Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0634

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0634: Ai là hoàng tước
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Chú Lê dập điện thoại của Đường Hưng Sinh, lão lập tức bấm số điện thoại, sau khi điện thoại được nối, chú Lê cung kính nói: "Phu nhân, Đường Hưng Sinh gặp phiền toái!"

"Chuyện gì?"

"Có người bắt cóc con gái của y, đòi một triệu đô. "

"Có biết là ai làm không?"

"Là một người Trung Quốc!"

Đối phương rơi vào trầm mặc.

Chú Lê nói khẽ: "Đường Hưng Sinh cho rằng chuyện này có nội tình khác, có thể là Hạng Trang múa kiếm, ý ở phái công. "

"Chuyện của Niagara ra sao rồi?"

Chú Lê thở dài, nói: "Rất phiền toái, hai cha con Cố Doãn Tri đã bình yên rời khỏi nước Mỹ, người được phái đi xử lý Cố Minh Kiện chẳng những không giết chết được Cố Minh Kiện, ngược lại bản thân còn bị xử lý. "

"Những kẻ mà ông tìm là hạng người nào vậy? Chuyện đơn giản như vậy mà làm cũng không xong?" Nữ nhân trong Điện thoại tức giận rồi.

Chú Lê kinh sợ, nói: "Phu nhân, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của thằng ôn này rồi. "

"Không phải chúng ta, là ông thôi!"

Chú Lê nói: "Tiểu Dã Chính Dương bị giết, hiện tại Đường Ngọc Linh cũng bị bắt, kẻ tiếp theo bị đối phó chính là Đường Hưng Sinh. "

"Đường Hưng Sinh biết quá nhiều, ông hiểu ý tôi chứ. "

Chú Lê nói: "Phu nhân yên tâm, tôi sẽ dùng cơ hội này để trừ bỏ tất cả bọn họ. "

"Ông thật sự đã khiến tôi thất vọng! Ngay cả một thằng nhãi chưa ráo máu đầu mà cũng đối phó không xong, cha con họ Cố tới nước Mỹ, ở ngay dưới mí mắt ông mà ông không làm gì được họ, xem ra ông thật sự đã già rồi. "

Chú Lê lúng túng nói: "Phu nhân, lần này tôi tuyệt sẽ không làm bà thất vọng. "

"Tin tức mà Đường Hưng Sinh biết quá nhiều, hắn phải chết, tôi thấy lần bắt cóc nay có tám chín phần mười là do thằng nhóc dó làm. "

"Tôi ngày mai sẽ giải quyết tất cả bọn họ!"

"Cho thằng ôn đó một con đường sống, cảnh sát đang tìm hắn khắp nơi, giao cho người Mỹ là tốt nhất. "

Đường Hưng Sinh chín giờ sáng ngày hôm sau đến Buffalo, ra khỏi sân bay đã có một chiếc Lincoln ở đó chờ y, một gã nam tử mặc tây trang màu đen, đeo kính râm mở cửa xe cho y, Đường Hưng Sinh ngồi xuống, chú Lê ngồi ở bên trong, mặc đường trang màu xám, trong tay cầm một cây gậy, chòm râu dê dưới cằm đã hoa râm.

Đường Hưng Sinh cung kính chào: "Chú Lê!"

Chú Lê gật đầu, nói khẽ: "Thứ này tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi!" Lão đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ ở bên cạnh, tên thủ hạ đó mở một chiếc vali da, bên trong toàn là tiền mặt xếp ngay ngắn.

Đường Hưng Sinh không thể cầm một triệu đô xuất cảnh cho nên để chú Lê ở nước Mỹ chuẩn bị thay, còn y thì trực tiếp gửi tiền vào tài khoản của chú Lê, Đường Hưng Sinh cầm tiền mặt nhìn nhìn.

Chú Lê nói: "Chỗ này là một triệu, cậu lập tức đưa một triệu rưỡi vào tài khoản của tôi. "

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi đã an bài xong rồi, một triệu đô la sẽ lập tức được đưa vào tài khoản của chú, còn năm trăm ngàn, đợi tôi cứu được con gái rồi, tự nhiên sẽ gửi nốt. "

Chú Lê cười lạnh nói cười lạnh nói: "Không tin tôi à?"

Đường Hưng Sinh nói: "Chú Lê, bất kỳ giao dịch gì cũng phải có quy củ. "

Chú Lê ý vị thâm trường nói: "Đạo cũng có câu này, đó chính là nguyên tắc mà quan viên trong nước chúng ta thường nói, không ngờ cậu cũng là người giữ nguyên tắc. "

Mặt Đường Hưng Sinh không khỏi nóng bừng, y nghe ra là đối phương đang nói kháy mình. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nơi này không phải là quốc nội, y cũng không còn là cục trưởng công an hô phong hoán vũ ở Nam Tích ngày xưa nữa, tới Bắc Mĩ, nhân sinh của y chẳng khác nào đã được gột sạch, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, có thể từ quốc nội thoát ra, Đường Hưng Sinh không nghi ngờ gì nữa là rất may mắn, vào thời khắc y bước chân vào Bắc Mỹ, y cảm thấy mình nhiều năm kinh doanh không hoang phí, y trước sau đưa con trai và con gái mình ra nước ngoài, trước khi tội hành của mình chưa bại lộ đã tính toán đâu ra đấy, thần không biết quỷ không hay chuyển tài sản ra nước ngoài. nếu như không phải là sự việc giết chết Chu Tiếu Nguyệt bị bại lộ, y hiện tại vẫn còn ở trong nước, có lẽ đã trở thành phó thính trưởng thính công an tỉnh Bình Hải, nhớ tới chuyện này Đường Hưng Sinh liền tràn ngập oán hận đối với Trương Dương, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trả thù Trương Dương, sau khi y tới Bắc Mĩ, y đã ép mình phải quên đi tất cả, y muốn cáo biệt với quá khứ, muốn thu mình làm người, làm một người bình thường, yên ổn sống qua tuổi già, nhưng y rất nhanh liền phát hiện nơi này không phải là thiên đường.

Muốn sống yên ở Bắc Mĩ cũng không phải dễ dàng, y mặc dù ở mặc dù ở trong nước có quan hệ các phương diện, nhưng ở Bắc Mỹ chỉ là một người từ ngoài tới, con gái y ở nước Mỹ học nhiều năm, lời nói cử chỉ bị tây hóa rất nhiều, nhưng lịch duyệt nhân sinh của nó quá ít, không những không giúp gì được y, ngược lại còn mang tới không ít phiền não cho y, chú Lê này vừa hay là người có thể giải quyết phiền phức cho y, bọn họ quen nhau vốn là qua Vương Quân Dao giới thiệu.

Đường Hưng Sinh lặng lẽ nhớ tới tất cả từ sau khi y đào vong, thật ra ở Bắc Mỹ, dạng quan viên như y có rất nhiều, đa số mọi người đều quen chú Lê, chú Lê ở Canada, ở Mỹ đều có rất nhiều quan hệ, lão đối với tình thế của quốc nội cũng nắm bắt rất rõ, cũng rất hiểu suy nghĩ của những quan viên này, lão có thể giúp họ rửa tiền, có năng lực làm các loại giấy chứng nhận và quyền tạm trú cho bọn họ, nhưng người này rất tham lam, trong mắt Đường Hưng Sinh, lão là một con quỷ hút máu không hơn không kém.

Chú Lê đa số thời gian đều nhắm mắt, lão nói khẽ: "Đường tiên sinh, bọn cướp có gọi lại cho cậu không?"

Đường Hưng Sinh lắc đầu, vẻ mặt của y đầy vẻ lo lắng, con gái từ lúc bị bắt cóc tới nay đã qua cả một đêm rồi, sao có thể không lo lắng được? Đứa con gái này thật sự là không thể nào khiến y bớt lo được, tiều tiền thì vô tội vạ, trên sinh hoạt cá nhân cũng rất hỗn loạn, Đường Hưng Sinh tuy rằng bản thân cũng là một người thích tiêu xài, nhưng y hi vọng con cái của mình biết tiết kiếm, biết tự trọng, con người ta luôn là động vật mâu thuẫn.

Chú Lê vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ: "Xem ra bọn cướp rất biết nín nhịn, chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thôi. "

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi lo bọn chúng sẽ gây bất lợi cho tiểu Linh. "

Chú Lê lạnh lùng cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, nếu hắn một lòng cầu tài thì sẽ không giết con tin sớm như vậy đâu, cậu không phải nói hắn là người Trung Quốc sao?"

Đường Hưng Sinh nói: "Đúng, tôi chị sợ là hắn nhắm vào tôi mà tới. "

Chú Lê chậm rãi mở mắt: "Hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, trước tiên là con gái của bí thư tỉnh ủy Bình Hải Cố Doãn Tri gặp tai nạn xe hơi, xe jeep rơi xuống sông Niagara, vị hôn phu của cô ta là Trương Dương đã tới đây, gây ra động tĩnh rất lớn. "

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi không làm gì hắn cả! Tôi cũng không có bất kỳ liên quan gì tới cái chết của Cố Giai Đồng!"

Chú Lê thản nhiên nói: "Lời đồn đại đáng sợ, tôi tin cậu nhưng người khác chắc gì đã chịu tin cậu, nếu chuyện này thật sự là hắn làm, liệu có phải là muốn đổ cái chết của Cố Giai Đồng lên đầu cậu không?"

Đường Hưng Sinh không nói gì, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Chú Lê nói khẽ: "Nếu lần này chuyện là nhằm vào cậu, chỉ sợ sẽ rất phiền toái!"

Di động của Đường Hưng Sinh đột nhiên đổ chuông, dọa cho y giật nảy mình.

Chú Lê lạnh lùng nhìn y.

Đường Hưng Sinh nhìn thấy số của con gái, y cầm lấy điện thoại nói khẽ: "Alo!"

"Cha... cha... cứu con... " Đường Ngọc Linh còn chưa nói xong thì Trương Dương đã giật máy, hắn chậm rãi bước ra ngoài kho gạo, đón ánh nắng mới lên: "Đường tiên sinh, ông đã đến Buffalo rồi à?"

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi đến rồi! Tiền mà anh muốn tôi cũng đã chuẩn bị xong. "

"Giờ là chín rưỡi sáng, trong vòng nửa tiếng, ông phải để sân vận động thể thao trên băng Buffalo, đến nơi đó rồi tôi sẽ gọi điện thoại cho ông. " Nói xong Trương Dương liền gác máy.

Triệu Thiên Tài lái xe Ford cũ tới bên cạnh hắn, Trương Dương mở cửa xe ngồi vào.

Triệu Thiên Tài nói: "Còn cô ta thì sao?"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Trói cô ta lại, bịt miệng, đợi chúng ta trở về rồi tính!"

Triệu Thiên Tài có chút không đành lòng nói: "Anh là muốn đối phó với cha của cô ta, cô ta vô tội. "

Trương Dương nói: "Bắt được Đường Hưng Sinh đã rồi nói sau!"

Đường Hưng Sinh so với thời gian ước định thì tới sân vận động thể thao trên băng Buffalo sớm hơn năm phút đồng hồ, gần đây nơi này đang tổ chức thế vận hội mùa đông của Bắc Mỹ, người tới xem rất đông, Đường Hưng Sinh cầm lấy cái vali da đựng một triệu đô, chú Lê túm tay y, nói: "Đừng cầm cái vali này!" Lão đánh mắt ra hiệu, thủ hạ liền đưa một cái vali giống y như cái kia cho Đường Hưng Sinh.

Đường Hưng Sinh kinh ngạc nói: "Chú Lê, chú quen tôi lâu như vậy mà vẫn chưa tin tôi ư?"

Chú Lê nói: "Binh bất yếm trá, cái vali mà tôi chuẩn bị này, bên trong chỉ có một tầng bên trên là tiền mặt, còn đâu toàn là giấy lộn, đây cũng là để đảm bảo cho lợi ích của cậu và tôi. "

"Nếu hắn phát hiện ra thì sao?"

"Cậu yên tâm, không đợi hắn phát hiện, người của tôi đã khống chế hắn rồi. "

Chú Lê lại lấy ra một khẩu súng đưa cho y. Đường Hưng Sinh lắc đầu cự tuyệt: "Tôi thấy hắn tám chín phần mười là muốn đi vào bên trong sân vận động để giao dịch, không qua được cửa kiểm tra an ninh đâu. "

*****

Chú Lê nói khẽ: "Người của tôi sẽ theo sau cậu từ xa, cậu cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút, đừng để bị hắn nhìn ra sơ hở. "

Đường Hưng Sinh nói: "Bảo trì khoảng cách, trăm ngàn lần đừng để cho hắn nhìn ra. " Y cầm lấy chiếc vali da, mở cửa xe bước xuống. Y vẫn đề phòng chú Lê, đây là một lão hồ li, cực kỳ tham lam, thứ mà lão cảm thấy hứng thú là tiền trong tay mình, lão không quan tâm đến sự sống chết của con gái mình.

Đường Hưng Sinh đi tới lối vào sân thể dục, di động lại đổ chuông.

Trương Dương nói: "Đến chưa?"

Đường Hưng Sinh nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy người nào khả nghi, y nói khẽ: "Đến rồi!"

"Đi Trương Dương cửa sổ bán vé mua một tấm vé vào sân, lát nữa có một cuộc thi đấu trượt băng nghệ thuật nữ, sau khi mua vé thì đi vào, sau khi vào thì gọi điện thoại cho tôi.

Đường Hưng Sinh dập máy, trong lòng thầm mắng đối thủ giảo hoạt, người xem trong sân vận động rất nhiều, dễ dàng cho để che giấu hành tung, còn có một điểm quan trong là kiểm tra an ninh ở lối vào rất nghiêm, người bình thương không thể mang theo súng ống tiến vào trong đó. Y tới cửa sổ bán vé mua lấy một tấm vé rồi vào sân.

Chú Lê ngồi ở bên trong xe, dùng kính viễn vọng quan sát đến nhất cử nhất động của Đường Hưng Sinh, nói khẽ: "Y đang làm cái gì vậy?"

Dùng kính viễn vọng quan sát Đường Hưng Sinh không chỉ có một mình chú Lê, Triệu Thiên Tài lúc này cũng đã ở bên trong xe Ford dùng kính viễn vọng quan sát đến nhất cử nhất động của Đường Hưng Sinh, gã đồng thời báo cáo tình huống mà mình nhìn thấy cho Trương Dương: "Tôi đã nhìn thấy hắn rồi, chắc là hắn, cầm một vali màu đen, nam tử Trung Quốc, bộ dạng ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn rất cẩn thận, rất chú ý tới tình huống chung quanh, hắn đã lấy vé, đang đi vào bên trong... Không ổn... Phía sau hình như có người đi theo hắn. "

Trương Dương lạnh lùng nói: "Hắn không dám tới một mình, chú ý xem bọn chúng tổng cộng có mấy người?"

"Hai, không, là sáu, sáu người hình như đều là một bọn. "

Trương Dương nói: "Anh cẩn thận đó. "

Triệu Thiên Tài nói: "Yên tâm đi, là anh phải cẩn thận mới đúng. "

Lựa chọn gặp mặt Đường Hưng Sinh ở đây là chủ ý của Triệu Thiên Tài, chỉ có ở đây mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của gã.

Đường Hưng Sinh không hề nóng vội đi vào trong sân vận động, y gọi điện thoại cho Trương Dương: "Kiểm tra an ninh nghiêm như vậy, anh bảo tôi cầm một triệu đô la tiền mặt đường hoàng đi vào là điều không thể. "

Trương Dương nói: "Lắm điều, làm thế nào mang được tiền vào là chuyện của ông. "

Đường Hưng Sinh lắc đầu, lại quay đầu nhìn về phía sau, xem ra chú Lê thật sự đã tính trước rồi, một triệu đô không thể nào qua được mắt kiểm tra, nhưng cái vali rỗng này thì không có vấn đề gì.

Y hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới lối vào.

Đường Hưng Sinh đi vào trong sân vận động không lâu, liền gọi điện thoại cho Trương Dương: "Tôi ở khán đài tây, ghế số 32 hàng 6!"

"Ông ngồi đó trước đi!"

Đường Hưng Sinh bởi vì con gái rơi vào trong tay đối phương cho nên chỉ có thể làm theo lời hắn.

Trương Dương đứng trong đám người dùng kính viễn vọng mini tìm kiếm vị trí của Đường Hưng Sinh, cuối cùng hắn nhìn thấy Đường Hưng Sinh xách vali da màu đen đang đi tới ghế ngồi, quan sát phía sau Đường Hưng Sinh, nhìn thấy có hai nam tử từ xa đi theo phía sau y, tuy rằng bọn họ các Đường Hưng Sinh rất xa, có điều từ ánh mắt thỉnh thoảng lại phiêu hốt của bọn họ đó có thể thấy được, bọn họ đúng là đang theo dõi Đường Hưng Sinh. Đường Hưng Sinh quả nhiên không thành thật, y hôm nay không phải tới một mình.

Đợi cho sau khi Đường Hưng Sinh ngồi xuống xong, Trương Dương không hề vội vã gọi điện cho y.

Đường Hưng Sinh đợi một lát, cuộc thi đã bắt đầu, nhưng vẫn không điện thoại gọi tới, y có chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh. Cuối cùng y lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại của con gái y, hiện tại điện thoại của Đường Ngọc Linh đang ở trên tay Trương Dương.

Trương Dương không nhấc máy, trực tiếp dập máy, tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát đến chung quanh Đường Hưng Sinh, lại có mấy nam tử xuất hiện ở gần y.

Theo thời gian trôi qua, Đường Hưng Sinh trở nên càng bất an hơn.

Trương Dương không dám khinh thường Đường Hưng Sinh, đây là một lão hồ li, khi ở Nam Tích y chẳng những là cục trưởng công an, còn là một hình cảnh xuất sắc, có năng lực theo dõi rất mạnh, trước khi chuyện Đường Hưng Sinh tham ô giết người bị phát hiện, năng lực công tác của y ở trong hệ thống công an Bình Hải được rất nhiều người công nhận, một độ là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí phó thính trưởng thính công an.

Trương Dương muốn khiến y mất kiên nhẫn, quan tâm quá ắt sẽ loạn, Đường Hưng Sinh lo lắng cho sự an nguy của con gái, y không thể bảo trì tâm tính bình tĩnh được.

Đường Hưng Sinh lại móc điện thoại ra, y do dự một chút, cuối cùng vẫn không ấn số, kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho y biết, đối phương là đang triển khai tâm lý chiến với mình, chính là muốn cho mình tâm thần không yên, phương thốn đại loạn, Đường Hưng Sinh tin chắc rằng, đối phương nhất định trốn ở trong một góc nào đó của sân vận động lẳng lặng quan sát mình. Đường Hưng Sinh xoay người nhìn ra xung quanh, thấy ánh mắt của mấy thủ hạ của chú Lê thỉnh thoảng lại liếc về phía này, Đường Hưng Sinh thầm kêu không ổn, chỉ sợ mấy người này tám chín phần mười đã bại lộ rồi.

Ánh mắt của Trương Dương hướng lên sân thi đấu, hắn không ngờ lại nhìn thấy băng công chúa Quan Chỉ Tình đang khởi động chuẩn bị, không ngờ cô ta lại tới đây thi đấu, có điều cô ta khẳng định không thể nào nhận ra được bộ dạng này của mình. Nhìn thấy Quan Chỉ Tình, Trương Dương không khỏi nhớ tới công tác mà mình vẫn chưa làm xong ở Nam Tích, có lẽ hắn không bao giờ nữa trở lại Nam Tích nữa, từ nay về sau sẽ cáo biệt với sĩ đồ.

Đường Hưng Sinh sau khi chờ đợi trong hai mươi phút, Trương Dương cuối cùng lại gọi tới, hắn nói khẽ: "Cửa ra số ba, ông đi vào toilet phía bên phải!"

Đường Hưng Sinh đứng lên, nhanh chóng đi đến cửa ra số ba.

Trương Dương rời cửa ra số ba sớm hơn Đường Hưng Sinh, trên đường nhận được điện thoại của Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài nói: "Hình như có chút không đúng, ngoài cửa sân vận động có rất nhiều xe cảnh sát. "

Trương Dương nói: "Anh rời khỏi nơi này trước, về kho gạo coi chừng cô ta, chờ tôi sau khi thoát thân sẽ liên hệ với anh. "

...

Đường Hưng Sinh nhìn thấy toilet, y cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, điện thoại của y đổ chuông, Đường Hưng Sinh cầm điện thoại, người gọi điện thoại đến lại là chú Lê.

Chú Lê nói khẽ: "Vẫn chưa giải quyết xong à?"

Đường Hưng Sinh nói: "Hắn rất giảo hoạt, người của chú đừng theo tôi gần quá, rất dễ khiến hắn cảnh giác!"

Chú Lê nói: "Bọn họ cũng chỉ là để bảo đảm an toàn cho cậu!"

Đường Hưng Sinh lạnh lùng nói: "Đa tạ đã quan tâm!" Hắn gập điện thoại rồi đi vào trong toilet.

Trong toilet có bốn nam tử, tất cả đều đứng ở trước bồn tiểu tiện, Đường Hưng Sinh không biết người nào mới là người vừa gọi điện thoại cho mình, y cũng đứng ở một bên, giả vờ muốn tiểu tiện.

Điện thoại của y đổ chuông, Đường Hưng Sinh vẫn không nhúc nhích.

Ba người bên cạnh trước sau rời đi, ánh mắt của Đường Hưng Sinh liếc ra phía sau, lúc này một cánh cửa ở phái đông bắc mở ra, một nam tử buộc tóc đeo kính đen đi ra, hắn cũng đang nhìn Đường Hưng Sinh. '

Đường Hưng Sinh cảnh giác quan sát hắn.

Nam tử đeo kính đen đó cười cười với y: "Vì sao không bắt máy?" Người này đúng là Trương Dương.

Đường Hưng Sinh nói: "Đồ mà anh muốn tôi cầm tới rồi, người đâu?"

Trương Dương nói: "Bên ngoài hình như có bạn của ông phải không, vì sao không gọi bọn họ vào?"

Đường Hưng Sinh biết đối phương khẳng định là một mực quan sát mình, y lắc đầu nói: "Tôi tới một mình, không có bất kỳ ai khác cả. "

Khiến Trương Dương cảm thấy kỳ quái là, cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ ai lao vào, thật ra Trương Dương cũng không quan tâm phía Đường Hưng Sinh có bao nhiêu người, với võ công của hắn, đủ để xử lý toàn bộ bọn họ.

Đường Hưng Sinh nói: "Người đâu?"

Ánh mắt của Trương Dương nhìn nhìn vào va-li của y: "Ông có mang tới không?"

Đường Hưng Sinh gật đầu

"Cho tôi xem!"

Trương Dương tóm lấy Đường Hưng Sinh, đẩy mạnh y đập vào tường men của toilet, gầm khẽ: "Mày có tư cách gì mà bàn điều kiện với tao? Vì sao muốn giết chết Giai Đồng?"

"Tôi không làm việc đó! Tôi không liên quan gì tới chuyện này!"

Trương Dương cười lạnh nói cười lạnh nói: "Không liên quan gì ư? Mày có nhận ra bức ảnh này không?" Hắn lấy ra bức anh chung của cha con Đường Hưng Sinh và Clarkson.

Đường Hưng Sinh nhìn thấy bức ảnh đó, mù mờ hỏi: "Bức ảnh này có vấn đề gì?"

Trương Dương tức giận nói: "Bạn trai của con gái mày tìm người muốn đâm chết Cố Minh Kiện, mày dám nói là mày không biết ư?"

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi không biết, tôi căn bản là không biết gì cả! Anh là ai? Vì sao nhận định tôi có liên quan tới chuyện này? Vì sao muốn bắt con gái tôi?"

Trương Dương đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn hơi ngây ra, rất nhanh liền nghe thấy bên ngoài có người đang hét, chỉ tiếc là hắn không hiểu tiếng anh.

Trương Dương không hiểu, nhưng Đường Hưng Sinh thì nghe rõ bên ngoài có người hét to: "Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vậy, chúng tôi là cảnh sát, giơ súng lên rồi đi ra!"

*****

Trương Dương tức giận nói: "Mày con mẹ nó không ngờ lại báo cảnh sát!"

Đường Hưng Sinh ngạc nhiên nói: "Tôi không báo cảnh sát, con gái tôi ở trong tay anh, tôi sao có thể báo cảnh sát vậy, tôi không thể nào bất chấp tính mạng của con gái tôi được. "

Chú Lê nhìn thấy bên ngoài càng lúc càng có nhiều xe cảnh sát, khóe môi lộ ra một nụ cười, lão vỗ vỗ cái vali chứa một triệu đô đó, nói: "Hạng Trang múa kiêm ý ở Phái Công! Hắn không thể nào ngờ được bên trong lại có thuốc phiện, chỉ tiếc cho chỗ thuốc phiện đó của mình. "

Trên trán Đường Hưng Sinh đầy mồ hôi lạnh, y cảm giác được chuyện này rất không ổn, theo lý thuyết người của chú Lê nên xông vào rồi, nhưng tới hiện tại mấy người theo mình vào sân vận động hoàn toàn không vào theo.

Trương Dương từ tiếng bước chân ở bên ngoài đã nghe ra ít nhất bên ngoài phải có mấy chục cảnh sát, bọn họ đã phong tỏa cửa vào và cửa sổ toilet, Trương Dương cẩn thẩn nghẫm nghĩ một chút, quá trình gặp mặt của mình và Đường Hưng Sinh chắc là không thể nào khiến cho cảnh sát chú ý, rốt cuộc là ai đã báo cảnh sát? Ánh mắt của hắn chiếu lên vali trên tay Đường Hưng Sinh, nói khẽ: "Mở nó ra!"

Mồ hôi lạnh dọc theo hai má Đường Hưng Sinh chảy xuống, trong vali không hề có một triệu đôi, nhưng chuyện đã tới nước này, y chỉ có thể thành thật mở vali da ra: "Không thấy được con gái tôi thì anh đừng hòng cầm tiền!"

Bên trong vali trừ một tầng tiền đô mỏng ra, phái dưới tất cả đều là giấy lộn, Trương Dương giơ nắm đấm lên đấm một phát vào bụng Đường Hưng Sinh, Đường Hưng Sinh đau đến nỗi rên lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống, Trương Dương mắng: "Con cáo già, mày không ngờ lại dám lừa tao, xem ra mày thực sự không để tính mạng của con gái ở trong lòng rồi. "

Đường Hưng Sinh ôm bụng, nhịn đau nói: "Hiện giờ ở bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy, anh và tôi đều trốn không thoát! Anh đã là nhắm vào tôi mà đến thì đừng làm khó con gái tôi, đường đường chính chính như một người đàn ông đi. "

Trương Dương cười lạnh nói cười lạnh nói: "Cút mẹ mày đi, mày mà cũng giống đàn ông à. "

Lúc này nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, có bom cay từ bên ngoài ném vào, Đường Hưng Sinh mở vòi nước, dùng tay áo đẫm nước che miệng mũi, y thật sự nghĩ không thông, vì sao lại có cảnh sát bao vậy họ, khả năng lớn nhất chính là chú Lê, chú Lê đã bán đứng mình, ánh mắt của hắn dừng ở chiếc vali xách tay màu đen đó, chẳng lẽ là vali xách tay này có vấn đề.

Bên ngoài lại có lựu đạn hơi cay được ném vào. Trương Dương nín thở, hắn cũng không sợ thứ này, cảnh sát Mỹ ném càng nhiều càng tốt, trong toilet đầy khói, Đường Hưng Sinh nằm ở đó, tựa hồ như đã mất năng lực phản kháng.

Trương Dương nghe thấy tiếng bước chân, đội viên đặc công đã bắt đầu tiến vào, hắn ném vali xách tay màu đen vào đội viên đặc công, tuy rằng tầm nhìn của Trương Dương bị quấy nhiễu, nhưng hắn chỉ từ thính lực là có thể phán đoán chuẩn xác ra vị trí của đối phương. Súng tự động trong tay hai đội viên đặc công tất cả đều đều trút lên vali, vali lấp tức dính đạn lỗ trỗ, trong lỗ đạn có không ít bột trắng rơi ra. Dụng ý chân chính mà Trương Dương ném vali xách tay ra là để di dời sự chú ý của bọn họ, trong khoảnh khắc hai đặc công bắn súng, hắn giống như báo săn đã chạy ra ngoài, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ngã hai người, súng tự động của một gã đặc công rơi trên mặt đất, vừa hay lại cách Đường Hưng Sinh không xa, Đường Hưng Sinh vừa rồi nhìn trông như đã mất đi năng lực phản kháng bỗng nhiên nhanh nhẹn đứng lên, y cầm lấy súng tự động.

Trương Dương vẫn chưa hề buông lỏng chú ý tới y, hắn nhấc chân đá bay vali, chiếc vali va mạnh lên tay Đường Hưng Sinh, súng tự động vừa mới cầm lên bởi vì tay bị tê mà rơi xuống đất.

Trương Dương nhặt súng lên, không đợi Đường Hưng Sinh một lần nữa cầm lại súng thì đã chĩa súng vào đầu y.

Đường Hưng Sinh trên mặt trên người dính không ít bột phấn màu trắng, đây là khi vừa rồi vaili da đập lên người y để lại, Đường Hưng Sinh quệt một cái, dùng đầu lưỡi liếm liếm, trong lòng khiếp sợ đến cực điểm, những bột phấn màu trắng này không ngờ là thuốc phiện, tất cả đều được cất trong ngăn kẹp của vali, chuyện đã rất rõ ràng, chú Lê đã gài bẫy, y đã dồn cả mình và đối phương vào trong khốn cảnh, nhất định là chú Lê đã thông tri cho cảnh sát Mỹ, chỉ cần là tội giao dịch thuốc phiện đã khiến bọn họ không thể nào được giải thoát. Đường Hưng Sinh mắng thầm chú Lê ti bỉ, họng súng đen sì của Trương Dương chĩa vào cổ họng y, y không hề kích động, vừa ho vừa nói: "Giết tao đi, rồi mày cũng phải... "

Trương Dương bỗng nhiên đẩy y một cái, một loạt đạn bắn lướt qua vị trí mà Đường Hưng Sinh vừa đúng, Trương Dương giơ súng tự động lên bắn phản kích ra ngoài, trong khói bụi nghe thấy một tiếng kêu thảm, một gã đặc công bị đạn bắn trúng chân, sau khi ngã xuống đất thì hét thảm không thôi.

Trương Dương nói với Đường Hưng Sinh: "Kéo hai người họ tới đây!"

Đường Hưng Sinh bò tới, kéo hai đặc công lại, trước tiên lột mặt nạ phòng độc ở trên mặt một người xuống, bịt lên mặt dùng sức hít mấy hơi, hai đặc công đều bị Trương Dương điểm huyệt đạo, tuy ý thức vẫn tính táo nhưng hai người đều không động đậy được, chỉ có thể để mặc cho Đường Hưng Sinh bài bố.

Đường Hưng Sinh từ trên người một người trong đó tìm được bộ đàm, y dùng tiếng Anh nói vào bộ đàm: "Các anh có hai người nằm trong tay chúng tôi, đừng thử tiếp tục hành động, nếu lại có người dám cả gan xông vào đây, chúng tôi sẽ giết chết một người!" Đường Hưng Sinh là xuất thân từ đại học cảnh sát chính quy, cơ sở tiếng Anh rất tốt, hơn nữa y đã tới Canada lâu như vậy rồi, trình độ khẩu ngữ cũng tiến bộ rất nhiều, trên điểm này Trương đại quan nhân theo không kịp, thật ra lần này sau khi hắn tới nước Mỹ đã nhiều lần ý thức được sự tai hại do không hiểu tiếng Anh, nhìn thấy Đường Hưng Sinh nói tiếng Anh lưu loát như vậy, Trương Dương có chút bị đả kích, chẳng trách có người nói thời đại bây giờ không hiểu tiếng anh và máy tính thì chẳng khác nào thất học, con mẹ nó, nhớ lúc trước ở triều Đại Tùy bố mày đây cũng được tính là một tài tử, nhưng không ngờ vượt thời gian tới đây lại trở thành thằng thất học. Trương đại quan nhân giờ đã ý thức được sự thiếu sót của mình, hiện tại đã hạ quyết tâm, đợi sau khi chuyện này qua đi sẽ học thật tốt tiếng anh.

Khi Đường Hưng Sinh đang nói, Trương Dương đã cởi quần áo của gã đặc công nằm đó, Đường Hưng Sinh cũng học theo hắn làm vậy, trong lúc nguy cấp, hai người không ngờ lại rất ăn ý.

Bởi vì có con tin ở trong tay bọn họ, cảnh sát Mỹ ở bên ngoài trong nhất thời quả nhiên không dám khởi xướng tiến công nữa, Đường Hưng Sinh thay quần áo xong, mặc áo chống đạn vào, khi định cầm súng thì nhìn thấy Trương Dương, bàn tay đang thò ra được nửa đường đành rụt lại, y biết Trương Dương sẽ không để cho mình chạm vào súng, Đường Hưng Sinh nói: "Bất kể giữa chúng ta có thù hận như thế nào, trước tiên cũng phải gác tạm sang một bên, nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã rồi nói sau. "

Trương Dương lạnh lùng nhìn y, móc súng lục ra chỉ vào đầu y.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)