← Ch.0667 | Ch.0669 → |
Trương Dương nhận được tin tức xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế đã đình chỉ sản xuất thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn nước bẩn tiếp tục chảy vào sông Thoan nữa, xem ra một cái tát này của hắn vẫn có chút hiệu quả, cục trưởng cục thuỷ lợi Triệu Bảo Quần và hắn cùng nhau đứng ở cửa lớn vườn công nghiệp quốc tế, khi Trương Dương đánh Liêu Bác Sinh, Triệu Bảo Quần không ở hiện trường, nhưng y cũng đã nghe nói tới chuyện này, Triệu Bảo Quần bội phục sự can đảm của thằng ôn này, đồng thời cũng không khỏi có chút lo lắng cho hắn, một cái tát này chỉ sợ đã gây ra phiền toái lớn rồi, người bị đánh tuy rằng là Liêu Bác Sinh, nhưng chẳng khác nào đắc tội với tất cả ban lãnh đạo thành phố Đông Giang.
Trương Dương nhìn bầu trời tối như mực, nói khẽ: "Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, tôi còn muốn tới tỉnh lí phản ánh, vườn công nghiệp quốc tế chỉ cần còn tiếp tục tồn tại, chính là một tai hoạ ngầm, chuyện ô nhiễm về sau rất có khả năng sẽ còn phát sinh."
Triệu Bảo Quần nói: "Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại về chứng thực, khu vườn công nghiệp quốc tế đã đình chỉ thải nước bẩn rồi."
Trương Dương nói: "Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, bọn họ phải chịu trách hiệm về sự kiện ô nhiễm nước lần này, phải bồi thường cho nhân dân Nam Tích chúng ta."
Triệu Bảo Quần nói: "Thị lý không bảo chúng ta phụ trách chuyện này." Y cũng không có gan lớn như Trương Dương, những hành vi của Trương Dương ngày hôm nay khiến Triệu Bảo Quần hết hồn, nếu như làm tiếp, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu phiền phức nữa.
Trương Dương đang định nói gì đó thì di động của hắn đổ chuông, sau khi bắt mày, điện thoại không ngờ là phó bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng gọi tới, ngữ khí của Lưu Diễm Hồng rất nghiêm túc: "Trương Dương, cậu còn ở Đông Giang không?"
Trương Dương nói: "Đương nhiên vẫn còn, chuyện ô nhiễm nước một ngày còn chưa xong thì ngày đó tôi còn ở Đông Giang."
"Rất lợi hại! Cậu tới Ủy ban kỷ luật tỉnh một chuyến, tôi ở văn phòng chờ cậu!"
Trương Dương cười nói: "Chị Lưu à, thế không được đâu, hôm nay trời tối rồi, chúng ta cô nam quả nữ gặp mặt, chị không sợ người khác nói ra nói vào à?"
Lưu Diễm Hồng không hề cười, cô ta lạnh lùng nói: "Tôi tìm cậu có việc công, tôi cho cậu nửa tiếng, cậu tốt nhất đừng đến muộn!" Nói xong Lưu Diễm Hồng liền gác máy.
Trương Dương cầm điện thoại ngây ra một chốc, lúc này mới chậm rãi cất máy đi.
Triệu Bảo Quần nhìn thấy vẻ mặt của hắn khác thường, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trương Dương nói: "Ủy ban kỷ luật tìm tôi!" Hắn đã đoán trước được chuyện này có tám chín phần mười có liên quan tới việc hắn đánh Liêu Bác Sinh, chỉ không ngờ phản ứng của Ủy ban kỷ luật tỉnh lại nhanh như vậy, buổi chiều chuyện xảy ra, buổi tối đã tìm tới hắn rồi.
Triệu Bảo Quần có chút khẩn trương nói: "Ủy ban kỷ luật tỉnh ư?"
Trương Dương gật đầu: "Không liên quan gì tới ông, ông cứ ở đây quan sát, đảm bảo bọn họ sửa ống xong thì tôi tới xem tình huống."
Ở bên trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Triệu Bảo Quần có thành phần đồng cảm, Ủy ban kỷ luật là nơi nào chứ? Đối với những cán bộ bọn họ mà nói, sự triệu hồi của Ủy ban kỷ luật tuyệt đối là tin dữ. Triệu Bảo Quần cũng không biết mình nên nói gì, nghĩ một chút rồi nói một câu: "Cậu cẩn thận một chút!"
Trương Dương không khỏi bật cười, hắn vỗ vai Triệu Bảo Quần, nói: "Làm cái gì thế? Tôi là tới Ủy ban kỷ luật chứ có phải tới điện Sâm La đâu."
Tuy rằng là nói như vậy, nhưng Trương Dương cũng hiểu lần này Lưu Diễm Hồng tìm mình tuyệt đối không phải là để nói chuyện phiếm, Liêu Bác Sinh không phải nhân vật bình thường, đánh xong sẽ có hậu quả, những hành động của mình ở Đông Giang đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của ban lãnh đạo Đông Giang, có lẽ không chỉ là Đông Giang.
Chắc là vì câu nói đó của Trương Dương, Lưu Diễm Hồng không ngồi một mình đợi Trương Dương, cùng với cô ta còn có một vị phó trưởng phòng của ban giám sát Ủy ban kỷ luật.
Trương đại quan nhân tuy rằng chịu áp lực mà tới, nhưng trên mặt vẫn cảnh xuân sáng lạn, cho tới bây giờ, trên vấn đề xử lý nước bẩn hắn vẫn giành được thắng lợi bước đầu, ít nhất vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang đã đình chỉ thải nước bẩn.
Lưu Diễm Hồng nhìn thấy bộ dạng vô tâm vô phế của thằng ôn này, cơn tức không có chỗ xả, ở trong mắt cô ta luôn coi Trương Dương là vãn bối của mình, cô ta hiểu rất rõ Trương Dương, biết rõ tính tình của thằng ôn này, cũng biết rõ hắn nổi giận là có nguyên nhân, nhưng bất kể là như thế nào cũng không nên vung tay đánh Liêu Bác Sinh.
Trương Dương sau khi đi vào văn phòng, rất lễ phép chào một tiếng: "Chào bí thư Lưu! Ngài vất vả quá, đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Ngồi đi, tiểu Trần, cậu đi lấy bản báo cáo đó cho tôi."
Phó trưởng phòng đó đứng dậy đi ra ngoài
Trương Dương nhìn theo bóng lưng của người đó, vốn cho rằng Lưu Diễm Hồng sẽ gọi nguyên một bồi thẩm đoàn đến thẩm vấn mình, nhưng cuối cùng người ta vẫn không có ý này.
Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương, cậu chừng nào thì thành thục hơn? Cậu hiện tại đã là một cán bộ cấp ban rồi, động chút là vung quyền đánh đồng chí của mình? Đây là một loại hành vi như thế nào? Trong mắt cậu còn có quan niệm kỷ luật tổ chức hay không? Đồng chí Liêu Bác Sinh là tiền bối của cậu, cũng là thượng cấp của cậu, cậu có thể đánh ông ta được?"
Trương Dương nói: "Tôi đánh lãnh đạo thượng cấp cũng không phải là lần đầu tiên." Những lời này cũng rất đúng, một lời không hợp vung quyền đánh người, lịch sử tòng chính Trương đại quan nhân chính là một bộ lịch sự chiến đấu bạo lực, có điều đoạn thời gian gần đây thằng ôn này coi như đã thu liễm hơn rồi.
Lưu Diễm Hồng nói: "Đừng cho rằng sĩ phản là vinh quang!"
Trương Dương nói: "Tôi đánh hắn cũng không phải là vì việc tư, vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang thải nước bẩn vào sông Thoan, làm ô nhiễm nguồn nước của nhà máy cung cấp nước uống của Nam Tích chúng tôi, khiến hơn một trăm vạn người không có nước để dùng, thị lý của chúng tôi đã nhiều lần giao thiệp với bọn họ, nhưng bọn họ hoặc là tránh không gặp, hoặc là tìm mọi cách để kéo dài, tôi thừa nhận, cấp bậc của hắn cao hơn của tôi, tuổi cũng lớn hơn tôi, tôi không nên đánh hắn, nhưng tôi không vì đánh hắn và hối hận, nếu chuyện có thể quay lại, tôi vẫn không chút do dự tát cho hắn một cái, hiện tại nghĩ lại, cái tát đó của tôi là còn nhẹ đó, tôi nên đánh cho hắn răng rơi đầy đất mới đúng."
Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Cậu nói linh tinh gì thế? Cậu có biết rằng chuyện này đã khiến cho tất cả mọi người trong thể chế đều biết rồi không? Cậu có biết bí thư Kiều bởi vì này chuyện này mà rất tức giận, yêu cầu Ủy ban kỷ luật chúng tôi nghiêm túc xử lý cậu không?"
Trương Dương vẫn là bộ dạng dửng dưng đó: "Xử lý thì xử lý đi, dù sao người tôi cũng đánh rồi, chị tìm tôi chẳng phải là để xử lý tôi sao?"
"Tôi tìm cậu là để tìm hiểu tình huống!" Lưu Diễm Hồng cường điệu.
Trương Dương nói: "Tình huống đã rất rõ ràng rồi, tôi đánh hắn, nếu tôi sớm đánh hắn một cái tát đó, có thể là hắn đã hạ lệnh dừng thải nước bẩn rồi."
Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Cậu đó, rõ ràng có thể thông qua con đường chính đáng hơn để giải quyết vấn đề nhưng vì sao cứ chọn dùng thủ đoạn bạo lực?"
Trương Dương nói: "Cái tính của tôi là vậy đó, tu dưỡng chính trị của tôi không tới loại cảnh giới như các người, Liêu Bác Sinh là con cáo già, nói tới đấu trí thì tôi không bằng hắn, người này giỏi chuyển dịch mâu thuẫn, đã đấu văn không được thì tôi đấu võ!"
Lưu Diễm Hồng thật sự muốn mắng hắn vài cậu, nhưng lời nói đến môi thì đánh nuốt lại, thật ra Trương Dương trong chuyện này cũng rất vô tội, Lưu Diễm Hồng dùng góc độ của một người bàng quan để nhìn, trong sự kiện ô nhiễm nước lần này không nghi ngờ gì nữa phía Đông Giang phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng phía Nam Tích không nên cử Trương Dương tới đây, đám lãnh đạo Nam Tích đó phái Trương Dương tới, mục đích chính là vì nghĩ tới chuyện này sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa hai thành thị, khá là phức tạp, làm tới sau cùng khẳng định là phải đắc tội với người ta, cho nên mới phái một tên liều mạng tới, kết quả là Trương Dương đương nhiên thành người được chọn, trên điểm này, Lưu Diễm Hồng cho rằng đám người lãnh đạo Lý Trường Vũ rất không có hậu đạo, bọn họ lợi dụng Trương Dương. Lưu Diễm Hồng nói khẽ: "Cậu nói xem, cậu là một cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao, chuyện này có liên quan gì tới cậu?"
Trương Dương nói: "Tôi biết, tôi nhìn thì chẳng có liên quan gì tới chuyện này, tôi là bị người ta lợi dụng!"
Lưu Diễm Hồng vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cậu cũng biết à!"
Trương Dương nói: "Nhưng tôi cam tâm bị lợi dụng, tôi hiện tại là cán bộ Nam Tích, chuyện làm tổn hại tới lợi ích của Nam Tích, tôi vì sao không thể ra mặt? bọn bí thư Lý bảo tôi tới cũng là vì chuyện này khó giải quyết, người khác không dám trở mặt, nói sao cũng là vì liên quan tới quan hệ giữa các đồng chí, còn tôi vào những lúc quan kiện dám trở mặt, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, tôi và Triệu Bảo Quần của cục thuỷ lợi sáng sớm đã từ Nam Tích tới đây, tìm người phụ trách của khu khai phá nhưng không được, tên phó chủ nhiệm đó lòng vòng với chúng tôi, giống như là người dân Nam Tích của chúng tôi đáng bị xui xẻo, cứ như chuyện ô nhiễm căn bản không liên quan gì tới họ, cho nên tôi dùng nước bẩn hắt hắn, về sau lại nói tôi đánh hắn, đó thuần túy là vô nghĩa, bảo vệ thì tôi có đánh thật, nhưng cái đám cán bộ của khu khai phá đó tôi không chạm vào.
*****
Tôi không tìm thấy Liêu Bác Sinh, chỉ có thể đi tìm bí thư Lương của thành phố Đông Giang mà trách cứ, bí thư Lương cũng tránh tôi không gặp. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Cho nên cậu chỉ có thể đi tìm tỉnh trưởng Tống để khiếu nại!"
Trương Dương gật đầu: "Tôi thật sự là không rõ, chuyện nước bị ô nhiễm sờ sờ ra đó, trách nhiệm là của ai thì trong lòng mọi người đều rõ, vì sao còn phải mượn cớ kéo dài? Bọn họ không muốn ngừng sản xuất, đơn giản là vì duy hộ cho lợi ích của bản địa, bọn họ sợ ngừng sản xuất sẽ tạo thành tổn thất kinh tế, nhưng bọn họ có nghĩ đến lợi ích của Nam Tích không? Bọn họ tạo nghiệt vì sao lại bắt chúng tôi gánh chịu?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi phụ trách công tác của Ủy ban kỷ luật, hôm nay tìm cậu cũng không phải là để nghe cậu giảng đạo lý. "
Trương Dương nói: "Tôi cũng không muốn nói đạo lý gì cả? Ai cũng cường điệu đại cục quan với tôi, đại cục quan cái rắm? Cái gọi là đại cục quan đó chính là chiếu cố lợi ích của mình thôi. Ai nói nghe thì đều rất hay, nhưng trong lòng thì chỉ lo cho lợi ích và quan vị của mình, tôi sớm đã nhìn thấu rồi. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Cách nhìn vấn đề có chút cực đoan. "
"Cực đoan? Tôi muốn đi xem tình huống sửa ống thải làm ô nhiễm sông Thoan, kết quả thì sao? Khu khai phá phong tỏa khu vực đó, nói cái gì là cơ mật quốc gia, ô nhiễm lúc nào cũng thành cơ mật quốc gia thế? đám phóng viên của nhật báo Đông Nam cũng không phải là tôi mời tới, là tôi tình cờ gặp, vì thế tôi liền gọi một chiếc trực thăng, giúp giới truyền thông biết chân tướng sự thật, tôi nghĩ rằng quyền được biết này chúng tôi nên có, phía Đông Giang che giấu cái gì? Cơ mật quốc gia ư? Bọn họ chẳng qua chỉ là sợ sai lầm của mình bị người ta biết được thôi. " Trương Dương phẫn uất đập bàn.
Lưu Diễm Hồng không nói gì, cô ta biểu rõ những thói ấu này của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Liêu Bác Sinh sợ chuyện này bị đưa tin ra ngoài, xuất động công an phân cục khu khai phá ý đồ khống chế chúng tôi, khi chúng tôi sắp phát sinh xung đột thì truyền đến tin tức ống thải đã sửa xong, hắn cho rằng chuyện này đã được giải quyết, cho nên tự cho là thông minh dẫn tôi và phóng viên truyền thông tới hiện trường xem, kết quả... " Trương Dương cười lạnh hai tiếng: "Ống thải vẫn bị rò, y không giấu được, không ngờ lại kích động công nhân vây công tôi, tôi thừa nhận, người này rất lợi hại, tôi vì xung động nên đã đánh hắn! Toàn bộ quá trình của sự việc là vậy, nên xử lý tôi như thế nào, các vị cứ tùy tiện mà làm, tôi chịu hết!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Có những lúc, tôi thật không biết cậu là dũng cảm hay là lỗ mãng?"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không biết, bí thư Lưu, nếu định song quy tôi, tôi hôm nay sẽ không đi, tôi từ giữa trưa đến bây giờ vẫn chưa được ăn cơm, phiền chị an bài người mang cơm cho tôi ăn, phía lãnh đạo thành phố Nam Tích vẫn chưa biết nơi hạ lạc của tôi, cũng phiền chị thông tri cho họ một tiếng, để bọn họ mau mau tìm người tiếp nhận công tác của tôi, chuyện tôi bị song quy là nhỏ, nhưng làm chậm trễ sự nghiệp thể dục thể thao của Nam Tích thì là lớn. "
Lưu Diễm Hồng nghe đến đây không nhịn được mà bật cười, sau khi cười một tiếng lại thấy có chút không đúng, hôm nay vốn là chuyện nghiêm túc, Trương Dương chính là có bản sự này, rõ ràng là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng lại bị hắn bất tri bất giác làm lẫn vị đạo.
Trương Dương nhìn thấy Lưu Diễm Hồng mỉm cười, trong lòng cũng có chút đỡ lo, xem ra mình phạm sai lầm là khẳng định rồi, bị phê bình xử phạt cũng là chắc chắn, có điều vẫn chưa nghiêm trọng đến mức bị song quy.
Lưu Diễm Hồng nói: "Thế này đi, cậu đi về trước, mấy ngày nay đừng về Nam Tích vội, tôi hôm nay gọi cậu đến cũng chỉ là để tìm hiểu tình huống, về phần xử lý như thế nào, chờ sau khi tôi xin chỉ thị của lãnh đạo rồi sẽ quyết định. "
Trương Dương nói: "Một cán bộ cấp ban như tôi cũng đáng để xin chỉ thị của lãnh đạo ư?"
Lưu Diễm Hồng nhìn hắn, nói: "Trương Dương, cậu thực sự không cậu đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng sao?"
Trương Dương nói: "Cảm thấy rất nghiêm trọng, nhưng tôi không thấy mình phạm sai lầm!" Hắn đứng lên, nói: "Chị Lưu, chị cũng không dễ dàng gì, muộn như vậy còn phải làm công tác tư tưởng với tôi, để tỏ lòng cảm tạ với chị, tôi mời chị đi ăn cơm!"
Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: "Hôm nay tôi còn có chuyện, để hôm khác đi!"
Trương Dương cười nói: "Xem ra vấn đề của tôi rất nghiêm trọng rồi, chị chưa gì đã vội vã phân rõ giới hạn với tôi rồi. "
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái: "Cậu nói ít thôi, gần đây tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho tôi. "
Trương Dương rời khỏi Ủy ban kỷ luật thì đã là chín rưỡi tối, hắn đang định đi tìm một chỗ ăn cơm, một mình uống chút rượu, bất kể hôm nay đã gặp phải bao nhiêu phiền toái, phạm sai lầm bao lớn, nhưng dù sao chuyện nước bị ô nhiễm cũng đã được giải quyết, quá trình đấu tranh tuy rằng gian nan nhưng nhưng hắn dù sao cũng giành được thắng lợi, nếu đã thắng lợi thì đáng để ăn mừng.
Người ta khi thất bại thì cần người chia xẻ, người ta khi thắng cũng cần phân hưởng, Trương Dương lúc này đứng ở đầu đường Đông Giang bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác cô độc trước nay chưa có, nếu là trước đây, người đầu tiên hắn nghĩ đến nhất định là Cố Giai Đồng, nhưng hiện tại....
Đứng trong gió xuân se lạnh, Trương Dương bỗng nhiên từ đáy lòng cảm thấy một loại rét lạnh. Hắn bó chặt áo, hắn ép mình không nghĩ tới Giai Đồng nữa, bởi vì mỗi khi nhớ tới nụ cười ấm áp của Cố Giai Đồng, hắn sẽ cảm thấy một loại đau đớn như xé ruột xé gan.
Tiếng chuông di động đã đánh tan sự trầm tư của hắn, Trương Dương cầm lấy điện thoại, hắn chờ mong người ở đầu kia điện thoại sẽ mang tới cho hắn một sợ kinh hỉ, ảo tưởng Cố Giai Đồng đột nhiên vào lúc này gọi điện thoại cho mình, nhưng hắn biết đó là điều không thể.
Ở đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói ôn nhu, chính là Kiều Mộng Viện.
Trương Dương hơi ngẩng ra, hắn nói khẽ: "Không ngờ cô muộn vậy rồi còn gọi điện cho tôi!"
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Nghe nói anh đã tới Đông Giang, cho nên hỏi thăm một chút. "
Trương Dương nói: "Cô ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi!"
"Tôi thì chưa ăn!"
Kiều Mộng Viện ở đầu dây bên kia bỗng dưng trầm mặc, một lát sau nói: "Tôi mời anh, ở đối diện nhà tôi mới mở một quán món cay Tứ Xuyên, canh cá ở đó rất ngon. "
Trương Dương mỉm cười: "Tôi lập tức sẽ đến!"
Trong bóng tối, Kiều Mộng Viện mặc áo gió màu lam đậm, nhàn tĩnh mà xinh đẹp, cứ vậy hài hòa, cứ vậy điềm đạm, đứng dưới ánh trăng.
Trương Dương xuống xe taxi, nhoẻn miệng cười, nụ cười vẫn xán lạn. Thằng ôn này tách rất rõ công việc và sinh hoạt, cũng không bởi vì chuyện trên công tác làm ảnh hưởng tới tình tự của mình.
Kiều Mộng Viện chỉ vào quán Tứ Xuyên ở bên cạnh, nói khẽ: "Ngại quá, tới đây mới biết nhà bếp của họ đã đóng cửa rồi. "
Trương Dương bật cười, chỉ chỉ vào cuối ngã tư đường: "Tôi nhớ bên kia có một quán ven đường. "
Kiều Mộng Viện nói: "Đi thôi!"
Trương Dương sải bước đi tới đó, rất nhanh liền sóng vai với Kiều Mộng Viện mà đi, sau đó nhip chân thả chậm, phối hợp với tiết tấu của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện làm bất kỳ chuyện gì cũng không nhanh không chậm, cô ta vừa gội đầu, gió đêm thổi qua, làm mũi hương tóc của cô ta thổi vào mũi Trương Dương, Trương Dương hít một hơi: "Muộn thế này rồi mà bí thư Kiều vẫn cho cô ra ngoài à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cha tôi rất ít hỏi đến chuyện cá nhân của tôi!" Đôi mắt sáng lại đảo qua, nói khẽ: "Anh không ngờ lại không lái xe!"
Trương Dương nói: "Lần này đến Đông Giang làm việc, đi xe công tới, gần đây giá xăng tăng, chút tiền lương của tôi không đủ để lái xe. "
Kiều Mộng Viện không nhịn được mà bật cười.
Hai người rất nhanh liền tới quán ven đường đó, chủ quán là một đôi vợ chồng già, ở cuối ngã tư đường mở một quán ăn, mỗi khi trời tối lại kéo mấy cái bàn ra đặt ở ven đường đón khách. Có điều sinh ý vẫn rất vắng vẻ, bên trong chỉ có mấy con gà mái già, Trương Dương vì đói nên vừa ngửi thấy mùi gà, bụng liền sôi sùng sục, hắn cười nói: "Ông chủ cho tôi một con gà!"
Ông chủ cười hỏi: "Có uống rượu không?"
Trương Dương gật đầu: "Cho một bình Nhị Oa Đầu!"
Kiều Mộng Viện nói: "Bụng rỗng uống rượu không tốt đâu!" Cô ta nói với chủ quán: "Cho một bát canh trước đã!"
Trương Dương lại gọi thêm hai món, bọn họ ngồi xuống trước một cái bàn nhỏ ở ven đường, đưới đề nghị của Kiều Mộng Viện, Trương Dương trước tiên uống chút canh rồi mới cầm bình rượu lên uống một ngụm, hắn chẹp miệng: "Cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm yên ổn. "
Kiều Mộng Viện cũng rót cho mình nửa chén, cùng Trương Dương nhấp một ngụm, cô ta có chút không chịu nổi rượu cay, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, một lúc sau mới giãn ra: "Cay quá!"
Trương Dương nói: "Cay một chút mới thích!" Hắn gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi ăn rồi!"
Trương Dương nói: "Đồ tốt phải phân hưởng, có phân hưởng mới vui vẻ. "
Kiều Mộng Viện cười nói: "Nghe ra cảnh giới của anh đã lại đề cao không ít rồi, muốn phân hưởng với tôi cái gì?"
Trương Dương lại nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Không phải tôi tìm cô phân hưởng, là cô chủ động tìm tôi phân hưởng. "
*****
Tối nay đúng là Kiều Mộng Viện chủ động hẹn, đôi mi dài của Kiều Mộng Viện rủ xuống, nhìn vào rượu trắng trong chén: "Tôi nghe nói anh lại gây chuyện!"
Trương Dương cười nói: "Cô rất ít khi chú ý tới chuyện trên công tác của tôi!"
Kiều Mộng Viện nói: "Quách Chí Giang hôm nay đến nhà tôi, cha tôi hỏi cậu ấy một việc. "
Trương Dương nói: "Cái thằng ôn này, lán bán đứng tôi à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi ở đại viện tỉnh ủy, rất nhiều chuyện đều không thể giấu được, chủ nhiệm Liêu của khu khai phá Đông Giang cũng ở đây, phu nhân của ông ta và mẹ của tôi đều tin phật, thường ngày quan hệ với mẹ tôi rất tốt, tối nay bà ta khóc lóc chạy tới nhà của tôi... "
Trương Dương nói: "Bí thư Kiều nói thế nào?" Hắn đã biết chuyện này không giấu được.
Kiều Mộng Viện ngẩng lên: "Cha tôi rất tức giận, tôi nhìn ra được điều đó, Trương Dương, anh lần này gặp phải phiền phức lớn rồi đó, tôi nghĩ anh nên chuẩn bị tâm lý. "
Trương Dương nói: "Cám ơn vì đã nhắc nhở tôi!" Những lời này của Kiều Mộng Viện đã cho thấy, Kiều Chấn Lương đối với chuyện này rất giận, tối nay Lưu Diễm Hồng gọi hắn tới Ủy ban kỷ luật để tìm hiểu tình huống cũng không phải là bắn tiếng đe dọa, chuyện lần này mình đánh Liêu Bác Sinh một cái tát chỉ sợ thật sự gây ra phiền toái lớn rồi.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thủy chung cho thấy, anh không thích hợp làm chính trị!"
Trương Dương mỉm cười: "Cái gì đến thì ắt sẽ đến, tôi đã bước lên con đường này, hiện tại vẫn muốn đi tiếp, cảm thấy nó rất thú vị. "
Kiều Mộng Viện nói: "Không có ai coi chính trị thành một trò chơi cả, Trương Dương, anh cũng không thể xung động như vậy được, trong chính trị không được chen vào nhân tố tình cảm cá nhân. " Cô ta tuy không tòng chính, nhưng sự hun đúc của gia đình khiến lý giải của cô ta về chính trị trời sinh đã hơn người ta một bậc.
Trương Dương nói: "Cô quan tâm tới tôi à?"
Câu này khiến Kiều Mộng Viện phương tâm đại loạn, cô ta cắn môi, đôi mắt đẹp vẫn kiên trì nhìn thẳng vào Trương Dương, cuối cùng gật đầu nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn coi anh là bạn!"
"Tôi thủy chung thấy giữa chúng ta so với bạn bè thì thân thiết hơn!" Trương đại quan nhân được một tấc lại muốn tiến một thước, nói.
Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Khoảng cách quá gần sẽ khiến người ta mất đi cảm giác an toàn, tôi vẫn coi anh là bạn bè bình thường!"
Trương Dương nói: "Bất kể cô nói như thế nào tôi vẫn biết không phải vậy! Giữa chúng ta sớm đã không phải bình thường, hà tất phải tự lừa dối nhau!"
Mặt Kiều Mộng Viện bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, hai tay cô ta cầm chặt lấy chén rượu, ực một cái uống hết rồi nhắm chặt hai mắt lại.
Trương Dương nói: "Khi tôi từ Ủy ban kỷ luật đi ra, thủy chung nghĩ, tôi muốn tìm người nào đó nói vài câu, nhưng tìm ai đây? Đang nghĩ thì cô gọi điện thoại tới, có câu là gì ý nhỉ?.... " Thằng ôn này giả vờ đăm chiêu suy nghĩ.
Kiều Mộng Viện đương nhiên biết hắn muốn nói gì, nói khẽ: "Nói đi, có gì tâm sự gì thì cứ nói ra đi, tôi không ngại làm một người nghe. "
Trương Dương nhìm đôi mắt như nước của Kiều Mộng Viện, nuốt nước bọt.
Kiều Mộng Viện nhạy cảm phát giác ra gì đó, bỗng nhiên gắp cái đùi gà lên, đúng vào lúc Trương Dương há miệng thì nhét vào miệng hắn, những lời tiếp theo của Trương đại quan nhân lập tức bị chặn lại: "Đừng nói nữa! Nói ra ngay cả bạn cũng không làm được nữa đâu!"
Một chiếc xe Hồng Kỳ đi ngang qua đường, Tống Hoài Minh ngồi bên trong xe, vừa hay nhìn thấy cảnh bên đường, y bất giác nhíu mày, hai tay theo bản năng đan chặt vào nhau, sau khi xe đi qua thì quay đầu đi, tựa hồ nghe thấy tiếng cười nói của Trương Dương và Kiều Mộng Viện.
Tống Hoài Minh ra ngoài muộn như vậy là để gặp Lưu Diễm Hồng, lần này gặp mặt không như trước đây, thuần túy là vì chuyện trong công tác.
Từ sau khi đề bạt Lưu Diễm Hồng thất bại, Tống Hoài Minh vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với cô ta, bất kể là làm thượng cấp, hay là làm lão đồng học, lão bằng hữu của cô ta, Tống Hoài Minh đều nên an ủi cô ta một chút.
Cuộc gặp mặt tối nay là Lưu Diễm Hồng chủ động mời, sau khi cô ta xử lý xong chuyện của Trương Dương lại ở Ủy ban kỷ luật xử lý một số việc, khi rời khỏi thì gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, cô ta mời Tống Hoài Minh cùng đi ăn khuya.
Khi Tống Hoài Minh tới quán trà Phú Cẩm, nhìn thấy xe của Lưu Diễm Hồng đã đỗ ở ngoài cửa, y xuống xe rồi bảo lái xe về trước.
Quán trà Phú Cầm cách chính phủ tỉnh, tỉnh ủy không xa, ở gây sườn tây công viên Minh Tâm, Lưu Diễm Hồng và ông chủ quán trà là bạn thân, nơi này khá yên tĩnh, ít người quấy rầy, hơn nữa đến bất kỳ lúc nào thì phóng bếp cũng đều có thức ăn cung ứng.
]Tống Hoài Minh đi tới các Minh Châu, Lưu Diễm Hồng đã ngồi ở đó, nhiệt độ bên trong rất cao, cô ta cởi áo khoác, mặc aó sư mi màu đỏ, Lưu Diễm Hồng tuy rằng đã trung niên, nhưng bảo dưỡng rất khá, bầu ngực vẫn rất cao, da thịt nhẵn nhụi, mặt không có chút nếp nhăn nào.
Tống Hoài Minh cười cười, cởi áo gió ra, Lưu Diễm Hồng đứng lên, giúp y cởi áo gió, Tống Hoài Minh nói: "Tôi tự mình làm được!"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Sao vậy? Sợ tôi ăn anh à?"
Tống Hoài Minh cười ha ha, nói: "Tôi sợ ai cũng sẽ không sợ lão đồng học cô. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Nữ nhân là lão hổ, lão hổ không phát uy, anh cho rằng tôi bị bệnh à!"
Tống Hoài Minh cười ha ha, y cầm khăn trên bàn lên lau tay, nhìn thấy bốn món ăn trên bàn, chép miệng nói: "Lão đồng học, đã trễ thế này rồi còn mời tôi ăn cơm, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy?"
Lưu Diễm Hồng nói: "Không phải đặc biệt mời anh ăn cơm, là tôi làm thêm muộn, ăn cơm một mình thì tẻ nhạt quá, cho nên tôi nghĩ tới anh, mời đại tỉnh trưởng Tống tới ngồi nhìn tôi ăn!"
Tống Hoài Minh cười rất tươi, ở Bình Hải cũng chỉ có Lưu Diễm Hồng dám nói như vậy, có điều giữa y và Lưu Diễm Hồng rất trong sáng vô tư.
Lưu Diễm Hồng giúp Tống Hoài Minh treo áo gió lên giá, mũi cô ta rất tinh: "Sao trên quần áo anh có mùi sữa vậy?"
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Tối nay bế thằng nhỏ một lúc, thằng nhỏ gần đầy đặc biệt quấn tôi. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Nhi nữ tình trường khẳng định anh hùng khí đoản, lão đồng học, anh phải cảnh giác. "
Tống Hoài Minh nói: "Chắc là là như vậy, tôi cảm thấy gần đây cũng không còn hùng tâm tráng chí như ngày xưa nữa. "
Lưu Diễm Hồng cũng rất hiểu Tống Hoài Minh, biết miệng y thì nói vậy, nhưng trong bụng tuyệt đối không phải là nghĩ như vậy, cô ta cầm Ngũ Lương Dịch trên bàn lên rót cho Tống Hoài Minh, cũng rót cho mình một ly.
Tống Hoài Minh nhắc nhở cô ta: "Cô lái xe đến, hay là đừng uống. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Không sao đâu, lát nữa tôi để xe ở đây, bắt xe về. " Cô ta cầm chén rượu lên, nói: "Nào, lâu rồi chưa ăn cơm chung, cám ơn anh có thể nể mặt tôi, nửa đêm nửa hôm ăn cơm cùng tôi. "
Tống Hoài Minh nghe thấy cô ta nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút áy náy, trong khoảng thời gian này mình vẫn luôn cố ý bảo trì khoảng cách với cô ta, vị trí của bọn họ quyết định, sự qua lại của bọn họ không thể tự nhiên giống như người bình thường, mặc dù là bọn họ vô tư trong sáng, giữa bọn họ không có gì cả. Nhưng vẫn lo có người nói ra nói vào, Tống Hoài Minh nói khẽ: "Chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, cũng không cần phải khách khí làm gì? Cô nói vậy tôi thấy xa lạ lắm. "
Lưu Diễm Hồng ý vị thâm trường nói: "Sự xa lạ đã nảy sinh rồi!"
Tống Hoài Minh cười ha ha một tiếng, y không biết nên trả lời như thế nào, cho nên đành dùng tiếng cười để lấp liếm.
Lưu Diễm Hồng chạm cốc với Tống Hoài Minh, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, bỏ chén rượu xuống, vừa rót rượu vừa nói: "Vừa rồi tôi tìm Trương Dương để tìm hiểu một số tình huống, chuyện của cậu ta có chút phiền phức. "
Tống Hoài Minh đã nghe nói chuyện Trương Dương đánh Liêu Bác Sinh, y gắp một củ ngó sen bỏ vào miệng: "Thằng ôn này chính là có cái tính như vậy đó, không khống chế được tình tự, vốn chuyện này đã được giải quyết, nhưng hắn lại cứ muốn sinh sự. "
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Kiều rất tức giận, bảo Ủy ban kỷ luật của chúng tôi phải xử lý nghiêm túc chuyện này, tôi thấy Trương Dương lần này chắc sẽ gặp một cú ngã nhẹ. "
Tống Hoài Minh không nói gì, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Lưu Diễm Hồng nói: "Có lẽ anh nên nói vài lời giúp hắn. "
Tống Hoài Minh vẫn như cũ không tỏ thái độ.
Lưu Diễm Hồng có chút nóng nảy: "Anh nói gì đi chứ! Trương Dương tuy rằng hơi xung động một chút, có điều cái đám quan liêu Đông Giang bang quả thực đáng đánh, vì lợi ích của địa phương mà không để ý đến cảm thụ của người khác, tùy ý để nước bẩn không ngừng chảy vào sông Thoan, tôi thấy cho dù xử lý Trương Dương thì đồng thời cũng phải xử lý bọn họ, bọn họ căn bản chính là vô trách nhiệm!"
Tống Hoài Minh nói: "Trên đường tới đây tôi đã nhìn thấy Trương Dương?"
Lưu Diễm Hồng hơi ngẩn ra: "Sao cơ!"
Tống Hoài Minh uống cạn chén rượu này rồi nói khẽ: "Hắn và con gái của bí thư Kiều ở quán ven đường ăn cơm với nhau!"
← Ch. 0667 | Ch. 0669 → |