Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0606

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0606: Trần truồng mà đấu ong mật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Phòng Tâm Vĩ bị những câu chửi của Trương Dương làm cho mặt đỏ au, gã lắp bắp nói: "Anh...Sao anh lại mắng người thế?"

Trương đại quan lạnh lùng nói: "Mắng người à? Mẹ kiếp, tôi còn muốn đánh người nữa ấy chứ, muốn hại tôi à? Xin lỗi anh, anh không đái một bãi mà nhòm vào xem mình là ai đi."

Lý Bá Bình và hai viên cảnh sát đều đứng ở một bên, thấy Trương Dương chửi thậm tệ Phòng Tâm Vĩ như vậy, ai nấy đều như mở cờ trong bụng, Lý Bá Bình thầm nói: "Mẹ kiếp, phân cục trưởng, gặp chúng tôi thì như là quan to vậy, giờ đây bị Trương Dương mắng cho thê thảm thế này, mà cũng không dám nói gì, mẹ kiếp, toàn là những tên sợ cấp trên mà hay ra vẻ thôi." Gã cũng không nghĩ xem mình là loại người gì nữa.

Phòng Tâm Vĩ bị Trương Dương mắng xối xả trước mặt nhiều người dưới thế này, mặt gã xanh như đít nhái: "Chủ nhiệm Trương, nhắc anh một chút, chú ý đến lời nói của mình, đây là cơ quan công an, không tôn trọng người khác chính là không tôn trọng chính mình."

Trương Dương cười nói: "Mẹ kiếp, anh mà cũng đáng để tôi tôn trọng sao? Tôi thật là không hiểu, sao anh lại có thể mặc được bộ quần áo cảnh sát mà không thấy dơ cơ chứ?" Hắn quay sang nói với Lý Bá Bình: "Anh nói thật ra đi, tối nay có phải do anh ta hạ lệnh với anh, bảo anh đi kiểm tra tôi không?"

Lý Bá Bình đương nhiên không dám nói, gượng gạo cười nói: "Chủ nhiệm Trương, đã nói rằng tất cả là hiểu lầm rồi mà!"

Trương Dương nói: "Còn hiểu lầm nữa à? Anh sợ anh ta, nhưng anh là một cảnh sát đấy, anh nên hiểu cái gì đúng cái gì sai, anh có biết không? Anh ta là lãnh đạo của anh, lãnh đạo bảo anh làm gì anh liền làm cái đó à? Anh ta bảo anh đi chết anh có đi không?"

Lý Bá Bình đờ người, nhìn chăm chăm vào PHòng Tâm Vĩ, Phòng Tâm Vĩ còn khó chịu hơn cả gã, trên trán lấm tấm mồ hôi, Phòng Tâm Vĩ tối nay hối hận lắm, mẹ kiếp, đúng là thừa hơi, đã biết tên này không dễ chơi, mà tại sao còn phải động vào gã cơ chứ? Động vào rồi, tại sao lại còn phải chủ động đến đây để nghe mắng cơ chứ?

Phòng Tâm Vĩ nói: "Chủ nhiệm Trương, cảnh sát nhận được tố cáo, đến hiện trường điều tra là chức trách của chúng tôi, anh có thể không hiểu, với những bất tiện gây ra với anh, chúng tôi đã xin lỗi hết sức thành khẩn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"

Trương Dương nhìn Phòng Tâm Vĩ nói: "Biết tại sao tôi không đánh anh không?"

Phòng Tâm Vĩ thay đổi nét mặt: "Anh dám", khi nói xong câu này, gã cũng tự nhiên lùi về đằng sau một bước, tính hình hoang dã của Trương Dương gã cũng đã từng nghe nói đến, dù gì gã cũng là một cục trưởng phân cục, nếu như bị đánh một cái bạt tai trước mặt nhiều người thế này, thì bản mặt này còn giấu vào đâu được nữa?

May mà Trương Dương cũng chẳng có ý đánh gã. Trương Dương nói: "Việc này tôi chẳng cần nghĩ cũng đoán ra được, Mạnh Doãn Thanh hôm nay nhìn thấy tôi đã không vui rồi, lúc ăn cũng đã khích bác tôi đủ điều, tôi không tính toán gì với anh ta, vốn tôi còn thấy xúc động vì tính tình bộc trực của anh ta kìa, không ngờ anh ta lại là hạng được đằng chân lân đằng đầu, anh ta bảo anh đi theo dõi tôi có phải không?"

Phòng Tâm Vĩ nghe Trương Dương nói ra sự thật, đương nhiên gã không thừa nhận, nhưng ánh mắt đã hơi sờ sợ.

Trương Dương nói: "Anh là phân cục trưởng, đương nhiên sẽ không tự mình đi làm việc này, vì vậy anh tìm đến Lý Bá Bình. Đồn trưởng Lý cũng là một người làm quan, người làm quan dù là có làm việc xấu cũng không thể nào đích thân đi làm. Thế là anh ta đã phái hai hạ thủ đến kiểm tra tôi, đáng tiếc rằng trong quá trình đó các người nói với nhau không rõ ràng, không nói với Lý Bá Bình thân phận của tôi, Lý Bá Bình lại hồ đồ nói với người dưới, nên trong quá trình truyền mệnh lệnh đã xảy ra tam sao thất bản. Hai người cảnh sát số đen này tận tâm muốn làm việc cho lãnh đạo, vì thế mới gây ra chuyện khốn kiếp như bây giờ, rốt cuộc có phải là như vậy không?"

Lý Bá Bình không nói gì, hai người cảnh sát trực ban ở đằng sau cũng như vậy. Họ nghĩ bụng, cao nhân ơi đúng là cao nhân, tất cả mọi việc đều bị đoán trúng phóc rồi.

Phòng Tâm Vĩ cố gắng nở một nụ cười: "Thật là bái phục trí tưởng tượng của chủ nhiệm Trương. Anh không đi làm cảnh sát thật là đáng tiếc quá. Nhưng đáng tiếc hơn nữa, tưởng tượng vẫn là tưởng tượng thôi, chúng tôi là cảnh sát, không bao giờ làm như vậy."

Trương Dương cười lạnh lùng nói: "Ngành nào mà chẳng có những đồ khốn nạn. Nam Tích có phải chưa từng xuất hiện Đường Hưng Thắng đâu, nghĩ đến lúc đầu tôi hạ bệ gã ta, đám lít nhít này các anh, chẳng đáng là gì. Phòng Tâm Vĩ, hôm nay tôi sẽ không đánh anh, anh đừng có sợ, nhưng sáng ngày mai, anh phải tự động từ chức cho tôi."

Phòng Tâm Vĩ dù là có sợ, thì cũng không thể nào để mặc Trương Dương chèn ép, gã tức giận nói: "Anh tưởng rằng anh là ai chứ?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi là Trương Dương. Các người nhớ lấy cho tôi." Ánh mắt của hắn rời sang Lý Bá Bình, Lý Bá Bình sợ đến độ đầu cúi thấp hẳn xuống, sợ rằng Trương Dương sẽ đổ tội lên đầu mình.

Trương Dương nói: "Anh chỉ là một người giúp hắn thôi. Còn hai người cảnh sát kia nữa, tôi không chấp nhặt với các anh, không có nghĩa là tất cả việc xấu các anh làm đều được xóa sạch, về sau đừng làm chuyện xấu nữa, sự việc tối ngày hôm nay tự mình hãy kiểm điểm, nếu như để tôi nghe nói các anh còn làm bất cứ chuyện xấu gì nữa, thì cút hết đi cho tôi." Trương Dương nói xong câu này quay người đi ra ngoài cửa, khi đến trước cửa, hắn đột nhiên dừng bước nói: "Phòng Tâm Vĩ, anh nhắc Mạnh Doãn Thanh cho tôi, ngày mai đi làm tôi sẽ tìm đến anh ta."

Phòng Tâm Vĩ lườm sang Trương Dương, lúc này gã vừa hận vừa sợ, cả đời gã khổ sở mới leo lên được cái chức phân cục trưởng, mẹ kiếp, anh bảo tôi từ chức, dựa vào đâu chứ?

Ngày hôm sau khi Mạnh Doãn Thanh đi làm đầu óc vẫn còn hơi quay cuồng, tối qua gã uống khá nhiều, có chút ấn tượng đã xảy ra chuyện gì đó với Trương Dương, nói gì thì gã đã quên rồi, hình như là Phòng Tâm Vĩ đưa gã về nhà.

Nhắc đến Phòng Tâm Vĩ, Mạnh Doãn Thanh nhìn điện thoại, điện thoại đã tắt nguồn, gã bật máy, vừa dò được sóng, Phòng Tâm Vĩ đã gọi điện đến, âm thanh của Phòng Tâm Vĩ rất hoảng sợ: "Mạnh cục, xảy ra chuyện rồi..."

Mạnh Doãn Thanh nói: "Sáng sớm tinh mơ mà ăn nói kiểu gì vậy?"

Phòng Tâm Vĩ nói: "Trương Dương đã đoán được anh bảo người khám phòng của hắn, tối qua gây chuyện ở đồn cảnh sát Hương Hà, còn mắng cảnh sát công an chúng ôi, còn nói hôm nay tìm anh tinh sổ nữa."

Mạnh Doãn Thanh đột nhiên hoảng sợ, nói: "Hắn tìm đến tôi làm gì? Tôi có liên quan gì với hắn ta?"

Phòng Tâm Vĩ nói: "Mạnh cục, tối qua chẳng phải anh bảo tôi phái người đi theo anh ta sao..." Mạnh Doãn Thanh ngắt lời gã: "Tối qua tôi quá chén, xảy ra chuyện gì tôi còn chẳng nhớ, được rồi, tôi còn phải đi làm nữa, có việc gì đợi tan ca tính sau." Nói xong gã cụp điện thoại.

Phòng Tâm Vĩ nghe thấy Mạnh Doãn Thanh cụp điện thoại, tức đến độ mắng: "Mẹ kiếp, họ hàng nhà mày chết hết đi!"

Mặc dù Mạnh Doãn Thanh hơi sợ, nhưng gã vẫn bước vào cửa của cục công an, đây là đơn vị làm việc của cục công an, dù là Trương Dương có đến tìm gã, thì cũng không dám làm chuyện gì quá đáng ở đây.

Mạnh Doãn Thanh vừa xuống xe, đã nhìn thấy Trương Dương dựa người vào chiếc xe của hắn, vốn gã chẳng muốn để ý đến Trương Dương, giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu đi vào tòa nhà.

Trương Dương nói: "Mạnh cục!"

Mạnh Doãn Thanh nghe thấy hắn gọi mình, không thể giả vờ không nhìn thấy nữa, gã cười nói: "Chủ nhiệm Trương à, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế này?"

Trương đại quan cười hì hì nói: "Gió thổi nhầm chiều!" Hắn bước đến trước mặt Mạnh Doãn Thanh, vỗ vỗ vai gã nói: "Tối qua quá chén rồi đúng không?"

Mạnh Doãn Thanh không quen với cách chào này của hắn, lùi một bước, giữ một khoảng cách với hắn: "Quá chén thật, xảy ra chuyện gì tôi chẳng còn nhớ nữa. Chủ nhiệm Trương, tôi không nói gì sai chứ?"

Trương Dương nói: "Không đâu, rượu vào thì nói thật thôi mà, chỉ là nói mấy câu thật lòng thôi."

Mạnh Doãn Thanh cố nở một nụ cười, gã nhìn xung quanh, đây đúng là lúc đi làm, các đồng nghiệp ở cục công an lục đục bước vào, làm cho gã mạnh dạn hơn một chút, có lẽ Trương Dương không dám làm gì quá đáng.

Trương Dương nói: "Mạnh cục, có một câu nói như thế nào ấy nhỉ...Trần truồng mà đấu ong mật, chỉ gây sự được chứ không chống đỡ được, loại người này có phải là rất đáng ghét không?"

Mạnh Doãn Thanh cười rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi còn vội đi làm, có việc gì chúng ta nói chuyện sau nhé." Gã quay người bước đi.

Trương Dương cũng không giữ gã lại, lấy một chiếc khăn ướt ra lau tay, rồi kéo cửa xe đi lên.

Mạnh Doãn Thanh bước mấy bước, rồi lại quay đầu nhìn, gã cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ Trương Dương lại dễ dàng đối phó vậy sao? Xem ra tiểu tử này cũng là nhìn người mà tỏ thái độ, dù sao thì gã cũng là phó cục trưởng cục công an Nam Tích, hắn ta không dám làm việc gì quá đáng, Mạnh Doãn Thanh thấy Trương Dương ngồi vào trong chiếc xe Pika, rồi hắn ra hiệu chữ O với gã. Mạnh Doãn Thanh thầm nghĩ, chẳng hiểu tiểu tử này muốn làm gì?

...............................

Gã nghe thấy "vù" một tiếng, một con ong mật bay đến, Mạnh Doãn Thanh tránh sang một bên, không ngờ giữa mùa đông cũng có ong, thứ này nếu như anh không chủ động dính đến nó, thì nó cũng không công kích anh.

*****

Nhưng lần này rất kì lạ, con ong mật bay thẳng về phía Mạnh Doãn Thanh, và đậu xuống cổ của gã, Mạnh Doãn Thanh tay rất nhanh, bốp một cái đập thẳng vào nó. Con ong mật bị gã đánh nát bét, Mạnh Doãn Thanh thầm nghĩ mình may mắn, may mà mình ra tay kịp thời, chưa bị nó đốt, nhưng rất nhanh, gã lại phát hiện ra có điều gì đó không được bình thường, lại có hai ba con ong nữa bay về phía gã, một lúc sau, mười mấy con ong đã bay vù vù đến, Mạnh Doãn Thanh sợ đến độ ôm đầu chạy, nhưng tốc độ chạy của gã không thể nào thắng được tốc độ công kích của ong mật, những cong ong giống như ăn phải tà vậy, điên cuồng bay đến đốt Mạnh Doãn Thanh, một lúc sau, trên tay, trên mặt và trên cô của Mạnh Doãn Thanh đều đã bị ong chích, sau khi bị chích, vừa đau vừa ngứa, Mạnh Doãn Thanh vừa chạy vừa lấy tay đập ong.

Đám ong đó đốt không ít lên mặt gã, vì thế rất nhiều người đã nhìn thấy hiện tượng kì lạ đó, phó cục trưởng cục công an Mạnh Doãn Thanh vừa chạy vừa tát mình trong sân, tát thật là đau, bốp bốp vang lên thành tiếng. Nếu nhìn cho kĩ, thì mới thấy có hơi một trăm con ong đang điên cuồng đuổi theo Mạnh Doãn Thanh.

Mạnh Doãn Thanh lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng! Cứu với...."

Mặc dù ở đó nhiều cảnh sát, nhưng chẳng ai biết cách đối phó với ong, xông ra cũng chỉ bị ong chích mà thôi.

Mạnh Doãn Thanh khó khăn lắm mới chạy được vào phòng làm việc, không ít ong đuổi theo vào tận nơi, chỉ một lúc như vậy mà mặt của Mạnh Doãn Thanh đã sưng vù lên như mặt heo vậy, mắt cũng híp thành một đường chỉ.

Hai người cảnh sát dũng cảm đốt hai chiếc chổi, dùng hai chiếc chổi xua lũ ong.

Mạnh Doãn Thanh dùng hết sức đập ong trên mặt mình, lúc này đã không còn cảm thấy đau nữa, nên ra tay rất mạnh, khó khăn lắm mới đuổi được hết lũ ong đi, mắt của Mạnh Doãn Thanh giờ đây sưng húp thành hai đường chỉ, gã chỉ đập bôm bốp vào mặt mình như một cái máy.

Cảnh sát đứng bên cạnh nói: "Mạnh cục, ong đã đuổi hết đi rồi, trên mặt anh không còn ong nữa, đừng đánh nữa."

Mạnh Doãn Thanh bấy giờ mới không đánh nữa, thấy tay hai tay mình bị đốt sưng lên, gã bước vào trong phòng lớn soi gương, thì thấy trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, mặt giống như mặt trăng tròn vậy, sưng rất to, trên mặt và trên đầu đều là nốt đốt. Thậm chí gã nhận ra ngay cả con ngươi của mình cũng không thấy nữa rồi, Mạnh Doãn Thanh đột nhiên nhớ lại lời vừa nãy của Trương Dương, trần truồng mà đấu ong mật, chỉ có thể gây chuyện không chống đỡ nổi, tên này chẳng phải đang ra ám thị với gã sao. Chẳng lẽ số ong mật này là do hắn ta dẫn đến, chẳng lẽ là do hắn ta bảo đám ong này đốt gã sao?

Trương Dương không biết từ lúc nào cũng xuất hiện trong phòng làm việc của cục công an, hắn cười hì hì nhìn Mạnh Doãn Thanh mặt sưng to như cái đầu heo, cố ý thở dài nói: "Thiện có thiện báo, ác có ác báo."

Mạnh Doãn Thanh tức đến độ người rung lên bần bật, gã chỉ vào Trương Dương nói: "Tôi phải tố cáo anh, anh hãm hại tôi."

Trương Dương nói: "Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi còn chẳng động vào người anh, nếu như anh muốn tố cáo, thì đi tố cáo ong ấy."

Mạnh Doãn Thanh tức giận nói: "Chính là do anh, đám ong ấy là do anh gọi đến."

Trương Dương nói: "Này này Mạnh cục, anh nói vậy là không phải rồi, tôi có ý tốt đến đây giúp anh đuổi lũ ong đi, mà anh lại vu oan tôi muốn hại anh, đây chẳng phải là hiểu lầm người tốt sao?"

Rất nhiều cảnh sát đều vây đến, sự việc vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trương Dương không động đến Mạnh Doãn Thanh, là do đám ong kia điên cuồng đốt Mạnh Doãn Thanh, nhìn lại bộ dạng của Mạnh Doãn Thanh cũng thật là đáng thương, đầu sưng húp lên, mặt cũng to hơn so với bình thường. Người ta thường nói mặt như trăng rằm chính là thế này đây, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì chẳng ai có thể liên tưởng được người trước mặt chính là Mạnh Doãn Thanh.

Mạnh Doãn Thanh lúc này đã có chút cảm giác, vừa ngứa vừa đau, gã giơ tay ra gãi, nhưng càng gãi càng ngứa.

Có một cảnh sát bước đến quan tâm nói: "Mạnh cục, anh mau đi bệnh viện khám đi, bị ong đốt không phải chuyện đùa đâu, nếu như bị dị ứng thì phiền phức rồi."

Vì đang giờ đi làm, nên tất cả các cảnh sát trong thị cục đều nhìn thấy cảnh thê thảm của Mạnh Doãn Thanh. Hai con mắt Mạnh Doãn Thanh sưng đến độ không nhìn thấy đường đâu nữa rồi, gã bước ra ngoài, được một cảnh sát đỡ, vừa đi vừa nói: "Trương Dương, tôi phải tố cáo anh!"

Rất nhiều người đều cảm thấy lạ kì, việc này có liên quan gì đến Trương Dương chứ, Mạnh Doãn Thanh sao lại đòi tính sổ với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Mạnh Doãn Thanh, anh thật là mất mặt, tôi gây sự với anh à? Nhiều người thế này đã nhìn thấy rõ ràng, tôi có động vào một cái lông chân của anh sao?"

Mạnh Doãn Thanh vừa ngứa vừa đau, chỉ muốn tát bốp vào mặt mình một nhát, nhưng trước mặt nhiều người thế này, không thể nào làm vậy được, thật ra vừa nãy đã mất mặt rồi, khi đánh ong, gã đã tự đánh vào mặt mình bốp bốp chát chát, tất cả mọi người gần như đã nhìn thấy, những người biết thì hiểu là do đánh ong, nhưng những người không biết thì tưởng là gã đang tự tát mình kìa.

Khi Trương Đức Phóng đi làm, Mạnh Doãn Thanh đã được đưa đến bệnh viện rồi, Trương Dương vẫn chưa đi, sự việc này đến giờ vẫn chưa kết thúc.

Sau khi Trương Đức Phóng hiểu được đại khái tình hình, ý nghĩ đầu tiên là việc này là do Trương Dương gây ra, gã mời Trương Dương đến phòng làm việc của mình, Trương Đức Phóng có một đặc điểm rất lớn, dù là gã có không thích người khác thế nào chăng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra vẻ bất mãn nào, mặt vẫn cười, mỗi người đều có một thái độ khác nhau của mình.

Trương Đức Phóng không nói chuyện của Mạnh Doãn Thanh ra ngay, gã cười hà hà nói: "Trương lão đệ à, vừa sáng sớm đã chạy đến cục của tôi, có gì chỉ giáo vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi chẳng muốn đến đâu, nhưng nhịn nhiều khó chịu quá, có vài việc phải nói với anh một chút."

Trương Đức Phóng làm một động tác mời, Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha.

Trương Đức Phóng nói: "Nói ra xem nào, ai đắc tội cậu thế?"

Trương Dương nói: "Tối qua tôi đang nói chuyện làm ăn với Khưu tiểu thư của Tinh Toàn ở khách sạch Quân Duyên, đột nhiên có hai người cảnh sát ập đến kiểm tra phòng."

Trương Đức Phóng giật mình, trong lòng thầm nói, đứa nào ăn no rồi rửng mỡ vậy? Tự nhiên lại đi chuốc việc vào mình, chủ động gây sự với Trương Dương? Trương Đức Phóng nói: "Tôi thật không biết chuyện này, lão đệ à, cậu nói rõ đi, tôi xem xem là ai làm, nếu như tồn tại bất cứ vấn đề nào trái nguyên tắc, tôi sẽ xử lý người đó."

Trương Dương nói: "Là do cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ làm, do Mạnh Doãn Thanh đứng đằng sau."

Trương Đức Phóng nói: "Lão đệ à, không thể nào nói bừa được đâu, Lão Mạnh và Phòng Tâm Vĩ đều là cốt cán trong hệ thống của tôi, làm việc luôn luôn rất tử tế, và cũng rất có tính nguyên tắc, họ không đến nỗi làm việc thế này đâu, tôi xem có phải ở trong đó đã xảy ra việc gì hiểu lầm không?"Gã ngày càng cảm thấy sự việc hôm nay của Mạnh Doãn Thanh có liên quan đến Trương Dương, nhưng gã không hiểu nổi, Trương Dương dù là có bản lĩnh nhưng cũng không đến độ có thể điều khiển được ong chứ? Chiêu này chẳng phải là của Tiểu Long Nữ hay sao? Có điều Trương Dương có rất nhiều điều ẩn giấu, ai mà biết được?

Trương Dương nói: "Anh rất tin tưởng họ đấy nhỉ!"

Trương Đức Phóng nói: "Hệ thống chúng tôi rất xem trọng chứng cứ. Những việc không có chứng cứ xác thực thì tốt nhất không nên nói."

Trương Dương nói: "Anh cảm thấy tôi đang nói dối à?"

Trương Đức Phóng cười nói: "Không phải có ý đó, lão đệ à, tôi biết rằng việc này cảnh sát chúng tôi giải quyết không thỏa đáng, thế này đi, cậu nể mặt tôi, việc này thôi đi, về sau tôi sẽ hỏi cho rõ ràng việc này, nếu như trách nhiệm ở phía họ, tôi nhất định sẽ bảo họ đến xin lỗi."

Trương Dương nói: "Đến xin lỗi? Khưu Phụng Tiên là người Đài Loan, đột nhiên các anh chạy đến kiểm tra phòng, nói rằng chúng tôi đang buôn bán mại dâm, thế là có ý gì chứ? Khưu Phụng Tiên là khách ở khách sạn, tôi đến thăm, mà họ bảo tôi bán dâm, thế chẳng phải bảo tôi là loại cave nam sao? Điều này làm sao tôi có thể chịu được chứ? Tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng tôi thật sự không thể chịu nổi!" Trương đại quan tỏ ra bộ dạng rất tức tối.

Trương Đức Phóng vẫn mỉm cười: "Lão đệ à, đừng tức giận, đều là bạn bè của nhau cả, có gì thì cứ nói ra."

Trương Dương nói: "Tối qua tôi ăn cơm ở Yến Quy Lai, Mạnh Doãn Thanh đã nói khích đểu tôi rất nhiều, anh đi hỏi Chung Hải Yến xem, có phải tôi luôn nhường anh ta không, tôi biết rằng lần trước việc của Cung Nhã Hinh làm cho hệ thống của các anh rất mất mặt, nhưng lúc đó tôi cũng không chắc chắn liệu có tìm được cô bé hay không, tôi cũng không muốn cướp công của các anh, tôi chỉ là muốn cứu người, thế nào? Vì chuyện này mà tất cả mọi người trong hệ thống các anh đều hận tôi cả rồi à?"

Trương Đức Phóng bị hắn nói trúng tim đen, vội vàng giải thích: "Không không, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cứu người hệ thống của chúng tôi rất cảm ơn cậu ấy chứ, nếu như không phải cậu tìm thấy Cung Nhã Hinh, thì chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm."

Trương Dương nói: "Ai mà biết được lòng người nghĩ gì, tôi cũng không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, thật ra dù là người ta có nghĩ thế nào, tôi cũng chẳng để ý.

*****

Nhưng sự việc tối ngày hôm qua không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, Mạnh Doãn Thanh mượn rượu giả điên, Phòng Tâm Vĩ hạ bẫy, hai người này nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này."

Trương Đức Phóng cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy chứ?"

Trương Dương nói: "Nếu như có người nói anh là cave nam, anh có thể bình tĩnh như vậy được không?"

Trương Đức Phóng ngay lập tức á khẩu.

Trương Dương nói: "có một việc tôi phải nhắc nhở anh một chút, khách sạn Quân Duyên là tài sản của phân khu, lá gan của anh to lắm đấy, Khưu Phụng Tiên không những là người Đài Loan, mà còn là người khách quan trọng của Nam Tích chúng ta, sự việc tối qua làm cho cô ấy vô cùng xấu hổ, cô đã đề nghị quyết liệt với khách sạn và thành phố rồi, nể tình chúng ta là bạn, tôi có thể không truy cứu chuyện này, nhưng tôi không thể nào đảm bảo được Khưu tiểu thư, người ta còn là phụ nữ chưa chồng, các anh vu khống cho người ta là gọi cave, việc này nếu như đồn ra ngoài, thì về sau cô ấy lấy chồng làm sao?"

Trương Đức Phóng bắt đầu ý thức được việc này nghiêm trọng hơn gã tưởng tượng rất nhiều, sự nhắc nhở của Trương Dương đã lộ ra cho gã một số thông tin quan trọng, Khưu Phụng Tiên không phải loại người dễ gây sự, cô ấy rất có khả năng đã đề ra kháng nghị với thành phố rồi, mà khách sạn Quân Duyên lại là khách sạn có khí thế, việc này nhất định sẽ có ảnh hưởng đến quân đội, Trương Đức Phóng đã cảm thấy hơi lo, Phòng Tâm Vĩ làm trò gì vậy chứ?

Tiếng chuông điện thoại đã ngắt quãng dòng suy nghĩ của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng nhấc điện thoại, âm thanh nghiêm khắc bên đó đã hét lên: "Trương Đức Phóng, mẹ kiếp anh làm trò gì thế hả?"

Trương Đức Phóng ngớ người, gã là cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích, không nhiều người ở Nam Tích dám nói năng thô lỗ với gã, nhưng gã ngay lập tức đã nhận ra, đối phương là tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng, một trong những thường ủy thành phố Nam Tích, người ta có quyền làm thế. Gã vội vàng cười nói: "Chào tư lệnh Lưu!"

"Chào cái con khỉ! Trương Đức Phóng, ai bảo anh đi kiểm tra Quân Duyên đấy hả? Ai cho anh cái quyền đó thế?" Tính khí của tư lệnh Lưu không tốt, là một vị tướng có cá tính, trong mắt y gã chỉ là một hậu bối, Lưu Hằng không hề để tâm đến gã.

Trương Đức Phóng bị mắng ngắn mặt lại, nhưng gã không dám nói lại, vội vàng xin lỗi: "Tư lệnh Lưu, ông đừng tức giận, việc này là một sự hiểu lầm!"

"Tôi không quan trọng có phải là hiểu lầm hay không, tôi cần anh giải thích, Khưu tiểu thư là người Đài Loan, lại là nhà đầu tư quan trọng của Nam Tích, cô ấy đã nói chuyện này lên trên rồi, hậu quả của việc này là gì, tự anh chịu trách nhiệm!"

Trương Đức Phóng nghe được tin này, tay nhũn cả ra: "Tư lệnh Lưu, chỉ là một việc hiểu lầm thôi, không cần phải làm nghiêm trọng như thế chứ?"

Lưu Hằng hừ một tiếng rồi nói: "Không phải tôi muốn truy cứu, mà là Khưu tiểu thư muốn truy cứu, các anh thật là giỏi đấy, kiểm tra Quân Duyên cũng có nghĩa là kiểm tra quân phân khu của chúng tôi, Quân Duyên không phải là nơi làm ăn đen tối gì, hành động lần này của các anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Quân Duyên, anh nhất định phải giải thích cho tôi!"

Trương Đức Phóng bị Lưu Hằng mắng một trận, rồi yên lặng gác điện thoại, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa, giờ đây gã không thể nào cười được.

Trương Dương đứng ở một bên đã nghe rất rõ ràng, Lưu Hằng chất vấn toàn bộ đều nằm trong tính toán của hắn, lần này Trương Dương quyết tâm hạ bệ Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ, điều này không phải là không có căn cứ gì, không thanh trừ loại người như thế này ra khỏi đội ngũ cảnh sát, sớm muộn gì cũng sẽ làm việc xấu tiếp, Trương Dương rất không hài lòng với hệ thống cảnh sát Nam Tích, có câu, thượng bất chính, hạ tắc loạn, Trương Đức Phóng rõ ràng chưa tỏ được tác dụng của một người đứng đầu tốt.

Trương Đức Phóng lắc đầu nói: "Hà tất phải vậy chứ? Sự việc làm ầm ra, chẳng có lợi với ai cả." Câu này giống như tự nói một mình, mà càng giống như nói cho Trương Dương nghe.

Trương Dương cười nói: "Trương cục, mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn hẳn đâu, với một vài tên không ra gì, lạm dụng quyền lực, tốt nhất là phải thanh trừ khỏi đội ngũ."

Trương Đức Phóng nói: "Trương lão đệ, sự việc của nội bộ cục chúng tôi không mất công anh phải lo lắng nữa." Câu này cuối cùng đã lộ ra ý đối địch với Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười đứng dậy: "Sự việc trong thể ủy tôi còn chưa làm được hết, đâu có thời gian rảnh để lo chuyện của các anh, nhưng người khác đã gây chuyện đến đầu tôi, tôi cũng không thể như con rùa rụt cô, anh nói có phải không?"

Trương Đức Phóng cố rặn ra một nụ cười, nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đây là ý tiễn khách.

Trương Dương cũng không có ý ở lại lâu, quay người ra khỏi phòng làm việc của gã.

Trương Đức Phóng đợi Trương Dương đi khỏi, ngay lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phòng Tâm Vĩ, nói: "Phòng Tâm Vĩ, anh đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức!"

Sau khi Trương Đức Phóng liên lạc với Phòng Tâm vĩ, lại gọi điện cho Chung Hải Yến, sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của gã nhiều, gã cần phải tìm hiểu toàn bộ sự tình.

Chung Hải Yến nghe nói là chuyện này, thở dài nói: "Việc này rốt cuộc cũng ầm lên rồi à, nói thật, Mạnh Doãn Thanh làm hơi quá đáng rồi, tối qua trước mặt rất nhiều người anh ta không ngừng nói khích nói bác Trương Dương, Trương Dương luôn tỏ ra rất khiêm nhường, không chấp nhặt với anh ta, không ngờ anh ta lại gây ra chuyện này."

Trương Đức Phóng tức hừ hừ nói: "Ngu ngốc, ngu ngốc đến cực độ!"

Chung Hải Yến nói: "sự việc đã xảy ra rồi, thì anh đừng giận nữa, giận cũng chẳng giúp ích gì được đâu, Trương Dương là người rất ưa thể diện, lần này anh ta giận vậy chắc chắn là do thể diện của anh ta bị xúc phạm rồi, anhb ảo Mạnh cục xin lỗi anh ta một câu, có lẽ việc này sẽ được giải quyết."

Trương Đức Phóng nói: "Lần này không giải quyết dễ dàng như vậy được đâu, Khưu Phụng Tiên đã kháng nghị lên phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện rồi."

Chung Hải Yên kinh ngạc nói: "Lớn chuyện vậy rồi sao?"

Trương Đức Phóng nói: "Có người muốn lấy chuyện này để vẽ thêm ra, thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn."

Chung Hải Yến căng thẳng: "Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến đến anh không?"

Trương Đức Phóng không nói gì, dừng một lúc mới nói: "Việc này cô không phải lo, tôi sẽ xử lý."

Trương Đức Phóng nói thì dễ dàng là vậy, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ nặng nề, gã hiểu năng lực của Trương Dương, Khưu Phụng Tiên nhất quyết không làm ngơ chuyện này, có thể nói rằng có liên quan trực tiếp đến Trương Dương, tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng gọi điện đến vì chuyện của Quân Duyên có lẽ chỉ là bắt đầu của chuyện này thôi, thành phố nhất định rồi cũng sẽ biết chuyện này, điều phiền phức hơn nữa là, Khưu Phụng Tiên là người của Tinh Toàn, ông chủ lớn Tra Tấn Bắc có quan hệ khá tốt với cấp trên, nếu như việc này làm ông ấy khó xử, ông ấy lợi dụng phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện để nói xuống rất có khả năng xảy ra, Trương Đức Phóng càng nghĩ đến việc này càng phải xử lý thận trọng, nếu như xử lý không tốt, có khi chính mình cũng bị kéo vào thật.

Phòng Tâm Vĩ không dám chậm trễ, rất nhanh đã đến phòng làm việc của cục trưởng, đầu tiên, gã để ý đến sắc mặt của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng luôn cười thân thiện, giờ đây rất nghiêm túc, trên mặt không hề có một nụ cười nào, Phòng Tâm Vĩ ngay lập tức ý thức được tình hình ngày hôm nay không được tốt đẹp lắm, gã đến cục mới biết rằng Mạnh Doãn Thanh bị ong đốt, việc này đồn ầm khắp nơi, Mạnh Doãn Thanh cứ nhất quyết nói rằng Trương Dương hại gã, Phòng Tâm Vĩ mặc dù cũng nghĩ rằng việc điều khiển ong là điều hơi hoang đường, nhưng có một điểm gã hiểu rằng, Mạnh Doãn Thanh đã gặp đen đủi, hơn nữa khi Mạnh Doãn Thanh gặp đen đủi, Trương Dương cũng ở đó.

Phòng Tâm Vĩ cẩn thận gọi một tiếng Trương cục.

Trương Đức Phóng cũng không bảo gã ngồi xuống, mà thấp giọng nói: "Nói tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phòng Tâm Vĩ đương nhiên không nói sự thật ra, gã nghĩ một lúc mới nói: "Là thế này, tối qua đồn cảnh sát Hương Hà có hai người cảnh sát nhận được tố cáo, nói rằng khách sạn Quân Duyên có buôn bán mại dâm, vì thế họ đã đi tìm hiểu tình hình, không ngờ chủ nhiệm Trương của thể ủy ở cùng một cô gái trong phòng."

Trương Đức Phóng nói: "Họ đã làm gì?"

Phòng Tâm Vĩ nói: "Không làm gì cả, đang nói chuyện!"

"Đã chỉ là nói chuyện, vậy thì các anh bắt họ về đồn làm gì?"

Phòng Tâm Vĩ lắp bắp: "Họ rất không phối hợp, đều không đưa chứng minh thư ra, vì thế mới gây hiểu lầm cho cảnh sát, tôi đã tìm hiểu, trong cả quá trình đó, cảnh sát của chúng tôi biểu hiện rất lịch sự, không làm việc gì quá đáng, đến đồn cảnh sát cũng không làm khó họ, mà là chủ nhiệm Trương không hề phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi, nếu như anh ta có thể nói rõ thân phận của mình sớm hơn, biểu hiện phối hợp hơn, thì sẽ không xảy ra lần hiểu lầm này." Biểu hiện trên mặt Phòng Tâm Vĩ rất oan ức và đáng thương, thật ra gã cũng oan ức thật, oan ức quá trời luôn, tự nhiên bị cuốn vào chuyện này, mẹ kiếp thật đúng là hèn hạ.

Trương Đức Phóng nhìn Phòng Tâm Vĩ một cách lạnh lùng, gã nói chầm chậm: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, tốt nhất là anh biết gì nói nấy, tôi không muốn giấu anh, việc này đã làm lớn đến cả phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện rồi, vừa nãy tư lệnh Lưu quân phân khu cũng gọi điện đến rồi, nói rằng phải truy cứu đến cùng, tôi đương nhiên sẽ đứng về phía anh, nhưng anh phải nói thật với tôi!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)