứng cớ này đều là Ủy ban kỷ luật tỉnh cung cấp cho bọn họ, khi nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật nói ra chuyện đút lót của Thịnh Kim Đường, sắc mặt của Thịnh Kim Đường lập tức thay đổi. Thật ra từ sau khi nghe nói Huệ Kính Dân bị song quy, Thịnh Kim Đường cả ngày sống trong thấp thỏm lo âu, y trước đây vì muốn thăng cấp, đã tặng lễ cho chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Huệ Kính Dân, mức tiền cũng không lớn, y biếu một vạn đồng cho Huệ Kính Dân, nhưng một vạn này vừa hay đúng tiêu chuẩn để lập án.

Huệ Kính Dân sau khi phòng tuyến tâm lý bị công phá, những chuyện có thể nhớ tới trên cơ bản đều nói ra hết, Thịnh Kim Đường là một trong số nhóm người bị khai ra đầu tiên, đều này cũng rất bình thường, nếu đã khai thì trước tiên phải nói những điều không quan trọng, còn con số lớn hơn, tính chất nghiêm trọng hơn thì để sau.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên tự mình phụ trách tra hỏi, vẻ mặt của y rất ác liệt: "Đồng chí Thịnh Kim Đường, anh là một lão đồng chí, tôi hy vọng anh có thể ý thức được sai lầm mà mình đã mắc phải, tích cực phối hợp công tác với chúng tôi, khai ra toàn bộ vấn đề của anh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)